Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2386: Ngoài dự liệu

“Chú hai của tôi có tu vi tầng thứ bảy Đạo cảnh, xin anh hãy đến tìm chú ấy và bảo chú ấy đừng tin Thạch Trung Kiếm. Phương Thanh Thanh dập đầu cảm tạ!”

Đọc thư xong, Nguyệt Thanh Ảnh thở dài nói: “Cô ấy chạy trốn được đến đây thì sức cùng lực kiệt rồi, không thể chờ chúng ta về được”.

Chính Ngô Bình đã nói cho Phương Thanh Thanh biết địa chỉ nhà này lúc bọn họ từ biệt nhau, để nếu có chuyện gì thì cô ấy có thể đến tìm anh. Không ngờ khi gặp lại thì hai người đã âm dương xa cách.

“Anh Bình, làm soa bây giờ? Mình phải đến hồ Vô Song ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên. Thanh Ảnh, hồ Vô Song là một nơi thế nào mà lại nổi tiếng thế?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Trong hồ Vô Song có một hòn đảo nhỏ tên là đảo Vô Song. Ngoài đảo có cấm chế rất mạnh, không một ai có thể tới gần. Kể cả nhà họ Phương cũng không thể lên được đảo ấy”.

“Sự tồn tại của đảo này khiến các tà ma ngoại đạo ở xung quanh không dám đến gần, vì thế nơi đó vô cùng an toàn. Dần dà, bắt đầu có người sinh sống ở đó, trong các nhà này thì nhà họ Phương là phát triển bật lên”.

“Đương nhiên là hồ này cũng có tài nguyên phong phú, cá ở đây đều là linh ngư, ăn lâu dần thì có thể nâng cao thiên bẩm. Ngoài ra, đáy hồ Vô Song còn có một loại tiên tinh, nguyên liệu chính để chế tạo tiền Đại Đạo. Nhà họ Phương nhờ vào việc khai thác và bán tiên tinh nên mới phát đạt vậy đó”.

Ngô Bình hiểu rõ xong thì gật gù nói: “Việc này không thể chần chừ, để anh nói với Tử Trần một tiếng rồi tối nay mình đi luôn”.

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Vâng”.

Tạm biệt Hà Tử Trần xong, hai người vội vã đến hồ Vô Song ngay trong đêm. Hồ này cách Thiên Nguyên không xa nên chỉ mất nửa tiếng là họ đã đến nơi.

Khi đang bay trên cao, từ xa họ đã nhìn thấy một hồ nước rộng lớn, mặt hồ có hình trăng khuyết, xung quanh có khá nhiều hồ nước cỡ nhỏ như các vì sao ở quanh mặt trăng.

Thấy thế, Ngô Bình chợt dừng lại, sau đó quan sát một lát rồi nói: “Thanh Ảnh, hồ này không đơn giản. Cả hồ nói liền với các hồ nhỏ thật ra đã tạo thành một đại trận Tinh Nguyệt”.

Ngô Bình đã hấp thu tinh lực nên có hiểu biệt về tinh trận vượt xa các tu sĩ bình thường, loáng cái anh đã nhìn ra vấn đề.

Nguyệt Thanh Ảnh tò mò hỏi: “Tinh trận ạ? Nhất định có người cố tình làm vậy!”

Ngô Bình nhìn thấy trong hồ Vô Song có một hòn đảo nhỏ, nó chính là đầu mối của đại trận, anh ngẫm nghĩ nói: “Đại trận Tinh Nguyệt này là đại trận bảo vệ, hòn đảo nhỏ kia là đầu mối. Người bên trong có thể khống chế đại trận”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Tại sao họ lại bày đại trận kiểu này? Để bảo vệ bản thân ư?”

Ngô Bình: “Nếu để bảo vệ bản thân thì không cần bày đại trận cỡ này. Làm thế này một là họ đang che giấu gì đó, hai là bảo vệ một thứ phi thường”.

Nguyệt Thanh Ảnh nổi hứng nói: “Anh Bình, nó có thể là gì nhỉ?”

“Anh không biết, giờ kệ nó đã, đến nhà họ Phương trước rồi tính”.

Vài phút sau, tại nhà họ Phương ở hồ Vô Song.

Nhà họ đang tổ chức tang lễ cho Thương Tiên, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh đến linh đường dâng hương trước.

Hai người rất có khí thế nên người đón khách không dám hỏi nhiều, mãi đến khi nhang khói xong mới có một người quản gia đi tới nói: “Mời hai vị vào phòng khách uống trà”.

Ngô Bình: “Xin lỗi, chúng tôi muốn gặp Phương nhị gia”.

Phương nhị gia chính là em trai của Phương Thiên Hoá, chú hai của Phương Thanh Thanh, tên là Phương Thiên Sất.

Quản gia nói: “Vâng, hai vị chờ một lát”.

Ngô Bình vừa ngồi xuống thì có một sĩ thanh niên vội vàng đi ra. Người này có gương mặt diều hâu, mắt nhỏ, vừa ra đã chắp tay chào hỏi: “Hai vị tìm tại hạ có việc gì vậy?”

Ngô Bình đứng dậy nói: “Phương nhị gia, chúng tôi là bạn của Phương Thanh Thanh, được cô ấy nhờ vả đến đây báo một chuyện quan trọng”.

Phương Thiên Sất: “Thanh Thanh ư? Con bé đâu?”

Ngô Bình lấy chiếc nhẫn ra đưa cho y rồi nói: “Bên trong có tín vật của Phương Thanh Thanh, còn có kiếm phổ mà lẽ ra đã phải đưa cho Thạch Trung Kiếm”.

Phương Thiên Sất biến sắc mặt, gã nhận lấy chiếc nhẫn rồi nhìn, sau đó nói: “Đại ca vẫn không tin tôi, tại sao không để tôi làm việc này? Nếu anh ấy tin tôi thì đã không bị người ta hại chết rồi”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới lấy thi thể của Phương Thanh Thanh ra rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Phương Thiên Sất nghe xong thì bừng sát ý: “Thạch Trung Kiếm giỏi lắm, nhà họ Phương tôi sẽ không tha cho ông ta”.

Ngô Bình giao đồ xong thì lập tức đứng dậy nói: “Phương nhị gia, chúng tôi không làm phiền nữa, cáo từ!”

Phương Thiên Sất: “Hai vị vất vả đường xa, sao chưa gì đã vội ra về? Mời ở lại, để chúng tôi tiếp đãi”.

Ngô Bình: “Chúng tôi còn có việc quan trọng nên không ở lại được, tạm biệt!”, Ngô Bình không nói nhiều với Phương Thiên Sất mà cùng Nguyệt Thanh Ảnh rời đi ngay, hai người bay lên cao rồi biến mất.

Ngô Bình đi quá vội làm Nguyệt Thanh Ảnh thấy lạ, cô ấy hỏi: “Anh Bình, có vấn đề gì à?”

Ngô Bình sầm mặt nói: “Phương Thiên Hoá hình như không phải bị Thạch Trung Kiếm giết đâu, mà bị chính em ruột của mình giết đấy”.

Nguyệt Thanh Ảnh lạnh người nói: “Anh Bình, sao anh biết được?”

Ngô Bình: “Lúc nhìn thấy Phương Thiên Sất, anh đã có cảm giác đề phòng. Vì thế, anh đã thi triển một thuật chiêm tinh và ngầm reo một quẻ. Kết quả anh đã thấy người này có hành động giết anh trai. Hơn nữa, anh còn cảm nhận được kiếm khí rất mạnh trên người gã. Xem ra gã cũng là một Kiếm Tiên đấy”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Em trai ruột của mình là Kiếm Tiên mà Thương Tiên không đưa kiếm phổ cho, mà lại giao cho Thạch Trung Kiếm, đúng là lạ quá!”

Ngô Bình: “Điều lạ hơn nữa là Phương Thanh Thanh không hiểu ý của bố mình, còn nhờ chúng ta giao kiếm phổ cho Phương Thiên Sất, thế chẳng càng hoang đường hơn à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng vậy, tại sao cô ấy lại làm thế?”

Ngô Bình cười lạnh: “Chuyến này mình đi sẽ có người gây bất lời, mà người này chính là Phương Thiên Sất, còn Phương Thanh Thanh tại sao làm thế thì có thể bức thư ấy không phải do cô ấy viết”.

Nguyệt Thanh Ảnh giật mình: “Không phải cô ấy thì là ai?”

“Có thể là Phương Thiên Sất, cũng có thể là Thạch Trung Kiếm. Nhưng dù là ai thì hai người này cũng có âm mưu gì đó. Vì thế anh mới kéo em đi ngay, chúng ta chỉ cần trốn ở một chỗ kín để xem trò hay thôi”.

Nói rồi, anh đã thi triển thuật ẩn thân, hai người đã trốn trong mây và thầm quan sát tình hình của nhà họ Phương.

Tối đó không có chuyện gì, đến khi hửng sáng, mặt trời ló dạng thì mới có mọt bóng người đi vào nhà họ Phương. Lập tức có người gầm lên, hai người kiếm va chạm mạnh mẽ, sau đó hai người cùng lao lên cao rồi quyết chiến trên không.

Nguyệt Thanh Ảnh nhìn rồi nói: “Anh Bình, Phương Thiên Sất và Thạch Trung Kiếm đánh nhau rồi. Hơn nữa, tu vi của Phương Thiên Sất hình như không phải tầng thứ bảy Đạo cảnh đâu, phải tầng thứ tám rồi”.

Ngô Bình nhìn chăm chú vào hai người đang đánh nhau rồi nói: “Lẽ nào là người đó?”

Hai người kia đánh nhau bất phân thắng bại, không biết bao lâu sau, Thạch Trung Kiếm đã đánh cho Phương Thiên Sất rơi xuống. Nhưng ông ta cũng bị một đường kiếm vô hình xuyên qua ngực và đã bị thương nặng.

Phương Thiên Sất ngã xuống, thần hồn và cơ thể đều bị kiếm khí tổn thương, gã trợn tròn mắt định nói gì đó, nhưng đột nhiên hộc ra một ngụm máu rồi chết tại chỗ.

Đúng lúc này, có hai người bóng người đáp từ trên cao xuống, một người trong số đó gào lên: “Thạch Trung Kiếm, ông dám giết nhị đệ của tôi, chết đi!”

Thạch Trung Kiếm đã tiêu hao mất quá nửa nguyên khí, thêm bị thương nặng nên không phải đối thủ khi hai người kia hợp lực tấn công. Khi ông ấy nhìn rõ mặt của họ thì gầm lên: “Phương Thiên Hoá, ông tính kế giỏi lắm!”

“Chết đi!”

Hai luồng sát quang hợp nhất, sau đó đã giết chết Thạch Trung Kiếm.

Nguyệt Thanh Ảnh lạnh hết người rồi run lên nói: “Là Phương Thiên Hoá, ông ta chưa chết! Vậy tất cả đều là trò của ông ta”.

Ngô Bình cười khẩy: “Bức thư kia là do ông ta viết. Ông ta muốn mình mang kiếm phổ đến đây, mục đích là để dụ Thạch Trung Kiếm, cho ông ấy đánh nhau với Phương Thiên Sất rồi làm ngư ông đắc lợi! Người này thật nham hiểm, để trừ khử Thạch Trung Kiếm và em trai mình, thậm chí không tiếc giết luôn con gái ruột!”
Chương 2387: Thần Môn chí tôn

Nguyệt Thanh Ảnh cũng cảm thấy Phương Thiên Hoá là một người nhan hiểm, cay độc, sau đó chỉ thấy thương cho Phương Thanh Thanh. Cô ấy thở dài nói: “Tội Phương Thanh Thanh quá, em chỉ không hiểu sao chúng ta lại bị cuốn vào kế hoạch của Phương Thiên Hoá”.

Ngô Bình: “Con người ông ta vô cùng tâm cơ nên đã thuận nước đẩy thuyền. Chúng ta chẳng may dính vào nên cũng bị ông ta lợi dụng luôn. Nếu anh và em không xuất hiện thì Phương Thanh Thanh cũng sẽ thoát được đám người truy đuổi bằng cách nào đó. Ông ta làm vậy chỉ để hạ bớt cảnh giác của Thạch Trung Kiếm thôi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Nhưng tại sao ông ta lại hại chết em trai ruột của mình?”

“Điều này còn dễ hiểu hơn, muốn độc chiếm nhà họ Phương thì chỉ được có một cường giả. Phương Thiên Sất đã ở tầng thứ tám Đạo cảnh, đương nhiên ông ta phải tiêu diệt người em trai song sinh không chịu nghe lời này”.

Đúng lúc này, có một thanh trường thương bỗng lao thẳng lên trời, Ngô Bình kinh hãi rồi lập tức kéo Nguyệt Thanh Ảnh chạy mất.

Dẫu sao người ra tay cũng là cường giả tầng thứ tám Đạo cảnh, dù Ngô Bình có giỏi đến mấy cũng không phải đối thủ của ông ta.

“Bị phát hiện rồi”, Nguyệt Thanh Ảnh hoảng sợ nói.

Ngô Bình kéo Nguyệt Thanh Ảnh chạy tới hòn đảo nhỏ của hồ Vô Song, nhưng ngay sau đó đã có một luồng sức mạnh kỳ lạ đánh bật họ ra ngoài, cấm chế ở đây quá mạnh.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, làm sao bây giờ? Chắc chắn chúng ta sẽ không chạy thoát được”.

Ngô Bình: “Đại trận Tinh Nguyệt này không cản bước mình được đâu”.

Nói rồi, anh thi triển tinh lực, không gian xung quanh chợt vặn vẹo, hai người cứ thế tiến lên.

Họ vừa biến mất thì Thương Tiên Phương Thiên Hoá cùng Ma Kiếm Long Địch đã xuất hiện, nhưng không thấy bóng dáng của Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh đâu, Phương Thiên Hoá cau mày nói: “Hai đứa này trốn vào trong đảo Vô Song rồi”.

Long Địch: “Anh Phương, sao anh bảo không ai lên được đảo ấy?”

Phương Thiên Hoá: “Thì vốn là vậy, nhưng không biết chúng nó dùng cách gì mà lại vào được. Nhưng chắc chắn sẽ phải ra thôi, giờ tôi đã nắm mọi quyền hành ở nhà họ Phương. Chỉ cần chúng nó ló mặt ra thì tôi sẽ biết ngay, đến lúc đó giết cũng chưa muộn”.

Phía khác, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh đã xuyên qua đại trận Tinh Nguyệt và lên được đảo. Đến nơi, họ nhìn thấy một toà nhà với cánh cửa màu vàng khổng lồ. Trên cánh cửa có khắc rất nhiều phù văn cùng trận văn, ánh sáng chói loá, khí tức oai hùng, không gian xung quanh nó chợt trở nên u tối.

Cánh cửa này dài một trăm nghìn trượng, rộng 800 nghìn trượng, hình chiếu của nó xuyên thẳng lên trời,che phủ hết các vì sao, nói chung là khó có thể diễn tả được sự hùng vĩ của nó.

Xung quanh có 100 nghìn xiềng xích từ rất nhiều trật tự đại đạo đang cố định cánh cửa này, như thể dồn hết để áp chế nó. Sau cánh cửa chắc nối liền với một không gian tối cao nào đó.

Nguyệt Thanh Ảnh ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Đây là… Thần Môn chí tôn! Sao nó lại ở đây, ai đã tạo ra nó nhỉ?”

Ngô Bình cũng vô cùng chấn động: “Thần Môn chí tôn thì không thể do sức người tạo ra được, mà phải mượn lực của tự nhiên cùng trận pháp vô thượng, không biết phải tốn bao nhiêu lâu mới tạo thành được! Hơn nữa, nó đã gần hoàn thiện rồi”.

“Rốt cuộc là ai làm nhỉ?”, Nguyệt Thanh Ảnh cảm thấy không thể tin được.

Ngô Bình: “Dù là ai thì cũng đã bị anh nhìn thấy, giờ nó là của anh! Thần anh, lên!”

Ngay sau đó, thần anh của Ngô Bình đã lao ra. Thần anh của anh mạnh hơn thần anh của tu sĩ bình thường rất nhiều, vì thế trông nó rất cao lớn, mạnh mẽ.

Thần anh của Ngô Bình vừa xuất hiện thì đã há miệng ra, một ánh lửa đã bay ra rồi đốt cháy xiềng xích của cánh cửa. Sau đó, thần anh bắt đầu bay đến gần Thần Môn.

Cuối cùng, nó đã đứng trên đỉnh của Thần Môn chí tôn, sau đó hít sâu một hơi rồi hoá thành một người khổng lồ há cái miệng to oành ra, tiếp theo nuốt trọn Thần Môn vào miệng.

Thần Môn chí tôn này còn thiếu một bước cuối cùng, mà bước này cần được hoàn thành trong lúc luyện hoá, đó là khắc thần thông và pháp thuật của tu sĩ lên trên nó, hơn nữa khắc được càng nhiều thì mức độ dung hợp với Thần Môn càng cao. Song muốn làm được điều đó thì cần một cách đặc biệt và còn dính tới Thiên Áo.

Thần anh ăn Thần Môn xong thì ngồi xếp bằng trên mây và dốc hết sức luyện hoá.

Nguyệt Thanh Ảnh ở bên dưới vô cùng lo lắng, cô ấy biết Thần Môn chí tôn này quý giá đến mức nào và chỉ có đúng một cái mà thôi. Cô ấy còn biết luyện hoá Thần Môn chí tôn có nghĩa là gì, có nó rồi thì sau này chắc chắn Ngô Bình sẽ là một nhân vật chí tôn trên đời.

Tinh thuật, thần thông cùng pháp thuật mà Ngô Bình tu luyện đều được khắc lên Thần Môn chí tôn, Thần Môn dần được kích hoạt, dung hợp, cuối cùng thì bị luyện hoá.

Chín ngày sau!

Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên, trời đất rung chuyển, thần anh của Ngô Bình mở mắt ra. Lúc này, cuối cùng Thần Môn trong người anh đã bị luyện hoá hoàn toàn và trở thành một phần sức mạnh của anh.

Thần Môn chầm chậm khởi động, một sức mạnh đến từ thời không vô thượng bắt đầu tiến vào thần anh của Ngô Bình, để rèn luyện thần hồn của anh.

Lại ba ngày nữa trôi qua, thần anh đã quay về cơ thể chính. Lúc này, khí tức của Ngô Bình đã mạnh hơn trước rất nhiều lần, mỗi bước anh đi, hình tượng của anh cùng khí tức ở quanh đều thay đổi rất nhiều.

Thì ra, sau khi Thần Môn mở, mỗi khi thần anh tu luyện một phép thần thông hay một pháp thuật thì thần anh đều sẽ có một trạng thái hình tượng. Nếu tu luyện đủ nhiều thì khí chất hình tượng sẽ biến hoá liên tục, cuối cùng đạt tới tầng thứ chín của Thần Thông là cảnh giới Vạn Tương.

Mỗi khi tu hành được một tương thì ngang với có một hoá thân, hoá thân càng nhiều thì khi đối đầu với đại thần kiếm trong tương lai càng an toàn hơn.

“Anh Bình, anh thành công rồi à?”, Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên hỏi.

Ngô Bình gật đầu: “Anh đã luyện hoá được Thần Môn chí tôn rồi, sau này sẽ có thể lĩnh ngộ được trật tự đại đạo duy độ cao và đại đạo vô thượng”.

Anh nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Chúng ta đi thôi”.

Ngay sau đó, anh mặc áo giáp Đạo cảnh lên. Người mặc có thực lực càng mạnh thì uy lực mà áo phát huy càng lớn. Bây giờ, Ngô Bình mặc nó lên, thực lực đã ngang với tầng thứ chín Đạo cảnh! Dần như đạt đến giới hạn của áo này rồi.

Thêm sức mạnh của nhẫn Cửu Long nữa thì thực lực hiện giờ của anh đủ để tiêu diệt cao thủ tầng thứ chín Đạo cảnh rồi.

Hai người vừa bước ra khỏi đại trận Tinh Nguyệt thì lập tức bị một luồng khí tức khoá chặt, Ngô Bình kéo Nguyệt Thanh Ảnh bay lên cao, nhưng luồng khí tức kia vẫn bám theo.

Khi bay được khoảng hơn nghìn dặm thì anh dừng lại, một bóng người bay tới gần rồi đứng cách anh một trăm mét, đó chính là Thương Tiên Phương Thiên Hoá.

Phương Thiên Hoá lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tiểu tử, tôi chờ cậu cả nửa tháng trời, cuối cùng cũng ló mặt ra! Nói đi, cậu đã lên đảo bằng cách nào?”

Ngô Bình cười mỉa: “Liên quan gì đến ông?”

Phương Thiên Hoá: “Cậu không nói cũng được, tôi giết cậu rồi thì sẽ có ký ức của cậu thôi, lúc đó ắt biết”.

“Cửu Tinh Trảm Thần!”

Dứt lời, Ngô Bình bất ngờ biến mất, anh đã thi triển một thuật của Thiên Áo là Cửu Tinh Trảm Thần. Ngay sau đó, không gian đã chứa đầy sát khí, ánh sáng tối dần, cứu chủ tinh trong vũ trụ phát sáng và hình thành một sát trận tuyệt thế.

Thuật này dùng thứ ghi trên bia Tinh, mượn lực của các vì sao.

Phương Thiên Hoá lập tức thấy da đầu tên dại, ông ta gào lên: “Trò quỷ gì thế này?”

Uỳnh!

Một tia sáng rơi từ trên cao xuống rồi đáp xuống người Phương Thiên Hoá, ông ta không có cơ hội phản ứng, càng không có cơ hội phản kháng nên đã nhanh chóng hoá thành tro bụi và biến mất mãi mãi.
Chương 2388: Khiêu chiến người đứng thứ hai Thiên Khuyết

Giết Phương Thiên Hoá xong, áo giáp Đạo cảnh trên người Ngô Bình cũng không chịu được sức mạnh khủng khiếp ấy nên đã vỡ vụn, vậy là phí mất một món pháp khí Đạo cảnh.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, Thạch Trung Kiếm chết rồi, Thạch Thị sẽ loạn lắm, chắc chắn giặc ngoài sẽ tấn công, chúng ta nên về thôi”.

Họ đã đi hơn nửa tháng, sau khi về Thiên Nguyên thì mới biết là đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Thạch Trung Kiếm vừa chết, không có cường giả trấn thủ nên Thạch Thị đã loạn cào cào, các thế lực xung quanh thi nhau ra tay, Lệ Thị, Thường Thị và Hà Thị thuộc bốn gia tộc lớn cũng lần lượt tấn công.

Trong đó, Hà Thị được lão tổ giúp sức, năm chi cũng hợp lực với nhau nên đã chiếm được một nửa địa bàn của Thạch Thị, số còn lại thì chia đều cho nhà họ Lệ và nhà họ Thường. Cả Thiên Nguyên gần như đã tôn Hà Thị lên làm vua.

Sau khi chiếm thêm được địa bàn, Hà Thị đã sai người xây một căn nhà rộng lớn trên đỉnh Thanh Nhất - một nơi có vị trí đẹp nhất Thiên Nguyên, đây sẽ là nơi sinh sống của Ngô Bình và Hà Tử Trần.

Bên dưới đỉnh này là thành Thanh Thiên - thành lớn nhất của Thiên Nguyên.

Thành này không thuộc về bất kỳ gia tộc nào, mà là một khi vực chung của bốn gia tộc lớn, nơi đây rất an toàn, địa thế lại đẹp nên phát triển rất tốt.

Nhưng sau khi Hà Thị trỗi dậy thì thành này đương nhiên sẽ dần mang nhiều nét riêng của họ hơn.

Cảnh sắc ở thành Thiên Nguyên khác Thần Châu, Ngô Bình đã ở trên đỉnh Thanh Nhất chơi một ngày rồi cung cố tu vi. Anh vừa tiến vào cảnh giới Thần Môn nên cần làm quen với trạng thái, hấp thu và luyện hoá sức mạnh to lớn trong duy độ cao để chính thức tạo bước chuẩn bị cho cảnh giới Vạn Tương.

Ngô Bình ở trên đỉnh này năm ngày, anh lại tu luyện được thêm vài thần thông, tinh thuật và dung nhập chúng thành thuật Huyền Áo, từ đó nâng cao lực chiến đấu lên thêm một bậc.

Hôm nay, Hà Tử Trần đã đến. Mấy hôm trước, cô ấy bận rộn chuyện của Hà Thị nên không có thời gian ở cạnh Ngô Bình, giờ mới rảnh để đến tìm anh.

“Anh Bình, hôm nay Thiên Khuyết mở đấy, sẽ có tám người được vào, anh có đi không?”

Ngô Bình: “Tám người này đều là tu sĩ của Thiên Nguyên à?”

Hà Tử Trần: “Có bốn người ở ngoài, bốn người của Thiên Nguyên”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Sớm muộn cũng phải đi, để xem các thanh niên thiên tài trong thiên hạ thế nào nào”.

Thiên Khuyết nằm ở một khe núi, nơi đây từng do bốn gia tộc lớn cùng quản lý, nhưng giờ Thạch Thị không còn nữa nên sẽ do ba nhà Hà, Thường và Lệ trông coi.

Hiện giờ, người ở đây đông như biển, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, nhiều thương lái cũng đến bán buôn.

Thấy có nhiều người như vậy, Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Sao đông thế?”

Hà Tử Trần cười nói: “Thiên Khuyết mở là việc trọng đại, không ít tu sĩ sẽ đến xem náo nhiệt, cũng có môn phái đến tìm đệ tử có tư chất siêu việt để tuyển chọn”.

Lúc này, lối vào của Thiên Khuyết đã có mấy tu sĩ thanh niên rồi, Lệ Cửu Tiết cũng có mặt trong đám này. Xem ra anh ta đang chờ Thiên Khuyết mở, vẻ mặt anh ta có vẻ kiêu căng cùng một chút lo lắng.

Hà Tử Trần: “Nửa tiếng nữa là Thiên Khuyết sẽ mở”.

Ngô Bình cười nói: “Thế cứ bình tĩnh, đi kiếm cái gì ăn đã”.

Có không ít các quán ăn ở đây, Ngô Bình tìm một quán bán lòng rồi ngồi ăn với Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần. Sau đó, anh lại ăn thêm vài quán nữa, mùi vị đều rất được.

Thấy sắp đến giờ, anh mới lau miệng rồi đi tới lối vào Thiên Khuyết. Người phụ trách của Hà Thị đã nhận ra anh nên nhanh chóng tiến lên chào hỏi: “Ngô công tử, còn vài phút nữa là Thiên Khuyết mở rồi, anh đến đúng lúc lắm ạ”.

Ngô Bình gật đầu rồi đứng chờ ở cửa. Lúc này, một công tử áo vàng đứng cạnh đó chợt nói: “Trông anh lạ thế”.

Ngô Bình nhìn người đó rồi nói: “Tôi không quen anh”.

Lệ Cửu Tiết nhìn qua rồi nói: “Đây là tiểu vương gia Hứa Thiên Châu của vương phủ Hắc Thuỷ!”

Ngô Bình thấy lạ, tại sao đi đâu anh cũng gặp người của hoàng triều Thái Sử thế nhỉ.

Hứa Thiên Châu cười nói: “Lệ công tử, anh quen anh ta à?’

Lệ Cửu Tiết có vẻ phức tạp đáp: “Anh ấy là Ngô Bình - người đứng đầu đại hội quần hùng, hơn nữa còn là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh”.

Hứa Thiên châu nghe xong thì vẻ cao ngạo đã biến thành ngại ngùng, người đứng đầu đại hội quần hùng ư? Hắn chắp tay nói: “Thì ra là Ngô công tử, tôi thất lễ rồi!”

Ngô Bình: “Không sao!”

Lệ Cửu Tiết ho khan một tiếng rồi nói: “Anh Ngô, nghe nói Hà Thị đã mua được khá nhiều đan dược nhất phẩm của anh, không biết tôi có thể mua một ít được không?”

Ngô Bình nhìn anh ta rồi nói: “Chuyện này để sau đi”.

Lệ Cửu Tiết: “Được, chờ rời khỏi Thiên Khuyết rồi tính nhé”.

Sau đó, anh ta tiến lại gần Ngô Bình rồi nói: “Ngô công tử, nghe nói lần này Thiên Khuyết mở sẽ có ít nhất 300 nghìn người tham gia tuyển chọn. Thực lực của anh phi phàm như vậy, nhất định có thể tiến vào tốp mười và có tư cách khiêu chiến bảng Tiểu Tiên”.

Ngô Bình: “Đều là người trẻ hết à?”

Lệ Cửu Tiết: “Ừm, tất cả người vào Thiên Khuyết đều không được quá 200 tuổi”.

200 tuổi với tu sĩ mà nói thì vẫn là trẻ, dưới 100 thì như thiếu niên.

Trong lúc họ đang nói chuyện thì cửa Thiên Khuyết chợt mở, một tia sáng màu tím bắn ra.

Có người nói: “Các công tử, có thể vào rồi”.

Mọi người ùa vào trong.

Không gian vặn vẹo, các sức mạnh giáng xuống, tất cả bọn họ đều bị cuốn lất rồi đến những nơi khác nhau.

Không lâu sau, Ngô Bình thấy mình đang đứng ở một quảng trường rộng lớn, có khoảng 300 người ở đây, chắc là một nhóm nhỏ.

Bầu trời có màu tím và rất cao, mặt trời toả sáng, phía xa xa là hư không, không có cảnh sông nước gì hết.

Ngô Bình quan sát một lát thì thấy những người này đều đến từ các Tiên Giới khác nhau, ai cũng không hề đơn giản, trong đó người có tu vi thấp nhất cũng ngưng tụ được thần anh rồi, có người tu vi còn cao đến tầng thứ chín, thứ mười Thần Thông.

Lúc này có một giọng nói vang lên bên tai mọi người: “Vòng tuyển chọn bắt đầu! Sau đây, mỗi người sẽ có một số. Ai lấy được số thì có thể tuỳ ý khiêu chiến một người. Chủ động khiêu chiến một lần thì đương nhiên được một điểm, nếu đánh bại đối thủ thì được cộng hai điểm, còn thua thì không được điểm, hoà thì được một điểm, thời gian giới hạn trong hai tiếng. Hết giờ, mười người có điểm cao nhất sẽ được khiêu chiến cao thủ trên bảng Tiểu Tiên”.

“Bắt đầu!”

Sau đó, trên áo mỗi người đều xuất hiện một con số, Ngô Bình là số 9.

Anh đang định khiêu chiến một người thì có người ở cạnh bước tới nói: “Số 9, tôi muốn khiêu chiến anh”.

Người đó vừa nói xong thì có một cột đá nhô lên giữa, cả hai nhảy lên rồi bắt dầu tỉ thí.

Giao đấu kiểu này chẳng khó gì với Ngô Bình, anh đánh bại người kia bằng một chưởng, người đó hộc máu rồi lập tức mất lực chiến đấu.

Sau đó trên tay anh xuất hiện một con số là 2! Điều này chứng tỏ anh đã đánh bại người khiêu chiến mình và giành được hai điểm.

Do chủ động khiêu chiến sẽ được cộng điểm nên mọi người thi nhau khiêu chiến người khác, vì dù thua thì vẫn có được một điểm. Đương nhiên khiêu chiến cũng có nguy hiểm, vì nhỡ có thể bị đối thủ giết chết. Bây giờ, liên tục có người rơi xuống, người bị thương nặng, người bị nhẹ, có người còn bỏ mạng.

Ngô Bình chọn một cột khác rồi nói: “Số 176 lên đây đê!”
Chương 2389: Diệp Thiên Kình đầu bảng Tiểu Tiên

“Được!”

Uỳnh!

Một nắm đấm bay ra, số 176 đã bị đánh bay, cơ thể nát bét, bị thương rất nặng.

Ngô Bình ra tay quá nhanh, gần như chỉ mất một đến hai chiêu là có thể giải quyết được một vòng đấu. Anh nhảy từ cột này sang cột khác, mỗi khi đánh bại một người, con số trên tay trái của anh lại tăng thêm ba điểm.

Lúc trước ở đây có 300 người, nhưng giờ hầu hết đã bị thương hoặc bỏ mạng, số người còn trụ lại ngày một ít. Khi Ngô Bình khiêu chiến người thứ 100 thì chỉ còn hơn chục người trên quảng trường này đang chiến đấu thôi.

Số người ít dần, khi Ngô Bình khiêu chiến đến người thứ 120 thì không còn ai để đánh nữa rồi, đa phần họ đều đã bị khiêu chiến hoặc bị thương.

Một trong các quy tắc của vòng tuyển chọn là người đã bị thương có thể từ chối khiêu chiến của người khác, cũng có thể từ bỏ trận đấu.

Sở dĩ tình trạng này xuất hiện cũng là có liên quan đến Ngô Bình, thực lực của anh quá mạnh, hơn nữa lại hạ gục đối thủ quá nhanh. Những người bị anh đánh bại đều có thực lực tương đối mạnh, vậy mà họ cũng đã bị giảm thực lực chiến đấu nên vòng tuyển chọn mới kết thúc sớm hơn.

Lúc này có một tiếng chuông vang lên tuyên bố vòng tuyển chọn kết thúc, điểm của Ngô Bình là cao nhất, tổng là 362 điểm. Người thứ hai kém anh rất xa, chỉ có 205 điểm còn người thứ ba là 187 điểm.

Vì thế, Ngô Bình đã thành công tiến vào tốp mười, sau đó vô vàn tia sáng chiếu xuống, tất cả những người bị chết, bị thương hoặc không lọt vào tốp mười đều biến mất trước mặt bọn họ.

Chỉ còn mười người ở lại, đó chính là tốp mười của vòng tuyển chọn, sau đó lại có một giọng nói vang lên.

“Người đứng đầu sẽ nhận được hai cơ hội khiêu chiến tốp 300 trên bảng Tiểu Tiên, đồng thời có phần thưởng khiêu chiến nhân đôi”.

“Người thứ hai và thứ ba cũng nhận được một cơ hội khiêu chiến tốp 300 của bảng Tiểu Tiên và phần thưởng khiêu chiến nhân đôi”.

“Người thứ tư đến người thứ mười nhận được một cơ hội khiêu chiến tốp 300 trên bảng Tiểu Tiên”.

Ngô Bình không ngờ mình có đến hai cơ hội, hơn nữa còn có phần thưởng khiêu chiến nhân đôi.

Uỳnh!

Một tấm bảng to oành màu vàng rơi từ trên cao xuống, tấm bảng này cao vạn trượng, rộng 3000 trượng, bên trên có tên của 500 người người được viết bằng chữ vàng, đó chính là tốp 500 của bảng Tiểu Tiên!

“Bảng Tiểu Tiên!”

Chín người khác đều ngạc nhiên hô lên, sau đó căng thẳng tới mức nuốt nước miếng.

Chỉ có Ngô Bình là bình tĩnh như không, anh nhìn tên trên bảng, tên của người trên cùng là to nhất gần như chiếm một phần năm của bảng! Tên của người thứ hai thì nhỏ hơn nhiều, hơn nữa cũng không sáng bằng. Cứ thế, càng về sau thì chữ càng nhỏ. Sau tốp 300 thì tên của mọi người đều cực kỳ nhỏ, phải nhìn kỹ thì mới thấy rõ là viết gì.

“Tôi muốn khiêu chiến người thứ 299, Ngư Phục Sinh!”, một tu sĩ cạnh đó đứng thứ bảy lên tiếng.

“Được!”

Một cái tên trên bảng phát sáng, một tia sáng chiếu xuống che phủ tu sĩ kia, sau đó cả tia sáng và người đó đều biến mất, rõ ràng, anh ta đã được đưa đến một nơi khác.

Những người còn lại không đưa ra quyết định nhanh như vậy, ai nấy đều tập trung nhìn lên bảng với vẻ căng thẳng rồi không ngừng tính toán. Hầu hết họ chỉ có một cơ hội, nếu thất bại thì sẽ bị đưa đi, vậy là coi như công cốc chuyến này.

Ngô Bình nhìn lên bảng, anh có hai cơ hội khiêu chiến nên quyết định sẽ chọn người thứ nhất và thứ hai Ngô Bình nói: “Tôi muốn khiêu chiến người thứ hai là Trác Thanh Lân!”

Nghe thấy thế, tám người khác đều kinh ngạc rồi lần lượt khuyên anh.

“Anh này, anh hãy nghĩ cho kỹ. Người đứng thứ hai trên bảng Tiểu Tiên gần như đã ở bảng Đại Tiên rồi. Anh khiêu chiến họ thì chẳng khác nào khiêu chiến cường giả trên bảng Đại Tiên đâu”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi nghĩ kỹ lắm rồi”.

“Duyệt!”

Một giọng nói vang lên, sau đó lại có một tia sáng chiếu xuống rồi cuốn Ngô Bình đi mất.

Vài phút sau, Ngô Bình đã xuất hiện trên một lôi đài khổng lồ có đường kính vài trăm mét, xung quanh đều là mây, hình như trên các đám mây ấy có rất nhiều người đang ngồi quan sát.

Ngô Bình thấy rất ngạc nhiên, không hiểu sao có nhiều người xem tỉ thí thế!

Nhưng anh không biết là chỉ có người đứng trong tốp mười như anh mới thu hút nhiều người tới xem và cá cược.

Anh vừa xuất hiện, đã có một giọng nói vang lên bên tai: “Tiểu tử, đánh cho cẩn thận đấy, tôi cược cậu rồi. Nếu cậu đánh thắng người đứng thứ hai này thì tôi sẽ thưởng cho cậu một tỷ tiền Đại Đạo”.

Một giọng nói khác: “Cậu bạn, lão phu cược cậu thắng đấy nên đánh đấm cẩn thận vào. Cậu mà thắng thì tôi sẽ chia cho cậu một phần tiền cược, hơn nữa còn tiếp tục cược cậu thắng ở ván sau”.

Trong vài phút ngắn ngủi, đã có năm người thầm liên lạc với Ngô Bình và nói là cược anh thắng.

Song, anh cũng nghe thấy một vài giọng nói khó chịu.

“Người qua vòng tuyển chọn thôi mà dám khiêu chiến người đứng thứ hai, đúng là chán sống rồi mà!”

“Thật! Người thứ hai biết mình bị một tên mới qua vòng tuyển chọn khiêu chiến thì kiểu gì cũng giết tên này ngay. Không sau này ai cũng đòi khiêu chiến thì hắn sẽ phiền chết mất”.

“Ha ha, như thế cũng hay, ít ra cũng khá thú vị!”

Rõ ràng những người này cố ý nói to cho Ngô Bình nghe thấy.

Ngô Bình chẳng thèm bận tâm đến mấy lời nói đó, anh đứng yên tại chỗ rồi chờ đối thủ xuất hiện.

Khoảng năm phút sau, có một người đàn ông đáp từ trên cao xuống, hắn mặc một bộ đồ ngủ, tay đang cầm chén rượu, trên mặt còn vệt son của phụ nữ.

Rõ ràng trước đó, hắn đang hưởng thụ, nhưng người trên bảng có thể bị khiêu chiến bất cứ lúc nào nên hắn buộc phải tới. Chính vì thế nên hắn đang nhăn nhó mặt mày, sau đó lườm Ngô Bình rồi nói: “Phá hỏng mộng đẹp của tôi, tôi sẽ cho cậu chết dần chết mòn, chuẩn bị hưởng thụ cảm giác đau đớn đi”.

Ngô Bình nhìn người đó thì thấy hắn ở tầng thứ mười Thần Thông, đã trải qua đại thần kiếp, thần anh cũng đã trưởng thành và hóa thành dương thần.

Dương thần là mở đại đạo, điều kiện cần thiết để tiến vào Đạo cảnh, không có dương thần thì không thể đột phá Đạo cảnh được.

“Anh nghĩ nhiều rồi, hôm nay tôi sẽ giành vị trí trên bảng Tiểu Tiên của anh!”

Người kia tên là Trác Thanh Lân, hắn cười nói: “Cũng cứng miệng đấy, tôi thích!”

“Khiêu chiến bắt đầu!”

Một giọng nói như tiếng chuông vang lên, sau đó Trác Thanh Lân đã biến mất, chỉ còn một cơn gió thoảng thổi trên lôi đài.

Ngô Bình nhắm mắt lại, sau đó chợt tung một quyền ra, Trác Thanh Lân đã xuất hiện trở lại, quyền vừa rồi của Ngô Bình đã đấm trúng vai hắn.

Đòn tấn công của Ngô Bình có sức lực lớn, lực kình mạnh nên vai của Trác Thanh Lân đã gãy, hắn đau đớn kêu lên.

Ngô Bình thừa thắng xông lên, tiếp tục tung thêm một chưởng và hai quyền nữa.

Bụp!

Chưởng thứ nhất của anh va chạm với tay trái của Trác Thanh Lân, kết quả là cổ tay của hắn đã gãy. Sau đó hắn trúng thêm một chưởng vào ngực và một đòn vào bụng.

Trác Thanh Lân nằm vật ra đất như bùn nhão, mặt tái mét, toàn thân bất động.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Lẽ ra anh chưa đủ tư cách cho tôi khiêu chiến đâu, nhưng vì tôi có hai cơ hội, không muốn phí phần thưởng nên mới cho anh chút vinh hạnh thôi”.

Mọi người như chết lặng, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm rền.

Một tia sáng chiếu xuống mang Trác Thanh Lân đi, sau đó có năm chiếc nhẫn rơi xuống quanh lôi đài, trong mỗi chiếc nhẫn đều chứa rất nhiều tiền Đại Đạo.

Ngô Bình không chút khách sáo mà giơ tay nhận hết, sau đó anh chắp tay hỏi: “Trận khiêu chiến tiếp theo vẫn ở đây ư?”

Người đầu tiên nói chuyện với anh lên tiếng: “Cũng được, cậu chỉ cần nói tên người muốn khiêu chiến, người đó sẽ được đưa tới đây”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi muốn khiêu chiến người đứng đầu bảng Tiểu Tiên là Diệp Thiên Kình !”

Giọng nói kia: “Duyệt!”
Chương 2390: Tam Áo hợp nhất

Nghe thấy Ngô Bình định khiêu chiến người đứng thứ nhất, mọi người chẳng ngạc nhiên chút nào, dẫu sao anh cũng hạ được người thứ hai một cách nhẹ nhàng, giờ khiêu chiến tiếp người thứ nhất cũng là chuyện hiển nhiên.

Lúc này, giọng nói kia lại vang lên: “Cậu có nửa tiếng để nghỉ ngơi”.

Ngô Bình: “Xin hỏi, phần thưởng khi đánh bại người đứng thứ nhất là gì?”

Giọng nói kia: “Phần thưởng nhân đôi, cậu có thể nhận được 200 tỷ tiền Đại Đạo, một món chú pháp cấp thượng phẩm và một bộ võ kỹ cấp thượng phẩm”.

Ngô Bình từng nghe có người bảo chú pháp và võ kỹ chia thành các cấp như thiên, địa, thần và linh. Mỗi cấp đều chia tiếp thành thượng, trung phẩm, trong đó chú pháp, võ pháp cấp địa đã là giới hạn của tu sĩ Thần Thông rồi. Cấp cao hơn thường chỉ có cường giả Đạo cảnh mới thi triển được.

Nhưng chú pháp và võ pháp cấp thượng phẩm cũng rất hiếm, uy lực của chúng để để giết tu sĩ cảnh giới Thần Thông cùng cấp, nếu gặp cường giả Đạo cảnh cũng có lực sát thương nhất định.

Lúc này chợt có một giọng nói vang lên bên tai Ngô Bình: “Người đứng đầu bảng Tiểu Tiên cũng là người đứng thứ 154 trên bảng Đại Tiên. Họ đều là thiên kiêu trong giới tu hành nên thực lực rất mạnh, vì thế giờ cậu học chú pháp và võ kỹ thượng phẩm để nhanh chóng nâng cao thực lực”.

Ngô Bình biết người này muốn anh thắng nên mới nhắc nhở, vì thế anh đã yêu cầu lấy phần thưởng. Ngay sau đó đã có một chiếc nhẫn ngọc rơi xuống tay anh, bên trong nó có phần thưởng khi anh đánh thắng người đứng thứ hai trên bảng Tiểu Tiên, gồm 200 tỷ tiền Đại Đạo và một môn chú pháp và một môn võ kỹ thượng phẩm.

Ngô Bình không lãng phí 30 phút nghỉ ngơi mà lập tức ngồi xuống lĩnh ngộ chú thuật.

Chú thuật này có tên là Kim Thân Chú, sau khi thi triển thì tu sĩ sẽ biến thành trạng thái kim thân. Nhờ đó mà có thể tăng lực chịu thương tổn lên cao gấp năm lần, đồng thời chỉ cần lực tấn công của đối thủ không mạnh hơn mức chịu đựng của chú thuật khoảng ba lần thì người thi triển sẽ không bị thương.

Ngoài ra, sau khi kim thân bị tấn công còn có thể sinh ra hiệu quả dịch chuyển, người thi triển sẽ lách ra sau đối thủ và tránh được nhiều đòn tấn công.

Nhưng chỉ sử dụng được chức năng này trong một khoảng thời gian, thời gian cụ thể là bao lâu phụ thuộc vào thể chất của mỗi người, có người được vài tiếng, người chỉ được vài phút.

Sau khi hiểu về hiệu quả của Kim Thân Chú, Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên, hiệu của của chú thuật cấp địa đã nghịch thiên vậy rồi, thế chú thuật cấp thiên còn mạnh tới đâu?

Anh nhanh chóng tu luyện, sau đó thân, niệm và ngôn đã hợp nhất thành công, nhờ có kinh nghiệm tu luyện phong phú nên loáng cái, anh đã luyện xong.

15 phút sau, cơ thể của Ngô Bình đã biến thành màu vàng nửa trong suốt, làn da cũng hình thành một màng chắn chú lực hình cầu.

Thấy thế, mọi người ở xung quanh đều hô lên.

“Mới 15 phút mà đã luyện thành chú pháp cấp thượng phẩm rồi, tư chất tốt chưa từng thấy luôn!”

“Đúng là tu sĩ khiêu chiến người đứng đầu có khác, tôi thấy cậu ấy nắm gần chắc phần thắng rồi”.

Luyện thành Kim Thân Chú xong thì Ngô Bình tiếp tục tu luyện võ kỹ kia. Võ kỹ này có tên Thất Tinh Quyền, khi thi triển cần mượn sức mạnh của bảy vì sao để tạo ra đòn tấn công mạnh nhất.

Nghe nói võ kỹ này rất khó tu luyện, dù người có tư chất cực tốt tiếp xúc cũng mất nửa năm cho đến một, hai năm. Dẫu sao có thể cảm nhận và hấp thu được tinh lực cũng không phải chuyện dễ.

Song, Ngô Bình không hề gặp khó khăn này, anh nhanh chóng cảm nhận được bảy vì sao ngay, sau đó anh sử dụng tinh lực có sẵn trong người để thi triển võ kỹ.

Uỳnh!

Một tiếng động mạnh vang lên, dưới chân Ngô Bình xuất hiện một bản đồ thất tinh giăng khắp lôi đài, trên cao cũng xuất hiện ảo ảnh của các vì sao lượn quanh người anh.

Sau đó, ảo ảnh biến mất, Ngô Bình giẫm lên bảy vì sao, mỗi bước đi của anh đều lưu lại một hoá thân, nhưng khí tức của anh đã mạnh hơn một bậc. Sau bảy bước, một luồng uy thế kinh thiên động địa đã lan ra.

Tiếp đó, bảy hoá thân hợp thành một, một quyền ấn bay lên cao tạo thành một lỗ đen ngòm trên trời, mãi sau vẫn chưa lấp lại.

“Lợi hại!”, có người hô lên: “Quyền này đủ uy lực để đe doạ cường giả tầng thứ ba Đạo cảnh đấy”.

“Tôi thấy còn hơn ấy, cậu ấy mới luyện thành thôi, nếu thuần thục rồi thì khéo cường giả tầng thứ tư Đạo cảnh cũng không chịu nổi! Xem ra Diệp Thiên Kình mệt rồi đây!”

Ngô Bình diễn tập thêm vài lần võ kỹ và chú pháp thì Diệp Thiên Kình mới xuất hiện. Hắn mặc áo xanh, dáng người dỏng cao, gương mặt tuấn tú đang mỉm cười: “Đã bảy năm rồi không có ai khiêu chiến tôi, cậu là người đầu tiên suốt bảy năm qua đấy, khá lắm!”

“Bắt đầu!”, giọng nói kia vang lên.

Ngô Bình nhìn cao thủ có tên là Diệp Thiên Kình thì thấy khí tức của hắn rất quen.

Đúng lúc này, Diệp Thiên Kình đã chỉ tay lên cao rồi thờ ơ nói: “Thiên Tinh!”

Ngay sau đó đã có hơn 700 vì sao toả sáng ở trên trời, chúng tạo thành các chùm sáng rồi hình thành một thanh trường kiếm ánh sáng trên đỉnh đầu Diệp Thiên Kình và toả ra khí thế mạnh mẽ.

“Quá đỉnh! Diệp Thiên Kình đã dung hợp tinh thuật cấp bốn với kiếm đạo thành Thiên Tinh Trảm rồi, chắc người khiêu chiến sẽ thua thôi”.

“Diệp Thiên Kình xuất thân từ thế gia kiếm đạo, thuật phi kiếm của hắn rất chuẩn xác, thêm tu vi cao hơn người khiêu chiến nữa nên hắn nắm đến 60 phần trăm thắng lợi rồi”.

Diệp Thiên Kình vừa ra tay thì Ngô Bình cũng rút một thanh trường kiếm ra, anh sử dụng thuật Thân Áo tên là Phi Tinh Thích.

Thuật Thân Áo này là một thuật anh dung hợp từ một tinh thuật cấp năm và kiếm thuật nên lực sát thương rất khủng.

“Chém!”

Diệp Thiên Kình giơ tay lên, thanh trường kiếm kia đã bay tới tấn công Ngô Bình. Song, anh chợt biến mất, chỉ còn một vì sao bay tới va chạm với thanh kiếm kia.

Cheng!

Kiếm tinh vỡ nát rồi hoá thành các vì sao, sau đó Ngô Bình cũng biến mất, vì anh đã xuất hiện sau lưng Diệp Thiên Kình.

Diệp Thiên Kình giật mình, sau đó giơ tay phải lên tạo quyết thì chợt có một thanh kiếm bay từ sau lưng ra rồi chém lên người Ngô Bình. Kim Thân Chú của Ngô Bình đã được khởi động, nó đã đỡ đòn này thay anh, sau đó anh đã lách sang một bên.

“Kim Thân Chú!”, Diệp Thiên Kình cau mày: “Được lắm, nhưng tiếc là cậu không thi triển thuật này lâu được đâu, sát trận Cửu Tinh, kết trận!”

Hắn điểm tay một cái, chín ngôi sao trên trời đều phát sáng, lại có một thanh kiếm tinh ngưng tụ trong tay hắn, thanh kiếm bắn ra 3000 sát quang rồi tấn công Ngô Bình.

“Thiên Tinh Trảm! Đây là tuyệt học mà hắn từng dùng để đánh bại người đứng đầu bảng Tiểu Tiên”, có người hô lên.

Đối diện với đòn tấn công ấy, Ngô Bình tiếp tục thi triển Kim Thân Chú, các sát quang rơi xuống người anh thì đều bị cản lại, không thể gây tổn thương cho anh.

“Cái gì? Cậu ta đã dùng Kim Thân Chú hai lần rồi, sao làm được thế?”, có người kinh hãi nói.

Diệp Thiên Kình híp mắt lại: “Cũng có chút tài lẻ đấy, nhưng tôi không tin cậu thi triển được ba lần, Tam Thiên Tinh Lạc, mở!”

Cả bầu trời sang rung chuyển, 3000 vì sao rơi xuống, giữa chừng đã tạo thành một thanh kiếm khổng lồ rồi tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình chẳng thèm nhìn lên rồi di chuyển tiếp bảy bước, sau đó anh tung một quyền ra. Quyền này có Thân Áo, Thần Áo và Huyền Áo hợp nhất rồi dung nhập vào võ kỹ Thất Tinh Quyền của anh.

Phụt!

Diệp Thiên Kình không né kịp, hắn đã dồn gần như hết sức cho Tam Thiên Tinh Lạc mất rồi.

Ngực hắn lõm xuống, mắt trợn trừng, người cũng bay ra xa.

Cùng lúc đó, một thanh kiếm đã chém xuống khoá Ngô Bình lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK