Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình cố ý hỏi về chuyện Thiên công tử bị giết, Phó Truyền Thế nói Thiên gia đã điều tra ra hung thủ nhưng mà người đó có thân phận rất khó chơi, đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn. Hiện giờ, Thiên gia muốn lập thiên đình cũng phải do Nguyên Thủy Đạo Tôn cho phép, bởi vậy cũng không muốn gây ra mâu thuẫn, nên không giải quyết được chuyện này.

Ngô Bình hiểu tên muốn hại mình kia không đại diện cho toàn bộ Thiên gia, mà chỉ là một nhóm hoặc một người nào đó. Bây giờ, chắc chắn tên đó đã điều tra ra ai giết mình rồi.

Sau núi Thiên Đan Phường, có xây dựng một căn nhà ở đó. Phó Truyền Thế cử người quét dọn, để cho Ngô Bình ở.

Ngô Bình vừa vào nhà, chuẩn bị nghiên cứu những thứ Đan Tổ để lại, Phó Truyền Thế lại đến đứng ngoài cửa nói: “Thưa sư tôn, gia chủ của viện tên Thiên Tố Âm đến Thiên Đan Phường, muốn gặp mặt sư tôn”.

Nghĩ lại Thiên Đan Phường do một tay Thiên Tố Ấm sáng lập ra, bây giờ Ngô Bình là phường chủ của nó cũng nên gặp người sáng lập một chút.

“Mời nàng ta vào đi”.

Không lâu sau, có một cô gái mập mạp cơ thể cao gần bằng anh đẩy cửa bước vào. Nàng ta vừa thấy Ngô Bình đã cười nói: “Chào Lý đan sư, ta nghe nói ngươi đã thăng cấp lên Cửu Tử Đỉnh Đan Sư, ta đến chúc mừng ngươi!”

Phó Truyền Thế vội vàng bước vào theo và nói: “Thưa sư tôn, người này chính là gia chủ của Tây viện, Đông gia của Thiên Đan Phường”.

Ngô Bình hơi bất ngờ, trong suy đoán của anh thì nữ nhân này là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, không ngờ lại vừa cao vừa béo thế này.

“Đa tạ Đông gia”.

Thiên Tố Âm đi đến vỗ vai Ngô Bình, cười nói: “Lý đan sư đã tấn chức rồi. Trong tay ta đay có hai bài thuốc, trong đó đều là đan dược vô cùng quan trọng với ta. Không biết, Lý đan sư có thể luyện giúp ta được không?”

Ngô Bình chỉ cảm thấy tay của nữ nhân béo này rất nặng, vừa vỗ vài cái cơ thể anh đã hơi khụy xuống.

Thiên Tố Âm rất giàu, chỉ là thân hình vừa cao vừa mập như thế khó mà nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp của nàng ta.

Ngô Bình nhận bài thuốc rồi nhìn sơ qua, phát hiện đó đều là đan dược hạng nhất, còn là đan dược giảm béo. Anh mở to mắt ngạc nhiên hỏi Thiên Tố Âm: “Đông gia muốn giảm béo à?”

Thiên Tố Âm thở dài: “Ta thấy các mỹ nữ khác mặc đồ rất xinh đẹp, nên ta cũng muốn mặc như thế”.

Ngô Bình nhìn Phó Truyền Thế, anh xem sơ qua cũng thấy đan dược giảm béo quá dễ ngay cả Phó Truyền Thế cũng có thể luyện được.

Phó Truyền Thế hiểu ý của anh, vội giải thích: “Thưa sư tôn, Đông gia muốn luyện một loại đan dược ăn bất cứ thứ gì cũng không mập”.

Ngô Bình nhướng mày: “Ăn mà không mập? Chuyện này cũng có khó đâu?”

Anh vừa nói xong lập tức giật mình, đột nhiên kéo Thiên Tố Âm đi ra cửa. Sau đó, anh cười khổ nói: “Hèn gì! Do thể chất của Đông gia đặc biệt, chỉ có thể tăng cao chiều cao, mới có thể đạt được trạng thái tu luyện tốt nhất”.

Có vài người vừa sinh ra đã mập mạp, không chỉ béo mà đầu óc cũng rất nhạy bén, may mắn cũng rất cao khiến họ muốn làm gì thì thành công việc đó. Nhưng khi họ muốn giảm cân đi, thì mọi thứ đều trở nên khó khăn.

Chuyện này rất kỳ lạ, nhưng Ngô Bình lại thấy rất dễ giải thích. Lúc Thiên Tố Âm béo thì hình thể với thiên đạo phù hợp, khi gầy xuống thì ưu thế của nàng ấy cũng sẽ mất đi.

Vì vậy anh hỏi: “Khi gầy xuống, ngươi sẽ vứt bỏ rất nhiều ưu thế của bản thân. Ngươi có đồng ý hay không?”

Thiên Tố Âm thở dài: “Ta chỉ muốn làm nữ nhân xinh đẹp vài ngày, yêu cầu này cao quá sao?”

Ngô Bình bật cười nói: “Ta có cách, cũng sẽ không khiến Đông gia đánh mất ưu thế của mình, còn có thể giữ được vóc dáng xinh đẹp”.

Đôi mắt đẹp của Thiên Tố Âm tỏa sáng, hỏi: “Ngươi có cách thật sao?”

Ngô Bình: “Ta sẽ luyện chế một loại đan dược, nó sẽ thay đổi thể chất của Đông gia. Thể chất là nền móng, thay đổi thể chất rồi thì ngươi sẽ không mập nữa”.

Thiên Tố Âm nheo đôi mắt hỏi: “Ngươi nắm chắc chứ?”

“Ta nắm chắc mười phần trăm”. Ngô Bình nói.

Thiên Tố Âm thở hắt ra: “Nếu Lý đan sư luyện ra viên thuốc này, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi”.

Ngô Bình bật cười nói: “Một lời đã định”.

Sau đó anh lật một bài thuộc ra, nói Phó Truyền Thế đi lấy thuốc.

Thiên Tố Âm cũng không đi, nàng ta đứng đợi ngay tại đó. Phó Truyền Thế đi rồi, nàng ta mới cười hỏi: “Lý công tử có danh tiếng lớn như thế, vì sao ta chưa từng nghe ai nói về ngươi trước đây nhỉ?”

Ngô Bình: “Ta mới đi ra ngoài lang thang vài năm, Đông gia không biết ta là bình thường”.

Thiên Tố Âm cười nói: “Ta từng nghe một vị Lục Tử Đỉnh Đan Sư nói có một người, tuổi trẻ mà thành tựu rất xuất sắc, tên là Ngô Bình, còn có cái tên khác là Lý Huyền Bình. Ngươi nghe nói chưa?”

Ngô Bình âm thầm giật mình, chẳng lẽ người phụ nữ này đang nghi ngờ mình sao? Anh cười nói: “Ta đã nghe nói rồi, hắn cũng là người ta rất ngưỡng mộ. Nhưng tiếc là ta chưa từng gặp hắn”.

Thiên Tố Âm nói: “Trước đó, đứa con phế vật của Thiên Thắng Uy bị người ta giết chết, ta nghe nói chính do Lý Huyền Bình ra tay. Nhưng Lý Huyền Bình lại là đồ đệ của Nguyên Thủy Đạo Tôn, Đông viện không dám đụng vào...”

Nói đến đây, nàng ta đưa mắt nhìn Ngô Bình chăm chú.

Biểu cảm trên mặt của Ngô Bình không thay đổi, anh nói: “Sao thể?”

Thiên Tố Âm: “Tuy Thiên Đông Ất là kẻ thiếu tương lai, nhưng mẹ đẻ Thần Linh của hắn ta lại rất ghê gớm. Ta nghe nói nàng ta đã mời sát thủ, báo thù cho con trai mình đấy”.

Ngô Bình: “Tại sao Đông gia lại cho ta biết những chuyện này?”

Thiên Tố Âm cười nói: “Ta muốn, nếu sau này ngươi gặp phải Lý Huyền Bình, thì hãy nói cho hắn biết. Người muốn giết hắn không phải là Tây viện, mà là vợ của gia chủ Đông viện tên Thần Linh”.

Ngô Bình cười nói: “Nếu như ta gặp Lý Huyền Bình, sẽ nói cho hắn nghe”.

Lúc này, Phó Truyền Thế đã cầm dược liệu đến, Ngô Bình quay lại phòng đan để luyện chế thuốc. Anh không thấy khó khăn về việc luyện chế loại đan dược này, chỉ một chung trà đã hoàn thành và bước ra. Anh cầm theo lọ đan dược, cười nói: “Đông gia cầm về uống một viên, nếu thấy không khó chịu thì mai tiếp tục uống viên thứ hai. Hai viên đan dược đủ để thay đổi thể chất rồi”.

Thiên Tố Âm cười nói: “Được, nếu có hiệu quả thì ngày mai ta sẽ đến cửa cảm ơn”.

Thiên Tố Âm đi rồi, Ngô Bình hỏi Phó Truyền Thế: “Hình như quan hệ giữa Tây viện với Đông viện không tốt nhỉ?”

Phó Truyền Thế nói: “Đông viện dùng tiền, Tây viện kiếm tiền. Vậy nên, Đông gia khó chịu cũng phải”.

Ngô Bình im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi xua tay để Phó Truyền Thế lui ra.

Quay lại căn phòng, anh lấy lò đan ra, Thanh Phong xuất hiện trước mặt anh, cười nói: “Chủ nhân muốn vào trong nhận truyền thừa à?”

Ngô Bình gật đầu: “Thanh Phong này, năm đó tu vi của Đan Tổ đạt đến trình độ nào rồi?”

Thanh Phong: “Hỗn Độn Thất Cảnh. Ông già luyện chế ra một lò đan dược, kết quả viên thuốc đó thật đáng sợ, nó còn làm Đan Tổ bị thương và rút hết tu vi của ông ấy”.

Ngô Bình ngạc nhiên lắp bắp: “Bị đan tinh làm bị thương?”

Thanh Phong gật đầu: “Sau đó, Đan Tổ sống không được vài ngày lập tức chết. Trước khi ông ấy chết, còn để lại truyền thừa với một đám thần hồn, ông ấy muốn nói với chủ nhân”.

Ngô Bình nghe vậy lập tức bước vào không gian của lò đan, bên trong có trời xanh mây trắng, xa xa là ngọn núi, gần đó là rừng trúc, trong rừng có một căn nhà nhỏ.

Ngô Bình bước vào nhà trước, lập tức đập vào mắt anh là một ông già râu tóc bạc phơ. Ông ta đang đung đưa xích đu, vừa thấy Ngô Bình bước vào đã cười vui vẻ nói: “Hậu sinh khả úy, không ngờ ngươi luyện được loại đan dược thứ ba đó còn giỏi hơn cả ta”.

Thanh Phong nói: “Thưa chủ nhân, đó chính là Đan Tổ”.

Ngô Bình ôm quyền chào Đan Tổ: “Gặp qua tiền bối!”

Nhưng khi anh vừa thấy thần hồn của Đan Tổ xong, đáy lòng lại có một cảm giác căng thẳng và ghét bỏ. Anh giật mình tự hỏi, tại sao vậy?

Đan Tổ mỉm cười nói: “Ngươi không cần đa lễ, ngươi còn giỏi hơn ta mà. Phải rồi, tu vi hiện tại của ngươi là gì?”

Ngô Bình không giấu mà nói: “Là Thánh Nhân, đồng thời cũng là Đạo Anh Cảnh”.

Đôi mắt của Đan Tổ sáng lên: “Ban đầu, ngươi còn có tu vi của Thánh Cổ Đại Lục, được rồi, rất tốt!”

Ông ta chỉ vào cái ghế bên cạnh mình, ý bảo anh ngồi xuống. Sau đó, một cô gái mặc đồ trắng, tuổi ngang với Thanh Phong đi đến bưng một khay trà, trên khay có hai chén trà.

“Ngươi nếm thử xem, đó là trà ta tự xào đấy. Nếu ngươi thích thì lát nữa có thể cầm về”. Đan Tổ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK