Mọi người lập tức kích động, nói như thế chẳng phải con cháu của họ đều có thể tham gia vào Kiếm Cung hay sao?
Thế nhưng lập tức có người tạt một gáo nước lạnh: “Nếu Côn Luân kiếm cung dễ dàng gia nhập như vậy, vậy còn là đại giáo sao?”
Vừa nghe nói thế, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý, từ trước đó giờ gia nhập vào đạo giáo luôn rất khó, người có thể gia nhập đại giáo đều là các thiên tài được tuyển chọn khắt khe, nếu dễ dàng gia nhập Kiếm Cung, vậy thì thân phận đệ tử Tiên Giáo còn đáng giá hay không?
Lý Thanh Đế đã có chuẩn bị từ trước, anh ta nói: “Vị này nói rất có lý, Kiếm Cung có một bộ hướng dẫn từng bước tu hành, bắt đầu từ tu hành nhập môn cơ bản, tất cả mọi người đều có thể mua một bộ nhập môn cơ bản từ các hiệu sách ở khắp nơi”.
Mọi người ở đây đều sửng sốt, từ xưa đến nay tu hành luôn là chuyện chỉ có một số ít người có thể làm được, người không thân phận hoặc địa vị hoàn toàn không thể tu luyện được, vì cả cuộc đời họ chưa bao giờ có thể tiếp xúc với các công pháp dù là cấp thấp nhất.
Thế nên trên thực tế không phải nhân gian thiếu thiên tài mà là thiếu cơ chế tuyển chọn nhân tài, cho dù có vài môn phái mỗi năm đều chiêu mộ người mới, nhưng phạm vi tuyển chọn thường chỉ giới hạn ở một vài quý tộc, hoàng thân quốc thích. Họ chưa từng nghe nói về việc bán rẻ công pháp cho mọi người như Côn Luân Kiếm Cung.
Có người lập tức đặt ra nghi vấn: “Côn Luân Kiếm Cung bán công pháp cho mọi người như vậy, thì có thể thế nào? Lẽ nào cậu hy vọng sẽ có thiên tài xuất hiện trong những người làm ruộng, thợ sắt sao?”
Lý Thanh Đế nói: “Mỗi người đều có tiềm năng của mình, chỉ cần có thể khai thác tiềm năng của mình thì có thể trở thành tu sĩ cường đại. Linh Xuyên có mấy chục tỷ người dân, cho dù chỉ có một phần một trăm ngàn người có thể tu luyện thì cũng có mấy trăm ngàn người, chỉ cần có một phần trăm trong mấy trăm ngàn người đó là thiên tài thì có hàng ngàn thiên tài”.
Có người hỏi: “Chọn người tu hành trong số người bình thường, điều này có lợi gì với chúng tôi?”
Lý Thanh Đế: “Hỏi hay lắm. Cách làm như trên có thể đảm bảo chất lượng và giá trị của các đệ tử tiên giáo Thái Thanh. Như vậy, giá trị của con cháu mọi người sẽ không giảm xuống sau khi gia nhập Côn Luân Kiếm Cung và trở thành đệ tử Tiên giáo”.
“Ý cậu là chúng tôi có thể dễ dàng gia nhập vào Côn Luân Kiếm Cung?”
Lý Thanh Đế: “Tất nhiên, mọi người mới là chủ nhân của Linh Xuyên, có tài nguyên và thực lực nên Côn Luân Kiếm Cung sẽ lấy một phần ba vị trí phân chia cho các vị ngồi tại đây, để con cháu của các vị, bất kể tư chất thế nào cũng có thể gia nhập vào Côn Luân Kiếm Cung và trở thành đệ tử của Đại Giáo”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, điều bọn họ lo lắng nhất là số lượng đệ tử của Côn Luân Kiếm Cung, hiện tại có một số được miễn phí, vậy thì tốt rồi.
Những người có động cơ thầm kín tiếp tục dội gáo nước lạnh: “Trong lịch sử từng có rất nhiều thế lực đã đến Linh Xuyên để thành lập chi nhánh, nhưng tiếc là không ai trong số họ thành công. Vẫn chưa biết Côn Luân Kiếm Cung này sẽ tồn tại trong bao lâu, bây giờ vẫn còn quá sớm để nói những điều này nhỉ?”
Lý Thanh Đế: “Ngay cả Phiêu Miểu Đạo Quân cũng đã đích thân đến đây, hơn nữa còn thay đổi phong thủy của dãy núi Linh Kiếm, Côn Luân Kiếm Cung nhất định sẽ phát triển”.
Anh ta ngừng chốc lát: “À phải rồi, cung chủ Lý Huyền Bình là một kiếm tu có thiên phú rất cao, bất khả chiến bại với những người cùng cảnh giới. Tương lai anh ấy chắc chắn có thể dẫn dắt Kiếm Cung đi đến vinh quang, mọi người yên tâm”.
“Bất khả chiến bại với những người cùng cảnh giới? Anh có tin vào những lời của mình không?”, có người cười nhạo.
Lý Thanh Đế nói: “Thôi vậy, để những người có cái nhìn thiển cận như mọi người nhìn xem phong thái của cung chủ”.
Vừa dứt lời, anh ta bóp nát một miếng bùa ngọc, đây là ám hiệu giữa anh ta và Ngô Bình, bùa ngọc vừa bị vỡ, Ngô Bình lập tức ra tay.
Lúc này Ngô Bình đang nói chuyện với Linh Vi, cảm nhận được bùa ngọc vỡ, anh nói một tiếng rồi cưỡi kiếm quang bay lên trời.
Ngay sau đó, tám luồng kiếm quang sáng rực bay qua bầu trời Linh Xuyên, mỗi tia kiếm quang dài mấy chục vạn dặm, phát ra sát khí kinh thiên động địa.
Lúc này tất cả người dân Linh Xuyên đều ngẩng đầu lên trời nhìn tám kiếm quang kinh người đó, ai nấy cũng há hốc miệng.
“Đây là kiếm quang sao? Đáng sợ quá đấy”, có người ngạc nhiên thốt lên.
Lý Thanh Đế: “Đây chính là kiếm quang của cung chủ, thử hỏi những người ở đây ai có thể đỡ được một đòn kiếm quang này?’
Sắc mặt những người soi mói đều tái nhợt, kiếm ý quá mức đáng sợ, họ không thể đỡ được, vừa đụng vào sẽ chết.
Tám tia kiếm quang bỗng tụ lại trên không trung, tạo ra một vòng xoáy kiếm khí đáng sợ, một tia sát quang phóng lên trời rồi nổ tung thành một cái khe hở đen kịt trên bầu trời.
“Một kiếm phá trời!”, mọi người kinh hãi.
Ngô Bình đánh ra thanh kiếm này, quay trở lại Kiếm Cung, Tôn khẽ mỉm cười hỏi Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sư tôn, kiếm này đệ tử có được không?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Kiếm đạo Phiêu Miểu của ta, con chỉ học được vài thứ cơ bản, còn phải lĩnh hội một cách có bài bản mới được”.
Thầy nghiêm khắc mới dạy ra trò giỏi, thật ra Phiêu Miểu đã rất hài lòng rồi vẫn đang soi mói một chút, nói Ngô Bình lĩnh hội kiếm đạo Phiêu Miểu chưa thấu triệt.
Linh Vi cười nói: “Không nghĩ tới, kiếm pháp của sư đệ lại lợi hại như vậy, trước kia bước ra nửa bước, tôi tuyệt đối không dám đỡ một kiếm lợi hại như thế”.
Ngô Bình: “Sư tỷ quá khen. Đây là kiếm pháp tôi sử dụng ý nghĩa Âm Dương để thi triển, có chút yếu tố đánh lừa mắt người thôi”.
Tiếp theo, Linh Vi giúp Ngô Bình quản lý Côn Luân Kiếm Cung, còn cậu bắt đầu biên soạn tài liệu giảng dạy. Cậu rất quen thuộc với cơ thể con người, bản thân vốn dĩ có thể chất của thái cổ chân nhân, thế nên tài liệu giảng dạy mà cậu biên soạn có thể nói là độc nhất vô nhị trên thế giới”.
Những tài liệu mà anh biên soạn được chia thành các chương nhập môn và các chương cơ bản, những người có thể hiểu thấu đáo hai cuốn sách này và đạt được yêu cầu của anh mới có thể tu luyện các giáo trình sau này.
Tài liệu sau này được chia thành: chương Kiếm sĩ, chương Kiếm sư, chương Kiếm tông, chương Kiếm đế, tất nhiên cảnh giới của kiếm tu, anh đã tham chiếu tháp Tiên Võ.
Trong đó các cảnh giới lại được chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Tương truyền, mỗi cấp trong năm cấp chí tôn được chia từ cấp một đến cấp năm.
Chẳng hạn như kiếm sĩ lần lượt là kiếm sĩ sơ cấp, kiếm sĩ trung cấp, kiếm sĩ cao cấp, kiếm sĩ truyền kỳ, kiếm sĩ chí tôn. Trong đó kiếm sĩ sơ cấp được chia thành kiếm sĩ sơ cấp ba, kiếm sĩ sơ cấp hai, kiếm sĩ sơ cấp một và các loại.
Ngô Bình mất ba ngày để biên soạn chương nhập môn, sau đó được in và phân phối với số lượng lớn, được đặt trong rất nhiều hiệu sách khắp nơi ở Linh Xuyên, ai cũng có thể mua được.
Chương nhập môn không khó nhưng muốn đạt được tiêu chuẩn thì không phải là chuyện dễ, thật ra tác dụng của nhập môn là bước đầu sàng lọc, để chọn ra những người có nghị lực, có tài năng hoặc có may mắn trong tất cả mọi người.
Cuối cùng, cho dù thời gian dài hay ngắn, quá trình khó hay dễ, chỉ cần là người đạt tiêu chuẩn đều có thể đến các phòng khảo thí được phân bố khắp nơi để kiểm tra, những người thông qua bài kiểm tra đều có thể nhận được chương cơ bản.
Chương cơ bản là lần sàng lọc thứ hai, tập hợp những người có tính kiên trì, tài năng và may mắn, chọn ra nhóm xuất sắc hơn trong số họ.
Ngô Bình đoán cuối cùng chỉ có một phần mười số người vượt qua chương nhập môn có thể vượt qua buổi sàng lọc của chương cơ bản.
Một khi những người này vượt qua sự sàng lọc cơ bản, họ có thể trở thành đệ tử dưới danh nghĩa của Côn Luân Kiếm Cung, các đệ tử đã đăng ký có thể tu hành các công pháp Chân Thiên Hư tại nhà.
Chương 1462: Lý Thị ở Côn Luân
Nếu người tu hành chương Kiếm sĩ có thể đáp ứng yêu cầu của kiếm cung, trở thành kiếm sĩ cao cấp thì có thể tiếp tục tu luyện chương Kiếm sĩ, mà có thể tu luyện chương Kiếm sĩ thì có thể trở thành đệ tử chính thức của Kiếm Cung.
Đệ tử Kiếm Cung không có chênh lệch quá lớn, tất cả đệ tử đều được đối đãi bình đẳng như nhau. Nhưng hàng năm Kiếm Cung đều sẽ tổ chức đại hội đấu kiếm, mỗi giai đoạn là một trăm đệ tử đứng đầu, mười đệ tử đứng đầu đều nhận được phần thưởng rất lớn.
Đồng thời, đệ tử đạt đến cấp truyền kỳ ở mỗi giai đoạn đều sẽ được ban cho danh hiệu truyền kỳ, gọi là đệ tử truyền kỳ. Cũng như thế đệ tử có thể đạt đến cấp chí tôn thì gọi là đệ tử chí tôn.
Đệ tử chính thức của Kiếm Cung có thể tiếp tục tu luyện các chương kiếm tông và chương kiếm hoàng sau đó.
Trải qua rất nhiều giai đoạn sàng lọc, đệ tử có tiềm năng thật sự đều sẽ có thành tích rất tốt.
Tại hiện trường của đại hội tông chủ Lý Thị, đã không có ai dám nghi ngờ thực lực của Ngô Bình, ngay cả những người phản đối đó cũng đều im bặt, không biết nên nói gì.
Có người nói: “Chúng tôi quyết định Lý Thị ở Hoàn Sơn gia nhập vào Lý Thị ở Đông Hải”.
“Lý Thị ở Tây Sở chúng tôi sẵn lòng gia nhập vào Lý Thị ở Đông Hải”.
“Lý Thị ở U Châu cũng thế”.
“Lý Thị ở Nam Hải gia nhập vào Lý Thị ở Đông Hải”.
Có một thì sẽ có ba, càng có nhiều người tỏ ý muốn gia nhập vào Lý Thị ở Đông Hải, đồng thời tiến cử Lý Thanh Đế làm tông chủ.
Không chỉ thế, hầu hết mười hai tông lão cấp Chân Tiên trong Lý Thị ở Linh Xuyên cũng sẵn lòng gia nhập vào Lý Thị ở Đông Hải, đa số đều đồng ý gia nhập vào Lý Thị ở Đông Hải với tư cách cá nhân.
Lý Thanh Đế cao giọng nói: “Lý Thị trên thế giới là một gia đình, chúng ta không phân biệt giữa Lý Thị ở Đông Hải hay Lý Thị ở Linh Xuyên, hôm nay tôi đề nghị các thành viên Lý Thị cùng nhau chung tay xây dựng Lý Thị ở Côn Luân”.
Anh ta được nhiều người ủng hộ, đa số mọi người đều đồng ý xây dựng Lý Thị ở Côn Luân với quy mô lớn hơn và mở rộng quy mô của các tông lão.
Hôm đó đại hội Lý Thị lần thứ nhất được tổ chức để bầu ra tông chủ và tông lão mới.
Cũng trong ngày hôm đó, chương nhập môn của Côn Luân Kiếm Cung đã xuất hiện tại các hiệu sách lớn ở Linh Xuyên, rất nhiều người nhiều đời làm ruộng, kinh doanh, rèn sắt, lái xe đã chạy đến hiệu sách mua chương nhập môn.
Những người này đều là người dân ở dưới đáy xã hội Linh Xuyên, số lượng của bọn họ chiếm hơn bảy mươi phần trăm tổng dân số, trừ khi trong số họ có người mà vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra là thiên tài, nếu không họ rất ít có cơ hội tu luyện. Tu luyện thì cần có tiền, mà họ không có của cải không có quyền thế, gia nhập vào tông môn nhỏ cũng là vọng tưởng, còn các thế lực lớn như Côn Luân Kiếm Cung thì lại càng không dám nghĩ tới.
Bây giờ bỗng dưng có cơ hội có thể gia nhập vào thế lực lớn, ai mà không muốn thử.
Thế là vùng đất Linh Xuyên, nông dân ngừng làm ruộng, thợ rèn ngừng rèn sắt, người khuân vác ngừng khuân vác, mỗi người đều cầm một cuốn sách nhỏ, cố gắng muốn tu luyện.
Thế nhưng tu hành chỉ phù hợp với một số ít người, không những phải có hiểu biết mà còn phải có một thể chất tốt, đồng thời tuổi không được quá lớn.
Cuối cùng, mười người có thể hiểu và tập luyện theo chương nhập môn cũng chưa đến một phần trăm, trong số những người có thể hiểu thì chỉ có ba bốn phần trăm luyện tập.
Ngô Bình biên soạn tài liệu giảng dạy, bảy ngày sau, đại hội tông chủ của Lý Thị cũng kết thúc, tất cả các thành viên của Lý Thị đã bầu Lý Thanh Đế làm tông chủ, ngoài ra có bốn mươi tám tông lão khác, Lý Thị ở Côn Luân chính thức được thành lập.
Ngô Bình đã vất vả để biên soạn tài liệu giảng dạy, mơ hồ cảm thấy cảnh giới Âm Dương của mình ngày càng trở nên hoàn thiện, anh bèn đã cố gắng đạt được giai đoạn quan trọng tiếp theo của kỳ Động Tàng, cảnh giới Động Thiên.
Cảnh giới Động Thiên là giai đoạn rất quan trọng, sau khi mở Động Thiên thì có thể khắc được cấm chế trong Động Thiên rồi tạo ra các pháp trận, thế nên các tu sĩ Động Thiên cường đại thường có pháp lực vô tận, hơn nữa có bản lĩnh như “Nổ thần thông”.
Thật ra có hơn một nửa số tu sĩ Động Thiên trên thế giới đã sử dụng cách luyện hóa Động Thiên của người khác, Động Thiên của họ được gọi là Động Thiên giả.
Động Thiên thật sự là do bản thân mình mở ra, quá trình này đầy rẫy nguy hiểm nên rất nhiều người không muốn mạo hiểm hoặc tự mình biết mình không có khả năng mở Động Thiên.
Tu sĩ thật sự thành công mở được Động Thiên chỉ có khoảng một phần ba, hai phần ba người thất bại. Trong số những người thất bại này, có người chết vì bị nổ, có người bị thương nặng không chữa, có người để lại vết thương ngầm không thể chữa khỏi.
Hơn năm mươi phần trăm tu sĩ đã mở Động Thiên thành công là “Vi Động Thiên”. Vi Động Thiên được giới tu hành định nghĩa là đánh giá cấp bậc Động Thiên theo quy mô và chất lượng.
Đối với Động Thiên, nhỏ nhất gọi là Vi Động Thiên, lớn hơn một chút gọi là Tiểu Động Thiên, hai loại Động Thiên này không thành phẩm, lên trên nữa là Động Thiên tầng tám, Động Thiên tầng bảy... cho đến những Động Thiên tầng một.
Trong tất cả những người đã thành công mở Động Thiên, hơn một nửa là Vi Động Thiên, tu sĩ Động Thiên còn lại có hơn sáu mươi phần trăm là Tiểu Động Thiên, ba mươi phần trăm tu sĩ Động Thiên còn lại được coi là thành phẩm.
Từ Động Thiên tầng một đến tầng tám, Động Thiên tầng bảy và tầng tám chiếm chín mươi phần trăm. Tầng càng cao thì số lượng càng ít, chẳng hạn như trong tất cả tu sĩ Động Thiên thành phẩm, số lượng tu sĩ Động Thiên tầng một chưa đến một phần một trăm ngàn.
Trên Động Thiên tầng một còn có bốn loại là Động Thiên vương phẩm, Động Thiên đế phẩm, Động Thiên truyền kỳ, Động Thiên thiên phẩm, nhưng này bốn loại Động Thiên thượng phẩm này đều cực kỳ hiếm thấy, trên thế gian không có mấy người.
Mở Động Thiên không chỉ có độ khó cao, đầy rẫy nguy hiểm, mà quá trình tu luyện cực kỳ hao tốn tài nguyên. Trước đây từng xảy ra chuyện một tông môn hàng đầu nào đó bồi dưỡng ra một thiên kiêu, nhưng sau khi mở Động Thiên, thiêu kiêu đó đã tiêu hao rất nhiều tiền bạc dẫn đến tông chủ của tông môn hàng đầu này nợ nần chồng chất, bán cả tài sản, vay nợ khắp nơi mới có thể nuôi thiêu kiêu đó miễn phí hoàn thành tu luyện cảnh giới Động Thiên. Thế nhưng vận may của tông môn này không tốt, thiêu kiêu đó còn chưa trở thành Thiên Tiên thì đã chết đã, do đầu tư quá nhiều vào hắn nên dẫn đến sự suy tàn của tông môn hàng đầu này.
Ngô Bình đã thử và thấy rằng thời cơ đã chín muồi để anh mở Động Thiên. Nhưng việc mở Động Thiên đòi hỏi phải chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu và bảo vật, cũng như phải đầu tư rất nhiều tài nguyên, dĩ nhiên anh không thể cứ thế đột phá ở đây.
Thế là anh đăng nhập vào mạng Tiên bắt đầu mua sắm những vật dụng cho việc đột phá. Thứ cần dùng cho việc mở Động Thiên chính là Thạch anh thời không.
Số lượng Thạch anh thời không được sản xuất có hạn nên giá rất cao, đây cũng là nguyên nhân đa số người chỉ có thể mở Vi Động Thiên và Tiểu Động Thiên, vì bình thường tu sĩ hoàn toàn không có khả năng mở Động Thiên quá lớn.
Thạch anh thời không có thể dùng để chế tạo ra pháp khí chứa đồ, một miếng Thạch anh thời không bình thường có thể tạo ra một dặm không gian có chiều dài, chiều rộng, chiều cao, mở Động Thiên như vậy, Động Thiên càng lớn thì tiêu hao càng nhiều Thạch anh thời không.
Một miếng Thạch anh thời không có giá sáu trăm tiền bùa, một Động Thiên dài trăm dặm, rộng năm mươi dặm, cao mười dặm thì tiêu tốn ba mươi triệu tiền bùa.
Quy mô Động Thiên do Ngô Bình mở dĩ nhiên sẽ lớn hơn cái này nhiều, thế nê anh lập tức liên hệ với một số thế lực lớn sau lưng mình. Anh đánh tiếng trước nói anh sắp mở Động Thiên với Thiên Tượng Kiếm Môn, Thiên Đạo Môn và tiên giáo Thái Thanh.
Bên đầu tiên trả lời là Thiên Tượng Kiếm Môn, Thiên Tượng Kiếm Môn đã đưa thẳng cho anh ta tám tỷ đồng Thần Long, Tiêu Thái Tôn của Thiên Đạo Môn cũng nói ông ấy có thể chuẩn bị năm tỷ đồng Thần Long cho anh.
So ra thì tiên giáo Thái Thanh hào phóng nhất, đưa thẳng cho Ngô Bình mười hai tỷ đồng Thần Long.
Anh tính toán một chút, tiền mua Thạch anh thời không hẳn là không dưới năm mươi tỷ, trong tay anh có hơn mười tỷ, cộng lại cũng chỉ có chưa đến bốn mươi tỷ.
Vì vậy, anh quyết định đến Thiên khố, sử dụng phiếu giảm giá truyền kỳ để mua Thạch anh thời không trước, sức mua của phiếu giảm giá truyền kỳ vẫn cao hơn đồng Thần Long.
Hôm đó anh đến Thiên khố Tiên Giới.
Để vào Thiên khố cần sử dụng trận pháp dịch chuyển chuyên dụng, mà trận pháp dịch chuyển như vậy chỉ có ở đại lục Côn Luân, vừa lúc nằm ở Long Kinh.
Chương 1463: Động Thiên một trăm nghìn dặm
Ngô Bình chào tạm biệt sư phụ và đại sư tỷ xong thì về Long Kinh, anh muốn mượn trận vận chuyển để đến Thiên khố.
Mà đến Long Kinh thì đương nhiên anh phải ghé cấm quân và chỗ của Chu Nguyên Thông rồi.
Sau một thời gian, cấm quân tu luyện theo bài dạy của anh đã có tiến bộ trông thấy, thực lực của tổng thể đã cao hơn trước nhiều. Ngô Bình rất hài lòng với kết quả này, anh chỉ dẫn cho họ thêm một lúc rồi đến chỗ Chu Nguyên Thông.
Sau khi gặp lại Chu Nguyên Thông, việc đầu tiên Ngô Bình làm là trả lại long môn.
Chu Nguyên Thông cười nói: “Tam đệ, chú đột phá Long Môn rồi à? Hiệu quả thế nào?”
Ngô Bình: “Đại ca, em đến tầng thứ năm của Long Môn rồi”.
Chu Nguyên Thông vô cùng chấn động: Thế cơ à? Siêu đấy!”
Ngô Bình: “Đại ca, mấy hôm nữa là ngày đại hôn của em, anh và nhị ca phải đến đấy nhé”.
Chu Nguyên Thông cười phá lên nói: “Đương nhiên rồi”.
Hai người trò chuyện thêm một lát thì anh ta nói: “Tam đệ, tổng thủ lĩnh chỗ anh đến rồi, chú muốn gặp chút không?”
Hiện Ngô Bình đang làm phó thủ lĩnh để huấn luyện doanh trại Long Uy cho Chu Nguyên Thông.
“Đại ca, em còn phải đến Thiên khố nên để khi khác đi ạ”.
Nghe thấy thế, Chu Nguyên Thông cười nói: “Anh biết vị trí của trận vận chuyển, để anh dẫn chú đi”.
Có anh ta dẫn đường, loáng cái Ngô Bình đã đến một cung điện cổ kính. Bên trong có một trận vận chuyển và một người đang canh gác.
Thấy Ngô Bình đến, người đó nói: “Muốn mở trận vận chuyển thì cần trả mười nghìn chi phiếu truyền kỳ”.
Tuy thấy gía này hơi đắt, nhưng Ngô Bình vẫn lấy chi phiếu ra, sau đó mới được phép đi vào.
Chu Nguyên Thông: “Tam đệ, Thiên khố có nhiều bảo bối lắm, chú cứ tìm kỹ vào, khéo lại gặp may đấy”.
Một tia sáng loé lên, Ngô Bình đã biến mất.
Không biết bao lâu sau, anh đã tiến vào một cung điện đầy sương khói, có một con rối hình người đứng ở phía trước, trông nó giống hệt người.
Con rối nói: “Tôi là hướng dẫn Giáp Mộc Ất, các hạ cần gì thì cứ nói với tôi”.
Ngô Bình: “Trong này có thạch anh thời không không?”
Con rối: “Có, một chi phiếu truyền kỳ có thể đổi được 2500 mảnh thạch anh thời không”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi muốn đổi 100 nghìn tỷ mạnh thạch anh”.
Giáp Mộc Ất: “Vị chi là 40 tỷ chi phiếu truyền kỳ”.
Ngô Bình: “Được”.
Giáp Mộc Ất: “Xin chờ một lát”.
Nó biến đi đâu mất một lúc rồi quay lại, trong tay cầm theo một cái túi trữ đồ rồi nói: “Bên trong có đủ lượng thạch anh thời không mà anh cần”.
Ngô Bình cầm lấy rồi kiểm tra, sau đó trả đủ chi phiếu rồi hỏi: “Giáp Mộc Ất, tôi có thể xem các món đồ khác không?”
Giáp Mộc Ất: “Anh muốn mua gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ đi lấy”.
Ngô Bình: “Tôi không được tự đi chọn à?”
Giáp Mộc Ất: “Không”.
Ngô Bình đành chịu, sau đó lại mua thêm ít cấm chế dùng để khắc trong Động Thiên, cùng đồ dùng cho trận pháp, cuối cùng anh đã tiêu gần hết chi phiếu truyền kỳ.
Ngô Bình rời khỏi thiên khố rồi về nhà để chuẩn bị hôn lễ.
Đương nhiên anh sẽ dùng thân phận thật là Lý Huyền Bình để tổ chức lễ cưới. Bây giờ, ai cũng biết anh là đệ tử của Phiêu Miểu Đạo Quân rồi, các thế lực lớn nhỏ ở xung quanh đều lần lượt tới chào hỏi.
Trong mấy ngày này, ngoài việc lo cho lễ cưới, anh còn chuẩn bị để đột phá. Anh tiếp tục mua đồ trên mạng Tiên nên tiền cũng không cánh mà bay đi khá nhiều, giờ anh không còn bao nhiêu nữa.
Cách hôn lễ vài ngày, anh lại đến học phủ truyền kỳ, chuẩn bị vào Thiên Giới để đột phá tiếp.
Lần trước, anh mới dùng hơn một ngày ở Thiên Giới, vẫn còn dư gần hai ngày nữa, bỏ không thì cũng uổng. Sau khi suy xét, anh quyết định sẽ mở Động Thiên ở Thiên Giới.
Sau khi Ngô Bình chuẩn bị xong xuôi, Triệu Hàn Sơn cũng đã xin giấy phép cho anh để đến Thiên Giới đột phá.
Lần này, Ngô Bình chỉ vận chuyển sức mạnh một chút thì trong người đã vang lên tiếng động mạnh, trong linh khiếu lớn nhất của anh đã mở ra một không gian.
Hiện giờ, xung quanh anh có rất nhiều thạch anh thời không, chúng vỡ vụn rồi tạo thành một luồng sức mạnh tiến vào người anh, khiến Động Thiên ngày càng lớn hơn.
Giờ Ngô Bình mới thấy việc mình củng cố nền móng thêm vững chắc quan trọng tới mức nào, tiên lực như biển tuôn ra, Nhất Niệm Sinh Vạn Vật, Nhất Niệm Nhất Thế Giới, rất nhiều ý nghĩ bắt đầu tạo cảnh ở mọi nơi.
Mặt đất, bầu trời, núi đồi, dòng nước, cây cối, thú vật, chim muông đều xuất hiện trong Động Thiên mà Ngô Bình mở.
Sức mạnh Thiên Nguyên và Huyền Hoàng đều chảy vào bên trong, mỗi cái chiếm một khu, Đạo Thụ cũng chuyển vào trong Động Thiên này và chiếm một vị trí.
Ngoài ra, Cửu đỉnh cũng đã có mặt ở đây.
Thạch anh thời không cứ thế ít dần, Động Thiên thì ngày một rộng ra, một trăm dặm, một nghìn dặm, mười nghìn dặm, một trăm nghìn dặm.
Cuối cùng, Ngô Bình đã mở được một Động Thiên cực lớn với chỗ rộng nhất là một trăm nghìn dặm, hẹp nhất là tám mươi nghìn dặm và cao khoảng mười nghìn dặm. Để mở Động Thiên này, anh đã tốn tám mươi nghìn tỷ mạnh thạch anh thời không.
Mở Động Thiên xong, Ngô Bình đã tạo ra sông núi và vạn vật ở đây. Trong sổ tay của Ngọc hoàng, đạo thống của Thiên Nguyên Huyền Hoàng, truyền thừa của Tam Hoàng cùng Thiên Phù đại đế đã chỉ dẫn cho anh rất nhiều, giúp Động Thiên của anh hơn hẳn của các tiền bối khi xưa và đạt đến cấp cổ nhân.
Sau đó, thần anh cũng đã chuyển thiên cung vào đây, nó có thể nhận được sự bảo vệ tốt nhất khi ở trong này. Nhưng sau này, Ngô Bình còn phải sửa đổi lại thêm cho Động Thiên, ví dụ như tạo đại trận, cấm chế, nhưng đó là việc của sau này.
Thấy đã tới giờ nên Ngô Bình lập tức rời khỏi Thiên Giới.
Ngô Bình vừa ra ngoài thì khí tức mạnh mẽ của anh đã khiến Triệu Hàn Sơn giật bắn mình, người mở Động Thiên có thể dùng sức mạnh của nó, và sức mạnh ấy có cùng tên gọi luôn.
Thường thì tu sĩ Động Thiên cấp thiên tài sẽ mở được Động Thiên gần một trăm nghìn dặm! Ví dụ Động Thiên 8000 dặm, 9000 dặm. Nhưng Động Thiên của Ngô Bình thì dài những một trăm nghìn dặm.
Không gian lập thể đã được xác định, khi ấy khoảng cách giữa Động Thiên 100 nghìn dặm và 9000 dặm có cách biệt rất lớn.
Đương nhiên người mở được Động Thiên cả trăm nghìn dặm như Ngô Bình sẽ có sức mạnh vô biên.
“Ngô Bình, Động Thiên của cậu…”
Ngô Bình cười nói: “Thầy Triệu, tôi mở Động Thiên được rồi”.
Triệu Hàn Sơn không hỏi kỹ mà cười nói: “Chúc mừng! Ngô Bình, với thực lực hiện giờ thì chắc chắn cậu đủ tư cách tham gia đại hội Thần Ma để tranh đấu với những người mang thần huyết và ma huyết trong người rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Những người mang thần huyết và ma huyết ư?”
Triệu Hàn Sơn gật đầu: “Họ có huyết mạch của thần và ma nên mới có thực lực mạnh hơn người bình thường. Đám quái vật này cứ mười năm lại tham gia đại hội Thần Ma một lần, ai lọt vào tốp 30 thì sẽ được vào chiến trường Thần Ma”.
Ngô Bình: “Tu sĩ loài người cũng được tham gia ư?”
Triệu Hàn Sơn: “Đương nhiên, nhưng nhiều năm qua, không ai vào được tốp 30 cả. Ngô Bình, chỉ cần cậu lọt tốp này thì Đại thiên tôn sẽ trọng thưởng cho cậu”.
Ngô Bình: “Thưởng gì thế?”
Triệu Hàn Sơn: “Nghe nói là một món chí bảo, ngoài ra còn có 300 tỷ chí phiếu truyền kỳ”.
Chương 1464: Thần ma, Khuyên giới
Tim Ngô Bình đập như đánh trống, chưa nói đến món bảo bối kia, riêng 300 chi phiếu truyền kỳ thôi cũng đủ hấp dẫn anh lắm rồi. Mở Động Thiên rất tốn tiền, sau này còn có vài cảnh giới tiêu tốn nhiều tiền hơn nên anh cần phải chuẩn bị trước.
“Thầy Triệu, đại hội Thần Ma có ý nghĩa gì? Do ai tổ chức?”
Triệu Hàn Sơn: “Chuyện này là điều cực kỳ bí mật, đến tôi cũng không biết. Nói chung các thiên kiêu nào có biểu hiện xuất sắc trong đại hội thì cuối cùng đều thành bá chủ một phương hết”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn ông đã nhắc nhở”.
Triệu Hàn Sơn cười nói: “Ngô Bình, tiền đồ của cậu sẽ vô cùng tươi sáng, thấy cậu tiến bộ mỗi ngày, chúng tôi đều rất vui mừng. Hi vọng một ngày nào đó, cậu có thể chiếu sáng thiên không, khiến Nhân tộc nhìn thấy hi vọng”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu”.
Ngô Bình rời khỏi Thiên Đạo Môn rồi về Hưng Long, chỉ còn vài ngày nữa là hôn lễ diễn ra rồi. Anh vừa mở Động Thiên nên mấy ngày tiếp theo chỉ ở nhà, lo chuẩn bị cho đám cưới.
Ngày đầu tiên của lễ cưới, Lý Nguyên Tượng đã ra khỏi điện Cực Võ, đúng là kỳ tài Vu đạo có khác, trình độ võ thuật hiện giờ của cậu ấy đã không kém gì Ngô Bình.
Lý Nguyên Tượng không còn là Tiểu Hỉ Bảo nữa, mà đã biến thành một chàng trai cao lớn khôi ngô.
“Bố, mai bố lấy vợ đấy ạ?”
Ngô Bình: “Ừ, Hỉ Bảo, bố thấy con tiến bộ rất nhanh, giờ bố sẽ truyền truyền thừa của Vu hoàng cho con”, nói rồi, Ngô Bình điểm vào mi tâm của Lý Nguyên Tượng.
Trong đầu cậu ấy xuất hiện một luồng ký ức, cậu ấy ngồi xuống rồi nói: “Bố, giờ con phải cảm ngộ rồi”.
Ngô Bình: “Không vội, bố đã đọc khá nhiều sách, cùng tu tiên và Vu đạo một lúc sẽ có hiệu quả bất ngờ, bố sẽ truyền tiếp cho con Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, con xem mà tu luyện”.
Lý Nguyên Tượng tu luyện cũng rất tốn tài nguyên, nhưng giờ Ngô Bình không còn nhiều tiền nên đành để cậu ấy tu luyện trước để chuẩn bị cho sau này.
Lúc này, Hoả Hoàng Nhi bế Đỉnh Nhi rồi chạy vào nói: “Bố, con đã học xong kiếm pháp của kiếm phái Thục Sơn rồi, bố dạy tiếp cho con cái khác đi”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nhanh thế à?”
Hoả Hoàng Nhi: “Nhanh gì ạ, con còn thấy chậm ấy”.
Ngô Bình chợt thấy đau đầu, có quá nhiều thiên tài bên cạnh anh, làm anh nuôi không nổi luôn nên đành nói: “Thế bố dạy con luyện đan nhé?”
Hoả Hoàng Nhi mừng rỡ: “Được ạ! Con muốn học luyện đan lâu rồi”!
Nói ra chắc không ai tin! Nhưng bây giờ, thật lòng Ngô Bình sợ Hoả Hoàng Nhi và Lý Nguyên Tượng tu luyện quá nhanh, vì nhỡ tư chất của anh không theo kịp thì đúng là mất mặt, vì thế anh mới muốn họ tu luyện chậm lại một chút.
“Xem ra mình phải tranh thủ kiếm tiền thôi”, Ngô Bình tự nhủ.
Loáng cái đã đến ngày thành hôn của Ngô Bình. Đường Tử Di, Lý Mai, Nhậm San San đều đã mặc đồ cưới và trang điểm vô cùng xinh đẹp.
Vì Ngô Bình dùng thân phận thật là Lý Huyền Bình nên chỉ có những người thật sự thân thiết hoặc các thế lực lớn của Côn luân mới được đến tham dự lễ cưới.
Vì anh là cung chủ của Kiếm Cung nên đương nhiên có rất nhiều thế lực muốn bày tỏ lòng thành, vì thế riêng chỉ nhận quà thôi cũng đủ mỏi tay rồi.
Dẫu thế thì số người đến tham dự lễ cưới cũng rất đông, Ngô Bình đã dặn Lỗ Ngọc chuẩn bị từ trước. Đúng là đại sư về phương diện công trình có khác, ông ta đã dùng trận pháp rồi tạo thành một lễ đường lập thể rất lớn.
Lễ cưới có ba tầng, tầng trong cùng dành cho khách quý, họ sẽ ngồi ở các bàn xung quanh, tầng bên ngoài thì dành cho các khách mời khá có thân phận và địa vị, chỗ ngồi của họ ở trên thuyền bay, nhờ việc lơ lửng giữa không trung nên họ cũng sẽ nhìn thấy toàn cảnh lễ cưới.
Vòng ngoài cùng dành cho các khách mời lạ mặt, họ là người của các thế lực nhỏ hoặc các nhân vật nhỏ bé. Anh đã bố trí cho họ cùng ngồi trên một cái thuyền bay cỡ lớn, nếu họ muốn xem lễ cưới thì phải bay vào trung tâm.
Lỗ Ngọc còn bố trí một trận pháp như mặt gương, toàn cảnh lễ cưới sẽ chiếu lên đó, như vậy thì tất cả mọi người ở Hưng Long cũng có thể xem được.
Đã là lễ cưới thì đương nhiên phải có ca múa, ca sĩ và vũ công mà nữ đế Linh Hy dẫn đến đã biểu diễn hăng say.
Các khách quý cũng lục đục kéo đến, Tiêu Thái Tôn của Thiên Đạo Môn, La Thiên Tướng của Thiên Địa Kiếm Tông, các tông lão của Lý Thị ở Côn Luân, đại tướng quân Chu Nguyên Thông, Đinh Mặc, Phiêu Miểu Đạo Quân và Linh Vi.
Đương nhiên không thể thiếu Vương Vu Kiên của nước Kim Ưng, La Thiên Tông, Kiều Bộ Tiên và Diệp Thiên Tông.
Phiêu Miểu Đạo Quân vừa đến một lúc thì có một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng hớn hở xuất hiện, nhìn thấy người đó, Phiêu Miểu Đạo Quân vội hành lễ: “Sư phụ!”
Người này thoạt nhìn trông rất nho nhã, nụ cười luôn nở trên môi, ông ấy quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Con là Lý Huyền Bình hả?”
Ngô Bình vội hành lễ: “Vâng ạ”.
Người đàn ông gật đầu: “Không ngờ lại có tư chất tốt như vậy, thể chất Chân Nhân thái cổ là hiếm có lắm đấy”.
Người này chính là Huyền Đô lão tổ, sư phụ của Phiêu Miểu Đạo Quân.
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Sư phụ, đúng là Huyền Bình có tư chất rất tốt, vụ cá cược giữa người và Đại thiên tôn có thể cử cậu ấy ra trận”.
Huyền Đô lão tổ: “Được đấy! Tuy tên kia có một nửa dòng máu Thần tộc, nhưng Chân Nhân thái cổ cũng không đùa được đâu”.
Ngô Bình: “Sư tổ, Thần tộc mạnh hơn Nhân tộc chúng ta nhiều lắm ạ?”
Huyền Đô lão tổ trầm mặc một lúc rồi nói: “Trước khi con người được tạo thành thì thần đã tồn tại rồi, vào thời đại Chân Nhân thái cổ, loài người có địa vị ngang với Thần tộc. Với một thiên kiêu có tư chất như cậu thì chưa được coi là xuất sắc trong Thần tộc. Thiêu kiêu của họ còn mạnh hơn con một chút”.
Ngô Bình cau mày: “Có người nói Nhân tộc là trò chơi của Thần tộc”.
Huyền Đô lão tổ thở dài nói “Nhân tộc thì ngày càng kém đi, trở thành nô lệ cho Thần tộc. Nhưng chúng ta chưa từng bỏ cuộc, vào thời Chư Thánh, lực chiến đấu của các Chư Thánh còn mạnh hơn Chân Nhân thái cổ, tiếc là Thần tộc đã liên minh với các thế lực khác để giết họ, khiến rất nhiều thánh nhân bỏ mạng và hao tổn nguyên khí”.
“Nhưng trước khi Chư Thánh ngã xuống, người đã tìm tòi và đổi mới các vấn đề khó về mọi mặt, ví dụ như tiên, phật, vu, nho, thần đạo”.
“Trong trận chiến của thần thánh, Thần tộc cũng bị tổn hại nặng nề, vì thế họ đã bắt tay với Ma tộc, Yêu tộc phong toả nhiều nơi sinh sống của con người, khiến đại đạo thiếu sót, trật tự hỗn loạn, không ai có thể tu luyện. Những nơi bị phong toả được gọi là Khuyên giới. Cùng với đó, họ còn thường xuyên cử yêu binh, ma binh và thần binh đến Khuyên giới để chém giết, đồng hoá để thống trị Nhân tộc. Vì thế, họ gọi chúng ta là đồ chơi hay thú cưng cũng không sai đâu”.
Ngô Bình ngẩn người, cảm thấy tam quan của mình bị đảo ngược, anh hỏi: “Thế giới mà chúng ta đang sống chính là Khuyên giới ư?”
Huyền Đô lão tổ thở dài: “Ừm! Nhưng chúng ta vẫn còn sướng chán, vì có vài vị đại thánh đã hi sinh thân mình để lập lại trật tự”.
“Sư tổ là cường giả trên cấp Đại La, lẽ nào cũng bị nhốt trong này ư?”, Ngô Bình hỏi.
Chương 1465: Xà Đạo Quân
Huyền Đô lão tổ: “Khuyên giới này không thể nhốt chúng ta được, nhưng chúng ta cũng không thể ra ngoài, Vì đại đạo có thiếu sót, nếu chúng ta rời khỏi đây thì sẽ bị mất toàn bộ tu vi và phải bắt đầu lại từ đầu”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Mất hết tu vi ư?”
Huyền Đô lão tổ: “Nói đúng hơn thì là để sống thì phải từ bỏ tu vi. Tạm thời chưa tính đến việc ai muốn từ bỏ tu vi, nhưng thế giới bên ngoài tàn khốc như thế thì một người bình thường có thể tồn tại được bao lâu? Mười lăm phút hay một giờ?”
Ngô Bình: “Vì thế người mới ở lại đây, chứ không rời đi ạ!”
Huyền Đô lão tổ: “Cũng không hẳn, những người như bọn ta quanh năm bế quan và cảm ngộ đại đạo thiếu sót, hi vọng có thể học theo thánh nhân thượng cổ”.
Ngô Bình: “Nếu chúng ta đánh nhau với Thần tộc ở Khuyên giới, liệu mình có bị yếu thế không?”
Huyền Đô lão tổ: “Cái này thì không. Vì vốn di Khuyên giới đã có thiếu sót, vì thế chúng ta lại thích ứng với nơi này hơn họ. Dù Thần tộc đến đây thì cũng không chiếm ưu thế được, vì thế họ đã dùng cách khác, đó là bồi dưỡng các thế lực ở Khuyên giới làm chó săn cho mình. Những người được họ chọn sẽ được cung cấp một lượng tài nguyên nhất định, thậm chí còn được ban huyết mạch của Thần tộc”.
Ngô Bình cau mày: “Nói vậy thì những tu sĩ bán thần này chính là tay sai cho Thần tộc ư?”
Huyền Đô lão tổ thở dài nói: “Đúng thế, nếu không thì sao lại xuất hiện tu sĩ bán thần ở đây? Bọn ta thường gọi chúng là lũ rác rưởi”.
Ngô Bình: “Nếu đến Đạo tổ cũng không đột phá được thì những tu sĩ khác làm gì có cơ hội ạ?”
Huyền Đô lão tổ: “Không phải không có cơ hội. Năm xưa, môi trường sống của Chư Thánh không như chúng ta bây giờ, vì thế ta mới nói các con chính là hi vọng của Nhân tộc”.
Sau đó, ông ấy cười nói: “Hôm nay là ngày vui của con, đừng nói mấy chuyện này nữa. Ta là sư tổ nên không thể đi tay không được, quà của con đây”.
Huyền Đô lão tổ đưa một cái nhẫn bạch ngọc cho Ngô Bình, anh nhận lấy thì phát hiện bên trong có một Động Thiên, bên trong Động Thiên này có một cánh cửa, không biết dẫn đến đâu.
Ngô Bình hỏi: “Sư tổ, đây là gì ạ?”
Huyền Đô lão tổ: “Đây là một kế hoạch bí mật mà rất ít người biết, vào trong cánh cửa này rồi thì con sẽ phải nhận một loạt các bài kiểm tra. Nếu con có tư chất đủ tốt thì sẽ nhận được một phần tài nguyên, cụ thể là gì thì ta không nói được. Nếu con đủ xuất sắc thì sẽ biết thôi”.
Ngô Bình lẳng lặng cất chiếc nhẫn đi rồi nói: “Đồ tôn hiểu rồi”.
Huyền Đô lão tổ: “Thân phận của ta không tiện công bố ra ngoài nên con đừng giới thiệu làm gì, con biết ta đến là được rồi”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Hôn lễ đã bắt đầu, mọi người tham dự đều phải kinh ngạc trước độ long trọng của nó. Tuy ngoài mặt Ngô Bình cười tươi, nhưng trong lòng đang dậy sống. Những câu nói của Huyền Đô lão tổ đã khiến anh hiểu được một chuyện mà vỗn dĩ anh không thể biết khi chỉ ở cảnh giới hiện tại.
Ngô Bình và ba người vợ cùng bái thiên địa và bố mẹ, sau đó đưa nhau vào động phòng.
Đối diện với ba cô vợ xinh đẹp, tâm trạng của Ngô Bình mới tốt lên một chút, anh cười nói: “Ba người hãy nhận của anh một lạy”.
Anh hành lễ xong thì đến ba người kia.
Đường Tử Di cười nói: “Huyền Bình, anh sao thế?”
Ngô Bình: “Anh có tài đức gì đâu mà có được ba người vợ như hoa như ngọc thế này?”
Lý Mai: “Huyền Bình, anh đừng nói thế. Nếu không có anh thì khéo bọn em đã chết lâu rồi, với tình thế hiện giờ thì có thể sống thôi cũng là một điều may mắn”.
Ngô Bình cười nói: “Em nói gì mà khách sáo thế. Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi ra tiếp khách nhé”.
Sau đó, anh cùng ba cô vợ đi ra tiếp rượu khách khứa.
Đúng lúc này, có một con cự xà bay tới, trận pháp của Hưng Long đã làm kinh động tới người đàn ông mặc đồ đen trên lưng con cự xà, trên đầu người này mọc một cái sừng cùng màu, mái tóc tím buông xoã, đôi mắt cũng có màu quỷ dị như rắn.
Có hai cô gái loài người đứng sau lưng hắn, họ đều vô cùng xinh đẹp, họ nhìn xuống dưới, một cô trong số đó nói; “Chủ nhân, hình như người phía dưới đang tổ chức hôn lễ”.
Người đàn ông: “Hôn lễ ư? Hừ, loài người thấp hèn mà dám tổ chức lễ cưới lớn vậy à, để ta xuống xem cô dâu có xinh không nào”.
Nói rồi, hắn ấn đầu con rắn, nó lâp tức bay xuống với yêu khí cuồn cuộn.
May là nó chỉ dừng trên không trung, ba người trên lưng nó nhảy xuống dưới.
Lúc này, Ngô Bình đang mời rượu Phiêu Miểu Đạo Quân, thấy mấy vị khách không mời mà tới này, anh hơi cau mày, nhưng hôm nay là ngày vui của anh nên anh vẫn lịch sự nói: “Các vị từ nơi xa tới, mời vào trong ngồi”.
Người đàn ông cất giọng cười quái gở, sau đó nhìn chằm chằm vào nhóm Đường Tử Di rồi nói: “Đúng là tuyệt sắc, sao đến lượt ngươi hưởng thụ người đẹp này chứ?”
Ngô Bình sầm mặt nói: “Người không ra người, ma không ra ma, đến kiếm chuyện hả?”
Người đàn ông lập tức nổi giận rồi lạnh giọng nói: “Ngươi có biết ta là ai không hả? Có tin chỉ cần ta nói một câu là tất cả người ở đây phải chôn cùng ngươi không?”
Ngô Bình: “Tôi chỉ biết anh sắp chết thôi”.
Người đàn ông cười khẩy: “To gan phết đấy!”
Hắn giơ tay phải lên, lòng bàn tay tuôn ra yêu khí, chúng bay lên trời như chuẩn bị thi triển một chiêu thức lợi hại nào đó. Đột nhiên, người hắn cứng đờ rồi nhìn chòng chọc vào Phiêu Miểu Thiên Tôn.
“Đạo Quân Nhân tộc?”
Phiêu Miêu Thiên Tôn không đứng dậy, mà chỉ liếc nhìn hắn, đã khiến hắn không thể cử động.
Người đàn ông đảo mắt rồi nói: “Không biết Đạo Quân ở đây, tại hạ lỗ mãng rồi!”
Phiêu Miêu Thiên Tôn: “Con rắn ở trên chắc là thú cưỡi của Xà Đạo Quân hả?”
Người đàn ông kiêu ngạo nói: “Đúng thế”.
Phiêu Miêu Thiên Tôn lạnh mặt nói: “Sư phụ ngươi gặp ta còn phải khúm núm, ai cho ngươi dũng khí làm trò lố lắng vậy hả?”
Người đàn ông tóc tím cau mày rồi nói: “Là tại hạ sai, xin lỗi Đạo Quân”, hắn lập tức tỏ vẻ nhún nhường.
Phiêu Miêu Thiên Tôn: “Cút!”
Người đàn ông liếc Ngô Bình một cái, sau đó mỉm cười rồi bay lên cao, cưỡi rắn đi về.
Ngô Bình đang định hỏi thì giọng nói của Huyền Đô lão tổ đã vang lên trong đầu anh: “Xà Đạo Quân chính là người được yêu giới nâng đỡ, người này đã nhận được sức mạnh của Yêu Hoàng Hoá Xà nên có tu vi rất cao, hiện còn nuôi cả trăm nghìn con cự xà, chúng có thể bày cự xà trận. Đến ta cũng không thể cầm cự lâu trong đại trận này được”.
Ngô Bình: “Khi nào có cơ hội, nhất định con sẽ chém chết tên đó”.
Huyền Đô lão tổ: “Chuyện nhỏ thôi, ta cảm nhận được khí tức Dị giới trên người con, con cố mà tu luyện, chẳng mấy sẽ vượt lũ khốn đó”.
Ngô Bình chấn động, khí tức Dị giới ư? Anh hỏi: “Sư tổ, người đang nói đến tiên điện Thiên Võ ạ?”
Huyền Đô lão tổ: “Ừm, truyền thừa của tiên điện Thiên Võ đến từ một vũ trụ khác. Đá trên núi của họ cũng là ngọc, chúng ta đều cho rằng truyền thừa của họ có thể phá giải vấn đề khó mà chúng ta đang đối mặt”.