Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2781: Kim Y Vệ

Tần Cự Phong biến sắc, tức giận nói: “Lời này của chỉ huy sứ có ý gì?”

Ánh mắt chỉ huy sứ lạnh băng, nói: “Những thứ ở đây đối với hoàng đế bệ hạ rất quan trọng, nếu các cậu dám lấy làm của riêng, giết không tha!”

Tần Cự Phong lập tức nói: “Chỉ huy sứ đại nhân! Thứ kinh khủng như vậy không phải cấp bậc như chúng tôi có thể đối phó được, thuộc hạ nghĩ có thế lực thứ ba xuất hiện, giết chết quái vật”.

Chỉ huy sứ lạnh giọng nói: “Còn dám nói dối! Nếu hai người không nói thật, bổn chỉ huy sứ sẽ giết các cậu ngay!”

Nãy giờ Ngô Bình vẫn không lên tiếng, không muốn vì chuyện này mà khiến Đông Vương gặp rắc rối, nhưng mắt thấy người này được đằng chân lân đằng đầu, cậu biết nếu càng nhường thì đối phương sẽ càng kiêu căng.

“Giết chết chúng tôi? Chỉ dựa vào loại rác rưởi như ông?”

Chỉ huy sứ vẫn đang quan sát Ngô Bình, thấy cậu lên tiếng, lập tức cười lạnh: “Cậu là thứ gì, dám vô lễ với bổn chỉ huy sứ!”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Cho dù là hoàng đế cũng không dám kiêu căng như vậy trước mặt tôi, ông đúng là to gan”.

Chỉ huy sứ hừ lạnh, tay phải cầm một lá bùa, vỗ mạnh về phía Ngô Bình. Bỗng nhiên, lá bùa sáng lên, một con vượn khổng lồ mặc áo giáp vàng xuất hiện giữa không trung, vươn tay bắt lấy Ngô Bình.

Tần Cự Phong kinh ngạc, kêu lên: “Sư huynh cẩn thận! Đây là bùa bắt giữ Kim Giáp, có thể bóp chết cao thủ Thần Thông Đạo!”

Ngô Bình nhìn con vượn khổng lồ, trở tay, Thất Tinh Long Uyên Kiếm xuất hiện, đâm vào không trung. Vừa chém lên, một luồng kiếm quang sáng rực phóng thẳng lên trời, chém về phía con vượn giáp vàng.

“Ngũ Kiếm Trọng Sơn!”

“Rầm!”

Kiếm quang đánh trúng vượn giáp vàng, nó lập tức bị chém nổ tung, làn sóng dao động kinh khủng thổi bay cả những tảng đá dưới đất, mọi người gần như không thể đứng vững.

Chỉ huy sức kia biến sắc, bùa bắt giữ Kim Giáp này là bảo bối của hoàng cung, chỉ khi quốc gia gặp nguy mới dùng đến. Lần này ông ta dùng đến là vì không chắc về thực lực của Ngô Bình, nên vừa lên đã dùng đến nó.

Vượn khổng lồ nổ tung, kiếm quang vẫn không giảm, hung hăng chém giết về phía ông ta.

Chỉ huy sứ muốn tránh né, nhưng kiếm quang đã khóa chặt ông ta, cho dù ông ta di chuyển về hướng nào, kiếm quang cũng đều giáng xuống người ông ta.

“Thập Phương Thủ Hộ!”. Ông ta rống lớn, đột nhiên bóp nát một lá bùa.

Lá bùa này là thần phù Thập Phương Thủ Hộ, giá trị còn cao hơn cả bùa bắt giữ Kim Giáp, là thứ ông ta dùng để bảo vệ tính mạng. Đột nhiên, xung quanh ông ta xuất hiện tấm khiên tám mặt, sức phòng ngự mỗi một mặt khiên đều tương đương với một cao thủ Thần Thông hậu kỳ. Lớp phòng ngự của tám vị cao thủ xếp chồng lên nhau, sức phòng ngự này có thể tưởng tượng được thế nào.

“Rầm!”

Lại có tiếng nổ vang vọng, xung quanh kiếm quang năm màu có đầy tia chớp, đốm lửa tựa như uy lực bom nguyên tử, mạnh mẽ xuyên vào một mặt khiên.

“Răng rắc!”

Mặt khiên này lập tức vỡ nứt, bảy mặt khiên còn lại cũng rung chuyển.

Một đòn tấn công không thể phá vỡ lớp phòng ngự, Ngô Bình chuẩn bị tấn công kiếm thứ hai, cậu muốn dùng Lục Kiếm Trọng Sơn!

Mắt thấy Ngô Bình chuẩn bị nâng kiếm lần nữa, chỉ huy sứ biến sắc, rống lên: “Đợi đã!”

Ngô Bình dừng động tác, lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm: “Trước khi chết, ông có gì muốn nói?”

Chỉ huy sứ hít sâu một hơi, nói: “Tôi biết cậu! Cậu là Ngô Bình, thiên kiêu của học viện Hoàng Gia! Còn có bối cảnh tông môn! Nhưng tôi nhắc nhở cậu, nơi này là Đại Hạ Quốc, trước quyền lực hoàng gia, sức mạnh của bất kỳ ai cũng chỉ như hạt cát…”

Ông ta còn chưa nói xong, kiếm thứ hai của Ngô Bình đã chém xuống.

“Cậu dám…”. Chỉ huy sứ vừa kinh ngạc vừa sợ, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.

Kiếm quang vừa giáng xuống, ông ta đã rống lên như thể muốn giúp khiên phòng ngự kiên cường hơn thông qua tiếng hét vậy.

“Răng rắc!”

Lần này, bảy mặt khiên còn lại đều nứt vỡ, ông ta cảm thấy cho dù có trăm nghìn ngọn núi từ cửu thiên xuống trấn áp, dùng sức lực toàn thân cũng không thể chống đỡ nổi.

“Lục Kiếm Trọng Sơn!”, Ngô Bình lạnh lùng nói.

“Phù!”

Chỉ huy sứ đại nhân quỳ rạp người dưới đất, từng lỗ chân lông đều tuôn ra máu, vẻ mặt vô cùng nhếch nhác. Hai cánh tay ông ta để ngang đầu, nhưng kiếm quang của Ngô Bình lại dừng ngay trên đầu ông ta cách chừng ba phân.

Ánh mắt Ngô Bình nhìn vào Kim Y Vệ khác, sắc mặt những người này đều tái nhợt, ai ai cũng bị nỗi sợ điều khiển, có người còn đang run lẩy bẩy.

Sau đó, cậu lại nhìn sang chỉ huy sứ, lạnh nhạt nói: “Tôi không giết ông, không phải không dám, mà là có vài lời muốn hỏi ông”.

Chỉ huy sứ chậm rãi thả lỏng tay, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, run rẩy nói: “Cậu cứ nói, tôi biết gì sẽ nói hết”.

“Ông tên gì?”

“Tôi tên Hoắc Chấn Dương, chỉ huy sức Kim Y Vệ”.

“Tại sao các ông lại xuất hiện ở đây vào lúc này?”

“Theo lệnh của hoàng hậu”.

Hoàng hậu! Ngô Bình nhớ ra, lúc đầu có ông lão từng nói với cậu trước cổng đại điện hoàng cung, đương kim hoàng đế cũng chính là thập hoàng tử, thật ra có bối cảnh thâm sâu, mẹ của ông ấy là công chúa hoàng triều Tiên Giới. Chẳng lẽ, vị công chúa Tiên Giới kia cuối cùng cũng lộ diện rồi?

Hoắc Chấn Dương quan sát vẻ mặt Ngô Bình, lại nói: “Hoàng hậu giúp hoàng đến thành lập Tam Nội Vệ, Lục Ngoại Vệ mới, gọi là Cửu Vệ. Kim Y Vệ là một trong Lục Đại Ngoại Vệ”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Hoàng hậu biết nơi này có thứ gì sao?”

“Đúng vậy. Hoàng hậu nói, trên đảo này có một ma vật rất mạnh, muốn chúng tôi chú ý quan sát, nếu có cơ hội thì dứt khoát ra tay, đoạt lấy thành quả”.

Ngô Bình nheo mắt: “Ông biết hoàng hậu đến từ Tiên Giới nào không?”

“Vô Tự Tiên Giới, hoàng triều Thần Tự”.

Ngô Bình gật đầu: “Đông Vương thì sao? Bây giờ ông ấy vẫn được hoàng đế trọng dụng sao?”

Hoắc Chấn Dương im lặng mấy giây rồi nói: “Đông Vương ngoài mặt thì trợ giúp hoàng đế trị quốc, thực ra là bị giam lỏng trong Võ Quang Các, ngày nào cũng có công việc xử lý không hết, nhưng đều là những chuyện vụn vặt. Chuyện lớn thật sự thì đều do mấy vị thân tín của hoàng đế xử lý”.

Sắc mặt Tần Cự Phong thay đổi, sau khi Đông Vương nhiếp chính thì cũng không tập trung công sức nhiều vào Trấn Đông Quân, mà giao quyền lực cho mấy tâm phúc như Tần Cự Phong. Tần Cự Phong giúp xử lý việc quân sự, tuy cũng thường liên lạc với Đông Vương, nhưng ông ấy cũng chưa từng để lộ tin tức bị nhốt bao giờ!

“Sao có thể chứ! Đông Vương có công hộ giá cơ mà! Nếu không phải Đông Vương, hoàng đế cũng sẽ không thể đăng cơ thuận lợi như vậy…”

Hoắc Chấn Dương liếc nhìn Tần Cự Phong, nói: “Hoàng đế có thể đăng cơ, trợ giúp từ Đông Vương cũng có hạn. Lúc đầu các cậu cũng không ở đại điện, thật ra hôm đó hoàng hậu đã hiện thân rồi, bỏ ra một lượng lớn đan dược thưởng cho bá quan, hoàng tộc, ra lệnh cho các quan tại đó ủng hộ tập hoàng tử. Đông Vương nhiều lắm cũng chỉ là biết thời biết thế, có ông ta hay không, hoàng đế cũng đều là thập hoàng tử”.

Tần Cự Phong kinh ngạc, lầm bầm nói: “Sao lại như vậy chứ!”

Ngô Bình thở dài một tiếng, hỏi: “Vậy tại sao hoàng đế không trọng dụng Đông Vương, có phải không tin ông ấy không?”

Hoắc Chấn Dương nói: “Hoàng đế cho Đông Vương vinh hoa, cái danh đại thần nhiếp chính, chẳng lẽ không kiêu ngạo sao? Nhưng Đông Vương chỉ có thể có được mặt mũi, còn về quyền lực trọng tâm của đế quốc, ông ta nhất định phải nhả ra”.

Ngô Bình đã hiểu, nói: “Nói như vậy, qua một thời gian nữa, Đông Vương sẽ nghỉ hưu?”

Hoắc Chấn Dương: “Nhiều nhất là năm sau, Đông Vương sẽ cáo lão về quê, vinh quy về quê nhà. Đến lúc đó ông ấy sẽ có vinh quang đầy mình, nhưng nhất định phải giao lại quyền lực trấn Đông Quân”.

Ngô Bình: “Đông Vương không phản kháng sao?”

“Phản kháng? Đối mặt với công chúa hoàng triều Tiên Giới, là người thông minh sẽ không phản kháng. Đây đã là kết quả tốt nhất mà ông ta có thể giành giật được rồi. Nếu lúc đầu ông ta không đứng về phía hoàng đế thì bây giờ ông ta sớm đã là người chết rồi”. Hoắc Chấn Dương nói.
Chương 2782: Ẩn tu đảo Hoan Không.

Ngô Bình thu kiếm, lạnh lùng nói: “Về báo lại cho hoàng hậu, thứ rên đảo thuộc về Thái Hoàng giáo, muốn thì tới Thái Hoàng giáo mà đòi! Cút!”

Chỉ huy sứ kia giãy giụa đứng lên, vì thương tích quá nặng, cố vài lần không thành công, cuối cùng mới được cấp dưới đỡ lên rời đi!

“Thật ra như thế cũng rất tốt. Lát nữa anh thay tôi tặng vương gia mấy viên đan dược”.

Sau khi Ngô Bình chia tay với Tần Cự Phong, cậu nhìn ra vùng biển mênh mông thì đột nhiên nhớ ra đảo Phi Tiên ở cách đó không xa, từ sau khi đưa dì nhỏ đến đảo Phi Tiên, cậu chưa qua lại đó mà chỉ nói chuyện điện thoại với dì nhỏ vài lần. Lần này vừa hay ra biển, cậu quyết định đến thăm dì nhỏ thử.

“Chị, cô Liễu, tôi phải đi thăm dì nhỏ tôi một lát”.

Cổ Thanh Liên cười, nói: “Là dì nhỏ sao? Vậy tôi nhất định phải đến thăm, có điều chẳng đem theo quà cáp gì cả, tôi phải chuẩn bị một lát”.

Liễu Mỵ cười, nói: “Trùng hợp quá, thứ mà tôi nhiều nhất lại là quà biếu”.

Ngô Bình hơi đau đầu, nói: “Không cần quà cáp, đi thôi”.

Cậu quyết định dùng đến sức mạnh của mặt nạ. Ba khuôn mặt của ba tấm mặt nạ khống chế được không gian, lời nguyền và tuyệt sát . Cậu nhắm mắt lại, không gian trong vòng mấy trăm dặm trở lại liền hiện ra trong đầu Ngô Bình, giống như bản đồ 3D vô cùng phức tạp. Cậu nhanh chóng xác định được vị trí của đảo Phi Tiên.

Lúc này, một khuôn mặt của mặt nạ rục rịch, Ngô Bình liền cảm thấy có một luồng sức mạnh huyền diệu lan khắp cơ thể, cậu đưa tay ra chấm nhẹ vào không gian, một luồng sáng màu xanh xuất hiện, ánh sáng tỏa ra hình tròn, đằng sau vòng ánh sáng là một hình tượng khác, đó là một hòn đảo xinh đẹp, đảo Phi Tiên.

Nhóm Ngô Bình băng thẳng qua vòng tròn sáng màu xanh thì đến bầu trời phía trên đảo Phi Tiên.

Liễu Mỵ vô cùng bất ngờ: “Biện pháp di chuyển này thông minh thật, nhất định là công tử đã kiểm soát được sự huyền diệu trong không gian.

Ngô Bình cười: “Mẹo vặt thôi, không đáng nhắc tới”.

Ba người họ đáp xuống ở mép ngoài đảo Phi Tiên, ở đó có một bãi cát, lúc này có mấy cô gái xinh đẹp đang vui đùa, trong đó có một người là Dương Thanh Ngâm, dì nhỏ của Ngô Bình.

Dương Thanh Ngâm cảm giác phía sau có người, cô ta vô tình liếc qua thì mọi người liền nhảy ra, hét: “Tiểu Bình, cháu đến đây làm gì?”

Cô ta chạy qua, ôm lấy Ngô Bình rồi quan sát Cổ Thanh Liên và Liễu Mỵ, sau đó cười, nói: “Một cô gái thật xinh đẹp, cháu đổi bạn gái rồi sao?”

Ngô Bình vội tằng hắng, nói: “Dì nhỏ, đây là hai người bạn của cháu, Cổ Thanh Liên và Liễu Mỵ”.

Cậu giới thiệu hai bên với nhau xong thì nói mình đến là để thăm cô ta.

Dương Thanh Ngâm mời ba người họ vào trong dù che nóng, cho các cô gái xinh đẹp mang nước và đồ ăn vặt lên.

Sau một lúc nói chuyện, Ngô Bình mới biết Dương Thanh Ngâm rất thích cuộc sống trên đảo. Cô ta còn chuyển chi nhánh của tập đoàn Chu Tước lên đảo cùng với một nhóm người trẻ, chịu trách nhiệm những vấn đề chủ yếu của công ty.

Ngô Bình nói: “Dì nhỏ, chỗ này cách bờ khá xa, nhân viên đi làm có thuận tiện không?”

“Có gì đâu, bên dì đã mua một chiếc máy bay, ca ngày và ca đêm mỗi ngày đều đi làm bằng máy bay, thời gian di chuyển nhiều nhất cũng chỉ hơn nửa tiếng, rất thuận tiện”.

Ngô Bình giơ ngón tay cái lên: “Bái phục”.

Cậu cũng hỏi thăm tình hình của mười tám cô gái đã ở lại trước đó, giờ họ đều đến làm việc cho công ty của Dương Thanh Ngâm, hơn nữa còn biểu tiện rất tốt.

Lúc này Dương Thanh Ngâm nói: “Dì đã nói chuyện với mẹ cháu, tuần sau chị ấy sẽ lên đảo chơi với dì vài ngày, Tiểu Bình, nếu cháu có thời gian thì cũng ở lại vài ngày đi”.

Ngô Bình: “Cháu không ở lại đâu, cháu còn có việc”.

Cậu lại hỏi thêm tình hình của tập đoàn Chu Tước, hiện giờ tập đoàn Chu Tước đều nằm trong sự kiểm soát của Dương Thanh Ngâm, việc làm ăn rất ổn định.

Ngoài ra vì Dương Thanh Ngâm có Ngô Bình làm chỗ dựa nên nhà họ Viên rất nghe lời cô ta.

Ngô Bình ở lại trên đảo nói chuyện với dì nhỏ mấy tiếng đồng hồ. Trước khi đi cậu đã để lại một ít đan dược, số đan dược này không chỉ có thể giúp cho da dẻ phụ nữ đẹp hơn mà còn có thể tránh được bách bệnh, quan trọng nhất là có thể giảm cân. Hiện tại Dương Thanh Ngâm ít nhất cũng bảy mươi lăm ký, Ngô Bình cảm thấy cô ta cần phải giảm cân nếu không thì không thể có người yêu được.

Ngô Bình và hai cô gái chào tạm biệt Dương Thanh Ngâm xong thì tiếp tục bay đi. Lần này họ đã dừng lại trên một vùng biển.

Mặt biển trống trơn, rất yên mình, Cổ Thanh Liên bất giác cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Em trai, chỗ này không có gì sao?”

Ngô Bình cười, nói: “Đây là vị trí của đảo Hoan Không, có điều nó đã ẩn mình nên các cô không thấy được”. Cậu nói xong thì dùng tay phải bấm quyết, không trung bỗng xuất hiện một hòn đảo khổng lồ, đấy chính là đảo Hoan Không.

Kể từ lần trước, khi Ngô Bình rời khỏi đảo Hoan Không, cậu chưa quay lại lần nào. Giờ đúng lúc cậu đi ngang qua nên quyết định lên đảo xem thử, dù sao thì cậu cũng là đảo chủ của đảo Hoan Không, vừa hay đến thăm vợ con của tiểu đảo chủ quá cố, xem thử họ sống thế nào.

Ba người họ đáp xuống đảo Hoan Không, Lý Mục Ngư nhanh chóng ra chào. Lý Mục Ngư là thân tín của Trần Tử Tu, sau này được Ngô Bình giao cho quản lý đảo Hoan Không.

“Chào mừng đảo chủ”. Lý Mục Ngư dắt theo mấy chục người quỳ gối tiếp đón.

Ngô Bình: “Không cần đa lễ, Lý Mục Ngư, những ngày tôi không ở đây đảo Hoan Không vẫn ổn chứ?”

Lý Mục Ngư nói: “Thưa đảo chủ, mọi thứ vẫn ổn, có đại trận Hoan Không thì không ai dám sinh sự hết. Còn nữa, vợ con của tiểu đảo chủ cũng sống rất tốt”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi muốn ở lại đảo mấy ngày, anh sắp xếp mấy người phục vụ là được rồi, không cần phải đi theo bên cạnh tôi đâu”.

Lý Mục Ngư vội nói: “Vâng”.

Đảo Hoan Không rất thần bí, diện tích lại không phải nhỏ, mặc dù Ngô Bình từng đến nhưng cũng không chưa đi chơi hết tất cả các nơi. Lần này cậu dắt theo hai cô gái cùng đi, đương nhiên là phải đưa họ đi dạo khắp nơi rồi.

Đến tối, Ngô Bình cho người chuẩn bị một số đặc sản trên đảo, hai cô gái ăn rất vui vẻ, khen không ngớt lời.

Sau bữa tối, hai cô gái tự chọn chỗ tu luyện.

Ngô Bình cũng không ở không, mà tiếp tục tu luyện tầng bảy của Tầng Núi Thứ Chín.

Thần Cung xuất hiện giúp cho việc tu luyện của cậu càng dễ dàng hơn, cậu chỉ mất nửa tiếng đồng hồ là đã hoàn thành được Tầng Núi Thứ Bảy.

Uy lực của Tầng Núi Thứ Bảy mạnh gấp đôi Tầng Núi Thứ Sáu.

Cậu không dừng lại mà tiếp tục luyện, cậu mất thêm một tiếng nữa để hoàn thành việc tu luyện Tầng Núi Thứ Tám.

Uy lực của Tầng Núi Thứ Chín mạnh gấp đôi Tầng Núi Thứ Tám, đương nhiên độ khó cũng gấp nhiều lần. Lần này cậu luyện mãi đến trời sáng mới luyện thành Tầng Núi Thứ Chín.

Lúc cậu thi triển Tầng Núi Thứ Chín thì cơ thể liền biến thành chín tầng ảo ảnh rồi sau đó chồng lên nhau, cuối cùng xuất chiêu kinh thiên động địa.

Trời sáng cậu lại tiếp tục luyện Trảm Đạo Thập Tam Kiếm tầng thứ chín vì Chín Tầng Núi ở phía sau.

Đương nhiên việc luyện thành kiếm thứ chín rất khó, cậu luyện hơn hai ngày, cuối cùng cũng luyện thành kiếm thứ chín vào chiều ngày thứ ba.

Kiếm thứ chín này là một thanh kiếm lớn màu tím, có sức mạnh đặc biệt, đó là Động Sát.

Động Sát tức là tìm ra sơ hở của đối phương, sau đó hạ gục chỉ với một đòn. Có thể nói Động Sát kết hợp với uy lực của tám kiếm trước đó đã trở thành võ kỹ mà tu sĩ thần thông không thể nào chống trả nữa.

Cậu ra khỏi khu vực tu luyện, Cổ Thanh Liên và Liễu Mỵ cũng xuất quan. Trong mấy ngày bế quan, hai cô gái có rất nhiều thu hoạch. Họ đều đã uống đan dược của Ngô Bình, cơ thể được cải thiện rõ rệt, tốc độ tu hành vượt xa trước đây.

Ngô Bình đang chuẩn bị ở lại đảo thêm mấy ngày thì điện thoại từ vệ tinh cậu đặt trên đảo truyền tin đến, là Hàn Băng Nghiên gọi.

“Anh Bình, khai giảng lâu vậy rồi, anh đã về trường lại chưa? Sắp thi rồi, nếu anh còn không về thì sẽ bị rớt môn đấy”.

Ngô Bình vỗ nhẹ đầu, cậu gần như quên mất mình là một sinh viên, nếu không nhờ cậu có quan hệ thì e là nhà trường đã đuổi cậu từ lâu rồi.

Cậu liền nói: “Băng Nghiên, anh sẽ về trường tham gia thi ngay”.

Hàn Băng Nghiên: “Vậy anh nhanh lên chút, giáo viên hướng dẫn của các anh hỏi thăm cách liên lạc với anh khắp nơi”.

Ngô Bình chỉ đành chia tay với Cổ Thanh Liên và Liễu Mỵ, quay về đại học Thần Kinh.
Chương 2783: Quay về trường học

Liễu Mỵ nói gần đây đang rảnh nên tạm thời ở lại trên đảo Hoan Không tu luyện, còn Cổ Thanh Liên thì trở về Giang Nam.

Tại khoa y của đại học Thần Kinh, Ngô Bình đã thay quần áo học sinh, đi giày bata, mặc quần jean xuất hiện trước cửa khoa.

Hàn Băng Nghiên biết Ngô Bình sắp đến bèn đừng chờ ở đây trước, thấy anh ấy đến thì vội vàng nói: "Anh Bình, lúc đó em đã đến xử lý giấy tờ và thủ tục ở ngoại trú giúp anh rồi. Đồ đạc của anh đều đặt ở trong ký túc xá của em".

Ngô Bình hỏi: "Băng Nghiên, em đăng ký khoa nào vậy?"

Hàn Băng Nghiên cười đáp: "Em đăng kí khoa ngôn ngữ, chỉ cách khoa y một bức tường thôi".

Ngô Bình nói: "Nếu cuộc thi mà sắp tới thì anh phải tập kích thử mới được".

Đúng lúc này, điện thoại của Hàn Băng Nghiên chợt đổ chương, cô ngó rồi bất đắc dĩ nói: "Anh xem đi, giáo viên hướng dẫn của anh lại bảo em liên lạc với anh nè".

Ngô Bình kinh ngạc hỏi: "Khai giảng lâu vậy rồi, sao giờ bỗng dưng lại liên lạc anh?"

Hàn Băng Nghiên: "Cô Cung nói với em, trường học đã đổi hiệu trưởng, cách hành xử có chút nghiêm khác, cô ấy lo lắng anh cứ không đi học sẽ bị hiệu trưởng đuổi".

Ngô Bình sửng sốt, trước đây cậu có quan hệ với những ông lớn như Đông Vương nên chẳng thèm để ý, cũng không đi học. Chỉ là sao hiệu trưởng lại đổi người?

"Hiệu trưởng mới là người thế nào?", cậu hỏi.

Hàn Băng Nghiên đáp: "Vẫn chưa rõ, còn chưa chính thức nhậm chức. Em mời cô Cung ăn bữa cơm, có hỏi riêng cô ấy thì cô ấy bảo hiệu trưởng có lai lịch rất lớn, từng là cán bộ cấp cao".

Ngô Bình lập tức hiểu, chắc 80% là cụ lớn đang đốt lò mấy ông lớn cũ, điều một cán bộ cấp cao xuống trường đại học làm hiệu trưởng. Dù sao đại học Thần Kinh cũng có địa vị cực cao, bản thân hiệu trưởng đã có được đãi ngộ tương đương với cán bộ cấp cao, cũng coi như điều động cùng cấp.

"Giáo viên hướng dẫn để bụng đến anh như vậy, anh quả thật không thể cứ trốn học mãi được".

Hàn Băng Nghiên nhắn tin nói cho giáo viên hướng dẫn Ngô Bình đã ở trường rồi.

Chỉ một lát sau, giáo viên hướng dẫn đã gọi điện thoại tới bảo Ngô Bình nghe. Hàn Băng Nghiên đành phải đưa điện thoại cho Ngô Bình.

"Xin chào cô Cung", Ngô Bình vô cùng khách khí, dù cậu có năng lực cao đến mấy nhưng giờ phút này cũng chỉ là một sinh viên.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng dễ nghe: "Ngô Bình hả? Cô đã hiểu biết tình hình của em, tham gia đào tạo sâu ở học viện Hoàng Gia nên bình thường có thể không cần đến trường. Nhưng gần đây nhà trường có tiến hành cải cách một số thứ, hiệu trưởng mới cũng sắp nhận chức. Vì vậy, cô hy vọng sắp tới em có thể ở trong trường một thời gian ngắn".

"Được rồi cô Cung, em đã chạy về rồi nè".

"Em đến giảng đường làm quen với chỗ ngồi trước đi. Buổi chiều, thầy Trương Thế Sâm - một vị nổi tiếng trong ngành y của Đại Hạ chúng ta sẽ tự mình đứng lớp, em đừng bỏ lỡ dịp này".

"Được".

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi vào giảng đường. Lúc này đang là thời gian có tiết, trong phòng có hai phần ba sinh viên đang ngồi học.

Giảng đường cũng không phải loại giảng đường của đại học bình thường, có cả một, hai trăm người ngồi. Giảng đường này chỉ có ba, bốn mươi sinh viên, ngược lại lại giống như phòng học ở phổ thông.

Hàn Băng Nghiên vừa bước vào thì trong phòng lập tức nhốn nháo, ba mươi mấy nam sinh đều ngoái đầu nhìn. Khoa y nam nhiều nữ thiếu, hai phần ba đều là nam sinh, còn lại chỉ có vài nữ sinh mờ nhạt.

"Ơ, kia không phải người đẹp khoa ngôn ngữ ở cách vách ư? Sao cô ấy lại đến khoa y chúng ta?"

"Người đẹp gì chứ, cô ấy là hoa hậu giảng đường đó! Hôm qua trên diễn đàn trường, 3000 nam sinh đã bỏ phiếu thì cô ấy có số phiếu nhiều nhất, hơn 2300 phiếu luôn!"

"Thế hả? Nếu vậy thì, hóa ra hoa hậu giảng đường Phạm Tử Oanh cũng không sánh bằng cô ấy à".

Các nữ sinh lại nhìn cô với ánh mắt hâm mộ, Hàn Băng Nghiên rõ ràng không trang điểm nhưng cái khí chất thanh thoát, khuôn mặt xinh xắn đến nỗi khiến các cô cũng muốn bước tới nhéo cho một cái.

Ngô Bình nhìn thoáng qua toàn bộ phòng học, khẽ gật đầu với mọi người rồi ngồi xuống hàng cuối. Vị trí này đặt mấy cuốn sách mới, do Hàn Băng Nghiên đã chuẩn bị từ trước. Bên dưới còn có một cái hộp đựng văn phòng phẩm, là bút mà Ngô Bình đã từng dùng hồi còn học ở phổ thông.

Hai người ngồi xuống, cách một hàng ghế trống là một nam sinh có mái tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt nổi mụn sinh lý gầy như con khỉ, trên người còn xịt nước hoa.

Cậu ta liếc Ngô Bình một cái, cười hỏi: "Anh bạn là học sinh chuyển trường hả?"

Ngô Bình cười: "Chúng ta cùng khoa đó, trước đấy tôi bận, giờ mới đến".

Ánh mắt nam sinh sáng lên nói: "Lâu thế vẫn không đến, hơn nữa nhà trường cũng không làm gì cậu. Anh bạn này, cậu chắc chắn là người cực kỳ lợi hại. Nói đi, hay là cậu tham gia dự án bí mật nào đó của quốc gia?"

Ngô Bình bật cười: "Tôi chỉ là một học sinh ngành y thì tham gia dự án gì chứ? Trước đó vẫn đang học tập ở học viện quân sự nên không có tới đây".

Nam sinh nghe thấy mấy chữ học viện quân sự thì chấn động, reo lên: "Học viện quân sự Hoàng Gia ư?"

Tiếng reo của cậu ta lập tức thu hút ánh nhìn của rất nhiều sinh viên khác, đều ngoảnh đầu lại nhìn sang.

Ngô Bình khẽ gật đầu: "Vừa mới tốt nghiệp thôi".

Cậu ta vội vàng nhỏ giọng lại nói: "Anh bạn lợi hại ghê! Học viện quân sự Hoàng Gia kia tôi có nằm mơ cũng muốn vào đó học!"

"Tự giới thiệu một chút, tôi tên Chu Tập Chi".

"Ngô Bình", Ngô Bình vươn tay bắt tay với Chu Tập Chi.

Hai người đang nói chuyện, Hàn Băng Nghiên bỗng bảo: "Anh Bình, chiều em lên lớp với anh mấy tiết, tối chúng ta cùng đi ăn nhé".

"Chiều em không có tiết hả?"

Hàn Băng Nghiên cười đáp: "Em đã học xong học xong học phần rồi, giờ có thể không cần đến lớp".

Ngô Bình chớp chớp mắt: "Vậy anh học xong hết học phần thì cũng có thể không cần đi học đúng không?"

Hàn Băng Nghiên: "Đúng vậy. Đợi đến khi tốt nghiệp lại viết luận văn là có thể nhận bằng rồi".

Ngô Bình nói: "Sắp tới, anh phải nhanh chóng học xong học phần mới được".

Tiết đầu tiên buổi chiều là môn hóa sinh. Sinh lý và hóa sinh là hai môn học đau đầu nhất trong ngành y, chuyên khoa lâm sàng ngành y nơi Ngô Bình học có câu vè là không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi sinh lý và hóa sinh.

Ngô Bình mở cuốn hóa sinh dày cộm ra, lập tức đắm chìm vào bên trong.

Giờ phút này, tinh thần của cậu tiến vào Huyền Thiên Mộng Cảnh. Ở đây, thời gian bị Ngô Bình điều chỉnh, cậu ở trong đó nghiên cứu hóa sinh suốt 3 ngày. Chẳng những hiểu rõ bề nổi của tri thức, còn tìm hiểu hết mấy tác phẩm vĩ đại liên quan đến hóa sinh do Hàn Băng Nghiên tìm đến.

Chẳng mấy chốc, cậu đã khép sách giáo khoa hóa sinh lại, tiếp tục mở ra sách giáo khoa sinh lý học tập trong Huyền Thiên Mộng Cảnh.

Một tiết còn chưa kết thúc, Ngô Bình đã học xong toàn bộ chương trình học, thậm chí còn học xong hơn 10 môn tự chọn.

Ngô Bình khép lại quyển sách cuối cùng rồi nói: "Băng Nghiên, lát nữa tìm tài liệu của nghiên cứu sinh cho anh đi".

Hàn Băng Nghiên cũng không cảm thấy kinh ngạc, cười hỏi: "Học xong rồi?"

Ngô Bình gật đầu: "Ngoài việc chưa làm thực nghiệm ra thì còn lại đều không thành vấn đề".

Hàn Băng Nghiên nói: "Được, ngày mai em tìm giúp anh".

Tiết thứ hai buổi chiều, nhân vật nổi tiếng trong giới y học đến giảng bài. Tuy là nhân vật nổi tiếng, nhưng Ngô Bình cũng không đồng tình với một số quan điểm của ông ta, song cậu vẫn im lặng lắng nghe.

Tiết học mới nói được một nửa, nhân vật nổi tiếng kia thế mà bỗng dưng mặt mày đỏ bừng, hít thở khó khăn, ông ta dừng lại uống miếng nước, sau đó ho sặc sụa.

Ngô Bình nghe thấy tiếng ho đó thì lập tức bước tới ấn lên mạch môn của ông ta, nhỏ giọng nói: "Giáo sư Trương, cổ họng của ông có vấn đề rồi, tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra đi".

Giáo sư Trương kia nhìn Ngô Bình rồi rút tay ra nói: "Cậu bạn này, tôi chỉ là bị cảm mà thôi. Bệnh cũ năm xưa ấy mà, tôi mà bị họng là cổ họng lại khó chịu mấy ngày liền".
Chương 2784: Gặp người quen cũ ở nhà ăn

Là một bác sĩ, có lúc lại không hiểu rõ trạng thái thân thể mình, Ngô Bình biết giáo sư Trương này không tin lời cậu nói.

Cậu lại gần hơn rồi nói: “Giáo sư Trương, có phải ông từng thay tim không?”

Giáo sư Trương khẽ run người, tim ông ta đã thay khi ở nước Tống, do bạn học cũng là bạn lâu năm của ông ta mổ chính. Chuyện này, có rất ít người biết, ngay cả con trai con gái ông ta cũng không nói, nhưng sa học sinh nào biết được?

Giáo sư Trương dù sao cũng không phải người bình thường, ông ta giật mình, nói: “Bạn học này, cậu tên gì vậy?”

“Tôi tên Ngô Bình”.

Giáo sư Trương lập tức nói: “Vậy cậu có biết, cổ họng tôi có bệnh lý gì không?”

Ngô Bình nói: “Ung thư cổ họng, giai đoạn cận cuối”.

Sắc mặt giáo sư Trương tái nhợt: “Giai đoạn cận cuối rồi sao?”

Ngô Bình nói: “Y học hiện đại có một tỷ lệ chữa trị nhất định, nhưng mọi chuyện đều phải xem vận may. Nếu giáo sư Trương tin tôi, tan học chúng ta đến phòng làm việc của giáo sư nói chuyện”.

Giáo sư Trương gật đầu: “Được”.

Giáo sư Trương cố kiềm chế cảm giác khó chịu, giảng xong tiết học này.

Ngô Bình ở trên nói giọng trầm thấp, người khác không nghe rõ cậu đang nói gì, vì thế đều phỏng đoán.

Về chỗ ngồi, Ngô Bình nghe giảng tiếp, đợi tan lớp, cậu lại đi cùng giáo sư Trương Thế Sâm đến phòng làm việc của ông ta.

Trương Thế Sâm là nhân vật đầu ngành trong giới y học, là nhân vật dẫn đầu trong lĩnh vực tim mạch, có rất nhiều đóng góp to lớn, đào tạo ra mấy chục tiến sĩ ưu tú cho nước nhà, được rất nhiều trường danh tiếng khắp thế giới mời đến làm hiệu trưởng, viện trưởng.

Nhưng thời khắc này, chuyên gia đầu ngành về tim mạch lại có vẻ mệt mỏi, nói: “Ngô Bình, cả đời tôi từng gặp không ít người lợi hại, cũng có người giống cậu, vừa nhìn đã có thể phát hiện ra bệnh tật, nhưng trẻ như cậu, thì đây là lần đầu tiên tôi gặp”.

Ngô Bình: “Giáo sư Trương quá khen rồi”.

Trương Thế Sâm: “Ngô Bình, có phải cậu có cách chữa trị được bệnh ung thư cổ họng của tôi không?”

Sống hơn sáu mươi năm, Trương Thế Sâm hiểu rõ nếu Ngô Bình không có cách, thì chắc chắn sẽ không hẹn ông ta gặp mặt sau giờ học.

Ngô Bình gật đầu: “Cách chữa trị cao minh là kích hoạt khả năng miễn dịch trong người mình. Khả năng miễn dịch mạnh rồi, thì tự bản thân sẽ có khả năng giết chết tế bào ung thư”.

Cậu lấy một viên đan dược ra, chính là Tôi Linh Đan mà cậu đã luyện chế trước đó, còn dư không nhiều. Tuy loại đan dược này, cậu cũng chẳng quan tâm từ lâu rồi, nhưng đan này đối với người bình thường thì vẫn là thần dược gặp được nhưng khó cầu.

Trương Thế Sâm nhận lấy đan dược, ánh mắt sáng lên, nói: “Đây là đan dược sao?”

Ông ta ở vị trí này, gặp được rất nhiều kỳ tài, đương nhiên cũng từng thấy đan dược. Chẳng qua là ông ta cũng chỉ xem qua mà thôi, còn đan dược là của người khác.

Ngô Bình: “Giáo sư Trương hiểu biết nhiều, đây chính là đan dược Tiên Gia. Dùng đan dược này, bệnh ung thư của ông không chỉ biến mất, mà cơ thể cũng sẽ quay về trạng thái như tuổi hai mươi ba mươi”.

Trương Thế Sâm không tin vào tai mình, ông ta vừa vui vừa sợ, sau đó lại cười khổ: “Đan dược quý giá như vậy, sao tôi có thể nhận được chứ?”

Vô công không hưởng lợi, lại đan dược này không phải người tầng lớp như ông ta có thể chạm đến, Ngô Bình tặng không khiến ông ta có chút sợ hãi.

Ngô Bình cười nói: “Ông là thầy tôi, xin cứ an tâm nhận lấy”.

Trương Thế Sâm im lặng chừng nửa phút, lúc này mới run rẩy nhận lấy bằng hai tay, hỏi: “Ngô Bình, có phải cậu là người tu hành không?”

Ông ta biết, trên thế giới này có tồn tại một nhóm người tu hành, cùng với ông ta như hai thế giới. Cho dù ông ta ở giới thế tục có danh vọng lớn đến đây, địa vị xã hội cao ra sao, thì trước mặt người tu hành cũng không đáng nhắc đến.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.

Trương Thế Sâm khẽ cười: “Cho dù cậu là người tu hành thì bây giờ cũng là học trò của tôi, sau này tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Ngô”.

Ngô Bình cười nói: “Nên vậy ạ”.

Trương Thế Sâm nói: “Tiểu Ngô, tối nay cậu có thời gian không? Tám giờ tối, tôi đợi cậu ở lầu Ngọc Hồ”.

Lầu Ngọc Hồ là một khu nổi tiếng trong đại học Thần Kinh, trong đó có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong lịch sử từng ở, hiện tại Trương Thế Sâm cũng đang ở bên trong này.

Thấy ông ta mời mình, Ngô Bình gật đầu: “Được, giáo sư Trương, tám giờ tối mtôi sẽ đến”.

Rời khỏi phòng làm việc, hai tiết buổi chiều kết thúc, cũng đã đến giờ cơm tối.

Hàn Băng Ngưng đưa Ngô Bình đến nhà ăn của trường.

Trường học nổi tiếng như đại học Thần Kinh, mỗi năm quốc gia đều trợ cấp mấy chục tỷ, nên điều kiện ăn uống chỗ ở đều không tệ. Ví dụ như ăn uống, một cái đùi gà lớn cũng chỉ có một tệ, nếu như ở bên ngoài thì cũng phải mười mấy tệ một cái rồi.

Trong nhà ăn cũng có rất nhiều lựa chọn, món ăn trời Nam biển Bắc gì cũng có.

Hai người chọn mấy món, bưng khay cơm ngồi xuống bàn, ngồi đối diện nhau dùng cơm.

Mới ăn mấy miếng, một bóng dáng xinh đẹp từ xa đi đến, cũng bưng khay cơm, ngồi bên phía Ngô Bình.

Ngô Bình ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn bất giác cậu đã ngây người, nói: “Y Mỵ!”

Y Mỵ cười nói: “Ngô Bình, khai giảng lâu vậy rồi, tôi mới gặp anh lần đầu đấy”.

Lúc đầu, cậu giúp Y Mỵ khôi phục trí nhớ kiếp trước, hai người vừa gặp đã quen, trở thành bạn tốt. Cậu không ngờ, Y Mỵ có lại ký ức tiền kiếp, lại còn đến học tại đại học Thần Kinh.

“Hôm nay tôi mới đến”. Ngô Bình muốn giới thiệu Hàn Băng Nghiên cho cô ấy, ai ngờ hai người lại biết nhau.

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Y Mỵ, buổi chiều tôi còn đi tìm cô nữa đấy, mà cô không có ở đấy”.

Y Mỵ: “Có chút chuyện cần phải xử lý. Băng Nghiên, cô may mắn thật đấy, gặp được người đàn ông ưu tú như Ngô Bình”.

Hàn Băng Nghiên khẽ cười: “Tôi cũng thấy vậy”.

Ngô Bình: “Tôi còn nghĩ cô sẽ không đến đây học”.

Y Mỵ: “Vốn tôi cũng không định đến, nhưng sau đó nghĩ lại, để khôi phục toàn bộ tu vi tôi phải cần một thời gian, mà thời gian này tôi cần một thân phận thích hợp. Dù sao đối với tôi thì học hành cũng không khó gì, nên tôi vẫn đến. Anh thì sao, chẳng phải anh cũng không cần sao?”

Ngô Bình: “Có đầu có đuôi, thời gian này tôi sẽ hoàn thành xong tất cả học phần”.

Y Mỵ: “Ừ, tôi cũng nghĩ vậy”.

Ba người vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

“Tháng trước tôi đi tìm bảo bối mà tôi đã giấu, kết quả gặp vài chuyện rắc rối, anh có thể giúp được không?”, Y Mỵ nói.

“Rắc rối gì?”

“Nơi tôi giấu đồ là một tiên phủ của cổ tiên nhân. Hiện tại, động tiên đó bị một đám người vây lại, bọn họ muốn mở tiên phủ nhưng một lúc lâu vẫn không mở được”.

Ngô Bình cảm thấy hứng thú, bèn hỏi cô ta: “Là những ai?”

Y Mỵ: “Bốn người Thần Thông Cảnh, mười người Bí Cảnh. Chừng đó vẫn chưa là gì, trong số bọn họ còn có một người mang theo pháp khí cực kỳ lợi hại. Tôi sợ rằng mình không phải đối thủ”.

Ngô Bình: “ Bây giờ cô đã khôi phục tu vi được bao nhiêu rồi?”

Y Mỵ: “Thần Thông trung kỳ. Đương nhiên, nếu tôi dùng phương pháp bí mật, có thể đấu với tu sĩ Đạo Cảnh tiền kỳ”.

Ngô Bìn: “Xem ra cô không muốn để lộ thực lực thực sự”.

Y Mỵ: “Thế lực kẻ thù của tôi rất lớn, đề phòng bất trắc, tôi không thể để lộ thực lực thật sự của mình”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói: “Được. Chuyện này tôi sẽ giúp cô”.

Y Mỵ cười nói: “Đồ trong tiên phủ tôi không động đến. Đến lúc đó chia cho anh một nửa. Ngoài ra, bảo bối kia của tôi, cũng chia cho anh”.

Ngô Bình đương nhiên không khách sáo, nói: “Được”.

Lúc này, có một người đàn ông cao lớn bưng khay cơm đi đến, đi thẳng ngồi xuống đối diện với Y Mỵ.

Nhìn thấy người này, Ngô Bình khá bất ngờ, chậm rãi nói: “Lâm Tôn!”

Lâm Tôn cũng nhìn Ngô Bình, nói: “Không ngờ đúng không, tôi cũng học ở đây”.

Ngô Bình nhíu mày: “Đệ tử nòng cốt của Thiên Trần Giáo như anh mà chạy đến đại học đi học sao?”

“Đệ tử nòng cốt Thái Hoàng Giáo như anh chẳng phải cũng ở đây sao?, Lâm Tôn cười như không, nói.

“Anh có chuyện sao?”, Ngô Bình không muốn nói dông dài với anh ta, nên hỏi thẳng.

Lâm Tôn múc một muỗng cơm, nói: “Nhờ anh giúp một chuyện”.

Ngô Bình rất bất ngờ, hai người vốn không phải bạn bè, thậm chí còn từng kết thù, nhưng anh ta lại nhờ mình giúp?

Lâm Tôn thở dài, nói: “Tôi muốn nhờ anh làm đạo lữ của Tsukishi Sakura”.

Lời này vừa thốt ra, Ngô Bình đã ngây người, Hàn Băng Nghiên thì tức giận, nói: “Anh Bình anh cũng không hiếm lạ gì, anh cút ra xa đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK