Ngô Bình lập tức thu hồi Thập Đồ, sau đó giơ tay lên cao và tiến lại gần cái cây lạ đó. Anh bày ra thiện chí và tỏ vẻ rằng mình không hề có sự uy hiếp.
Những chiếc xúc tu trên cái cây lạ tiến lại gần anh nhưng không tấn công.
Ngô Bình nói: “Kết bạn đi, nhựa cây của ngươi đối với ta rất hữu dụng, ta có thể dùng những thứ khác để đổi”.
Nói xong anh lấy ra xác của một con thú dữ bị anh giết chết, thứ này chính là một loại phân bón rất tốt.
Các xúc tu của cây lạ cuộn xác chết lên và ném vào trong hốc cây, sau đó các xúc tu tránh ra một con đường. Ngô Bình chắp tay, bay về phía cây và dùng dao cắt đứt lớp keo Tử Thiên.
Sau khi cắt hết keo Tử Thiên, anh lại chắp tay và nói: “Ta có thể vào bên trong hái một số dược liệu không?”
Những chiếc xúc tu nhảy múa điên cuồng, cây lạ trông rất phấn khích, hiển nhiên nó không đồng ý để Ngô Bình làm như vậy.
Sau đó, Ngô Bình lục lọi và tìm thấy một số ngũ sắc thiên tinh. Thứ này được sinh ra vào thời kỳ hỗn độn, nó được ngâm trong nước thần ngũ hành, là một thứ cực kỳ quý giá.
Sau khi cảm nhận được hơi thở của ngũ sắc thiên tinh, cảm xúc của cái cây kỳ lạ mới bình tĩnh lại và dùng xúc tu cuốn đi thiên tinh. Sau đó nó suy nghĩ một lúc rồi nhường đường cho Ngô Bình đi qua.
Lúc này, một người đẹp cỡ ngón tay cái từ xa bay tới, mặc một bộ váy nửa trong suốt, dáng người vô cùng xinh đẹp, người đẹp bằng ngón tay cái bay vòng quanh Ngô Bình và nói: “Kẻ thủ hộ nói ngươi không có ác ý, cho phép ngươi đi vào thung lũng. Tuy nhiên, ngươi cũng phải tuân thủ các quy tắc ở đây”.
Ngô Bình nhìn người đẹp nhỏ xinh này, cười nói: “Nhất định rồi, xin hỏi tên của cô nương là gì?”
Người đẹp ngón tay cái: “Ngươi có thể gọi ta 'A Linh', ta là tinh linh ở đây, ta tới giám sát ngươi”.
Ngô Bình: “A Linh cô nương, nếu ta cần hái một ít dược liệu thì có thể lấy đi mấy chiếc lá hoặc một ít trái cây được không?”
A Linh: “Chỉ cần đối phương cho phép, ngươi liền có thể lấy. Đương nhiên, đổi lại ngươi cũng phải cho bọn họ thứ gì đó”.
Ngô Bình vội vàng gật đầu: “Chắc chắn là vậy rồi”.
Chẳng bao lâu, anh tiến vào thung lũng, nhìn qua thì đều là những loài thực vật thuộc các kỷ nguyên khác nhau, trong đó có một số là dược liệu.
Anh tìm thấy một loại linh chi màu đỏ, bên trên có phù văn thần bí, đôi mắt của Ngô Bình sáng lên, anh đi đến chỗ linh chi màu đỏ, chắp tay lại và nói: “Ta có thể đổi cái này lấy mười giọt linh chi được không?”
Trên cây linh chi có một cửa sổ mở ra, bên trong đi ra hai cây linh chi mập mạp, rất đáng yêu. Nhìn thấy thiên tinh, chúng trao đổi vài câu rồi gật đầu.
A Linh: “Họ đã đồng ý, nhưng họ yêu cầu ngươi phải trả một viên tinh thạch”.
Ngô Bình vội vàng đặt xuống một viên, sau đó hai cây linh chi cắn ngón tay và nặn ra mười giọt máu với vẻ mặt đau đớn.
Ngô Bình vui mừng khôn xiết, nhanh chóng cẩn thận cất nó đi. Đây là một bảo bối vô giá!
Tiếp theo, Ngô Bình đi khắp thung lũng và gặp được nhiều loại dược liệu. Nếu cảm thấy có giá trị thì sẽ dùng đồ của mình để đổi lấy một ít.
Trong nửa ngày, tổng cộng anh đã trao đổi hơn 170 loại dược liệu quý hiếm, trong đó có một số loại anh không thể gặp phải ở kỷ nguyên này.
Sau khi đi ra khỏi thung lũng, anh nói với Thập Đồ: “Sau này ta có thể quay về bất cứ lúc nào. Hiện tại, ta sẽ đi về trước”.
Với sự trợ giúp của sức mạnh tàng cơ, anh có thể đi vào các mảnh vỡ kỷ nguyên bất cứ lúc nào mà không cần Nhân tộc mở lối đi, vì vậy anh không cần phải khám phá tất cả các khu vực cùng một lúc.
Sau đó, anh liên lạc với năm người Bạch Chỉ Dung, sáu người gặp lại nhau. Cả năm người đều có thu hoạch, dù gặp nguy hiểm và bị thương nhưng vấn đề không nghiêm trọng.
Nghe tin Nhô Bình sắp quay trở về, mấy người đều không muốn ở lại lâu hơn nữa vì dù sao ở đây cũng quá nguy hiểm. Vì vậy sáu người cùng nhau quay trở lại lối vào, kích hoạt lá bùa và rời khỏi mảnh vỡ kỷ nguyên.
Sáu người vừa đi ra, liền bị Vô Thủy Thiên Tôn đã chờ đợi từ lâu thu vào tay áo, mang về Đông Thiên Đình.
Bốn người còn lại đều chết bên trong, việc đám người Ngô Bình có thể sống sót bước ra đã khiến Thiên Đình vui mừng khôn xiết.
Ngô Bình thu hoạch được nhiều đồ nhất, anh lấy ra vài loại dược liệu của các kỷ nguyên và vài món pháp khí được lưu trữ của một số cao thủ kỷ nguyên, thậm chí còn có cả những sinh linh kỷ nguyên mà anh đã săn được, đều đưa cho Vô Thủy Thiên Tôn.
Những thứ này đủ để vài vị cường giả Tề Thiên của Vô Thủy Thiên Tôn có thể tìm hiểu những bí ẩn trong đó. Cho dù là linh năng hay một số pháp khí, đều chỉ dẫn phần nào cho tu vi của họ.
Vô Thủy Thiên Tôn là người đầu tiên cảm nhận được sự thay đổi của Ngô Bình, ông ấy mỉm cười và nói: “Huyền Bắc, hơi thở của con đã không còn yếu hơn Thánh Hoàng, chắc chắn là đã đột phá”.
Ngô Bình gật đầu: “Sư tôn, ta đã hiểu được quyền uy trong đó. Tuy nhiên, nghiêm túc mà nói, ta còn chưa phải là tu sĩ Tề Thiên Cảnh”.
Vô Thủy Thiên Tôn rất vui mừng nói: “Được rồi! Tiếp theo, con hãy cố gắng tìm hiểu Hỗn Độn Cảnh. Cảnh giới này rất quan trọng, nhưng may mắn là nó không khó đối với con”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Anh rời Thiên Đình và trở về nhà ở núi Nguyên Thủy để tu luyện.
Hỗn Độn Cảnh thực chất là bắt chước quá trình hình thái sinh mệnh của các sinh linh hỗn độn. Tuy nhiên, Nhô Bình đã nhìn thấy những sinh linh mạnh hơn những sinh linh hỗn độn nên anh đã quyết định đi theo một con đường khác.
Sau đó, anh nghĩ đến Thần Tộc và Hoang, thực lực của hai bên đều rất mạnh mẽ, nhưng kẻ mạnh hơn bọn họ chính là Hoang Thần!
Ngày hôm sau, Thiên Hồ Ngọc Nương đến cầu kiến, Ngô Bình chiêu đãi một cách nồng nhiệt, rồi nhắc đến Hoang Thần.
Ngọc Nương: “Công tử, phong ấn của Hoang Thần không ổn định, có thể thoát ra bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình: “Ta muốn đi gặp Hoang Thần một lần”.
Ngọc Nương biết thực lực của Ngô Bình mạnh mẽ như thế nào, nói: “Công tử nhất định phải cẩn thận, tốt nhất là hãy chuẩn bị đầy đủ. Thiên Hồ tộc chúng ta có một pháp bảo có thể áp chế Hoang Thần. Nếu ngài cần, ta có thể mượn”.
Ngô Bình cười nói: “Cám ơn Ngọc Nương, nhưng trước mắt thì ta vẫn chưa cần, ta có truyền thừa của Hằng Thiên Thánh Hoàng, mượn sự trợ giúp của hoàng cấm, có thể trấn áp nó được”.
Ngọc Nương gật đầu: “Vậy khi nào thì công tử đi?”
Ngô Bình: “Đi ngay hôm nay”.
Ở một nơi nào đó của Thiên giới, có một vực thẳm đã tồn tại hàng tỉ năm. Nó được bao quanh bởi những cánh đồng băng và những ngọn núi tuyết, phạm vi trong bán kính vạn dặm đều hoang tàn vắng vẻ.
Ngô Bình và Ngọc Nương đứng ở trên vực sâu, nhìn vực sâu vô tận, Ngọc Nương nói: “Hoang Thần bị trấn áp ở phía dưới, thủ đoạn trấn áp của Hằng Thiên Thánh Hoàng vẫn còn nguyên, e rằng chỉ có công tử có thể tới gần”.
Ngô Bình gật đầu: “Ta đi xuống nhìn xem”.
Anh lao đầu xuống dưới và nhanh chóng chìm vào vực sâu. Khi đến giữa vực sâu, một tầng cấm chế của Thánh Hoàng đã cố gắng ngăn cản anh, nhưng sau khi nhận thấy hơi thở Thánh Hoàng trên người anh, cấm chế đó không còn tác dụng.
Sau khi đột phá chín tầng cấm chế, Ngô Bình đã đi đến đáy vực sâu. Ở đây có một người khổng lồ cao trăm trượng đang ngồi xổm ở đó, hình dáng của nó bảy phần giống người và ba phần giống quỷ, thân hình màu đỏ, đôi mắt màu xanh lá cây và bốc lên ngọn lửa quỷ. Đây là Hoang Thần, nó không có tóc và hiện tại nó đang ngẩng cao đầu nhìn lên Ngô Bình ở giữa không trung.
Có ba ngàn sợi xích được Thánh Hoàng luyện chế xuyên qua cơ thể của Hoang Thần, mỗi sợi xích đều có thể áp chế bốn phương! 3000 sợi xích trấn áp cùng lúc nhưng Hoang Thần vẫn bất khuất như cũ, đôi mắt của nó đầy sự kiêu ngạo và ý chí hung tàn.
Ngô Bình nhìn vị Hoang Thần này, cảm thấy hơi thở của nó mạnh hơn rất nhiều so với Hoang cấp bảy mà anh đã từng thấy.
Đột nhiên, Hoang Thần mở miệng, tạo ra một lực hút cực lớn, nó muốn hút lấy Ngô Bình và nuốt chửng anh.
Nhưng Ngô Bình lại không nhúc nhích, chỉ có quần áo của anh đang bay phần phật.
“Súc sinh, muốn ăn thịt ta, răng của ngươi có tốt không?” Ngô Bình cười lạnh, sau đó dùng sức mạnh của Thập Đồ và chém xuống một đao.
“Bùm!”
Với sự suy yếu quyền uy thêm vào, một đao của anh trực tiếp tạo ra một vết thương trên ngực Hoang Thần, máu màu tím chảy ra.
Sau đó, anh lấy ra cây cung Xạ Nhật. Cây cung này đã hấp thụ chín hoàng cấm và có sức mạnh trấn áp.
Cảm nhận được hơi thở của Hằng Thiên Thánh Hoàng, Hoang Thần không để ý đến vết thương của mình, gầm lên liên tục: “Ta nhất định có thể thoát ra được, lúc đó ta sẽ ăn sống ngươi, ha ha ha..”.
Ngô Bình duỗi tay ra, nói: “Cướp đoạt!”
Dưới sự trấn áp của Thập Độ và cung Xạ Nhật, sức mạnh của bản thân đã bị suy yếu, Hoang Thần lập tức không thể chịu đựng được. Từ vết thương, những phù văn màu vàng kim bay ra, ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng thần thánh.
Chương 3020: Mười một cửa ai, lôi đài kỷ nguyên
Chẳng bao lâu, những ánh sáng thần thánh này ngưng tụ thành hình dáng của Hoang Thần đang hét lên đau đớn khi bị cướp đoạt quyền uy. Ngô Bình lập tức thả Thiên Anh ra, Thiên Anh há miệng hút ánh sáng thần thánh vào bụng mình, dùng hết sức tinh luyện!
Sau vài phút, ánh sáng thần thánh hòa vào Thiên Anh của Ngô Bình, anh lập tức hiểu được nguyên lý sức mạnh của Hoang Thần, nó thực sự có nhiều ưu điểm hơn Thần Tộc và Hoang!
Hoang Thần bị tước đi 90% sức mạnh và cực kỳ yếu đuối, nhìn chằm chằm Ngô Bình với ánh mắt dữ tợn.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Hôm nay ta không giết ngươi, ngươi tốt nhất nên thành thật một chút”.
Nói xong, anh bay lên trên vực sâu, muốn mang Ngọc Nương đi.
Nhưng lúc này, hai luồng hơi thở kinh khủng từ trên trời giáng xuống, trên bầu trời xuất hiện một con rắn và một con hổ, hai sinh linh hỗn độn đáng sợ!
Ngọc Nương kinh ngạc hét lên: “Công tử, là Xà tổ và Hổ tổ! Cả hai đều là cường giả Tề Thiên!”
Ngô Bình nghiêng đầu nói: “Ta đang muốn tìm sinh linh hỗn độn để chiến đấu, tiện thể cảm nhận thử xem tại sao sinh linh hỗn độn lại mạnh mẽ như vậy”.
Nói xong, anh cầm Thập Đồ trong tay và lao lên trời, biến thành một người khổng lồ cao vạn trượng, đối đầu với Hổ tổ và Xà tổ.
Hổ tổ kia có khí thế nuốt chửng bầu trời, gầm lên một tiếng, lạnh lùng nói: “Tên nhóc con Nhân tộc, ngươi dám giết cháu trai của ta, ngươi đáng chết!”
Xà tổ dài vạn trượng, có đôi mắt như sao trời, cũng hét lên: “Nhóc con, chịu chết đi!”
Ngô Bình cười lạnh: “Các ngươi ăn thịt người, ta liền ăn chúng nó. Nếu ta sợ các ngươi thì đã không giết chúng nó. Nào, để ta xem thử thực lực của cường giả cấp lão tổ của sinh linh hỗn độn!”
Anh vung Thập Đồ và chém bằng toàn bộ sức lực của mình. Kiếm đạo đè lên kiếm pháp, mạnh hơn gấp mười lần lúc trước, khi một luồng kiếm quang rơi xuống, Xà tổ phun ra một đám mây đen để chặn lại.
Tuy nhiên, kiếm quang đột nhiên biến mất, và không có cuộc đối đầu trực diện nào. Giây tiếp theo, kiếm quang xuất hiện ở cổ của Xà tổ, chém mạnh xuống.
“Phụt!”
Máu phun ra từ cổ của Xà tổ, nó bị thương nặng và liên tục hét lên. Phía sau xuất hiện một bóng dáng thật lớn của một con rắn khổng lồ cao hàng tỷ trượng, mà Xà tổ này đang phát huy quyền uy của nó, cắn nuốt!
Sau đó nó há to miệng, một lực hút bao trùm lấy Ngô Bình, muốn hút anh vào để nuốt chửng và luyện hóa!
Lúc này Ngô Bình đang ngồi trên hai quyền uy lớn, vẫn không chút sứt mẻ, lạnh lùng nói: “Xà tổ, cấp bậc quyền uy của ngươi không cao bằng ta. Suy yếu! Cướp đoạt!”
Hai loại quyền uy, được thực thi cùng một lúc, trước hết là suy yếu và sau đó là cướp đoạt!
Xà tổ nhìn thấy thất bại, đồng thời cảm nhận được hơi thở đáng sợ của Ngô Bình, không khỏi kinh hãi, hét lớn: “Sao ngươi dám!”
“Bùm!”
Thập Đồ lại đánh một đòn xuống, khiến cho da của Xà tổ bị xé toạc, nó hét lên: “Hổ huynh giúp ta!”
Tuy nhiên, Hổ tổ chỉ lạnh lùng trốn ở chỗ xa, cũng không vội ra tay.
Khi sức mạnh của Xà tổ suy yếu và bị thương, một mảnh ánh sáng bay ra từ vết thương, đó là hình dạng của một con rắn lớn, trong đó ẩn chứa một phần quyền uy và sức sống của nó!
Thiên Anh của Ngô Bình lao ra, há miệng nuốt chửng toàn bộ ánh sáng có hình dạng con rắn, nhìn như đang rất hưởng thụ.
Sức mạnh của Xà tổ đột nhiên giảm xuống còn 30% giá trị ban đầu, nó vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ và vùng vẫy muốn trốn thoát.
Ngô Bình lại giơ Thập Đồ lên và dùng kiếm chém thêm vài lần nữa.
Rất nhanh, Ngô Bình đã tước đi toàn bộ sinh mệnh cùng năng lượng của nó, lại một mảnh ánh sáng bị nuốt chửng, còn Xà tổ thì hóa thành một con rắn khổng lồ cứng ngắc, từ trên trời rơi xuống, hóa thành cát bụi!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hổ tổ tê cả da đầu, quay người bỏ chạy mà không nói một lời.
Ngô Bình vừa mới nuốt chửng một Xà tổ, hơi no căng nên không đuổi theo.
Lúc này, sức mạnh của Hoang Thần và sinh linh hỗn độn Xà tổ đều bị anh cướp đoạt, anh đang hấp thu, luyện hóa, nghiên cứu và bắt chước.
Dựa trên những tiên đạo công pháp mà anh biết, anh hiểu rằng Hỗn Độn Cảnh thực ra không cố định, chẳng hạn như anh không còn phải rập khuôn theo các phương pháp tu luyện của người đi trước nữa.
“Bùm!”
Thiên Anh của anh bay lên trời, bên trong Thiên Anh xảy ra thay đổi, các sinh linh hỗn độn, Hoang Thần, Nhân tộc, sinh linh kỷ nguyên, v.v. tất cả ưu điểm của các sinh linh mà anh biết đều được anh rút ra để giúp Thiên Anh của mình thăng cấp, bước vào một hình dạng có sinh mệnh cao cấp hơn!
Sấm sét cuồn cuộn, vô số sấm sét như cho không giáng xuống Thiên Anh, nhưng Thiên Anh hoàn toàn không biết gì cả, bên trong nó đang diễn ra những biến hóa thần bí.
Hơn một giờ trôi qua, sấm sét biến mất, Thiên Anh của Ngô Bình trở thành hình dáng của một người bình thường, có được hình dạng thật, giữa hơi thở của Thiên Anh, sức mạnh pháp tắc giữa trời và đất lần lượt hội tụ, hóa thành một chiếc áo choàng và mặc lên trên người.
Đồng thời, cơ thể của Ngô Bình cũng đang thay đổi, hấp thụ các đặc tính của Hoang Thần và các sinh linh hỗn độn, cơ thể của anh cũng đang tiến hóa.
Lúc này, Thiên Anh đã trở lại vị trí của mình và trở lại mặt đất.
Ngọc Nương mỉm cười nhìn anh rồi nói: “Chúc mừng công tử đã giết được Xà tổ và dọa cho Hổ tổ sợ hãi rút lui. Sau trận chiến này, tất cả sinh linh hỗn độn sẽ phải rụt đuôi và không dám xúc phạm đến Nhân tộc nữa”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này tạm thời không cần nói ra bên ngoài, bên phía Hổ tổ chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết”.
Ngọc Nương gật đầu: “Được, nếu công tử không muốn công khai, ta sẽ không nói”.
Lúc này, Ngô Bình bắt một pháp quyết, trong vũ trụ chiều thấp, Thiên Hồ Thanh Hàm đã bị tác động, ngay lập tức biến thành một chùm năng lượng và xuất hiện trong lòng bàn tay của Ngô Bình.
Ngô Bình thổi một hơi vào Thanh Hàm, cô biến thành một con hồ ly màu xanh và đáp xuống mặt đất. Khi đến thế giới thực, Thanh Hàm chỉ có thể hiện thân bằng bản thể.
Ngô Bình bế nàng lên, cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ tu hành cùng Ngọc Nương trước đi”.
Thanh Hàm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhảy vào trong ngực Ngọc Nương, Ngọc Nương cười nói: “Thanh Hàm muội tử, ngươi cứ yên tâm đi theo ta đi”.
Ngô Bình: “Ngọc Nương, sau này chúng ta sẽ gặp lại, một thời gian nữa ta sẽ đi Thiên Hồ tộc thăm viếng”.
Ngọc Nương cúi đầu: “Công tử, gặp lại sau”.
Sau khi hai người tách ra, Ngô Bình trở lại đại lục Thánh Cổ và ổn định tu vi trong vương cung Đông Đô.
Khi trở lại lần này, anh quyết định tấn công cảnh giới Thánh Hoàng, nhưng trước đó, anh phải hoàn thành ba cửa ải cuối cùng của con đường thống trị.
Sau khi giải quyết công vụ trong hai ngày, vào ngày thứ ba, anh trở lại ải thứ mười một của con đường thống trị.
A Bạch xuất hiện nói: “Hoan nghênh công tử trở về. Chúc mừng công tử, có được quyền uy!”
Ngô Bình: “A Bạch, tiến tới ải thứ mười một”.
A Bạch: “Vâng, công tử, ở cửa ải này, ngài phải chiến đấu với thiên tài của các kỷ nguyên”.
Vừa dứt lời, Ngô Bình đã xuất hiện trên một lôi đài rộng lớn. Vào lúc này, trên lôi đài không có ai cả, chỉ có Ngô Bình đứng đó một mình.
A Bạch nói: “Chủ nhân, đây là lôi đài kỷ nguyên! Chủ nhân sẽ phải khiêu chiến mười thiên tài đứng đầu trong ba kỷ nguyên đầu tiên tại đây!”
Ngô Bình cười nói: “Những cường giả của các kỷ nguyên lớn sao? Trước tiên phải khiêu chiến người nào?”
A Bạch: “Người đầu tiên phải khiêu chiến chính là cường giả đứng thứ ba trong kỷ nguyên này”.
Ngô Bình: “Chờ một chút, A Bạch, tại sao lại không khiêu chiến người đứng nhất?”
A Bạch: “Vị trí thứ nhất và thứ hai tạm thời bị bỏ trống. Hai vị trí này có một ngưỡng cửa, vị trí thứ ba vốn có thể trở thành vị trí thứ nhất, nhưng hắn lại không vượt qua được ngưỡng cửa đó”.
Ngô Bình: “Vậy thì khiêu chiến vị trí thứ ba của kỷ nguyên này”.
Vừa dứt lời, trên lôi đài xuất hiện một người đàn ông đầu chó. Nhìn hắn, Ngô Bình cau mày hỏi: “Không phải Nhân tộc?”
A Bạch: “Hắn chính là thiên tài của Thiên Cẩu Tộc! Với tu vi này, hắn mới 25 tuổi đã giết chết Hoang cấp chín”.
Ngô Bình nhìn tên Thiên Cẩu Tộc này, bình tĩnh nói: “Ra tay đi!”