Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1796: Cảnh giới Thánh Binh

Vừa nói, anh vừa nhấc chân phải lên cao, rồi đột ngột giáng mạnh xuống.

"Ầm!"

Một bóng chân mạnh đáng sợ ập tới, đánh sập cổng nhà Hầu phủ và cả mấy căn nhà phía sau.

"To gan!"

Ngay sau đó, các cao thủ tập hợp bên ngoài cổng phủ.

Ngô Bình ngay lập tức phân thân thành hàng chục người, xuất hiện ở các vị trí khác nhau và tung quyền cùng một lúc.

"Ầm ầm ầm!"

Những người này đã bị đánh gục bởi quyền của Ngô Bình, anh liền sải bước vào.

"Hầu Môn thập tử đều ở đâu, kẻ nào dám láo xược!"

Mười bóng người đáp xuống phía trước Đoạn Cang, khí tức của mười người này sâu rộng như biển, mỗi người đều có huyết mạch của thái cổ chân nhân, mặc dù không thuần khiết như Hầu Công Điền, nhưng cũng không hề yếu.

Ngô Bình nhìn họ, khí tức của thái cổ chân nhân đời đầu được tung ra ngay lập tức, tạo thành một sự trấn áp mạnh mẽ về huyết thống.

Hầu Môn thập tử toàn thân run lên, hai chân mềm nhũn, liên tục quỳ xuống mặt đất, run rẩy nói: "Cậu là ai?"

Ngô Bình đi đến trước mặt họ và nói: "Các người từng bước tu luyện, có được huyết mạch của thái cổ chân nhân, đúng là hiếm có. Tôi định tiêu diệt các người, nhưng thái cổ chân nhân rất khó tìm, vì vậy tôi sẽ để các người đi. Tuy nhiên từ giờ trở đi, các người sẽ là người hầu của tôi, các người sẽ phải trung thành với tôi đến hết đời".

Mười người này tỏ vẻ đau khổ, trong lòng thì đấu tranh kịch liệt, họ đều muốn trung thành với Hầu Môn, nhưng khí thế của Ngô Bình quá áp đảo, như thể tổ tiên của họ đang đứng trước mặt bọn họ.

“Từ bỏ đi". Đột nhiên một thanh niên đi ra, kẻ này có huyết mạch còn tinh khiết hơn cả Hầu Công Điền, tương đương với thái cổ chân nhân đời thứ bảy.

Thanh niên quỳ gối trước mặt Ngô Bình: "Không ngờ trên đời còn có thái cổ chân nhân đời đầu. Hậu bối Hầu Vọng Dã kính chào tiền bối!"

Ngô Bình nhìn người này, hỏi: "Chính anh đã giết Hầu Công Điền?"

Người đó gật đầu: "Đúng vậy. Hầu Công Điền đã bị người khác khống chế, là mối họa của nhà họ Hầu, không thể giữ lại!"

Ngô Bình: "Ừ, anh là người quyết đoán, anh quỳ trước mặt tôi để lựa chọn đầu hàng sao?"

Hầu Vọng Dã: "Tôi tự biết thực lực bản thân không bằng tiền bối, chống cự cũng vô ích. Hơn nữa, Hầu Môn được phục vụ dưới trướng của tiền bối cũng là một vinh dự. Tôi nghĩ việc này đối với Hầu Môn lợi nhiều hơn hại".

Ngô Bình: "Anh là người thông minh, tốt lắm. Giờ anh có thể đứng dậy nói chuyện".

Hầu Vọng Dã đứng dậy, lúc này hắn lại cảm giác được trên người Ngô Bình có một luồng khí tức Đại Thánh, mặc dù rất mờ nhạt nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được, hắn rất kinh ngạc: “Người là Đại Thánh sao? "

Ngô Bình: "Ừ, tôi mới bước vào cảnh giới này không lâu, ý định ban đầu của tôi chính là đoạt đi tất cả tài sản của Hầu Môn, nhưng hiện tại xem ra không cần thiết".

Hầu Vọng Dã: "Tiền bối, dù người có quyết định gì, chúng tôi đều sẽ toàn lực ủng hộ".

Ngô Bội xoa cằm, cười nói: "Vị tiểu hoàng đế khá tốt, giờ hai bên các người xung đột, tôi muốn thuyết phục hắn, Hầu Vọng Dã, anh đi theo tôi".

Ngô Bình và Hầu Vọng Dã tới triều đình.

Nhìn thấy Hầu Vọng Dã, Thạch Xương Huy cười lạnh, nói: "Hầu Vọng Dã, còn không mau quỳ xuống?"

Nhưng Hầu Vọng Dã vẫn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn cậu ta.

Ngô Bình đi tới, đặt tay lên vai Thạch Xương Huy và nói: "Người anh em, tôi không thể đánh bại Hầu Vọng Dã".

Sắc mặt Thạch Xương Huy tái nhợt, run giọng hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Anh Lý, anh lừa tôi!"

Ngô Bình nghiêm mặt nói: "Sao tôi lại lừa cậu? Nếu không có tôi, cậu cho rằng cậu có thể sống bao nhiêu năm? Nhà họ Hầu sớm muộn gì cũng giết cậu, cậu cũng không có sức chống cự, đúng không?"

Thạch Xương Huy cúi đầu: "Cũng đúng. Nhưng bây giờ, có phải tôi cũng phải chết không?"

Ngô Bình: "Không. Hầu Vọng Dã không thể đánh bại tôi, tôi không thể đánh bại anh ta. Chúng tôi đã hòa giải. Tuy nhiên, điều kiện để hòa giải là cậu phải duy trì địa vị của Hầu Môn trong hoàng triều Đại Chấn. Tất nhiên từ nay về sau, cậu cũng sẽ được khôi phục uy quyền của hoàng đế, Hầu Vọng Dã sẽ cung kính với cậu".

Thạch Xương Huy: "Thật sao?"

Ngô Bình cười nói: "Dù sao cũng có tôi ở đây, nếu không sao hắn phải thương lượng điều kiện với cậu, cậu thấy đúng không?"

Thạch Xương Huy khẽ thở dài: "Chỉ còn cách này thôi".

Ngô Bình: "Nếu cậu đồng ý thì chúng ta hãy tuyên bố với mọi người đi".

Thạch Xương Huy gật đầu và giải thích với các đại thần rằng cậu ta đã hòa giải với Hầu Môn, địa vị của Hầu Môn sẽ không thay đổi, cậu ta cũng sẽ có một số quyền lực nhất định trong tương lai.

Bước ra khỏi triều đình, Ngô Bình nói với Hầu Vọng Dã: "Từ giờ trở đi, anh chính thức trở thành nô lệ của tôi".

Hầu Vọng Dã quỳ trên mặt đất, cung kính nói: "Rõ thưa chủ nhân!"

Cùng là thái cổ chân nhân, có sự cộng hưởng giữa dòng máu, Ngô Bình có thể cảm thấy rằng Hầu Vọng Dã có thành ý, hắn thực sự đã phục tùng và trở thành nô lệ của anh.

Ngô Bình gật đầu: "Làm nô lệ của tôi đương nhiên sẽ có lợi. Đến Hầu phủ đi".

Trở lại Hầu phủ, anh sử dụng pháp thuật của mình để mở khóa xiềng xích của Hầu Vọng Dã, giúp hắn cải thiện sức mạnh của mình và mở nhiều Tam Tạng hơn.

Chỉ sau vài giờ, Hầu Vọng Dã đã hoàn toàn thay da đổi thịt, thực lực cũng tăng lên rất nhiều.

Ngô Bình: "Anh hãy tiếp tục điều hành Hầu Môn trong hoàng triều Đại Chấn này. Ngoài ra, người của Hầu Môn có thể ra vào đế quốc Thiên Võ để kinh doanh tùy ý".

Hầu Vọng Dã: "Rõ thưa chủ nhân".

Ngô Bình: "Tôi giao cho anh một nhiệm vụ".

Anh lấy bản đồ ra, bên trên có đế quốc Thiên Võ và hoàng triều Đại Chân, hai nước cách nhau hàng triệu dặm. Hoàng triều Đại Chấn nằm ở phía tây nam đế quốc Thiên Võ.

Anh nói; "Sau này anh phải phát triển lãnh thổ về phía đông bắc, đế quốc Thiên Võ sẽ phát triển lãnh thổ đến phía tây nam, cuối cùng khiến hai nước giáp nhau".

Hầu Vọng Dã: "Một bên mở rộng diện tích năm trăm nghìn dặm cũng không phải quá khó. Nhưng giữa hai bên có không ít thế lực mạnh mẽ".

Ngô Bình: "Anh chỉ cần tiến đánh, gặp phải kẻ thù nào không hạ gục được thì tôi sẽ ra tay giúp đỡ. Họa lớn sắp đến, địa bàn của chúng ta càng lớn thì càng có thể nắm bắt được cục diện".

Hầu Vọng Dã: "Vâng, tiểu nhân tuân lệnh!"

Hôm đó Ngô Bình quay về đế quốc Thiên Võ, bắt tay vào mở rộng biên giới, đưa bờ cõi liền thành một mối.

Muốn mở rộng biên giới thì cần có binh hùng tướng mạnh, thế nên việc đầu tiên anh cần làm là luyện binh, điều này cần đến một cảnh giới của Đại Thánh, cảnh giới Thánh Binh.

Đại Thánh được gọi là "Đại" vì Đại Thánh là một bậc mãnh tướng, những danh tướng các thời thánh đều là Đại Thánh hoặc Thánh Vương.

Đại Thánh cũng là một thời kỳ "tận dụng sức mình sức ta", mỗi cảnh giới đều không chỉ liên quan đến chính bản thân mà còn liên hệ mật thiết với cả Nhân tộc.

Tác dụng của Đại Thánh là cảm hóa người đời, giúp đỡ người đời, bảo vệ người đời. Năm cảnh giới của Đại Thánh cũng liên quan đến việc này, năm cảnh giới đó là cảnh giới Thánh Võ, Binh Chủ, Thánh Khí, Thiên Thánh, Vạn Thánh.

Trong đó cảnh giới Binh Chủ có thể rèn luyện binh lính trong Thánh đường, binh lính được rèn luyện ra gọi là thánh binh, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, vượt xa các binh lính tinh nhuệ thông thường. Vào thời đại các Thánh, Nhân tộc mạnh mẽ không gì cản nổi là nhờ có binh lính mà các Đại Thánh huấn luyện.

Ngô Bình đang ở cảnh giới Thánh Võ. Cảnh giới này cần dựa vào các đặc điểm của bản thân để tạo thành vũ lực mạnh mẽ, vũ lực mạnh lên mới có thể tiếp tục tu luyện những cái tiếp theo.

Cảnh giới Thánh Võ là một cảnh giới rất khó, Thái Nhất Hoàng Cực Kinh đã chia nó thành bảy cấp. Nhưng cho dù là bậc đại năng năm xưa sáng lập ra Thái Nhất Hoàng Cực Kinh cũng chỉ tu luyện đến cấp năm. Nhưng dựa vào trí tuệ cực cao của mình, người đó đã mô tả tình hình các cấp tiếp theo để người đời sau tham khảo.

Đại Thánh ở giai đoạn này được xưng là Đại Thánh võ đạo, có bảy cấp. Đại Thánh thời xưa có thể đạt đến cấp ba đã là hiếm lắm rồi, người đạt đến cấp bốn và cấp năm thì đếm trên đầu ngón tay!
Chương 1797: Thiên hạ đệ tam sát cục

Sau khi tiến vào cảnh giới Đại Thánh, Ngô Bình vẫn chưa có đột phá gì mấy, giờ nếu muốn tu đến cảnh giới Binh Chủ thì trước tiên phải đạt được thành tựu gì đó ở cảnh giới Thánh Võ.

Cấp thứ nhất của cảnh giới Thánh Võ cũng không quá khó, chỉ cần có thể đạt được "Bách quyền quy nhất" là được.

Cái gọi là "Bách quyền quy nhất" có nghĩa là phát huy sức mạnh của một trăm quyền chỉ bằng một quyền. Yêu cầu này tưởng chừng đơn giản nhưng lại vô cùng khó khăn! Trong đó, ý nghĩa liên quan đến thời không và ý nghĩa về sức mạnh đã khiến nhiều nhiều vị thánh trong lịch sử phải bối rối. Thậm chí có thời điểm, Đại Thánh bị buộc bỏ qua cảnh giới Thánh Võ, trực tiếp từ bắt đầu tu luyện từ cảnh giới Binh Chủ.

Ngô Bình đấm vài quyền, mỗi quyền tung ra là một bộ phận sức mạnh được tích lũy trong cơ thể anh, sức mạnh này hình thành một quyền ấn và được giấu trong cánh tay anh.

Sau khi đấm một trăm lần, hàng trăm quyền ấn này tạo thành một lá bùa, cuối cùng nó được tung ra cùng với cú đấm một trăm linh một của anh. Lúc này, lá bùa sáng lên, nó phát ra một tia sáng vàng rực rỡ.

"Ầm!"

Đây là chiêu đầu tiên trong Hủy Diệt Quyền Kinh, nó trực tiếp tạo ra một cái hố đen trên bầu trời, trông rất đáng sợ.

Ngô Bình lẩm bẩm: "Uy lực của Bách quyền quy nhất rất mạnh, không biết mình có thể nghìn quyền quy nhất được khônh?"

Nghĩ đến đây, anh tiếp tục sử dụng lá bùa tích trữ quyền kình, khi tích đến quyền kình thứ 1.200, thân thể anh cứ như sắp nổ tung.

Anh sợ gây ra quá nhiều thiệt hại, vì vậy anh đã giảm số lượng quyền ấn xuống còn năm trăm, rồi đấm ra ngoài. Lá bùa được hình thành bởi năm trăm quyền ấn biến thành một ánh sáng chết chóc hình rồng, trực tiếp xuyên qua các rào cản duy độ và nổ tung nơi vô tận.

Sau một cú đấm, Ngô Bình gục xuống, anh phải nghỉ ngơi một lúc mới phục hồi thể lực.

“Xem ra bách quyền quy nhất không thể tùy tiện dùng", anh thầm nghĩ.

Cứ như vậy, anh thành công trở thành Đại Thánh võ đạo cấp một, tiếp đến chuẩn bị đột phá cấp hai.

Cấp hai được gọi là Tự thành thiên địa.

Khi Đại Thánh cấp này ra tay, xung quanh sẽ hình thành một tấm kết giới, không bị ngoại giới can thiệp, có thể áp chế thực lực và tu vi của đối phương, loại kết giới này được gọi là thánh vực. Thánh vực càng mạnh, sức chiến đấu càng mạnh.

Ngô Bình cân nhắc trong một thời gian dài và quyết định biến ba ván cuối cùng trong kỳ phổ thành thánh vực.

Ba ván cuối cùng này có chứa tinh hoa của kỳ phổ, uy lực mạnh nhất. Trước đây anh chưa từng thử qua, bởi vì sức lực và trí tuệ của anh đều không đáp ứng được yêu cầu của kỳ phổ.

Bây giờ anh đã trở thành một Đại Thánh, cuối cùng anh cũng có thể thử một lần.

Ba ván này là Thiên hạ đệ tam sát cục, Vạn cổ đệ nhất sát cục, Thập kỷ tuyệt mệnh cục. Trong đó, Thập kỷ tuyệt mệnh cục là mạnh nhất, nhưng cũng khó khăn nhất. Tiếp theo là Vạn cổ đệ nhất sát cục, cuối cùng là Thiên hạ đệ tam sát cục.

Ngô Bình không trông chờ mình có thể học hết ba ván này, giờ anh chỉ muốn luyện Thiên hạ đệ tam sát cục, nếu luyện ván này thành công, thánh vực của anh sẽ là độc nhất vô nhị trên đời, không ai có thể phá được!

Anh mở thánh vực, thánh vực liền bao phủ bán kính ba nghìn dặm, trong không trung xuất hiện rất nhiều quân cờ, những quân cờ này là do sức mạnh mạnh nhất mà anh nắm giữ tạo thành.

Sức mạnh Ngọc Hoàng, sức mạnh Câu Trần, sức mạnh Tử Vi, sức mạnh Xích Minh, sức mạnh các kỷ nguyên mà anh hấp thụ đều được ngưng tụ thành quân cờ, xuất hiện trong thánh vực của anh.

Trong Thiên hạ đệ tam sát cục có ba trăm sáu mươi quân cờ, có thể đi ngược lại chín quân, mỗi bước có nhiều biến hóa, rất bí ẩn và khó lường, có sức mạnh đáng sợ.

Ngô Bình mỗi lần hạ một quân cờ đều phải chịu rất nhiều áp lực, hạ ba trăm quân cờ thì đầu đau như búa bổ, gần như không thể suy nghĩ được.

Hít một hơi thật sâu, anh buộc mình phải tỉnh táo, tiếp tục hạ cờ.

Ba trăm ba mươi, ba trăm năm mươi, ba trăm năm mươi tám!

Vẫn còn hai quân cờ là ván cờ có thể kết thúc, nhưng Ngô Bình không thể nghĩ được nữa, cơ thể anh trở nên cứng đờ.

Anh trợn to hai mắt, cố hết sức hạ quân cờ thứ ba trăm năm mươi chín, nhưng dù thế nào cũng không được, dường như sức mạnh của vận mệnh đang ngăn cản anh. Có một giọng nói cảnh cáo anh, một sinh linh nhỏ bé như cậu không xứng có được sát chiêu mạnh mẽ như vậy, từ bỏ đi, nếu không trời đất sẽ không dung thứ!

Nghe thấy giọng nói này, Ngô Bình vô cùng tức giận, anh gay gắt nói: "Số phận của ta là do ta quyết định, không phụ thuộc vào trời đất! Hạ cho ta!"

"Ầm!"

Quân cờ thứ ba trăm năm mươi chín hạ xuống, không trung sụp đổ, thời không vô tận ào hết ra, tất cả đều bị thánh vực trấn áp.

Mà Ngô Bình cũng không ngờ anh đột phá đến cảnh giới cuối cùng của Địa Tiên, cảnh giới Thiên Mệnh!

Nếu không phải anh bước vào cảnh giới Thiên Mệnh, anh hoàn toàn không thể nào hạ quân cờ thứ ba trăm năm mươi chín.

Anh khẽ mỉm cười, cơ thể dần lấy lại sự thư thái, đầu óc tỉnh táo nên dễ dàng hạ quân cờ thứ ba trăm sáu mươi.

"Ầm!"

Sương mù mịt mờ, trời đất mất đi màu sắc, thánh vực là một thế giới của riêng anh, sức mạnh tiến hóa ẩn chứa sát ý, đại đạo trong vũ trụ mất đi trật tự muốn can thiệp vào, nhưng lại bị dễ dàng phá giải.

Ngô Bình hoàn thành Thiên hạ đệ tam sát cục, anh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nơi này chính là thánh vực, Tự thành thiên địa!"

Anh không tham lam, vì vậy anh quyết định nghỉ ngơi vài ngày sau khi tu luyện.

Anh vừa xuất quan đã thấy bên ngoài có người chờ đợi, đó là một Long vệ, người đó bẩm báo: "Thưa bệ hạ! Đại quân nhân ngưu tác chiến với địch, hơn năm trăm nghìn người chết và bị thương, hiện tại quân ta đã chi viện, nhưng kẻ thù quá mạnh nên rất khó để đẩy lùi!"

Ngô Bình rất bình tĩnh hỏi: "Là thế lực nào?"

Long vệ: "Có một cái hố sâu không đáy, đường kính hơn ba trăm dặm, là hầm ma, một lượng lớn yêu ma từ trong đó xông ra, không ngừng tiến sát biên giới".

Ngô Bình cười lạnh: "Đám ma vật này đúng là muốn chết! Đi theo ta!"

Dứt lời, một tia sáng bay lên trời, anh đưa Long vệ đi tới hầm ma.
Chương 1798: Trấn áp hầm ma

Một luồng ánh sáng thần thánh xẹt qua chân trời, đáp mạnh xuống trước một cái hầm. Xung quanh hầm dày đặc quái vật, những quái vật này có hình thù kỳ dị, đủ loại khác nhau, có con giống rắn, có con giống bọ cạp, có con giống sói, có con giống khỉ tám tay, chúng đều tràn đầy sức mạnh, tấn công tất cả sinh vật sống.

Khi Ngô Bình đến hầm ma, hàng chục con quái vật lao về phía anh với vẻ mặt trống rỗng. Anh vung tay phải, thánh vực được mở ra, những con quái vật xung quanh đột nhiên im lặng, cơ thể chúng cứng lại, não chúng sưng lên, sau đó là những âm thanh "xì xì" liên tục vang lên, tất cả quái vật đều nổ tung trong đầu, chết tại chỗ.

Thánh vực của Ngô Bình chỉ mới được mở ra, anh chưa dùng bất cứ sát cục nào, nhưng nó đã bao phủ xung quanh hầm ma, một khi tất cả quái vật lao ra khỏi hầm ma, chúng sẽ nổ tung và chết ngay lập tức.

Những con quái vật không dám ló đầu ra nữa, mặt đất đầy xác quái vật, chất đống thành núi.

Lúc này Ngưu Chấn Thiên dẫn theo tất cả nhân mã đi tới, ông ta nhìn xương cốt rải khắp nơi trên mặt đất, kinh ngạc nói: “Thực lực của bệ hạ quá kinh khủng, những quái vật này đã giết mấy trăm vạn thuộc hạ của thần, vậy mà người lại giết bọn chúng chỉ trong nháy mắt!"

Ngô Bình: "Ngưu Chấn Thiên, ông có biết nguồn gốc của hầm ma này không?"

Ngưu Chấn Thiên: "Thần có nghe nói một chút tin đồn, hầm ma này đã tồn tại từ lâu, thỉnh thoảng lại mở ra một lần, bên dưới hẳn là áp chế một thời không nào đó, nhưng cứ cách một khoảng thời gian là thời không này sẽ xuất hiện vết nứt, quái vật bên trong đều sẽ chui ra từ khe nứt, mỗi một lần quái vật xông ra đều sẽ tạo thành tai nạn cực lớn".

Đúng lúc này, một cái đầu cực lớn thò ra từ hầm ma, đó là đầu của một con rắn khổng lồ. Con rắn có hai mắt to như cửa sổ, toàn thân màu đỏ, muốn phá vỡ thánh vực của Ngô Bình.

Ngô Bình cười lạnh: "Một con quái vật cũng dám chống cự, Thập phương sát cục, chém cho ta!"

Mười loại sức mạnh liền giáng xuống, con rắn khổng lồ có khí thế còn đáng sợ hơn cả Đạo Tổ trong nháy mắt đã bị xé nát, chết ngay lập tức.

Sau khi giết con rắn lớn, Ngô Bình suy nghĩ một lúc và lấy ra năm con rối. Những con rối này được anh lấy từ chỗ Thanh Đồng Thần Vương, ngay cả Thanh Đồng Thần Vương cũng không thể luyện chế chúng.

Bây giờ Ngô Bình sở hữu thánh vực, chỉ với một ý nghĩ, năm con rối bằng đồng liền phát ra năm loại ánh sáng, mỗi loại tượng trưng cho sức mạnh của ngũ hành. Năm con rối biến thành những người khổng lồ cao một nghìn mét, đứng xung quanh hầm ma và tạo thành một đại trận trấn áp ngũ hành.

Đại trận vừa tung ra, cửa hầm liền xuất hiện một cái nắp bằng đồng cực lớn bao phủ chặt chẽ hầm, ngăn không cho quái vật bên trong chui ra.

Những tướng sĩ của đế quốc Thiên Võ cũng đã đến, Ngô Bình yêu cầu họ thu dọn chiến trường và xử lý xác chết của những con quái vật.

Vào lúc này, Ngô Bình cảm thấy rằng ở phía bắc xa xôi, một Thiên Môn khổng lồ đã được dựng lên, đó là Tây Thiên Môn.

"Xem ra Đại Thiên Tôn muốn dựng lại Thiên Đình, muốn làm Thiên Đế", anh nói với mọi người.

Tư Không Vũ nói: "Bệ hạ, nếu như Thiên Đình xuất hiện, tất cả các quốc gia đều sẽ trở thành chư hầu của Thiên Đình, đế quốc Thiên Võ cũng không ngoại lệ".

Ngô Bình: "Việc này cũng không có gì là không tốt. Ta thành lập đế quốc Thiên Võ để mang lại lợi ích cho người dân. Nếu Thiên Đình có thể khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn, tại sao lại không ủng hộ?"

Tư Không Vũ: "Thiên Đình chưa chắc đã làm tốt bằng bệ hạ".

Ông ta dừng một chút, nói: "Bệ hạ, nhân lúc trước khi Thiên Đình chưa được thành lập, có thể cài mấy người vào bên đó".

Ngô Bình: "Chuyện này không gấp".

Anh nhìn xung quanh hỏi: "Nơi này cách biên giới ước chừng 120.000 dặm, khi những quái vật này xuất hiện, các thế lực và người xung quanh đều chết hoặc chạy trốn. Từ đó về sau, nơi đây chính là lãnh thổ của đế quốc Thiên Võ chúng ta".

Anh lập tức ra lệnh cho các quan phụ trách đo đạc khoanh đất, cắm mốc biên giới. Khu vực mới được thêm vào này rộng 120.000 dặm từ đông sang tây và dài 150.000 dặm từ bắc xuống nam. Trên lãnh thổ có nhiều sông ngòi, lượng mưa dồi dào, hệ động thực vật phong phú.

Tuy nhiên do lũ quái vật hoành hành, gần như tất cả các loài động vật đã chết và phải mất ít nhất vài năm để khôi phục lại hệ sinh thái.

Vô số quái vật đã chết, chỉ thu dọn xác của chúng cũng phải tốn nhiều công sức. Ngô Bình thấy mà ghê tởm, anh vung tay, nắp đồng mở ra, tất cả các xác chết bị ném trở lại hầm ma, sau đó anh đóng nắp lại.

Vào thời điểm này, Ngô Bình phát hiện ra rằng khu vực này rất nhiều cây chè và tất cả chúng đều có chất lượng rất cao. Những người trồng chè trước đây đều sợ hãi bỏ chạy hoặc bị quái vật giết chết, vườn chè trở thành vùng đất vô chủ.

Vì vậy, anh đã ra lệnh cho nông dân trồng chè từ khắp nơi trên đất nước đến quản lý vườn chè và trả lương theo số lượng lao động hàng tháng.

Anh không chỉ có thể luyện đan mà còn là một bậc thầy trong việc sap chè, chất lượng của những loại chè này rất tuyệt vời nên anh quyết định làm chè và bán chúng trên mạng tiên.

Bây giờ không giống trước đây, anh quản lý một quốc gia, đế quốc Thiên Võ có rất nhiều thứ phải chi tiêu, anh thường xuyên phải bỏ tiền vào, cho nên tiền thường không đủ dùng.

Khi giao vườn chè cũng là lúc vào mùa thu hoạch, người dân trồng chè vận chuyển toàn bộ búp trà tươi về trang trại trồng chè.

Nông trại trồng chè là nơi Ngô Bình bộc lộ kỹ năng, anh muốn sao chè ở đây.

Tuy nhiên, lò luyện đan mà anh dùng để sao chè là do anh tự chế tạo, đường kính hơn một nghìn mét, có thể xoay được. Khi sao chè, anh biến thành một người khổng lồ cao ba nghìn mét và tự vận hành nó.

Lúc sao chè, lò đan xoay chuyển, anh đưa một số dược tính của roi Bách Thảo vào trong đó để làm tăng thêm hương vị của chè, khiến nó hợp khẩu vị hơn.

Làm xong một lò, anh có thể sao được mấy triệu cân lá chè. Sao lá chè xong, anh trực tiếp phát cho các thương nhân của đế quốc Thiên Võ để họ đi bán khắp nơi kiếm lợi nhuận.

Hơn nữa những lá chè này có thể mua chịu, bán xong mới đưa tiền lại. Do là chè có chất lượng cao, bán được một lần là có thể kiếm được lợi nhuận gấp mấy lần.

Tất nhiên phần lớn lá chè được Ngô Bình bán trên mạng tiên. Giá trên mạng tiên cao hơn, giá cao gấp mấy lần so với giá bán lẻ.

Sao chè suốt hai ngày xong, Ngô Bình định sao một số lá chè chất lượng cao thì phía bên giới đột nhiên xảy ra chiến sự, mộy đám tu sĩ tấn công vào biên giới đế quốc Thiên Võ. Tuy họ có thực lực mạnh nhưng quân biên giới của đế quốc Thiên Võ cũng có sức chiến đấu cao, hai bên đều có thương vong.

Chiến sự nơi biên giới thường xuyên xảy ra, Ngô Bình thường không quan tâm, nhưng giờ anh ở gần nơi biên giới nên liền đi kiểm tra.

Lúc anh đến thì hàng trăm Chân Tiên và Thần Tiêm đang đuổi giết mấy nghìn quân lính, nếu không phải có chiến trận mạnh và trang bị tốt thì bên họ đã không trụ nổi từ lâu rồi.

Thấy đám người này muốn đuổi cùng giết tận, không ngừng sử dụng các phép thần thông, anh khẽ nhíu mày, há miệng thổi một cái, một cơn gió xoáy lớn liền xuất hiện lao về phía đám người đó.

Đột nhiên xuất hiện cơn gió xoáy lạ khiến đám người này cảnh giác, nhưng họ nghĩ một cơn gió thôi cũng không làm được gì. Nhưng khi cơn gió này đến gần, họ liền bị cuốn vào trong, cơ thể hoàn toàn không khống chế được.

Cơn gió lốc cuốn họ bay một đoạn xa mới biến mất, đám tu sĩ cũng ngất đi, những người còn lại thì bị thương nặng, nằm bẹp dưới đất.

Quân biên giới lập tức bắt họ lại, trói gô hết cả.

Ngô Bình hỏi một tu sĩ Chân Tiên: "Tại sao các người lại tấn công đế quốc Thiên Võ?"
Chương 1799: Huyền Chân Giáo

Tu sĩ hừ lạnh: "Các người tốt nhất là thả chúng tôi đi, một quốc gia nhỏ như các người không thể chọc vào Huyền Chân Giáo đâu!"

Ngô Bình tung một cú đá gãy chân tu sĩ đó: "Tôi hỏi tại sao các người lại tấn công đế quốc Thiên Võ".

Tu sĩ đau đớn hét lên và nói: "Các người đã chiếm hầm ma, trưởng lão đã ra lệnh cho chúng tôi chiếm lại hầm ma".

Ngô Bình: "Các người muốn hầm ma làm gì? Các người làm sao có thể đối phó quái vật trong hầm ma được?"

Tu sĩ nói: "Giáo chúng tôi có một phương pháp bí mật để thuần hóa quái vật. Hầm ma là một nguồn tài nguyên vô tận đối với chúng tôi!"

Ngô Bình trừng mắt nhìn hắn: "Chẳng lẽ Huyền Chân Giáo các người đã mở hầm ma ra sao?"

Tu sĩ nói: "Tôi không biết".

Ngô Bình trầm tư, nếu Huyền Chân Giáo thực sự cố ý mở ra hầm ma thì đó sẽ là một thảm họa nghiêm trọng cho đế quốc Thiên Võ.

Anh ra lệnh cho mọi người thả những người khác ra, khi đến lượt người trước mặt, anh dùng lòng bàn tay đánh gục hắn, sau đó thay quần áo, thay đổi diện mạo và đuổi theo những người khác.

Sau khi đuổi kịp một người, anh thấy người đó mặt mũi bầm tím, hắn nhìn thoáng qua nói: "Lục sư huynh, huynh cảm thấy hắn tại sao lại thả chúng ta đi?"

Ngô Bình: "Nhất định là bởi vì sợ Huyền Chân Giáo chúng ta báo thù".

Đệ tử nói: "Vừa rồi thật sự đệ rất sợ hãi, nếu như hắn thật sự giết chúng ta, cho dù sư môn báo thù thì chúng ta cũng đã chết rồi".

Ngô Bình: "Cứ trở về báo cáo đã".

Đệ tử thở dài: "Không biết Dương trưởng lão có trừng phạt chúng ta hay không, dù sao chúng ta cũng không hoàn thành nhiệm vụ mà trưởng lão giao".

Ngô Bình: "Cũng đành chịu thôi, đối thủ quá mạnh, đánh không lại hắn".

Đám người dần dần tụ tập lại với nhau, có người cõng người bất tỉnh trên lưng, họ bay về phía một dãy núi. Sau khi bay được một quãng đường, họ đáp xuống một tòa nhà trong khe núi.

Mọi người đều đang đợi trong sân, lúc này, một nữ đệ tử hờ hững liếc bọn họ một cái, hỏi: "Xem ra nhiệm vụ thất bại rồi?"

Mọi người cúi đầu trầm mặc, nữ đệ tử nói: "Lát nữa trưởng lão tới, chuẩn bị chịu phạt đi".

Mọi người đều thở dài, có người phàn nàn, có người buồn bã, có người im lặng.

Sau bảy tám phút, một tu sĩ trung niên bước vào sân, khí thế hiên ngang, theo sau là bảy tám tùy tùng, người cầm kiếm, người cầm đàn, người thì cầm quạt.

Ông ta liếc nhìn Ngô Bình và những người khác, hỏi: "Thất bại rồi sao?"

Một đệ tử nói: "Dương trưởng lão, chúng tôi đang định đánh tan quân biên giới, bỗng nhiên có cao thủ xuất hiện, một trận gió cuốn chúng tôi đi, khi tỉnh lại đã bị trói rồi".

Dương trưởng lão cười lạnh: "Một trận gió thổi bay các ngươi đi? Các ngươi là tờ giấy sao? Hơn nữa các ngươi đã bị bắt, vì sao họ lại thả các ngươi đi? Nói, các ngươi tiết lộ bí mật của giáo chúng ta cho hắn rồi đúng không?"

Mọi người lần lượt phủ nhận, Ngô Bình nói: "Dương trưởng lão, đệ tử cảm thấy người ra tay có thể là một nhân vật lớn trong đế quốc Thiên Võ".

Dương trưởng lão không để ý tới anh, nói: "Các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, đi đến Hình điện đi, mỗi người lãnh một trăm roi tiên".

Khi nghe nói rằng phải chịu một trăm roi, vẻ mặt của mọi người thay đổi rõ rệt, một số người trong số họ đã ngất đi vì sợ hãi. Ngô Bình biết rằng roi tiên này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được, nếu không họ sẽ không sợ như vậy.

Nhóm người đều cúi đầu ủ rũ đi đến Hình điện. Hình điện đầy dụng cụ tra tấn, trong một khu vực có mười chiếc ghế, mười người lặng lẽ nằm bò lên trên đó.

Ngay lập tức, một con rối xuất hiện vung roi quất mạnh xuống, phát ra tiếng rít sắc bén. Roi quất xuống người, quần áo rách nát, máu thịt bay khắp nơi, đau đớn khiến mười người kêu gào thảm thiết.

Ngô Bình khẽ cau mày, ra tay tàn nhẫn như vậy, đừng nói là trăm roi, mười roi cũng có thể giết người rồi.

Quả nhiên còn chưa đánh xong mười roi, hai người đã bị chém làm đôi, chết ngay tại chỗ.

Anh liếc nhìn những người xung quanh, thấy rằng tất cả mọi người đều có vẻ tê liệt, như thể họ đã quen với điều này từ lâu.

Sau hai lượt, Ngô Bình cũng nằm lên, khi roi tiên quất xuống, anh cũng bị đánh rách da, nhưng tất cả chỉ là thuật che mắt, cho nên một roi tất nhiên không thể làm anh bị thương.

Sau khi nhận mười roi, anh và những người khác rời Hình điện và trở về nơi ở của mình.

Ngô Bình một mình đi dạo quanh Huyền Chân Giáo, trước mặt anh là một cung điện tráng lệ trên núi, có một luồng khí kỳ lạ nhàn nhạt tỏa ra.

Vì vậy, anh đi theo con đường và đi về phía cung điện. Giữa đường lên núi, hai đệ tử nhảy ra hỏi: "Ngươi đến Trấn Tiên điện làm gì?"

Ngô Bình cười nói: "Ta có hẹn với một nữ đệ tử, chúng ta gặp nhau ở đây, ha ha, mong các huynh đệ chiếu cố cho", nói xong anh lấy ra hai viên đan dược.

Hai người thấy đan dược không tệ, đều nở nụ cười: "Ngươi đúng là biết chọn địa điểm hẹn hò, đi lên đi".

Cuối cùng anh cũng đi tới gần cung điện, nhìn thấy cửa cung có người canh giữ liền ẩn thân, lướt qua mấy người trước mặt. Phương pháp của anh rất huyền diệu, không ai trong số những người này phát hiện.

Trong đại điện có một cái hố cực sâu, xung quanh có mười tám cây cột đồng to lớn, mỗi cây cột đều được nối với nhau bằng một sợi xích thật dày và dài, rủ xuống hố sâu.

Cái hố này không đáy, nhìn xuống thì tối om.

Anh đang định quan sát kỹ thì đột nhiên có người bước vào. Người tới là hai vị cường giả Đạo Quân, bọn họ nhìn trong hố một chút, một người đàn ông mặc áo bào xanh nói: "Sư huynh, thứ này đã nửa tháng có gây sự, hôm nay có lẽ sẽ phát điên, chúng ta phải cẩn thận".

Một người đàn ông mặc áo bào tím nói: "Sư đệ khéo lo. Cho dù là Đạo Quân cũng có thể bị đại trận Thập Bát Ma Thần này vây chết, quái vật bất tử này tuy không chết được nhưng hoàn toàn không thể chạy thoát".

Người áo xanh: "Tuy nói thế nhưng chúng ta không được chủ quan. Bên trên có nói ba năm nữa thì thứ này sẽ ngủ say, đến lúc đó chúng ta mới yên tâm được".

Người áo tím: "Ừ, nếu nó làm loạn thì chúng ta khởi động đại trận Hỏa luyện, đốt nó ba ngày ba đêm!"

Hai người này quan sát mấy phút rồi quay người đi.

Ngô Bình càng tò mò, anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, phát hiện bên trong cái hố sâu có một kết giới cực mạnh, những xiềng xích bên ngoài này là để tăng cường uy lực cho kết giới.

Anh quan sát kỹ thì thấy trên mỗi cây cột đồng đều có khắc trận pháp mạnh mẽ, uy lực tương đương với chiêu của một cường giả Đạo Tôn. Mười tám cây cột đồng tương đương với việc có mười tám Đạo Tôn đang đồng thời trấn áp thứ phía dưới.

Ngô Bình cảm thấy da đầu tê dại, thứ gì mà phải dùng trận pháp lớn như thế?

Anh không mạo hiểm đi dưới mà bắt tay vào thẩm vấn tu sĩ bị trấn áp trong động thiên, anh hỏi: "Có biết trong điện này trấn áp thứ gì không?"

Người này họ Lục, tên Lục Triển Phong, là một đệ tử bốn sao trong Huyền Chân Giáo. Đệ tử Huyền Chân Giáo chia làm đệ tử không sao địa vị thấp nhất, sau đó là đệ tử một sao đến mười sao. Trong đó đệ tử bốn sao thuộc về cấp trung.

Lục Triển Phong: "Trong Trấn Tiên điện có trấn áp một tà tiên. Tà tiên này có thực lực cực mạnh, giai đoạn đỉnh cao từng là một Thần Đế, trong một trận chiến giết bốn vị Đạo Tôn".

Ngô Bình: "Mạnh thế sao? Vậy chẳng phải cảnh giới của người đó đã vượt xa Đạo Tôn sao?"

Lục Triển Phong: "Điều đó tôi không rõ, tôi chỉ biết sơ sơ thôi. Tôi khuyên cậu đừng có nhằm vào Trấn Tiên điện, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!"

Ngô Bình không nói với hắn nữa mà suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định xuống dưới xem.

Anh rất muốn biết vị tiên thế nào mà có thể chém giết mấy vị Đạo Tôn cùng một lúc!
Chương 1800: Người khổng lồ bị trấn áp

Anh men theo dây chuyền đi xuống mấy vạn mét dưới hố sâu, tiến vào một tầng sương mù màu xám, bên trong tràn ngập sức mạnh hỗn loạn. Nếu là một tu sĩ bình thường tới nơi này thì khí tức sẽ hỗn loạn, tu vi cũng sẽ bị mất hoàn toàn. Nhưng Ngô Bình đã luyện hóa sức mạnh hỗn loạn, vì vậy anh không cảm thấy gì cả.

Mấy phút sau, anh xuyên qua sương mù màu xám, tiến vào tầng sương mù màu tím đen. Làn sương mù màu tím đen tràn ngập sức mạnh thiên đạo, nó vây chặt anh ngay lập tức. Tuy nhiên, trước khi nó phát động tấn công, anh đã sử dụng công pháp Đoạt Thiên và sức mạnh thiên đạo liền không nhắm vào anh nữa.

Cuối cùng, anh tiến vào một làn sương mù vàng xanh mờ nhạt, càng đi xuống sương mù vàng xanh càng dày đặc. Trong sương mù này có một sức mạnh thần bí tạo thành một kết giới. Kết giới này rất kỳ lạ, sinh vật bên ngoài có thể vào, nhưng sinh vật bên trong không thể ra ngoài.

Ngay khi bước vào, Ngô Bình liền biết có gì đó không ổn, anh có thể sẽ bị mắc kẹt ở đây.

Anh không hoảng sợ, anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật nhìn xung quanh, rất nhanh nhìn thấy vị trí mà mười tám xiềng xích liên kết lại. Có một người khổng lồ đang ngồi ở đó, chiều cao của hắn ít nhất khoảng nghìn mét. Sợi xích cuối cùng là một cái móc, xuyên qua vai, tứ chi, cổ, hốc mắt, khóa chặt kẻ đó.

Cảm nhận được khí tức của người khổng lồ, thân thể Ngô Bình cũng cao lên thành hơn 3000 mét, anh đứng đối diện với hắn, đối mặt với hắn.

Người khổng lồ vốn nhắm mắt lại, lúc này mới chậm rãi mở ra, người đó có đồng tử màu vàng kim, miệng bị khâu lại không thể nói.

Ngô Bối đưa tay vạch một cái, người khổng lồ hỏi: "Cậu là ai?"

"Tôi chỉ là người qua đường, thấy anh bị nhốt ở chỗ này nên lại đây xem một chút", anh nhìn về phía người khổng lồ, phát hiện hắn cũng không phải là một Nhân tộc thông thường, trên người hắn có một luồng khí tức đặc biệt.

Người khổng lồ: "Cậu có thể tới đây chứng tỏ cậu rất mạnh, có thể giúp tôi rời khỏi nơi này".

Ngô Bình: "Vậy thì phải xem anh là ai, tôi nghe người bên ngoài nói anh là tà tiên?"

Người khổng lồ cười lạnh, nói: "Tà tiên? Chỉ là bởi vì tôi mạnh hơn bọn họ, bọn họ liền nói tôi là tà tiên, tôi không muốn giải thích".

Ngô Bình: "Tên anh là gì?"

Người khổng lồ: "Tên tôi là Chấn Lôi. Tình cờ tôi có được tiên chủng và phật chủng, vì vậy tôi đã kết hợp hai loại lại để tu luyện, vừa trở thành tiên vừa thành phật".

Ngô Bình: "Phật chủng? Phật đạo ngày nay có liên quan gì đến anh không?"

Chấn Lôi: "Phật đạo trên thế giới này vốn là do tôi tạo ra".

Ngô Bình ngạc nhiên: "Anh chính là Phật Tổ sao?"

Chấn Lôi: "Phật Tổ chỉ là hóa thân của tôi. Bây giờ tôi chỉ đơn giản là một vị tiên".

Ngô Bình: "Cho nên Phật Tổ đã không còn liên quan gì đến anh".

Chấn Lôi: "Năm đó tôi đã cắt đứt với hóa thân này. Không ngờ thành tựu của người đó còn cao hơn tôi".

Ngô Bình: "Tại sao anh không bảo người đó cứu anh?"

Chấn Lôi: "Người đó không thể đến, nếu không chúng tôi sẽ lại hợp thành một".

Ngô Bình quan sát hắn: "Chắc bây giờ anh đã tiến hóa thành Tiên tộc đúng không?"

Chấn Lôi: "Đúng vậy, hiện tại tôi là Tiên tộc tiến hóa, thực lực càng thêm mạnh".

"Anh mạnh như vậy, ai có thể áp chế anh ở đây?"

Chấn Lôi: "Một cường giả tuyệt thế, thực lực của hắn rất mạnh, tôi không địch lại".

Ngô Bình liền trở nên hứng thú: "Ai vậy?"

Chấn Lôi: "Tôi không biết, khi hắn ra tay, tôi thậm chí còn không nhìn rõ mặt hắn".

Ngô Bình kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là kẻ còn mạnh hơn cả Đạo Tôn?"

Chấn Lôi: "Cậu có thể giúp tôi ra khỏi đây không?"

Ngô Bình lắc đầu: "Giờ tôi không giúp được anh, mười tám dây xích trấn áp anh có cấm chế rất mạnh".

Chấn Lôi: "Cậu chỉ cần làm một chuyện cho tôi thôi, đó là giết tôi".

Ngô Bình giật mình: "Giết anh?"

Chấn Lôi gật đầu: "Đại trận khiến tôi không trốn được, nhưng có thể luân hồi. Giết tôi, tôi có thể luân hồi lần nữa, tu luyện lần nữa".

Ngô Bình: "Anh sẽ chuyển thế như thế nào?"

Chấn Lôi: "Sau khi tôi chết, nơi này sẽ có một hạt tiên chủng, cậu hãy mang đi, tìm một người phụ nữ mới mang thai, tôi sẽ đầu thai vào đó".

Ngô Bình: "Tiên chủng có thể bảo tồn ký ức trước kia của anh sao?"

Chấn Lôi: "Đúng vậy. Nhiều nhất ba năm sau là tôi có thể khôi phục tu vi".

Ngô Bình do dự, Chấn Lôi nói: "Nếu như cậu tình nguyện giúp tôi, tôi tình nguyện cho cậu hết tất cả tu vi và lĩnh hội của tôi".

“Trao hết cho tôi?”, Ngô Bình trừng mắt nhìn hắn: “Sức mạnh của anh có lẽ không thích hợp với tôi".

"Sức mạnh Tiên tộc là một dạng sinh mệnh, nó sẽ nhanh chóng thích ứng với cơ thể của cậu và điều chỉnh trạng thái để thích ứng. Tuy nhiên, thể chất của cậu sẽ hạn chế sức mạnh của nó".

Ngô Bình rất bài xích điều này, nói: "Tôi không cần".

Chấn Lôi: "Mười tám xiềng xích ngày đêm lấy tiên nguyên của tôi để bồi dưỡng đệ tử tài năng trong giáo này. Nếu cậu không lấy đi thì sẽ chỉ khiến người phía trên được lợi thôi".

Ngô Bình sửng sốt: "Tiên nguyên của anh có thể bồi dưỡng thiên tài sao?"

Chấn Lôi: "Đương nhiên, nếu không Huyền Chân Giáo mạnh lên bằng cách nào?"

Ngô Bình: "Anh có thể đảm bảo sẽ không lấy thân thể của tôi không?"

Chấn Lôi cười nói: "Việc này rất dễ dàng, cậu giết tôi trước, sau khi tôi chết cậu có thể rút tiên nguyên".

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Được".

Chấn Lôi: "Hãy dùng lực lượng mạnh nhất của cậu để phá hủy thân thể của tôi".

Ngô Bình suy nghĩ vài giây rồi hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

Chấn Lôi gật đầu: "Hãy hành động đi".

"Ầm ầm!"

Anh chỉ vào ấn đường của Chấn Lôi, sức mạnh đáng sợ truyền vào đó. Chấn Lôi không hề phản kháng, thoáng cái lông mày đã hóa thành tro bụi, hai tròng mắt cũng trống rỗng, cơ thể cháy rực.

Chưa đến một phút Chấn Lôi đã biến thành một bộ xương. Nhưng trong bộ xương có một luồng sức mạnh màu tím, trong đó có một hạt ngọc màu vàng to bằng hạt lạc.

Ngô Bình giơ tay tóm lấy luồng sức mạnh màu tím, sức mạnh liền ập vào cơ thể anh. Ngô Bình áp chế nó trong thần hải, sau đó cất hạt ngọc màu vàng đi, thầm nghĩ đây chắc là tiên chủng.

Mười tám dây xích không còn mục tiêu, không thể hấp thu tiên nguyên được nữa, mặt đất liền chấn động, mây mù tản đi, kết giới cũng biến mất.

Ngô Bình vội rời khỏi đó, quay về mặt đất.

Lúc này cả Huyền Chân Giáo đều bị kinh động, vô số người ập vào Trấn Tiên điện. Nhưng lúc này Ngô Bình đã đi, anh trốn trong một ngọn núi phía xa quan sát.

Lúc này anh cảm thấy có một luồng tiên nguyên đang sôi trào trong thần hải, nếu không phải anh trói buộc nó lại thì tiên nguyên đã tản đi rồi.

Sau đó anh tới khu nhà mà Lục Triển Phong sống, bắt tay vào dùng tiên nguyên để tu luyện tầng mười tám của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, cũng là tầng cuối của Thần Hải, cảnh giới Tạo Linh.

Cảnh giới Tạo Linh phải tạo ra sinh linh mạng mẽ trong thần hải để bản thân sử dụng. Nhưng cảnh giới này thực ra rất khó, dù sao sức mạnh mỗi người là có hạn, không thể tạo ra sinh linh quá mạnh.

Nhưng giờ Ngô Bình có tiên nguyên, không thể để nó vô ích. Một luồng tiên nguyên ập vào thần hải, một lúc sau liền tạo thành một sinh linh mạnh mẽ cao hơn mười mét.

Chiến sĩ này tràn đầy tiên nguyên trong cơ thể, có võ nghệ cao cường, sức chiến đấu vượt xa Chân Tiên thông thường. Tiên nguyên còn lại ập vào thần hải, tạo ra thêm nhiều sinh linh mạnh mẽ khác.

Những sinh linh này có ngoại hình gần giống con người, nhưng có bốn cánh tay, phía sau có một cái đuôi rắn chắc. Đuôi có thể khiến cơ thể thăng bằng, bốn cái tay sử dụng binh khí có sức chiến đấu mạnh mẽ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK