Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 496: Tướng quân Wajih

Wajih nắm giữ lực lượng quân sự tinh nhuệ nhất của Guinea - Lực lượng đặc biệt Guinea. Lực lượng đặc biệt được trang bị vũ khí và thiết bị tiên tiến, do thân tín đáng tin cậy nhất của Wajih chỉ huy.

Ngoài ra, Quân đội nhân dân Guinea cũng do ông phụ trách, có hơn hai mươi nghìn người, trang bị một trăm xe tăng và mười máy bay trực thăng.

Tuy Guinea giàu tài nguyên khoáng sản nhưng sức mạnh quốc gia lại yếu, hầu hết nguồn tài nguyên đều bị kiểm soát bởi tư bản nước ngoài hùng mạnh. Ví dụ như quặng bô xít dồi dào nhất gần như bị tất cả nước mạnh nhúng tay vào. Hằng năm Guinea xuất khẩu hàng trăm triệu tấn bô xít, mức xuất khẩu bốn, năm tỷ đô. Mà phần lớn số tiền ấy chảy vào túi tư bản nước ngoài, một phần nhỏ thuộc về tướng quân Wajih.

Những người dân ở tầng lớp đáy gần như không nhận được lợi ích gì. Vì thế, Guinea vẫn là một trong các quốc gia kém phát triển nhất thế giới, thu nhập bình quân đầu người chỉ bằng một phần mười nước Viêm Long.

Tướng quân Wajih đã tích lũy được hàng chục tỷ đô nhờ bán tài nguyên quốc gia. Một phần số tiền này được dùng để mua vũ khí tiên tiến nhằm củng cố sự thống trị của ông ta, một phần được dùng cho việc đầu tư nước ngoài. Vợ con của tướng quân Wajih đã mua rất nhiều bất động sản và cổ phiếu ở nước ngoài, và đều là tỷ phú.

Nhưng bắt đầu từ nửa năm trước, tướng quân Wajih bị ung thư bàng quang. Sau ba tháng điều trị ở nước ngoài và nhận thấy hiệu quả không được tốt, ông ta đã về nước nghỉ ngơi.

Bệnh tình của ông ta đang xấu đi, tế bào ung thư di căn ra khắp cơ thể qua bạch huyết, có khả năng không qua khỏi năm nay.

Sau khi anh nghe Đường Kiến giới thiệu xong, có một chiếc Maybach đỗ trước khách sạn. Một sĩ quan ngoài ba mươi tuổi bước xuống xe, lịch sự nói: “Anh Ngô, tướng quân của chúng tôi mời anh đến”.

Người này nói tiếng Gallia nên Ngô Bình không hiểu, Đường Kiến phải phiên dịch.

“Được”, Ngô Bình gật đầu, đoạn bảo Chu Thanh Nghiên chờ ở khách sạn rồi cùng Đường Kiến đến gặp tướng quân Wajih.

Xe chạy được mười mấy phút thì tiến vào một trang viên cực kỳ sang trọng. Một cung điện khổng lồ và xa hoa được xây dựng bên trong, có bãi cỏ xanh và một vài động vật hoang dã trong đó.

Đường Kiến nói: “Anh Ngô, trang viên này đã được xây dựng mười lăm năm, với diện tích hơn mười nghìn mẫu, bên trong có sân bay, trường bắn, trường đua ngựa, vườn thú tư nhân, hồ nhân tạo, có thể nói là một trong các trang viên xa hoa nhất Phi châu”.

Ngô Bình mở mang tầm mắt: “Cả đất nước này đều là của ông ta, có thể xây dựng một trang viên xa xỉ thế này cũng không lạ”.

Đường Kiến nói tiếp: “Anh ngô, tướng quân Wajih còn thích trà và rượu của Viêm Long chúng ta, khen rằng đó là thứ tuyệt nhất trên đời”.

Ngô Bình mỉm cười: “Tôi sẽ tặng trà và rượu ngon thật sự cho ông ta sau”.

Xe đỗ lại trước một toà cung điện.Trước điện có Đội danh dự gồm hai mươi bốn người đang xếp hàng chào đón, còn có người chơi nhạc.

Đường Kiến thì thầm: “Anh Ngô, tôi nói rằng anh chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho ông ta. Nếu lát nữa anh không chắc chắn thì cũng đừng nói thật, cứ bảo là có cơ hội trị khỏi”.

Ngô Bình cười bảo: “Yên tâm đi, không có bản lĩnh thì nào dám xông pha. Tôi đã đến đây thì sẽ có cách chữa khỏi cho ông ta thôi”.

Tiến vào cung điện, Ngô Bình liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh vô cùng ghen tị. Một người đàn ông da đen hơn năm mươi tuổi ngồi trên ghế da sư tử. Xung quanh ông ta là những người phụ nữ xinh đẹp với nhiều phong cách ăn mặc khác nhau. Có người đẹp của La Sát, người đẹp Gallia, cả người đẹp của Á châu nữa, với đủ màu da, tổng cộng là mười hai người.

Thần sắc của người đàn ông da đen không được tốt lắm, hơi cụp mắt xuống. Đến khi Ngô Bình bước vào, ông ta mới mở choàng mắt: “Chào anh Ngô, hoan nghênh anh ghé thăm”.

Đường Kiến đứng bên cạnh phiên dịch. Ngô Bình cười đáp: “Nghe nói sức khoẻ của tướng quân Wajih không được tốt. Tôi thông thạo y thuật nên mới đặc biệt ghé thăm tướng quân”.

Tướng quân Wajih cười nói: “Cảm ơn anh Ngô. Mời ngồi”.

Thấy Ngô Bình ngồi xuống, tướng quân Wajih mới cất lời: “Anh Ngô, từ lâu tôi đã nghe nói rằng y thuật của nước Viêm Long rất thần kỳ, nên vô cùng mong chờ. Anh biết đấy, tôi không may mắn mắc phải bệnh ung thư. Bác sĩ tốt nhất của Mễ nói rằng tôi sẽ không qua khỏi. Sự có mặt của anh đã thắp lên niềm hy vọng trong tôi”.

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, tôi đến đây chính vì muốn giúp tướng quân Wajih. Tôi có thể trị khỏi bệnh ung thư giúp tướng quân”.

Đôi mắt tướng quân Wajih sáng lên: “Thật sao, anh Ngô? Tôi có thể sống được bao lâu?”

Ngô Bình bật cười: “Nếu tôi ra tay, tướng quân ít nhất phải sống đến năm tám mươi tuổi”.

Tướng quân Wajih cả mừng: “Tốt, tốt quá rồi! Anh Ngô đáng kính, anh quả là phúc trời ban cho tôi!”

Ngô Bình cười đáp: “Việc nên làm. Tôi đến quý quốc vì muốn mua vài quặng bô xít. Không biết tướng quân có thể ưu đãi cho tôi không?”

Nghe anh bảo muốn mua quặng, tướng quân Wajih bèn cười nói: “Dĩ nhiên là không thành vấn đề. Quặng của tôi, bán cho ai mà chẳng được? Anh thích quặng nào, tôi sẽ bán ngay cho anh!”

Ngô Bình trả lời: “Không vội. Tôi sẽ châm cứu cho tướng quân trước để áp chế bệnh tình”.

Tướng quân Wajih vừa định đáp lời thì bỗng nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên cách đó không xa: “Lừa đảo! Đó là kẻ lừa đảo! Tướng quân Wajih chớ tin lời hắn!”

Người này đang nói tiếng Anh. Tiếng Anh của Ngô Bình cũng khá tốt nên anh có thể hiểu. Nghe vậy, anh bèn cau mày, nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Có ba người đang đứng ở khu vực nghỉ cách đó mười mấy mét, dẫn đầu là một gã da trắng cổ đỏ người Thổ Áo, chừng hơn bốn mươi tuổi.

Ngô Bình lạnh lùng đáp trả: “Con cháu của bọn lưu vong, quả nhiên rất vô phép!”

Gã Thổ Áo cáu tiết, vừa chỉ vào Ngô Bình vừa hét lên: “Chết tiệt! Mày dám ăn nói như thế với tao à, tao phải giết mày!”

Gã này rất hung tợn, lập tức rút khẩu súng lục ra chĩa vào Ngô Bình.

Tướng quân Wajih thất kinh. Ông ta còn đang đợi Ngô Bình cứu mạng, bèn lên tiếng: “Đừng nổ súng…”

Nhưng đã muộn, tiếng súng vang lên rồi.

Không ngờ Ngô Bình lại đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Anh biến thành dư ảnh, chớp mắt đã nhảy vọt mười mấy mét, xuất hiện ngay bên cạnh gã đàn ông Thổ Áo.

Gã Thổ Áo cả kinh, vừa định xoay họng súng thì cổ đã bị anh kẹp chặt và nhấc lên. Gã lập tức trở nên yếu ớt, mất kiểm soát đại tiểu tiện, hoảng sợ hét ầm lên: “Thả tao ra!”

“Rắc!”

Với một lực tay rất nhẹ, Ngô Bình đã bẻ gãy đốt sống cổ của gã Thổ Áo, đoạn bảo: “Tên lợn da trắng, mày muốn giết tao nhưng tao chỉ đánh mày tàn phế. Có phải tao rất nhân từ không?”

Hai người kia là vệ sĩ của gã, lúc này đã cứng đờ người, đứng bất động tại chỗ!

Gã Thổ Áo nằm dưới đất với gương mặt trắng bệch, gào ầm lên: “Tao sẽ không tha cho thứ ma quỷ như mày!”

Ngô Bình hừ giọng, quét mắt nhìn hai người còn lại, lạnh lùng nói: “Các người cút được rồi!”

Hai người nọ chẳng dám hó hé gì, khiêng gã đàn ông Thổ Áo kia lên rồi chạy ra ngoài.

Tướng quân Wajih ngây ngẩn nhìn cảnh tượng này, sau đó vội vàng chạy tới, bật ngón cái với Ngô Bình: “Anh Ngô à, anh vừa dùng võ thuật Viêm Long đấy à? Tuyệt vời quá! Còn hơn cả trong truyền thuyết nữa!”

Ngô Bình đáp: “Để tướng quân cười chê rồi”.

Tướng quân Wajih nói: “Anh Ngô, mấy tay Thổ Áo này có chống lưng lớn lắm. Bọn họ là sứ giả do một tập đoàn lớn cử đến, cũng muốn mua quặng bô xít của chúng tôi”.

Ngô Bình trả lời: “Vậy thì đừng bán cho họ. Tướng quân Wajih cũng thấy rồi đấy, bọn người này không hề kính trọng tướng quân”.

Tướng quân Wajih bất lực nhún vai: “Cũng hết cách. Thổ Áo đầu tư rất nhiều vào nước tôi, mà nước họ lại mạnh, chúng tôi không dám đắc tội”.

Ngô Bình cười bảo: “Nếu sau này tướng quân Wajih muốn mua vũ khí thì có thể tìm tôi”.

Tướng quân Wajih cười nói: “Được. Sau này chúng ta sẽ hợp tác tiếp”.

Sau đó, Ngô Bình bắt đầu trị liệu cho ông ta, châm cứu với sự bổ trợ của chân khí tím. Không bao lâu sau, tướng quân Wajih đã thấy cơ thể vô cùng thoải mái, cơn đau ở một số chỗ cũng thuyên giảm nhiều. Ông ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không ngớt lời cảm ơn Ngô Bình.

Hai giờ sau, Ngô Bình thu châm về, đoạn nói: “Tướng quân Wajih, tôi sẽ trị liệu liên tục bảy ngày. Sau bảy ngày, có lẽ tướng quân sẽ khỏi bệnh”.

Tướng quân Wajih vui mừng khôn tả: “Anh Ngô à, anh là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi chắc chắn sẽ báo đáp anh!”

Ngô Bình cười nói: “Bây giờ tướng quân cần nghỉ ngơi. Ngày mai tôi sẽ tiếp tục đến đây, lúc ấy hẵng bàn chuyện quặng bô xít”.
Chương 497: Rutile kỳ lạ

Tướng quân Wajih cười đáp: “Được. Anh Ngô à, vậy mời anh ở lại nhà tôi hôm nay. Tôi sẽ tiếp đón anh một cách chu đáo nhất”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn tướng quân. Bạn tôi còn ở khách sạn, tối đến chúng tôi lại ghé thăm”.

Thế là tướng quân Wajih sai một sĩ quan đưa Ngô Bình về. Đến khách sạn, sĩ quan ấy vẫn không rời đi, mà ở lại nghe lệnh của Ngô Bình.

Chu Thanh Nghiên chờ đã lâu nên rất muốn biết kết quả, vừa thấy anh đã hỏi: “Sao rồi?”

Ngô Bình cười đáp: “Tướng quân Wajih đã đồng ý cho chúng ta mua quặng bô xít rồi”.

Chu Thanh Nghiên thở phào: “Vậy thì tốt quá. Sắp tới phải thương lượng giá cả. Quặng lớn như thế, vốn đầu tư giai đoạn đầu chắc chắn rất cao”.

Ngô Bình nói: “Sản lượng giai đoạn đầu của quặng bô xít này không cao, năng lực sản xuất trong tương lai có thể đạt đến năm mươi triệu tấn. Chúng ta mua ngay bây giờ thì không có lợi. Ai mà biết vị tướng quân Wajih này còn tại vị bao nhiêu năm, lỡ ông ta rơi đài, người kế nhiệm không thừa nhận hợp đồng của chúng ta thì biết đòi ai đây?”

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Vậy chúng ta mua đứt mười lăm năm”.

Ngô Bình đáp: “Ừ, chúng ta mua đứt mười lăm năm trước. Có thể thương lượng với Wajih, chia cho ông ta một số tiền cho mỗi tấn bô xít bán ra”.

Chu Thanh Nghiên nói: “CIF của bô xít chất lượng cao thường dao động từ năm mươi đô đến năm mươi lăm đô một tấn, chi phí vận chuyển khoảng mười đô một tấn. Còn chi phi khai thác của chúng ta thì ít nhất mười lăm đô một tấn. Như vậy lợi nhuận của chúng ta chỉ khoảng hai mươi đến ba mươi đô”.

Ngô Bình bảo: “Tính theo hai mươi đô thì với mỗi tấn, chúng ta sẽ chia cho Wajih năm đô. Nếu mỗi năm khai thác năm mươi triệu tấn, ông ta sẽ kiếm được hai trăm năm mươi triệu đô”.

Chu Thanh Nghiên đáp: “Mua đứt mười lăm năm cũng là một khoản chi rất lớn, chí ít phải một tỷ đô”.

Ngô Bình nói: “Tính như vậy, nếu sản lượng hằng năm đạt năm mươi triệu tấn thì lợi nhuận một năm là một tỷ đô”.

Chu Thanh Nghiên tiếp lời: “Lợi nhuận là thứ yếu thôi.Sự cạnh tranh tài nguyên của ngành nhôm giữa các nước lớn trên thế giới vô cùng khốc liệt. Nếu không dàn xếp sớm thì trước sau gì chúng ta sẽ lỗ”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy mua thêm vài quặng đi, nâng sản lượng lên một trăm triệu tấn”.

Bất giác, sắc trời đã muộn. Đường Kiến nhắn rằng tướng quân Wajih mời Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên đến dự tiệc tối, cả hai bèn vui vẻ xuất phát.

Ở trang viên xa hoa, tướng quân Wajih đang có tinh thần rất tốt. Ông ta vô cùng cảm kích Ngô Bình, còn lấy rượu quý ra thết đãi anh và Chu Thanh Nghiên.

Uống được vài ly rượu, Ngô Bình nhắc đến chuyện mua đứt vài quặng khoáng sản. Tướng quân Wajih sảng khoái đồng ý ngay, còn đưa ra mức giá ưu đãi.

Cuối cùng, Ngô Bình quyết định mua đứt quyền khai thác của ba núi quặng, bao gồm ba phẩy năm tỷ tấn quặng bô xít, hai phẩy ba tỷ quặng bô xít, bốn phẩy năm tỷ tấn sắt.

Ba núi quặng đều được anh mua đứt mười lăm năm với chi phí hai phẩy tám tỷ đô. Với mỗi tấn bô xít bán ra, Wajih sẽ nhận được mười đô. Về quặng sắt thì không thu phí gì.

Hầu hết số núi quặng này nằm trong đất liền, cần đường sắt vận chuyển hàng hóa. May là trước đây Viêm Long từng đầu tư hai tuyến đường sắt, chỉ cần xây thêm vài chục ki-lô-mét để nối các tuyến đường sắt là có thể trực tiếp vận chuyển khoáng sản đến cảng.

Bàn xong chuyện mua bán, tướng quân Wajih mời Ngô Bình tham quan nơi ở của ông ta. Cung điện rất lớn và có xây dựng nhiều khu chức năng khác nhau. Mà điều khiến Ngô Bình bất ngờ nhất là tướng quân Wajih còn rất thích sưu tầm.

Ông ta cho xây một bảo tàng chuyên dụng trong cung điện, còn chia thành các khu vực khác nhau. Có nơi chứa tranh, nơi lưu trữ đá quý, nơi thì để tiền xu.

Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên dạo một vòng bảo tàng và rất bất ngờ trước vị tướng quân Wajih này. Ước tính đại khái, bộ sưu tập của ông ta ít nhất phải có giá trị hàng chục tỷ đô!

Ngô Bình quét mắt nhìn và nhận thấy chúng đều là hàng thận. Có lẽ bên cạnh ông ta có người chuyên nghiệp trong việc sưu tầm.

Họ bước vào một căn phòng không quá rộng, nơi này được lấp đầy bởi những loại đá đủ hình đủ dạng. Phi châu sản xuất nhiều loại đá, chẳng hạn như kim cương, Ruby, Sapphire là các loại đá có giá trị.

Đá trong căn phòng này có thể không quá quý giá nhưng đều độc nhất vô nhị. Ví dụ như kim cương khổng lồ, Tanzanite hình người, Ruby hình trái tim.

Trong số này, có một khối Rutile to bằng chậu rửa mặt, nó không trong suốt. Nhưng Ngô Bình vừa nhìn đã lờ mờ cảm giác được nó rất khác thường, bèn kiểm tra bằng năng lực nhìn thấu vạn vật. Vừa nhìn xong, anh đã sững sờ, bởi bên trong khối Rutile ấy có một ngón tay, ngón tay này đeo một chiếc nhẫn.

Trông bị cắt đứt bởi một vật sắc nhọn, lớn hơn nhiều so với lòng bàn tay của người bình thường, chừng hai mươi lắm xen-ti-mét, đường kính khoảng ba xen-ti-mét, bề mặt màu xanh đen, có vảy nhỏ màu xanh đen, móng tay thuôn nhọn.

Nếu bảo đó là ngón tay người thì hơi miễn cưỡng. Nhưng nếu không phải ngón tay người thì sao lại đeo nhẫn chứ?

Tướng quân Wajih cười nói: “Anh Ngô, khối đá này rất được đúng không? Ngoại hình giống như một con ếch vậy. Tuy không đáng bao tiền nhưng rất có giá trị sưu tầm”.

Ngô Bình mỉm cười: “Khối đá này rất đẹp. Tướng quân Wajih có thể tặng cho tôi không?”

Tướng quân Wajih cười đáp: “Món này chẳng đáng bao nhiêu tiền, tất nhiên là có thể tặng anh rồi. Mà anh Ngô à, ở chỗ tôi còn nhiều đá quý lắm, anh có thể chọn lấy một ít”.

Ngô Bình cũng không khách sáo, bèn cười bảo: “Vậy cảm ơn tướng quân rất nhiều”.

Anh bảo Chu Thanh Nghiên chọn vài viên đá quý đẹp và ít kim cương, giá trị ít nhất phải mấy chục triệu. Tướng quân Wajih rất hào phóng, còn muốn tặng thêm vài bức tranh cho Ngô Bình.

Thiện cảm của Ngô Bình dành cho tướng quân Wajih đã tăng lên rất nhiều. Anh cười bảo: “Tướng quân Wajih, có qua có lại, tôi đã nhận đồ thì cũng phải tặng lại cho tướng quân”.

Tướng quân Wajih xua tay: “Anh Ngô đã cứu mạng tôi, bấy nhiêu là đủ rồi”.

Ngô Bình cười bảo: “Hay là thế này, tôi tặng vài lá bùa hộ thân cho tướng quân nhé”.

Tướng quân Wajih ngạc nhiên: “Bùa hộ thân? Có thứ đó ư?”

Ngô Bình đáp: “Đúng thế. Nó có thể bảo vệ sự an toàn cho tướng quân”.

Tướng quân Wajih tò mò hỏi: “Có thể cho tôi xem không?”

Ngô Bình lấy giấy bùa và bút từ trong hành lý mang theo. Anh giữ tinh thần thanh tịnh, trong hư không, một nguồn năng lượng huyền diệu tiến vào cơ thể anh, sau đó xuôi theo bút và chảy xuống.

Anh lướt bút như bay, chỉ trong một lần đã viết ra mấy dòng phù văn vô cùng phức tạp. Phù văn này lấp lánh rực rỡ, tiềm ẩn linh vận, gọi là “bùa hộ mạng”.

Bùa này hấp thụ sức mạnh của đất trời, khi người mang bùa gặp nguy hiểm bất ngờ, luồng sức mạnh này sẽ bùng lên và bảo vệ mạng sống của người ấy.

Trước đây thần niệm của Ngô Bình rất yếu nên không vẽ được loại bùa này. Nay thần niệm của anh đã mạnh, vẽ bùa này không còn khó nữa.

Anh vẽ liền ba lá bùa rồi giao tận tay tướng quân Wajih, cười nói: “Mang theo bùa này bên người có thể cứu mạng tướng quân vào thời khắc quan trọng”.

Tướng quân Wajih nhận bùa hộ thân bằng cả hai tay, nói với vẻ vô cùng kinh ngạc: “Anh Ngô à, bùa này được thần linh phù hộ thật ư?”

Ngô Bình cũng biết ông ta là tín đồ Baháʼí, bèn đáp: “Có thể hiểu như vậy”.

Wajih rất vui, cất kỹ bùa hộ thân rồi đưa Ngô Bình đến nơi khác tham quan.

Sau cùng, họ đi đến một ngôi viện nhỏ. Ở đây có khoảng hai mươi, ba ngươi người đàn ông da đen cởi trần đang luyện tập chiến đấu. Người chỉ huy thuộc hậu duệ Á châu, nghe giọng có lẽ là người Hàn của Bán đảo Nam.
Chương 498: Thầy dạy chiến đấu

Wajih cười bảo: “Anh Ngô, họ đều là hộ vệ của tôi, là những người đánh giỏi nhất được chọn từ các bộ lạc lớn. Vị này là thầy dạy chiến đấu của họ - Lee Sunghee. Đây là quán quân võ chiến đấu không hạn chế hạng trung của thế giới, lợi hại vô cùng”.

Ngô Bình gật đầu, song không bận tâm lắm. Trong mắt người tu hành, võ chiến đấu của thế tục cũng như trò trẻ con vậy, không đáng nhắc đến.

Tướng quân Wajih giới thiệu: “Lee, anh Ngô là cao thủ chiến đấu của Viêm Long, ra tay nhanh như chớp vậy”.

Lee Sunghee đanh mặt liếc nhìn Ngô Bình, đoạn nói: “Vậy sao? Đối với người chiến đấu, nhanh không phải là vấn đề, vừa nhanh vừa có lực vừa phải chuẩn xác, mới có thể một đòn đánh bại đối thủ”.

Tướng quân Wajih cười ha ha, hỏi Ngô Bình: “Anh Ngô à, trình độ của những hộ vệ này khá đấy chứ?”

Ngô Bình đáp: “Thân dưới không vững, cơ bắp cứng, tay chân lóng ngóng. Bọn họ không hề hiểu thế nào là chiến đấu thật sự”.

Nghe anh nói vậy, Lee Sunghee nổi giận: “Khốn kiếp! Dám nói học viên của tôi không hiểu thế nào là chiến đấu, anh đang sỉ nhục tôi đấy à?”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Anh đáng để tôi sỉ nhục sao? Tôi chỉ nói sự thật thôi”.

Huyệt thái dương giật giật, Lee Sunghee lớn tiếng: “Nói khoác không biết ngượng! Anh dám đấu với tôi một trận không?”

Ngô Bình hờ hững đáp: “Đấu với tôi? Anh không xứng”.

Rồi anh nói với Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, dạy dỗ người này đi”.

Chu Thanh Nghiên lập tức tiến lên một bước, nhẹ nhàng rằng: “Mời”.

Thời gian qua, cô ấy đã khổ luyện đoàn thể thuật và phương pháp hít thở, tu vi tăng mạnh, đã sắp tiến đến cảnh giới Thần. Cộng thêm một vài phương pháp mà Ngô Bình truyền dạy cho cô ấy, đánh bại người trước mặt là chuyện không khó.

Lee Sunghee như bị sỉ nhục: “Cô ta?”

Chu Thanh Nghiên hờ hững hỏi: “Sao? Xem thường phụ nữ? Tôi có thể hạ gục anh trong ba chiêu đấy”.

Lee Sunghee tức đến bật cười: “Được! Vậy đừng trách tôi không nương tay!”

Rồi Lee Sunghee giẫm hai chân bật nhảy, đá thẳng vào Chu Thanh Nghiên. Cú đá này vừa có thế vừa có lực mạnh.

Nhưng Chu Thanh Nghiên chỉ lách người tránh đi, tay khẽ phất một cái rồi vỗ vào đầu gối Lee Sunghee.

Đầu gối Lee Sunghee nhói lên, hướng tấn công bị chếch sang bên trái rồi rơi xuống. Lee Sunghee vừa tiếp đất đã bị một bàn tay đập vào lưng.

“Rầm!”

Lee Sunghee ngã ập xuống đất như vừa bị một cây búa đập vào, há miệng phun ra một ngụm máu.

Chưởng lực của Chu Thanh Nghiên rất vững và có sức mạnh cực lớn. Một chưởng thôi cũng đủ làm đối phương bị thương.

Các học viên da đen đều thất thanh hô lên, nhìn Chu Thanh Nghiên bằng ánh mắt khó tin.

Chu Thanh Nghiên nhẹ nhàng lên tiếng: “Đã nhường rồi”.

Tướng quân Wajih vỗ tay bồm bộp, cười bảo: “Cô Chu lợi hại quá, không ngờ cô lại đánh bại được Lee”.

Lee Sunghee bò dậy từ dưới đất, trừng mắt hỏi Chu Thanh Nghiên: “Cô là võ sĩ của Viêm Long?”

Chu Thanh Nghiên đáp: “Có thể nói vậy”.

Rồi Lee Sunghee lại nhìn sang Ngô Bình, căm tức nói: “Không tự ra tay mà lại để phụ nữ xuất trận, không đáng mặt anh hùng”.

Chu Thanh Nghiên cười khẩy: “Ngu xuẩn! Anh ấy là đại tông sư Tiên Thiên, dùng một ngón tay thôi cũng đủ giết chết anh. Anh có tư cách gì khiêu chiến anh ấy?”

Sao cơ? Đại tông sư Tiên Thiên!

Lee Sunghee sợ tái mặt, run rẩy nói: “Không thể nào, còn trẻ như vậy mà…”

Ngô Bình chẳng buồn bận tâm, đang định rời đi thì bỗng nhiên Lee Sunghee quỳ sụp xuống đất: “Đại tông sư, xin hãy nhận tôi làm đệ tử!”

Ngô Bình cau mày, nghĩ bụng người này bị điên à? Đệ tử làm sao nhận lung tung được?

“Tư chất quá kém, tôi sẽ không nhận anh”.

Cảnh tượng này khiến tướng quân Wajih sửng sốt. Ông ta vội lên tiếng: “Anh Ngô à, anh có thể làm thầy dạy chiến đấu cho hộ vệ của tôi không?”

Ngô Bình cười đáp: “Tướng quân Wajih, tôi sẽ không ở lại quý quốc quá lâu, không thể đảm nhận chức vụ ấy”.

Wajih vội vàng nói: “Không sao, anh Ngô. Anh ở đây mấy ngày thì cứ dạy họ trong mấy ngày đó là được”.

Bây giờ Ngô Bình là người cần nhờ vả ông ta. Nghĩ ngợi một hồi, anh cũng không từ chối nữa: “Được”.

Wajih rất vui mừng, bèn cười đáp: “Cảm ơn anh nhiều!”

Ngay sau đó, anh dạy họ cách đứng tấn. Lee Sunghee bái sư không thành, đành mặt dày đứng đó nghe chỉ dạy và luyện tập cùng các học viên.

Ngô Bình cũng không quan tâm đến Lee Sunghee, chỉ lo dạy cho họ. Tư chất của những người da đen này rất bình thường, nhưng học cực nhanh. Anh bắt đầu đơn giản thôi, dạy họ đứng tấn trước.

Đường Kiến đứng bên cạnh làm phiên dịch, không ngờ cũng học được, bèn luyện tập cùng bọn họ.

Dạy đứng tấn xong, Ngô Bình không để ý đến họ nữa, cùng Chu Thanh Nghiên trở về phòng. Anh không hề biết rằng chỉ vài năm nữa, sau khi đạt được thành tựu nhất định, những người da đen này sẽ tản ra khắp Phi châu và trở thành bá chủ một vùng!

Nơi ở của Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên là một căn phòng lớn ở tầng hai, có ba phòng ngủ hai phòng khách, thiết kế rất sang trọng, còn có cửa sổ sát đất cực lớn, có thể ngắm nhìn cảnh đẹp xa xa.

Chuyển hành lý vào trong, Chu Thanh Nghiên cười nói: “Tướng quân Wajih quả là nhiệt tình”.

Ngô Bình đáp: “Anh đã cứu mạng ông ta, đương nhiên là ông ta nhiệt tình tiếp đón rồi. Chúng ta phải tranh thủ ký hợp đồng thật nhanh”.

Chu Thanh Nghiên nói: “Hợp đồng chắc là không có vấn đề gì đâu. Nhưng dạo trước công ty đầu tư mười tỷ mua cổ phần nhà máy dược phẩm, mua thêm hai công ty điện giải nhôm. Tài khoản không còn tiền nữa”.

Ngô Bình bảo: “Không sao. Khoản tiền này để anh lo. Em quy ra vốn chủ sở hữu cho anh là được”.

Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Được. Cổ phần hai công ty điện giải nhôm quy ra mười sáu tỷ, em chia cho anh một nửa cổ phần, anh bỏ ra tám tỷ. Công ty ở Guinea thì anh và em mỗi người một nửa số cổ phần. Anh thấy ổn không?”

Ngô Bình thấy thế nào cũng được, bèn trả lời: “Ừ”. Trong tay anh vẫn còn một số tiền, đầu tư mười tỷ hoàn toàn không thành vấn đề.

Phòng rộng, giường to, phong cảnh dị vực, tất nhiên Ngô Bình sẽ không bỏ qua cơ hội bắt nạt Chu Thanh Nghiên. Cả hai tiếp tục tu luyện “Âm Dương Đại Hoan Hỉ Thần Công”. Công pháp này giúp tu vi của Chu Thanh Nghiên tăng rất nhanh. Tu vi của cô ấy đã tiến bộ nhảy vọt.

Chu Thanh Nghiên bị giày vò cả đêm, đến hơn mười giờ sáng mới dậy. Ngô Bình thì đã ra sân luyện công từ sớm.

Anh tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công của chùa Đại Thiền. Thần công này rất khó luyện, nhưng nhờ tư chất tốt cộng thêm nền tảng đoàn thể thuật Bát cực và phương pháp hít thở đỉnh cấp, nên sau một buổi sáng, anh đã tìm được lối đi.

Tầng đầu tiên của Kim Cương Bất Hoại Thần Công có tên là Xương Sắt Da Đồng. Công phu của tầng này là luyện cho da và xương trở nên cứng cáp, gươm đao không xuyên thủng, chỉ cần dùng thân mình cũng chống lại được sức sát thương của đao kiếm.

Tu luyện Xương Sắt Da Đồng cần tập luyện một loại “quyển kình”. Điều này yêu cầu anh phải đả thông tất cả kinh mạch da và xương, đều là kinh mạch cấp bốn.

Anh còn phải đả thông một phần kinh mạch cấp năm mới có thể luyện thành tầng đầu tiên này, vậy nên độ khó vô cùng cao.

Kim Cương Bất Hoại Thần Công có tổng cộng tám tầng. Từ khi chùa Đại Thiền thành lập đến nay chỉ có bảy người luyện được tầng đầu tiên, hai người luyện đến tầng thứ hai, và chỉ một người đạt được tầng thứ ba. Từ tầng ba trở lên là một khoảng trống, chưa có ai đạt đến.

Nay anh đang luyện tầng đầu tiên, là người thứ tám trong lịch sử luyện thành công pháp này và có tiến triển.

Sau khi tắm rửa chải chuốt xong, Chu Thanh Nghiên cũng ra sân, hỏi anh: “Sếp Hoa sắp đến rồi, chúng ta có cần ra sân bay đón không?”

Cô ấy không dám đắc tội sếp Hoa, dù sao thì sau này còn phải giao thiệp.

Ngô Bình đáp: “Được, dù gì cũng rảnh rỗi”.

Cả hai ăn trưa xong thì lái xe ra sân bay. Tướng quân Wajih cử sĩ quan phụ tá và bốn chiếc xe đi theo.

Khoảng một giờ chiều, chiếc máy bay đáp xuống sân bay Conakry.

Nhóm người sếp Hoa đã bay suốt một ngày một đêm, nay được nhìn thấy phong cảnh bên ngoài nên tâm trạng rất vui.

Vừa xuống máy bay, họ đã thấy các sĩ quan ra đón tiếp nên vui mừng vô cùng, liên tục vẫy tay chào. Có điều các sĩ quan ấy chẳng quan tâm đến họ, vì trong mắt các sĩ quan, chỉ có Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên mới là khách.
Chương 499: Lòng tốt biến thành lòng lang dạ thú

Sếp Hoa vẫn nghĩ đó là tính cách của mấy người Ghi-nê này nên cười nói: “Tướng quân nhiệt tình quá, còn cử các anh tới đón”.

Sau đó, ông ấy nhìn Chu Thanh Nghiên và Ngô Bình rồi lạnh giọng nói: “Cô cậu tách khỏi đội rồi hành động riêng biệt, chúng tôi đã tổ chức một cuộc họp trên máy bay, cuối cùng đã có quyết định sẽ loại hai người ra khỏi đoàn khảo sát”.

Sếp Mã cười trên nỗi đau của người khác: “Hừ! Sếp Ngô, cậu giỏi lắm cơ mà? Còn bay thẳng nữa, nhưng giờ thì sao? Không có chúng tôi, các người có thoả thuận được vụ quặng bô xít không?”

Những người khác cũng bắt đầu lên tiếng trách móc, tất cả bọn họ đều không ưa Ngô Bình, anh dựa vào đâu mà được bay thẳng đến Ghi-nê chứ? Còn họ phải bay những một ngày một đêm lận!

Ngô Bình lấy làm lạ, còn Chu Thanh Nghiên thì câm nín, những người này mù rồi sao? Họ không biết đây là người mà Ngô Bình và cô ấy dẫn theo ư?

Chu Thanh Nghiên định tiến lên giải thích, nhưng sếp Hoa đã xua tay nói: “Cô Chu, cô không cần trình bày nữa, không còn gì để nói nữa cả”.

Ngô Bình lắc đầu nói: “Thanh Nghiên, nếu người ta đã không chào đón thì mình còn ở lại đây làm gì nữa? Đi thôi”.

Anh kéo Chu Thanh Nghiên lên xe, sau đó đoàn xe sang trọng và đội sĩ quan cũng lần lượt lên xe rời khỏi sân bay.

Tất cả mọi người đều nghệt mặt ra, sếp Hoa nhìn đoàn xe đã đi xa rồi chợt nhận ra điều gì đó, sau đó mặt nhăn lại.

Sếp Mã lẩm bẩm: “Không thể nào! Đó là quân đội của tướng quân Wajih, tại sao họ lại phụ vụ gã họ Ngô kia?”

Sếp Hoa vừa tức vừa bạc, ông ta lườm sếp Mã rồi nói: “Mã Dung! Nếu không phải ông đâm bị thóc, chọc bị gạo trên máy bay thì chúng tôi nào có đưa ra quyết định như vậy? Ông đúng thật là…”

Sếp Hoa tức đến mức nói không nên lời, sau đó vội lấy điện thoại ra gọi cho Chu Thanh Nghiên.

Ngô Bình ngồi chết xe rồi tắt nguồn máy của Chu Thanh Nghiên luôn, sau đó nói: “Thanh Nghiên, kệ họ đi”.

Chu Thanh Nghiên thở dài: “Đám người này thật là, chúng ta có lòng tốt tới đón, còn định giới thiệu họ với tướng quân Wajih, mà họ lại đuổi mình ra khỏi đoàn”.

Ngô Bình cười lạnh: “Một lũ ngớ ngẩn thôi mà, không cần bận tâm. Chẳng dễ gì mình mới tới được đây, mai phải đi xem voi với khỉ châu Phi mới được”.

Chu Thanh Nghiên sáng mắt lên: “Thật không ạ? Hay quá! Em muốn đi du lịch châu Phi lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội”.

Buổi chiều, Ngô Bình điều trị cho tướng quân wajih trước. Trong khi điều trị, Wajih vẫn nói không ngưng nghỉ, đến nỗi phiên dịch Đường Kiến khô hết cả miệng, phải liên tục uống nước.

“Cậu Ngô, nước tôi nghèo lắm, người ra toàn bảo tôi là quân phiệt, nhưng cũng là tôi lo nghĩ cho nước nhà thôi mà. Song nước chúng tôi không có nền công nghiệp riêng, thực lực quân sự lại yếu thì giàu làm sao được? Nên bây giờ, chúng tôi chỉ biết bán tài nguyên thôi”.

Ngô Bình không ngờ Wajih có thể nói ra những lời ấy: “Xem ra tướng quân rất yêu đất nước của mình”.

Wajih: “Cậu Ngô, các cậu có thể đầu tư nhà máy ở nước tôi không? Cậu yên tâm, tôi sẽ miễn thuế năm năm đầu, hơn nữa còn giúp đỡ hết sức”.

Chu Thanh Nghiên sáng mắt lên nói: “Giá quặng bô xít ở nước ta là 400 một tấn, nhôm ô xít luyện chế từ nó ra có giá trị từ 2400 đến 2700 một tấn, vậy là gấp sáu lần giá trị của quặng bô xít. Nếu chúng tôi có thể xây dựng một nhà máy nhôm ô xít ở đây thì chẳng những có thể tiết kiệm được chi phí vận chuyển, mà còn tăng thêm giá trị của thành phẩm”.

Ngô Bình lại nghĩ khác, anh nói: “Thanh Nghiên, em phải nhớ đây là cộng hoà Ghi-nê, chứ không phải nước mình, nơi có nền móng công nghiệp vững chắc và chuỗi sản xuất liền mạch. Ở đây chưa có nền móng công nghiệp, em muốn mua cái đinh cũng phải nhập khẩu đấy”.

Chu Thanh Nghiên cười nói: “Không sao, mình có thể chuyển vật tư xây dựng từ nước mình tới. Hơn nữa, Viêm Long có chính sách hỗ trợ mà, chỉ cần dự án của mình xin được phép, các bộ ngành liên quan sẽ hỗ trợ hết mình”.

Cô ấy nói tiếp: “Mỗi năm, mình sản xuất được 50 triệu tấn quặng bô xít, nếu có thể tinh luyện thành nhôm ô xít thì sản lượng một năm sẽ là khoảng 25 triệu tấn. Tính theo giá trị hiện tại thì cũng phải 60 tỷ đấy”.

Ngô Bình thấy phiền hà nên không muốn nhúng tay, nhưng Chu Thanh Nghiên lại có vẻ rất hào hứng, còn Wajih thật sự muốn phát triển ngành công nghiệp trong nước, vì thế anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi được rồi, chuyện này để bàn sau”.

Wajih vui mừng nói: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu. Cộng hoà Ghi-nê chúng tôi được coi là vùng đất giàu tài nguyên phong phú, ngoài quặng bô xít ra, vùng duyên hải của chúng tôi còn có dầu mỏ chờ khai thác. Trong đất liền thì có kim cương, vàng, quặng sắt. Nhưng nếu muốn khai thá chúng thì chúng tôi phải giàu mạnh lên trước đã”.

Ngô Bình biết tài nguyên của Ghi-nê hầu như đều bị các nước lớn thao túng hết rồi, Wajih cũng không thể làm gì được.

Chữa trị xong, Wajih cảm thấy đỡ hơn hôm qua rất nhiều, vì thế càng tin tưởng Ngô Bình hơn.

Ngô Bình bảo ông ta nghỉ ngơi, đồng thời kê một đơn thuốc rồi bảo Diệp Huyền gửi qua đường bưu điện tới.

Sau đó, anh tiếp tục truyền thụ trụ pháp cho nhóm vệ sĩ kia. Dù họ không thông minh lắm, học lại chậm, nhưng được cái rất khoẻ. Sau khi tập một ngày thì trông cũng ra dáng lắm rồi.

Tiếp theo, anh bắt đầu tăng thêm độ khó.

Thầy trò cùng tiến, trong lúc dạy cho họ, Ngô Bình cũng tự tiến bộ thêm. Anh là đại tong sư, Quyền Ý đại thành, nhưng chưa viên mãn.

Quá trình dạy học cũng giúp anh nghiền ngẫm và chỉnh đốn lại tư duy võ thuật của mình thành một thể.

Giữa chừng, phiên dịch Đường Kiến tới báo đoàn của sếp Hoa xin gặp Wajih, nhưng ông ta đã từ chối. Ngô Bình nghe xong cũng mặc kệ rồi tiếp tục dạy học.

Chu Thanh Nghiên cũng không nhàn rỗi, cô ấy đi thảo hợp đồng để ngày mai ký kết. Ngoài ra, cô ấy còn lên kế hoạch cho dự án nhôm ô xít. Vì muốn đầu tư quy mô lớn ở nước ngoài thì phải được trong nước cấp phép nên quá trình khá rườm rà.

Chiều đến, Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên quyết định đi dạo, họ dẫn theo một người dẫn đường. Phía thành Tây là bờ biển dài, có bãi cát vàng, hai người đi bộ trên cát.

Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên đều đi chân trần, giẫm lên cát cảm thấy rất dễ chịu.

Khi chân chạm nước, Chu Thanh Nghiên ôm lấy Ngô Bình, trong lòng thấy rất an yên. Chẳng dễ gì mới có những giây phút thư giãn thế này nên cô ấy phải tận hưởng.

Lúc này, có ba người đàn ông Thổ Áo đi qua, họ nhìn thẳng vào Ngô Bình với sát ý không hề che đậy.

Ngô Bình cười lạnh một tiếng rồi bảo Chu Thanh Nghiên đứng im, còn mình thì lao lên phía trước.

Ba người Thổ Áo ấy đều cao trên mét chín, cơ bắp cuồn cuộn với khí tức bức người. Anh nhìn thấy có một luồng khí tức lởn vợn trong người họ, trông thì giống chân khí, nhưng lại không phải.

“Mày mau quỳ xuống, tao sẽ cho mày được chết một cách dễ chịu”, người đàn ông đi giữa lạnh lùng nói bằng tiếng Anh.

Ngô Bình: “Bọn mày được người Thổ Áo kia sai đến đúng không? Tên đó ngu thật, một mình chịu thiệt chưa đủ còn kéo thêm bọn mày”.

Ba tên kia hừ lạnh một tiếng rồi lao tới. Trong ba người này thì có hai người dùng dao, một người dùng tay không.

Song, họ còn chưa kịp ra tay thì đã thấy mất thăng bằng rồi quỳ xuống.

Thần niệm của Ngô Bình đã rất mạnh, anh thi triển khối luỹ thuật rồi khống chế họ.

Ba người kia quỳ dưới đất, mắt nhìn thẳng.

Ngô Bình hỏi người ở giữa: “Ai sai các người tới?”

“Đoàn kỵ sĩ đại dương”, người đó đáp.

“Đó là đoàn nào?”, Ngô Bình tò mò.
Chương 500: Sư tử đồng hoang

“Đó là một tổ chức sát thủ của các nhà giàu ở Thổ Áo, họ chuyên phục vụ cho các đại tư bản và tập đoàn tài chính, ngoài ra còn có nghiệp vụ đối ngoại”.

Ngô Bình: “Hình như trong cơ thể các người có một luồng sức mạnh gì đó, đấy là gì?”

Người đó đáp: “Đó là một loại sức mạnh sinh ra từ suy nghĩ và thể thuật, chúng tôi gọi nó là nguyên lực”.

Nguyên lực? Ngô Bình gật gù, anh cảm thấy hình như nguyên lực này có tác dụng giống chân khí, có lẽ cả hai có chung gốc gác trong một mốc nào đó của lịch sử.

Vì thế, anh bắt cả ba người nõi rõ về suy nghĩ và thuật luyện thể mà họ biết, Ngô Bình lắng nghe chăm chú, chờ họ nói xong, anh nói: “Giờ các người hãy về tổng bộ và thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chuẩn bị thật nhiều thuốc nổ rồi cho tổng bộ ấy nổ tung. À, phải gài thuốc nổ ở ba vị trí khác nhau nhé”.

“Vâng”, ba người đó đã bị khống chế nên rất nghe lời.

Chờ họ đi rồi, Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên lại đi dạo tiếp đến khi mặt trờ lặn thì mới về ăn tối.

Tối đến, Ngô Bình tiếp tục lĩnh ngộ quyền ý. Anh đã đi đến tầng cuối cùng là đại thành rồi. Còn viên mãn thì anh cũng không quá trông chờ, vì làm được điều ấy là rất khó.

Nếu coi việc ngưng luyện ra quyền ý là cấp bậc tiểu học thì viên mãn chính là thi đại học, độ khó cao hơn rất nhiều.

Một khi đạt đến viên mãn quyền ý, Ngô Bình có thể dung hợp ý chí và thần niệm trong võ thuật rồi tạp thành võ hồn. Võ hồn có thể sáng tạo ra rất nhiều võ kỹ mạnh mẽ, cuối cùng hình thành bản lĩnh võ thuật cao cường.

Vì thế rất khó để đạt được viên mãn, cả buổi tối mà Ngô Bình cũng không tiến bộ được nhiều. Nhưng anh đã sáng tạo ra một bộ thân pháp với 18 chiêu thức sau 24 thức của bài luyện thể.

Sáng sớm hôm sau, anh đã truyền bài thân pháp ấy cho đám vệ sĩ da đen, sau đó mới đi chữa trị cho Wajih tiếp.

Chữa trị xong thì cũng đã chín giờ sáng, anh dẫn Chu Thanh Nghiên đi xem sư tử. Phía trước là xe của hướng dẫn viên.

Chất lượng đường đi ở tỉnh của Ghi-nê cũng tạm, giống đường của Viêm Long từ 30 năm trước, xe cộ khá thưa thớt.

Xe của họ phóng đi rất nhanh, hai tiếng sau đã tới một đồng cỏ. Ở đây không có đường đi nên xe rất xóc, tốc độ phải giảm hẳn.

Đường Kiến ngồi trên xe của hướng dẫn viên, anh ta nói qua máy bộ đàm: “Cậu Ngô, nửa tiếng nữa mình sẽ đến địa bàn của sư tử”.

Ngô Bình: “Ừm, đi tiếp đi”.

Không lâu sau, bắt đầu có nhiều con động vật xuất hiện trong tầm mắt của Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên. Trước kia, họ chỉ được nhìn qua màn hình ti vi, chúng hoàn toàn khác với động vật nuôi trong sở thú vì trông hoang dã hơn.

Chu Thanh Nghiên lấy máy ảnh ra bắ đầu tác nghiệp, chiếc xe vẫn tiếp tục di chuyển.

Cuối cùng thì họ cũng nhìn thấy một bầy sư tử, trong đó có một con sư tử đực, bảy con sư tử cái và tám chú sư tử con. Có lẽ gia đình này vừa đánh chén xong nên đang nhàn nhãn nằm trên đồng cỏ chải lông cho nhau, bầy sư tử con đang chơi đùa nghịch ngợm.

Chu Thanh Nghiên nói: “Nếu được tiến lại gần rồi sờ bọn sư tử con thì thích lắm anh nhỉ”.

Ngô Bình cười nói: “Có gì khó đâu? Đi với anh”.

Dứt lời, anh kéo Chu Thanh Nghiên xuống xe rồi đi về phía bầy sư tử.

Dù Chu Thanh Nghiên cũng biết chút võ nghệ, nhưng vẫn rất căng thẳng, cô ấy nuốt nước miếng nói: “Chúng không tấn công mình chứ?”

“Không dám đâu”, Ngô Bình thờ ơ nói. Anh không hề khoác lác, trong phiến ngọc có cách điều khiển dã thú, hơn nữa còn là dã thú hung hãn nên mấy con sư tử này có là gì. Không phải nói quá chứ sức anh thừa sức bắt được sư tử với hổ.

Thấy có người lại gần, bầy sư tử lập tức cảnh giác, con sư tử đực gào lên, tỏ ý cảnh cáo rõ ràng.

Một hướng dẫn viên giật bắn mình rồi hò hét bằng giọng địa phương, sau đó còn khoa chân múa bay, thậm chí còn lấy cả súng ra. Nếu con sư tử kia dám tấn công Ngô Bình thì anh ta sẽ nổ súng.

Đường Kiến vội cản người đó lại rồi nói: “Bình tĩnh, cậu Ngô là đại tông sư, con sư tử kia không là gì đâu”.

Hướng dẫn viên nghe xong thì khó tin nói: “Cậu ấy là chúa đất à?”

Chúa đất là một truyền kỳ được lưu truyền trong các bộ lạc của châu Phi, nhân vật chính là một anh hùng có thể thuần phục sư tử, khiến bách thú phải khiếp sợ và được mọi người gọi là chúa đất.

Đường Kiến cười nói: “Cái này thì tôi không biết, nhưng chắc chắc chúa đất của các người không phải đối thủ của cậu Ngô đâu”.

Ngô Bình bước nhanh tới gần con sư tử rồi giơ tay kết ấn, sau đó lẩm nhẩm gì đó. Đây là tiếng của một loài mãnh thú thượng cổ, con sư tử kia nghe thấy một cái thì ngẩn ra, sau đó chầm chậm nằm xuống đất.

Không chỉ nó, mà tất cả các con sư tử mẹ cũng nằm rạp xuống ngoan ngoãn. Chỉ có bầy sư tử con là không biết gì nên vẫn chạy về phía Ngô Bình rồi thị uy.

Ngô Bình ngồi xuống trước mặt con sư tử đực rồi giơ tay vỗ vào đầu nó, con sư tử lập tức gục đầu xuống đất, thả lỏng toàn thân. Trong máu huyết của nó có một ký ức từ thời viễn cổ, từng có một con mãnh thú đến đây, bách thú phải cúi đầu. Ngô Bình của lúc này cho nó một cảm giác kinh hãi y như vậy.

Ngô Bình giơ tay túm lấy một con sư tử con, nó vẫn gầm gừ cắn vào tay anh. Nhưng da anh rất dày nên nó không cắn được, bỗng nó cảm thấy được Ngô Bình vuốt ve rất dễ chịu nên nằm gọn trong lòng anh luôn, sau đó còn phát ra những tiếng kêu thích thú.

Chu Thanh Nghiên hỏi nhỏ: “Em bế nó được không?”

Ngô Bình mỉm cười rồi để con sư tử con vào lòng cô ấy, nó mở to mắt nhìn, nhưng không có phản ứng gì, mà tiếp tục hưởng thụ những cái vuốt ve của Chu Thanh Nghiên.

Ngô Bình lại chạy đi bắt một chú sư tử con khác, đang rảnh nên anh dùng chân khí màu tím để đả thông kinh mạch cho nó.

Các con vật trở nên mạnh mẽ là nhờ kinh mạch được đả thông, nhưng có một số kinh mạch mà được đả thông thì sẽ giúp con thú ấy rở thành bá vương.

Chú sư tử con cảm thấy vô cùng thoải mái, khi Ngô Bình thả nó xuống, nó lại nhảy vào lòng anh, không chịu đi.

Ngô Bình lấy một tấm thảm ở cốp xe rồi trải xuống đất, sau đó lấy đồ ăn ra ngồi ăn giữa bầy sư tử.

Chú sư tử con chạy tới xin ăn, Ngô Bình cho nó hai miếng thịt bò.

Sư tử bố mẹ thì không dám lại gần, mà nằm im dưới đất.

Đúng lúc này, ở phía xa lại có hai chiếc xe việt dã đi tới, có người cầm súng ngắm vào bầy sư tử.

Thấy thế, hướng dẫn viên biến sắc mặt rồi xua tay, ra hiệu cho họ đừng bắn.

Ở đây có một trò đi săn, đại gia ở các nước sẽ đi cùng các tay thợ săn chuyên nghiệp để đến đây đi săn, họ chuyên lùng các con động vật lớn như trâu, ngựa và sư tử.

Chiếc xe cách họ khoảng hơn 900 mét, Ngô Bình cảm thấy có người cầm súng nên hô lớn: “Đường Kiến, súng!”

Đường Kiến lập tức cướp lấy cây súng của cậu hướng dẫn viên rồi ném cho Ngô Bình. Anh nhận lấy rồi ngoảnh lại, chĩa súng về phía đối diện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK