Ngô Bình ngẩn người: “Ý cô là cô vẫn muốn xây nhà ở nơi xui xẻo ấy ư?”
Đường Tử Di cười lớn nói: “Anh, anh có tài mà, anh thử nhìn giúp em đi. Nếu không ổn thì em sẽ suy nghĩ lại, còn nếu anh có cách giải quyết thì tại sao em lại không nhận dự án này chứ?”
Đường Tử Di nói tiếp: “Chỉ cần khởi công được dự án này thì em sẽ chia cho anh hai mươi phần trăm cổ phần”.
Ngô Bình giật nảy mình: “Hai mươi phần trăm cổ phần là bao nhiêu?”
Đường Tử Di: “Bạch Long Loan là khu đất trống ở ngã quẹo của sông Bạch Long nên có phong cảnh rất đẹp, diện tích ba nghìn mẫu. Trước kia, đấy là nơi đóng quân của thuỷ quân, phong cảnh đẹp cực kỳ nên vốn là khu danh giá đấy. Theo hệ số sử dụng đất thì ít nhất cũng có thể xây được toà nhà thương mại rộng bốn trăm mét vuông , với giá hiện giờ thì giá mỗi căn bét nhất cũng phải ba mươi nghìn trên một mét vuông”.
Ngô Bình hoảng hốt, vậy tổng là 120 tỷ ư? Hai mươi phần trăm của số đó là 2,4 tỷ?
Đường Tử Di cười nói: “Anh có hứng hợp tác không?”
Ngô Bình không lập tức đồng ý ngay mà nói: “Cứ chờ cược ngọc xong đã rồi tính”.
“Được!”
Ngắt máy xong, tâm trạng của Ngô Bình dậy sóng. Nhưng anh biết không dễ gì mà kiếm được 2,4 tỷ, trong quá trình ấy sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức xảy ra. Hơn nữa, chưa chắc anh đã giải quyết được vấn đề của Bạch Long Loan đó.
Khoảng hơn một giờ chiều, anh đã đến bến xe đón hai mẹ con Lâm Băng Tiên. Rời khỏi bến xe, anh đã sắp xếp cho hai mẹ con cô ấy ở một nhà nghỉ khá gần nhà mình, giá phòng không cao, nhưng điều kiện cũng không đến nỗi nào.
Bệnh của Lâm Mỹ Kiều không thể chữa khỏi trong một sớm một chiều được nên chắc hai mẹ con Lâm Băng Tiên phải ở đây một thời gian, vì thế Ngô Bình đã trả trước cho họ một tháng tiền thuê phòng.
Sau khi nhận phòng nghỉ rồi, Lâm Băng Tiên lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra rồi ngại ngùng nói: “Anh Ngô, em không có nhiều tiền, trong này có mười nghìn, anh cầm tạm trước, khi nào có tiền rồi thì em sẽ đưa thêm dần cho anh”.
Ngô Bình đẩy chiếc thẻ trả lại rồi nói: “Chuyện tiền nong tính sau, tôi đã mua được thuốc rồi, chiều nay tôi sẽ chữa cho mẹ cô luôn. Thời gian tới, hai người hãy ở lại đây, có gì cần thì cứ nói với tôi”.
Lâm Mỹ Kiều cảm động nói: “Cậu Ngô, chúng tôi phiền cậu quá!”
Ngô Bình: “Cô đừng khách sáo, hai người chuẩn chút đi, lát cháu sẽ dẫn đi ăn”.
Dứt lời, Ngô Bình đi về nhà trước, không biết Trương Lệ đã đi đâu, còn Ngô Mi đã tan học, vì vậy anh bèn dẫn Ngô Mi đi ăn cùng.
Trong thôn có một quán ăn khá ngon, trước kia khi có khách thì nhà Ngô Bình đều mời họ đến đây ăn nên cũng khá thân với chủ quán.
Anh tạt qua nhà nghỉ gọi hai mẹ con Lâm Băng Tiên rồi cả bốn cùng đến quán ăn, quán khá rộng, nhưng hiện tại đã có không ít xe đỗ ở bên ngoài rồi.
Chủ quán vừa nhìn thấy Ngô Bình thì đã cười nói: “Ngô Bình, về lúc nào thế?”
Chủ quán mới 37 tuổi, người hơi gầy, anh ta đang đưa thuốc lá cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy rồi cười nói: “Anh Mễ, còn phòng không ạ?”
“Còn, chú mà hỏi thì lúc nào cũng còn”, anh ta cười rồi dẫn nhóm Ngô Bình vào một phòng riêng, căn phòng này có phong cách cổ xưa, nhưng nhìn chung vẫn khá đẹp.
Ngô Bình cầm lấy thực đơn rồi gọi vài món, sau đó nói với chủ quán: “Anh Mễ, mấy năm qua làm ăn tốt chứ?”
“Cũng tạm, kiếm sống qua ngày thôi. À, anh có rượu gạo tự ủ đấy, chú em có muốn nếm thử không?”
“Có ạ, có em thử một chai”, Ngô Bình cười nói.
Chủ quán gật đầu rồi lấy một chai rượu ra, sau đó nói khách sáo thêm vài câu rồi đi làm việc của mình.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nói với Lâm Băng Tiên: “Tôi quên chưa giới thiệu, đây là Ngô Mi - em gái tôi. Tiểu Mi, đây là cô Lâm, còn đây là Lâm Băng Tiên”.
“Cháu chào cô, em chào chị”, Ngô Mi nhanh nhảu chào hỏi.
Lâm Mỹ Kiều cười nói: “Cô bé xinh quá, cháu lên cấp ba chưa?”
“Dạ, cháu đang học lớp 11 rồi ạ”, Ngô Mi đáp.
Ngô Bình: “Tiểu Mi nhà cháu học giỏi lắm, luôn đứng đầu toàn trường đấy”.
Lâm Băng Tiên cười nói: “Giỏi quá!”
Ngô Mi tủm tìm, biết anh mình đang chém gió nhưng cũng không vạch trần.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Ngô Bình rót rượu rồi nếm thử thì thấy khá ngon, nên anh cũng rót cho Tiểu Mi và Lâm Băng Tiên một chút.
Sau vài chén rượu, Lâm Băng Tiên đã hơi đỏ mặt.
Ngô Bình không ngờ lúc say rượu trông Lâm Băng Tiên lại đẹp đến vậy, nhưng anh không dám cho cô ấy uống tiếp nữa.
Lâm Băng Tiên ngẩn ngơ nhìn Ngô Bình rồi nói: “Anh Ngô, cảm ơn anh. Anh biết rõ em không có tiền mà vẫn chữa bệnh cho mẹ em, em sẽ cảm kích anh suốt đời”.
Ngô Bình biết cô ấy đã say nên vội nói: “Có gì đâu, tôi là bác sĩ nên trị bệnh cứu người là chuyện đương nhiên. Mau ăn đi thôi, lát lại có thêm mấy món ngon lắm”.
Khi anh đang nói thì bên ngoài chợt vang lên tiếng cãi cọ, ngoài ra còn có cả giọng của chủ quán.
Ngô Bình đứng dậy đi ra xem, anh đi qua cổng vòm tới sân trước thì thấy có một tốp người đứng trước xe rồi chỉ trỏ vào mặt chủ quán rồi mắng mỏ.
“Thằng kia, tao đến ăn mà mày dám bảo hết chỗ à? Hết chỗ thì mày còn mở quán làm cái đếch gì?”
“Nhanh xếp chỗ cho bọn tao ngay”, một tên khác mất kiên nhẫn nói.
Đã mở quán kinh doanh thì phải biết dĩ hoà vi quý, chủ quán cố nhịn cơn tức rồi cười nói: “Thật sự là quán tôi hết chỗ rồi, mấy anh chờ một lát có được không?”
“Chờ cái con mẹ mày à!”, tên lúc trước lại chửi bới.
Đến mức này thì tượng đất còn biết nổi điên nữa là chủ quán, anh ta bừng lửa giận rồi lạnh giọng nói: “Này các anh, nếu các anh ăn nói đàng hoàng thì tôi còn tiếp, chứ nếu tiếp tục chửi bới kiểu đó thì mời đi cho, quán tôi không tiếp”.
“Mẹ kiếp! Mày còn dám cãi lại bọn tao à?”, đám đó lập tức lao lên rồi đè anh Mễ xuống đất đánh.
Ngô Bình phát hiện có hai người trong số đó biết võ, nếu cứ để họ đánh thế này thì khéo xảy ra án mạng mất, anh lập tức chạy lại nói: “Dừng tay!”
Chương 52: Mua Lâm Băng Tiên
Đám người đó dừng lại, tên đầu tiên ra tay là một thanh niên để tóc dài khoảng 27 tuổi, hắn nhướn mày nói: “Thằng kia, bớt lo chuyện bao đồng đi!”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Đội cảnh sát điều tra ở ngay cạnh đây đấy, có cần tôi gọi họ đến không?”
Đám đó nghe thấy đội cảnh sát ở gần đây thì hơi rén, có tên lưu manh nào không sợ cảnh sát chứ, đương nhiên họ không muốn rước phiền toái vào người.
Song, họ không tin lời của Ngô Bình cho lắm, tên tóc dài châm một điếu thuốc rồi đi về phía Ngô Bình.
Ngô Bình không muốn ra tay, bởi anh biết Hà Tất Sĩ đang phá án ở gần đây, chỉ cần anh gọi và báo cho họ có người gây rối ở đây thì chắc chắn họ sẽ dẫn cả tốp cảnh sát tới ngay.
Đám người kia thấy Ngô Bình định gọi điện thật thì hoảng hốt, tên tóc dài nói: “Quen cảnh sát thì giỏi lắm à? Ông anh kết nghĩa của tao còn là đội phó ở đội tuần tra đấy, tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là anh ấy sẽ đến ngay”, nói rồi, hắn cũng rút điện thoại ra.
Ngô Bình bước tới đỡ anh Mễ dậy rồi nhìn quanh người anh ta kiểm tra thì thấy anh Mễ đã bị gãy hai chiếc xương sườn và một ngón tay cái: “Bị gãy ba chiếc xương thì là bị thương cấp một, tội này có thể khiến các người đi tù vài năm đấy”.
Vì từng ngồi tù nên Ngô Bình nắm rất rõ luật pháp, anh lập tức tuyên án tại chỗ.
Đám kia nghe thấy thế thì biết lớn chuyện rồi nên nói ngay: “Mẹ kiếp, biến ngay, không phận sự đến mày”.
“Chát!”
Người đó vừa nói xong thì đã bị Ngô Bình giáng cho một cái bạt tai ngã lăn xuống đất, anh xuống tay rất mạnh, nhưng không đến mức làm người đó bị thương.
Những người khác há hốc miệng ngạc nhiên vì thấy anh ra tay quá nhanh.
Anh Mễ vội kéo Ngô Bình lại: “Chú em, đừng manh động!”, Ngô Bình mới ra tù, anh ta không muốn anh lại phạm tội.
Đám kia không dám xông lên, mà cũng không dám bỏ đi, hai bên cứ giùng giằng một lúc… Không lâu sau, Hà Tất Sĩ đã dẫn người tới, ông ấy hỏi Ngô Bình mấy câu rồi lập tức xua tay: “Còng hết tay lại!”
“Ai dám?”, tên tóc dài trợn mắt nói: “Anh tôi là đội phó của đội tuần tra đấy, các người thử còng tay tôi xem?”
Đội tuần tra vừa thuộc quân đội vừa thuộc cảnh sát, họ chuyên đối phó với những tội phạm gian ác hay phần tử khủng bố, hoặc những việc cấp bách. Đội phó là một nhân vật khá có tầm ảnh hưởng, Hà Tất Sĩ quả nhiên đã hơi do dự.
Nhưng sự thật chứng minh rõ ràng nhóm này đã đánh người bị thương là đã phạm tội, ông ấy có quyền bắt họ.
Ông ấy hừ một tiếng rồi nói: “Đội phó cũng không giúp được các người đâu, phạm tội rồi thì đều bị bắt hết”.
Các cảnh sát xông lên rồi bắt hết đám lưu manh ấy lại.
Hà Tất Sĩ cười lớn nói: “Cậu Ngô, cậu cũng là một công dân gương mẫu chuyên làm việc nghĩa, cậu lại giúp chúng tôi thêm lần nữa rồi”.
Ngô Bình: “Việc nên làm thôi. À, đây là chủ quán, anh ấy đã bị gãy xương, là do nhóm kia gây ra, tôi có thể làm chứng”.
Hà Tất Sĩ gật đầu: “Cậu yên tâm, họ sẽ bị trừng trị theo pháp luật”.
Nhóm Hà Tất Sĩ lập tức áp giải nhóm người ấy đi, chủ quán cũng được đưa đi để giám định thương tích.
Anh Mễ rất cảm kích Ngô Bình nên đã gọi nhân viên phục vụ lại và dặn đừng thu tiền bàn của Ngô Bình, ngoài ra còn mang thêm cho bàn anh hai bình Mao Đài.
Khi thấy nhóm hổ báo kia bị tống lên xe cảnh sát, Ngô Bình mới quay lại phòng ăn. Anh vừa về thì thấy Lâm Băng Tiên đã say mềm, cô ấy đang ôm mẹ mình rồi khóc lớn.
“Mẹ ơi, mẹ sẽ không sao đâu, anh Ngô sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ”.
Lâm Mỹ Kiều khẽ thở dài: “Băng Tiên, con đừng tự làm khó mình như thế, ai mà chẳng phải chết, mẹ không sợ đâu”.
Ngô Bình vội nói: “Cô ơi, bệnh của cô không có vấn đề gì đâu, cháu có thể chữa được”.
Lâm Băng Tiên thật sự đã say nên ôm chầm lấy tay của Ngô Bình rồi nói: “Anh Ngô, anh là người tốt, em cảm ơn anh, nhất định em sẽ báo đáp anh”.
Sau đó, cô ấy bắt đầu kể lại chuyện xưa. Ngày trước, cô ấy rất có năng khiếu với âm nhạc, thậm chí còn giành được thành tích đứng đầu toàn tỉnh và thi đỗ vào học viên âm nhạc Vân Kinh.
Học viện âm nhạc Vân Kinh là nhạc viện đứng trong tốp ba của cả nước, ai học ở đó cũng có tương lai tươi sáng. Tiếc là khi ấy Lâm Mỹ Kiều đã nghỉ việc vì bị ông chủ quấy rối, sau nhiều lần đắn đó, Lâm Băng Tiên đã quyết định nghỉ học đi làm khi mới học được một tháng.
Cô ấy cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đó lẽ ra là cuộc đời mà cô ấy nên có, nhưng vận mệnh luôn thích trêu ngươi người ta, khiến cô ấy không còn sự lựa chọn nào khác.
“Anh Ngô, em sẽ chăm chỉ kiếm tiền để mẹ em được sống tiếp”, cô ấy nghiêm túc nói.
Ngô Bình mở một chai Mao Đài rồi rót cho mình một chén, nói: “Cuộc đời ai cũng có lý tưởng, Băng Tiên, có phải cô muốn đi học lại không?”
Lâm Băng Tiên gật đầu: “Vâng, nhưng giờ em phải kiếm tiền đã”.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Bệnh của mẹ cô đã có tôi lo, nếu cô muốn đi học lại thì để tôi lo nốt tiền học. Nhưng cô phải ký một hợp đồng với tôi”.
Lâm Băng Tiên sững người: “Hợp đồng gì ạ?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi cũng là người có lý tưởng sống, lý tưởng của tôi chính là thành lập một công ty giải trí, chuyên bồi dưỡng những cô gái xinh đẹp và tài năng, còn tôi sẽ làm chủ. Cô chính là nghệ sĩ đầu tiên mà tôi muốn ký hợp đồng, giờ tôi sẽ bỏ tiền ra để bồi dưỡng cô, hàng tháng còn trả lương nữa”.
Lâm Băng Tiên ngẩn người, đúng là cô ấy say thật rồi, vì cô ấy thấy ký hợp đồng kiểu này có gì đó sai sai, nhưng sai ở đâu thì cô ấy không biết.
Ngô Bình hỏi: “Cô có đồng ý không?”
Chương 53: Cách chữa bệnh rườm rà
Lâm Băng Tiên gật đầu: “Em đồng ý, anh Ngô đã nói thế thì em tin”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, thế thì chúng ta sẽ thảo hợp đồng luôn”.
Anh bảo nhân viên phục vụ lấy cho giấy bút rồi viết ra các điều khoản, các điều khoản này rất đơn giản, vì anh chỉ viết đại ra thôi. Anh làm vậy là để có một lý do hợp lý giúp Lâm Băng Tiên, giống như trước kia anh đòi làm bạn trai của Chu Thanh Nghiên để giúp cô ấy vậy.
Lâm Mỹ Kiều không say nên biết Ngô Bình đang làm gì, bà ấy thở dài một hơi nhưng không vạch trần, để mặc cho Lâm Băng Tiên ký tên.
Ngô Bình cất hợp đồng đi rồi nói: “Băng Tiên, sau này mỗi tháng tôi sẽ trả lương cho cô mười nghìn, cô nhớ dùng mà đi học”.
Lâm Băng Tiên cười nói: “Anh Ngô yên tâm, em sẽ chăm chỉ học hành”, cô ấy thật sự đã say rồi nên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, Ngô Bình nói gì, cô ấy cũng đồng ý hết.
Ăn uống xong xuôi, Ngô Bình đưa hai mẹ con Lâm Băng Tiên về nhà nghĩ rồi bắt đầu điều trị cho Lâm Mỹ Kiều.
Anh đã có củ nhân nhân trăm tuổi nên việc chữa trị dễ hơn nhiều, vấn đề là hơi mất thời gian. Ngoài ra quá trình chữa trị cũng hơi rườm rà vì Lâm Mỹ Kiều phải cởi bỏ hết quần áo.
Bởi trong quá trình điều trị, Ngô Bình sẽ dùng chân khí để đẩy thuốc vào cơ thể bà ấy qua da, vì vậy mới cần tiếp xúc cơ thể, đây chính là lý do khiến ban đầu anh do dự, vì dẫu sao như vậy cũng khá bất tiện.
Song, anh là một bác sĩ, sau này sẽ gặp rất nhiều bệnh nhân và đủ các loại bệnh tình, vì thế anh vẫn quyết định sẽ cứu Lâm Mỹ Kiều.
Anh bảo Lâm Băng Tiên ở lại chế thuốc, còn mình thì châm cứu cho Lâm Mỹ Kiều trước. Năm nay, Lâm Mỹ Kiều mới hơn 40 tuổi, vóc dáng rất đẹp, da dẻ cũng trơn láng.
“Chắc chắn da của Lâm Băng Tiên còn đẹp hơn thế này”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Anh bắt đầu châm cứu, lần này anh thi triển Ngũ Hành Bản Nguyên Thần Châm, phương pháp này có thể bồi dưỡng cơ thể và nguyên khí, thúc đẩy phục hồi chức năng thận, để các tế bào đã hỏng ở thận có thể hoạt động bình thường trở lại.
Sau khi châm nhiều mũi kim, Ngô Bình mới bảo Lâm Mỹ Kiều uống thuốc, cùng lúc đó, anh nhúng tay vào nước thuốc rồi vận chuyển chân khí ấn vào thận của bà ấy.
Chân khí theo thuốc ngấm vào trong thận, Lâm Mỹ Kiều chỉ thấy người mình nóng ran, nhưng rất thoải mái. Vài phút sau, đan điền của bà ấy đã nóng ran, cơ thể cũng xuất hiện phản ứng sinh lý.
Mặt bà ấy đỏ bừng, sao lại có suy nghĩ bậy bạ ấy chứ? Đúng là mất mặt!
Lâm Băng Tiên thấy mặt mẹ mình đỏ ửng, hơi thở thì dồn dập nên vội hỏi: “Mẹ, mẹ thấy khó chịu ạ?”
Ngô Bình trầm giọng nói: “Không phải lo, chỉ là tác dụng của thuốc thôi”.
Quả nhiên nửa tiếng sau, cảm giác ấy đã dần biến mất, Lâm Mỹ Kiều đã bình tĩnh trở lại, bà ấy nhắm mắt bất động.
Quả trình điều trị kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, đầu Ngô Bình mướt mồ hôi, anh thấy rất mệt mỏi. Rõ ràng đã bị tiêu hao quá nhiều chân khí, nếu không nhờ có một lượng chân khí dồi dào thì chắc anh không trụ được rồi.
Lâm Mỹ Kiều cảm thấy vô cùng dễ chịu, chỉ là hơi buồn ngủ, Ngô Bình bảo bà ấy nằm nghỉ ngơi rồi nói với Lâm Băng Tiên: “Chăm sóc mẹ cô đi nhé, tôi về trước đây”.
Lâm Băng Tiên vội nói: “Anh Ngô, anh ngồi chơi thêm một lát đã”.
Ngô Bình xua tay: “Thôi, tôi còn có việc, khi nào mẹ cô dậy thì nhớ cho cô ấy uống nước trắng”.
Dặn dò xong, Ngô Bình rời khỏi nhà nghỉ ngay, sau đó đi đến nhà của Hoàng Tử Cường.
Cương Tử cũng đang ở đây, Ngô Bình đưa cho hắn một chiếc thẻ. Cương Tử chính là đàn em của Hoàng Tử Cường, cũng là học trò của hắn ta, hắn có sở trường dùng thương, tên thật là Phương Cương.
“Cương Tử, trong này có ba triệu, cậu cầm đi mua một chiếc hai chiếc xe, một xe con, một xe bán tải, hãng nào thì cậu tự chọn, xe đứng tên cậu”.
Cương Tử nhận lấy chiếc xe mà không hỏi nhiều: “Vâng, thưa cậu chủ!”
Cương Tử đi mua xe, còn Ngô Bình xem vết thương cho Hoàng Tử Cường, vết thương của hắn ta đã đỡ nhiều rồi, chắc vài hôm nữa là khỏi hẳn.
Hoàng Tử Cường thấy Ngô Bình có gì đó là lạ nên hỏi: “Cậu chủ, hình như cậu đang rất mệt à? Vừa đánh nhau với ai hả?”
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi vừa chữa bệnh cho người ta nên hơi mất sức”.
Hoàng Tử Cường sáng mắt lên nói: “Hoá ra cậu chủ còn biết chữa bệnh nữa, nghe nói người tu hành đều biết y thuật, nhưng sao tôi lại không có cái tài ấy nhỉ?”
Ngô Bình hừ một tiếng: “Anh tưởng làm bác sĩ dễ lắm à? Trên cơ thể con người có bao nhiêu đường kinh mạch, mỗi đường đi qua vị trí nào cũng phải biết rõ, còn phải nhớ biết bao nhiêu bệnh án, đọc đủ các bí quyết của người xưa”.
Hoàng Tử Cường cười lớn nói: “Thế thì khó thật! Cậu chủ, khi nào cậu sẽ giải quyết vấn đề tu luyện của tôi? Giờ tôi rảnh quá nên suốt ngày nghĩ tới chuyện đột phá”.
Ngô Bình cũng đang có ý này, anh lập tức bảo Hoàng Tử Cường ngồi xuống tu luyện, còn anh đứng một bên quan sát. Sau khi xem được một lúc, anh đã dùng kim châm cứu vào tám huyệt vị của Hoàng Tử Cường, sau đó truyền chân khí vào, đồng thời nhắc nhở hắn ta: “Chân khí của anh đi sai vị trí rồi, ở đây cơ mà”.
Hoàng Tử Cường hoảng hốt, hắn ta không hiểu tại sao Ngô Bình lại phát hiện ra, nhưng vẫn làm theo lời anh nói rồi thay đổi hướng đi. Cứ thế, Hoàng Tử Cường dựa theo chỉ dẫn của kim châm cứu rồi thay đổi hướng vận chuyển chân khí cũ.
Sau khi vận chuyển chân khí được một vòng, Hoàng Tử Cường quả nhiên đã cảm thấy khí tức của mình lưu thông, cứ không còn cảm giác khó chịu như trước nữa.
Ngô Bình bảo hắn ta vận chuyển hai đại chu thiên, sau khi hắn ta quen đường lối rồi thì nói: “Anh cứ thế mà tu luyện”.
Hoàng Tử Cường vô cùng cảm kích, nhưng không có thời gian nói cảm ơn với Ngô Bình vì đang tập trung tu luyện.
Năm giờ chiều, đã có hai chiếc xe dừng trước cửa, trong đó có một chiếc xe bán tải mấy trăm nghìn và một chiếc MayBach với giá hơn hai triệu.
Chương 54: Uông Tinh Thành bị méo miệng
Ngô Bình rất hài lòng, từ giờ em gái anh đi học, còn anh phải đi đâu xa sẽ rất tiện rồi, còn Cương Tử sẽ là tài xế cho nhà anh. Vì thế, lúc này anh đang lái chiếc MayBach đến trường đón Tiểu Mi.
Ngô Bình vừa đi thì Cương Tử đã thở hồng hộc chạy vào trong nhà, thấy Hoàng Tử Cường đang chìm trong chân khí, sau đó đã đột phá.
Hắn không dám nói gì, mà chỉ im lằng ngồi một bên chờ đợi. Khoảng nửa tiếng sau, Hoàng Tử Cường đã mở mắt ra rồi bình tĩnh nói: “Cuối cùng thì cũng luyện đến đại chu thiên viên mãn rồi, chẳng dễ dàng gì!”
Cương Tử mừng rỡ: “Chúc mừng sư phụ!”
Sau đó hắn nói tiếp: “Sư phụ ơi, Ngô Bình bảo con làm tài xế cho cậu ta!”
Hoàng Tử Cường lặng lẽ nói: “Sao? Cậu không biết lái xe à?”
Cương Tử ngẩn ra: “Có chứ ạ!”
“Cương Tử, cậu phải tôn trọng cậu chủ như sư phụ, rõ chưa?”, chưa bao giờ Cương Tử thấy Hoàng Tử Cường nói nghiêm túc như vậy.
Cương Tử ngạc nhiên nói: “Sư phụ ơi, nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết! Từ giờ trở đi, cậu ấy chính là cậu chủ của chúng ta”, Hoàng Tử Cường nói rõ ràng: “Nếu cậu không thích thì có thể đi luôn bây giờ, nhưng cậu không còn là học trò của tôi nữa”.
Cương Tử hoảng sợ rồi vội nói: “Sư phụ, con biết lỗi rồi, con sẽ nghe lời người”.
Bấy giờ, Hoàng Tử Cường mới hài lòng nói: “Cương Tử, cậu phải nhớ cậu chủ là một người thâm sâu khó lường, nếu chúng ta làm được việc cho cậu ấy thì cậu ấy sẽ không bạc đãi chúng ta đâu”.
Về phần Ngô Bình, anh lái chiếc MayBach đến trường của Ngô Mi, nhưng vẫn chưa tan học, lúc này đã có khá nhiều xe đỗ ở ngoài trường, rõ ràng là chờ đón con em nhà mình.
“Ui, có xe MayBach kìa, xe nhà ai thế nhỉ?”
Minh Dương là một huyện nhỏ nên không mấy ai có thể sở hữu một chiếc xe đắt đến hơn hai triệu, cùng lắm chỉ có hơn chục chiếc thôi, vì vậy khó tránh khỏi khiến nhiều người nhòm ngó.
Ngô Bình xuống xe rồi đứng chờ ở cổng trường.
Hiện giờ, vợ chồng Uông Tinh Thành từng vu oan cho Ngô Mi cũng xuất hiện, trông họ khá uể oải, nhất là Uông Tinh Thành, không biết tại sao ông ta vừa bị sụp mí, vừa bị méo miệng. Bây giờ, trông ông ta rất buồn cười, điều này cũng khiến ông ta suốt ngày chán nản, chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Ông ta đã đi thăm khám nhiều nơi, nhưng bác sĩ nào cũng bó tay, càng chữa thì bệnh càng nặng. Cho đến sáng nay, sếp của ông ta đã liên lạc trực tiếp với mong muốn ông ta hãy nghỉ việc.
Uông Tinh Thành khóc không ra nước mắt, năm nay ông ta mới 45 tuổi, đang độ sung nhất trong công việc, tiền độ rộng mở chào đón thì sao có thể nghỉ việc được? Vì thế, ông ta không trả lời sếp ngay, nhưng ông ta biết rõ nếu không chữa được chứng bệnh này thì chỉ còn nước xin nghỉ thôi.
Uông Tinh Thành cũng nhìn thấy Ngô Bình cùng chiếc MayBach của anh, ông ta lập tức hoảng hốt.
Thấy tình trạng của Uông Tinh Thành như vậy, Ngô Bình bật cười: “Ông Uông, miệng ông bị làm sao thế?”
Bị Ngô Bình gãi đúng chỗ ngứa, Uông Tinh Thành tức đến mức lột ruột, ông ta phẫn nộ nói: “Liên quan gì đến cậu?”
Ngô Bình cười phá lên: “Trông mặt mũi ông thế này là mất hết tiền độ danh vọng rồi”.
Câu nói ấy khiến Uông Tinh Thành càng cay cú hơn, ông ta phẫn hận nói: “Không liên quan đến cậu”.
Ngô Bình đi tới gần ông ta rồi nói: “Ông Uông, chuyện lần trước qua rồi nên tôi không giận ông nữa. À, tôi biết một chút về y thuật đấy, tôi có thể chữa khỏi bệnh này của ông”.
Uông Tinh Thành vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Cậu chữa được ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Nhưng phí chữa trị hơi cao đấy, vì phải dùng tới mấy vị thuốc đắt lắm”.
Uông Tinh Thành nói ngay: “Đắt rẻ không thành vấn đề, miễn chữa khỏi được thì bao nhiêu tôi cũng trả”.
Ngô Bình: “Được, ngày mai ông hãy mang một triệu tới cổng trường chờ tôi”.
Uông Tinh Thành giật bắn mình rồi gào lên: “Một triệu ư?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, đấy còn là giá hữu nghị đấy, nếu ông thấy đắt quá thì thôi”.
“Không không”, ông ta vội vàng cười trừ nói: “À thì, anh trai Ngô Mi này, phải xưng hô với cậu thế nào nhỉ?”
“Lần trước, tôi đã giới thiệu rồi còn gì, tôi là Ngô Bình”, Ngô Bình thờ ơ nói.
“Cậu Ngô Bình này, cậu xem có thể bớt cho tôi một chút được không?”, một triệu thật sự là nhiều quá, số tiền mà ông ta tích góp bao năm khéo cũng chỉ được ngần ấy thôi.
Ngô Bình gật đầu: “Được thôi, tôi sẽ giảm liều thuốc đi, nhưng hiệu quả chữa trị cũng sẽ giảm theo đấy nhé”.
Uông Tinh Thành như sắp khóc đến nơi: “Cậu Ngô, cậu đừng bớt thuốc. Thôi thì… một triệu cũng được, nhưng có hiệu quả thật không?”
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, tôi lừa ông làm gì? Đương nhiên phải có hiệu quả rồi, nếu không thì tôi sẽ không lấy một đồng nào hết”.
Uông Tinh Thành nghiến răng: “Được, ngày mai đưa con đi học xong, chúng ta hẹn gặp ở đây nhé!”
Một lát sau, Ngô Mi đã tan học rồi chạy về phía Ngô Bình: “Anh!”
Ngô Bình xoa đầu cô bé rồi nói: “Ờ, về thôi”.
Đi theo sau Ngô Mi là Vương Tường - bạn học của cô bé , trông thấy Ngô Mi lên một chiếc MayBach, cô nhóc ngẩn ra, nhà cô nhóc khá giàu với khối tài sản mấy chục triệu, vì thế dù Ngô Mi học rất giỏi, nhưng cô nhóc cũng không coi Ngô Mi ra gì.
Chương 55: Hỏi tội
“Nhà nó nghèo lắm cơ mà nhỉ?”, cô nhóc cau mày, nhưng đã nghe thấy tiếng mẹ mình gọi.
“Tiểu Tường, ngây ngẩn gì thế? Mau lên xe đi con”.
Vương Tường nói: “Mẹ ơi, nhà họ Ngô giàu lắm ạ? Xe nhà họ sang hơn nhà mình kìa”.
Mẹ Vương Tường làm nội trợ, nhưng vẫn thường xuyên giúp chồng mình trong chuyện kinh doanh, bà ta liếc mắt nhìn rồi nói: “Mẹ cũng không rõ, mà con quan tâm đến nhà người ta làm gì, có liên quan đến mình đâu”.
“Có liên quan chứ”, Vương Tường nói: “Con ghét cái bộ mặt đắc chí của Ngô Mi, hừ, chắc chắn là nhà họ đi thuê xe để loè thiên hạ thôi”.
Về phần Ngô Mi, sau khi ngồi lên xe, cô bé sờ mó khắp nơi rồi vui vẻ nói: “Anh, xe nhà mình xịn thế, chắc đắt lắm phải không ạ?”
“Hơn hai triệu”, Ngô Bình nói: “Em thích là được”.
“Em thích quá đi chứ!”, Ngô Mi mỉm cười rạng rỡ: “À anh ơi, ba hôm nữa em phải lên tỉnh đi thi toán đấy”.
Ngô Bình: “Nhanh thế à? Thế em chuẩn bị đến đâu rồi?”
Ngô Mi: “Đợt này, ngày nào em cũng luyện đề mà, thành tích cũng tạm được, cô hướng dẫn của em bảo kiểu gì em cũng được giải nhất đấy”.
“Thật không? Ngô Mi nhà mình siêu thế nhờ!”, Ngô Bình khen ngợi cô bé.
Ngô Mi bỗng xị mặt ra nói: “Anh ơi, dạo này Vương Tường suốt ngày hạnh hoẹ em”.
Ngô Bình biết cô nhóc đó, nhà cô nhóc có một chiếc X6, anh hỏi: “Như thế nào?”
Ngô Mi: “Bạn ấy cũng muốn tham gia cuộc thi lần này, nhưng điểm thi thử không đạt nên bị loại rồi. Vì thế, bạn ấy mới không ưa em, sáng nay còn dẫn mấy bạn nữ khác chặn em trong nhà vệ sinh, may có một giáo viên đi qua, không thì chắc các bạn ấy đã đánh em rồi”.
Ngô Bình cau mày, nạn bạo lực học đường không thể đùa được, anh nói ngay: “Em đừng lo, lát nữa anh sẽ gọi cho hiệu trưởng trường em. À, nếu gặp nguy hiểm thì em phải gọi cho anh ngay, nhớ chưa?”
Ngô Bình gật đầu đồng ý.
Lúc đưa Ngô Mi về đến cổng thì Ngô Bình nhìn thấy Mãn Đại Võ đang đứng chờ, ông ta nói ba nhà khác đã đồng ý bán nhà rồi, nhưng giá hơi cao, ba căn sẽ rơi vào khoảng hơn ba triệu.
Ngô Bình không mặc cả vì anh là người thấu tình đạt lý. Tối hôm đó, nhờ Mãn Đại Võ làm trung gian, Ngô Bình đã ký thoả thuận với ba nhà kia, ngày mai Trương Lệ sẽ đến làm thủ tục sang tên.
Thấy Ngô Bình thoải mái trả đủ hơn ba triệu cho người ta xong vẫn còn dư hơn hai triệu mua xe, Mãn Đại Võ càng không dám gây sự với anh, ông ta chỉ thấy tò mò không biết Ngô Bình lấy tiền ở đâu ra?
Không lâu sau, anh Mễ cũng lái xe đến nhà Ngô Bình, anh bảo nhân viên quán bê hai vò Mao Đài xuống xe rồi gõ cửa nhà Ngô Bình.
Ngô Bình ra mở cửa, trông thấy anh ta thì mỉm cười ngay: “Anh Mễ, anh sao rồi?”
Anh Mễ là người Hoàng Hải, tên thật là Mễ Kiến - một người rất trọng nghĩa khí, anh ta cười nói: “Chú em, hôm nay anh đến để cảm ơn chú”.
Ngô Bình liếc nhìn mấy vò rượu rồi nói: “Anh Mễ, em không uống rượu, anh cho em nhiều thế này thì phí lắm, anh mau mang về đi”.
Anh Mễ cười nói: “Thế sao được! Chú chê quà của anh đấy à?”
Ngô Bình bó tay, đành để người ta bê rượu vào nhà.
Mấy người vào phòng khách ngồi, Ngô Mi đi pha tra, Ngô Bình hỏi: “Anh Mễ, chuyện xử lý sao rồi”
Anh Mễ châm một điếu thuốc rồi đáp: “Còn sao nữa, bọn ấy có người chống lưng cho nên được thả ngay rồi. Nhưng, chúng nó phải đền cho anh một trăm nghìn”.
Ngô Bình cau mày: “Họ phạm tội hình sự mà lại được thả ư?”
Anh Mễ chán nản nói: “Họ xin được bảo lãnh, vốn anh định không đồng ý, muốn cho chúng nó ngồi tù luôn cơ. Nhưng người chống lưng cho chúng nó là đội phó của đội tuần tra, anh buộc phải đồng ý thôi, không thì hết đường làm ăn”.
Nói đến đây, Anh Mễ thoáng qua vẻ nham hiểm: “Lúc đi, bọn khốn ấy còn chỉ vào mặt anh rồi nói mất một trăm nghìn nhưng được đánh anh một trận cũng đáng”.
Bỗng anh ta nhớ ra chuyện gì rồi nói: “À, chú em, sắp tới chú đừng đến quán anh nữa. Mấy thằng đó bảo sẽ kiếm chuyện với chú đấy, anh lo chú chạm mặt chúng nó”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Chạm mặt thì càng tốt, để em trút giận cho anh”.
Anh Mễ vội xua tay: “Thôi, anh là người làm ăn, không nên kết thù oán mà làm gì”.
Nói chuyện thêm một lúc thì Anh Mễ ra về, Ngô Bình thấy bực nên gọi ngay cho Hà Tất Sĩ.
Hình như ông ấy biết Ngô Bình sẽ gọi cho mình nên cười nói: “Cậu Ngô, cậu đã ăn tối chưa?”
Ngô Bình hỏi thẳng: “Thanh tra Hà, đám người kia rõ ràng đã phạm tội, sao ông lại thả họ đi?”
Hà Tất Sĩ nói: “Chuyện là thế này, tôi làm vậy là hợp lý hợp pháp mà. Mễ Kiến đã ký giấy bãi nại, họ cũng đền tiền rồi nên được bảo lãnh về”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Không ngờ phí phạm tội bây giờ lại rẻ thế, đền ít tiền là xong đúng không?”
Hà Tất Sĩ biết Ngô Bình đang giận nên vội giải thích: “Cậu đừng cáu, tối nay cậu rảnh không? Tôi muốn rủ cậu đi uống mấy chén, Nhược Tuyết cũng đi”.
Nghĩ tới Chu Nhược Tuyết, Ngô Bình thoáng do dự rồi nói: “Được, ông chọn chỗ đi”.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã xách hai vò Mao Đài đến một quán đồ nướng ở gần sông. Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết đã ngồi chờ sẵn ở một bàn rồi, gió sông thổi hiu hiu mát mẻ.