Mã Thiên Lý biến sắc mặt, sau đó lập tức thay đổi 180 độ với Ngô Bình. Diệp Lập Vũ cũng ngẩn ra rồi cười nói: “Anh đã bảo là cậu cho anh một cảm giác rất oai phong rồi mà, vừa nhìn anh đã biết cậu là nhân tài, ha ha”.
Tuy ngoài mặt khách sáo là vậy, nhưng Mã Thiên Lý vẫn khá ngượng ngùng nên chỉ ở lại thêm một lúc rồi chuồn mất.
Hắn đi vào nhà vệ sinh, sau đó lấy điện thoại ra rồi gọi cho một người bạn ở Vân Kinh.
“Anh Từ, cho tôi hỏi thăm về một người. Ông có biết ai tên là Ngô Bình không? Ừm, khoảng hơn 20 tuổi, chủ của vịnh Bạch Long… cái gì?”
Ngay sau đó, Mã Thiên Lý đã tái mặt, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Người hắn gọi là anh Từ chính là một người cháu trong gia tộc của Từ Quý Phi, nhờ mối quan hệ họ hàng với ông ba nhà họ Từ mà người này lên như diều gặp gió ở Vân Kinh.
Người đó nói cho Mã Thiên Lý biết, Ngô Bình là anh em kết nghĩa với Từ Quý Phi, điều đáng sợ hơn nữa là đến ông bà nhà họ Từ cũng phải khúm núm trước anh.
Người đó còn nói Ngô Bình là cổ đông của tập đoàn Đường Thị, rất thân thiết với nhà họ Đường. Dự án thị trấn phỉ thuý cũng có vốn đầu tư của anh.
Nhiêu đó vẫn chưa là gì, Ngô Bình thuộc tầng lớp thượng lưu, mạng lưới giao thiệp rất rộng. Quan trọng hơn nữa là Ngô Bình còn có tu vi cao hơn cả Từ Quý Phi, anh đã ở cảnh giới Nhân Tiên rồi.
Mã Thiên Lý chỉ muốn tự vả vào mặt mình, sao hắn lại đắc tội với một nhân vật lớn vậy chứ! Cảnh giới Nhân Tiên đấy, người ta đã là nửa người nửa tiên rồi.
Hắn rửa mặt rồi soi lại mình trong gương, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi trở lại, Mã Thiên Lý thấy Diêm Lập Vũ đang nói chuyện với Ngô Bình, nhưng anh không có hứng thú đáp lời.
Mã Thiên Lý cười nói: “Tổng giám đốc Ngô, cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng. Cô thư ký ngu xuẩn vừa rồi của tôi không hiểu chuyện, dám vô lễ với cậu, khi nào về tôi sẽ đuổi việc cô ta”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tổng giám đốc Mã quá lời rồi!”
Ngô Bình không để ý tới sự mất lịch sự của Mã Thiên Lý, anh đã ở cảnh giới Nhân Tiên nên thấy những người bình thường như Mã Thiên Lý chỉ giống các con ếch nhảy trên mặt đất thôi, lũ ếch nhái có kêu vài tiếng với anh cũng không sao cả.
Mã Thiên Lý: “Cậu Ngô, tôi vẫn đang nghe ngóng xem của chủ của vịnh Bạch Long là ai, không ngờ lại là cậu! Tôi cũng là người Vân Kinh, nể tình tôi là bạn cũ, cậu phải để lại một căn trong khu ấy cho tôi nhé”.
Đây là một trong những chiêu thức lấy lòng người khác của Mã Thiên Lý.
Ngô Bình cười nói: “Được thôi, tôi sẽ giảm giá cho anh năm phần trăm”.
Như vậy là giảm được hẳn mấy triệu, Mã Thiên Lý mừng rỡ nói: “Cảm ơn cậu Ngô!”
Tôn Tinh ở phía xa đang ngẩn ra, sao tự nhiên Mã Thiên Lý lại quay sang lấy lòng Ngô Bình? Anh có tư cách gì mà để một nhân vật lớn như Mã Thiên Lý phải nịnh nọt?
Lư Tuấn Phi lại bình tĩnh một cách lạ thường rồi nói: “Nhìn thấy chưa? Tôi đã bảo rồi, người mất mặt cuối cùng sẽ là Mã Thiên Lý”.
Tôn Tinh cảm thấy hơi bất lực, cô ta ngồi xuống rồi hỏi: “Lư Tuấn Phi, trước kia anh rất thân với Ngô Bình, anh có thể nói cho tôi biết anh ta là người thế nào không?”
Lư Tuấn Phi thở dài một hơi rồi đáp: “Anh ta không cùng thế giới với mình đâu. Với cô, có thể mấy chục triệu hoặc mấy trăm triệu là rất nhiều rồi. Nhưng tôi nói cho cô biết, đến một người có khối tài sản cả mấy chục tỷ như Mã Thiên Lý cũng chưa là gì với Ngô Bình đâu”.
Trái tim của Tôn Tinh đập thình thịch, sau đó cô ta nhìn chăm chăm về phía Ngô Bình.
Triệu Kỳ Lượng đứng cạnh đó lạnh giọng nói: “Tôn Tinh, em vẫn muốn quay lại với Ngô Bình à? Em thôi cái suy nghĩ ấy đi, em không thấy đến các mỹ nữ cực phẩm như Lâm Nhu và Đào Như Tuyết còn phải khách sáo với cậu ta vây sao? Em không xứng đâu!”
Tôn Tinh như bị đạp trúng đuôi, lập tức nhảy dựng lên, sau đó tức tối nhìn Triệu Kỳ Lượng rồi mắng: “Tất cả là tại anh! Anh là cái loại vô liêm sỉ, nếu không tại anh lừa tôi thì giờ tôi vẫn là bạn gái của anh ấy”.
Triệu Kỳ Lượng tỏ vẻ coi thường: “Cô thôi đi! Ban đầu là ai chủ động leo lên giường của tôi? Ha ha, Ngô Bình ngồi tù, nhưng tháng nào cũng gửi cho cô mấy chục nghìn để tiêu vặt, như thế là quá có tình có nghĩa với cô rồi. Nhưng cô thì sao? Nếu không muốn quen cậu ta nữa tại sao còn sài tiền của cậu ta? Tại sao hàng táng vẫn viết thư lừa cậu ta, còn nói nhớ nhung này kia? Tôn Tinh, cô mới là loại phụ nữ ham hư vinh!”
Tôn Tinh bị nói trúng tim đen nên lập tức cứng họng.
Đúng thế! Khi Ngô Bình đi tù, thi thoảng lại gọi cho cô ta, đã thế tháng nào cũng gửi tiền cho cô ta tiêu vặt. Vào ngày sinh nhật hay lễ tết, anh còn gửi cả quà.
Còn cô ta thì sao? Từ khi biết Ngô Bình phải ngồi tù, cô ta đã quyết định từ bỏ anh, sau đó vẫn nghe điện thoại của anh, song là vì số tiền tiêu vặt hàng tháng, không thì cô ta đã đá anh ngay rồi.
Nhớ tới những điều tốt đẹp Ngô Bình từng làm cho mình, Tôn Tinh chợt che mặt rồi bật khóc, sau đó đứng dậy chạy về phía Ngô Bình.
Nhưng mới chạy được vài bước thì cô ta đã dừng lại, vì Đào Như Tuyết đang khoác tay Ngô Bình, hơn nữa còn thơm nhẹ lên má anh, trong mắt cô ấy chứa đầy vẻ ỷ lại và tôn sùng.
Tôn Tinh ngẩn ra rồi chợt thấu suốt mọi vấn đề, đúng như những gì Lư Tuấn Phi nói, họ không cùng một thế giới nữa rồi.
Tại sao chứ! Cô ta gào thét trong lòng.
Lẽ ra cô ta đã có thể cùng hưởng vinh hoa phú quý với anh, tại sao chính cô ta lại buông bỏ?
Tôn Tin chợt hét to rồi lao ra khỏi khách sạn như đã phát điên.
Mọi người đều giật nảy mình, có người thì thầm: “Ai thế? Bị thần kinh à?”
Tôn Tinh đi rồi, Triệu Kỳ Lượng thở dài một hơi rồi cũng đứng dậy bỏ đi.
Lư Tuấn Phi hỏi: “Cậu đi đâu?”
Triệu Kỳ Lượng: “Về nhà! Mẹ tôi đã giới thiệu một cô gái khác cho tôi, cô ấy rất tốt, chúng tôi sẽ đến với nhau”.
Lư Tuấn Phi không nói gì nữa, chỉ châm một điếu thuốc rồi hút.
Bây giờ, Diêm Lập Vũ không còn kiêu ngạo chút nào nữa, mà rất lễ phép với Ngô Bình. Để lấy lòng anh, anh ta chẳng màng đến tuổi tác mà luôn miệng gọi Ngô Bình là anh.
Mã Thiên Lý thì có chừng mực hơn nên chỉ gọi Ngô Bình là cậu Ngô hoặc tổng giám đốc Ngô.
Diêm Lập Vũ là một người rất có đầu óc, anh ta là một trong những người đi đầu trong việc live stream bán hàng. Hiện giờ anh ta đang có bốn người chuyên live stream bán hàng cực đỉnh.
Nghe anh ta kể nhân viên live stream của mình giỏi ra sao, cả tên lửa và máy bay cũng bán được, mỗi ngày đều tiêu thụ cả 50 tỷ tiền hàng, Ngô Bình hỏi: “Thế có bán thuốc với đồ uống được không?”
Long Huy sắp ra mắt loại thuốc mới, mà Ngô Bình đang có công thức một loại đồ uống rất ngon nên muốn thử pr theo cách này.
Diêm Lập Vũ cười nói: “Anh Ngô, đừng nói là thuốc, đến thuốc độc em cũng bán được cho anh”.
Ngô Bình: “Khi nào về, tôi sẽ cho người liên lạc với anh”.
Diêm Lập Vũ mừng quýnh: “Anh Ngô, anh bán thuốc gì thế? Thực phẩm chức năng ạ?”
Anh ta cũng hay bán các loại này.
Ngô Bình cười nói: “Kiểu thế, tôi sẽ cho người gửi hàng mẫu cho anh, để người của anh xem có bán được không”.
Diêm Lập Vũ: “Anh Ngô yên tâm, kiểu gì cũng bán được”.
Chương 687: Hiệu trưởng đến
Ngô Bình đang trò chuyện với Diêm Lập Vũ thì mọi người chợt ồ lên, anh ngoái lại nhìn thì thấy có một người phụ nữ đẹp không kém Đào Như Tuyết và Lâm Nhu xuất hiện, đó chính là Giang Nguyệt Hân.
Giang Nguyệt Hân có khí chất khác hoàn toàn với Đào Như Tuyết và Lâm Nhu, nhưng cũng xinh đẹp động lòng người, khiến chẳng ai nỡ chớp mắt vì sợ để lỡ mất vẻ đẹp của cô ấy.
Mã Thiên Vũ vội bước tới nói: “Nguyệt Hân, em đến rồi đấy à”.
Giang Nguyệt Hân gật đầu: “Anh Mã, để mọi người chờ lâu rồi”.
Cô ấy đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở phía Ngô Bình, sau đó đi tới phía đó.
“Như Tuyết, Lâm Nhu, chúng ta lại gặp nhau rồi”, xem ra ba cô gái cũng thường xuyên liên lạc với nhau.
Đào Như Tuyết khoác tay Ngô Bình như tuyên bố chủ quyền rồi nói: “Ừm, Nguyệt Hân, để em giới thiệu nhé, đây là Ngô Bình - bạn trai em, bọn em từng là bạn cùng lớp”.
Giang Nguyệt Hân liếc nhìn Ngô Bình, ngoài tướng mạo ưa nhìn cùng làn da đẹp ra thì cô ấy không thấy anh có điểm gì nổi bật cả nên cười nói: “Như Tuyết, chị còn tưởng sẽ không có người đàn ông nào trên đời này lọt vào mắt xanh của em cơ, chắc cậu em này có điểm đặc biệt hơn người hả?”
Sau khi Giang Nguyệt Hân xuất hiện, Ngô Bình chưa từng rời mắt khỏi cô ấy, anh đang thấy rất chấn động.
“Không ngờ Giang Nguyệt Hân này đã là cao thủ cảnh giới Địa Tiên rồi, sao tu luyện được hay vậy?”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Anh ngạc nhiên cũng phải thôi, vì sư phụ anh là Đông Phật tiên sinh còn mất hơn trăm năm mới tu luyện lên cảnh giới này được mà. Còn Giang Nguyệt Hân mới bao nhiêu tuổi mà đã ở cảnh giới Địa Tiên rồi? Cô ấy đột phá bằng cách nào vậy?
Thấy Ngô Bình cứ nhìn mình chằm chằm, hh cười hỏi: “Cậu em, mặt tôi nở hoa à?”
Ngô Bình vội nói: “Chào chị, có một chuyện tôi thấy rất lạ”.
Giang Nguyệt Hân: “Hử? Chuyện gì thế?”
Ngô Bình: “Chị bắt đầu tu luyện khi nào?”
Giang Nguyệt Hân biến sắc mặt, sau đó nhìn sang Đào Như Tuyết.
Cô ấy cười nói: “Có gì đâu mà ngạc nhiên thế chị, Ngô Bình cũng là người tu hành mà”.
Giang Nguyệt Hân tròn mắt hỏi: “Cậu ấy ở cảnh giới Nhân Tiên à? Tôi không nhìn ra đấy”.
Đào Như Tuyết: “Bình thường mà chị, anh ấy đang mắc bệnh tiểu thoái nên có khác gì người bình thường đâu”.
Giang Nguyệt Hân: “Ra thế”.
Ngập ngừng một lát, cô ấy nói tiếp: “Tôi bắt đầu tu luyện năm 13 tuổi, đến giờ là được 30 năm rồi”.
Ngô Bình: “Thế mà chị đã đột phá lên cảnh giới Địa Tiên rồi, giỏi quá!”
Giang Nguyệt Hân cười nói: “Tôi mới đột phá tối qua, cậu là người đầu tiên phát hiện ra đấy”.
Lâm Nhu cũng ngạc nhiên: “Cậu đột phá rồi à?”
Giang Nguyệt Hân: “Không phải nhờ giỏi giang gì đâu, ăn may thôi”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình càng quan sát Giang Nguyệt Hân kỹ hơn. Anh phát hiện mi tâm của cô ấy có một người tí hon, toàn thân phát sáng.
Ngô Bình biết ngay Giang Nguyệt Hân đột phá nhờ uống một loại đan dược nào đó, anh cũng biết vài loại đan dược kiểu này.
“Chị đã uống đan dược kiểu như Nguyên Thần Đan à?”, Ngô Bình hỏi.
Giang Nguyệt Hân chấn động rồi cảnh giác hỏi: “Sao cậu biết?”
Đào Như Tuyết: “Giang Nguyệt Hân, chị đừng ngạc nhiên thế, Ngô Bình còn biết luyện đan và chữa bệnh nữa”.
Giang Nguyệt Hân ngẩn ra: “Biết cả luyện đan và chữa bệnh ư?”
Lâm Nhu cũng ngẩn người: “Thật không? Ngô Bình, cậu cũng giấu kỹ đấy”.
Ba người đẹp vây quanh Ngô Bình, khiến những người đàn ông khác ghen tỵ đỏ mắt, đến Mã Thiên Vũ cũng thầm thở dài, vì chẳng chen vào được câu nào.
Ngô Bình: “Biết chút chút thôi”.
Giang Nguyệt Hân: “Cậu cứ khiêm tốn, tôi cũng có bệnh trong người, lát nhờ cậu khám hộ nhé?”
Ngô Bình đã biết sức mạnh mà người tí hon phát ra có lẫn ít tạp chất, nó liên quan đến chất lượng của đan dược, đan dược mà Giang Nguyệt Hân uống cùng lắm là cấp tứ phẩm nên khó tránh khỏi sinh ra tác dụng phụ.
Anh đáp: “Được thôi, chờ tiệc tàn, tôi sẽ khám cho chị”.
Người đến ngày càng đông, Ngô Bình đã trở thành tâm điểm của buổi tụ họp thay Mã Thiên Vũ.
Không lâu sau, Mã Thiên Vũ nhận được một cuộc điện thoại nên cười nói: “Này các bạn, hiệu trưởng đến rồi”.
Hiệu trưởng này của họ đã về hưu nên các bạn học không hào hứng chào đón lắm, vẫn ai làm việc nấy. Thậm chí đến Mã Thiên Vũ cũng không chuẩn bị ra đón tiếp, vì một thầy hiệu trưởng đã về hưu thì sao sánh được với thân phận cao quý hiện giờ của hắn.
Ngô Bình nói: “Mình ra đón thầy đi”.
Sau đó, anh dẫn Đào Như Tuyết, Giang Nguyệt Hân và Lâm Nhu đi xuống dưới, những người khác thấy họ đi thì cũng mặc.
Mã Thiên Vũ thoáng do dự rồi cũng không đi theo, với thân phận hiện giờ của hắn thì chỉ nên làm những việc có nghĩa thôi, chứ không nên lãng phí thời gian làm gì.
Nhóm Ngô Bình vừa chờ vừa trò chuyện ở cửa khách sạn.
Ngô Bình: “Chị Giang, chị ở cảnh giới Địa Tiên rồi, sao vẫn rảnh mà đến đây thế?”
Giang Nguyệt Hân nhìn anh: “Cậu thì khác gì?”
Ngô Bình: “Tôi có hứng thú với thầy hiệu trưởng”.
Giang Nguyệt Hân: “Tôi cũng thế. Coi chúng ta này, một Nhân Tiên, một Địa Tiên. Như Tuyết cũng có tu vi không thấp đâu, thế mà chúng ta còn học cùng một trường, tôi thấy lạ quá”.
Ngô Bình: “Đúng, chúng ta đều có tư cách tránh bá một phương đấy”.
Giang Nguyệt Hân: “Cậu nghĩ những chuyện này có liên quan đến thầy hiệu trưởng không?”
Ngô Bình: “Có hay không thì phải gặp mới biết được”.
Lâm Nhu: “Mọi người có thấy lạ không? Hiệu trưởng không trực tiệp giúp mình, sao làm được vậy nhỉ?”
Ngô Bình sờ mũi: “Ai biết được”.
Khoảng 20 phút sau, có một chiếc xe đi tới rồi dừng trước cửa khách sạn, một ông lão béo ục ịch bước xuống xe. Ông ấy có dáng người không cao, gương mặt hiền lành, đeo kính lão, tóc vuốt ngược, miệng mỉm cười.
Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra đó là hiệu trưởng, anh vội tiến lên đón rồi cười nói: “Em chào thầy!”
Trí nhớ của thầy hiệu trưởng rất tốt, vừa nhìn Ngô Bình đã nhận ra anh ngay: “Ngô Bình đấy hả? Ha ha, ngày xưa chểnh mảng học lắm nhé, suốt ngày chỉ nghĩ tới việc tán tỉnh các bạn gái thôi”.
Ngô Bình lúng túng, vì thấy trí nhớ của thầy quá tốt.
Đào Như Tuyết cũng chào hỏi: “Thầy còn nhớ em không ạ?’
Thầy hiệu trưởng đẩy gọng kính rồi đáp: “Đào Như Tuyết, ừm ngày càng xinh đấy”.
Thầy hiệu trưởng nhớ cả Giang Nguyệt Hân và Lâm Nhu, khiến hai cô gái rất ngạc nhiên. Một trường có rất nhiều sinh viên, mà năm nào cũng có thêm sinh viên mới mà thầy có thể nhớ hết bọn họ là quá siêu phàm.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, định xem thầy có điểm gì đặc biệt, song anh hoàn toàn thất vọng, vì thầy rất bình thường, hơn nữa tim và gan còn gặp chút vấn đề, đầu gối cũng không được khoẻ.
Tuy thế, anh vẫn tôn trọng thầy, sau đó giúp ông ấy trả tiền xe và xách hành lý xuống.
Thầy hiệu trưởng đến là mọi người náo nhiệt hẳn lên, ai cũng tới tay bắt mặt mừng, sau đó Ngô Bình mời thầy ngồi xuống một bàn.
Chương 688: Tăng nhân và đạo sĩ
Thầy hiệu trưởng tên là Hồ Kiến Quốc, một cái tên rất bình thường. Vào thời của thầy thì cái tên này vô cùng phổ biến.
Hồ Kiến Quốc lấy một cái bình giữ nhiệt ra, bên trong là nước thuốc, ông ấy thổi rồi uống một ngụm.
Ngô Bình nhanh chóng đưa cho ông ấy một cái cốc.
Hồ Kiến Quốc cười lớn nói: “Mấy đứa đều có công danh sự nghiệp rồi, tốt lắm”.
Ngô Bình cười nói: “Thầy ơi, thầy định chơi ở Á Mã mấy ngày ạ?”
Hồ Kiến Quốc nói: “Giờ thầy nghỉ hưu rồi nên rảnh lắm, vì thế định sang đây chơi mấy ngày”.
Ngô Bình: “Em khá thông thuộc Á Mã, để em đặt khách sạn cho thầy, sau đó đưa thầy đi chơi nhé ạ”.
Hồ Kiến Quốc sáng mắt nói: “Thật không? Nhưng có làm mất việc của em không?”
Ngô Bình: “Không sao ạ, giờ em không đi làm nên rảnh lắm”.
Hồ Kiến Quốc gật đầu: “Ừ, thầy đang rầu vì không biết có nên đăng ký tour du lịch nào đó, nhưng giờ không cần nữa rồi”.
Sau đó, mọi người bắt đầu nói chuyện về những điều vụn vặt trong cuộc sống, càng nói chuyện, Ngô Bình càng chắc chắn Hồ Kiến Quốc là một người bình thường.
Khi nhập tiệc, các bạn tiệc được chia ra thành những người thành công ngồi một bàn, những người nhàng nhàng chung một chỗ.
Mã Thiên Vũ mời Ngô Bình sang bàn mình, nhưng anh đã từ chối. Anh muốn ngồi với Hồ Kiến Quốc ở bàn thứ ba, các bạn học ở bàn này đều là nhân viên văn phòng hoặc người kinh doanh tự do.
Đào Như Tuyết đương nhiên vẫn ngồi cạnh Ngô Bình, còn gg và Lâm Nhu đã chuyển sang bàn của Mã Thiên Vũ.
Hồ Kiến Quốc biết Ngô Bình còn là một bác sĩ thì vui vẻ nói: “Ngô Bình này, em đa tài thật đấy. Ngày xưa em đi tù, thầy còn thấy hơi thất vọng. Thầy còn từng nhờ một người bạn giúp em, nhưng tiếc là người bắt em ngồi tù có gia cảnh lớn quá nên thầy không làm gì được. Cuối cùng, thầy đành phải nhở quản ngục ở đó để ý đến em”.
Ngô Bình rất cảm động, anh nhớ quản ngục Lý Thịnh Quốc từng nói có người nhờ ông ấy quan tâm đến anh.
Ngô Bình không có bạn bè hay người thân nào có thể làm được điều đó nên khi ấy, anh rất tò mò không biết ai giúp mình. Bây giờ anh mới biết người đó chính là Hồ Kiến Quốc.
Cả trường học có không biết bao nhiêu học sinh, vậy mà Hồ Kiến Quốc lại quan tâm tới một sinh viên mới gặp vài lần là anh, điều này khiến Ngô Bình rất cảm động.
“Thầy ơi, em cảm ơn thầy. Thật ra, tuy ngồi tù nhưng em vẫn cố gắng học hành, không thì sao đỗ vào đại học Hoa Thanh được ạ”, Ngô Bình nói.
Hồ Kiến Quốc: “Tốt, sau này thầy phải viết lại cuộc đời của em thành một câu chuyện, để các hiệu trưởng sau kể cho sinh viên nghe. Con người phải luôn có ý chí phân đấu vươn lên”.
Ngô Bình chạy ra ngoài một lát để gọi cho Mông Trạch: “Mang cho tôi ít rượu ngon đến đây”.
Mông Trạch nhận điện xong thì đi ngay, chưa tới mười phút sau, ông ta đã mang rượu đến cho Ngô Bình.
Đây là rượu Mao Đài, ngoài ra còn có thêm trà Long Tỉnh.
Hồ Kiến Quốc nhìn thấy rượu này thì tròn mắt hỏi: “Oa, rượu này từ thời thầy ra đời đấy, ngày ấy gọi là Mao Đài năm sao, em kiếm đâu ra thế?”
Đúng là loại rượu này đã có lịch sử lâu đời năm mươi năm, hiện rất hiếm trên thị trường, thi thoảng mới có người mang bán đấu giá, mỗi chai lên đến cả vài triệu.
Ngô Bình: “Ông nội em sưu tầm đấy ạ, có mấy thùng cơ. Thầy uống thử loại trà này đi ạ”.
Nói rồi, anh lấy một cái chén mới rồi rót trà cho Hồ Kiến Quốc, hương trà toả ra thơm ngát, Hồ Kiến Quốc ngửi xong thì cảm thán: “Đây là trà Thập Khoả à? Không giống, vị thanh hơn, lại lẫn cả hương hoa…”
Đây là trà Ngộ Đạo mà Ngô Bình mua.
Anh cười nói: “Là trà hái trên núi cao thôi ạ, uống được không thầy?”
Hồ Kiến Quốc nhìn Ngô Bình rồi nói: “Này, vừa có rượu ngon vừa có trà xịn, có phải em định xin xỏ gì thầy không đấy? Nhưng thầy nghỉ hưu rồi, sợ không giúp được gì cho em đâu”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Thầy đoán siêu quá, đúng là em có việc nhờ thầy ạ”.
Hồ Kiến Quốc cười nói: “Ừ, nói đi, nếu giúp được thì thầy không từ chối đâu”.
Ngô Bình: “Thầy là người viết thư pháp đẹp nhất trường ta nên em muốn xin thầy viết cho em vài bức”.
Hồ Kiến Quốc cười tươi, ông ấy viết thư pháp khá đẹp, nhưng chỉ đẹp trong hội thư pháp cấp huyện. Nhưng ngày xưa, ông ấy thường xuyên khoe khoang trước mặt các sinh viên về trình thư pháp của mình phải cao cấp hơn, không ngờ đến giờ Ngô Bình vẫn còn nhớ.
“Em cũng tinh mắt đấy, biết chữ thầy đẹp. Được rồi, về thầy sẽ viết cho em mấy bức”, Hồ Kiến Quốc cười lớn rồi đồng ý ngay.
Đồ ăn được mang lên, mọi người ở bàn của Ngô Bình phát hiện đồ ăn trên bàn mình nhiều và ngon hơn hẳn các bàn khác.
Vì đây là Á Mã, thức ăn trên các bàn khác đều thanh đạm, còn bàn của Ngô Bình thì toàn các món Vân Đông của Viêm Long.
Đương nhiên đây là những món mà Mông Trạch cho trợ lý chuẩn bị riêng cho bàn Ngô Bình, trợ lý phải vất vả mãi mới tìm được một đầu bếp của Viêm Long tới nấu và trả một mức phí trên trời.
Hồ Kiến Quốc rất hài lòng: “Ăn đúng chuẩn vị đấy”.
Ngô Bình mở rượu rồi rót cho Hồ Kiến Quốc, sau đó mới rót cho mình và Đào Như Tuyết, những người còn lại thì được nhân viên phục vụ rót rượu.
Hương rượu bay xa, khiến Mã Thiên Vũ ngồi ở bàn bên không ngồi yên được nữa, hắn chạy tới nhìn chai rượu rồi ngạc nhiên nói: “Trời, Mao Đài năm sao ư? Cậu Ngô, cậu mang tới à?”
Ngô Bình: “Của nhà tôi, anh uống không? Có nhiều lắm, anh cầm lấy hai chai này”.
Mã Thiên Vũ cười nói: “Vậy tôi xin nhé”, hắn cầm hai chai rồi quay về bàn mình.
Uống được một lúc, Hồ Kiến Quốc nói: “Oa, lâu lắm rồi không được uống rượu ngon thế này”.
Ngô Bình: “Thầy ơi, nếu thầy thích thì mỗi năm em lại tặng thầy vài thùng”.
Hồ Kiến Quốc xua tay: “Thôi, thầy sợ uống quen miệng rượu ngon rồi sau không uống được loại thường nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Có sao đâu ạ, sau này cứ để em lo rượu cho thầy”.
Cùng lúc đó, có một đạo sĩ trung tuổi đang ngồi uống rượu với một hoà thượng trung tuổi trên một ngọn núi tuyết ở biên giới Viêm Long.
Đạo sĩ có tương mạo cao quý, lưng đeo trường trường, còn hoà thượng kia thì rất xấu, mặt rỗ, đầu toàn mụn nhọt, quần áo cũng rách nát, trông hai người hoàn toàn đối lập với nhau.
Hai người ngồi uống một lát thì đạo sĩ chợt nói: “Tên đó nịnh bợ tôi như vậy, lẽ nào biết nguồn gốc của đạo gia rồi?”
Hoà thượng đáp: “Thuần Dương, tôi đã khuyên ông rồi, đừng để hoá thân của ông chạy lung tung, giờ bị người ta phát hiện rồi đấy”.
Đạo sĩ hừ nói: “Giác Viễn, ông thì hiểu gì về đạo gia của chúng tôi hả! Nếu sư gia mà theo Phật giáo của các ông thì giờ là bồ tát rồi”.
Hoà thượng: “Thế à? Giờ ông bị người ta phát hiện rồi, chắc có nhiều nhân quả lắm nhỉ?”
Đạo sĩ bỏ chén rượu xuống rồi nói: “Không được, tên này chẳng lương thiện gì, tôi phải cắt nhân quả với nó”.
Dứt lời, tay ông ta kết ấn.
Cùng lúc đó, Hồ Kiến Quốc đang uống rượu chợt biến sắc mặt rồi ngã ngửa.
Ngô Bình nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông ấy, sau đó quan sát thì thấy Hồ Kiến Quốc bị xuất huyết não, anh rất ngạc nhiên, vì trước đó anh thấy thầy hiệu trưởng không hề có bệnh về não.
Chương 689: Không chết được
Mọi người xung quanh hoảng hốt, có người gọi xe cứu thương, có người định tới sơ cứu, nhưng đều bị Ngô Bình cản lại.
Anh đỡ Hồ Kiến Quốc sang một phòng khác yên tĩnh hơn rồi bắt đầu cứu chữa. Đầu tiên, anh rách vết tụ máu để máu chảy ra ngoài, sau đó nhờ Tiểu Thần đang ngủ trong người Đào Như Tuyết ra giúp một tay.
Tiểu Thần nhanh chóng chữa trị vết thương cho Hồ Kiến Quốc, Ngô Bình lại lấy ít bột linh châu ra đồi hoà vào nước cho ông ấy uống. Cùng lúc đó, anh thi triển châm pháp để kích thích tiềm năng sống cho ông ấy.
Một lúc sau, Hồ Kiến Quốc dần tỉnh lại, ông ấy thở dài một hơi rồi mở mắt nói: “Là em cứu thầy à?”
Giọng nói của ông ấy rất có uy, như đã hoàn toàn khác trước.
Ngô Bình lau mồ hôi đáp: “Thầy ơi, thầy ổn rồi chứ ạ?”
Hồ Kiến Quốc nhìn thẳng một lúc mới đáo: “Đi, chúng ta đi uống rượu”.
Ngô Bình nói: “Thôi, em đã đặt một phòng ở khách sạn này rồi, thầy nghỉ ngơi đi ạ”.
Hồ Kiến Quốc gật đầu đồng ý, Ngô Bình đã đặt một phòng sang trọng rồi đỡ Hồ Kiến Quốc đến đó.
Đạo sĩ ngồi trên núi tuyết ném vỡ chén rượu rồi mắng: “Thằng này giỏi, cứu được cả người chết sống lại”.
Hoà thượng cười nói: “Ông với cậu ta định trước là phải dính lấy nhau rồi, hà tất phải làm thế?”
Đạo sĩ cười lạnh: “Tên này rắc rối lắm, ai dính phải nó là xui ngay”.
Nói rồi, ông ta lại bấm tay niệm thần chú.
Ngô Bình đưa Hồ Kiến Quốc lên phòng khách sạn, sau đó quay lại tiếp tục trò chuyện với các bạn học. Nhưng anh vừa nhồi xuống thì quản lý lại tới báo: “Vị tiên sinh kia nhảy lầu rồi ạ”.
Hả? Nhảy lầu?
Ngô Bình lao ra ngoài đường ngay, quả nhiên anh đã nhìn thấy Hồ Kiến Quốc nằm trong vũng máu. Theo nhân chứng kể lại thì ông ấy đã nhảy từ trên cao xuống.
Ngô Bình ngẩn người, mẹ kiếp! Ông này điên rồi hay gì! Anh vừa cứu ông ấy khỏi cửa môn qua mà ông ấy lại tự sát?
Ngô Bình nhăn mặt nói: “Thầy không chết được đâu!”
Anh gọi Đạo Diệp, ngay lập tức có một luồng tiên lực chui vào người Hồ Kiến Quốc. Ngay sau đó, Hồ Kiến Quốc đang bị thương nặng đã mở mắt ra, Ngô Bình thi triển y thuật để nối xương và trị thương cho ông ấy.
Sau khi tỉnh lại, Hồ Kiến Quốc nhìn Ngô Bình với vẻ mặt phức tạp như uất hận lắm.
Ngô Bình hỏi: “Thầy ơi, sao thầy lại làm thế?”
Hồ Kiến Quốc quay mặt đi, không muốn nhìn anh.
Ngô Bình lắc đầu, lại đỡ ông ấy về phòng khách sạn. Lần này, Hồ Kiến Quốc bị thương rất nặng nên cần phải nghỉ ngơi vài ngày,
Hoà thượng trên núi tuyết cười phá lên, vừa cười vừa vỗ tay đôm đốp.
Đạo sĩ cau có nói: “Tên này hại tôi thật rồi!”
Hoà thượng nói: “Ông là Chân Tiên mà lại bị một người phạm đùa bỡn, thú vị quá!”
Đạo sĩ hừ nói: “Đành tạm tha cho hoá thân kia vậy”.
Lần này, Ngô Bình không dám rời Hồ Kiến Quốc nửa bước, vì sợ ông ấy lại làm ẩu. Buổi họp sinh viên cũ vấn tiếp tục, Đào Như Tuyết đã chạy đến đây cùng anh.
Hồ Kiến Quốc nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói chuyện với ai.
Ngô Bình hỏi: “Như Tuyết, buổi họp sinh viên cũ sẽ có hoạt động gì vào ngày mai?”
Đào Như Tuyết: “Sang mai sẽ đến nhà thờ Hồi giáo, buổi trưa thì ăn món địa phương, chiều ra bãi biển, tối thì hoạt động tự do”.
Ngô Bình: “Anh ở lại với thầy hiệu trưởng rồi nên em cứ đi chơi đi”.
Đào Như Tuyết: “Em làm gì có thời gian, mai là phải về rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Sao không ở lại chơi mấy ngày?”
Đào Như Tuyết thở dài: “Em bận lắm, làm gì có thời gian”.
Ngô Bình hỏi: “Tập đoàn Miêu Dược không còn gặp vấn đề về tài chính nữa rồi, em còn bận gì nữa?”
Đào Như Tuyết: “Bọn em là công ty thị trường, vì đã thế chấp cổ phần cho ngân hàng nên áp lực công nợ ghê lắm. Quý một năm nay, em phải kéo giá trị doanh nghiệp lên, không sẽ bị ngân hàng mang ra bán đấu giá mất”.
Ngô Bình hỏi: “Em định thế nào?”
Đào Như Tuyết cười nói: “Em định làm thêm một loại thuốc mới nên mới tới tìm anh nè”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, anh sẽ cho Miêu Dược một loại thuốc vừa có tác dụng điều trị vừa phòng bệnh tuổi già, em thấy được không?”
Đào Như Tuyết sáng mắt lên nói: “Nhiều công ty dược nổi tiếng trên thế giới cũng đang nghiên cứu loại thuốc này rồi, nhưng hiệu quả không ổn lắm, anh làm được thật à?”
Ngô Bình gật đầu: “Chắc sẽ có tác dụng với người bị bệnh”.
Đào Như Tuyết gật đầu: “Ý anh là kiểu bệnh lú lẫn của người già ư?”
Ngô Bình: “Chủ yếu là bệnh Alzheimer và Parkinson”.
Bằng tiến sĩ y học của Ngô Bình đâu phải để làm cảnh, anh đã đọc hết sách y học hiện đại rồi nên có kiến thức về tất cả các bệnh.
Đào Như Tuyết: “Em nhớ số lượng người mắc bệnh này trên thế giới nhiều lắm, nếu thuốc của mình hiệu quả thì kiểu gì cũng bán chạy”.
Ngô Bình: “Anh có ý kiến, sau khi thuốc này bán chạy, em hãy chuyển nhà máy thuốc đến huyện Minh Dương, ở đó có rất nhiều ưu đãi lớn với công ty sản xuất thuốc”.
Đào Như Tuyết: “Vâng, sắp tới em sẽ đi khảo sát. Anh mau đưa công thức cho em nhé, để em tranh thủ tung tin ra luôn”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừm, mấy hôm nữa anh sẽ gửi cho em. Nhưng em phải ở lại với anh thêm mấy hôm nữa”.
Đào Như Tuyết đã cảm nhận được ánh mắt xấu xa của Ngô Bình nên mặt đỏ lên, sau đó nói: “Được rồi, em sẽ ở lại”.
Hồ Kiến Quốc chợt hắng giọng ho một tiếng, như thể đang nhắc nhở hai người, đừng quên mất vẫn còn một người sống sờ sờ ở đây.
Ngô Bình nói: “Thầy ơi, thầy nghỉ đi ạ, đừng nghĩ quẩn nữa”.
Hồ Kiến Quốc nói: “Yên tâm, giờ thầy không muốn chết nữa rồi”.
Ngô Bình mỉm cười rồi kéo Đào Như Tuyết rời đi.
Buổi họp sinh viên cũ kéo dài đến bảy giờ tối mới kết thúc, cuối cùng Lâm Nhu và Giang Nguyệt Hân vẫn ở lại, nói muốn uống tiếp với Ngô Bình. Diêm Lập Vũ và Mã Thiên Lý cũng muốn về rồi, nhưng thấy ca ba người đẹp đều ở lại thì cũng có mặt dày nán lại không chịu về.
Ngô Bình thấy không khí ở đây rất chán nên đã bảo người đánh xe đưa họ và cả Hồ Kiến Quốc về sơn trang Quách Thị. Đương nhiên giờ viên trang đã đổi tên thành Lý Thị.
Khi họ đến nơi thì đã bị choáng ngợp bởi quy mô ở đây, Diêm Lập Vũ lẩm bẩm: “Anh Bình, em cứ tưởng mình là sướng lắm rồi, không ngờ so với anh thì chưa là gì cả”.
Mã Thiên Lý: “Đây là trang viên cũ nhà họ Quách đúng không? Tôi từng nghe một người bạn kể, đây là sơn trang sa hoa nhất Đông Nam Á, riêng phí bảo dưỡng hàng năm cũng tốn cả trăm triệu đô đấy”.
Ngô Bình: “Đúng rồi, là trang viên nhà họ Quách đấy, nhưng giờ đã thuộc về nhà họ Lý”.
Mã Thiên Lý: “Nhà họ Lý nào?”
Đào Như Tuyết: “Nhà họ Lý ở Vân Đông, chắc anh biết chứ?”
Mã Thiên Lý gật đầu: “Ra vậy, bảo sao”.
Mã Thiên Lý hỏi: “Cậu Ngô, hai nhà Quách Lý có chuyện gì à?”
Ngô Bình: “Ờ, nhà họ Lý đã mua lại hết sản nghiệp của nhà họ Quách rồi”.
Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, Diêm Lập Vũ nói: “Anh bạn Mã, tôi nhớ tài sản nhà họ Quách ít cũng phải vài trăm tỷ đô đúng không?”
Mã Thiên Lý trân trối đáp: “Đúng, nhiều như thế mà bảo bán là bán ư?”
Chương 690: Minh Vương quy thuận
Diêm Lập Vũ khẽ thở dài một hơi: “Nguyên nhân chỉ có một, đó là nhà họ Quách xong đời rồi!”
Giang Nguyệt Hân: “Này, cậu có quan hệ gì với nhà họ Lý?”
Ngô Bình: “Lão gia nhà họ Lý là ông nội nuôi của tôi, chúng tôi thân lắm”.
Anh đang dùng thân phận của Ngô Bình nên tạm thời ẩn đi thân phận Lý Huyền Bình.
Ngô Bình mời mọi người vào nhà, sau đó sai người giúp việc pha trà.
Diêm Lập Vũ nghe thấy Ngô Bình và Đào Như Tuyết bàn nhau về chuyện nhà máy thuốc thì nói: “Anh Bình, anh đừng quên chúng ta có hẹn hợp tác với nhau nhé”.
Ngô Bình: “Nếu anh thích thì ký hợp đồng với Như Tuyết đi. Tập đoàn Miêu Dược sắp cho ra mắt một loại thuốc mới, anh có thể tham gia tuyên truyền”.
Diêm Lập Vũ cười nói: “Được, có em ở đây, em đảm bảo thuốc của Miêu Dược sẽ nổi như cồn”.
Mã Thiên Lý nói: “Cậu Ngô, cậu có hứng thú với tiền ảo không?”
Ngô Bình không thích đồng tiền ảo này cho lắm nên nói: “Thứ này không tạo ra giá trị, như cây không gốc, nước không nguồn, không có ý nghĩa”.
Mã Thiên Lý: “Cậu Ngô, tôi lại thấy phần thân mới có giá trị”.
Ngô Bình: “Tôi không hiểu về tiền ảo lắm, nhưng tôi biết bất kỳ công ty nào chỉ cần bỏ vốn ra thì đều thu được tiền mặt, sau đó thổi phồng giá trị hàng hoá lên là bán được rồi. Theo tôi được biết thì trên thị trường hiện giờ có nhiều đồng tiền ảo lắm đúng không?”
Mã Thiên Lý gật đầu: “Đúng thế, chúng tôi cũng lo lắng về chuyện này, nhưng tôi tin…”
Ngô Bình xua tay: “Tôi không quan tâm mảng này đâu, thấy nó giả lắm, chỉ nổi nhất thời thôi, rồi sẽ có một ngày rơi tự do”.
Mã Thiên Lý không nói gì nữa.
Đào Như Tuyết nói: “Em thấy hai anh có thể hợp tác với nhau đấy”.
Mã Thiên Lý ngẩn ra: “Hợp tác kiểu gì?”
Đào Như Tuyết: “Dùng tiền ảo để đổi lấy thuốc của tập đoàn Miêu Dược, như vậy nó sẽ có sức mua, còn thuốc mới của chúng ta khả năng cao sẽ cháy hàng trong giai đoạn đầu”.
Mã Thiên Lý sáng mắt lên: “Ý này hay đấy, chúng ta có thể bàn kỹ hơn về chuyện hợp tác”.
Ngô Bình không hứng thú nên nói: “Anh Mã, tôi nghĩ anh nên xử lý hết đồng tiền ảo rồi đầu tư vào cái gì đó thiết thực. Tôi có nhiều dự án hay lắm, nếu anh thích thì tôi có thể giới thiệu cho anh”.
Mã Thiên Lý nói: “Nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ hợp tác với cậu”.
Ngô Bình thấy Mã Thiên Lý vẫn khăng khăng với ý kiến của mình nên không nói gì nữa.
Bọn họ ngồi uống đến 12 giờ thì chợt có âm thanh lạ vang lên, Ngô Bình cau mày rồi đứng dậy nói: “Mọi người cứ ngồi chơi, tôi ra ngoài xem sao”.
Hơn một ngày trôi qua, Ngô Bình đã khôi phục lại gần hết tu vi, loáng cái anh đã biến mất trong bóng tối.
Nhìn thấy thân pháp của Ngô Bình, Giang Nguyệt Hân nói: “Khinh công siêu quá!”, nói rồi, cô ấy cũng ra ngoài theo.
Lâm Nhu cười nói: “Nguyệt Hân, chờ tôi với”, nói rồi, cô ấy cũng biến mất ngay.
Diêm Lập Vũ và Mã Thiên Lý ngơ ngác nhìn nhau, họ đi kiểu gì thế nhỉ?
Đào Như Tuyết: “Hai anh không phải ngạc nhiên, họ đều ở cảnh giới Nhân Tiên và Địa Tiên rồi”.
Diêm Lập Vũ thở dài: “Ngưỡng mộ quá, tôi mà cũng bay qua bay lại được như thế thì hay”.
Ngô Bình ra ngoài, ngay sau đó Thần Chiếu và Mông Trạch cũng xuất hiện sau lưng anh.
Thần Chiếu nói: “Chủ nhân, xung quanh đây có người sống, để tôi đi bắt một người về”.
Ngô Bình gật đầu: “Nhớ để nhân chứng sống”.
Anh vừa nói dứt câu, Thần Chiếu đã biến mất.
Thần Chiếu đi rồi, Giang Nguyệt Hân và Lâm Nhu mới xuất hiện, khi họ nhìn thấy Mông Trạch thì đều sững người.
Giang Nguyệt Hân nói: “Đây là?”
Ngô Bình: “Thuộc hạ của tôi”.
Giang Nguyệt Hân nghệt mặt ra, cô ấy cảm thấy Mông Trạch có tu vi cao hơn mình, một đại cao thủ vậy mà chấp nhận làm thuộc hạ của Ngô Bình ư?
Lâm Nhu nói: “Ngô Bình, rốt cuộc cậu còn bao nhiêu điều bí mật hả?”
Cô ấy vừa nói xong thì Thần Chiếu đã xách cổ hai người khác đáp xuống, sau đó ném họ xuống đất. Hai người này đều có tu vi khá cao, một người cảnh giới Thần và một người cảnh giới Tiên Thiên.
Ngô Bình hỏi cao thủ cảnh giới Tiên Thiên: “Các người là ai?”
Người này bị Thần Chiếu bắt được nên đang hoảng sợ: “Chúng tôi là người của Minh Vương”.
Minh Vương? Ngô Bình nhớ Minh Vương là con rể của nhà họ Quách, xem ra người nhà này vẫn chưa từ bỏ hi vọng muốn đoạt lại quyền lợi.
Anh cười lạnh nói: “Ông Mông, dẫn Minh Vương đến đây gặp tôi”.
Mông Trạch chắp tay: “Vâng”.
Lâm Nhu sững sờ: “Minh Vương mà cậu nhắc tới là hoàng đế ngầm của Nam Dương, cao thủ đứng thứ bảy trên Hắc bảng à?”
Ngô Bình: “Ừm, chị cũng biết à?”
Lâm Nhu cười trừ: “Tu vi của người này đến cảnh giới Địa Tiên rồi”.
Ngô Bình: “Hai chị vào trong đi, để tôi giải quyết việc ở đây đã”.
Lâm Nhu và Giang Nguyệt Hân biết Ngô Bình sẽ ra tay với người ta nên không ở lại nữa, mà quay trở lại phòng khách.
Vài phút sau, Mông Trạch đã dẫn một người đến gặp Ngô Bình. Người nó đã bị hạ ám thủ nên toàn thân không còn chút sức lực, đôi mắt đờ đẫn, chỉ nhìn Ngô Bình đăm đăm.
Ngô Bình: “Ông là Minh Vương Vương Tuyệt hả?”
Vương Tuyệt cười lạnh: “Có giỏi thì đấu với tôi một trận”.
Ngô Bình đấm thẳng vào mặt ông ta, làm rụng hai cái răng cửa rồi nói: “Một người sắp chết như ông mà cũng đòi đấu với tôi?”
Vương Tuyệt gào lên: “Tôi sẽ giết cậu”.
Ngô Bình: “Tôi thích những người như ông, vì khi ra tay giết hại, tôi sẽ không thấy có lỗi”.
Dứt lời, anh nói với Mông Trạch: “Trước khi trời sáng, tôi muốn Minh Vương và người của ông ta biến mất trên đời”.
Mông Trạch đáp: “Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay”.
Minh Vương biến sắc mặt rồi nói: “Khoan! Cậu có thể ra điều kiện, tôi sẽ đồng ý hết”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Không cứng miệng nữa à?”
Minh Vương cúi đầu nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội, từ giờ trở đi, ông phải gia nhập Hắc Thiên Giáo. Tôi sẽ hạ ám thủ trong người ông, nếu ông không trung thành, dù ông có trốn đến đây, tôi cũng cho ông chết thật thảm”.
Minh Vương biến sắc mặt rồi nói: “Tôi đồng ý”.
Ngô Bình: “Ông Mông, tôi giao ông ta cho ông, cho ông ta thân phận đệ tử ngũ hương”.
Mông Trạch: “Vâng”.
Mông Trạch dẫn Minh Vương đi, việc còn lại không cần đến Ngô Bình nữa nên anh để Mông Trạch xử lý nốt.
Ngô Bình về phòng khách, Lâm Nhu hỏi: “Sao rồi?”
“Giải quyết trong hoà bình”, anh cười nói rồi nâng chén: “Tôi mời các anh chị khoá trên một chén”.
Bọn họ ngồi uống đến hai giờ sáng mới về phòng nghỉ, trong trang nhiên có rất nhiều phòng nên họ ở tạm đây đêm nay luôn.
Chờ mọi người đi rồi, Đào Như Tuyết mới lặng lẽ đến phòng Ngô Bình, cô ấy vừa vào thì đã bị Ngô Bình ôm chầm lấy.
Đào Như Tuyết nũng nịu: “Anh bị bệnh tiểu thoái cơ à? Như này có sợ bị thương không?”
Ngô Bình mỉm cười nham hiểm: “Bị thương cũng được”, nói rồi, anh bế ngang người cô ấy lên rồi đi về phía giường.