Nguyên Thủy Đạo Tôn dặn dò một lúc, rồi bay lên không trung rời đi. Ngô Bình với vài vị sư huynh mở ra một buổi họp, bàn bạc về việc quản lý môn.
Ngọc Kinh Tiên Cung là nơi đồ tử đồ tôn của Nguyên Thủy Đạo Tôn ở, nên đã có hệ thống, tôn ti trật tự từ lâu nên quản lý cũng không khó. Dù sao Nguyên Thủy Đạo Tôn không ở đây, anh với vài vị sư huynh đứng vị trí cao nhất, chỉ cần họ tìm được người ủng hộ thì việc quản lý Ngọc Kinh Tiên Cung cũng dễ dàng.
Ngô Bình không ngồi yên được, anh ở lại tầm ba ngày rồi gọi Lý Liên Cửu thay anh giữ Tiên Cung. Lý Liên Cửu có trí tuệ và thực lực ngang với bản tôn, để hắn ta ở lại không có vấn đề gì. Mà anh dùng thân phận của Lý Nhàn quay về Thiên Đan Phường. Thiên gia xuất hiện một vị cường giả Tề Thiên Cảnh, nên anh muốn dò xét rõ tin tức đột ngột từ đâu mà ra.
Ngô Bình vừa ra khỏi cửa không lâu, khi anh đang phi độn với vận tốc cao trên không trung đột ngột có một sát khí bắn từ mắt đất bắn lên, đạp mạnh vào cơ thể Ngô Bình.
Người ra tay chính là con quái vật lao ra khỏi Thất Tử Hồ kia, nó liên tục rít lên đánh muốn lấy mạng của Ngô Bình. Anh cũng đã chuẩn bị từ trước, anh biết nó vẫn luôn đuổi theo khí tức của mình nhưng trước đây có Nguyên Thủy Đạo Tôn nên không dám ra tay, bây giờ anh vừa một mình xuất môn, nó cũng không nhịn được mà mà đánh lén.
“Lý Mệnh Thiên, Lý Liên Cửu đè nó lại cho ta!”. Lúc này, Ngô Bình vừa lui vừa ra lệnh.
Hai cái bóng lập tức xuất hiện, chúng chính là Lý Mệnh Thiên và Lý Liên Cửu. Một kẻ từ Cửu Liên Đại tạo ra, một kẻ là Thiên Mệnh Tháp nên đều có Chí Cao Cấm Kỵ hơn nữa Thiên Mệnh Tháp còn chuyên về việc bắt giữ.
Một đường màu vàng sáng lập tức đánh xuống trói chặt con quái vật lại. Cửu Liên Đài bên kia cũng đánh ra một đường sáng, tập trung vào cơ thể của nó.
“Chủ nhân luyện hóa nó đi! Thế chất của con hàng này rất xấu sắc, có thể tạo ra hóa thân thứ ba!”
Ngô Bình biết họ không thể kiềm giữ con quái vật lâu, nên sử dụng Cấm Kỵ, há miệng phun ra một ngọn Cấm Kỵ Hỏa. Con quái vật bị lửa đốt nhanh chóng hóa thành một thứ chất lỏng, anh liên tục đánh vào các loại ký hiệu.
Rất lâu sau, chất lỏng kia hóa thành hình người, cũng giống Ngô Bình tám chín phần, nhưng khí chất lại có tà ý nhiều hơn anh một chút.
Cuối cùng đã luyện ra hóa thân thứ ba, hóa thân này ôm quyền cúi đầu với Ngô Bình: “Chủ nhân!”
Ngô Bình gật gù nói: “Ta đặt cho ngươi cái tên là Lý Thiên Tà, được đấy”.
Sau khi anh cất Lý Thiên Tà đi, Lý Liên Cửu tiếp tục ở lại Ngọc Kính Tiên Cung để trấn giữ. Chai hóa thân khác là Lý Mệnh Thiên giúp vài người Nguyệt Thanh Ảnh, Lý Thiên Tà ở lại bên cạnh anh.
Thực lực của hóa thân thứ ba mạnh hơn anh, hơn nữa tiềm lực cũng vô hạn. Thực lực nó càng ngày càng mạnh, có thể dùng nó để thay anh đánh nhau không có thứ nào tốt hơn.
Anh đi vào Thiên Đan Phường, lập tức bắt đầu luyện chế Đạo Môn Đan. Trước mắt, anh đang muốn đánh sâu vào Đạo Môn Cảnh. Anh đã hiểu về Cảnh Giới này nhiều hơn trước kia, nên quá trình luyện chế cũng rất thuận lợi, lò thứ nhất đã ra cực phẩm đan. Lò thứ hai, lại đạt đến tuyệt phẩm.
Sau khi anh luyện xong vài lò đan, cũng đi ra khỏi phòng đã bắt gặp Thiên Tố Âm. Cô ấy cười nói: “Đan dược đã luyện chế thế nào rồi Lý phường chủ?”
Ngô Bình gật gù, đưa cho cô ấy một viên Đạo Môn Đan tuyệt phẩm, đôi mắt đẹp của cô ấy sáng lên cảm thán: “Lại là tuyệt phẩm! Lý phường chủ thật không làm ta thất vọng”.
Ngô Bình cười nói: “Chúc mừng Đông gia, Thiên Quyền đã thăng chức lên Tề Thiên Cảnh. Thiên gia cũng sắp thành lập Thiên Đình rồi”.
Nhưng anh nào ngờ Thiên Tố Âm thở dài thường thượt nói: “Làm sao mà dễ dàng thành lập Thiên Đình thế được? Vả lại có một Tề Thiên Cảnh thôi, sắp đến sẽ xuất hiện người thứ hai, người thứ ba, liệu ai mà chịu để yên? Cuối cùng, tất cả cũng là núi thây biển máu”.
Ngô Bình: “Ít nhất thực lực của Thiên gia mạnh hơn”.
Thiên Tố Âm nói: “Ngũ gia thăng chức đã được đứng bên cạnh lão tổ rồi, từ này về sau dù là Đông viện hay Tây viện đều nghe theo lệnh của hắn ta. Phải rồi, từ nay về sau chúng ta phải gọi hắn ta là Thiên chủ. Hắn ta vừa mới thăng chức mà các cao thủ tử hải bát hoang đều đến nhờ đỡ. Hiện tạo, cao thủ cấp Hỗn Độn đã đến hơn một trăm người, tu sĩ Đạo Cảnh càng nhiều hơn”.
Ngô Bình: “Sắp tới, Thiên chủ sẽ thành lập Thiên Đình à?”
“Không nhanh vậy đâu, đầu tiên phải lập uy trước đã. Thiên chủ đã thành lập đại quân thanh trừ Dị tộc xung quanh Thiên gia, thậm chí phải trưng dụng một vài Dị tộc rồi lợi dụng hữu ích của chúng. Nhưng không bao lâu, hắn ta có thể đuổi kịp với các đối thủ tấn chức Tề Thiên Cảnh trước đó rồi thành lập Thiên Đình”.
Ngô Bình: “Sau này có nhiều người có cơ hội thăng chức lên Tề Thiên Cảnh à?”
“Nhiều lắm, ta biết thì có năm sáu người rồi, giống như Nguyên Thủy Đạo Tôn, Thái Ất Đạo Tôn, Vạn Kiếm Đạo Tôn, vân vân. Những người này đều từng khai sáng Thập Đại Tiên Giới, căn cơ thâm hậu, số mệnh cũng tăng lên. Nói thật thì họ không thua gì Thiên chủ, chỉ là vận khí Thiên chủ tốt nên thành người đầu tiên thăng chức thôi”.
Cô ấy cười nói với Ngô Bình: “Nếu Thiên Đình thập lập, ta sẽ đòi một chức vị cho phường chủ”. Cô ấy nói xong, lại ném cho anh một tấm lệnh bài.
Ngô Bình cầm lệnh bài, phát hiện đó là một pháp bảo, bên trong là không gian trữ vật, còn có thể dùng để liên lạc.
Thiên Tố Âm: “Đó là quan hàm nhị phẩm tướng quân, tuy Thiên Đình vẫn chưa thành lập nhưng đã xây dựng lên chế độ. Nhưng chỉ là tạm thời, lúc đó ta sẽ đòi một chức Đại Quan cho ngươi với Thiên Đế”.
Ngô Bình không khách sao nói: “Đa tạ Đông gia”.
Thiên Tố Âm cất đan dược đi, rồi vội vàng rời đi. Hiện tại Tây viện rất bận, gần như cô ấy không có thời gian nghỉ ngơi.
Ngô Bình đợi ở Thiên Đan Phường hai ngay, lập tức lần lượt nhận được tin tức của Nguyệt Thanh Ảnh, Hà Tử Trần, Lý Thuần Như truyền đến. Các Dị tộc gần Thiên Nguyên, Thần Châu, Đông Hải đều bị giết sạch, đại quân ra tay này tự xưng là Thiên Đình Cửu Lộ đại quân, Tứ Lộ đại quân, Nhị Lộ đại quân.
Ngô Bình giật mình, động tác của Thiên Quyền đúng là nhanh. Chỉ mới vài ngày, đã mở cuộc tấn công lớn như thế rồi.
Mấy ngày trôi qua nữa, các Lộ đại quân chia ra tiến vào chiếm giữ Thần Châu, Thiên Nguyên, Đông Hải bắt đầu lôi kéo lòng người. Những tu sĩ và môn phái xem Nguyệt Thị, Hà Thị, Tiên Kiếm Môn làm trung tâm đều cúi đầu đi theo hồi bảo vào Thiên Đình.
Lúc này, Ngô Bình rời khỏi Thiên Đan Phường, bước vào Thần Châu. Hiện tại, khí tượng của Thần Châu rất khác trước đây, người qua lại trên đường rất nhiều vả lại đều là đội binh sĩ đi tuần tra.
Anh vào biệt viện đã ở với Nguyệt Thanh Ảnh, cô nói cho anh biết hiện tại Thần Châu đã bị Thiên gia kiểm soát. Nguyệt Thị cũng phải ngoan ngoãn phối hợp theo chúng.
“Người Thiên Đình cử đến quản lý Thần Châu chính là một Lục tướng quân đấy Huyền Bình. Dưới trướng của người này có ba trăm vạn đại quân, chiến lực rất mạnh. Trong đại quân có hơn một trăm vạn là Dị tộc đại quân. Dị tộc xung quanh đều bị đánh tan rã, nên thế lực lớn nhỏ đều đi theo hắn ta”.
“Nhưng mà Lục tướng quân này quá tàn ác, hắn ta không cho phép bất cứ kẻ nào trái lệnh mình. Trước đây có một tông môn không muốn cung cấp nguồn chiêu mộ binh lính cho hắn ta, cuối cùng tông chủ đó bị chúng đánh chết, còn xử tử bảy vị trưởng lão. Những người còn lại trong môn đều tòng quân, đi ra tiền tuyến đánh trận”.
Ngô Bình không quá quan tâm mấy chuyện này, nói: “Ta thấy hiện tại có người thực lực cao trấn giữ cũng tốt hơn so với bị Dị tộc xua đuổi và giết hại”.
Nguyệt Thanh Ảnh đồng tình: “Tuy nói tốt thật, nhưng mọi người gặp nguy hiểm càng lớn. Vì ngoài tu sĩ Thần Thông Cảnh ra, có hơn một nửa đều muốn vào trong quân đội đó”.
Ngô Bình: “Hèn chi, chiến lực đại quân của Thiên gia nhanh chóng hình thành như thế, bọn chúng vừa chiến vừa nuôi binh thế này tiêu rồi. Chúng đến chỗ nào, đều ép tòng quân, thậm chí Dị tộc cũng đẩy vào quân”.
Anh nói chuyện về tình hình hiện tại với Nguyệt Thanh Ảnh một lúc, đột nhiên có một tu sĩ mười bảy, mười tám tuổi xông vào. Ngô Bình nhận ra tên này, hắn ta là em trai của Nguyệt Thanh Ảnh, Nguyệt Hằng.
Thường ngày, Nguyệt Hằng đều ra ngoài chơi rất ít khi về nhà, Ngô Bình chỉ gặp hắn ta một lần vào ngày đại hôn.
Nguyệt Hằng vừa đến đã vội vàng nói: “Chị, anh rể, đám trưng binh kia chọn trúng em rồi, nhưng em không muốn đi!”