Thẩm Huyền Tông: “Dù con là đệ tử tinh anh của Chí Tôn Kiếm Đường nhưng có ba lão già chúng ta trông nom. Người muốn hại con quá nhiều, thủ đoạn lại khó mà đề phòng. Chúng ta đã tìm được một chỗ bí ẩn, con bế quan ở đó tuyệt đối an toàn!”
Ngô Bình nói: “Sư tôn, con đã có chỗ rồi!”, sau đó cậu nói về Thánh Cổ Đại Lục.
Thẩm Huyền Tông gật đầu: “Cũng được, Thánh Cổ Đại Lục có không ít đồ mà ở thế giới chúng ta không thể lấy. Con qua bên kia cũng có thể lấy thừa bù thiếu nhưng con không được ở quá lâu, lâu nhất là một năm thôi. Trong vòng một năm, con phải trở về, con là Giang Nam Vương, lại là đệ tử tinh anh, chuyện cần làm rất nhiều”.
Ngô Bình: “Đệ tử đã biết!”
Thẩm Huyền Tông rời đi trong ngày, Ngô Bình ở nhà ba ngày, dặn dò tất cả rồi mới dặn Tiểu Tuấn canh nhà giúp mình.
Học viện Hoàng gia, văn phòng phó viện trưởng.
Mộng San nhìn Ngô Bình trước mặt, không kiềm được sự kích động: “Không ngờ cậu lại tới Trúc Cơ nhanh như vậy. Bây giờ cậu là Trúc Cơ tầng ba?”
Dù sao thì thức tỉnh Trúc Cơ tầng bốn cũng quá khó, Mộng San không quá mong đợi.
Ngô Bình: “Trúc Cơ tầng bốn viên mãn”.
Lời này vừa được nói ra, Mộng San đã chấn động: “Thật sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi tới là để tiến vào Thánh Môn!”
Mộng San hít sâu một hơi: “Ngô Bình, cậu đúng là xuất sắc!”
Ngô Bình: “Phó viện trưởng quá khen!”
Mộng San cúi đầu với bức tranh chữ trên bức tường: “Ông nội!”
Từ trong tranh bước ra một người đàn ông, vẻ ngoài nho nhã, người này mỉm cười: “Lão phu là Mộng Huyền Cơ, Mộng San là cháu gái tôi!”
Ngô Bình cũng bất ngờ, chắp tay hành lễ: “Ra mặt tiền bối!”
Mộng Huyền Cơ mỉm cười: “Cậu Ngô, nhà họ Mộng chúng tôi là chúa tể của Thánh Cổ Đại Lục, sau đó chúa tể ngã xuống, nhà họ Mộng bị đuổi giết! Để sống sót, chúng ta quyết định tìm một nơi an toàn, tôi và Mộng San đã mượn dùng Thánh Môn trốn đến đây!”
Ngô Bình: “Nói vậy thì người trong tộc các vị đều ở Thánh Cổ?”
Mộng San gật đầu: “Vậy nên tôi mới muốn trở về tìm họ, sau đó mượn dùng sức mạnh Thánh Môn để chuyển họ tới đây!”
“Các vị đã đi bao lâu rồi?”
“Hơn nghìn năm!”, Mộng Huyền Cơ cảm thán: “Cũng không biết họ còn sống hay không?”
Ngô Bình: “Các vị không có cách nào kích hoạt Thánh Môn sao?”
Mộng Huyền Cơ lắc đầu: “Chúng tôi đã tiêu hao rất nhiều tài nguyên trước đây mới có thể dịch chuyển được hai người tới tận nơi này. Nhưng người Mộng thị quá đông, muốn dùng cách nào thì không thể thành công”.
Ngô Bình: “Vậy nên các vĩ cần tôi luyện hóa Thánh Môn để giúp các vị?”
Mộng Huyền Cơ: “Đúng, để báo đáp, tôi bằng lòng đưa một vài tài nguyên của tổ tiên cho cậu nhưng những tài nguyên kia đều được giấu ở Thánh Cổ Đại Lục!”
Ngô Bình vốn muốn tới Thánh Cổ, chuyện này cũng không có gì khó khăn với cậu nên gật đầu: “Tôi có thể giúp đỡ!”
Mộng Huyền Cơ: “Mời cậu luyện hoá Thánh Môn!”
Mộng San giải thích: “Chỉ cần thể chất đạt yêu cầu thì có thể luyện hoá Thánh Môn. Sau khi thành công, cậu có thể dùng nó qua lại giữa Thánh Cổ và Tiên giới”.
Ngô Bình gật đầu, cậu tiến về phía Thánh Môn, theo lời hướng dẫn của Mộng San, hai tay vói vào trong, tức khắc hai luồng sức mạnh truyền qua hai tay cậu, làm cả cơ thể chấn động.
Qua được khoảng một phút, một thông tin tiến vào ý thức của cậu, biến thành một chìa khoá, chìa khoá này dùng để mở Thánh Môn.
Ngô Bình tức khắc biết cách dùng, lòng vừa nghĩ, người đã biến mất.
Vài giây sau, cậu lại xuất hiện ngay tại chỗ mà Thánh Môn đã biến mất tăm. Thực tế, Thánh Môn đã tồn tại trong ý thức của cậu, cậu ở đâu, nó ở đó.
Thấy Ngô Bình thành công, Mộng San nói: “Làm phiền cậu đưa chúng tôi quay lại Thánh Cổ Đại Lục”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Tôi muốn dẫn thêm hai người bạn!”
Nói xong, Thanh Ngưu và Phương Lập xuất hiện.
Mộng San gật đầu: “Tất nhiên là được!”
Ngô Bình vỗ tay một cái, trong đầu hiện ra hình ảnh 3D của Thánh Cổ Đại Lục, bao la bát ngát.
Cậu hỏi Mộng San: “Đi đến đâu?”
Mộng San nói: “Miền tây của đại lục, nơi đó có một lòng chảo, chúng tôi cần tới đó!”
“Được!”
Vừa nói xong, một tầng ánh sáng tím bao bọc tất cả, giây sau thì toàn bộ đều biến mất.
Mấy người Ngô Bình tiến vào một thời không kỳ lạ, vô số tia sáng lui dần về sau, ý thức họ trở nên mơ hồ.
Không biết đã trải qua bao lâu, mọi người tới một vùng hoang dã, chung quanh đều là cỏ dại cao bằng người, khắp nơi toàn là mùi của dã thú.
Thanh Ngưu hít sâu một hơi, khá là thoải mái, anh ta nói: “Rời nơi này lâu vậy, cuối cùng cũng đã trở lại cố hương!”
Phương Lập hưng phấn nói: “Cuối cùng cũng trở lại!”
Mộng Huyền Cơ cũng kích động: “Nơi này chính là Thánh Cổ Đại Lục!”
Ngô Bình cảm nhận một chút, linh khí nơi này còn nồng đậm hơn cấm địa thượng cổ nhiều.
Cậu hỏi: “Người trong tộc các vị ở đâu?”
Mộng Huyền Cơ lấy ra một tiên phù màu tím: “Đây là thứ lúc trước tôi giữ lại, bây giờ về đây, tôi có thể dùng để liên lạc người trong tộc!”
Nói xong, ông ta vội kích hoạt tiên phù, rất nhanh tiên phù đã truyền ra một âm thanh uy nghiêm: “Ngươi là người phương nào?”
Mộng Huyền Cơ kích động, đã có người đáp lại chứng tỏ người trong tộc còn sống, ông ta vội nói: “Ta là Mộng Huyền Cơ! Ngươi là ai?”
Đối phương hiển nhiên cũng sửng sốt rồi cung kính nói: “Thái tổ! Con là cháu chắt đời thứ bảy của người! Thái tổ, người có ổn không? Đang ở đâu thế?”
Mộng Huyền Cơ vô cùng cảm khái, ở ngoài hơn nghìn năm, giờ có cả cháu đời thứ bảy luôn rồi!
Ông ta đáp: “Ta rất ổn, vừa mới trở về quê nhà, người trong tộc có khoẻ không? Mọi người đang ở đâu?”
Đối phương vui mừng nói: “Tốt quá, cháu đi đón người ngay!"
Tiên phù có tác dụng định vị, Mộng Huyền Cơ không nói gì thêm mà cất nó đi.
Ngô Bình cười nói: “Chúc mừng tiền bối, có vẻ gia tộc của ông sống rất tốt!”
Mộng Huyền Cơ cười nói: “Đúng vậy, mọi người còn sống!”
Chưa tới 15 phút, mặt đất bỗng chấn động, khoảng một nghìn con hổ khổng lồ màu đỏ gào thét chạy tới.
Mấy người Ngô Bình vội bay lên, nhìn thấy đàn hổ, ai cũng ngẩn ra. Trên lưng chúng đều có người mặc quần áo đẹp đẽ đang ngồi.
Thấy Mộng Huyền Cơ, một người đàn ông trung niên bay lên trời, rồi tạo thế quỳ lạy Mộng Huyền Cơ: “Thái tổ!”
Mộng Huyền Cơ thấy tình hình thì vẻ mặt khiếp sợ. Những con hổ khổng lồ này tên là Xích Hổ, đều là mãnh thú có thực lực mạnh mẽ. Năm đó, vị tổ tiên là chúa tể kia từng tạo một đội quân Xích Hổ có khoảng 90 nghìn con. Tuy trước mặt chỉ có một nghìn nhưng cũng đã là phi thường rồi.
“Tiểu bối, ngươi tên là gì?”, Mộng Huyền Cơ hỏi.
Người này cười: “Thái tổ, cháu tên Mộng Thiên Dã!”
“Đàn Xích Hổ này là của nhà họ Mộng chúng ta à?”
Mộng Thiên Dã nói: “Thái tổ, là của nhà họ Mộng chúng ta! Chắt trai của người, cao tổ Mộng Phi Hùng tư chất phi phàm, trở thành Nhân Vương vào 500 năm trước!”