Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2146: Huyền Môn mạnh nhất

Tiểu Minh: “Đương nhiên, Bàn Nguyên kia không có 300 luồng tiên khí này đâu, nó chỉ có hơn chục luồng thôi”.

Ngô Bình: “Rốt cuộc các luồng tiên khí ấy có lai lịch thế nào?”

Tiểu Minh: “Thật ra chúng từ 300 đồ vật chứa pháp lực và thần thông ở vũ trụ chính. Nếu cậu có được chúng rồi thì sao này đến vũ trụ chính có thể dễ dàng tìm thấy các món đồ kia và sử dụng chúng”.

Ngô Bình: “Tại sao các tiên khí này lại chui vào vũ trụ Minh Cổ?”

Tiểu Minh: “Tôi cũng không rõ, chắc do duyên”.

Ngô Bình: “Luyện hoá chúng xong thì có lợi ích gì với tôi bây giờ?’

Tiểu Minh: “Cậu không cần luyện hoá hết đâu, nhưng mỗi khi luyện hoá được một luồng thì cậu sẽ có một pháp lực. Chờ cậu thành cường giả Thần Thông rồi thì các pháp lực ấy cũng trở thành thần thông”.

Ngô Bình: “Tôi nhớ trật tự tu hành ở vũ trụ chính còn một bí cảnh trước cảnh giới Thần Thông mà”.

Tiểu Minh: “Đúng, đó là thứ tự tu hành của tu sĩ ở vũ trụ chính”.

Ngô Bình: “Không biết ta có thể tu luyện bí cảnh ấy không?”

Tiểu Minh: “Khó lắm, trật tự ở vũ trụ như chúng ta đang ở có thiếu sót, vì thế không thể tu hành bí cảnh được. Nhưng cậu có thể thử, biết đâu lại thành công”.

Ngô Bình: “Khó ở chỗ nào?”

Tiểu Minh: “Vũ trụ Đạo cảnh không thể cung cấp trật tự và quy luật tương ứng cho mười tầng Bí Cảnh. Nhưng nếu cậu tu luyện Bí Cảnh thì có thể đè đầu cưỡi cổ được tất cả thiên kiêu ở vũ trụ Đạo cảnh”.

Ngô Bình phì cười nói: “Nhưng làm thế nào tôi mới tu luyện được mười tầng Bí Cảnh?”

Tiểu Minh: “Thì vào trong không gian tương tự như vũ trụ chính mà tu luyện”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Có nơi đó à?”

Tiểu Minh: “Nếu Huyền Môn của cậu đạt đến cấp nhất phẩm thì thế giới sau cánh cửa gần như giống hệt với vũ trụ chính. Sau đó, cậu cứ tu luyện trong Huyền Môn của mình thôi”.

Ngô Bình cười nói: “Thế chắc ngươi có công pháp tu luyện của mười tầng Bí Cảnh đúng không?”

Tiểu Minh: “Này, chỉ có các môn phái mạnh ở vũ trụ chính mới công pháp ấy thôi, nhưng may cho cậu là người mở ra vũ trụ Minh Cổ này lại là một trong các đệ tử của môn phái ấy đấy”.

Ngô Bình: “Có công pháp rồi thì tôi chỉ chỉ cần mở Huyền Môn thôi”.

Tiểu Minh: “Cậu thích mở lúc nào thì mở, tôi sẽ giúp cậu mở Huyền Môn mạnh nhất”.

Ngô Bình: “Tốt quá!”

Anh chuẩn bị qua một chút để ngưng tụ Huyền Môn, nhưng đúng lúc này, giọng nói của Nguyên Bàn lại vang lên.

“Minh Cổ, 12 chủ khiếu của ngươi không thể giúp cậu ấy ngưng tụ Huyền Môn mạnh nhất được đâu”.

Tiểu Minh: “Thế là đủ rồi”.

Bàn Nguyên: “Trong vũ trụ của ta có 36 chủ khiếu, gấp ba lần của ngươi luôn. Nếu chúng ta gộp chủ khiếu của nhau lại thì sẽ là 48 cái, như thế thì Ngô Bình có thể dễ dàng ngưng tụ Huyền Môn nhất phẩm hơn”.

Tiểu Minh rất lý trí nên hỏi ngay: “Điều kiện của ngươi là gì?’

Bàn Nguyên: “Ta muốn kết bạn với Ngô Bình”.

Tiểu Minh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được, ta đồng ý”.

Không chờ Ngô Bình nói gì thì anh đã biến mất, ngay sau đó thì xuất hiện trong một không gian lạ lẫm. Anh vừa xuất hiện thì đã có 36 tia sáng chui vào người, sau đó mở 36 chủ khiếu ở bên trong.

Các chủ khiếu tự hình thành, sau đó kết nối với 36 loại linh lực của vũ trụ chính.

Ngô Bình không chờ Bàn Nguyên lên tiếng thì đã ngưng tụ linh phù ngay.

Không biết bao lâu sau, 36 linh phù mới đã xuất hiện, tiếp đó là 48 cái.

Bàn Nguyên và Tiểu Minh cùng chỉ dẫn cho Ngô Bình, nên anh đã có được cách sắp xếp tổ hợp hoàn hảo để kết thành linh trận. Các loại linh phù kết hợp với nhau, hình thành một linh trận có lực trường phi phàm. Sau đó đã có một điểm sáng xuất hiện trong người Ngô Bình, nó chính là một thời không thần bí của vũ trụ chính.

Tia sáng đó không tồn tại bao lâu thì đã nổ tung rồi biến thành một cánh cửa. Đằng sau cánh cửa là một không gian mênh mông, ở đây không có linh khí nhưng lại có trật tự hoàn chỉnh.

Huyền Môn của Ngô Bình phát ra tiên quang cửu sắc, bề mặt có vô vàn phù văn kỳ diệu.

Bàn Nguyên nói: “Huyền Môn này còn trên cấp nhất phẩm rồi đấy”.

Lúc này chân khí, linh lực và thần hồn của Ngô Bình đều đã tiến vào bên trong Huyền Môn.

Huyền Môn rất thần kỳ, bất kỳ sức mạnh nào tiến vào trong cũng được củng cố thêm. Ví dụ như chân khí của Ngô Bình vừa lượn một vòng ở đây thì đã có uy lực mạnh hơn rất nhiều rồi.

Mở Huyền Môn xong, Ngô Bình chợt có một cảm giác nguy hiểm đến gần, anh lao ngay ra ngoài rồi ngửa cổ nhìn lên trời.

Một đường kiếm khí màu đen dài cả chục nghìn mét đang bay từ phía Tây tới, một luồng sát khí đang tiến về phía anh.

“Có người định giết mình”, Ngô Bình nhăn mặt.

“Tiểu Minh, Bàn Nguyên, có người muốn giết ta!”

Tiểu Minh bình tĩnh nói: “Chúng tôi chỉ giúp được cậu thôi, chứ không can thiệp vào những chuyện xảy ra trong vũ trụ này được, nếu cậu không né được thì sẽ bị giết”.

Ngô Bình nói: “Nhưng sức mạnh ấy lớn quá, ta sợ không chống đỡ được”.

Bàn Nguyên: “Cậu đã hấp thu bao linh khí của vũ trụ chính rồi thì không phải sợ ai hết”.

Ngô Bình thở dài nói: “Tuy là thế nhưng người này mạnh lắm đất, chắc là tu sĩ cảnh giới Thần Thông rồi”.

Bây giờ, Ngô Bình không còn thời gian để suy nghĩ nữa, anh lập tức xông ra khỏi đỉnh Cô Tú rồi rời khỏi Huyền Minh Giáo và bay tới nơi hoang vắng. Anh không thể để bản thân mình liên luỵ đến nhóm Vân Thường và Huyền Minh Giáo.

Đến nơi vắng vẻ rồi, anh chắp tay lại, một đại trận từ linh phù xuất hiện trên đỉnh đầu, đó chính là linh trận của anh.

Linh trận tạo thành một tấm lá chắn to lớn, nó vừa hình thành thì đường kiếm kia đã ập xuống.

Cheng!

Lá chắn nứt toác, đường kiếm chém xuống mặt đất, nhưng Ngô Bình đã biến mất từ lâu. Thì ra anh đã thi triển thuật độn thổ để rời khỏi đây và che giấu luôn khí tức của mình.

Đường kiếm mất mục tiêu nên xoay tròn tại chỗ một lúc rồi biến mất.

Chuyện này đã làm kinh động tới nhiều tu sĩ, trong đó có cả các cao thủ của Huyền Minh Giáo.

Ngô Bình đang trốn trong một hang động, anh hỏi: “Tiểu Minh, ai định giết ta đó?”

Tiểu Minh: “Một kiếm tu ở đây, thực lực của người này rất mạnh, nhưng tại sao muốn giết cậu thì tôi không rõ”.

Ngô Bình: “Người đó ở đâu?”

Tiểu Minh: “Tốt nhất cậu đừng đi tìm người ta, giờ cậu chưa phải đối thủ của họ đâu”.

Ngô Bình thở dài nói: “Xem ra ta phải nhanh chóng tăng thực lực thôi, 300 luồng tiên khí đâu?”

Tiểu Minh: “Bình tĩnh, cậu luyện đến tầng thứ mười của Luyện Khí đi đã”.

Tầng thứ chín của Luyện Khí là Đoàn Thần, tầng thứ mười là Bí Lực.

Đoàn Thần chính là rèn luyện linh niệm trở thành linh thần, sau đó hợp nhất với ý chí của mình, từ đó tạo ra nguyên thần mạnh mẽ.

Có nguyên thần rồi thì có thể làm được nhiều chuyện mà trước giờ không thể và trở thành một cao thủ Luyện Khí thật sự.
Chương 2147: Linh thần mạnh mẽ

Ngô Bình: “Được rồi, vậy ta sẽ tu luyện đến tầng thứ mười trước. À Tiểu Minh, với trình độ hiện giờ nếu ta đến vũ trụ chính thì sẽ có tu vi thế nào?”

Tiểu Minh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Giờ cậu mà đến vũ trụ chính thì tương đương với một nhân vật trong một bức tranh nào đó trên tường, có thể đó là một bức tranh rất đẹp, nhưng ngoài để ngắm ra thì không còn tác dụng nào khác”.

Ngô Bình nhăn mặt, trước đó anh cứ tưởng chỉ cần hấp thu được sức mạnh của vũ trụ chính và tu luyện công pháp ở đó thì có thể trở thành cường giả mạnh mẽ, nhưng giờ xem ra anh nhầm to rồi.

Anh không hề thoái chí mà hỏi tiếp: “Có cách nào khiến ta đến vũ trụ chính rồi có thể trở thành vương giả không?”

Tiểu Minh lắc đầu: “Không, dù cậu có mạnh đến mấy ở đây thì khi đến đó rồi cũng chẳng là gì cả”.

Giọng nói của Bàn Nguyên chợt vang lên: “Sao lại không? Nếu cậu có thể nhận được nhiều nguyện lực hương khói trong nhân gian thì có thể trở thành thần ở vũ trụ chính đấy. Nguyên lực hương khói trong nhân gian cũng có thần thông mà, nếu cậu có nó rồi thì sẽ hơi bị đỉnh ở vũ trụ chính luôn”.

Tiểu Minh: “Bàn Nguyên, ngươi đừng có phát biểu tối kiến, làm như lấy được nguyên lực dễ thế à? Năm xưa, những người lấy nguyện lực đã có kết quả thế nào, ngươi quên rồi ư?”

Ngô Bình: “Kết quả thế nào?”

Tiểu Minh: “Họ đã bị thần minh của vũ trụ chính luyện hoá thành con rối, cậu nói thử xem có thảm không?”

Ngô Bình cười nói: “Bình tĩnh, tôi chỉ hỏi thử thôi, chứ có định làm theo cách ấy đâu”.

Tiểu Minh: “Tốt nhất cậu quên ngay cái cách ấy đi”.

Ngô Bình: “Nhưng lấy nguyện lực kiểu gì được?”

Bàn Nguyên: “Nhiều cường giả mở vũ trụ phụ rất có uy tín ở vũ trụ chính, họ và các đệ tử của mình thường được người trong nhân gian thờ phụng. Những cường giả này sẽ thăng cấp thành thần minh, họ thường mở thần phủ trong vũ trụ trụ để hấp thu nguyện lực”.

Ngô Bình hiểu ra: “Trong vũ trụ Minh Cổ cũng có thần phủ à?”

Bàn Nguyên: “Đương nhiên là không, cái vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ ba bé tẹo này thì lấy đâu ra”.

Tiểu Minh: “Nói như vũ trụ nhà ngươi thì có đấy”.

Bàn Nguyên: “Tuy vũ trụ ta không có, nhưng ta vẫn vui hơn ngươi”.

Ngô Bình: “Vậy ở đâu có?”

Tiểu Minh cảnh cáo: “Tôi khuyên cậu đừng đi theo lối này, nơi đó vô cùng đặc biệt, sức mạnh ở đó khiếp đảm lắm. Bất kỳ một nhân vật nhỏ nào trong thần phủ cũng mạnh hơn cậu nhiều”.

Ngô Bình cau mày: “Gì đến mức ấy?”

Tiểu Minh: “Dù có dùng lời lẽ khoa trương đến mấy cũng không đủ hể hình dung sự đáng sợ ở đó đâu”.

“Vậy là trong thần phủ không chỉ có thần minh, mà còn có người khác nữa à?’

Bàn Nguyên: “Ờ, các thần minh này sẽ chọn ra vài người trong vũ trụ gốc của mình đến đây làm thuộc hạ cho họ. Các thần minh giỏi đều có rất nhiều tuỳ tùng ở bên cạnh, đến các thần minh kém hơn cũng có đến vài trăm tuỳ tùng đấy”.

“Chính thần minh cho các tuỳ tùng của mình thực lực à?”

Bàn Nguyên: “Đương nhiên, chỉ cần một ý niệm của thần minh cũng đủ cho người bình thường trở thành cường giả siêu cấp rồi. Dẫu sao thần minh cũng là người rất mạnh ở vũ trụ chính mà, không cùng đẳng cấp với cậu đâu”.

Ngô Bình chẹp miệng: “Sớm muộn gì cũng có ngày tôi thành cường giả siêu cấp của vũ trụ chính”.

Tiểu Minh: “Có ý chí là tốt, nhưng trước khi làm được điều đó thì cậu cần đạt đến tầng thứ 10 cảnh giới Luyện Khí đã”.

Ngô Bình: “Biết rồi, giục hoài”.

Sau đó, anh bắt đầu đột phá tầng thứ chín là Đoàn Thần.

Đoàn Thần là biến ý niệm thành linh thần, điều này không có gì khó với Ngô Bình cả, dẫu sao thực lực cùng tư chất của anh cũng hơn hẳn người bình thường.

Linh niệm vận chuyển trong người anh, sau đó được anh rèn luyện vằng thuật đoàn thần, linh thần liên tục thu nhỏ, anh liên tục rót linh lực vào khiến linh niệm ngày càng lớn mạnh hơn.

Khi linh niệm lớn mạnh tới một mức độ nhất định thì sẽ có năng lực đột phá thành linh thần. Linh niệm của Ngô Bình đã được 48 loại linh lực từ vũ trụ chính rèn luyện nên đương nhiên vô cùng phi phàm.

Ba ngày sau, linh niệm đã vượt xa điểm đột phá giới hạn, nó đã hấp thu đủ linh lực nên đã hoà thành một ảo ảnh hình người rồi nằm ở ức của Ngô Bình, sau đó bắt đầu hấp thu nguyên khí quanh người anh.

Uỳnh!

Trong đầu Ngô Bình vang lên một tiếng động mạnh, tư duy cùng tinh thần đã tăng lên gấp nhiều lần, điều này chứng tỏ cuối cùng anh đã tạo ra được linh thần.

Linh thần đã trở thành thần hồn thứ hai của Ngô Bình, nó mạnh hơn thần hồn cũ của anh nhiều.

Bàn Nguyên vẫn đang chờ Ngô Bình đột phá nên nói ngay: “Cậu đã ngưng tụ được linh thần rồi, tiếp theo linh thần sẽ bị sức mạnh ngoại giới tấn công. Tôi biết một nơi cho cậu đi để linh thần được mạnh hơn đấy”.

Tiểu Minh: “Đừng nói là linh vực Vô Giới nhé?”

Bàn Nguyên: “Nó chứ ai!”

Tiểu Minh: “Nếu đưa Ngô Bình đến đó thì ngươi sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh, đã thế còn gặp rất nhiều nguy hiểm nữa”.

Bàn Nguyên: “Chúng ta không có cảm giác thì sợ gì mấy cái nguy hiểm ấy?”

Tiểu Minh: “Cũng đúng”.

Ngô Bình chưa kịp hỏi đó là nơi thế nào thì đã được đưa đến một thời không khác rồi, quanh người anh anh các tia sáng ngũ sắc, một luồng sức ép cực lớn khiến anh không thở nổi và cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.

Bàn Nguyên như biết nỗi nghi hoặc trong anh nên nói: “Đây là ranh giới giữa vũ trụ phụ và vũ trụ chính, vì thế cậu cũng có thể hấp thu được sức mạnh của vũ trụ chính tại đây. Nếu linh thần của cậu có thể trưởng thành ở đây thì sau này thành tựu của cậu sẽ rất phi thường”.

Ngô Bình hít sâu một hơi rồi nói: “Cảm ơn Bàn Nguyên”.

Sức lời, linh thần của anh bay lên cao rồi xuất hiện trong tia sáng ngũ sắc. Linh thần vừa ra ngoài thì đã có rất nhiều sức mạnh ở xung quanh xúm tới. Bị chúng tấn công, Ngô Bình vô cùng đau đớn, cảm giác như chết đi chết lại cả vạn lần.

Bàn Nguyên: “Tuy đau nhưng rất có lợi, cố chịu đi sẽ có nhiều lợi ích”.

Vì thế Ngô Bình cắn răng quyết không thu linh thần cề, sức mạnh quanh linh thần ngày càng nhiều, dần dà sấm sét cũng tới, ban đầu chỉ bé như con rắn, sau đó to như cánh tay.

Đoàng!

Cuối cùng, một tia sét giáng xuống linh thần của Ngô Bình, linh thần vặn vẹo như sắp tan biến, Ngô Bình cũng đau đến mức sắp chết đến nơi cho đến khi Bàn Nguyên gọi anh dậy.

Ngô Bình vô cùng hào hứng: “Ngô Bình, cậu đã chịu được sức mạnh sấm sét của vũ trụ chính, siêu quá!”

Ngô Bình khép hờ mắt: “Thế đã được chưa?”

Bàn Nguyên: “Giờ cậu đi được rồi, nhưng nếu cậu có thể chờ thêm một lát thì sức mạnh của vũ trụ phụ và chính sẽ mở. Khi ấy, sẽ có rất nhiều sức mạnh của vũ trụ chính tiến vào linh thần của cậu. Như vậy thì cậu sẽ có nhiều lợi ích hơn cả bây giờ”.

Ngô Bình chỉ muốn chửi thề: “Bàn Nguyên, có phải ngươi muốn ép ta chết không?”

Bàn Nguyên: “Tôi chỉ nói vậy thôi, tuỳ cậu chọn sao thì chọn”.

Ngô Bình híp mắt lại lẩm bẩm: “Giờ ta chỉ là ý thức hư ảo thôi nên sống hay chết cũng thế, thôi liều vậy, thành công rồi thì sẽ có nhiều cơ hội đến vũ trụ chính hơn”.

Dứt lời, anh nhắm mắt lại rồi chờ sức mạnh xuất hiện.

Không biết chờ bao lâu sau thì có một tiên quang cửu sắc bay từ xa tới, nó nhanh chóng xuyên qua linh thần của Ngô Bình, sau đó tiến vào vô vàn các vũ trụ phụ.
Chương 2148: Một trăm loại bí lực

Sức mạnh này quá lớn, sau khi bị nó tấn công, linh thần của Ngô Bình đã tan tác rồi hoá thành rất nhiều các mảnh vụn, chẳng khác nào bột mì bay loạn giữa trời.

Ngay sai đó, ý thức của Ngô Bình đã đình trệ, anh cảm thấy linh hồn của mình hoà vào trong vũ trụ.

Tiếp đó, như cả vạn năm đã trôi qua, anh chợt khôi phục lại ý thức.

Anh mở mắt ra thì thấy linh thần vẫn lơ lửng trên không như chưa từng biến mất.

Nó hoá thành một tia sáng rồi chui lại vào trong người anh, sau đó anh cảm thấy nó đã đáng sợ và lớn mạnh hơn nhiều.

Thần hồn của anh cũng nhập vào linh thần, hai cái hoà làm một, sau đó ngưng tụ thành nguyên thần.

Ngô Bình đã có cả nguên thần và thần niệm, thần niệm của anh đã bao phủ toàn bộ linh vực Vô Giới, thậm chí còn kéo dài đến vũ trụ phụ và chính.

Anh thấy có rất nhiều vũ trụ ở phía vũ trụ phụ đan chặt vào nhau, đồng thời cũng cảm nận được sự to lớn của vũ trụ chính.

Bàn Nguyên: “Cậu có thể tiếp tục tu luyện bí lực ở đây. Thật ra, bí lực chính là một sức mạnh đặc biệt trong vũ trụ chính, các sức mạnh này rất đặc biệt, chúng không chỉ tồn tại ở vũ trụ chính, mà còn có thể tới các vũ trụ phụ. Nhưng nếu cậu chỉ ở vũ trụ phụ thì rất khó được tiếp xúc với chúng. Song linh vực Vô Giới này thì khác, đây là nơi giao thoa giữa vũ trụ phụ và chính, cậu có thể dễ dàng lấy được bí lực của vũ trụ ở đây”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó nghỉ ngơi một lát, nguyên thần lại lao ra ngoài. Nguyên thần của anh ít cũng cao mấy chục nghìn mét và có khí tức bức người, thần niệm lớn mạnh quét khắp linh vực để tìm bí lực.

Hơn chục phút sau, Ngô Bình chợt cảm thấy có một luồng sức mạnh to lớn bay từ xa đến.

Nguyên thần của anh lập tức lao ra rồi vồ lấy, luồng sức mạnh kia bị bắt thì nhanh chóng biến thành một quả cầu sáng màu xanh.

Bàn Nguyên nói: “Luyện hoá nó đi, nhanh lên”.

Ngô Bình không kịp nghĩ ngợi nhiều, nguyên thần đã há miệng ra rồi nuốt chửng quả cầu sáng đó.

Khi quả cầu sáng chui xuống bụng anh thì đã biến thành một sức mạnh thần kỳ và thấm vào trong nguyên thần, sau đó tự hình thành một mạch lạc có tên là bí mạch.

Cứ thế, một lát Ngô Bình lại bắt được một loại bí lực và luyện hoá nó. Bí lực anh luyện hoá được ngày càng nhiều hơn, giờ đã có đến 100 loại.

Điều kỳ lạ là Bàn Nguyên chẳng thấy nói gì, Ngô Bình hỏi: “Bàn Nguyên, ta còn cần ăn bao nhiêu bí lực nữa?”

Bàn Nguyên: “Tu sĩ bình thường chỉ cần luyện một loại thôi là đủ rồi, nhưng họ luyện hoá bí lực sơ kỳ nên không so với cậu được”.

Ngô Bình: “Của ta là bí lực cao cấp à?”

Bàn Nguyên: “Không, nguyên thần càng mạnh thì bí lực luyện hoá được càng mạnh. Trong các bí lực mà cậu đã luyện hoá được thì có 12 loại cấp thần, 15 loại cấp huyền, còn lại đều là cao cấp”.

Ngô Bình có vẻ ngạc nhiên: “Cấp thần mới là giỏi hả?”

Bàn Nguyên: “Thiên tài giỏi nhất ở chỗ tôi chỉ luyện hoá được hai bí lực cao cấp và năm bí lực trung cấp thôi. Còn cậu luyện hoá được cả đống cao cấp rồi’.

Ngô Bình: “Có bí lực rồi thì ta có thể tu luyện bí kỹ, chúng ta về thôi”.

Bàn Nguyên: “Được”.

Ngay sau đó, Ngô Bình đã quay trở lại vũ trụ Minh Cổ.

Tiểu Minh: “Không ngờ cậu lại lĩnh ngộ được nhiều bí lực mạnh như thế, đúng là tôi không nhìn nhầm người mà”.

Ngô Bình: “Giờ ta tu luyện các tiên khí được chưa?”

Tiểu Minh: “Nãy giờ cậu đã tu luyện liên tục nên chắc cũng mệt rồi, ba ngày nữa tôi sẽ cho cậu tu luyện tiên khí”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, mấy ngày tới, ta sẽ tu luyện bí lực”.

Sau đó, anh đã rời khỏi hang động rồi quay về Huyền Minh Giáo.

Lúc này, khí tức của anh đã khác trước rất nhiều.

Anh đột ngột bỏ đi rồi mấy ngày sau mới về làm nhóm Vân Thường lo sốt vó, giờ thấy anh bình an quay lại, bọn họ đều mừng rỡ.

“Lão gia, người đi đâu vậy ạ?”, Khuynh Thành hỏi.

Ngô Bình cười nói: “Anh đi lượn vài vòng thôi, ở nhà có chuyện gì không?”

Vân Thường: “Không ạ, chỉ có nhiều người muốn gặp lão gia thôi”.

Ngô Bình: “Anh không có hứng kết giao với họ, sau này mà có ai đến thì cứ bảo anh không có nhà”.

Anh vừa nói xong thì Trương Toàn hớt hải chạy vào báo: “Bên ngoài có một trưởng lão xin gặp ạ”.

Nghe thấy là trưởng lão, Ngô Bình nói: “Mời vào”.

Ngay sau đó, có một ông lão xuất hiện, ông ấy chắp tay rồi cười nói: “Ngô công tử, ba hôm nữa có một cuộc gặp gỡ của các đệ tử tinh anh, cậu có tham gia không?”

Ngô Bình: “Buổi gặp gỡ của các đệ tử tinh anh ư? Do Huyền Minh Giáo tổ chức hay các đệ tử tinh anh tự tổ chức?”

Trưởng lão kia: “Do Huyền Minh Giáo tổ chức, nhưng thường do các đệ tử tinh anh lên kế hoạch”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi sẽ đến, phiền trưởng lão phải đến báo tin rồi”.

Trưởng lão kia: “Công tử đừng khách sáo, không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép”.

Người đó về rồi, Ngô Bình mới hỏi Vân Thường: “Em có biết gì về buổi tụ họp này không?”

Vân Thường: “Thật ra là một buổi sắp xếp lại thứ tự giữa các đệ tử tinh anh thôi, anh vừa thành đệ tử tinh anh mới nên đã phá vỡ trật tự cũ nên họ cần xếp lại”.

Ngô Bình: “Thế là họ có ý nhắm vào anh rồi”.

Vân Thường: “Không hẳn vậy, thân phận của anh rất cao quý nên chắc họ không dám đắc tội đâu, song cũng chưa chắc chắn hoàn toàn”.

Ngô Bình: “Kiểu gì trong số họ cũng có người không phục, hội này vô vị thật đấy. Ba ngày nữa, anh sẽ là đệ tử số một cho họ coi”.

Vân Thường: “Anh định đến Tiên Khí Điện à?”

Ngô Bình: “Ừ, có Huyền Minh Tiên Thể thì sẽ thành đệ tử số một đúng không? Anh sẽ luyện hoá tiên khí Huyền Minh”.

Vân Thường: “Chắc nhóm đệ tử tinh anh kia sẽ tức ói máu mất”.

Chu Khuynh Thành: “Không những thế, họ còn phải chùn gối nữa. Lão gia, hôm nọ Tiểu Mi xuống núi mua đồ, kết quả suýt nữa đã bị con trai của một trưởng lão trêu chọc”.

Ngô Bình cau mày: “Hắn đã làm gì?”

Khuynh Thành: “Hắn cho người đến bắt Tiểu Mi, may mà Tiểu Mi bảo mình là người ở đỉnh Cô Tú nên người đó mới chịu thôi, nhưng miệng vẫn tuôn những lời dơ bẩn”.

Ngô Bình híp mắt lại: “Đã hỏi ra đó là con của trưởng lão nào chưa?”

Khuynh Thành: “Em cho người đi điều tra thì bố của tên đó là Đà Điên”.

Vân Thường: “Ông ta là trưởng lão chấp pháp của Huyền Minh Giáo, ở Chấp Pháp Đường địa vị chỉ đứng sau mỗi một trưởng lão thôi. Vì nắm nhiều quyền hành trong tay nên các đệ tử không dám đắc tội với ông ta, thành ra người nhà của ông ta rất phách lối, ai bị họ bắt nạt cũng đành ngậm miệng cho qua”.

Ngô Bình cười khẩy: “Người nhà của trưởng lão chấp pháp làm thế là cố tình phạm pháp rồi, Tiểu Mi, chúng ta lại đến chỗ đó, để anh xem họ ăn gan hùm hay sao mà dám động đến người phụ nữ của anh”.

Vân Thường thấy Ngô Bình nóng nảy thì nói: “Em thấy mọi chuyện ổn rồi mà”.

Ngô Bình: “Ổn sao được, đi thôi”.

Vân Thường đành chịu: “Đà Điên này là họ hàng của vợ giáo chủ, hình như là em họ của vợ giáo chủ”.

Ngô Bình cau mày: “Có họ với giáo chủ cơ à?”

Vân Thường gật đầu: “Vì thế chuyện này mới khó giải quyết”.

Ngô Bình hừ lạnh nói: “Anh phải dạy dỗ lại con cháu của Dương Đoạn Thạch thay ông ta, nếu giáo chủ có ý kiến gì thì anh không thèm ở lại Huyền Minh Giáo nữa, đi thôi!”
Chương 2149: Cướp dâu

Trong Huyền Minh Giáo có rất nhiều thành phố, trong đó có một nơi rất nổi tiếng là thành Đạo Pháp - một thành lớn được xây dựng từ khi Huyền Minh Giáo khởi sắc đến nay, việc kinh doanh ở đây rất phát triển nên người qua người lại như mắc cửi. Không chỉ có tu sĩ của Huyền Minh Giáo sống ở thành này, mà còn có cả những người ở các thế lực nhỏ khác tại các vùng lận cận cũng đến định cụ. Đến nay, trong thành này đã có trên chục triệu dân.

Ngô Bình và Chu Thiên Mi đã xuất hiện trước một biệt phủ nằm ở phía Bắc thành Đạo Pháp.

Ngô Bình hỏi: “Chỗ này hả?”

Chu Thiên Mi gật đầu: “Vâng, khi đó em ngồi trên xe ngựa đi qua đây, người đó đã chạy ra. Sau khi nhìn thấy em thì đã chặn xe ngựa lại rồi nói những lời thô tục. Nếu em không báo thân phận ra thì chắc hắn đã xông vào xe của em rồi”.

Lúc này, có một đoàn trống nhạc đi từ trong phủ ra, theo sau là một người đàn ông mặc đồ màu đỏ, hình như chuẩn bị đi đón dâu.

Hiện đang có rất nhiều người xem náo nhiệt ở đây, Ngô Bình kéo một người lại hỏi: “Nhà này có việc gì thế?”

Người kia đáp: “Tam thiếu gia của nhà họ Đà chuẩn bị đi đón dâu, nghe nói vợ cậu ấy là Ngọc Tiên Kiều - một trong tứ đại mỹ nhân của thành này đấy”.

Ngô Bình: “Tam thiếu gia này số hưởng quá nhỉ!”

Người kia nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu ở nơi khác tới hả? Thật ra Ngọc Tiên Kiều không muốn gả vào nhà này đâu, nhưng thế lực của nhà họ Đà quá lớn nên nhà họ Ngọc không dám từ chối”.

Ngô Bình: “Nếu nhà này có thế lực lớn thì Ngọc Tiên Kiều gả vào đây chẳng sướng quá à?”

Người kia lắc đầu: “Cậu không biết đấy thôi, tam thiếu gia nhà này xấu tính lắm, thường xuyên đánh chết người. Ngọc Tiên Kiều đến đây thì có được mấy ngày êm ấm?”

Ngô Bình hỏi thêm vài người nữa thì họ đều kể lại như nhau, anh ngẫm nghĩ rồi nói với Chu Thiên Mi: “Thiên Mi, em đi tìm Ngọc Tiên Kiều đi, sau đó bảo đệ tử số một của Huyền Minh Giáo là anh muốn lấy cô ấy, xem cô ấy có bằng lòng không”.

Chu Thiên Mi sững người nói: “Lão gia chưa gặp cô ấy bao giờ mà đã muốn lấy cô ấy rồi ư?”

Ngô Bình: “Đây là kế hoạch của anh thôi, sau khi xong việc, cô ấy vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Ngọc”.

Chu Thiên Mi: “Em hiểu rồi, anh định mượn đây để trả đũa nhà họ Đà, đồng thời cứu Ngọc Tiên Kiều”.

Ngô Bình: “Thiên Mi, anh ở Huyền Minh Giáo gần như không phải cúi đầu với ai. Nhà họ Đà này dám động vào em thì anh phải bắt họ trả giá, không thì sao xưng với danh đệ tử số một chứ?”

Chu Thiên Mi gật đầu: “Vâng, em sẽ đi ngay”.

Ngô Bình đi theo sau đoàn rước dâu và trở thành một thành viên xem náo nhiệt. Anh mới đi được nửa đường thì Chu Thiên Mi đã quay lại rồi cười nói: “Ngọc Tiên Kiều đồng ý rồi, nhưng cô ấy có một điều kiện là lão gia không được biến giả thành thật”.

Ngô Bình cười phá lên: “Cô ấy nghĩ hay quá nhỉ!”

Chu Thiên Mi che miệng cười: “Nên em đồng ý rồi”.

Cô ấy nói tiếp: “Lão gia, Ngọc Tiên Kiều xinh lắm, không thua gì chị em bọn em đâu”.

Ngô Bình: “Trên đời thiếu gì phụ nữ đẹp, lẽ nào cứ đẹp là anh phải giữ lại bên mình à?”

Chu Thiên Mi le lưỡi rồi nói: “Em chỉ tiện miệng nói vậy thôi”.

Ngô Bình: “Kiệu và xe ngựa rước dâu đã chuẩn bị xong chưa?”

Chu Thiên Mi: “Rồi ạ, em đã bảo họ chờ sẵn bên ngoài nhà họ Ngọc, nhưng hơi gấp nên không long trọng lắm”.

Ngô Bình: “Không sao, có là được rồi”.

Khi đoàn rước dâu sắp đến trước cửa nhà họ Ngọc, Ngô Bình tăng tốc chạy lên trước rồi vung tay lên, kèn trống bắt đầu vang.

Nhà họ Ngọc nghe thấy thế thì tưởng đoàn đón dâu của nhà họ Đà đã tới nên mở cửa ngay, một cô gái mặc đồ tân nương đi thẳng về phía Ngô Bình.

Tuy cách một tấm khăn che mặt, nhưng Ngô Bình vẫn cảm nhận được đây là một cô gái rất xinh đẹp. Anh giơ tay ra, cô gái đưa tay cho anh rồi được anh đỡ lên kiệu.

Người nhà họ Ngọc chợt phản ứng lại, có người hô lên: “Đó không phải tam thiếu gia nhà họ Đà”.

Một người đàn ông trung niên xông ra rồi tức tối quát: “Tiểu tử, cậu là ai hả? Sao dám phá hỏng ngày vui của nhà tôi?”

Ngô Bình cười nói: “Nhạc phụ đại nhân, con là Ngô Bình, đệ tử tinh anh của Huyền Minh Giáo, hơn nữa còn sắp là đệ tử số một”.

Các thế lực lớn nhỏ ở xung quanh đây đều nương tựa vào Huyền Minh Giáo, vì thế Huyền Minh Giáo có bất cứ chuyện gì họ cũng đều biết. Chuyện Ngô Bình trở thành đệ tử tinh anh và nhận Cừu Quang Thái làm sư phụ đã truyền đi khắp nơi, ai ai cũng biết.

Nghe thấy thế, nhà họ Ngọc kinh ngạc rồi hành lễ ngay.

Người đàn ông trung niên vội nói: “Tại hạ là Ngọc Lương Nhất, gia chủ của nhà họ Ngọc, tham kiến công tử”.

Ngô Bình: “Nhạc phụ đại nhân đừng đa lên, con và Tiên Kiều đã nên duyên rồi, chỉ chưa công bố rộng rãi thôi. Hôm nay, con đến đón cô ấy, hi vọng được nhạc phụ đại nhân tác thành”.

Ngọc Lương Nhất đắn đó, ông ấy không dám chọc vào Ngô Bình, nhưng cũng không thể đắc tội với nhà họ Đà, thành ra chẳng biết phải làm sao.

Lúc này, đoàn rước dâu của nhà họ Đà đã đến. Khi họ thấy cảnh này thì đều ngẩn ra, tam thiếu gia kia sầm mặt rồi nói với tuỳ tùng: “Đi hỏi xem có chuyện gì”.

Một tên đầu trọc đi tới rồi hỏi Ngọc Lương Nhất: “Nhà ông làm cái trò gì thế hả? Sao lại có thêm một đoàn rước dâu nữa?”

Ngô Bình nói lớn lên: “Tôi đến đón vợ mình, liên quan gì đến anh?”

Tên đầu trọc khùng lên: “To gan nhỉ, dám cướp dâu của nhà họ Đà, có giỏi thì nói tên đi”.

Ngô Bình: “Ngô Bình của Huyền Minh Giáo”.

Nghe thấy thế, tên đầu trọc ngẩn ra vì thấy quen quen, sau đó cười mỉa nói: “Ngô Bình ngô biếc cái gì, dám đắc tội với nhà họ Đà, chán sống rồi hả?”

Ngô Bình: “Có cái nhà họ Đà cỏn con thì làm gì được tôi?”

Tên đầu trọc: “Giỏi, cứ chờ đấy”.

Gã chạy lại về phía tam thiếu gia kia, nhưng vừa định nói thì tam thiếu gia đã giành trước: “Ta nghe thấy hết rồi. Ngô Bình là đệ tử tinh anh của Huyền Minh Giáo đấy, ha ha, hắn tưởng mình là đệ tử tinh anh thì có thể coi thường nhà họ Đà chắc?”

Tam thiếu gia xuống ngựa rồi đi thẳng về phía Ngô Bình, sau đó tươi cười nói: “Ngô sư huynh, nghe danh đã lâu”.

Ngô Bình: “Trông anh thế này chắc cũng đến đón dâu hả?”

Tam thiếu gia: “Đúng, tôi đang đến đón Ngọc Tiên Kiều, không ngờ lại gặp sư huynh”.

Ngô Bình: “Thế à?”

Anh hỏi Ngọc Tiên Kiều: “Tiên Kiều, sao lại có người đến đón em tiếp thế này, em định lấy hai người một lúc à?”

Ngọc Tiên Kiều: “Chồng, em không muốn gả vào nhà họ Đà đâu, là họ ép em, còn nhà em không dám chống lại. May mà có anh đến, không thì em nhảy vào hố lửa rồi”.

Tam thiếu gia: “Ngọc Tiên Kiều, cô nói gì thế hả?”

Ngô Bình sầm mặt nói: “Họ Đà kia, hò hét với ai thế hả? Có biết cô ấy là vợ tôi không?”

Tam thiếu gia không thể nhịn được nữa nên gào lên: “Họ Ngô kia, đừng có không biết điều! Anh tưởng mình là đệ tử tinh anh thì giỏi lắm hả? Có biết bác họ tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Liên quan gì đến tôi? Giờ anh xin lỗi vợ tôi mau, không thì đừng có trách”.

Tam thiếu gia: “Đúng là ngông cuồng! Người khác sợ anh nhưng tôi thì không đâu”.

Dứt lời, hắn lấy một đạo phù ra rồi đập vào người, toàn thân hắn lập tức phát sáng, khí tức cũng trở nên bức người.

Ngô Bình bình thản nói: “Có trò mèo mà định doạ ai?”

Tam thiếu gia: “Đây là Đại Lực Kim Cương Phù, giờ tôi đã có thực lực ngang với tu sĩ Thần Thông tầng thứ ba, xem một quyền của tôi đây”.

Dứt lời, hắn hét lên rồi tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình giơ một tay lên đỡ, tam thiếu gia đã bay ra xa rồi ngã xuống đất, tay hắn bị gãy, mặt thì tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Ngô Bình đi tới gần rồi nói: “Về bảo với bố anh nếu không phục thì cứ đến đỉnh Cô Tú tìm tôi”, dứt lời, anh đỡ Ngọc Tiên Kiều lên kiệu rồi nghênh ngang bỏ đi.
Chương 2150: Một đòn chí mạng

Kiệu đi được một đoạn rồi, Ngô Bình mới buông Ngọc Tiên Kiều ra rồi nói: “Cô về tạm Huyền Minh Giáo với tôi một thời gian nhé”.

Ngọc Tiên Kiều đã tháo khăn đội đầu ra, để lộ dung nhan tuyệt sắc, sau đó hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn công tử đã ra tay cứu giúp”.

Ngô Bình gật đầu: “Đừng khách sáo”, anh vừa nói dứt câu thì đã có một đám mây xuất hiện rồi đưa ba người bay về đỉnh Cô Tú.

Mặt khác, gia chủ của nhà họ Đà là trưởng lão Đà Điên của Huyền Minh Giáo cũng đã nhận được tin. Lúc này, tam thiếu gia đang quỳ dưới đất rồi khóc lóc nói: “Bố, tên Ngô Bình đó đúng là ức hiếp người quá đáng, hắn chẳng coi bố ra gì cả nên dám cướp vợ của con trước mặt bao người, đúng là không thể chấp nhận được”.

Đà Điên cũng là người có máu mặt ở Huyền Minh Giáo, vì là cháu ruột của vợ giáo chủ thì sao có thể nuốt trôi cục tức này được? Ông ta hừ lạnh nói: “Đúng là đồ vô dụng, nín đi! Ở chỗ mình vốn có truyền thống cướp dâu mà, con không có bản lĩnh thì còn trách ai?”

Tam thiếu gia: “Bố, bố phải đòi lại công bằng cho con”.

Đà Điên: “Dù con có vô dụng đến đâu thì cũng là con trai của Đà Điên ta, Ngô Bình này đúng là không coi ta ra gì”.

Đà Điên không đến tìm Ngô Bình, mà tới gặp Cừu Quang Thái. Đệ tử làm sai thì đương nhiên ông ta phải đến tìm sư phụ.

Cừu Quang Thái đang ở cùng người nhà thì Đà Điên đến, ông ấy hơi ngạc nhiên, dẫu sao cả hai chỉ quen sơ chứ không thân thiết gì.

“Đà trưởng lão, cơn gió nào thổi ông đến đây thế này?”

Đà Điên: “Cừu trưởng lão, đệ tử của ông đã cướp con dâu của tôi, chuyện này ông định tính sao?”

Cừu Quang Thái sững người, tuy không biết lý do nhưng cũng đoán được là có nội tình nên cười nói: “Ủa, chỗ chúng ta có truyền thống cướp dâu mà, tôi nhớ phải có đến mười bà vợ hiện giờ của ông cũng do ông cướp dâu về mà”.

Câu này khiến Đà Điên cứng họng, mãi sau ông ta mới nói: “Tôi không biết, nhưng ông phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng”.

Cừu Quang Thái: “Thế ông muốn gì?”

Đà Điên: “Bảo Ngô Bình trả con dâu cho tôi rồi đến tận nhà tôi xin lỗi”.

Bọn họ đều là người của Huyền Minh Giáo, hơn nữa Cừu Quang Thái đang muốn trở thành giáo chủ nên ông ấy không muốn đắc tội với người này, vì thế đã sai người đi gọi Ngô Bình tới.

Ngô Bình đã nhanh chóng có mặt, anh cười nói: “Sư tôn”.

Cừu Quang Thái thở dài nói: “Ngô Bình, đây là Đà Điên trưởng lão, ông ấy bảo con đã cướp vợ của con trai ông ấy, có chuyện này không?”

Ngô Bình nghiêm túc đáp: “Làm gì có ạ? Con và Ngọc Tiên Kiều đã có tình cảm từ lâu, hơn nữa cũng là con đến đón dâu trước. Tự nhiên tam thiếu gia nhà họ Đà nhảy ra rồi đòi giết con, còn bảo đệ tử tinh anh như con cũng không là cái thá gì, giáo chủ đến thì anh ta vẫn đánh cho như thường”.

Đà Điên nghe xong thì nói: “Cậu đừng nói linh tinh, con tôi nói vậy khi nào hả?”

Ngô Bình: “Đà trưởng lão, ông không có mặt ở đó thì sao biết được. Con ông ngông lắm, đến đệ tử tinh anh như tôi còn đòi giết”.

Sau đó, anh hỏi Cừu Quang Thái: “Sư tôn, mưu sát đệ tử tinh anh thì phạt thế nào ạ?”

Cừu Quang Thái: “Tru di tam tộc”.

Ngô Bình lại hỏi Đà Điên: “Đà trưởng lão, con ông chắc cũng là đệ tử của Huyền Minh Giáo đúng không? Ông cố ý mưu sát đệ tử tinh anh là mắc trọng tội đấy”.

Cừu Quang Thái nói ngay: “Ờm… Đà trưởng lão, con trai ông cũng bất cẩn quá, nếu để giáo chủ biết chuyện cậu ta mưu sát đệ tử tinh anh thì gay đấy”.

Đà Điên nghe xong chẳng những không sợ mà còn cười phá lên: “Sao, các người định lấy chuyện không đâu ra để doạ tôi à? Ngô Bình, nếu cậu không trả lại con dâu cho tôi thì đừng có trách”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông định làm gì? Lại đòi giết tôi giống con trai ông à?”

Đà Điên hừ nói: “Cứ chờ đấy”, nói rồi, ông ta bỏ đi luôn.

Ngô Bình nói với Cừu Quang Thái: “Sư tôn, giờ con sẽ đi kích cho lão điên lên rồi tấn công con, sau đó con sẽ phản công và giết lão, người cho vài người đến làm chứng nhé ạ”.

Cừu Quang Thái: “Ngô Bình, ông ta ở tầng thứ ba Thần Thông rồi đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn yên tâm, chỉ cần ông ta dám ra tay thì con sẽ giết ngay”.

Cừu Quang Thái đã vô cùng tin tưởng Ngô Bình nên gật đầu rồi nói: “Ừ, nếu đã có thù với nhau rồi thì phải diệt trừ luôn phòng hậu hoạ”.

Đà Điên vừa ra ngoài thì Ngô Bình đã đuổi theo rồi nói: “Họ Đà kia, con trai ông định giết tôi nên giờ tôi sẽ đi mách giáo chủ là nhà ông mưu sát đệ tử tinh, ông cũng không thoát tội đâu”.

Lúc này, hai người đang ở trên không, Đà Điên tức giận quát: “Tiểu tử kia, rõ ràng là cậu đánh con trai tôi bị thương mà giờ còn định vừa ăn cướp vừa la làng à?”

Ngô Bình: “Ông mới là ăn cướp ấy. Tôi nghe nói ông đã cướp vợ của rất nhiều người khác, gần đây còn rước về hai tiểu thiếp mới 18 tuổi, ông cũng cướp họ về còn gì?”

Đà Điên nghiến răng kèn kẹt rồi gằn giọng nói: “Cậu đang muốn chết đúng không! Với tôi thì cậu chỉ như con kiến hôi thôi”.

Ngô Bình: “Tôi là con kiến ư? Ông hơi bị tự tin rồi đấy, theo tôi thấy thì ông chỉ là một lão già vô dụng thôi”.

Uỳnh!

Cuối cùng Đà Điên đã phát rồ lên rồi bùng nổ khí tức rồi giơ tay bóp cổ Ngô Bình.

Ông ta bừng sát khí nói: “Giờ đã thấy sợ chưa hả?”

Ngô Bình chẳng hề có vẻ sợ hãi, ngược lại còn cười cợt: “Chờ mãi mới thấy ông ra tay, vậy là tôi phản công được rồi”.

Bụp!

Ngô Bình tung một cú đấm vào ngực Đà Điên, cú đấm của anh chứa bí lực, linh lực khủng bố. Toàn thân Đà Điên cứng đờ, sinh lực tắt dần rồi ngã xuống đất.

Cừu Quang Thái và hai trưởng lão chấp pháp khác tình cờ đi ngang qua thì trông thấy cảnh này, cả ba hô lên rồi vội chạy tới xem.

Ngô Bình đứng cạnh thi thể của Đà Điên rồi nói: “Sư tôn, người phải làm chủ cho con. Đà Điên này định giết con, con bị ép quá nên mới phản công. Không ngờ ông ta yếu quá nên con mới đấm một cú đã lăn quay ra chết rồi”.

Ba người kia ngơ ngác nhìn nhau, đến Cừu Quang Thái cũng sững sờ vì sức mạnh của Ngô Bình.

Một trưởng lão chấp pháp nói: “Ngô công tử, theo những gì chúng tôi thấy thì đúng là Đà Điên ra tay trước. Ông ấy là một trưởng lão mà lại ra tay với cậu thì là sai, giờ cậu giết ông ấy thì cũng đúng, không ai tiếc cả”.

Ngô Bình thở dài nói: “Nhưng tôi nghe nói Đà trưởng lão là cháu ruột của phu nhân giáo chủ”.

Cừu Quang Thái: “Người đã chết rồi thì còn thân thiết gì nữa”.

Ông ấy nói tiếp: “Được rồi, con về trước đi, chuyện còn lại để ta giải quyết”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.

Ngô Bình về nhà rồi nói với Chu Thiên Mi: “Thiên Mi, lúc đó chỉ có tam thiếu gia nhà họ Đà vô lễ với em thôi hả”.

Chu Thiên Mi gật đầu: “Vâng, hắn dẫn theo một đám tuỳ tùng”.

Vân Thường: “Đà Điên chết rồi thì nhà họ Đà cũng xong đời, người nhà họ sẽ thảm lắm đây”.

Ngô Bình: “Tại sao?”

Vân Thường: “Sản nghiệp và của cải nhà họ sẽ bị cướp hết, con người nhà họ hầu hết cũng chết thôi”.

Ngô Bình: “Cũng do họ tự chuốc lấy”.

Vân Thường: “Sau chuyện này, sẽ không có nhiều người dám động vào anh nữa. Đà Điên ở tầng thứ ba Thần Thông rồi mà còn bị anh hạ bằng một cú, thực lực như vậy ít cũng ngang với tầng thứ năm Thần Thông”.

Ngô Bình: “Trong các đệ tử tinh anh thì ai có tu vi cao nhất?”

Vân Thường: “Tu vi cao nhất là Hoắc Đình, tầng thứ sáu Thần Thông, đây cũng là một thiên tài”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK