Ngô Bình giật mình, cô ấy không có điện thoại? Bây giờ một chiếc smartphone cũng có mấy trăm mà thôi, chẳng lẽ cô ấy không mua được sao?
Cô gái như đã nhìn thấu sự khó hiểu của cậu nên giải thích: “Tôi không có bạn, cũng không có người thân nên không cần điện thoại!”
Ngô Bình gật đầu, nhận lấy tiền. Tay hai người vừa tiếp xúc là Ngô Bình đã cảm nhận được một sức mạnh huyền diệu lướt qua người, làm da đầu run lên. Nếu không phải bí anh mạnh mẽ, vừa rồi cơ thể cậu đã cứng đờ không thể động đậy rồi.
“Chuyện này là sao?”, cậu chấn động.
Giọng mèo đen vang lên trong đầu: “Công tử, cô ta là “Đạo Tử” chuyển kiếp!”
Đạo tử! Trong lòng Ngô Bình giật mình, đạo tử là con của đại đạo, sinh ra vì thời thế. Đạo tử thường sinh ra cùng với sứ mệnh của mình, nơi họ xuất hiện sẽ không chuyện lớn long trời lở đất xảy ra. Vậy là trong đại học Thần Kinh sắp có chuyện?
Mèo đen: “Đạo tử giáng lâm chứng tỏ thế giới này sắp xuất hiện vài thế lực làm ảnh hiện tới sự cân bằng của thế giới. Sứ mệnh của đạo tử là xoá bỏ những sức mạnh này”.
Ngô Bình hỏi: “Ngươi cảm thấy ảnh hưởng lớn kia sẽ là gì?”
Mèo đen: “Tạm thời không đoán ra được, có lẽ là 1 người, cũng có thể là 1 sự kiện”.
“Cảm ơn!”, Ngô Bình nói với cô gái: “Cô tên gì?”
“Diệp Nhu Tâm!”, cô gái đáp.
Ngô Bình chào cô gái rồi đi vì cậu biết đạo tử sẽ không có nhiều cảm xúc của con người.
Diệp Nhu Tâm đi xa, một bóng người đi ra từ sau cái cây, là Lâm Tôn. Lâm Tôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ngô Bình: “Xem ra anh cũng biết thân phận của cô ấy rồi, chuyện thế này thì rất khó xử lý!”
Ngô Bình nhìn đối phương: “Anh đang theo dõi cô ấy?”
Lâm Tôn: “Cô ấy là đạo tử, nơi có cô ấy thì sẽ xảy ra chuyện lớn, đối với tôi có lẽ đó là một tạo hoá to lớn, cũng có thể là một kiếp nạn, tôi tới thử vận may thôi!”
Sau đó anh ta hỏi Ngô Bình: “Anh thì sao?”
“Tò mò thôi. Tôi muốn biết ở nơi như đại học Thần Kinh sẽ xảy ra được chuyện lớn gì?”
Lâm Tôn thản nhiên nói: “Xin nhắc anh một câu, hiện tại đại học Thần Kinh đều là ngoạ hổ tàng long, nhiều nhân vật lớn bối cảnh thâm sâu, anh Ngô vẫn nên cẩn thận thì hơn!”
“Không cần anh quan tâm, vẫn nên tự lo cho mình đi!”, Ngô Bình không muốn để ý Lâm Tôn, xoay người đi, cậu muốn gặp Hàn Băng Nghiên.
Buổi chiều, anh và Hàn Băng Nghiên ăn cơm đi dạo, sáng hôm sau mới về tỉnh Giang Nam.
Lúc này, chỉ lệnh bên Đại Hạ đã có, quân Tống cũng đã rút lui, các cơ quan chính phủ bắt đầu hoạt động lại. có điều họ đã không còn nghe lệnh hoàng thất Đại Hạ mà là Giang Nam Vương Ngô Bình.
Dương Ngọc Thanh đã tìm được hai người khác, hai người này là Văn Uyên và Lạc Trọng Minh, đều là nhân tài trị thế.
Sáng sớm, Ngô Bình và ba người Dương Ngọc Thanh xuất hiện ở phủ tỉnh, mọi người vội đi ra đón, quỳ trên mặt đất.
Ngô Bình bổ nhiệm Dương Ngọc Thanh là tổng đốc Giang Nam, trợ giúp tỉnh trưởng ngày xưa quản lý. Còn về quân đội tỉnh, cậu định để Tần Cự Phong mới tới hôm qua chịu trách nhiệm.
Hiện tại, quân Tống còn chưa hoàn toàn rút lui, những vị quan chức này còn không rõ hướng phát triển tương lai của tỉnh nên hoàn toàn chẳng có ý định tranh giành quyền lợi, mọi chuyện coi như phát triển thuận lợi.
Tỉnh Giang Nam từng là trung tâm kinh tế của Đại Hạ, dân số hơn trăm triệu, muốn quản lý thì không dễ dàng. Dù Dương Ngọc Thanh có tài nhưng nhiều việc còn cần Ngô Bình giúp.
Hôm nay Ngô Bình tìm Cổ Thanh Liên, gặp gia chủ nhà họ Cổ. Nhà họ Cổ có sức ảnh hưởng lớn tại Giang Nam, cậu muốn nhà họ Cổ đứng ra để phối hợp với vài quyết sách của cậu.
“Em trai, nhà họ Cổ dù gì cũng chỉ là một gia tộc, muốn Giang Nam ổn định còn cần thăm vài thế gia khác”.
Ngô Bình rất đồng ý, vì vậy mấy ngày sau cậu liên tục tới thăm 12 thế lực. Những thế lực này đều ảnh hưởng lớn tới Giang Nam, ở trước mặt Ngô Bình hay quân Tống thì họ đều không là gì, họ chỉ mong ổn định, mong quân Tống rút nhanh nên đều đồng ý nghe lệnh.
Vì vậy, mấy ngày kế tiếp, các công ty, hiệp hội kinh doanh, tổ chức tư nhân của Giang Nam... đều cử đại biểu đứng ra tỏ vẻ bằng lòng ủng hộ và trung thành với Giang Nam Vương.
Ba ngày ngắn ngủi, Giang Nam đã khôi phục bình thường, dân chúng đã bắt đầu đi lại trên đường. Các tổ chức truyền thông lớn cũng tranh nhau đưa tin, công bố thân phận của Ngô Bình.
Vài ngày liên tiếp, Ngô Bình phát hiện bia công đức của mình không ngừng lập loè, mỗi ngày đều có một lượng lớn công đức sinh ra. Đến ngày thứ năm, trên bia công đức, con số đã đạt tới 550 nghìn tỷ.
Qua năm ngày thích ứng, Dương Ngọc Thanh bắt đầu cải cách, những người không có thực lực, hay nịnh nọt thì bị sa thải, người có năng lực được phân công các chức vụ quan trọng. Đồng thời cũng mở cuộc thi công chức công khai để tuyển chọn thêm mấy chục nghìn công chức mới.
Mấy chục nghìn người trúng tuyển tiến vào trong khoang trò chơi, tiến vào Huyền Thiên Mộng Cảnh. Trong mộng cảnh, có người trở thành kẻ tầm thường, người xuất sắc, từ đó lựa ra nhân tài.
Ba ngày sau, Ngô Bình cũng không quan tâm nữa, cậu dành thời gian tu luyện.
Thoáng chốc đã qua một tháng, một tháng này Ngô Bình đã dung hợp bí thuật với sức mạnh cấm kỵ, sáng tạo ra vài cấm thuật. Uy lực mạnh hơn bí pháp rất nhiều.
Cậu cũng luyện không ít đan được, bí anh thứ nhất đã lớn, trở thành bí thần. Nhưng vì bí thần đã dung hợp cấm kỵ, nên được gọi là cấm thần.
Cấm thần là cảnh giới cuối cùng trong bốn tầng của Trúc Cơ.
Nhớ có cấm thần, Ngô Bình đã hoàn thành Trúc Cơ.
Đương nhiên, hơn tháng nay, trừ tu luyện bí thần, cậu còn tìm hiểu vương toạ kiếm đạo.
Trước đây, cậu đã bỏ vương toả kiếm đạo vào trong thần cung thứ ba. Thần cung thứ ba đã ngưng tụ chân phù thời gian, ngoài nó thì những chỗ còn lại đã bị vương toạ chiếm lấy.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Bình cũng tìm hiểu được một vài sức mạnh của vương toạ. Sức mạnh nó đã thẩm thấu vào trong huyết mạch cậu, trở thành một truyền thừa huyết mạch, sau này con cháu của cậu đều có huyết mạch vương tộc.
Sau một tháng hồi phục, Giang Nam đã tiến vào quỹ đạo bình thường, Dương Ngọc Thanh lãnh đạo mọi người làm Giang Nam càng thêm phồn vinh.
Cứ ba, năm ngày là Dương Ngọc Thanh lại tới sơn trang để báo cáo.
Hiện tại sơn trang đã được Liễu Kim Long tu sửa, nó đã trở thành vương phủ Giang Nam.
Người tới tặng lễ suốt ngày, họ đều không thể gặp Ngô Bình, chỉ có thể để lễ lại.
Ngô Bình thành Giang Nam Vương, người vui nhất là bố mẹ và cô của cậu, địa vị của họ cũng tăng lên. Hiện tại Ngô Đại Hưng cũng đi xã giao rất nhiều, mỗi ngày đều phải uống rượu.
Nhà hàng của cô Ngô Bình cũng tăng cấp bậc, đổi tên là Giang Nam Lâu. Hiện người tới Giang Nam Lâu đã phải lấy số mới được.
Bản thân Ngô Bình vẫn không có cảm giác gì, cậu vẫn mải mê tu luyện.
Một ngày này, Thẩm Huyền Tông đột nhiên tới vương phủ, biết cậu đã thành Vương, ông ta cười to: “Nhân gian đúng là phú quý, con phải hưởng thụ cho đã rồi sau đó tập trung tu hành!”
Ngô Bình: “Sư tôn, người tới đột nhiên như thế này, bên tiên giới Vạn Kiếm xảy ra chuyện ạ?”
Thẩm Huyền Tông xua tay: “Mọi chuyện đều tốt. Ta tới là muốn con bế quan một khoảng thời gian, sau khi tới Thần Thông thì hẵng xuất quan, khai tông lập phái với ta!”