Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1931: Kiếm ý của Kiếm Đế

Trong lúc mấy người kia đang dương dương đắc ý thì Ngô Bình đã nhìn thấy một ảo ảnh. Ảo ảnh này rất vĩ đạo, khí thế đè bẹp đất trời, oai phong lẫm liệt. Ảo ảnh vừa xuất hiện thì đã có một kiếm ý mạnh mẽ tích tụ về phía đó.

Kiếm ý này quá mạnh, không gian lập tức vặn vẹo, thời gian như ngừng trôi.

Người bình thường chắc chắn không thể chịu được luồng kiếm ý này, chỉ cần tiếp xúc một cái là chết ngay. Song, Ngô Bình lại có một cảm giác quen thuộc, trước đó anh từng cảm ngộ kiếm ý. Tuy giờ anh đã mất tu vi, nhưng lý giải về kiếm ý vẫn rất phi phàm.

Khi kiếm ý đến gần Ngô Bình, toàn thân anh thả long, linh lực trỗi dậy và cũng có một luồng kiếm ý xuất hiện. Hai luồng kiếm ý vừa chạm vào nhau thì đã hợp thành một. Kiếm ý của ảo ảnh đã bị Ngô Bình hấp thu và bổ sung cho kiếm ý của anh. Trong kiếm ý còn chứa những thứ khác, đó là truyền thừa của ảo ảnh, gồm hai môn linh thuật.

Trong cảm nhận của Ngô Bình thì quá trình này trôi qua rất nhanh, chỉ thoáng qua trong giây lát thôi. Nhưng thật ra, anh đã mất cả nửa tiếng đồng hồ.

Mãi không thấy Ngô Bình đi ra, mấy người bên ngoài rất đắc ý. Tên có râu nói: “Haizz, nửa tiếng rồi đấy, không biết tên kia đã bị chém thảm đến mức nào rồi?”

Tên áo đỏ nói: “Dù không bị chém nát người thì cũng không toàn thây được, đóng vòng thi lại đi rồi chúng ta vào xem”.

Tên áo tím vừa định đóng lại thì Ngô Bình đã đi từ trong ra, so với trước đó thì hình như anh đã có sự thay đổi rất lớn, lờ mờ thấy được một luồng kiếm ý kinh thiên nghiền ép khiến họ không thể thở nổi.

“Cái gì!”

Mấy người đó ngẩn ra, không ngờ Ngô Bình vẫn còn sống!

Ngô Bình đi về phía tên áo tím rồi bình tĩnh hỏi: “Tôi qua vòng chưa?”

Người áo tím run rẩy nói: “Qua… rồi”.

Ngô Bình: “Ừm, tiếp theo còn kiểm tra gì nữa?”

Người áo tím vội nói: “Hôm nay chỉ tuyển chọn thôi, mai mới kiểm tra”.

“Được, mai tôi quay lại”, nói rồi, anh đi thẳng ra ngoài. Ngô Bình đi vội như vậy là để về cảm nhận linh thuật của ảo ảnh.

Chờ Ngô Bình đi rồi, mấy người kia ngơ ngác nhìn nhau, tên để râu nghiến răng nói: “Lạ thật! Ba vòng đều được điều chỉnh đến độ khó cao nhất mà nó vẫn sống được”.

Người áo tím sầm mặt nói: “Tôi không nên hùa theo mấy người mới phải, cậu ta sẽ có tương lai tương sáng, đắc tội với cậu ta sẽ không có kết cục tốt đâu. Ngày mai, tôi sẽ xin lỗi cậu ta và hỗ trợ cậu ta kiểm tra”.

Tên áo đỏ cau mày: “Anh chắc chưa? Dù nó có giỏi đến mấy thì ở thế giới này cũng chẳng là gì, anh biết rồi mà không có bối cảnh và chỗ dựa ở đây thì có là thiên kiêu cũng chết sớm thôi”.

Người áo tím: “Không, cậu ta khác đấy. Tôi quyết định rồi, tốt nhất hai người hãy suy nghĩ cho kỹ”.

Tên có râu hừ nói: “Kiểm tra của ngày mai còn khó hơn hôm nay nhiều, tôi không tin nó vẫn bình an qua vòng được”.

Người áo tím thấy mình không chung chí hướng với họ thì không nói nữa.

Ngô Bình về nhà trọ rồi lập tức ngồi xếp bằng xuống để cảm nhận linh thuật. Hai linh thuật này là Nhất Kiếm Khai Sơn và Kiếm Bào.

Nhất Kiếm Khai Sơn tạo ra một đường kiếm dũng mạnh có uy lực chẻ đôi núi.

Trong lúc tu luyện, Ngô Bình cảm thấy hơi khó nên nói: “Truy Điện, hình như đây là linh thuật cao cấp đấy”.

Truy Điện hỏi: “Khoảng cấp mấy?”

Ngô Bình: “Ta nhớ ngươi từng bảo cấp cao nhất của linh thuật là 99 đúng không?”

Truy Điện: “Chỉ nhân vật cấp Ngũ Đế mới đạt đến cấp 99 này, với tu vi hiện giờ thì cậu không làm được đâu”.

Ngô Bình: “Nói chung ta cảm thấy cấp bậc của linh thuật này rất cao, kệ đi, cứ tu luyện cái đã”.

Anh dốc toàn lực tu luyện, loáng cái trời đã tối. Khi trời vừa sáng, cuối cùng Ngô Bình cũng đã luyện thành linh thuật này. Sau đó, đã có một thanh kiếm lớn xuất hiện trong linh hải của anh, nó có uy lực rất lớn.

Hôm nay có buổi kiểm tra nên Truy Điện nói: “Này, hôm qua cậu có biểu hiện rất tốt, hi vọng hôm nay bùng nổ hơn nhé. Hôm nay sẽ có hai vòng kiểm tra là kiểm tra căn cốt và ý chí. Căn cốt quyết định một người có thể đi được bao xa, còn lực ý chí thì quyết định một người có thể dành được thành tựu lớn hay không. Trong hai cái này, thiếu cái nào cũng không được”.

Ngô Bình: “Căn cốt của tôi thì chắc là tốt thôi”.

Truy Điện: “Kiểm tra căn cốt sẽ dùng tới một sức mạnh thần bí, căn cốt càng tốt thì sức mạnh thu được càng nhiều, lợi ích nhận được càng cao. Đến đệ tử của Ngũ Đế Môn cũng chỉ có cơ hội một lần trong đời”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Một lần thôi ư?”

Truy Điện: “Đúng thế, kiểm tra căn cốt có ba tầng sức mạnh gồm màu lam, màu đỏ và màu tím. Thường thì hấp thu được sức mạnh màu lam đã là khá lắm rồi. Đương nhiên hấp thu được bao nhiêu phải dựa vào bản lĩnh của mình”.

“Sức mạnh cao hơn là màu đỏ, nó chỉ xuất hiện khi gặp người có tư chất cực tốt. Trong lịch sử của Ngũ Đế Môn, chỉ có bảy người hấp thu được sức mạnh màu này. Màu tím cuối cùng là hiếm nhất, chỉ ai hấp thu được sức mạnh màu đỏ và được trưởng lão giới thiệu thì mới hấp thu được nó. Nhưng sức mạnh này rất nguy hiểm, nếu căn cốt không đạt đến một trình độ nhất định mà hấp thu vào thì đi đời nhà ma ngay. Trong lịch sử đã có quá nhiều người chết, hơn nữa sức mạnh này lại có hạn và quá quý nên Ngũ Đế Môn đã nhiều năm không mở nó”.

Ngô Bình: “Thế lực ý chí thì sao?”

Truy Điện: “Kiểm tra lực ý chí khó hơn căn cốt. Trong lịch sử, ý chí mạnh nhất đương nhiên là ý chí Ngũ Đế, nhưng chẳng ai đạt được cấp này. Dù gì thì ý chí Ngũ Đế cũng quá mạnh, tu sĩ bình thường không thể chịu được”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, để ta thử”.

Anh quay lại Ngũ Đế Môn, Ngô Bình vừa đến đã thấy người mặc áo tím hôm qua đang đứng ở cổng. Người này nhìn thấy anh thì vội lên đón rồi chắp tay nói: “Tại hạ Lục Nguyên Uy tham kiến công tử”.

Ngô Bình hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”

Lục Nguyên Uy: “Hôm qua, tại hạ đã đắc tội với công tử nên nay đến xin lỗi ạ”.

Ngô Bình: “Không sao, nếu anh không phóng kiếm ý mạnh nhất ra thì tôi đâu luyện hoá được nó”.

Lục Nguyên Uy sững người: “Sao ạ? Công tử đã luyện hoá kiếm ý của Kiếm Đế rồi ư?”

Ngô Bình: “Sao, đó là kiếm ý của Kiếm Đế ư? Giờ tôi mới biết, tôi đã luyện hoá rồi, ngoài ra còn nhận được truyền thừa trong đó nữa”.

Lục Nguyên Uy kích động đến mức run lên: “Tư chất của công tử đúng là hiếm có”.

Ngô Bình: “Còn hai vòng thi nữa, tôi đã nghe qua rồi là kiểm tra căn cốt và lực ý chí đúng không?”

Lục Nguyên Uy gật đầu: “Vâng, hôm nay tiểu nhân xin nghỉ để đi cùng công tử”.

Ngô Bình cười nói: “Sao anh lại làm thế?”

Lục Nguyên Uy: “Một là vì để xin lỗi công tử, hai là tôi nghĩ công tử sẽ có tiền đồ tươi sáng nên muốn đi theo”.
Chương 1932: Tử Thiên Huyền Lực

Ngô Bình gật đầu: “Anh có mắt nhìn đấy”.

Lục Nguyên Uy cười nói: “Công tử, vì không có lợi ích gì nên đám người này hận công tử đến tận xương tủy, chắc chắn muốn hại chết công tử trong khi kiểm tra”.

Ngô Bình: “Kiểm tra căn cốt có thể hại chết tôi?”

Lục Nguyên Uy: “Một mình công tử đắc tội với cả đoàn thể lợi ích của họ, họ chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn để hại chết công tử”.

Ngô Bình: “Anh làm thế không sợ đắc tội với họ?”

Lục Nguyên Uy nói: “Tôi tin mắt nhìn người của mình, có thể gặp được kỳ tài thiên kiêu như công tử, dù tôi có chết cũng là cái chết có ý nghĩa”.

“Anh sẽ tự hào về quyết định ngày hôm nay”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Đi thôi, đi tham gia kiểm tra”.

Lục Nguyên Uy dẫn Ngô Bình đến chỗ kiểm tra căn cốt.

Lần kiểm tra căn cốt này cũng phải xếp hàng, nhưng Lục Nguyên Uy có chút mối quan hệ nên bước lên phía trước giải thích. Người phụ trách kiểm tra là một người đàn ông béo, vóc dáng cao lớn, người đàn ông béo nhìn Ngô Bình rồi lạnh nhạt nói: “Người anh em Lục, nghe nói tên này không trả tiền cũng thông qua tuyển chọn? Hơ hơ, cậu yên tâm, tôi sẽ quan tâm đến cậu ta”.

Lục Nguyên Uy vừa muốn bước đến xin cho anh nhưng lại bị Ngô Bình đưa mắt ngăn lại, anh bước đến trước vài bước rồi nói: “Tôi muốn xem xem anh quan tâm đến tôi thế nào”.

Gã đen mập mạp cười “hê hê”: “Này, cậu cứ kiêu ngạo đi, lát nữa có lúc cậu sẽ khóc”.

Lục Nguyệt Uy thầm nói: “Công tử, mức kiểm tra căn cốt cao nhất có thể sử dụng đến Tử Thiên Huyền Lực. Thật ra Tử Thiên Huyền Lực là một loại của linh lực, nhưng nó là linh lực cao nhất, không ai có thể hấp thụ được nó. Nếu đối phương sử dụng nó, chỉ sợ…”

Ngô Bình nó: “Nếu tôi sợ thì đã không xuất hiện ở đây”.

Lúc này mấy người có râu cũng đã đến, họ không cảm xúc nhìn Ngô Bình như đang nhìn một người chết.

Lục Nguyên Uy không nói gì nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi lo, công tử có thể qua được bài kiểm tra căn cốt thật sao?

“Vốn dĩ phải đợi thêm lát nữa mới bắt đầu nhưng nếu cậu đã vội đi đầu thai đến thế thì tôi sẽ cho cậu bắt đầu trước”, gã đen mập mạp lạnh lùng nói.

Tên để râu đó cười quái gở nói: “Để hắn trải nghiệm cảm giác năng lượng cao cấp đi vào cơ thể”.

Ngô Bình không nói gì, đi thẳng vào một đại điện.

Bên ngoài đại điện gã đen mập mạp nói với tên để râu: “Để cho hắn đợi một lát trước, nếu không chết, tôi sẽ dùng đến Tử Thiên Huyền Lực”.

Tên có râu cười nói: “Ba ván một lần kiểm tra, nếu vẫn không khiến hắn chết, đám người chúng ta chẳng còn mặt mũi gì đâu”.

Gã đen mập mạp: “Không thể nào! Chẳng có ai có thể sống sót với sức mạnh của Tử Thiên Huyền Lực cả, trước đây không có, sau này cũng sẽ không”.

Bây giờ Ngô Bình đang ở trong một không gian mờ mịt. Anh vừa bước vào, xung quanh đã có quang khí màu xanh xuất hiện, quang khí này dần đi vào người anh.

Cơ thể anh được Linh Lực thiên phẩm tôi luyện, vô cùng mạnh, quang khí màu xanh nhanh chóng đi vào cơ thể anh, đi thẳng đến kinh mạch, tôi luyện cả cơ thể.

Quang khí màu xanh vận chuyển một hồi, ánh sáng xanh biến mất, một tia quang khí màu đỏ xuất hiện cũng đi vào trong người anh. Ánh sáng màu đỏ này làm cho kinh mạch của Ngô Bình có cảm giác ngứa ran, nhưng rất nhanh lại trở nên vô cùng thoải mái, vì ánh sáng màu đỏ có thể có lợi cho anh.

Cứ thế anh hấp thụ hết ánh sáng màu đỏ đó, không lâu sau linh nguyên trong linh hải của anh đều biến thành màu đỏ, bị ánh sáng đỏ đồng hóa hoàn toàn.

Thật ra ánh sáng màu đỏ này cũng là một Linh Lực, gọi là Đại Xích Thiên Lực, cũng là một năng lượng cao cấp, chỉ là vẫn không bằng Tử Thiên Huyền Lực.

Khi Đại Xích Thiên Lực liên tục bị Ngô Bình hấp thụ luyện hóa, cả người anh cũng trở nên mạnh và hoàn hảo hơn.

Một tiếng đồng hồ sau, Ngô Bình ở bên trong vẫn không có động tĩnh gì, gã đen mập mạp lại phát hiện Đại Xích Thiên Lực trân quý liên tục giảm xuống, hiện tại chỉ còn lại không tới năm mươi phần trăm, giảm xuống hơn một nửa.

Hắn cực kỳ ngạc nhiên nói: “Người này quả nhiên nghịch thiên rồi, nhưng không chỉ có thế, đi chết đi”.

Hắn lập tức kích hoạt loại năng lượng thứ ba, Tử Thiên Huyền Lực. Tử Thiên Huyền Lực này chỉ có khi được môn chủ cho phép mới có thể giải phóng được, nhưng gã đen mập mạp đó không để tâm nhiều điều được như thế, hắn chỉ biết nhất định phải giết Ngô Bình.

Mặc dù tư chất của Ngô Bình rất tốt, tương lai chắc chắn sẽ trở thành thiên kiêu tuyệt thế của Ngũ Đế Môn. Nhưng hắn không thể để anh sống, dù sao hắn cũng đã đắc tội với Ngô Bình, một khi đắc tội với thiên tài như vậy, sau này e là không được sống yên ổn nên Ngô Bình phải chết.

Ngô Bình vừa hấp thụ hết Đại Xích Thiên Lực, lại xuất hiện tinh thể lỏng màu tím, tinh thể lỏng này nhanh chóng tràn đầy linh hải, lập tức phủ lấy toàn bộ cơ thể Ngô Bình, xâm nhập vào cơ thể anh qua các lỗ chân lông.

Khi tinh thể lỏng màu tím đi vào cơ thể, Ngô Bình đau đến mức run rẩy, kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của anh đau như bị xé toạc, cũng may là anh đã hấp thụ đủ Đại Xích Thiên Lực làm nền tảng nên sau nửa tiếng chịu đựng cơn đau, cảm giác khó chịu này cũng biến mất.

“Qua lâu thế rồi mà sao hắn vẫn chưa chết?”, mấy người tên có râu cũng không còn chắc chắn như lúc nãy nữa, hắn run giọng hỏi.

Sắc mặt gã đen mập mạp cực kỳ khó coi: “Không thể nào! Đây là Tử Thiên Huyền Lực, không ai có thể sống sót khi đối mặt với nó, lẽ nào…”

Người phụ trách áo đỏ: “Không vội, đợi thêm chút nữa, sẽ nhanh có kết quả thôi”.

Thế nhưng chúng lại đợi thêm một tiếng đồng hồ nữa, kết quả vẫn chưa có, ai nấy cũng cảm thấy sợ hãi, đều có linh cảm không tốt.

Lúc này, Ngô Bình đã hấp thu được ba mươi phần trăm Tử Thiên Huyền Lực nhưng anh thấy mình vẫn chưa hấp thụ đủ.

“Mọi người nhanh nhìn xem kìa, cột sáng màu tím này có phải là tình trạng tiêu hao của Tử Thiên Huyền Lực không?”, tên có râu run giọng hỏi.

Mọi người nhìn thấy một đường màu tím nhạt trên mặt đất, nó không bắt mắt, hơn nữa đã lâu không được sử dụng, đến nỗi gã đen mập mạp chưa từng nhìn thấy nó.

“Không ổn! Hắn đã hấp thụ được ba mươi phần trăm Tử Thiên Huyền Lực rồi”, hắn vội vàng đi đóng lại.

Thế nhưng một khi đã giải phóng Tử Thiên Huyền Lực thì trừ khi hoàn thành bài kiểm tra, nếu không không thể đóng lại được. Gã đen mập mạp tuyệt vọng thật rồi, hắn ngồi dưới đất lẩm bẩm: “Thôi xong rồi, chúng ta tiêu đời thật rồi”.

Thêm nửa tiếng nữa trôi qua, Ngô Bình đã hấp thụ được tám mươi lăm phần trăm Tử Thiên Huyền Lực, cảm nhận được nguồn năng lượng này tràn ngập khắp cả người. Lúc này linh nguyên trong linh hải đã chuyển hóa thành màu tím, linh lực của anh cũng chính thức biến thành Tử Thiên Huyền Lực, loại Linh Lực mạnh nhất thiên hạ.

Hơn ba tiếng đồng hồ, Tử Thiên Huyền Lực liên tục bị tiêu hao, cuối cùng chuyện này cũng đã đến tai cao tầng quản lý của Ngũ Đế Môn, đầu tiên là một ông lão tóc bạc xuất hiện, ông ta nhìn thoáng qua cột sáng màu tím, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Gã đen mập mạp quỳ xuống đất, run giọng nói: “Thưa Đại trưởng lão, có người đang kiểm tra ở bên trong”.

Ánh mắt Đại trưởng lão tràn đầy sát ý như muốn giết người, tức giận hỏi: “Ai bảo cậu kích hoạt Tử Thiên Huyền Lực? Cậu có biết, để tích lũy được Tử Thiên Huyền Lực này, Ngũ Đế Môn đã mất hơn hai nghìn năm không?”

Gã đen mập mạp quỳ phịch xuống đất nói: “Đại trưởng lão, tôi sai rồi, nhưng bây giờ không thể dừng lại được”.

Đại trưởng lão nhìn đại điện kiểm tra hỏi: “Bên trong là ai thế?”

Tên đó nói: “Một người đã vượt qua tuyển chọn, tên là Lý Huyền Bình”.

Đại trưởng lão thầm đọc lại cái tên này: “Đợi cậu ta ra ngoài, dẫn cậu ta đến gặp môn chủ”.

“Vâng!”, gã đen mập mạp đó không dám nói nhiều thêm lời nào, vội vàng đồng ý.

Đại trưởng lão lại liếc nhìn đại điện kiểm tra, sau đó rời đi, đi thẳng đến gặp môn chủ. Đây là chuyện lớn, ông ta cần phải triệu tập tất cả trưởng lão lại để cùng bàn bạc chuyện lớn này với môn chủ.
Chương 1933: Môn chủ Ngũ Đế Môn

Rất nhanh, tiếng chuông báo tập hợp của Ngũ Đế Môn vang lên. Chuông này chỉ trong tình huống khẩn cấp hoặc có chuyện trọng đại mới vang lên, hôm nay lại vì một người mới mà liên tục vang lên mười lần.

Môn chủ của Ngũ Đế Môn ngồi ngay ngắn trong Ngũ Đế Điện, đại trưởng lão và các trưởng lão chủ chốt khác lần lượt xuất hiện.

“Đại trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì, ông lại gõ chuông triệu tập”. Môn chủ hỏi. môn chủ Ngũ Đế Môn mặc hoa phục ngũ sắc, đầu đội ngọc quan, dáng người cao lớn, thân hình ẩn trong mây mù.

Đại trưởng lão: “Môn chủ, có một người đệ tử mới, bị làm khó dễ ở ba cửa ải tuyển chọn, kết quả hắn ta lại liên tiếp phá cả ba cửa”.

Môn chủ Ngũ Đế Môn hỏi: “Hay là, mấy tên khốn kia đã điều chỉnh độ khó của ba cửa ải tuyển chọn đến cực hạn?”

Đại trưởng lão: “Phải, đã điều chỉnh đến cực hạn! Hơn nữa, trong bài kiểm tra cân cốt, còn phóng ra Tử Thiên Huyền Lực”.

Mây mù phía sau môn chủ Ngũ Đế Môn chấn động, ông ta hỏi: “Kết quả như thế nào?”

Đại trưởng lão: “Kết quả, người mới này lại có thể nhanh chóng hấp tu Tử Thiên Huyền Lực!”

Môn chủ Ngũ Đế Môn đột nhiên cười ha hả, nói: “Xem ra, đây là lễ vật mà ông trời tặng cho Ngũ Đế Môn!”

Đại trưởng lão: “Môn chủ, ta đã cho người điều tra. Người này tên là Lý Huyền Bình, hắn ta rất có khả năng là một vị 'đời đầu'“.

Môn chủ Ngũ Đế Môn nói: “Đời đầu sao? Chẳng trách lại mạnh như thế”.

Đại trưởng lão: “Cho nên, sau khi ta biết được tình hình, lập tức đến thông báo với môn chủ”.

Môn chủ Ngũ Đế Môn suy nghĩ một lúc, nói: “Thiên tài như thế đương nhiên phải đặc biệt thu nhận. Lát nữa đưa hắn ta lên, ta muốn gặp hắn ta”.

Đại trưởng lão: “Vâng!”

Lúc này, lại có một trưởng lão nói: “Môn chủ. Lão phu cảm thấy hiện tại đãi ngộ tốt người này, chẳng thà cho hắn ta một hoàn cảnh công bằng, để hắn ta đi hết con đường phía sau. Sau kiểm tra cân cốt, còn có kiểm tra ý chí, có đại hội người mới. Không bằng, chúng ta đợi thêm một khoảng thời gian, xem biểu hiện của hắn ta ở đại hội người mới. Nếu hắn ta vẫn cường hãn như thế, thì thu nhận hắn ta cũng không muộn”.

Môn chủ nghe xong, cũng cảm thấy có lý, nói: “Ừm, như vậy cũng được. Nhưng mà, ta vẫn muốn gặp mặt hắn ta trước, xem xem hắn ta là một nhân vật như thế nào”.

Đại trưởng lão cười nói: “Ta đã dặn dò kẻ dưới rồi, đợi hắn ta ra ngoài đại điện khảo thí, sẽ dẫn đến bái kiến môn chủ”.

Môn chủ Ngũ Đế Môn cười nói: “Đại hội Thiên Kiêu mười năm một lần của Nhân tộc chúng ta không bao lâu nữa sẽ bắt đầu, đến lúc đó, Lý Huyền Bình có lẽ sẽ có thể đại diện Ngũ Đế Môn chúng ta tham gia”.

Đại trưởng lão nghe đến đại hội Thiên Kiêu, cũng cười: “Đây chính là những gì ta suy nghĩ, Nếu Lý Huyền Bình có thể đột phá đến cảnh giới đủ cao, có lẽ có cơ hội giúp chúng ta lấy được danh hiệu đứng đầu. Dựa theo quy tắc của đại hội Thiên Kiêu, lấy được danh hiệu đứng đầu, Ngũ Đế Môn chúng ta sẽ có cơ hội trở thành một trong những thế lực quyết sách của Nhân tộc!”

Môn chủ Ngũ Đế Môn gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ ta đang rất mong chờ!”

Lúc này trong đại điện khảo thí, Tử Thiên Huyền Lực không ngừng giảm bớt, khi còn lại không đến một phần, Ngô Bình rốt cuộc cũng hấp thu no năng lượng, chậm rãi bước ra khỏi đại điện khảo thí.

Ngô Bình của lúc này, ánh sáng tím lưu chuyển trong hai con mắt, một thân linh lực của anh đã muốn bị thay thành Tử Thiên Huyền Lực, linh lực mạnh nhất trong điều kiện bình thường!

Gã đen mập mạp run giọng nói: “Lý công tử, đại trưởng lão cho mời!”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Không phải còn một bài kiểm tra sao?”

Gã đen mập mạp: “Đúng vậy. Nhưng đại trưởng lão muốn dẫn cậu đi gặp môn chủ”.

Ngô Bình “Ừm” một tiếng: “Được, dẫn đường”.

Khi anh đi tới Ngũ Đế Đại Điện, chỉ thấy hơn mười người đứng trong điện, những người này thân cao mấy chục thước thậm chí hơn trăm thước, khí tức bức người.

Vào trong đại điện, đại trưởng lão kia đi tới, cười nói: “Lý Huyền Bình, ta là đại trưởng lão của Ngũ Đế Môn, Liễu Trường Phong. Vị này chính là môn chủ của Ngũ Đế Môn chúng ta, cậu còn không tham kiến?”

Ngô Bình tiến lên vài bước, hai tay lạy dài: “Đệ tử mới nhập môn Lý Huyền Bình, tham kiến môn chủ, tham kiến các vị trưởng lão”.

Môn chủ Ngũ Đế Môn mỉm cười: “Lý Huyền Bình, cậu biểu hiện thật sự không tồi. Tử Thiên Huyền Lực kia, cậu đã hấp thu bao nhiêu?”

Ngô Bình: “Hơn chín mươi phần trăm”.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người im lặng. Có người lặng lẽ hít sâu một hơi, chứng tỏ bọn họ vô cùng khiếp sợ.

Môn chủ Ngũ Đế Môn cười nói: “Rất giỏi. Cậu có biết trước cậu, chưa từng có người nào có thể hấp thu Tử Thiên Huyền Lực?”

Ngô Bình: “Có nghe nói qua”.

Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Lý Huyền Bình, cậu đến từ đâu?”

Ngô Bình: “Ta trải qua kiếp Đại Thánh, bị quy tắc vũ trụ bắt giữ đến thế giới này”. Sau đó, lại kể sơ qua về những việc trải qua sau đó.

Môn chủ Ngũ Đế Môn gật đầu nói: “Hoá ra là Đại Thánh, xem ra cậu là đời đầu vô cùng mạnh mẽ trong Nhân tộc, tương lai cậu sẽ có cơ hội lớn trở về thế giới ban đầu của cậu”.

Ngô Bình: “Môn chủ, tôi nghe người ta nói, quy tắc ở thế giới này tràn ngập ác ý đối với mỗi một vị tu sĩ?”

Môn chủ Ngũ Đế Môn nói: “Nói một cách chính xác, là không thân thiện với những đời đầu như các cậu. Đối với đời đầu, người có tu vi càng cao càng dễ chết trẻ. Ví dụ như ta, trở thành môn chủ Ngũ Đế Môn mới chín năm. Môn chủ đời trước tu vi còn cao hơn ta, nhưng ông ta chỉ làm môn chủ ba năm rưỡi, đã ngã xuống trong trật tự Thiên Đạo”.

Ngô Bình: “Chẳng lẽ không có biện pháp chống lại?”

Môn chủ Ngũ Đế Môn nói: “Có, nhưng rất khó làm được”.

Ngô Bình: “Nếu không phải đời đầu, có phải sẽ không bị chịu sự đối đãi ác ý không?”

Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Vậy phải xem tình trạng huyết mạch, nếu là đời thứ hai, ác ý vẫn là rất mạnh. Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, sau mười đời, loại ác ý này mới hoàn toàn biến mất. Nhưng tư chất và nhận thức của Nhân tộc đời thứ mười sớm đã bị hao mòn gần hết, thường thường rất khó có thành tựu lớn”.

Ngô Bình: “Thì ra là thế”.

Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Lý Huyền Bình, cậu và ta đều là đời đầu, nhưng ta đã rất khó để tiến lên cao hơn, cậu mới là người thống trị tương lai”.

Ngô Bình: “Môn chủ ở cảnh giới nào?”

Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Ta ở giai đoạn giữa của cảnh giới lớn thứ ba”.

Ngô Bình: “Theo môn chủ thấy, nếu tiến vào cảnh giới lớn thứ năm, liệu có thể trở về thế giới ban đầu của tôi không?”

Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Kỳ thực đối với đời đầu như chúng ta mà nói, nơi này là nơi lịch kiếp, cũng là nơi tăng lên. Nếu trong lòng không có chí lớn, không có lòng phấn đấu, cho dù có thể bình an trở về, sự gặt hái cũng là có hạn. Ngược lại, nếu dũng mãnh tiến lên, tại đây theo đuổi sự tăng cường lớn hơn, sau này những gì gặt hái được sẽ vô cùng kinh người!”

Ngô Bình: “Môn chủ biết ví dụ thành công nào không?”

Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Cậu họ Lý, ta cũng biết một người cũng họ Lý, có được thành tự cực kỳ lớn tại đây”.

Ngô Bình rất tò mò, hỏi: “Ông ta tên là gì?”

Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Lý Nhĩ”.

Ngô Bình ngẩn người: “Hoá ra là lão tổ Lý gia!”

Môn chủ Ngũ Đế Môn: “Hoá ra các cậu là cùng một tông, vậy chẳng trách tư chất của cậu lại nghịch thiên như thế”.

Chuyện phiếm vài câu, đại trưởng lão liền tự mình dẫn Ngô Bình đến tiếp nhận kiểm tra lực ý chí, để anh đi hết tất cả quy trình.

Đến trước một đại điện khảo thí khác, đại trưởng lão nói: “Lý Huyền Bình, kế tiếp là kiểm tra lực ý chí. Căn cứ theo biểu hiện lúc trước của cậu, tôi sẽ khai triển ra lực lượng mạnh nhất trong cuộc kiểm tra, đến lúc đó cậu sẽ đối mặt với ý chí Ngũ Đế. Cậu, sẵn lòng không?”
Chương 1934: Người luân hồi

Ngô Bình nói: “Có thể được xưng là Ngũ Đế, chắc chắn là có điểm hơn người, tôi hy vọng có thể gặp được bọn họ”.

Đại trưởng lão rất hài lòng, nói: “Thật ra mấy mánh khóe bên dưới, chúng tôi đều biết cả, chỉ là chẳng buồn quan tâm, hoặc không cần thiết bận tâm. Thiên kiêu chân chính sẽ không e ngại những thủ đoạn này, ví dụ như Lý Huyền Bình cậu vậy”.

Ngô Bình: “Đúng vậy, cho nên tôi cũng không quan tâm”.

Đại trưởng lão Liễu Trường Phong nói: “Cuộc kiểm tra năng lực ý chí này sẽ xuất hiện ý chí các cao thủ từ cổ chí kim, nếu cậu có thể trấn áp những ý chí này, thì có thể hấp thụ năng lượng của bọn họ, thậm chí có được truyền thừa của bọn họ”.

Ngô Bình: “Đại trưởng lão, linh thuật của Ngũ Đế là do bọn họ tự sáng tạo ra sao?”

Đại trưởng lão: “Ngũ Để tự có các cơ duyên kỳ ngộ, linh thuật công pháp mà cậu có được đều là do bọn họ sáng tạo sau này. Đương nhiên, trong ý chí của Ngũ Đế, còn có khởi nguồn của công pháp bọn họ, nếu tư chất cậu đủ tốt, có thể trực tiếp lĩnh ngộ khởi nguồn truyền thừa của Ngũ Đế. Nhưng những thứ đó quá uyên thâm, chỉ sợ là rất khó”.

Hiểu được tình hình cuộc kiểm tra năng lực ý chí, Ngô Bình cất bước đi vào. Đại trưởng lão bên ngoài, lập tức điều chỉnh độ khó cuộc kiểm tra lên mức cao nhất.

Ngô Bình lơ lửng thân mình trên không, xung quanh xuất hiện mấy chục bóng người, mỗi bóng người đại diện cho ý chí của một cao thủ. Những ý chí này đè ép về phía mình, nhưng anh vẫn kiên trì không khuất phục, dùng hết sức chống lại.

Trong thời gian chống chọi dài đằng đẵng, Ngô Bình đánh thắng từng trận những ý chí này, sau đó hấp thụ năng lượng của bọn chúng, cùng với truyền thừa ẩn chứa bên trong ý chí.

Cũng không biết qua bao lâu, ý chí xuất hiện sau đó đã không còn là đối thủ của anh nữa, vừa đối mặt đã bại trận. Vì vậy, các ý chí hùng mạnh của Ngũ Đế xuất hiện cùng lúc, chính là ý chí Ngũ Đế.

Ý chí Ngũ Đế mạnh hơn rất nhiều, bọn chúng trấn áp cùng lúc, Ngô Bình chỉ có thể gắng gượng chống lại. Cũng may cậu đã hấp thụ Tử Thiên Huyền Lực, Tử Thiên Huyền Lực này có tính bền rất mạnh, sau khi chống chọi không biết bao nhiêu lâu, ý chí Ngũ Đế đã yếu hơn chút. Ngô Bình nhân cơ hội phản công, đánh hạ một ý chí trong đó rồi hấp thụ.

Ngũ Đế thiếu một, tình huống lập tức xoay chuyển, Ngô Bình nhân cơ hội tấn công bốn ý chí Tứ Đế còn lại rồi hấp thụ, thuận tiện cũng có được truyền thừa của Ngũ Đế!

Lúc Ngô Bình đi ra từ trong điện kiểm tra, đã là ba ngày sau.

Ba ngày nay, đại trưởng lão vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, thấy anh bình an đi ra thì cười nói: “Không tệ, quả nhiên cậu không khiến tôi thất vọng!”

Ngô Bình: “Đại trưởng lão, đại hội người mới khi nào thì bắt đầu?”

Đại trưởng lão cười nói: “Ngày mốt đại hội người mới tiến hành, hai ngày nay, cậu có thể tiếp nhận truyền thừa Ngũ Đế, đúng lúc có thể thi triển uy lực tại đại hội người mới. Đúng rồi, đại hội người mới rất long trọng, người đứng đầu sẽ đoạt được giải thưởng lớn”.

Ngô Bình bỗng thấy hứng thú: “Ồ, giải thưởng lớn là gì?”

Đại trưởng lão: “Một tỷ tiền tử tinh, ngoài ra cộng thêm một môn linh thuật Thiên Phẩm, một binh khí Thiên Phẩm!”

Mắt Ngô Bình sáng lên, cười nói: “Giải thưởng cũng không ít”.

Lúc này đại trưởng lão vẫy tay, mấy người gây khó dễ cho Ngô Bình trong lúc tuyển chọn, bao gồm tên có râu đều bị đưa đến trước mặt.

Đại trưởng lão nói: “Mấy tên này suýt khiến bản môn đánh mất thiên kiêu, tội không thể tha. Môn chủ đã ra lệnh, xử chết toàn bộ bọn họ, tịch thu toàn bộ tài sản. Lý Huyền Bình, chuyện này cậu còn có ý kiến gì khác không?”

Nhìn đám người mặt xám như tro này, phát hiện Lục Nguyên Uy cũng có mặt, anh nói: “Lục Nguyên Uy lầm đường biết quay lại, cứ để cậu ấy ở bên cạnh tôi phục vụ đi”.

Đại trưởng lão gật đầu: “Có thể”.

Lục Nguyên Uy vô cùng cảm kích, nói: “Đa tạ công tử không trách tội!”

Đại trưởng lão: “Tôi đã cho người sắp xếp một sân viện, tạm thời cậu cứ ở đó. Lục Nguyên Uy, cậu đi dọn dẹp phòng trước đi, thiếu gì thì cứ bổ sung thêm, tất cả mọi thứ phải dùng đồ tốt nhất”.

Lục Nguyên Uy: “Vâng!”

Nói chuyện mấy câu, Ngô Bình về khách sạn gặp Truy Điện trước, anh muốn đưa Truy Điện vào ở trong Ngũ Đế Môn.

Khi anh quay lại khách sạn, Truy Điện đã đứng trước phòng đợi anh rồi, lưng ngựa còn mang theo hành lý và đồ đạc của bọn họ.

Anh bất giác cười nói: “Truy Điện, ngươi đã chuẩn bị trước rồi sao?”

Truy Điện: “Hôm qua đã chuẩn bị rồi, đợi cậu cả một ngày rồi, cũng may cậu vẫn quay về”.

Ngô Bình: “Đang lo lắng ta sao?”

Truy Điện khịt mũi: “Đúng vậy, nhỡ đâu cậu chết rồi, tìm ai trả tiền tôi chứ?”

Ngô Bình đảo mắt: “Đúng là mê tiền”.

Sau đó anh nhớ đến gì đó: “Truy Điện, ta đã trở thành đệ tử của Ngũ Đế Môn rồi, hiện tại ngươi nên nói bí mật của mình được rồi chứ?”

Truy Điện nói: “Vốn nghĩ cậu không có cơ hội biết rồi, không ngờ cậu thật sự làm được đến bước này”.

Ngô Bình: “Đừng vòng vo nữa, mau nói đi”.

Truy Điện: “Thật ra với tư chất của tôi, sớm đã có thể đột phá lên trên rồi. Nhưng tôi biết, tôi không làm được, cho nên tôi lựa chọn trở thành người luân hồi”.

Ngô Bình: “Đợi đã. Người luân hồi gì?”

Truy Điện: “Người luân hồi là một trường hợp đặc biệt của thế giới này, thuộc vào lỗi của quy tắc. Vì một vài nguyên do chưa rõ, tôi có được thân thể bất tử. Mỗi khi chết đi, sẽ sống lại ở một nơi nào đó”.

Ngô Bình trừng lớn mắt: “Lợi hại! Vậy ngươi cứ làm một con ngựa vậy sao?”

Truy Điện: “Đương nhiên không phải. Mỗi lần sống lại, hình dạng của tôi đều khác nhau, nhưng đa phần đều là Nhân tộc, thi thoảng sẽ thành Ma tộc, Vu tộc, Yêu tộc”.

Ngô Bình rất hiếu kỳ, hỏi nó: “Ngươi sống lại bao nhiêu lần rồi?”

Truy Điện thở dài: “Chưa đến mười vạn, nhưng cũng chừng tám vạn lần rồi, ản thân tôi cũng không nhớ rõ nữa”.

Ngô Bình như bừng tỉnh nói: “Chẳng trách ở nơi nào ngươi cũng có thức ăn dự trữ, thì ra là do sống quá lâu rồi”.

Truy Điện nói: “Nhưng không ngừng luân hồi trong chỗ quỷ quái này thật sự vô cùng đau khổ. Tôi khổ sở đợi lâu như vậy, chỉ là muốn gặp được một vị cao thủ, sau đó nhờ cậu ta đưa tôi rời khỏi chỗ quỷ quái này. Lý Huyền Bình, tư chất của cậu khiến tôi rất kinh ngạc, tôi biết tiền đồ cậu vô lượng, nói không chừng, cậu chính là người có thể giải thoát cho tôi”.

Ngô Bình chớp mắt: “Tôi? Giúp thế nào?”

Truy Điện: “Nếu cậu đủ mạnh thì có thể phá vỡ được cấm chế thế giới này, đưa tôi rời khỏi nơi này”.

Ngô Bình gật đầu: “Ta cố hết sức vậy”.

Sau đó anh cười hỏi: “Lần trước ngươi sống lại là người hay là yêu?”

Truy Điện: “Là ma. Nhưng tôi đã tìm hiểu rõ quy tắc rồi, lần tới nếu sống lại thì tôi sẽ biến thành người”.

Ngô Bình: “Vậy sao? Ngươi muốn làm đàn ông, hay là muốn làm phụ nữ?”

Truy Điện trừng mắt: “Liên quan gì đến cậu?”

Ngô Bình nói: “Được, ta không hỏi, chúng ta mau đến Ngũ Đế Môn đi”.

Một người một ngựa đi đến Ngũ Đế Môn, Lục Nguyên Uy vẫn đứng đợi trước cửa, Ngô Bình vừa đến, anh ta đã dẫn một người một ngựa đi đến sân viện yên tĩnh.

Sắp xếp ổn thỏa không bao lâu, Lục Nguyên Uy bỗng nói: “Công tử, hiện tại công tử thu hút chú ý của môn chủ và đại trưởng lão, tiền đồ vô lượng. Nhưng Ngũ Đế Môn hiện tại vẫn có không ít người, không hy vọng công tử trỗi dậy”.

Ngô Bình nhíu mày: “Tôi trỗi dậy thì liên quan gì đến bọn họ?”

Lục Nguyên Uy: “Tư chất công tử tốt như vậy, một khi phất lên, tương lai rất có khả năng chính là môn chủ mới của Ngũ Đế Môn. Vua nào thần nấy, đối với bọn họ chắc chắn công tử không có ấn tượng tốt gì, sau này nếu do công tử năm giữ Ngũ Đế Môn, những người này có thể có ngày tháng tốt đẹp hay sao?”

Ngô Bình khẽ cười: “Anh nói như vậy, cũng có đạo lý. Nếu tôi trở thành môn chủ, nhất định sẽ trừng trị đám ranh đó”.

Lục Nguyên Uy: “Có thể, công tử phải cẩn thận, đề phòng đám người đó nhắm vào công tử!”
Chương 1935: Đại hội người mới

Sau khi ở lại Ngũ Đế Môn, Ngô Bình bắt đầu tiếp nhận, lĩnh hội truyền thừa của Ngũ Đế. Ngũ Đế, tất cả đều là các cao thủ Thiên Đế Cảnh đỉnh cao, uy lực linh thuật của bọn họ rất mạnh. Nếu là trước kia, anh không thể tu hành những thứ này được. Nhưng, bây giờ anh đã hấp thụ Tử Thiên Huyền Lực, linh lực này là linh lực mạnh nhất thiên hạ, đủ để hỗ trợ Ngô Bình tu luyện linh thuật của Ngũ Đế.

Loại linh thuật thứ nhất anh phải lĩnh ngộ là Một Tay Che Trời. Linh thuật này một khi được thi triển sẽ có uy lực đảo loạn thời gian trời đất rất mạnh, người bình thường căn bản không có sức chống cự. Linh thuật này tuy độ khó rất cao, nhưng Ngô Bình chỉ tu luyện hơn một ngày đã thành công tu luyện thuần thục.

Sau khi tu luyện thành công Một Tay Che Trời, ngưng tụ ra một bàn tay lớn trong linh hải, có uy lực trấn áp đất trời, mạnh hơn Truy Hồn Thủ của anh nhiều.

Lúc trời chạng vạng tối, Lục Nguyên Uy đến, nói: “Công tử, mấy đệ tử mới đã thông qua cuộc thi muốn được gặp công tử một lần, công tử muốn gặp không?”

Ngô Bình: “Người mới? Tại sao bọn họ muốn gặp ta?”

Lục Nguyên Uy: “Bây giờ đã truyền đi rồi, đều nói công tử là thiên kiêu đứng đầu trong những người mới, có lẽ bọn họ đều muốn kết bạn với công tử”.

Ngô Bình nói: “Đại hội người mơi sắp đến rồi, mọi người sớm muộn cũng gặp nhau, tôi không cần gặp đâu”.

Lục Nguyên Uy gật đầu: “Vâng, bây giờ tôi sẽ báo với bọn họ”.

Lúc này, có mười người đang đứng đợi trước cửa lớn, nghe thấy Lục Nguyên Uy nói, Ngô Bình không gặp bọn họ, trong lòng lập tức nổi giận, một người trong đó hừ lạnh nói: “Thiên kiêu mới đứng đầu, quả nhiên rất kiêu ngạo! Chúng ta đừng đợi nữa, đi thôi!”

Mười người họ rời đi, đến một khu đất trống, một người hừ lạnh nói: “Lý Huyền Bắc này thật sự không coi chúng ta ra gì. Đại hội người mới ngày mai, chúng ta không cần khách sáo với anh ta!”

Người khác nói: “Không sai. Người này r rằng cũng chẳng biết mục tiêu trọng tâm của đại hội người mới là gì, thật ra chính là quá trình cao thủ thuần phục kẻ yếu. Nếu anh ta không được chúng ta ủng hộ, thì căn bản không thể trở thành người mới đứng đầu được!”

“Không sai! Đại hội người mới cũng không có quy tắc gì, nếu mọi người đều nhắm vào anh ta, thì dù thực lực anh ta mạnh thế nào, sớm muộn cũng bị tiêu diệt thôi!”

“Như vậy cũng tốt! Một tên không biết từ đâu xuất hiện, chúng ta vốn cũng không muốn anh ta là người đứng đầu. Bây giờ, mọi người thương lượng xem, đại hội người mới ngày mai, nên đối phó với anh ta thế nào!”

Lục Nguyên Uy sau khi thấy đám người rời đi thì quay về nói với Ngô Bình: “Công tử, mười người này hẳn đều là những người xuất sắc trong những người mới. Bọn họ đến tìm công tử, có lẽ là muốn tìm chỗ dựa dẫm”.

Ngô Bình: “Dựa dẫm tôi?”

Lục Nguyên Uy: “Những đại hội người mới trước kia, không chỉ so sánh thực lực, mà còn cả năng lực xã giao. Người cuối cùng giành được danh hiệu người mới đứng đầu, chưa chắc là người có thực lực mạnh nhất. Trái lại, đại hội người mới mười lần trước, có đến tám lần, người đứng đầu đều không phải thực lực mạnh nhất”.

Ngô Bình lắc đầu: “Nực cười. Nếu đã so thực lực, thì cứ đấu thực lực thôi, sao còn làm thêm cả xã giao nữa?”

Lục Nguyên Uy: “Đó là vì, trước kia người đứng đầu và thứ hai, hay thậm chí là giữa năm người đứng đầu đều không chênh lệch quá nhiều. Nếu người thứ hai và thứ ba liên thủ, thì rất dễ dàng thắng được người đứng đầu”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì đại hội người mới không có quy định?”

Lục Nguyên Uy: “Đại hội người mới không phải đánh nhau một đấu một, mà là tất cả mọi người tập trung cùng nhau, cùng nhau vượt qua thử thách”.

“Thử thách gì?”

“Ngũ Đế từng phát hiện ra một bí mật to lớn, nhưng bọn họ chưa kịp lĩnh hội thì đã sụp đổ. Nhưng, trước khi Ngũ Đế ngã xuống, đã để lại một vài cửa ải, chỉ cần vượt qua được vài cửa ải, là có thể đoạt được thưởng”.

Ngô Bình: “Ngũ Đế phát hiện ra bí mật? Cũng thú vị đấy”.

Lục Nguyên Uy: “Tổng cộng có năm cửa, nhưng trong lịch sử chưa ai có thể đột phá đến cửa thứ hai. Ngay cả mục tiêu của đại hội người mới cũng chỉ là đột phá cửa thứ nhất. Đương nhiên, cũng không phải đại hội người mới nào cũng có thể đột phá được cửa thứ nhất”.

Ngô Bình: “Vậy, thứ hạng sắp xếp thế nào?”

Lục Nguyên Uy: “Đương nhiên là tự mình dẫn theo một nhóm, đi đánh nhóm khác, cuối cùng tạo thành bảng xếp hạng. Cho nên đến cuối cùng, đại hội người mới cũng không đề cập gì nhiều đến năm cửa nữa”.

Ngô Bình: “Vậy anh nghĩ, lần này có thể đột phá đến cửa thứ mấy?”

Lục Nguyên Uy cười nói: “Nếu công tử không xuất hiện, e rằng bọn họ rất khó đột phá được cửa thứ nhất. Nhưng có công tử ở đây thì có hy vọng rất lớn. Hơn nữa, một khi công tử phá được cửa thứ nhất thì việc trở thành người mới đứng đầu là điều không thể bàn cãi”.

Ngô Bình: “Tôi lại có hứng thú với bốn cửa phía sau hơn”.

Lục Nguyên Uy: “Công tử, bốn cửa phía sau chưa từng có ai thành công, nếu công tử có thể đột phá được cửa thứ hai, thậm chí thứ ba, chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ!”

“Nếu qua được năm cửa, có phải có thể tìm được cơ mật mà Ngũ Đế đã phát hiện không?”

Lục Nguyên Uy gật đầu: “Đúng vậy”.

Tối hôm đó, Ngô Bình tiếp tục tu luyện cảnh giới trên Linh Uy là Chân Linh.

Chân Linh là tiến hóa của Linh Niệm. Sau khi Linh Niệm trở nên mạnh hơn sẽ trở thành Chân Linh, quyền năng của Chân Linh rất mạnh, cũng là nền tảng để tiến lên đại cảnh giới thứ hai.

Ngô Bình khổ tu một đêm, đến rạng sáng thì bỗng đột phá, khiến Linh Niệm hóa thành Chân Linh. Chân Linh của anh, có hình dáng một người tí hon, tương tự với nguyên anh, ngồi xếp bằng trong linh hải của anh.

Khi anh tu luyện được Chân Linh, bỗng cảm thấy đất trời đang ngăn cản mình, anh có cảm giác như đất trời không dung, cảm giác như trời đất bất kỳ lúc nào cũng có thế giết anh. Cảm giác này rất không ổn, Chân Linh anh vừa mới hình thành bỗng chốc cũng run rẩy, chui vào trong linh hải, không dám ra ngoài.

“Đã qua một tháng rồi, pháp tắc thiên địa quả nhiên đã có ác ý với mình rồi!”. Anh lầm bầm nói.

Truy Điện tiến đến hỏi: “Cậu cảm nhận được rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Hiện tại ta cảm thấy, cả thế giới đều xem ta là địch”.

Truy Điện: “Có cảm giác như vậy là đúng rồi, chứng tỏ cậu đã trở nên đủ mạnh rồi”.

Ngô Bình: “Kể từ bây giờ, có phải ta rất khó đột phá không?”

Truy Điện: “Vậy thì phải xem kiên nhẫn của cậu rồi. Nhưng tôi nghĩ cậu chịu đựng được áp lực, rõ ràng mạnh ngang với Ngũ Đế năm đó”.

Ngô Bình ngây người: “Ngươi gặp Ngũ Đế rồi?”

Truy Điện: “Gặp mấy lần, không quen".

Ngô Bình không hỏi thêm, bèn nói: “Tham gia đại hội người mới thôi”.

Nghỉ ngơi một lúc, đại hội người mới cũng bắt đầu, Lục Nguyên Uy đưa Ngô Bình đến đại hội.

Lần này người mới thông qua kiểm tra lựa chọn của Ngũ Đế Môn, tổng cộng có ba trăm bốn mươi bảy người. Hơn ba trăm người, toàn bộ đều đứng ở khu đất trống ngoài cổng toàn lầu, đại trưởng lão và các vị trưởng lão khác đứng cổng dưới lầu.

Đại trưởng lão nói: “Môn này là do Ngũ Đế để lại, bên trong có năm thử thách. Mỗi khi thông qua một cửa ải là có thể có được giải thưởng. Mỗi một cửa đều là một không gian. Tiếp theo đây, mọi người sẽ được đưa đến thời gian thứ nhất. Nếu các ngươi không đột phá được cửa thứ nhất, vậy thì người mới đứng đầu sẽ do tự các ngươi quyết định. Nếu trong số các ngươi có người đột phá được cửa thứ nhất, thì người đó chính là người mới đứng đầu!”

Nói xong, cửa lớn mở ra, mọi người nối đuôi đi vào.

Đi vào cửa lớn, mọi người đã bước vào một thời không khác, bỗng choáng váng quay cuồng xoay đó rơi xuống đất. Ngô BÌnh cảm thấy mặt đất đều là cát, sương mù bao trùm, trong vòng năm bước không thấy bóng người.

Lúc này, anh nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng một nam một nữ, người đàn ông nói: “Sư muội An, em xinh đẹp như vậy, nếu không có đàn ông tưới ướt thì đáng tiếc quá rồi, bây giờ sư huynh yêu thương em được không?”

Giọng phụ nữ dễ nghe chợt vang lên: “Sư huynh Hàm, xin giữ tự trọng!”. Cô ta vừa nói xong, bỗng thét lên một tiếng, sau đó là tiếng người ngã xuống đất.

Ngô Bình nhíu mày, thầm nói người này đúng là nóng nảy, vừa mới đến một nơi lạ lẫm mà đã muốn ngủ với phụ nữ rồi? Anh bước qua một bước, vươn tay đã nắm lấy người đàn ông đang định cởi quần áo kia nhấc lên, sau đó đè mạnh mặt hắn xuống dưới đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK