Mộ Dung Băng: “Trên cơ bản, kịch bản càng khí, độ hoàn thành càng cao, lợi ích từ thí luyện sẽ càng lớn”.
Lúc này, trước mặt Ngô Bình xuất hiện mấy trăm cái bọt khí, bọt khí có lớn có nhỏ, màu sắc cũng không giống nhau, nhiều nhất là màu trắng, sau đó là màu đỏ, màu tím, màu xanh lơ.
Tiểu Anh nói: “Màu sắc của bọt khí khác nhau, có trắng, vàng, xanh, đỏ, tím, màu sắc càng đậm thì hệ số nguy hiểm càng cao. Nguy hiểm nhất chính là nhiệm vụ màu tím, dễ nhất chính là nhiệm vụ màu trắng”.
Ngô Bình liếc nhìn lại, phát hiện ở trong vô số bọt khí, có một cái bọt khí lớn nhất, tím đã sắp thành đen, nếu nói như thế thì cái này chính là nhiệm vụ khó nhất.
Cậu hỏi: “Có nhiều người chọn nhiệm vụ màu tím không?”
Tiểu Anh: “Đã hơn một ngàn năm không có người chọn nhiệm vụ màu tím. Hơn một ngàn năm trước người chọn nhiệm vụ cấp tím có tỉ lệ trọng thương vô cùng cao, còn có không ít người phải bỏ mạng”.
Ngô Bình: “Tiểu Anh, chọn nhiệm vụ màu tím sẽ có được tiền lời gì?”
Tiểu Anh: “Hoàn thành nhiệm vụ màu tím sẽ có cơ hội mở ra “Kịch bản trời ban”. Thông qua kịch bản trời ban là có thể đạt được khen thưởng “Người được chọn”.
Mộ Dung Băng hiển nhiên cũng biết đến việc này, cô ta nói: “Công tử, nghe đồn ngạch cửa người được chọn vô cùng cao, từ khi xuất hiện nơi thí luyện đến bây giờ, chưa có ai có thể thông qua được. Thế nhưng, một khi trở thành người được chọn là có thể đạt được một cái bảo bối mà Vạn Kiếm tổ sư để lại. Nghe nói năm đó Vạn Kiếm tổ sư dựa vào bảo bối này mà đạt thành tựu Hỗn Độn Đạo Quả”.
Ngô Bình giật mình: “Một bảo bối quan trọng như thế, thế mà là khen thưởng nơi thí luyện?”
Mộ Dung Băng: “Chuyện này cũng bình thường, truyền thừa của Vạn Kiếm tổ sư thâm thúy dị thường, cho đến nay chưa có ai có thể tìm hiểu. Kịch bản trời ban, thật ra chính là quá trình Vạn Kiếm tổ sư lựa chọn đệ tử, thông qua thì có thể được chọn”.
Ngô Bình biết, hôm nay chọn kịch bản nhất định vô cùng khó, nhưng nếu người đã đến, cậu cũng muốn thử một chút.
Cậu lập tức nói với Tiểu Anh: “Tôi chọn cái này”. Nói xong, lại duỗi ra một lóng tay.
Ngay sau đó, bọt khí màu tím bay đến phía hắn, biến to trong nháy mắt, cũng nuốt Ngô Bình vào.
Bị nuốt vào trong bọt khí, Ngô Bình cảm giác trời đất đang quay cuồng, sau đó trong đầu lại vang lên tiếng của Tiểu Anh: “Công tử, nhiệm vụ màu tím đã được mở ra, chú ý an toàn nha”.
Dứt lời, trước mắt của Ngô Bình sáng ngời, hai chân đã chấm đất. Tập trung nhìn kỹ, cậu thấy bản thân đàn ở trong một hẻm núi lớn, bên trong hẻm núi có một con thú khổng lồ nằm ở đó, dưới thân chất một lượng lớn cỏ khô và nhánh cây. Thú khổng lồ chính là một con hổ, nhưng sau lưng lại có hai cánh, gọi là Bưu, hình thể rất lớn, giống như dùng mãnh thú làm thức ăn!
Tiểu Anh: “Nội dung của nhiệm vụ, cướp “Huyền Hỏa Chi” từ trong tay của Bưu”.
Ngô Bình nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện bên Bưu có một ngọn lửa nham thạch đỏ, trên nham thạch có một cây linh chi màu đỏ to bằng cái dù, đúng là Huyền Hỏa Chi.
Huyền Hỏa Chi là linh dược cấp mười hai, là chủ dược của rất nhiều đan dược, giá trị rất cao. Mắt Ngô Bình sáng lên, lập tức thi triển huyền ảnh công, một huyền ảnh sát mặt đất, âm thầm đi đến gần Huyền Hỏa Chi.
Cùng lúc đó, cậu hô to một tiếng, giơ lên một khối cự thạch ném về hướng Bưu.
Bưu lập tức bừng tỉnh, con ngươi màu xanh nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, sau đó Bưu quét đuôi, quét đi mấy ngàn cân cự thạch. Ngay sau đó Bưu đứng lên, hét lên một tiếng điên cuồng, như một tia chớp mà lao về phía Ngô Bình.
Bưu vừa cử động, huyền ảnh của Ngô Bình cũng động, trong nháy mắt đã cầm được Huyền Hỏa Chi chạy về hướng ngược lại.
Ngô Bình và con Bưu này không thù không oán, không muốn giết nó, vì thế dậm chân, chung quanh lan tràn ảo giác, Bưu lập tức đứng sững sờ tại chỗ.
Ngay sau đó, cậu cũng đã hội hợp với huyền ảnh cách đó hơn vài trăm dặm. Huyền ảnh thành công hái được Huyền Hỏa Chi, cậu nhìn tỉ lệ, phát hiện đây chính là Huyền Hỏa Chu cực phẩm, lẩm bẩm nói: “Ít nhất cũng đã được trình độ linh dược cấp mười ba”.
Tiểu Anh: “Chúc mừng công tử đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, kịch bản người được chọn mở ra!”
Giây tiếp theo, sương mù nổi lên bao vây Ngô Bình, sau khi sương mù tan đi, cậu phát hiện bản thân đang ở bên trong một thị trấn, xung quanh là tiếng thét to của tiểu thương, người bán hàng rong, hai bên sườn là một ít cửa hàng.
Cậu sửng sốt một lát, cúi đầu vừa thấy, bản thân đã biến thành một thiếu niên mười ba tuổi, quần áo rách nát, trên người dơ bẩn.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”, cậu vội vàng hỏi Tiểu Anh.
“Công tử, hiện tại thân phận của cậu chính là một thiếu niên ăn mày có tư chất bình thường, sinh ra ở Lưu Niên trấn. Sau đó, cậu phải hoàn thành 130 nhiệm vụ”.
Ngô Bình hoàn toàn không nghĩ đến, cái gọi là kịch bản trời ban thế mà lại phức tạp như thế, nhưng nếu đã đến đây, cậu chỉ có thể dốc toàn lực ứng phó.
Tiếp đó, ở trong thời không này, Ngô Bình dùng thời gian nửa năm hoàn thành hơn trăm nhiệm vụ. Những nhiệm vụ này có độ khó khăn cực cao, thậm chí có một số nhiệm vụ khiến cậu cảm thấy khó khăn, chỉ có thể dốc toàn lực mà làm.
Thời gian trôi qua quá nhanh, cuối cùng, sau ba năm, Ngô Bình đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ. Những nhiệm vụ này, từng cái từng cái nối tiếp nhau, nếu cậu không luyện tập một ít công pháp và kiếm thuật, sau đó đi hoàn thành nhiệm vụ, thì ở bất tri bất giác đương nhiên cũng học được một thân bản lĩnh của Vạn Kiếm tổ sư!
“Kịch bản trời ban đã hoàn thành, chúc mừng công tử, trở thành người được chọn!”
Giọng nói của Tiểu Anh vang lên, sau đó có một hạt châu màu tím đen xuất hiện, bên ngoài có phù văn quỷ dị hiện lên.
Tiểu Anh: “Đây là Bất Tử Châu, nếu đem sinh mệnh kết ấn ký ở trên hạt châu. Một khi cơ thể chết, thần hồn sẽ trùng sinh trong Bất Tử Châu, chỉ cần tìm được cơ thể thích hợp, là có thể nhanh chóng khôi phục tu vi”.
Ngô Bình thu hồi Bất Tử Châu, hỏi: “Bên ngoài đã qua bao lâu?”
Tiểu Anh: “Ba ngày”.
Cậu ở bên trong đã trải qua ba năm, nhưng thời gian ở bên ngoài chỉ trôi đi ba ngày.
Cậu nhẹ nhàng thở dài: “Ba năm này cũng đủ rồi”.
Tiểu Anh: “Công tử có thể đi ra ngoài. Khảo hạch của cậu có thành tích cao nhất trong lịch sử, nhận chức đệ tử Tinh Anh nhất đẳng”. Sau đó, một cái huy chương xuất hiện trong tay của Ngô Bình, đây là vinh quang tối cao của chỗ thí luyện, có được nó, có thể chứng tỏ cậu đã thành người được chọn, truyền nhân của Vạn Kiếm tổ sư!
Dứt lời, một luồng sức mạnh đẩy Ngô Bình ra, ngay sau đó, cậu lập tức xuất hiện ở ngoài cửa ánh sáng màu tím.
Trưởng lão áo xanh ở phía trước, lúc này đang đứng ở cửa ánh sáng, thấy Ngô Bình bước ra, ông cười nói: “Công tử chính là người cuối cùng ra ngoài, thời gian lâu như thế, chắc hẳn là có thu hoạch”.
Lấy ra cái huy chương kia, ông lão áo xanh vừa thấy thì lập tức giật mình, kêu lên: “Người được chọn!”
Lúc này, trên bầu trời có một tiếng sấm sét gầm vang, vận mệnh chú định, một cổ sức mạnh huyền bí đi vào trong cơ thể của Ngô Bình. Làm người được chọn, cậu được tiên giới Vạn Kiếm che chở!
Trưởng lão áo xanh hít sâu một hơi, nói: “Công tử! Thân phận người được chọn không phải là nhỏ! Từ nay về sau, trong Vạn Kiếm tiên giới, không ai có thể lợi hại hơn công tử! Hơn nữa, đối với người có tâm muốn mưu hại công tử, ắt hẳn gặp trời diệt!”
Trong thí luyện trải qua ba năm, tâm tình của Ngô Bình cũng thay đổi, nghe được lời như thế cũng vô cùng bình tĩnh, cậu lẩm bẩm: “Khó trách lại gọi là người được chọn”.