Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 666: Luyện thuốc đúng cách

Giải trừ chú lực xong, Đinh Nộ Công rất vui, rối rít cảm ơn anh.

Lúc này, thuộc hạ của Phạm Ân Cách đã đem dược liệu đến. Tổng cộng có mười bảy loại dược liệu, đều khá đắt đỏ. Trong đó có nhân sâm năm trăm năm, linh chi ba trăm năm.

Ngô Bình nhìn lướt qua, chọn ra mười ba vị dược liệu, rồi sai người chiết xuất thành phần dược liệu bằng các cách ép, rang, chưng.

Cuối cùng, anh lần lượt cho mười ba thành phần theo tỷ lệ vào một chiếc bình thuỷ tinh. Sau khi cho năm loại đầu tiên vào, anh đun đến một nhiệt độ nhất định rồi lần lượt cho tám loại còn lại vào.

Mỗi lần thêm một loại thuốc vào, nhiệt độ đều không giống nhau, hoặc cao hoặc thấp, màu nước thuốc cũng thay đổi theo.

Khi loại dược liệu cuối cùng được cho vào, Ngô Bình lắc mạnh bình thuỷ tinh rồi đổ chúng vào tám ống nghiệm, tách chúng bằng máy ly tâm.

Sau đó, anh lấy ống nghiệm ra, đổ toàn bộ chất lỏng trong suốt nổi bên trên vào ống nghiệm lớn, nhỏ một giọt giấm. Ngay lập tức, nước thuốc xuất hiện một lượng lớn thứ có hình dạng sợi.

Anh lọc bỏ những xơ sợi ấy, sau cùng lọc được nước thuốc màu tím nhạt, toả mùi hương thoang thoảng.

Ngô Bình uống một ngụm nước thuốc rồi nhắm mắt lại cảm nhận tác dụng của thuốc. Nửa phút sau, anh gật gù nói: “Dược lực còn lẫn ít tạp chất, nhưng không ảnh hưởng đến công hiệu của thuốc”.

Phạm Ân Cách vội vàng uống thử một ngụm. Uống vào rồi, ông ta ngồi khoanh chân, từ từ cảm nhận.

Mười phút sau, ông ta bỗng bật dậy, nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt ngỡ ngàng: “Cậu đã làm được bằng cách nào vậy? Thuốc này cực kỳ tinh khiết, tác dụng ít nhất là tăng ba lần! Mà tác dụng phụ của nó cũng không còn nữa. Đáng nể hơn là cậu cũng dùng bấy nhiêu dược liệu mà lại điều chế được lượng thuốc nhiều gấp năm lần!”

Ngô Bình nói: “Dược liệu này chỉ mới dùng một phần công hiệu thôi. Dược tính còn lại có thể điều chế thêm thuốc khác, không được vứt đi”.

Phạm Ân Cách vội hỏi: “Cậu có thể dạy tôi không?”

Tuy ban nãy đứng ngay bên cạnh, nhưng ông ta không biết được những điểm nhỏ nhặt trong thao tác của anh.

Ngô Bình đáp: “Có thời gian hẵng bàn”.

“Được!”, Phạm Ân Cách không dám ép buộc.

Nhưng ông ta vẫn mặt dày, nhờ Ngô Bình chỉ dạy các chi tiết trong việc điều chế. Ngô Bình cũng không ngại, nói tất cả điểm quan trọng cho ông ta biết.

Trương Tây Linh chuẩn bị rượu thịt. Mấy người họ ngồi xuống ăn uống và tán gẫu với nhau.

Đến chừng tám giờ, tinh thạch linh hồn trong tay Mông Trạch đã tiêu hao. Ông ấy đi đến trước bàn, hành lễ với anh: “Giáo chủ, nguyên thần của tôi đã hồi phục chín phần”.

Ngô Bình gật đầu: “Được đấy. Đây là Tam Nguyên Đại Bổ Đan, ông uống trước đi”.

Mông Trạch nhận lấy đan dược, đứng ở một bên vận công.

Phạm Ân Cách và Đinh Nộ Công đưa mắt nhìn nhau: “Mông Trạch đang hồi phục tu vi?”

Trương Tây Linh cười bảo: “Y thuật của giáo chủ vô địch thiên hạ, chữa khỏi cho Mông Trạch là chuyện dễ như trở bàn tay”.

Vẻ mặt Phạm Ân Cách trở nên nghiêm túc: “Nếu có thể hồi phục tu vi, Mông Trạch sẽ là người sở hữu tu vi cao nhất Hắc Thiên Giáo. Mông Trạch mà có thể tận trung vì giáo chủ thì quá tốt rồi”.

Lúc này, Phạm Ân Cách cũng thuận đà thừa nhận thân phận giáo chủ của Ngô Bình.

Đinh Nộ Công lên tiếng: “Chỉ sợ tả hộ pháp không cam lòng. Mấy năm nay, ông ta quá mạnh, một mình chèn ép chúng ta đến mức không thở nổi”.

Ngô Bình khẽ hỏi: “Trên người ông ta cũng có chú lực nhỉ?”

Đinh Nộ Công cười bảo: “Tất nhiên là có. Phàm là người có chức vị cao của Hắc Thiên Giáo thì đều có chú lực”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Nói vậy là giáo chủ Hắc Thiên luôn mượn chú lực để kiểm soát mọi người?”

Trương Tây Linh khẽ thở dài: “Giáo chủ tiền nhiệm quá trẻ, tu vi cũng không cao, nếu không dùng cách này thì không thể kiểm soát thuộc hạ.

Đinh Nộ Công tiếp lời: “Nhưng giáo chủ thì khác, cậu năng lực đầy mình, thể hiện một loại năng lực thôi cũng đủ làm mọi người tâm phục khẩu phục”.

Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Thế à? Vậy giáo chủ của các ông, tương lai quá dễ làm rồi”.

Trương Tây Linh húng hắng: “Giáo chủ à, thật ra để trở thành giáo chủ còn cần phải được ‘thần Hắc Thiên’ công nhận”.

Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm. Chuyện này Trương Tây Linh không nói, xem ra có ý giấu giếm.

Trương Tây Linh cười bảo: “Với tài năng của giáo chủ, chắc chắn sẽ được thần Hắc Thiên công nhận”.

Ngô Bình biết cái gọi là “công nhận” kia nhất định khó vô cùng, bằng không họ đã chọn được giáo chủ mới từ lâu rồi, không cần chờ đến bây giờ.

“Nói đi, chuyện được thần Hắc Thiên công nhận là sao?”, anh hỏi Trương Tây Linh.

Bây giờ Trương Tây Linh không giấu nữa, trả lời: “Giáo chủ, chúng tôi chọn cậu làm giáo chủ mới, chỉ có thể là giáo chủ tạm quyền. Nếu muốn trở thành giáo chủ chính thức thì phải cần sự công nhận của thần Hắc Thiên. Trụ sở chính của Hắc Thiên Giáo có động thần Hắc Thiên. Chỉ cần giáo chủ có thể bước vào đó và lấy được mặt nạ Hắc Thiên đặt ở nơi sâu nhất, tức là đã nhận được sự công nhận của thần Hắc Thiên, trở thành giáo chủ Hắc Thiên thật sự”.

Ngô Bình hỏi: “Các giáo chủ tiền nhiệm của các ông có từng lấy được mặt nạ chưa?”

Trương Tây Linh đáp: “Là thế này. Nếu giáo chủ mới do giáo chủ tiền nhiệm chỉ định thì không cần sự công nhận của thần Hắc Thiên, có thể trực tiếp kế vị giáo chủ”.

Phạm Ân Cách tiếp lời: “Đúng vậy. Cậu không được giáo chủ tiền nhiệm chỉ định, phải được thần Hắc Thiên công nhận mới có thể trở thành giáo chủ thật sâu. Tất nhiên, một khi cậu được thần Hắc Thiên công nhận thì sẽ sở hữu tư cách cha truyền con nối. Con cháu của giáo chủ, bất luận năng lực ra sao, đều có thể trực tiếp kế thừa ngôi vị giáo chủ”.

Ngô Bình nói: “Ra là thế. Vậy trong lịch sử, có bao nhiêu người đã vào động thần Hắc Thiên và nhận được sự công nhận của thần Hắc Thiên rồi?”

Vẻ mặt Trương Tây Linh hơi xấu hổ: “Thưa giáo chủ, ghi chép cho biết có tổng cộng mười sáu người vào động thần Hắc Thiên, nhưng không một ai thành công”.

Ngô Bình cảm thán: “Mười sáu người mà không ai thành công, xem ra độ khó khá cao”.

Đinh Nộ Công bày tỏ: “Chắc chắn giáo chủ sẽ thành công”.

Ngô Bình không quan tâm lắm, chức giáo chủ này nếu làm được là tốt nhất, không làm được cũng chẳng hề gì. Dù sao mục đích của anh chỉ là lấy được bảo vật của Hắc Thiên Giáo.

Đúng lúc này, Trương Tây Linh bỗng nhiên biến sắc: “Có người đến!”

Ngay giây sau, Ngô Bình cảm thấy có một năng lượng vừa mạnh vừa kỳ lạ đang bao trùm nơi này, khiến người ta cảm thấy bị đè nén.

Đinh Nộ Công xông ra ngoài, dõng dạc nói: “Đinh Nộ Công ở đây! Ai dám vô lễ với giáo chủ?”

Trương Tây Linh và Phạm Ân Cách cũng lao ra ngoài. Bốn người lần lượt lên tiếng.

Một giọng nói vang lên nhẹ bẫng: “Hừm! Không có sự công nhận của chúng tôi, dù có là ai cũng không được tự xưng là giáo chủ! Bốn người làm như vậy, không sợ hình phạt của giáo quy sao? Bổn hổ pháp cho các người nửa giờ suy nghĩ, hoặc ra ngoài, hoặc chết trong đấy!”

Trương Tây Linh giận dữ nói: “Hạ Cửu U! Anh có tư cách gì làm vậy? Lập tức xoá bỏ đại trận Hắc Thiên, nếu không đừng trách chúng tôi trở mặt!”

Ngô Bình chậm rãi bước ra hỏi: “Người ra tay là tả hộ pháp Hạ Cửu U?”

Sắc mặt Trương Tây Linh rất khó coi: “Đúng vậy, giáo chủ! Không biết tại sao Hạ Cửu U lại biết chúng ta ở đây, lần này xuất hiện chắc chắn là muốn diệt trừ giáo chủ”.

Ngô Bình hỏi: “Đại trận Hắc Thiên này có uy lực thế nào?”

Đinh Nộ Công đáp: “Trận này do ông ta điều khiển, có thể giết cao thủ cấp Chân Nhân!”

Ngô Bình nói: “Thế à? Nói vậy là chúng ta đều phải chết?”

Trương Tây Linh cất lời: “Giáo chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ liều chết bảo vệ giáo chủ!”

Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Các ông cũng có thể chọn cách ra ngoài. Dù sao chuyện sống chết cũng rất quan trọng”.

Đinh Nộ Công cười to: “Tôi đã gọi cậu là giáo chủ thì tất nhiên sẽ sống chết cùng cậu. Có chết cũng không hối hận”.

Dứt lời, Mông Trạch cũng bước ra. Nhờ Tam Nguyên Đại Bổ Đan, sức khoẻ của ông ấy gần như hồi phục hoàn toàn. Năng lực tổng thể của ông ấy đã được tám phần của thời kỳ hoàng kim.

Mông Trạch cúi người thật sâu: “Giáo chủ, ai dám động đến cậu, phải bước qua xác của Mông Trạch này trước!”
Chương 667: Mông Trạch phá trận

Dứt lời, ông ấy giải phóng một một sức mạnh kinh hoàng, thần niệm mạnh mẽ không ngừng đánh vào đại trận, tiếc là đều bị bật lại.

Ngô Bình nhẹ nhàng cất tiếng: “Mông Trạch, đừng lãng phí hơi sức nữa. Có đánh mạnh như vậy cũng vô dụng”.

Mông Trạch lập tức thu thần niệm lại, đứng bên cạnh Ngô Bình.

Ngô Bình khẽ thở dài: “Giao tình giữa tôi và các ông chưa quá sâu đậm. Nếu bây giờ các ông chọn cách ra ngoài, tôi cũng thông cảm mà”.

Đinh Nộ Công cất lời: “Giáo chủ không cần nói nữa. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không để Hạ Cửu U động đến một sợi tóc của cậu!”

Nói đoạn, ông sải bước ra khỏi nơi này, rồi im bặt.

Mông Trạch cười khẩy: “Tên Đinh Nộ Công này đúng là giả tạo. Rõ ràng giáo chủ đã nói mọi người có thể tự rời đi, thế mà ông ta còn phải nói thêm vài câu giả dối”.

Trương Tây Linh lắc đầu: “Tôi còn tưởng rằng mình hiểu ông ta. Xem ra tôi đã nhầm”.

Ngô Bình nhìn Trương Tây Linh: “Trương Tây Linh, ông cũng có thể rời đi. Thay vì tất cả cùng chết thì sống được người nào hay người đó. Đi đi, tôi không trách ông đâu”.

Đáy mắt Trương Tây Linh loé lên chút do dự. Nhưng chỉ vài giây sau, ông ta đã phá lên cười: “Giáo chủ, tôi là người thích cược. Tôi cược giáo chủ nhất định gặp dữ hoá lành!”

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông có lòng tin với tôi đến thế sao?”

Trương Tây Linh đáp: “Giáo chủ khiến thuộc hạ có cảm giác như đại dương vậy, sâu không lường được. Tôi rất có lòng tin với giáo chủ. Còn nếu chọn sai thì Trương Tây Linh này cũng chấp nhận!”

Phạm Ân Cách khẽ thở dài: “Tôi chỉ mong có thể được giáo chủ dạy thêm kỹ thuật luyện thuốc trước khi chết đi. Như vậy thì tôi có chết cũng nhắm mắt”.

Ngô Bình nói với Hoàng Tương: “Ông Hoàng à, xem ra hôm nay tôi không nên gọi ông đến đây”.

Không ngờ Hoàng Tương vẫn bình thản: “Thưa cậu, nếu cậu thật sự gặp chuyện ở Á Mã, tôi cũng không thể sống nữa. Tôi nhất định phải chết trước mặt cậu, bằng không khó lòng giải thích với ông chủ”.

Ngô Bình cười bảo: “Nếu đã khó tránh khỏi cái chết, hay là chúng ta trở vào uống rượu đi”.

Mọi người lại quay về bàn rượu. Ngô Bình đưa một viên Thiên Tinh Đan cho Mông Trạch, bảo rằng: “Uống nó đi, tu vi của ông có thể hồi phục chín phần rưỡi”.

Mông Trạch cũng không khách sáo, uống vào ngay.

Phạm Ân Cách cất tiếng hỏi: “Chẳng lẽ giáo chủ còn tinh thông luyện đan?”

Ông ta đỏ mắt ghen tị khi thấy Ngô Bình liên tục tặng đan dược, phóng tay vô cùng. Phạm Ân Cách là đường chủ của dược đường, biết đan dược quý giá thế nào.

Ngô Bình vừa nhìn Phạm Ân Cách vừa đáp: “Tôi có biết luyện đan hay không, sau này ông sẽ rõ. Phạm Ân Cách, tôi cảm thấy ông không cần ở lại. Tôi tặng ông một viên đan. Ông ra ngoài đi”.

Phạm Ân Cách cười hề hề: “Tôi từng nói rồi đấy, trước khi chết phải xin giáo chủ truyền dạy vài kỹ thuật luyện thuốc”.

Ngô Bình cười cười, không khuyên bảo nữa, chỉ nói: “Thế thì chúng ta tiếp tục chờ chết vậy”.

Trong không khí bỗng dưng xuất hiện những khối khí màu đen. Đây chính là tà khí do đại trận Hắc Thiên ngưng tụ, tà khí sẽ ngày một dày đặc. Khi tà khí đủ mạnh cũng chính là lúc mọi người chết đi.

Mông Trạch đứng cạnh Ngô Bình, không ngừng vận thần công đẩy lùi tà khí xung quanh.

Ngô Bình tiếp tục uống rượu, như thể không màng chuyện sống chết.

Từng giây từng phút qua đi, nửa giờ sau, một lớp sương xám ngập tràn không gian bên trong. Lớp sương này có thể ăn mòn thể xác và nguyên thần của người ta. Hoàng Tương và một số tuỳ tùng của Trương Tây Linh có tu vi khá thấp, lần lượt đổ ập xuống sàn, vẻ mặt đau đớn vô cùng.

Lúc này, giọng nói của Hạ Cửu U vang lên: “Các người thật sự muốn chết cùng tên họ Ngô này à? Được, tôi sẽ giúp các người toại nguyện!”

Giọng của Đinh Nộ Công cũng vẳng đến: “Tây Linh, đường chủ Phạm, các anh hà tất phải làm vậy? Chỉ cần các anh ra ngoài, tả hộ pháp sẽ không truy cứu”.

Trương Tây Linh tức giận nói: “Đinh Nộ Công, anh đã báo cho Hạ Cửu U từ trước rồi, đúng không?”

Đinh Nộ Công thở dài: “Đúng thế, tôi đã báo cho hộ pháp Hạ. Tây Linh, người thông minh nên biết lựa chọn. Bây giờ anh đang chọn sai”.

Trương Tây Linh cười khẩy: “Đinh Nộ Công, ai sai ai đúng vẫn chưa biết được. Anh đưa ra kết luận vào lúc này vẫn còn quá sớm”.

Đinh Nộ Công chuyển sang nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, nếu cậu muốn làm việc cho tả hộ pháp, có thể chọn làm một trong tám trưởng lão”.

Ngô Bình đáp: “Trưởng lão Đinh, cảm ơn ý tốt của ông. Tiếc là tôi không có hứng thú làm trưởng lão, đành khiến ông thất vọng”.

Âm thanh hừ giọng lạnh lùng vẳng đến, sau đó bên ngoài cũng im bặt.

Ngô Bình lấy giấy bùa từ trong tay áo ra, bắt đầu vẽ bùa Thuần Dương. Một lát sau, cả chục lá bùa Thuần Dương đã được vẽ ra. Mỗi người dán một lá trước ngực.

Sau khi dán bùa Thuần Dương, tiên lực Thuần Dương bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể mọi người, tà khí không thể đến gần nữa.

Trương Tây Linh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Giáo chủ còn biết vẽ bùa ư?”

Ngô Bình cất bút Điểm Long, trả lời: “Biết một chút. Mỗi người dán một lá. Trong vòng một canh giờ, bùa này có thể ngăn chặn tà khí quấy nhiễu”.

Tất cả đều có bùa, không còn e sợ tà khí. Ngay cả Hoàng Tương cũng không khó chịu nữa, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái. Bùa Thuần Dương đã giúp thể chất của Hoàng Tương tăng cao đáng kể, mang lại lợi ích rất lớn.

Hơn một giờ trôi qua, tà khí dày đặc hơn, không còn nhìn thấy đồ vật trong phạm vi ba mét.

Ngô Bình vừa nhìn Mông Trạch vừa hỏi: “Ông Mông thấy sao rồi?”

Mông Trạch đứng dậy, kính cẩn đáp: “Giáo chủ, tôi đã hồi phục rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Nếu ông ra tay, liệu có thể chế ngự Hạ Cửu U không?”

Mông Trạch đáp: “Hạ Cửu U kém tôi một cảnh giới, tôi có thể chế ngự ông ta!”

Ngô Bình nói: “Hãy mau tế luyện vật này đi”.

Dứt lời, anh lấy một mũi giáo máu ra. Mũi giáo này nhuốm máu màu vàng. Ngô Bình từng nghiên cứu về loại máu này, nó có hiệu quả phá trận. Nếu nó được Địa Tiên thi triển, uy lực sẽ vô cùng khủng khiếp.

Mông Trạch nhận lấy mũi giáo máu, ra ngoài tìm một ống đồng, gắn mũi giáo vào một đầu ống, biến nó thành một ngọn giáo ngắn. Cầm ngọn giáo trong tay, ông ấy vận tiên lực trong cơ thể, tế luyện mũi giáo này.

Dù sao ông ấy cũng có tu vi Chân Nhân, chưa đầy mười phút sau, mũi giáo đã loé lên ánh sáng màu máu. Ánh sáng ngọn giáo dài mười mấy xen-ti-mét, khiến người ta vô cùng khiếp đảm.

Đôi mắt Mông Trạch loé sáng, hô lên: “Giáo tốt!”

Ngô Bình bước ra sân, sử dụng năng lực nhìn thấu, phát hiện ngay kẽ hở của đại trận Hắc Thiên này. Anh vừa chỉ vào cái cây phía trước vừa nói: “Đứng trên ngọn cây này, đâm giáo lên không trung là phá được đại trận”.

Mông Trạch lập tức bay lên, ngọn giáo ngắn trong tay được đâm thẳng lên trời. Một tiếng “ầm” rền vang, sức mạnh áp chế bọn họ liền biến mất.

Chỉ vài giây sau, tà khí khắp nơi đã tiêu tan. Một luồng không khí tươi mới tràn vào, khiến người ta thoải mái vô cùng.

Mông Trạch đã xông ra ngoài từ lâu, nhìn thấy một cái bóng xám bắn ra xa mấy trăm mét. Sau đó có tiếng ai đó hét lên, tiếp theo là âm thanh gào thét thảm thương.

Loạt âm thanh nghe như tiếng sấm rền vọng đến. Năm phút sau, Mông Trạch đem một cái đầu người trở về, ngay phía sau ông ấy là Đinh Nộ Công đã bê bết máu.

Mông Trạch ném cái đầu ấy xuống đất, báo cáo: “Giáo chủ, Hạ Cửu U đã bị thuộc hạ chém chết!”

Ngô Bình liếc nhìn đầu người kia: “Tôi cứ tưởng ông sẽ bắt sống”.

Mông Trạch đáp: “Giáo chủ, Hạ Cửu U không hề yếu, tôi rất khó bắt sống ông ta”.

Ngô Bình nói: “Thôi vậy, chết thì chết”.

Rồi anh quay trở vào đại sảnh, chẳng buồn liếc nhìn Đinh Nộ Công lấy một cái. Đinh Nộ Công bị thương nặng, vừa há miệng định nói gì đó thì đã bị Trương Tây Linh chưởng vào gáy rồi ngất đi.
Chương 668: Biệt thự nhà họ Quách

Mọi người quay lại phòng khách, Ngô Bình đột nhiên hỏi Trương Tây Linh: "Ông có muốn mọc lại tay không?"

Trương Tây Linh ngẩn ra một lát rồi đáp: "Giáo chủ, muốn mọc lại chi đã gãy thì tu vi ít nhất phải là Chân Quân".

Ngô Bình tay phải ấn vào vai ông ta, một luồng sức mạnh kỳ lạ đi vào cơ thể Trương Tây Linh. Sức mạnh này là do Ngô Bình giải mã gen xong có được. Đó chínhh là khả năng phục hồi và sửa chữa tế bào!

Năng lực này không chỉ có ích với anh mà còn có tác dụng với người khác.

Hơn mười phút sau, Trương Tây Linh đột nhiên cảm thấy cánh tay đã gãy của mình ngứa râm ran. Ông ta quan sát kỹ hơn thì nhận ra một phần cánh tay nhỏ đang mọc ra. Nhưng giờ nó mới to cỡ cành nho.

Ông ta trợn tròn mắt, sững sờ nói: "Đây là..."

Ngô Bình: "Khoảng chừng ba tháng nữa ông sẽ có cánh tay mới mọc ra. Chú ý không được làm tổn thương cánh tay mới, nếu không sẽ rất phiền phức".

Trương Tây Linh vừa vui mừng vừa kinh ngạc, vái anh một cái: "Tạ ân điểm của giáo chủ!", cánh tay tàn phế là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời Trương Tây Linh, thật không ngờ giờ ông ta lại có được cánh tay mới!

Ngô Bình ừm một tiếng rồi hỏi: "Bảo Đại Sơn đã đến chưa?"

Mông Trạch đáp: "Giáo chủ, để tôi đi bắt hắn tới đây!"

Ngô Bình xua tay: "Thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng đụng mặt thôi. Mông Trạch, ông và Trương Tây Linh, Phạm Ân Cách đi tới trụ sở của Hắc Thiên Giáo. Tôi cho mọi người thời gian hai ngày, trong hai ngày đó hãy cố gắng thâu tóm toàn bộ Hắc Thiên Giáo".

Mông Trạch cúi người đáp: "Vâng!"

Mấy người kia nhanh chóng rời khỏi đó. Hai ngày là quá ngắn nên phải lập tức hành động ngay.

Đợi mọi người đi khỏi, Hòang Tương hít sâu một hơi, nói: "Cậu chủ, tôi thực không ngờ cậu lại lợi hại đến vậy! Ông già này hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt!"

Ngô Bình: "Ông Hoàng, cứ tạm thời thả Bảo Đại Sơn. Ngày kia, chúng ta đi gặp Minh Vương".

Hoàng Tương: “Được!”

Hai người họ đi nghỉ ngơi một lát, trời sáng thì tới chỗ ở của Hoàng Tương. Buổi sáng hôm nay, Ngô Bình còn phải đi chúc thọ ông cụ Quách. Anh quyết định sẽ đem tặng một viên Tam Nguyên Đại Bổ đan.

Chín giờ sáng, Lý Hoằng Đào đã đến. Khi cậu ta nhìn thấy Ngô Bình xuất hiện với thân phận là “Lý Huyền Bình” thì tỏ ra vô cùng thù địch. Cậu ta nhướn mày hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Hoàng Tương vội vã nói: “Cậu chủ Đào, là ông chủ bảo cậu chủ Huyền Bình tới, chúng tôi cùng tới chúc thọ ông cụ Quách”.

Lý Hoằng Đào cười lạnh: “Tôi cần anh ta đi cùng sao?”

Ngô Bình thấy cũng chẳng sao, ai đi chúc thọ cũng đều như nhau cả nên đáp: “Hoằng Đào, cậu tự đi cũng chẳng sao. Đây là quà mà tôi chuẩn bị”, nói rồi anh đưa cho cậu ta chiếc lọ nhỏ đựng Tam Nguyên Đại Bổ đan.

Lý Hoằng Đào còn chẳng thèm liếc nhìn, khinh bỉ nói: “Cái thứ rác rưởi không đáng tiền của anh thì thôi bỏ đi. Tôi đã chuẩn bị quà tặng từ lâu rồi!”

Ngô Bình cũng chẳng nổi giận mà chỉ thu lại đan dược rồi nói: “Hoằng Đào, đến nhà họ Quách phải biết giữ lễ nghĩa, không được làm bậy”.

Lý Hoằng Đào trợn mắt: “Anh đang giáo huấn tôi sao?"

Ngô Bình chẳng thèm nói gì nữa còn Lý Hoằng Đào đòi Hoàng Tương đưa cho một tờ chi phiếu rồi đi khỏi đó.

Lý Hoằng Đào đi khỏi, Hoàng Tương lắc đầu nói: “Cậu chủ, để cậu ấy đi một mình có ổn không?“

Ngô Bình hỏi: “Có phải ông cũng phải tới đó không?”

Hoàng Tương: “Đương nhiên. Nếu xét về lễ nghĩa thì tôi đi là hợp tình hợp lý”.

Ngô Bình: “Vậy thì đưa tôi đi cùng. Nếu mọi việc đều thuận lợi thì tôi sẽ không ra mặt nữa”.

Hoàng Tương hơi do dự đáp: “Nhưng cậu chủ, cậu cứ tới không danh không phận như vậy hình như không hay lắm?”

Ngô Bình: “Không sao cả”.

Hoàng Tương gãi đầu đáp: “Vậy thì được”.

Mười giờ sáng, hai người họ ngồi xe tới nhà họ Quách. Nhà họ Quách là một biệt thự xa hoa trong trung tâm thành phố. Biệt thự này thiết kế hoàn toàn theo kiến trúc kiểu Âu. Ai không biết thì thoạt nhìn còn tưởng là biệt thự của một đại gia Âu Lạc Ba nào đó.

Ngô Bình tới dự lễ mừng thọ với tư cách là “tệp đính kèm” của Hoàng Tương. Anh đi theo sau Hoàng Tương vào trong biệt thự.

Biệt thự này cực kỳ lớn, diện tích phải lên tới hàng héc ta, chia thành mấy khu. Khu nhà ở xây ở rìa, ở giữa là vườn hoa được cắt tỉa kỳ công. Ở bên trong còn có đài phun nước, đường đua ngựa, hồ bơi, phòng gym.

Bữa tiệc mừng thọ được tổ chức ở trên sân cỏ, người giúp việc xếp thành hàng dài liên tục bày đồ ăn ngon và rượu lên bàn. Ai thích ăn gì thì thoải mái ăn món đó.

Ngô Bình chưa ăn sáng nên nhìn thấy chỗ đồ ăn kia là đã bị hút lại như nam châm. Anh nói với Hoàng Tương: “Ông đi ngoại giao đi, tôi sẽ đi ăn một lát”.

Sau khi tách khỏi Hoàng Tương, anh đi tới bàn bày các món từ thịt. Ở đó có thịt cừu vừa nướng và bít tết. Ngô Bình cầm đĩa lên, sau đó gắp lên đó một hòn non bộ là thịt.

Tu vi càng cao thì ăn càng nhiều. Giờ mỗi bữa anh ăn được nửa con bò, sau đó còn ăn được thêm một con cừu nữa.

Anh vừa ăn xong cái đùi cừu thì đột nhiên cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình. Anh quay sang nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp chừng hai mươi tuổi đang kinh ngạc nhìn anh.

Ngô Bình vội vã đổi địa điểm. Trước mặt anh lúc này là bàn để hoa quả. Trên bàn là vô số loại trái cây nhiệt đới, anh tiếp tục ăn trái cây.

Ăn được vài miếng, anh vẫn cảm thấy có người đang nhìn mình nên quay đầu lại xem. Cô gái xinh đẹp ban nãy lúc này lại chạy tới bên cạnh, tiếp tục đứng xem anh ăn.

Ngô Bình thấy hơi bực mình nên quay lưng tiếp tục đi tìm đồ ăn.

Ăn được nửa phút nữa, anh nhận ra có người đi tới trước mặt mình. Anh ngẩng đầu lên, vẫn là cô gái xinh đẹp ban nãy. Cô ấy như đang nín cười nhìn anh.

Ngô Bình giờ đã chắc chắn cô gái này cố tình trêu đùa mình nên đi tới bàn đồ ăn tự chọn thứ ba. Tay trái anh cầm một chiếc đùi lạc đà, tay phải cầm một chiếc đùi hun khói. Sau đó anh nhanh chóng đi về phía mấy cái cây.

Ở bên cạnh bãi cỏ có một bức tường dây leo được tỉa tót vô cùng cẩn thận. Ngô Bình khẽ nhún một cái, bật sang phía bên kia tường rồi tự nhiên ngồi tận hưởng tiếp bữa tiệc của mình.

Cái đùi lạc đà này nướng rất ngon. Lạc đà này cũng được vận chuyển từ sa mạc Bắc Phi về đây. Loại lạc đà này từ nhỏ đã được cho ăn bằng loại cỏ đặc biệt, không thể sống quá một năm. Cho nên thịt của nó vô cùng tươi ngon, hơn nữa còn có vị thảo mộc.

Một cái đùi lạc đà chừng hơn chục cân nhưng Ngô Bình ăn một loáng là hết veo. Anh đang định xử nốt cái đùi hun khói kia thì đột nhiên thấy trên đầu có tiếng động. Anh ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc flycam đang chụp ảnh anh.

Anh nổi trận lôi đình, tóm lấy cái flycam rồi “rắc” một cái bẻ nát.

Anh hứ một cái, sau đó lại xách cái đùi hun khói đi chỗ khác.

Có điều, vừa tới chỗ rẽ thì anh lại đụng mặt cô gái xinh đẹp ban nãy. Cô gái này đang lườm anh, có vẻ như đang tức giận.

“Này, sao anh lại làm hỏng flycam của tôi?”, cô gái hỏi bằng tiếng Viêm Long.

Ngô Bình cắn một miếng thịt đùi, hỏi lại: “Ban nãy cô dùng flycam chụp hình tôi làm gì? Có phải cô thấy tôi đẹp trai nên thích quá, tìm cách tham ô nhan sắc của tôi phải không?”

Cô gái xinh đẹp giận dữ đáp: “Anh đúng là cái đồ hoang tưởng! Cho dù tôi có thích một con cóc ghẻ thì cũng không thích kiểu ăn uống như chết đói giống anh”.

Ngô Bình như thể thở phào nhẹ nhõm đáp: “Vậy thì may quá, vậy thì may quá”, nói rồi anh đi ra chỗ khác.

Cô gái xinh đẹp ngẩn ra, một lúc sau mới hiểu ý anh. Cô gái tức đến nỗi giậm chân bành bạch rồi nhanh chóng đuổi theo Ngô Bình. Nhưng sao mà đuổi theo được, Ngô Bình đi vài bước là đã mất hút rồi.

Cuối cùng cũng tới được một nơi yên tĩnh. Ngô Bình nhanh chóng xử lý nốt cái đùi, sau đó quay lại chỗ bữa tiệc.

Ở trên bãi cỏ, Hoàng Tương đang nói chuyện với những người mình quen biết trong giới làm ăn, các vị quan chức. Thi thoảng ông ấy lại bật cười.

Ngô Bình cầm lấy chai rượu nho, tu hết vài chai như thể đang uống nước ngọt. Lúc này anh mới cảm thấy hơi no.

Anh đang định tiếp tục tìm vài món ngon thì đột nhiên có người vỗ vai anh. Anh quay lại thì lại là cô gái xinh đẹp khi nãy.

Cô gái có vẻ không còn giận anh nữa. Cô ấy cười nói: “Đồ ăn ở đây không ngon đâu. Tôi biết ở nhà bếp phía sau có rất nhiều món ăn cực phẩm. Có muốn đi nếm thử không?”

Ngô Bình nhìn cô ấy bằng ánh mắt nghi ngờ: “Tính lừa tôi hả?”

Cô gái kia hứ một cái, đáp: “Anh có đi không thì bảo!”, nói rồi ném cho anh một cái túi giấy.

Ngô Bình mở túi giấy ra thì thấy bên trong có một miếng thịt đang toả ra hương thơm mời gọi.

Anh cắn thử một miếng, vị quả thực thơm ngon. Ít nhất cũng phải ngang với món ăn ở nhà hàng Hoàng Tân.

Anh lập tức đi theo cô gái kia, cười nói: “Người đẹp, tôi đi với cô!”
Chương 669: Bị gài bẫy

Cô gái xinh đẹp lườm anh một cái, nói: "Đi đường đừng nói chuyện, cứ đi theo tôi là được rồi".

Cô gái này đi qua mấy chỗ rẽ, sau đó thực sự đưa Ngô Bình tới nhà bếp phía sau. Ở đó bày đầy đồ ăn vừa nấu xong nóng hôi hổi. Nhưng kỳ lạ là ở đây chẳng có ai.

Cô gái kia cười hi hi, nói: "Cuối cùng cũng được ăn một bữa no rồi!"

Nói rồi vồ lấy một miếng thịt cừu nướng, bắt đầu ăn ngấu nghiến như thể đã lâu lắm không được ăn gì vậy.

Ngô Bình trợn tròn mắt hỏi: "Sao cô còn đói khát hơn cả tôi thế này?"

Cô gái kia vừa ăn vừa lườm anh một cái, đáp: "Phí lời, đã gần một tháng tôi không được ăn gì rồi. Sao không đói được cơ chứ?"

Ngô Bình sững lại một lát, sau đó anh mở mắt thấu thị quan sát cô gái này. Anh phát hiện ra dạ dày của cô gái này rất nhỏ, hơn nữa thành dạ dày có khiếm khuyết, không thể tiết đủ dịch vị. Đây lại còn là dị tật bẩm sinh. Có vẻ cô ấy đã từng phẫu thuật nhưng không cải thiện được nhiều. Cho nên cô ấy chỉ được ăn một lượng cực kỳ ít đồ ăn.

Anh vội vã giật lấy cái đùi trong tay cô gái, nói: "Cô không được ăn, ăn nhiều sẽ rất khó chịu".

Cô gái ngẩn người: "Sao anh biết tôi không được phép ăn nhiều?"

Ngô Bình đáp: "Tôi là bác sĩ nên đương nhiên là biết".

Cô gái khẽ thở dài: "Nhưng tôi thèm ăn lắm. Tôi đói lắm, khó chịu thì kệ khó chịu đi. Tôi chịu được".

Ngô Bình vứt miếng đùi gà trở lại, nói: "Vấn đề của cô không chỉ nằm ở dạ dày mà còn ở đường ruột".

Cô gái mặt biến sắc hỏi: "Đường ruột của tôi có vấn đề sao?"

Ngô Bình: "Có lẽ cô rất ít được ăn, chỉ uống nước dinh dưỡng đúng không?"

Cô gái gật đầu: "Đúng vậy, có lúc còn phải truyền dịch".

Ngô Bình: "Cho nên đường ruột của cô dần thoái hoá, phát triển không bình thường. Hơn nữa, trong đường ruột của cô còn có một khối u".

Cô gái mặt trắng bệch hỏi: "Là khối u ác tính sao? Liệu tôi có chết không?"

Ngô Bình: "Tạm chưa chết ngay nhưng cũng không lâu đâu".

Cô gái nghe xong thì bật khóc rất lớn, trông cô ấy khóc vô cùng thương tâm.

Ngô Bình bị âm lượng tiếng khóc của cô ấy doạ cho giật nảy mình. Anh vội vã nói: "Có điều, nếu tôi giúp cô thì cô sẽ không chết đâu".

Cô gái sững lại, sau đó giận dữ nhìn anh: "Anh đang trêu tôi sao?"

Ngô Bình nhìn cô gái kia, đáp: "Muốn tôi giúp cô cũng được thôi. Nhưng trước tiên nói cho tôi biết tên cô đã. Cô là gì của nhà họ Quách?"

Cô gái chớp chớp mắt, đáp: "Tôi tên Mộ Dung Kiều, chủ nhân nhà họ Quách là ông ngoại tôi".

Ngô Bình hơi ngạc nhiên, đáp: "Cô đẹp thế này, tôi còn tưởng cô là hoa hậu Đông Nam Á".

Mộ Dung Kiều có vẻ không phục, bĩu môi đáp: "Body tôi đẹp hơn cô đó".

Ngô Bình nhìn cô gái một lượt, đáp: "Quả thực body không tồi".

Mộ Dung Kiều vội vã hỏi Ngô Bình: "Anh nói anh giúp được tôi phải không?"

Ngô Bình nghĩ một lát rồi đáp: "Tật này của cô rất khó chữa, cần trị liệu trong thời gian dài".

Anh không nói dối, tình trạng của cô ấy khá phức tạp, cần trị liệu trong thời gian dài mới có thể hồi phục.

Mộ Dung Kiều sáng mắt lên: "Nói vậy thì anh có thể chữa khỏi bệnh của tôi phải không?"

Ngô Bình: "Phí lời, tôi là thần y đấy!"

Mộ Dung Kiều cười đáp: "Vậy thì tốt quá! Nếu anh chữa được bệnh của tôi thì bố tôi sẽ hậu tạ anh hậu hĩnh!"

Ngô Bình bắt đầu đi tìm đồ ăn ngon. Anh ăn còn Mộ Dung Kiều ngồi cạnh mắt chớp nhay nháy.

Anh vừa ăn vừa hỏi: "Mộ Dung Kiều, tôi nghe nói cô cả nhà họ Quách và người nhà họ Lý sẽ kết hôn với nhau?"

Mộ Dung Kiều: "Đúng vậy, có điều đó là chuyện xưa như diễm rồi. Hiện giờ nhà họ Lý đang dần rút khỏi Đông Nam Á. Cho nên chị họ sẽ không liên hôn với nhà họ Lý nữa đâu".

Ngô Bình sững người: "Không gả cho nhà họ Lý nữa sao?"

Mộ Dung Kiều: "Đương nhiên rồi, chị họ sớm đã mang trong mình giọt máu của đường chủ Hình của Hắc Thiên Giáo rồi".

Giọt máu của đường chủ Hình của Hắc Thiên Giáo?

Ngô Bình sầm mặt lại. Nhà họ Quách này đúng là sống lỗi!

Mộ Dung Kiều nói tiếp: "Tôi nghe cậu tôi nói nhà họ Quách sẽ sớm ra mặt đối đầu với nhà họ Lý".

Ngô Bình hỏi: "Nhà họ Quách làm vậy để làm gì?"

Mộ Dung Kiều: "Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ loáng thoáng nghe được một vài câu. Đúng rồi, anh tên là gì vậy?"

Ngô Bình đáp: "Tôi tên Lý Huyền Bình".

Mộ Dung Kiều ngơ người, kinh ngạc thốt lên: "Vậy anh chính là cháu trai cả của nhà họ Lý? Là cháu trai thất lạc mới tìm thấy phải không?"

Ngô Bình vẻ mặt khó coi, đáp: "Nói chuyện kiểu gì vậy? Ai là cháu trai cô hả?"

Mộ Dung Kiều vội vã xua tay đáp: "Xin lỗi, không phải tôi có ý đó. Tôi đang muốn hỏi sao anh cũng ở đây. Không phải Lý Hoằng Đào mới là đại diện của nhà họ Lý đến chúc thọ sao?"

Ngô Bình cười lạnh: "Hình như cô biết nhiều về nhà họ Lý lắm thì phải".

Mộ Dung Kiều: "Tôi biết những điều này cũng đâu có gì lạ".

Sau đó, Mộ Dung Kiều do dự một lát rồi nói tiếp: "Tốt nhất anh nên bảo Lý Hoằng Đào rời khỏi đây. Hôm nay sẽ có người gây rắc rối cho anh ta".

Ngô Bình nheo mắt lại: "Là kế hoạch của nhà họ Quách sao?"

Mộ Dung Kiều vuốt vuốt tóc, đáp: "Nhà họ Quách giờ giống như một con tàu khổng lồ đang lao đi với tốc độ rất nhanh khiến cả người lái tàu cũng phải cẩn thận. Cho dù nó có giảm tốc độ cũng sẽ đâm nát những chiếc thuyền nhỏ ở đằng trước".

Cách so sánh này khiến Ngô Bình cười lạnh. Anh vặn lại: "Ý cô nói nhà họ Lý là con thuyền nhỏ?"

Mộ Dung Kiều nhún vai đáp: "Dù so sánh cũng không giống hoàn toàn nhưng thực sự nếu phải so với nhà họ Quách thì nhà họ Lý khá yếu thế".

Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Nhà họ Lý giống như một tảng băng. Thứ cô thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm khổng lồ bên dưới. Tảng băng này lớn đến mức có thể nhấn chìm tàu của họ Quách các cô nếu đâm phải!"

Mộ Dung Kiều khẽ thở dài: "Tôi không muốn tranh luận với anh, sau này anh sẽ hiểu thôi".

Ngô Bình cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa. Anh đáp: "Mong là cô không lừa tôi".

Ngô Bình quay lại nơi tổ chức tiệc, đưa mắt tìm kiếm Lý Hoằng Đào. Anh cũng chẳng yêu quý gì cậu ta cho cam, nhưng cậu ta vẫn là con trai ruột của chú Hai, là cháu ruột của ông nội. Anh buộc phải nhắc nhở cậu ta, bảo cậu ta phải cẩn thận hoặc là lôi cậu ta rời khỏi bữa tiệc luôn.

Chỉ một lát sau anh đã tìm thấy Lý Hoằng Đào. Lúc này cậu ta đang bị một nhóm nam nữ thanh niên bao quanh. Trông mặt cậu ta câng câng kiêu ngạo, đang nói điều gì đó.

Ngô Bình đi tới, nói nhỏ: "Hoằng Đào, tôi có chuyện cần nói với cậu".

Lý Hoằng Đào quay sang nhìn anh rồi đáp: "Có chuyện gì nói luôn ở đây đi!"

Bên cạnh có một gã thanh niên gầy như nghiện cười nói: "Cậu chủ Lý, đây là người hầu của cậu sao?"

Lý Hoằng Đào nghe vậy thì bật cười đáp: "Anh ta tên Lý Huyền Bình, là đứa con trai thất lạc nhiều năm của bác cả nhà tôi. Ông nội tôi vừa tìm thấy".

Một cô gái bên cạnh bụm miệng cười, nói: "Cùng là cậu chủ Lý mà chỉ có cậu chủ Hoằng Đào là có khí chất con nhà giàu".

Lý Hoằng Đào vô cùng đắc ý, đáp: "Cũng không còn cách nào. Dù gì anh họ tôi chỉ được sống ở quê, giờ mặc dù đã nhập tổ quy tông nhưng vẫn có lối sống của dân tỉnh lẻ".

Ngô Bình kéo mạnh tay Lý Hoằng Đào. Lý Hoằng Đào không chống cự được mà như một con rối bị anh lôi ra ngoài.

Lý Hoằng Đào thất kinh, muốn hét lớn lên nhưng lại không thành tiếng. Chuyện quái gì thế này, trong đầu Lý Hoằng Đào thầm nghĩ.

Ngô Bình kéo Lý Hoằng Đào ra ngoài nhưng chưa đi được mấy bước thì đột nhiên có người đi tới chặn đường. Người này mặc vest, tóc dài, đôi mắt sắc lạnh. Đây là một Nhân Tiên!

Hắn ta mỉm cười nhưng không có vẻ gì là thân thiện rồi hỏi Lý Hoằng Đào: "Cậu chủ Lý, cậu đang định đi đâu vậy?",

Lý Hoằng Đào không thể nói. Ngô Bình mỉm cười, trả lời thay: "Chúng tôi qua bên kia hút điếu thuốc".
Chương 670: Thập diện mai phục

Gã đàn ông tóc dài bình thản nói: “Ở đây cũng hút thuốc lá được mà”, nói rồi chìa ra một bao thuốc.

Ngô Bình phát hiện ra cách người này đưa bao thuốc rất lạ. Hắn ta dùng hai ngón tay kẹp bao thuốc, năm ngón tay vừa khéo tạo thành thế tấn công. Nếu anh chìa tay ra nhận lấy bao thuốc thì rất dễ bị hắn ta điểm vào mạch.

Có điều cao nhân thì không phải sợ. Anh thò tay nhận lấy bao thuốc, cười nói: “Cảm ơn”.

Gã đàn ông tóc dài sững lại vì lúc Ngô Bình nhận lấy bao thuốc, hắn ta không thể tìm được thời cơ để ra tay. Nói cách khác, Ngô Bình đã dùng một thế thủ hoàn hảo không chút sơ hở!

Giây tiếp theo, hắn ta trở nên trầm mặc, nói: “Không ngờ anh lại là một cao thủ!”

Ngô Bình nhìn quanh rồi nói: “Người anh em, đều là đồng đạo trên giang hồ. Chúng ta ra phía trước nói chuyện đi?”

Gã đàn ông tóc dài này là sát thủ hàng đầu Đông Nam Á. Mặc dù hắn ta đã nghĩ phải cảnh giác với Ngô Bình nhưng bên ngoài vẫn không coi anh ra gì. Hắn ta đáp: “Được, đi thôi”.

Hắn ta đi đằng trước, Ngô Bình kéo Lý Hoằng Đào đi theo sau. Sau khi đi qua một bức tường dây leo, ba người họ đã khuất tầm nhìn của những người khác.

Ngô Bình thả Lý Hoằng Đào ra, cậu ta bị anh nắm cho tê hết cả người. Lý Hoằng Đào đứng đó không dám động đậy, chỉ trơ mắt ra nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình lấy ra một điếu thuốc, thanh niên tóc dài kia lập tức lấy bật lửa ra châm lửa cho anh. Ngô Bình mỉm cười ghé sát lại gần để châm thuốc.

Khi anh đang châm thuốc thì điếu thuốc bắt lửa. Sau đó ngọn lửa của chiếc bật lửa đột nhiên bùng lên như sắp liếm vào lông mày của anh.

Người bình thường gặp cảnh này thì đã nhảy dựng lên sợ hãi. Nhưng Ngô Bình không hề chớp mắt, mặc kệ ngọn lửa đang lao tới.

Có điều, khi ngọn lửa còn cách anh vài milimet thì không tiến thêm được nữa.

Cùng lúc ngọn lửa lao về phía Ngô Bình thì người đàn ông kia đột nhiên phun ra một cây trâm độc. Cây trâm độc lao về phía yết hầu của Ngô Bình. Nếu Ngô Bình bận né ngọn lửa kia thì sẽ không có thời gian để ý đến cây trâm này.

Thế nhưng, trâm độc bay được một đoạn thì dừng lại, đột ngột bay ngược về phía gã đàn ông.

Gã đàn ông tóc dài kinh ngạc, vội vã lùi lại. Nhưng hắn ta vừa lùi được một bước thì Ngô Bình đã ra tay. Anh đạp một cú mạnh như thần long quất đuôi vào phần thân dưới của gã đàn ông.

"Rắc!"

Đầu gối gã đàn ông bị đạp nát, lòi cả xương. Hắn ta há miệng muốn kêu lên nhưng tay Ngô Bình đã đặt lên cổ hắn. Một tiếng "rắc" nhanh gọn vang lên, cả yết hầu và đốt sống cổ của hắn ta nát vụn!

Gã đàn ông mềm nhũn người ngã xuống đất. Mặt hắn vàng nhệch ra, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng.

Ngô Bình bồi thêm một cú đá vào đầu hắn, sau đó anh kéo Lý Hoằng Đào đi về phía trước.

Vừa đi qua bức tường dây leo thì một người đàn ông da ngăm đan, tay cầm hai thanh đoản côn đi tới. Cây côn được làm từ thép tinh, vót nhọn một đầu, có thể đâm chết đối phương.

Gã đàn ông đó di chuyển càng lúc càng nhanh, sau đó thì chuyển hẳn sang chạy.

Ngô Bình ném Lý Hoằng Đào sang một bên, chuẩn bị nghênh chiến.

Hai bên giáp mặt nhau, đột nhiên trước mặt gã đàn ông tối sầm lại như thể rơi vào vực sâu vạn trượng. Khi hắn kịp hoàn hồn thì chưởng của Ngô Bình đã sắp trúng vào lồng ngực hắn.

"Bịch!"

Cao thủ dùng côn còn chưa kịp xuất chiêu nào thì đã bị Ngô Bình dùng một quyền đánh chết. Khi hắn ta ngã xuống đất thì nội tạng bên trong đã nát bấy và lập tức trút hơi thở cuối cùng!

Vừa đánh chết cao thủ dùng côn, Ngô Bình đột ngột quay người, nheo mắt lại cảnh giác.

Không biết từ lúc nào, một gã đàn ông tay trái đã bóp chặt cổ Lý Hoằng Đào, tay phải cầm súng ngắm vào Ngô Bình.

Gã đàn ông lạnh lùng nói: "Từ từ đi qua đây, nếu không tao sẽ bóp chết nó!"

Người này tu vi rất cao, hắn ta chỉ cần hơi dùng lực là cổ Lý Hoằng Đào đã như muốn gãy làm đôi.

Ngô Bình giơ hai tay lên, từ từ đi về phía đối phương. Khoảng cách giữa hai người họ ngày càng thu ngắn lại. Hai mươi mét rồi mười mét, năm mét.

"Pằng!"

Đối phương nổ súng, viên đạn găm vào lồng ngực Ngô Bình, Ngô Bình ngã xuống cùng tiếng súng. Gã đàn ông chưa yên tâm, còn bắn thêm vài viên đạn nữa. Có máu chảy ra, quả nhiên Ngô Bình đã trúng đạn.

Thấy Ngô Bình không cử dộng, hắn hừ lạnh một tiếng rồi mới thả Lý Hoằng Đào ra, đi về phía Ngô Bình.

Lý Hoằng Đào lúc này đứng đơ ra, trong mắt toàn là sự kinh ngạc và sợ hãi. Lý Huyền Bình chết rồi? Làm thế nào bây giờ? Liệu ông nội có trách mắng cậu ta không?

Cậu ta vốn cho rằng mình rất ghét Ngô Bình nhưng khi nhìn thấy anh bị kẻ khác đánh chết, cậu ta lại không cảm thấy dễ chịu chút nào. Trong lúc vô vàn cảm xúc đang dâng lên cuồn cuộn, cậu ta đột nhiên có sức mạnh để hành động. Lý Hoằng Đào hét lớn một tiếng rồi giơ nắm đấm lao về phía gã đàn ông kia.

Gã đàn ông cười lạnh, vẩy tay một cái tát cho Lý Hoằng Đào ngã ra đất. Nhưng chỉ một giây sau đó, gã đàn ông kia đột nhiên trợn trừng mắt, sau đó vẻ mặt không cam tâm ngã nhào ra đất, thất khiếu chảy máu.

Không biết từ lúc nào, Ngô Bình ban nãy bị bắn giờ đã đứng sau gã đàn ông. Anh hỏi Lý Hoằng Đào mặt đã sưng như cái đầu heo: "Không sao chứ?"

Lý Hoằng Đào kinh ngạc đứng bật dậy hỏi: "Anh chưa chết sao?"

Ngô Bình nhẹ nhàng vận khí, những viên đạn găm vào người anh thi nhau rơi xuống. Những vết thương thì hồi phục lại, nhanh đến nỗi mắt thường có thể nhận thấy. Chỉ mấy giây sau là vết thương không còn chảy máu.

"Loại súng cầm tay này không giết nổi tôi", nói rồi anh nhặt lấy bao thuốc trên mặt đất châm một điếu, sau đó nói: "Đi thôi".

Lý Hoằng Đào ngoan ngoãn đi theo anh. Cậu ta cũng không phải kẻ ngốc nên đã nhận ra có gì đó không đúng lắm. Cậu ta hỏi: "Những kẻ đó sao lại muốn giết chúng ta?"

Ngô Bình: "Việc vẫn chưa rõ ràng nhưng tôi nhận được tin báo nhà họ Quách muốn hại cậu. Bọn họ sẽ không để cậu rời khỏi đây, có thể là liên quan đến việc này".

Lý Hoằng Đào: "Vậy giờ chúng ta đi đâu?"

"Đương nhiên là phắn khỏi cái nơi chết tiệt này", Ngô Bình đáp.

Dứt lời, anh đột nhiên nhấc Lý Hoằng Đào lên rồi ném cậu ta ra xa.

Lý Hoằng Đào đột nhiên bay vèo lên không trung, bay qua hai bức tường dây leo sau đó nhẹ nhàng tiếp đất.

Cậu ta sững sờ.Từ độ cao mười mấy mét rơi xuống mà sao lại không hề hấn gì?

Tiếp đó, cậu ta lại nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết. Không tới hai giây sau, Ngô Bình cũng từ trên cao đáp xuống, kéo cậu ta đi về phía trước.

Lúc này Lý Hoằng Đào cảm thấy Ngô Bình ngầu như trái bầu, cậu ta rón rén hỏi: "Anh, anh lại vừa đánh chết một tên nữa sao?"

"Hai tên", Ngô Bình vứt tàn thuốc lá xuống đất rồi nói tiếp: "Lát nữa cậu đi trước, nhớ phải liên lạc với Hoàng Tương".

Lý Hoằng Đào ngẩn người: "Anh không đi sao?"

Ngô Bình: "Tôi sẽ chặn phía sau".

Nói rồi, hai người họ đi về phía cổng biệt thự. Ngô Bình bảo Lý Hoằng Đào đi ra trước, còn mình thì đứng chặn ở đó.

Lý Hoằng Đào biết mình ở lại chỉ vướng chân Ngô Bình, chẳng thà sớm chuồn khỏi đây nên ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu ta chạy xa được mấy trăm mét thì lập tức rút điện thoại ra gào lên: "Hoàng Tương, lập tức tới đây ngay cho tôi. Anh họ tôi bị truy sát, hiện giờ anh ấy đang gặp nguy hiểm!"

Hoàng Tương nghe xong tin này thì tê cả da đầu. Ông ấy hỏi thêm vài câu ngắn gọn rồi lập tức gọi thêm người tới, cũng thông báo cho Trương Tây Linh và Mông Trạch một tiếng.

Hai người này hiện đã là người của Ngô Bình. Cậu chủ gặp nguy thì đương nhiên phải thông báo cho họ!

Ngô Bình đứng ở cổng vài phút thì đã có hai cao thủ nhanh chóng rảo bước tới. Đó là một cặp nam nữ. Người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi còn người phụ nữ chừng hơn bốn mươi. Nhìn trang phục thì có vẻ là cao thủ của Tây Lan Giáo.

Người phụ nữ vênh mặt lên, nói: "Cậu rất mạnh nhưng đây là sân nhà của chúng tôi. Cậu nên đầu hàng sớm để được chết một cách yên lành.

Ngô Bình không muốn xung đột trực diện với mấy người này, nhưng anh buộc phải kéo dài thời gian ít nhất là hai mươi phút. Chỉ có như vậy thì Lý Hoằng Đào mới an toàn rời khỏi đây.

"Dựa vào các người mà đòi tôi đầu hàng sao?", Ngô Bình lạnh lùng đáp.

Người đàn ông hừ lạnh một cái, đáp: "Rượu mừng không uống, vậy thì đi chết đi!"

Ông ta lấy ra một quyển kinh thư, sau đó xé luôn trang đầu.

"Đoàng!"

Trang giấy này đột nhiên cháy phừng phừng còn ông ta bắt đầu niệm một đoạn chú gì đó vừa nhanh vừa ngắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK