Không có người bảo vệ nghĩa là khả năng Hạ Ni vượt qua khiếp nạn là rất nhỏ, vì yêu ma quỷ quái sẽ gây phiền toái cho cô ấy, khiến cô ấy xui xẻo, cuối cùng sẽ trải qua một cuộc sống bi thảm và chết trong đau thương.
Ngô Bình nhìn thấy đỉnh đầu Hạ Ninh có mây đen che phủ, điều này có nghĩa là sắp có chuyện không may xảy đến với cô ấy.
“Đã ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ sáu rồi mà chết thì uổng quá”, Ngô Bình thầm nghĩ: “Mình phải tìm cách gì đó để bảo vệ cô ấy mới được”.
Nghĩ thế, anh lập tức cười nói: “Hạ Ninh, thật ra có bạn trai cũng hay mà, anh ta sẽ quan tâm, mua đồ ăn ngon và quần áo đẹp cho cô. Khi cô buồn, anh ta sẽ ở bên cạnh chọc cho cô vui”.
Hạ Ninh cười nói: “Anh đang khuyên tôi kiếm bạn trai đấy à?”
Ngô Bình: “Không phải là khuyên, là tôi gợi ý thôi. Hay từ giờ trở đi, tôi sẽ thử làm bạn trai của cô, để cô trải nghiệm những lợi ích khi có bạn trai nhé?”
Hạ Ninh sáng mắt lên: “Được đấy!”
Ngô Bình nào muốn làm bạn trai cô ấy, anh chỉ kiếm một cái cớ để tiếp cận cô ấy, tiện cho việc bảo vệ thôi.
Ngô Bình điều chỉnh lại cảm xúc rồi hắng giọng nói: “Thế bắt đầu luôn nhé?”
Hạ Ninh chớp mắt nói: “Ok!”
Ngô Bình vòng tay qua eo Hạ Ninh, sau đó ôm cô ấy vào lòng rồi hỏi: “Em thích mẫu bạn trai tính cách thế nào, tổng tài bá đạo, hay nhân vật phản diện hung ác, vương gia lạnh lùng hay cao thủ võ lâm, hay kiểu dịu dàng ấm áp, chọn chế độ đi!”
Hạ Ninh phì cười nói: “Má ơi! Có nhiều nhân vật để chọn thế cơ à? Được, thử vai tổng tài bá đạo trước đi”.
Cô ấy vừa nói dứt câu thì cả hai cùng cười phá lên.
Buổi trưa, Ngô Bình dẫn Hạ Ninh đến Hoàng Tân Lầu ăn trưa, buổi chiều lại tháp tùng cô ấy đi xem kịch nói và trượt tuyết. Tối đến thì cả hai đi tới càn quét ở con phố ăn vặt, ăn no căng bụng rồi lại đi chơi.
Chờ khi về tới sơn trang Thái Khang thì đã 11 giờ đêm.
Hạ Minh Ngọc thấy muộn vậy rồi mà Ngô Bình vẫn đưa Hạ Ninh về nhà thì tỏ ra vô cùng thất vọng, bà ấy nói với Ngô Bình: “Tiểu Ngô, mai này mà muộn rồi thì hai đứa thuê phòng ở ngoài luôn đi”.
Ngô Bình: “…”
Ngô Bình về rồi, Hạ Ninh nằm trên giường mà khoé miệng vẫn mỉm cười. Hôm nay, cô ấy thấy rất vui và thoải mái. Từ nhỏ tới lớn, đây là ngày đầu tiên mà cô ấy vui như vậy.
Hạ Ninh thầm nghĩ có một người bạn trai cũng tuyệt đấy chứ!
Về phía Ngô Bình, anh cũng đã về ngôi nhà ở vịnh Bạch Long. Đúng như anh đoán, Đường Tử Di đã ngủ, hiệu quả của đào tiên rất mạnh, ít nhất cô ấy sẽ ngủ đến sáng mai mới tỉnh được.
Anh không gọi Đường Tử Di dậy, mà dùng chân khí thuần dương để xoa bóp cho cô ấy, giúp cô ấy hấp thu hết công hiệu của đào tiên. Đào tiên sẽ làm tăng lực sinh mạng cho Đường Tử Di, ngoài ra còn giúp thể chất tốt hơn như được thay đa đổi thịt.
Ngô Bình mát xa cho Đường Tử Di một lát rồi hỏi đào tiên: “Khi nào thì mày mới kết trái hả?”
Đào tiên: “Tháng sau, giờ trời lạnh quá, mà cũng sắp hết năm rồi nên tôi không tiện kết trái”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, thế đành đợi thêm vậy”.
Anh đang chuẩn bị đi ngủ thì Diệp Huyền báo đã gửi 10 tỷ của nhà họ Tả vào tài khoản của Ngô Bình.
Nhà họ Tả đã nhiều lần đắc tội với Ngô Bình, giờ mất tiền cũng đáng. Thật ra, Diệp Huyền đã nhận được số tiền này lâu rồi, nhưng đó là khoản bất minh nên cần vài thao tác mới chuyển cho Ngô Bình được.
Nhận được tiền xong, Ngô Bình chợt nhớ đến Bao Thái ở Thạch Thành. Anh từng hạ ám thủ trong người ông ta, rồi bắt ông ta nộp ba tỷ. Từ đó trở đi, Bao Thái như lặn mất tăm, điều này khiến anh thấy hơi lạ.
“Mai đến Thạch Thành, mình phải đi nghe ngóng mới được”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Sáng hôm sau, Đường Tử Di đã tỉnh lại, cô ấy phát hiện da mình có một lớp da chết màu đen, dính trên người rất khó chịu, đã thế còn có mùi khó ngửi.
Cô ấy hét lên rôi vội vàng chạy vào nhà tắm.
Ngô Bình: “Tử Di, đó là tạp chất đảo thải từ trong cơ thể em ra, không sao đâu”.
Anh vừa nói dứt câu thì ông Hoa bay từ ngoài cửa sổ vào, sau đó đậu trên vai Ngô Bình rồi nói: “Chúng ta xuất phát thôi, đến Thạch Thành”.
Ngô Bình: “Được!”
Anh chào Đường Tử Di rồi phóng xe đến Thạch Thành.
Anh vừa lái xe vừa hỏi: “Ông từ Đường Môn tới, thế bên đó có chuyện gì không?”
Ông Hoa: “Không, nhưng Đường Môn loạn lắm, sau này cậu phải cẩn thận đấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng là Đường Môn khó mà bình yên được”.
“Đường Môn mà có thể tiến vào Địa Tiên Giới thì sẽ không xảy ra những chuyện như vậy đâu, tiếc thật!”
Ngô Bình hỏi: “Vào Địa Tiên Giới ư?”
Ông Hoa: “Ừm, với thực lực của Đường Môn thì hoàn toàn có thể vào được, sau đó chiếm đóng luôn mà”.
“Nhưng vào kiểu gì?”, Ngô Bình hỏi.
Ông Hoa: “Nếu có một tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba hoặc ba tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ hai trấn thủ là vào được thôi”.
Nghe thấy tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba, Ngô Bình nghĩ ngay đến bạn của Lạc Trường Sinh, lẽ ra anh sẽ chữa bệnh cho ông ấy, nhưng do bận nhiều việc nên giờ vẫn chưa gặp được.
Vì thế, anh gọi ngay cho Lạc Trường Sinh, trước để hỏi thăm về người nhà mình, biết mọi người đang chơi vui vẻ bên Đông Doanh thì mới hỏi tiếp: “Ông Lạc, bảo bạn ông gọi cho tôi đi, tôi đang ở Thạch Thành”.
Lạc Trường Sinh: “Vâng, để tôi gọi ông ấy luôn”.
Ngô Bình: “Mọi người định chơi ở Đông Doanh thêm mấy hôm nữa?”
Lạc Trường Sinh: “Xem chừng phải một tuần nữa, cô Mi đang chơi vui lắm”.
Ngô Bình: “Được, nếu rảnh thì tôi sẽ sang đó”.
Hơn một tiếng sau, xe của Ngô Bình đã đến Thạch Thành, anh đi thẳng đến nhà của mình ở phố Lệ Thuỷ.
Anh vừa đỗ xe xong thì thấy có hai người ở phía đối diện đi tới, họ đều có tu vi ở cảnh giới Luyện Khí.
Một người trong đó mặc đồ thể thao, đang mỉm cười rồi đưa cho Ngô Bình một điếu thuốc, hỏi: “Anh bạn, cho tôi hỏi thăm một chút”.
Ngô Bình nhận lấy điếu thuốc: “Anh hỏi thăm ai?”
Anh ta chỉ vào nhà Hạ Lam rồi hỏi: “Chủ cũ của nhà này đi đâu rồi?”
Ngô Bình biết người này có khả năng thuộc Hắc Thiên Giáo nên đáp: “Tôi không hay ở nhà nên cũng không rõ”.
Người đó gật đầu: “À, tôi đã mua lại căn nhà này rồi, sau này chúng ta sẽ là hàng xóm, có gì giúp đỡ nhau nhé”.
Ngô Bình: “Được, rảnh tôi sẽ sang chơi”.
Nói rồi, hai người ấy bỏ đi. Ngô Bình rất muốn đi theo để điều tra, nhưng hôm nay anh còn có việc quan trọng cần làm nên tạm gác chuyện này lại.
Ngô Bình vào phòng rồi hỏi Ông Hoa: “Khi nào hành động?”
Ông Hoa: “Chờ trời tối, cậu hãy làm mồi rồi nhử chủ lực của nhà họ Huy tới, sau đó mình diệt cả hội luôn”.
Ngô Bình hừ nói: “Ông bảo tôi làm mồi nhử à?”
Ông Hoa: “Nhà họ Huy ở xa đây lắm, họ phải phát hiện ra cậu thì mới có động lực mà phi đến chứ. Với thực lực của cậu thì cậu chủ nhà đó không đấu lại được, nên chắc chắn sẽ phải nhờ một cao thủ tới. Chỉ cần họ thò mặt đến là mình thành công được một nửa rồi”.
Ngô Bình: “Sau đó thì sao?”
Ông Hoa: “Nhà họ Huy sẽ xong đời”.
Vì đến tối mới hành động nên Ngô Bình bắt đầu tu luyện cách hít thở, chuẩn bị đả thông linh khiếu thứ hai.
Lần này, anh lựa chọn linh lực Ất Mộc để thực hiện.
Linh khiếu thứ hai ở đùi phải và gan. Hai tiếng sau, chờ khi gom đủ linh lực Ất Mộc, Ngô Bình bắt đầu đả thông phần này, một lần, hai lần rồi ba lần.
Sau vài lần không thành công, anh liên tục đổi cách, khiến linh lực Ất Mộc ngưng tụ thành hình cây châm, sau đó thử đâm rách vách ngoài của linh khiếu.
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, có một tiếng hét vang lên, ông Hoa đang phơi nắng trên sân thượng giật bắn mình. Cả căn nhà như rung lên.
Chương 567: Linh lực Ất Mộc
Ông Hoa vội vàng bay xuống phòng Ngô Bình thì thấy anh vẫn đang tu luyện, khí tức trong cơ thể rất khủng bố.
Ngô Bình không rảnh để nói chuyện với Ông Hoa, linh khiếu của anh đã bị linh lực Ất Mộc đồng hoá. Sau khi chân khí tiến vào linh khiếu thì đã có tính chất đặc biệt của linh lực Ất Mộc.
Linh lực Ất Mộc và tiên lực thuần dương không gây cản trở cho nhau, mà việc ai nấy làm. Ngô Bình có thể có thể phóng ra chân khí thuần dương riêng, hoặc chân khí Ất Mộc riêng.
“Cuối cùng cũng thành công rồi”, anh mỉm cười rồi mở mắt ra.
Lúc này, chợt có người gõ cửa bên ngoài.
Ngô Bình đi xuống dưới tầng mở cửa, người gõ chữa chính là hai người mới chuyển đến. Người mặc đồ thể thao cười nói: “Anh bạn, ông chủ nhà tôi muốn gặp anh”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Muốn gặp tôi thì đến đây”.
Người đó cau mày rồi nói: “Anh bạn, ông chủ tôi có thân phận cao quý, anh đừng làm căng…”
Bụp!
Ngô Bình bực mình rồi đá bay tên đó, sau đó nói với một tên khác: “Bảo chủ các người đến đây gặp tôi”.
Tên còn lại hoảng hốt, lập tức chạy đi, mặc kệ đồng bọn của mình.
Không lâu sau, cửa nhà Ngô Bình mở ra, có ba người đi vào. Sau khi nhìn thấy nhau, cả Ngô Bình và những người đó đều ngẩn ra.
Người đó chính là Trương Tây Linh của Hắc Thiên Giáo! Ông ta đã mất một cánh tay, mặt mày trông cũng già nua hơn.
“Là cậu ư!”, Trương Tây Linh bối rối: “Hoá ra cậu chưa chết”.
Lần trước khi đi vào mộ của Bình Loạn Hầu, Trương Tây Linh đã làm kinh động tới thiên thi và bị tổn thất nặng nề.
Đi theo Trương Tây Linh là hoà thượng Suraiya và Thiên Độc Ngọc Tử. Thiên Độc Ngọc Tử mất một nửa bên chân, còn hoà thượng Suraiya thì chột một mắt.
Ngô Bình cười nói: “Lâu rồi không gặp ông Trương”.
Thiên Độc Ngọc Tử cười lạnh nói: “Thằng kia, mày chưa chết cơ à! Nói mau, có phải hôm đó mày đã phát hiện ra điều gì trong mộ cổ không?”
Lần đó, Ngô Bình và Thiên Độc Ngọc Tử có xích mích với nhau, hắn nói những lời khó nghe, còn Ngô Bình đã thề sẽ giết hắn trong vòng một năm.
Anh cười nói: “Thiên Độc Ngọc Tử, bảo sao mà anh không cao lên được, tâm tư đè nặng lên đầu rồi còn đâu”.
Thiên Độc Ngọc Tử nổi điên: “Mày thích chết à?”
Hắn lấy đà bằng một chân rồi tấn công Ngô Bình, trong ấn tượng của hắn, Ngô Bình chỉ là một tu sĩ cảnh giới Thần, còn hắn đã ở cảnh giới Nhân Tiên nên muốn giết anh thì cực kỳ đơn giản. Vì thế, hắn rất coi thường Ngô Bình.
Trương Tây Linh không ngăn cản, ông ta cũng hoài nghi Ngô Bình đã cố tình trốn mất vào hôm đó.
Thấy Thiên Độc Ngọc Tử ra tay với mình, Ngô Bình hừ lạnh rồi thi triển Tinh Huy để phản công. Hai chưởng pháo va chạm, một tiếng động vang lên, cổ tay và xương cánh tay của Thiên Độc Ngọc Tử đã gãy, hắn la hét thảm thương rồi bay lùi lại.
Trương Tây Linh giơ tay đỡ lấy lưng hắn, sau đó lạnh lùng nói: “Mới mấy tháng không gặp mà cậu đã đột phá lên cảnh giới Nhân Tiên rồi!”
Ngô Bình rút kiếm Hắc Long ra rồi lạnh giọng nói: “Ông Trương, hôm nay tôi phải giết Thiên Độc Ngọc Tử, ông tránh ra”.
Trương Tây Linh cười lạnh: “Cậu định giết người của tôi ngay trước mặt tôi ư? Cậu mới ở cảnh giới Nhân Tiên thôi, lấy đâu ra tư cách ra lệnh cho tu sĩ Địa Tiên hả?”
“Tu sĩ Địa Tiên thì giỏi lắm chắc”, ông Hoa bay ra rồi đậu lên vai Ngô Bình rồi nói với anh: “Lấy thẻ gỗ mun ra loè họ đi”.
Ngô Bình nghe thấy thế thì làm theo ngay. Nhìn thấy tấm thẻ đó, Trương Tây Linh biến sắc mặt rồi hỏi: “Cậu là truyền nhân của Vu bà bà ư?”
Ngô Bình lập tức mạnh dạn nói: “Không liên quan đến ông! Tránh ra, để tôi giết Thiên Độc Ngọc Tử!”
Trương Tây Linh cau mày: “Ngô Bình, dù cậu là người của Vu bà bà, nhưng cũng không được ức hiếp Hắc Thiên Giáo. Cậu muốn giết Thiên Độc Ngọc Tử thì phải bước qua xác tôi đã”.
Ngô Bình cười lạnh: “Được thôi, đao kiếm vô tình, ông cẩn thận đấy!”
Dứt lời, anh vung kiếm lên chém Thiên Độc Ngọc Tử.
Trương Tây Linh hét lên rồi lao tới tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình không hề hoảng sợ, anh dốc toàn lực tấn công. Chiếc bao tay ẩn dưới lớp áp đánh lên tay của Trương Tây Linh, làm tay ông ta đau nhói, sau đó bay ra xa.
Vèo!
Trương Tây Linh lùi bước, Thiên Độc Ngọc Tử thấy có một đường kiếm màu đen ập xuống đầu thì hét lên, sau đó vô thức giơ tay lên đỡ rồi lùi lại.
Nhưng không kịp nữa rồi, vì tốc độ của Ngô Bình nhanh hơn hắn nhiều. Chỉ thấy một đường kiếm màu đen loé lên, đầu người rơi xuống đất, mắt vẫn đang trợn trừng, chết rồi mà vẫn còn vẻ hoảng sợ và không cam tâm.
Thi thể mất đầu của Thiên Độc Ngọc Tử đứng như trời trồng, một lát sau mới đổ xuống.
“Cậu!”, Trương Tây Linh không cứu viện kịp nên vừa tức vừa ngạc nhiên.
Ngô Bình thu kiếm lại rồi nói với Trương Tây Linh: “Trương Tây Linh, nếu ông muốn trả thù cho hắn thì tốt nhất hãy ra tay luôn đi”.
Trương Tây Linh hít sâu một hơi rồi nói: “Thôi, người đã bị cậu giết rồi, tôi ra tay còn làm gì được nữa”.
Không phải Trương Tây Linh không muốn ra tay, mà vì cảm thấy Ngô Bình rất khủng khiếp. Ban nãy, ông ta đã dồn hết sức vào một chưởng, không ngờ vẫn bị đánh bay! Không biết tên này giờ mạnh đến mức nào rồi nữa?
Huống hồ, ông ta cung không muốn đắc tội với Vu bà bà. Bà ấy là cao nhân cảnh giới Địa Tiên tầng thứ tư, ông ta không dây vào được.
Ngô Bình: “Nếu ông không ra tay thì mời về cho”.
Trương Tây Linh sầm mặt rồi quay người bỏ đi. Hoà thượng hoà thượng Suraiya bê thi thể của Thiên Độc Ngọc Tử rồi lặng lẽ đi theo.
Ông Hoa nói: “Nếu tôi là cậu thì đã giết cả ba luôn rồi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Dẫu sao Trương Tây Linh cũng là cao thủ cảnh giới Địa Tiên, hơn nữa vẫn còn thủ pháp chưa thi triển. Nếu phải liều mạng, tôi cũng khó mà giết được ông ta, vớ vẩn còn bị thương ấy chứ”.
Ông Hoa: “Đám này tự nhiên xuất hiện ở đây, kiểu gì cũng có chuyện”.
Ngô Bình: “Chỉ cần đừng chọc vào tôi là được”.
Anh tiếp tục tu luyện, linh lực Ất Mộc chảy khắp cơ thể. Hiệu quả của nó tốt hơn tiên lực thuần dương nên giúp ích cho cơ thể nhiều hơn.
Điều kỳ diệu nhất là sức mạnh này phù hợp để luyện đan.
Không biết trời đã tối từ bao giờ, Ngô Bình chuẩn bị đến buổi đấu giá ngầm của Thạch Thành. Tối nay, cậu chủ của nhà họ Huy là Huy Thuỵ Trạch cũng sẽ tới tham gia.
Nếu Ngô Bình cũng xuất hiện ở buổi đấu giá, chắc chắn Huy Thuỵ Trạch sẽ ra tay với anh, mà nếu thế thì kế hoạch của anh thành công một nửa rồi.
Ông Hoa nói cho Ngô Bình biết đồ trong buổi đấu giá này đều có giá trên trời nên cực kỳ quý hiếm. Mỗi năm chỉ tổ chức một lần, mỗi lần có mười món.
Ngô Bình lái xe đến một nông trường ở ngoại ô tên là Khẩn Lợi.
Nông trường này khá lâu đời rồi, diện tích canh tác khoảng 100 mẫu.
Ngô Bình lái xe vào bãi đậu xe, sau đó đi vào trong. Qua một cánh cửa lớn, anh lấy thiệp mời ra, vì phải có thiệp thì mới được vào.
Anh vừa vào trong đã có người ra dẫn đường, đi thêm vài trăm mét thì họ tiến vào một căn phòng kính rất rộng. Phòng này có diện tích hơn 1000 mét vuông, nóc nhà bằng thuỷ tinh.
Sàn trong nhà kính được lát bằng gỗ và thảm lông dê, hai bên tường treo tranh sơn dầu, trần nhà có đèn sáng chói.
Ngô Bình đi thêm một lát thì nhìn thấy những người tham gia buổi đấu giá lần này.
Cạnh đó là tiệc tự phục vụ, thích ăn gì thì lấy. Còn nhiều nhân viên phục vụ đang đi qua đi lại.
Ngô Bình vừa liếc nhìn đã thấy một người quen là Đào Như Tuyết.
Cô ấy đang nói chuyện với mấy người khác, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Ngô Bình nên cô ấy vui mừng rồi đi tới.
“Ngô Bình, anh cũng đến đây à?”, cô ấy hỏi.
Chương 568: Quỷ trùng ăn não
Ngô Bình cũng cảm thấy ngạc nhiên, nói: “Thì anh đến tham gia buổi đấu giá thôi, em cũng thế à?”
Đào Như Tuyết gật đầu: “Buổi đấu giá hôm nay có một cây linh chi nghìn năm, em rất thích”.
Những người khác cũng đi về phía họ, một người thanh niên khoảng ngoài 20 tuổi mặc vest cười nói: “Như Tuyết, Giới thiệu một chút chứ nhỉ?”
Đào Như Tuyết nói: “À, giới thiệu với mọi người, đây là Ngô Bình - bạn học kiêm bạn thân của tôi. Ngô Bình, đây là Vương Thận, đối tác của em”.
Vương Thận cười nói: “Không biết anh Ngô làm trong ngành nào?”
Vương Thận không phải người trong giới tu hành, vì thế không biết năng lực của Ngô Bình.
Ngô Bình đáp: “Tôi là bác sĩ”.
“Ra là bác sĩ, được đấy! Anh còn trẻ thế này, chắc mới tốt nghiệp hả? Nhà chúng tôi cũng đầu tư vào nhiều bệnh viện, nếu anh có hứng thú thì tôi có thể xếp công việc cho”, Vương Thận nói với giọng rất kiêu ngạo.
Đào Như Tuyết cười nói: “Ngô Bình là một thần y nức tiếng xa gần, bệnh của tôi trước kia cũng do anh ấy chữa khỏi”.
Thấy Đào Như Tuyết tâng bốc Ngô Bình như vậy, Vương Thận cảm thấy không vui, gần đây anh ta đang theo đuổi Đào Như Tuyết. Nhà họ Vương chủ yếu kinh doanh dược phẩm và dụng cụ y tế, nếu hai nhà bắt tay với nhau thì sẽ cùng phát triển vững mạnh.
Nửa năm trở lại đây, tập đoàn Miêu Dược của nhà họ Đào phát triển nhanh chóng mặt, mức doanh thu trong năm phải đạt tới 150 tỷ, lợi nhuận phải đến 30 tỷ.
Giá cổ phần của Miêu Dược cũng tăng chóng mặt, tăng từ hơn 200 tỷ lên hơn 500 tỷ rồi. Ngoài ra, theo thông báo của họ thì sang năm, mức doanh thu của họ phải đạt 200 tỷ, lợi nhuận tăng lên thành 40 tỷ. Đến lúc ấy, giá trị của Miêu Dược sẽ tăng vọt.
Vương Thận không hề biết Miêu Dược phát triển được như vậy là nhờ Ngô Bình, anh đã giao cho Đào Như Tuyết làm đại lý loại thuốc mới, sau đó giới thiệu cho nhà họ Thiệu, để hai nhà cùng hợp tác. Chờ khi loại thuốc bổ gan mới ra, anh sẽ lại cho Đào Như Tuyết đẩy mạnh tiêu thụ tiếp.
Vương Thận phát hiện Đào Như Tuyết có thái độ rất thân thiết với Ngô Bình, đây không phải chuyện tốt với anh ta nên lập tức nói: “Thế ư? Trùng hợp quá, tôi cũng quen một bác sĩ nổi tiếng, ông ấy cũng đang ở đây, để tôi giới thiệu cho hai người làm quen nhé?”
Không chờ Ngô Bình đồng ý, Vương Thận đã đi tới vẫy tay với một người đàn ông trung niên rồi cười nói: “Thần y Vạn!”
Người đàn ông cười đáp: “Cậu Vương, tôi cũng đang tìm cậu đây”.
Vương Thận: “Thần y Vạn. Tôi vừa gặp một tiểu thần y, cùng ngành với ông đấy”.
Người này chính là Vạn Phùng Xuân, Ngô Bình đã nghe danh của ông ta từ lâu, hai người cũng đã từng gặp mặt.
Vạn Phùng Xuân trông chỉ như mới ngoài 40, ông ta để ba chòm râu, dáng người không cao, đầu nhọn, mặt dài, mắt híp. Khi ông ta nhìn thấy Ngô Bình thì chợt sứng người rồi thốt lên: “Là cậu ư!”
Lần trước, ông ta đã thua Ngô Bình về y thuật và mất cái túi xanh nên giờ vẫn hận anh thấu xương. Nay gặp lại, ông ta lập tức thấy lo, thậm chí là hoảng sợ.
Ngô Bình cười híp mắt nhìn ông ta rồi nói: “Ông Vạn, lâu lắm mới gặp”.
Vạn Phùng Xuân cười gượng: “Thần y Ngô, lâu không gặp cậu, giờ vẫn ổn chứ?”
Ngô Bình: “Ổn lắm, ông thì sao?”, nói rồi, anh quan sát ông ta một lượt xem còn vật quý nào khác không.
Vạn Phùng Xuân căng thẳng nên nụ cười cứ cứng dần.
Ngô Bình chợt túm lấy tay Vạn Phùng Xuân, ông ta chỉ thấy một luồng sức mạnh kỳ lạ tiến vào cơ thể mình: “Cậu ở cảnh giới Nhân Tiên rồi ư?”
Vương Thận nghệt mặt ra, gì cơ? Sao một thần y nổi tiếng như Vạn Phùng Xuân lại phải khúm núm với Ngô Bình thế? Lẽ nào anh đúng là thần y thật?
Ngô Bình cau mày, anh vừa kiểm tra người Vạn Phùng Xuân một lượt thì phát hiện ông ta có vấn đề, có một luồng sức mạnh kỳ lạ đang vây quanh não bộ của ông ta.
Anh hỏi: “Ông Vạn, đầu ông có vấn đề à?”
Nếu là người khác thì Vạn Phùng Xuân đã nổi đoá rồi chửi thẳng mặt rồi, nhưng đây lại là Ngô Bình nên ông ta chợt mừng rỡ rồi hỏi: “Cậu phát hiện ra ư?”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Trong đầu ông có thứ gì thế?”
Vạn Phùng Xuân vội kéo anh ra một chỗ rồi thì thầm: “Thần y Ngô, xin cậu hãy cứu tôi”.
Ngô Bình: “Thì ông phải kể tình trạng cho tôi nghe đã, không thì tôi biết cứu kiểu gì, ông lại làm trò thất đức gì đúng không?”
Vạn Phùng Xuân cười trừ rồi kể lại mọi chuyện.
Tháng trước, Vạn Phùng Xuân gặp một bệnh nhân mắc bệnh lạ, người đó luôn miệng kêu đau đầu. Sau khi bắt mạch, ông ta phát hiện trong đầu người có một con ký sinh trùng. Vì thế, ông ta đã dùng thuật châm cứu và thuốc để dụ nó ra.
Con trùng ấy dài nửa mét, mảnh như sợi tơ, nó vừa chui ra đã bay lên, sau đó nhảy vào mắt trái của Vạn Phùng Xuân, sau đó chui vào trong đầu ông ta.
Vạn Phùng Xuân sợ hết hồn, vội vàng dùng cách ban nãy để dụ nó ra, nhưng không có tác dụng. Từ đó, ngày nào ông ta cũng bị đau đầu, sống không bằng chết.
Hôm nay, ông ta đến buổi đấu giá với hi vọng mua được ít dược liệu quý để xử con ký sinh trùng ấy.
Ngô Bình nghe xong thì cười nói: “Ông xui rồi, đến ký sinh trùng thời tiền sử mà cũng gặp”.
Vạn Phùng Xuân trợn tròn mắt: “Cậu biết nó à?”
Ngô Bình gật đầu: “Nó tên là quỷ trùng ăn não, vô hình vô chất nên rất khó chữa. Khi ông chữa trị cho bệnh nhân, nó cố ý chui ra để chuyển sang đầu ông đấy, vì tu vi của ông cao hơn nên não sẽ ngon hơn”.
Vạn Phùng Xuân muốn bật khóc: “Thần y Ngô, xin cậu hãy cứu tôi”.
Ngô Bình nói: “Cũng được thôi, nhưng tôi nghe nói phí chữa bệnh của ông cao lắm. Mà y thuật của tôi lại cao siêu hơn ông nên phí chữa bệnh cũng không thấp đâu”.
Vạn Phùng Xuân vội nói: “Được, bao nhiêu cũng được”.
Ngô Bình: “Rồi, chờ đấu giá xong rồi tôi xem cho”.
Vạn Phùng Xuân thở phào một hơi, bao thù hằn trước kia với Ngô Bình đã bay hết sạch, ông ta cười nói: “Thần y Ngô, trước kia tôi có mắt như mù, cậu bỏ qua cho tôi nhé. Sau này, nếu tôi gặp bệnh khó chữa thì sẽ giới thiệu cho cậu”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Ông Vạn, hôm nay ông đang nhắm đến loại dược liệu nào?”
Vạn Phùng Xuân lập tức lấy một tờ danh sách ra, bên trên có liệt kê các sản phẩm trong buổi đấu giá, Ngô Bình đọc qua rồi nói: “Có ba linh dược cơ à!”
Vạn Phùng Xuân gật đầu: “Tôi đang định đấu giá thuỷ tinh Địa Tâm, nó thuần dương nên chắc xử lý được con quỷ trùng ăn não”.
Ngô Bình: “Ông nghĩ đúng đấy, nhưng trong thuỷ tinh chứa nguyên lực địa hoả nên ông không điều khiển được đâu. Vớ vẩn còn tự thiêu đấy”.
Vạn Phùng Xuân cười trừ: “Tại không còn cách nào khác nên tôi phải liều thôi, giờ có cậu giúp tôi rồi thì tôi không phải mạo hiểm nữa”.
Ngô Bình: “Thế này đi, ông hãy đấu giá món đó cho tôi, coi như phí chữa bệnh”.
Vạn Phùng Xuân mừng rỡ: “Được, cứ để tôi”.
Vương Thận đứng ở phía xa thấy Vạn Phùng Xuân cung kính theo đuôi Ngô Bình mà phát chán, anh ta thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Anh ta hỏi Đào Như Tuyết: “Như Tuyết, rốt cuộc anh bạn của em có lai lịch thế nào?”
Đào Như Tuyết hiểu ý của Vương Thận nên đáp: “Anh không nghe thấy Vạn Phùng Xuân nói gì sao? Anh ấy ở cảnh giới Nhân Tiên rồi”.
Vương Thận: “Nhân Tiên gì cơ?”
Đào Như Tuyết không giải thích mà nói: “Y thuật của anh ấy hơn Vạn Phùng Xuân nhiều”.
Vương Thận trầm mặc, nhờ tài y thuật phi phàm mà Vạn Phùng Xuân trở thành y vương của tỉnh Nam Ngũ, vậy mà Ngô Bình còn giỏi hơn ông ta, rốt cuộc anh tài năng đến mức nào?
Chương 569: Chi Nhân Chi Mã
Lúc này, trên sân khẩu chợt vang lên tiếng nói.
“Thưa các quy vị khách quý, buổi đấu giá Kim Thuỵ mỗi năm diễn ra một lần chuẩn bị bắt đầu, mời quý vị ổn định chỗ ngồi”.
Các quan khách lập tức về chỗ, để chờ buổi đấu giá diễn ra.
Đào Như Tuyết ngồi cạnh Ngô Bình rồi cười nói: “Cách đây không lâu, em gọi cho anh mà anh bơ em nhé”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Mấy tháng anh không lên mạng rồi, có chuyện gì thì phải gọi thẳng cho anh chứ”.
Đào Như Tuyết: “Anh là đàn ông cơ mà, lẽ ra phải chủ động gọi cho em chứ?”
Ngô Bình mỉm cười rồi nói sang chuyện khác: “Như Tuyết, tối nay em định mua linh chi hả?”
Đào Như Tuyết lấy danh sách đấu giá ra rồi nói: “Nó đây, là linh chi nghìn năm đấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Để anh nhìn hộ em xem có giá trị thật không nhé”.
Vạn Phùng Xuân cũng ngồi cạnh Ngô Bình, ông ta cười nói: “Thần y Ngô, cậu có ưng món nào chưa?”
Ngô Bình liếc nhìn danh sách rồi nói: “Sản phẩm đấu giá thứ hai là một viên thiên thạch, tôi đang chờ xem thế nào. Còn có món thứ chín là cái tổ trùng đóng băng nữa”.
Vạn Phùng Xuân nói: “Thần y Ngô đã nhắm đến thì chắc chắn không phải vật tầm thường”.
Loáng cái, người dẫn chương trình đã bước lên sân khấu, đó là một ông lão, ông ấy cười nói: “Thưa các vị, sản phẩm đấu giá đều tiên chuẩn bị xuất hiện rồi, mọi người chuẩn bị đi ạ”.
Mọi người đều nhao lên nhìn lên sân khấu, ngay sau đó đã nhìn thấy một cây linh chi lớn đang người đẩy ra.
Người dẫn chương trình: “Đây là một cây linh chi nghìn năm, sinh trưởng trên núi tuyết có độ cao hơn 6000 mét, giá trị dược tính không thể đoán được, mỗi lần tăng giá ít nhất là 500 triệu”.
Ngô Bình nhìn từ xa đã thấy trong cây linh chi này có hai lỗ thủng to như quả bóng bàn, trong đó có chưa một hình người và một hình ngựa.
Chi Nhân Chi Mã?
Tim Ngô Bình đập như đánh trống, anh nói với Đào Như Tuyết: “Như Tuyết, em nhường anh cây linh chi này nhé. Bao giờ về, anh sẽ bù cho em một củ sâm vương”.
Đào Như Tuyết sáng mắt lên nói: “Anh có sâm vương à?”
Ngô Bình: “Sâm vương nhị phẩm hẳn hoi, anh mua mất 15 tỷ đấy”.
Đào Như Tuyết cười nói: “Thế thì em ngại lắm, cây linh chi này sao sánh bằng củ nhân sâm ấy được”.
Ngô Bình: “Cứ dùng được là được”.
Loáng cái, bên dưới đã có người trả giá.
“Tôi trả 5 tỷ”, người đó ngồi ở hàng ghế đầu. Ngô Bình liếc nhìn thì thấy đó là Huy Thuỵ Trạch của nhà họ Huy.
Ngay sau đó đã có người khác trả 6 tỷ, tiếp đó giá cứ tăng lên vù vù lên 8 tỷ. Giá này là vừa tầm với một cây linh chi nghìn năm rồi nên chỉ còn lại hai người cạnh tranh với nhau.
“Tám tỷ rưỡi”, Ngô Bình bắt đầu tham gia.
Huy Thuỵ Trạch ngoái lại nhìn, khi thấy là Ngô Bình thì anh ta tỏ vẻ lạnh lùng rồi lên tiếng: “9 tỷ”.
Người đang cạnh tranh với Huy Thuỵ Trạch nghe thấy giá này thì bỏ cuộc luôn.
Ngô Bình: “10 tỷ”, anh cố ý tăng hẳn một tỷ, mục đích là kích động Huy Thuỵ Trạch.
Anh ta cau mày, thật ra anh ta cũng không quá cần cây linh chi này, nhưng thái độ của Ngô Bình khiến anh ta rất bực mình nên lạnh giọng nói: “11 tỷ”.
Ngô Bình: “12 tỷ”.
Huy Thuỵ Trạch quay lại rồi làm động tác cứa cổ để uy hiếp Ngô Bình.
Ngô Bình cười lạnh một tiếng, sau đó dựng ngón tay giữa lên với anh ta.
Huy Thuỵ Trạch không nâng giá tiếp nữa, cuối cùng cây linh chi nghìn năm đã thuộc về Ngô Bình.
Sau đó, món đồ đấu giá thứ hai đã lên sàn. Đó là một khối thiên thạch to như quả hưa hấu đang toả ra hai tia sáng màu lam và đỏ.
Người dẫn chương trình nói: “Thưa các vị, đây là khối thiên thạch ngoài trái đất, chúng tôi đã mang đi giám định rồi, khối kim loại ở bên trong có một thuộc tính đặc biệt, giá khởi điểm của nó là 10 tỷ, mỗi lần tăng giá ít nhất 1 tỷ”.
Ngô Bình nhìn chăm chú vào khối thiên thạch đó rồi nghĩ thầm: Chắc là Âm Dương Thần Thiết.
Nó có thể dùng làm pháp khí, vì là một loại kim loại cực hiếm. Ngoài ra, nó còn có thể dùng để chế tạo trận pháp.
Mọi người bắt đầu đấu giá, giá của khối thiên thạch đã được thổi lên thành 15 tỷ, Ngô Bình cũng tham gia, anh trả 16 tỷ.
“17 tỷ”, thấy Ngô Bình tham gia, Huy Thuỵ Trạch cũng chen vào.
Sau đó, giá đã được đẩy lên thành 20 tỷ, Ngô Bình nói: “21 tỷ”.
Huy Thuỵ Trạch: “22 tỷ”.
“23 tỷ”, Ngô Bình bình tĩnh tăng giá, anh đang có 80 tỷ tiền mặt nên dư sức đấu với Huy Thuỵ Trạch.
“24 tỷ”.
Ngô Bình mỉm cười mà không tranh nữa. Tối nay, nhà họ Huy sẽ bị tiêu diệt, rồi khối thiên thạch này sẽ thuộc về anh thôi.
Huy Thuỵ Trạch cứ tưởng Ngô Bình sẽ theo đến cùng, ai dè anh lại bỏ cuộc, anh ta tỏ rõ vẻ khó chịu. Trước đó, mua khối thiên thạch này không hề nằm trong kế hoạch của anh ta.
Các món đồ tiếp theo được mang lên đấu giá, nhưng Ngô Bình đã hết hứng thú. Trong khi đó, Vạn Phùng Xuân đã mua được thuỷ tinh Địa Hoả với giá 10 tỷ 500 triệu.
Cuối cùng đã đến món đồ thứ chín, đó là khối hoá thạch có một tổ ong ở bên trong
Người dẫn chương trình nói: “Thưa quý vị, đây là tổ trùng thời tiền sử, các chuyên gia nhận định nhộng ong bên trong có tác dụng kỳ diệu. Tổ ong tiền sử có giá khởi điểm là 6 tỷ, mỗi lần trả giá ít nhất 500 triệu.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì phát hiện đó không phải nhộng ong, vì nhộng ong đã bị môt con trùng chén lâu rồi.
Đây là một loại bọ cánh cứng có màu đỏ, trong tổ ong này có bảy con bọ cánh cứng với kích thước khác nhau, nhưng chung một giống. Ngoài ra vẫn còn một ít mật ong, khoảng vài cân gì đó.
Trên vỏ của con bọ cánh cứng có phù văn tự nhiên, thấy thế, Ngô Bình biết ngay chúng chính là loại bọ cánh cứng Độc Hoả của thời Tiên Quốc.
Chúng có thể phóng ra chín loại độc hoả. Ngọn lửa này có thể thiêu chết tu sĩ Thiên Tiên nên vô cùng đáng sợ. Tuy là vậy, nhưng các cao thủ thời Tiên Quốc vẫn không màng nguy hiểm để đi khắp nơi bắt chúng, sau đó luyện thành hoá thân.
Loài bọ cánh cứng này rất cứng đầu, nước lửa bất xâm, lại không có kẻ thù trong tự nhiên. Hơn nữa, độc hoả của chúng có thể giết chết tu sĩ Tiên Thiên, không thể hoá giải nên dùng chúng để luyện thành hoá thân là sự lựa chọn hàng đầu.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định mua nó.
Mọi người không mấy hứng thú với tổ trùng này nên Ngô Bình đã mua được với giá 8.5 tỷ.
Sau đó đến món cuối cùng, Ngô Bình phát hiện ngay khi thấy nó, Huy Thuỵ Trạch đã ngồi thẳng dậy như sốt sắng lắm.
Anh bắt đầu quan sát thứ này.
Đó là một khối lập phương màu vàng cao 20 phân, mặt ngoài có phù văn kỳ lạ.
Người dẫn chương trình nói: “Thưa các vị, đây là báu vật của châu Âu, tên là Bí Lập Phương. Nghe nói, bên trong nó có chứa một bí mật kinh thiên. Nhưng từ trước đến nay, chưa người châu Âu nào khai phá được. Bây giờ, nó được mang ra bán đấu giá với giá khởi điểm là 35 tỷ, mỗi lần trả giá thấp nhất 5 tỷ”.
Ngô Bình nhìn chăm chăm vào khối lập phương ấy thì thấy bên trong rất mơ hồ, đến đôi mắt xuyên thấu của anh cũng không nhìn rõ được.
Chương 570: Thần Chiếu
Phiên đấu giá bắt đầu, giá đã được đẩy lên thành 38 tỷ, có hơn sai người cạnh tranh với nhau, không ai chịu lùi bước.
Ngô Bình đang do dự không biết có nên mua khối này không thì trong đầu chợt vang lên một giọng nói: “Thần y Ngô, tôi biết lai lịch của thứ này, xin cậu đừng bỏ qua nó”.
Ngô Bình biết có người đang dùng thần niệm để nói chuyện với mình nên hỏi: “Ông là ai?”
Người đó đáp: “Tôi là Thần Chiếu, bạn của Lạc Trường Sinh”.
Ngô Bình cười nói: “Hoá ra là bạn của Lạc Trường Sinh, sao ông biết tôi ở đây?”
Thần Chiếu: “Tôi đến tham gia đấu giá, không ngờ lại gặp được thần y Ngô nên đang thấy rất mừng”.
Ngô Bình: “Ông bảo tôi mua khối này ư? Ông biết lai lịch của nó à?”
Thần Chiếu: “Theo tôi biết thì Bí Lập Phương này có từ thời Tiên Quốc và tên là Tiên Cơ, nó là vật ngoài trái đất, thuộc một thế lực tiên đạo cực lớn mạnh. Còn dùng để làm gì thì tôi không rõ, nhưng chắc chắn nó rất phi thường nên đáng để mua đấy ạ”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi cắn răng tham gia đấu giá.
“40 tỷ”, anh nói.
“41 tỷ”, có người theo ngay.
“42 tỷ”, Ngô Bình nói tiếp.
Loáng cái, giá đã lên 50 tỷ, giờ chỉ còn lại ba người cạnh tranh với nhau, gồm Huy Thuỵ Trạch, Ngô Bình và một người đàn ông châu Âu để râu quai nón.
“51 tỷ”, Ngô Bình tiếp tục trả giá. Theo anh thấy, mình hay Huy Thuỵ Trạch mua được món này đều như nhau, vì không lâu nữa, tất cả đồ của nhà họ Huy sẽ thuộc về anh thôi.
Huy Thuỵ Trạch lườm Ngô Bình rồi nói: “52 tỷ”.
Hình như người đàn ông râu quai nón cũng quyết mua bằng được khối lập phương này nên cũng theo đến cùng.
Lúc này, giọng nói của Thần Chiếu lại vang lên: “Thần y Ngô, tôi nghe người đàn ông râu quai nón nói chuyện điện thoại với ai đó rằng ông ta có 20 tỷ Ero, nếu không vượt qua số tiền này thì ông ta sẽ mua được”.
Ngô Bình cười trừ: “Đổi sang tiền mình là 150 tỷ, tôi không tranh được đâu”.
“Nếu thần y Ngô cần thì tôi có thể khiến ông ta ngừng đấu giá”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Được, phiền ông”.
Quả nhiên, người đàn ông râu quai nón lập tức bất động, mặt nghệt ra. Ngay sau đó, Huy Thuỵ Trạch đã trả lên 54 tỷ.
“53 tỷ lần một, 54 tỷ lần hai… chốt!”, người dẫn chương trình gõ bía, cuối cùng khối lập phương đã thuộc về Huy Thuỵ Trạch.
Buổi đấu giá kết thúc, Ngô Bình lấy đồ rồi trả tiền, sau đó chào Đào Như Tuyết rồi ra về.
Anh vừa đi ra ngoài rồi tới xe thì đã có nhiều người xuất hiện ở gần đó.
“Thằng kia, mày cũng to gan đấy”, một giọng nói đầy vẻ tức giận vang lên.
Ngô Bình ngoảnh lại thì thấy Huy Thuỵ Trạch đang nhìn mình chằm chằm.
Anh cười lạnh nói: “Lần trước để anh chạy thoát mất, sao rồi, về nhà nên to gan hơn rồi à mà dám tới chọc vào tôi tiếp?”
Huy Thuỵ Trạch sầm mặt nói: “Thằng kia, lần trước là tao chuẩn bị không kỹ, nhưng lần này thì khác, mày chết chắc rồi”.
“Thế à?”, Ngô Bình hừ nói: “Ở đây không tiện ra tay, đi theo tôi”.
Huy Thuỵ Trạch nói: “Cũng được, để tao cho mày sống thêm một lát nữa”.
Ngô Bình không lái xe mà đi bộ. Đi được một lúc thì anh bước vào một rừng cây, sau đó đứng lại.
Nhóm Huy Thuỵ Trạch đi theo, anh ta cười nói: “Chỗ này được đấy, mày cũng chết đúng chỗ”.
Ngô Bình nhìn họ thì thấy người đi theo Huy Thuỵ Trạch ở cảnh giới Nhân Tiên, anh nói: “Có hai tu sĩ Nhân Tiên này mà anh định đối phó tôi à?”
Huy Thuỵ Trạch tỏ vẻ bỡn cợt nói: “Ai bảo chỉ có tu sĩ Nhân Tiên hả?”
Anh ta vừa nói dứt câu, đã có một bóng xám lao từ trên cao xuống.
Người đó là một ông lão mặc đồ màu xám, tuổi khoảng sáu, bảy mươi, dáng người nhỏ, đôi mắt lạnh băng đáng sợ.
Huy Thuỵ Trạch nói: “Ông tư, tên này mạnh phết đấy, còn có Trảm Quỷ Phù nữa. Phiền ông ra ta xử lý nó giúp tôi”.
Ông lão nói: “Trẻ vậy mà đã có tu vi cao như này rồ, đúng là nhân tài. Nhưng tiếc quá, cậu phải chết ngay thôi”.
Trong đầu Ngô Bình lại vang lên giọng nói của Thần Chiếu: “Thần y Ngô, người này ở cảnh giới Địa Tiên, thực lực khá mạnh, có cần tôi giúp không?”
Ngô Bình nói: “Được, phiền ông”.
Anh vừa nói dứt câu thì có gió lớn nổi lên, đất cát bay mù mịt. Chờ khi mọi người mở được mắt ra thì ông lão mặc đồ màu xám đã không thấy đâu nữa, hình như đã bị gió cuốn đi rồi.
Huy Thuỵ Trạch hoảng loạn gọi: “Ông tư, ông tư…”
Nhưng anh ta gọi khản cả giọng mà cũng không thấy người đâu.
Ngô Bình cười nói: “Anh Huy, đừng gọi nữa, ông tư của anh không về nữa đâu”.
Huy Thuỵ Trạch gào lên: “Thằng khốn! Mày đã làm gì thế hả?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Huy Thuỵ Trạch, giờ không còn tu sĩ Địa Tiên bảo vệ anh nữa, anh còn giết được tôi không?”
Huy Thuỵ Trạch nghiến răng nói: “Kể cả thế thì mày vẫn phải chết, Tự Quỷ, ra hết đi”.
Ngay sau đó, 12 luồng hắc khí xông ra từ trong người Huy Thuỵ Trạch, tiếp đó gào thét tấn công Ngô Bình. Cùng lúc đó, Huy Thuỵ Trạch quay đầu bỏ chạy, anh ta biết mình không đánh lại Ngô Bình nên đành trông chờ Tự Quỷ cầm chân anh để mình thoát thân.
Song, Ngô Bình đang đeo trên cổ chuỗi hạt châu có 36 hạt, chúng toả ra ánh sáng đặc biệt, khiến bầy Tự Quỷ không dám lại gần. Anh không chút chần chừ mà đuổi theo Huy Thuỵ Trạch.
Hai vệ sĩ của Huy Thuỵ Trạch hét lên rồi tấn công Ngô Bình từ hai phía, anh giơ hai tay lên đánh bay họ, sau đó thong thả giữ Huy Thuỵ Trạch lại.
Huy Thuỵ Trạch dựng tóc gáy rồi hét lên: “Không được giết tao!”
Ngô Bình đương nhiên không giết anh ta ngay, mà lấy hết đồ anh ta vừa đấu giá được, sau đó mới tát cho anh ta một cái, nói: “Anh Huy, anh oai lắm cơ mà? Giờ thấy sao hả?”
Huy Thuỵ Trạch tức muốn hộc máu, nhưng đang yếu thế nên đành nhịn: “Ngô Bình, đúng là mày rất mạnh, nhưng nhà họ Huy tao là thế lực lớn của Địa Tiên Giới, mày không đấu lại được đâu! Giờ mày hãy thả tao ra và trả tao đồ, tao sẽ xí xoá chuyện trước kia”.
Ngô Bình lại tát cho anh ta thêm cái nữa: “Nghe anh nói thế, tôi lại càng muốn chiêm ngưỡng thực lực của nhà anh đấy”.
Dứt lời, Ngô Bình đá cho Huy Thuỵ Trạch một phát rồi nói: “Tôi ở Thạch Thành chờ người nhà anh”, nói rồi, anh bỏ đi luôn.
Huy Thuỵ Trạch tức run người, tên này quá ngông. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mình sẽ cho nó sống không bằng chết! Phải thông báo cho gia chủ ngay, để người truy sát nó mới được”.
Ngô Bình đi được một đoạn thì đứng lại nói: “Ông Thần, ông ra đi”.
Một bóng người âm u xuất hiện. Đó là một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi, mặc áo bào màu xám, đầu búi tóc và dùng châm để cố định.
Ông ấy chắp tay với Ngô Bình: “Thần y Ngô!”
Ngô Bình: “Ông Thần, cảm ơn ông”.
Người này chính là Thần Chiếu, cao thủ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba. Ông ấy cười nói: “Thần y đừng khách sáo, dù tôi không ra tay thì cậu vẫn xử được họ mà”.
Ngô Bình: “Ông xử lý người đó rồi à?”
Thần Chiếu đáp: “Tôi đánh ngất ông ta rồi ném trong núi thôi, chờ ông ta tỉnh lại thì sẽ quên hết”.
Ngô Bình nói: “Xem ra ông Thần là người lương thiện, không thích sát sinh”.
Thần Chiếu nói: “Tốt nhất nên vậy, để tránh gánh nghiệp”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng”.
Sau đó, anh dẫn Thần Chiếu về khách sạn, vào phòng rồi nói: “Ông Thần, vết thương của ông rất nặng, tôi phải chuẩn bị ít đồ đã”.
Trên đường vềm anh đã nắm qua về tình trạng của Thần Chiếu. Thần hồn của ông ấy bị tổn hại, trong người còn có một luồng tà lực đang cắn nuốt sức sống.
Thần Chiếu nói: “Vậy là cậu có thể chữa được vết thương của tôi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Được chứ”.
Thần Chiếu mừng rỡ rồi hành lễ với anh: “Cảm ơn thần y Ngô”.
Lúc này, Vạn Phùng Xuân gọi tới. Thì ra, ông ta cũng cần Ngô Bình chữa trị giúp. Ngô Bình đi nhanh quá, ông ta không đuổi theo kịp nên giờ mới cuống lên.
Ngô Bình bảo ông ta đến khách sạn, không lâu sau, Vạn Phùng Xuân đã đến. Khi nhìn thấy Thần Chiếu, ông ta run lên rồi vội chắp tay: “Tham kiến chân nhân!”
Chân nhân là cách gọi dành riêng cho tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba, khi nào tu vi tăng tiếp thì sẽ được gọi là chân quân.
Thần Chiếu không che giấu khí tức, còn Vạn Phùng Xuân là bác sĩ nên lập tức biết cảnh giới của ông ấy ngay.
Thần Chiếu ừm một tiếng rồi thôi.
Ngô Bình nói: “Ông Vạn, ông ngồi đi”.
Vạn Phùng Xuân dè dặt ngồi xuống rồi cười nói: “Thần y Ngô, xin hỏi khi nào cậu có thể chữa trị cho tôi ạ?”
Ngô Bình: “Cứ bình tĩnh, tạm thời ông chưa làm sao đâu”.
Vạn Phùng Xuân nghe xong thì nói tiếp: “Thần y Ngô, tôi sẽ thuê một phòng ở bên cạnh, để tránh làm phiền bên này”.
Ngô Bình xua tay: “Ông đi đi”.
Vạn Phùng Xuân đi rồi, Ngô Bình ngồi xếp bằng xuống rồi chờ tin.
Loáng cái đã 12 giờ, bên ngoài cửa sổ có tiếng động, anh vội ra mở cửa thì ông Hoa bay vù vào.
Ông Hoa có vẻ bực dọc rồi mắng nhiếc: “Mẹ lũ chó, thế mà lại giết người”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Giết ai cơ?”
Ông Hoa: “Còn ai vào đây nữa? Họ giết Huy Thuỵ Trạch rồi, tên này mà chết thì cậu không lấy được kho báu của nhà họ Huy đâu”.
Ngô Bình cau mày: “Thế những người khác đâu?”
Ông Hoa: “Chết hết rồi, không còn một ai. Giờ nhà họ Huy đã bị gạch tên khỏi Địa Tiên Giới”.
Dứt lời, ông Hoa mới để ý thấy Thần Chiếu, sau đó im luôn.
Ngô Bình mặc kệ rồi nói: “Chết rồi thì thôi”.
Ông Hoa: “Chúng ta mau hành động thôi, đi tìm kho báu nhà họ Huy, không mà bị cướp hết bây giờ”.
Ngô Bình gọi Thần Chiếu rồi cùng ông Hoa đến nhà họ Huy.
Khi đến nơi, Ngô Bình nhìn thấy toàn thi thể, nhiều người đang chạy hỗn loạn ở đây đều tìm kho báu của nhà họ Huy.
Ngô Bình xuất hiện mà họ cũng không để ý.
Thần Chiếu sầm mặt vì thấy có năm tu sĩ Địa Tiên ở đây.
Ông Hoa nói: “Ngẩn ra đấy làm gì, mau tìm đi, ai tìm được là của người đó”.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu rồi lục tìm khắp nơi, anh đi đến đâu là Thần Chiếu và ông Hoa theo đến đấy.
Họ tìm trong vài căn nhà nhưng không có thu hoạch gì, Ngô Bình hỏi: “Ông Hoa, kho báu nhà Huy ở đây thật không?”
Ông Hoa: “Thật mà, nguồn tin này chuẩn lắm, chắc đâu đó quanh đây thôi”.
Ngô Bình tiếp tục tìm kiếm, khi anh vào một căn nhà thì có người chặn lại, đó là một người đàn ông trung niên, ông ta lạnh lùng nói: “Đi chỗ khác”.
Ông Hoa cười lạnh: “Này, kiểu gì thế hả? Việc ai người ấy làm, ai tìm được thì là của người đó, ai cho ông cản đường chúng tôi?”
Người đó nói: “Đây là lệnh của lão tổ nhà tôi”.
Ông Hoa tức điên, Ngô Bình nói: “Được rồi, các người cứ tìm trước đi”.
Nói rồi, anh đi sang chỗ khác, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Tìm mãi mà không thấy gì, cả Ngô Bình và những người khác đều vậy.
“Ông Hoa, xem ra tin của ông sai rồi, chúng ta đi thôi. Ở đây bị lật tung lên rồi, có ai tìm được gì đâu”, Ngô Bình đã hết hi vọng.
Ông Hoa buồn bực: “Lạ nhờ, lẽ nào tình báo của tôi sai rồi?”
Đúng lúc này, Ngô Bình chợt phát hiện gần có có một hang chuột, có một bầy chuột sống ở bên trong, đường đi của chúng thông suốt cả căn nhà.