Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2561: Từ thiện đường Giang Nam

Đối phương hừ lạnh: “Thì ra cậu chính là Ngô Bình. Tốt lắm, cha nuôi cậu sống được hay không thì phải xem cậu biểu hiện thế nào!”

Ngô Bình: “Không biết cha nuôi tôi đã đắc tội gì với các người?”

Đối phương: “Cậu muốn biết thì đến đây một chuyến!”

Ngô Bình: “Được. Anh gửi địa chỉ cho tôi”.

Cúp điện thoại, chẳng mấy chốc Ngô Bình đã nhận được địa chỉ, cậu lập tức lái xe đến đó.

Hai mươi phút sau, tại một tòa nhà cao mười tầng ở Trung Châu, Ngô Bình đến sảnh tầng một. Trong sảnh có chừng bảy tám người đang ngồi, nhìn thấy Ngô Bình đi vào, bọn họ đều đứng dậy. Người đứng đầu để tóc dài, tuổi tầm ba mươi, ánh mắt sắc như ưng.

Hắn ta đánh giá Ngô Bình từ trên xuống dưới, hỏi: “Cậu là Ngô Bình?”

“Là tôi”. Ngô Bình gật đầu.

Người đàn ông tóc dài nói: “Đi theo tôi”.

Bốn người dẫn Ngô Bình vào thang máy, dừng lại ở tầng tám.

Ra ngoài thang máy là một phòng khách rất lớn, lúc này trong phòng khách có chừng bốn, năm mươi người đang ngồi. Ngay chính giữa sảnh là một bàn tròn lớn, có một người đàn ông tóc đỏ đứng đó. Người đàn ông tóc đỏ mặc đồ trắng, đội mũ trắng, tay cần Tuyết liên, ánh mắt quét nhìn đám người trước mắt.

“Vài kẻ không có mắt, dám cướp đoạt danh tiếng từ thiện đường Giang Nam chúng ta, chán sống rồi!”

Những người này đều lên tiếng nói.

“Không sai! Âu Dương Chí Viễn kia lại dám lách qua từ thiện đường chúng ta, tự mình làm từ thiện, ha ha, hắn ta đúng là ăn gan hùm mà!”

“Nhất định không được bỏ qua! Tất cả những người tham gia, nhất định phải phạt nặng, nếu không sau này ai ai cũng có thể làm từ thiện cả, công việc của chúng ta sao có thể phát triển được?”

Đúng lúc Ngô Bình nghe thấy những lời này, cậu cao giọng nói: “Làm từ thiện còn phải thông qua các ông, đây là quy định do ai đặt ra?”

Vừa dứt lời, hàng trăm ánh mắt đều nhìn sang, người đàn ông tóc đỏ kia nhìn sang, lạnh lùng nói: “Cậu là ai?”

Người đàn ông tóc dài vội nói: “Phó đường chủ Mã, người này chính là người đứng sau Âu Dương Chí Viễn, tên Ngô Bình”.

Người đàn ông tóc đỏ cười lạnh: “Thì ra người to gan lớn mật kia là cậu!”

Ngô Bình: “Chúng tôi làm từ thiện, sao lại là to gan lớn mật?”

Người đàn ông tóc đỏ gằn từng câu từng chữ: “Làm từ thiện ở Giang Nam này, bắt buộc phải thông qua từ thiện đường Giang Nam, chuyện này cậu không biết sao?”

Ngô Bình cười lạnh: “Từ thiện đường Giang Nam thì tôi từng nghe nói, nhưng theo tôi biết, nó chỉ là một tổ chức tư nhân, không có quyền can thiệp vào chuyện người khác làm từ thiện!”

Người đàn ông tóc đỏ cười nhếch môi: “Không có quyền can thiệp?”. Hắn ta vẫy tay.

Hai người đàn ông cao lớn kéo Âu Dương Chí Viễn ra. Gương mặt Âu Dương Chí Viễn sưng phù, tay cũng bị gãy một ngón, cả người không thể đứng thẳng.

“Cậu xem cho rõ đi, đây chính là kết cục khi đối đầu với từ thiện đường chúng tôi!” Người đàn ông tóc đỏ hung hăng nói.

Ánh mắt Ngô Bình lạnh lẽo, cậu bước mấy bước tiến đến trước mặt Âu Dương Chí Viễn, vung tay lên, hai tên cao to kia lập tức ngã xuống đất như bị say rượu.

“Cha nuôi, cha không sao chứ?”, cậu thấp giọng nói.

Mắt Âu Dương Trí Viên sưng lên chỉ hé mở được một đường, ông ấy khẽ cười khó coi: “Tiểu Bình, cha không sao. Đám người này đột nhiên bắt cha, cha không kịp báo cho con”.

Ngô Bình khẽ gật đầu: “Cha nuôi, chuyện còn lại cứ giao cho con xử lý, cha cứ ngồi yên”.

Người của mình bị Ngô Bình đánh ngã dễ dàng, người đàn ông tóc đỏ vô cùng kinh ngạc, hắn ta buông tay bên hông, lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu nghĩ mình biết chút công phu thì có thể giương oai trước mặt tôi sao?”

Ngô Bình không quan tâm hắn ta, cậu hỏi: “Cha nuôi, là ai đánh cha?”

Âu Dương Chí Viễn nhìn người đàn ông tóc đỏ, nói: “Là hắn ta dẫn theo hai thuộc hạ đánh cha”.

Ngô Bình đứng dậy đi về phía người đàn ông tóc đỏ, hắn ta lấy một cây súng ra hét lên: “Đứng lại!”

Giây tiếp theo, tay hắn ta bỗng chốc tê rần, súng rơi xuống đất, Ngô Bình thì đã đi đến trước mặt hắn ta, vung tay nắm tóc hắn ta, sau đó tát liên tục vào miệng hắn ta, tuy cậu không dùng pháp lực nhưng mỗi cái tác đều đánh rất mạnh.

Mấy cái tát giáng xuống, mặt người đàn ông tóc đỏ đã sưng phù lên, vừa đen vừa đỏ.

“Cậu dám đánh tôi!” Hắn ta nghiến răng: “Tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết, cậu và người nhà, bạn bè, người bên cạnh cậu đều phải chết!”

Ngô Bình đánh một quyền vào bụng hắn ta, một quyền này dùng cả bí lực, trực tiếp đánh vào ruột hắn ta. Người đàn ông tóc đỏ lập tức đau đến cong người, sắc mặt tái nhợt, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Đánh người này một trận, Ngô Bình nói: “Hiện tại tôi không cần biết tại sao các người lại động đến cha nuôi tôi, cũng không có hứng thú muốn biết, tiếp theo, tôi sẽ loại bỏ từ thiện đường Giang Nam chống lưng của anh!”

Hiện trường còn lại mấy chục người, bọn họ đều kinh sợ nhìn Ngô Bình. Ngay cả phò đường chủ cũng bị đánh rồi, bọn họ càng không dám chọc tức Ngô Bình!

“Ông qua đây”. Ngô Bình ngoắc tay với một ông lão chừng sáu mười.

Ông lão lo sợ chậm rãi đi đến, cúi đầu nói: “Cậu có gì dặn dò?”

Ngô Bình hỏi: “Tổng bộ từ thiện đường Giang Nam ở đâu?”

Ông lão nói: “Ở Hổ Thành”.

Hổ Thành là một trong những thành phố có kinh tế phát triển nhất ở Giang Nam, ở đó có phong cảnh đặc sắc của Giang Nam, đồng thời cũng là nơi có ngành công nghiệp giải trí phát triển nhất tỉnh Giang Nam hay thậm chỉ là trên toàn quốc.

Ngô Bình gật đầu, sau đó cậu đá một chân vào người đàn ông tóc đỏ dưới đất, ông ta lập tức không còn đau đớn nữa, hơn nữa còn khôi phục chút tinh thần.

“Anh tên gì?”

Người đàn ông tóc đỏ không dám mạnh miệng, ngoan ngoãn đáp: “Mã Gia Thăng!”

Ngô Bình: “Anh là gì trong từ thiện đường Giang Nam? Phụ trách chuyện gì?”

“Tôi là phó đường chủ, phụ trách nghiệp vụ từ thiện ở Trung Châu, cùng với mở rộng khu vực ngoài Giang Nam”.

“Mỗi năm từ thiện đường Giang Nam các anh thu được bao nhiêu tiền quyên góp?”

Mã Gia Thăng im lặng mấy giây rồi nói: “Mỗi năm hơn mười tỷ, năm ngoái thu được mười bảy tỷ bốn trăm triệu”.

“Từ thiện đường Giang Nam thành lập bao lâu, tổng cộng thu được bao nhiêu tiền?”

Mã Gia Thăng: “Thành lập chín mươi năm trước, là một chi nhánh của từ thiện đường Đại Hạ”.

Ngô Bình: “Chín mươi năm, các người thu được bao nhiêu tiền?”

Mã Gia Thăng: “Thời kỳ đầu không có nhiều tiền, nhưng lúc đó đầu tư rất nhiều xí nghiệp. Trải qua nhiều năm như vậy, tiền lời cũng rất khả quan. Trước mắt thì toàn bộ tài sản từ thiện đường Giang Nam quản lý vượt hơn một nghìn ba trăm tỷ”.

Ngô Bình cười lạnh: “Một tổ chức từ thiện nhỏ mà nắm tài sản đến hơn một nghìn ba trăm tỷ”.

Mã Gia Thăng: “Đây đều thuộc về ngân sách từ thiện”.

“Mỗi năm các anh bỏ ra bao nhiêu tiền làm từ thiện?”

Mã Gia Thăng: “Mỗi năm bỏ ra một phần trăm ngân sách làm từ thiện. Năm ngoái thì bỏ ra hơn bảy trăm triệu làm từ thiện”.

“Có hàng nghìn tỷ, mà mỗi năm các anh chỉ bỏ ra bảy trăm triệu. Con số này còn không bằng một phần hai mươi số tiền mà anh có được trong năm đó nữa”. Ngô Bình cảm thấy tam quan như sụp đổ.

Mã Gia Thắng: “Có những lúc sẽ nhiều, ví dụ như năm trước nữa đã bỏ ra hai tỷ tư”.

Ngô Bình cười lạnh: “Mấy chuyện này, người bên ngoài biết không?”

Mã Gia Thăng lắc đầu: “Chỉ có vài lời đồn, còn tình hình thực tế thì người ngoài không thể biết được”.

“Người kiểm soát từ thiện đường Giang Nam là ai?”, Ngô Bình hỏi.

Mã Gia Thăng: “Là nhà họ Cừu!”
Chương 2562: Hổ Thành Thế Gia

Ngô Bình chau mày hỏi: “Nhà họ Cừu dựa vào đâu mà đòi khống chế Từ Thiện Đường?”

Mã Gia Thăng: “Con gái nhà họ Cừu là bà hai của tổng đường chủ Phác Thái Long của tổng đường Từ Thiện”.

Ngô Bình: “Phác Thái Long dựa vào đâu mà cai quản tổng đường Từ Thiện?”

Mã Gia Thăng: “Phác hoàng phi xuất thân từ nhà họ Phác, rất được hoàng đế cưng chiều”.

Ngô Bình thở dài: “Hoàng thân quốc thích đúng là nằm ngửa cũng có thể kiếm được tiền”.

Mã Gia Thăng: “Thiên hạ này đều là của hoàng đế Đại Hạ, chuyện này chẳng phải rất bình thường sao?”

Ngô Bình tiếp tục hỏi: “Quyên góp cho mấy người là người như thế nào?”

Mã Gia Thăng: “Cá nhân quyên góp rất ít, chỉ chiếm hai ba phần trăm, nguồn quyên góp chủ yếu đến từ các doanh nghiệp lớn nhỏ trong tỉnh Giang Nam. Mỗi năm những công ty và doanh nghiệp này đều quyên góp cho Từ Thiện Đường một khoản, vì chỉ cần quyên góp thì sẽ có thể tích lũy được điểm đóng góp cho xã hội”.

Ngô Bình: “Điểm tích lũy đóng góp cho xã hội? Thứ đó quan trọng lắm sao?”

Mã Gia Thăng: “Đương nhiên là quan trọng rồi. Điểm tích lũy đóng góp cho xã hội có thể giảm tiền thuế. Hơn nữa, doanh nghiệp với quy mô khác nhau đều bắt buộc phải có được mức điểm tích lũy cống hiến cho xã hội nhất định, nếu không thì sẽ bị phạt nặng. Cứ thiếu một điểm thì sẽ bị phạt một triệu, nhưng nếu như quyên góp cho Từ Thiện Đường của chúng tôi thì cứ quyên một triệu, sẽ được sáu điểm tích lũy, vẫn rất hợp lí”.

Ngô Bình: “Theo lý mà nói thì tiền của Từ Thiện Đường là tài sản của xã hội, nhà họ Cừu có thể dùng được sao?”

Mã Gia Thăng chớp mắt nói: “Hầu hết những chức vụ từ lớn đến nhỏ ở Từ Thiện Đường đều do người nhà họ Cừu nắm giữ, vì vậy, trên thực tế, Từ Thiện Đường là của nhà họ Cừu. Bất kể là việc mua sắm hay sử dụng vốn đều do người nhà họ Cừu quyết định. Mười năm trở lại đây, nhà họ Cừu đã mở hơn cả trăm công ty phụ thuộc Từ Thiện Đường, tất cả đều mang lại lợi nhuận”.

Ngô Bình tiếp tục hỏi: “Tài sản đứng tên nhà họ Cừu có nhiều không?”

“Chắc cũng hơn trăm tỷ, tôi cũng không rõ lắm”.

Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm: “Anh có quan hệ thế nào với nhà họ Cừu?”

Mã Gia Thăng: “Dì tôi gả vào nhà họ Cừu, có được quan hệ đó nên tôi mới có thể làm được phó đường chủ. Có điều tôi không có thực quyền gì, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải nghe theo sự sắp xếp của nhà họ Cừu”.

Ngô Bình: “Ai quy định tất cả tiền quyên góp đều phải đưa cho nhà họ Cừu?”

Mã Gia Thăng: “Không ai quy định cả, nhưng nhà họ Cừu có chỗ dựa nên làm việc rất bá đạo, hơn nữa, mọi thế lực ở tỉnh Giang Nam đều nể mặt nhà họ, lâu dần, mọi người đều không dám quyên cho nhà khác nữa”.

Ngô Bình nhấc bổng Mã Gia Thăng lên, nói: “Anh dẫn tôi đi gặp nhà họ Cừu”.

Mã Gia Thăng ngơ ngác: “Cậu muốn đến nhà họ Cừu sao?”

Ngô Bình: “Vừa hay tôi cũng muốn làm từ thiện, nhưng lại không có kinh nghiệm gì, nhà họ Cừu khống chế Từ Thiện Đường của Giang Nam, vừa hay tôi mượn tay nhà họ Cừu, làm chút việc thiện”.

Mã Gia Thăng vội nói: “Tôi khuyên cậu đừng đi vì nhà họ Cừu có mời về rất nhiều cao thủ bảo vệ”.

Ngô Bình không quan tâm đến anh ta, quay sang hỏi Âu Dương Chí Viễn: “Bố nuôi, con đưa bố về dưỡng thương trước. Bố nghỉ ngơi cho khỏe, đợi tin của con”.

Cậu nói xong thì dẫn theo Mã Gia Thăng và Âu Dương Chí Viễn bay lên cao. Cậu đưa Âu Dương Chí Viễn về chỗ mình ở trước, sau đó lại đưa Mã Gia Thăng đến Hổ Thành, gặp nhà họ Cừu.

Mã Gia Thăng bay trên không trung thì vừa kích thích vừa sợ hãi, đến khi hai người họ đến bầu trời trên đầu Hổ Thành, Ngô Bình đang định đáp đất thì nhìn thấy một chiếc bóng bay từ dưới đất lên, ngưng tụ thành một khuôn mặt người khổng lồ, chặn trước mặt Ngô Bình.

“Ai đó? Đến Hổ Thành làm gì?”. Khuôn mặt đó ghì giọng hỏi.

Ngô Bình chau mày: “Ông là ai?”

Cậu nhận ra được người chặn đường mình có tu vi không quá cao, chỉ là Bí Thai cảnh.

Khuôn mặt khổng lồ lớn tiếng đáp: “Nhà họ Nhan của Hổ Thành, Nhan Tướng Quốc”.

Ngô Bình giật mình, cậu từng nghe người ta nói ở một số thành phố có lịch sử lâu đời đang dần dần hình thành một số thế gia tu hành có thế lực siêu mạnh. E rằng nhà họ Nhan này là một thế lực lớn sống ở Hổ Thành.

Thế gia ở những chỗ này đều có trách nhiệm giữ đất, giữ thành, hễ có tu sĩ nào vào thành thì nhất định phải hỏi rõ ràng trước.

Ngô Bình: “Thì ra là ông Nhan, nghe danh từ lâu. Tôi là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, Ngô Bình, đến Hổ Thành có chút việc”.

Khuôn mặt khổng lồ đó vừa nghe thấy Ngô Bình là đệ tử tinh anh của đại tông hạng nhất thì liền thu nhỏ lại, Nhan Tướng Quốc cũng trở nên khách sáo hơn, nói: “Không ngờ là cậu Ngô, không biết cậu ghé thăm nên không đón tiếp từ xa”.

Ông ta nói xong thì liền có một bóng người từ dưới bay lên, đó là một người đàn ông trung niên, ông ta cười hehe đi về phía Ngô Bình, chắp tay hành lễ và nói: “Cậu Ngô”.

Ngô Bình: “Ông Nhan, lần này tôi đến Hổ Thành mà không báo trước, thật sự xin lỗi”.

Nhan Tướng Quốc cười, nói: “Đâu có, nếu có việc cần nhà họ Nhan tôi ra mặt thì xin cậu cứ nói”.

Ngô Bình: “Vậy thì cảm ơn nhiều”.

Nhan Tướng Quốc: “Nếu cậu không chê thì mời cậu đến phủ uống chén trà”.

Nếu Hổ Thành không có nhà họ Nhan thì Ngô Bình có thể lập tức ra tay, nhưng nếu như có nhà họ Nhan ở đây, cậu không thể không cân nhắc về thái độ của nhà họ Nhan, cậu lập tức nói: “Được, vậy thì xin làm phiền rồi”.

Ngô Bình và Mã Gia Thăng cùng đến nhà họ Nhan, Nhan Tướng Quốc dâng trà và tiếp chuyện với Ngô Bình một cách rất khách sáo.

Mã Gia Thăng không dám nói chuyện, nhưng sau khi biết được thân phận của Nhan Tướng Quốc thì khuôn mặt liền đầy vẻ sợ hãi. Mặc dù nhà họ Cừu có quan hệ thân thích với vua nhưng so với nhà họ Nhan thì thật sự chẳng là gì.

Theo như anh ta được biết, thật ra Hổ Thành này là đất mà Đại Hạ ban cho nhà họ Nhan, nhà họ Nhan mới là chủ nhân thật sự của Hổ Thành. Nhà họ Cừu có bá đạo, huênh hoang thế nào thì khi gặp nhà họ Nhan cũng phải trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, không dám ngông cuồng.

Ngô Bình cười, nói: “Ông Nhan, gia tộc của ông sống ở Hổ Thành bao lâu rồi?”

Nhan Tướng Quốc cười, nói: “Tính từ đời đầu tiên thì đã hơn tám trăm năm mươi năm rồi”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì bắt đầu từ tiền triều, nhà họ Nhan đã ở đây rồi”.

Nhan Tướng Quốc gật đầu: “Đúng vậy”.

Ngô Bình quyết định đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Ông Nhan có biết nhà họ Cừu không?”

Nhan Tướng Quốc: “Có phải là nhà họ Cừu quản lý Từ Thiện Đường đó không?”

Ngô Bình gật đầu: “Không sai, chính là nhà họ Cừu đó”.

Nhan Tướng Quốc gật đầu: “Đương nhiên là biết, nhà họ Cừu đó cũng có chút quan hệ trong triều, vì vậy kiếm được không ít tiền, có điều người nhà họ Cừu đều là phàm phu tục tử, trong mắt chúng tôi họ chẳng đáng là gì”.

Ngô Bình: “Không sai, có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là phù du, chớp mắt cũng thành cát bụi”.

Nhan Tướng Quốc: “Lần này cậu đến Hổ Thành là vì nhà họ Cừu sao?”

Ngô Bình: “Thật không dám giấu, nhà họ Cừu vô cớ đánh đập một trưởng bối của tôi, tôi đến để dạy dỗ người nhà họ Cừu”.

Nhan Tướng Quốc im lặng vài giây rồi nói: “Theo lý thì đây là chuyện riêng của cậu, nhà họ Nhan tôi không tiện hỏi, có điều người nhà họ Cừu này cũng có chút quan hệ, nếu cậu động đến họ thì đồng nghĩa với việc đắc tội với hoàng thân của Thần Kinh, chắc hoàng gia cũng sẽ không bỏ qua đâu. Nhưng tha lỗi cho tôi nói thẳng, Đại Hạ có thể đứng vững giữa các cường quốc lớn, và gìn giữ được hơn bảy trăm năm chứng tỏ có một thế lực vô cùng lớn mạnh đứng phía sau ủng hộ”.

Ngô Bình hiểu ý của Nhan Tướng Quốc, cậu nói: “Vậy theo ý của ông Nhan, tôi nên bỏ qua sao?”

Nhan Tướng Quốc cười, nói: “Đương nhiên là không thể bỏ qua rồi, thân phận cậu tôn quý, sao có thể bị một đám người thấp kém này ức hiếp được? Bây giờ tôi sẽ viết thư cho hoàng đế bệ hạ, nói rõ sự tình để ông ấy định đoạt”.
Chương 2563: Ông Mặc

Ngô Bình: “Hoàng đế biết chuyện này, xử lý thế nào?”

Nhan Tướng Quốc: “Hoàng đế là người thông minh, người tài giỏi bên cạnh vô số, tôi nghĩ ông ấy sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy nghe theo ông Nhan”.

Mã Gia Thăng ở bên cạnh nghe lén khẽ thở phào, anh ta thực sự sợ Ngô Bình trực tiếp chém giết, vậy thì không cách nào thu dọn được rồi!

Lúc này Ngô Bình đá chân Mã Gia Thăng một cái, nói: “Anh quay về báo với nhà họ Cừu, nói bổn công tử đã đến Hổ Thành!”

“Vâng vâng, tôi lập tức đi báo ngay!”

Mã Gia Thăng hoảng sợ chạy ra khỏi Nhan phủ, người nhà họ Nhan cũng không ngăn lại, Nhan Tướng Quốc nói: “Công tử, thân phận cậu cao quý, sau này những chuyện nhỏ như vậy cứ trực tiếp gặp người đứng đầy bọ họ. Đám người này như ếch ngồi đáy giếng thôi, không biết gì cả, không biết cậu mạnh thế nào. Nhưng chủ tử và chỗ dựa của bọn họ thì khác, út nhiều cũng có chút mắt nhìn”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông Nhan nhắc nhở cũng đúng”.

Nhan Tướng Quốc viết một bức thư, ném lên không, thư tự động bay đi. Sau đó, ông ấy tiếp tục nói chuyện với Ngô Bình.

Ở bên kia, Mã Gia Thăng như chạy trốn xông vào nhà họ Cừu. Anh ta cũng xem như là khách quen của Cừu phủ, người làm, bảo vệ cũng không ngăn anh ta.

Lúc này, người nhà họ Cừu đều đang tập trung họp, các thành viên chủ chốt đều có mặt, trong đó có cả người đứng đầu nhà họ Cừu, Cừu Linh Quân.

Cừu Linh Quân thấy Mã Gia Thăng vội vàng lao vào, bất giác khẽ nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Gia Thăng, chuyện gì mà lại hoảng sợ như vậy?”

Mã Gia Thăng thở gấp gáp, nói: “Dượng! Xảy ra chuyện rồi, cháu đi dạy dỗ cái tên Âu Dương Chí Viễn kia, không ngờ người sau lưng ông ta lại là cao nhân. Người đó là đệ tử tinh anh của tông gì đó, đến cả người đứng đầu nhà họ Nhan cũng rất khách sáo với cậu ta!”

Thông tin khác thì không quan trọng, nhưng “người đứng đầu nhà họ Nhan” lại khiến Cừu Linh Quân lập tức căng thẳng, ông ta vội nói: “Người nhà họ Nhan sao lại can thiệp vào?”

Mã Gia Thăng kể lại chi tiết chuyện xảy ra, Cừu Linh Quân nghe xong thì vừa sợ vừa bực, tức giận nói: “Trước khi cháu động đến người ta, tại sao không điều tra cho rõ ràng?”

Dân gian có câu: dân không đấu với quan, phàm không đấu với tiên!

Người phàm như anh ta dù có quyền có thế thì có là gì đâu chứ? Tiên gia thủ đoạn nhiều vô kể, giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến kẻ phàm phu tục tử mất mạng!

Vẻ mặt Mã Gia Thăng khổ sở: “Dượng à, cháu cũng không ngờ ông ta lại có lai lịch lớn như vậy, nếu không có đánh chết cháu cũng không dám đắc tội với ông ta!”

Cừu Linh Quân chắp tay sau lưng đi qua đi lại.

Lúc này, một ông lão nói: “Cũng may người này nghe theo lời khuyên của nhà họ Nhan, không trực tiếp ra tay. Nếu không nhà họ Cừu cũng xong rồi!”

Cừu Linh Quân gấp gáp, ông ta hỏi: “Chú hai, chú nghĩ hoàng đế sẽ xử lý chuyện này thế nào?”

Ông lão khẽ thở dài: “Chú biết Liên Sơn Tông, nghe nói là tông môn hạng nhất của Tiên Giới. Thế lực như vậy rất đáng sợ. Mà người này lại là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, e rằng không phải người chúng ta có thể đụng đến. Nhưng dù sao hoàng đế cũng có uy nghiêm của hoàng đế, chú nghĩ cũng sẽ không quá đáng đâu”.

Sau đó ông ta lại nhắc nhở: “Trong số các cao thủ chúng ta mời đến, không phải có ông Mặc có đạo hành rất cao sao?”

Cừu Linh Quân vỗ đầu: “Đúng rồi, mau mời ông Mặc đến!”

Không lâu sau đó, một người trung niên mặc trường sam xanh lam xuất hiện, ông ta ôm quyền: “Gia chủ, ông tìm tôi có chuyện sao?”

Cừu Linh Quân vội nói: “Ông Mặc, ông giao thiệp rộng ở Tiên Giới, chắc chắn có nghe đến Liên Sơn Tông chứ?”

Ông Mặc khẽ cười: “Có nghe nói. Miễn cưỡng cũng xem như tông môn nhất phẩm. Nhưng truyền thừa của Liên Sơn Tông có hạn, đời này rất khó xuất hiện thiên kiêu đỉnh cao”.

Cừu Linh Quân: “Trước mắt nhà họ Cừu chúng ta đã đắc tội với một đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông. Ông Mặc nghĩ xem chúng ta nên đối phó thế nào?”

Vẻ mặt ông Mặc có chút nghiêm trọng, nói: “Đệ tử tinh anh của tông môn hạng nhất không kém gì đệ tử tinh anh của giáo lớn vạn năm. Đắc tội với nhân vật như vậy, chắc chắn rất phiền phức!”

Cừu Linh Quân thở dài: “Ai nói không phải chứ!”

Ông Mặc di chuyển vài bước tại chỗ, nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, người như vậy, nhà họ Cừu không gây chuyện nổi, cuối cùng chắc chắn phải xin lỗi bồi thường, còn người ta có chấp nhận hay không thì cũng chưa chắc”.

Vẻ mặt Cừu Linh Quân u sầu: “Chẳng lẽ đệ tử tinh anh khó giải quyết đến vậy sao?”

Ông Mặc: “Tuy Liên Sơn Tông không tính là đứng đầu trong các tông môn hạng nhất, nhưng thực lực không hề yếu. Theo tôi biết, bọn họ cũng chỉ có một, hai vị đệ tử tinh anh thôi. Những đệ tử tinh anh này gần như có thể có được tài nguyên tu luyện của cả tông, lại thêm thiên phú bất phàm, tốc độ tu hành của bọn họ cực kỳ nhanh. Thông thường chỉ trong thời gian ngắn thì đệ tử tinh anh có thể trưởng thành! Một đệ tử tinh anh sẽ có tiềm lực vô biên. Cậu ta có thể là cao thủ thần thông, cũng có thể trở thành đại năng đạo cảnh”.

Sắc mặt Cừu Linh Quân càng trở nên khó coi, đừng nói đến đạo cảnh, cho dù tu sĩ thần thông thôi cũng không phải là người mà nhà họ Cừu dám đắc tội.

“Nói như vậy, chúng tôi chỉ có thể nghe theo số trời, để mặc cậu ta xử lý sao?”, Cừu Linh Quân không cam tâm hỏi.

Ông Mặc khẽ thở dài, nói: “Mọi người không phải tử thù, không cần phải dùng đến chiêu hiểm”

Nói đến đây, ông ta bỗng nghĩ đến gì đó, mắt sáng lên, nói: “Đúng rồi, gia chủ, nhiều năm trước, chẳng phải nhà họ Cừu có được một món bảo bối sao?”

Cừu Lin Quân nheo mắt: “Ông Mặc cũng biết chuyện này?”

Ông Mặc cười nói: “Tôi ở nhà họ Cừu ba năm, ít nhiều cũng có nghe nói”.

Cừu Linh Quân: “Bảo bối này có liên quan gì đến chuyện này? Trừ phi, ông muốn tôi tặng bảo bối này cho tên họ Ngô kia, để cậu ta bớt giận?”

Ông Mặc nói: “Theo tôi biết, bảo bối kia rất nguy hiểm, không phải sao? Nếu tặng bảo bối cho người này, đối phương bởi vậy mà chết…”

Cừu Linh Quân suy nghĩ trong lòng, món bảo bối kia của nhà họ Cừu quả thật rất nguy hiểm, nhưng nếu lấy ra thì ông ta vẫn có phần không nỡ.

Ông Mặc nói: “Gia chủ, thứ cho tôi nói thẳng. Chuyện này đến tôi cũng biết thì người ngoài ít nhiều gì cũng biết đôi chút. Với thế lực của nhà họ Cừu, chỉ sợ không giữ nổi bảo bối này, bảo bối này ắt sẽ đổi chủ”.

Cừu Linh Quân cũng là người thông minh, ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tuy nói như vậy, nhưng nhỡ đâu cậu ta có thể hàng phục được bảo bối thì sao?”

Ông Mặc lắc đầu: “Không thể! Bảo bối đó chính là chân linh của Bạch Hổ trong Tứ Tượng tạo thành, đừng nói cậu ta là đệ tử tinh anh tông môn, mà cho dù là thiên kiêu trong mười người đứng đầu ở Tiên Giới cũng chưa chắc có cơ hội hàng phục được Hổ Linh!”

Cừu Linh Quân bất giác có chút nghi ngờ, ông Mặc này biết chuyện quá cặn kẽ!

Ông ta không nhịn được đánh giá ông Mặc: “Ông Mặc, ông đến nhà họ Cừu tôi ba năm, không phải là vì món bảo bối này mà đến đấy chứ?”

Ông Mặc khẽ cười: “Quả thật trước khi đến tôi có nghe nói đến tin đồn về bảo bối này. Nhưng tốt xấu gì người bên ngoài cũng không biết được bảo bối này là vật do chân linh của Bạch Hổ tạo thành”.

“Vậy sao ông Mặc biết được?”, Cừu Linh Quân hỏi.

Ông Mặc nói: “Gia tộc tôi đã từng truy tìm tung tích vật này cả nghìn năm, tôi cũng mới xác định nó ở nhà họ Cừu trước đó không lâu”.

Lúc này Cừu Linh Quân lại cảnh giác: “Quả nhiên anh đến là vì bảo bối!”

Ông Mặc cười nói: “Gia chủ, nếu tôi thật sự muốn lấy bảo bối, anh cảm thấy nhà họ Cừu có thể bảo vệ nổi không?”

Nghĩ đến tu vi cao thâm của người này, Cừu Linh Quân giật mình, hỏi: “Ông không muốn bảo bối?”

Ông Mặc nói: “Không phải không muốn, là không thể. Bách Hổ chủ sát, chỉ cần tôi ở gần nó trong phạm vi mười bước chân thì thần hôn sẽ bị chân linh Bạch Hổ giết chết!”

Cừu Linh Quân thở phào: “Nhưng tôi rõ ràng có thể đến gần nó, sao ông lại không thể?”

Ông Mặc: “Rất đơn giản, ông là người phàm, tôi là tu sĩ. Vì vậy chân linh Bạch Hổ vô hại đối với anh, nhưng đối với tôi thì có sức uy hiếp đến tính mạng!”
Chương 2564: Bảo bối thần bí

Cừu Linh Quân im lặng một lúc, hỏi: “Nói như vậy, tôi chỉ cần đưa cậu ta đến gần bảo vật thì cậu ta chắc chắn sẽ chết”.

Ông Mặc: “Không sai! Người này mà chết thì dù là Liên Sơn Tông cũng sẽ không nói gì”.

Cừu Linh Quân: “Nhưng nếu như vậy, tin tức bảo vật sẽ bị lan truyền nhanh chóng”.

Ông Mặc lạnh nhạt nói: “Gia chủ, vừa nãy tôi cũng đã nói, nhà họ Cừu không giữ nổi bảo vật này. Sau chuyện này, không bằng giao nó cho tại hạ, tại hạ sẽ đưa ra một điều kiện khiến nhà họ Cừu hài lòng!”

Cừu Linh Quân suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Trước mắt cũng chỉ đành như vậy”.

Lúc này ở Nhan phủ, Ngô Bình rất nhanh đã nhận được tin tức của hoàng đế. Dù sao Ngô Bình cũng là đệ tử tinh anh của tông môn nhất phẩm, hoàng đế biết chuyện thì cũng khá coi trọng, lập tức hạ chỉ.

Nhan Tướng Quốc nhận thánh chỉ thì liếc nhìn, sau đó giao cho Ngô Bình.

Ngô Bình lướt nhìn thư của hoàng đế, hoàng đế yêu cầu nhà họ Cừu vĩnh viễn rút khỏi việc quản lý Từ Thiện Đường Giang Nam, đóng cửa toàn bộ công ty có liên quan, nghiêm trị nhân viên có dính líu. Ngoài ra, nhà họ Cừu còn phải xin lỗi bồi thường với Ngô Bình cho đến khi Ngô Bình hài lòng mời thôi.

Đọc xong thư của hoàng đế, Ngô Bình nói: “Bệ hạ nói như vậy khiến tôi rất hài lòng, có phải tôi có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì không?”

Nhan Tướng Quốc cười ha ha, nói: “Cậu Ngô, bệ hạ đây là đã nể mặt cậu rồi. Tôi nghĩ, có phải cậu cũng nên nể mặt bệ hạ không?”

Ngô Bình ừ một tiếng: “Ông Nhan yên tâm, điều kiện của tôi sẽ không quá đáng”.

Nhan Tướng Quốc: “Tôi nghĩ nhà họ Cừu chẳng mấy chốc sẽ cử người đến thôi”.

Quả nhiên, mười phút sau, Cừu Linh Quân đích thân đưa các nhân vật chủ chốt nhà họ Cừu đến xin gặp Ngô Bình.

Trong sảnh Nhan phủ, cuối cùng Cừu Linh Quân cũng gặp được Ngô Bình, ông ta bước lên trước, kính cẩn nói: “Bái kiến cậu Ngô!”

Ngô Bình: “Người của ông đánh đập giam giữ một bề trên của tôi. Tôi vốn nghĩ hôm nay sẽ san bằng nhà họ Cừu, nhưng do ông Nhan nói giúp cho các người nên các người mới có thể ở đây gặp tôi”.

Cừu Linh Quân vội vàng kính cẩn thi lễ với Nhan Tướng Quốc: “Cám ơn ông Nhan!”

Nhan Tướng Quốc: “Cừu gia chủ, ý chỉ của bệ hạ có lẽ ông cũng nhận được rồi, nên làm gì thì không cần tôi nói chứ?”

“Vâng vâng, Linh Quân! Đã hiểu!”. Nói xong ông ta lại thi lễ với Ngô Bình: “Cậu Ngô, bệ hạ yêu cần nhà họ Cừu tôi rút khỏi việc quản lý Từ Thiện Đường, xin lỗi rồi bồi thường cho cậu, đây đều là chuyện nên làm. Tiểu nhân suy đi nghĩ lại, muốn dùng một món bảo bối cầu mong cậu Ngô tha thứ!”

Nghe thấy có bảo bối, Ngô Bình chợt động lòng, hỏi ông ta: “Bảo bối gì?”

Cừu Linh Quân nói: “Món bảo bối này rất quý giá, ngay cả tu sĩ đạo cảnh nhìn thấy cũng phải động lòng”.

Ngô Bình thấy hứng thú bèn hỏi: “Ồ, đó là bảo bối gì vậy?”

Cừu Linh Quân cười nói: “Cậu Ngô thấy rồi thì tự nhiên biết thôi”.

Ngô Bình lập tức nói: “Được. Nếu bảo bối kia thật sự quý giá như ông nói, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ”.

Cừu Linh Quân vui mừng: “Cảm ơn cậu! Cậu Ngô, bây giờ tôi dẫn cậu đi?”

Ngô Bình nói với Nhan Tướng Quốc: “Ông Nhan, vẫn phải làm phiền ông, đi cùng tôi đến nhà họ Cừu một chuyến”.

Nhan Tướng Quốc cười nói: “Đương nhiên!”

Vì thế, một nhóm người hùng hổ đến nhà họ Cừu. Trong một sân viện nhỏ ở nhà họ Cửu, vừa đến sân viện Ngô Bình đã phát hiện sân viện này không hề đơn giản, bên trong lại có sắp đặt pháp trận thần niệm bảo vệ.

Lúc này Cừu Linh Quân đi đến góc tường, lấy ra mấy viên gạch xanh lam từ bên trong.

Mấy viên gạch được lấy ra, pháp trận trong sân viện lập tức ngừng lại, nhóm Ngô Bình cảm nhận rõ rệt, bên dưới sân viện có động ngầm.

Cừu Linh Quân mời Ngô Bình đến thư phòng, rồi nhấn vào công tắc ẩn. Sau đó, một mặt tường di chuyển sang bên cạnh, để lộ một cầu thang đi xuống bên dưới.

“Cậu Ngô, món bảo bối này không nhỏ, tôi chỉ dẫn một mình cậu xuống thôi”.

Ngô Bình gật đầu, cậu to gan lớn mật, cho dù đối phương có cái bẫy thì cậu cũng không sợ. Vì thế hai người một trước một sau đi xuống bên dưới.

Cầu thang này được xây rất dốc, đi xuống dưới chừng hai mươi mất mét thì tiến vào một đường hầm rộng.

Cừu Linh Quân vẫn giữ thái độ cung kính, giải thích với Ngô Bình: “Cậu Ngô, con đường này là do một phú thương triều đại trước xây dựng. Lúc đó binh mã loạn lạc, nhỡ đâu có cướp bóc xâm nhập thì chủ nhân có thể dẫn theo người nhà chạy trốn từ bên dưới”.

Ngô Bình ừ một tiếng, cảm thấy ở đây rất thoáng gió, bèn hỏi: “Đường hầm dẫn đến đâu?”

Cừu Linh Quân: “Dẫn đến một sơn động ẩn sau một ngọn núi. Trong sơn động có đủ vật tư, có thể cung cấp cho cả trăm người sống trong đó qua mấy tháng”.

Ngô Bình: “Trí tuệ người xưa quả là khiến người ta khâm phục”.

Đi trong đường ngầm chừng hơn hai mươi dặm thì xuất hiện một thềm đá hướng lên trên. Đi theo đến chừng hai trăm mét, Ngô Bình đã đến sườn núi. Sườn núi được chia cắt thành các khu vực khác nhau, khu vực này dự trữ một lượng lớn các vật dụng hàng ngày, ví dụ như đồ hộp, nước tinh khiết, bánh quy, rau muối…

Đi qua khu vực này, một cánh cửa sắt lớn đã đập vào mắt, trên cửa có khóa đồng. Trông thì khóa này có vẻ đã lâu rồi chưa được mở, bên trên có một lớp bụi dày đặc.

Cừu Linh Quân lấy chìa khóa ra mở khóa đồng, cười nói: “Cậu Ngô, bảo bối này có linh khí, tôi là cơ thể người phàm, không thể đến quá gần, cậu tự mình vào trong quan sát vậy”.

Ngô Bình đáp lại rồi hỏi: “Bên trong ngoài bảo bối này còn có thứ gì khác không?”

Cừu Linh Quân lắc đầu: “Chỉ có một bảo vật kia thôi, không có vật gì khác”.

Ngô Bình đẩy cửa bước vào, sau cánh cửa là một con đường đá khá rộng, cậu không nhanh không chậm đi hết con đường mười mấy mét, rồi lại rẽ phải đi mười mấy mét, đến cuối con đường là một cánh cửa đá, cậu khẽ đẩy, cánh cửa đá đã mở ra, bên trong có một hầm đá rất lớn.

Cậu tiến vào hầm đá, vừa đi mấy bước thì dưới chân bỗng xuất hiện mấy luồng sáng trắng. Luồng sáng trắng này là một luồng năng lượng nào đó, nó giống như tia chớp, thoáng chốc đã xuyên vào người Ngô Bình, tiến vào thần hồn!

Chỉ trong chốc lát, thần hồn và thân thể Ngô Bình đều tê cứng, đứng nguyên tại chỗ. Sau đó, cậu cảm thấy càng lúc càng có nhiều luồng sáng trắng tiến vào thân thể và thần hồn cậu. Thế nhưng, cậu cũng không cảm thấy có nguy hiểm gì, cũng không cảm thấy khó chịu, trái lại thân thể và thần hồn cậu lại rất thích luồng năng lượng này, hai bên có độ tương thích cực cao.

Khoảng chừng năm phút sau, Cừu Linh Quân vẫn đang vểnh tai nghe động tĩnh cuối cùng cũng to gan đi vào. Đi đến hầm đá, ông ta nhìn thấy Ngô Bình bất động đứng tại chỗ, quanh người được bảo phủ bởi một luồng sáng trắng.

Mắt ông ta sáng lên, lẩm bẩm nói: “Cậu Ngô, xin lỗi, là cậu ép tôi!”. Nói xong, ông ta lại lui ra bên ngoài cánh cửa sắt. Ông ta muốn đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến khi Ngô Bình chết hoàn toàn thì lại đi nói với Nhan Tướng Quốc!

Không gian trong hầm đá như sớm đã bị ánh sáng trắng bạc này chiếm giữ, vách tường, mặt đất, trên trần không ngừng có năng lượng màu trắng bực này tuôn ra, sau đó đều bị thân thể và thần hồn Ngô Bình hấp thụ. Năng lượng trắng bạc mang theo một luồng sát khí rất nguy hiểm với thân thể và thần hồn Ngô Bình, vì vậy dù mạnh mẽ như cậu nhưng thoáng chốc cũng trở nên ngây dại, không thể động đậy.
Chương 2565: Bạch Hổ Tiên Kiếm, kiếm pháp vô địch

Khi năng lượng trắng bạc càng lúc càng nhiều, cơ thể và thần hồn của Ngô Bình cũng dần cảm nhận được sự uy hiếp đến tính mạng. Chính vào lúc đó, giữa hư không bỗng có một loại sức mạnh huyền diệu xuyên qua, sức mạnh đó nhẹ nhàng cân bằng đặc tính băng lạnh của năng lượng trắng bạc, giúp Ngô Bình dễ dàng hấp thụ nó hơn.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, gần như tất cả năng lượng trắng bạc đều đã bị Ngô Bình hấp thụ, cơ thể cậu không còn tê dại nữa cậu từ từ lắc nhẹ cổ, sau đó nhìn lên trên chiếc bàn đá dài ở cách đó không xa, trên bàn có đặt một chiếc hộp dài gần một mét rưỡi, rộng hơn ba mươi centimet, bên ngoài chiếc hộp được bao bọc bởi ánh sáng bạc. Hơn nữa, ánh sáng đó còn ngưng tụ thành hình dạng phù văn, lơ lửng xung quanh chiếc hộp ngọc, dịch chuyển từ từ.

Ngô Bình bước thật nhanh qua, mở chiếc hộp ngọc ra, một luồng kiếm qua liền đập vào mắt và bị cậu dùng một chưởng đánh tan. Nếu không nhờ một tiếng trước đó cậu hấp thụ đủ năng lượng trắng bạc thì luồng kiếm quang này đã có thể lấy mạng cậu rồi.

Kiếm quang tan biến, Ngô Bình phát hiện thật ra chiếc hộp dài là một hộp kiếm, bên trong có chứa một thanh kiếm dài cũ kĩ cán kiếm là đầu hổ, trên lưỡi kiếm có tiên văn lúc ẩn lúc hiện. Ngoài thanh kiếm dài ra còn có một miếng ngọc được đặt bên dưới kiếm.

Ngô Bình quan sát một lát rồi đưa tay cầm thanh kiếm lên, cậu vừa chạm vào thanh kiếm thì liền có năng lượng lạnh buốt vô tận truyền vào cánh tay, may mà trước đó cậu đã hấp thụ đủ năng lượng tương tự, hơn nữa trong cơ thể cũng có năng lượng thần bí khắc chế được những kẻ xâm lược này nên cậu không cảm thấy có gì bất ổn.

Cậu cất kiếm rồi lại cầm miếng ngọc lên, trong miếng ngọc có cất một số tin tức, Ngô Bình truyền năng lượng hấp thụ được vào trong thì miếng ngọc liền phát ra ánh sáng trắng, rất nhiều tin tức chạy vào trong biển ý thức của Ngô Bình.

Một lúc sau, Ngô Bình bỗng lẩm bẩm: “Thì ra là Bạch Hổ Tiên Kiếm”.

Thanh kiếm này tên là Bạch Hổ Tiên Kiếm, được tạo ra từ chân linh Bạch Hổ, sức sát thương đáng sợ vô cùng. Trong miếng ngọc ghi lại một bộ kiếm pháp, tên là kiếm pháp Bạch Hổ Trảm Tiên, uy lực của kiếm pháp này kinh thiên động địa, là kiếm pháp vô địch.

Những lời Cừu Linh Quân nói đều không sai, đấy là bảo bối cực kỳ quý giá, là thứ mà tu sĩ đạo cảnh nhìn thấy đều phải động lòng. Có điều Cừu Linh Quân cũng không chịu an phận, ông ta đưa cậu đến đây chắc cũng là vì muôn mượn sát khí của Bạch Hổ Tiên Kiếm hại chết cậu.

Cậu cười lạnh lùng, cất cả miếng ngọc và hộp đựng kiếm vào, sau đó đi ra ngoài.

Cừu Linh Quân đã đợi rất lâu, ông ta định chờ thêm mười phút nữa sẽ vào trong xem lại thử, nhưng lúc ông ta đang mừng thầm, tưởng đâu diệu kế đã thành công thì Ngô Bình bỗng đẩy cửa bước ra ngoài.

Lúc Cừu Linh Quân nhìn thấy Ngô Bình thì mặt liền trắng bệch, run run nói: “Cậu Ngô, cậu không sao à?”

Ngô Bình cười khẩy: “Đương nhiên là tôi không sao rồi, ông tưởng đâu một thanh kiếm cỏn con mà có thể hại chết được tôi sao?”

Cừu Linh Quân quỳ xuống một cái “thịch”, nói: “Cậu không sao thì tốt, lúc nãy tôi vào trong quan sát, thấy cậu đứng im không động đậy, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, muốn ra ngoài tìm người giúp đỡ nhưng lại sợ làm hại đến an toàn tính mạng của cậu, nên…”

Ngô Bình bình thản đáp: “Ông không cần phải giải thích, thực tế thế nào thì cả tôi và ông đều biết rõ. Có điều, thứ này đúng thật rất quý, tôi có thể tha chết cho ông nhưng bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Cừu ông hãy từ bỏ Từ Thiện Đường, giao nó lại cho bố nuôi tôi quản lý đi. Ngoài ra, tiền của nhà họ Cừu có được bao năm nay cũng phải được giao ra một nửa, nửa còn lại cũng đủ để người nhà họ Cừu tiếp tục làm người giàu có”.

Cừu Linh Quân mới sợ đến chết đi sống lại, còn tưởng Ngô Bình muốn giết chết mình, giết sạch cả nhà họ Cừu, giờ nghe cậu nói vậy thì liền thở phào, nói: “Cậu nhân từ, cảm ơn cậu”.

Một lúc sau, Ngô Bình và Cừu Linh Quân cùng xuất hiện trước mặt mọi người, Nhan Tướng Quốc đợi hơn một tiếng đồng hồ đã bắt đầu lo lắng nên khi nhìn thấy Ngô Bình bước tra thì liền hỏi: “Cậu không sao đấy chứ?”

Ngô Bình bình thản nói: “Ông Nhan, tôi không sao, lúc nãy tôi đã nói chuyện với gia chủ Cừu rồi, nhà họ Cừu sẽ giao lại Từ Thiện Đường, đồng thời giao ra một nửa gia sản, chuyện này xem như bỏ qua”.

Cừu Linh Quân liền nói: “Vâng, tôi và cậu Ngô đã thương lượng với nhau như thế”.

Nhan Tướng Quốc gật đầu: “Ừm, vậy thì tốt”.

Ngô Bình cũng không sợ nhà họ Cừu hối hận, cậu và Nhan Tướng Quốc đã cùng nhau rời khỏi, về lại nhà họ Nhan.

Nhan Tướng Quốc thấy sắp đến giờ trưa nên muốn giữ Ngô Bình lại ăn cơm nhưng cậu đã hẹn trước với Liễu Kim Long, rất muốn đến xem thử số dược liệu đó nên cuối cùng đã chào tạm biệt và rời khỏi nhà họ Nhan.

Có điều, cậu có ấn tượng khá tốt với Nhan Tướng Quốc, hai bên cũng xem như đã là bạn của nhau, và đã hẹn hôm khác đến nhà nhau thăm hỏi.

Ngô Bình về đến nhà thì thấy Liễu Kim Long đang chờ mình trong phòng khách, Ngô Đại Hưng đang nói chuyện với ông ta.

Liễu Kim Long từng là Long gia, địa vị rất cao, có điều trước mặt Ngô Đại Hưng, ông ta vẫn tỏ ra vô cùng cung kính.

“Đã đem đồ đến chưa?”, Ngô Bình hỏi.

Liễu Kim Long liền đứng dậy, nói: “Cậu Ngô, đồ nằm hết đây rồi”.

Trên sàn đặt rất nhiều thùng giữ nhiệt, sau khi mở ra, mỗi thùng đều có chứa hai ba hộp ngọc, mỗi hộp đều có một cây thuốc.

Ngô Bình chỉ mở một thùng trong số đó ra, phát hiện cây thuốc trong hộp ngọc ít nhất cũng là dược liệu tứ phẩm, hơn nữa vẻ ngoài còn khá tốt, cậu nói với vẻ rất hài lòng: “Không tồi, quay về đợi tin tốt đi, trong vòng ba ngày tôi sẽ đưa đan dược đến”.

Liễu Kim Long vui mừng, nói: “Cảm ơn cậu, bản đồ được để chung với dược liệu, cậu giữ kỹ nhé”.

Ngô Bình cầm bản đồ lên nhìn sơ qua, không có phát hiện gì nên cất vào trước.

Dương Quế Chi thấy sắp tới giờ cơm nên đã xuống bếp nấu thức ăn trước, Ngô Bình bèn giữ Liễu Kim Long lại ăn cơm. Liễu Kim Long khách sáo, không từ chối được nên đã ở lại cùng ăn cơm với họ.

Ngô Bình mở một chai rượu, hai người cùng uống vài ly thì Liễu Kim Long nói: “Cậu Ngô, nghe nói ông Âu Dương gặp chuyện, cậu đã ra mặt giải quyết sao?”

Ngô Đại Hưng cười, nói: “Bố nuôi con đã về nhà rồi, không sao cả, Tiểu Bình, con đã giải quyết thế nào thế?”

Liễu Kim Long cũng tò mò, hóng tai nghe.

Ngô Bình: “Người ra tay là người của Từ Thiện Đường ở Giang Nam, Từ Thiện Đường đó là do nhà họ Cừu quản lý. Con bắt phó đường chủ của họ, bảo đưa con đến nhà họ Cừu ở Hổ Thành và định cho nhà họ Cừu này một trận, nhưng con vừa đến Hổ Thành thì đã gặp được Nhan Tướng Quốc, thế gia tu hành ở đó.

Liễu Kim Long nghe thấy Nhan Tướng Quốc thì tái mặt, nói: “Tu vi của người đó cực kỳ cao, học vấn uyên thâm, e là không dễ đối phó”.

Ngô Bình cười, đáp: “Chúng tôi không có xung đột, ông ấy rất khách sáo với tôi. Nhờ có sự khuyên bảo của ông ấy, tôi đã không động đến nhà họ Cừu, mà để ông ấy viết thư cho hoàng đế”. Sau đó cậu đã kể lại những chuyện xảy ra tiếp sau đó, nhưng đương nhiên là đã bỏ qua chuyện về Bạch Hổ Tiên Kiếm.

Liễu Kim Long cảm thán, nói: “Thân phận đệ tử tinh anh của cậu đúng là cao quý không thể với tới, Nhan Tướng Quốc đó cũng chỉ có thể bợ đỡ, không dám đắc tội”.

Ngô Bình: “Không tới mức bợ đỡ, mọi người cùng là bạn. Nếu Từ Thiện Đường đã giao cho chúng ta quản vậy sau này tổng bộ của Từ Thiện Đường nên chuyển đến đây đi. Mặc dù bố nuôi tôi giỏi quản lý nhưng Từ Thiện Đường liên quan nhiều đến việc giang hồ, tôi nghĩ để anh quản lý một thời gian trước, còn bố nuôi tôi hỗ trợ bên cạnh, đợi Từ Thiện Đường đi vào nề nếp thì hãy chính thức giao cho anh ấy quản lý”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK