Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1316: Hoá thân Huyết tổ

Ngô Bình hỏi: “Cho hỏi ai thế?”

Đối phương đáp: “Ta được một giọt máu của Huyết tổ biến thành, cậu có thể xem ta là hoá thân Huyết tổ”.

Ngô Bình vội vã vái chào: “Vãn bối Lý Huyền Bình, kính chào Huyết tổ!”

Một người đàn ông với hình tượng trung niên mặc áo choàng đứng trước mặt anh, cười bảo: “Không ngờ cậu đã tu luyện Thiên Huyết Kinh đến cảnh giới Vương Huyết. Tốt lắm, rất giỏi!”

Ngô Bình hỏi: “Vì sao tiền bối lại chiêu mộ đệ tử ở đây ạ?”

Huyết tổ đáp: “Ta và Dược tổ, Vu tổ là bạn chí cốt. Trước đây bọn ta từng thảo luận với nhau, sau đó quyết định sẽ cùng nhận đệ tử ở đây, truyền tài nguyên và truyền thừa của cả ba cho người đó”.

Ngô Bình hỏi: “Ba vị tiền bối làm thế, chắc chắn phải có nguyên nhân nhỉ?”

Huyết tổ đáp: “Đúng thế. Ba người chúng ta đều có dự cảm rằng dã tâm của Tiên Đình rất lớn, nhất định sẽ ra tay với chúng ta. Chúng ta bồi dưỡng cậu vì hy vọng trong tương lai cậu có thể đánh bại Tiên Đình, giúp chúng ta trở mình!”

Ngô Bình cười khổ: “Một mình chống lại Tiên Đình ư? E là rất khó làm được”.

Huyết tổ nói: “Chỉ cần cậu giết được Đại Thiên Tôn, Tiên Đình sẽ tự khắc tan rã”.

Dứt lời, ông ấy xua tay: “Đó là chuyện của sau này. Sở dĩ ba chúng ta trở thành bạn chí cốt chính vì phát hiện vu, huyết, dược khi phối hợp lại, sẽ có cơ hội giúp con người khôi phục năng lực của thuỷ tổ loài người!”

Ngô Bình cả kinh. Thuỷ tổ loài người là lúc Nữ Oa tạo ra con người, nhóm tổ tiên loài người đầu tiên được sinh ra chỉ có vài nghìn người thôi.

Thuỷ tổ của loài người sở hữu năng lực vô song, có thể lên chín tầng mây giết thần, xuống chín tầng địa ngục bắt ma. Bọn họ tung hoành một thời gian, đời sau của họ gọi là thái cổ chân nhân!

“Không ngờ lại khôi phục được cả năng lực của thuỷ tổ loài người!”

Huyết tổ bảo: “Đúng thế. Nếu cậu có thể được như thuỷ tổ loài người, Đại Thiên Tôn sẽ không còn là đối thủ của cậu, cả Tiên Giới này cũng phải thần phục cậu”.

Ngô Bình hỏi: “Nhưng việc này chắc hẳn rất khó?”

Huyết tổ nói: “Đừng vội. Hãy tu luyện Thiên Huyết Kinh trước, khi nào tu luyện đạt đỉnh mới có tư cách bàn luận đến thứ khác”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Vâng. Không biết ở đây, Huyết tổ có thể đưa cho vãn bối thứ gì?”

Huyết tổ bảo: “Cậu nên gọi ta là sư tôn rồi”.

Ngô Bình đáp: “Vâng, sư tôn”.

Lúc này Huyết tổ mới hài lòng gật đầu: “Thật ra điểm khó nhất của việc tu luyện Thiên Huyết Kinh là phải tìm được nhân huyết có chất lượng. Chỉ khi tìm được nhân huyết đủ mạnh, con mới hấp thu được trí tuệ và văn minh của loài người. Những thứ này có thể giúp con ngược dòng trở về dáng hình nguyên sơ nhất của loài người”.

Ngô Bình trầm ngâm: “Sư tôn nói rất có lý, con cũng từng có suy nghĩ tương tự”.

Huyết tổ cười đáp: “Vậy nên con mới trở thành đệ tử của ba người bọn ta. Trong động thiên này của ta có máu của một đến bảy đời thái cổ chân nhân, thậm chí còn có ba giọt máu của thuỷ tổ loài người!”

Ngô Bình sững sờ: “Máu của thuỷ tổ loài người ấy ạ?”

Huyết tổ nói: “Bây giờ con đã đạt Vương Huyết, chắc là có thể hấp thụ máu tươi của bảy đời chân nhân rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Bảy đời thái cổ chân nhân nghĩa là gì ạ?”

Huyết tổ đáp: “Con cái do thuỷ tổ loài người sinh ra chính là chân nhân đời đầu tiên, cháu trai cháu gái của thuỷ tổ là thái cổ chân nhân đời thứ hai. Cứ thế, qua mỗi đời, huyết mạch sẽ loãng đi năm mươi phần trăm”.

Ngô Bình hỏi: “Nói vậy, huyết mạch của bảy đời thái cổ chân nhân chỉ có một phần một trăm hai mươi tám của thuỷ tổ loài người?”

Huyết tổ bảo: “Đúng thế, thậm chí ít hơn. Vậy nên con phải bắt đầu tu luyện từ máu của bảy đời thái cổ chân nhân. Dĩ nhiên, trừ máu ra, ta còn có thứ khác muốn cho con. Chúng sẽ giúp con nhanh chóng tu luyện đến cảnh giới cao nhất của Thiên Huyết Kinh”.

Ngô Bình nói: “Con đã đạt đến cảnh giới Đế ở giai đoạn Nhân Tiên, theo lý thuyết thì có thể đạt đến cảnh giới Hoàng Huyết”.

Huyết tổ gật đầu: “Con ở cấp bậc Nhân Hoàng, sẽ không khó đạt Hoàng Huyết. Đi theo sư tôn”.

Ngô Bình đi theo Huyết tổ đến một cái hồ máu cực lớn, máu trong hồ này toả ra mùi thuốc thoang thoảng.

Huyết tổ nói: “Đây là hồ Hoàng Huyết, được tạo thành từ máu của các hoàng đế qua các thời đại, cộng với sự hỗ trợ của lời chú và đại trận, cùng các loại linh dược khác. Lúc xây dựng hồ này, Dược tổ và Vu tổ đã giúp đỡ ta rất nhiều. Con cứ ở đây tu luyện, sẽ dễ dàng đạt được Hoàng Huyết. Còn về việc có đạt đến Thánh Huyết hay không thì phải xem vận may của con rồi”.

Ngô Bình nhìn hồ rồi hỏi: “Sư tôn đã đạt đến cảnh giới Thiên Huyết sao ạ?”

Huyết tổ đáp: “Thiên Huyết Kinh này do ta tự sáng tạo, ta đã từng thực hiện cảnh giới Tổ Huyết. Nhưng cảnh giới Thiên Huyết ở mức cao nhất cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi”.

Ngô Bình cởi đồ ra rồi ngâm mình trong hồ máu. Từng luồng năng lượng không ngừng thấm vào cơ thể qua lỗ chân lông. Anh lập tức khoanh chân ngồi xuống, tu luyện Thiên Huyết Kinh.

Có sự hỗ trợ của hồ máu, Ngô Bình tiến triển rất nhanh. Khoảng ba ngày sau, máu trong cơ anh đột nhiên chấn động, quanh người toả ra khí tức Hoàng đạo vô cùng mạnh mẽ!

Hoàng huyết và vương huyết khác nhau ở chỗ, hoàng huyết không chỉ tiến vào cơ thể người khác mà còn nhỏ máu tái sinh! Một khi hoàng huyết tiến vào cơ thể người khác, nó sẽ ảnh hưởng đến tâm trí của người đó, biến thành huyết bộc! Thực lực của anh càng mạnh sẽ càng kiểm soát được nhiều huyết bộc.

Ngoài ra, hoàng huyết còn có thể cải thiện tư chất của người khác. Chỉ cần một giọt máu là đủ để giúp người đó sở hữu thể chất phi thường!

Sau khi có được hoàng huyết, cơ thể Ngô Bình cũng thay da đổi thịt, thể lực được tăng cường đáng kể. Lúc này anh có cảm giác rất đói khát.

Thế là anh uống viên Long Hổ Thần Đan đế phẩm kia vào bụng. Sức mạnh của một rồng một hổ đã nhanh chóng ngập tràn cơ thể anh. Song chẳng mấy chốc, luồng sức mạnh ấy đã bị hoàng huyết hút sạch.

Bây giờ máu đã biến thành màu xanh nhạt, máu ở bên trong đã không còn thấy đâu nữa.

Huyết tổ vẫn luôn đứng đó canh chừng. Ông ấy cười bảo: “Tốt lắm. Bây giờ con đã đạt đến Hoàng Huyết. Ngày xưa ta đã sáng tạo ra rất nhiều pháp thuật thần thông có uy lực cực lớn, bây giờ sẽ chọn ra vài cái hữu ích để dạy con”.

Ngô Bình nói: “Sư tôn, bây giờ con có chút việc cần xử lý. Về pháp thuật thần thông của sư tôn, khi nào có thời gian, con sẽ đến luyện tập”

Huyết tổ đáp: “Được. Con cứ mang động thiên này ở bên mình, lúc nào cũng có thể đến tìm ta”.

Lời vừa dứt, quả nhiên Ngô Bình đã trở ra ngoài cổng, trong tay có thêm hai miếng ngọc bài.

Lúc này, giọng Huyết tổ vang lên trong đầu anh: “Miếng ngọc còn lại là Vu Đạo Động Thiên. Khi rảnh, con hãy đến đó tu luyện tâm pháp Vu đạo”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.

Ra đến cửa động, anh thấy Lưu Hải Vương vẫn đang đứng đấy, bèn bảo: “Ông có thể đi rồi”.

Lưu Hải Vương ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Cậu Ngô à, có phải cậu đã lấy được truyền thừa không?”

Ngô Bình lạnh lùng bảo: “Liên quan gì đến ông?”

Lưu Hải Vương vội đáp: “Không dám. Tôi chỉ tò mò thôi”.

Ngô Bình mặc kệ ông ta, bay ra khỏi sơn động, trở về vịnh Bạch Long. Anh còn phải đi tham gia đại hội Tiên Truyền cùng Tử Phi.

Đại hội Tiên Truyền là ngày hội chiêu mộ đệ tử của Thiên Đạo Môn. Lần này anh sẽ tham gia với thân phận Trương Tiểu Bình, dù sao thì trở thành đệ tử của Thiên Đạo Môn cũng là một trong những điều mà Thiên Địa kiếm tông kỳ vọng ở anh.

Anh vừa gặp Tử Phi, cô ấy liền cười bảo: “Em còn tưởng anh không về chứ. Ngày mai là đại hội Tiên Truyền rồi, anh có đi không?”

Ngô Bình đáp: “Phải đi chứ”.

Tử Phi nói: “Lần này có rất nhiều thiên kiêu Tiên Giới xuất hiện, anh phải nghĩ cách áp chế bọn họ là chuyện không dễ dàng. Có điều em nghe nói lần này Thiên Đạo Môn hào phóng lắm, sẽ thưởng lớn cho người đạt điểm số cao nhất”.

“Thưởng gì vậy?”, Ngô Bình rất tò mò.

Tử Phi đáp: “Thiên Đạo Môn sẽ mở tài nguyên tu hành quan trọng nhất cho họ, Thiên Vực!”
Chương 1317: Phần thưởng của người hạng nhất đại hội Tiên Truyền

Ngô Bình chưa từng nghe đến Thiên Vực. Nhưng anh biết chắc Thiên Vực rất đáng gờm, bằng không Thiên Đạo Môn đã chẳng xem trọng như vậy.

Quả nhiên, Tử Phi nghiêm túc nói: “Thiên Vực rất bí ẩn, ngay cả Thiên Đạo Môn cũng chỉ tìm kiếm được một phần. Anh biết Đại Thiên Tôn không? Năm ấy Thiên Tôn nổi lên nhanh như vậy chính vì có thu hoạch ở Thiên Vực”.

Ngô Bình hỏi: “Tử Phi, Thiên Vực rốt cuộc là nơi nào?”

Tử Phi đáp: “Em cũng không rõ, nhưng nghe bảo các vị Thánh thượng cổ hầu như đều từng đến Thiên Vực”.

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra không thể xem thường Thiên Vực”.

Tử Phi nói đến quy tắc của đại hội Tiên Truyền lần này, người tham gia phải có tư cách, tức là vượt qua sàng lọc. Sau khi vượt qua sàng lọc, mới được tham gia đại hội.

Cảnh giới của người tham gia đại hội Tiên Truyền bắt buộc phải là Địa Tiên hoặc Nhân Tiên cảnh giới Cực. Thiên Tiên, Bán Bộ Thiên Tiên đều không thể tham gia.

Đại hội chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn một là kiểm tra căn cốt, chỉ có ba trăm người sở hữu căn cốt tốt nhất mới được tiến vào giai đoạn hai.

Giai đoạn hai là đấu loại nhóm nhỏ.

Ba trăm người chia thành mười nhóm nhỏ, mỗi nhóm có ba mươi người. Ba mươi người này sẽ tiến hành đấu loại không hạn chế, cuối cùng giữ lại năm người. Năm người đứng đầu của mỗi nhóm nhỏ sẽ tiến vào giai đoạn ba.

Giai đoạn ba là vòng thách đấu tích điểm.

Ở vòng đấu tích điểm, mỗi người đều phải khiêu chiến đối thủ khác, tối đa phải chiến đấu với bốn mươi chín người. Tất nhiên, do tính quyết liệt của đại hội, rất ít người có thể đấu đủ bốn mươi chín trận. Vì lúc đầu sẽ có rất nhiều người bị đả thương hoặc thậm chí bị đánh chết nên không tiếp tục chiến đấu được nữa.

Trong quá trình chiến đấu, đánh thắng một người sẽ giành hai điểm, hoà sẽ có một điểm, thua thì không được điểm. Cuối cùng, ba mươi người sẽ xếp hạng theo điểm số.

Người đứng hạng nhất không chỉ có quyền trực tiếp lựa chọn thượng trưởng lão làm thầy, còn có thể vào “Thiên khố”, “thư viện” của Thiên Đạo Môn để chọn đồ.

Thưởng tiền mặt cũng rất hậu hĩnh. Người đạt hạng nhất sẽ nhận được một trăm triệu đồng Thần Long và một viên “Thiên Đạo Đan” của Thiên Đạo Môn.

Ngoài ra, hạng nhất còn có cơ hội vào Thiên Vực khám phá. Dù có cộng mọi giải thưởng trước đó lại với nhau, cũng không bì được cơ hội lần này.

Nghe đến đây, Ngô Bình cũng hơi lay động. Anh hỏi: “Mấy người đứng đầu đều có thể gia nhập Thiên Đạo Môn à?”

Tử Phi đáp: “Vốn dĩ chỉ có top ba được vào Thiên Đạo Môn. Nhưng tình hình bây giờ khác xưa rồi, không gian gập đã mở ra, anh tài trong thiên hạ đều tụ hội về đây. Vậy nên lần này, top mười có thể gia nhập Thiên Đạo Môn, chỉ khác địa vị thôi. Ví dụ hạng nhất là đệ tử ưu tú, hạng hai và ba là đệ tử thân truyền, hạng tư và năm là đệ tử chân truyền, hạng sáu đến mười là đệ tử nội viện. Hạng mười một đến mười lăm có thể đến tu hành ở ngoại viện của Thiên Đạo Môn đấy”.

Ngô Bình nói: “Nghĩa là chỉ cần nằm trong top mười lăm là có thể gia nhập Thiên Đạo Môn”.

Tử Phi bảo: “Có thể hiểu là thế”.

Ngô Bình bày tỏ: “Tốt đấy, đây cũng là cơ hội phát tài cực kỳ tốt đối với anh”.

Rồi anh hỏi Tử Phi: “Em cũng là đệ tử thân truyền ở Thiên Đạo Môn?”

Tử Phi “ừ” một tiếng: “Từ bé, em đã được bố mẹ đưa đến Thiên Đạo Môn bái sư. Trong tộc của em có rất nhiều người làm trưởng lão của Thiên Đạo Môn. Nhà họ Tử cũng khá là có thế lực ở Thiên Đạo Môn”.

Ngô Bình nói: “Đi làm trước, ngày mai anh sẽ đi tham gia đại hội Tiên Truyền!”

Xế chiều, Ngô Bình quay về vùng lân cận Vân Kinh. Anh vừa đến nơi đã nhìn thấy rất nhiều bệnh nhân và viện trưởng đang lo lắng.

Nhác thấy anh, viện trưởng như trông thấy vị cứu tinh, vội nói: “Bác sĩ Ngô còn không đến thì những người này sắp phá hỏng bệnh viện mất thôi!”

Ngô Bình bảo: “Tôi bận ra ngoài làm chút chuyện”.

Đạt đến cảnh giới Hoàng Huyết của Thiên Huyết Kinh cũng giúp y thuật của anh được cải thiện rõ rệt. Nếu là bệnh thông thường, anh chỉ cần vỗ vài cái là trị khỏi, thế nên tốc độ chữa bệnh cũng tăng lên đáng kể. Thời gian bình quân để chữa khỏi cho một bệnh nhân không quá một phút.

Ngô Bình bận rộn từ một giờ chiều đến tám giờ tối. Trong bảy giờ đồng hồ, anh đã chữa trị cho gần năm trăm bệnh nhân.

Liễu Y Y nói: “Vất vả cho bác sĩ Ngô quá rồi. Tối nay em mời anh ăn cơm nhé”.

Ngô Bình mỉm cười: “Được thôi”.

Nơi Liễu Y Y đến dùng bữa là một quán ăn khá gần bệnh viện, diện tích không lớn, chỉ có bốn bàn.

Chủ quán là một người què, có cô con gái mười sáu tuổi phụ giúp ở quán. Mùi vị thức ăn rất ngon, có thể thấy chủ quán rất có tay nghề.

Buổi tối có rất ít người ra ngoài ăn cơm, vì trị an đường phố không tốt lắm, quán ăn rất vắng vẻ. Nhưng cũng không phải là không có ai. Ngoài Ngô Bình ra, bàn bên cạnh cũng có người ngồi.

Bàn đó có hai người trẻ tuổi đang vừa uống rượu vừa nhỏ giọng chuyện trò.

Ngô Bình ăn được vài miếng thì nghe một người đàn ông bảo: “Nghe tin gì chưa? Xung quanh Đông Doanh xuất hiện một trăm nghìn hải đảo, trên đảo có thổ dân khát máu sinh sống. Nghe nói chỉ trong một đêm, một phần ba người Đông Doanh đã bị thổ dân khát máu trên đảo giết sạch, đa số là nam thanh niên và người già. Bây giờ Đông Doanh chẳng còn bao nhiêu đàn ông nữa, toàn là phụ nữ. Vương của Đông Doanh đã cử sứ giả đến nước Long xin giúp đỡ, nhưng Hoàng đế nước Long mặc kệ”.

Ngô Bình giật mình, bèn sang ngồi bàn của hai người kia, cười hỏi: “Chào hai vị. Vừa rồi nghe hai vị nói Đông Doanh xảy ra chuyện lớn. Chẳng hay, Vương của Đông Doanh là ai?”

Cả hai thấy anh lịch sự, một trong hai liền đáp: “Là thế này, ban đầu Đông Doanh thấy xung quanh xuất hiện vô số hòn đảo, bèn lập tức sai người đánh chiếm. Hoàng thất Đông Doanh nhân cơ hội này để lấy lại quyền lực. Song lại không dám xưng Hoàng, đối ngoại đều tự xưng là Vương của Đông Doanh”.

Ngô Bình hỏi: “Thực lực của thổ dân trên một trăm nghìn hòn đảo quanh Đông Doanh chắc hẳn rất mạnh?”

Người kia nói: “Nghe bảo những hòn đảo ấy chủ yếu thuộc ba thế lực lớn: Thiên Tinh Môn, Doanh Châu, nước Oa. Tính ra, Đông Doanh cũng từng là một phần của nước Oa. Có điều hiện nay nước Oa đang hỗn loạn, tám người con trai của Vương đang tranh giành vương vị”.

Ngô Bình gật đầu: “Có vẻ sau khi không gian mở ra, nước Đông Doanh cũng mở rộng rất nhiều”.

Người kia bảo: “Nước Oa chiếm giữ hàng chục nghìn hòn đảo, chọn bừa một đảo cũng to hơn Đông Doanh. Vậy nên không bao lâu nữa, Đông Doanh sẽ bị nước Oa thôn tính thôi. Trong ba thế lực đó, Doanh Châu mạnh nhất. Đây là một thế lực tu chân, có tiếng là sở hữu hàng triệu môn đồ, có mối liên hệ chặt chẽ với Tiên Giới. Thời Tiên quốc, Doanh Châu từng là một phần của Tiên quốc. Thực lực của Thiên Tinh Môn thì ngang ngửa nước Oa, môn phái này mạnh về trận pháp”.

Ngô Bình hỏi: “Nước Long cách nơi này bao xa?”

Người kia ngẫm nghĩ: “Chắc là vài trăm nghìn dặm. Nhưng nếu độn hành nhanh thì chắc cũng không xa lắm”.

Ngô Bình cảm ơn họ rồi trở về bàn mình.

Liễu Y Y hỏi: “Bác sĩ Ngô à, ở Đông Doanh có người nào hay có chuyện gì làm anh lo lắng sao?”

Ngô Bình đáp: “Ừ, anh có bạn ở đó, cũng không biết họ ra sao rồi. Mấy ngày nữa anh sẽ đến Đông Doanh một chuyến”.

Liễu Y Y nói: “Dạo trước có vài bệnh nhân còn bàn luận về Doanh Châu, bảo Doanh Châu là một hòn đảo rất rộng lớn, diện tích còn lớn hơn cả địa cầu ban đầu”.

Ngô Bình bỗng hỏi: “Địa cầu ban đầu là một tinh cầu, bây giờ nó trông như thế nào nhỉ?”

Liễu Y Y cười bảo: “Muốn đi xem thật đấy”.

Muốn xem địa cầu trông như thế nào thì cứ bay lên vùng không trung cao nhất, như thế mới quan sát được.

Ngô Bình bảo: “Được. Ăn cơm xong, anh sẽ dẫn em đi xem!”
Chương 1318: Toàn cảnh thế giới

Hai người ngồi ăn bên cạnh vội khuyên nhủ: “Này cậu bạn, trên trời nguy hiểm lắm, gió to mà thổi một cái thôi là thần anh của mình bị thổi tan luôn đấy, xương cốt cũng nát vụn luôn. Còn có gió lạnh trên cửu thiên nữa chứ, đến Thiên Tiên còn không trụ được lâu ở đây nữa là”.

Ngô Bình không hề biết những điều này nên đã cảm ơn người đó.

Đồ ăn khá ngon, nhưng tu vi càng cao thì Ngô Bình càng không còn khẩu vị với đồ ăn của thế tục nữa, vì thế hầu như anh chỉ nhìn Liễu Y Y ăn.

Ăn xong, Ngô Bình bỏ tiền báu xuống bàn rồi rời đi, song vẫn không quên nói cảm ơn với chủ quán.

Bọn họ vừa đi ra ngoài thì có một bóng đen lao đến với tốc độ nhanh chóng mặt, đó là một người đàn ông trung niên cầm dao găm, sau đó đâm thẳng vào ngực của Ngô Bình.

Ngô Bình không hề né đi, để mặc cho con dao đâm vào người mình, nhưng có một tiếng động vang lên, một luồng sức mạnh phản phệ mạnh mẽ đã bắn ngược vào người đàn ông, ông ta hét lên đau đớn rồi bay ra xa, cả cánh tay đã gánh nát! Cùng lúc đó còn có một luồng sức mạnh khủng khiếp tấn công vào cơ thể ông ta, khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta dập nát, thập tử nhất sinh.

Ngô Bình tiến lên hỏi: “Sao ông lại muốn giết tôi?”

Người đàn ông thoi thóp rồi kinh hãi nói: “Tôi định cướp tiền của cậu, nhưng không ngờ cậu lại mạnh thế, cứu tôi với…”

Ngô Bình mặc kệ ông ta, sau đó đưa Cửu Bảo Tiên Y cho Liễu Y Y mặc rồi cười nói: “Đi, chúng ta đi xem thế giới bây giờ ra sao rồi”.

Anh kéo Liễu Y Y bay vút lên cao, họ càng bay càng cao, loáng cái đã biến mất trên không trung.

Họ vừa bay được một đoạn thì trên cao xuất hiện gió lớn, cơn gió có uy lực rất mạnh, tu sĩ dưới cảnh giới Long môn không thể chịu được. Lên cao tiếp nữa là đến tầng khí giá lạnh, nhiệt độ giảm cực sâu, với tu vi hiện giờ mà Ngô Bình vẫn còn thấy lạnh.

May mà Liễu Y Y mặc Cửu Bảo Tiên Y và được Ngô Bình che chở nên không cảm thấy gì.

Họ bay lên cao tieprs thì thấy có một đám mây nhiều màu sắc, Ngô Bình biết trong các đám mây này ấn chứa sức mạnh đáng sợ, nếu chạm phải thì chúng sẽ nổ tung ngay, vì đây chính là lôi vân.

Họ bay tiếp và vượt qua khu vực của lôi vân, sau đó tiến vào một không gian u tối, xung quanh không có một vì sao nào, đây cũng chính là nơi lạnh nhất trong vũ trụ.

Khi ở đây, con người sẽ thấy cô đơn và nhỏ bé cùng một cảm giác sợ hãi từ trong sâu thẳm. Dù Ngô Bình đã là tu sĩ có tu vi cực cao, nhưng cũng không cản được cảm giác ấy.

“Nhìn kìa!”, Liễu Y Y hô lên.

Ngô Bình phóng trường vực ra, để một chút không khí bao lấy Liễu Y Y, giúp cô ấy có thể hít thở, vì thế cô ấy mới thích ứng được với không gian này.

Ngô Bình nhìn xuống thì thấy có một trùm sáng to như quả bóng bầu dục, bên trong không chỉ có một mặt trăng và mặt trời, chúng di chuyển theo một quy luật phức tạp và chính xác quay quanh trùm sáng này, vì thế người ở bên dưới có thể nhìn thấy ban đêm và ban ngày.

Ngô Bình ngẩn ra nói: “Đây chính là thế giới mà chúng ta sống ư?”

Liễu Y Y: “To thật đấy, nhưng em vẫn không nhìn rõ nó vận chuyển thế nào”.

Ngô Bình cười nói: “Làm sao nhìn rõ được, không gian trên này có kết cất rất phức tạp, có phải không gian ba chiều đơn giản đâu. Hình như thế giới này có ba tầng, đại lục Côn Luân của chúng ta chắc ở tầng một”.

Ngô Bình có đôi mắt xuyên thấu nên mới nhìn rõ.

Liễu Y Y: “Còn tầng bên trên thì sao? Là thế nào?”

Ngô Bình: “Tầng bên trên rất thần bí, anh cũng không nhìn rõ. Nhưng anh có thể nhìn rõ tầng ở dưới, môi trường ở đó rất khắc nghiệt, ánh sáng kém, không khí ô nhiễm, nhiều nơi còn rất nóng, nơi thì lại quá lạnh, không có nhiều thực vật hay sinh vật sống được, nói chung là một nơi tồi tàn”.

Liễu Y Y: “Chẳng lẽ là địa ngục trong truyền thuyết?”

Ngô Bình cười nói: “Ai biết được, nhưng anh không có hứng thú với nơi này”.

Đúng lúc này, Ngô Bình đã nhìn hấy có một con cự long dài cả nghìn mét ở phía xa, nó kéo theo một cung điện bằng đồng bay trong vũ trụ.

Liễu Y Y cũng nhìn hấy, cô ấy hô lên: “Thứ gì thế anh?”

Ngô Bình cảm nhận được uy áp khủng khiếp phát ra từ trong cung điện này, anh kéo Liễu Y Y trốn ra xa, sau đó quay lại mặt đất bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Bay lên thì dễ, nhưng khi về thì hơi phiền hà. Vì không gian ba tầng phức tạp này đang vận chuyển, mình chỉ ở trên cao một lát thì phía dưới đã có rất nhiều đổi thay rồi.

May mà Ngô Bình có đôi mắt nhìn xuyên vạn vật nên có thể xác định vị trí, vì thế hơn một tiếng sau thì họ đã đáp xuống vị trí ban đầu rồi.

Liễu Y Y vừa đáp đất đã hào hứng nói: “Xuất sắc! Được trải nghiệm điều này một lần trong đời là quá đủ rồi”.

Ngô Bình: “Chúng ta về nhà thôi”.

Hai người vừa về đến vịnh Bạch Long thì nghe thấy bên trong có tiếng động lớn, Ngô Bình nhanh chóng đi vào quan sát thì thấy có một con thuỷ xà và một con quái ngư đang đánh nhau giữa sông.

Chúng đều đã thành tinh nên rất mạnh, đánh nhau đến sát bờ rồi, nhiều người đứng xem sợ quá đều phải lùi lại.

Ngô Bình nổi giận nói: “Biến, không tao làm thịt chúng mày bây giờ!”

Tiếng gào chưa lực tinh thần khủng khiếp của anh dội vào trong thức hải của hai con tinh quái kia, chúng giật bắn mình rồi chui xuống nước, không dám đánh nhau nữa.

Bây giờ, vịnh Bahcj Long đã sáp nhập hệ sông lớn hơn, vì thế thường xuyên có sinh vật thuỷ tộc mạnh mẽ đến đây đấu đá, gần như ngày nào cũng phải vài trận. Nhiều lúc, các loài tinh quái còn đánh nhau lên tận bờ, khiến nhiều người thiệt mạng.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi quay về Hưng Long, sau đó gọi con cá vương đến, nó đã nhận được khá nhiều lợi ích từ anh nên thực lực hiện giờ đã mạnh hơn nhiều.

Con cá vương quay lại vịnh Bạch Long, còn Ngô Bình về luyện một lò Ngư Long Đan, thành phẩm là ba viên đan dược cấp truyền kỳ. Anh cho cá vương một viên, nó phấn kích tới độ nhảy cao lên cả chục mét, sau đó chìm sâu xuống đáy.

Ngô Bình mặc kệ nó rồi về phòng nghỉ ngơi, ngày mai anh còn phải tham gia đại hội Tiên Truyền.

Tối đó, trong vịnh Bạch Long có sấm chớp đùng đoành, tiếng nước chảy xối xả khiến nhiều người bị mất ngủ.

Sáng hôm sau, Ngô Bình đi ra bờ sông rồi nói: “Ra đây”.

Một con cá khổng lồ dài cả trăm mét ngoi lên mặt nước, người nó dẹt, mọc thêm bốn cái móng vuố, còn đầu thì biến thành đầu rồng.

Nhìn thấy sự thay đổi của cá vương, Ngô Bình nói: “Xem ra mày tiến hoá khác với cá chép nhỉ, giờ là nửa cá nửa rồng thôi, nhưng thực lực không thua gì thuồng luồng đâu”.

Cá vương nói tiếng người: “Cảm ơn chủ nhân”.

Ngô Bình gật đầu: “Cố mà tu luyện, tiện thể trông chừng khu này, đừng để các loài tinh quái khác gây chuyện”.

“Vâng”, cá vương.

Sau đó, Ngô Bình đã dẫn Tử Phi cùng đến Thiên Đạo Môn để tham gia đại hội Đan Truyền.

Nơi diễn ra đại hội nằm ở một thung lũng cách Thiên Đạo Môn không xa, khi Tử Phi dẫn Ngô Bình đến đây thì thấy người đông như biển.

Ngô Bình: “Xếp hàng thôi”.

Tử Phi cười nói: “Không cần, đi theo em”.

Cô ấy dẫn Ngô Bình đi đến trước một thước đo kiểm tra, có vài đệ tử của Thiên Đạo Môn phụ trách việc tuyển chọn ở đây.

Nhìn thấy Tử Phi, họ đều đứng dậy hành lễ: “Sư tỷ”.

Tử Phi gật đầu: “Đây là Trương Tiểu Bình - anh họ của tôi, phiền mấy sư đệ kiểm tra cho anh ấy trước nhé”.

Mấy người kia cười nói: “Ra là anh họ của sư tỷ, được ạ. Anh Trương, anh hãy dồn toàn lực rồi đánh vào cái thước này, nó sẽ hiển thị sức mạnh của anh”.

Người khác nói: “Chỉ cần đạt mức là qua cửa”.

Ngô Bình gật đầu rồi tung bừa một đấm vào đó, mặt trước của cái thước loé lên, ngọn lửa đã vượt qua vạch màu đỏ rồi nhưng vẫn dâng cao lên tiếp cho tới khi chạm đến đỉnh.

Mấy người đó ngẩn ra, đây là lần đầu tiên họ gặp tình huống, ai cũng phải trò mắt vì Ngô Bình quá mạnh.
Chương 1319: Ba vòng thi, hạt giống thiên kiêu

“Anh Trương đã qua vòng, mời sang vòng khác”.

Ngô Bình nhìn thấy tỉ lệ loại ở vòng này rất cao, chỉ có hai đến ba người trong tổng số mười người qua vòng.

Cứ thế, Tử Phi lại dẫn Ngô Bình đến vòng thi thứ hai, đó là một quả cầu đá khổng lồ.

Bề mặt của quả cầu này được khắc phù văn, người dự thi phải phóng thần niệm vào bên trong. Thần niệm càng mạnh thì ánh sáng mà quả cầu phát ra càng mạnh, màu sắc cũng sẽ khác nhau. Hơn nữa, quả cầu còn có thể kiểm tra được chất lượng của nguyên thần, cao nhất sẽ là màu tím, tiếp đến màu lam, màu xanh lá, màu vàng kim, màu đỏ và màu trắng.

Ngô Bình quan sát thì thấy những người đang kiểm tra hầu như chỉ phát ra được ánh sáng trắng, hiếm lắm mới có màu đỏ, nếu ánh sáng đỏ đạt đến một độ sáng nhất định thì sẽ qua vòng.

Ngô Bình xếp hàng chở kiểm tra, khi đến lượt thì anh chạm tay lên quả cầu đá rồi truyền thần niệm vào, nhưng anh chỉ truyền một phần 50 mà thôi.

Ngay sau đó, quả cầu đã toả ra ánh sáng màu tím, ánh sáng bay cao hơn chục mét, khiến mọi người ở xung quanh phải né sang một bên.

Các đệ tử phụ trách kiểm tra cũng phải kinh ngạc nói: “Nguyên thần cấp tím! Hơn nữa còn chạm đến giớ hạn”.

Trông thấy vẻ choáng ngợp của mấy người đó, Tử Phi đắc ý nói: “Đây là Trương Tiểu Bình - anh họ của tôi, sau này anh ấy cũng sẽ là sư huynh của mấy cậu”.

Dù mấy người kia có ngốc đến mấy cũng biết Trương Tiểu Bình này chính là một hạt giống thiên kiêu, vì thế tất cả đều chào hỏi lễ phép với anh.

Ánh sáng màu tím cũng làm kinh động đến người ở hai vòng kiểm tra khác, khi họ nhìn thấy Ngô Bình đi tới thì đều có vẻ mong chờ.

Vòng thứ ba có một cái ghế, người dự thi sẽ ngồi lên đó, sau đó chiếc ghế sẽ tiến hành quét kiểm tra cơ thể của họ. Kết quả kiểm tra thấp nhất là phàm thể, tiếp đến linh thể, bảo thể, vương thể, thánh thể và tiên thể chí tôn.

Trong đó, linh thể và bảo thể được chia tiếp thành ba cấp nhỏ là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Vương thể và thánh thể thì cực hiếm, trong Thiên Đạo Môn cũng không có ai, còn tiên thể chí tôn thì chưa từng xuất hiện bao giờ.

Ngô Bình không muốn làm người khác kinh hãi nên đã thi thiên huyết của mình lại, chỉ cho huyết dịch bình thường ra thôi, ngoài ra anh còn điều chỉnh cơ thể khiến mình không quá xuất sắc.

Các đệ tử phụ trách việc kiểm tra cũng rất khách sáo với anh: “Anh Trương, mời anh!”

Ngô Bình ngồi xuống ghế, sau đó cảm thấy có rất nhiều nguồng năng lượng tiến vào trong cơ thể mình. Khoảng ba mươi phút sau, các nguồn năng lượng ấy đã biến mất. Sau đó, đã có vài số liệu xuất hiện trên chiếc bảng màu vàng cạnh ghế.

Những người khác vội nhìn ngay rồi hô lên, một người nói: “Là thánh thể”.

Tử Phi cười nói: “Còn một vòng cuối nữa, chúng ta đi thôi”.

Vòng cuối này là kiểm tra lực chiến đấu, vì dù tư chất có tốt đến mấy mà lực chiến đấu kém thì cũng vứt.

Ba vòng thi trước đã loại 99 phần trăm người dự thi đi rồi, giờ chỉ còn một đến hai người trong số một trăm người có thể tiến vào vòng này thôi, và Ngô Bình là một trong số đó.

Kiểm tra lực chiến đấu chính là vòng thi đấu với con rối võ đạo mà Ngô Bình đã quá quen thuộc, con rối võ đạo ở dây thấp nhất là cấp năm, cao nhất là cấp năm mươi. Chỉ khi đánh thắng được con rối cấp năm thì mới qua vòng.

Nhưng do điểm kiểm tra chỉ có giá trị tham khảo nên người dự thi phải đánh lên tiếp tới khi bị con rối hạ gục mới thôi.

Tử Phi cười nói: “Anh họ, trong lịch sử của Thiên Đạo Môn thì có người đánh bại con rối cấp 50 rồi, anh định bắt đầu từ cấp mấy?”

Ngô Bình: “40 đi”.

Tử Phi gật đầu: “Được”.

Một con rối được thả ra, xung quanh nó có rất nhiều phù quang, khí tức toả ra cũng mạnh, nó có bốn tay bốn chân, trong đó có hai tay cầm vũ khí.

Ngô Bình không nói nhiều mà lao lên chiến luôn, anh không dùng vũ khí mà chỉ đánh tay bo.

Anh cảm thấy con rối này ngang cơ với con rối cấp 50 trong tháp Tiên Võ. Sau khi giao đấu vài chục chiêu, anh đã đấm vỡ đầu nó.

Ngô Bình đã đánh bại con rối võ đạo cấp 128 nên đương nhiên con này không phải đối thủ, vì thế anh tiếp tục hạ gục con cấp 41, 42. Đến con rối cấp 45 thì anh mới giả vờ thua.

Tuy thế thì Ngô Bình cũng là người mạnh thứ hai trong lịch sử của Thiên Đạo Môn.

“Qua vòng!”, các đệ tử phụ trách kiểm tra hô lên.

Tử Phi: “Chúc mừng, anh đã thông qua tuyển chọn, đi theo em vào trong đăng ký thôi”.

Cô ấy đã quá quen thuộc với nơi này nên nhanh chóng dẫn Ngô Bình đến một biệt viện rất rộng, nơi này do các trưởng lão của Thiên Đạo Môn quản lý.

Tử Phi lấy bốn tờ giấy chứng nhận qua vòng ra, bên trên có ghi kết quả kiểm tra của Ngô Bình.

Một người đàn ông trung niên để râu trong phòng cầm lấy tờ giấy rồi độc, sau đó ngạc nhiên nói: “Sức mạnh vượt mức, nguyên thần cấp tím, thánh thể, đánh bại con rối cấp 44, đây chính là hạt giống thiên kiêu rồi”.

Tử Phi: “Lưu trưởng lão, đây là anh họ của tôi”.

Lưu trưởng lão cười lớn rồi nói với Ngô Bình: “Cậu tên gì? Là người của môn phái nào?”

Ngô Bình: “Tôi là Trương Tiểu Bình, đệ tử của Thiên Địa Kiếm Tông”.

Lưu trưởng lão gật gù nói: “Tốt lắm! Trương Tiểu Bình, cậu là thành viên mới cấp hạt giống thiên kieu, vì thế tôi sẽ tách cậu và các hạt giống thiêu kiêu khác ra rồi chia vào từng nhóm, để tránh các cậu xô xát”.

Ngô Bình: “Lưu trưởng lão, khi nào thì vòng loại bắt đầu ạ?”

Lưu trưởng lão: “Ba ngày đầu là tuyển chọn, khi nào xong thì mới bắt đầu vòng loại”.

Tử Phi: “Anh họ, nhân lúc rảnh, để em dẫn anh đi tham quan Thiên Đạo Môn nhé”.

Ngô Bình: “Thôi anh phải về nhà một chuyến đã, ba ngày nữa anh sẽ quay lại”.

Tử Phi gật đầu: “Cũng được, em chờ anh”.

Chào Tử Phi xong, Ngô Bình quay về Hưng Long.

Về đến nhà rồi, anh lấy ngọc bài Động Thiên ra rồi đi vào Động Thên của Dược Tổ.

Mục Vũ nhanh chóng ra đón tiếp: “Chủ nhân”.

Ngô Bình: “Mục Vũ, lần trước cậu bảo sư phụ để lại ít đan dược, chúng đâu?”

Mục Vũ: “Chủ nhân đi theo tôi”.

Anh đi theo Mục Vũ đến một cung điện được xây bằng ngọc thạch, cậu ta mở cửa cung điện ra thì Ngô Bình nhìn thấy một hàng lang rất dài, hai bên đường có rất nhiều cánh cửa, phía sau mỗi cánh cửa đều là một gian phòng.

Mục Vũ: “Đây là đan dược luyện chế ở các giai đoạn khác nhau, viên này là chủ nhân luyện chế lúc ở cảnh giới Nhân Vương, còn đây thì khi là Địa Tiên sơ kỳ, còn viên này thì là lúc ở cảnh giới Động Thiên”, cậu ta nói rõ từng cái một.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Dẫn tôi đến mấy phòng cuối xem nào”.

Mục Vũ: “Nhưng chủ nhân cũ dặn là chủ nhân phải luyện chế được đan dược ở căn phòng phía trước thì mới được lấy đan dược ở phòng phía sau”.

Ngô Bình: “Thì cũng phải cho tôi xem một chút chứ”.

Mục Vũ: “Vâng”.

Vì thế Ngô Bình đã đến xem đan dược mà Dược Tổ luyện chế khi ở cảnh giới Linh Biến.

Mục Vũ mở cửa ra, Ngô Bình nhìn thấy có bốn ô vuông trên một cột ngọc ở bên trong, trong mỗi ô vuông có một cái bình ngọc. Những chiếc bình này rất đặc biệt, nó có thể giữ cho đan dược ở bên trong không bị mất dược tính.

Ngô Bình mở bình đan dược đầu tiên ra thì thấy có một viên đan dược màu xanh.

Anh quán sát rồi nói: “Đây là đan dược luyện hình, hay đấy, chắc tôi cũng luyện chế được”.

Anh bảo Mục Vũ đi lấy lò luyện đan, cậu ta nhanh chóng đi ngay rồi khiêng một cái lò đến. Cái lò này trông cũ lắm rồi, nhưng rất oai phong.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Lò luyện này rất đắc biệt, tốt hơn ba viên của đại điện nhiều, sư phụ tôi từng uống nó rồi à?”

Mục Vũ gật đầu: “Đây là lò luyện đan mà chủ nhân cũ dùng ở cảnh giới Địa Tiên, nó là Tứ Hoang Thần Lò, thuộc cấp tam phẩm”.

Ngô Bình cười nói: “Được, tôi sẽ dùng nó để luyện đan”.
Chương 1320: Tiên Lộ

Ngô Bình lấy một phiến ngọc trong ô vuông ra, bên trên có giới thiệu kỹ về đan dược. Loại đan dược này có tên là Cửu Thiên Bá Thể Đan, uống nó vào thì tu sĩ sẽ có bá thể cửu thiên nhờ luyện hình.

Bá thể cửu thiên mạnh ngang với bá thể hoang cổ của Lý Huyền Bá, thậm chỉ còn nhỉnh hơn một chút, đây cũng là lý do mà luyện chế nó rất khó.

Ngô Bình bắt đầu luyện đan, lò luyện đan này rất hay, anh tập trung toàn bộ sức lực để luyện bình Luyện Hình Đan đầu tiên.

Bên ngoài đan dược này có ba tầng phù quang bao phủ, nó là đan dược cấp đế. Tuy chỉ ở cấp này, nhưng vẫn khó luyện chế được, vì ba tầng phù quang tương đương với ba dược hiệu đặc biệt mà Dược Tổ trang bị cho đan dược này.

Ngô Bình đã chuẩn bị đủ dược liệu, anh vừa nghiên cứu đan dược vừa thử luyện đan. Lần thứ nhất, anh miễn cưỡng thành công, nhưng chỉ là một viên đan dược cấp tam phẩm.

Lần thứ hai, anh đã lĩnh hội được kiến thức, cuối cùng thì cũng cho ra đan dược cấp nhất phẩm, nhưng vẫn chưa đến được cấp đế.

Vì thế, anh tiếp tục luyện lò thứ ba. Hiệu quả ở lần này khác hẳn, đan dược đã đạt cấp vương phẩm.

Mãi đến lò thứ tư thì Ngô Bình mới đạt được cấp đế phẩm, nhưng anh không bằng lòng với kết quả đó, mà tiếp tục luyện lò thứ năm dựa vào kinh nghiệm từ những lần trước.

Đan dược ở lần này đã đạt đến cấp truyền kỳ.

“Được đấy!”, Ngô Bình rất hài lòng, anh rời khỏi Động Thiên, sau đó bảo Đường Tử Di mang bán Cửu Thiên Bá Thể Đan cấp tam phẩm.

Đường Tử Di hỏi: “Đan dược tam phẩm chắc đấu giá không được nhiều đâu anh nhỉ?”

Ngô Bình: “Đây là Cửu Thiên Bá Thể Đan, luyện chế khó lắm, hơn nữa dược liệu cũng hiếm nên chắc chắn sẽ bán được với giá cao”.

Đường Tử Di: “Anh định giá bao nhiêu?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Một trăm triệu tiền báu, mỗi lần tăng giá là mười triệu”.

Đường Tử Di kinh ngạc nói: “100 triêu ư?”

Ngô Bình ừm một tiếng: “Em cứ thử đi, không thì mình lại hạ giá”.

Điều khiến Ngô Bình bất ngờ mà, đan dược vừa được mang ra đấu gái thì đã có ba nghìn người tham gia, vì thế giá đã được đẩy lên cao ngất.

Trong lúc đấu giá, số lượng người tham gia đã lên đến con số 100 nghìn người.

Đường Tử Di nói: “Hình như họ rất muốn có được viên đan dược này, nó có tac dụng gì thế anh?”

Ngô Bình: “Uống nó rồi thì sẽ có bá thể cửu thiên, nhờ đấy mà tu luyện bất kỳ công pháp nào cũng dễ thành công hơn”.

Đường Tử Di: “Chồng, Tử Yên luôn cố găng tu luyện, hay anh giúp em ấy có thể chất đó đi?”

Ngô Bình cười nói: “Được thôi, để anh tìm trong số đan dược mà Dược Tổ luyện chế, nếu có thì anh sẽ lấy cho em ấy”.

Sau đó, Ngô Bình bắt tay vào luyện chế Lục Nan Đan.

Giai đoạn Hư Tiên sẽ phải trải qua tam tai lục nan thì mới có thể trở thành thần tiên. Lục nan có nghĩa là sáu lần vận khí suy yếu, hay còn gọi là vận xui. Khi ấy, tu sĩ sẽ thường xuyên gặp ác mộng, tinh thần hỗn loạn, từ đó xảy ra nhiều tình huống bất ngờ nên nó thường khiến tu sĩ nhức đầu hơn tam tai rất nhiều.

Lục Nan đan là một loại đan dược giúp tu sĩ tránh khỏi kiếp nạn bằng cách điều chỉnh tâm tính, đương nhiên nó khó luyện chế hơn Tam Tai Đan.

Ngô Bình thử luyện lò thứ nhất, thành phẩm là ba viên đan dược nhị phẩm. Anh uống xong thì thấy tinh thần phấn chấn, tư duy minh mẫn.

Lúc này, buổi đấu giá đã bắt đầu, đan dược vừa được mang ra thì mọi người đã ồ lên.

100 triệu, 150 triệu, 200 triệu, giá vẫn tăng không ngừng.

Cuối cùng đan dược đã thuộc về một người bỏ ra 390 triệu.

Đường Tử Di lẩm bẩm: “Không ngờ bán được với giá cao vậy”.

Ngô Bình: “Em đấu giá thêm một viên đan dược tương tự nhưng là cấp nhất phẩm.

Đường Tử Di gật đầu, sau đó bảo Tiên Nhi nhập số liệu.

Tin tức vừa được công bố, các tu sĩ tại đây đã như bùng nổ.

Giá khởi điểm của viên đan dược này là 300 triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất 20 triệu.

Nửa tiếng sau, buổi đấu giá bắt đầu, cạnh tranh vẫn rất gay gắt, nhưng chưa nới nửa phút sau, giá đã được đẩy lên thành 1 tỷ 80 triệu.

“Chốt”, Tiên Nhi tuyên bố kết quả.

Đường Tử Di ngẩn ra nói: “Huyền Bình, mấy người này giàu thế”.

Ngô Bình nói: “Đã là gì đâu. Nhiều môn phái còn dám bỏ ra cả vài chục tỷ chỉ để bồi dưỡng thiên kiêu đấy”.

Anh nói tiếp: “Nhân đây, em bán đấu giá tiếp Lục Nan Đan nhị phẩm đi”.

Đường Tử Di: “Giá bao nhiêu anh?”

Ngô Bình: “Đan dược này cũng khá khó luyện, giá khởi điểm 20 triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất 2 triệu”.

Vì thế, Đường Tử Di tiếp tục đấu giá Lục Nan Đan, số người tham gia chẳng những không giảm mà còn tăng lên.

Loáng cái, giá của Lục Nan Đan cũng đã được đẩy lên cao thành 60 triệu.

Cứ thế, Đường Tử Di bán tiếp viên thứ hai, thứ ba.

Lần này, Ngô Bình đã thu về được 1 tỷ 670 triệu.

Đường Tử Di: “Huyền Bình, nhà máy thuốc mà mình mở trước kia đã đầu tư bao nhân công và dược liệu, giờ thế giới thay đổi, thế là bỏ không hết à”.

Ngô Bình vẫn nhớ các loại thuốc mà mình từng sản xuất không còn nhiều giá trị ở thời điểm hiện tại nữa, vì thế chất của hầu hết mọi người đều đã tăng lên, giờ hiếm ai mắc bệnh tiểu đường hay tim mạch nữa.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra cũng không bỏ uổng đâu, chúng ta chỉ cần sửa đổi lại một chút là có thể nghiên cứu ra các loại thuốc nâng cao thể chất của người bình thường. Hơn nữa, sau này khách hàng của chúng ta không chỉ có người dân của Viêm Long, mà là toàn thế giới. Nếu thuốc của mình tốt thì lo gì không bán được?”

Đường Tử Di hỏi: “Nhưng chúng ta sẽ làm thuốc gì? Có chắc bán được không?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là các loại thuốc nâng cao tư chất. Không phải ai cũng tu tiên được, anh sẽ nghiên cứu ra loại thuốc khiến ai uống vào cũng có thể tu tiên được”.

Đường Tử Di: “Thế là phổ cập tu tiên à?”

Ngô Bình: “Chưa đến mức ấy, loại thuốc này chỉ có thể thúc đẩy tiềm năng của con người thôi, ai có tiềm năng kém thì không thấy được hiệu quả”.

Ngô Bình rất giỏi luyện đan nên đã nghiên cứu ra loại thuốc ấy ngay.

Đến tối, anh gần như đã hoàn thành xong phương thuốc, sau đó bắt đầu điều chỉnh dược liệu. Sang ngày hôm sau, anh đã rất hài lòng với thuốc của mình và đặt tên cho nó là Tiên Lộ.

Sau đó, anh bảo Đường Tử Di tìm 100 người bình thường đến thử tác dụng của thuốc.

Kết quả là uống Tiên Lộ xong, ban đầu mọi người đều thấy khó chịu, nhưng loáng cái đã bình thường trở lại. Không lâu sau, họ đều có sự thay đổi, người tăng nguyên khí, người tăng lực tinh thần, còn có người mở được huyết mạch hay thậm chí là có thiên bẩm.

Cuối cùng trong số 100 người thử thuốc đã có 36 người có sự chuyển biến tốt, có 21 người trong số đó đã đủ tư cách tu hành và gia nhập các môn phái nhỏ. 15 người còn lại thì có năm người có tư chất khá, số còn lại thì có thể gia nhập môn phái tầm trung.

64 người kia tuy không có sự thay đổi rõ ràng, nhưng thể chất cũng đã mạnh hơn.

Ngô Bình rất hài lòng nên đã mua thật nhiều dược liệu, để sản xuất Tiên Lộ với số lượng lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK