Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311: Đánh người trước đám đông

Dì Chu cũng cười nói: “Em đã bảo rồi mà, Tiểu Phi xinh thế kia thì thiếu gì thanh niên ưu tú theo đuổi con bé chứ? Chị ơi, giờ thì chị yên tâm rồi nhé?”

Mẹ Tô cười đến mức không khép được miệng rồi vội nói: “Ừ, chị vừa nhìn đã biết Tiểu Ngô này là thanh niên xuất sắc rồi”.

Dì Chu huých bà ấy một cái rồi nói: “Chúng ta mau đi thôi, đừng quấy rầy con trẻ”.

“Ừ ừ, Tiểu Ngô, Tiểu Phi, mẹ với dì đi trước đây, nhớ mai về nhà ăn cơm nhé”, bà ấy vẫy tay rồi rời đi cùng di Chu.

Hai người vừa đi thì Tô Phi lập tức rút tay ra khỏi tay Ngô Bình, cô ấy nhìn anh với vẻ kỳ lạ rồi nói: “Hai triệu mình không trả nổi đâu, hay để hỏi xem có trả đồ lại được không nhé?”

Ngô Bình mỉm cười nói: “Cậu bảo mình đóng giả cậu ấm con nhà giàu cơ mà? Thế thì phải diễn đến nơi đến chốn. Cậu nhìn xem, mẹ cậu không hề nghi ngờ gì luôn, còn tiền thì coi như mình cho cậu vay”.

Tô Phi lắc đầu: “Không được đâu, mình…”

Ngô Bình giữ cô ấy lại: “Đi ăn đi!”

Hai người quay lại nhà hàng, Ngô Bình chọn chỗ rồi gọi món.

Lúc này, Tô Phi có vẻ hơi mất tự nhiên, cô ấy có cảm giác cậu bạn cũ này của mình không phải người bình thường. Anh hào phóng cho cô ấy những hai triệu, không lẽ anh định theo đuổi cô ấy hay sao?

Hai người vừa ngồi xuống thì đã có một đôi nam nữ đi tới. Trông thấy họ, Ngô Bình ngẩn ra, vì anh biết hai người này, đó chính là Triệu Kỳ Lượng và Tôn Tinh.

Triệu Kỳ Lượng nhăn nhó mặt mày, còn Tôn Tinh thì lạnh tanh đi tới rồi ngồi xuống cạnh bàn của Ngô Bình, vì có tấm bình phong nên họ không biết Ngô Bình ngồi ở kế bên.

“Tiểu Tinh, đồ ăn ở đây đắt lắm, một bữa phải cả nghìn đấy, hay mình đổi chỗ khác đi?”, Triệu Kỳ Lượng nhỏ giọng nói.

Tôn Tinh tức giận nói: “Nãy mua có cái túi thôi mà trông anh sót của như bố chết không bằng”.

Triệu Kỳ Lượng vội nói: “Tiểu Tinh, chúng ta mới đi làm, lương có bao nhiêu đâu thì phải tiết kiệm chứ?”

Tôn Tinh: “Nhà anh có năm căn hộ được đền bù cơ mà, mình ở một căn, bố mẹ anh ở một căn, những căn còn lại thì bán hết đi, ít cũng phải được năm triệu đấy”.

Triệu Kỳ Lượng vội nói: “Không bán được, có một căn để cho chị gái anh, một căn thì đã bán cho chú anh trước đó rồi nên chỉ còn bán được một căn thôi, thế thì thà để dành cho con mình sau này còn hơn”.

Tôn Tinh nổi giận: “Nói mãi thì anh vẫn là thằng cùng đinh, biết thế này thì còn lâu tôi mới yêu anh”.

Cô ta càng nghĩ càng tức và vô cùng hối hận. Ngày xưa, dù Ngô Bình vào tù, nhưng về sau tháng nào cũng chuyển cho cô ta vài chục nghìn, nhờ đó mà khoảng thời gian ấy cô ta sống rất đủ đầy.

Triệu Kỳ Lượng cúi đầu xuống rồi không nhịn được nói: “Tháng thứ hai sau khi Ngô Bình đi tù, chính em chủ động theo anh còn gì? Hôm đó, em bất ngờ đến phòng ký tục rồi bổ nhào vào lòng nói thích anh cơ mà, không lẽ em thích anh vì nhà anh có nhà đền bù ư?”

Tôn Tinh nổi đoá: “Anh vẫn dám nhắc lại à? Ngô Bình ngồi tù đến tháng thứ ba đã gửi tiền cho tôi rồi, tháng bào cũng hơn chục nghìn. Còn anh thì sao, lúc đó anh nói với tôi thế nào? Anh bảo Ngô Bình muốn giữ tôi nên toàn mượn tiền anh rồi gửi cho tôi. Anh đúng là cái loại không biết xấu hổ, lừa tôi bao lâu nay”.

Triệu Kỳ Lượng ngẩng đầu lên: “Em định hồi tâm chuyển ý à? Anh khuyên em từ bỏ ý định ấy đi! Anh đã lên mạng tra rồi, Ngô Bình đang là cổ đông của nhiều công ty lớn, cậu ta không cần em nữa đâu”.

Tôn Tinh chợt bật khóc: “Tất cả là tại anh lập mưu kế với tôi, không thì sao tôi lại rời xa Ngô Bình chứ?”

Triệu Kỳ Lượng nhăn mặt: “Liên quan gì đến anh? Là em theo đuổi anh cơ mà! Em tưởng anh không hối hận chắc? Anh với Ngô Bình vốn là bạn thân, nếu bọn anh vẫn là anh em tốt thì chỉ cần cậu ta kéo một cái thôi là anh lên tận mây xanh rồi”.

Hai người chợt trầm mặc, nội tâm vô cùng phức tạp, còn Ngô Bình và Tô Phi thì đã nghe thấy toàn bộ những gì họ nói.

Tô Phi tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, sau đó dùng khẩu hình nói với Ngô Bình: “Chúng ta đổi chỗ nhé?”

Ngô Bình gật đầu, ngồi đây nghe hai người này nói về quá khứ của mình khiến anh thấy hơi ngại. Vì thế, anh và Tô Phi đã đổi sang chỗ khác xa họ hơn.

Đổi sang bàn mới, Tô Phi hỏi: “Người họ nhắc đến là cậu đấy à?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Chuyện ấy không quan trọng, họ chỉ là người qua đường trong cuộc đời mình thôi”.

Tô Phi gật đầu: “Không ngờ cậu đã trải qua nhiều chuyện như thế, cậu còn tự mở công ty à?”

Ngô Bình: “Không, mình chỉ đầu tư chút thôi. À, Cậu làm gì ở Hải Thành thế?”

Tô Phi: “Mình làm quản lý thương hiệu cho một công ty nhỏ về mỹ phẩm”.

Ngô Bình nói: “Siêu thế! Vừa tốt nghiệp mà đã được làm quản lý rồi, chứng tỏ cậu rất giỏi”.

Tô Phi lắc đầu: “Có gì đâu, chỉ là một công ty nhỏ thôi mà, mang tiếng là quản lý nhưng mình chỉ có ba nhân viên thôi. Mình đang muốn nhảy việc sang một công ty lớn hơn đây, không biết có được không nữa”.

Ngô Bình: “Cậu giỏi mà, chắc chắn sẽ thành công thôi”.

Hai người đang ăn thì Tô Phi nhận được điện thoại của dì Chu, bà ấy khóc lóc nói: “Tiểu Phi, cháu mai về đi, mẹ cháu bị người ta đánh…”

Tô Phi hoảng hốt rồi đứng dậy đi ra ngoài, Ngô Bình nhanh chóng đuổi theo.

Một tốp thanh niên dân xã hội bặm trợn đang đứng ở sảnh tầng một của toà nhà lớn Vân Đỉnh, họ đang ẩu đả với mẹ Tô, còn dì Chu thì trốn ở xa.

Tô Phi hét lên rồi chạy tới cạnh mẹ mình, nhưng Ngô Bình chạy nhanh hơn cô ấy, sau khi đến nơi, anh lập tức đánh bay lũ côn đồ kia.

Mẹ Tô bị đánh cho bầm dập, miệng vẫn đang chảy máu, Ngô Bình vội đỡ bà ấy dậy kiểm tra, may là không bị thương nặng.

Tô Phi cũng đã chạy tới nơi rồi hỏi: “Mẹ, mẹ có sao không? Có thấy đau ở đâu không?”

Ngô Bình liếc nhìn một người thanh niên, tên đó sợ hãi nhìn anh rồi nói: “Hoá ra mày là người luyện võ”.

Dì Chu chạy chậm tới rồi chỉ vào tên thanh niên ấy: “Tiểu Ngô, đó chính là đối tượng xem mắt Tiểu Lý, dì bảo với cậu ta Tiểu Phi không đến, thế là cậu ta gọi người tới đánh bọn dì”.

Người thanh niên hừ lạnh nói: “Mẹ kiếp, dám chơi xỏ tôi à, biết tôi là ai không hả?”

Sau đó, hắn chỉ vào mặt Ngô Bình: “Còn mày nữa! Dám đánh anh em của tao, mày chết chắc rồi!”

Nói rồi, hắn lấy điện thoại ra rồi bắt đầu gọi thêm người tới: “Anh rể, em bị người ta đánh, vâng, là người biết võ, em đang ở sảnh tầng một của toà nhà lớn Vân Đỉnh”.

Ngô Bình không quan tâm tới hắn mà nói với mẹ Tô: “Cô ơi, cô với dì Chu về trước đi, chuyện ở đây để cháu xử lý”.

Tô Phi nóng lòng nói: “Họ đánh mẹ mình, mình phải báo cảnh sát”.

Ngô Bình nói: “Yên tâm, cậu sẽ hài lòng với kết quả thôi”.

Mẹ Tô và dì Chu đi trước, Tô Phi không yên tâm nên đi cùng họ luôn, nhưng lại bị người thanh niên kia chặn lại, hắn cười lạnh nói: “Cô là đối tướng xem mắt của tôi đúng không? Hôm nay, cô cũng không được đi đâu hết”.

Tô Phi nổi giận: “Anh không cho tôi đi ư? Anh nghĩ mình là ai hả?”

“Khốn kiếp!”

Ngô Bình tức giận rồi xách cổ hắn lên, sau đó vả tới tấp.

Chát chát chát!

Sau ba cái tát, mặt tên đó đã sưng phù, hắn vừa tức vừa giận nhưng lại không thể phản kháng, cuối cùng bị đã bị Ngô Bình ném xuống đất.

Ngô Bình đạp vào mặt hắn rồi hỏi: “Định giữ ai lại hả?”
Chương 312: Nhà họ Chương ở Vân Đỉnh

Người thanh niên sắp khóc đến nơi, quả nhiên không dám mạnh miệng nữa, mắt hắn hằn đầy tia thù hận, chỉ mong anh rể mình đến thật nhanh để xử lý Ngô Bình.

Tô Phi đưa mẹ mình lên xe về nhà, song vẫn lo lắng hỏi Ngô Bình: “Có cần báo cảnh sát không?”

Ngô Bình đáp: “Không cần đâu, người hắn gọi tới rồi”.

Có hai người xuất hiện ở lối vào đại sảnh, người đi đầu khoảng hơn ba mươi tuổi, để đầu đinh, cao mét bảy, nhìn dáng đi là biết người luyện võ, nếu quan sát kỹ hơn sẽ biết là cao thủ cảnh giới Thần.

Ngô Bình khá ngạc nhiên, ở cái đất Vân Đỉnh bé tẹo này mà cũng có cao thủ cảnh giới Thần ư? Sao anh không biết nhỉ?

Người đàn ông đầu đinh vừa đến, tên thanh niên bị Ngô Bình đã bò dậy rồi hét toáng lên: “Anh rể, là nó đánh em!”

Người đàn ông đầu đinh cau mày nhìn Ngô Bình, bốn mắt nhìn nhau, gã híp mắt hỏi: “Cậu là ai? Tại sao lại đánh em tôi?”

Ngô Bình: “Tôi đang thắc mắc sao cậu ta dám ngông nghênh như thế, hoá ra vì có ông anh rể là cao thủ cảnh giới Thần. Ban nãy, cậu ta đánh người trước, tôi chưa đập nát người cho là may rồi đấy”.

Người đàn ông đầu đinh cười lạnh nói: “Chưa ai ở cái đất Vân Đỉnh này dám nói với người nhà họ Chương tôi như thế đâu”.

Nhà họ Chương? Ngô Bình gật đầu: “Ra là người nhà họ Chương, vừa hay tôi cũng đang muốn tìm các người đây”.

Người đàn ông đầu đinh cau mày: “Tìm tôi ư?”

Ngô Bình: “Về bảo với gia chủ nhà họ Chương là sáng mai tôi sẽ đến chào hỏi”.

Người đàn ông đầu đinh nhìn chằm chằm vào Ngô Bình: “Cậu là ai?”

Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình, sau này sẽ là người có quyền phát ngôn nhất ở đây”.

Người đàn ông đầu đinh cười phá lên: “Thế cơ à? Chứ không phải tên điên ư?”

Nhưng gã không cười được lâu, vì Ngô Bình đã phóng một luồng quyền ý ra, người đàn ông đầu đinh biến sắc mặt rồi nói: “Tông sư cảnh giới Thần!”

Ngô Bình: “Về mà chuẩn bị cho tốt đi, còn nửa ngày nữa thôi”.

Người thanh niên nằm dưới đất tái mặt, trời ơi! Sao hắn lại chọc vào tông sư cảnh giới Thần chứ!

Người đàn ông đầu đinh hít sâu một hơi rồi nói: “Cậu là tông sư cảnh giới Thần mà vẫn để mắt đến Vân Đỉnh bé tẹo này à?”

Ngô Bình: “Thế sao nhà họ Chương anh vẫn cắm rễ ở đây?”

Người đàn ông đầu đinh trầm mặc, sau đó chắp tay nói: “Tôi là Chương Lăng, bố tôi Chương Cửu Hàn là võ giả cảnh giới Tiên Thiên”.

Chương Lăng nhắc đến cảnh giới của bố mình để Ngô Bình biết khó mà lui.

Nhưng Ngô Bình liếc gã một cái rồi nói: “Hay đấy!”

Chương Lăng biết có nói gì cũng vô ích, vì thế dẫn người của mình bỏ đi ngay.

Bọn họ vừa đi thì Tô Phi đã kinh ngạc hỏi: “Cậu vừa nói gì với họ thế? Cảnh giới Thần, tông sư, quyền ý, cậu là cao thủ võ lâm à?”

Ngô Bình cười đáp: “Cũng có thể coi là vậy, chúng ta đi ăn tiếp đi”.

Hai người quay lại nhà hàng, vừa hay đi ngang qua chỗ của Triệu Kỳ Lượng và Tôn Tinh, Ngô Bình cố ý quay đi để tránh bị họ nhận ra.

Nhưng Triệu Kỳ Lượng đã nhìn thấy anh, anh ta ngẩn ra rồi chợt đứng dậy gọi: “Ngô Bình!”

Ngô Bình mặc kệ, cứ thế kéo Tô Phi về chỗ cũ.

Tôn Tinh nhìn thấy Ngô Bình thì ngạc nhiên rồi hỏi Triệu Kỳ Lượng: “Sao cậu ta lại đến Vân Đỉnh? Hay tới trả thù bọn mình?”

Dù Triệu Kỳ Lượng đã trở mặt với Ngô Bình, nhưng anh ta hiểu rõ con người Ngô Bình nên chỉ thở dài nói: “Không, chắc cậu ta có việc gì đó thôi”.

Tôn Tinh ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay anh sang đó chào hỏi một tiếng đi?”

Triệu Kỳ Lượng lắc đầu nói: “Thôi, ăn nhanh lên rồi về”.

Tôn Tinh: “Cô gái kia là ai? Trông xinh phết nhỉ”.

Triệu Kỳ Lượng lắc đầu: “Không biết”.

Tôn Tinh cười lạnh: “Bạn gái của Ngô Bình là Đường Tử Di cơ mà? Hừ, đàn ông có tiền cái là hư hỏng hết”.

Sau đó, cô ta nhìn Triệu Kỳ Lượng với vẻ chê bôi rồi nói: “Nhưng loại đàn ông không có tiền thì còn kém hơn cả loại hư hỏng”.

Triệu Kỳ Lượng nổi đoá rồi đập bàn nói: “Nếu em hối hận thì quay lại mà tìm cậu ta, chỉ e người ta không cần nữa thôi. Tất cả phụ nữ bên cạnh Ngô Bình đều đẹp, em từ bỏ ý định đi rồi sống với anh đi”.

Tôn Tinh giận run người: “Anh dám quát tôi à?”

Hai người lập tức cãi vã, Tôn Tinh đứng dậy bỏ đi, Triệu Kỳ Lượng cũng đuổi theo ra ngoài.

Tô Phi ngồi ở phía xa đã trông thấy hết cảnh này, cô ấy nói: “Họ đi rồi”.

Ngô Bình: “Kệ họ đi, đồ ăn nguội hết rồi, mình gọi món khác nhé”.

Ăn xong, Ngô Bình gọi Hoàng Tử Cường tới đưa Tô Phi về nhà. Mười phút sau, anh đã tới một khách sạn ở Vân Đỉnh.

Sau khi vào phòng, anh suy nghĩ một lát rồi gọi cho đại sư huynh. Anh thấy nhà họ Chương này có gì đó là lạ nên muốn nghe ngóng một chút.

Diệp Thiên Tông đang rảnh, nghe thấy Ngô Bình nhắc tới nhà họ Chương thì nói ngay: “Sư đệ, nhà họ lại gây chuyện à?”

Ngô Bình: “Sư huynh, họ có lai lịch thế nào ạ?”

Diệp Thiên Tông: “Đó là một gia tộc võ lâm rất mạnh, bố của Chương Cửu Hàn là Chương Lập Thần ngày xưa đã tranh quyền gia chủ thất bại nên mới tới Vân Đỉnh. Không lâu sau thì Chương Lập Thần qua đời vì bị thương nặng, Chương Cửu Hàn sợ bị gia chủ mới lên chèn ép nên rất biết điều, nhưng dù sao ông ta cũng là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, vì thế hơn hai mươi năm qua đã đào tạo được khá nhiều nhân tài, có hai người làm trong bộ Công an rồi đấy”.

Ngô Bình: “Vậy là Chương Cửu Hàn vẫn nuôi hi vọng trả thù ư?”

Diệp Thiên Tông: “Nhà họ Chương có cao thủ cảnh giới Võ Thần rồi, ông ta muốn lật đổ e cũng khó”.

Nghe ngóng xong, Ngô Bình đã có tính toán riêng và âm thầm lên kế hoạch.

Chẳng mấy chốc, Hoàng Tử Cường đã về, anh ta hỏi: “Cậu chủ, khi nào tới nhà họ Chương?”

Ngô Bình nhìn đồng hồ: “Không cần đâu, họ sẽ tự tới tìm mình”.

Hoàng Tử Cường khó hiểu hỏi: “Họ tới tìm cậu ư?”

Ngô Bình gật đầu nói: “Chương Cửu Hàn không phải kẻ ngốc, chắc đã hỏi thăm được thân phận của tôi rồi”.

Chương Cửu Hàn vừa đi làm đồng về, mặt vẫn còn dính bùn đất, ông ta nhìn ông trai mình rồi hỏi: “Con vừa đi đâu đấy?”

Chương Lăng không dám giấu mà kể lại mọi chuyện ngay, Chương Cửu Hàn tức giận mắng: “Bố đã nhắc bao lần rồi, bảo em vợ con an phận chút đi, con không nhớ à?”

Chương Lăng nghiến răng: “Bố, cậu ta cũng chỉ là tông sư cảnh giới Thần thôi, bố là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên rồi cơ mà”.

“Ngu dốt! Cậu ta trẻ thế mà đã là tông sư cảnh giới Thần rồi, thế có bình thường không?”, Chương Cửu Hàn tức điên, sau đó về phòng gọi điện thoại, lúc ra ngoài thì mặt đã sa sầm.

Chương Lăng không dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu.

Mãi sau, Chương Cửu Hàn mới nói: “Chuẩn bị xe, bố đến chào Ngô Bình”.

Chương Lăng ngạc nhiên: “Bố, bố đi gặp cậu ta ư?”

Chương Cửu Hàn lườm con trai mình: “Con đoán đúng rồi đấy, cậu ta là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh”.

Chương Lăng hít vào một hơi lạnh: “Bố, thế mình phải làm sao bây giờ?”

Chương Cửu Hàn thở dài: “Đến đâu hay đến đó, để bố đến xem cậu ta muốn làm gì, đi thôi!”
Chương 313: Nhà họ Chương thần phục

Mười phút sau, Chương Cửu Hàn đi ô tô đến nội thành. Lúc ngồi trên xe, ông ta bảo Chương Lăng lấy số điện thoại của Ngô Bình từ Hồ Hán Bân.

Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã nhận được cuộc gọi của Chương Cửu Hàn. Đối phương vô cùng khách sáo, bảo là muốn ghé thăm anh. Ngô Bình bèn nhắn địa chỉ cho Chương Cửu Hàn, chờ ông ta đến.

Mấy chục phút sau, Chương Cửu Hàn và Chương Lăng đã gõ cửa phòng. Vừa gặp nhau, Chương Cửu Hàn đã chắp tay chào: “Xin chào tông sư Ngô”.

Dù đã là cao thủ Tiên Thiên, Chương Cửu Hàn vẫn thể hiện sự kính trọng trước tông sư cảnh giới Thần - Ngô Bình. Suy cho cùng thì Tiên Thiên không dễ đạt, tông sư khó thành. Nay Ngô Bình là tông sư, vậy sau này chính là đại tông sư. Với người như vậy, ông ta buộc phải tôn kính!

Ngô Bình chào lại: “Ông Chương khách sáo quá rồi. Mời ngồi”.

Đôi bên ngồi xuống. Chương Lăng đứng bên cạnh với vẻ e dè.

Chương Cửu Hàn cười nói: “Tông sư Ngô à, trước đó con trai tôi, Chương Lăng, đã có va chạm với cậu. Tôi đưa nó đến đây để nhận lỗi với cậu”.

Ngô Bình mỉm cười: “Chuyện đã qua, tôi không để bụng”.

Chương Cửu Hàn gật đầu: “Tông sư Ngô đột ngột đến Vân Đỉnh, không biết vì có chuyện gì? Nếu cậu cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết mình”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông Chương là người thẳng thắn, tôi cũng không vòng vo nữa. Chu Phật Sinh bị tỉnh lỵ đuổi đi, trật tự thế giới ngầm của tỉnh K hiện rất hỗn loạn. Phía Thần Võ Ti hy vọng tôi có thể kiểm soát tỉnh K. Vân Đỉnh là thành phố lớn thứ hai của tỉnh K, nhà họ Chương lại là vua thế giới ngầm của Vân Đỉnh, tất nhiên tôi phải đến đây chào hỏi ông Ngô rồi”.

Chương Cửu Hàn vội xua tay: “Tông sư Ngô à, nhà họ Chương chúng tôi chỉ ẩn cư tại đây, không có tham vọng gì, cũng không có năng lực lo chuyện giang hồ nữa”.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ồ? Không có tham vọng ư? Ông Chương cam lòng bị kẻ khác đuổi đi, sống chật vật cả đời sao?”

Cơ thể Chương Cửu Hàn hơi run lên. Ông ta nhìn sang Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của nhà họ Chương, không cần tông sư Ngô nhọc lòng”.

“Vậy à?”, Ngô Bình cười: “Ông Chương, ông là đại cao thủ Tiên Thiên, chưa từng nghĩ đến chuyện tiến thêm một bước nữa sao?”

Chương Cửu Hàn lạnh giọng: “Ai mà chẳng muốn trở thành nhân tiên? Nhưng chuyện này gian khó trùng trùng. Tuy tôi đánh giá bản thân rất cao, nhưng cũng biết mình khó lòng vượt qua ải đó”.

“Chưa chắc”, Ngô Bình nói: “Tôi thấy khí huyết của ông Chương rất tốt, Bão Đan vững vàng, thật ra đã có điều kiện trở thành Võ Vương rồi. Nếu tôi đoán không sai, ông Chương đã trúc cơ hai mươi năm rồi nhỉ?”

Chương Cửu Hàn khẽ thở dài: “Còn một tháng nữa là tròn hai mươi năm. Năm ấy tôi ba mươi bảy tuổi”.

Ngô Bình khen: “Ba mươi bảy tuổi đã là Tiên Thiên, tư chất của ông Chương thật đáng ngưỡng mộ”.

Chương Cửu Hàn nhẹ nhàng đáp: “Thế thì đã sao? Không có phương pháp hít thở, không có tiền nhân chỉ điểm, cả đời tôi có lẽ chỉ dừng lại ở đó thôi”.

“Không đâu. Ông vẫn còn cơ hội, tiền đề là tôi đồng ý giúp ông”, Ngô Bình nói.

Tim Chương Cửu Hàn đập điên cuồng. Ông ta nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Tông sư Ngô có ý gì?”

Ngô Bình trả lời: “Tôi có thể truyền dạy phương pháp hít thở cho ông, chỉ điểm ông đột phá lên Võ Vương một cách suôn sẻ”.

Nếu người khác nói câu này, Chương Cửu Hàn sẽ không bao giờ tin. Nhưng Ngô Bình là ai kia chứ? Anh là đệ tử của Đông Phật tiên sinh, ngay cả sư điệt của anh còn là đại cao thủ Tiên Thiên. Ông ta không thể không tin vào lời nói của anh.

Hít một hơi sâu, Chương Cửu Hàn hỏi: “Tông sư Ngô à, tôi có bao nhiêu cơ hội?”

Ông ta hiểu biết rất ít về nhân tiên, không có ai truyền thụ kinh nghiệm, lại thiếu phương pháp hít thở. Vì thế, Chương Cửu Hàn không dám mơ mộng đến chuyện trở thành nhân tiên. Nhưng giờ đây, câu nói của Ngô Bình đã thắp lên niềm hy vọng cho ông ta.

Ngô Bình nói thật chậm rãi: “Chương Cửu Hàn, nếu tôi giúp đỡ, ông sẽ có ít nhất chín mươi phần trăm cơ hội trở thành Võ Vương”.

Anh không hề khoác lác. Chương Cửu Hàn chưa quá lớn tuổi, tư chất lại tốt, tu vi ổn định, chỉ cần anh chỉ điểm chút thôi, ông ta sẽ dễ dàng tiến lên bậc Võ Vương.

Cả người Chương Cửu Hàn đều chấn động. Ông ta đứng dậy, khom người thật sâu trước Ngô Bình: “Mong tông sư Ngô giúp đỡ!”

Ngô Bình vừa nhìn ông ta vừa đáp: “Đạo không dễ truyền. Giúp ông cũng được thôi, nhưng từ nay về sau, ông buộc phải phục tùng tôi tuyệt đối. Nếu ông đồng ý, tôi sẽ giúp ông. Nếu không đồng ý thì ông cứ tiếp tục rụt đầu rụt cổ ở Vân Đỉnh, nhưng phải cho giải tán toàn bộ con cháu, không được can dự vào chuyện giang hồ nữa”.

Chương Cửu Hàn im lặng, hồi lâu sau mới hỏi: “Tông sư Ngô muốn tôi làm đầy tớ cho cậu?”

Ngô Bình đáp: “Không phải đầy tớ, mà là đối tác. Tôi giúp ông quay về nhà họ Chương, lấy lại vị trí chủ gia đình. Còn ông phải hỗ trợ tôi thống nhất giang hồ tỉnh K”.

Suy nghĩ của Chương Cửu Hàn thay đổi rất nhanh. Ông ta cảm thấy giao dịch này rất có lợi! Chống lưng của Ngô Bình là phe Đông Phật tiên sinh, ông ta mà theo Ngô Bình thì đồng nghĩa với việc có sự trợ giúp của phía Đông Phật, vị trí gia chủ nắm chắc trong tay.

Khi ý nghĩ ấy loé lên, ông ta bèn cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Tông sư Ngô, tôi đồng ý hợp tác với cậu!”

Ngô Bình mỉm cười: “Tốt! Ông Chương hãy về trước, nói với đồng đạo võ lâm ở Vân Đỉnh rằng tôi sẽ mở tiệc chiêu đãi ở ‘Tử Quang Lâu’ Vân Đỉnh vào trưa mai, mong họ nể mặt tham gia”.

Tất nhiên anh sẽ không tuỳ tiện giúp Chương Cửu Hàn đột phá. Chương Cửu Hàn buộc phải thể hiện thành ý, để Ngô Bình thấy được sự nỗ lực của ông ta, sau này mới bàn đến chuyện hợp tác.

Chương Cửu Hàn là người lão luyện trên giang hồ. Ông ta đáp ngay: “Tông sư Ngô cứ yên tâm, tôi sẽ làm tốt chuyện này”.

Ngô Bình gật đầu: “Không tiễn”.

Hai bố con nhà họ Chương vừa ra khỏi khách sạn, Chương Lăng đã không kìm được lời chất vấn: “Bố đường đường là cao thủ Tiên Thiên, sao phải nghe lời anh ta chứ?”

“Câm mồm!”, Chương Cửu Hàn lạnh lùng trừng mắt nhìn con trai. Chương Lăng chưa từng thấy bố nhìn mình với ánh mắt đáng sợ đến vậy. Gã sợ sệt lùi lại mấy bước, mặt tái nhợt.

Chương Cửu Hàn gằn giọng: “Chuyện này liên quan đến việc bố có thể thành nhân tiên không, còn liên quan đến việc bố con ta có trở về nhà họ Chương và lấy lại quyền lực hay không! Nếu con dám làm hỏng việc, bố sẽ đánh con tàn phế đấy!”

“Con không dám, thưa bố, con hiểu rồi ạ!”, Chương Lăng vội vã trả lời. Gã biết lần này bố mình rất nghiêm túc và không thể ngăn cản!

Tiễn Chương Cửu Hàn đi rồi, Ngô Bình khoan khoái nằm trên xô pha, nói với Hoàng Tử Cường: “Tử Cường à, nắm chắc Vân Đỉnh rồi”.

Hoàng Tử Cường đáp: “Cậu chủ, Chương Cửu Hàn mà trở thành Võ Vương rồi, liệu có còn nghe lời cậu nữa không?”

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ông ta không phải kẻ ngốc. Hợp tác với tôi chỉ có trăm lợi chứ không hại, ông ta có lý do gì để đối chọi với tôi chứ? Hơn nữa, nếu ông ta muốn làm chủ nhà họ Chương thì vẫn cần tôi giúp đỡ”.

Hoàng Tử Cường cảm thán: “Nhân tiên đó, ngưỡng mộ thật”.

Ngô Bình nhìn anh ta: “Anh đã sắp đạt thành luyện khí thành sức mạnh, rất có tương lai trở thành nhân tiên”.

Hoàng Tử Cường cười hề hề: “Cậu chủ tài giỏi như vậy, có thể dễ dàng giúp ai đó trở thành Võ Vương, sao cậu không bồi dưỡng thêm nhiều cao thủ?”

Ngô Bình đáp: “Tuỳ duyên thôi, hơn nữa, tôi cũng không đủ sức dạy người khác. À phải, sao mấy hôm nay không thấy Cương Tử nhỉ?”

Hoàng Tử Cường nói: “Cương Tử về quê nhà xem mắt rồi, chưa quay lại”.

Ngô Bình trợn tròn mắt: “Xem mắt? Cậu ấy không có bạn gái à?”

Hoàng Tử Cường cười bảo: “Tính tình thẳng đuột như Cương Tử thì làm gì có bạn gái”.

Ngô Bình hỏi: “Tôi nhớ quê nhà Cương Tử ở Vân Đỉnh nhỉ?”

Hoàng Tử Cường đáp: “Ừ, ở Vân đỉnh. Hay để tôi hỏi Cương Tử xem mắt thành công hay không nhé?”

Ngô Bình cười nói: “Để tôi hỏi”.

Anh gọi cho Cương Tử. Cậu ta vừa bắt máy đã nói: “Cậu chủ à, em đang xem mắt, anh có việc gì thì tìm anh Cường trước đi ạ”.

Ngô Bình bật cười: “Tôi cũng đang ở Vân Đỉnh đây, Cương Tử. Cậu đang ở đâu? Để tôi đến làm ‘cố vấn’ cho”.
Chương 314: Cương Tử xem mắt

Cương Tử thở dài: “Cậu chủ à, hôm nay tôi đã xem mắt đến người thứ tư rồi. Mấy người trước đó đều thất bại cả”.

Ngô Bình thấy rất lạ, bèn hỏi: “Cương Tử, mỗi tháng tôi đều trả cho cậu một trăm nghìn tiền lương, vậy mà cậu chẳng quen được cô bạn gái nào. Đầu cậu làm bằng đậu phụ đấy à?”

Cương Tử lại thở dài: “Tôi không biết ăn nói mà, cậu chủ. Con gái nhà người ta nói chuyện với tôi được vài câu đã chán rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Khi nào cô gái kia mới đến?”

Cương Tử đáp: “Chắc là một giờ nữa”.

“Được,cậu ngồi đấy đợi tôi. Tôi sẽ tặng cái này cho cậu”, anh nói xong thì cúp máy.

Hoàng Tử Cường tò mò hỏi: “Cậu chủ tính tặng gì cho Cương Tử vậy, tiền à?”

Ngô Bình đáp: “Tặng tiền cũng vô ích. Tôi tặng hình tượng cho Cương Tử”.

Hoàng Tử Cường ngây ra: “Hình tượng?”

“Anh thấy hình tượng đặc công có hợp không?”, anh hỏi.

Hoàng Tử Cường gật đầu lia lịa: “Hợp!”

Thế là Ngô Bình gọi điện nhờ Chu Vũ làm giấy tờ cho mình. Quyền hạn trong tay anh rất lớn, giúp Cương Tử có một thân phận là chuyện cực kỳ dễ, thoắt cái đã xong.

Nửa giờ sau, Chu Vũ gửi một bộ giấy chứng nhận cho anh, Bộ Công an cũng có, Cục Bảo an Quốc gia cũng có, quân đội cũng có, phải mười mấy loại chứng chỉ.

Nhận được rồi, anh bèn cùng Hoàng Tử Cường đi tìm Cương Tử.

Nơi Cương Tử xem mắt chỉ cách đây ba dặm, đi bộ một lát là đến. Lúc này, cậu ta đang ngồi chờ cô gái kia trong một quán cà phê. Cậu trai ngốc này đến sớm một tiếng rưỡi, ngồi đợi đến tận bây giờ.

Tìm được cậu ta, Ngô Bình bèn đập xấp giấy chứng nhận lên bàn rồi nói: “Nhớ lấy, tí nữa phải tỏ vẻ lạnh lùng một chút, nhưng thỉnh thoảng phải thể hiện sự dịu dàng”.

Cương Tử nhìn mớ giấy tờ mà đơ ra: “Cậu chủ đưa mấy cái này cho tôi làm gì?”

Ngô Bình ngồi xuống, giải thích: “Nghe đây. Bây giờ thân phận của cậu là một đặc công cao cấp, vô cùng bí ẩn. Số giấy chứng nhận này là cậu xin cấp để tiện hành động, toàn bộ đều dùng được. À phải rồi, lương năm của cậu ở mức hàng triệu, còn được thưởng lớn, chuyện này cậu phải nói rõ với cô gái ấy. Dù sao thì người thích đặc công cũng phải có cơm ăn áo mặc mà”.

Đoạn anh nhìn sang Hoàng Tử Cường, căn dặn: “Anh tìm vài tên côn đồ, chờ họ uống cà phê xong thì diễn một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân”.

Rồi anh hướng dẫn Cương Tử nên diễn màn kịch này như thế nào. Cương Tử nghe mà hai mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa.

Dặn dò xong xuôi, Ngô Bình và Hoàng Tử Cường chuyển sang ngồi ở một bàn gần đó. Hoàng Tử Cường gọi điện thoại để sắp xếp cho “tiết mục” sắp tới.

Ngô Bình cười bảo: “Mong là cậu ngốc này không làm hỏng màn kịch”.

Anh khá để tâm đến chuyện của Cương Tử. Ở cạnh nhau đã lâu, người nhà anh đều do Hoàng Tử Cường và Cương Tử chăm sóc, họ chẳng khác gì người thân của anh cả.

Mười phút sau, một cô gái vừa xinh xắn vừa có vóc dáng đẹp đã xuất hiện. Nếu để Ngô Bình đánh giá thì anh sẽ chấm chín điểm.

“Cương Tử tốt số thật, cô này xinh ghê”, Hoàng Tử Cường thì thào.

Ngô Bình tiếp lời: “Không chỉ vậy, cô này còn đang học Thạc sĩ, năm nay mới hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn Cương Tử một tuổi”.

Hoàng Tử Cường đang định hỏi anh nhìn ra bằng cách nào thì Cương Tử đã mở đầu câu chuyện. Cậu ta đứng dậy với gương mặt lạnh tanh, hơi gật đầu với cô gái kia: “Mời ngồi”.

Thật ra ngoại hình của Cương Tử khá ưa nhìn, chỉ hơi ngơ thôi. Có điều, vẻ ngơ ngác ấy khi kết hợp với thân phận đặc công sẽ biến thành “ngầu” ngay.

Sau vài câu chào đơn giản, cô gái nọ cười nói: “Tôi tên là Tân Nguyệt, hiện là nghiên cứu sinh, năm sau tốt nghiệp”.

Cương Tử gật đầu: “Tôi là Phương Cương. Tạm thời tôi không thể tiết lộ công việc của tôi cho cô biết”.

Vô cùng tò mò trước câu nói này, Tân Nguyệt bèn hỏi: “Công việc cần bảo mật à? Nghiên cứu khoa học sao?”

Cương Tử lắc đầu: “Đơn vị của tôi là một bộ phận bảo mật, chủ yếu chấp hành các nhiệm vụ cơ mật”.

Tân Nguyệt hơi kinh ngạc: “Anh là đặc công?”

Cương Tử ho nhẹ, nhìn quanh quất rồi thì thầm: “Mong cô giữ bí mật giúp tôi”.

Cô gái vội gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai”.

Sau đó, cuộc trò chuyện của cả hai đều do Cương Tử dẫn dắt, chủ yếu nói về các kiểu nhiệm vụ phải thực hiện, sự nguy hiểm trong công việc, đãi ngộ lương bổng, vân vân.

Tân Nguyệt vừa nghe Cương Tử nói rằng mức lương lên đến hàng triệu, còn có tiền thưởng thì cảm thấy ưng ý đối phương ngay. Suy cho cùng, hầu hết phụ nữ đều muốn có một cuộc sống sung túc và an toàn mà.

Đang trò chuyện hăng say, Tân Nguyệt bèn hỏi: “Phương Cương này, hiện giờ anh có thường đi làm nhiệm vụ không?”

Cương Tử đáp: “Bây giờ khá ổn định, chủ yếu là lái xe cho chủ của tôi”.

Tân Nguyệt hào hứng hỏi: “Chủ của anh?”

Cương Tử nhỏ giọng kể: “Bình thường tôi gọi là cậu chủ, nhưng thực chất đó là một nhân vật cực kỳ tầm cỡ, nắm trong tay khối tài sản lên đến hàng trăm tỷ và ba tổ chức bí mật. Ngoài mặt tôi là tài xế, nhưng thật ra là vệ sĩ riêng của anh ấy”.

Tân Nguyệt hỏi tiếp: “Nói vậy là công việc sau này của anh khá ổn định nhỉ?”

Cương Tử gật đầu: “Có thể nói thế. Chủ yếu là làm việc ở huyện Minh Vương, được nghỉ hai ngày cuối tuần”.

Tân Nguyệt gật gù: “Cũng tốt. Phương Cương này, bây giờ tôi vẫn đang đi học ở tỉnh lỵ. Tôi muốn phát triển ở đó”.

Phương Cương đáp: “Không sao. Hai nơi cách nhau không xa, đi cao tốc một giờ thôi mà, rất thuận tiện”.

Tân Nguyệt hơi đỏ mặt: “Nhưng giá nhà ở tỉnh lỵ đắt đỏ lắm. Nhà ở khu vực tốt phải hơn bốn mươi nghìn tệ”.

Phương Cương ngẩn ra. Cậu ta theo Ngô Bình chưa lâu, khoản tiền tiết kiệm trong tay chưa đến một triệu, nếu phải mua một căn hộ có giá hơn bốn mươi nghìn thì vẫn khá khó khăn.

Đúng lúc này, điện thoại của cậu ta nhận được tin nhắn. Phương Cương đọc xong bèn hắng giọng nói: “Tôi có nhà ở tỉnh lỵ, ngay khu Thiên Thuỷ”.

Khu Thiên Thuỷ là khu vực trung tâm của tỉnh lỵ, giá nhà trung bình không dưới bốn mươi nghìn.

Tân Nguyệt hơi bất ngờ: “Anh có nhà ở Thiên Thuỷ ư? Diện tích bao nhiêu?”

Phương Cương đáp: “Là một căn biệt thự nhỏ, hơn sáu trăm mét vuông”.

Tân Nguyệt che miệng lại. Hơn sáu trăm ư? Thế thì giá nhà phải hai mươi, ba mươi triệu?

Xem đến đây, Ngô Bình đã biết cuộc xem mắt này thành công rồi.

Hoàng Tử Cường lí nhí bảo: “Cậu chủ thiên vị quá, tôi cũng muốn có biệt thự”.

“Hôm nào anh đi xem mắt, tôi cũng sẽ tặng anh một căn”, Ngô Bình trừng mắt nhìn anh ta.

Nửa giờ nữa trôi qua, cả hai rời khỏi quán cà phê. Họ đi thẳng dọc theo con đường, sau đó rẽ vào một công viên. Lúc này công viên không quá đông người.

Khi họ đi đến một đoạn vắng vẻ, bỗng nhiên có năm tên xuất hiện ở phía đối diện, vừa trông thấy Tân Nguyệt đã huýt sáo liên hồi. Chúng vô cùng suồng sã, trên mặt viết rõ mấy chữ “tao là kẻ xấu”, lập tức dồn Tân Nguyệt và Cương Tử vào một góc.

Tiếp theo tất nhiên là vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân. Cả năm tên đều bị Cương Tử đánh nhanh diệt gọn, ngã rạp xuống đất.

Tân Nguyệt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, trái tim thiếu nữ đập loạn xạ, tay nắm chặt áo Cương Tử, gần như bám dính vào cậu ta.

Cương Tử nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, Tân Nguyệt”, sau đó gọi một cú điện thoại.

Chưa đầy năm phút sau, tám chiếc xe cảnh sát đã xuất hiện. Vì màn kịch này, Ngô Bình còn gọi cho Hồ Hán Bân đến. Hồ Hán Bân mặc đồng phục, đi đến trước mặt Cương Tử.

Sau khi kính cẩn chào, Hồ Hán Bân nói bằng giọng tự trách: “Xin lỗi sếp Phương, tôi đã không quản lý tốt khu vực này. Tôi vô cùng xin lỗi”.

Phương Cương đáp khẽ: “Không sao, chuyện nhỏ thôi. Phải điều tra thật kỹ mấy tên côn đồ này đấy, không được bỏ qua tên nào hết”.

“Vâng!”

Năm tên ấy bị áp giải lên xe cảnh sát và rời khỏi đó.

Trong lòng vô cùng ngỡ ngàng, giờ đây Tân Nguyệt chỉ muốn nhào vào lòng Phương Cương để được đối phương bảo vệ.
Chương 315: Chuyện lạ ở bán đảo

Ngô Bình và Ngô Bình đứng theo dõi từ xa. Thấy kịch đã diễn xong, anh bèn nhắn tin cho Cương Tử, “Tranh thủ thời cơ”.

Thấy tin nhắn ấy của anh, Hoàng Tử Cường nói: “Cậu chủ này, mới đi xem mắt mà đã ngủ với nhau hình như hơi nhanh quá?”

“Anh thì biết gì! Gạo nấu thành cơm mới yên tâm được”, Ngô Bình đáp.

Nhưng Cương Tử vẫn là Cương Tử. Cậu ta không nhanh nhạy lắm, cuối cùng vẫn đưa Tân Nguyệt lên xe rồi tiễn đối phương về.

Ngay khi bước đến trước mặt Ngô Bình, cậu ta đã bị anh đạp một cái: “Tôi bảo cậu tranh thủ thời cơ kia mà, cậu làm gì thế?”

Cương Tử gãi đầu, giải thích: “Mẹ cô ấy gọi điện, bảo là không được về muộn quá”.

“Ngốc nghếch!”, Ngô Bình mắng, chẳng muốn quan tâm đến cậu ta nữa.

Ba người rời khỏi công viên. Cương Tử hỏi: “Cậu chủ và anh Cường có muốn ghé nhà chơi một lát không?”

Hoàng Tử Cường cười nói: “Cậu chủ, nhà Cương Tử ở gần đây, hơn một nghìn mét thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, ghé nhà cậu chơi”.

Cương Tử vui lắm, vội vàng gọi điện dặn ba mẹ chuẩn bị rượu thịt.

Hoàng Tử Cường bảo: “Cậu chủ, cả gia đình Cương Tử đều rất cừ. Năm xưa bố Cương Tử gãy một cánh tay trong trận chiến An Nam. Ông nội năm nay đã tám mươi chín tuổi, vì trận đánh Mễ trên bán đảo mà bị thương nặng, là anh hùng chiến đấu cấp hai”.

Ngô Bình cảm thấy vô cùng kính nể. Anh biết chiến tranh bán đảo có ảnh hưởng rất lớn với cục diện thế giới, là một trận chiến lập quốc.

Anh nói: “Thế thì tôi phải kính họ vài ly rồi”.

Nhà của Cương Tử ở một khu dân cư mới xây dựng, gồm ba phòng hai sảnh. Căn nhà này được Cương Tử mua sau khi theo Ngô Bình.

Khi cả ba đến nơi, bố mẹ và ông nội của Cương Tử đều có nhà. Bố mẹ Cương Tử đều đã gần sáu mươi tuổi. Bố cậu ta chỉ còn một cánh tay, hiện giờ chủ yếu làm việc nhà. Mẹ là công nhân đã nghỉ hưu nhiều năm, hiện làm giúp việc, thu nhập không cao.

Cả gia đình đều niềm nở vô cùng, vội vàng chào hỏi và mời Ngô Bình, Hoàng Tử Cường ngồi xuống.

Bố Cương Tử xuống bếp nấu ăn, chẳng mấy chốc, tám món mặn một món canh đã được bưng ra bàn. Ông nội khui một chai rượu. Vừa ngửi mùi, Ngô Bình đã biết là rượu ủ mấy chục năm.

Sau vài ly rượu, ông nội bắt đầu hoài niệm chuyện trên chiến trường, nói đến đoạn xúc động thì không kìm được nước mắt. Khi ấy, liên đội của ông vì bảo vệ trận địa nên cuối cùng chỉ còn mười ba người sống sót, tất cả đều bị thương. Nghĩ đến những đồng đội đã hy sinh, ông khó lòng bình tĩnh.

Ông còn nhắc đến một chuyện rất quái lạ. Đêm đó, liên đội của ông chạm trán giặc Mễ, đối phương bắn pháo sáng, thế là họ bị lộ. Đôi bên bắt đầu giao chiến.

Nhưng điều kỳ lạ là khi pháo sáng bay lên, họ đã nhìn thấy rất nhiều bóng trắng nửa trong suốt chạy tới chạy lui trên mặt đất. Khi ấy, hình như lính Mễ cũng trông thấy. Hai bên tạm ngừng chiến, cứ ngơ ngác nhìn những cái bóng ấy ở khắp núi đồi.

Đến khi quả pháo tắt đi, trận chiến mới lại tiếp tục. Nhưng khi quả pháo sáng thứ hai được bắn lên thì những cái bóng trắng kia đã biến mất.

Ngô Bình giật mình, bèn hỏi: “Ông ơi, mấy cái bóng trắng ấy có hình người ạ?”

Ông nội nghĩ một lúc mới đáp: “Có cái giống người, cái thì giống ngựa, cái thì giống… chiến xa. Nói chung là loạn cào cào. Bọn ông đều nghĩ là gặp phải ma, cũng không báo lên cấp trên”.

Ngô Bình hỏi ông địa chỉ cụ thể. Vì đó là nơi từng chiến đấu nên ông nội nhớ rất rõ, bèn nói địa danh cho anh biết.

Dùng bữa xong, Ngô Bình và Hoàng Tử Cường xin phép ra về. Trước khi đi, anh còn đưa một tấm chi phiếu hai triệu cho Cương Tử, bảo cậu ta phải hiếu thảo với ông nội và bố mẹ.

Cương Tử không nhận, nhưng bị Ngô Bình đá cho vài phát, đành phải ngoan ngoãn cầm lấy.

Về đến khách sạn, Hoàng Tử Cường chớp mắt hỏi: “Cậu chủ này, mấy cái bóng trên chiến trường thật sự là ma ư?”

Anh ta rất thông minh, nhận ra Ngô Bình thay đổi sắc mặt nên mới hỏi vậy.

Ngô Bình đáp: “Ma? Anh cũng là người tu hành đấy, có thể chuyên nghiệp một tí không?”

Hoàng Tử Cường cười khan: “Đúng đúng, không phải ma, người chết đèn tắt, không có sự tồn tại của ma”.

Ngô Bình nói: “Thông qua tu hành, con người có thần thức, thần niệm, thậm chí là nguyên thần. Người bình thường nếu gặp cơ duyên xảo hợp thì thần thức sẽ không mất, sống mãi ở nhân gian. Dân gian gọi đây là ma, còn chúng ta gọi là ‘âm linh’. Có những âm linh, nếu biết cách tu hành, sẽ trở thành quỷ tiên”.

Anh nói tiếp: “Những cái bóng trắng ở đó có lẽ là âm linh còn sót lại từ chiến trường thời cổ đại. Hơn nữa, số lượng lớn âm linh này cực kỳ bất thường!”

Hoàng Tử Cường giật mình: “Cậu chủ bảo là phải gặp cơ duyên xảo hợp mới có thể hình thành âm linh. Nói vậy, nơi đó hẳn là không bình thường?”

Ngô Bình gật đầu: “Tám phần là có thứ không bình thường. Chờ đến khi rảnh rỗi, tôi phải đến đó xem thử”.

Hoàng Tử Cường vội nói: “Cậu chủ phải đưa tôi theo nhé”.

“Được, gọi cả anh theo”, Ngô Bình đáp.

Tối ấy, anh chỉ điểm cho Hoàng Tử Cường vài câu rồi về phòng tu luyện. Trong đêm nay, anh phải luyện thành Thân thức.

Nhĩ thức, Nhãn thức, Tị thức, Thiệt thức, Thân thức, Ý thức là sáu thức vô cùng quan trọng đối với tông sư quyền ý. Có Thân thức rồi, cơ thể sẽ nhanh nhạy hơn, phản ứng nhanh hơn, vừa tiếp xúc đã cảm ứng được, xuất phát sau nhưng đến trước.

Hôm qua anh luyện Thân ý, tối nay tu hành thêm một chút thì đạt thành Thân thức. Có Thân thức rồi, anh cảm thấy toàn thân đều trống rỗng và sáng tỏ, soi rõ bên trong và thế giới bên ngoài, vô cùng nhạy cảm.

Sau Thân thức là Thiệt thức. Thiệt thức rất hữu ích, nếm và phân biệt dược liệu, đòi hỏi yêu cầu cực kỳ cao với vị giác.

Mà tu luyện Thiệt thức là nhanh nhất. Trời chưa sáng, anh đã luyện thành công.

Ngay lập tức, sáu thức đã hợp thành một, anh chính thức có được thần thức hoàn chỉnh! Thành công đạt được thần thức rồi, anh lại tu luyện phương pháp hít thở. Có thần thức và không có thần thức, hiệu quả của phương pháp hít thở đúng là có cách biệt rất lớn.

Sau khi có thần thức, anh có thể thông qua phương pháp hít thở, thu về một số năng lượng mà mình chưa từng tiếp xúc từ trong hư vô. Năng lượng này cực kỳ hữu ích cho cơ thể và tinh thần của anh.

Anh tu luyện một mạch đến chín giờ sáng. Hoàng Tử Cường không dám quấy rầy, đến Tử Quang Lâu để chuẩn bị trước. Cương Tử cũng được anh ta gọi đến để bố trí ổn thoả.

Đến mười giờ, những nhân vật giang hồ của Vân Đỉnh lục tục xuất hiện. Người có mặt đầu tiên chính là Chương Cửu Hàn. Không bao lâu sau, Ngô Bình cũng đến Tử Quang Lâu.

Chương Cửu Hàn vội tiến đến: “Tông sư Ngô”.

Ngô Bình gật đầu: “Phát thiệp cả rồi chứ?”

Chương Cửu Hàn đáp: “Ừ. Tôi đã sai người đưa thiệp cho tất cả bạn bè giang hồ”.

Ngô Bình nói: “Vất vả cho ông rồi”.

Sau đó, anh đi chào hỏi các vị đồng đạo giang hồ. Những người tham dự đều có tu vi kém anh, trừ mấy vị cảnh giới Thần của nhà họ Chương, thì những người còn lại mạnh nhất là cảnh giới Khí, có người còn chưa đạt đến cảnh giới Khí.

Năng lực kêu gọi của Chương Cửu Hàn rất mạnh. Đến mười một giờ, các nhân vật võ lâm hàng đầu Vân Đỉnh đều đã đến.

Hoàng Tử Cường nói cậu chủ hãy khai tiệc. Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói sang sảng vang lên trước cửa: “Các cao thủ Vân Đỉnh đều tụ hội tại đây. Tốt lắm!”

Ngô Bình nhìn sang, thấy một người đàn ông trung niên chậm rãi bước vào. Vừa thấy người này, anh đã nheo mắt, gằn từng chữ: “Chu Phật Sinh! Ông còn dám xuất hiện?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK