Lúc này, trên Tử Long Phong, Ngô Bình đẩy cửa bước ra.
Cậu tìm hiểu pháp tắc, sau đó ngưng tụ lại thành cấm kỵ pháp thuật chân chính. Cấm kỵ pháp thuật có thêm nhiều sức mạnh của pháp tắc thêm vào, uy lực mạnh mẽ hơn so với cấm thuật Trúc Cơ kỳ.
Thời gian kế tiếp, Ngô Bình chọn ba loại Thánh Phẩm Pháp Tắc, kết hợp với sức mạnh cấm kỵ, tu luyện ba loại Thánh Giai Cấm Kỵ Thuật Pháp! Đương nhiên, còn kết hợp Thiên Phẩm Pháp Tắc để tu luyện nhất môn Thiên Giai Cấm Kỵ Thuật Pháp!
Thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt. Theo lời mời của Hồng Liên Kiếm Tôn và đám người Thẩm Huyền Tông, những người quản lý của Chí Tôn Kiếm Đường lần lượt hiện thân ở võ đài.
Ở Chí Tôn Kiếm Đường, có một cái võ đài, được mọi thế lực ở khắp nơi dùng để giải quyết mâu thuẫn nội bộ.
Buổi trưa, khắp xung quanh võ đài đã có đầy người, thậm chí, không ít đại nhân vật từ bên ngoài Chí Tôn Tiên Kiếm đi vào xem chiến.
Thời gian vừa đến, Ngô Bình và Tuyệt Thiên Tứ đi xuống phía trên võ đài. Võ đài hình vuông rộng khoảng một trăm bước, mặt đất vô cùng kiên cố, cho dù đã trải qua mấy vạn trận chiến lớn nhỏ, lại có thể hoàn hảo không chút tổn hao gì.
Ở bên cạnh nhà họ Tuyệt, xuất hiện một ông lão, mặt gầy gò, tóc đã bạc hết, trong mắt ông ta có hai luồng tử điện sáng lập loè. Người này chính là lão tổ nhà họ Tuyệt, Tuyệt Thiên Niên!
Tuyệt Thiên Niên bình đạm nói: “Đối phương là ai, nói đi?”
Hồng Liên Kiếm Tôn nói: “Ngô Bình là vãn bối của tôi, tôi thay mặt cho Vô Lượng Kiếm Cung nói chuyện”.
Tuyệt Thiên Niên: “Hồng Liên! Nếu Ngô Bình bại trận thì để lại Vương Tọa Kiếm Đạo, từ đây hai bên không thiếu nợ ai”.
Hồng Liên Kiếm Tôn: “Nếu Tuyệt Thiên Tứ bại trận thì nhà họ Tuyệt giao Tuyệt Thiên Thư ra, giao Tuyệt Thiên Thành ra. Mong các vị đạo hữu chứng kiến!”
Tuyệt Thiên Niên: “Được!”
Hồng Liên Kiếm Tôn: “Thời gian đã đến, có thể bắt đầu thôi”.
Dứt lời, Tuyệt Thiên Tứ bỗng nhiên nở nụ cười, toàn bộ mặt đất võ đài lập tức sáng ngời, hàng tỷ kim quang bắn ra, giam cầm hoàn toàn cơ thể Ngô Bình!
“Diệt Tuyệt Kiếm Lao!”. Nhìn thấy kiếm quang, sắc mặt của Ngô Thanh Phong lập tức thay đổi, buột miệng thốt ra.
“Không xong! Chiêu Diệt Tuyệt Kiếm Lao này không phải chỉ có lão tổ nhà họ Tuyệt mới biết hay sao? Sao Tuyệt Thiên Tứ lại biết được?”. Sắc mặt đệ tử Vô Lượng Kiếm Cung vô cùng khó coi, lập tức lo lắng cho Ngô Bình.
La Vô Phi nhìn sơ qua, nói: “Chiêu này đã trải qua truyền thừa ngàn năm mới có thể dùng được, chỉ có thể dùng được một lần”.
Âu Dương Thiên Tế nhíu mày: “Nếu sớm biết bọn họ làm như thế, chúng ta cũng lưu lại chút thủ đoạn trên người của Ngô Bình!”
Thẩm Huyền Tông hừ một tiếng, nói: “Chút thủ đoạn này, không vây nhốt được Ngô Bình đâu!”
Tuyệt Thiên Tứ nhìn chằm chằm vào Ngô Bình: “Thế nào?”
Ngô Bình hơi quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Chỉ có như vậy”.
Dứt lời, cậu lập tức phát động một Thánh Giai Thuật Pháp, tên là Đại Phá Trận! Thuật này thuộc về Cấm Kỵ Pháp Thuật, một nguồn năng lượng màu đen khuếch tán ra xung quanh, nơi nào nó đi qua, kim quang đều lần lượt bị tiêu tán..
Tuyệt Thiên Tứ chấn động, chắp hai tay lại, trong không trung xuất hiện một thanh trường kiếm màu tím, dài mười trượng, toàn thân phát ra hàng tỷ hào quang, mũi kiếm nhằm đến hướng của Ngô Bình mà đâm đến.
Trong tay Ngô Bình xuất hiện Bạch Hổ Tiên Kiếm, giơ kiếm hướng lên không trung, thi triển Tuyệt Thế Nhất Kiếm!
Một đường kiếm quang rực rỡ nghênh đón trường kiếm màu tím kia, hai kiếm đánh vào nhau, phát ra một tiếng vang lớn. Trường kiếm màu tím vỡ ra, kiếm của Ngô Bình phóng lên cao, một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, trong nháy mắt hóa thành Vô Lượng Kiếm Quang, chém xuống hướng của Tuyệt Thiên Tứ! Phía trên kiếm quang, xuất hiện bảy cây kiếm lớn, là Thất Kiếm Trọng Sơn mà cậu đã thi triển!
Khi cậu tu luyện Vô Lượng Kiếm Cung, đã ngưng tụ vô số pháp trận, cho nên có thể dung hợp bất kỳ kiếm pháp và chiêu thức gì vào bên trong Vô Lượng Kiếm Cung, bao gồm cả Tuyệt Thế Nhất Kiếm mà cậu đang thi triển.
Chiêu này ở trong Vô Lượng Kiếm Kinh có một cái tên, gọi là Vô Lượng Kiếm Vũ. Có kiếm quang vô tận không ngừng rơi xuống, mỗi một đường kiếm quang đều mang theo uy lực bất phàm. Sau khi dung nhập vào Tuyệt Thế nhất kiếm thì uy lực một kích lại càng thêm khủng bố.
Hàng tỷ kiếm quang rơi xuống, Tuyệt Thiên Tứ chịu áp lực rất lớn, đỉnh đầu của hắn xuất hiện một cái lồng do kiếm quang ngưng tụ lại, chặn lại mưa kiếm.
Tuy nhiên, chưa đến ba giây, lồng hào quang đã bị dập nát, có vô số kiếm quang chém xuống, trên đồ trang sức của hắn, lập tức xuất hiện vô số vệt máu, kiếm quang sắc bén không tưởng, xuyên qua thân thể của hắn rồi đâm vào mặt đất.
Tuyệt Thế Nhất Kiếm này dung nhập với vài thủ đoạn lợi hại của Ngô Bình, ngay cả cường giả Đạo Cảnh cũng không thể nào chịu nổi, huống chi là Tuyệt Thiên Tứ?
Kiếm quang rơi xuống, Tuyệt Thiên Tứ cũng chậm rãi quỳ trên mặt đất, hắn đã không còn hình người, quần áo đều bị cắt thành mảnh nhỏ, xương cũng bị cắt đến chỉ còn chút tàn cốt và chút máu thịt ở trên trùng.
Nhìn thấy một thế hệ thiên kiêu lại có kết cục như vậy, Tuyệt Quân phát ra một tiếng kêu thảm, ông ta nhào đến chỗ võ đài, lại bị mấy đường kiếm quang ngăn lại. Người ra tay, là sáu vị gia chủ của đại thế gia, cùng với Hồng Liên Kiếm Tôn và các cường giả xung quanh.
“Không còn kịp nữa rồi”. Tuyệt Thiên Niên thở dài một tiếng, trận võ đài là một canh bạc lớn. Đánh cược thắng thì nhà họ Tuyệt không chỉ có Thất Tuyệt Thiên Thư mà còn có thêm một Vương Tọa Kiếm Đạo, tương lai nhất định có thể trở thành thế gia đệ nhất vạn kiếm tiên giới. Đáng tiếc, bọn họ thua cược!
Tuy rằng chỉ còn tàn cốt, Tuyệt Thiên Tứ lại không chết, hắn dùng đôi mắt không có tròng nhìn Ngô Bình, như đang hy vọng cậu động thủ nhanh chóng một chút.
Ngô Bình không đuổi tận giết tuyệt, nói: “Anh cũng là tuyệt thế thiên kiêu của Chí Tôn Kiếm Đường, giết đi thì đáng tiếc. Hôm nay tôi tha cho anh một mạng”.
Tuyệt Thiên Niên nghe như thế, lúc này mới bay xuống sân, vung tay lên, một luồng sáng xanh bao lấy Tuyệt Thiên Tứ, đưa về nhà họ Tuyệt. Sau đó, ông ta lấy ra một quyển sách cổ bình thường, đưa hai tay cho Ngô Bình, nói: “Ngô công tử, đây là Thất Tuyệt Thiên Thư!”
Ngô Bình đưa hai tay ra tiếp nhận Thất Tuyệt Thiên Thư, nói: “Tuyệt tiền bối, nghe nói Thiên Thư được hình thành từ trong thiên địa?”
Tuyệt Thiên Niên lắc đầu: “Thất Tuyệt Thiên Thư là quyển sách được viết bởi bảy vị cao nhân tuyệt thế, trên có bảy điều hiểu biết về Thiên Đạo của bọn bọ. Thứ bọn họ hiểu được không phải là chiêu thức, không phải thần thông mà là hạt giống của tân Thiên Đạo, có tác dụng phi thường đối với người tu đạo. Nếu có thể hiểu được một loại, thì tương lai có thể sáng tạo ra được một loại Thiên Đạo mới!”
“Thì ra là thế”. Ngô Bình hỏi: “Tiền bối đã tìm hiểu được bao nhiêu rồi?”
Tuyệt Thiên Niên: “Ta chỉ tìm hiểu một loại, còn một loại khác chỉ hiểu sơ lược. Thất Tuyệt Thiên Thư chỉ có người có đại khí vận mới có thể tìm hiểu, lấy tư chất và khí vận của ta, chỉ có thể tìm hiểu được một loại, loại thứ hai vĩnh viễn không thể nào tìm hiểu hoàn toàn”.
Ngô Bình gật đầu: “Vãn bối sẽ nhận lấy Thất Tuyệt Thiên Thư. Sau này, ân oán của nhà họ Tuyệt và Vô Lượng Kiếm Cung được xoá bỏ hết”.
Tuyệt Thiên Niên: “Ngô công tử tha cho Thiên Tứ một mạng, ân tình này nhà họ Tuyệt ta sẽ nhớ kỹ”.
Ngô Bình nói: “Nói như thế nào cũng đều là tu sĩ Chí Tôn Kiếm Đường, chút chuyện nhỏ này không tính là gì. Thế nhưng, nhà họ Tuyệt vẫn nên giao ra hung thủ Tuyệt Thiên Thành”.
Tuyệt Thiên Niên vui vẻ nói: “Đương nhiên”.
Sự việc kết thúc, Ngô Bình trở lại Tử Long Phong nghỉ ngơi một lát.
Mấy vị sư tôn và Hồng Liên Kiếm Tôn đều ở Tử Long Phong, đang tán gẫu, Thẩm Huyền Tông nhắc đến, yêu cầu thu thêm mấy vị đệ tử thiên tài để bồi dưỡng thêm, để đặt nền móng sau này cho việc thành lập môn phái.
Nhắc đến đệ tử thiên tài, Ngô Bình nghĩ đến Tô Thanh Quả. Tư chất của Tô Thanh Quả hoàn mỹ, nhưng vì thế mà ông trời đố kỵ, thay đổi thể chất của cô, khiến cô không thể hoàn mỹ được như vậy. Nhưng cho dù có là như thế, tư chất của Tô Thanh Quả vẫn khủng bố vô cùng, dẫu sao cô cũng là một người gần như hoàn mỹ.
“Sư tôn, con muốn đi gặp một người. Nếu cô ấy đồng ý tu hành, con sẽ đưa cô ấy gặp sư tôn”.
Thẩm Huyền Tông hứng thú, hỏi cậu: “Hở, là người thế nào?”
“Một nữ sinh, trạc tuổi con, thể chất hoàn mỹ, thần hồn hoàn mỹ, đến dung mạo cũng hoàn mỹ. Thế nhưng, lúc trước con có thoáng thay đổi thể chất của cô ấy”. Ngô Bình nói rõ tiền căn hậu quả trong một lần.
Thẩm Huyền Tông vô cùng vui vẻ, nói: “Hoá ra là thể chất hoàn mỹ, đúng là khó có được mà! Tốt rồi, con nhanh chóng đưa con bé đến gặp ta!”