Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 991: Ma nhân

Đệ Nhất Thần Hầu cúi đầu nói: “Tôi cũng là bất đắc dĩ, nếu không để chúng ăn no thì chúng sẽ ăn tôi”.

Ngô Bình: “Những đứa trẻ ấy ở đâu?”

Đệ Nhất Thần Hầu: “Chúng tôi mua. Mấy năm đầu, có nhiều gia đình sinh nhiều con nhưng không nuôi được nên muốn bán. Khi ấy, mua một đứa trẻ chỉ mất vài trăm thôi. Nhưng vài năm trở lại đây thì đắt hơn, mỗi đứa phải vài trăm nghìn”.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Còn đứa bé nào ở đây không?”

Đệ Nhất Thần Hầu: “Tháng này còn 11 đứa, đang bị nhốt ở hang động phía sau, tôi bảo ông Khánh trông chừng”.

Ngô Bình đấm một cú vào ngực Đệ Nhất Thần Hầu làm ông ta bay ra xa, sau đó đập mạnh lên vách đá rồi hộc ra một ngụm máu.

Anh xách cổ ông ta lên rồi ném ra ngoài hang.

Ông ta ngã xuống đất, mùi máu tanh đã dẫn dụ hai bóng xám tới gần, đôi mắt đỏ loè của chúng nhìn chằm chằm vào Đệ Nhất Thần Hầu đang bị thương.

“Đừng! Xin Chân Quân tha mạng, cứu tôi với!”, ông ta gào lên.

Song, một cái bóng xám đã nhào tới rồi ngoạm phần đầu của Đệ Nhất Thần Hầu, tiếng nhai xương ngau ngáu. Không lâu sau, Đệ Nhất Thần Hầu không còn kêu nữa.

Ông Khánh quỳ xuống: “Xin tha cho tôi, là lão gia bắt tôi làm chuyện xấu”.

Ngô Bình tát vào mặt ông ta, đầu ông Khánh ngoẹo sang một bên rồi chết tại chỗ, Ngô Bình ném thi thể của ông ta cho một cái bóng xám gần đó, nó lập tức lao lên ăn ngay.

Ngô Bình quan sát từ xa, chờ chúng ăn hai thi thể kia xong rồi mới tiến lại gần chúng.

Bóng xám đã ăn uống no say nên đứng yên nhìn Ngô Bình, anh vẫn tiếp tục bước gần tới chúng.

Hai bóng xám này có hình người, cao trên mét bảy, làn da phủ đầu vảy màu đen, móng vuốt sắc nhọn, đôi mắt đỏ loè, con ngươi như mắt thằn lằn, răng thì sắc bén, mũi không có lớp da bao phủ mà chỉ có xương đen xì.

Ngô Bình nhìn hai con quái vật rồi lạnh giọng nói: “Trông xấu chết đi được!”

Con quái vật ở phía bên trái hét lên rồi tấn công Ngô Bình với tốc độ nhanh như điện.

Ngô Bình thi triển Thiên Nguyên Chỉ, một chỉ lực xuyên thủng mi tâm của con quái vật, toàn thân nó cứng đờ rồi ngã mạnh xuống đất.

Còn quái vật còn lại rít lên rồi quay đầu bỏ chạy, Ngô Bình đuổi theo với tốc độ còn nhanh hơn nó, anh bóp cổ nó rồi dùng sức bóp mạnh.

Giết hai con quái vật xong, Ngô Bình nhíu mày, anh cảm thấy quái vật hình người ở đây có thực lực không kém gì tu sĩ Bán Thần của nước Mễ. Không biết có bao nhiêu con quái vật ở cái nơi này nữa?

Ngô Bình phủi tay rồi đi về phía một hang động gần đó, bên ngoài có một tảng đá lớn. Anh xê tảng đá sang một bên thì nhìn thấy có 11 đứa trẻ đang ngồi co ro bên trong, cả trai cả gái đều khoảng từ ba đến năm tuổi.

Ngô Bình đi vào châm nến lên rồi nói: “Các cháu đừng sợ, chú là người tốt đến cứu các cháu”.

Nói rồi, anh lấy đồ ăn vặt và nước trong nhẫn trữ đồ ra rồi đưa cho bọn trẻ.

Bọn trẻ đến đây đã hơn nửa tháng rồi, mỗi ngày đều có một đứa bị ông lão trông rất đáng sợ bắt đi nên chúng luôn sống trong lo lắng, thấp thỏm.

Hôm nay chợt nhìn thấy một chú hiền lành, bọn trẻ như nhìn thấy thiên sứ, cảm giác sợ hãi cũng tan biến.

Chờ bọn trẻ ăn no xong, Ngô Bình mới nói: “Chú đưa các cháu đến một nơi an toàn nhé, đừng sợ”.

Lũ trẻ gật đầu, vì thế Ngô Bình đã đưa tất cả vào trong một căn nhà đơn giản ở không gian Hắc Thiên.

Vừa làm xong thì anh nghe thấy có tiếng quái vật ở bên ngoài, anh cười lạnh một tiếng rồi đi ra. Quả nhiên, lại có ba con quái vật xuất hiện, đôi mắt đỏ lừ của chúng đang lườm Ngô Bình.

Anh lạnh giọng nói: “Chúng mày không phải đối thủ của tao đâu, gọi đại ca bọn mày đến đây”.

Dứt lời, anh thi triển Sát Long Ấn, một ấn quang xuất hiện rồi che phủ trên đỉnh đầu đám quái vật.

Một con ngẩn ra, ngay sau đó toàn thân đã nổ tung.

Hai con khác thấy thế thì sợ hãi rồi quay đầu bỏ chạy.

Ngô Bình không đuổi theo, vì anh biết đại ca của chúng nó sẽ quay lại báo thù nhanh thôi.

Ngô Bình đi vào hang động rồi ngồi xếp bằng xuống, có lẽ sẽ có một trận ác chiến nên anh quyết định sẽ luyện thành Thiên Tinh Sát Quyền luôn.

Thiên Tinh Sát Quyền mượn sức mạnh của sao trời để taoh ra uy lực, công pháp này có năm thức là Tinh Huy, Tinh Kích, Tinh Tịch, Tinh Lạc và Tinh Nguyên.

Trước kia, thực lực của Ngô Bình có hạn nên chỉ luyện được đến Tinh Kích, nhưng giờ anh có thể luyện ba thức còn lại rồi.

Sau khi có linh lạc và thần lạc, thể chất và tinh thần của Ngô Bình đã mạnh hơn nhiều, loáng cái anh đã luyện xong ba thức cuối, sau đó dùng chúng để nghiên cứu pháp thuật và tất sát kỹ.

Truyền thừa của tiên điện Thiên Võ đã giúp anh mở mang rất nhiều, vì thế anh có thể tìm thấy đầu mối nhanh chóng và sáng tạo ra một môn sát thuật có tên là Thiên Tinh Sát!

Sau khi luyện thành Thiên Tinh Sát, Ngô Bình đang định tập thử thêm vài lần thì lại có tiếng động ở bên ngoài hang, một giọng nói như tiếng kim loại ma sát vào nhau vang lên: “Người ở bên trong mau ra đây chịu chết”.

Ngô Bình nghe thấy giọng nói đó giống tiếng ở triều Đường, anh đã gặp nhiều người thượng cổ nên cũng có chút hiểu biết về chất giọng của các triều đại.

Anh đi ra ngoài thì nhìn thấy có một con quái vật hình người đang đứng ở đó, nó mặc quần áo, nhưng bộ quần áo rách nát lắm rồi.

Người này có vóc dáng cao lớn, nhưng không có tóc và cổ, mắt thì màu vàng.

“Mày là đại ca của chúng nó à?”, Ngô Bình hỏi.

Quái vật lạnh giọng đáp: “Dám giết người của tao, to gan đấy”.

Ngô Bình: “Chúng nó có còn là người nữa đâu, rặt một lũ người không ra người, quỷ không ra quỷ”.

Quái vật: “Quỳ xuống thì tao sẽ tha mạng cho mày”.

Ngô Bình cười lạnh: “Mày đủ trình làm được điều ấy chưa?”

Con quái vật điên lên rồi vung tay, một tia sắc lạnh tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình bât ngờ vì đó là kiếm quang.

Anh nhanh chóng lấy kiếm Vô Tương ra nghênh chiến.

Một âm thanh va chạm vang lên, kiếm quang kia nhạt màu rồi rơi xuống đất.

Con quái vật giật mình, sau đó Ngô Bình đã áp sát nó rồi thi triển Thiên Tinh Sát.

Nó không hề thấy Ngô Bình đã ra tay thế nào, chỉ biết người mình bị trúng một chưởng xong thì cháy sém hết cả.

Nó kêu lên đau đớn rồi lại tung đường kiếm về phía Ngô Bình.

Ngô Bình chém kiếm Vô Tương ra, thanh bảo kiếm của con quái vật đứt đôi, còn kiếm Vô Tương đã kề trên cổ nó.

Con quái vật giơ hai tay lên: “Mày không được giết tao”.

Ngô Bình: “Tại sao?”

Quái vật: “Tao là thuộc hạ của Ma Quân, mày mà giết tao, Ma Quân sẽ không tha cho mày đâu”.

Ngô Bình híp mắt lại: “Trên mày vẫn còn Ma Quân ư? Rốt cuộc ở đây có bao nhiêu con quái vật?”

Quái vật: “Ít nhất là 300 nghìn nhân ma”.

Ngô Bình: “300 nghìn? Sao lại nhiều thế!”

Quái vật: “Lẽ ra sau khi con người biến thành nhân ma thì sẽ chết ở đây, vì nơi này không có tài nguyên tu hành, không có linh khí nên không thể tiến bộ được. Nhưng một nghìn năm trước, có một người tẩu hoả nhập ma đã dùng tài nguyên mà mình mang theo rồi đột phá thành công và trở thành Ma Quân. Hơn nữa, nhờ Ma Quân hỗ trợ mà các nhân ma đều đột phá tiếp được. Ma Quân đã bồi dưỡng ra bốn ma tướng và năm mươi nghìn ma binh”.
Chương 992: Thiền Âm Luyện Ma

Từ đó trở đi, các ma nhân đã sinh sôi nảy nở, số lượng ngày một nhiều hơn, đến nay đã có hơn 300 nghìn con.

Ngô Bình nghe xong thì biết nơi này đã biến thành ma vực nên vô cùng nguy hiểm.

Anh hỏi: “Ma Quân ấy có thực lực thế nào? Đã dến Tiên Quân chưa?”

Quái vật: “Thực lực của Ma Quân ít cũng phải là Tiên Quân cảnh giới Âm Dương rồi”.

Tiên Quân? Ngô Bình trầm mặc rồi nhìn xung quanh thì phát hiện còn có 13 nhân ma ở quanh đây.

Vì thế, anh lập tức bay vút lên cao rồi phát Đại Phạn Thiền Âm. Tu vi của các nhân ma này còn kém xa anh nên nghe thấy một cái là buông vũ khí rồi đầu hàng anh ngay.

Ban đầu, bọn chúng đau đớn vật vã rồi hét gào, nhưng không lâu sau đã bình tĩnh lại rồi ngồi xếp bằng xuống, sau đó vảy trên người chúng cũng rụng xuống, làn da mới hiện ra, đôi mắt cũng trở lại màu sắc bình thường ban đầu.

Chục phút sau, tất cả ma niệm trong người họ đã được Ngô Bình xoá bỏ, thần trí của họ đã tỉnh táo lại như ban đầu.

Ngô Bình ngừng niệm Đại Phạn Thiền Âm rồi nói: “Trước đó, các người đã rơi vào ma đạo, tôi đã đánh thức bản tâm của mọi người. Bây giờ, các người có muốn rời đi với tôi không?”

Ngô Bình không muốn ra tay với các Ma Quân kia, vì dẫu sao họ cũng là người bị nhốt ở đây. Mà Ma Quân có thực lực rất mạnh.

Mọi người đều nói: “Chúng tôi đồng ý đi theo cậu”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, đi theo tôi”.

Họ đi tới trước cánh cửa phát sáng, Ngô Bình tách hai tay ra rồi mở cánh cửa, để bọn họ lần lượt ra ngoài.

Hai anh em Đệ Nhất Đức Nhân đang chờ kết quả bên ngoài, đột nhiên thấy Ngô Bình vẫn bình an đi ra, cả hai đều hết hồn.

Ngô Bình tóm cổ hai anh em họ rồi ném vào trong cánh cửa, vậy là cả hai đã rơi vào nơi Luyện Ma.

Xong xuôi, anh nói với 13 người kia: “Chắc mọi người đều đến từ các thời kỳ khác nhau, bây giờ e khó thích nghi với cuộc sống hiện tại, thôi thì sau này cứ đi theo tôi”.

Vì thế, Ngô Bình sắp xếp cho họ về Vân Đỉnh trước, sau đó đưa đến tổng bộ Thiên Long, còn anh thì đến Thạch Thành để giao 11 đứa trẻ cho Chu Nhược Tuyết, để cô ấy tìm chỗ ở cho bọn trẻ.

Chu Nhược Tuyết thấy rất ngạc nhiên khi có nhiều trẻ nhỏ như vậy, cô ấy nha h chóng đi xếp chỗ ăn ở cho bọn trẻ rồi dặn người trông nom. Sau đó, trên tỉnh sẽ tiếp nhận và quản lý bọn trẻ để chắc chắn chúng không bị bán đi tiếp.

Xong việc về bọn trẻ, Ngô Bình trở về nhà. Khi sắp bay đến Vân Đỉnh, Ngô Bình đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.

Ngay sau đó đã có một luồng ma niệm xuất hiện trong đầu anh, anh kinh ngạc rồi vội vàng đáp xuống. Vì không có thời gian để chọn chỗ nên anh đã đáp luôn xuống một công viên.

Ở đây có một hòn non bộ, anh đi ra phía sau. Ma niệm ngày càng mạnh, anh biết đại kiếm tâm ma đã đến nên đã dùng bí pháp để trấn áp.

Đại kiếp tâm ma quá mạnh, Ngô Bình gần như phải dùng hết toàn bộ sức mạnh để trấn áp nó. May là anh đã có thánh tâm và các bản lĩnh của Phật pháp. Tuy tâm ma này rất mạnh, nhưng cũng không thể chiếm hết lý trí của anh được. Đương nhiên, muốn trấn áp được nó thì anh cần tốn rất nhiều sức lực”.

Song, hiện giờ anh đang dùng toàn lực để chống lại tâm ma nên cơ thể rất yếu, không còn khác người bình thường là bao. Ngay bây giờ, anh cần tìm một nơi yên tĩnh để bế quan tu luyện.

Ngô Bình lấy điện thoại ra gọi cho Cương Tử, bảo cậu ấy đánh xe đến đón. Dẫu sao huyện Minh Dương cũng gần đây, đi khoảng một tiếng là đến nơi.

Nhưng anh vừa lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Cương Tử thì Tôn Phi gọi tới.

Lúc này, lẽ ra Ngô Bình phải nhanh chóng đến nơi an toàn, nhưng anh lại thoáng do dự rồi nghe máy.

“Ngô Bình, dạo này cậu có nhà không?”, Tô Phi hỏi.

Ngô Bình: “Tô Phi, mình đang ở Vân Đỉnh”.

Tô Phi cười nói: “Tốt quá rồi, cậu có thể bớt chút thời gian giúp mình một việc được không?”

Ngô Bình: “Gì mà khách sáo thế, có gì thì cậu nói đi”.

Tô Phi: “Lần trước, cậu đóng giả làm bạn trai mình đã giúp mình giải quyết được một rắc rối. Nhưng dạo này mẹ mình bắt đầu nghi rồi, cho nên muốn mời cậu tới nhà mình ăn cơm”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừ, lát mình sẽ tới”.

Tô Phi: “Cậu đang ở đâu, mình sẽ lái xe đi đón”.

Ngô Bình nói cho cô ấy biết địa chỉ của công viên rồi chờ.

Ngô Bình bước ra khỏi hòn non bộ rồi đi ra ngoài cổng chờ. Lúc này, bước chân anh loạng choạng như người say rượu. Khi đi ngang qua một góc đường, anh thấy có người đang chơi cờ ở đó.

Có một ông già nhà quê ăn mặc rách rưới đang ngồi đấu trí tỏng một ván cờ với một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên thi thoảng lại liếc ông già nhà quê với vẻ chắc thắng.

Ngô Bình tò mò đứng lại xem, ông già nhà quê mắc bệnh tim, hiện giờ tâm trạng đang rất thấp thỏm, nếu cứ để như vậy thì sớm muộn cũng phát bệnh.

Anh nhìn thế cờ thấy ông già nhà quê sắp thua rồi nên cười nói: “Để cháu chơi nốt cho”.

Ông già ngẩn ra nói: “Cậu ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Nếu thua thì cháu chịu, thắng thì ông được”.

Thấy Ngô Bình xuất hiện, chủ ván cờ không nói gì, vì lấy tiền của ai cũng như nhau.

Luật chơi rất đơn giản, nếu thua thì phải trả cho người đàn ông kia 100, còn thắng thì lấy được 1000.

Ông già nghe xong thì thấy cung được, ông ấy đã thua 1300 rồi, giờ không còn nhiều tiền nữa. Hơn nữa, đây là tiền ông ấy mang đi mua thuốc, giờ thua hết rồi nên ông ấy cũng đang lo lắng.

Ông ấy nói: “Thua hay thắng gì thì cũng chia đôi nhé”.

Thấy ông ấy vẫn nghĩ cho mình nên Ngô Bình cũng có cái nhìn thiện cảm hơn với ông già.

Anh cười nói: “Vâng”.

Anh hỏi người đang ông: “Tôi chơi thay ông ấy được không?”

Chủ ván cờ: “Được, thua thì trả tôi 100, thắng thì tôi đưa cậu 1000”.

Ngô Bình liếc nhìn bàn cờ, phía ông già sắp thua rồi, anh tính toán một chút thì thấy chỉ còn đúng một nước cờ có thể xoay chuyển tình thế thôi.

Anh hỏi: “Nếu hoà thì sao?”

Chủ ván cờ: “Hoà? Hoà sao được, tôi chưa hoà bao giờ”.

Ngô Bình: “Thế tôi mới nói là nếu”.

Chủ ván cờ: “Nếu hoà thì tôi đưa cậu 500”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Anh cho Pháo lên ăn Xe của đối phương, chủ ván cờ bật cười rồi cũng ăn luôn quân Pháo của anh. Chủ ván cờ đặt 10000 cho ván này nên đã tính đâu ra đấy rồi, Ngô Bình đừng hòng thắng được.

Ngô Bình chơi cờ rất nhanh, sau khoảng mười nước đi, anh đã hoá giải thế nguy hiểm. Lúc này, hai eben chỉ còn hại hai Binh, hai Sĩ, một Mã và một Pháo, nhưng bên kia vẫn còn một quân Xe.

Chủ ván cờ bắt đầu căng thẳng nên đi nước nào cũng tính thật kỹ. Vì đột nhiên tình thế bị xoay chuyển thế này khiến ông ta chưa thích ứng được.

Sau 50 nước đi, Ngô Bình dùng một Mã và một Pháo ăn luôn một Xe, một Mã và một Pháo của bên kia. Hai bên chỉ còn lại quân Tốt nên thành hoà.

Chủ ván cờ: “Hoà rồi”.

Ông ta vui vẻ lấy 500 ra đưa cho Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu chơi tiếp không?”
Chương 993: Người chuyển kiếp

Ngô Bình đưa năm trăm tệ cho ông cụ, ông ta cũng cười ha ha thối lại hai trăm năm mươi tệ cho anh.

Ngô Bình xua tay nói: "Ông ơi, ông cứ cầm tiền đi, lát nữa chúng ta chia sau".

Ông cụ cũng không từ chối nói: "Nhóc con, cậu cẩn thận chút, tài đánh cờ của ông ta rất lợi hại".

Ngô Bình cười nói: "Cháu cũng cực kỳ lợi hại đó".

Ván cờ mới bắt đầu, ban đầu Ngô Bình đã có thể khống chế cả thế trận nên chẳng mấy chốc anh đã chiếm ưu thế. Đến nước đi thứ mười lăm, anh đã hóa giải nguy cơ. Nước đi thứ mười chín đã xông thẳng vào hang ổ của đối phương, chiếu tướng.

Lại thắng một nghìn tệ, Ngô Bình đưa cho ông cụ rồi bảo: "Ông ơi, cháu không cần tiền đâu. Cháu thắng thêm hai ván nữa là xong, nếu ông bận gì thì cứ đi trước đi"/

Ông cụ lấy lại được tiền thua, còn lời hai trăm tệ nên vô cùng vui vẻ, cảm xúc cũng không kích động như trước, cười nói: "Cậu nhóc, cảm ơn cậu nhé!"

Ông ấy cũng không ngu, biết Ngô Bình đang giúp mình nên cảm ơn mấy câu rồi đến bệnh viện mua thuốc.

Người đàn ông trung niên bày quán lại bày ván nữa, cười hỏi: "Tiếp không?"

Ngô Bình cười: "Thôi bỏ đi. Ông cụ ban nãy có bệnh tim, nếu ông mà thắng tiếp thì ông ấy chắc chắn sẽ chết trước mặt ông cho xem. Làm người phải có lòng vị tha, đừng tham quá".

Người đàn ông trung niên sửng sốt, liếc Ngô Bình một cái rồi bỗng cười nói: "Hóa ra, cậu là một vị cao nhân, bái phục!"

Trong lúc nói chuyện, Ngô Bình lơ đãng liếc ông ta một cái, phát hiện trong đầu người này có một người tí hon màu vàng đang khoanh chân ngồi. Đó là pháp thân mà người có tu vi cao mới có!

Đầu óc khẽ chuyển, người này thế mà lại là người chuyển kiếp!

Anh lập tức đứng dậy nói: "Ông chủ, tôi còn có việc, đi trước nhé".

Sau khi Ngô Bình rời đi, bên cạnh người đàn ông trung niên kia chợt xuất hiện một cô gái hơn hai mươi tuổi. Cô ta mở miệng nói: "Ông nội, cháu cảm thấy anh ta không đơn giản tý nào".

Cô gái có gương mặt bình thường nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng. Lúc này, cô ta đang nhìn chằm chằm vào vào bóng lưng của Ngô Bình.

Người đàn ông trung niên hỏi: "Ồ, con phát hiện gì à?"

Cô gái đáp: "Hình như khí thế của người này bị cố tình áp chế. Nếu cháu không nhìn nhầm thì một là anh ta đang trải qua đại thoái bệnh, hai là đang trải qua đại nạn tâm ma".

Người đàn ông trung niên nói: "Ừ, nếu thế thì tên đó đã mở được bảy thần khiếu. Đúng là một thiên tài. Vậy thì, cậu ta cũng biết ông là ai, không thể để cậu ta sống được, mau đuổi theo đi".

Cô gái gật đầu, lập tức đuổi theo Ngô Bình.

Lúc Ngô Bình rời đi thì đã biết sẽ có rắc rối rồi. Nếu người nọ mà cẩn thận thì tám chín phần sẽ gây khó dễ cho anh.

Thế nên, anh bước nhanh hơn đi về phía cổng công viên.

Xe của Tô Phi đậu ở đó và đang đứng trước xe vẫy tay với anh. Anh trực tiếp mở cửa xe ra, nhỏ giọng nói: "Mau lái xe đi!"

Tô Phi sửng sốt nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức khởi động xe phóng đi.

Cô gái kia nhìn thoáng qua, nhớ biển số xe rồi không có đuổi theo tiếp.

Sau đó, cô ta quay trở lại công viên nói: "Ông nội, cháu đã bảo người điều tra phương hướng của chiếc xe kia rồi, có gì lại hành động sau!"

Người đàn ông trung niên gật đầu: "Ừ, cẩn thận chút".

Ngô Bình vừa lên xe đã mở điện thoại lên, trong đó có định vị của long vệ. May mà, long vệ đang nhanh chóng chạy về phía anh.

Bấy giờ, anh mới khẽ thở phào một hơi rồi nói chuyện với Tô Phi: "Tô Phi, đến nhà cậu hả?"

Tô Phi gật đầu: "Ừ, ban nãy có chuyện gì thế Ngô Bình?"

Ngô Bình cười đáp: "Không có gì, có chút mối làm ăn cần giải quyết thôi".

Tô Phi cũng không hỏi nhiều, nói: "Bố và anh trai, chị dâu mình đều ở nhà. Cậu đừng lo lắng, chỉ là ăn bữa cơm thôi".

Ngô Bình cười hỏi: "Họ đây là định kiểm tra giúp cậu hả?"

Tô Phi cười: "Đúng rồi đó. Thế nên, cậu phải biểu hiện cho tốt đấy".

Ngô Bình cười khổ: "Đóng giả làm bạn trai chính là một công việc khó nhọc mà. Lái xe đến một chỗ trước đã, chúng ta đi lấy chút quà".

Tô Phi sửng sốt: "Quà? Không cần đâu, tớ mua là được rồi".

Ngô Bình lại bảo: "Mình đã bảo người mua rồi, cậu đừng quên chuyển khoản cho mình là được".

Tô Phi cười nói: "Vậy cảm ơn nhé!"

Xe chạy đến một khách sạn, vài thành viên Hắc Thiên giáo đã sớm chuẩn bị xong quà tặng. Xe vừa đến, họ đã bỏ vô số hộp quà lớn nhỏ lên xe.

Cốp sau của Tô Phi đều bị nhét đầy, đành phải để một ít trên ghế sau.

Tô Phi trợn trắng mắt: "Cậu không biết tiết kiệm chút hộ mình à".

Ngô Bình nói: "Trông nhiều nhưng thực ra cũng không bao nhiêu, chỉ mấy nghìn tệ thôi".

Tô Phi mới không tin vì chỉ riêng hai bình rượu Mao Đài kia thôi đã hết mười mấy nghìn tệ rồi.

Mười phút sau, xe đã chạy vào khu chung cư của Tô Phi.

Sau khi Tô Phi tìm việc mới, tiền lương đã cao hơn rất nhiều nên lại mua một căn nhà có bốn phòng ngủ ở gần chỗ đi làm. Lúc mua thì chỉ mất 150 nghìn tệ. Sau này, vì lý do xây dựng khu đô thị mới nên giờ đã tăng lên 450 nghìn tệ.

Xe chạy vào chung cư, Ngô Bình xách theo vài món trước rồi lên lầu với Tô Phi.

Sau khi đến nhà Tô Phi, mẹ cô ấy mở cửa tiếp đón, cười tươi nói: "Ngô Bình, cháu đến rồi, mau vào nhà đi!"

Ngô Bình cũng cười chào hỏi: "Cháu chào cô, trước đây luôn muốn đến thăm cô nhưng bận quá, hôm nay mới có thời gian".

Mẹ Tô Phi kéo Ngô Bình vào phòng khách, bên trong thế mà lại có tám người đang ngồi. Xem ra, không chỉ là anh chị dâu Tô Phi mà còn có những người khác nữa.

Tô Phi giới thiệu với Ngô Bình: "Ngô Bình, đây là anh trai và chị dâu mình!"

Anh trai Tô Phi khoảng ba mươi tuổi, hơi mập, có chút hói trông khá giống mấy ông quan liêu, chắc là một lãnh đạo nhỏ trong nhà nước.

Anh ta gật đầu cười nói: "Ngô Bình, vẫn nghe Tô Phi nhắc đến cậu, cuối cùng hôm nay cũng gặp được".

Ngô Bình vội chào hỏi: "Chào anh chị!"

Chị dâu khoảng 27 28 tuổi, vẻ ngoài có thể cho tám điểm, rất biết cách ăn diện, quần áo cũng mới tinh. Có điều, trông rất kiêu ngạo. Chắc là nhà mẹ đẻ có điều kiện, ít nhất là có điều kiện hơn nhà họ Tô.

Cô ta cũng không đứng dậy, liếc Ngô Bình một cái, khẽ ừ một tiếng.

Mấy người khác lần lượt là cậu, mợ, chú, thím, anh họ, bố và bà nội Tô Phi.

Đám người đó hẳn là đến để kiểm tra giùm cho Tô Phi.

Ngô Bình cũng không lo lắng, chào hỏi từng người một.

Cuối cùng, anh mới ngồi xuống một góc.

Anh trai Tô Phi cười hỏi: "Ngô Bình, tôi nghe Tiểu Phi nói hoàn cảnh nhà cậu khá tốt?"

Lần đầu tiên gặp mặt, Ngô Bình đã bày ra đầy đủ năng lực tài chính của bản thân. Anh ta cũng có tìm hiểu chuyện đó từ trong miệng Tô Phi, nhưng cô ấy không có nói kỹ càng, càng không nói Ngô Bình có tài sản bạc tỷ, chỉ nói là hoàn cảnh khá giả mà thôi.

Ngô Bình cười đáp: "Cũng tạm, bố mẹ em kinh doanh cũng ổn".

Chị dâu Tô Phi ngước mắt nói: "Giờ kinh doanh mười năm cũng không bằng một lần phá dỡ công trình. Bố tôi buôn bán hai mươi năm, lợi nhuận mỗi năm chỉ khoảng ba triệu tệ. Nhưng vụ phá dỡ công trình vào tháng trước, phá hủy hơn một trăm căn nhà. Mỗi căn lời năm triệu tệ, tính ra nhận được khoảng năm trăm triệu".

Ngô Bình nghe vậy lập tức hiểu được lòng kiêu ngạo của cô ta đến từ đâu. Hóa ra là làm nghề phá dỡ công trình. Anh cười nói: "Đúng vậy, phá dỡ công trình có thể khiến cho con người phất nhanh trong một đêm. Tiếc là, nhà em không có may mắn ấy".

Chị dâu Tô Phi lại nói: "Đây không chỉ là may mắn mà còn là thực lực nữa".

Cô ta nói xong bèn liếc nhìn đồng hồ rồi bảo: "Tiểu Phi này, em họ chị sẽ đến đó, lát nữa hai đứa nói chuyện nhé".

Cô ta vừa dứt lời, Tô Phi đã giật mình hỏi: "Chị dâu, em họ chị tới làm gì? Chẳng phải đã nói rằng hôm nay mọi người sẽ gặp Ngô Bình nói chuyện sao?"

Anh trai Tô Phi nhàn nhạt mở miệng: "Tiểu Phi à, em họ chị dâu em rất giỏi. Hơn nữa, công việc phá dỡ của nhà cậu ta còn làm ăn khấm khá hơn chị dâu em nhiều, phải hơn ba trăm căn đó".
Chương 994: Sự sắp xếp của nhà họ Tô

Tô Phi giận đến tái mặt, lạnh lùng nói: “Em không gặp”.

Sau đó cô kéo Ngô Bình, nói: “Ngô Bình, chúng ta đi thôi”.

Anh cả đứng bật dậy, giận dữ nói: “Em đứng lại đó”.

Tô Phi quay lại nhìn anh cả, nói: “Anh cả, hôm nay là ngày đầu tiên Ngô Bình chính thức đến nhà chúng ta, sao mọi người có thể như thế?”

Anh cả nói: “Tiểu Phi, em không còn nhỏ nữa, không nên nhìn nhận vấn đề theo cách quá trẻ con. Mặc dù Ngô Bình rất ưu tú nhưng vẫn có rất nhiều người ưu tú hơn cả cậu ta, em đừng vì cậu ta mà bỏ lỡ những người khác”.

Dù Ngô Bình chỉ là bạn trai giả nhưng nghe thấy mấy lời đó cũng cảm thấy rất khó chịu.

Tô Phi nói: “Dù gì thì em cũng sẽ không gặp cái tên Hầu Vệ Đông đó đâu”.

Bố của Tô Phi, một ông già về hưu từ đơn vị hành chính tằng hắng một tiếng rồi nói: “Tiểu Phi à, thật ra gặp thử cũng tốt mà, quan hệ của bố và nhà họ Hầu không tệ, lúc nhỏ còn còn thường xuyên đến nhà họ Hầu chơi nữa đó”.

Mẹ của Tô Phi hơi ngơ ngác, nói: “Bố nó, sao ông không nói với tôi chuyện này?”

Bố Tô Phi nói: “Bà cảm thấy Tiểu Bình tốt, nếu tôi nói thì bà có đồng ý không? Theo tôi thấy, hôm nay cứ cạnh tranh công bằng đi, để Tiểu Hầu và Tiểu Bắc đều đứng trước mặt chúng ta cho mọi người cùng xem thử, đúng không nào?”

Cậu và chú Tô Phi đều thi nhau đồng ý.

Ngô Bình cạn lời, người nhà họ Tô đang định trình diễn tiết mục xem mắt tập thể sao?

Chị dâu Tô Phi mỉm cười: “Tiểu Phi, phụ nữ nhất định phải chọn đúng đàn ông, đừng bắt chước chị, gả cho một người bóng bẩy nhưng thực tế lại không có tiền, cũng không có năng lực, đến lúc đó em sẽ phải hối hận”.

Anh cả không cam tâm, nói: “Bà xã, đang yên đang lành sao em lại nói anh thế?”

Chị dâu Tô Phi hứ một tiếng: “Anh là cán bộ cấp phòng, thu nhập mỗi tháng chỉ có mười nghìn, không đủ cho em mua mỹ phẩm nữa. Em có nói sai không?”

Tô Phi giận dữ tới đến muốn bỏ đi cho rồi nhưng Ngô Bình đã kéo cô ấy lại, cười nói: “Tiểu Phi, mình thấy vậy cũng rất tốt”.

Anh đã đồng ý giúp đối phương chuyện này rồi nên dù có nói thế nào, hôm nay anh cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

Tô Phi thấy Ngô Bình không giận thì chỉ đành thở dài, chấp nhận sự sắp xếp của người nhà.

Trong lúc chờ đợi, anh đã đi vệ sinh, một long vệ bay lơ lửng ngoài cửa sổ, nói: “Long chủ, chúng tôi đều ở gần đây”.

Ngô Bình: “Có một người chuyển kiếp đang ở công viên, chắc là cao thủ của Ẩn tộc. Trước đây hắn ta đã phái người theo dõi tôi, các cậu đi điều tra thử. Nếu bọn họ có ý đồ xấu với tôi thì cứ giết thẳng tay”.

Long vệ đáp: “Vâng”.

Trong công viên, người đàn ông trung niên vẫn đang đánh cờ cùng người khác, ông ta đã thắng được ba ván.

Bỗng nhiên, ông ta cảm thấy người xung quanh trở nên thưa thớt hẳn thì bất giác chau mày, đứng dậy nói: “Dọn hàng”.

Cô gái trẻ đó bước qua, giúp ông ta dọn hàng, sau đó hai người họ đi vào sâu trong công viên.

Đến một nơi vắng vẻ, cô gái mới lạnh lùng nói: “Ra đây đi”.

Mười long vệ xuất hiện, vây lấy bọn họ.

Cô gái nhìn thấy long vệ thì sắc mặt liền thay đổi: “Các người là ai?”

Một long vệ lạnh lùng nói: “Trước đây cô đã từng theo dõi Long chủ?”

Cô gái giật mình: “Hắn là Long chủ sao?”

Long vệ: “Xem ra cô đã thừa nhận rồi”.

Cô gái nói: “Tôi đã theo dõi hắn, nhưng tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn xác định hắn có phát hiện ra thân phận của chúng tôi không thôi”.

Long vệ: “Cô không thừa nhận cũng không sao, cùng chúng tôi đến Thiên Long một chuyến, tiếp nhận điều tra”.

Người đàn ông trung niên thở dài: “Hoa mắt rồi, không ngờ chúng ta lại chọc đến long vệ, có điều các cậu không nên đến”.

Ông ta vừa dứt lời thì mười luồng thần niệm đáng sợ đâm mạnh về phía mười long vệ như những cây kim thép. Đấy là đòn tấn công tinh thần sở trường của ông ta, có thể biến địa tiên thành tên ngốc chỉ trong tích tắc, chưa từng thất thủ”.

Nhưng lần này ông ta đã phải thất vọng, áo giáp Long Nha của long vệ có thể phòng ngự đòn tấn công tinh thần, vì vậy đòn tấn công của ông ta không có tác dụng.

Các long vệ cảm thấy có một luồng sức mạnh đánh lên áo giáp thì biết ngay là đối phương đã ra tay, họ cười lạnh lùng một tiếng rồi lập tức tấn công.

Mười luồng sáng sắc lạnh phóng về phía hai người đó. Long vệ khổ luyện mỗi ngày, cộng thêm sự chỉ dạy từ Ngô Bình và tác dụng của thuốc biến đổi gen nên bây giờ thực lực của họ không thua gì Linh Biến Địa Tiên. Nếu cộng thêm áo giáp nữa thì thậm chí họ còn có thể chiến đấu với cả Chân Quân.

Mười long vệ tương đương với mười cao thủ cấp Chân Quân, áo giáp Long Nha lại có thể chống đỡ được rất nhiều loại tấn công nên người đàn ông trung niên không đánh liều, dưới chân ông ta đột nhiên xuất hiện một bóng đen, sau đó cơ thể ông ta thu nhỏ lại, chui vào trong bóng đen rồi biến mất tăm.

Sau đó, cô gái đó cũng nhảy vào trong, thế là hai người họ biến mất.

Long vệ rất nhanh nhưng vẫn chậm một bước. Một người nói: “Không ngờ lại để họ chạy mất”.

Rất nhanh sau đó, Ngô Bình đã nhận được tin tức, anh bảo long vệ không cần phải đuổi theo mà nhanh chóng về gần nhà họ Tô để đề phòng.

Sau khi người đàn ông trung niên và cô gái bỏ chạy, họ đến một ngôi nhà cách đó hơn mấy cây số. Người đàn ông trung niên nói với vẻ mặt nặng nề: “Không ngờ cậu ta lại là Long chủ, chuyện không hay rồi!”

Cô gái: “Sao ông nội lại nói thế?”

Người đàn ông trung niên thở dài, nói: “Còn nhớ câu thơ năm xưa Phục Long tiên sinh tặng ông không?”

Cô gái suy nghĩ rồi nói: “Cháu nhớ hình như câu thứ ba và câu thứ tư là gặp ma thì may, gặp rồng thì chết”.

Người đàn ông trung niên: “Cậu ta là Long chủ, vậy chẳng phải là rồng trong câu thơ đó sao? Phục Long tiên sinh nói, nếu ông muốn gặp dữ hóa lành thì nhất định phải giết con rồng này”.

Cô gái ngơ ra: “Ông nội, chưa chắc Phục Long tiên sinh bói trúng đâu?”

Người đàn ông trung niên hạ giọng nói: “Cẩn thận vẫn hơn. Người này nhất định phải chết. Nhanh chóng điều tra tung tích của cậu ta, ông phải ra tay thật nhanh”.

Cô gái đành nói: “Vâng, cháu sẽ đi điều tra ngay”.

Nhà họ Tô, Tô Phi gọi Ngô Bình đến phòng cô ấy rồi nói với vẻ mặt đầy ngượng ngùng và bối rối: “Ngô Bình, xin lỗi, mình không ngờ họ lại quá đáng như thế”.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Không sao, họ chỉ muốn cậu gả cho người tốt hơn chút mà thôi, phần lớn các gia đình đều như vậy cả”.

Tô Phi “hứ” một tiếng: “Gì mà muốn tốt cho mình, nhà họ Hầu là bạn làm ăn với nhà chị dâu mình, nhờ có nhà họ Hầu mà nhà chị dâu mình mới di dời được nhiều căn hộ như vậy. Còn nữa, mẹ của Hầu Vệ Đông là dì nhỏ của chị dâu mình”.

Ngô Bình: “Thì ra là bà con”.

Tô Phi: “Còn cậu và chú của mình nữa, họ đều mua lại căn hộ phá dỡ của hai nhà nên đương nhiên cũng sẽ nói giúp cho họ”.

Ngô Bình: “Cậu không cần phải giận, mình vốn dĩ cũng chỉ là giả mạo mà thôi, không cần phải xem như thật thế đâu”.

Câu nói đó làm Tô Phi nhói lòng, cô ấy nhìn Ngô Bình, như đang muốn nói “Cậu không có chút suy nghĩ gì khác sao?”

Hai người ngồi nói chuyện phiếm trong phòng hết gần nửa tiếng đồng hồ thì bên ngoài bắt đầu rộn ràng, có vẻ đã có người đến.

Tô Phi thở dài, nói: “Hầu Vệ Đông đã đến rồi”.

Cô ấy đẩy cửa ra thì nhìn thấy một thanh niên tầm hai lăm, hai sáu tuổi đang hàn huyên cùng mọi người trong phòng khách thật. Chị dâu kiêu ngạo của Tô Phi không ngờ lại đứng dậy ra đón tiếp, cô ta mỉm cười: “Vệ Đông, em càng lúc càng ra dáng đàn ông rồi đấy”.

Hầu Vệ Đông mỉm cười, nói: “Chị, chị cũng càng ngày càng đẹp ra”.

“Dẻo miệng quá đi, mau ngồi xuống nào”.

Mọi người cũng rất nhiệt tình, để Hầu Vệ Đông ngồi ở vị trí rất nổi bật chứ không phải góc ngồi mà Ngô Bình đã ngồi trước đó.

Hầu Vệ Đông ngồi xuống xong thì nhìn quanh, cười hỏi: “Nghe nói bạn trai của Tô Phi cũng có mặt hả?”

Tô Phi cố tình ôm lấy cánh tay Ngô Bình, hai người cùng nhau bước qua, cô ấy nói: “Hầu Vệ Đông, giới thiệu với anh, đây là bạn trai tôi - Ngô Bình”.

Hầu Vệ Đông thấy hai người họ thân thiết như vậy thì ánh mắt thoáng vẻ ghen tị và tức giận, ánh mắt hắn nhìn Ngô Bình liền tràn đầy vẻ thù địch.
Chương 995: Anh có thể đền tiền rồi

Từ tháng trước, khi Hầu Vệ Đông gặp Tô Phi thì đã điên đảo vì vẻ đẹp của cô ấy, bắt đầu quá trình theo đuổi Tô Phi.

Nhưng Tô Phi lại lần lữa mãi không chấp nhận, mặc kệ hắn thực lực thế nào, mỹ nữ không chút động lòng. Sau đó Hầu Vệ Động liên lạc với chị dâu cả của Tô Phi, hy vọng cô ta có thể khen mình với Tô Phi. Vì vậy mới có cuộc gặp mặt hôm nay.

Nhưng hắn không ngờ, Tô Phi thật sự có bạn trai. Hơn nữa, quan hệ của bọn họ lại thân mật như vậy. Ghen ghét dễ khiến người ta phát cuồng, Hầu Vệ Đông nói: “Tô Phi, có lúc, một lần quyền định trong đời liên quan đến hạnh phúc cả đời về sau. Nhà họ Hầu chỉ có một đứa con trai là anh đây, sau này gia sản mấy trăm triệu kia đều là của anh cả!”

Chị dâu cả của Tô Phi cũng khuyên nhủ: “Tiểu Phi à, hơn một trăm căn nhà đấy. Thu nhập một năm của em có thể có được bao nhiêu, phải bao nhiêu năm mới có thể mua được nhà chứ? Em thông minh chút đi được không, nói về tài lực, Ngô Bình có thể so với Hầu Vệ Đông sao?”

Mẹ Tô Phi nãy giờ vẫn không hề lên tiếng bỗng cười lạnh một tiếng: “Thu Vân, hơn một trăm căn nhà của Hầu Vệ Đông có thể đáng giá được bao nhiêu?”

Chị dâu cả của Tô Phi tên Thu Vân, cô ta sững người, nói: “Mẹ, có thế nào cũng đáng giá đến năm, sáu trăm triệu chứ?”

Mẹ Tô Phi lạnh nhạt nói: “Năm, sáu trăm triệu thì sao chứ, có vài chuyện mẹ chưa nói với các con, Ngô Bình người ta trong tay nắm giữ tài chính cả mấy chục tỷ kìa”.

Mọi người đều kinh ngạc, mấy chục tỷ? Sao có thể?

Lần trước, Ngô Bình và mẹ Tô Phi gặp mặt, anh tự xưng là “cậu ấm”, nói trong nhà có vài chục tỷ. Nhưng chuyện này, mẹ Tô không nói với người trong nhà vì bà ấy thấy loại cậu ấm này cuối cùng cũng chưa chắc sẽ quen với con gái mình. Đợi đến khi quan hệ hai người ổn định rồi lại nói với người nhà cũng không muộn. Nhưng nào ngờ con dâu cả lại gây ra chuyện lớn như vậy, Thu Vân tự mình làm khiến bà ấy rất mất mặt.

Anh cả Tô Phi nói: “Mẹ, mẹ đừng đùa vậy chứ”.

Mẹ Tô Phi cười lạnh: “Mẹ có tâm trạng đùa được sao? Tô Phi và Ngô Bình, trước giờ mẹ đều xem trọng tụi nó”.

Sau đó bà ấy nhìn Hầu Đông Vệ: “Tiểu Hầu à, cháu cũng không tệ, đáng tiếc là Ngô Bình quá ưu tú. Ngô Bình người ta là bằng tiến sĩ song bằng của Thanh Hoa, dáng vẻ phấn chấn hơn cháu, hãy từ bỏ đi, sau này đừng làm phiền con gái dì nữa”.

Hầu Vệ Đông lập tức kinh ngạc, trong lòng bỗng tức giận, hắn nói: “Dì à, không phải cháu cố tình nói thế này nhưng kiểu người như cậu ta, trong nhà sao có được mấy chục tỷ sao?”

Hắn nói như vậy, mẹ Tô Phi bỗng giật mình trong lòng, nhưng bà ấy đã nói hết rồi, hiện tại dù có thế nào thì cũng phải đứng về phía Ngô Bình, bà ấy nói: “Đương nhiên rồi. Vòng tay hơn triệu bạc, Ngô Bình người ta nói tặng tôi là tặng tôi liền”.

Nói đến vòng tay, Ngô Bình nhớ rằng mình đã từng đồng ý sau này sẽ tặng mẹ Tô một vòng Phỉ Thúy tốt, anh bèn lấy trong hộp quà bên cạnh, tìm ra một cái hộp nhỏ chừng bàn tay, sau khi mở ra, bên trong có một vòng tay Phỉ Thúy màu xanh đế vương.

Anh cười nói: “Dì à, lần trước nói tìm cho dì một chiếc vòng Phỉ Thúy tốt, loại này là loại xanh đế vương, chất lượng cũng không tệ, dì thử xem”.

Mẹ Tô thích nhất là Phỉ Thúy, hơn nữa nghiên cứu rất kỹ về chất lượng Phỉ Thúy, bà ấy vừa nhìn đã thích rồi, bất giác hô lên: “Vòng đẹp thật! Ngô Bình, dì không thể nhận được, cái này quá quý rồi”.

Ngô Bình nói: “Dì thích là được rồi”.

Tô Phi trừng mắt, anh lại tặng một chiếc vòng tay, tiền này e rằng bản thân vĩnh viễn cũng không trả được.

Hầu Vệ Đông lại vươn tay đoạt lấy vòng tay, hắn liếc nhìn, cười lạnh nói: “Vòng tay Phỉ Thúy gì chứ, căn bản là làm từ nhựa mà thôi!”

Nói xong, hắn cầm vòng tay đập vào góc bàn cẩm thạch, chợt nghe âm thanh giòn tan, vòng tay vỡ thành từng miếng, rơi xuống đất. Hắn cười lạnh nói: “Nhìn thấy chưa? Tôi nói là nhựa mà!”

Mẹ Tô tức giận: “Hầu Đông Vệ, cậu điên rồi sao!”

Thu Vân nhặt một miếng ngọc Phỉ Thúy lên nói: “Mẹ, con thấy cũng giống như nhựa hoặc thủy tinh vậy, có thể là giả thôi”.

Ngô Bình nhìn Phỉ Thúy rơi trên đất, vẻ mặt có chút kỳ quái, anh lấy điện thoại ra nói: “Lấy hóa đơn mua vòng Phỉ Thúy qua đây”.

Thấy Ngô Bình gọi điện thoại, Hầu Vệ Đông cười lạnh: “Nhóc con, mấy thứ này của mày đều là mấy thứ tao chơi sót lại, cái gì mà hóa đơn, tự tao cũng mở cửa tiệm, hóa đơn cũng dễ làm!”

Ngô Bình cũng không tranh chấp với hắn, tên này dám đập vỡ vòng tay của anh, vậy thì để hắn ói ra máu vậy.

Mẹ Tô vừa đau lòng vừa tức giận, bà ấy tức giận trừng nhìn Thu Vân, sau đó hỏi Ngô Bình: “Ngô Bình, vòng tay này mua bao nhiêu tiền?”

Nói thật, Ngô Bình cũng không rõ, bởi vì quà đều là do người khác làm, anh cười nói: “Cũng không bao nhiêu cả”.

Hầu Vệ Đông cười lạnh: “Một trăm, hay là năm mươi?”

Ngô Bình: “Anh đập vỡ đồ tôi tặng cho dì, nhất định phải đền. Lát nữa hóa đơn đem đến thì anh cứ bồi thường theo giá, nếu anh không đền, tôi chỉ đành báo cảnh sát”.

Hầu Vệ Đông cười lạnh: “Báo cảnh sát? Ở Vân Đỉnh này, có cảnh sát nào mà tao không quen chứ? Mày báo thử đi, xem xem bọn họ bắt tao hay bắt mày”.

Chưa đến năm phút, có người đã gõ cửa, mẹ Tô mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ tây giày da đi vào, hắn khẽ gật đầu với mẹ Tô, sau đó kính cẩn đến trước mặt Ngô Bình, thấp giọng nói: “Giáo chủ, hóa đơn đến rồi”.

Ngô Bình liếc nhìn, Phỉ Thúy được mua ở trấn nhỏ Phỉ Thúy, có chứng cứ là hóa đơn thu mua, là đồ vật quý hiếm của trấn nhỏ, tổng giá trị lên đến ba trăm năm mươi triệu.

Anh gật đầu, nói: “Lui xuống đi”.

Người đàn ông trung niên khom người lui xướng, Ngô Bình đưa hóa đơn cho Hầu Vệ Đông, nói: “Đây là hóa đơn mua bán, ba trăm năm mươi triệu, anh có thể đền tiền được rồi”.

Hần Vệ Đông đương nhiên nhận ra hóa đơn, vừa nhìn đã biết vật này không phải giả, trong lòng hắn đột nhiên giật mình, chăng là Phỉ Thúy là thật?

Nhưng ngoài miệng vẫn cứng, hắn lạnh lùng nói: “Không thể nào, hóa đơn là giả!”

Ngô Bình lập tức báo cảnh sát: “A lô, lão Hồ à? Ha ha, là tôi, đã lâu không gặp”.

Hàn huyên vài câu, anh nói: “Lão Hồ à, tôi đến nhà bạn nhưng lại bị tên xông vào đập vỡ vòng tay trị giá ba trăm năm mươi triệu. Ừ, hóa đơn có rồi, hiện trường cũng có người làm chứng. Được, tôi đợi anh”.

Lão Hồ mà anh nói, là Cục trưởng Cục trị an thành phố Vân Đỉnh, hiện tại đã chuyển sang làm phó cục trưởng vùng mới, nhưng vẫn có thực quyền.

Thấy Ngô Bình thật sự gọi điện, Hầu Vệ Đông có chút bất an, hắn nói: “Tao còn có chuyện, đi trước đây”.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Anh không đi được, tốt nhất là quay về đây”.

Hầu Vệ Đông cười lạnh: “Ai dám cản tao!”

Hắn vừa mở cửa đã thấy một long vệ đứng bên ngoài, khí thế kinh người, Hầu Vệ Đông hoảng sợ, theo bản năng lùi lại vài bước.

Long vệ kia đóng cửa lại, cảnh tượng này khiến mọi người bên trong đưa mắt nhìn nhau, tình huống thế nào, quái vật to lớn kia là gì vậy?

Ngô Bình cười ngồi xuống, tùy ý nói chuyện với mọi người. Hầu Vệ Đông thì mang vẻ mặt khó coi đứng một bên, ngay cả chị dâu cả và anh cả của Tô Phi cũng không dám nói gì, bầu không khí có chút kỳ lạ.

Mười mấy phút sau, Hồ Hán Bân dẫn người đến, ông ta nói chuyện với Ngô Bình mấy câu, sau đó kiểm tra hiện trường, chủ yếu là vòng tay bị vỡ và hóa đơn mua hàng.

Vẻ mặt ông ta nặng nề nói: “Đập vỡ đồ vật có giá trị ba trăm năm mươi triệu, đây là án nặng, mức độ vi phạm quá lớn, hình phạt tù từ ba đến bảy năm”.

Hầu Vệ Đông ngây người, vội nói: “Phó cục trưởng Hồ, chúng ta từng gặp nhau rồi, tôi là Hầu Vệ Đông, bố tôi là Hầu Thông…”

Hồ Hán Bân hoàn toàn không nghe gì, ông ta vung tay: “Lôi ra ngoài!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK