Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1961: Đạo nhân Trân Bảo

Lau mồ hôi lạnh chảy từng giọt, Khương Thiên Lan thăm dò hỏi: “Thầy luyện đan Lý, không biết cậu có thể kiên trì thêm bao lâu? Uy lực lò thần này càng về sau sẽ càng mạnh”.

Ngô Bình hừ một tiếng: “Tôi ít nhất có thể kiên trì thêm được sáu tiếng, thế nào, có phải các người sắp dầu hết đèn tắt rồi không?”

Vừa nghe thấy còn lâu như vậy, mấy người Khương Thiên Lan suýt nữa đã khóc thành tiếng. Nhưng chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không còn đường lui, vì vậy đành cắn răng, tiếp tục đưa vào lượng lớn tài nguyên, liều mạng kích hoạt lò thần.

Trong lò thần, một phần nhỏ của bảy mươi hai duy độ đã được mở ra, năng lượng cao cấp hơn hóa thành ngọn lửa bùng lên, tôi luyện thân thể và thần hồn của Ngô Bình.

Lại trôi qua sáu tiếng, Khương Thiên Lan nói: “Thầy luyện đan Lý, bây giờ cậu chịu thua chưa?”

Ngô Bình: “Đáng tiếc là tôi vẫn còn sống đây! Đợi tôi đi ra, các người cứ đợi chết đi!”

Một người trong đó nói: “Anh Khương, xem ra chỉ có thể dùng Ma Thần thôi!”

Người khác nói: “Đúng vậy Khương huynh, nhỡ đâu người này thoát ra, chúng ta chết cả mất!”

Khương Thiên Lan thở dài một tiếng: “Xem ra chỉ có thể như vậy thôi!”

Nói xong, xung quanh bỗng xuất hiện bảy mươi hai ảo ảnh Thần Ma, những Thần Ma này là do mấy người Khương Thiên Lan đã thu thập được qua bao nhiêu năm, mỗi một Thần Ma đại diện cho một năng lượng Thần Ma kinh khủng.

Các Thần Ma lơ lửng trên lò thần, lần lượt niệm chú, lò thần lập tức xoay chuyển điên cuồng, bảy mươi hai duy độ bên trong đều mở ra, ngọn lửa vô tận bùng cháy về phía Ngô Bình.

Lúc này, Ngô Bình không thấy đau đớn, mà trái lại còn thấy rất thoải mái. Trong kiếp Đại Thánh, anh tu hành đến cảnh giới cao thâm nhất – cảnh giới Vô Pháp, tiềm lực nâng cao rất nhiều, cộng thêm anh đã hấp thụ hạt nhân vũ trụ, mọi thứ này giúp anh có thể chịu đựng được sức mạnh của lò thần một cách hoàn hảo.

Bóng mờ Thần Ma không ngừng hao hụt sức lực, chưa đến hai canh giờ đã mờ nhạt đi rất nhiều, biến mất nhanh chóng.

Khi toàn bộ bóng mờ Thần Ma biến mất, Khương Thiên Lan có phần gấp gáp hỏi: “Bây giờ thì sao? Cậu còn sống không?”

Một lúc lâu, trong lò thần vẫn không có âm thanh.

Những người còn lại cười nói: “Xem ra, cậu ta đã bị luyện chết rồi!”

Khương Thiên Lan cuối cùng cũng có chút tươi cười: “Tuy hao hụt rất nhiều tài nguyên tích lũy của nhiều năm của chúng ta, nhưng cuối cùng vẫn tiêu diệt được mầm mống tai họa này”.

Lúc này bên trong lò thần, Ngô Bình đang bị bảy mươi hai luồn thần quang vây quanh, lúc này thể chất hoàn hảo của anh đều đang được nâng cao rất nhiều.

“Xem ra, lò thần có lẽ là bảo vật mà Thiên Đình và Thần tộc dùng để nâng cao thực lực của các cao thủ”. Đợi thần quang biến mất, trong lò thần bỗng vang lên âm thanh.

“Anh đã được rèn luyện tối cao, có được thần thể chí tôn, có được lệnh bài “Chí Tôn”!”

Nói rồi, một lệnh bài bỗng bay đến, rơi vào trong tay Ngô Bình.

“Lệnh bài Chí Tôn?”, Ngô Bình lật nhìn một hồi, người bèn bay ra khỏi lò thần.

Bên ngoài lò thần, mấy người Khương Thiên Lan vẫn đang cười nói, nhìn thấy có người lao ra, lập tức biến sắc, nhìn Ngô Bình chằm chằm.

“Ha ha, để các người chờ lâu rồi, nếu không phải các người tiêu tốn nhiều tài nguyên như vậy, e rằng tôi cũng không được thuận lợi như vậy”.

“Anh…” Khương Thiên Lan chỉ thấy ngực đau nhói, miệng phun ra máu.

Ngô Bình: “Khương gia chủ, ông không sao chứ?”

Khương Thiên Lan: “Sao cậu làm được?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vừa vào lò thần là tôi đã nhìn ra rồi, thứ đồ này không phải dùng để hại người, mà là để giúp cao thủ siêu cấp nâng cao thực lực, là một chí bảo của Thiên Đình”.

Nói xong, anh vung tay, lò thần đã bay vào trong động thiên của anh.

Mấy người kia mặt tái nhợt, biết chuyện đã hỏng rồi!

Ngô Bình nói: “Các vị, lúc trước các người muốn luyện chết tôi, bây giờ tôi nên báo đáp các người thế nào đây?”

Khương Thiên Lan hít sâu một hơi, nói: “Thầy luyện đan Lý, trước đó là do chúng tôi không đúng, cậu đại nhân không so đo với tiểu nhân…”

“Từ từ, tuy tôi là đại nhân, nhưng lỗi của tiểu nhân nhất định phải tính, cho nên ông nên tìm lý do khác đi”.

Khương Thiên Lan: “Thầy luyện đan Lý, nếu tôi nói cho cậu vị trí của lão già kia, có thể tha cho chúng tôi không?”

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông nói lão già kia là?”

Khương Thiên Lan: “Sư phụ của bốn người chúng tôi, đạo nhân Trân Bảo!”

Ngô Bình suy tư, hỏi: “Các người đã khống chế ông ta rồi?”

“Đúng vậy. Chúng tôi đã khống chế được ông ta. Trên người lão già kia có rất nhiều bí mật, còn có bảo bối bí ẩn nữa, có được ông ta đồng nghĩa có được một kho báu rồi!”

Ngô Bình: “Nói vậy, thật ra lò thần là chuẩn bị cho đạo nhân Trân Bảo?”

Khương Thiên Lan gật đầu: “Thực lực ông ta rất mạnh, chúng tôi không thể kiểm soát được, nên muốn dùng lò thần làm giảm thực lực của ông ta, sau đó lại nghĩ cách khống chế ông ta”.

Ngô Bình: “Người ở đâu?”

“Hãy đi theo chúng tôi”.

Mấy người Khương Thiên Lan dẫn đường, rất nhanh đã đến một ngọn núi cao. Dưới núi có hang động, bên ngoài hang động có cấm chế, cửa động còn có mười tu sĩ đang tọa trấn.

Đi vào hang động, sâu thẳm trong ngọn núi. Trong núi có một cung điện khổng lồ, trong cung điện có mười tám dây xích cố định trên không, đầu bên kia của dây xích đang trói một ông lão cao lớn.

Hai chân và tay ông lão này đều bị gông cùm, còn bị mười tám dây xích khống chế. Đồng thời, xung quanh ông ta còn có một đại trận trấn áp, trên người còn gắn ba lá bùa trấn áp.

Những chiêu thức này gộp lại, nhưng cũng không khiến ông lão khuất phục, ông ta ngẩng cao đầu, tức giận nhìn mấy người Khương Thiên Lan.

Ông lão cao lớn có lẽ hơn nghìn mét, đám người Khương Thiên Lan ở trước mặt ông ta cũng giống như đám kiến.

Ngô Bình cũng không che giấu thực lực, lập tức sử dụng Chân Hoàng Chi Khu, thân thể khổng lồ vạn trượng còn cao hơn cả ông lão. Anh vung tay trên không, dễ dàng cắt đứt mười tám sợi xích, sau đó lại bóp nát xiềng xích, xé nét bùa trấn áp, đá vỡ đại trận.

Rất nhanh chóng, ông lão đã khôi phục lại hành động, ông ta kinh ngạc nhìn Ngô Bình, nói: “Cậu là Chân Hoàng?”

Ngô Bình cười nói: “Đạo nhân Trân Bảo, tôi đến để cứu ông”.

Thấy vậy, đám người Khương Thiên Lan ngây ngốc, thốt lên: “Thầy luyện đan Lý, nếu như vậy, sao cậu có thể khống chế ông ta được? Ông ta là cao thủ Kỷ Nguyên đấy!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ai nói tôi muốn khống chế ông ta?”

Mọi người sững sờ, khôn khống chế?

Đạo nhân Trân Bảo đứng dậy, cẩn trọng thi lễ với Ngô Bình, nói: “Trân Bảo, bái kiến Chân Hoàng”.

Ngô Bình nói: “Không cần khách sáo, tôi họ Lý”.

Đạo nhân Trân Bảo: “Tôi thấy bệ hạ còn có thánh uy mạnh mẽ hơn, lẽ nào…”

Ngô Bình: “Thời gian trước, tôi vừa tiến lên Thánh Vương”.

Đạo nhân Trân Bảo rất vui mừng, nói: “Thánh Vương, Chân Hoàng, từ xưa tới nay, cậu là người đầu tiên!”

Ngô Bình: “Ông chắc không phải là Nhân tộc?”

Đạo nhân Trân Bảo cười nói: “Kiếp trước tôi là đại trận bảo vệ kho tàng của Thiên Đình, sau này Thiên Đình suy sụp, tôi bèn chuyển kiếp thành người, trở thành đạo nhân Trân Bảo như hiện tại”.

Ngô Bình: “Cho nên thực ra ông là đại quản gia của kho tàng Thiên Đình?”

Đạo nhân Trân Bảo: “Có thể hiểu như vậy. Thánh Vương, tôi cảm nhận được khí tức của Thiên Đế trên người cậu”.

Ngô Bình: “Lúc tôi là Đại Thánh Kiếp, tiến vào một thế giới, đã đi hết con đường Thiên Đế ở đó, có lẽ đây chính là khí tức Thiên Đế mà ông nói”.

Đạo nhân Trân Bảo mừng rõ: “Tốt quá rồi! Nếu đã như vậy, chi bằng cậu tranh Thiên Đế với cao thủ kỷ nguyên này đi!”
Chương 1962: Trăm đời ngàn kiếp

Ngô Bình: “Mỗi kỷ nguyên đều có Thiên Đình này sao?”

Đạo nhân Trân Bảo: “Thiên Đình không phải là nơi tộc nào đó sáng lập, muốn mở lại Thiên Đình cần thỏa mãn ba điều kiện”.

Ngô Bình: “Ba điều kiện nào?”

Đạo nhân Trân Bảo: “Đầu tiên, trong tộc phải có một cường giả tu luyện đến quả vị Thiên Đế”.

Ngô Bình: “Tu luyện đến quả vị Thiên Đế sao? Tôi nghe nói vị Thiên Đế trước vốn dĩ là Thiên Thánh”.

Đạo nhân Trân Bảo: “Thiên Thánh và Thiên Đế có điểm chung. Nhưng không chỉ có một cường giả có tư cách vào Thiên Đình, vị Thiên Thánh đó sau khi thoát khỏi vòng vây, mới thành công trở thành Thiên Đế”.

Mắt Ngô Bình lóe sáng: “Ồ, Thiên Thánh từng tranh giành Thiên Đế với các cường giả tộc khác?”

“Đúng thế, họ đã trải qua ba vòng tỉ thí, cuối cùng Thiên Thánh nhân tộc bộc lộ hết tài năng, trở thành Thiên Đế cuối cùng. Một khi Thiên Đế xuất thế, tất cả các tộc đều phải thần phục, nếu không chính là đang đối đầu với Thiên Đạo”.

Ngô Bình: “Nói thế nghĩa là thật ra lập ra Thiên Đình cũng là ý chí của Thiên Đạo?”

Đạo nhân Trân Bảo: “Có thể nói như vậy, nhưng tiếc là về sau vị Thiên Thánh nhân tộc đó gặp phải người khiêu chiến có thực lực rất mạnh, hai bên đánh nhau chín ngày chín đêm, cuối cùng mặc dù Thiên Đế đã giết chết người khiêu chiến đó, nhưng cũng không bao lâu sau ông ta suy sụp. Sự suy sụp của Thiên Đế khiến Thiên Đình cũng suy tàn”.

Ngô Bình: “Lúc nhân tộc thống trị Thiên Đình, thành viên Thiên Đình đều là nhân tộc sao?”

Trân Bảo Nhân Đạo cười nói: “Tất nhiên là không phải. Thời đại của Thiên Đình, các tộc đều ở trên trời, chỉ là tỷ lệ nhân tộc cao hơn một chút, hơn một phần tư”.

Ngô Bình cảm khái: “Nhớ năm đó nhân tộc huy hoàng biết nhường nào”.

Đạo nhân Trân Bảo: “Thật ra Thiên Đế đời trước cũng không có ngồi vững ở vị trí Thiên Đế, nếu không cũng sẽ không sụp đổ”.

Ngô Bình rất tò mò: “Tại sao không thể ngồi vững ở vị trí đó?”

Đạo nhân Trân Bảo: “Trở thành thiên Đế cần phải trải qua cả ngàn kiếp, sau khi luân hồi cả trăm đời mới có thể công đức vẹn toàn”.

Ngô Bình trợn to mắt: “Trăm đời ngàn kiếp?”

Đạo nhân Trân Bảo: “Đúng thế. Vị Thiên Thánh đó đã trải qua tám mươi mốt đời, tổng cộng tám trăm kiếp, thật ra vẫn còn thiếu thời cơ. Chỉ là lúc đó tình thế của nhân tộc rất tồi tệ, để cứu vãn tình thế này, ông ta đành phải ép buộc mình lên ngôi Thiên Đế, kết quả không nghĩ cũng biết, ông ta trị vì một trăm năm mươi năm rồi sụp tàn, Thiên Đình cũng không tồn tại nữa”.

Ngô Bình: “Dù chỉ có một trăm năm mươi năm thì cũng đã giúp ích rất nhiều cho nhân tộc”.

Đạo nhân Trân Bảo: “Ừ, vị Thiên Đế này dùng tính mạng của mình để duy trì vận khí của nhân tộc. Sau đó cho dù ông ta có suy tàn cũng không có cường tộc nào có thể sinh ra cường giả có thể tiếp nhận vị trí Thiên Đế này”.

Ngô Bình: “Trăm đời ngàn kiếp nào có dễ dàng như thế?”

Đạo nhân Trân Bảo: “Chuyện này đúng là rất khó, cần có vận khí mạnh, tinh thần kiên trì, vô cùng can đảm mới có thể làm được, nhưng xác suất thành công lại rất thấp, dù sao trong các cuộc tranh đấu giữa các tộc, người này giỏi còn có người giỏi hơn”.

Ngô Bình: “Ông có biết tình hình cụ thể của ba vòng tranh đấu mà ông nói trước đó không?”

Đạo nhân Trân Bảo: “Người có thể được chọn vào vòng đầu tiên được gọi là Thiên Tử. Không giới hạn số lượng Thiên Tử nhưng sau khi trải qua các cuộc tấn công, có rất ít người có thể ở lại cuối cùng, không quá một trăm người”.

“Thiên Tử có thể tiến vào vòng thứ hai sẽ bắt đầu trận chiến luân hồi. Một nhóm Thiên Tử sẽ luân hồi đi vào cùng một thế giới. Lúc này, tất cả những người tranh tài đều sẽ bắt đầu lại từ đầu, người có thể sống sót cuối cùng sẽ tiến vào luân hồi lần thứ hai. Mười đời mười kiếp, mỗi một kiếp đều có khả năng mất mạng”.

Ngô Bình: “Luân hồi ở thế giới nào?”

Đạo nhân Trân Bảo: “Có thể là một mốc thời gian bất kỳ trong lịch sử, có thể là quá khứ hoặc có thể là tương lai”.

Ngô Bình cảm khái nói: “Muốn làm chúa tể của thế giới quả thật quá khó”.

Đạo nhân Trân Bảo: “Đúng thế, không phải thời đại nào cũng có Thiên Đế. Có kỷ nguyên thậm chí không có Thiên Đình, tỷ như kỷ nguyên trước, dù Tiên tộc hay Thần tộc đều chưa từng sinh ra Thiên Đế”.

Ngô Bình: “Tôi có thể sử dụng bảo bối trong Thiên Bảo Giới này không?”

Đạo nhân Trân Bảo: “Những thứ này đều là tài sản riêng của Thiên Đế đời trước, nếu cậu có thể được Thiên Đế công nhận thì có thể được lấy một phần”.

Ngô Bình: “Làm sao để được Thiên Đế truyền thừa?”

Đạo nhân Trân Bảo: “Trong Thiên Bảo Giới có một ngôi mộ của Thiên Đế, nhưng người ngoài không biết đến nơi đó, chỉ có tôi biết về nó. Sứ mệnh của tôi là tìm những người thích hợp, sau đó dẫn họ vào trong đó để được Thiên Đế truyền thừa”.

Ngô Bình gật đầu: “Có cơ hội, tôi sẽ đến ngôi mộ của Thiên Đế”.

Đạo nhân Trân Bảo: “Cậu có thể đến bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình nhìn mấy người Khương Thiên Lan: “Mấy người này đều là đệ tử của ông sao?”

Đạo nhân Trân Bảo khẽ thở dài: “Lúc đầu họ suýt chút nữa đã chết khi xông vào Thiên Bảo Giới, tôi có lòng tốt cứu chúng, dạy cho chúng một vài thứ. Ai mà ngờ mấy tên khốn nạn dã tâm độc ác này lại muốn hại tôi, lấy hết tất cả bảo vật của Thiên Bảo Giới. Chúng nào biết với thiên phú và vận khí của chúng thì dù có lấy được bảo bối gì cũng chỉ sẽ khiến chúng chết mà thôi”.

Ngô Bình: “Đám người này giao cho ông xử lý vậy”.

Đạo nhân Trân Bảo chắp tay lại với anh: “Cảm ơn Thánh Vương”.

Để đám người Khương Thiên Lan ở lại, Ngô Bình quay lại căn nhà của Sanamoba. Lần này anh không muốn ở lại thêm nữa bèn nói: “Chúng ta đi khỏi đây đi”.

Vừa dứt lời, từng tia sáng bay lên, Ngô Bình dẫn theo con khỉ vàng và Sanamoba quay lại Bổn Đảo.

Về đến Bổn Đảo, anh để lại ba người phụ nữ lại trên đảo, sau đó dẫn con khỉ vàng đến đảo Thanh Hoa gặp Trần Nhược Nhàn.

Lúc đầu anh phái Trần Nhược Nhàn và Dương Nguyên Bá tấn công nước Oa, chiếm đảo Thanh Hoa. Nước Oa tự biết mình đánh không lại bèn nhường lại hòn đảo này. Trần Nhược Nhàn tiếp quản đảo Thanh Hoa, trở thành Nữ Vương của hòn đảo.

Lúc này Trần Nhược Nhàn đang xử lý công vụ, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô ấy vừa đứng lên thì nhìn thấy Ngô Bình dẫn theo một con khỉ vàng bước vào.

Cô ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh Lý”.

Ngô Bình: “Nhược Nhàn, khoảng thời gian này thế nào, đảo Thanh Hoa có dễ quản lý không?”

Trần Nhược Nhàn cười nói: “Quản lý cũng không khó, chỉ là mấy tháng nay tình thế thay đổi, bên châu Doanh đã quyết định đầu hàng đế quốc Thiên Đỉnh, phỏng chừng không bao lâu nữa nơi này của chúng ta cũng sẽ trở thành một phần của đế quốc Thiên Đỉnh”.

Ngô Bình: “Đế quốc Thiên Đỉnh không có nhiều hứng thú với những hòn đảo ở nước ngoài như vậy, đa số đều là đầu hàng ngoài mặt nhưng thật ra vẫn để em quản lý đảo Thanh Hoa”.

Trần Nhược Nhàn: “Mặc dù nói thế nhưng sau này khó mà tránh khỏi trở thành chỗ trút giận của chúng”.

Ngô Bình: “Không vội, cứ từ từ”.

Hai người nói chuyện một lúc, Ngô Bình nói: "Nhược Nhàn, hiện giờ đại lục Hồng Hoang đã thống nhất, cũng đã đến lúc em đi báo thù rồi. Bây giờ anh tăng tu vi cho em, em tự mình đi tìm nhà họ Vũ Văn để trả thù”.

Ánh mắt Trần Nhược Nhàn phát sáng, năm đó nhà họ Vũ Văn - một trong bốn huyết mạch Thánh Hoàng lớn đã hại chết cả nhà cô ấy dưới danh nghĩa hôn nhân, chỉ có một mình cô ấy đã chạy thoát được. Cô ấy luôn muốn trả mối thù lớn này, nhưng thực lực của cô ấy quá yế, bây giờ được Ngô Bình giúp đỡ, cô ấy đã tự tin hơn rất nhiều.

“Anh Lý, em nghe ngóng được tin tức cụ tổ nhà họ Vũ Văn đã đột phá đến cảnh giới Chân Vương. Còn Vũ Văn Thanh cũng đã bước vào Tiên Đình, làm một đại tướng quân, chiến công xuất chúng. Bây giờ nhà họ Vũ Văn chắc chắn là một trong các thế lực mạnh nhất trên đại lục Hồng Hoang”.

Ngô Bình nói: “Dù ông ta có mạnh thế nào, anh cũng có thể đánh bại được ông ta, em yên tâm đi”.
Chương 1963: Châu Không Minh, nhà họ Vũ Văn

Ngô Bình vẫn luôn muốn giúp Trần Nhược Nhàn báo thù, giờ thực lực của anh lớn mạnh, đã đến lúc ra tay rồi.

Giờ Hồng Hoang đã thống nhất, nhà họ Vũ Văn lại là thế lực vô cùng lớn mạnh trong Hồng Hoang, vì vậy rất dễ dàng tìm thấy.

Nhà họ Vũ Văn có huyết mạch thánh hoàng, tổ tiên rất nổi tiếng với thực lực rất mạnh. Mặc dù bây giờ không được như năm xưa nhưng vẫn là một gia tộc mạnh rất có tầm ảnh hưởng.

Nhà họ Vũ Văn nằm ở châu Không Minh, diện tích của châu Không Minh còn rộng gấp mấy lần đế quốc Thiên Võ trước đây, là một nơi có sản vật phong phú, và đầy những khoáng sản quý hiếm.

Hai người họ vừa vào trong châu Không Minh thì đã có thể cảm nhận được sự phồn hoa của chỗ này, chỉ có hơn chứ không hề thua đế quốc Thiên Võ của anh.

Ngô Bình nói: “Quả nhiên con cháu của Thánh Hoàng rất có thực lực, không phải thế lực bình thường có thể so bì”.

Trần Nhược Nhàn: “Đúng thế, dù gì thì trong các bậc ông cha cũng từng cố Thánh Hoàng xuất hiện, dù là ai năm giữ thiên hạ thì cũng đều phải nể mặt nhà họ Vũ Văn đôi phần”.

“Giờ đế quốc Thiên Đỉnh thành lập, châu Không Minh cũng xem như đã là địa bàn của Thiên Đỉnh rồi”.

Trần Nhược Nhàn: “Ừm. Nhưng đấy chỉ là trên danh nghĩa thôi, thật ra tiên đốc ở đây cũng là do Vũ Văn Kỳ nhà họ Vũ Văn đảm nhận. Bên dưới thì càng không cần phải nói, tất cả đều là đệ tử của nhà Vũ Văn”.

Trần Nhược Nhàn: “Muốn tìm nhà họ Vũ Văn báo thù thì phải ra tay từ chỗ tiên đốc Vũ Văn Kỳ trước”.

Ngô Bình: “Năm xưa, trong số những người hại chết nhà họ Trần của em cũng có Vũ Văn Kỳ đúng không?”

Trần Nhược Nhàn gật đầu: “Anh ta là người đứng sau giật dây, anh ta cũng là người năm xưa đến nhà em dạm ngõ, anh ta là chú của Vũ Văn Thanh, mặc dù tư chất không bằng Vũ Văn Thanh nhưng anh ta đã thức tỉnh được huyết mạch thánh hoàng, là nhân vật nòng cốt của nhà họ Vũ Văn”.

Ngô Bình: “Vậy chúng ta đến phủ tiên đốc, gặp Vũ Văn Kỳ trước”.

Trần Nhược Nhàn: “Con người của Vũ Văn Kỳ này mê đắm chuyện luyện đan, nếu anh ta biết anh là cao thủ luyện đan thì nhất định sẽ nghĩ cách tiếp cận anh, vậy thì có thể dụ anh ta ra khỏi phủ tiên đốc rồi”.

Ngô Bình: “Sao hả, trong phủ tiên đốc có trận pháp lợi hại lắm sao?”

Trần Nhược Nhàn: “Nhà Vũ Văn có ba sát trận được Thánh Hoàng để lại, trong đó có một trận đặt tại phủ tiên đốc, tên là Thiên Tuyệt Sát Trận, nghe nói uy lực vô cùng đáng sợ”.

Ngô Bình: “Lẽ nào Vũ Văn Kỳ không tùy tiện rời khỏi phủ tiên đốc sao?”

“Đúng vậy, phủ tiên đốc rất rộng, phần lớn thời gian anh ta đều ở trong phủ tu hành, mọi việc đều giao cho cấp dưới xử lý”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Chuyện này dễ, chúng ta tìm chỗ nào nghỉ lại, anh luyện vài mẻ đan dược, đảm bảo anh ta sẽ tìm đến gặp anh”.

Trần Nhược Nhàn gật đầu: “Được, vậy thì chuẩn bị ít đan dược trước, sau đó đến tham gia đại hội đan dược ở đây”.

Ngô Bình: “Đại hội đan dược? Ở châu Không Minh sao?”

Trần Nhược Nhàn cười, nói: “Người xưa gọi châu Không Minh là Dược Châu, chỗ này có đủ loại dược liệu sinh trưởng, luôn là nơi thu hút thầy luyện đan”.

Ngô Bình: “Thì ra là vậy. Chắc có không ít thầy luyện đan tham gia đại hội đan dược này nhỉ?”

Trần Nhược Nhàn: “Đúng thế, có một lực lượng thầy luyện đan nhất định đến tham gia, ngoài ra còn có rất nhiều người đến mua đan dược, vì vậy đây là một đại hội lớn”.

Ngô Bình: “Thật ra trước đây anh cũng là đan vương nhất phẩm tám sao, đan dược anh luyện ra chắc sẽ bán rất chạy”.

Trần Nhược Nhàn cười, nói: “Đan vương nhất phẩm, dù là thánh hoàng cũng phải nể đó”.

Ngô Bình: “Đi luyện ít đan dược trước đã”.

Trần Nhược Nhàn: “Cần đi mua ít dược liệu không? Mặc dù vẫn còn bảy ngày nữa mới đến đại hội đan dược nhưng bây giờ đã có rất nhiều người bán dược liệu rồi”.

“Mặc dù không cần lắm nhưng nếu đã có dược liệu thì chúng ta cứ đi xem thử đi, trên người anh cũng có rất nhiều dược liệu, vừa hay có thể bán bớt ít”.

Trần Nhược Nhàn dẫn Ngô Bình đến đại hội đan dược. Nơi tổ chức đại hội đan dược luôn được cố định, chia thành mấy khu, có khu bán dược liệu, có khu bán đan dược, có khu lại bán đấu giá. Nơi bán dược liệu cao cấp nằm quanh một hồ nước lớn, các thương nhân bán dược liệu xây dựng rất nhiều quầy hàng dọc theo bờ hồ, đủ loại kích thước và kiến trúc.

Trần Nhược Nhàn đến bên bờ hồ, nói: “Anh xem, chỗ này có nhiều cửa hàng thuốc quá. Giá cả của các cửa hàng này đều ở trên trời.

Ngô Bình: “Chắc số tiền khổng lồ này đều bị nhà họ Vũ Văn thu hết nhỉ?”

Trần Nhược Nhàn: “Đúng thế, bất cứ cửa hàng nào ở đây đều đáng giá mấy ngàn vạn tiền đạo, không phải thứ mà những người bình thường có thể trả nổi.

Ngô Bình bước vào một trong số các cửa hàng, đảo mắt nhìn quanh thì thấy có một số dược liệu mình cần, chất lượng cũng rất khá. Anh hỏi giá thì biết đều rất đắt đỏ, đều được tính bằng tiền đạo hết.

Anh chọn mua mười mấy loại rồi sang cửa hàng thứ hai.

Anh cũng có một số dược liệu mà tiệm thuốc thứ hai bán, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, thế là anh nghĩ đến chuyện thuê một cửa hàng, bán lại số dược liệu dư để tránh lãng phí.

Thế là anh vào mấy chục tiệm thuốc, mua một số dược liệu và đại khái cũng hiểu được tình hình buôn bán dược liệu ở đây. Cuối cùng, anh tìm đến một cửa hàng bán hàng cho bên ngoài, ông chủ vẫn còn ở đó bán dược liệu, chỉ có điều hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn dọn kho.

Ông chủ cửa hàng thuốc ngồi uống trà trên bàn, mặt mày nhăn nhó, ánh mắt hơi mơ hồ.

Ngô Bình vào mà ông ta cũng không thèm quan tâm, chỉ lo uống trà, nhân viên thì chạy ra tiếp, hỏi Ngô Bình cần gì.

“Cửa hàng của các anh có bán không?”

Ông chủ cửa hàng thuốc nghe nói có người muốn mua cửa hàng thì lập tức ngẩng đầu lên, nói: “Bán”.

Ngô Bình bước đến trước bàn, cười, hỏi: “Ông chủ, tôi thấy vị trí cửa hàng của ông khá tốt, cũng hoành tráng, sao lại muốn bán đi?”

Ông chủ thở dài: “Hết cách rồi, không thể tiếp tục làm ăn nữa. Tiên đốc ra lệnh thu thuế ba một đối với tất cả các cửa hàng thuốc. Ầy, lợi nhuận của tiệm thuốc chúng tôi ít nhất cũng bị lấy đi một nửa, vậy thì còn làm ăn được gì nữa? Tôi chuẩn bị đến tiên giới làm ăn rồi”.

Ngô Bình: “Thuế ba một? Loại thuế này nặng lắm sao?”

Ông chủ: “Bất kể doanh thu bao nhiêu, đều phải giao nộp một phần ba số tiền cho phủ Tiên Đốc, anh nói xem có nặng không?

Ngô Bình chau mày: “Đúng là rất nặng”.

Ông chủ: “Không chỉ có vậy, tiên đốc còn muốn phái một người đến quản tiền ở mỗi tiệm, kiểm soát thu chi của chúng tôi. Thật làm gì có lẽ đó, tôi sống cả đời chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ”.

Ngô Bình: “Loại thuế ba một này vẫn chưa bắt đầu thu đúng không?”

“Đúng vậy, nói là sau đại hội đan dược sẽ chính thức bắt đầu. Hehe, đến lúc đó, tôi nghĩ các cửa hàng ở chỗ này sẽ đóng cửa hết hơn một nửa”.

Ngô Bình gật đầu: “Hèn gì suốt dọc đường tôi thấy có rất nhiều người sang tiệm”.

Ông chủ thở dài: “Hết cách rồi, chỉ có thể tính sớm thôi”.

Trần Nhược Nhàn: “Phủ Tiên Đốc làm vậy không sợ các tiệm thuốc bỏ chạy hết sao?”

Ông chủ: “Phủ Tiên Đốc không sợ, cùng lắm thì họ tự buôn bán dược liệu, thật ra, nhà họ Vũ Văn vốn là nhà buôn dược liệu lớn nhất, đuổi chúng tôi đi thì họ vui còn không kịp nữa mà”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Cửa hàng của ông bán bao nhiêu?”

Ông chủ: “Mười lăm năm trước tôi đã tốn một tỷ ba trăm triệu tiền đạo để mua cửa hàng này, giờ tôi bán hai trăm triệu”.

Ngô Bình gật đầu, nói: “Được, tôi mua”.

Hai bên lập tức giao dịch, Ngô Bình lấy được khế ước đất và nhà, còn ông chủ thì lấy được hai trăm triệu tiền đạo. Trước khi đi ông ấy còn bán hết những dược liệu còn lại cho Ngô Bình.

Ông chủ đó đưa người đi khỏi thì Trần Nhược Nhàn nói: “Anh Lý, chúng ta đâu cần thiết phải mua mặt bằng đâu?”
Chương 1964: Đại hội đan dược

Ngô Bình cười, nói: “Nhược Nhàn, chúng ta đến là để tìm nhà Vũ Văn báo thù, nếu em báo được thù, em nghĩ nhà họ Vũ Văn còn năng lực kiểm soát những cửa hàng này nữa không?”

Trần Nhược Nhàn: “Đương nhiên là không rồi”.

Ngô Bình: “Vậy nên đến lúc đó, các cửa hàng ở đây sẽ trở về giá ban đầu, thậm chí còn tăng giá. Anh xem sơ qua thì thấy dọc hồ này có hơn năm mươi vạn cửa hàng lớn nhỏ với giá trị mấy trăm ngàn tỷ tiền đạo”.

Trần Nhược Nhàn: “Thôi được, vậy thì mua một vài cửa hàng”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh đem theo tiền, mua tiệm dọc đường, chỉ cần có người chịu bán thì em cứ mua”.

Trong tay anh có đủ tiền đạo và cả tiền đạo tôn, anh không thiếu tiền.

Sau khi giao cho Trần Nhược Nhàn đi thu mua các cửa hàng thì Ngô Bình ra phòng luyện đan ở sau cửa hàng để luyện đan dược. Ở vùng đất vĩnh hằng, anh đã cho năm thế lực quyết sách lớn chuẩn bị cho anh rất nhiều dược liệu quý, giờ anh lấy hết ra. Số dược liệu này không phải là dược liệu mà Hồng Hoang đại lục có thể có được, bất cứ loại nào cũng là thánh dược tuyệt thế, có tiền cũng đừng mong mua được.

Anh chọn ra một loại, là loại dược liệu nhiều nhất của vùng đất vĩnh hằng, ngoài ra còn có bốn mươi tám loại dược liệu thường gặp ở đây, cộng thêm kỹ thuật luyện đan vốn có của anh để nghiên cứu ra một loại đan dược tên là Bách Luyện Thánh Đan. Tên của loại đan dược này có nghĩa là luyện một trăm lần mới thành thánh, uống nó càng nhiều thì cơ thể và thần hồn sẽ càng mạnh mẽ.

Khả năng luyện đan của anh đã tốt hơn nhiều so với trước đây, mẻ đầu tiên đã luyện ra được đan dược nhất phẩm, mẻ thứ hai đã luyện được Bách Luyện Thánh Đan cấp truyền kỳ.

Khi anh cầm Bách Luyện Thánh Đan trên tay thì thấy trên mặt đan dược có bốn mươi chín luồng sáng thần thánh bao quanh, trong lòng đan dược có hình bóng một người đang ngồi xếp bằng. Nếu đặt đan dược bên tai thì còn có thể nghe được thánh âm của người tí hon đó, thần kỳ không thể tả.

Tiếp đó, anh tiếp tục luyện chế, chớp mắt đã đến ngày thứ ba, trong thời gian này, anh đã luyện được mười mẻ Bách Luyện Thánh Đan truyền kỳ, tổng cộng có tất cả bốn mươi viên đan dược truyền kỳ.

Trần Nhược Nhàn cũng không rảnh rỗi, cô ấy đã thu mua được hơn năm trăm tiệm thuốc, những người bán đó đều rất sảng khoái, một tay giao tiền một tay giao cửa hàng, hiệu quả rất cao.

Đến ngày thứ hai, tên tuổi Trần Nhược Nhàn đã lan truyền khắp nơi, ông chủ của các tiệm thuốc đó đều đích thân đến tìm, cô chỉ việc ngồi trong tiệm lần lượt thực hiện giao dịch.

Sau khi Ngô Bình luyện được một trăm viên Bách Luyện Thánh Đan thì tiếp tục luyện chế loại đan dược thứ hai. Loại đan này còn quý hơn cả loại trước đó, dùng đến ba loại dược liệu của vùng đất vĩnh hằng, cũng như tám mươi loại dược liệu ở đó, tên là Thiên Thánh Đan.

Để luyện chế loại Thiên Thánh Đan này cần phải đạt được cảnh giới Thiên Thánh thì mới được, trong thiên hạ chỉ có anh mới có thể luyện chế.

Việc luyện chế Thiên Thánh Đan không dễ dàng, mẻ đầu tiên đã thất bại, mẻ thứ hai được nhị phẩm, bắt đầu đến mẻ thứ năm mới đạt đến phẩm chất truyền kỳ, qua đến mẻ thứ sáu thì cuối cùng anh cũng đạt được đến cấp bất hủ. Thiên Thánh Đan cấp bất hủ có rất nhiều lốc xoáy nhỏ trên bề mặt, mỗi lốc xoáy đều thông với một không gian thần bí. Nhìn kỹ thì thấy trong lốc xoáy như có một bóng người bá đạo với sức mạnh vô cùng phi phàm.

Sau đó, anh tiếp tục luyện Thiên Thánh Đan, trong đó có chín viên dưới cấp truyền kỳ, sáu viên cấp truyền kỳ, mười hai viên cấp bất hủ.

Sau khi luyện mẻ đan dược cuối cùng thì cũng đã đến ngày thứ sáu, Trần Nhược Nhàn cũng đã thu mua được hơn ba vạn tiệm thuốc, tiêu tốn hết hơn hai ngàn tủ tiền đạo.

Ngày mai đã là đại hội đan dược, Ngô Bình không luyện đan nữa, anh lấy ra một viên Bách Luyện Thánh Đan cấp truyền kỳ đưa cho Trần Nhược Nhàn uống, rồi cười, nói: “Nhược Nhàn, em thử xem công hiệu thế nào”.

Trần Nhược Nhàn cầm viên đan dược lên, thấy nó khác lạ thì cười, hỏi: “Đây là đan dược gì?”

“Bách Luyện Thánh Đan, nó có thể giúp em có được thể chất của thánh nhân”.

Trần Nhược Nhàn uống Bách Luyện Thánh Đan, vô số luồng sức mạnh lớn lan truyền và chấn động trong cơ thể cô ấy, cô ấy liền ngồi xếp bằng xuống, luyện hóa và hấp thụ. Sau đó, cơ thể Trần Nhược Nhàn bắt đầu có những biến hóa thần kỳ, cho đến khi mặt trời lặn thì mới dừng lại.

Cô ấy mở mắt ra, cảm thấy thể chất của mình được nâng cao rất nhiều, cô ấy kinh ngạc, nói: “Đan dược thật lợi hại. Vốn dĩ em chỉ có thể chất Thái Cổ Chân Nhân, tu vi cũng không tệ. nhưng Bách Luyện Thánh Đan này vẫn đem đến cho em thu hoạch lớn, em dám chắc chắn, dù người thường uống nó thì cũng có thể trở thành thiên tài với tư chất siêu phàm”.

Ngô Bình cười, nói: “Điểm mạnh nhất của loại đan dược này nằm ở chỗ uống càng nhiều thì thay đổi sẽ càng nhiều, chỉ có sau khi uống đến viên thứ mười thì công hiệu của nó mới giảm đi”.

“Tuyệt vời”. Trần Nhược Nhàn cảm thán: “Anh Lý, đẳng cấp của anh chắc chắn không phải chỉ là đan vương”.

Ngô Bình: “Để có cơ hội anh sẽ thử lại”.

Đêm hôm đó, Trần Nhược Nhàn uống viên Bách Luyện Thánh Đan thứ hai, thế chất lại một lần nữa được nâng cao và tiếp diễn đến sáng sớm ngày hôm sau.

Hôm nay là ngày diễn ra đại hội đan dược, Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn đến khu vực đan dược, bắt đầu bày hàng.

Chương trình quan trọng nhất của đại hội đan dược là trưng bày đan dược. Thông thường đan dược được trưng bày thỏa mãn hai điều đặc biệt, một là loại đan dược mới được nghiên cứu ra, hơn nữa có hiệu quả tương đối tốt, đã vượt qua kiểm nghiệm của người dùng. Hai là đan dược được cải tiến, đan dược đã được cải tiến có hiệu quả và giá trị cao hơn bình thường. Đương nhiên, còn có một số đan dược cổ được trưng bày, chúng đều rất đặc biệt, có lịch sử lâu đời.

Muốn trưng bày đan dược thì phải kiểm tra đan dược trước, việc kiểm tra được thực hiện bởi mười vị tu sĩ có nền tảng luyện đan, sau đó cho điểm trên bốn phương diện, gồm hiệu quả, sáng tạo, độ hoàn thiện và tính đặc biệt, nếu một viên đan dược có điểm tổng được tròn một trăm điểm thì hiệu quả được bốn mươi điểm, tính sáng tạo được mười điểm, tính hoàn thiện được mười điểm, tính đặc biệt được hai mươi điểm.

Mỗi mặt sẽ do mười tu sĩ kiểm tra cho điểm, sau đó đưa qua kết quả tổng hợp. Thường thì những đan dược có thể đạt trên sáu mươi điểm thì đều là đan dược hiếm có, chỉ có khoảng năm phần trăm trong số tất cả những đan dược tham gia trưng bày có thể đạt đến mức trên sáu mươi điểm, những đan dược có thể đạt được bảy mươi điểm thì càng ít hơn, thuộc dạng trăm viên mới được một viên. Còn những viên trên tám mươi điểm thì mỗi lần trưng bày cũng chỉ có được một hai loại đạt được, nhưng đến nay vẫn chưa từng xuất hiện đan dược trên chín mươi điểm.

Sau khi Ngô Bình đăng ký thì nộp phí kiểm tra, sau đó chờ được kiểm tra. Phí kiểm tra có năm mức, mức phí cao nhất cao gấp hai mươi lần mức phí thấp nhất, thời gian kiểm tra của mức cao nhất khá ngắn, được xếp trước, còn mức thấp thì phải xếp hàng rất lâu, thậm chí có thể trễ thời gian trưng bày sau cùng.

Dù đã nộp tiền cho mức cao nhất nhưng Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn vẫn phải đứng đợi một tiếng đồng hồ mới tới lượt họ kiểm tra đan dược.

Nơi kiểm tra đan dược là một đại điện rộng lớn với mười tu sĩ đang ngồi. Lúc Ngô Bình bước vào, thậm chí họ còn không thèm để mắt đến mà hỏi thẳng: “Báo thân phận trước đi”. Vẻ mặt khá lạnh lùng, dáng vẻ cao cao tại thượng.

Ngô Bình lấy huy chương đan vương của mình ra, nói: “Nhất phẩm đan vương”.

Mười người họ nghe xong thì liền đứng dậy, nhìn tấm huy chương đó với vẻ vô cùng kinh ngạc, không sai, chính là huy chương đan vương thật một trăm phần trăm.

“Chào đan vương”. Mười người kính cẩn chào Ngô Bình, ánh mắt đầy kẻ kính trọng.

Ngô Bình bình thản đáp: “Các vị không cần đa lễ, kiểm tra đan dược trước đi”.

Một người cung kính hỏi: “Đan vương, viên đan dược này của anh có tác dụng gì? Có thể nói sơ qua không?”

Ngô Bình nói sơ về tác dụng của đan dược: “Đây là một viên Bách Luyện Thánh Đan cấp truyền kỳ, còn về hiệu quả thế nào thì lát nữa các vị sẽ biết”.
Chương 1965: Danh chấn giới luyện đan

Mười người đều sáng mắt, phải biết rằng lúc kiểm tra đan dược, mỗi người bọn họ đều phải nuốt một vài đan dược dạng bột, tuy chỉ là lượng nhỏ, nhưng đối với bọn họ mà nói thì vẫn có lợi!

Ngô Bình lấy Bách Luyện Thánh Đan, khi nhìn thấy đan dược, mười người đều kinh ngạc, khen nói: “Đan dược tốt!”

Ngô Bình ngồi ở bên cạnh, nhìn bọn họ kiểm tra.

Mười người này, nghiền đan dược thành bột, mỗi người nuốt một ít, sau đó nhắm mắt cảm nhận. Chưa đến năm phút, bọn họ đều mở mắt, sau đó lấy một tấm thẻ xanh, chấm điểm trên đó.

Rất nhanh sau đó, mười người đều giơ thẻ trong tay lên, bên trên viết số điểm được chấm, tất cả là chín mươi chín! Cũng có nghĩa, đan dược này của Ngô Bình đạt được điểm số là chín mươi chín!

Một người nói: “Đan Vương, thật ra tôi cũng muốn cho một trăm điểm. Nhưng một trăm là tối đa, chúng tôi phải chừa lại một ít, nhỡ đâu có đan dược tốt hơn, chúng tôi mới có thể cho một trăm được”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì cho các anh thêm một viên”. Nói rồi, anh ném Thiên Thánh Đan ra.

Nhìn thấy Thiên Thánh Đan bất diệt, mười người suýt nữa đã quỳ xuống, có người còn kích động nói: “Bất diệt sao? Đan dược cấp bất diệt, đời này là lần đầu tiên tôi được thấy!”

Ngô Bình: “Kiểm tra thử xem, có thể cho một trăm điểm không”.

Lần này, mười người kiểm tra nghiêm túc hơn nhiều, cuối cùng bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cẩn trọng cho điểm. Khi thẻ được giơ lên, toàn bộ điểm đều là một trăm, chứng minh Thiên Thánh Đan là bất diệt hoàn mỹ!

Cuộc kiểm tra kết thúc, Ngô Bình đứng dậy rời khỏi đại điện kiểm tra.

Không lâu sau đó, hai viên đan dược của anh, Thiên Thánh Đan và Bách Luyện Thánh Đan đã xuất hiện trong phòng triển lãm, bên cạnh còn có tấm bảng, bên trên viết điểm được chấm và công dụng của đan dược.

Nơi này đã hơn trăm đan dược được bày biện tham quan, đan dược của Ngô Bình khi mới xuất hiện cũng không thu hút nhiều người, mãi đến khi có người thét lên một tiếng.

“Trời đất! Đan dược chín mươi chín điểm! Đan dược một trăm điểm!”

Âm thanh của anh ta thu hút những người xung quanh, bọn họ đều nhìn qua, sau đó rất kinh ngạc.

Thoáng chốc, xung quanh đan dược của Ngô Bình đã đầy người, người người sát nhau.

“Đúng thật là đan dược chín mươi chín điểm, chậc, thiên hạ cũng có được đan dược thần kỳ như vậy!”

“Không nhìn thấy sao? Người luyện chế, là Đan Vương nhất phẩm, chậc, chẳng trách được chín mươi chín điểm”.

“Trong lịch sử triển lãm hình như chưa từng xuất hiện đan dược trên chín mươi chín điểm đúng chứ?”

“Quả thực là chưa có. Lần này cuối cùng bổ sung chỗ trống rồi, hơn nữa còn là chín mươi chín điểm và điểm tuyệt đối!”

Nhắc đến đan dược, Ngô Bình vừa quay về cửa hàng đan dược của mình. Chân trước anh vừa vào, chân sau đã có một đám người tiến vào, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, chính là mua được Bách Luyện Thánh Đan và Thiên Thánh Đan.

Ngô Bình không nhìn mấy người đó, mà để Trần Nhược Nhàn thống nhất trả lời, anh sẽ tổ chức buổi đấu giá trên hòn đảo giữa hồ vào ba ngày sau, ai có ý định muốn mua thì có thể đến tham gia.

Giữa hồ có một hòn đảo, bên trên có mười mấy cửa hàng, đều được Trần Nhược Nhàn mua lại hết, hiện tại đều là sản nghiệp của Ngô Bình.

Sau này, Ngô Bình dùng để luyện chế một vài đan dược cấp thấp đến trung, dù sao Thiên Thánh Đan và Bách Luyện Thánh Đan cũng không phải ai cũng dùng được, anh cũng không thể luyện chế số lượng lớn được.

Đúng như dự đoán của Trần Nhược Nhàn, lúc hoàng hôn, người của Vũ Văn Kỳ đã đến.

Trong phòng tiếp khách của tiệm thuốc, một người đàn ông để râu hình chữ bát cười ha ha xuất hiện, ông ta chắp tay với Ngô Bình: “Đan Vương tại thượng, tiểu nhân đây có lễ”.

Ngô Bình: “Các hạ tìm tôi có chuyện?”

Râu chữ bát: “Tiểu nhân là trợ tá của phủ Tiên Đốc, theo lệnh Tiên Đốc, mời Đan Vương đến phủ”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian”.

Râu chữ bát khẽ cười, cũng không giận dữ, nói: “Tiên Đốc cũng là một đan sư, ông ấy rất khâm phục Đan Vương”.

Ngô Bình: “Nếu ông ấy có thời gian, thì có thể đến gặp tôi”.

Thấy Ngô Bình khí thế lớn như vậy, râu chữ bát có phần không vui, nhưng ông ta cũng không dám đắc tội Ngô Bình, chỉ có thể nói: “Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ quay về bẩm báo ngay”.

Đợi râu chữ bát rời đi, Trần Nhược Nhàn nói: “Chắc chắn Vũ Văn Kỳ sẽ tự mình đến”.

Ngô Bình: “Nhược Nhàn, tối nay anh sẽ nâng cao thực lực toàn diện cho em, thù này, em tự mình ra tay”.

Trần Nhược Nhàn: “Em đã dùng hai viên Bách Luyện Thánh Đan, rất có ích”.

Ngô Bình cười nói: “Đây chỉ mới là bắt đầu, em muốn thăng cấp, phải đến một nơi”.

Nói xong, anh vỗ tay một cái, Trần Nhược Nhàn đã tiến vào trong sào huyệt tà ma. Đồng thời, anh đã thay đổi tốc độ dòng chảy thời gian trong vách ngăn tinh thể, để nâng cao thực lực Trần Nhược Nhàn trong thời gian ngắn. Không chủ vậy, anh còn truyền thụ con đường tu tiên Nhân đạo cho Trần Nhược Nhàn, giúp cô ấy nâng cao thực lực.

Con đường tu tiên Nhân đạo của Ngô Bình, khác với tiên đạo hiện tại. Trước cảnh giới Thiên Tiên, trên cơ bản không có thay đổi, chỉ là có điều chỉnh một chỗ rất nhỏ. Cảnh giới sau Địa Tiên, thì có phân cấp khác nhau. Cảnh giới sau Địa Tiên, cảnh giới lớn Thiên Tiên, Kim Tiên không có gì thay đổi, nhưng lại có khác biệt rất lớn trong một điểm nhỏ.

Hơn nữa, sau Kim Tiên, anh lại lập ra Thánh Tiên, Vương Tiên Cảnh, Đế Tiên Cảnh. Đến Đế Tiên Cảnh, cũng xem như là cao thủ Kỷ Nguyên rồi, thực lực hùng mạnh!

Trên thực tế, đến bây giờ Ngô Bình tu hành trên tiên đạo cũng chỉ đạt đến Địa Tiên đỉnh cao, bản tôn cũng không mở linh đài, vì vậy anh vẫn chưa phải Thiên Tiên. Lúc này, anh dựa theo con đường tu tiên Nhân đạo tiếp tục tu hành, từ Địa Tiên Cảnh bước vào Thiên Tiên Cảnh.

Thiên Tiên, lại có ba cảnh giới, lần lượt là Hư Tiên, Thần Tiên, Chân Tiên!

Hư Tiên Cảnh của con đường tu tiên Nhân đạo của Ngô Bình có khác biệt rất lớn so với Hư Tiên Cảnh hiện tại. Hư Tiên Cảnh hiện tại phải mở linh đài, còn nhân đạo mà Ngô Bình sáng lập ra, chỉ cần trong thân thể của bản thân, mở ra một cánh cổng, nối liền với một thế giới, thế giới này chính là Thiên Tiên Giới!

Đương nhiên, Thiên Tiên Giới này, cần phải có người đầu tiên mở ra, mà người này đương nhiên là Ngô Bình.

Thiên Tiên Giới là do tất cả tu sĩ cùng sở hữu, sau này tu sĩ tu luyện con đường tu tiên Nhân đạo sẽ dùng sức mạnh cả đời của bản thân mình để hoàn thiện và làm hùng mạnh Thiên Tiên Giới. Thiên Thiên Giới sẽ trở thành quê nhà của tất cả tu sĩ, cũng sẽ trở thành chỗ dựa của tất cả tu sĩ.

Sau Hư Tiên Cảnh, là Thần Tiên Cảnh.

Thần Tiên Cảnh của Ngô Bình cũng có chỗ khác biệt với Thần Tiên Cảnh hiện tại.

Thần Tiên hiện tại, đặt nặng Tín Ngưỡng Chi Lực, thần tiên khác nhau sẽ thu thập tín ngưỡng khác nhau.

Thần Tiên mà Ngô Bình sáng lập ra, toàn bộ tín đồ tín ngưỡng đều là Thiên Ý của Thiên Tiên Giới. Những Thần Tiên này muốn dùng Tín Ngưỡng Chi Lực của Thiên Tiên Giới, nhất định phải chuẩn bị “công đức” tương ứng.

Công đức càng nhiều, sẽ có được sức mạnh càng nhiều, tu vi cũng càng thâm sâu, thực lực cũng mạnh hơn.

Công đức này là ý chỉ làm việc có lợi cho tương lai Nhân tộc và vận mệnh, đóng góp cho Nhân tộc càng nhiều, công đức cũng càng nhiều.

Hơn nữa, làm sao mới có thể có được công đức, cũng không phải do Ngô Bình nói là được, mà là do toàn bộ ý chí Thiên Tiên cùng quyết định. Đương nhiên, bản thân anh đối với kết quả cuối cùng cũng có sức ảnh hưởng rất lớn.

Cuối cùng là Chân Tiên Cảnh, Chân Tiên nơi này cũng tương tự với Chân Tiên trong Thiên Tiên, thăng cấp thân thể và thần hồn, khôi phục khí lực của thái cổ chân nhân.

Chân Tiên có năm giai đoạn, sau khi tu hành theo thứ tự, ở giai đoạn thứ năm sẽ trở thành thái cổ chân nhân trong mười đời. Đương nhiên sẽ có một vài tiên thuật và thần thông lợi hại. Chân Tiên tuy tu luyện không dễ, nhưng rất thích hợp để Nhân tộc tu luyện.

Chuyện tiếp đó Ngô Bình muốn làm, là tạo ra Thiên Tiên Giới. Trước đó anh đã mở ra động thiên, thánh đường, trước mắt chỉ cần sửa đổi đôi chút thì có thể tạo ra Thiên Tiên Giới!

Hon nữa, Thiên Tiên Giới này chỉ là tầng thứ nhất, lên trên sẽ có Kim Tiên Giới tầng thứ hai, Thánh Tiên Giới tầng thứ ba!

“Thiên Tiên Giới, mở ra!”

“Rầm!”

Thoáng chốc, anh biến đổi phong thủy, thay trời đổi đất, một thời không duy độ khổng lồ dần dần xuất hiện, chính là nơi đi chốn về của con đường tu tiên Nhân đạo, Thiên Tiên Giới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK