Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2646: Tạm trốn một lúc

Đông Vương gật đầu: “Cậu đến hỏi tôi là hỏi đúng người rồi”.

Ngô Bình: “Xin vương gia chỉ bảo”.

Đông Vương cho người rót đầy rượu cho Ngô Bình trước rồi nói: “Thêm ba năm nữa thì hoàng đế sẽ thoái vị nên sự cạnh tranh giữa các hoàng tử với nhau càng lúc càng quyết liệt”.

Ngô Bình bất ngờ: “Hoàng đế sắp thoái vị sao? Tại sao? Tôi xem ti vi thấy sức khỏe hoàng đế rất tốt, không có vẻ gì già hết”.

Đông Vương lắc đầu: “Không liên quan gì đến sức khỏe cả. Đằng sau Đại Hạ là một thế lực vô cùng lớn, họ không muốn để một người làm hoàng đế quá lâu, mà quy định mỗi nhiệm kỳ của hoàng đế nhiều nhất chỉ được ba mươi lăm năm. Giờ tính ra thì bệ hạ đã nắm quyền ba mươi hai năm rồi”.

Ngô Bình: “Nói vậy dù sức khỏe của hoàng đế bệ hạ rất tốt nhưng ba năm sau cũng bắt buộc phải thoái vị. Những thế lực đó cũng lớn mạnh thật, không ngờ lại có thể khiến hoàng đế thoái vị”.

Đông Vương: “Sau khi hoàng đế thoái vị thì có thể đến tiên giới làm một vương gia nhàn hạ, tiếp tục tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý”.

Ngô Bình: “Ồ, hoàng đế thoái vị còn có thể đến tiên giới à?”

Đông Vương gật đầu: “Thậm chí có một số hoàng đế còn gia nhập một số tông môn và tiến rất xa trên con đường tu hành nữa”.

Ngô Bình cảm thán: “Nói vậy thì hoàng đế ở trần thế chỉ là con rối của bên trên thôi”.

Đông Vương phất tay: “Đúng là hoàng đế ở trần thế có quyền lực rất lớn, nhưng quyền lực của họ bị giới hạn, chỉ được ba mươi lăm năm. Vì vậy, giữa các hoàng tử đã định chắc sẽ có một cuộc tranh chấp máu lửa diễn ra. Ngô Bình, tôi khuyên cậu đừng nên dính vào”.

Ngô Bình thở dài: “Sớm biết tình hình thế này thì tôi đã tránh xa Lục hoàng tử rồi”.

Đông Vương: “Bây giờ cậu rút ra vẫn còn kịp, cậu không cần phải lo chuyện ở biên giới phía Tây Nam nữa, đến vương phủ ở vài ngày trước đã, ngày mai cậu hãy đến Nhân Hoàng giới”.

Lần trước Ngô Bình lập được công lớn, nhận được huân chương Thần Long, vì vậy cậu có thể được thăng hẳn lên quý tộc và có cơ hội được vào Nhân Hoàng giới.

Ngô Bình: “Vương gia, huân chương Thần Long đó đã đến rồi sao?”

Đông Vương gật đầu, cho người mang lên một cái kệ, bên trên có đặt một tấm huân chương ba màu, to bằng bàn tay, cực kỳ nặng, ông ta cười, nói: “Lâu lắm rồi chưa có người được nhận huân chương Thần Long”.

Ngô Bình nhận lấy huân chương, hỏi: “Vậy mai tôi sẽ đến Nhân Hoàng giới. Nhưng không biết có dễ ăn nói với phía Lục hoàng tử không?”

Đông Vương nói: “Trong Nhân Hoàng giới có rất nhiều báu vật, người tu hành nào cũng không muốn đánh mất cơ hội này, cậu ấy sẽ hiểu thôi. Hơn nữa, như thế thì cậu cũng tránh được cuộc tranh chấp giữa các hoàng tử”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi đi xử lý mấy chuyện đang dang dở trước, sáng sớm mai tôi sẽ đến vương phủ”.

Ngô Bình rời khỏi vương phủ thì đến biên giới Tây Nam, đưa mấy người Dương Quốc Hào về lại học viện quân sự Đại Hạ rồi tiện thể đến tìm Tra Thanh Tuyền xin nghỉ phép vài ngày.

Lúc này Tra Thanh Tuyền đang ngồi trong văn phòng, khi gặp lại Ngô Bình, ánh mắt của anh ta vẫn không thiện cảm mấy, anh ta hỏi: “Không phải cậu đã ở lại chiến trường Tây Nam sao? Sao lại tự ý quay về rồi?”

Ngô Bình: “Tôi có vài việc cá nhân cần phải xử lý nên tạm rời khỏi bên đó. Thầy Tra, tôi muốn xin nghỉ phép vài ngày”.

“Xin nghỉ phép? Thời gian của cậu vốn đã hạn hẹp, vậy mà cậu còn muốn nghỉ phép?”, anh ta hừ một tiếng.

Ngô Bình nhìn anh ta, nói: “Hình như thầy Tra có thành kiến với tôi?”

Tra Thanh Tuyền cười khẩy: “Tôi có thành kiến với cậu đó”.

Ngô Bình kéo ghế, ngồi đối diện với Tra Thanh Tuyền và nói: “Vậy thì nói rõ ràng đi”.

Tra Thanh Tuyền nhìn cậu chằm chằm: “Mấy hôm trước tôi có mấy sinh viên bị người của Lâm Tương bắt ở Thạch Hải Tử, cậu có tham gia vào chuyện này không?”

Ngô Bình liền nhớ ra chuyện xảy ra hôm đó, có vài người của học viện quân sự Đại Hạ suýt chút đánh chết nhà Lâm tướng - Lâm Kiếm Phong. Lúc đó họ muốn bỏ chạy, kết quả đã bị cậu chặn lại, và đã bị người của Lâm Kiếm Phong tóm.

“Thì ra mấy người đó đều là người của thầy Tra, hèn gì thầy lại không vừa mắt với tôi”. Ngô Bình gật đầu: “Không sai, hôm đó tôi có tham gia, giúp nhà họ Lâm bắt mấy người đó. Nhưng nếu không phải vì mấy người họ động đến tôi trước thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến họ rồi”.

Tra Thanh Tuyền hừ một tiếng lạnh lùng: “Một người mới vừa đến học viện quân sự như cậu mà lại dám nhúng tay vào cuộc chiến giữa Lâm Tương là kẻ thù không đội trời chung, cậu đã không còn được sống mấy ngày tươi đẹp nữa rồi”.

Ngô Bình: “Đấy là chuyện của tôi, không cần thầy phải nhọc lòng”.

Tra Thanh Tuyền: “Tôi biết cậu là đệ tử đại tông nhất phẩm nhưng tôi nói cho cậu biết, người đứng sau cậu không đủ mạnh để bảo vệ cậu đâu”.

Ngô Bình: “Có thể bảo vệ được tôi không cũng không liên quan đến thầy. Thầy không duyệt phép cũng chẳng sao”. Cậu nói xong thì quay đầu bỏ đi.

Sau khi Ngô Bình đã đi xa, mắt Tra Thanh Tuyền như bốc hỏa, anh ta hừm một tiếng lớn rồi nói: “Thứ không biết sống chết, cậu tưởng là đệ tử đại tông thì có thể muốn làm gì thì làm ở trần gian sao? Thật là ấu trĩ”.

Trợ giảng Tô Văn Tương bước ra từ bên cạnh, nói: “Sư huynh, anh cần gì phải nhẫn nhịn cậu ta, với tính khí thường ngày của anh thì người này đã chết từ lâu rồi”.

Tra Thanh Tuyền lắc đầu, nói: “Dù gì thì người này cũng là đệ tử của đại tông, hơn nữa vẫn chưa chính thức đứng về phía đối lập với chúng ta, vẫn chưa đến lúc”.

Tô Văn Tương: “Nhiệm vụ sư môn giao cho chúng ta vừa mới có khởi sắc, tuyệt đối không được để người này làm hỏng chuyện”.

Tra Thanh Tuyền: “Anh ta muốn làm hỏng chuyện của chúng ta thì cũng phải xem thử anh ta có bản lĩnh đó không mới được. Hơn nữa, chẳng phải anh ta muốn đến Nhân Hoàng giới sao? Đấy không phải là nơi mà ai cũng đến được, có người có đi mà không có về. Dù cho cậu ta có thể quay về thì e rằng cũng phải ở lại bên trong rất lâu”.

Tô Văn Tương: “Hi vọng vậy, tóm lại cậu ta ra ngoài càng trễ càng tốt”.

Mặc dù không xin nghỉ phép được nhưng sáng hôm sau Ngô Bình vẫn đến gặp Đông Vương như đã hẹn, Đông Vương đích thân tiễn cậu đến cổng vào Nhân Hoàng giới.

Cổng vào Nhân Hoàng giới nằm ở trên một ngọn núi ở phía Đông của hoàng cung, bên ngoài cổng vào chỉ có một bà lão tóc bạc đứng canh gác. Bà ta nhìn thấy Đông Vương thì nói: “Có chỉ dụ của hoàng đế không?”

Thì ra cơ hội vào Nhân Hoàng giới cực kỳ đáng giá, chỉ có người có chỉ dụ do hoàng đế đích thân viết và được đóng dấu ngọc tỷ thì mới vào được.

Đông Vương đưa lá thư cho bà lão bằng hai tay rồi cười, nói: “Bà Long, bà canh gác ở đây mấy chục năm rồi, vất vả cho bà quá”.

Bà Long hừm một tiếng, nói: “Đừng lấy lòng tôi, vô ích thôi, nộp tiền đi”.

Ngô Bình ngây ra: “Vào Nhân Hoàng giới còn phải nộp tiền sao?”

Bà Long: “Chứ cậu tưởng tôi tự nguyện ở đây giữ cửa à?”

Đông Vương cười, nói: “Nên mà”. Ông ta vừa nói vừa đưa một nắm chi phiếu cho bà Long.

Bà Long không khách sáo, nhận lấy ngay rồi mở cửa ra và nói: “Vào trong đi, có thu hoạch không thì chỉ có thể xem tạo hóa của cậu”.

Ngô Bình quay lại, chắp tay chào Đông Vương, nói: “Vương gia, tôi đi đây”. Cậu dứt lời thì bước vào trong.

Sau cánh cửa là một đường hầm hình vuông, xung quanh được làm bằng kim loại chưa rõ. Cậu đi trong đường hầm mấy chục bước thì phía trước liền xuất hiện một cánh cửa ánh sáng. Cậu băng qua cánh cửa ánh sáng thì mọi thứ bỗng sáng choang, một con đường khổng lồ màu vàng dẫn thẳng về phía xa. Lúc này cậu đang đứng ở bên đường, những con ngựa màu vàng giẫm trên ánh sáng, phóng nhanh qua như một cơn gió.

Ngô Bình nhìn thấy những con tuấn mã đó thì trong lòng bỗng thấy rạo rực, lập tức nhảy về phía trước, ngồi lên lưng một con tuấn mã. Con ngựa màu vàng chưa từng bị con người cưỡi, bỗng nhảy dựng đứng lên, muốn hất văng Ngô Bình xuống. Nhưng Ngô Bình cứ như dính chặt trên lưng ngựa, dù nó có nhảy kiểu gì thì Ngô Bình cũng cứ ngồi thản nhiên trên lưng nó.

Sau đó, con ngựa đành phải chấp nhận, tiếp tục phóng đi. Ngô Bình cưỡi mười mấy phút thì phía trước bên trái liền xuất hiện một hoàng cung màu vàng khổng lồ, còn con đường lớn màu vàng thì cũng xuất hiện ngã rẽ, dẫn thẳng đến cung điện.
Chương 2647: Ba mũi tên trong điện Nghệ Hoàng

Ngô Bình vỗ đầu ngựa, tuấn mã bèn rẽ sang trái, chẳng mấy chốc đã đến trước cung điện màu vàng, nhưng trước cửa cung điện có tám người bảo vệ mặc áo giáp vàng, mấy người bảo vệ áo giáp vàng mày cao mười mấy mét, tay cầm đao, ánh mắt bùng lên ngọn lửa màu đỏ tím, sát khí ngút trời.

Chiến mã không dám đến gần, dừng lại cách đó cả trăm mét, Ngô Bình chỉ đành xoay người xuống ngựa, sau đó nhìn trái nhìn phải rồi đi về phía cổng cung điện vàng.

Lúc này, một cỗ xe ngựa do bốn con ngựa kéo phóng qua trên con đường ánh vàng phía sau, có hai nam một nữ ngồi trong xe, trong đó một người đàn ông đồ trắng, tóc dài nhìn tình huống bên trái, nhìn thấy có người đi vào cung điện, hắn không khỏi cười nhạo: “Không biết tên ngu xuẩn này từ đâu đến mà lại đến điện Nghệ Hoàng tìm chết”.

Bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp, mặc chiếc váy đỏ, tóc dài búi thành một cục hơi nghiêng, còn cài thêm một cây trâm, rất mê người.

Cô ta bỗng nói: “Dừng xe”.

Người lái xe là một người đàn ông đồ đen, anh ta cho ngựa chạy đến bên đường hỏi: “Sư muội, sao lại dừng xe?”

Người phụ nữ nói: “Người này không biết rõ về Nhân Hoàng giới, chúng ta có thể thấy chết không cứu được sao? Cho xe chạy đến đó khuyên cậu ta vài câu”.

Người đàn ông đồ trắng cười nói: “Sư muội, lời hay ý đẹp rất khó khuyên can thứ đáng chết, chưa chắc người ta đã chịu nghe lời”.

Người phụ nữ cười nói: “Thử xem”.

Ngô Bình sắp đến gần chỗ người bảo vệ áo giáp vàng, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng xe ngựa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa do bốn con ngựa vàng kéo đang tiến đến, sau đó dừng lại cách trước mặt mình không xa.

Có mấy người bước xuống xe, dẫn đầu là một cô gái mặc váy đỏ, khoảng hai mươi tám tuổi, vô cùng xinh đẹp, người đã nhìn thấy nhiều người đẹp như cậu cũng không nỡ dời mắt đi.

Người phụ nữ nói: “Vị công tử này, nơi đây là điện Nghệ Hoàng, vô cùng hung hiểm, tám thị vệ áo giáp vàng trước cổng rất mạnh, rất nhiều thiên kiêu đều chết dưới đao của họ”.

Ngô Bình nói: “Thì ra đây là điện Nghệ Hoàng, cảm ơn cô đã nhắc nhở, xin cho biết tên của cô”.

Người đàn ông đồ trắng hừ một tiếng nói: “Cậu không xứng để biết tên sư muội tôi”.

Người phụ nữ nhìn người đàn ông đồ trắng, vẫn nói với Ngô Bình: “Tôi tên là Tử Hi”.

Ngô Bình: “Cô Tử, từng có người vào được điện Nghệ Hoàng trước mặt chưa?”

Tử Hi lắc đầu: “Nghệ Hoàng có yêu cầu rất cao với truyền nhân, chưa từng nghe nói có ai vào được điện Nghệ Hoàng”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi muốn thử xem”.

Người đàn ông đồ trắng cười nói: “Sư muội, anh đã nói sao? Không khuyên nổi người muốn chết đâu, lãng phí lòng tốt của em”.

Ngô Bình nhìn người đàn ông đồ trắng, mặc kệ hắn, cậu chắp tay lại với Tử Hi, sải bước đi về phía thị vệ áo giáp vàng.

Cậu vừa đến gần, thị vệ áo giáp vàng lập tức động đậy, trảm đao trong tay quét qua, nhanh như chớp, thanh đao xuyên qua cơ thể Ngô Bình nhưng cậu lại biến mất.

Hóa ra Ngô Bình đã thi triển Huyền Ảnh Công, tàng hình đi, chân thân dọc theo mặt đất đi đến trước cổng.

Nhìn thấy Ngô Bình bị chém, người phụ nữ ngạc nhiên, vừa định hô lên “cẩn thận” thì lại nhìn thấy Ngô Bình đã xuất hiện ở trước cổng điện Nghệ Hoàng một cách kỳ lạ.

Cánh cổng điện Nghệ Hoàng cũng có màu vàng, cổng rất lớn, trên đó còn khắc rất nhiều phù văn huyền diệu.

“Ủa, cậu ta thế mà đã vượt qua thử thách của thị vệ áo giáp vàng rồi”, người đàn ông đồ trắng ngạc nhiên nói.

Tử Hi cũng rất ngạc nhiên: “Đa phần những người xông vào điện Nghệ Hoàng trước kia đều bị mắc lại ở chỗ này, không ngờ cậu ta có thể thông qua, xem ra chúng ta xem thường cậu ta rồi”.

Người đàn ông đồ trắng khoanh tay nói: “Vậy thì sao? Cánh cổng của điện Nghệ Hoàng ẩn chứa bí mật, cậu ta không thể mở ra được. Cho dù có mở được, sát quang bên trong cũng đủ để lấy mạng cậu ta”.

Tử Hi khẽ thở dài: “Đúng thế, mạo hiểm quá. Nơi này chỉ có thiên kiêu của các thế lực siêu cấp mới dám đi thử”.

Ngô Bình quan sát phù văn trên cửa, cảm thấy chữ trên đó có phần giống với ấn vàng nhỏ mà Lâm Kiếm Phong đưa cho mình, thế là tay trái cậu lấy ấn vàng nhỏ ra để so sánh.

Cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, chiếc ấn nhỏ vừa xuất hiện, phù văn trên cánh cổng bị nó thu hút, đều tụ lại một chỗ.

Ngô Bình chấn động, sau đó chậm rãi đặt chiếc ấn nhỏ lên trên cánh cổng, cánh cổng bị lõm xuống tạo thành một cái lỗ hình vuông, vừa đủ để chứa chiếc ấn vàng nhỏ.

Khi ấn vàng nhỏ hoàn toàn dung hợp với cánh cổng, cánh cổng vang lên một tiếng “ầm”, sau đó mở ra.

Ngô Bình xoay người vẫy tay với Tử Hi, sau đó sải bước đi vào trong.

Người đàn ông đồ trắng ngây người, ánh mắt lóe sáng, lao đến chỗ cánh cổng với tốc độ cực kỳ nhanh. Thế nhưng hắn vừa đến gần, thị vệ áo giáp vàng cùng vung đao lên.

“Keng!”

Tiếng đao kiếm giao nhau vang lên, người đàn ông áo trắng bị văng ra xa mười mấy mét, chỉ thấy giữa kẽ tay hắn chảy máu, cơ thể tê lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cổng đóng lại.

Hắn giậm mạnh chân xuống đất, nói: “Không thể xông vào, tiếc quá”.

Người đàn ông đồ đen lái xe nói: “Sư huynh, trên tay người này có một chiếc ấn vàng, có lẽ là chìa khóa của cánh cổng điện Nghệ Hoàng”.

Tử Hi: “Sư huynh đừng buồn phiền, cơ duyên thế này không phải là thứ người như chúng ta có thể gặp được”.

Người đàn ông đồ trắng siết chặt nắm đấm: “Nhưng anh không cam lòng, vừa rồi nếu có thể đột phá được vòng thị vệ áo giáp vàng thì anh đã có thể vào điện Nghệ Hoàng với cậu ta rồi”.

Người đàn ông đồ đen nói: “Đi vào trong rồi chưa chắc là chuyện tốt. Người này không phải là người dễ đối phó, sư huynh chắc chắn có thể chiếm lợi từ cậu ta?”

Người đàn ông áo trắng hừ một tiếng: “Anh thấy cảnh giới của cậu ta rất bình thường, thực lực chắc chắn không bằng anh”.

Sau khi cánh cổng đóng lại, Ngô Bình nhìn thấy một chùm sát quang màu vàng đang cuồn cuộn trong đại điện. Cậu vừa bước vào, sát quang vàng đó lao thẳng về phía cậu, sát khí kinh người khiến người ta nghẹt thở.

Ngô Bình lập tức biến mất khỏi đó, ngay sau đó cậu xuất hiện trên một bục cao ở giữa đại điện, trên bục cao có ba mũi tên, một xanh, một tím, một vàng, trên mỗi mũi tên đều khắc những phù văn khác nhau.

Cậu động lòng, vươn tay cầm lấy mũi tên xanh, tay vừa chạm vào mũi tên xanh, động tác và suy nghĩ của cậu đột nhiên trở nên chậm lại.

Cảm giác này rất kỳ lạ, giống với hiệu quả được sản sinh ra từ Thiên Tai Cốt Đao nhưng lại nghiêm trọng hơn.

Nhưng ngay khi cảm giác này nảy sinh, cậu đã kéo mình vào Huyền Thiên Mộng Cảnh, trong Huyền Thiên Mộng Cảnh, cậu tăng cảm nhận của mình lên hàng ngàn lần để cân bằng cảm giác uể oải do mũi tên xanh mang lại.

Trong một phần trăm giây, giác quan của cậu trở lại bình thường, cậu dễ dàng nhặt được mũi tên xanh lên.

Cầm mũi tên màu xanh trong tay, trong đầu cậu hiện lên một dòng thông tin, thì ra mũi tên này tên là mũi tên chậm, khi nó bắn ra, thời gian trong mắt kẻ địch sẽ trở nên cực kỳ chậm, chỉ một giây thôi nhưng kẻ địch lại nghĩ dường như đã trải qua hàng chục năm dài, thậm chí hàng trăm năm. Tác dụng này sẽ khiến kẻ thù phải trải qua giày vò, cuối cùng mất kiên nhẫn và lựa chọn cái chết.

Sau đó mũi tên xanh biến thành năng lượng màu xanh đi vào cơ thể Ngô Bình, ngưng tụ thành một phù văn huyền bí phức tạp trong người cậu.

Lúc này sát quang đó lại lao đến, Ngô Bình tránh được. Sau khi tránh sát quang đó, cậu lại đi đến trước bục cao, nắm chặt mũi tên thứ hai, mũi tên tím.

Ngay khi tiếp xúc với mũi tên tím, Ngô Bình cảm thấy năng lượng cả người được đổ vào mũi tên tím một cách không thể kiểm soát, chỉ trong vài giây cơ thể cậu trống rỗng, sau đó kiệt sức
Chương 2648: Ba mũi tên luyện thần

Sau khi mũi tên màu tím có được sức mạnh lớn, không gian xung quanh nó cũng co rút lại. Ngô Bình nghiêng người, bước lên một bước, không ngờ cậu lại xuất hiện ở cách đó hơn mấy chục mét.

Ngô Bình toát mồ hôi lạnh đầy trán, cảm giác mình có thể bị sức mạnh đáng sợ này giết chết bất cứ lúc nào. Cậu lập tức vận dụng Thiên Chi Bí Lực trong cơ thể, Thiên Chi Bí Lực này có thể hiệu lệnh mọi pháp lực, giao tiếp với đại đạo, nó vừa xuất hiện thì lập tức khắc chế được sức mạnh khủng khiếp của mũi tên màu tím ngay.

Chưa đến nửa giây sau, mũi tên màu tím cũng giống như mũi tên màu xanh, biến thành một luồng năng lượng màu tím, truyền vào trong cơ thể của Ngô Bình và ngưng tụ thành một phù văn huyền diệu.

Ngô Bình liên tiếp có được hai mũi tên thì nghiến răng, đưa tay ra bắt lấy mũi tên thứ ba màu vàng.

Giây phút cậu nắm lấy mũi tên màu vàng thì lòng bàn tay cậu đã bị sức mạnh sắc bén đâm thủng, máu tươi chảy ròng ròng. Cậu vội khởi đọng Thiên Chi Bí Lực, cố kìm hãm luồng sức mạnh sắc bén đó.

Cùng lúc đó, mũi tên màu xanh và mũi tên màu tím trong cơ thể cậu cũng phát sáng, chúng cùng với Thiên Chi Bí Lực khống chế loại sức mạnh khó khống chế nhất.

Khoảng một phút sau, mũi tên màu vàng cũng biến thành phù văn màu vàng.

Sau khi hấp thụ ba mũi tên, ba phù văn đồng loạt rung động, cơ thể cậu bay lên một cách mất kiểm soát. Trên đỉnh đại điện, một pháp trận khổng lồ được đánh thức, một luồng sức mạnh tinh thần vô cùng mạnh mẽ và sắc bén đã truyền vào đầu óc Ngô Bình.

Tinh thần của Ngô Bình bị tác động, sức mạnh tinh thần của cậu bị lượng hóa thành mấy triệu đơn vị tinh thần nhỏ, những đơn vị đó kết hợp với nhau theo một kết cấu vô cùng đặc biệt.

Trong quá trình đó, ba phù văn lần lượt nhuộm màu cho các đơn vị tinh thần này, chỉ là tỷ lệ nhuộm màu không giống nhau, có đơn bị đậm có đơn vị nhạt.

Lúc cậu đang dùng hết sức cảm nhận sự biến hóa của tinh thần thì một luồng sức mạnh đã đẩy cậu vào đại điện, sau đó cửa điện lại đóng chặt lại.

Thời gian từ lúc vào đến lúc ra lại của Ngô Bình không quá dài khiến mấy người Tử Hi đợi ở bên ngoài đều tưởng rằng cậu không có thu hoạch gì.

Tử Hi nói: “cậu Ngô không cần buồn, có thể sống sót ra ngoài đã giỏi lắm rồi”.

Ngô Bình cũng không giải thích, chỉ cười, nói: “Cảm ơn cô Tử đã an ủi”.

Người đàn ông áo trắng thấy Ngô Bình không kiếm được lợi lộc gì thì cảm thấy rất vui, anh ta nói: “Sư muội, chúng ta tiếp tục lên đường thôi”.

Tử Hi hỏi Ngô Bình: “Công tử đi cùng với chúng tôi không?”

Người đàn ông áo trắng lo lắng, nói: “Sư muội, chúng ta không thân với cậu ta, không tiện dẫn theo đâu”.

Tử Hi nói: “Vị công tử này vừa nhìn là biết người đàng hoàng, em tin tưởng anh ấy. Sư huynh, nếu anh thật sự lo lắng thì chia nhau ra đi, em và cậu Ngô sẽ đi cùng một chuyến xe ngựa”.

Người đàn ông áo trắng lườm Ngô Bình rồi nói với vẻ mặt khó chịu: “Nếu như đi chung với chúng tôi thì phải thông minh hơn chút”.

Ngô Bình không biết gì về Nhân Hoàng giới, nếu như có thể đi cùng mấy người này thì đúng là một cơ hội tốt, cậu nói: “Cảm ơn cô Tử”.

“Đừng khách sáo. Đi chung, lỡ trên đường đi có chuyện gì cũng tiện giúp đỡ. Phải rồi, nên xưng hô với anh thế nào?”

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình”.

Mấy người họ lên xe ngựa, Ngô Bình thắc mắc, hỏi: “Trên con đường lớn màu vàng này có rất nhiều ngựa vàng, chúng đến từ đâu?”

Tử Hi nói: “cậu Ngô, những con ngựa này là được sinh ra từ hồ Thiên Mã, hồ Thiên Mã từng là nơi nuôi thiên mã của các thời đại Nhân Hoàng trong lịch sử, giờ vẫn như thế, không ngừng sản sinh ra thiên mã. Những thiên mã được sinh ra sẽ đi theo con đường lớn màu vàng này, đến thẳng thảo nguyên”.

Ngô Bình: “Không ngừng sinh ra thiên mã vậy chắc thiên mã trên thảo nguyên nhiều không đếm xuể rồi”.

Tử Hi: “Chuyện đó thì không, phần lớn thiên mã vào trong thảo nguyên đều bị thú hoang ăn thịt, những con còn sống sót mới có cơ hội về lại hồ Thiên Mã để sinh con”.

Ngô Bình cảm thán: “Nhiều thiên mã như vậy mà lại bị thú hoang ăn thịt, thật là lãng phí quá”.

Tử Hi: “Không thể nói lãng phí được, mọi thứ trên thế giới đều có số mệnh riêng. Vì sự tồn tại của thiên mã, thú hoang trên thảo nguyên không cần phải ra ngoài săn mồi, vì vậy Nhân Hoàng giới cũng không có nguy hiểm. Nếu không thì thú hoang sẽ chạy loạn khắp nơi, mấy người chúng ta cũng có khả năng vừa vào đến Nhân Hoàng giới đã bị ăn thịt rồi.

Ngô Bình: “Cô Tử đang định đi đâu?”

Tử Hi: “Chúng tôi không dám vào chỗ như Nghệ Hoàng điện đâu, chỉ dám đến nơi an toàn hơn”.

Cô ta lấy tấm bản đồ ra, nói: “Đây là bản đồ Nhân Hoàng giới, mặc dù không toàn diện nhưng đi theo nó thì vẫn không bị mắc sai lầm”.

Ngô Bình nhìn sơ qua là đã nhớ rõ tấm bản đồ.

Tử Hi chỉ vào một ngọn núi và nói: “Đây là đỉnh Thần Nông, tộc Nhân Hoàng Thần Nông Thượng cổ đã từng trồng thuốc trên đỉnh núi này, để lại rất nhiều dược liệu quý giá, chúng tôi đến để thử vận may”.

Ngô Bình: “Sao lại là thử vận may?”

Tử Hi: “Núi Thần Nông biến hóa khôn lường, rất dễ lạc đường, không phải dễ dàng gặp được dược liệu. Giống như lần trước, chúng tôi lang thang suốt bảy ngày mà vẫn không có thu hoạch”.

Người đàn ông áo trắng không nhịn được, nói: “Sư muội, người ta nói gặp người lạ thì nên giữ kẽ, em thì hay rồi, cái gì cũng nói với cậu ta hết”.

Tử Hi cười, nhìn sang Ngô Bình và giới thiệu: “Đây là sư huynh của tôi, Lãnh Thanh Huy”.

Lãnh Thanh Huy “hừm” một tiếng, rõ ràng anh ta không thích Ngô Bình.

Tử Hi lại giới thiệu người đàn ông đánh xe áo đen: “Đấy cũng là sư huynh của tôi, Tinh Viêm”.

Bên cạnh cô ta còn có một cô gái tóc ngắn, mặc dù không đẹp bằng cô ta nhưng cũng không thua kém nhiều, cô ta cười và tự giới thiệu: “Thu Nam, mấy người chúng tôi đều đến từ Thái Hoàng giáo”.

Thái Hoàng giáo? Ngô Bình có chút ấn tượng, Trương Huyền từng nói với cậu, trong tiên giới Chân Hoàng có một đại giáo vạn cổ, tên là Thái Hoàng giáo, thực lực vô cùng mạnh, giáo chủ của giáo là cao thủ cấp Hỗn Độn, so ra thì Thái Hoàng giáo mạnh hơn nhiều so với Thiên Trần giáo

Ngô Bình: “Thì ra các vị đến từ thế giới Chân Tiên, tôi đã nghe danh Thái Hoàng giáo từ lâu”.

Tử Hi nói: “Anh là người ở đâu?”

Ngô Bình: “Tôi là một tu sĩ ở trần gian”.

Tử Hi cũng không thấy bất ngờ, nói: “Nhân Hoàng giới cũng hay có tu sĩ trần gian xuất hiện, anh Ngô có thể đến được đây thì nhất định phải là bậc kỳ tài ở trần giới”.

Ngô Bình phất tay: “Con cưng của trời thì không dám nhận. Phải rồi cô Tử, mọi người có hay đến Nhân Hoàng giới không?”

Tử Hi: “Cũng không thường xuyên lắm, nhưng mỗi năm đều đến mấy lần”.

“Ngoài các cô ra thì người của những môn phái khác có hay đến không?”, cậu hỏi.

Tử Hi: “Ừ, có rất nhiều thế lực năm nào cũng phái người đến Nhân Hoàng giới thăm dò”.

Ngô Bình thầm thở dài, khó khăn lắm cậu mới giành được cơ hội vào Nhân Hoàng giới, nhưng với người khác thì lại là chuyện quá đỗi dễ dàng.

Lãnh Thanh Huy bỗng hỏi: “Trước đây cậu từng lấy ra một kim ấn, ở đâu mà cậu có nó?”

Anh ta rất quan tâm đến kim ấn, nếu như có thể có được kim ấn thì sau này nói không chừng anh ta lại có cơ hội vào được điện Nghệ Hoàng để thăm dò.

Ngô Bình: “Được một người bạn tặng, tôi cũng không biết nó có thể mở được cửa lớn của điện Nghệ Hoàng. Có điều đáng tiếc, tôi đã bị một luồng sức mạnh đẩy ra khỏi điện Nghệ Hoàng, không kịp lấy kim ấn ra lại”.

Lãnh Thanh Huy nhìn cậu chằm chằm: “Cậu thật sự không có thu hoạch sao?”

Ngô Bình: “Thời gian quá ngắn, vẫn chưa nhìn rõ được tình hình bên trong thì đã bị đẩy ra ngoài rồi”.

Thu Nam nói: “Anh Ngô có thể phá vệ sĩ kim giáp, xông đến trước cửa điện, chúng tôi thật ước cũng không có được thực lực như vậy. Không biết công tử có hứng thú gia nhập Thái Hoàng giáo của chúng tôi không?”

Tử Hi mím môi cười: “Sư muội, em vẫn còn bận tâm chuyện chiêu mộ học sinh cho Liễu sư thúc à?”

Thu Nam: “Hết cách rồi, nếu Liễu sư thúc mà không nhận học trò thì Ngũ Liên Phong của bà ấy sẽ bị thu hồi mất”.

Tử Hi: “Liễu sư thúc yêu cầu học trò rất cao, mấy năm nay không có rất nhiều thiên tài đến nhưng bà ấy lại không chọn được ai”.

Thu Nam: “Thực lực của anh Ngô phi phàm, nói không chừng có thể lọt vào mắt của Liễu sư thúc”.
Chương 2649: Đỉnh Thần Nông

Ngô Bình không hứng thú với chuyện bái sư, cậu vội nói: “Một thời gian nữa tôi sẽ đến Chí Tôn Kiếm Đường rồi, tạm thời không tiện bái sư người khác”.

Mấy người nghe vậy thì kinh ngạc, Chí Tôn Kiếm Đường!

Lãnh Thanh Huy nhìn cậu chằm chằm: “Cậu là đệ tử của Chí Tôn Kiếm Đường? Một tu sĩ thế tục như cậu, sao gia nhập được Chí Tôn Kiếm Đường?”

Ngô Bình liếc nhìn đối phương: “May mắn thôi, lĩnh ngộ được truyền thừa của một vị kiếm đạo chí tôn để lại”.

Ánh mắt Lãnh Thanh Huy nhìn Ngô Bình chợt thay đổi, ánh mắt khinh thường biến mất lập tức, thay vào đó là sự kiêng dè. Có thể lĩnh ngộ được truyền thừa của kiếm đạo chí tôn, chắc chắn là nhân vật rất lợi hại!

Thu Nam nhẹ nhàng thốt lên: “Tốt quá rồi! Cậu Ngô có tư chất như vậy, Liễu sư thúc của tôi nhất định sẽ rất thích. Cậu Ngô cứ yên tâm, Chí Tôn Kiếm Đường là tổ chức thoải mái, không hạn chế thành viên gia nhập tông môn khác”.

Ngô Bình nói: “Vậy cũng không thích hợp lắm, tôi đã là đệ tử của Liên Sơn Tông rồi”.

Ban đầu cậu đã từ chối Thiên Trần Giáo, bây giờ lại càng không hứng thú gia nhập Thái Hoàng Giáo, lúc này đành phải lấy danh Liên Sơn Tông ra.

“Liên Sơn Tông sao? Tôi cũng có nghe nói”. Tử Hi nói: “Cậu Ngô là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông sao?”

Ngô Bình ăn ngay nói thật: “Là đệ tử tinh anh”.

Mọi người đều kinh ngạc, đệ tử tinh anh của tông môn không kém gì đệ tử tinh anh của đại giáo cả, chẳng trách cậu có thể lĩnh ngộ được chân truyền của kiếm đạo chí tôn.

Tử Hi cảm khái: “Đệ tử tinh anh của Thái Hoàng Giáo chúng tôi tổng cộng có một trăm lẻ tám người. Bình thường khi chúng tôi nhìn thấy đệ tử tinh anh thì đều phải đứng nghiêm hành lễ mới được”.

Lãnh Thanh Huy hừ một tiếng: “Đệ tử tinh anh cũng chẳng có gì ghê gớm, thành tựu sau này của chúng ta cũng chưa chắc kém gì bọn họ!”

Ngô Bình hiểu rõ, đối phương nói những lời như vậy cũng chỉ đơn thuần là tự an ủi bản thân mà tôi. Đệ tử tinh anh có tư chất càng tốt, thì càng có được nhiều tài nguyên, còn những người không phải đệ tử tinh anh như bọn họ cũng không theo kịp, chênh lệch cũng ngày càng lớn.

Thu Nam lại thở dài: “Chậc, mọi người đều cố gắng thôi”.

Tinh Viêm bỗng nói: “Nghe nói đệ tử tinh anh Lâm Biệt Lộc hôm nay cũng đến Nhân Hoàng Giới, chỉ là không đi cùng chúng ta thôi”.

Thu Nam: “Tôi biết, hình như anh ta cũng muốn đến Đỉnh Thần Nông, không biết có thể gặp anh ta không”.

Lãnh Thanh Huy: “Gặp anh ta làm gì? Chắp tay dâng dược liệu trong tay chúng ta cho anh ta hay sao?”

Nghe anh ta nói như vậy, tất cả mọi người cũng không nói gì thêm. Đúng vậy, nếu Lâm Biệt Lộc đòi lấy dược liệu của bọn họ, bọn họ dám không đưa sao?

Xe ngựa đi không biết bao lâu, Tinh Viêm lại bảo bọn họ rẽ trái, rời khỏi đường lớn Kim Quang, xe ngựa chạy một lúc rồi dừng lại, mọi người bèn xuống xe đi bộ.

Phía trước xuất hiện một ngọn núi, nguy nga hùng vĩ, chính là Đỉnh Thần Nông.

Một nhóm người bay lượn một hồi thì đến dưới chân Đỉnh Thần Nông. Đỉnh Thần Nông cao chục nghìn trượng, lúc này dưới chân núi tụ tập cả mấy trăm người, có không ít người đang ở đây rao bán vật phẩm, giống như họp chợ vậy.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Những người này đang bán gì vậy?”

Lãnh Thanh Huy: “Đương nhiên là bán dược liệu bọn họ hái được rồi. Nếu đem về những dược liệu này, hơn phân nửa đều phải giao cho tông môn. Nhưng nếu bán đi thì tiền sẽ là của riêng mình, dù sao tông môn cũng sẽ không quan tâm tiền trên người bọn họ nhiều hay ít”.

Mắt Ngô Bình sáng lên, đúng lúc cậu đang muốn dược liệu đây, vội vàng đi về phía đám người, nhưng lại bị Lãnh Thanh Huy kéo lại.

Ngô Bình quay đầu nhìn anh ta, Lãnh Thanh Huy thấp giọng nói: “Cậu muốn làm gì?”

Ngô Bình: “Mua dược liệu”.

Lãnh Thanh Huy: “Cậu nhìn kỹ xem, có mấy người dám mua dược liệu ở đây?”

Ngô Bình nhìn kỹ lại, đúng thật vậy! Nơi này phần nhiều là rao bán dược liệu, nhưng người mua dược liệu thì chẳng có ai, chuyện gì vậy chứ?

Lãnh Thanh Huy: “Chỉ có người mới đến mới dám mua dược liệu. Mà sau khi bọn họ mua dược liệu thì sẽ bị một đám người nhắm vào, cuối cùng không chỉ mất dược liệu, mà còn mất cả cái mạng nhỏ!”

Ngô Bình nhíu mày: “Nơi này không có ai quản sao?”

Lãnh Thanh Huy: “Ở Nhân Hoàng Giới, ai có thực lực mạnh thì chính là đạo lý! Tuy thực lực cậu không yếu, nhưng nếu bị đám người này vây đánh, cậu nghĩ cậu có phải đối thủ hay không?”

Ngô Bình không đáp, mà hỏi anh ta: “Anh Lãnh, tôi phát hiện tu sĩ ở Nhân Hoàng Giới, tu vi đều không hơn Bí Cảnh lục trọng”.

Lãnh Thanh Huy gật đầu: “Không sai. Có vô số tu sĩ tiến vào Nhân Hoàng Giới đều phát hiện, tu sĩ trên Bí Cảnh tầng sáu rất khó tồn tại ở Nhân Hoàng Giới. Mà tu vi quá thấp thì rất dễ bị người khác chèn ép. Vì vậy dần dần, tu sĩ vào Nhân Hoàng Giới, đa số đều là tu sĩ từ Bí Cảnh tầng ba đến Bí Cảnh tầng năm”.

Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy”.

Cậu cũng không vội đi mua dược liệu nữa mà chỉ nói: “Lên núi dạo xem xem có thể thu hoạch được gì không”.

Tử Hi nói: “Năm người chúng ta cùng nhau hành động, như vậy tương đối an toàn”.

Ý lời này, có nghĩa nếu hành động một mình ở Đỉnh Thần Nông thì có khả năng sẽ bị người khác tính kế.

Thật ra Ngô Bình muốn hành động một mình, nhưng nghĩ đến mấy người Tử Hi đều có ý tốt đối với cậu, nên quyết định vẫn cùng nhau lên núi.

Lãnh Thanh Huy chọn một con đường, năm người cùng lên núi. Đi chưa bao xa, bọn họ đã cảm nhận được sau lưng có người theo đuôi. Lãnh Thanh Huy bỗng quay người nói: “Anh bạn, tốt nhất chúng ta nên giữ khoảng cách”.

Trên Đỉnh Thần Nông này sương mù dày đặc, cách hơn mười mé đã không thấy rõ người. Lãnh Thanh Huy nói xong, trong sương mù có mấy người đi ra, bọn họ mặc quần áo màu đen, trên góc áo có thêu hình đầu lâu khô màu trắng, vẻ mặt ai cũng tái nhợt, ánh mắt lạnh lẽo.

“Ngại chúng tôi đi gần thì các anh cút xa ra đi!”, một người trong đó trầm giọng nói, rõ ràng không có ý tốt.

Tuy Lãnh Thanh Huy tức giận trong lòng, nhưng anh ta là người cẩn thận, nhìn thấy dấu hiệu đầu lâu thì không muốn đắc tội, thấp giọng nói: “Chúng ta đi qua bên trái!”

Mấy người Tử Hi gật đầu, năm người không đi theo tuyến đường lúc trước, tránh xung đột với đối phương.

Nhưng Ngô Bình phát hiện, mấy người phía sau cũng thay đổi tuyến đường theo, cứ như vậy đi theo sau bọn họ không xa cũng không gần. Lúc này Lãnh Thanh Huy cũng không nhịn nổi nữa, anh ta quay người lạnh giọng nói: “Này, các anh có ý gì vậy?”

Người lúc nãy lên tiếng lại lạnh lùng nói: “Chẳng có ý gì cả. Đỉnh Thần Nông không phải sản nghiệp của nhà ai cả, chúng tôi muốn đi thế nào thì đi vậy thôi!”

Ngô Bình vẫn đang nghĩ hái dược liệu thế nào, nhưng mấy người phía sau này lại không để yên, ức người quá đáng. Cậu không nói lời này, vươn người nhảy lên, sau đã đáp xuống trước mặt người lên tiếng kia.

Người này tay chống ngang eo, khẽ cười nham hiểm: “Thế nào, muốn ra tay?”

“Phù!”

Chữ “tay” vừa dứt thì nắm quyền của Ngô Bình đã đánh vào mặt anh ta, người này bị đánh bay mấy chục mét, lăn tròn xuống chân núi. Những người khác chưa kịp phản ứng cũng bị Ngô Bình hai cước đá bay.

Cậu ra tay rất nặng, mấy người này đều lăn xuống núi như từng tảng đá, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màng sương.

Vỗ vỗ tay, cậu quay về vị trí cũ, nói: “Tiếp tục lên núi”.

Mấy người Tử Hi đều ngơ ngác, mấy người đến từ Bạch Cốt Giáo lúc nãy, thực lực đều không yếu! Cứ vậy đã bị cậu giải quyết nhanh chóng?

Lãnh Thanh Huy hít sâu một hơi, giơ ngón cái với Ngô Bình: “Anh Ngô, bái phục!”

Tử Hi nhếch miệng cười, nói: “Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của cậu Ngô rồi”.

Ngô Bình: “Quá khen rồi, cái khác thì tôi không được, nhưng đánh nhau thì rất ra gì”.

Lãnh Thanh Huy: “Có cao thủ như anh Ngô đây, chúng ta cứ thỏa mái đi, đi lên lưng chừng núi thử vận may”.

Ngô Bình không hiểu bèn hỏi: “Lúc trước các anh không định đi đến khu vực lưng chừng núi sao?”

Tử Hi giải thích: “Ở lưng chừng núi có rất nhiều linh dược quý, nhưng cũng rất nguy hiểm, bình thường chỉ người có cấp bậc đệ tử tinh anh mới dám đến bên đó. Chúng tôi vốn không có gan đi, nhưng có cậu Ngô đây thì chúng tôi có chỗ dựa rồi”.

Ngô Bình: “Theo như vậy thì càng đi lên đỉnh núi, dược liệu sẽ càng quý?”

Tử Hi: “Không sai. Nhưng dược liệu càng quý thì những thứ bảo vệ bọn chúng cũng sẽ càng mạnh hơn, không dễ có lấy được”.
Chương 2650: Giết rắn lấy thuốc

Ngô Bình gật đầu: “Tiếp tục lên”.

Ngô Bình lên núi, đi tầm mấy trăm mét thì đột nhiên ngửi thấy một hương thơm kỳ lạ. Cậu lập tức dừng lại, quan sát xung quanh và phát hiện xung quanh, trong phạm vi một trăm bước đều chỉ có cỏ dại, đá cuội mà không hề có dược liệu gì.

“Cậu Ngô sao thế?”, Tử Hi hỏi, khứu giác của mấy người họ không nhạy bằng Ngô Bình nên không ngửi được mùi thơm.

Ngô Bình hỏi: “Trước đây mọi người từng đến núi Thần Nông nhưng lại không tìm thấy dược liệu đúng không?”

Tử Hi gật đầu: “Đúng vậy, ở núi Thần Nông muốn tìm dược liệu phải dựa vào vận may, vận may tốt thì đi vài bước là có thể gặp được còn vận may không tốt thì có đi mười ngày nửa tháng cũng không tìm được một cây”.

Ngô Bình đi về phía trái mấy bước rồi lại đi về phía phải mấy bước, sau đó bước về phía trước theo hướng trái. Cậu đi được mấy chục bước thì dừng lại, trước mặt có một tảng đá cao tầm một mét, trông có vẻ khá bình thường.

Ngô Bình đưa tay ra vỗ nhẹ mấy cái lên tảng đá, tảng đá đột nhiên phát sáng, trong ánh sáng thấp thoáng xuất hiện hình dáng của một cây thuốc.

Ngô Bình nhấc tay ra, ánh sáng vụt tắt, cậu cười, nói: “Chỗ này có một mảnh không gian nhỏ bị gấp khúc, vì vậy chúng ta không thể nhìn thấy được linh dược”.

Tử Hi như nghĩ ra được gì đó: “Thì ra dược liệu nấp trong không gian gấp khúc”.

“Không sai, những không gian gấp khúc này sẽ xuất hiện ở một vài thời điểm nhất định, nếu như ai may mắn gặp được thì sẽ có thể lấy được linh dược”.

Lãnh Thanh Huy đánh nhẹ lên đầu: “Thì ra là vậy, cậu Ngô, sao cậu lại phát hiện ra?”

Ngô Bình: “Tôi khá nhạy cảm với không gian”. Cậu nói dứt lời thì đưa tay lên, búng nhẹ, không gian mở rộng ra như sóng nước, sau đó đằng sau tảng có xuất hiện một không gian rộng chừng mười mét vuông, ở đó có một cây thuốc màu xanh pha vàng, tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Ngô Bình lấy đồ nghề ra, chớp mắt đã đào được cây thuốc lên, sau đó cho vào trong pháp bình chuyên dùng để bảo quản.

Mấy người đó thấy Ngô Bình có thu hoạch thì rất ngưỡng mộ, Tử Hi cười, nói: “Cây thuốc này ít nhất cũng phải cấp chín”.

Ngô Bình: “Cây này tên là Kim Hồn Tiên Thảo, thuộc linh dược cấp mười. Linh dược cấp mười đã có thể thay đổi hình dạng, vì vậy đây vốn không phải là hình dạng vốn có của nó”.

“Lãnh Thanh Huy: “Chúc mừng cậu Ngô”.

Ngô Bình: “Tiếp tục tìm đi”.

Sau đó, cậu lại tiếp tục lên núi, đi chưa được bao xa thì đã gặp một nhóm người khác. Đối phương gồm bốn người, trông có vẻ rất thê thảm, một người đàn ông mặc đồ lam trong số đó nói: “Các vị, trước mặt có một cây thuốc, chúng tôi không cách nào lấy được, có hứng thú hợp tác với chúng tôi, cùng chinh phục tiên thảo không?”

Lãnh Thanh Huy nghe nói có tiên thảo thì hai mắt sáng lên, hỏi: “Tiên thảo mà cậu nói là linh dược cấp mấy?”

Người đó nói: “Không rõ, nhưng nó có thể thay đổi hình dạng, chắc ít nhất cũng phải cấp mười nhỉ?”

Lãnh Thanh Huy nhìn sang Ngô Bình, mặc dù Ngô Bình là người ngoài nhưng bây giờ cậu đã là thầm trở thành chỗ dựa của tất cả mọi người rồi.

Ngô Bình: “Chúng tôi không có hứng thú hợp tác với người khác, anh có thể bán vị trí của tiên thảo cho tôi, chúng tôi sẽ tự đi đối phó với nó”.

Đối phương chau mày: “Chỉ mua tin tức của chúng tôi sao? Vậy anh định trả chúng tôi bao nhiêu tiền?”

Ngô Bình: “Nếu là tiên thảo cấp mười thật thì tôi có thể trả anh một triệu tiền tiên”.

Đối phương suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói: “Được, hãy đi theo tôi”.

Mấy người đó đi trước dẫn đường, đi chếch về phía trên chừng bảy tám dặm, đến một nơi bị bao trùm bởi sương vàng với cây cối mọc dày trên mặt đất.

Bốn người họ dừng lại bên ngoài màn sương, nói: “Tiên thảo đó nằm ở bên trong, có thể trả tiền cho tôi rồi chứ?”

Ngô Bình nhích mũi, cậu đã ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, đúng là không phải linh dược bình thường. Cậu gật đầu, lập tức quăng túi tiền qua cho đối phương, bên trong có chứa một triệu tiền tiên.

Bốn người đó lấy được tiền thì bỏ đi, chỉ quan sát họ từ phía xa.

Lãnh Thanh Huy: “Cậu Ngô, đối phương cẩn trọng như vậy, nhất định là thứ bên trong rất mạnh, cậu phải cẩn thận đó”.

Ngô Bình: “Không sao”. Cậu nói xong thì bước vào trong màn sương vàng.

Trong màn sương, đưa tay ra không thấy rõ được năm ngón, Ngô Bình chỉ cảm giác có một luồng gió mạnh ập vào mặt, cậu lập tức rút Thất Tinh Long Uyên Kiếm, kiếm quang lóe lên, thứ gì đó bị chém rơi xuống, tiếng hét thảm vang lên từ phía xa.

“Vù”.

Kiếm quang lại lóe lên, dường như có máu tươi phụt ra, sau đó sương vàng tan biến, một con rắn hai đầu nằm dưới đất, hai cái đầu đều bị chém rớt.

Cách xác rắn không xa có một cây nhỏ hình rồng màu vàng, cao chừng một tấc, phát ra ánh sáng. Sau khi sương tan, nó lập tức thu nhỏ lại thành một viên bi màu vàng và chui vào đất.

Ngô Bình nhanh tay nhanh mắt, tóm lấy nó rồi bỏ hẳn vào pháp bình.

Mấy người đang đứng ở xa đều chạy đến, thi nhau hỏi: “Thứ gì thế?”

Nhưng tiếc là Ngô Bình đã cất pháp bình vào và bình thản đáp: “Một cây thuốc”.

Mấy người đó nhìn nhau, người đã lấy một triệu tiền tiên cười, nói: “Anh bạn, có thể cho chúng tôi xem thử anh đã hái được loại thuốc gì không?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Tốt nhất không nên xem, dù sao thì thấy mà không có được cũng là một chuyện vô cùng đau khổ”.

Mấy người họ khó chịu, đối phương chỉ đưa một triệu tiền tiên, còn cây thuốc đó lại cực kỳ phi thường, giá trị của nó nhất định vượt xa một triệu tiền tiên. Thứ vốn dĩ thuộc về họ giờ lại để Ngô Bình được hời, trong lòng mấy người đó cảm thấy rất bực bội.

“Nè, là chúng tôi đã nói cho anh biết, không có tin tức của chúng tôi thì anh có thể tìm được nó sao?” Một người đàn ông có nửa khuôn mặt mọc lông đen đứng sau lưng người đó lạnh lùng nói.

Ngô Bình: “Nếu như anh không nói cho tôi biết thì anh không chỉ không lấy được đồ mà còn không có được một triệu tiền tiên, chẳng phải sao?”

Anh ta hằm hằm nhìn tới nhìn lui mấy người Ngô Bình và không ngừng giao tiếp với nhau bằng ánh mắt.

Ngô Bình biết họ đang có ý định gì, cậu bình thản nói: “Cho các anh thời gian mười nhịp thở để biến khỏi mắt tôi”.

Người đàn ông với khuôn mặt mọc lông đen cười kệch cỡm: “Anh tưởng anh có thể giết chết rắn thì chúng tôi sợ anh sao?”. Anh ta vừa nói vừa đưa tay lên hông, kẹp một tấm sát phù.

Tấm sát phù đó có sức sát thương rất mạnh, dù là tu sĩ thần thông thì không chết cũng sẽ bị thương.

Ngô Bình liếc nhìn tay của anh ta, nói: “Tôi khuyên anh đừng manh động, có lúc sống chết chỉ nằm ở một ý nghĩ”.

Người đó không phục, hừm một tiếng lạnh lùng: “Bớt nói nhiều, giao cây thuốc đó cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo”.

“Ọc”.

Người đó vừa dứt lời thì cái đầu đột ngột thu nhỏ lại và nổ tung thành một đám máu.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, chuyện gì thế kia?

Ba người còn lại trong nhóm đối phương tái mặt, bất giác lùi về sau mười mấy mét, cảnh giác nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình bình thản nói: “Vẫn còn bảy nhịp thở nữa”.

Ba người đó không dám nói nhiều nữa, quay đầu bỏ chạy ngay, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mấy người Ngô Bình.

Mấy người Lãnh Thanh Huy nhìn nhau, nhưng cũng ngại hỏi Ngô Bình đã dùng thủ pháp gì.

Thật ra Ngô Bình đã dùng sức mạnh lượng hóa, sức mạnh tinh thần của cậu đã được ba mũi tên lượng hóa, sau đó đã có khả năng đặc biệt, chẳng hạn như thu nhỏ không gian, hay như lúc nãy, cậu đã ép nhỏ không gian đầu của đối phương, ép nát đầu của đối phương, tạo nên cảnh tượng kinh hoàng đó.

“Tôi đã tìm được hai cây thuốc rồi, tiếp theo đây, tôi sẽ giúp mọi người tìm cho mỗi người một cây”. Ngô Bình nói. Dù sao thì mọi người cũng đi cùng nhau, cậu không thể giành hết một mình, mặc dù tất cả đều là thành quả của cậu.

Tử Hi cười, nói: “Cảm ơn cậu Ngô”.

Ngô Bình nói xong thì đi về bên trái mấy chục bước, đưa tay chấm nhẹ vào không khí, một không gian méo mó lại xuất hiện. Chỗ này có ba cây thuốc cấp bảy, cậu để cho Tử Hi, Tinh Viêm và Lãnh Thanh Huy chia nhau hái mỗi người một cây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK