Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2621: Giám sát Lam

Ngô Bình thở dài: “Chuyện này hoàng đế cũng không muốn quản, tôi làm như vậy cũng đắc tội với nhân vật lớn rồi. Tôi hỏi rồi, những người kia cũng không biết giáo chủ có lai lịch thế nào”.

Nhan Tướng Quốc nói: “Thế tục tuy không so được với Tiên Giới, nhưng thế tục cũng có nguyên tắc của thế tục, người kia không dám bắt người lộ liễu, chứng tỏ cũng có chút e sợ. Cậu phá hư chuyện của anh ta, nếu anh ta là người thông minh thì sẽ ẩn nấp một thời gian. Trong lúc này, tôi nghĩ anh ta sẽ không kiếm chuyện với cậu đâu. Cho dù có tìm cậu thì cũng chưa chắc có thể tìm được”.

Ngô Bình: “Hy vọng vậy. Nói đến cùng vẫn là chỗ dựa sau lưng không vững, thực lực không mạnh, nếu không cũng không cần lo lắng những chuyện này”.

Nhan Tướng Quốc cười nói: “Trong lòng lo sợ thì mới có động lực tu hành, chuyện này cũng không phải chuyện xấu”.

Ngô Bình: “Ông Nhan nói đúng”.

Lại ngồi một lúc rồi Ngô Bình tạm biệt Nhan Tướng Quốc. Cậu quay về nhà trước, chào hỏi với bố mẹ và Hàn Băng Nghiên rồi quay về thủ đô.

Nơi cậu muốn đến chính là đại học Thần Kinh. Lần này đại học Thần Kinh mở thông đạo đặc biệt, tổng cộng có mười bảy người tham gia, tiếp nhận khảo sát và huấn luyện. Người được thông qua thì có thể chính thức gia nhập học viện quân sự Đại Hạ.

Hôm nay là thứ ba, mười bảy sinh viên đại học Thần Kinh, bắt buộc phải đến đại học Thần Kinh điểm danh lúc chín giờ rưỡi. Đại học Thần Kinh rất lớn, diện tích hơn ba nghìn mẫu, trong góc trường có một tòa nhà trước tòa nhà là một khoảng đất trống.

Lúc Ngô Bình đến, vừa đúng chín giờ hai mươi bảy phút, lúc này trên sân đã có mười sáu người đứng đó. Trước mặt mười sáu người này là một cô gái chừng hai mươi tuổi, tư thế oai hùng.

Cô gái da trắng xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, cô ta mặc bộ quân phục xanh lục bụi bặm, giày quân đội xám, đứng thẳng người.

Ngô Bình mặc bộ quần áo thể thao xuất hiện, cậu nói: “Ngô Bình báo danh!”

Cô gái liếc nhìn cậu, người khác đều đến trước hai ba tiếng đồng hồ, nhưng tên này lại gần đúng giờ mới đến.

“Ừ. Căn phòng xanh phía sau cách tám trăm mét chính là doanh trại của các cậu, quần áo và trang bị của cậu đều ở bên trong. Trước chín giờ, cậu phải thay xong quần áo”.

Nói xong thì nhìn đồng hồ rồi nói: “Cậu chỉ có hai phút rưỡi!”

Ngô Bình: “Vâng”. Sau đó quay người chạy về phía doanh trại.

Tám trăm mét, chạy xong cũng hết ba phút, đi đi về về cộng thêm thời gian thay quần áo, chắc chắn cậu không đến kịp. Nhưng nếu cậu làm không được thì cô ta sẽ trừng phạt tên nhóc chậm chạp này!

Thế nhưng, lúc Ngô Bình chạy đi, tất cả mọi người đều giật mình, chỉ nhìn thấy làn khói phóng thẳng đến doanh trại, trước sau cũng chỉ có mười giây!

Nửa phút sau, lại có một làn khói từ trong doanh trại lao ra, một cơn gió mạnh thổi đến, Ngô Bình đã đứng trước mặt tất cả mọi người. Lúc này, thời gian vừa đúng chín giờ hai mươi chín phút! Còn một phút nữa là đến chín giờ rưỡi!

Cô gái không có biểu cảm gì: “Xem ra cậu đã tu luyện rồi, chạy rất nhanh”.

Ngô Bình: “Cô quá khen rồi, có luyện qua một chút”.

“Tôi là giám sát viên của các cậu, họ Lam, các cậu có thể gọi tôi là giám sát Lam”. Sau đó cô ta tỏ ý Ngô Bình đứng cuối hàng.

“Tiếp theo, tôi sẽ nói một chút về nội dung kiểm tra. Hai ngày đầu, kiểm tra năng lực học tập của các cậu. Học viện quân sự là nơi để học tập, không có năng lực học hỏi mạnh mẽ, năng lực tư duy vượt trội thì không cách nào trở thành thành học viên học sự hợp cách cả. Đương nhiên, các cậu đều là hạt giống tót của đại học Thần Kinh, có lẽ sẽ không khiến tôi thất vọng”.

Lúc này, hai người mặc đồng phục màu đen đi đến, một người chừng bốn mươi tuổi, một người ba mươi tuổi. Vẻ mặt người bốn mươi tuổi uy nghiêm, nói: “Các bạn học, tôi tên La Cương, phụ trách công việc bảo vệ quốc khốc. Quốc khố có không ít bảo vậy, những thứ quý giá nhất được đặt trong khu trân bảo. Nơi đó có ba món bảo bối, mỗi người các cậu có thời gian hai ngày đi quan sát ba món bảo bối. Trong thời gian này, các cậu có thể thu hoạch được gì, thì phải nhìn xem năng lực lĩnh ngộ của các cậu”.

Giám sát Lam: “Nghe rõ chưa? Tiếp theo chúng ta phải đến quốc khố, quốc khố là nơi quan trọng của Đại Hạ, ngay cả các đại thần vương công nếu không được phép cũng không thể tiến vào. Các cậu có thể vào quan sát bảo vật, chắc chắn là cơ duyên lớn nhất cả đời, nhất định phải quý trọng”. Nhóm người đi về phía trước, Ngô Bình cố ý đi phía sau, sóng vai đi cùng giám sát Lan, nói: “Giám sát Lan, các giám sát đều xinh đẹp như vậy sao?”

Giám sát Lan hừ lạnh: “Bớt nịnh nọt đi, có phải cậu muốn hỏi gì không?”

Ngô Bình cười ha ha, lấy một lọ đan dược ra từ trong túi. Lọ đan dược này cậu lấy được từ trong hang động của tu sĩ si mê kia, tên là Trú Nhan Đan, có thể khiến người dùng có dung nhan không già, da dẻ trắng mịn.

Giám sát Lan liếc nhìn, hỏi: “Đây là gì?”

Ngô Bình: “Trú Nhan Đan, do thầy luyện đan rất lợi hại luyện chế ra, sau khi dùng thì có thể cải lão hoàn đồng, dung nhan không đổi”.

Cô gái nào chẳng yêu thích cái đẹp, cô ta khẽ động ngón tay, nói: “Nếu cậu muốn dựa vào món đồ này, để tôi mở rộng cửa giúp cậu thì chỉ e cậu phải thất vọng rồi”.

Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Giám sát Lam, tôi là người xuất sắc như vậy, còn cần đến người khác mở sao? Tôi nhất định phải dựa vào thực lực bản thân giành được vị trí đầu tiên”.

Sau đó cậu cười nói: “Tôi chỉ là muốn hỏi xem, mấy món trân bảo trong quốc khố có lai lịch thế nào, tại sao muốn để chúng tôi quan sát?”

Giám sát Lam đứng lại, nói: “Nếu là hỏi về chuyện này thì cũng không cần tặng đồ cho tôi, tôi có thể nói cho cậu”.

Ngô Bình vội nhét lọ đan dược vào tay cô ta: “Giám sát Lam không cần khách sáo, cũng không phải thứ gì đáng tiền”.

Giám sát Lam thấy cậu thật lòng, cũng không khách khí, nhận lấy đan dược rồi nói: “Trong quốc khố có mấy món lai lịch thần bí, lần lượt là Nhân Hoàng Bia, U Thiên Đồ, Thái Thượng Chung. Nghe nói, ba món đồ này đều ẩn chứa điều huyền diệu, nếu người nào có thể lĩnh ngộ được một ít thôi cũng có thể có được lợi ích không nhỏ rồi”.

Ngô Bình: “Món đồ quý giá như vậy mà lại để ở quốc khố sao?”

Giám sát Lam nhìn cậu rồi nói: “Ba món bảo bối, là do ba nhân vật lớn để lại, bên trên có ấn ký tinh thần của bọn họ, không ai dám động đến!”

Ngô Bình chớp mắt: “Nhân vật lớn thế nào?”

“Tóm lại là người không ai dám kiếm chuyện”. Giám sát Lam nói.

Ngô Bình: “Được thôi. Cám ơn giám sát Lam nói cho tôi biết”.

Lúc này giám sát Lam vội hỏi: “Tôi nghe nói, cậu là người bên Đông Vương?”

Ngô Bình: “Vâng, Đông Vương giúp tôi vào danh sách”.

Giám sát Lam: “Vậy cậu phải cẩn thận đấy. Trong những người đồng hành, có hai người là người của “Tả Tướng” Tư Đồ Vô Nan, Tư Đồ Vô Nan và Đông Vương bất hòa với nhau”.

Ngô Bình: “Mấy người đó tôi gặp rồi, không có sức ép gì với tôi cả”.

Giám sát Lam: “Ồ, cậu tự tin bản thân mình vậy sao?”

Ngô Bình: “Không phải có tự tin, mà là bọn họ quá yếu”.

Chẳng mấy chốc, nóm người đã ngồi trên một chiếc xe buýt rất xa hoa, từng vị trí đều rất rộng rãi. Ngô Bình ngồi bên cạnh giám sát Lam, gần vị trí đầu xe.

“Giám sát Lam, ngày thứ ba kiểm tra gì vậy?”, cậu hỏi.

“Thể năng. Chỉ ai có thể năng đạt chuẩn thì mới có thể tiến vào học viện quân sự”.

“Nghe nói, trong mười bảy người, chỉ có một hai người có thể ở lại?”

“Cậu nghe ai nói?” Giám sát Lam liếc nhìn cậu: “Lần này không giới hạn số người, nếu các cậu đều xuất sắc thì có thể giữ lại toàn bộ. Nếu toàn bộ đều không đạt chuẩn thì đào thải toàn bộ”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Thay đổi quy tắc rồi sao?”

“Không phải thay đổi quy tắc, mà là viện trưởng học viện quân sự Đại Hạ đổi người rồi, ý của viện trưởng mới là thà thiếu chứ không ẩu”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng tốt, như vậy tôi cũng không còn áp lực tâm lý gì nữa”.

Sau đó cậu đè thấp giọng nói: “Giám sát Lam, cô tên gì vậy?”

Giám sát Lam trừng cậu: “Cậu hỏi kỹ như vậy làm gì?”

Ngô Bình cười nói: “Không làm gì cả, chỉ là muốn biết tên cô thôi”.

Giám sát Lam hỏi: “Đan dược cậu tặng tôi thực sự có tác dụng sao?”

Ngô Bình hạ giọng nói: “Không dám giấu gì, đan dược này là do một cao thủ Đạo Cảnh luyện chế, cô nói xem có tác dụng hay không?”

Giám sát Lam tươi cười, nói: “Lam Chỉ Ngư”.
Chương 2622: Chuông Thái Thượng

Ngô Bình cười, nói: “Tên của giám sát hay thật, chắc cô cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, hay là sau này tôi gọi cô là chị Chỉ Ngư được không?”

Lam Chỉ Ngư không nói gì, không nói gì tức là đồng ý.

Ngô Bình lập tức nói: “Chị Chỉ Ngư là người của học viện quân sự Đại Hạ sao?”

Lam Chỉ Ngư: “Tôi tốt nghiệp năm ngoái, năm nay ở lại trường làm trợ giảng”.

Ngô Bình bỗng nói với vẻ đầy bái phục: “Chị Chỉ Ngư giỏi thật, tôi nghe nói số lượng nữ học viên của học viện quân sự Đại Hạ cực kỳ ít, tỷ lệ nam nữ là ba mươi mấy trên một, nữ sinh có thể vào được học viện quân sự Đại Hạ nhất định phải rất lợi hại”.

Lam Chỉ Ngư: “Tôi cũng từng học ở đại học Thần Kinh, vì vậy bên trên mới cho tôi phụ trách lần khảo sát này”.

Ngô Bình cười, nói: “Vậy chị Chỉ Ngư xem như về thăm nhà rồi. Năm nay tôi mới thi vào đại học thần kinh, vẫn chưa đi hết tất cả các nơi”.

“Sau khi kết thúc khảo sát thì cậu có thể chính thức đến học ở đại học Thần Kinh rồi”. Lam Chỉ Ngư nói xong thì bỗng nói với người trước mặt “Lát nữa đến quốc khố không được ồn ào, lúc xuống xe mỗi người có thể nhận một túi thức ăn, đủ để các cô cậu ăn trong ba ngày”.

Ngô Bình chớp mắt, nói: “Có thể ăn thức ăn tự mang theo không?”

Lam Chỉ Ngư liếc nhìn cậu rồi nói: “Nếu như cậu có thức ăn thì cũng được”.

Ngô Bình trở tay, lấy ra một túi thịt khô, đấy là túi thịt cậu giữ lại khi ăn cơm trên đảo Linh Tê, là thịt khô mà ông chủ Hoàng làm, mùi vị khá ngon, thơm nức mũi.

Lam Chỉ Ngư không kiềm được, hỏi: “Đấy là thịt gì thế?”

Ngô Bình: “Thịt yêu thú, chị Chỉ Ngư nếm thử đi”. Cậu vừa nói vừa đưa qua một miếng.

Lam Chỉ Ngư nhìn miếng thịt khô hơi trong suốt, không cưỡng lại được mùi thơm quyến rũ của nó nên đã nhận lấy và cắn một miếng. Nó không dai như thịt bình thường mà ngược lại rất dễ nhai, mùi vị ngon cực, lần đầu tiên cô ta được nếm.

Lam Chỉ Ngư ăn hết miếng thịt khô dài khi nào không hay, cô ta thở dài, nói: “Cậu có pháp khí chứa đồ trên người sao? Cậu là tu sĩ bí cảnh à?”

Ngô Bình cũng không che giấu, cười, nói: “Chị Chỉ Ngư quan sát tốt quá, tôi mới vừa lên bí cảnh không bao lâu”.

Lam Chỉ Ngư vô cùng kinh ngạc, dù ở học viện quân sự Đại Hạ thì cũng chẳng được mấy người là tu sĩ bí cảnh.

“Cậu có sư phụ không?”, cô ta tiếp tục hỏi.

“Đệ tử Liên Sơn Tông”. Ngô Bình cười, nói.

Lam Chỉ Ngư gật nhẹ đầu, nói: “Hèn gì cậu lại có pháp khí chứa đồ, còn tự tin đến vậy. Có điều, tôi nhắc nhở cậu, trong số những người này có một số người không đơn giản đâu”.

Ngô Bình: “Cảm ơn chị Chỉ Ngư đã nhắc nhở”.

Xe chạy được một lúc thì đến trước một cánh cổng lớn, trước cổng không có bất cứ biển báo nào. Lúc này, Lam Chỉ Ngư yêu cầu tất cả mọi người xuống xe, sau đó mỗi người lấy ra một túi đựng thức ăn và đi bộ vào trong.

La Cương lớn tiếng: “Các bạn, phía trước chính là quốc khố, quốc khố rất lớn, lát nữa các bạn sẽ vào trong một chiếc xe điện rất tối, xe điện sẽ chạy thẳng đến điểm đích”.

Anh ta đang nói thì có một chiếc xe buýt điện với cửa sổ tối đen chạy đến, mọi người lần lượt lên xe. Từ trong xe không thể nhìn thấy bên ngoài, thậm chí đến cả thần niệm cũng không cách nào ra khỏi phạm vi của xe, tất cả mọi người chỉ có thể thấy được tình hình trong xe.

Quốc khố thật sự rất lớn, xe chạy bên trong gần hai mươi phút mới dừng lại, lúc họ xuống xe thì phát hiện mình đang ở một phòng khách khổng lồ, xung quanh căn phòng đều là bóng tối, bên trên có ba luồng sáng chiếu xuống, rọi lên ba món đồ.

Ba món đồ đó lần lượt là một tấm bia đá, một cái chuông lớn và một tấm bản đồ trải trên bàn.

La Cương nói: “Ba thứ này là bia Nhân Hoàng, chuông Thái Thượng và bản đồ U Thiên. Các bạn có thời gian ba ngày để quan sát và nghiên cứu chúng, có thu hoạch là tốt nhất, nhưng nếu không có cũng không sao, dù sao cũng chỉ là một cuộc khảo sát”.

Đám đông có người hỏi: “Xin hỏi thế nào mới xem là có thu hoạch?”. La Cương đáp: “Đây là điều mà tôi muốn nói. Ba món đồ này đều không thể xem thường, nếu có thể lĩnh ngộ chúng thì sẽ có dị tượng xuất hiện, thậm chí nếu có thể lĩnh hội được trên ba phần thì sẽ có thể đánh thức ba vị đại năng. Đại năng sẽ rọi tiên quang xuống, gột rửa thể xác và linh hồn của người lĩnh hội, nhờ đó có được lợi ích vô cùng to lớn. Đương nhiên, lịch sử chưa từng có ai có thể khiến đại năng chiếu tiên quang xuống, hi vọng sẽ có được nhân tài như thế trong số các bạn”.

Lam Chỉ Ngư: “Được rồi, mọi người tranh thủ thời gian nghiên cứu đi”.

Mọi người thi nhau hướng về ba món báu vật đó, chỉ có Ngô Bình bình thản, đi bên cạnh Lam Chỉ Ngư, mỉm cười và nói: “Chị Chỉ Ngư, lịch sử có nhiều người có thu hoạch không?”

Lam Chỉ Ngư im lặng một lúc rồi nói: “Một trăm năm nay chỉ có ba người, trong đó có hai người chỉ lĩnh hội được sơ sơ, một người lĩnh hội được bản đồ U Thiên sâu hơn một chút. Sau đó người lĩnh hội được bản đồ U Thiên đã trở thành một nhân vật lớn”.

“Là ai?”

“Tô Thần Hầu”. Lúc Lam Chỉ Ngư nhắc đến người đó thì ánh mắt thoáng vẻ kính sợ, như thể đang nhắc đến một vị thần.

Đương nhiên Ngô Bình cũng từng nghe nói đến Tô Thần Hầu, nghe nói thực lực của người này đã đạt đến cảnh giới thần thông, đến cả hoàng đế cũng phải nể ông ta ba phần, đó là một nhân vật truyền kì.

Lam Chỉ Ngư tiếp tục nói: “Hai người hiểu được sơ sơ còn lại cũng gầy công lập nghiệp, một người ở phía nam được phong vương, người kia trở thành đại thống lĩnh của Nội Tứ Vệ trong Bát Vệ của Đại Hạ, chịu trách nhiệm về an toàn của hoàng tộc”.

Ngô Bình: “Xem ra họ đều rất thành công”.

Lam Chỉ Ngư: “Thật ra yêu cầu khảo sát với các cậu không hề cao, chỉ cần các cậu có thể nói được một vài cảm nhận gần với thực tế thì xem như đã được thông qua rồi. Còn về việc lĩnh hội ý nghĩa thâm sâu của ba món bảo vật thì là chuyện của thiên tài tuyệt thế rồi”.

Ngô Bình: “Nói vậy một khi có người lĩnh hội được thì sẽ lập tức trở thành trung tâm chú ý của Đại Hạ rồi?”

“Chuyện đó là đương nhiên, chẳng hạn cậu lĩnh hội được chút xíu của một bảo vật nào đó thì sẽ lập tức được học viện quân sự Đại Hạ đặc biệt bồi dưỡng, muốn gì có đó, thậm chí các thế gia, tông môn của tiên giới cũng sẽ đến chiêu mộ cậu”.

Ngô Bình: “Vậy nếu như tôi lĩnh hội được ba phần, được tiên quang gột rửa thì sao?”

Lam Chỉ Ngư ngây ra, nói: “Chuyện đó chưa từng xảy ra, nên tôi cũng không biết sẽ thế nào”.

Ngô Bình nói chuyện một lúc, đợi mười mấy người đó bình thản lại thì mới bước đến trước chuông Thái Thượng, nơi ít người tập trung nhất và quan sát.

Chuông Thái Thượng cao gần ba mét, mặt ngoài chuông có khắc rất nhiều phù văn kỳ diệu, nó lơ lửng cách mặt đất nửa mét, phát ra ánh sáng vàng kim nhẹ.

Lúc này có ba người vây quanh chuông nghiên cứu, mặt mày ai cũng mơ hồ.

Ngô Bình bước đến trước chuông Thái Thượng, đưa tay ấn lên chuông nhưng lại không phát hiện được điều gì. Cậu quan sát mấy phút rồi đấm lên chuông Thái Thượng một đấm, chuông rung nhẹ và phát ra âm thanh trầm thấp.

Thế là cậu lại đấm tiếp đấm thứ hai, đấm này cậu dùng hết sức, chuông Thái Thượng rung mạnh, cậu sờ tay lên chuông, sự rung chuyển kỳ lạ đó khiến máu huyết cậu sôi sục, xương cốt tê dại, thần hồn lơ lửng.

Cậu thầm giật mình, sự rung động của chuông Thái Thượng thật đáng sợ, thể chất võ cốt bẩm sinh của cậu mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng được.

Mấy người khác thấy dễ, mắt sáng lên, cũng học theo Ngô Bình đưa tay ra sờ lên chuông Thái Thượng, nhưng tay họ vừa chạm vào chuông thì ai cũng thốt lên đau đớn, cả cánh tay và xương bả vai đều bị gãy vì chấn động, thậm chí một số xương còn chọc ra khỏi da, lộ ra ngoài.

Ba người ngã xuống đất, đau đớn và nhìn Ngô Bình với ánh mắt căm hận. Ngô Bình thật oan uổng, thầm nghĩ có liên quan gì đến tôi đâu, tôi bảo các người sờ à?

Có điều lúc này cậu không kịp quan tâm đến ba người đó, cậu nhắm mắt, cảm nhận sức mạnh rung chuyển của chuông Thái Thượng.

Lam Chỉ Ngư và La Cương vội đến kiểm tra ba học sinh bị thương, thấy họ bị thương nghiêm trọng thì chỉ đành cho người đưa ba người họ đến bệnh viện trước.
Chương 2623: Thái Thượng Hỗn Nguyên Đại Đạo Kinh

La Cương muốn hỏi Ngô Bình vài chuyện, nhưng lại bị giám sát Lam ngăn lại, cô ta thấp giọng nói: “Đừng làm phiền cậu ấy, có lẽ cậu ấy có phát hiện gì đó!”

Ngô Bình cảm nhận có huyền cơ ẩn giấu trong sức mạnh chấn động này. Sức mạnh chấn động này cứ ba giây lại thay đổi một lần, một phút hai mươi lần, mười hai phút thì hai trăm bốn mươi lần. Mười hai phút sau, lại bắt đầu một vòng chấn động mới.

Chấn động liên tục bảy trăm hai mươi lần, sau ba vòng chấn động, cậu đã lĩnh ngộ được được cơ bản toàn bộ sức mạnh chấn động của chuông Thái Thượng. Sau đó, cơ thể cậu bắt đầu mô phỏng theo sức mạnh chấn động của chuông Thái Thượng, mới đầu cũng không khó. Đến lần chấn động thứ một trăm hai mươi, độ khó mới bắt đầu tăng lên. Nhưng thể chất cậu bất phàm, vì thế những chuyện này cũng không làm khó được cậu, thoáng chốc đã lĩnh ngộ được một trăm tám mươi lần chấn động.

Sau đó, sáu mươi lần chấn động còn lại đều có liên quan đến thần hồn, thuộc loại chấn động cấp bậc thần hồn. Mới đầu cũng không khó, bốn mươi lần đầu rất thuận lợi, bốn mươi lần chấn động sau lại trở nên thâm sâu hơn, nhưng cậu vẫn hoàn thành như cũ.

Đến khi Ngô Bình hoàn thành toàn bộ một trăm tám mươi lần chấn động thì đã là bảy tiếng sau. Giám sát Lam vẫn luôn đợi cậu, lúc này không nhịn được bèn hỏi: “Ngô Bình, cậu có thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình khẽ cười, nói: “Thử xem”.

Cậu lại đánh một quyền vào chuông Thái Thượng, tiếng chuông ngân dài, thân thể cậu và chuông Thái Thượng đều chấn động, bỗng nhiên tỏa ra vầng sáng màu vàng, hòa lẫn với chuông Thái Thượng.

Lúc này, trên chuông Thái Thượng bỗng xuất hiện vô số bùa chú và hình vẽ màu vàng, những hình vẽ này chỉ có Ngô Bình có thể nhìn thấy được, những thứ đó lần lượt tiến vào thức hải của Ngô Bình, hóa thành một thiên kinh văn, tên là Thái Thượng Hỗn Nguyên Đại Đạo Kinh!

Sau đó, trong thức hải của cậu, một vùng tiên quang giáng xuống, vừa huyền diệu vừa bí ẩn bắt đầu tẩy rửa thần hồn, hình thể cậu, luồng sáng vàng quanh người cậu lại càng đậm hơn.

Đồng thời, người bên ngoài cũng không biết được cậu đang được tẩy rửa bởi tiên quang, mà chỉ cảm thấy luồng sáng vàng quanh người cậu vô cùng thần kỳ.

Tiên quang duy trì một khắc đồng hồ rồi biến mất, Ngô Bình mở bừng mắt. Cậu phát hiện, Lam Chỉ Ngư và mười ba bạn học khác đều đang nhìn cậu chằm chằm. Trên người có luồng sáng vàng, rõ ràng đây là một hiện tượng lạ, có phải cậu đã lĩnh ngộ được Thái Thương Chung rồi không?

“Cậu thật sự lĩnh ngộ rồi sao?”, Lam Chỉ Ngư kích động hỏi.

Ngô Bình cười nói: “Chị Chỉ Ngư, có lẽ tôi lĩnh ngộ được chút ít rồi”.

Cậu lĩnh ngộ được nào chỉ một chút, mà là toàn bộ Thái Thượng Hỗn Nguyên Đại Đạo Kinh!

Mọi người đều mang theo ánh mắt hâm mộ, lĩnh ngộ được chút ít, có nghĩa người này tiền đồ vô lượng!

La Cương cũng rất kích động nói: “Tôi đi thông báo với bên trên!”

Lam Chỉ Ngư ngăn ông ta lại nói: “Tướng quân La, đợi đã. Ngô Bình còn còn hai món bảo bối chưa được lĩnh ngộ”.

Ngô Bình lại đi đến bức tranh kia, bản đồ U Thiên.

Bản đồ U Thiên được trải ra trên bàn, lúc này xung quanh có năm người đang nghiên cứu nó. Khi Ngô Bình đi đến, mấy người này đều lần lượt lui ra một khoảng cách, muốn nhìn xem cậu có thể lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của bức tranh này không.

Ngô Bình liếc nhìn, bản đồ U Thiên có vô số đường kẻ hỗn loạn bên trên, và một vòng xoáy được tạo thành do các đường kẻ kia ngưng tụ lại.

Nhìn một lúc, cậu cũng không phát hiện ra manh mối gì, trái lại, lại cảm thấy bản đồ U Thiên này rất bài xích cậu. Trong lòng cậu chợt động, chẳng lẽ bởi vì bản thân cậu đã lĩnh ngộ chuông Thái Thượng nên bản đồ U Thiên mới bài xích bản thân?

Vì thế, cậu lại đi đến bia Nhân Hoàng, thế nhưng cũng có cảm giác tương tự như vậy, lúc cậu nhìn sang bia Nhân Hoàng thì cảm thấy bia văn mơ hồ, nhìn thế nào cũng không rõ được. Rất rõ ràng, bia Nhân Hoàng cũng đang cự tuyệt cậu!

“Tà môn!”. Cậu thầm nói một tiếng trong đầu, quay người nói với Lam Chỉ Ngư: “Chị Chỉ Ngư, hai thứ còn lại không có duyên với tôi, tôi ra ngoài trước”.

Lam Chỉ Ngư có chút bất ngờ, nói: “Ngô Bình, cậu không lĩnh ngộ thêm một lát nữa sao? Dù sao cũng chỉ mới gần nửa ngày thôi mà?”

Ngô Bình: “Thôi vậy, ở lại cũng lãng phí thời gian. Tôi về đại học Thần Kinh đi dạo một vòng, làm quen với hoàn cảnh bên đó”.

“Được thôi”. Lam Chỉ Ngư thấy vậy cũng không giữ lại nữa, chỉ đành đồng ý.

La Cương cử người đưa Ngô Bình đi ra, lúc đi ra, cậu vẫn ngồi trên xe buýt màu đen kia.

Một tiếng sau, cậu quay về đại học Thần Kinh. Cậu không đi vào mà chỉ đi vòng vòng trước cổng đại học.

Cậu ngồi trong một tiệm đồ uống lạnh, bỗng nghĩ đến Diệp Ngưng Băng. Diệp Ngưng Băng cũng thi vào đại học Thần Kinh, còn khuyên cậu gia nhập vào học viện hoàng gia. Vì thế, cậu bèn gọi điện cho Diệp Ngưng Băng.

“Diệp Ngưng Băng, em ở Thần Kinh sao?”, cậu hỏi thẳng.

Diệp Ngưng Băng: “Ừ, đang ở đây. Em đã đến báo danh trước rồi, vừa mới làm quen với bạn bè”.

Ngô Bình: “Anh đang ở trước cổng trường”.

Diệp Ngưng Băng vừa kinh ngạc vừa vui: “Vậy sao? Em đi tìm anh ngay!”

Ngô Bình báo địa chỉ cho đối phương, mười phút sau, Diệp Ngưng Băng cùng với bốn bạn học đi đến. Trong bốn bạn học có ba nữ một nam, nhìn ra được ba bạn nữ đều có ý với bạn nam kia.

Phát hiện Ngô Bình ngồi đợi bọn họ ở tiệm đồ uống lạnh, sắc mặt ba cô gái rõ ràng đều có chút khinh thường.

Diệp Ngưng Băng lại không để ý những thứ này, cô ấy cười nói: “Ngô Bình, anh đến nhanh thật, đến báo danh trước giống em sao?”

Ngô Bình không nhắc đến chuyện học viện quân sự, nói: “Xem như vậy đi, thuận tiện đến xem đại học Thần Kinh thế nào”.

Sau đó cậu nhìn mấy người còn lại: “Bạn cậu mới quen sao?”

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Ừ, cũng giống tụi mình, mấy hôm nay cùng đến báo danh”.

Cô ấy cũng không giới thiệu nhiều về Ngô Bình với bọn họ, bởi vì cô ấy biết rõ, những người này không cùng thế giới với Ngô Bình, giới thiệu rồi Ngô Bình cũng sẽ không nhớ rõ họ.

Bạn nam kia trông trắng trẻo gọn gàng, gương mặt tươi cười nhẹ nhàng, cậu ta chủ động vươn tay ra: “Hạ Dã Thiên”.

Ngô Bình cũng vươn tay, nói: “Ngô Bình”.

Hạ Dã Thiên cười nói: “Ngưng Băng, nếu đã là bạn tốt của cậu vậy chúng ta cùng đến Thạch Hải Tử chơi đi?”

Thạch Hải Tử là một vùng đặc biệt, chỉ có hoàng thân quốc thích, quan to quý tộc hoặc con cháu đệ tử bọn họ mới có tư cách tiến vào. Đương nhiên, người thường cũng có thể thể do người khác dẫn vào được.

Nhìn ra được, Hạ Dã Thiên này có chút lai lịch, nếu không sẽ khôn nói dẫn mọi người đến Thạch Hải Tử chơi.

Diệp Ngưng Băng hỏi ý kiến Ngô Bình trước, Ngô Bình nghĩ có hai ngày rảnh rỗi, thì gật đầu, nói: “Được”.

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Vậy được, chúng ta cũng đến đó chơi, nghe nói bên đó có rất nhiều chỗ chơi”.

Hạ Dã Thiên cười nói: “Cứ giao cho tôi, tôi biết rõ”.

Không lâu sau, có một chiếc xe thương vụ dừng trước cổng. Xe thương vụ có tám chỗ, Ngô Bình chủ động ngồi chỗ sau cùng, nhưng Diệp Ngưng Băng cũng ngồi theo cùng cậu.

Hạ Dã Thiên vốn muốn ngồi cùng Diệp Ngưng Băng, không ngờ cô ấy lại bỏ gần tìm xa, ngồi hàng cuối với Ngô Bình. Trong lòng cậu ta có chút khó chịu, cố ý hỏi: “Bạn học Ngô là người ở đâu?”

Ngô Bình: “Trung Châu”.

Hạ Dã Thiên ồ một tiếng: “Trung Châu là thị trấn quan trọng của Giang Nam, từ xưa đã có nhiều người tài”.

Diệp Ngưng Băng nói: “Đương nhiên. Không giống như các cậu, Ngô Bình chính là thủ khoa thi đại học tỉnh Giang Nam đấy”.

Mấy người Hạ Dã Thiên thật ra đều không dựa vào bản lĩnh thật sự của mình để thi vào đại học Thần Kinh, mà cha mẹ trưởng bối bọn họ đều có chút quyền lực, một cú điện thoại đã có thể sắp xếp bọn họ vào trường. Đây cũng chính là nguyên do tại sao con cái quan lại quyền quý tuy trí thông minh bình thường, nhưng có thể học ở đại học danh tiếng.

Nghe thấy Ngô Bình là thủ khoa đại học, mấy người bọn họ không chỉ không phục, mà trái lại có chút xem thường. Bởi vì kiểu tầng lớp đặc quyền như bọn họ thì không cần đến thành tích gì, bọn họ cũng có thể vào được đại học Thần Kinh, dựa vào bối cảnh gia đình. Ngô Bình thì dựa vào thành tích, chứng tỏ bản thân cậu không có lai lịch gì cả!
Chương 2624: Bạn của Diệp Ngưng Băng

Trong ba bạn nữ, có một nữ sinh mặt tròn cười nói: “Thường nói bần hàn khó có quý tử, Ngô Bình có thể thi được đại học Thần Kinh cũng xem như thay đổi vận mệnh rồi”.

Hạ Dã Thiên cười nói: “Ngô Bình, đợi sau khi cậu tốt nghiệp, nếu cần gì thì tôi có thể giúp cậu sắp xếp công việc ở cơ quan nhà nước”.

Hai người này ngoài mặt thì khen Ngô Bình, nhưng thực sự không coi trọng gì cậu cả.

Diệp Ngưng Băng thờ ơ lạnh nhạt, cũng không vạch trần, nhưng trong lòng có phần không vui, thản nhiên nói: “Dừng xe ở phía trước đi, tôi và Ngô Bình còn có chút chuyện, các cậu cứ chơi trước đi”.

Hạ Dã Thiên vội nói: “Ngưng Băng, nếu cậu không đi vậy thì không vui gì cả”. Nói rồi lại liếc nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình khẽ cười: “Cũng đã đi nửa đường rồi, vẫn nên đi dạo một chuyến đi”.

Diệp Ngưng Băng: “Được thôi”.

Thế nhưng, sau đó Diệp Ngưng Băng cũng không nói chuyện với mấy người họ nữa, cô nói: “Bây giờ anh đã vào đại học Thần Kinh, sau này em dẫn anh tham gia kiểm tra học viện Hoàng Gia”.

Ngô Bình: “Em đậu rồi?”

Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Em đã đậu kỳ khảo sát rồi”.

Nghe thấy hai người nói chuyện, Hạ Dã Thiên kinh ngạc hỏi: “Ngô Bình muốn đến học viện Hoàng Gia!”

Học viện Hoàng Gia không phải nơi ai cũng cũng có thể vào được, Hạ Dã Thiên cũng không có tư cách, người bên trong đều là con cháu hoàng gia, vương tôn quý tộc hoặc là người có thiên phú tu hành, dù là kiểu người nào thì cậu ta cũng không thể so được.

Ngô Bình cười nói: “Thử xem thôi”.

Hạ Dã Thiên cười ha ha: “Thử cũng không tệ, nhỡ đâu thành công thì sao?”

Sau đó cậu ta nói với Diệp Ngưng Băng: “Ngưng Băng, tôi thật sự không ngờ cậu đã đậu kỳ kiểm tra của học viện Hoàng Gia, thật sự chúc mừng cậu”.

Diệp Ngưng Băng: “Cậu cũng không tệ, sinh viên dự thính của học viện quân sự Đại Hạ, nói không chừng có thể lên chính thức”.

Hạ Dã Thiên có chút đắc ý, sinh viên dự thính của học viện quân sự Đại Hạ không phải ai cũng có cơ hội, cậu ta nói: “Tôi cũng là đi xem cho vui thôi, lên chính thức cũng rất khó”.

Nữ sinh mặt tròn nói: “Dã Thiên, cậu xuất sắc như vậy, nhất định không vấn đề gì đâu”.

Lúc này Lam Chỉ Ngư gọi điện đến, Ngô Bình nghiêng người nhận điện thoại.

“Chị Chỉ Ngư, ồ, vâng!”. Nói mấy câu rồi cúp điện thoại.

Lam Chỉ Ngư nói sinh viên tiêu hao thể lực rất nhiều, bây giờ đã nghỉ ngơi rồi, buổi tối cô ta không có việc gì nên hỏi Ngô Bình có tiện không, nếu tiện thì hẹn cậu ăn cơm. Ngô Bình đương nhiên thoải mái đồng ý.

Diệp Ngưng Băng thính tai, nghe thấy giọng của con gái, lại còn hẹn Ngô Bình ăn cơm, cô ấy cười hỏi: “Ai vậy, bạn gái sao?”

Ngô Bình: “Một người bạn mới quen”.

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Vừa đến Thần Kinh đã quen được mỹ nữ rồi, không tệ đấy”.

Ngô Bình trừng mắt: “Là anh nhờ vả người ta, trợ giảng học viện quân sự”.

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Anh là một trong mười bảy người trong danh sách sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Hôm nay đến quốc khố, bọn họ vẫn đang ở bên trong”.

Diệp Ngưng Băng: “Với thực lực của anh, nhất định có thể đậu kỳ kiểm tra”.

Hạ Dã Thiên có chút bất ngờ: “Thì ra Ngô Bình cũng muốn gia nhập học viện quân sự Đại Hạ, nhưng trong mười bảy người, e rằng chỉ có một hai người thành công”.

Diệp Ngưng Băng hỏi: “Trong quốc khố có mấy món bảo bối, anh ra sớm như vậy, nhất định có thu hoạch gì rồi chứ?”

Ngô Bình cười nói: “Lĩnh ngộ được một vài thứ của chuông Thái Thượng”.

Hai mắt Diệp Ngưng Băng sáng lên: “Không ngờ anh lại lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng, lợi hại! chuông Thái Thượng là vậy do “Thái Thượng Hỗn Nguyên Đại Đạo Tôn” truyền lại, nếu cậu lĩnh ngộ được một chút của món bảo bối này, đồng nghĩa đã ghi danh đệ tử của người ta rồi”.

Ngô Bình: “Vậy sao? Vậy nếu lĩnh ngộ được toàn bộ thì sao?”

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Nếu lĩnh ngộ được toàn bộ, đương nhiên là đệ tử chân truyền của Đại Đạo Tôn, sau này có thể có được pháp chỉ triệu hồi của Đại Đạo Tôn, được đích thân Đại Đạo Tôn chỉ điểm”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy cũng không tệ”.

Ba cô gái kia vẫn không hiểu hàm ý mấy câu này, nhưng trong lòng Hạ Dã Thiên thì chấn động dữ đội, cậu ta run rẩy hỏi: “Ngô Bình, cậu thật sự lĩnh ngộ được một vài thứ của chuông Thái Thượng sao?”

Ngô Bình cười nói: “Xem như vậy đi. Bạn học Hạ cũng từng thử rồi sao?”

Hạ Dã Thiên rất ngượng ngùng, nói: “Tôi chỉ là sinh viên dự thính, không có tư cách tiếp xúc với chuông Thái Thượng”.

Một nữ sinh hỏi: “Chuông Thái Thượng là gì, có thể vang sao?”

Mấy người họ đều không quan tâm đến cô ta, Diệp Ngưng Băng nói: “Lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng rồi, vậy gia nhập vào học viện Hoàng Gia càng dễ hơn, em có thể giúp anh xin trực tiếp. Hơn nữa anh còn là đệ tử dưới danh nghĩa của Thái Thượng Đại Đạo Tôn, ở học viện Hoàng Gia có địa vị rất cao, không ai dám không nể mặt anh cả”.

Ngô Bình nghĩ đến một chuyện, nói: “Lúc anh lĩnh ngộ bản đồ U Thiên và Bia Nhân Hoàng, cảm nhận được bị bài xích, không biết là vì nguyên do gì?”

Hai mắt Diệp Ngưng Băng sáng rực, nói: “Chuyện này rất bình thường, ba loại truyền thừa, anh chỉ có thể có được một loại. Hơn nữa có thể bị hai món bảo bối khác bài xích, chứng tỏ những gì anh học được không chỉ là những thứ nhỏ nhoi”.

Ngô Bình: “Ngay cả Thái Thượng Đại Đạo Tôn cũng muốn để lại truyền thừa ở giới thế tục, xem ra giới thế tục đối với bọn họ rất quan trọng”.

Diệp Ngưng Băng: “Đương nhiên rồi. Trong vũ trụ có nhiều đại năng như vậy, đa phần đều đến từ thế tục, thế tục là quê hương của nhiều cao thủ như vậy, người càng mạnh lại càng không dám giở trò ở giới thế tục”.

Ngô Bình chợt giật mình trong lòng: “Vậy nếu có người làm chuyện xấu ở giới thế tục thì sao?”

“Đương nhiên sẽ có người xử lý bọn họ”. Diệp Ngưng Băng nói: “Cho dù hoàng đế Đại Hạ không quản, cũng sẽ có tu sĩ chính nghĩa ra tay”.

Ngô Bình thầm nghĩ, xem ra cho dù bản thân cậu không ra tay, thì cũng sẽ có tu sĩ khác ra mặt giải quyết tiên giáo Nhật Nguyệt.

Lúc này Hạ Dã Thiên đã khách sáo với Ngô Bình hơn nhiều, thái độ khiêm tốn hơn hẳn, bởi vì cậu ta hiểu rõ Ngô Bình đã có được cả hai thân phận của học viện quân sự Đại Hạ và học viện Hoàng Gia!

Cuối cùng xe cũng đến Thạch Hải Tử, khi vào cổng phải đi qua một trạm gác, cần xuất trình giấy tờ thân phận, Hạ Dã Thiên trực tiếp trình thẻ chứng minh. Người phụ trách mặc đồng phục xanh lục, anh ta nhìn chứng minh, nói: “Xin lỗi, hôm nay có nhân vật quan trọng đang ở Thạch Hải Tử, hôm nay cấp bậc của anh không thể đi vào”.

Hạ Dã Thiên sững người, lúc này cảm thấy rất mất mặt, nhưng cậu ta cũng đành chịu.

Diệp Ngưng Băng lấy huy hiệu của học viện Hoàng Gia, cười hỏi: “Cái này có thể không?”

Người kia liếc nhìn, bỗng kính cẩn với Diệp Ngưng Băng, nói: “Có thể, xin mời vào!”

Ngô Bình cười nói: “Xem ra thân phận sinh viên học viện Hoàng Gia rất hữu dụng”.

Diệp Ngưng Băng: “Thật ra huy hiệu của Liên Sơn Tông dùng còn hiệu quả hơn, huống hồ cậu còn là đệ tử tinh anh”.

Hạ Dã Thiên càng kinh ngạc: “Ngô Bình là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông?”

Diệp Ngưng Băng: “Đúng vậy, cho nên tôi cũng không bất ngờ chuyện cậu ấy lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng”.

Hạ Dã Thiên giơ ngón cái: “Cậu Ngô đúng là lợi hại, vừa nãy thất lễ rồi”.

Bây giờ cậu ta không dám gọi thẳng tên của Ngô Bình nữa, mà gọi là cậu Ngô.

Chiếc xe đi vào, Ngô Bình phát hiện cảnh vật bên trong cũng không tệ, khắp nơi đều có cây cỏ, tựa như bước vào một hoa viên.

Tài xế đang chuẩn bị tìm một nơi đậu xe thì phía trước bỗng có mấy người trẻ tuổi mặc quân phục đi đến, trông khoảng chừng hai mươi tuổi, bọn họ nói cười vui vẻ, một người trong đó nhìn thấy xe của Hạ Dã Thiên bỗng tỏ ý bảo xe dừng lại.

Tài xế đang trưng cầu ý kiến Hạ Dã Thiên thì cậu ta nói: “Dừng xe lại trước”.

Mấy người kia đi đến, người bảo tài xế dừng lại nói: “Xe của các cậu bị trưng dụng tạm thời, ngày mai đến cổng học viện quân sự Đại Hạ lấy xe”.

Ngô Bình có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người bọn họ, trông có vẻ đã uống rượu, hơn nữa, trên người bọn họ còn có mùi máu tươi nhàn nhạt.
Chương 2625: Con trai Lâm tướng

Hạ Dã Thiên vừa nghe là học viện quân sự thì vội nói: “Xe chúng tôi vẫn còn dùng, làm phiền các anh đổi xe khác”. Cậu ta vừa nhìn đã biết mấy người này đều là học viên chính thức của học viện quân sự, cho nên không dám kiếm chuyện.

Vẻ mặt người kia u ám, nói: “Cậu nghe không hiểu sao? Tôi nói trưng dụng xe của cậu, tất cả mọi người xuống xe!”

Diệp Ngưng Băng khẽ nhíu mày, nói: “Chỉ là mấy học viên, các anh có tư cách gì trưng dụng xe?”

Người kia tức giận, vươn tay kéo cửa xe, bởi vì Diệp Ngưng Băng ngồi bên trong nên anh ta bèn kéo Ngô Bình trước. Nhưng tay anh ta vừa chạm vào Ngô Bình thì cánh tay đã tê rần, sau đó cả người như bị điện giật bay ra cả nửa mét.

“Chuyện gì vậy?”. Mấy người còn lại đều vây quanh, dùng ánh mắt không tốt nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Xe không cho các anh mượn được, các anh đi đi”.

Một người trong đó có tu vi, nhấc chân đạp vào Ngô Bình trong xe, cú đá này dùng hết sức lực, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ bị đá chết.

Ngô Bình nhíu mày, đánh một quyền xuyên không.

“Phù!”

Trên ngực người vừa ra tay kia xuất hiện một chưởng ấn rõ ràng, quần áo sau lưng cũng bị rách một mảng. Anh ta thét lớn một tiếng, ho ra máu ngã xuống đất.

Mọi người đều kinh ngạc, một người kêu lên: “Cậu dám ra tay với chúng tôi!”

Diệp Ngưng Băng xuống xe phía bên kia, cô ấy lạnh lùng nói: “Có biết các anh đang ra tay với ai không?”

Một học viên nam mặt chữ điền trầm giọng nói: “Dù là ai đánh người của học viện quân sự Đại Hạ thì đều phải trả giá!”

Diệp Ngưng Băng cười lạnh: “Hôm nay có mười bảy người đến quốc khố, chuyện này các anh biết chứ?”

Học viên chữ điền ngâu người, nói: “Một kỳ kiểm tra của đại học Thần Kinh, đương nhiên tôi biết”.

Diệp Ngưng Băng: “Cậu ấy tên Ngô Bình, là một người trong số đó”.

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, người này cười lạnh nói: “Mười bảy người kia, không phải nên ở trong quốc khố lĩnh ngộ bảo vật sao, cậu ta bỏ cuộc rồi sao?”

“Không phải bỏ cuộc, mà là lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng rồi”. Diệp Ngưng Băng liếc nhìn mấy người họ, phát hiện sắc mặt bọn họ đều thay đổi.

Cô ấy nói tiếp: “Bây giờ Ngô Bình là đệ tử ký danh của Thái Thượng Đại Đạo Tôn, các anh to gan, dám ra tay với cậu ấy!”

Mấy người này bị dọa sợ run rẩy, trông có vẻ không biết phải làm sao.

Người đang ngồi dưới đất kia nghiến răng nói: “Đừng có hù dọa chúng tôi. Nhiều năm rồi chẳng có ai có thể lĩnh ngộ được cái gì cả”.

Diệp Ngưng Băng: “Cậu ấy là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, sao có thể giống với đám phế vật các anh chứ?”

Biết được thân phận thật sự của Ngô Bình, mấy người này nặng nề trong lòng, có mấy người nhanh trí lập tức tươi cười, khom người nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, là chúng tôi có mắt không tròng, cậu đừng tức giận”.

Ngô Bình lại không chú ý đến chuyện này, mà lại nhìn chằm chằm quần áo của mấy người họ, trên quần áo của bọn họ đều có vết máu loang lổ.

“Các anh mới đánh người?”, cậu hỏi.

Mấy người này lập tức hoảng sợ, một người nói:” Chúng tôi vừa mới đánh nhau”.

Ngô Bình chú ý thấy thái độ mấy người này không tự nhiên, lại hỏi tiếp: “Đánh ai?”

Mấy người họ lại càng hoảng sợ, người kia nói: “Cậu Ngô, chuyện hôm nay là chúng tôi không đúng. Đến học viện quân sự rồi, chúng tôi nhất định sẽ đích thân đến cửa xin lỗi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi đang hỏi các anh, rốt cuộc là đánh ai?”

Ngay lúc này, phía sau có một nhóm người lao đến, người đứng đầu là một người trung niên. Nhìn thấy người đến, sắc mặt mấy người kia thay đổi, quay người muốn chạy thì lại bị một luồng sức mạnh vô hình khống chế, không ai động đậy được.

“Cậu Ngô, thả chúng tôi đi đi, cầu xin cậu!”, bọn họ hoảng sợ la lớn.

Ngô Bình không quan tâm, đợi mấy người kia đuổi đến, người trung niên nhìn hiện trường, hỏi: “Các cậu là đồng bọn?”

Ngô Bình: “Không phải đồng bọn, chúng tôi vừa mới có xung đột, các người là ai?”

Người trung niên chỉ vào mấy người của học viện quân sự. hung hăng nói: “Mấy tên không có mắt này, đánh cậu chủ nhà Lâm tướng bị thương rồi!”

Hoàng triều Đại Hạ có năm thừa tướng, Lâm tướng tên Lâm Đoan, đứng thứ ba trong năm tể tướng, quyền lực rất lớn.

Ngô Bình: “Tôi nói mà, sao vẻ mặt mặt mấy người này lại hoảng sợ như vậy, thì ra là đánh cậu nhà Lâm tướng”.

Người trung niên hỏi: “Phải xưng hô cậu thế nào?”

Ngô Bình nói: “Đệ tử Liên Sơn Tông, Ngô Bình”.

Người trung niên: “Quản gia Lâm Phủ, Hồ Vĩ. Cám ơn cậu Ngô giúp tôi giữ lại mấy người này”.

Ngô Bình: “Không có gì”.

Hồ Vĩ vung tay, cao thủ sau lưng đã khống chế mấy người học viện quân sự.

Lúc này có người vội chạy đến, khóc lóc nói: “Quản gia Hồ, không hay rồi, cậu chủ không ổn rồi!”. Người này khóc cũng không phải vì lo lắng cậu nhà Lâm tướng, mà là sợ sau khi người chết thì mạng nhỏ của bọn họ cũng không giữ được!

Quản gia Hồ kinh ngạc, nói: “Mau mời danh y đến cứu!”

Lúc này Ngô Bình nói: “Quản gia Hồ, tôi biết y thuật, có lẽ có thể giúp được”.

Ngô Bình là đệ tử Liên Sơn Tông, quản gia Hồ nghe vậy gật đầu, nói: “Vậy làm phiền cậu Ngô, mời!”

Cứ như vậy, nhóm người đi theo đến trung tâm khu giải trí lớn. Tại lầu ba một khu vũ tường, có một thiếu niên tầm mười bảy mười tám đang nằm dưới đất, dưới đầu còn kê quần áo, đã không còn thở. Phía sau đầu cậu ta có dấu vết bị người ta đánh, để lại không ít máu, khiến quần áo ướt đẫm.

Có không ít người đứng xung quanh thiếu niên, ai ai mặt mũi cũng tái nhợt, không biết phải làm sao.

Quản gia Hồ vội đi đến, vì quá hoảng loạn bị vấp vào ghế, nhưng ông ta lại bò dậy lao đến bên cạnh thiếu niên. Thử xem còn thở không, ông ta quay đầu đỏ mắt hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, cậu chủ nhà tôi còn cứu được không?”

Ngô Bình tiến lên quan sát, nói: “Đây là do sau gáy bị thương nặng khiến hô hấp gặp vấn đề”.

Nói rồi, cậu đưa tay nhấn vài cái lên đầu cậu thiếu niên, sau đó lại lấy kim châm ra châm cứu cho cậu ta. Châm chưa đến một khắc thì thiếu niên đã khôi phục hô hấp, mắt cũng chầm chậm mở ra.

Mấy người quản gia Hồ thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: “Cậu chủ, cậu thấy thế nào rồi?”

Thiếu niên ho khan nói: “Cả người không có sức. Hồ Vĩ, người đánh tôi đâu?”

Hồ Vĩ vội nói: “Cậu chủ yên tâm, người đã bắt được rồi. Đúng rồi, đây là cậu Ngô, là người đã cứu cậu”.

Thiếu niên ngồi dậy, cậu ta gật đầu với Ngô Bình: “Cám ơn”.

Ngô Bình: “Khách sáo rồi”.

Hồ Vĩ đỡ thiếu niên dậy, cậu thiếu niên đi đường vẫn còn loạng choạng, cậu ta ngồi lên ghế, qua một lúc mới nói: “Đưa mấy người đánh tôi đến đây”.

Không lâu sau, mấy người của học viện quân sự kia đều được đưa đến trước mặt thiếu niên. Nhìn thấy thiếu niên không sao, mấy người họ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ở Thần Kinh, người dám đánh tôi cũng chỉ có mấy người các anh. Nói đi, muốn chết thế nào!”

Một người trong đó lớn tiếng nói: “Cậu Lâm, chúng tôi đều là học viên của học viện quân sự Đại Hạ, chuyện hôm nay là chúng tôi không đúng, mong cậu Lâm nể mặt học viện, thả cho chúng tôi một mạng!”

Cậu Lâm cười lạnh: “Tha cho các anh, các anh nghĩ có thể sao?”

Quản gia Hồ cũng tức giận một bụng, lạnh lùng nói: “Toàn bộ đều đưa đến Lâm Phủ, đánh cho chết!”

Cậu Lâm là con trai của Lâm tướng, mấy người này suýt nữa đã đánh chết cậu ta, chuyện này đã là tội nặng rồi. Theo luật pháp Đại Hạ, có thể bị đánh bằng gậy tại chỗ rồi.

Mấy người họ lập tức kêu thảm, một người trong đó bỗng ôm chân Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô, nể tình mọi người đều là bạn học, cứu chúng tôi một lần đi!”

Vẻ mặt Ngô Bình vô cảm, nói: “Các anh làm việc không màng hậu quả, nên chịu phạt một trận như vậy đi”.

Cậu Lâm nhìn Ngô Bình, cười nói: “Thì ra cậu Ngô cũng tới từ học viện quân sự”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK