Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 711: Thánh quả hoàng kim và quả Xích Tiên

Huyện Bảo có một nửa là đồi núi, nửa còn lại là bình nguyên. Quê hương của Vu Siêu Quần nằm trên khu vực đồi núi.

Đường sá xa xôi, Ngô Bình cũng nhân cơ hội này hỏi Vu Siêu Quần một số vấn đề.

“Ở quê cậu, người ta thường xuyên đào được nhân sâm à?”, anh hỏi.

Vu Siêu Quần bật cười: “Cũng không phải. Hồi tôi còn nhỏ, quê tôi không có nhân sâm. Tầm năm năm trở lại đây thường xuyên có người đào được nhân sâm; mấy năm qua, danh tiếng của quê tôi cũng được đồn thổi rộng rãi, rất nhiều người vùng khác cũng chạy tới bên này đào nhân sâm”.

Ngô Bình hỏi: “Nói như thế thì quê cậu thu hoạch nhân sâm là chuyện mấy năm mới có hả?”

Vu Siêu Quần gật đầu: “Đúng vậy đó anh Ngô”.

Ngô Bình lại hỏi: “Cậu nói có người vùng khác tới đào nhân sâm, họ thu hoạch được gì không?”

Vu Siêu Quần đáp: “Tất nhiên là có chứ! Nếu là người bình thường thì chưa được bao lâu đã bị dân địa phương đuổi đi rồi, nhưng đôi lúc mấy người đó hung dữ quá, dân địa phương cũng không dám đụng vào”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Là ai thế?”

Vu Siêu Quần đáp: “Nghe nói họ là người đào sâm ở nơi khác đến, biết võ công”.

“Bây giờ ở quê cậu dễ đào được nhân sâm lắm sao?”

Vu Siêu Quần giải thích: “Cũng không phải là quá dễ, chủ yếu phải xem vận may thế nào. Có người mười ngày nửa tháng cũng không đào nổi một cây sâm nhỏ, nhưng có người vừa lên núi đã đào được cây to”.

Nhắc đến nhân sâm, Vu Siêu Quần thở dài: “Trước kia, khi nhân sâm chưa xuất hiện, mọi người thân thiết và hòa đồng lắm. Bây giờ nhân sâm có rồi, vì tranh nhau mấy cây nhân sâm mà người trên trấn thường xuyên ẩu đả đến sứt đầu mẻ trán, còn xảy ra hai vụ án mạng cơ”.

Ngô Bình đáp: “Một cây nhân sâm tốt trị giá vài trăm nghìn thậm chí vài triệu tệ, chuyện tranh giành cũng không tránh được”.

Vừa đi vừa nói, chiếc xe đã tiến vào địa phận huyện Bảo. Vừa tiến vào huyện Bảo, Ngô Bình đã mở cửa sổ xe, nhìn về dãy núi ở hai bên. Bầu không khí thoang thoảng một mùi thơm nhẹ, tuy cực kỳ mong manh, nhưng không thể thoát nổi khứu giác cực nhạy của anh.

Anh hỏi Vu Siêu Quần: “Ở gần đây từng thu hoạch được nhân sâm chưa?”

Vu Siêu Quần đáp: “Dãy núi ở hai bên đường quá hiểm trở, còn có rắn độc, người bản địa sẽ không tới đây đâu”.

Ngô Bình đột nhiên gọi: “Dừng xe”.

Tài xế dừng xe, anh dặn: “Hai người đợi tôi ở bên đường, tôi lên núi xem thử”.

Vu Siêu Quần không khỏi lo lắng cho anh: “Anh Ngô, trên núi có rắn độc, anh phải hết sức cẩn thận đấy!”

Ngô Bình đáp: “Không sao đâu”.

Hai bên đường đi là vách đá cao hơn hai mét, bên trên có lưới sắt cao hơn ba mét dùng để ngăn những tảng đá từ trên núi có thể lăn xuống. Bàn tay của Ngô Bình khẽ giơ lên, anh có thể vọt lên hơn năm mét, dễ dàng vượt qua lưới sắt.

Phía sau lưới sắt là rừng trúc dại rậm rạp, địa hình dãy núi không bằng phẳng, gần như không tìm nổi chỗ đặt chân.

Ngô Bình ngửi thấy mùi thơm nhẹ của thảo dược nên đi về phía bên trái. Khinh công của anh rất được, giẫm lên tảng đá hay nhành cây là có thể đi lại nhanh chóng. Đi được vài trăm mét, anh nhìn thấy mười mấy gốc cây cỏ mọc rải rác giữa đống đất đá.

Loại cỏ này có màu tím nhạt, lá cỏ trông như lúa mạch non, nhưng lại nở ra một bông hoa màu vàng, tỏa ra mùi thơm thanh mát.

Hai mắt Ngô Bình sáng ngời, anh lẩm bẩm: “Hóa ra là tiên thảo Tử Linh!”

Tiên thảo Tử Linh là một loại thảo dược với lực thần hồn cực mạnh, giá trị rất cao. Anh rút kiếm Hắc Long, dè dặt đào cả gốc lẫn rễ của những cây tiên thảo Tử Linh này, sau đó cất trong hộp ngọc.

Đào thảo dược xong, anh hít hít mũi rồi lại tiến về bên phải. Lần này, ở một tảng đá bị phong hóa nghiêm trọng trên một triền dốc dựng đứng cách anh hơn hai trăm mét, một gốc cây hoàng kim nhỏ mọc ra từ khe đá.

Gốc cây này cao chừng ba mươi xen-ti-mét, lá có hình bán nguyệt, trên tán lá đã kết quả màu vàng, kích cỡ áng chừng bằng quả cà chua bi, tỏa ra mùi thơm nồng đượm.

Ngô Bình nhảy lên trên mỏm đá, nhìn chằm chằm vào gốc cây mà ngẩn ngơ. Quả này có tên là thánh quả hoàng kim, tương truyền ăn quả này vào sẽ có thể chất cực mạnh.

Dù là thời kỳ Tiên quốc, thánh quả hoàng kim vẫn là vật cực kỳ hiếm có, một khi xuất hiện sẽ gây ra một trận mưa máu gió tanh!

Thế nhưng, điều khiến Ngô Bình kinh ngạc không phải là thánh quả hoàng kim, mà là tại sao nó lại mọc ở nơi này?

Anh dùng năng lực nhìn thấy vạn vật để nhìn xuống phần dưới của thánh quả hoàng kim. Dưới gốc cây là một sợi rễ rất dài, cắm thẳng vào trong khe đá. Bên trong khối đá lớn có một khối đất to bằng móng tay, tỏa ra màu vàng như kim loại. Rễ của cây hoàng kim nhỏ gần như ôm trọn lấy nó mà sinh trưởng, quấn hết tầng tầng lớp lớp. Hiển nhiên, cây hoàng kim rất cần khối đất này!

“Đất thần!”, Ngô Bình kinh ngạc hô lên.

Có rất nhiều cách nói về lai lịch của đất thần, nhưng tất cả quan điểm đều cho rằng đất thần là điều kiện cần thiết để kỳ trân dị bảo trong trời đất sinh trưởng.

Ngô Bình không ngờ rằng mình có thể gặp được đất thần!

Anh lập tức rút kiếm Hắc Long, chỉ vài nhát kiếm đã chém nứt tảng đá kia, sau đó tìm thấy khối đất thần to bằng cái móng tay. Anh dè dặt đặt đất thần vào trong một cái lọ nhỏ, đồng thời cất luôn thánh quả hoàng kim đi.

Cất cây đi, Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, lầm bầm tự hỏi: “Sao ở đây lại có đất thần nhỉ?”

Không có thời gian nghĩ nhiều, anh tiếp tục truy lùng hương thơm, tìm kiếm dược liệu. Lần này, ở vị trí cách anh hơn năm mươi mét, có một cây dây leo màu đỏ, nó quấn quanh một cây cổ thụ. Trên cây dây leo có một quả đỏ, tỏa ra mùi thơm kỳ lạ.

Ngô Bình quan sát phần rễ của cây dây leo, giống như lần trước, bộ rễ của nó cắm ngập vào lòng đất mười mấy mét, bộ rễ tầng tầng lớp lớp ôm lấy một quả đỏ.

Cây dây leo này tên là dây leo Xích Tiên, quả của nó là quả Xích Tiên, một loại dược liệu giá trị không hề thua kém thánh quả hoàng kim.

Ngô Bình đang định hái quả xuống, chợt nghe thấy âm thanh một đám người đang lao qua những lùm cây.

Anh không nói không rằng, vội vàng đào hết rễ, lá và quả của dây Xích Tiên ra, bỏ vào chiếc nhẫn ở ngón tay cái.

Mấy phút sau, ba người lao ra từ bụi cây bên cạnh. Mấy người này trông khoảng ba mươi bảy tuổi, mặc y phục rất dày, giắt theo mười mấy ống nứa bên hông, bên ngoài còn buộc bằng dây đỏ. Bên trong những ống trúc này đều chứa một cây nhân sâm hoặc to hoặc nhỏ.

Ngô Bình đoán rằng mấy người này là người đào sâm.

Ba người kia trông thấy Ngô Bình xuất hiện ở đây mà ngạc nhiên, bèn cất giọng hỏi: “Làm gì đấy?”

Ngô Bình điềm nhiên đáp: “Liên quan tới anh à?”

Người kia cười khẩy, vẻ độc ác thoáng lóe lên trong ánh mắt. Những người đào nhân sâm này thường ra vào núi cao rừng sâu, cho dù giết người cũng không bị phát hiện. Thế nên, tính cách của họ cực kỳ tàn bạo, cứ hở ra là giết người.

Lời nói của Ngô Bình khiến người này nổi sát tâm, hắn ta từ từ tiến tới: “Nhãi con, mày cũng tới đào sâm à?”

Ngô Bình đáp: “Phải, tôi là người bản địa”.

Đối phương lạnh lùng đáp: “Khu vực này bây giờ là địa bàn của chúng tao, mày cút ngay, nếu không tao đập chết mày!”

Ngô Bình nhìn những ống trúc giắt trên hông ba người kia: “Các người từ nơi khác đến đào nhân sâm của người bản địa mà còn không cho chúng tôi đào, thế này thì ngang ngược quá đấy nhỉ?”

Đối phương cười khẩy, rút con dao giắt bên hông đâm ngay vào ngực Ngô Bình, thực sự muốn giết anh!

Tu vi của Ngô Bình mới khôi phục hơn một phần, nhưng một phần mười này cũng đủ cho anh đối phó với hắn ta rồi.
Chương 712: Ông Sơn

Ngô Bình chính là nhân vật đỉnh cao quyền ý viên mãn, cho dù mất đi toàn bộ tu vi nhưng ý thức chiến đấu của anh vẫn hơn hẳn đối phương. Chỉ thấy, con dao kia vừa cách mình hai mươi xen-ti-mét, anh ra tay nhanh như chớp, nắm lấy, bẻ tay rồi ấn một cái.

"Phốc!"

Mũi dao đi xuống, sau đó đâm mạnh vào đan điền của người đào sâm. Toàn thân người đào sâm kia run lên, lảo đảo liên tục lùi về phía sau.

Hai người còn lại kinh hãi, cũng lập tức rút dao ra, nhìn thẳng vào Ngô Bình một cách hung ác.

Ngô Bình nhíu mày nói: "Các người không phải đối thủ của tôi, nếu không muốn chết thì để lại nhân sâm rồi cút đi!"

Người đào sâm bên trái cười lạnh: "Muốn cướp sâm của bọn tao à, xem mày có bản lĩnh hay không!"

Hắn ta đột nhiên hất tay một cái, một nắm cát đen ném đến. Cát đen này là do hắn dùng thuốc độc tạo ra, về mặt ngoài có gai nhỏ bén nhọn, đâm vào lập tức chết!

Ngô Bình lùi lại nhanh như chớp, tốc độ của cát đen vậy mà không nhanh bằng anh, nháy mắt đã đến trước một cây đại thụ, đợi cát đen rơi xuống đất, anh đạp mạnh chân, nhào đầu về phía hai người kia giống như mũi tên rời khỏi cung.

"Ầm!"

Một người bị anh đánh bay, phun ra máu tươi, xương cốt vỡ tan. Tên còn lại sắc mặt thay đổi rõ rệt, lại lấy ra một khẩu súng lục nòng dài đã được cải tạo, vừa giơ tay lên là bắn.

"Phanh!"

Ngô Bình nghiêng người, viên đạn xẹt qua quần áo, anh giơ tay lên, kiếm Hắc Long bay ra, bổ đầu người đàn ông làm hai, chết ngay tại chỗ!

Người bị thương đầu tiên vùng vẫy vài cái rồi cũng tắt thở. Anh nhìn ba thi thể, mặt không chút biểu cảm, đưa tay ra thảo ống nứa trúc bên hông bọn họ xuống.

Bên trong ống trúc quả nhiên là sâm núi. Hơn nữa dựa theo tiêu chuẩn của sâm núi, bọn họ đa số là sâm tể tướng, sâm tổng đốc, thậm chí còn có hai gốc thuộc cấp bậc sâm vua.

Ngô Bình xử lý ba thi thể, cũng không sốt ruột tìm những dược liệu khác, anh trở lại đường lớn, bảo Vu Siêu Quần tiếp tục lái xe.

Xe chạy được mấy cây số, đi qua một đoạn đường quanh co khúc khuỷu, đến một thị trấn nhỏ, thị trấn Hồi Long.

Vu Siêu Quần đã sống ở thị trấn từ nhỏ, thị trấn có bốn mươi, năm mươi nghìn dân, đa số đều làm công ở bên ngoài, những người ở đây đa phần đều là người già và trẻ nhỏ bị bỏ lại.

Chiếc xe Vu Siêu Quần đi là một chiếc có giá hơn triệu tệ, tên này vốn đắc ý, cố ý lái xe rất chậm, hơn nữa còn chào hỏi với người trong trấn.

Nhưng lái xe được một đoạn, cậu ta liền giật mình mà dừng xe lại. Cậu ta nhìn phía trước, đủ loại xe sang trọng đậu đầy hai bên đường lớn của thị trấn, xe có giá cao hơn xe cậu ta ở khắp nơi.

"Lạ lùng vãi! Sao trong thị trấn lại có nhiều xe tới như vậy?", Vu Siêu Quần nói thầm một câu.

Ngô Bình nói: "Những người này hẳn là đến đây vì nhân sâm".

Rất nhanh, xe dừng trước một toà biệt thự năm tầng ở phía Đông thị trấn, chính là nhà của Vu Siêu Quần. Ở nông thôn, giá thành để xây biệt thự tương đối thấp, nhưng biệt thự nhỏ này ít nhất cũng phải tốn một, hai triệu tệ, xem như là toà kiến trúc xa hoa nhất trong cả thị trấn.

Xe dừng lại, Vu Siêu Quần liền lớn tiếng gọi: "Vợ, bố mẹ, mau ra đây nghênh đón anh Ngô!"

Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng bước chân, một đám người đi tới, có người già phụ nữ, còn có trẻ nhỏ, đều là người nhà của Vu Siêu Quần.

Người nhà của Vu Siêu Quần vô cùng nhiệt tình, bố Vu lấy thuốc lá và trà tốt nhất ra chiêu đãi Ngô Bình.

Chuyến đi này Ngô Bình dẫn theo Mộc Lan và Ngọc Nô, anh bảo hai người hầu tặng tiền lì xì đã chuẩn bị sẵn cho người nhà họ Vu.

Gia đình của Vu Siêu Quần cũng được tính là có máu mặt trong thị trấn. Trong thị trấn, đại khái có khoảng một phần ba số người họ Vu, mà Vu Siêu Quần là người khá "được ưa thích".

Người nhà họ Vu cầm tiền lì xì đều rất vui, càng nhiệt tình hơn với anh.

Ngô Bình nói với Vu Siêu Quần: "Siêu Quần, ở chỗ cậu có người nào biết rõ về núi rừng quanh đây không?"

Vu Siêu Quần suy nghĩ, nói: "Nếu nói hiểu rõ nhất về núi rừng quanh đây thì là ông Sơn".

Cậu ta nhìn Ngô Bình, "ông Sơn" này họ Mã, tên đầy đủ là Mã Đinh Sơn, khi còn trẻ là một thợ săn có tiếng. Sau này quốc gia không cho săn thú, ông ta lại làm nghề hái thuốc, hái nhân sâm để sống, là người tài giỏi trong phạm vi vài trăm dặm.

Hiện giờ ông Sơn đã năm mươi tuổi, nhưng cơ thể vẫn cường tráng như trước, cách dăm ba ngày lại đi dạo trong rừng. Đến ngay cả người có vai vế trong thị trấn cũng hết sức kính trọng ông Sơn.

Ngay cả mấy hạng mục du lịch, hạng mục nghỉ dưỡng nhà vườn mà thị trấn làm cũng đều trưng cầu ý kiến của ông Sơn. Nếu ông Sơn nói không thể làm, vậy bọn họ thật sự sẽ không dám làm.

Ngô Bình nói: "Cậu dẫn tôi đi gặp vị ông Sơn này đi".

Vu Siêu Quần nhức đầu, nói: "Anh Ngô, ông Sơn ông ta bị bệnh rồi!"

Ngô Bình: "Hả, bị bệnh?"

Vu Siêu Quần gật đầu: "Đúng vậy. Ông ta bị bệnh gần ba năm rồi, cơ thể rất suy yếu, hiện tại chỉ có thể nằm trên giường chờ chết. Đáng thương là ông ta không có con cái, là người trong thị trấn thay phiên nhau chăm sóc, nếu không ông Sơn sớm đã mất rồi".

Ngô Bình: "Tôi là bác sĩ, cậu dẫn tôi đến khám cho ông ấy đi".

Vu Siêu Quần gật đầu đồng ý, cậu ta chạy đến siêu thị trên thị trấn mua một vài lễ vật, sau đó liền dẫn Ngô Bình đi thăm hỏi.

Nơi ông Sơn ở khá gần núi, dưới chân núi, một ngôi nhà gạch lẻ loi ở đó, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh đều không có người ở.

Trước nhà gạch có mấy chiếc xe sang trọng đang đậu, một đám người đứng ở bên ngoài căn nhà.

Vu Siêu Quần rất ngạc nhiên, nói: "Có người đến tìm ông Sơn!"

Mới vừa nói xong, cậu ta liền nhìn thấy một ông lão gầy nhom được người ta dùng cáng khiêng ra ngoài. Ông lão trên cáng gầy trơ xương, mí mắt sụp xuống, giống như sắp chết.

Vu Siêu Quần nóng nảy, tiến lên chất vấn: "Mấy người đang làm gì?"

Ngay lập tức, vài tên vệ sĩ khí thế kinh người bước đến, một người trong số đó nhìn Vu Siêu Quần, lạnh lùng nói: "Không cần lo chuyện bao đồng, cút!"

Vu Siêu Quần hừ một tiếng: "Bảo tao cút? Mày là cái thá gì!"

Miệng cậu ta cứng, nhưng người thì lại lùi bước, sau đó lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện cho họ hàng trong thị trấn.

Một tên vệ sĩ bước nhanh đến, cướp điện thoại trong tay cậu ta, ném thẳng vào hồ nước bên cạnh.

Vu Siêu Quần tức giận, bước lên muốn liều mạng với hắn ta thì bị Ngô Bình giữ lại, nói: "Để tôi nói chuyện với bọn họ!"

Anh tiến lên vài bước, thản nhiên nói: "Chiếc điện thoại kia có giá hơn mười nghìn tệ, anh bồi thường cho cậu ta hai mươi nghìn tệ, sau đó cúi đầu xin lỗi, tôi có thể xem như không xảy ra chuyện gì".

Tên vệ sĩ cướp điện thoại kia hừ lạnh một tiếng: "Nếu tao không bồi thường, không xin lỗi thì sao?"

Ngô Bình nhẹ thở dài: "Nếu không nghe theo, anh sẽ bị đứt một cánh tay, hai cái xương sườn, một chân. Hơn nữa cơ bắp toàn thân của anh sẽ bị thương nặng, ít nhất phải nằm trên giường ba năm, cả đời này cũng đừng nghĩ đến làm vệ sĩ nữa".

Vệ sĩ cười lạnh một tiếng: "Mồm mép mày rất lợi hại!"

Nói xong, hắn ta đột nhiên vươn tay về phía Ngô Bình, cú bắt này rất tinh vi, nhìn ra được tên vệ sĩ này tuyệt đối là một cao thủ được huấn luyện bài bản.

Ngô Bình giơ tay đón, liền nắm cổ tay đối phương, sau đó nhẹ nhàng bẻ gãy.

"Răng rắc!". Cổ tay của đối phương bị bẻ gãy, tên vệ sĩ đau đến mức hét thảm một tiếng.

Ngô Bình lại đạp hai cái, đạp gãy một chân, ai xương sườn của hắn ta. Sau đó, anh lại ấn mấy cái lên người vệ sĩ, đối phương lập tức đau đến cả người run cầm cập, nhưng lại không phát ra tiếng nào.

Những vệ sĩ còn lại kinh hãi, đều lao về phía Ngô Bình, nhưng lại nghe phía sau bọn họ truyền đến một tiếng quát lớn: “Dừng tay!”

Một cô gái mặc áo gió màu trắng đi tới, gương mặt trông khá xinh đẹp, khí chất không tồi, ước chừng khoảng hai mươi bảy tuổi.

Đám vệ sĩ lập tức lui xuống, cô gái kia nhìn Ngô Bình nói: "Chúng tôi không có ý xấu với ông Sơn, chính là muốn mời ông ấy giúp chúng tôi dò đường".

Ngô Bình nói: "Ông Sơn bị bệnh, không thể dẫn đường, mời các người quay về!"

Cô gái nhíu mày: "Anh có biết chúng tôi là ai không?"

Ngô Bình hỏi lại: "Cô biết tôi là ai không?"
Chương 713: Tiên Liên thất bảo

Cô gái sửng sốt, nói: “Tôi là Hoa Lâm, nhà họ Hoa chúng tôi kinh doanh dược liệu có quy mô lớn nhất cả nước”.

Thị trường dược liệu trong nước có quy mô lên đến hàng trăm tỷ, tập đoàn Hoa Dược của nhà họ Hoa là nhân tài kiệt xuất trong đó. Tập đoàn dược Long Huy và tập đoàn Miêu Dược thường giao dịch với tập đoàn Hoa Dược của nhà họ Hoa.

Ngô Bình cũng biết một ít về tập đoàn Hoa Dược, anh nói: “Chỉ là loại buôn đi bán lại dược liệu mà cũng dám vô lễ với tôi?”

Hoa Lâm hoảng hốt: “Cho hỏi anh là?”

Ngô Bình: “Tôi họ Ngô - Ngô Bình”.

Hoa Lâm run rẩy, hai đối tác lớn nhất của tập đoàn Hoa Dược đều có một cổ đông lớn tên Ngô Bình, chẳng lẽ là người ta?

Cô ta vội nói: “Hóa ra là anh Ngô, lúc nãy người của tôi hơi thô lỗ, mong anh tha thứ cho”.

Ngô Bình nói: “Dẫn người của cô rời khỏi đây”.

Hoa Lâm do dự một lúc rồi mới nói: “Anh Ngô, có thể mượn bước trò chuyện một chút không?”

Cô ta mời Ngô Bình lên một chiếc xe MPV, sau khi đóng cửa xe lại mới nói: “Anh Ngô, anh xuất hiện ở đây chắc cũng vì chuyện liên quan tới sản phẩm sâm núi gần đây phải không?”

Ngô Bình: “Có thể nói như thế”.

Hoa Lâm: “Anh Ngô, cũng không giấu gì anh, người của chúng tôi cũng từng tiến hành điều tra về dược liệu quanh đây, kết quả phát hiện trong phạm vi ba trăm năm mươi cây số này, không chỉ tồn tại sâm núi mà còn có số lượng lớn dược thảo không biết tên. Tập đoàn chúng tôi có không ít chuyên gia dược liệu, họ đang nghiên cứu về dược liệu, hiện tại, chúng tôi gần như có thể kết luận là những dược liệu này đều mang hiệu quả chữa trị nhất định”.

Ngô Bình: “Các cô thăm dò trong phạm vi bao nhiêu?”

Hoa Lâm: “Nơi sâu nhất mà người của chúng tôi có thể vào cũng chỉ khoảng một, hai cây số. Nếu tiến sâu hơn nữa, nguy cơ đụng phải rắn độc và côn trùng độc rất cao, thế nên tôi mới muốn mời ông Sơn nghĩ cách giúp chúng tôi”.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông Sơn tuổi đã cao không giúp được đâu, mang người của cô đi ngay, tôi xem như các người chưa đến đây”.

Hoa Lâm vội nói: “Anh Ngô, bây giờ tin tức rất linh hoạt, truyền ra rất nhanh, ngay cả những người thường livestream trên mạng cũng chạy đến đây. Nếu chúng tôi không thể nhanh chóng tìm ra dược liệu bên trong, e là sau này không còn cơ hội nữa”.

Ngô Bình cũng lười nói nhiều lời vô nghĩa với cô gái này: “Nghe tôi khuyên một câu, nơi này không thích hợp cho người bình thường như các vị tới đâu, các vị đi vào trong sẽ bị người ta ăn sạch không chừa lại xương đó”.

Hoa Lâm ngạc nhiên: “Ý anh là sao?”

Ngô Bình nhìn vào mắt cô ta mà đáp: “Tôi chỉ nói tới đây, tin hay không tùy cô”.

Nói rồi anh bước xuống xe, đi đến cạnh ông Sơn.

Hoa Lâm bảo họ để ông Sơn xuống đất, ông Sơn đã không thể nói chuyện được nữa, chỉ có thể nhìn đám người ép buộc dẫn ông ta đi bằng ánh mắt tức giận.

Ngô Bình ngồi xổm một bên, nắm chặt tay ông Sơn cười nói: “Ông Sơn, tôi là bác sĩ Ngô được Siêu Quần mời đến, tôi có thể chữa được bệnh của ông”.

Mắt ông Sơn lóe sáng, ông ta miễn cưỡng gật đầu, đây là sự tin tưởng dành cho Ngô Bình.

Hoa Lâm thấy Ngô Bình không cho phép mình dẫn ông Sơn đi chỉ đành nói: “Anh Ngô, vậy chúng tôi không làm phiền nữa”.

Đám người lên xe, vừa định đi thì…

Ngô Bình vung tay, một tấm danh thiếp bay vào qua cửa sổ xe, vừa hay rơi trên cổ tay Hoa Lâm.

Anh lạnh nhạt nói: “Tôi nể tình sự hợp tác giữa hai bên nên tôi cho cô một tấm danh thiếp, nếu gặp nguy hiểm thì có thể gọi điện thoại cho tôi, không chừng có thể cứu cô một mạng”.

Hoa Lâm không nói gì, ra hiệu cho tài xế lái xe.

Sau khi đám người đi khỏi, Ngô Bình ôm ông Sơn vào nhà, trước tiên, anh cho ông ta uống một viên Tam Nguyên Đại Bổ Đan, sau đó lại dùng Ất Mộc Linh Lực khơi thông kinh mạch toàn thân của ông ta.

Mười mấy phút sau, sắc mặt ông Sơn trở nên hồng hào, bỗng chốc ngồi dậy nói: “Thần y, cảm ơn cậu đã cứu tôi”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Sơn không cần khách sáo, tôi nhận thấy thể chất của ông khá tốt nhưng không biết tại sao sinh khí lại bị mất đi hơn nửa, nguyên khí cũng không đủ”.

Ông Sơn bội phục: “Thần y, cậu nói đúng quá”.

Dường như ông ta muốn nói gì đó với Ngô Bình nhưng Ngô Bình lại tỏ ý ông ta đừng nói, trước tiên đút cho ông ta một ly nước, sau đó lại bảo Vu Siêu Quần chuẩn bị đồ ăn.

Ông Sơn đã ba ngày không ăn gì, ông ta cần ăn một chút gì đó trước.

Vu Siêu Quần chạy về nhà, sau đó bưng một ít cháo đến. Ông Sơn ăn xong bát cháo, tinh thần cũng tốt hơn.

Ngô Bình nói: “Ông Sơn, chúng ta ra ngoài nói chuyện, ông nên phơi nắng nhiều hơn”.

Cứ thế hai người ngồi dưới ánh nắng nói chuyện phiếm.

Ông Sơn kể lại những gì mình đã trải qua ba năm trước.

Ngày hôm đó, ông ta muốn vào núi bắt một con nai như thường lệ để cải thiện bữa ăn cho đám trẻ ở trường học trên thị trấn.

Tình hình hôm đó hơi khác thường, dường như tất cả động vật đều trốn biệt, mất rất nhiều thời gian mà không tìm được gì, ông Sơn quyết định tiến sâu vào trong núi.

Đi được mấy mươi cây số đường núi thì ông ta ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, chân vô thức đi theo hướng phát ra mùi hương, được vài trăm mét, ông ta nhìn thấy một cái ao nhỏ.

Trước kia, ông ta cũng từng đến chỗ cái ao này mấy lần, nó chỉ là một cái ao bình thường, bên dưới có một con suối chảy dài theo đường núi tạo thành một dòng suối nhỏ, điểm cuối hòa vào một con sông.

Trong ao có một đóa sen nở bung ra, kích thước lớn hơn cả một cái giường, là bông sen bảy màu, mùi hương thanh mát.

Ông ta vừa định đến gần, một con ếch rất lớn bất chợt nhảy ra từ bên cạnh. Con ếch này đồ sộ này to bằng một chiếc xe hơi loại nhỏ, mắt nó đỏ ngầu, toàn thân cũng đỏ sậm, nó nhìn chằm chằm ông ta.

Lúc này, con ếch lại hút khí từ người ông Sơn, ông ta cảm giác được là cả người chẳng còn sức lực, kinh nghiệm săn bắt nhiều năm nhắc nhở ông ta giơ tay lên bắn.

Con ếch trúng đạn, ngừng thở, Mã Đinh Sơn tranh thủ thời cơ bỏ chạy. Sau khi về đến nhà, ông ta ngã bệnh, căn bệnh này kéo dài những ba năm.

Nghe xong câu chuyện của ông ta, Ngô Bình nói: “Con ếch mà ông nói có thể là giống loài thượng cổ, phệ linh huyết cáp”.

Ông Sơn vô cùng ngưỡng mộ: “Thần y đúng là kiến thức uyên thâm, nói thế thôi mà đã có thể nhận ra con ếch lớn đó”.

Ngô Bình nói: “Ông Sơn, ông nghỉ ngơi đi, buổi tối phiền ông dẫn tôi đến xem đóa hoa sen đó”.

Ông Sơn gật đầu: “Ừ, tôi đi với cậu”.

Mạng của ông ta là do Ngô Bình cứu về, dù có bỏ mạng trên núi, ông ta cũng không hề do dự.

Khoảng thời gian sau đó Ngô Bình không đi đâu cả, anh ngồi trên khoảng đất trống trước sân, tập luyện phương pháp hít thở, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nhà ông Sơn chẳng có gì cả, Mộc Lan và Ngọc Nô rất không hài lòng, hai người chạy khắp thị trấn mua dụng cụ nấu nướng và nguyên liệu về nấu bữa tối cho Ngô Bình .

Trên đường đi, Vu Siêu Quần không thời rời mắt khỏi Mộc Lan và Ngọc Nô, cậu ta chưa từng gặp người nào có khí chất mà còn xinh đẹp cỡ đó.

Nhưng cậu ta cũng chỉ dám đưa mắt ngắm người hầu của Ngô Bình, có tà tâm nhưng không có gan làm chuyện xấu.

Dùng xong bữa tối, thể lực của ông Sơn đã khôi phục trở lại trạng thái trước khi bị bệnh, thậm chí còn tốt hơn nữa.

Tối muộn, trời đã tối hẳn, ông Sơn cầm súng đi săn, dẫn theo Ngô Bình lên núi. Họ đi dọc theo con suối nhỏ, Ngô Bình đỡ ông Sơn để ông ta chỉ đường, hai người di chuyển rất nhanh.

Ông Sơn cảm giác mình như bay trên mây, thoáng chốc đã đi được mấy trăm mét, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, lập tức xem Ngô Bình là thần tiên sống.

Cứ thế, sau mười mấy phút, hai người đến vị trí cái ao đó hơn một trăm mét.

Ông Sơn ra dấu cho Ngô Bình dừng lại, thấp giọng nói: “Thần y, phía trước là cái ao đó, cậu phải cẩn thận”.
Chương 714: Lấy hết đi

Ngô Bình nói: "Ông Sơn, ông chờ tôi ở đây, tôi đi xem một cái đã".

Anh nói xong, tung người nhảy vài cái đã đến cạnh hồ. Trong hồ đã không còn bông sen nào, chỉ còn lại một đài sen khổng lồ tỏa ra một mùi thơm lạ lùng.

Ngô Bình nhìn chằm chằm vào đài sen kia, ánh mắt dại ra, cơ thể khẽ run lên vì kích động.

“Thất Bảo Tiên Liên!”, anh lẩm bẩm.

Đúng lúc này, bên cạnh chợt lóe lên cái bóng màu đỏ, một con cóc cực lớn xuất hiện rồi kêu to với anh.

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, quát: "Viêm Dương!"

Một tấm da người bay ra, thoáng chốc đã xông tới trước mặt con cóc rồi đấm thẳng lên đầu nó.

Ầm!

Con cóc to như chiếc xe ô tô bị đánh bật ngửa, ré lên thảm thiết. Ngay sau đó, nắm tay của Nhân Bì Viêm Dương đấm liên tục lên thân con cóc như mưa rơi.

Con cóc ngửa bụng, bị đánh không ngừng hét thảm, đầu lưỡi cũng thè cả ra ngoài. Thực ra, thực lực của nó cũng rất mạnh, nhưng ở trước mặt một Viêm Dương càng mạnh hơn thì vẫn không phải đối thủ.

Ngô Bình thấy con cóc kia sắp bị đánh gần chết mới nói: "Được rồi!"

Viêm Dương thu tay nhưng chân vẫn đạp lên bụng con cóc.

Ngô Bình bước đến nhìn chằm chằm vào con cóc nói: "Mày là giống loài đặc biệt thượng cổ, tao không thể giết mày. Có điều, tao muốn lấy đi một thứ của mày!"

Anh lấy kiếm Hắc Long ra, đâm vào bụng cóc rồi cắt ra một cái lỗ. Con cóc kia run lên như muốn chống trả, nhưng cuối cùng lại cam chịu, mắt nhắm lại.

Ngô Bình vói tay vào lấy một hạt châu màu đỏ to cỡ trứng vịt ra. Hạt châu này là thứ quý giá nhất trên người phệ linh huyết cáp, cùng loại với nội đan, có thể làm thuốc, được gọi là Huyết Linh Nhân Đan.

Mà thứ đó lại chính là một trong những vị thuốc chính của Nhân Vương Đan!

Con cóc bị Ngô Bình lấy đi Huyết Linh Nhân Đan thì oán hận nhìn chòng chọc vào anh. Dù nó không thể nói chuyện, nhưng cảm xúc có thể coi là rất nhân tính hóa.

Ngô Bình đá nó một cái: "Tao không giết mày đã là tốt bụng lắm rồi, mau cút đi!"

Viêm Dương nắm một cái chân của nó ném đến mấy chục mét xa. Con cóc xoay người giữa không trung rồi vững vàng đáp đất. Nó liếc Ngô Bình, sau đó nhảy lên trăm mét biến mất.

Viêm Dương nói: "Thượng tiên, hay là giết nó, nhổ cỏ tận gốc luôn!"

Ngô Bình cũng nói: "Nó có thể là con phệ linh huyết cáp cuối cùng trên đời, chừa cho nó một mạng đi".

Lúc này, anh bỗng nhìn ngó xung quanh thì thấy có rất nhiều sâu độc, dã thú xông về phía mình.

Ngô Bình nói: "Viêm Dương, ngươi dọa chúng nó lùi lại, tránh làm ông Sơn bị thương!"

Viêm Dương lập tức thả ra khí thế khủng khiếp, xung quanh lập tức im phăng phắc, những con vật chuẩn bị xông đến cướp đoạt Tiên Liên đều sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất.

Trước đây có con cóc ở nên chúng không dám đến gần. Giờ nó đã bị đuổi đi, chúng mới dám tới. Nay lại cảm nhận được sự khủng bố của Viêm Dương nên đương nhiên cũng trở nên giống như trước, không dám bước tới dù chỉ nửa bước.

Ngô Bình đi đến bờ hồ, giơ kiếm chặt đứt đài sen rồi cất vào không gian Hắc Thiên. Thứ này quá lớn, chỉ có thể đặt tạm trong đó.

Sau đó, anh bèn bước xuống hồ. Cái hồ này sâu hơn năm mét, Ngô Bình lại đào sâu xuống một mét ngay gốc sen, tìm được một miếng đất thần bảy màu! Đất thần lớn bằng trái bí đao, tỏa ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng!

Ngô Bình cất đất thần đi rồi dẫn Viêm Dương và ông Sơn xuống dưới chân núi. Ông Sơn thấy Viêm Dương là một tấm da người nhưng cũng không sợ, còn cười nói: "Tôi biết ngay cậu là thần tiên mà!"

Ngô Bình cười nói: “Ông Sơn, may mà có ông dẫn đường, tôi đã thu hoạch được rất nhiều. Đợi đến khi chuyện ở đây xong, tôi chắc chắn sẽ hậu tạ!"

Ông Sơn cười: "Tiên nhân, giúp được là tôi vui rồi!"

Viêm Dương đưa ông Sơn đi, chẳng mấy chốc đã trở về bên cạnh Ngô Bình.

Ngô Bình nói: "Viêm Dương, giờ ta sẽ dạy ngươi cách thu gom đất thần và phân loại dược liệu".

Viêm Dương gật đầu, lắng nghe kỹ càng. Sau đó, nó bèn hóa thành một cái bóng, bắt đầu tìm kiếm dược liệu có giá trị trong phạm vi mấy trăm cây số. Có chút đất thần còn sót lại bên dưới dược liệu cũng sẽ bị nó đào đi.

Ngô Bình tìm một tảng đá lớn trên núi ngồi xuống, cứ cách mấy phút, Viêm Dương lại quay về một chuyến giao đất thần và dược liệu cho anh.

Viêm Dương không hổ là có thực lực bên trên Địa Tiên cấp bảy, hành động rất nhanh. Đợi đến khi trời chiều buông xuống, nó đã lùng sục xong khu vực.

Cuối cùng, trong tay Ngô Bình đã có hơn hơn bảy trăm loại dược liệu quý hiếm. Đa số là nhân sâm và linh chi, chiếm một phần ba tổng sản lượng, chắc phải hơn một nghìn!

Ngoài ra, Ngô Bình còn kiếm được một trăm hai mươi bảy miếng đất thần. Chúng có lớn có nhỏ, lớn như đất thần bảy màu, to cỡ trái bí đao. Nhỏ chỉ to bằng móng tay cái hay cỡ bằng đầu que diêm.

Khi Viêm Dương đưa tới cuối cùng một cây dược liệu, Ngô Bình chợt mở miệng: "Viêm Dương, ngươi cũng chạy cả ngày rồi, có phát hiện gì không?"

Viêm Dương gật đầu đáp: "Những đất thần kia phân bố rải rác, hầu hết là chôn dưới nham thạch. Mà những nham thạch kia lại khác với bình thường. Tôi nghi chúng đều là thiên thạch!"

Thiên thạch?

Ngô Bình lập tức lấy điện thoại di động ra tìm kiếm thông tin.

Quả nhiên, khoảng năm trăm năm trước, nơi này bỗng xảy ra một trận mưa sao băng, một lượng lớn thiên thạch tiến vào tầng khí quyển. Người dân trong phạm vi khoảng năm trăm kilomet đều thấy được cơn mưa sao băng kia.

Bắt đầu từ lúc đó, chẳng bao lâu sau đã có người đào được nhân sâm.

Ngô Bình nói: "Quả nhiên là thiên thạch. Chỉ có điều, sao những thiên thạch kia lại có thể có đất thần cơ chứ?"

Anh nghĩ mãi không ra, lắc đầu chuẩn bị xuống núi với Viêm Dương.

Đúng lúc này, điện thoại của anh chợt vang lên. Phải công nhận là phạm vi bao phủ viễn thông trong nước rất rộng, dù ở trong núi sâu rừng già thì điện thoại vẫn có thể bắt được hai cột sóng.

“Anh Ngô! Xin anh cứu chúng tôi với!”. Cuộc gọi do Hoa Lâm gọi tới, trong giọng nói còn có chút nức nở.

Ngô Bình thở dài nói: "Gửi định vị cho tôi!"

Hoa Lâm lập tức định vị cho anh, Ngô Bình nhìn thoáng qua rồi chạy về phía cô ta.

Khoảng hai mươi phút sau, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần. Anh loáng thoáng nghe thấy phía trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Anh lập tức đẩy nhanh tốc độ, đến khi tới hiện trường, anh chỉ thấy trong rừng Hoa Lâm và người của cô ta đều nằm sóng soài ra đất, có người đã chết, có người vẫn đang quằn quại nhưng trông có vẻ không sống nổi.

Dưới một gốc cây lớn có hai người đàn ông áo đen đang đứng, họ che mặt, khí thế cực kỳ âm u lạnh lẽo.

Một người lạnh lùng nói: "Nơi này là cấm địa, kẻ bước vào đều phải chết!"

Hoa Lâm vốn đã hết sức tuyệt vọng, nhưng khi cô ta thấy Ngô Bình đằng xa thì vội la lên: "Anh Ngô, cứu chúng tôi với!"

Ngô Bình đi đến trước mặt một người đang bị thương, nhanh chóng cầm máu cho anh ta rồi đứng dậy tiến về phía hai người đàn ông áo đen kia.

Một người giơ tay bắn ra một luồng sáng lạnh lẽo, Ngô Bình vươn tay chộp lấy phi tiêu. Người ở đây, đa số đều bị hai người này dùng phi tiêu đánh bị thương.

Anh vung tay lên, dùng gấp đôi phi tiêu bắn trở về. Người nọ không kịp phản ứng, hét lên một tiếng, tim cắm một cái phi tiêu, ngã bệt xuống đất.

Tên còn lại hoảng sợ, hai tay không ngừng vung lên bắn phi tiêu về phía anh.

Ngô Bình quơ tay lập tức chộp lấy rồi phóng ngược lại

Phụt, phụt, phụt!

Điểm yếu trên người gã đều bị bắn trúng, ngã xuống đất chết tươi.

Trên phi tiêu có độc, một người khác cũng không chịu nổi nửa phút, đi đời nhà ma theo.

Ngô Bình giết hai kẻ kia rồi vội vàng băng bó miệng vết thương, giải độc cho người khác. Đợi đến khi trị liệu xong cho mọi người đã là một tiếng sau.

Hoa Lâm vừa biết ơn vừa khâm phục anh, nói: "Anh Ngô, nếu không có anh thì chúng tôi sẽ chết hết ở đây rồi!"

Ngô Bình nói: "Dẫn người bị thương đi về đi. Tôi chỉ băng bó sơ qua thôi, hơn mười người này đều phải nằm viện một thời gian ngắn".

Hoa Lâm vội nói: "Vâng, tôi dẫn họ đi ngay". Cuối cùng cô ta cũng trông mong đến Ngô Bình nên không dám ở lại tiếp.

Hai tay cô ta cầm một tấm danh thiếp đưa cho Ngô Bình nói: "Anh Ngô, Hoa Lâm vô cùng biết ơn anh. Đây là danh thiếp của tôi, mong anh nhận lấy."
Chương 715: Mang theo bên mình một khu vườn dược liệu

Ngô Bình nhận lấy rồi dẫn đám người kia xuống núi.

Đám Hoa Lâm lên xe xong bèn rời khỏi trấn nhỏ chạy đến bệnh viện trên huyện để cứu chữa những người bị thương.

Sau khi đưa đám Hoa Lâm đi, Ngô Bình bèn đi đến nhà họ Vu.

Vu Siêu Quần ở nhà đợi cả đêm thấy Ngô Bình trở về thì vui vẻ hỏi: "Anh Ngô, anh đi cả đêm không về, không gặp nguy hiểm chứ?"

Ngô Bình đáp: "Không sao, Vu Siêu Quần, cảm ơn cậu đã đi theo tôi một chuyến, cái này cậu cứ nhận lấy"

.

Anh đưa một tấm séc qua, Vu Siêu Quần liếc nhìn lập tức sợ tới mức tay run lên, suýt nữa thì rớt tấm séc xuống đất.

Thưa anh, tôi không thể nhận được! Cậu ta vội vàng nói, hóa ra đây là một tấm séc trị giá mười triệu tệ.

Ngô Bình cười nói: "Tôi đưa thì anh cứ lấy".

Bấy giờ, Vu Siêu Quần mới nhận lấy, không khỏi cảm ơn rối rít.

Sau đó, Ngô Bình lại đến thăm hỏi ông Sơn, để lại một viên Đại Luyện Hình Đan và một tấm séc. Viên đan dược kia có thể giúp cho ông lão đó sống thêm mấy chục năm, còn trong tấm séc lại có năm triệu tệ, cũng đủ để ông ta không lo cơm áo gạo tiền khi về già.

Sau khi tạm biệt ông Sơn, mấy người Ngô Bình bèn rời khỏi trấn nhỏ. Vu Siêu Quần vừa nhận được một số tiền lớn nên tạm thời sẽ không trở về.

Lúc trở về khách sạn ở Hải Thành thì đã là buổi chiều.

Ngô Bình thu hoạch được rất nhiều, vốn định rời khỏi Hải Thành trở về nhà một chuyến luôn. Có điều, Nhậm San San đã đợi anh ở khách sạn cả đêm, hình như có chuyện gì đó cần tìm anh.

“Anh đi đâu vậy?”, cô ấy hỏi. Lúc này, Nhậm San San mặc một chiếc sườn xám màu hồng nhạt, tôn lên dáng người và vẻ đẹp mỹ miều của mình.

Ngô Bình đáp: "Ra ngoài một chuyến, cô tìm tôi có chuyện gì hả?"

Nhậm San San vậy mà lại hơi căng thẳng hỏi: "Đêm nay anh rảnh không?"

Thực ra, Ngô Bình rất bận nhưng anh vẫn nói: "Rảnh, sao thế?"

Nhậm San San nói: "Bảy giờ tối nay, Kim Vĩnh Lợi hẹn gặp tôi, tôi muốn anh đi cùng với mình".

Ngô Bình nói: "Hiện giờ nhà họ Nhậm không thiếu vốn tài chính, nợ tiền của ai thì trả là được!"

Nhậm San San thở dài: "Nhưng anh ta cứ không chịu, muốn tôi trả cho mình mười tỷ!"

Ngô Bình cười khẩy: "Kim Vĩnh Lợi kia vẫn không biết xấu hổ như vậy! Được, tôi đi với cô!"

Nhậm San San thở phào một hơi nói: "Cảm ơn anh nhiều lắm!"

Ngô Bình cười: "Nhậm San San, gần đây cô khách sáo nhỉ".

Nhậm San San cúi đầu: "Nếu không có anh, e rằng tôi đã tự sát rồi".

Ngô Bình cũng không tiện đùa tiếp nên nói: "Chuyện cũ đã qua rồi, cô đừng nghĩ nhiều. Tôi còn có chút việc, chiều cô tới đón tôi nhé!"

Nhậm San San gật đầu: "Được!"

Trong không gian Hắc Thiên của Ngô Bình chất đầy dược liệu, anh phải phân loại chúng ra, tốt nhất là có thể khiến chúng sống tiếp.

Vì thế, anh đeo mặt nạ Hắc Thiên vào kết nối với thần Hắc Thiên.

“Thần Hắc Thiên, không gian Hắc Thiên này của ngươi lớn vậy, có thể cho ta mượn một miếng đất để loại chút dược liệu không?

Thần Hắc Thiên: "Không gian này của ta không có ánh mặt trời, điều kiện môi trường cũng khác xa với thế giới của ngươi nên thực vật không thể nào sống được".

Ngô Bình cười: "Ngươi chính là thần Hắc Thiên, chút chuyện nhỏ ấy còn có thể làm khó ngươi ư?"

Thần Hắc Thiên im lặng mấy giây rồi nói: "Được thì cũng được thôi, nhưng ngươi phải dùng một thứ để đổi".

Ngô Bình hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"

Thần Hắc Thiên đáp: "Ta cảm thấy ngươi rất có tiền đồ. Mai sau, nếu tiên vực vĩnh hằng gây khó dễ cho ta, ngươi phải bảo vệ ta!"

Ngô Bình nói: "Chuyện ấy thì ngươi không cần phải lo, ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi".

Thần Hắc Thiên lại nói: "Nói miệng không bằng chứng, ngươi phải thề!"

Ngô Bình ngẫm nghĩ, mình và tiên vực vĩnh hằng cũng không có quan hệ gì, đồng ý với hắn thì đã sao? Thế nên anh bèn nói: "Được, ta thề!"

Anh không biết là mai sau mình và tiên vực vĩnh hằng sẽ có mối quan hệ rất sâu xa, lời thề này cũng sẽ mang lại một mớ rắc rối vô cùng lớn cho bản thân mình!

Sau khi thề xong, không gian Hắc Thiên trước mặt Ngô Bình bỗng sáng lên, trên trời chợt xuất hiện Mặt Trời, bên trong còn có không khí. Kế tiếp, thời gian bỗng trôi nhanh, đằng trước lập tức hiện ra một ngọn núi, có dòng suối nhỏ chảy xuống. Dưới chân núi lại có một mảnh đồng ruộng, đất đai phì nhiêu.

Ngô Bình vui vẻ, dẫn Viêm Dương tiến vào không gian Hắc Thiên.

Lần trước, Viêm Dương suýt nữa bị hù chết. Nhưng lần này đi vào thì cảm thấy tốt hơn, vì hoàn cảnh nơi này đã giống như trên Trái Đất.

Ngô Bình không vào được không gian nên chỉ có thể nhờ Viêm Dương giúp đỡ, cầm từng loại dược liệu mà nó thu gom trồng vào trong vườn.

Nhân sâm, linh chi gì đều là dược liệu bình thường, còn có cả kỳ trân dị bảo như Hoàng Kim Thánh Quả.

Khi trồng mỗi loại dược liệu xuống thì cũng sẽ chôn vào từng loại đất thần tương ứng. Có đất thần thì đất đai xung quanh cũng xảy ra thay đổi.

Chẳng mấy chốc, một mảnh vườn dược liệu rộng hơn mười mẫu đất đã ra đời. Viêm Dương biến thành một anh nông dân chăm chỉ xử lý vườn dược liệu cho Ngô Bình.

Một lát nữa, anh còn có thể bỏ đào tiên vào để nó ra quả tiếp.

Làm xong chuyện đó thì trời cũng sắp tối, Nhậm San San lái xe tới đón Ngô Bình, cả hai cùng đi gặp Kim Vĩnh Lợi.

Nhậm San San lái xe vào một câu lạc bộ tư nhân ở Hải Thành.

Hai người đi vào một tòa nhà màu đỏ, vừa đi đến đã có hai tên vệ sĩ ngăn Ngô Bình lại, người bên trái lạnh lùng nói: "Anh không thể đi vào!"

Nhậm San San nhàn nhạt nói: "Anh ấy không vào thì tôi cũng sẽ không vào!"

Thế nên tên vệ sĩ kia đành dùng tai nghe liên lạc với bên trên, trao đổi mấy câu xong bèn nói: "Hai người có thể đi lên!"

Hai người đi vào trong rồi vô thang máy đi lên tầng.

Vừa ra thang máy đã có người chờ họ: "Cô Nhậm, mời cô đi theo tôi!"

Hai người đi theo đối phương một đoạn, tiến vào một cái đại sảnh xa hoa. Lúc này, Kim Vĩnh Lợi đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng da, bên cạnh còn có ba người.

Kim Vĩnh Lợi thấy Nhậm San San tới, trên mặt lập tức nở nụ cười đắc ý. Nhưng khi anh ta thấy bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông thì thoáng chốc thay đổi sắc mặt.

“Là mày, Ngô Bình!”, anh ta đứng bật dậy, mặt mày dữ tợn quát.

Trước đây, đáng lẽ ra Đường Tử Di sẽ phải gả cho anh ta, nhưng vì người trước mặt mà lại bỏ lỡ mất cô ấy! Đáng ghét hơn là, cổ phần của anh ta trong tập đoàn Đường Thị cũng phải chuyển nhượng lại cho Ngô Bình một phần, coi như là tổn thất nặng nề!

Điều này cũng khiến cho nhà họ Kim phải nhường lại hết toàn bộ cổ phần trong tập đoàn Đường Thị cho nhà họ Đường, hoàn toàn bị đá ra khỏi tập đoàn Đường Thị!

Chẳng những vậy, Ngô Bình còn bắt tay với Đường Tử Di thành lập thị trấn phỉ thúy. Đây rõ ràng là cướp mối làm ăn của nhà họ Kim!

Có thể nói là Kim Vĩnh Lợi cực kỳ hận Ngô Bình, ước gì anh chết đi mới tốt!

Ngô Bình lạnh nhạt chào hỏi: "Kim Vĩnh Lợi, lâu rồi không gặp!"

Kim Vĩnh Lợi cười lạnh: "Ngô Bình! Lại là mày làm hỏng chuyện tốt của tao! Hôm nay, tao mà không giết mày thì tao sẽ không họ Kim!"

Ngô Bình cũng nói: "Vậy anh phải nghĩ kỹ trước xem sau này mình sẽ họ gì!"

Bên trái Kim Vĩnh Lợi ngồi một người đàn ông trung niên da dẻ nám sạm, đôi mắt một con to một con nhỏ, đầu tóc rối bù, mặc một cái áo khoác màu vàng ú na ú nần.

Ông ta đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình nói: "Nhóc con, khách sáo với cậu Kim chút, không thì tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là hối hận không kịp!"

Ngô Bình liếc ông ta một cái, tu vi của người này cũng không yếu, Luyện Khí đại chu thiên. Tiếc là thực lực ấy vẫn không có tư cách làm đối thủ của anh.

Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Ông không có tư cách đánh nhau với tôi!"

Người đàn ông trung niên khoác áo vàng nổi giận, lấy một lá bùa cổ xưa trong túi tiền treo trên eo ra, cắn chót lưỡi phun một ngụm máu lên trên rồi ném về phía Ngô Bình.

Lá bùa đó tỏa ánh vàng, ngưng tụ thành một nắm tay đấm thẳng về phía Ngô Bình!

Ngô Bình hoảng sợ, vội vàng né sang bên, nấm đấm kia đánh lên tường, vách tượng bị nó đánh ra một cái lỗ.

Khi anh né, tay phải cũng nhấn một cái, một luồng gió mạnh bắn về phía người đàn ông trung niên. Cả người ông ta lập tức cứng đờ, đứng chôn chân tại chỗ.

Ngô Bình cướp lấy lá bùa của ông ta, tiện thể giật lấy túi tiền treo trên eo, bên trong còn có mấy lá bùa cùng loại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK