Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2932: Giết Thiên công tử

Vì vậy anh thúc giục sức mạnh Vô Thượng Đạo trong cơ thể, đón nguồn lực lượng này. Hai nguồn lực lượng tiếp xúc với nhau, khoảng cách động lực tập tức tan rã và biến mất. Sau đó, Vô Thượng Đạo lực tiếp tục chạy vào trong cơ thể Vệ Thanh Dương, mặc dù một ít nhưng lại có thể giải được tác dụng độc trong cơ thể.

Quá trình này chỉ diễn ra mất ba phút, Ngô Bình thả lỏng tay ra, cười nói: “Chắc không sao rồi”.

Vệ Thanh Dương cảm nhận rất rõ, ông ta cảm giác ảnh hưởng của độc trong cơ thể đang dần tiêu tan và nhanh chóc khôi phục lại bình thường như ngựa. Họ vừa mừng vừa sợ nói: “Đa tạ Lý công tử cứu mạng!”

Ngô Bình cười nói: “Chuyện nhỏ, à vị bên cạnh ta chính là thiên kim Hà gia- Hà Tử Trần. Chúng ta đến đây là muốn bàn bạc với Vệ tông chủ hợp tác để đối phó với dị tộc”.

Vệ Thanh Dương vội vàng nói: “Nếu công tủ với Hà gia tìm cái gì hữu dụng, cứ mở miệng với ta”.

Vì thế Ngô Bình nói hết kinh nghiệm ở Thần Châu rồi nói: “Vệ tông chủ, tiếp theo đây dị tộc có thể xâm lược Thiên Nguyên. Nếu người Thiên Nguyên không bắt tay với nhau, cũng sẽ bị diệt từng bộ phận. Lúc đó, tất cả mọi người sẽ bị chết và thương vô số, cuối cùng không có nhà để về”.

Vệ Thanh Dương là người thông minh, ông ta gật đầu nói: “Đúng vậy. Ngô công tử nói xem chúng ta phải làm gì?”

Ngô Bình: “Lấy Hà gia làm trung tâm, thành lập đồng minh. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ để lại người giúp đỡ các ngươi chế tạo một đội có sức chiến đấu”.

Vệ Thanh Dương lập tức nói: “Ngũ Âm Tông nguyện phò trợ Lý công tử sai đâu đánh đó như Thiên Lôi!”

Cứ như vậy, Ngô Bình đơn giản có được sự phò trợ của Ngũ Âm Tông. Sau đó, anh lại đến ba tông khác. Có thể nói thân phận đệ tử Nguyên Thủy Đạo Tôn cho anh ánh hào quang, năm tông còn lại cũng đồng ý hợp tác. Dù sao cũng đã như vậy, họ cũng không muốn bị dị tộc đuổi khỏi Thiên Nguyên.

Ngô Bình thuyết phục xong bảy tông, rồi giao chuyện còn lại cho Hà Chính Hạo làm. Anh lại chuẩn bị vào Thiên Khuyết, khiêu chiến Thiên Khuyết để xếp hạng cao thủ đứng đầu.

Hà Tử Trần nghe Ngô Bình muốn bước vào Thiên Khuyết, lại vô cùng lo lắng nói: “Lần trước, anh đã chọc giận Thiên gia. Bây giờ anh đến đó, có phải quá nguy hiểm không?”

Ngô Bình cười nói: “Vừa rồi ngươi cũng nói, ta đứng thứ ba trên Đại Tiên Bảng. Nếu ta đã đứng thứ ba thì dứt khoát lấy vị trí đứng đầu luôn. Với lại, ta cũng muốn đến Thiên Khuyết nhìn xem tình hình nơi đó có thay đổi gì không”.

Nói đến đây, anh thúc giục pháp khí, cơ thể cũng dần biến mất ngay tại chỗ.

Anh vừa xuất hiện đã phát hiện bản thân đang ở trong không gian đen kịt, không nghe được âm thanh gì cả. Anh hơi nghi ngờ vài giây, đằng trước lại xuất hiện một chút ánh đèn. Ánh đèn này dần dần đến gần, thì ra là một người trung niên đang giơ đen lên.

Người trung niên kia lạnh lùng nhìn Ngô Bình nói: “Kẻ đứng thứ ba trong Đại Tiên bảng, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi”.

Ngô Bình: “Ngươi là ai?”

Người trung niên: “Ta là người Thiên gia, đợi ngươi đã lâu rồi”.

Ngô Bình nhíu mày: “Có nghĩa là chỉ cần ta bước vào Thiên Khuyết thì sẽ bị đưa đến đây à?”

Người trung niên gật đầu: “Đúng vậy, ta đợi ngươi ở đây rồi cho ngươi một bài học!”

Ông ta vừa nói xong, xung quanh lập tức sáng lên. Ông ta đứng ở trên lôi đài màu vàng, đối diện với lôi đài này xuất hiện một tu sĩ. Tu sĩ mặc cả người toàn màu đen, chính giữa đồ đen kia có một chữ màu đỏ “Giết”. Mắt của ông ta rất lạnh, mặt đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ.

Ngô Bình nhướng mày: “Thiên gia chuẩn bị dùng phế vật này giết ta sao?”

“Ngươi nói đây là phế vật hả?”. Người trung niên cười lạnh: “Nhưng đây là cao thủ Đại Đạo Cảnh tầng tám, kẻ đứng đầu Đại Tiên bảng không chịu nổi một chiêu đấy! Ngươi còn dám nói đối phương là phế vật!”

Tu sĩ đồ đen đột ngột bước ra, nổ ra một nguồn sát khí bao trùm cả lôi đài!

Trong sát khí có một chút ánh sáng lạnh mở rộng, thoắt cái nó chôn vùi sát khí. Ngay sau đó, người áo đen kia lập tức biến thành một đám sương máu!

Người trung niên ngây ra, thốt lên: “Không thể nào! Làm sao ngươi có thể?”

Ngô Bình bình tĩnh nhìn người trung niên hỏi: “Làm sao thể tham gia Đại Tiên bảng?”

Thoáng chốc, người trung niên ngập tràn kinh sợ rồi nói: “Ngươi còn muốn tiến vào Đại Tiên bảng à? Hừ! Ngươi đã đến nơi này rồi, dù có năng lực thông thiên cũng không thể nào mở được!”

Dứt lời người trung niên biến mất tại chỗ, mà xung quanh anh xuất hiện một màn khói độc xanh biếc. Chất độc trong này nhanh chóng bay đến chỗ Ngô Bình.

Ngô Bình nheo đôi mắt lại, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn dùng cái nơi vớ vẩn này giữ chân ta ở đây? Ngây thơ!”

Dứt lời, trong tay anh xuất hiện một binh khí, nó chính là kiếm do Cực biến thành. Sau đó, anh chém một nhát kiếm sử dụng chiêu mười ba trong Trảm Đạo Thập Tam kiếm. Nhát kiếm vừa chém ra, lập tức có mười ba thanh kiếm bay lơ lửng trên không trung xuất hiện đằng sau lưng anh.

“Răng rắc!”

Một luồng ánh sáng kiếm sắc bén chém về đằng xa lập tức phá vỡ không trung, cắt ra một vết nứt màu đen cực lớn!

Ngô Bình lập tức xông ra ngoài, sau đó hai mắt tỏa sáng vừa xuất hiện trước mắt anh là một tòa cung điện màu đen. Cung điện màu đen bị anh chém thành hai nửa, sau đó đều vỡ vụn rồi sụp ầm ầm.

Ngô Bình tò mò dò xét khắp nơi, nơi này nồng động khí tức Hỗn Độn chắc là Hỗn Độn giới.

Nhưng vào lúc này, tên Thiên công tử kia dẫn theo vài tên cấp dưới xuất hiện. Hắn ta thấy cung điện bị sụp đổ, lập tức lộ ra cảm xúc đầy bất ngờ.

Ngô Bình vẫy tay với hắn ta: “Ta ở đây”.

Thiên công tử thét lên như gặp phải quỷ: “Sao ngươi ra đây được?”

Phải biết rằng cung điện trấn giết Ngô Bình, có tên là Sâm La Sát điện được cường giả Hỗn Độn tự chế tạo ra, bên trong đó có giấu chín chín tám mươi mốt sát trận, dù là cường giả Hỗn độn cũng sẽ chết bên trong. Nhưng mà, sao anh có thể thoát ra được!

Ngô Bình: “Đến đây”.

Thiên công tử nhìn chăm chú vào Ngô Bình rồi gằn từng chữ: “Không ngờ ngươi thể phá vỡ được Sâm Sa Sát điện, ta đã xem thường ngươi quá rồi!”

Ngô Bình bình thản nói: “Ban đầu, ngươi đã lệnh cho người của mình động tay động chân vào Truyền Tống Phù của ta từ sớm rồi. Vậy nên, khi ta vừa vào Thiên Khuyết đã truyền tống ta đến Sâm Sa Sát điện đầu tiên. Như thế ngươi có thể giết ta, xả giận mấy năm qua. Ta nói đúng chứ?”

Thiên công tử hừ lạnh: “Xem như mạng ngươi lớn! Ngươi có thể chạy thoát khỏi Sâm Sa Sát điện chắc chắn, ngươi có mang theo pháp bảo cực kỳ ghê gớm”.

Ngô Bình gật đầu: “Ngươi đoán đúng rồi, ta có cái này”. Thiên Cực của anh lộ ra, chỉ vào Thiên công tử.

Một luồng thần khí hung dữ hóa thành sấm chớp màu đen tím, đánh vào cơ thể Thiên công tử. Tốc độ của sấm chớp đó quá nhanh khiến Thiên công tử và người bên cạnh hắn ta không trở tay kịp, sấm chớp màu tím cũng đánh trúng vào Thiên công tử. Hắn ta há to miệng, đến con mắt, lỗ tai, miệng, lỗ mũi đều chảy ra ánh sáng màu tím đen. Sau một giây, cả cơ thể hắn ta lập tức nổ “oành” một tiếng, hóa thành một màn sương máu. Một cơn gió thổi qua, quét sạch tất cả mọi thứ trừ chiếc nhẫn trữ vật!

“Ngươi giết Thiên công tử!”. Những người đằng sau lập tức thốt lên, trong giọng đã có âm điệu thay đổi vì vừa tức giận vừa sợ hãi. Bọn chúng tức giận vì Ngô Bình giết Thiên công tử, mà sợ hãi vì chuyện Thiên công tử chết sẽ liên quan đến bọn chúng.

“Các ngươi cũng chết mà”. Ngô Bình chém một nhát kiếm, một đường sáng kiếm lóe lên khiến đầu và thân mấy tên cao thủ Đạo Cảnh đều chia lia, chết tại chỗ.

“Chỗ này là địa bàn Thiên gia à?”. Ngô Bình lẩm bẩm nói, rồi cầm Trữ Vật Giới chỉ của Thiên công tử chọn một bộ quần áo trừ bên trong. Sau đó, cơ thể anh thay đổi nhanh chóng, biến thành Thiên công tử.

Anh bay lên không trung, nhìn thoáng qua xung quanh phát hiện, ngoài ngàn dặm có một tòa kiến trúc rất khổng lồ. Anh lập tức đi đến, tòa kiến trúc đó.

Trước tòa kiến trúc này có đống cao thủ Đạo Cảnh tầng tám đang bảo vệ. Chúng thấy Thiên công tử đến, vội vàng tham kiến: “Công tử!”
Chương 2933: Cướp sạch Kho trời

Ngô Bình ừ một tiếng, rồi nói: “Ta vào đó một chuyến”.

Trong đó có một người bật cười: “Công tử, lão gia nói ngài chỉ có thể chọn một thứ cho mỗi lần, ngài đừng làm đám tiểu nhân khó xử”.

Thiên công tử đã chết ngoài ngàn dặm, hơn nữa dấu vết ở hiện trường đã bị Ngô Bình thanh lý rồi. Cho nên, hiện tại không ai biết được tin tức bọn người Thiên công tử đã chết.

Một đại đám cao thủ Đạo cảnh tầng tám, tự xưng là tiểu nhân ở trước mặt Thiên công tử. Ngô Bình âm thầm lắc đầu, nói: “Biết rồi”. Anh nói xong, vươn tay đẩy cửa ra.

Tay của anh vừa tiếp xúc với cửa chính, lập tức cảm nhận được một luồng lực đánh ngược lại. Xem ra, cửa này có một loại mật mã gì đó. Lúc này, anh sử dụng Sức mạnh Vô Thượng Đạo đánh vào trong cửa.

Cấm chế trên cửa chính lập tức bị mất tác dụng, anh thoải mái đẩy cửa chính ra. Quá trình này chỉ diễn ra trong đoạn thời gian ngắn, bốn tên thị vệ cũng không phát hiện khác lạ. Cả Thiên gia chỉ có bảy người nắm giữ chìa cửa chính Kho trời, Thiên công tử là một người trong đó. Nếu như không có bảy người này, thì không cách nào đánh mở cửa chính được.

Nhưng bọn hắn không thể nào nghĩ được, Ngô Bình có được Sức mạnh Vô Thượng Đại Đạo, dù là pháp trận, cấm chế gì cũng chẳng là gì trước mặt nó!

Ngô Bình bước vào đại điện, thuận tay đóng cửa lại.

Bên trong có một trăm tấm bảng đang lơ lửng, mỗi bảng đều viết một ít con số. Ví dụ, có bảng ghi Khí Cửu, có cái ghi Tài Ngũ, có cái khác lại ghi Binh Lục. Ngô Bình đoán những bảng này, đại biểu vài vị trí.

Vì vậy, anh vươn tay kéo một bảng có ghi Phù Nhất, ngay khi anh vừa tiếp xúc với tấm bảng, một cánh cửa xuất hiện trước mắt anh. Anh mở cửa ra, đúng như dự đoán lập tức anh cảm nhận được phản lực, trên cánh cửa này cũng có mật mã.

Anh sử dụng Sức mạnh Vô Thượng Đạo thoải mái phá vỡ cấm chế, rồi đẩy cửa vào.

Trong cửa có một màn sáng khổng lồ, trên màn sáng này có mấy trăm tấm bùa, bên cạnh bùa có giới thiệu sơ lược. Những bùa này đều là bùa Địa cấp, một ít khác là bùa Thiên cấp.

Bùa chia ba loại, cấp thấp, trung cấp, cao cấp. Bùa cao cấp thì do tu sĩ Đạo Cảnh tầng bốn, tầng năm mới luyện ra được. Địa cấp với Thiên cấp thì khó hơn, chúng nhó chia là ba phẩm cấp: thượng, trung, hạ.

Những bùa này nhiều nhất vẫn là Địa cấp hạ phẩm và trung phẩm, Địa cấp thượng phẩm và Thiên cấp hạ phẩm cũng có một ít, Địa cấp và Thiên cấp trung phẩm, thượng phẩm thì càng ít.

Bùa Thiên cấp chỉ có tu sĩ cấp Hỗn Độn mới luyện chế ra, uy lực rất to lớn. Trong mấy trong đạo bùa này, bùa Thiên cấp chỉ có mười tấm.

Đương nhiên, Ngô Bình không cần e dè mà vung tay lên, mấy trăm tấm bùa lập tức vào túi anh. Sau đó, anh lại vung tay trái lên lần nữa. Màn sáng lập tức đổi sang một đống phù bùa các, cũng là mấy trăm đạo, đều là thượng phẩm.

Ngô Bình liên tục đổi hướng, sau khi một bùa thứ hai vào tay. Trong túi của anh hiện tại, đã có hơn bốn vạn đạo phù lục, thu hoạch khá đa dạng!

Anh lập tức rời khỏi Phù Nhất, đến kho bùa thứ hai. Kho bùa thứ hai này đều có phẩm chất kém hơn một ít, hầu như bên trong không có bùa Thiên cấp, toàn là bùa cao cấp.

Ngô Bình cũng kết luận, kho bùa đầu có chất lượng bộ cao nhất, kho bùa thứ hai kém hơn một chút.

Cho nên anh vừa đến, lập tức vào thẳng đến Khí Nhất. Trong kho vũ khí này phóng ra các loại tiên khí, lơ lửng trên không trung.

Tiên khí giống với bùa, cũng chia ra ba loại từ cấp thấp đến cao cấp, khác ở chỗ còn chia địa phẩm và thiên phẩm. Trong kho vũ khí đầu này, đa phần đều là pháp khí Địa cấp, chỉ có một số ít pháp khí Thiên cấp. Cuối cùng, Ngô Bình lấy hơn 12 triệu pháp khí Địa cấp, hai mươi mốt pháp khí Thiên cấp!

Sau đó anh rời kho pháp khí đầu tiên, quét mắt qua một lượt rồi quyết định vào kho dược. Anh hứng thú với dược liệu hơn với đám bùa và pháp khí kia.

Trong kho này có một bộ sách dược khổng lồ lơ lửng giữa không trung, Ngô Bình nhìn lại chỉ biết nó là bộ sách sao chép lại Đại Thiên Dược Điển, bên trong còn có một không gian trữ dược liệu. Đương nhiên, khoảng cách của bản sao chép này còn thua xa Đại Thiên Dược Điển.

Ngô Bình lấy ra bản gốc của Đại Thiên Dược Điển, không ngờ Dược Điển lại phát ra một ánh sáng màu xanh, nuốt sạch quyển Đại Thiên Dược Điển sao chép kia vào. Ngô Bình bất ngờ, không ngờ Đại Thiên Dược Điển lại có thể cắn nuốt được Dược Điển khác.

Vì thế anh mở Đại Thiên Dược Điển ra, mới phát hiện bên trong có thêm rất nhiều dược liệu nữa. Trong đó có, mười ba cây dược liệu từ cấp 20 đến cấp 24, ba trăm bảy mươi sáu cây dược liệu từ cấp 15 đến cấp 19, hơn năm ngàn cây dược liệu từ cấp 11 đến cấp 14!

Anh rời khỏi kho Dược Nhất, định muốn dạo kho hàng khác, đột nhiên cửa Kho trời mở ra. Có người đến!

Ngô Bình vẫn bình tĩnh, lấy thanh bảo kiếm ra đón tiếp. Người đến là một vị trung niên, ông ta vừa thấy “Thiên công tử” đã vội vàng chắp tay nói: “Chào công tử, ngài ở đây rồi à”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng, rồi quơ quơ bảo kiếm trong tay nói: “Chọn ít binh khí, còn ngươi muốn lấy cái gì?”

Người trung niên nói: “Tiểu nhân nghe lệnh gia chủ đến lấy một cây dược liệu”.

Ngô Bình hỏi: “Dược liệu gì?”

Người trung niên nói: “Cửu Tinh thảo, dược liệu cấp 20”.

Ngô Bình: “Ta lấy cho, ngươi đợi ta bên ngoài đi”.

Người trung niên cười đưa một mảnh ngọc phù cho Ngô Bình, đó là chìa khóa vào kho dược. Khi bước vào các kho khác nhau, cần các chìa khác riêng để mở.

“Vậy làm phiền công tử rồi, ta ra ngoài đợi”.

Người trung niên rời khỏi, Ngô Bình lập tức quét nhìn xung quanh mới phát hiện một bản ghi: Cấm vào. Anh kéo bảng kia thì xuất hiện một khung cửa màu đen.

Cửa mở ra, trong đó có 37 tảng đá lớn nhỏ, bên ngoài bề mặt đều khắc ký hiệu phong ấn. Nếu tinh tế cảm nhận sẽ thấy có một ít khí tức trên ký hiệu này, chắc chắn do cường giả Đạo Tôn lưu lại. Anh bất ngờ, rốt cuộc trong này có thứ gì mà phải dùng sức mạnh của cấp Đạo Tôn để phong ấn chứ!

Anh không tò mò nhiều, lập tức vung tay lên thu toàn bộ vào không gian trữ vật, sau đó, vội vàng rời đi.

Trước khi ra khỏi cửa, anh tìm cây Cửu Tinh thảo trong Đại Thiên Dược Điển giao cho người trung niên đang đợi ngoài cửa.

Người trung niên cấm Cửu Tinh thảo, cười nói: “Công tử, gia chủ đang tìm ngài đấy. Hay là ngài cùng ta về đi?”

Ngô Bình nói: “Ta còn có chút việc, đến khuya mới về”.

Người trung niên hành lỡ, rồi rời đi trước.

Sau khi rời khỏi Kho trời một đoạn lớn, anh mới sử dụng Truyền Tống phù đến cung điện trên trời lần nữa. Lúc này, anh cảm giác trước mắt tối sầm, đúng như dự đoán anh đã đứng trên võ đài màu vàng khổng lồ.

Anh vừa xuất hiện, lập tức khôi phục dung mạo vốn có, trong không trung vang lên giọng nói: “Kẻ đứng thứ ba Đại Tiên Bảng, ngươi muốn khiêu chiến với ai?”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Ta muốn khiêu chiến kẻ đứng đầu Đại Tiên Bảng”.

Xung quanh võ đài màu vàng xuất hiện màn sương khí nồng động, rồi thoắt cái trong màn sương mù xuất hiện có rất nhiều chỗ ngồi.

“Ta đợi lâu như thế, cuối cùng cũng có người khiêu chiến người đứng đầu”.

“Ta nhớ trước đó người khiêu chiến kẻ đứng đầu bảng còn đánh một trận với Thiên công tử, lấy được một khoản tiền bồi thường từ Thiên gia nữa chứ. Nhân vật này hung ác lắm đấy”.

“Nhưng mà vị trí đứng đầu bảng đã đổi chủ nửa năm trước rồi, kẻ đứng đầu bảng mới này có một nửa huyết thống là Hỗn Độn Sinh Linh. Thực lực của hắn khủng khiếp lắm, kẻ đứng thứ ba này sợ khó thắng nổi”.

“Đúng vậy, ta nghe nói kẻ đứng đầu bảng tên Cổ Cự Nhận này đã từng đánh chết hai tên cường giả Hỗn Độn đấy. Hiện tại, sức mạnh của hắn ta càng khủng khiếp hơn nữa, nghe đâu tu vi lại tăng lên rồi”.

Người đàn ông mặc áo bào trắng đứng đầu bảng xuất hiện trên võ đài nói: “Ngô Bình có chắc chắn muốn khiêu chiến với Cố Cự Nhận đứng đầu bảng không?”

Ngô Bình: “Chắc chắn”.

Người đàn ông áo bào trắng gật đầu nói: “Lời nhắn đã gửi, Cổ Cự Nhân đang chạy đến”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK