Đẩy được Phúc Hỷ đi rồi, Ngô Bình tiện thể đưa Trần Đạo Huyền lên làm người quản lý của đỉnh Vô Tương. Có được quyền tự chủ, Trần Đạo Huyền có thể bổ nhiệm những thuộc hạ trước đó của mình, tương đương với việc khôi phục thân phận phong chủ.
Đối với chuyện này, Thiên Địa kiếm tông sẽ không can dự. Bây giờ Ngô Bình là chủ nhân của nơi này, mọi thứ do anh quyết định. Dù anh có giết hết mọi người ở đây cũng chẳng sao.
Không lâu sau đó, Lưu Dịch Phong quay lại. Ông ta cười bảo: “Chắc hẳn cậu đã có công pháp tu luyện rồi. Nhưng công pháp của Thiên Địa kiếm tông chúng ta đến từ một bộ công pháp thiên phẩm đấy!”
Ngô Bình giật mình: “Công pháp thiên phẩm?”
Lưu Dịch Phong gật đầu: “Năm xưa, tổ sư sáng lập Thiên Địa kiếm tông tình cờ nhìn thấy Thiên Cực Kiếm Kinh và lĩnh hội được Thiên Địa Kiếm Quyết từ đó”.
Ngô Bình rất kinh ngạc: “Trưởng lão Lưu, tôi nghe người của Thục Sơn kiếm phái ban đầu nói rằng công pháp của họ cũng có nguồn gốc là Thiên Cực Kiếm Kinh?”
Lưu Dịch Phong cười nói: “Sau này cậu cứ gọi tôi là ông Lưu”.
Ngừng lại một chút, ông ta nói tiếp: “Ban đầu có đến mấy nghìn tu sĩ nhìn thấy Thiên Cực Kiếm Kinh, có người có thu hoạch, có người chẳng thu hoạch được gì. Tổ sư sáng lập của chúng tôi là một trong những người có thu hoạch. Tất nhiên, vài người của Thục Sơn kiếm phái cũng lĩnh hội được một phần, nhưng thành tựu của họ không thể sánh bằng tổ sư”.
Ngô Bình hỏi: “Trong mấy nghìn tu sĩ ấy, có ai lĩnh hội được toàn bộ Thiên Cực Kiếm Kinh không?”
Lưu Dịch Phong xua tay: “Không thể nào! Công pháp thiên phẩm được thiên ý phù trợ, có linh tính, chỉ người có duyên mới có được nó. Khi ấy, tổ sư cũng chỉ lĩnh hội được khoảng một phần tư Thiên Cực Kiếm Kinh”.
Dừng một chút, ông ta nói tiếp: “Nhưng năm xưa có một kẻ mạnh đã lĩnh ngộ được một nửa Thiên Cực Kiếm Kinh, từ đó lập nên Cửu Thiên kiếm vực. Cửu Thiên Kiếm Quyết của Cửu Thiên kiếm vực là công pháp hạng nhất đế phẩm, lợi hại cực kỳ!”
Ngô Bình hỏi: “Không biết Thiên Cực Kiếm Kinh hoàn chỉnh là công pháp hạng mấy?”
Lưu Dịch Phong đáp: “Có thể là hạng nhất hoặc hạng hai”.
Ngô Bình nói: “Ông Lưu này, công pháp thiên phẩm khó đến thế ư? Ngay cả tổ sư cũng chỉ lĩnh hội được một phần tư”.
Lưu Dịch Phong bảo: “Một phần tư là đáng nể lắm rồi đấy. Công pháp thiên phẩm được phát triển từ thiên ý. Công pháp thiên phẩm hoàn chỉnh chỉ được một người tu luyện thành công”.
Ngô Bình giật mình: “Chỉ có một người tu luyện?”
Lưu Dịch Phong gật đầu: “Chính xác. Công pháp thiên phẩm có đặc điểm duy nhất. Ví dụ cậu đã tu luyện công pháp thiên phẩm nào đó, thì những người khác chỉ có thể tu luyện một phần thôi. Kỳ diệu hơn là, nếu có thể tu luyện công pháp thiên phẩm đến giai đoạn sau, tất cả tu sĩ tu luyện công pháp này đều sẽ trở thành một phần sức mạnh chiến đấu của cậu”.
Ngô Bình không ngờ công pháp thiên phẩm lại thần kỳ như thế!
“Công pháp thiên phẩm trong thế gian chắc hẳn không có nhiều đâu nhỉ?”
“Theo tôi được biết, số lượng thế lực sở hữu công pháp thiên phẩm hoàn chỉnh chỉ đếm trên đầu ngón tay”.
Ngô Bình bày tỏ: “Nói vậy, Thiên Địa Kiếm Quyết của chúng ta cũng là vương phẩm”.
Lưu Dịch Phong nói: “Đúng vậy, vương phẩm hạng nhất. Đừng xem thường công pháp vương phẩm nhé. Công pháp của môn phái hạng nhất bình thường cũng chỉ là thượng phẩm. Nếu sở hữu một bộ công pháp vương phẩm hạng ba, đã là sự tồn tại đỉnh cấp trong môn phái hạng nhất rồi”.
Nói đến đây, ông ta giao một ngọc bàn vào tay Ngô Bình: “Đây là vật mà tông chủ nhờ tôi giao cho cậu, bên trong là Thiên Địa Kiếm Quyết hoàn chỉnh. Tông chủ hy vọng cậu có thể nhanh chóng tu luyện”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi sẽ lĩnh hội nhanh nhất có thể”.
Lưu Dịch Phong nói được vài câu rồi rời đi. Ông ta còn phải chủ trì việc chiêu mộ đệ tử mới.
Đối phương vừa đi khỏi, Ngô Bình liền đến điện Trường Sinh.
Khá nhiều trưởng lão của điện Trường Sinh bị giam ở Thiên Địa kiếm tông của Tiên Giới, nguyên nhân đương nhiên là họ biết luyện đan, thuộc dạng thiên tài hiếm có.
Anh đi một vòng, gặp được Văn Thánh. Văn Thánh bị thương, đã mất cánh tay trái. Có điều anh không tiết lộ thân phận mà tìm lý do, đề bạt đối phương làm người quản lý của điện Trường Sinh.
Sau đó, anh lại đến điện Thanh Liên.
Điện chủ điện Thanh Liên, Mộc Tâm Lan, đang bị phong ấn tu vi và giam ở sau núi. Điện Thanh Liên được một nhóm trưởng lão và nam đệ tử của Thiên Địa kiếm tông quản lý.
Ngô Bình vừa đến đã thấy vài nữ đệ tử đang ôm mặt khóc ở chân núi.
Anh hỏi: “Sao lại khóc vậy?”
Nhác thấy Ngô Bình, các nữ đệ tử cả kinh, đồng loạt im bặt.
Ngô Bình bảo: “Nói đi”.
Một nữ đệ tử đánh bạo hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình đáp: “Tôi là Trương Tiểu Bình, đệ tử ưu tú. Từ nay trở đi, nơi này do tôi quản lý”.
Nữ đệ tử ấy nói: “Một vài chị em của chúng tôi bị các nam đệ tử làm nhục, có người nghĩ quẩn, tự sát rồi”.
Ngô Bình nổi giận: “Không ngờ còn có chuyện này!”
Anh tức tối quát: “Ai quản lý, cút ra đây cho tôi!”
Tiếng gọi này làm rung chuyển cả ngọn núi. Chỉ trong chốc lát, cả trăm bóng người đã ùa đến từ bốn phương tám hướng. Bọn họ thấy đệ tử ưu tú Trương Tiểu Bình đã xuất hiện, thi nhau tiến đến chào anh.
“Thưa cậu!”
Ngô Bình hỏi: “Ai là người quản lý?”
Một người đàn ông trung niên bước đến: “Tôi là Phục Thái, phụ trách việc ở đây”.
Ngô Bình bảo: “Tôi cho ông một canh giờ, lôi tất cả những tên cặn bã đã làm nhục nữ đệ tử ra trước mặt tôi. Không làm được, tôi giết ông!”
Phục Thái hoảng hốt, vội vàng đáp: “Vâng, tôi sẽ đi làm ngay!”
Ngô Bình nói với một nữ đệ tử: “Đưa tôi đi gặp Lâm Thanh Dao”.
Nghe vậy, nữ đệ tử ấy bèn đáp: “Thưa cậu, sư tỷ không có mặt ở điện”.
Ngô Bình khó hiểu: “Không có mặt? Đi đâu rồi?”
Nữ đệ tử ấy trả lời: “Ba vị sư tỷ thuộc ‘Tứ mỹ Thục Sơn’ bị một người tên Vạn Hồng Uy bắt đi rồi”.
Ngô Bình lập tức gọi một người đến hỏi: “Vạn Hồng Uy là ai?”
Người này vội trả lời: “Thưa cậu, cậu Vạn là em trai ruột của đệ tử ưu tú Vạn Hồng Khai, đệ tử thân truyền của Thiên Địa kiếm tông, có sư phụ là trưởng lão Đổng Hối Xuyên - một trong mười lăm vị thượng trưởng lão của bản tông”.
Ngô Bình trầm giọng bảo: “Đưa tôi đi gặp Vạn Hồng Uy!”
Người này không dám nhiều lời, vội đáp: “Vâng!”
Thanh Mộc Cung, nơi ở cũ của Ngô Bình, nay đã bị Vạn Hồng Uy chiếm cứ. Lâm Thanh Dao, Phương Nhân, Hàn Băng của Tứ mỹ Thục Sơn cũng bị hắn đưa đến đây.
Khi ở trên không, Ngô Bình đã nhìn thấy tình hình trong Thanh Mộc Cung. Đám người Lâm Thanh Dao bị giam ở phòng sau, ngoại trừ việc bị phong ấn tu vi thì không bị xâm phạm gì cả.
Ngô Bình đáp xuống trước Thanh Mộc Cung, lập tức có người xông đến hỏi: “Anh là ai?”
Anh lạnh lùng nói: “Đệ tử ưu tú Trương Tiểu Bình. Tôi thích Thanh Mộc Cung này, các người lập tức dọn ra ngoài đi”.
Nghe thấy động tĩnh, một nam thanh niên sải bước ra ngoài, vừa thấy Ngô Bình liền chắp tay cười nói: “Chào sư huynh, em là Vạn Hồng Uy”.
Ngô Bình nói: “Ra là sư đệ. Tôi nghe nói Thanh Mộc Cung này cũng không tồi nên đến xem thử”.
Vạn Hồng Uy đáp ngay: “Sư huynh, em đã ở đây một thời gian rồi”.
Ngô Bình bảo: “Tông chủ nói rằng tôi được thoải mái lựa chọn tài nguyên ở đây. Cậu không đi cũng chẳng sao, tôi sẽ đến hỏi tông chủ xem lời ông ấy nói có thật hay không”.
Sắc mặt Vạn Hồng Uy rất khó coi. Xét địa vị, hắn chẳng kém gì Ngô Bình, dù sao hắn cũng là em trai ruột của đệ tử ưu tú, sư phụ còn là thượng trưởng lão. Nhưng tông chủ nói một là một, hắn không dám chọc giận.
Suy nghĩ vài giây, Vạn Hồng Uy cười ha hả: “Chỉ là một Thanh Mộc Cung thôi mà, sư huynh thích thì cứ dọn đến ở, em sẽ đi ngay”.
Ngô Bình đáp: “Không tiễn!”
Vạn Hồng Uy quét mắt nhìn đám tôi tớ, bọn họ định trở vào để đưa đám Lâm Thanh Dao theo.
Ngô Bình lãnh đạm nói: “Toàn bộ người của Thanh Mộc Cung đều phải ở lại!”
Vạn Hồng Uy càng căm phẫn hơn, nhưng hắn là kẻ bụng dạ thâm sâu, ngoài miệng vẫn cười giả tạo: “Được, được! Hẹn gặp lại sau nhé, sư huynh!”
Chương 1187: Bảo tàng Nhân Hoàng
Bay ra một quãng xong, Vạn Hồng Uy gầm lên giận dữ: “Tên đáng chết! Cho rằng Vạn Hồng Uy này dễ bị bắt nạt sao? Không lâu nữa đâu, mày sẽ phải quỳ gối cầu xin tao!”
Sau khi đuổi Vạn Hồng Uy đi, Ngô Bình nhanh chóng đi vào căn phòng phía sau. Ba cô gái trông rất mệt mỏi, tu vi bị phong ấn. Họ ủ rũ ngồi bệt trên mặt đất, vẻ mặt buồn rầu.
Phương Nhân nhìn Lâm Thanh Dao, nói: “Thanh Dao, cô nói đại sư huynh sẽ tới cứu cô, sao anh ấy còn chưa xuất hiện?”
Lâm Thanh Dao gục đầu ủ rũ: “Có lẽ anh ấy đang tìm thời cơ thích hợp mà thôi”.
Còn một cô gái khác tên là Hàn Băng, cô gái này gương mặt lạnh lùng, nói: “Sư muội, không nên kỳ vọng quá nhiều vào đám đàn ông. Kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng ê chề”.
Hàn Băng là cô gái bái sư vào điện Thanh Liên sớm nhất trong số họ, tu vi cũng cao nhất. Có điều cô ấy có quá khứ không êm đềm, đặc biệt rất hận đàn ông.
Lâm Thanh Dao cười đáp: “Hàn sư tỷ, anh ấy nhất định sẽ tới”.
Hàn Băng cười lạnh: “Vậy cứ hy vọng đi”.
Cô còn chưa nói dứt lời thì có một người bước vào, chính là Ngô Bình lúc này đang đóng vai Trương Tiểu Bình.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, phất tay một cái là đã giải xong cấm chế trên người ba cô gái. Anh nói: “Sau này tôi chính là chủ nhân của nơi này, các cô có thể ở lại đây làm nha hoàn”.
Có điều, anh đã âm thầm truyền tin cho Lâm Thanh Dao.
“Thanh Dao, là tôi Ngô Bình. Giờ tôi đang đóng vai Trương Tiểu Bình để trà trộn vào Thiên Địa kiếm tông, trở thành đệ tử tinh anh ở đây. Giờ tôi đã khá có địa vị ở đây, sau này các cô hãy ở lại bên cạnh tôi, như vậy sẽ không bị người khác làm hại”.
Lâm Thanh Dao mừng rỡ, nhưng cô không thể làm bại lộ thân phận của anh. Cô đứng dậy chào hỏi: “Tham kiến cậu chủ”.
Phương Nhân cũng nảy số nhanh, nên lập tức cũng vái chào: “Cậu chủ Trương”.
Hàn Băng mặt vẫn lạnh như tiền, không buồn quan tâm đến người đàn ông vừa đi vào. Thái độ của cô như thể muốn chém thì chém muốn giết thì giết.
Ngô Bình cũng chẳng tính toán, anh nói: “Các cô quay về điện Thanh Liên trước đi”.
Hàn Băng quay lưng đi thẳng, không hề có vẻ gì là kính trọng đệ tử tinh anh trước mặt. Phương Nhân thì hơi khom lưng, nói: “Cậu chủ, vậy tôi xin lui trước”.
Lâm Thanh Dao chưa đi, chờ hai người kia đi khỏi, cô đột nhiên lao vào lòng Ngô Bình khóc nức nở.
“Em biết là anh sẽ tới cứu em mà”.
Chỉ có trời mới biết những ngày này cô đã tuyệt vọng đến nhường nào. Tên Vạn Hồng Uy đó đã nói, cho họ một thời gian thích ứng rồi nếu vẫn không chịu phục tùng thì sẽ giết hết người của điện Thanh Liên.
Lâm Thanh Dao cũng không biết đến lúc đó mình có kiên định được nữa không. Cũng may là giờ Ngô Bình đã tới, trong phút chốc đã giải quyết được mọi chuyện.
Ngô Bình vỗ nhẹ lên lưng cô, đáp: “Không sao rồi. Thanh Dao, tạm thời đừng để lộ thân phận của anh với người khác. Sau này điện Thanh Liên sẽ không khác gì trước đây, anh sẽ bảo vệ mọi người”.
Lâm Thanh Dao gật đầu thật mạnh: “Sư huynh, giờ anh là Địa Tiên rồi sao?”
Ngô Bình đáp: “Ừm, cảnh giới Thuần Dương”.
Đột nhiên anh nghĩ đến một chuyện, cười nói: “Trong Thanh Mộc Cung này còn có một bảo tàng Nhân Hoàng, chúng ta đi xem nhé?”
Lâm Thanh Dao cười đáp: “Được rồi, đồ trong bảo tàng này chắc chắn sẽ quý hơn đồ trong bảo tàng Nhân Vương”.
Khi hai người họ đến chỗ bảo tàng Nhân Hoàng, biển hiệu kia vẫn còn ở đó.
Lâm Thanh Dao nói: “Vạn Hồng Uy đó lúc trước đã nghĩ đủ mọi cách để mở bảo tàng Nhân Hoàng nhưng không thành công. Hứ, hắn ta sao mà so được với sư huynh kia chứ”.
Ngô Bình đứng trên một phù trận hình tròn, một ánh sáng vụt qua, trước mặt Ngô Bình đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp dài.
Anh mở hộp ra, bên trong có ba cuốn sách cổ, được viết bằng chữ của các triều đại khác nhau. Ngô Bình dùng mắt thấu thị nên có thể đọc hiểu đại ý của những chữ này.
Lâm Thanh Dao tò mò hỏi: “Chỉ có cái hộp này thôi sao?”
Ngô Bình mở một cuốn sách cổ ra thì phát hiện đây là một loại công pháp bổ trợ, tên là Thần Ma Cửu Biến. Anh nhìn sơ qua một lượt, không khỏi bị công pháp này và trí tưởng tượng vô hạn của Thiên Mã Hành Không làm cho kinh ngạc.
Tu luyện công pháp này sẽ giúp ích rất nhiều ở cảnh giới Thần Biến, cảnh giới Hoá Thân, giúp nâng sức mạnh lên đáng kể. Ở cảnh giới Thần Biến, Thần Ma Cửu Biến này có thể giúp nguyên thần phát huy sức mạnh tối đa, giải phóng các xiềng xích giam hãm sức mạnh. Đến cảnh giới Hoá Thân, có thể giúp ngưng tụ hoá thân Thần Ma.
Sau đó, Ngô Bình mở cuốn sách cổ thứ hai. Đây cũng là một loại công pháp bổ trợ, tên là “Bí thuật Thiên Cung”.
Bí thuật Thiên Cung này ở cảnh giới Thần Cung giúp tạo ra loại Thần Cung cực mạnh và độc đáo gọi là “Thiên Cung”. Thiên Cung một khi được tạo thành là có thể nuôi dưỡng thai thần, tạo ra rất nhiều lợi ích.
Bí thuật Thiên Cung và Thần Ma Cửu Biến đều giống nhau, là công pháp hết sức độc đáo và có sức mạnh khiến thế nhân kinh ngạc.
Cuốn sách cổ thứ ba là một bản đồ. Ngô Bình nhìn thấy bản đồ này thì sững lại. Động tiên Quảng Thành?
Bản đồ này chỉ ra vị trí của động tiên Quảng Thành. Trước đó, Ngô Bình đã biết được cách mở động tiên và có được la bàn để làm việc này. Giờ anh lại có thêm tấm bản đồ này.
“Tấm bản đồ này có lẽ có từ thời thượng cổ. Muốn tìm thấy nó thì phải chờ đến khi tất cả các không gian gấp mở ra mới được”.
Anh cẩn thận thu lại tấm bản đồ, sau đó nói với Lâm Thanh Dao: “Thanh Dao, em về điện Thanh Liên trước đi”.
Lâm Thanh Dao: “Sư huynh, em ở đây đợi anh được không?”
Ngô Bình cười đáp: “Không cần phải vậy đâu. Bên phía điện Thanh Liên cần có người cai quản”.
Lâm Thanh Dao đành ngoan ngoãn quay về điện Thanh Liên.
Cô ấy vừa đi khỏi thì Hồng Lăng tới.
Hồng Lăng nhìn Ngô Bình giờ đã biến thành Trương Tiểu Bình, cười hỏi: “Anh, là anh đấy sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Sao em nhận ra vậy?”
Hồng Lăng cười hi hi đáp: “Có thể trở thành đệ tử tinh anh của Thiên Địa kiếm tông thì còn ai trồng khoai đất này nữa?”
Ngô Bình: “Hồng Lăng, ở phía kiếm phủ Hạo Thiên tình hình thế nào?”
Hồng Lăng: “Vẫn như vậy thôi, phủ chủ bị áp giải đến Tiên Giới rồi, giờ nơi đó đã bị một đám người của Thiên Địa kiếm tông tiếp quản. Vì tư chất của em không tồi nên đám người đó vẫn khá khách sáo với em”.
Ngô Bình: “Ừm, vậy tốt rồi. Em không cần phải quay lại nữa, ở lại Thanh Mộc Cung tu luyện hẳn hoi cho anh”.
Hồng Lăng cười hi hi: “Vậy xin đa tạ cậu chủ nhé”.
Ngô Bình gọi cô ấy vào trong, lấy pháp khí Động Thiên của cậu Thiên Hư ra, nói: “Hồng Lăng, em giúp anh sắp xếp các thứ bên trong một chút, sau đó liệt kê thành một danh sách”.
Pháp khí Động Thiên này anh không tiện mang đi sử dụng nhưng đồ đạc bên trong có thể xử lý trước. Nói rồi, anh đưa lại cho Hồng Lăng chiếc nhẫn chứa đồ mà tông chủ của Thiên Địa kiếm tông đã đưa cho mình.
Bên trong chiếc nhẫn này cũng có một số tài nguyên, nhưng muốn lọc đồ cũng mất rất nhiều thời gian.
Hồng Lăng xụ mặt ra, đáp: “Anh, anh không tự làm được sao?”
Ngô Bình: “Em rảnh rỗi thế còn gì, mau làm đi”.
Hồng Lăng đành ngoan ngoãn đi làm, Ngô Bình thì sang phòng khác tiếp tục tu luyện tầng bốn của kinh Cực Thần, luyện nguyên thần thành hình.
Tầng này mục đích là để nguyên thần biến thành một hình dạng cụ thể, cố định nào đó. Như vậy có thể tăng cường sức mạnh của nó, thậm chí có thể mượn sức mạnh vô song của hình ảnh mà nó hoá thành.
Chương 1188: Kiếm thai Thiên Sát
Tầng thứ tư kinh Cực Thần không cố định hình dạng của nguyên thần mà hình dạng này sẽ thay đổi tùy theo các trường hợp khác nhau.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nghĩ tới nguồn gốc của ba loại cấm chế trong nguyên thần là một sinh linh thời hỗn mang có sức mạnh vô song, tên gọi là "Đế"!
Anh lập tức ngồi xuống, nguyên thần của anh bay lên chín tầng mây làm chấn động ba đạo cấm chế của Đế. Cấm chế bị tác động vào, bắt đầu giải phóng ra năng lượng. Năng lượng này hùng mạnh và rất kỳ diệu.
Trong thiên giới, ở nơi sâu thẳm của vũ trụ có một sức mạnh kinh người được giải phóng. Mặc dù khoảng cách không gian xa xôi nhưng năng lượng này thi nhau hướng về phía nguyên thần của Ngô Bình rồi tụ lại.
Ngô Bình muốn dùng cách này để nhìn thấy hình ảnh của Đế, sau đó dùng nguyên thần phỏng theo hình dạng của nó. Đế là bá chủ vô song của thời kỳ hỗn mang. Nếu nguyên thần của anh có được hình dạng này thì chắc chắn sẽ cực kỳ lớn mạnh.
Hơn nữa anh đoán rằng một sinh linh hùng mạnh như Đế, cho dù có chết đi thì năng lượng của nó cũng sẽ tản ra khắp vũ trụ và không thể biến mất.
Nếu anh có "nguyên thần Đế" thì có thể mượn danh của Đế hiệu triệu những năng lượng này lại để sử dụng. Nếu như vậy thì nguyên thần Đế của anh sẽ ngày càng mạnh.
Những năng lượng này vô hạn, mạnh mẽ, không có hình dạng hay chất liệu cụ thể. Nó đến từ những thời gian và không gian vô tận, đi vào nguyên thần của Ngô Bình.
Ba đạo cấm chế lắc lư qua lại, hút lấy những năng lượng này.
Ngô Bình lập tức thả ra nhân cách tối thượng, khởi động trạng thái ngộ đạo. Đây là thời cơ không thể bỏ lỡ!
Năng lượng tụ lại càng lúc càng nhiều, sau khi nguyên thần của anh đã hút được một phần thì Ngô Bình dùng mắt thấu thị quan sát ba loại cấm chế này. Năng lượng nguyên thần hút được càng nhiều thì hệ thống thông tin của chúng cũng càng hoàn thiện.
Vài giờ sau, Ngô Bình đã nhìn thấy một sinh linh khổng lồ có sức mạnh vô song. Đó chính là Đế - bá chủ vô song của thời kỳ hỗn mang!
Hình ảnh của Đế giống như một quả cầu lửa khổng lồ phát ra ánh sáng ba màu. Từ quả cầu lửa bắn ra vô số tia chớp lan ra khắp nơi trong vũ trụ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Bình suýt thì ngất lịm. Nguyên thần của anh đang run rẩy, áp lực lên tinh thần của anh vô cùng lớn. Anh hét lên một tiếng, thoát khỏi trạng thái quan sát.
Sau khi nguyên thần trở lại, anh nằm sõng soài trên mặt đất, sùi bọt mép, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Hình ảnh của Đế quá lớn mạnh, quả thực mình không thể mô phỏng theo nó!”, Ngô Bình thở dài, biết nguyên thần của mình còn chưa đủ mạnh, phải tiếp tục cường hoá thêm.
Suy nghĩ một lúc, anh lẩm bẩm: “Xem ra, trước mắt phải đột phá cảnh giới Thần Biến rồi mới có thể thử lại”.
Nghĩ đến đây, anh liền thả lỏng rồi chìm vào giấc ngủ.
Mới sáng sớm, Hồng Lăng đến gọi anh dậy, giao cho anh một cuốn sổ nói: “Này, em đã sắp xếp lại rồi đấy”.
Ngô Bình liếc nhìn, cảm thấy rất hài lòng, đáp: “Để anh nhờ bạn định giá một chút rồi đem bán những thứ này”.
Hồng Lăng cảm thấy rất kỳ lạ hỏi: “Tại sao lại phải bán đi, để lại dùng không tốt sao?”
Ngô Bình: “Đây toàn là mấy thứ bẩn thỉu, để lại dùng dễ gặp tai hoạ, thà bán quách đi cho xong. Hơn nữa sau khi lấy được tiền thì chẳng phải chúng ta muốn mua gì khác cũng được sao?”
Hồng Lăng thấy cũng có lí, đáp: “Vậy cũng được”.
Sau đó, Ngô Bình dùng sách quý Thiên Kiêu để liên lạc với Thân Công Nam Tinh, giao cuốn sổ đó cho đối phương rồi nói: “Anh Thân, giúp tôi xem xem mấy món đồ trong cuốn sổ này bán được bao nhiêu tiền”.
Thân Công Nam Tinh cười đáp: “Anh Lý, lâu lắm không liên lạc. Lần trước tôi thấy anh đã xếp thứ mười trong bảng xếp hạng cảnh giới Nguyên Thần, quả là khiến người ta phải kinh ngạc! Chuyện này đã khiến người ở các giới sững sờ, rất nhiều thế lực đang muốn điều tra thân phận của anh”.
Ngô Bình: “Tôi chỉ chuyên tâm tu luyện còn những chuyện này tôi chẳng quan tâm”.
Thân Công Nam Tinh: “Để tôi sai người xem xem, lát nữa sẽ báo lại với anh”.
Hai người họ chuyện phiếm vài câu, Ngô Bình liền hỏi: “Bạn tôi Đường Băng Vân dạo này thế nào rồi?”
Thân Công Nam Tinh đáp: “Sư muội Băng Vân hiện tại đang ở viện Chu Tước, tôi đã nhờ người chăm sóc cô ấy rồi”.
Một lúc sau, Thân Công Nam Tinh nói: “Anh Lý, những thứ này bán được khoảng năm trăm nghìn tiền bảo”.
Ngô Bình: “Ồ, vậy xin nhờ anh chuyển giúp tôi ba trăm nghìn tiền bảo đến chỗ Băng Vân”.
Thân Công Nam Tinh cười đáp: “Xem ra quan hệ của hai người rất tốt. Được, tôi sẽ làm theo”.
Không hổ là thiên tài dòng họ Thân Công. Chỉ một loáng sau, Ngô Bình đã nhận được hai trăm nghìn đồng tiền bảo còn lại.
Thân Công Nam Tinh cũng nhờ anh giúp luyện hai lô đan dược, Ngô Bình đồng ý. Giờ hai người họ là mối quan hệ cộng tác cùng có lợi, giúp đỡ lẫn nhau.
Vừa lấy được tiền thì Lưu Dịch Phong đến. Ông ta cười nói: “Cậu Lý, tông chủ bảo tôi tới hỏi cậu nếu là Tiên quân cảnh giới Động Thiên thì cậu có đánh thắng được không?”
Ngô Bình nghĩ một lát rồi rồi đáp: “Đối phương có từng là Nhân Vương không? Nguyên thần ra sao?”
Lưu Dịch Phong: “Người đó từng là Thần quân. Nguyên thần nhất phẩm”.
Ngô Bình: “Tôi có thể thắng”.
Lưu Dịch Phong mừng rỡ: “Vậy tốt quá rồi! Thần Đao Môn của Tiên Giới đã tới Địa Tiên Giới rồi, hôm qua đã khống chế Đan Đỉnh Môn. Ở Đan Đỉnh Môn có thứ mà tông chủ muốn, không được để nó lọt vào tay Thần Đao Môn. Có điều chúng ta cũng không thể đắc tội với Thần Đao Môn, cho nên hai bên quyết định mỗi bên phái một đại diện tu vi dưới Thiên Tiên đi thi đấu. Đại diện bên nào thắng thì Đan Đỉnh Môn sẽ thuộc về bên đó”.
Nói tới đây, ông ta hỏi: “Chúng ta có khoảng bao nhiêu phần trăm thắng lợi?”
Ngô Bình: “Tôi có thể thử. Khi nào thì tỷ thí?”
Lưu Dịch Phong: “Hai ba hôm nữa, có thời gian cụ thể tôi sẽ thông báo lại”.
Ngô Bình: “Được. Mấy ngày nay vừa hay tôi đang luyện Thiên Địa Kiếm Quyết”.
Lưu Dịch Phong lui xuống, Ngô Bình liền tu luyện cấp thứ tư của Thiên Cực Kiếm Kinh. Thiên Cực Kiếm Kinh có tổng cộng hai mươi tư cấp. Cảnh giới Nhân Tiên tu luyện được từ cấp một đến cấp ba. Ở cảnh giới Địa Tiên, tu luyện được từ cấp bốn đến cấp mười hai.
Hiện giờ anh đã là Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương, có thể tu luyện đến cấp bốn, thậm chí là cấp năm của Thiên Địa Kiếm Kinh.
Cấp bốn của Thiên Địa Kiếm Kinh phải hình thành được kiếm thai ở trong phổi. Kiếm thai có thể thông qua việc hút khí Tiên Thiên, tà khí, sát khí trong trời đất, kết hợp với kiếm nguyên để tạo ra kiếm hoàn.
Một khi kiếm hoàn được sinh ra thì anh sẽ bước vào cấp năm của Thiên Cực Kiếm Kinh, trở thành kiếm tiên thực sự!
Lúc này, anh bắt đầu hút lấy khí Tiên Thiên Canh Kim đang tản mạn khắp nơi trong không gian. Khí Tiên Thiên Canh Kim này tu sĩ bình thường không thể tiếp cận được, mà có tiếp cận được thì cũng không thể giữ lại được trong cơ thể.
Bởi vì trong cơ thể con người có ngũ hành khắc chế Tiên Thiên Canh Kim. Muốn hút được nó thì phải có phương pháp đặc biệt. Lúc này, Ngô Bình hít thở đều đặn, khí Tiên Thiên Canh Kim kết hợp với kiếm nguyên dưới sự điều khiển của anh, ngưng tụ thành một lá bùa giấu trong lá phổi.
Nguyên thần của anh vô cùng lớn mạnh, thần niệm có thể tác động đến các vật trong phạm vi hàng nghìn kilomet. Thế nên, thần niệm hút lấy khí Tiên Thiên Canh Kim rồi truyền về phía Ngô Bình.
Rất nhanh, anh đã hút đủ khí Tiên Thiên Canh Kim.
Lúc này, vô số lá bùa tụ lại, được mật pháp của Ngô Bình gia cố, ngưng tụ thành kiếm thai. Có điều kiếm thai này bị phân tán, phải dùng Thiên Địa Sát Lực để ngưng tụ nó lại.
Lúc này, Ngô Bình lấy Thiên Sát Châu ra. Thiên Sát Châu này và hồ lô thuốc Thiên Sát là thứ cực tốt để luyện kiếm thai!
Cho nên, Thiên Sát Châu rung động dữ dội, lực Thiên Sát của nó không ngừng đi vào kiếm thai.
Cùng với lực Thiên Sát, Ngô Bình đưa kiếm ý vào bên trong khiến kiếm thai và ngưng tụ nó lại.
Sau cùng, trong ba đạo cấm chế của nguyên thần có một đạo rung lắc một chút. Sau đó một luồng sát khí xuất hiện, lao vào kiếm thai.
Trong ba đạo cấm chế đến từ Đế, loại này là có sát tính mạnh nhất, gọi là cấm chế Thiên Sát! Lực Thiên Sát mà nó toả ra đi vào trong kiếm thai.
Những lực này được gắn kết lại bằng kiếm ý và kiếm nguyên, dần dần trở thành kiếm thai hoàn chỉnh!
Khi kiếm thai hình thành, Ngô Bình cảm giác cơ thể mình rung lắc dữ dội, như thể đột nhiên nặng lên gấp vạn lần trước đây!
Một lực đạo kinh thiên, như thể có sức mạnh chấn động cả ba giới toả ra từ kiếm thai của anh. May mà hiện giờ nó không bạo phát ra bên ngoài mà chỉ ở lại trong kiếm thai tiếp tục lớn lên và ngày càng mạnh hơn!
Chương 1189: Quỷ Môn Quan
Sau khi ngưng tụ xong kiếm thai, Ngô Bình tiếp tục tu luyện Thiên Địa Kiếm Quyết. Thiên Địa Kiếm Quyết là một loại công pháp nhất đẳng, vương phẩm, uy lực rất mạnh. Ngô Bình hiện giờ là đệ tử tinh anh, kiểu gì cũng phải luyện thành loại công pháp này.
Đương nhiên, do anh có Thiên Cực Kiếm Kinh làm gốc nên chuyển sang tu luyện Thiên Địa Kiếm Quyết cũng dễ hơn nhiều.
Anh đọc lại Thiên Địa Kiếm Quyết một lần, biết được loại kiếm quyết này có tất cả hai mươi mốt cấp. Trong đó Nhân Tiên tu luyện được tới cấp bốn, Địa Tiên tu luyện được từ cấp năm đến cấp mười. Thiên Tiên tu luyện được từ cấp mười một đến cấp mười tám. Ba cấp cuối cùng chỉ có Đại La Kim Tiên mới có thể tu luyện được.
Cách tu luyện Thiên Địa Kiếm Quyết khá giống với Thiên Cực Kiếm Kinh, có điều không cần phải ngưng tụ kiếm thai mà chỉ cần hút lấy khí Canh Kim vào phổi, sau đó luyện thành kiếm quang.
Bốn cấp đầu đều là cấp cơ bản, Ngô Bình chưa tới một phút đã luyện xong. Đến kiếm quyết cấp số năm thì cần phải hút khí Canh Kim để luyện thành kiếm quang trong phổi.
Bước này cực kỳ khó, là bởi khí Canh Kim cực kỳ bén nhọn, phổi của người bình thường khó lòng chịu nổi. Cho nên cấp năm này chính là một ải khó khiến nhiều tu sĩ phải dừng chân tại đây.
Ngô Bình không hề cảm thấy khó, kiếm thai của anh nhả ra một tia kiếm khí. Kiếm khí này rất sắc nhọn và hùng hậu. Nó to chừng ngón tay cái, dài chừng ba mét.
Kiếm khí này hợp với lực Thiên Sát, kiếm nguyên và thần niệm hùng mạnh của Ngô Bình, toả ra sát khí khiến toàn bộ Thiên Địa kiếm tông chấn động.
“Kiếm khí mạnh quá!”, mọi người kinh ngạc hô lên, bay về phía kiếm khí kia để xem xét kỹ hơn.
“Muốn luyện thành kiếm quang vẫn còn thiếu một thứ gì đó”, Ngô Bình lẩm bẩm. Tiếp theo, Ngô Bình bay lên không trung nhìn về phía Đông.
Ở phía Đông có một một chòm sao Thái Bạch Kim Tinh, trên chòm sao này có một loại khí rất sắc nhọn gọi là Thái Bạch Tinh Kim, là một loại Tiên Thiên Kim Khí.
Thiên Địa Kiếm Quyết có ghi, loại kiếm quang mạnh nhất được luyện thành từ Thái Bạch Kim Tinh, chỉ là trước nay chưa có ai từng luyện được, cho dù là các vị sư tổ sáng lập ra tông phái cũng chưa từng làm được.
Ngô Bình mỉm cười, những người khác không làm được không có nghĩa anh không làm được! Anh lập tức thi triển thuật Thâu Tinh, hút lấy Tiên Thiên Kim Khí từ Thái Bạch Kim Tinh. Luồng khí bị anh hút lấy đi vào trong kiếm khí.
Kiếm khí có thêm Tiên Thiên Kim Khí dần biến đổi, càng lúc càng toả ra ánh sáng huy hoàng và rực rỡ, sau cùng hoá thành một ánh sáng đẹp như ánh sao, bay lượn trên không trung.
Ngô Bình lập tức giẫm lên kiếm quang, bay lượn trên không trung. Như thể anh di chuyển mà không gặp lực cản nên tốc độ cực kỳ nhanh. Ở bên dưới chỉ nhìn thấy một tia sáng vụt qua, trong một hơi thở đã đi được vạn dặm.
Rất nhiều trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông, bao gồm cả tông chủ đều ra xem. Thấy cảnh này, tông chủ ha ha cười lớn, vô cùng tự hào nói: “Đây chính là anh hùng! Trong một ngày mà có thể luyện tới cấp năm Thiên Địa Kiếm Quyết, ngưng tụ được kiếm quang!”
Một vị trưởng lão kinh ngạc nhìn vào đạo kiếm quang rực rỡ trên không trung, lẩm bẩm: “Đây là kiếm quang Thái Bạch sao?”
Tông chủ gật đầu: “Không sai, việc sư tổ cũng không làm được mà Trương Tiểu Bình lại làm được. Chàng trai trẻ này tiền đồ vô lượng!”
Ngô Bình cưỡi kiếm quang bay lượn trên không trung vô cùng thoải mái. Cảm giác được bay lượn tự do thế này quả thực rất đã!
Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, đầu tiên là gấp năm lần tốc độ âm thanh, sau đó là mười lần, hai mươi, ba mươi lần!
Bay lượn không biết bao lâu sau, Ngô Bình đột nhiên phanh lại, nhìn thấy bên dưới chính là Quỷ Vực. Quỷ Vực này bên trong lại có không ít tu sĩ, điều này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.
Quỷ Vực này vốn là do đại đế của Tiên quốc năm xưa dẫn quân đi đánh Hạo Thiên Môn. Hạo Thiên Môn bị huỷ diệt xong thì trở thành Quỷ Vực.
Ngô Bình đáp xuống ngay gần Quỷ Môn Quan. Quỷ Môn Quan là một cánh cửa lớn bằng đồng đen, đằng trước có tới hàng trăm tu sĩ đang túm tụm lại thành các nhóm nhỏ xôn xao bàn tán gì đó.
Ngô Bình cưỡi kiếm quang tới đây nên có không ít người ngước mắt nhìn anh, dù gì ở nơi đây cũng không có nhiều kiếm tiên.
Ngô Bình chợt nhìn thấy người quen. Một người là An Tự Tại của động tiên Hoàng Long, người còn lại là Diệp Dao. Lần trước khi bí cảnh Thiên Võ mở ra, họ đã từng gặp mặt.
Anh đi tới trước mặt An Tự Tại, cười nói: “Anh An, lâu quá không gặp”.
An Tự Tại ngẩn người hỏi lại: “Vị huynh đài là?”
Ngô Bình: “Năm năm trước chúng ta từng gặp nhau một lần, có lẽ anh An không còn nhớ. Tôi là Trương Tiểu Bình”.
An Tự Tại đương nhiên không nhớ nhưng không thể nói ra bèn cười đáp: “Hoá ra là anh Trương”.
Ngô Bình: “Anh An, anh có biết tại sao hôm nay trong Quỷ Vực lại đông tu sĩ như vậy không?”
An Tự Tại: “Anh Trương không biết sao? Hôm qua có người đi vào Quỷ Môn Quan lấy đi một món pháp bảo. Nghe nói Quỷ Môn Quan này có ba tầng không gian, là một động tiên Hoả chủng mà Hạo Thiên Môn trước đó để lại. Trong động tiên có truyền thừa vô song của Hạo Thiên Môn”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Truyền thừa của Hạo Thiên Môn?”
An Tự Tại gật đầu: “Giờ thế lực khắp nơi đều nhòm ngó nơi này, không chỉ có thế lực ở Tiên Giới. Họ đều muốn vào trong xem xem, có điều nơi này là tà môn. Trước đó có mấy chục người vào mà không một ai quay lại”.
Ngô Bình nhìn vào bên trong Quỷ Môn Quan, nhờ mắt thấu thị mà anh nhìn thấy tầng không gian thứ hai là một không gian khổng lồ có núi xanh và hồ nước trong vắt, hoa thơm cỏ lạ. Ở tầng không gian thứ ba thì cảnh vật rất mờ ảo, tạm thời anh nhìn không rõ.
Ở tầng không gian thứ nhất, mấy chục người kia đang thám hiểm, họ đã tới gần lối vào tầng không gian thứ hai nhưng lại không thể vào được. Họ giống như một đàn thiêu thân không phương hướng đang lao ra khắp nơi tìm lối thoát.
Trong lúc hai người họ nói chuyện thì Diệp Dao đột nhiên đi vào Quỷ Môn Quan.
“Nhìn kìa, lại có người đâm đầu vào chỗ chết. Quỷ Môn Quan này âm tà thế nào kia chứ, làm gì có chuyện dễ dàng tìm được báu vật”.
“Cô gái này tên là Diệp Dao, thánh nữ của Tố Nữ Môn. Nghe nói cô ta từ chối tới Tiên Giới để chạy đến đây thử vận may”.
Ngô Bình nói với An Tự Tại: “Anh An, để tôi vào xem xem”.
Không đợi An Tự Tại phản ứng lại, anh vụt biến mất vào trong Quỷ Môn Quan.
Vừa vào bên trong Quỷ Môn Quan là đến Quỷ Vực. Xung quanh toàn một màu xám tro, trên mặt đất toàn là đá và xương trắng. Ngoài ra còn có mấy thứ như tóc và răng bốc mùi hôi thối.
Ngô Bình vừa vào thì đã thấy Diệp Dao đang dò dẫm ở phía trước. Ở nơi này không thể dùng thần niệm nên chỉ có thể dùng thị lực quan sát rồi đi về phía trước.
Ngô Bình bước vài bước đã đến bên cạnh cô ấy, Diệp Dao lạnh lùng nói: “Đứng cách xa tôi chút”.
Ngô Bình đáp: “Cô buồn cười thật đấy, Quỷ Môn Quan này là nhà cô hả?”
“Đoàng!”
Bàn tay ngọc ngà của Diệp Dao tung chưởng, nhắm vào lồng ngực Ngô Bình.
Ngô Bình đang mặc tiên y Cửu Bảo nên không sao cả, ngược lại Diệp Dao bị phản lực đánh cho bay ra xa, thổ huyết.
Ngô Bình vội vã hỏi: “Cô không sao chứ?”
Diệp Dao vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Anh tránh xa tôi ra!”
Ngô Bình bất lực đáp: “Cô nói xem một cô gái như cô tranh luận vài câu là tung chưởng đánh người ta. Vậy mà coi được à?”
Diệp Dao giận dữ trừng mắt nhìn anh. Đột nhiên, từ trong đống xương trắng có một bàn tay đầy quỷ khí màu đen sì thò ra túm lấy cổ chân Diệp Dao.
Diệp Dao hét lên một tiếng chói tai rồi nhảy dựng lên. Nhưng bàn tay quỷ kia dùng lực rất mạnh, lại kéo tụt cô xuống đất. Sau đó càng nhiều bàn tay quỷ xuất hiện, kéo Diệp Dao càng lúc càng lún sâu hơn.
Ngô Bình cũng giật mình hoảng hốt, đây là thứ quái quỷ gì vậy?
Một bàn tay tóm vào mắt Diệp Dao. Cô ấy kêu lên thảm thiết: “Cứu mạng!”
Ngô Bình đáp: “Ban nãy cô còn muốn đánh chết tôi. Nếu tôi không cứu cô thì cũng dễ hiểu nhỉ?”
Diệp Dao lúc này đã sợ đến mất hồn mất vía, vội kêu lên: “Xin lỗi, xin anh hãy cứu mạng tôi…”
Ngô Bình phất tay một cái, một đạo kiếm quang bay ra. Nơi nào kiếm quang bay ra là những bàn tay quỷ bị chém đứt, Diệp Dao lập tức thoát thân.
Diệp Dao nhảy dựng lên, hoảng hốt chạy ra nấp ở phía xa.
Chương 1190: Thân thế của Lâm Bích Dao
Lúc này, một bàn tay quỷ chui lên từ dưới đất, túm lấy chân Ngô Bình. Anh cũng không sợ, ngồi thụp xuống để quan sát kỹ hơn. Ngô Bình phát hiện bàn tay quỷ này được ngưng tụ từ oán lực, uy lực và linh hồn sơ sinh của nó cũng tương đương.
Nhiều bàn tay quỷ vươn ra, cố gắng kéo Ngô Bình xuống. Nhưng anh có sức mạnh vô biên, chúng có làm thế nào cũng không kéo được.
Ngô Bình cố tình gọi to: “Này, mau đến giúp tôi đi”.
Diệp Dao vẫn chưa hết kinh sợ. Thấy Ngô Bình bị tay quỷ túm lấy, cô ấy lạnh lùng bảo: “Cứu anh cũng được, cầu xin tôi đi”.
Ngô Bình thở dài: “Ban nãy còn khẩn khoản cầu xin tôi mà giờ đã lạnh nhạt thế này, lương tâm cô không cắn rứt sao?”
Dứt lời, chân anh đã bị kéo xuống dưới đất, cơ thể chầm chậm hạ xuống.
Diệp Dao trừng mắt nhìn anh, nhưng vẫn rút bảo kiếm ra, chỉ cần vài nhát đã chém được bàn tay quỷ. Nhưng mặt đất vẫn còn bàn tay quỷ khác tiếp tục túm chân Ngô Bình kéo xuống.
Ngô Bình vẫn bị chìm xuống dưới đất. Diệp Dao hoảng hốt hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Anh đáp: “Kéo tôi lên”.
Thế là Diệp Dao cố gắng nhấc cánh tay anh lên.
Ngô Bình bảo: “Cô làm vậy làm sao nhấc được? Ôm lấy eo tôi”.
Bây giờ Diệp Dao chẳng còn quan tâm đến chuyện nam nữ khác biệt, lập tức ôm eo Ngô Bình rồi cố kéo lên. Nhưng bàn tay quỷ quá mạnh, dù cô ấy gắng sức thế nào, Ngô Bình vẫn tiếp tục chìm xuống.
Chẳng bao lâu sau, anh đã chìm đến vị trí thắt lưng, chỉ còn nửa thân trên lộ ra khỏi mặt đất.
Anh thở dài, châm thuốc rồi rít vài hơi, nói với Diệp Dao: “Biết thế đã không cứu cô, hại tôi chìm xuống đất, không thoát được”.
Thấy Ngô Bình vẫn đang từ từ chìm xuống, Diệp Dao ôm mặt khóc nức nở: “Xin lỗi! Tôi không giúp được anh rồi!”
Mới nãy nếu không nhờ Ngô Bình cứu giúp thì Diệp Dao đã bị kéo xuống dưới đất. Vậy mà bây giờ cô ấy lại không cứu được anh!
Ngô Bình nói: “Đừng khóc. Tôi không chết được đâu”. Nói đoạn, anh dùng hết sức đưa cơ thể mình trồi lên khỏi mặt đất. Lúc này chân anh vẫn còn bị dính theo mười mấy bàn tay quỷ, chúng bị anh dùng kiếm chém đứt hết.
Diệp Dao ngẩn ngơ: “Anh…”
Ngô Bình bảo: “Tôi muốn xem thử những bàn tay quỷ này mạnh đến mức nào thôi, xem ra cũng chỉ đến thế”.
Diệp Dao liền hiểu ra anh cố ý làm vậy. Cô ấy tức giận, mắng mỏ: “Anh khốn kiếp!”
Ngô Bình cười khẩy: “Tôi cứu cô đấy, sao lại khốn kiếp được?”
Diệp Dao đáp: “Anh gạt tôi”.
Ngô Bình phủi phủi người mình, nhẹ nhàng bảo: “Không muốn chết thì đi theo tôi”, nói rồi sải bước đi về phía trước.
Diệp Dao do dự một lúc rồi nối gót theo anh. Xem thường bàn tay quỷ như vậy chứng tỏ thực lực của Ngô Bình khá mạnh.
Ngô Bình có khả năng nhìn rõ phi thường. Những nơi anh đi qua đều khá an toàn, sau đó không còn xuất hiện tình trạng như bàn tay quỷ nữa.
Đi được một quãng, Diệp Dao tò mò hỏi: “Anh quen An Tự Tại?”
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Tôi là Trương Tiểu Bình, đệ tử ưu tú của Thiên Địa kiếm tông”.
Diệp Dao kinh ngạc: “Đệ tử ưu tú của Thiên Địa kiếm tông ư?”
Ngô Bình nhìn cô ấy: “Sao, không giống à?”
Diệp Dao đáp: “Không phải là không giống, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Thiên Địa kiếm tông là môn phái cực kỳ mạnh, đệ tử ưu tú của họ chắc chắn rất giỏi”.
Ngô Bình bảo: “Đúng thế. Tôi giỏi lắm”.
Diệp Dao hết nói nổi, người này có biết thế nào là khiêm tốn không vậy?
Cô ấy hỏi tiếp: “Anh có biết Lâm Thanh Dao không?”
Ngô Bình ngẩn người: “Cô quen Lâm Thanh Dao?”
Diệp Dao đáp: “Chúng tôi là chị em song sinh, tên thật của tôi là Lâm Bích Dao. Nhưng tôi chưa từng đến nhà họ Lâm, mà theo họ mẹ, nên tên là Diệp Dao”.
Ngô Bình biết đây chắc chắn là một câu chuyện rất dài, bèn bảo: “Lâm Thanh Dao cũng xem như là người hầu của tôi”.
Diệp Dao nói: “Xem ra Thanh Dao không sao. Không biết Thanh Dao có từng nhắc đến tôi không?”
Ngô Bình đáp: “Chưa từng”.
Diệp Dao im lặng một lúc rồi nói: “Năm xưa mẹ tôi là Thánh nữ Tố Nữ Môn. Có lần bà ấy ra ngoài tu luyện và bị một tu sĩ tà đạo xâm phạm. Rồi một người tên Lâm Ngọc Long xuất hiện. Đó là cậu ấm nhà họ Lâm của Địa Tiên Giới, anh tuấn chính trực. Chẳng mấy chốc, mẹ tôi đã phải lòng ông ấy. Nhưng chưa được bao lâu thì Tố Nữ Môn biết chuyện này, liền cưỡng chế bắt mẹ tôi đi. Chín tháng sau, tôi và Thanh Dao được hạ sinh ở Tố Nữ Môn. Chúng tôi vừa ra đời, Thanh Dao đã được một vị trưởng lão tốt bụng đưa đi. Sau đó tôi nghe nói Thanh Dao được điện chủ Mộc Tâm Lan của điện Thanh Liên nuôi dưỡng nên người và nhận làm đệ tử”.
Ngô Bình hỏi: “Sao lại phải đưa Lâm Thanh Dao đi?”
Diệp Dao trả lời: “Nếu ở lại Tố Nữ Môn sẽ không có kết cục tốt”.
Ngô Bình khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Dao đáp: “Năm mười bảy tuổi, tôi trở thành Thánh nữ mới của Tố Nữ Môn. Trở thành Thánh nữ Tố Nữ Môn nghĩa là cả đời phải hiến dâng cho người đó”.
“Dâng hiến cả đời cho người khác?”
Diệp Dao nói: “Thánh nữ của Tố Nữ Môn là người phụ nữ do người đó của Tiên Giới chọn ra, không ai có thể dây vào. Vậy nên sau khi mẹ sinh tôi ra đã bị giết chết ngay tại chỗ. Người đó không chỉ giết mẹ tôi mà còn giết cả người bố ruột Lâm Ngọc Long của tôi, tiêu diệt cả nhà họ Lâm”.
Lặng im một lúc, Ngô Bình mới hỏi: “Người đó là ai?”
Diệp Dao trả lời: “Thương Huyền Kiếm Đế, một trong năm Kiếm Đế mạnh nhất của Cửu Thiên kiếm vực, có năng lực rất đáng sợ, không ai dám động vào”.
Ngô Bình không ngờ cô ấy có quá khứ như vậy, hỏi tiếp: “Cô và Lâm Thanh Dao đã nhận nhau chưa?”
Diệp Dao lắc đầu: “Chưa. Có điều tôi từng kết giao với Thanh Dao với thân phận bạn bè. Tôi không mong Thanh Dao biết những chuyện này mà nên sống thật vui vẻ”.
Ngô Bình hỏi: “Nghe nói cô không muốn đến Tiên Giới nên mới chạy tới Quỷ Môn Quan?”
Diệp Dao đáp: “Đúng vậy. Sau khi giết chết bố mẹ tôi, Thương Huyền Kiếm Đế bảo Tố Nữ Môn lập tôi làm Thánh nữ. Vậy thì sau khi tôi khôn lớn sẽ phải đến Tiên Giới hầu hạ ông ta. Ông ta muốn tôi bù đắp lỗi lầm mà mẹ tôi đã mắc phải”.
“Nhưng tôi thà chết cũng sẽ không để ông ta như ý! Tôi vẫn luôn tìm cơ hội, hy vọng mình sẽ mạnh lên, sớm muộn sẽ có một ngày tôi đến Tiên Giới, tự tay giết tên khốn ấy!”
Ngô Bình nói: “Có chí khí. Nhưng thứ lỗi tôi nói thẳng, tư chất của cô không được tốt lắm, muốn đối phó Kiếm Đế của Cửu Thiên kiếm vực, gần như không có khả năng”.
Diệp Dao bảo: “Chỉ cần tôi còn sống thì sẽ không bỏ cuộc!”
Hai người đang trò chuyện thì phía trước có một tu sĩ chạy đến. Đầu của tu sĩ đang bốc cháy, lửa phun ra không phải là lửa bình thường mà là âm hoả. Âm hoả đốt mặt người này thành đầu lâu, đôi mắt phun ra ngọn lửa xanh dài ba tấc.
Hiển nhiên, tu sĩ này đã bị khống chế bởi tà ma cực mạnh.
Nhìn thấy Ngô Bình và Diệp Dao, tu sĩ này liền cười quái dị rồi bổ nhào về phía họ.
Ngô Bình tung chưởng ra, bóng chưởng đánh vào người tu sĩ và khiến đối phương nổ tung.
Anh cau mày: “Quỷ vực này quá nguy hiểm, chẳng trách không ai dám đến”.
Diệp Dao bảo: “Chúng ta buộc phải tìm ra lối vào tầng hai”.
Ngô Bình nói: “Lối vào ở ngay phía trước. Cô nhanh lên đi”.
Hai người đi được một đoạn, Ngô Bình đột nhiên kéo Diệp Dao nhảy về phía trước. Cú nhảy ấy chỉ trong chớp mắt đã đưa hai người đến một thời không khác.
Trời đất xoay chuyển, cả hai đáp xuống một bãi cỏ, cách đó không xa có một rừng tre, mũi ngửi được mùi hoa cỏ.
Diệp Dao cả mừng: “Đây là tầng hai?”
Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Chắc là vậy”.
Anh vừa nhìn Diệp Dao vừa nói: “Cô không cần về Tố Nữ Môn nữa. Hãy theo tôi về Thiên Địa kiếm tông, đổi lại tên cũ Lâm Bích Dao đi”.
Diệp Dao nhìn anh: “Tại sao tôi phải theo anh đến Thiên Địa kiếm tông?”
Ngô Bình đáp: “Cô không muốn gặp lại chị em của cô sao? Dù gì đó cũng là người thân duy nhất của cô trên đời này”.
Diệp Dao cúi đầu: “Tôi sợ liên luỵ Thanh Dao”.
“Không đâu”, Ngô Bình nói: “Cô không nói ra thì sẽ chẳng ai biết cô chính là Diệp Dao. Sau này ra ngoài chỉ cần đeo mặt nạ hoặc thay đổi dung mạo thôi”.
Diệp Dao nhìn anh chăm chú: “Vì sao anh lại giúp tôi?”