Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 951: Chuyện nhỏ thôi

Chu Nhan là đàn em trong trường cảnh sát của Chu Nhược Tuyết, quan hệ giữa hai người rất tốt. Sau khi Chu Ngược Tuyết trở thành phó giám đốc thì điều Chu Nhan từ huyện dưới lên làm việc ở tỉnh.

Nghe Chu Nhược Tuyết nói thế, Chu Nhan không kiên quyết nữa chỉ nhìn chằm chằm Ngô Bình. Cô ta không nghĩ chuyên gia này có gì giỏi, cô ta đã gặp rất nhiều chuyên gia nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp người giống Ngô Bình.

Tiếp theo Chu Nhược Tuyết xác định ứng viên, ngoài Ngô Bình còn có năm người cùng ngành, trong đó có cả Chu Nhan.

Mười phút sau, họ bước vào một chiếc xe thương vụ, cùng đến nơi hành động với đoàn xe, một nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô tỉnh.

Trên xe, Ngô Bình ngồi cùng chỗ với Chu Nhược Tuyết, anh lấy một viên Sinh Mệnh đan ra đưa cho Chu Nhược Tuyết nói: “Uống nói trước khi ngủ”.

Chu Nhược Tuyết tò mò nhìn một cái hỏi: “Đây là cái gì?”

Ngô Bình: “Sinh Mệnh đan, có thể làm tăng tiềm năng tuổi thọ của con người”.

Chu Nhan ngồi đối diện, cô ta nói: “Giới hạn tuổi thọ cũng có thể tăng lên được sao? Đan dược tốt như vậy có thể cho tôi một viên không?”

Ngô Bình nhìn cô ta nói: “Tôi không quen biết cô”.

Chu Nhan trợn mắt, quay mặt sang chỗ khác, “hứ” một tiếng: “Ai thèm”.

Chu Nhược Tuyết biết rõ Ngô Bình không gạt mình, Sinh Mệnh đan này chắc chắn có thể tăng giới hạn tuổi thọ thật, thế là cô ấy cẩn thận cất đan dược vào rồi nói: “Em về huyện mấy lần nhưng anh không ở đó, gần đây bận gì sao?”

Ngô Bình: “Có rất nhiều việc, cũng đi khá nhiều nơi”.

Chu Nhược Tuyết: “Thế nên gặp anh chẳng dễ dàng gì”.

Sau đó cô ấy chỉ Chu Nhan: “Giới thiệu với anh, đàn em ở trường cảnh sát của em, Chu Nhan”.

Ngô Bình: “Cảnh sát Chu, xin chào”.

Chu Nhan cực kỳ kiêu ngạo “ừm” một tiếng.

Chu Nhược Tuyết cười nói: “Chu Nhan là hoa khôi ở trường bọn em, người theo đuổi em ấy có thể xếp đủ hai đội”.

Chu Nhan vội nói: “Đàn chị, chị còn nói em, người theo đuổi chị ít lắm sao? Tối nào cũng có người tỏ tình với chị ở dưới tòa nhà kí túc xá”.

Chu Nhược Tuyết: “Được rồi, không cần nịnh chị. Chu Nhan, chuyên gia Ngô là bạn chị, em đừng có hằn hộc với anh ấy”.

Chu Nhan bĩu môi nói: “Em biết rồi đàn chị”.

Chu Nhược Tuyết như nghĩ đến gì đó bèn nói: “Chu Nhan, chuyên gia Ngô là cao thủ, có phải em nói muốn học võ chính thống không? Anh ấy có thể dạy em”.

“Anh ta?”, Chu Nhan tỏ vẻ không tin, vì cô ta không cảm nhận được khí thế cao thủ nào ở Ngô Bình cả.

Chu Nhược Tuyết: “Sao thế, em không tin?”

Chu Nhan nhìn Ngô Bình, hoàn toàn không nhìn ra khí thế cao thủ đó.

Chu Nhược Tuyết cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Lát nữa em sẽ biết thôi”.

Lúc này cô ấy nói với Ngô Bình: “Có việc cần anh giúp”.

Ngô Bình: “Chuyện gì?”

Chu Nhược Tuyết: “Vì công việc nên em không có nhiều bạn, Tiểu Nhan là một trong số đó. Em ấy cái gì cũng tốt chỉ có cái tính cách hơi xấu một chút. Khoảng thời gian trước có một tên nhà giàu theo đuổi em ấy, vì hắn ta cứ quấn lấy nên Tiểu Nhan tức giận đánh cho tên đó một trận”.

Chu Nhan nghe đến đây thì tức giận nói: “Em đánh còn nhẹ đấy, nếu không phải có người kéo em lại, chắc chắn em sẽ đánh cho hắn rụng hết răng”.

Chu Nhược Tuyết trợn mắt nhìn Chu Nhan, cô ta lè lưỡi vội ngậm miệng lại.

Cô ấy nói tiếp: “Cái tên nhà giàu đó muốn kiện Tiểu Nhan, bọn em rất bị động. Anh có rất nhiều mối quan hệ trong chính quyền tỉnh, anh đánh tiếng trước không?”

Ngô Bình cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, người kia tên gì?”

Chu Nhược Tuyết: “Hầu Ất, bố hắn là Hầu Quân Thọ - một tên nhà giàu chính hiệu”.

Ngô Bình từng nghe nói đến tên người này, nhưng hai bên chưa từng gặp nhau, anh nói: “Anh hỏi thử”.

Thế là anh gọi cho Từ Quý Phi, người của Từ Quý Phi có nhiều mối quan hệ bên tỉnh, chắc là có biết.

Điện thoại được kết nối, han hỏi qua lại vài câu, anh bèn đi vào vấn đề chính: “Anh ba, tìm anh nghe ngóng một chút về Hầu Quân Thọ…”

Anh nói lại tình huống cho ông ấy nghe, Từ Quý Phi nghe xong cười nói: “Tiểu Hầu xem như là người của anh, anh sẽ nói với ông ấy. Người anh em, chú đang ở tỉnh thì ngày mai nhất định phải đến, vừa lúc ông cụ nhà anh mừng thọ”.

Từ Quý Phi và anh khá hợp nhau, vì muốn Ngô Bình đến mà đã chuyển ông cụ trong nhà ra ngoài.

Ngô Bình nói: “Ông cụ mừng thọ, dĩ nhiên tôi sẽ đến”.

Cúp điện thoại xong, anh nói: “Không sao rồi”.

Chu Nhan hoàn toàn không tin, nhà cô ta ở tỉnh cũng xem như có mặt mũi, tìm một vòng bạn bè, kết quả đều không như ý, một cú điện thoại của người này có tác dụng?

Cô ta chế giễu: “Chuyên gia Ngô, mặt mũi của anh cũng lớn thật đấy, một cú điện thoại là đã có thể làm cho nhà họ Hầu cúi đầu”.

Nghe cô ta có ý giễu cợt mình, Ngô Bình cũng không để tâm nói: “Người này chắc sẽ gọi cho cô để xin lỗi”.

Chu Nhan bật cười: “Xin lỗi tôi? Anh không đùa đấy chứ?”

Chu Nhược Tuyết: “Có phải thật hay không thì sẽ biết ngay thôi”.

Chu Nhan mím môi: “Đàn chị, có phải chị thích chuyên gia Ngô không, sao cứ nói đỡ giúp anh ta thế?”

Chu Nhược Tuyết đỏ mặt: “Nói bậy bạ gì thế!”

Chu Nhan còn định trêu ghẹo cô ấy vài câu thì điện thoại vang lên, cầm lên xem thì đúng là cái tên nhà giàu Hầu Ất gọi đến.

Cô ta ngây người, vội bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng nói đầy ý tứ xin lỗi: “Chu Nha, thật xin lỗi. Hôm đó tôi uống rượu, cô đánh tôi rất đúng, sau này nếu cô không vui cứ đến đây đánh tôi bất cứ lúc nào…”

Chu Nhan ngây ngốc, chuyện gì đấy, Hầu Ất này có biệt hiệu là “Tiểu Hầu gia”, làm gì cũng kiêu ngạo, có tiếng là dây dưa không dứt, hắn thế mà chịu cúi đầu xin lỗi mình? Còn nói có thể đến đánh hắn bất kỳ lúc nào? Có phải hắn điên rồi không?

Sau một hồi xin lỗi, Hầu Ất nhỏ giọng hỏi: “Chu Nhan, vị kia có ở bên cạnh đó không?”

Chu Nhan hỏi: “Vị nào?”

Sau đó cô ta phản ứng lại, lẽ nào đang nói Ngô Bình? Cô ta nhìn Ngô Bình rồi đưa điện thoại sang: “Hầu Ất”.

Ngô Bình nhận lấy điện thoại rồi cúp máy, sau đó vứt điện thoại về.

Chu Nhân sửng sốt: “Sao anh không nghe máy?”

Ngô Bình không giải thích chỉ nói: “Sắp đến rồi”.

Phía trước chính là một nhà máy bỏ hoang, Chu Nhược Tuyết bảo các xe khác dừng cách đó một nghìn mét, năm người họ lái xe vào nhà máy.

Chiếc xe lái vào cổng, Chu Nhan ngạc nhiên: “Chúng ta cứ thế xông vào có phải quá mạo hiểm không?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Dừng xe”.

Chiếc xe dừng lại, có mười mấy người bước ra từ xung quanh bao vây chiếc xe.

Ngô Bình nói: “Mọi người đợi trên xe”, nói rồi anh bước xuống tiện tay đóng cửa xe lại.

Trong số những người này có một người đàn ông bị hỏng một mắt, đầu ba mươi, trong con mắt còn lại hiện lên vẻ hung dữ, hắn ta xoay con dao găm trong tay, nhìn chằm chằm Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Mày là ai?’

Ngô Bình nói: “Anh mù sao? Tôi đi xe cảnh sát đến”.

Người này ghét nhất người khác nói hắn mù, hắn gào lên rồi ép đến trước mặt Ngô Bình, vung con dao lên định đâm vào cổ Ngô Bình.

Ngô Bình vung tay lên, người này bị đá văng ra xa mấy mươi mét, sau đó rơi xuống đất, lục phủ ngũ tạng đều nát vỡ, miệng và tai đều chảy máu, không lâu sau đã chết tại chỗ.

Thấy thế Chu Nhan ngồi trong xe trợn to mắt, kích động đến mức cả người run lên.

“Mạnh quá!”, cô ta nói.

Chu Nhược Tuyết cũng hơi ngạc nhiên, cô ấy biết Ngô Bình rất giỏi nhưng cũng không ngờ lại mạnh đến thế.

Ngô Bình nhìn những người khác nói: “Quỳ xuống đi để khỏi phải chết”.
Chương 952: Người không liên quan đợi đi, không được vào trong

Võ hồn của anh phóng ra khí tức đáng kinh ngạc, đầu óc những người còn lại trống rỗng, ai nấy đều ngoan ngoãn quỳ xuống đất, cả người run rẩy.

Phía sau lại có một đám người lao đến, người đi đầu là một người trung niên, người này không cao nhưng rất cường tráng, mắt ông ta màu đỏ, con ngươi trông không giống người bình thường.

Người trung niên nhìn thi thể dưới đất, sau đó cười nói: “Có thể đánh được người của tôi xem ra cậu có bản lĩnh”.

Ngô Bình: “Bản lĩnh của tôi mạnh hơn ông nghĩ gấp mười nghìn lần”.

Người trung niên cười nhạo: “Cậu không biết tôi mạnh thế nào đâu”.

“Ông không mạnh, mặc dù ông có thể dùng sức mạnh tà ma nhưng tôi nghĩ ông chỉ là rác rưởi”, Ngô Bình lạnh nhạt nói.

Vừa nghe thế, người trung niên ngạc nhiên: “Sao cậu biết tôi mượn sức mạnh tà ma?”

Ngô Bình nói: “Không có thời gian phí lời với ông, để tôi xem thử bản lĩnh của ông đi”.

Vẻ mặt người trung niên trở nên khó coi, ông ta lấy một lá bùa ngọc màu vàng ra, siết chặt, bùa ngọc bị bóp nát, sau đó một tà ma cực mạnh bám vào trên người ông ta.

Nhưng kỳ lạ là tà ma không thể khống chế được ông ta, ngược lại bị ông ta thao túng. Nói cách khác người này dùng sức mạnh của tà ma nhưng không bị tà ma ảnh hưởng.

“Còn có loại bùa này à, thú vị đấy”, Ngô Bình híp mắt, anh bỗng nhảy lên không trung, Thiên Phật Trấn Yêu thức đánh về phía người trung niên.

Người trung niên chưa kịp phát huy sức mạnh đã cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người không động đậy được.

“Ầm!”

Ánh sáng màu vàng đánh trúng vào người trung niên, tà ma trong người ông ta lao ra từ trên đỉnh đầu, đó là một quang ảnh hình người.

Ngô Bình đã có chuẩn bị, tay siết lại thu quang ảnh hình người đó vào lò luyện Minh Thần. Tà ma này không yếu, sau khi vào lò luyện thì biến thành bảy mươi mấy viên đan Sinh Mệnh.

Không có tà ma trong người, cả người của người trung niên suy yếu, ông ta vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi run giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Ngô Bình nhấc ông ta lên, nhìn chằm chằm ông ta nói: “Ông lấy bùa ngọc bị vỡ nát đó từ đâu?”

Người trung niên bị Ngô Bình nhìn chằm chằm lại không dám nói dối: “Là tôi thỉnh thoảng đào được trong lúc đào lò gạch ở quê nhà”.

Ngô Bình: “Ngoài bùa ngọc thì còn gì nữa không?”

Người trung niên: “Chỉ đào được một phần, sau đó là một bức tường kim loại, bọn tôi không đào đi được”.

Hai mắt Ngô Bình phát sáng: “Tốt lắm, nói cho tôi biết vị trí”.

Người trung niên thành thật đáp, Ngô Bình lấy điện thoại đánh dấu ký hiệu trên bản đồ, sau đó nói: “Bảo người của ông ra đầu hàng đi”.

Cứ thế một nhóm tội phạm gây rắc rối cho chính quyền tỉnh trong nửa năm đã bị Ngô Bình hạ gục một cách dễ dàng.

Lúc này Chu Nhược Tuyết mới xuống xe, cô ấy ra lệnh cho xe cảnh sát đỗ ở đằng xa lái vào nhà máy, sau đó trói tất cả những người này lên xe.

Ngô Bình lướt nhìn một vòng, tìm được hai mươi bảy lá bùa ngọc trên người đám người này. Bên trong đó đều phong ấn tà ma, sau khi bóp nát thì có thể sử dụng sức mạnh tà ma trong bùa ngọc. Sau khi sử dụng xong, tà ma sẽ biến thành năng lượng để nuôi cơ thể và linh hồn người sử dụng.

Chu Nhan hoàn toàn tập trung sự chú ý vào Ngô Bình, cô ta đuổi theo sau Ngô Bình như cái đuôi nhỏ nói: “Chuyên gia Ngô, anh luyện võ gì thế, tại sao chỉ vung tay đã đánh bay người ta luôn rồi?”

Ngô Bình: “Võ thuật của tôi không có tên”.

Cô ấy còn muốn hỏi nữa thì Chu Nhược Tuyết đi đến cười nói: “Mọi chuyện đều thuận lợi, cảm ơn nhiều”.

Ngô Bình cất hết tất cả bùa ngọc đi nói: “Anh và em còn khách sáo gì chứ, anh còn có việc, đi trước đây”.

Chu Nhan vội nói: “Chuyên gia Ngô, tôi lái xe đưa anh đi”.

Ngô Bình nói: “Cảm ơn, tôi không đi xe”.

Anh nhẹ nhàng nhảy lên tòa nhà nhà mày cao hơn ba tầng, nhảy mấy lần thì biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Chu Nhan trợn to mắt lẩm bẩm: “Khinh công sao? Lợi hại quá”.

Chu Nhược Tuyết vỗ cô ta: “Bây giờ đã biết anh ấy mạnh thế nào rồi chứ?”

Chu Nhan thở dài: “Hiểu lầm rồi, trước đó em còn vô lễ với vị cao thủ này, anh ta sẽ không ghét em đâu nhỉ?”

Chu Nhược Tuyết nói: “Người có thể làm anh ấy ghét đã không còn nhiều nữa”.

Chu Nhan ngây người, đúng thế, người có sức mạnh như Ngô Bình có thể khiến anh ghét vốn dĩ là một biểu trưng của thực lực.

“Đàn chị, em nghe một cao thủ võ lâm nói, trên thế giới này tồn tại võ thần, anh ta chính là võ thần trong truyền thuyết nhỉ?”

Chu Nhược Tuyết nói: “Võ thần chỉ là cách gọi dân gian, thật ra là Nhân Tiên tầng hai, bây giờ Ngô Bình đã là Nhân Tiên tầng bốn, thậm chí là tầng năm”.

Chu Nhan run lên: “Nhân Tiên tầng năm! Trời ạ, thế có khác gì thần tiên đâu?”

Nơi xuất hiện bùa ngọc cách nhà máy khoảng hơn một trăm dặm, nằm ở một thị trấn nhỏ trên huyện thành thuộc tỉnh, tên là thị trấn Hồng Sa.

Ngô Bình đến thị trấn Hồng Sa và xuất hiện ngay phía trên nhà máy gạch, anh mở nhìn thấu vạn vật thì phát hiện buổi tối nhà máy gạch này chẳng có người, chỉ có một ông cụ trông coi nhà máy đang uống bia, xem tivi một mình.

Anh lặng lẽ đi đến một lối vào lò gạch được trát xi măng, đập một cái, bức tường xi măng biến thành đất cát đều rơi xuống đất, để lộ ra lối vào hang tối om.

Anh đi vào trong hang, đi được mười mấy mét thì tìm được một miệng hang bất quy tắc. Trong hang cực kỳ lộn xộn, có dấu vết phá hoại rất rõ, có lẽ mấy bùa ngọc này được phát hiện ở đây.

Không gian bên trong không lớn, ở chỗ cách lối vào hang hơn hai mươi mét có một bức tường kim loại màu xám bạc, bên ngoài có đủ loại dấu vết. Chắc có lẽ đám người đó muốn phá bức tường này nhưng kim loại này cực kỳ cứng, cuối cùng họ thất bại.

Trong tường kim loại này được thiết kế cơ quan, nghiên cứu mấy phút, anh đánh một trăm quyền ra, điểm rơi của từng đòn không giống nhau, sức lực cũng khác, được sắp xếp theo trật tự nhất định.

Một đòn cuối cùng đánh trúng lên bức tường, tường kim loại vang lên một tiếng “ầm, sau đó mở ra hai bên để lộ ra một cánh cửa.

Ánh mắt anh lóe sáng, đang định đi vào trong thì bên ngoài lối vào hang vang lên tiếng bước chân.

Có người đến? Ngô Bình cau mày, chỉ đành quay lại chỗ lối vào xem thử.

Lúc này có ba người đàn ông đứng bên ngoài, nhìn cách ăn mặc của họ chắc là vừa đi ra từ một nơi nào đó của Côn Luân.

Ba người vừa định đi vào trong thì gặp phải Ngô Bình, ba người đứng lại nhìn anh.

Ngô Bình hỏi: “Các anh làm gì?”

Mấy người đó cũng nhìn ra Ngô Bình là tu sĩ, họ nhìn nhau, một thanh niên trong đó nói: “Bọn tôi nhận lệnh của thánh chủ đến thăm dò”.

Ngô Bình híp mắt, xem ra không chỉ có mình nhìn trúng nơi này, anh nói: “Dù các anh là ai, bây giờ nơi này đã bị Thiên Long tiếp quản, đám người tạp nham đợi đi không được vào trong”.

Anh có cảm giác mấy người này có lai lịch khá lớn bèn đem thân phận Thiên Long ra, như thế dù hai bên có xảy ra xung đột, đó cũng xung đột với Thiên Long.

Ba người biết Thiên Long là cái gì, sắc mặt hơi khó coi. Thanh niên nói: “Dù anh là người của Thiên Long cũng không có tư cách ngăn cản bọn tôi”.

Ngô Bình cười mỉa: “Không có tư cách? Các anh đi vào thử xem”.

Người đàn ông bên trái để râu hừ một tiếng: “Cái thứ dại dột thích tìm đường chết”.

Vừa dứt lời, hắn giơ tay lên, một rìu quang đánh về phía Ngô Bình, tốc độ cực nhanh.

Thế nhưng bóng rìu xuyên qua bóng người, vì nó chỉ đánh trúng tàn ảnh của Ngô Bình.

Bóng rìu đánh trúng mặt đất, cát bụi bay lên, tên để râu cảm thấy không ổn bèn vội vàng quay lại quan sát xung quanh.

Cùng lúc đó Ngô Bình xuất hiện phía sau hắn, chỉ vào sống lưng hắn, tên để râu dựng thẳng người, sau đó ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Chương 953: Phòng thí nghiệm thượng cổ

Hai người còn lại kinh hãi, chớp mắt đã lui về sau, cảnh giác nhìn Ngô Bình chằm chằm. Động tác của Ngô Bình rất nhanh, bọn họ hoàn toàn không thể nhìn rõ!

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Ra tay với tôi thì chính là kẻ địch của Thiên Long! Hai người các anh có thể thử xem!”

Hai người này sợ hãi trong lòng, không ngờ thực lực của Ngô Bình lại mạnh đến vậy, đưa mắt nhìn nhau, người thanh niên kia nói: “Chúng tôi không muốn thành kẻ địch với Thiên Long, chỉ là Thánh Chủ có lệnh, hai người Chúng tôi…”

Ngô Bình: “Đếm đến ba thì các người phải rời đi, nếu không, đừng đi nữa!”

Nói xong, anh vỗ tay thành tiếng, hai mươi long vệ từ dưới đất xuất hiện, chớp mắt đã vây xung quanh ba người.

Trách nhiệm của long vệ chính là bảo vệ an toàn của Ngô Bình, chỉ cần Ngô Bình không có yêu cầu riêng gì, thì anh đi đến đâu long vệ cũng âm thầm đi theo đến đó.

Những người này nhìn thế áo giáp Long Nha trên người long vệ, ánh mắt bỗng khiếp sợ, người thanh niên buột miệng nói: “Đây là áo giáp Long Nha của Long Nha vệ Viêm Long Quốc sao?”

Ngô Bình: “Anh cũng có mắt nhìn đấy!”

Người thanh niên khẽ thở dài, nói: “Được, chúng tôi lập tức rời đi!”

Hắn từng nhìn thấy hình cảnh áo giáp Long Nha trong sách cổ, nên biết rõ giáp này rất đáng sợ. Huống hồ bên cạnh còn có một Ngô Bình sâu không lường được.

Sau khi ba người này rút lui, Ngô Bình nói: “Các anh canh giữ ở cửa động, không cho bất kỳ ai lại gần”.

“Vâng!”

Anh đi vòng về, xuyên qua lỗ hổng trên bức tường kim loại. Sau tường là một khu vực với diện tích mấy chục trăm nghìn mét vuông, bên trong có đủ các máy móc dụng cụ mà anh chưa từng thấy, còn có các vật liệu quý được cất giữ trong tủ thủy tinh đặc biệt.

“Đây là… Phòng thí nghiệm?”, Ngô Bình sửng sốt, đây là phòng thực nghiệm thời đại Tiên Quốc sao?

Anh nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, kết luận phòng thí nghiệm này chuyên để nghiên cứu linh hồn sơ sinh! Thuốc ở bên trong cũng đều liên quan đến linh hồn sơ sinh.

Trong phòng thí nghiệm, có một lượng lớn các miếng ngọc, trên mỗi miếng đều ghi chép tình trạng phát triển nghiên cứu.

Ngô Bình biết phòng thí nghiệm không phải chuyện nhỏ, anh hít sâu một hơi, đeo mặt nạ Hắc Thiên nói: “Thần Hắc Thiên, ta muốn bỏ một vật kích thước lớn vào không gian Hắc Thiên, có thể giúp được không?”

Phòng thí nghiệm này là một thể, thể tích cực lớn, với sức mạnh của anh, cũng không thể bỏ vào trong không gian Hắc Thiên được, phải cần Thần Hắc Thiên giúp đỡ.

Thần Hắc Thiên: “Có thể. Yêu ma lần trước ngươi hiến tế, có thể dùng để trả cho lần giúp đỡ này”.

Ngô Bình nói: “Được, ngươi nói có thể là ok rồi”.

Anh lập tức đi ra ngoài bức tường kim loại, đóng cửa lại, sau đó hai tay ấn vào tường. Bỗng chốc, một luồng sức mạnh kỳ diệu, bao trùm cả phòng thí nghiệm. Mấy giây sau, toàn bộ phòng thí nghiệm đã bị dời vào trong không gian Hắc Thiên.

Phòng thí nghiệm này nằm ở dưới lòng đất, sau khi nó biết mất, khu vực mấy vạn mét vuông lập tức sụp đổ, mấy căn hầm trú ẩn xung quanh cũng sụp xuống.

Đất bụi bay xung quanh, Ngô Bình vội lao ra, nói với long vệ: “Rút!”

Mấy phút sau, Ngô Bình quay về quay về căn nhà ở phố Lệ Thủy. Trong nhà đang bật đèn, trước cửa có xe của Chu Thanh Nghiên đang đậu.

Anh khẽ cười, chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, tay vừa đưa vào trong túi thì anh bỗng nhíu mày, nghe thấy âm thanh đàn ông nói chuyện?

Cửa mở ra đã nhìn thấy Chu Thanh Nghiên và chú nhỏ Chu Truyền Anh của cô ấy. Vẻ mặt Chu Truyền Anh u ám, như đã bị thương nặng.

Thấy Ngô Bình quay về, Chu Thanh Nghiên vội nói: “Ngô Bình, chú nhỏ em bị người ta đánh trọng thương, anh có thể chữa được không?”

Ngô Bình gật đầu: “Có thể!”

Chu Truyền Anh muốn đứng dậy, Ngô Bình giữ anh ta lại: “Chú nhỏ không cần đứng dậy”.

Anh bắt mạch, nhíu mày nói: “Bị đả thương tâm mạch, công phu của đối phương không yếu”.

Chu Truyền Anh thở dài, nói: “Nói ra thật mất mặc, tôi đại diện cho Đại Thiện Tự phỏng vấn một võ quán đến từ Mễ, kết quả lại bị một thiếu niên không có danh tiếng gì đánh bị thương”.

Tu vi Chu Truyền Anh cũng không yếu, đã là cao thủ Luyện Thần Cảnh rồi, mà lại bị một thiếu niên đánh bị thương.

Ạnh nói: “Nhân ngoại hữu nhân, vậy cũng không có gì”.

Nói rồi, anh dùng kim châm đả thông kim mạch cho Chu Truyền Anh, cũng cho anh ta uống một viên đan dược trị thương. Dưới y thuật trị liệu cao siêu của anh, chưa đến một giờ đồng hồ, sắc mặt Chu Triều Anh đã khôi phục hồng hào.

Anh ta rất cảm kích: “Ngô Bình, cậu lại cứu tôi một lần nữa! Đại ân không nói lời cảm tạ, sau này có gì cần tôi, chỉ cần mở lời là được”.

Ngô bình nói: “Chú nhỏ khách sao rồi”.

Chu Truyền Anh lập tức đứng dậy, nói: “Vậy tôi không làm phiền mọi người nữa. Đúng rồi Thanh Nghiên, cháu có thời gian thì quay về nhà một chuyến, ông nội rất nhớ cháu đấy”.

Chu Thanh Nghiên bận việc làm ăn, sau khi quay về thì vẫn chưa về nhà, vội nói: “Biết rồi chú nhỏ”.

Ngô Bình: “Chú nhỏ, ăn bữa tối rồi hẵng đi”.

Chu Truyền Anh vội xua tay: “Không đâu, để ngày khác tôi mời cậu ăn cơm”.

Tiễn Chu Truyền Anh đi, Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Bình, cũng may có anh ở đây, nếu không chú nhỏ em sẽ gặp nguy hiểm rồi”.

Ngô Bình: “Chuyện nhỏ. Đúng rồi, lần trước nói hợp tác với nhà họ Lãnh, mọi người đã nói chuyện với nhau chưa?”

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Đã nói chuyện rồi, bước đầu đã đạt được mục đích hợp tác. Nhà họ Chu có thể bán nhà máy nhôm điện phân cho nhà họ Lãnh, hai bên liên kết chặt chẽ, tương lai sản lượng nhôm điện giải hằng năm của chúng ta sẽ vượt hơn một nghìn sáu trăm tấn. Sau khi sáp nhập, chúng ta sẽ giữ ba mươi lăm phần trăm cổ phần, đối phương giữ sau mươi lăm phần trăm. Xí nghiệp mới sau khi sáp nhập chủ yếu nhập khẩu từ mỏ quặng ở Guinea của chúng ta”.

Ngô Bình gật đầu: “Không tệ. Hiện tại chúng ta có mỏ, có quặng, cộng thêm quy mô rộng lớn, xí nghiệp khác chắc chắn không vượt được chúng ta”.

Chu Thanh Nghiên: “Đúng vậy. Lúc trước em đã thương lượng với Lãnh Như Yên, quyết định tiếp tục mở rộng quy mô, thu mua mấy xí nghiệp nhỏ, đưa sản lượng lên hai nghìn vạn tấn. Sản lượng nhôm điện phân trên toàn cầu ước chừng bảy nghìn vạn tấn, nếu sản lượng có thể lên đến hai nghìn vạn, vậy chúng ta sẽ là bá chủ trong ngành rồi”.

Ngô Bình không quá hứng thú với chuyện làm ăn, nhưng đây là sự nghiệp của Chu Thanh Nghiên, đương nhiên là anh ủng hộ, lập tức gật đầu: “Được, nếu em cần tiền, thì trong tay anh có”.

Chu Thanh Nghiên cười nói: “Được thôi, em để anh làm cổ đông lớn”.

Nói chuyện vài câu, Chu Thanh Nghiên gọi điện gọi cơm, vừa gọi điện xong thì lại nhận tiếp một cuộc điện thoại.

“Alo, cô là người nhà của Chu Truyền Anh sao?”, đối phương hỏi.

Chu Thanh Nghiên vội nói: “Đúng, chú ấy là chú nhỏ của tôi, có chuyện gì vậy?”

“Một người đàn ông trung niên bị tai nạn xe, tôi tìm được số của cô trong điện thoại anh ta. Cô mau qua đây đi”.

Chu Thanh Nghiên sợ hãi: “Chú nhỏ tôi không sao chứ?”

“Xin lỗi, người đã chết rồi…”

Lời phía sau, Chu Thanh Nghiên hoàn toàn không thấy, nước mắt cô ấy tuôn rơi.

Ngô Bình vội cầm lấy điện thoại, hỏi rõ địa điểm, anh trầm giọng nói: “Thanh Nghiên, đừng khóc, chúng ta qua đó xem trước đã! Chú nhỏ tu hành không thấp, không thể bị xe đụng chết được”.

Chu Thanh Nghiên cố sức gật đầu, Ngô Bình ôm lấy cô, hai người bay lên trời, hai phút sau đã đến nơi xảy ra sự cố.

Bên đường quốc lộ, lính cứu hỏa đang dùng cưa máy cưa cửa xe, xe này chính là xe của Chu Truyền Anh, lúc này thân xe đã hoàn toàn biến dạng, Chu Truyền Anh ở bên trong bị chèn ép nghiêm trọng, sớm đã không còn hơi thở.

Ngô Bình liếc nhìn, đã mười phút mà nhân viên cứu hỏa vẫn chưa mở được cửa xe, anh nói: “Xin nhường chút”.

Nhân viên cứu hỏa lùi xuống vài bước, nói: “Tôi phải mở cửa xe, như vậy mới có thể cứu được người…”

Nói được một nửa, lời phía sau anh ta còn chưa kịp nói ra, bởi vì Ngô Bình vươn một tay thì đã kéo được cửa xa. Sau đó anh đưa cánh tay vào trong chống đỡ, chỉnh lại thân xe đã biến dạng, sau đó ôm lấy Chu Truyền Anh ra.

Anh nhanh nhóng liếc nhìn, phát hiện huyệt thái dương của Chu Truyền Anh bị đâm kim châm. Đây có lẽ là nguyên do anh ta bị tai nạn xe!

Anh bình tĩnh, ôm Chu Truyền Anh đi, Chu Thanh Nghiên vội đi theo. Hai người đến một nơi yên tĩnh, Ngô Bình vươn người nhảy lên mái nhà, sau đó vung tay, kim châm chỗ huyệt thái dương đã bay ra.

Chu Thanh Nghiên cũng lên theo, cô ấy khóc nói: “Anh Bình, chú nhỏ của em có phải không cứu được rồi không?”

Ngô Bình trầm giọng nói: “Có anh ở đây, chú ấy không chết được!”

Nói rồi, anh lấy ra tám mươi mốt kim châm, gần như cùng lúc đâm vào tám mươi mốt huyệt vị quan trọng toàn thân Chu Truyền Anh!
Chương 954: Trấn Bắc Vương

Ngô Bình vừa châm cứu vừa niệm chú. Âm thanh đó vọng đi làm lưu truyền khí huyết trong cơ thể khiến tim Chu Truyền Anh bắt đầu đập trở lại, khí huyết cũng bắt đầu lưu thông và hồi phục hô hấp.

Ngô Bình tiếp tục châm cứu, đồng thời kích thích năng lượng bên trong cơ thể để chữa vết thương bên trong cho anh ta. Mấy phút sau, Chu Truyền Anh từ từ mở mắt, nghi hoặc hỏi: "Tôi vừa bị tai nạn xe sao?"

Ngô Bình: "Đừng nói chuyện, tôi còn đang trị thương cho anh".

Đúng lúc này từ phía sau lưng anh vọng tới tiếng vỗ tay: "Y thuật khá lắm!"

Chu Thanh Nghiên quay đầu lại thì nhìn thấy một gã thanh niên, đằng sau có hai thuộc hạ mặc áo đỏ đi theo xuất hiện cách đó không xa. Người thanh niên đeo một chiếc mặt nạ cười bằng bạc, ăn mặc vô cùng tuỳ tiện. Có điều cái mặt nạ cười kia trông vô cùng quỷ dị, khiến người ta lạnh sống lưng.

Ngô Bình không quay lưng lại, tiếp tục chữa thương cho Chu Truyền Anh nhưng trong mắt anh đã thoáng hiện sự lạnh lẽo.

Gã thanh niên mới đến nói: "Nếu tôi không nhìn nhầm thì tuyệt kỹ cậu vừa thi triển chính là Cửu Chuyển Diêm Vương Châm trong truyền thuyết. Nghe nói phương pháp châm cứu này có thể khiến người sống chết đi, người chết sống lại. Người nắm được phương pháp này trong tay thì chẳng khác nào Diêm Vương, có thể định đoạt sự sống chết của kẻ khác".

Ngô Bình lạnh lùng hỏi: "Anh đã chầu chực nhìn lén ở đây rất lâu rồi. Lẽ nào anh chính là kẻ ra tay?"

Thanh niên đeo mặt nạ cười ha hả: "Người này hai tiếng trước tôi đã gặp, lúc đó anh ta đã bị thương nặng. Ban nãy lại gặp lần nữa, vậy mà vết thương của anh ta đã lành lại. Tôi rất kinh ngạc, lẽ nào trên đời còn có thần y cao tay đến vậy? Cho nên, tôi đã tác động vật lý để anh ta bị thương thêm một chút nhằm dụ cậu ra. Cậu quả nhiên không làm tôi thất vọng, xuất hiện đúng như dự kiến của tôi".

Chu Thanh Nghiên giận dữ quát: "Anh suýt giết chú trẻ của tôi chỉ vì muốn dụ anh ấy ra?"

Thanh niên đeo mặt nạ: "Đúng vậy, lẽ nào cô nghĩ còn có lý do khác?"

Chu Thanh Nghiên: "Anh không phải con người!"

Thanh niên đeo mặt nạ bật cười lớn: "Tôi vốn đã không phải con người rồi".

Chu Thanh Nghiên sững người còn Ngô Bình lúc này đã chữa thương xong. Anh dìu Chu Truyền Anh dậy, nói với long vệ: "Long vệ, đưa họ rời khỏi đây".

Giây tiếp theo, hai long vệ xuất hiện đưa Chu Thanh Nghiên và Chu Truyền Anh đi khỏi đó. Mười long vệ còn lại thì bao vây ba kẻ mới đến.

Gã thanh niên đeo mặt nạ không hề hoảng hốt, hắn cười nói: "Long vệ? Hoá ra cậu là thủ lĩnh của Thiên Long, Ngô Bình. Chậc chậc, sớm đã nghe nói Long chủ mới rất lợi hại, ai ngờ còn là một vị thần y nữa".

Ngô Bình: "Bớt màu mè xôi chè đi, anh dụ tôi tới đây có mục đích gì?"

Gã thanh niên đeo mặt nạ cười đáp: "Chủ nhân của tôi mắc bệnh, cần nhờ thần y như cậu ra tay".

"Không chữa", Ngô Bình lạnh lùng nói tiếp: "Cho nên chỉ cần để lại một cánh tay ở đây rồi anh có thể cút".

Gã thanh niên đeo mặt nạ sững lại: "Cậu bảo tôi để lại một cánh tay? Còn dám bảo tôi cút?"

Ngô Bình: "Một kẻ vô cớ hại người như anh, tôi tuyệt đối không ra tay cứu chữa. Hơn nữa, đã làm việc ác thì ắt phải bị trừng phạt".

Gã thanh niên như thể đang nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời. Hắn cười phá lên, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Cố mà cười đi không lát nữa lại không cười được nữa".

Gã thanh niên không cười nữa, hắn nhìn Ngô Bình chòng chọc, nói: "Có lẽ cậu chưa biết thân phận của tôi".

Ngô Bình: "Anh là đệ tử của tiên vực vĩnh hằng hay là thiên tài của thần thổ thông thiên? Nếu không phải thì khỏi xưng danh đi".

Gã thanh niên đeo mặt nạ lại sững người ra. Đệ tử của tiên vực vĩnh hằng hay là thiên tài của thần thổ thông thiên đều là những sự tồn tại tối cao. Hắn ta còn chưa từng được đến đó, sao người trước mặt lại biết được cơ chứ?

Gã đeo mặt nạ hình như cảm thấy rất mất mặt, đáp: "Chủ nhân của tôi là Trấn Bắc Vương".

Ngô Bình cau mày: "Trấn Bắc Vương?"

Gã đeo mặt nạ hừ một cái: "Không sai! Ở biên giới phía Bắc Viêm Long có một vùng đất xung quanh có kết giới, người phàm không thể nào tìm thấy. Đó là vùng đất mà chủ nhân của tôi được phong! Sau khi lập quốc, chủ nhân của tôi lập công lớn nên được phong làm Trấn Bắc Vương, vĩnh viễn trấn thủ biên cương phía Bắc".

Ngô Bình cảm thấy rất kinh ngạc, thời đại nào rồi mà còn phong vương phong hầu?

Gã đeo mặt nạ nói tiếp: "Cậu không biết cũng bình thường thôi. Sau khi được phong vương, họ yêu cầu chúng tôi phải đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, cho nên hiện giờ không còn nhiều người biết tới Trấn Bắc Vương nữa".

Ngô Bình: "Vùng đất Trấn Bắc Vương được phong cho rộng bao nhiêu?"

Gã đeo mặt nạ: "Khoảng một trăm năm mươi kilomet vuông. Long chủ, hiện giờ cậu còn muốn đòi một cánh tay của tôi không?"

Ngô Bình: "Tôi đổi ý rồi".

Gã đeo mặt nạ mỉm cười: "Long chủ quả là người khôn khéo".

Ngô Bình nói tiếp: "Giờ tôi muốn anh để lại cả hai cánh tay".

Gã đeo mặt nạ điên tiết: "Long chủ, cậu muốn trở thành kẻ thù của Trấn Bắc Vương sao?"

Ngô Bình cười lạnh: "Trấn Bắc Vương gì chứ, chẳng qua là một lão già bị giam lỏng ở nơi khỉ ho cò gáy. Có vậy mà cũng đòi làm vương làm tướng?"

Gã đeo mặt nạ giờ đã giận điên người, lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ: "Bắt hắn lại!"

Hai người đàn ông áo đỏ bên cạnh hắn đột nhiên biến thành hai ngọn gió âm lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình sớm đã nhận ra ba kẻ này đều không phải người mà chỉ là con rối bị tà ma nhập vào điều khiển cơ thể. Người thực sự đang hành động và nói chuyện chính là tà ma.

Ngô Bình hừ lạnh, thi triển Thần Nhạc Trấn Yêu Thức. Hư ảnh của núi thần đè xuống hai ngọn gió âm kia. Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai tà ma kia biến thành tro bụi.

Gã đeo mặt nạ kinh ngạc: "Chiêu thức quái quỷ gì vậy?"

Ngô Bình lạnh lùng ra lệnh: "Quỳ xuống!"

Gã đeo mặt nạ đã hoảng, bất giác muốn quỳ sụp xuống. Hắn thất kinh, nói: "Long chủ, trước khi động tới tôi thì tốt nhất hay nghĩ đến hậu quả!"

Ngô Bình đưa tay lột mặt nạ của hắn. Bên dưới mặt nạ là một khoảng không đen ngòm. Kẻ này chỉ là một bộ da người, bên dưới không có gì cả!

Gã thanh niên kêu to một tiếng, từ mặt bốc lên một làn khói xanh, định bay lên không trung chạy trốn.

Ngô Bình đưa tay giữ hắn lại rồi ném luôn vào lò luyện Minh Thần. Một giây sau, tà ma này đã bị luyện hoá, lò luyện Minh Thần nhả ra mấy chục viên đan Sinh Mệnh.

Sau khi tiêu diệt ba kẻ này, Ngô Bình gọi điện cho Kim Huyền Bạch.

"Thần tướng, chú có biết Trấn Bắc Vương không?"

Kim Huyền Bạch trầm ngâm vài giây rồi hỏi: "Cậu đã gặp người của phủ Trấn Bắc Vương sao?"

Ngô Bình: "Đúng vậy".

Kim Huyền Bạch: "Nếu có thời gian, cậu hãy đi một chuyến đến đảo Thanh Long".

Ngô Bình: "Được, cháu sẽ đến ngay!"

Ngô Bình nói với Chu Thanh Nghiên một tiếng rồi bay về phía đảo Thanh Long. Hiện giờ anh bay rất nhanh, chưa tới một tiếng đã lên đến đảo.

Anh vừa hạ cánh thì binh sĩcủa Kim Huyền Bạch đã vây lấy anh.

"Bái kiến Tả thần tướng!"

Sau đó có người vội vã chạy vào trong bẩm báo với Kim Huyền Bạch.

Khi Ngô Bình vào tới nơi, Kim Huyền Bạch đang cầm bút vẽ tranh. Ông ấy chẳng ngẩng đầu lên mà nói luôn: "Khoảng cách xa như vậy mà chưa tới bốn mươi lăm phút đã tới, xem ra tu vi của cậu đã tăng lên rất nhiều".

Ngô Bình: "Là do cháu vừa luyện thành một loại pháp thuật mà thôi".

Kim Huyền Bạch sáng mắt lên, ngẩng đầu nhìn Ngô Bình: "Không tệ! Ở cảnh giới Nhân tiên mà tu luyện được pháp thuật thì cậu là người đầu tiên!"

Ngô Bình đi chuyến này, mục đích chủ yếu là để nghe ngóng thông tin về Trấn Bắc Vương. Anh hỏi: "Thần tướng, Trấn Bắc Vương này rốt cuộc là ai?"

Kim Huyền Bạch trầm ngâm một lát rồi đáp: "Tà ma nói trắng ra chính là âm linh bị dị hoá. Âm linh hút được năng lượng trong trời đất sẽ dẫn tới quá trình dị hoá. Có một số thành tà ma, một số chọn con đường khác, ví dụ như Trấn Bắc Vương này".
Chương 955: Tả thần tướng hung hãn nhất lịch sử

Ông ấy nói với Ngô Bình, năm đó Trấn Bắc Vương là một âm linh vô cùng mạnh. Sau khi ông ta được người đời thờ phụng, hương hoả thì còn mạnh hơn nữa, trở thành công thần lập quốc và được phong là vương gia trấn thủ biên ải phía Bắc. Trấn Bắc Vương này vô cùng thủ đoạn, trong thời kỳ nội chiến, ông ta đã thu nhận và nuôi dưỡng mấy triệu âm linh trở thành binh lính cho mình.

Đương nhiên, thế lực lớn như vậy sẽ khiến bên trên phải e sợ. Cho nên, Trấn Bắc Vương ngoài mặt thì được tiếng là trấn thủ biên cương phía Bắc nhưng thực ra chẳng khác nào bị lưu đày đến nơi khỉ ho cò gáy đó. Hơn nữa, ông ta còn không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.

Ngô Bình: "Thì ra là vậy".

Kim Huyền Bạch: "Năm xưa Trấn Bắc Vương nghe lệnh triều đình là bởi trong triều có một người giữ lá bùa bản mệnh của ông ta. Nếu như ông ta dám làm phản thì người đó chỉ cần niệm chú là đủ khiến ông ta tan thành tro bụi".

Ngô Bình nói: "Cháu vừa gặp một kẻ đeo mặt nạ. Hắn là tà ma, hắn còn yêu cầu cháu tới chữa bệnh cho Trấn Bắc Vương".

Kim Huyền Bạch cười đáp: "Chữa bệnh cho Trấn Bắc Vương? Bọn chúng đến tìm cậu vốn là để trừ khử cậu. Theo như tôi được biết, người giữ lá bùa trấn áp Trấn Bắc Vương đã yếu rồi, không còn sống được bao lâu. Một khi người đó chết đi thì trên thế gian này không ai ngăn được ông ta!"

Ngô Bình nheo mắt lại: "Cho nên thực ra ông ta muốn giết cháu?"

Kim Huyền Bạch: "Tám mươi phần trăm là vậy".

Ngô Bình: "Thần tướng, người giữ lá bùa đó là ai? Cháu có nên cứu người đó không?"

Kim Huyền Bạch: "Có cứu hay không do cậu quyết định. Nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, người này có mệnh cách đặc biệt. Phàm là người thân thiết với ông ấy thì kết cục sẽ rất bi thảm. Cho nên, giờ ông ấy đang sống cô độc những năm cuối đời".

Ngô Bình: "Ồ, là mệnh Thiên Sát Cô Tinh sao?"

Kim Huyền Bạch: "Không sai, có điều năm xưa ông ấy là danh tướng thời đánh Đông Doanh, chiến công lừng lẫy".

Ngô Bình hỏi: "Phải làm thế nào để liên lạc với ông ấy?"

Kim Huyền Bạch nhìn anh, hỏi: "Vậy là cậu quyết định sẽ cứu ông ấy?"

Ngô Bình: "Một anh hùng như vậy, cháu đương nhiên phải giúp".

Kim Huyền Bạch gật đầu: "Vậy được".

Kim Huyền Bạch viết địa chỉ lên một tờ giấy rồi đưa cho Ngô Bình, nói: “Ông ấy sống một mình, xung quanh có vài người âm thầm bảo vệ. Sau khi cậu đi, không được gây sự với những người bảo vệ, phải nhanh chóng làm rõ thân phận của cậu”.

Ngô Bình: “Cháu đã hiểu”.

Kim Huyền Bạch nói chuyện với anh thêm một lát rồi Ngô Bình đi gặp các tướng sĩ. Anh đem rượu ngon ra uống cùng họ.

Mọi người uống đến tận đêm khuya.

Trời tang tảng sáng, đột nhiên có một vết nứt trong không gian, tà ma lại tới xâm lược!

Ngô Bình trong người vẫn còn hơi men, anh gầm lên giận dữ rồi lao thẳng vào vết nứt trong không gian!

Tất cả mọi người bao gồm cả Kim Huyền Bạch đều sững sờ. Nhưng khi họ kịp phản ứng lại thì Ngô Bình đã lao vào khe nứt rồi.

"Tả thần tướng lao vào địa bàn của tà ma ư?", có người chưa hết bàng hoàng hỏi.

"Anh không nhìn nhầm đâu, Tả thần tướng lao vào trong đó rồi!"

Ngô Bình không say, mắt thấu thị của anh có thể nhìn thấy tình hình đằng sau khe nứt. Đó là sa mạc Gobi hoang vu lạnh lẽo, một đám tà ma vũ trang đầy đủ đang chuẩn bị tấn công đảo Thanh Long.

Sau khi lao vào trong khe nứt, anh liền ném lò luyện Minh Thần lên mặt đất. Ngô Bình gầm lên một tiếng, hai tay đã đầy thần lực, lao vào quân đội tà ma cũng đang sững sờ không kém kia!

Tướng quân tiên phong của đám tà ma nổi giận, thét lên một tiếng rồi cũng lao về phía Ngô Bình. Thường thì quân tiên phong vô cùng mạnh, nhưng Ngô Bình chỉ một chưởng là đánh gục cao thủ tà ma này rồi ném hắn vào trong lò luyện Minh Thần.

Đột nhiên, lò luyện Minh Thần khẽ rung rinh rồi phun ra hơn hai trăm viên đan Sinh Mệnh!

Ngô Bình thu lấy đan dược, hai mắt sáng lên rồi tiếp tục tiêu diệt những tà ma ở lân cận. Hôm nay anh sẽ đồ sát đám đồ ma này để luyện thành đan dược!

Trên người anh đầy lực Thiên Nguyên, đồng thời thi triển Giảo Hồn Tiễn. Tất cả đám tà ma xung quanh anh từng tên một bị ném vào lò luyện Minh Thần, luyện thành đan Sinh Mệnh!

Anh dùng toàn bộ sức lực, không hề giữ lại chút nào. Một khi tiêu hao hết toàn bộ sức lực thì anh sẽ dùng một lượng lớn đan Sinh Mệnh. Ngô Bình lúc này trông chẳng khác nào một con ác thú trong lớp vỏ da người, liên tục chém giết khiến đám tà ma vội vã lùi về sau.

Tướng sĩ bên dưới thấy Ngô Bình đi vào trong khe nứt hơn mười phút vẫn chưa quay lại nên ai cũng lo lắng.

Chu Thiên Cương bước lên phía trước, nói: "Thần tướng, chúng ta có cần vào đó cứu cậu ấy không?"

Kim Huyền Bạch mặt không cảm xúc, đáp: "Không cần, cậu ấy đã dám lao vào đó thỉ chắc chắn là có cách để tự ra được".

Lúc này, Ngô Bình hung hãn đến mức lấy ra hai lá bùa Băng Bạo. Một khi lấy ra bùa này, tất cả sinh linh trong khoảng từ mười đến một trăm mét vuông đều phải bỏ mạng! Cho dù là Chân quân thì trong thời gian ngắn cũng không thể nào thoát thân.

Hai luồng khí lạnh ập tới, tạo thành thế hình cánh quạt trùm lên đám tà ma. Cùng với đó, một luồng ánh sáng trắng vụt qua, đại đa số tà ma đều chết cóng tại chỗ. Có một số tà ma mạnh hơn thì cũng tạm thời bị đóng băng, không thể cử động.

Có điều, trong đám tà ma đó cũng có những con rất mạnh. Chúng gào thét liên hồi rồi lập tức lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình giơ tay lên, hàng trăm cây châm Băng Phách Thần Quang bay ra, bắn vào đám tà ma. Vốn đám tà ma này đã bị đóng băng cục bộ rồi, giờ lại trúng phải thần châm nên đều đứng đơ ra tại chỗ không thể tiến lên.

Ngô Bình lấy ra súng Huyết Liêm, khẩu súng loé sáng, một vệt súng khí dài hàng chục mét quét qua đám tà ma khiến hàng chục tà ma đổ rạp xuống. Ngô Bình lập tức tóm lấy chúng, ném vào lò luyện Minh Thần.

Lò luyện Minh Thần không ngừng nhả ra đan Sinh Mệnh. Sau đó Ngô Bình dùng Thần niệm điều khiển để những viên đan này bay vào trong túi anh.

Ngô Bình còn đang định tiếp tục luyện đan thì đột nhiên anh cảm nhận được một khí tức kinh hoàng có khả năng đe doạ tới tính mạng của mình đang tới gần. Anh lập tức nhặt lấy lò luyện Minh Thần, không nói hai lời chạy ra khỏi khe nứt!

Lúc này, anh đã vào bên trong khe nứt được hơn ba mươi phút rồi. Thấy anh trở ra, binh sĩ ở bên dưới hò reo vang dội.

Lần đầu tiên họ thấy có người dám lao vào địa bàn của tà ma để tiêu diệt cả quân đội tà ma như vậy! Ngô Bình không những vào được bên trong mà còn sống sót trở ra. Quả đúng là dũng sĩ có một không hai trong lịch sử!

Ngô Bình đáp xuống mặt đất mà trong lòng không khỏi than thở vì tiếc. Anh nhìn qua một lượt, ban nãy anh thu thập được tổng mười nghìn ba trăm viên đan Sinh Mệnh. Nếu cho anh thêm chút thời gian thì ít nhất anh có thể luyện được tổng cộng một trăm nghìn viên đan!

Đúng lúc này, khe nứt khép lại, đám đông kinh ngạc hò reo.

"Tả thần tướng quá dữ! Bọn tà ma sợ đến nỗi không dám chui ra!"

Kim Huyền Bạch cười nói: "Được lắm, lần này tôi sẽ ghi công lớn cho cậu".

Ngô Bình mỉm cười đáp: "Thần tướng, tà ma đã rút lui rồi, cháu xin cáo từ trước".

Kim Huyền Bạch gật đầu: "Đi đi".

Ngô Bình tạm biệt mọi người rồi quay lại Thạch Thành.

Khi anh về tới căn nhà trên phố Lệ Thuỷ, Chu Thanh Nghiên đã đi ngủ rồi. Ngô Bình không gọi cô dậy mà sang một phòng khác ngồi thiền.

Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình đi mua đồ ăn sáng rồi gọi Chu Thanh Nghiên dậy ăn. Lúc ăn sáng, anh nói: "Thanh Nghiên, lát nữa anh sẽ tới nhà anh Ba Từ Quý Phi để chúc thọ, em cũng đi cùng nhé?"

Chu Thanh Nghiên cũng quen biết Từ Quý Phi nên gật đầu, cười đáp: "Được, có điều, em nên tặng quà gì bây giờ?"

Ngô Bình: "Không cần cầu kỳ như vậy, hai chúng ta tặng chung một món quà là được rồi".

Ăn sáng xong, Ngô Bình lái chiếc xe của Chu Thanh Nghiên tới nhà họ Từ chúc thọ.

Xe vừa tới thì đằng trước nhà họ Từ đã đỗ đầy xe, không còn chỗ đỗ xe nữa. Chu Thanh Nghiên định bảo Ngô Bình xuống xe trước để cô đi tìm chỗ đỗ xe.

Ngô Bình cười đáp: "Không cần đâu, bên đó có một cái bục, anh đỗ xe lên đó là được".

Chu Thanh Nghiên nghe lời Ngô Bình xuống xe trước. Cô liếc nhìn cái bục mà Ngô Bình nói, nó cao hơn mặt đất khoảng nửa mét, vốn dĩ ban đầu để đặt máy biến áp. Sau này cái máy biến áp bị hỏng nên để lại cái bục không, vừa đẹp để đỗ một chiếc ô tô.

Chu Thanh Nghiên cười nói: "Xe của em nặng hai tấn, anh có vác nổi không đấy?"

Ngô Bình liếc trái liếc phải, thấy không có ai chú ý liền thò tay qua gầm xe. Chiếc xe bay lên, sau đó nhẹ nhàng hạ cánh trên bục thẳng tắp, không vặn vẹo một ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK