Ngô Bình dùng bản lĩnh của Đại Thánh rồi truyền một phần thánh lực sang cho Lãnh Như Yên, đồng thời mượn thánh đường để nâng cao thể xác và tinh thần của cô ấy. Nhờ đó, dù Lãnh Như Yên có là một viên đá bình thường thì cũng có thể dễ dàng tiến vào cảnh giới Thánh.
Đương nhiên Ngô Bình cũng hao tổn một phần thánh lực vì giúp Lãnh Như Yên, có lẽ hơn một năm sau anh cũng khó mà lấy lại được. Điều này khiến Ngô Bình không thể liên tục bồi dưỡng Thánh Nhân, dẫu sao từ xưa đến nay Đại Thánh mạnh nhất cũng chỉ bồi dưỡng được 800 Thánh Nhân mà thôi, chứ chưa thể đạt đến con số 1000 như anh dự định.
Thời gian ở thánh đường khác với bên ngoài, Lãnh Như Yên ở đây ba năm thì bên ngoài mới qua một ngày. Trong thời gian này, cô ấy không ngừng tu luyện, rèn luyện hình thể, nâng cao tinh thần và tu luyện công pháp Thánh đạo mà Ngô Bình truyền thụ cho.
Cuối cùng, cô ấy đã trở thành một Thánh Nhân trong năm thứ ba, hơn nữa còn đạt đến tầng thứ hai của cảnh giới là Thánh Linh.
Sau khi rời khỏi thánh đường, quanh người Lãnh Như Yên đã toả ra thánh uy cực mạnh. Lần này, khi cô ấy nhìn Ngô Bình thì thấy anh uy nghi khác lạ. Ngô Bình của lúc này cao vạn trượng, đầu đội trời chân đạp đất, toàn thân ánh lên lửa thánh màu vàng, phái sau có thánh quang huy hoàng, dường như trong cơ thể anh đang che giấu một sức mạnh vô tận, khiến Lãnh Như Yên vừa nhìn đã phải hàng phục.
Lãnh Như Yên ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Huyền Bình, không ngờ anh mạnh thế đấy. Nếu không trở thành Thánh Nhân thì không bao giờ em thấy được rõ thực lực của anh”.
Ngô Bình cười nói: “Em cứ chịu khó tu luyện thì sau này cũng được như anh thôi”.
Lãnh Như Yên đi tới ôm anh rồi dịu dàng nói: “Bây giờ em mới biết đấy. Anh này, các chị em khác đều có con với anh rồi, hay chúng ta cũng sinh một tiểu Thánh đi?”
Ngô Bình sờ mũi rồi nói: “Ừ, sinh một tiểu Thánh Nhân cũng hay đấy!”
Lãnh Như Yên lập tức kéo anh vào phòng, một Thánh Nhân, một Đại Thánh cùng làm việc trai gái như bao cặp đôi bình thường khác.
Ngày hôm sau, Ngô Bình rời khỏi phòng rồi nói: “Như Yên, anh cũng dạy em cách luyện đan rồi, mấy ngày tới anh hãy luyện chế nhiều đan dược một chút, giờ anh phải đến Thái Thanh Tiên Giáo một chuyến”.
Chào Lãnh Như Yên xong, Ngô Bình về Côn Luân Kiếm Cung tìm Lam Hâm, sau đó cả hai cùng về Thái Thanh Tiên Giáo.
Phiêu Miểu tiên tử biết họ sắp đến nên đã chờ sẵn cùng với lão tổ Huyền Đô.
Đôi bên gặp mặt, Ngô Bình tiến lên hành lễ.
Lão tổ Huyền Đô cười nói: “Huyền Bình, con đến đúng lúc lắm, ta đang có chuyện cần nói với con đây”.
Ngô Bình: “Vâng ạ”.
Phiêu Miểu tiên tử: “Để con nói cho ạ. Huyền Bình, con cũng biết rồi đấy, đại thế giới Thái Thanh của chúng ta chỉ ở cấp thấp nhất, bên trên còn có đại thế giới Thượng Thanh và đại thế giới Ngọc Thanh nữa. Con biết sự khách biệt của ba đại thế giới này rồi đúng không?”
Ngô Bình: “Con từng nghe Nguyên Hạc kể Thái Thanh là bảo địa tu tiên, Thượng Thanh tu tiên thành chân, còn Ngọc Thanh tu chân thành thánh”.
Phiêu Miểu tiên tử: “Con mới biết sơ qua thôi. Thái Thanh có nhiều truyền thừa Tiên đạo, Thượng Thanh có truyền thừa của Chân Nhân thái cổ và các Thánh Nhân, còn Ngọc Thanh thì có truyền thừa của trư thánh và tiên đình ở các kỷ nguyên”.
Ngô Bình: “Ra là vậy, xem ra con phải đến đại thế giới Thượng Thanh một chuyến rồi”.
Lão tổ Huyền Đô: “Thật ra đại thế giới Thượng Thanh có hệ thống tu hành riêng của mình, đến ta muốn tới đó cũng phải khai báo đấy”.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Sư tổ cũng phải khai báo ạ?”
Lão tổ Huyền Đô: “Có gì đâu mà ngạc nhiên thế, nhưng nếu gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng thì các cao thủ ở đó cũng phải nhờ chúng ta đến chi viện”.
Ngô Bình: “Lẽ nào chuyện người định nói với con có liên quan đến Thượng Thanh?”
Lão tổ Huyền Đô gật đầu: “Đúng thế, cứ một trăm năm chúng ta đều cử một người đến đại thế giới Thượng Thanh một lần để tham gia đại hội Thượng Thanh”.
“Đại hội này được tổ chức một trăm năm một lần, mỗi lần chỉ chọn ra 60 người dự thi. Chúng ta chỉ có một suất thôi”.
Ngô Bình: “Mình chỉ có một suất thôi ạ?”
Lão tổ Huyền Đô: “Con đừng bực, thật ra đệ tử của Thượng Thanh xuất sắc hơn của chúng ta rất nhiều, hơn nữa họ cũng không chịu ảnh hưởng của Khuyên Giới”.
Ngô Bình: “Con phải làm gì ở đại hội này ạ?”
Lão tổ Huyền Đô: “Đại hội này sẽ xếp thứ hạng cho các thiên kiêu, sau khi vượt qua các bài kiểm tra, 10 thiên kiêu mạnh nhất sẽ được đi trên con đường Chân Thánh. Con đường này có đủ các kho báu mà người trước để lại, chỉ cần con đủ may mắn, thực lực mạnh thì chắc chắn sẽ có thu hoạch”.
Phiêu Miểu tiên tử: “Nhưng muốn lọt vào tốp mười của đại hội thì khó lắm, đương nhiên chúng ta đều tin tưởng con vì con rất mạnh”.
Lão tổ Huyền Đô: “Con còn nhớ Trương Ngọc Hoàng không?”
Ngô Bình: “Có ạ, hắn cũng tham gia ạ?”
“Ừ, mục đích của hắn là đến con đường Chân Thánh và đi đến cuối để lấy được khó báu quý nhất”, lão tổ Huyền Đô nói tiếp: “Nghe đâu, kho báu cuối cùng này có thể giúp người ta trở thành Chân Hoàng, Thánh Hoàng. Hơn nữa, một khi lấy được nó thì sẽ trở thành giới chủ của đại thế giới Thượng Thanh”.
Ngô Bình: “Giới chủ!”
Lão tổ Huyền Đô: “Ừ, giới chủ là người có quyền lực nhất ở đại thế giới Thượng Thanh”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Sao Trương Ngọc Hoàng cũng giành được một suất vậy ạ?”
Phiêu Miểu tiên tử: “Thật ra có hai người có thực lực trên hắn, họ là Trương Ưng Thiên và Thần Phá Tiêu”.
Ngô Bình thấy trùng hợp nên nói: “Con biết Trương Ưng Thiên, nhưng Thần Phá Tiêu là ai ạ?”
Phiêu Miểu tiên tử: “Thần Phá Tiêu là một thiên tài đỉnh cấp khác của Khuyển Giới, thậm chí người này còn nổi tiếng hơn cả con ở Khuyên Giới này đấy”.
Ngô Bình: “Nổi tiếng thì có ích gì, đánh nhau phải thắng thì mới là giỏi”.
Phiêu Miểu tiên tử bật cười nói: “Là ta nghĩ nhiều, thực lực của con chẳng thua gì sư tôn, thì sao phải sợ họ nhỉ?”
Ngô Bình hỏi: “Sư tổ, khi nào thì mình đến đó ạ?”
Lão tổ Huyền Đô: “Còn chưa đến ba tháng nữa. Trong thời gian này, con hãy cô gắng tu luyện để năng cao thực lực, tốt nhất hãy thành Thánh Vương hay Chân Vương”.
Ngô Bình: “Thánh Vương thì khó, nhưng con đã là Chân Vương rồi”.
Bọn họ trò chuyện thêm một lúc thì lão tổ Huyền Đô nhắc đến chuyện luyện đan rồi lấy mấy phương pháp luyện đan ra hỏi Ngô Bình có luyện được hay không. Anh nhìn thì thấy mình luyện được, chỉ cần có đủ dược liệu là xong.
Sau đó, anh cùng Phiêu Miểu tiên tử đến đại thế giới Phiêu Miểu.
Đến tiên cung rồi, Phiêu Miểu tiên tử cười nói: “Huyền Bình, lát đi gặp tiểu sư muội của con đi”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sư tôn lại nhận thêm đệ tử ạ?”
Lam Hâm cười nói: “Sư đệ, tiểu sư muội được sư tổ coi là kỳ tài đấy, em đi gặp cũng sẽ phải ngạc nhiên”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình tò mò hỏi: “Tiểu sư muội đâu ạ?”
Chương 1857: Lão tổ tông nhà họ Thành
Đúng lúc này, có một nữ đệ tử vội vàng chạy vào báo: “Thiên Tôn, không hay rồi, Long sư muội đã đánh thế tử nhà họ Thành bị thương, nhà họ Thành đang đuổi đến đây rồi ạ”.
Phiêu Miểu tiên tử giơ tay đỡ trán, hình như chuyện này không chỉ xảy ra một lần, bà ấy hỏi: “Long Tinh Nhi đang ở đâu?”
“Sư tôn. Tinh nhi đây ạ”.
Ngay sau đó, có một cô gái khoảng 17, 18 tuổi xinh đẹp như hoa đi vào, cô ấy cúi đầu xuống, dáng người dỏng cao, tóc buộc cao hai bên.
Phiêu Miểu tiên tử sa sầm mặt nói: “Long Tinh Nhi, tại sao con lại ra ngoài gây chuyện thế hả? Ta đã bắt con cấm túc nửa tháng rồi, con ra ngoài khi nào hả?”
Long Tinh Nhi cúi thấp đầu nói: “Sư tôn, Tinh Nhi sai rồi, tại người nhà của con bị người ta bắt nạt nên con mới phải về”.
Phiêu Miểu tiên tử lập tức thay đổi thái độ rồi hỏi: “Nhà con làm sao?”
Long Tinh Nhi đỏ hoe mắt nói: “Chị con đi mua vải, sau đó đã lọt vào mắt xanh của một tên ác bá, nên bị hắn bắt về nhà hắn. Chị con có giữ một lá bùa, khi gặp nguy hiểm sẽ bóp vỡ nó để báo cho con biết”.
“Con đã dạy cho tên đó một bài học nhớ đời, ngoài ra còn lấy hết giả sản của nhà hắn đem chia cho người nghèo. Ai ngờ hậu thuẫn của tên đó đã tìm đến quản gia của nhà họ Thành rồi cử cao thủ đến đối phó con. Con cứ đánh hết lớp này lại có lớp khác đến, cuối cùng thế tử của nhà họ Thành đã ra mặt, nhưng cũng bị con đánh cho lên bờ xuống ruộng”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Sư muội làm đúng lắm, loại đó đáng bị ăn đòn!”
Phiêu Miểu tiên tử lừ mắt nhìn Ngô Bình: “Nếu con bảo vệ sư muội con như thế thì chuyện này ta giao cho con đấy”.
Ngô Bình: “Vâng, con sẽ đi với sư muội”.
Lam Hâm cười nói: “Long sư muội, đây là Lý sư huynh của em đấy”.
Long Tinh Nhi quan sát Ngô Bình rồi chớp mắt nói: “Anh là Lý sư huynh ạ? Sư huynh, cuối cùng em cũng được gặp anh rồi”.
Thì ra, không chỉ sư tôn, mà các sư tỷ khác cũng đều hết lời khen ngợi Ngô Bình. Dần dà, hình tượng của anh đã trở nên rất vĩ đại trong Long Tinh Nhi.
Ngô Bình cười nói: “Sư muội, chúng ta là người một nhà nên đừng khách sáo. À, người nhà họ Thành đến rồi à?”
Long Tinh Nhi gật đầu: “Họ không dám xông vào đây nên đang đứng chửi bới ở lối vào của đại thế giới Thái Thanh”.
Ngô Bình: “Đi, sư huynh sẽ xử lý chuyện này cho em”.
Dứt lời, cả hai cùng biến mất ngay.
Lam Hâm: “Sư tôn, sư đệ nóng tính lắm, cậu ấy mà đi khéo nhà họ Thành ra bã đấy ạ”.
Phiêu Miểu tiên tử cười khẩy nói: “Người của Thái Thanh Kiếm Cung ta đâu thể để người khác bắt nạt, ta cũng muốn cho nhà họ Thành ấy một bài học. Tiêu diệt họ luôn cũng được”.
Lam Hâm lắc đầu, bấy giờ mới nhớ ra ngày xưa sư tôn của mình còn nóng tính hơn sư đệ Huyền Bình nhiều.
Lúc này, Ngô Bình và Long Tinh Nhi đã xuất hiện ở trước cổng của Thái Thanh Tiên Giáo, hiện có cả đám người đang đứng chửi bới ở đây, đi đầu là một người phụ nữ, bà ta có vóc dáng cao lớn, đôi mắt thì dữ tợn.
Các đệ tử canh cổng đều nổi giận, đang chuận bị bẩm báo chuyện này lên trên. Nhưng đột nhiên thấy Ngô Bình đến thì họ đều dừng bước.
Người phụ nữ kia nhìn thấy Long Tinh Nhi đến thì tức tối quát: “Con ranh kia, mày đánh con trai tao bị thương thì dù có chạy đằng trời thì tao cũng sẽ bắt được mày rồi đánh mày chết!”
Long Tinh Nhi lườm bà ta: “Là con trai bà ra tay với tôi trước đấy chứ”.
Người phụ nữ vung tay lên: “Bắt con khốn ấy lại!”
Chát!
Ngô Bình bất thình lình xuất hiện trước mặt bà ta rồi tặng cho bà ta một cái tát, sau đó lạnh lùng nói: “Ăn nói cho cẩn thận, tôi thấy bà mới là con khốn đấy”.
Những người khác thấy chủ mẫu của mình bị đánh thì đều đồng loạt ra tay với Ngô Bình.
Nhưng anh chẳng thèm nhìn mà chỉ vung tay lên, tất cả bọn họ đều bất động trên không, họ vẫn có thể suy nghĩ, nhưng không thể cử động.
Người phụ nữ biến sắc mặt rồi hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình, đệ tử của Thái Thánh Tiên Giáo, nhà họ Thành các người bắt nạt sư muội của tôi thì không yên với tôi đâu”.
Người phụ nữ tái mặt: “Cậu muốn thế nào?”
Ngô Bình: “Dám chạy tới tận đây để chửi bới, các người cũng to gan đấy. Bây giờ, tôi đang rất có hứng thú với các người, để tôi xem các người giỏi đến đâu nào”.
Dứt lời, anh tung một quyền về phía người phụ nữ: “Gọi chồng bà đến đây mà cứu bà, không thì tôi sẽ đánh chết bà luôn đấy”.
Người phụ nữ nhìn thấy ánh mắt hung ác của Ngô Bình thì lập tức nổi sợ, sau đó vội vàng gọi chồng mình là gia chủ của nhà họ Thành đến.
Nhà họ Thành là một trong năm gia tộc lớn của đại thế giới Ngũ Hồ, còn nhà của Long Tinh Nhi thì sinh sông ở khu vực thuộc quyền quản lý của nhà họ Thành, vì thế nếu nhà cô đắc tội với họ thì gần như sẽ không còn đường sống nữa.
Nhưng Long Tinh Nhi rất may mắn, cô ấy không chỉ là đệ tử của Phiêu Miểu tiên tử, mà còn là sư muội của Ngô Bình.
Gia chủ của nhà họ Thành tên là Thành Duy Sơn, ông ta đã có tu vi Đạo Quân. Nhà họ Thành có thể trở thành một trong năm gia tộc lớn cũng nhờ có một lão tổ với tu vi cao thâm. Điều này khiến cho người trong gia tộc này rất phách lối, ví dụ như vợ của Thành Duy Sơn, bà ta dám chạy đến Thái Thanh Tiên Giáo để chửi bới.
Thành Duy Sơn đang tiếp một vị khách quan trọng ở nhà thì nhận được tin của vợ mình, ông ta lập tức nổi đoá rồi thầm mắng vợ mình suy nghĩ nông cạn, không dưng lại ra ngoài gây chuyện.
Ông ta mặc áo bào màu lam, làn da đen nhẻm, ngoài ra còn để râu xồm xoàm. Lúc này, đang có một người thanh niên người đối diện với ông ta, đây là cường giả số một của đại thế giới Ngũ Hồ, đệ tử của Ngũ Hồ Tán Tiên, bọn họ đã thương lượng một chuyện bí mật.
Người thanh niên trông rất tuấn dật, anh ta cười hỏi: “Thành huynh, có chuyện gì à?”
Thành Duy Sơn thở dài đáp: “Vơ tôi đang bị bắt nên muốn tôi tới cứu, không thì sẽ bị người ta đánh chết”.
Người thanh niên hừ lạnh nói: “Là ai mà khẩu khí lớn thế!”
Thành Duy Sơn: “Nghe nói là đệ tử của Thái Thanh Tiên Giáo!”
Người thanh niên cau mày: “Thái Thanh Tiên Giáo đã có một Đạo Tôn trấn thủ, đúng là khó thật, Thành huynh định tính sao?”
Thành Duy Sơn: “Dẫu sao đó cũng là một thế lực lớn, chắc họ sẽ không làm khó tôi đâu, cứ đến đó rồi tính”.
Người thanh niên gật đầu: “Cũng được, giờ tôi cũng rảnh, để tôi đi cùng”.
Thành Duy Sơn mừng rỡ: “Được”.
Người thanh niên có thực lực mạnh hơn Thành Duy Sơn, sư tôn của anh ta là cường giả siêu cấp của Ngũ Hồ Tán Tiên, có anh ta đi cùng thì Thái Thánh Tiên Giáo cũng phải nể mặt ông ta phần nào.
Trong lúc chờ người đến, Ngô Bình hỏi Long Tinh Nhi: “Sư muội, nhà em có những ai? Sao không đón đến đây luôn?”
Long Tinh Nhi: “Sư huynh, Tinh Nhi còn một chị gái, một em trai, bố mẹ và một bà nội đã hơn 80 tuổi. Nhà em không chịu chuyển đến đây vì bà nội quen sống ở đó rồi”.
Ngô Bình: “Ừ, ra là thế, tên bắt nạt chị em sao rồi?”
Long Tinh Nhi: “Em đánh cho hắn lên bờ xuống ruộng nên mới chọc tới nhà họ Thành đấy, tên này là con riêng của người phụ nữ đanh đá kia kìa”.
Ngô Bình: “Nếu không vì thế thì chắc hắn không dám ngông nghênh đâu hả?”
Sau đó, anh hỏi người phụ nữ kia: “Ai là người có thực lực cao nhất trong nhà họ Thành?”
Người phụ nữ đáp: “Đương nhiên là lão tổ tông của nhà tôi, tu vi của người rất cao thâm”.
Long Tinh Nhi: “Sư huynh, người đó tên là Thành Diễn, thực lực mạnh lắm, nhưng không ai biết tu vi của lão ta đến đâu”.
Ngô Bình: “Thế à? Để anh đánh với lão một trận là biết ngay”.
Chương 1858: Đập cho nát người
Người phụ nữ ngẩn ra, tên này định đánh nhau với lão tổ tông nhà bà ta ư? Sao anh có thể tự tin như thế!
Không lâu sau, Thành Duy Sơn và người thanh niên đã đến. Thành Duy Sơn nhìn người phụ nữ đang nằm dưới đất thì chắp tay nói: “Thành Duy Sơn của nhà họ Thành đến thăm hỏi Thái Thanh Tiên Giáo, cậu bạn, không biết vợ tôi đã làm gì sai mà cậu lại đối xử với bà ấy như thế?”
Ngô Bình nhìn Thành Duy Sơn rồi đáp: “Ác phụ này đã dung túng cho con riêng của mình làm chuyện xấu bắt nạt nhà sư muội tôi. Sư muội tôi ra tay trừng trị thì bà ta dám đến tận đây chửi bới. Ha ha, dù chúng tôi có dễ tính đến mấy thì cũng không thể bỏ qua cho bà ta được”.
Thành Duy Sơn: “Đây đúng là lỗi của vợ tôi, lão tổ tông nhà tôi là bạn nhiều năm với lão tổ Huyền Đô, mong cậu nể mặt tình nghĩa đôi bên mà bỏ qua cho vợ tôi lần này”.
Ngô Bình: “Tha cho bà ta cũng được, nhưng nhà sư muội tôi sống ở đại thế giới Ngũ Hồ, ông phải hứa là không được động đến họ”.
Thành Duy Sơn cười nói: “Chuyện nhỏ, nhà họ Thành đảm bảo sẽ giữ an toàn cho họ, ngoài ra còn cung cấp thêm cho họ ruộng đất, cậu thấy sao?”
Nếu Thành Duy Sơn đã nhắc đến lão tổ Huyền Đô thì Ngô Bình phải nể mặt, anh nói: “Nếu vậy thì ông dẫn người đi đi”.
Thành Duy Sơn đang định dẫn người đi thì Long Tinh Nhi ở bên cạnh Ngô Bình chợt bật khóc.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sư muội, sao thế?”
Long Tinh Nhi vừa khóc vừa nói: “Sư huynh, bố mẹ em bị người ta đánh chết rồi!”
Ngô Bình biến sắc mặt, những người tu hành như họ sẽ phát hiện ra ngay nếu người thân của mình bị sát hại. Anh nổi giận rồi hỏi Thành Duy Sơn: “Là nhà ông làm đúng không?”
Thành Duy Sơn cũng nhăn mặt nói: “Tôi cũng không rõ, để tôi về điều tra”.
Ngô Bình túm lấy Long Tinh Nhi rồi xé rách thời không, lập tức xuất hiện ở nhà của cô ấy tại đại thế giới Ngũ Hồ.
Lúc này, có một cặp vợ chồng đang nằm dưới đất, người bị chặt đầu, người bị chém đứt đôi người, gần đó còn có một cụ bà chết dưới lưỡi đao.
Khi họ đến thì có một người đàn ông dẫn theo đám thuộc hạ đang kéo một cô gái xinh đẹp khoảng 20 tuổi ra ngoài.
Cô gái khóc đến bật máu, đôi mắt chứa đầy vẻ tuyệt vọng.
Người đàn ông cười lạnh: “Em gái cô ghê gớm lắm hả? Giờ tôi giết cả nhà cô và ngủ với cô, để xem nó làm gì được nào?”
Nhìn thấy thế, Long Tinh Nhi hét lên rồi định ra tay, nhưng đã bị Ngô Bình kéo lại, anh thờ ơ nói: “Bình tĩnh, có sư huynh ở đây thì hắn không chạy thoát được đâu”.
“Thằng khốn kia!”
Lúc này, nhóm Thành Duy Sơn cũng đã đến, nhìn thấy hành vi độc ác của người thanh niên, ông ta hốt hoảng vì biết có chuyện lớn rồi nên hét lên.
Người này chính là con trai của ông ta cùng người vợ kia, hắn tên là Thành Thiên Nhất.
Thành Thiên Nhất nhìn thấy Thành Duy Sơn đến thì cười nói: “Bố, sao bố lại đến đây? Nhà họ Long này không biết tốt xấu nên con đã giết hết…”
Chát!
Thành Duy Sơn đáp xuống rồi tát cho Thành Thiên Nhất ngã sõng soài rồi mắng: “Nghịch tử! Mày đúng là đồ mất não!”
Người phụ nữ hét lên: “Thành Duy Sơn, sao ông lại đánh con hả?”
Thành Duy Sơn thở dài, sau đó chắp tay với Ngô Bình đang lạnh mặt: “Là tôi dạy con không nghiêm, mong cậu bớt giận!”
Ngô Bình lạnh giọng hỏi: “Ông định xử lý chuyện này thế nào?”
Thành Duy Sơn nhăn nhó mặt mày, ông ta suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Người chết thì không thể sống lại, chúng tôi sẽ bồi thường”.
Long Tinh Nhi đã đá văng đám đầy tớ của Thành Thiên Nhất ra rồi chạy đến ôm chị mình, nghe thấy Thành Duy Sơn nói thế, cô ấy tức tối nói: “Giết người rồi bồi thường là xong à?”
Ngô Bình: “Sư muội tôi nói đúng, nếu tôi giết hết cả nhà ông thì cũng đền tiền là xong hả? Nếu được thì tôi có nhiều tiền lắm, đủ giết nhà ông cả trăm lần đấy”.
Anh đang vô cùng tức giận, người của nhà họ Thành đúng là vô pháp vô thiên, mất hết tính người!
Thành Duy Sơn thở dài nói: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của cô cậu, nhưng chuyện đã đến nước này thì oan oan tương báo đến bao giờ? Chi bằng chúng ta cùng nhau ngồi xuống…”
Uỳnh!
Ngô Bình bất chợt ra tay, một chưởng ấn rơi từ trên cao xuống rồi đè Thành Thiên Nhất xuống đất bẹp dí, sau đó có một luồng khí bốc hơi lên rồi biến mất.
“Cậu dám!”, Thành Duy Sơn phản ứng không kịp nên nổi giận ngất trời rồi tung ngay một quyền về phía Ngô Bình. Ngay sau đó đã có một hình chiếu bầu trời sao với hàng ngàn vì sao xuất hiện sau lưng ông ta.
Đối diện với đòn tấn công của Thành Duy Sơn, Ngô Bình chẳng thèm để ý, anh bắn tay phải ra rồi chộp lên cao, một bàn tay khổng lồ đã bóp nát cả bầu trời sao ấy.
Thành Duy Sơn kêu hự một tiếng rồi hộc máu, mặt mày tái mét.
Người phụ nữ cũng hét lên: “Con trai tôi!”, sau đó liều mạng lao về phía Ngô Bình.
Anh vung tay lên, không gian vặn vẹo, một hang động đen ngòm xuất hiện sau lưng người phụ nữ rồi hút bà ta vào.
Anh vừa ra tay đã có hai người chết, một người bị thương, người thanh niên biến sắc mặt nói: “Cậu cũng tàn nhẫn đấy!”
“Liên quan gì đến anh!”, Ngô Bình lừ mắt với anh ta: “Đừng lo chuyện bao đồng, không cũng chung số phận giống họ đấy”.
Người thanh niên hừ mạnh nói: “Đây là đại thế giới Ngũ Hồ, không phải nơi mà người bên ngoài như cậu có thể làm bậy”.
Dứt lời, người ta phình to lên rồi hoá thành người khổng lồ và mọc thêm tám cái tay, mỗi cánh tay đều cầm một vũ khí.
Ngô Bình: “Chán sống thì để tôi tiễn đi luôn”.
Anh tung một quyền ra, đây là chiêu thức mạnh nhất của cảnh giới Thánh Võ. Ngay sau đó, trời đất đã rung chuyển, các vì sao ngừng sáng, khí tức mạt thế che phủ người thanh niên, khiến anh ta như trải qua đại kiếp của kỷ nguyên.
“Cái gì? Sao cậu có thể mạnh tới vậy!”, anh ta biến sắc mặt rồi liều mạng bỏ chạy. Nhưng hiện giờ đã bị luồng sức mạnh kia khoá chặt nên anh ta không thể cử động được.
“Xin hạ thủ lưu tình!”
Lúc này chợt có một giọng nói vang lên, một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiện giữa người thanh niên kia và Ngô Bình.
Anh híp mắt hỏi: “Ông là ai?”
Ông lão: “Tôi là Ngũ Hồ Tán Tiên, bạn cũ của lão tổ Huyền Đô!”
Ngô Bình: “Tên này không biết điều, đã thế còn lo chuyện bao đồng, hắn là đệ tử của ông à?”
Ngũ Hồ Tán Tiên thở dài nói: “Nó là Đỗ Kim Ưng - đệ tử của tôi. Mong cậu nể mặt tôi mà tha cho nó lần này”.
Lúc này, lão tổ Huyền Đô cũng xuất hiện, ông ấy nói: “Ngũ Hồ, đệ tử này của ông không có tầm nhìn xa trông rộng”.
Ngũ Hồ Tán Tiên cười trừ: “Tại tôi không biết dạy, Huyền Đô, nể tình chúng ta quen biết đã lâu, xin ông tha cho nó”.
Lão tổ Huyền Đô: “Chuyện gì cũng có lý của nó, tôi không thể quyết định thay Huyền Bình được”.
Tuy nói là vậy, nhưng ông ấy vẫn nói với Ngô Bình: “Huyền Bình, Ngũ Hồ là một tán tu rất chính trực”.
Ngô Bình thu chiêu lại rồi nói với Đỗ Kim Ưng: “Anh không biết phân biệt thiện ác thì kệ anh, nhưng nếu còn dám xen vào chuyện của tôi thì đừng có trách. Lần sau mà để tôi gặp lại, anh sẽ giết anh ngay!”
Đỗ Kim Ưng tái mặt, nhưng không dám nói một lời.
Ngũ Hồ Tán Tiên chắp tay nói: “Cảm ơn cậu, Huyền Đô, khi nào rảnh thì tôi sẽ ghé chơi”, dứt lời, ông ấy đưa Đỗ Kim Ưng đi.
Thành Duy Sơn ngồi dưới đất, sau khi trúng đòn của Ngô Bình, ông ta đã bị thương nặng: “Lão tổ Huyền Đô, chỉ là mấy người bình thường chết thôi, có đáng để chúng ta trở mặt với nhau vậy không? Nhà họ Thành không dễ bị bắt nạt đâu”.
Lão tổ Huyền Đô mặc kệ ông ta rồi nói: “Thành Diễn, ông còn chưa ra đi à?”
Chương 1859: Thần tiên hiển linh, Thiên Nhạc đại đế
Không trung xuất hiện một điểm sáng lớn, chói đến mức mọi người không mở mắt ra nỗi. Sau đó, một tiền bối già tóc đỏ cầm cây gậy đầu rồng bỗng xuất hiện trong vùng sáng, ông ta thở dài, nói: “Đám khốn nạn này, làm tiền bối đây phiền quá đi mất”.
Thành Duy Sơn vội quỳ xuống: “Lão tổ”.
Người đó chính là lão tổ tông của nhà họ Thành- Thành Diễn. Thành Diễn lắc đầu, nói: “Huyền Đô, chuyện nhỏ xíu, có đáng phải diệt hết nhà họ Thành không?”, ông ta vừa nói vừa nhìn sang Ngô Bình.
Lão tổ Huyền Đô cười hehe, nói: “Con cháu nhà họ Thành của tiền bối giết hết cả nhà đệ tử tiên giáo của tôi, tiền bối giải thích thế nào?”
Thành Duy Sơn hừ một tiếng: “Giết cũng đã giết rồi, các tiền bối tự liệu mà xử lý đi”.
Thành Diễn cứng rắn hơn Ngũ Hồn Tán Tiên nhiều, thái độ kiểu: Ông có thể làm gì được tôi.
Lão tổ Huyền Đô nói với Ngô Bình: “Huyền Bình, con thấy nên làm thế nào?”
“Ầm”.
Ngô Bình tung một đấm về phía Thành Duy Sơn, Thành Diễn lập tức chặn phía trước, đẩy tay phải nhẹ về trước, không gian bỗng xuất hiện vô số thế giới gấp khúc, cú đánh của Ngô Bình bị những thế giới này hấp thụ hết toàn bộ.
Anh hơi chau mày: “Có chút thực lực, hèn gì cậu lại ngông cuồng đến thế”.
Ngô Bình: “Tôi nhất định phải giết tên Thành Duy Sơn này, tiền bối không bảo vệ được ông ta đâu”.
Thành Diễn im lặng, nếu một chọi một thì ông ta không sợ nhưng lão tổ Huyền Đô cộng thêm Ngô Bình không biết thực lực thế nào nữa thì ông ta không nắm được phần thắng.
Thành Diễn thở dài một hơi rồi nói: “Người cũng đã chết rồi, hung thủ cũng đã bị cậu giết chết, tôi thấy chuyện này nên kết thúc ở đây đi”.
Ngô Bình: “Có chấm dứt được hay không, cũng không phải do tiền bối nói là được”.
Thành Diễn chau mày: “Cậu bạn, cậu còn muốn thế nào?”
Ngô Bình: “Cho tiền bối hai lựa chọn, một là đến chết mới thôi, hai là dùng một nửa gia sản của nhà họ Thành đền bù”.
Thành Diễn nheo mắt: “Đến chết mới thôi, một nửa gia sản? Hừm, cậu mạnh miệng đấy, mặc dù Thành Diễn tôi không thích gây chuyện nhưng tôi cũng không sợ phiền phức đâu”.
Ngô Bình: “Đúng là bây giờ tôi rất khó giết được tiền bối nhưng sau năm năm, mười năm nữa, tiền bối nghĩ tu vi của mình còn có thể nâng cao à?”
Thành Diễn bỗng im lặng, đúng vậy, người này quá trẻ tuổi, thực lực lại mạnh đến vậy. Nếu cho anh thêm mấy năm nữa thì e rằng bản thân sẽ không thể là đối thủ của anh.
Sắc mặt Thành Diễn trở nên vô cùng khó coi, ông ta suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Chuyện này đúng là nhà họ Thành tôi sai trước, thế này đi, tôi bằng lòng dùng một vật báu gia truyền để đền bù”.
Ngô Bình: “Vậy thì phải xem đó là bảo bối gì”.
Thành Diễn: “Năm xưa, khi tôi chỉ là một người phàm, sở dĩ có thể đi theo con đường tu hành đều do nhờ có bảo bối đấy hỗ trợ”.
Ngô Bình nghe ông ta nói vậy thì thấy hứng thú: “Báu vật gì thế?”
Thành Diễn: “Mời đi theo tôi”.
Ngô Bình nói với Long Tinh Nhi: “Sư muội, em an táng cho người nhà trước, chăm sóc tốt cho chị của em, anh đi một lát sẽ về. Em yên tâm, nhất định sư huynh sẽ có câu trả lời cho em về chuyện này”.
Long Tinh Nhi khóc như mưa, cô ấy quỳ xuống đất, lạy Ngô Bình, nói: “Sư huynh, không biết sao cảm ơn cho hết đại ơn của anh, từ nay về sau, mạng của Long Tinh Nhi là của sư huynh”.
Ngô Bình và lão tổ Huyền Đô đi theo Thành Diễn vào một không gian huyền bí. Không gian đó rất thần bí, chỉ có Thành Diễn mới có thể tìm ra được. Sau khi vào trong, Ngô Bình nhìn thấy một núi thần lơ lửng trên không trung, ngọn núi thần đó phát ra thần quang năm màu, khí tức kinh người.
Ngô Bình nhìn thấy núi thần thì cảm nhận được nó có chứa sức sống mãnh liệt, nó là một vật thể sống.
Anh giật mình hỏi: “Đấy là gì?”
Thành Diễn: “Năm xưa lúc tôi nhìn thấy nó thì nó chỉ là một ngọn núi bình thường. Lúc đó tôi là một cậu nhóc chăn trâu nghèo, ngày nào cũng nằm trên núi phơi nắng, hết ngày này qua ngày khác, hết năm ngày qua năm khác, đến lúc tôi mười lăm tuổi thì cảm giác thể chất của mình tốt hơn nhiều so với người bình thường, từ đó tôi đã đi theo con đường tu luyện”.
Ngô Bình: “Ý tiền bối là ngọn núi này có thể khiến thể chất tiền bối tốt hơn sao?”
Thành Diễn: “Không sai. Sau này, tôi tu hành có thành tựu thì chuyển nó đến chỗ này, bóc đi lớp vỏ đất đá bên ngoài, để lộ ra dáng vẻ thật sự của nó. Nhưng đáng tiếc từ đó về sau, ngọn núi thần này không còn giúp tôi cải thiện thể chất được nữa, kỳ lạ hơn là tôi đưa những người khác đến đây thì họ cũng không thể cải thiện được thể chất như tôi”.
Ngô Bình: “Nếu như vậy thì sao tiền bối lại có thể?”
Thành Diễn lắc đầu: “Không rõ, có lẽ chỉ có những sinh linh cực kỳ cá biệt thì mới có thể được núi thần công nhận”.
Ngô Bình: “Thứ đồ không có giá trị gì thế kia có thể bì được với nửa gia tài của nhà họ Thành sao?”
Thành Diễn bật cười: “Thật ra với tôi mà nói, tất cả gia sản đều chẳng đáng là gì, nếu cậu cần thì tôi sẽ cho cậu. Đương nhiên cậu cũng có thể chọn đem nó đi”.
Lão tổ Huyền Đô: “Huyền Bình, có vẻ ngọn núi này cũng không tệ, sau này cho các đệ tử trong giáo trải nghiệm nhiều hơn, biết đâu cũng có thể bồi dưỡng được một hai thiên kiêu”.
Ngô Bình đang do dự thì bỗng dưng có một giọng nói ấm áp tròn đầy vang lên trong đầu: “Cậu bạn”.
Anh giật mình, hỏi: “Tiền bối là núi thần sao?”
“Không sai, tôi là ngọn núi phía trước mặt cậu”.
Ngô Bình: “Quả nhiên tiền bối có sự sống”.
Đối phương: “Cậu có thể cảm nhận được tôi là do tôi cho cậu cảm nhận”.
Ngô Bình: “Tiền bối chưa từng liên lạc với Thành Diễn sao?”
Đối phương: “Tôi chỉ mượn tay ông ta để vào không gian này tu hành thôi”.
Ngô Bình: “Tiền bối cũng đang tu hành à?”
Đối phương: “Tôi cũng là tu sĩ, đương nhiên phải tu hành rồi. Chỉ có điều hình dạng của các cậu là sinh linh còn hình dạng của tôi là một ngọn núi”.
“Tại sao tiền bối lại liên hệ với tôi?”. Anh hỏi. Dù sao thì Thành Diễn cũng đã ở đây rất lâu rồi nhưng nó lại chưa từng giao tiếp với ông ta.
Núi thần: “Mười năm trước kỷ nguyên, tôi là một hòn đá cuội, nhờ có một cao thủ giỏi chỉ điểm nên có được linh trí. Thế là tôi được thiên đế phong là thần của các ngọn núi, quản lý tất cả núi đồi trong nhân gian”.
“Mười năm trước kỷ nguyên”. Ngô Bình giật mình: “Xem ra tiền bối cũng là một cao thủ kỷ nguyên”.
Núi thần: “Lúc đó tôi được tôn là Thiên Nhạc Đại Đế, quản lý tất cả các sơn thần”.
“Quản lý tất cả núi đồi? vậy là một chức quan rất lớn rồi?”
Núi thần: “Cũng tàm tạm, sau đó kiếp nạn kỷ nguyên xảy ra, tôi còn sống sót và có cơ hội tu luyện. Tôi phát hiện mỗi khi trải qua một kỷ nguyên thì thực lực của tôi lại được nâng cao rất nhiều”.
Ngô Bình: “Vậy bây giờ chẳng phải tiền bối đã là thiên hạ vô địch?”
Núi thần: “Tình hình của tôi không ổn, kỷ nguyên trước tôi đã bị đối thủ làm hỏng đạo cơ, vì vậy thực lực hiện tại đã lùi về trước bảy kỷ nguyên”.
Ngô Bình chớp mắt, nói: “Nói vậy là bây giờ tiền bối vẫn là cao thủ ở cấp độ ba kỷ nguyên sao?”
Núi thần: “Na ná vậy”.
“Tìm tôi làm gì?”. Anh hỏi.
Núi thần: “Tôi cảm nhận được trên người cậu có khí tức của mấy cao thủ, điều này chứng tỏ cậu là người may mắn, là con trời trong tương lai. Gặp được thiên kiêu như thế đương nhiên tôi phải nói chuyện, kết bạn với cậu chứ”.
Ngô Bình: “Chỉ kết bạn thôi sao?”
Núi thần: “Nếu có thể tôi còn mong cậu giúp tôi một việc”.
Ngô Bình động lòng, nói: “Tiền bối có việc gì cứ nói thẳng”.
Núi thần: “Kỷ nguyên trước, thạch thai mà tôi tu luyện đã bị người khác cướp mất, đấy là đạo cơ của tôi, chỉ cần tìm được thạch thai thì tôi sẽ có thể khôi phục được thực lực”.
Ngô Bình: “Thiên hạ rộng lớn thế này, tôi đi đâu tìm thạch thai của tiền bối đây?”
Núi thần: “Bây giờ có lẽ không thể nhưng sẽ có một ngày nhân vật lớn như cậu có thể giúp được tôi”.
Ngô Bình hiểu ra ngay, đối với cá thể có sinh mệnh được đo lường bằng kỷ nguyên thế này thì trong mắt họ, thời gian là một khái niệm khác hẳn.
Anh nói: “Thôi được, tiền bối tin tôi đến vậy thì tôi chỉ có thể đồng ý với tiền bối”.
Trông có vẻ như họ nói với nhau rất nhiều nhưng thật ra chỉ diễn ra trong chớp mắt, anh nói: “Vật chất của núi thần này không tệ, tôi lấy nó vậy”.
Chương 1860: Trần Quan Bảo phá cá hóa người
Núi thần quả nhiên rất huyền diệu, thế mà Thành Diễn lại không cách nào thu được lợi ích gì từ nó, vì vậy Thành Diễn ở trước mặt đối với nó đã không còn giá trị gì, đưa nó ra để đổi lại một nửa gia sản chính là lựa chọn tốt nhất, cũng không khác gì “lợi dụng phế vật”.
Thành Diễn nói: “Được, núi thần này thuộc về cậu rồi”.
Ngô Bình vung tay, núi thần đã tiến vào Động Thiên, sau đó anh lạnh nhạt nói: “Thủ phạm đã chết, chuyện này dừng tại đây thôi”.
Rời khỏi nhà họ Thành, lão tổ Huyền Đô quay về tiên giáo Thái Thanh trước, Ngô Bình thì giúp Long Tinh Nhi chôn cất người nhà. Anh còn bắt cháu trai của người phụ nữ ác độc kia đến, chém đầu tế bái trước mộ.
Tên ác bá này không còn người phụ nữ ác độc kia làm chỗ dựa thì như chó mất nhà, ngay cả dũng khí giãy dụa cũng chẳng có.
Trước linh đường, hai chị em bái lạy người thân, sau đó đi cùng Ngô Bình quay về đại thế giới Phiêu Miểu.
Chị gái của Long Tinh Nhi cũng rất xinh đẹp, tên Long Uyển Nhi, tính cách dịu dàng, Long Tinh Nhi đưa cô ấy đến nơi ở của mình.
Quay về tiên cung Phiêu Miểu, Ngô Bình kể lại tình hình chuyến đi cho Phiêu Miểu.
Phiêu Miểu nói: “Nhà họ Thành có thể sống sót, là do sư tổ con nể mặt Thành Diễn”.
Ngô Bình: “Thủ phạm bị xử tử, chuyện này cũng xem như đã giải quyết xong. Sư muội Tinh Nhi có tư chất rất tốt, thành tựu sau này của em ấy e rằng không thấp hơn con”.
Phiêu Miểu cười nói: “Cái đó thì chưa chắc, ít nhất hiện tại là không tệ. Huyền Bình, con phải giúp đỡ con bé nhiều thêm”.
Ngô Bình: “Sư tôn yên tâm, con đã rõ”.
Năm ngày sau, Ngô Bình đều dùng để luyện đan dược cho tiên giáo Thái Thanh, quá trình luyện chế cực kỳ khó khăn, thậm chí có một vài đan dược đã thất truyền từ lâu. Cũng may thuật luyện đan của anh bất phàm, về cơ bản đều luyện chế thành công. Có một vài loại luyện chế không thành công, cũng là do phương thuốc có vấn đề, anh cần phải điều chỉnh mới làm được.
Hôm nay, anh đang luyện đan dược thì đột nhiên nghe thấy âm thanh của núi thần.
“Tiểu hữu, không gian kia ở gần đây, có bảo bối xuất hiện rồi, cậu có hứng thú không?”
Ngô Bình hỏi: “Không gian nào?”
Núi thần: “Tôi có thể đưa cậu đến”.
Ngô Bình: “Vậy đợi tôi luyện chế xong lô đan dược này đã”.
Nửa tiếng sau, anh đưa đan dược cho tiên tử Phiêu Miểu, nói: “Sư tôn, con ra ngoài đi dạo”.
Phiêu Miểu: “Đi đi, đừng quên chuyện đại hội Thượng Thanh”.
Ngô Bình: “Không quên đâu”.
Rời khỏi đại thế giới Phiêu Miểu, Ngô Bình bỗng biến mất. Sau đó, anh đã xuất hiện trên đại dương mênh mông ở cực bắc đại lục Hồng Hoang.
Vùng đại dương này, nằm trong Hồng Hoang, thực ra là một cái hồ bên trong, nhưng bởi vì quá khổng lồ, nên được xem là đại dương, gọi là Bắc Hải!
Đưa mình vào trong đại dương mênh mông, anh hỏi: “Núi thần, bảo bối tiền bối nói ở đâu?”
Núi thần: “Sắp xuất hiện, có thể cậu phải đợi ở đây hơn nửa ngày”.
Nghe nói phải đợi hơn nửa ngày, Ngô Bình bèn thả một chiến thuyền lớn, anh ngồi lên thuyền, lấy điểm tâm nước trái cây ra, vừa nhâm nhi vừa câu cá.
Câu lên một con cá rồng đỏ thẫm, anh nghĩ đến gì đó, bèn vươn tay ra bắt lấy con cá trong hồ nước sau nhà ra
Kiếp trước con cá này có tu vi rất cao, sau đó được Ngô Bình phát hiện, được nuôi ở nhà, nó đã dùng không ít đan dược của anh.
Con cá cảm nhận được thời không thay đổi, đột nhiên đã ra ngoài biển lớn, nó ngơ ngác, bỗng thốt thành lời: “Lý đạo hữu, tại sao đến nơi này?”
Ngô Bình: “Đã lâu như vậy rồi, không muốn khôi phục tu vi sao?”
Con cá có chút xấu hổ, nói: “Thật ra đã khôi phục từ sớm rồi. Nhưng chỗ Lý đạo hữu có đan dược, tôi muốn ở lại thêm mấy ngày”.
Ngô Bình: “Cậu là đạo tổ, tôi nuôi không nổi”.
Con cá nhếch miệng cười, sau lưng bỗng nứt ra, một luồng sáng vàng phóng thẳng lên trời, ngưng tụ thành hình dáng một thiếu niên.
Thiếu niên chắp tay với anh, nói: “Lý đạo hữu, cảm ơn anh đã nuôi dưỡng tôi trong suốt khoảng thời gian vừa rồi. Nếu không nhờ anh, có thể tôi đã bị Thủy Tộc khác ăn sạch rồi”.
Ngô Bình: “Không cần khách khí với tôi, ăn của tôi bao nhiêu thì sau này cậu trả lại cho tôi như vậy”.
Thiếu niên gãi đầu: “Được thôi, có cơ hội nhất định tôi sẽ quay lại”.
Lúc này Ngô Bình mới phát hiện, hơi thở thiếu niên này dường như không chỉ là Đạo Tổ, anh hỏi: “Rốt cuộc kiếp trước cậu có tu vi gì vậy?”
Thiếu niên cười nói: “Cách tu hành kiếp trước của tôi giống đạo hữu, cảnh giới không cao, nhưng thực lực lại rất mạnh. Lúc tôi vẫn là Địa Tiên thì đã có thể đánh chết Đạo Quân rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra trên người cậu có không ít bí mật”.
Thiếu niên: “Lý đạo hữu, tôi tên Trần Quan Bảo, ân tình của anh, đời này tôi sẽ không quên”.
Ngô Bình: “Đời này không quên, chuyển thế kiếp sau sẽ quên sạch, đúng không?”
Trần Quan Bảo cười ha ha: “Là đời đời kiếp kiếp không quên!”
Ngô Bình: “Tôi mang cậu ra đây là vì nhất thời cảm thấy nơi này rất hợp với cậu”.
Trần Quan Bảo cười nói: “Quả thực nơi này rất tốt, Hồng Hoang quy về một, là lúc tôi thi triển sở học của tôi rồi”.
Ngô Bình: “Ngồi đi, nếm thử của tôi nào!”
Trần Quan Bảo ngồi xuống, hai người uống rượu trò chuyện, trong lúc nói chuyện, Ngô Bình cảm thấy người này học thức bất phàm, dường như hiểu biết tất cả mọi thứ. Y thuật không tệ, trình độ luyện đan cũng khá cao, đối với tu hành cũng có hiểu biết riêng của mình. Anh ý thức được, Trần Quan Bảo này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, trên người nhất định ẩn chứa rất nhiều bí mật.
“Thiên kiêu như cậu sao lại biến thành một con cá có thể bị bắt ăn bất cứ lúc nào vậy?”
Trần Quan Bảo bỏ đũa xuống, cười nói: “Lý đạo hữu, anh nghe nói đến cược vận mệnh chưa?”
Ngô Bình: “Ồ, cược vận mệnh?”
Trần Quan Bảo gật đầu: “Thua sẽ mất tất cả, cược thắng thì sẽ có cơ hội trở thành một trong những cao thủ Kỷ Nguyên mạnh mẽ nhất!”
Ngô Bình sững người: “Cậu thắng rồi sao?”
Trần Quan Bảo cười nói: “Vốn dĩ tôi sắp thua, thậm chí bản thân tôi cũng tuyệt vọng. Nhưng may mắn là tôi gặp được Lý đạo hữu. Anh xuất hiện khiến thời thế tôi vận chuyển. Nếu tôi đoán không nhầm thì mấy người bọn họ, có thể vẫn còn là vật phàm, chưa khôi phục thực lực, dù sao cũng không phải ai cũng có thể được dùng đan dược của Lý đạo hữu luyện chế”.
Ngô Bình: “Ý cậu nói là, cậu cược vận mệnh với người khác?”
Trần Quan Bảo: “Ừ. Không phải chúng tôi muốn cược, mà là quy tắc trò chơi khiến chúng tôi chỉ có thể làm như vậy. Tình hình cụ thể thì đợi có cơ hội tôi sẽ nói chi tiết với Lý đạo hữu. Bây giờ tôi phải rời khỏi nơi này rồi, đi làm chút chuyện”.
Ngô Bình: “Được, chúc cậu mọi việc thuận lợi”.
Trần Quan Bảo chắp tay với Ngô Bình: “Lý đạo hữu, đợi sau khi tôi làm xong việc, tôi sẽ tặng anh một lợi ích cực lớn, xem như báo đáp của tôi cho anh”.
Ngô Bình cười: “Vậy tôi đợi tin tốt của cậu”.
Trần Quan Bảo hóa thành một luồng tiên quang, bay lên trời, thoáng chốc đã biến mất không dấu vết.
Anh ta vừa đi, núi thần đã lên tiếng:” Người này không đơn giản”.
Ngô Bình:” Ồ, sao lại không đơn giản?”
Núi thần: “Hơi thở người này tương tự với kiếp trước của cậu, có khả năng còn đáng sợ hơn cả cậu”.
Ngô Bình: “Ồ, còn mạnh hơn cả tôi sao? Xem ra tôi đã xem nhẹ anh ta rồi”.
Núi thần: “Nhưng mà, bây giờ cậu gặp được tôi rồi, chắc chắn cậu ta không so được với cậu”.
Ngô Bình: “Tiền bối đang khen tôi, hay là khen bản thân mình vậy?”
Hai người đang nói chuyện, thì một con cá lớn ba màu bỗng nhảy lên thuyền, nặng mấy chục cân, nó giãy mấy cái trên thuyền, rồi dần dần an tĩnh lại.
Ngô Bình phát hiện linh khí vận chuyển trên thân cá, trông có vẻ như có linh trí, anh cố ý nói: “Vậy mà lại tự mình chui đầu vào lưới, xem ra là ông trời muốn cho mình một bữa cá nướng rồi”.
Nói rồi, anh định bắt lấy con cá, con cá bỗng vẫy đuôi, định nhảy vào biển lớn, nhưng Ngô Bình nhanh tay, nắm chặt lấy nó, thản nhiên nói: “Nếu đã đến, thì mày khỏi chạy nữa. Nói đi, mày muốn được tao hấp, hay là kho? Hay là, nướng ăn cũng được, chắc chắn tao sẽ thỏa mãn tâm nguyện mày”.