Ngô Bình cười mỉa: “Nể tình anh là anh rể của Song Nhi, không tôi đã đấm vỡ đầu anh rồi”.
Thiên kiêu kia càng thêm nhăn nhó mặt mày.
Chị của Kim Song Nhi còn khó chịu hơn, cô ta vừa tỏ vẻ coi thường Ngô Bình, nghĩ anh không xưng với em gái mình. Nhưng thoắt cái, người đàn ông của cô ta đã sợ đến tái mét mặt, đúng là mất hết thể diện”.
“Cậu đừng có ngông”, cô chị không nhịn được nói.
Chát!
Ngô Bình tát cho cô ta một cái rồi hỏi: “Thế tôi làm vậy thì được gọi là gì?”
Chị của Kim Song Nhi sững người: “Cậu dám đánh tôi!”
Chồng chị Kim Song Nhi trừng mắt lườm cô ta như muốn nói: cô mà nói thêm câu nữa thì tôi cũng tát cô đấy!
Ngô Bình: “Tôi nói rồi, tôi không giết anh là nể mặt Song Nhi. Nhưng nếu các người không biết điều thì đừng trách tôi”.
Chị của Kim Song Nhi cảm thấy rất nhục nhã, một Nhân tộc mà cô ta coi thường dám huênh hoang vậy sao?
Kim Song Nhi chán nản nói: “Chị, em biết chị rất kiêu ngạo, nhưng chị chưa đủ trình để ra vẻ với Ngô Bình đâu, đến bố mình gặp anh ấy còn phải nể nữa mà”.
Cô chị ngẩn người: “Bố cũng phải nể cậu ta ư?”
Kim Song Nhi không giải thích mà nói: “Lát chị sẽ biết”, sau đó, cô ấy kéo Ngô Bình đi tiếp.
Vợ chồng cô chị lẽo đẽo theo sau.
“Cậu ta giỏi lắm à?”, cô chị không nuốt trôi cục tức nên lén hỏi chồng mình.
Chồng cô ta nhăn mặt nói: “Nếu cậu ta không mạnh thì anh rút lui làm gì? Khi cậu ta phóng khí tức ra, anh thấy mình như sắp chết đến nơi. So với cậu ta thì anh chỉ là một con kiến thôi”.
Cô chị biến sắc mặt: “Thế thì mạnh thật!”
Tên kia gật đầu: “Ừ, anh đoán cậu ta phải là cao thủ cấp Thánh Vương rồi”.
“Thế thì cũng cấp với bố mình à?”, cô chị sững sờ, cuối cùng đã hiểu tại sao Kim Song Nhi lại nói vậy, bố họ cũng phải nể Ngô Bình.
Ngô Bình cố ý đi chậm, khi họ đến núi Thiên La, các khách khứa khác gần như đã đến đủ. Bọn họ nhanh chóng đáp xuống trước một đại điện trên núi.
Cung điện này rất rộng, nhưng giờ cũng chật kín người, họ đều đến để chúc thọ Minh Đà Thánh Vương - bố của Kim Song Nhi.
Kim Song Nhi tươi cười bước vào cùng Ngô Bình, có một lối đi ở giữa đại điện, khách khứa đứng hai bên. Có hai người đang ngồi ở cuối đầu bên kia, một người là Minh Đà Thánh Vương, người còn lại là Vương Mẫu.
Kim Song Nhi dâng một hạt châu lên bằng hai tay rồi cười nói: “Song Nhi tặng quà mừng thọ cho bố ạ”.
Nói rồi, cô ấy đưa hạt châu cho người hầu của Minh Đà Thánh Vương, sau đó cùng Ngô Bình đi tới cạnh Minh Đà Thánh Vương và Vương Mẫu.
Minh Đà Thánh Vương có mái tóc hoa tiêu, gương mặt không còn trẻ trung nữa, nhưng rất hiền hoà.
Ngô Bình hành lễ: “Lý Huyền Bình tham kiến Thánh Vương, Vương Mẫu”.
Minh Đà Thánh Vương đã nghe Vương Mẫu kể về Ngô Bình nên cười nói: “Cậu là Lý Huyền Bình à? Đúng là Nhân tài, Song Nhi tinh mắt lắm!”
Ngô Bình: “Thánh Vương quá khen!”
Kim Song Nhi cười nói: “Bố không phát hiện ra Huyền Bình có gì là lạ ạ?”
Minh Đà Thánh Vương cười nói: “Cậu ấy là Đại Thánh chứ gì?”
Kim Song Nhi cười hì hì: “Vâng, Huyền Bình và bố cùng đi chung con đường”.
Minh Đà Thánh Vương nói: “Nếu không thế thì cậu ấy đã chẳng ở đây”.
“Cuối cùng tam muội cũng tìm thấy ý trung lang rồi à?”
Mọi người nhìn qua thì thấy có một nam một nữ đi từ bên ngoài vào. Cô gái rất xinh, còn người đàn ông thì mọc đầy vảy vàng trên mặt, khí tức Yêu tộc lộ ra rõ ràng.
Kim Song Nhi nhỏ giọng nói: “Huyền Bình, đây là chị cả và chồng chị ấy”.
Người đang nói chính là chồng chị cả của Kim Song Nhi, gã bước nhanh tới trước mặt Minh Đà Thánh Vương và Vương Mẫu, sau đó cố ý đứng chắn trước mặt Ngô Bình rồi nói: “Con rể tham kiến nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân, đây là quà của con ạ”.
Gã dâng một cái đàn cổ lên bằng hai tay, thấy thế, Minh Đà Thánh Vương ngạc nhiên hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
Chồng chị cả cười nói: “Nhạc phụ đại nhân, đây chính là đàn Nữ Oa mà người xưa mô phỏng lại. Tuy không bằng đàn Nữ Oa thật, nhưng cũng có uy lực nhất định”.
Minh Đà Thánh Vương vui vẻ nói: “Được lắm, con thật có lòng!”
Sau đó, tên kia nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Quà của cậu đâu?”
Ngô Bình: “Quà của tôi không thấy được”.
Chồng chị cả cười khẩy: “Không thấy được ư? Chắc chưa chuẩn bị chứ gì, lần đầu ra mắt mà lại không có quà, đúng là kém!”
Vương Mẫu cau mày nói: “Thất Lang, Song Nhi đã tặng quà rồi”.
Chị cả chợt cười nói: “Tam muội, chồng tương lai của em căn cơ quá!”
Ngô Bình mặc kệ họ rồi nói với Minh Đà Thánh Vương: “Thánh Vương, một nửa cơ thể của người đang suy kiệt, tình hình này ít cũng kéo dài một trăm năm rồi phải không ạ?”
Nghe thấy thế, mọi người đều ngẩn ra, không biết Ngô Bình định làm gì, nhưng Minh Đà Thánh Vương chợt nói: “Đúng, vừa tròn 100 năm đây, sao cậu biết?”
Ngô Bình: “Con là một y tiên nên đương nhiên có thể phát hiện ra. Đạo của Thánh Vương có thiếu sót, khiến cơ thể của người hình thành hai luồng sức mạnh, một luồng sống, một luồng chết. Hơn nữa nếu con đoán không nhầm thì hai luồng sức mạnh trong cơ thể người ngày càng xung đột với nhau. Nếu cứ để như vậy thì chắc chắn người sẽ chết trong vòng 100 năm nữa”.
Tất cả mọi người đều sững sờ khi nghe thấy vậy.
Minh Đà Thánh Vương vẫn bình thản hỏi: “Thế cậu có cách chữa trị không?”
Ngô Bình cười đáp: “Đó chính là quà mừng thọ của con”.
Sau đó, Minh Đà Thánh Vương không thể kiềm chế cảm xúc được nữa mà hỏi: “Cậu có cách ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Xin Thánh Vương tới một nơi yên tĩnh rồi mình nói chuyện tiếp ạ”.
“Được”, Minh Đà Thánh Vương đứng dạy rồi mời Ngô Bình sang phòng khác ngay.
Bọn họ đi rồi, tất cả mọi người đều bàn tán.
“Thì ra tu hành của Minh Đà Thánh Vương có vấn đề, hơn nữa chỉ sống được 100 năm nữa, bất ngờ thật đấy!”
“Người này to gan thật, dám nói chuyện bí mật ấy ra trước mặt bao người thế này, không sợ Thánh Vương giận rồi giết luôn sao?”
“Người ta đã dám nói ra thì chắc chắn phải có cách chữa trị”.
Đủ mọi lời bàn tán phát ra, chồng chị cả hừ lạnh nói: “Việc tu hành của Thánh Vương có vấn đề mà cậu ta đòi chữa được à?”
Chị cả cũng nổi giận nói: “Đúng thế, chắc chắn là chém gió thôi, lát mà không chữa được thì ăn đủ”.
Kim Song Nhi cau mày nói: “Chị cả, nếu Huyền Bình chữa được thì là chuyện tốt mà”.
Chị cả lườm cô ấy: “Em ngốc lắm, cậu ta là tên lừa đảo đấy, chỉ có em mới tin”.
Vương Mẫu: “Đừng nói nữa, cứ chờ thì biết thôi”.
Minh Đà Thánh Vương mời Ngô Bình sang một phòng khác xong thì nói: “Huyền Bình, tôi rõ cơ thể của mình nhất, hai sức mạnh đang tranh đấu với nhau ngày càng kịch liệt. Tôi đang dùng phần lớn sức mạnh để áp chế chúng, cậu nói không sai, chưa tới một trăm năm nữa tôi sẽ không khống chế được chúng nữa. Vì càng ngàng chúng càng mạnh hơn”.
Chương 1912: Đạo Sinh - Tử
Ngô Bình: “Hai nguồn sức mạnh này có liên quan đến đạo của Thánh Vương, nếu muốn tôi chữa trị, Thánh Vương phải truyền thụ đạo của người cho con biết”.
Minh Đà Thánh Vương gật đầu: “Đạo của tôi tên là Sinh Tử, Sinh Tử giống như âm dương, vạn vật trên đời đều có thể chia làm sinh - tử, sống – chết, sống là linh, chết hóa vật. Chỉ cần có thể vận chuyển hai năng lượng Sinh - tử này thì có thể tạo ra sinh vật, thu hoạch sinh mệnh, cường hóa bản thân, làm người khác suy yếu”.
Sau đó ông ấy truyền hết toàn bộ pháp thần truyền của đạo mình cho Ngô Bình.
Sau khi lĩnh hội được đại đạo của đối phương, Ngô Bình cũng có chút thu hoạch, đồng thời anh cũng phát hiện ra vấn đề mà đạo của anh đang gặp phải, chính là thiếu phương tiện quy định sống và chết.
Vì tu luyện quá lâu, trong người Minh Đà Thánh Vương có thêm một loại năng lượng Tử vong và một năng lượng Sinh, mỗi khi giết một người, năng lượng Tử vong mạnh hơn một chút, khi ông ấy cứu một người, năng lượng Sinh trở nên mạnh hơn.
Dần dà hai năng lượng này tự có ý thức của mình, đều muốn mở rộng địa bàn của mình. Hơn nữa chúng tương sinh tương khắc, trở thành khắc tinh của nhau, đều muốn tiêu diệt đối phương.
Nhưng hai sức mạnh đấu tới đấu lui lại ngày càng mạnh, về sau ngay cả Minh Đà Thánh Vương cũng dần dần không thể áp chế được, khi ông ấy là Đại Thánh thì không sao, nhưng một khi đã trở thành Thánh Vương thì hai sức mạnh biến chất.
Giờ đây trong người Minh Đà Thánh Vương, hai nguồn năng lượng đã lần lượt mở ra một thế giới, đó là thế giới Tử Vong và thế giới Trường Sinh. Hai thế giới lại lần lượt sản sinh ra rất nhiều sinh vật, chúng không ngừng chiến đấu chém giết để thôn tính thế giới của nhau, độc chiếm sức mạnh và cơ thể của Minh Đà Thánh Vương.
Bây giờ hai năng lượng này đã dần mất khống chế, Minh Đà Thánh Vương rất khó kiềm chế được chúng. Về lâu về dài, chúng sẽ đảo khách thành chủ, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Minh Đà Thánh Vương.
Đến lúc đó, trật tự sẽ đổ vỡ, Minh Đà Thánh Vương cũng sẽ bị hủy diệt.
Sau khi hiểu được nguyên lý, Ngô Bình tham khảo Âm Dương Đại Đạo mà mình lĩnh hội được và kinh nghiệm y học của mình, rất nhanh đã tìm ra được cách chữa trị.
Khi anh nói với Minh Đà Thánh Vương về phương pháp trị liệu của mình, mắt Minh Đà Thánh Vương sáng lên, vui mừng nói: “Xuất sắc! Có phương pháp này, tôi có thể hoàn toàn trấn áp được hai sức mạnh này trong vòng ba mươi năm, cuối cùng luyện hóa chúng”.
Ngô Bình cười nói: “Thật ra đây cũng là kiếp Thánh Vương, một khi vượt qua được thì không còn xa nữa là có thể trở thành Thánh Hoàng”.
Minh Đà Thánh Vương cúi người với Ngô Bình: “Cảm ơn đã chỉ bảo”.
Ngô Bình đáp trả: “Thánh Vương khách sáo rồi, con không dám nhận”.
Khi hai người quay lại đại điện, những lời bàn tán đã biến mất, mọi người đều nhìn Minh Đà Thánh Vương muốn biết kết quả thế nào”.
Minh Đà Thánh Vương cười nói: “Con rể tương lai này của tôi đã nghĩ giúp cho tôi cách chữa trị, để các vị phải lo lắng rồi, tôi xin mời các vị một ly”.
Anh rể cả sửng sốt, lẽ nào cậu ta có cách thật sao?
Kim Song Nhi cười nói: “Huyền Bình, anh giỏi quá”.
Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ ấy mà”.
Chị cả lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cậu không lừa gạt gì bố, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu”.
Ngô Bình trước giờ không để tâm đến họ, nghe cô ta liên tục nói móc mỉa bèn nói: “Lẽ nào chị biết nhiều hơn Thánh Vương?”
Chị cả nổi giận nói: “Cậu dám nói chuyện với tôi thế à?”
Ngô Bình: “Chị chẳng qua chỉ gả cho một tên vô dụng Yêu tộc tôi, ai cho chị tự hào như thế vậy?”
Anh rể cả tức giận: “Cậu nói ai vô dụng?”
Ngô Bình cười nói: “Nếu tai anh không có vấn đề chắc hẳn biết người tôi nói là anh”.
“Cậu muốn chết!”
Hắn vừa định ra tay, Ngô Bình nói: “Đây là nơi tổ chức tiệc mừng thọ, đánh nhau chảy máu không hay chút nào. Hay là thế này nhé, tôi sẽ ở lại Nữ Oa Giới vài ngày, sau hôm nay hoan nghênh các người đến khiêu chiến với tôi bất cứ lúc nào. Đến lúc đó tôi cũng sẽ cho anh biết rõ bản thân anh vô dụng đến mức nào”.
Người anh rể đó tức giận đến mức sắp thổ huyết, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Ngô Bình: “Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết”.
Anh rể thứ hai ở cách đó không xa nhìn thấy anh rể cả nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười mỉa. Sở dĩ hắn đến muộn là vì chặn đường anh rể cả trên đường đi, sau đó cố ý tạo gây mâu thuẫn khiến anh rể này nhắm ngay vào Ngô Bình.
Vương Mẫu không quan tâm đến tranh đấu của hai người, thế giới này chỉ có cường giả mới là tôn thánh, không hề có đạo lý gì cả, Minh Đà Thánh Vương càng làm như không thấy.
Bữa tiệc tiếp tục diễn ra, khách mời đến từ khắp nơi lần lượt đem quà của mình lên tặng.
Đến khi bữa tiệc kết thúc đã muộn rồi. Minh Đà Thánh Vương và Vương Mâu chủ trì bữa tiệc gia đình, nói là tiệc gia đình nhưng quy mô lại không hề nhỏ, có đến mấy trăm người tham gia.
Đi ăn bữa tiệc này, Ngô Bình đã quen được với không ít người.
Anh rể cả uống khá nhiều rượu, càng nhìn Ngô Bình càng cảm thấy chướng mắt, hắn cười mỉa: “Một tên tạp chủng loài người dám khiêu chiến với Yêu thần, đúng là chán sống rồi”.
Ngô Bình biết hắn đang mình bèn đặt ly xuống nói: “Báo tinh, hình như anh bất mãn gì với tôi, hôm nay vốn dĩ không muốn dạy dỗ gì anh, dù sao cũng là tiệc mừng thọ của Thánh Vương, đổ máu lại không ổn. Nhưng nếu anh đã không biết điều như vậy thì tôi cũng chỉ đành ra tay thôi”.
Mọi người đều không nói gì, hội trường im như tờ, không có ai khuyên can mà chỉ lẳng lặng nhìn.
Bị gọi là Báo tinh, anh rể cả tức giận nói: “Này thằng kia, tao muốn nuốt sống mày”.
Ngô Bình tiến đến một bước, cả người bay lên giữa không trung, sau đó anh rể đó cũng bay lên không trung, yêu khí chuyển động quanh người, khí tức đáng sợ.
Hắn là cường giả cấp Yêu thần, xếp thứ bảy trong gia tộc, gọi là Báo Thất Lang.
Hai người đến giữa không trung, Minh Đà Thánh Vương đặt ly rượu trong tay, cười hỏi: “Tố Nga, bà nghĩ ai sẽ thắng?”
Vương Mẫu: “Xác suất thắng của Huyền Bình cao hơn, nhưng thực lực của Thất Lang cũng không yếu kém, dù sao cũng là cường giả cấp Yêu thần, hơn nữa trước đó còn vừa nhận được cơ duyên”.
Chương 1913: Có được Long Nguyên
Minh Đà Thánh Vương: “Ý bà là Thất Lang đã luyện hóa được Long Nguyên sao?”
Vương Mẫu: “Không sai, chính là Long Nguyên đó, Vạn linh đều có thể hóa rồng, có được Long Nguyên thì kiến cũng có thể thành rồng. Có điều với thế lực và cảnh giới của Thất Lang, e rằng không thể luyện hóa được Long Nguyên, nhiều nhất cũng chỉ có thể lợi dụng sức mạnh của nó”.
Minh Đà Thánh Vương: “Dù chỉ là lợi dụng thì cũng đã rất giỏi rồi. Long tộc đã biết chuyện Long Nguyên, nhất định họ sẽ nghĩ hết mọi cách để giành lấy thứ này”.
Vương Mẫu: “Đúng vậy, vì vậy tốt hơn hết Thất Lang có thể luyện hóa được Long Nguyên trong thời gian ngắn nhất, sau đó biến thành long tổ. Nếu không thì rất có khả năng sẽ bị Long tộc cướp mất”.
Lúc này Báo Thất Lang lạnh lùng nói: “Cậu dám thách thức tôi, gan cũng lớn đó”.
Ngô Bình: “Anh dám chấp nhận sự thách thức của tôi, cũng dũng cảm lắm đó”.
Báo Thất Lang hừ lớn một tiếng: “Cậu thật quá ngông cuồng”.
Ngô Bình: “Đừng nói dông dài nữa, ra tay đi”.
Anh ta vừa dứt lời thì xông về phía Ngô Bình, hai người đánh xáp lá cà, toàn dùng quyền cước. Thể chất của Báo Thất Lang vô cùng cường tráng, vì anh ta vốn có huyết mạch mạnh nhất, động tác nhanh nhạy, sức mạnh vô biên.
“Ầm”.
Lần đụng độ đầu tiên, Ngô Bình và Báo Thất Lang đều bị đánh lùi về sau, mặt Ngô Bình không chút cảm xúc, còn Báo Thất Lang thì bỏ bừng. Anh ta vẫn còn đang trong quá trình loại bỏ tác động từ chiêu đó của Ngô Bình với mình. Xét cao thấp của đòn này thì thực lực của Ngô Bình mạnh hơn nhiều so với Báo Thất Lang.
“Sao hả? Đánh nữa thôi?”, Ngô Bình lên giọng.
Báo Thất Lang thầm thấy kinh hãi, nhưng lại sợ xấu hổ nên nói: “Tôi sợ cậu chắc? Tiếp đi”.
“Ầm”.
Báo Thất Lang biến thành một con báo khổng lồ, mắt sáng như sao, cơ thể cao ngàn trượng, vung móng vuốt, vồ về phía Ngô Bình.
Ngô Bình cũng biến thành một người khổng lồ cao mấy ngàn trượng, đá qua một đá.
Một âm thanh lớn vang lên, con báo bị Ngô Bình đá văng, nhưng cẳng chân anh cũng bị báo vồ chảy máu.
Hai người họ đánh nhau mấy chiêu, Ngô Bình bị thương hai chỗ, nhưng Báo Thất Lang thì thảm hơn, bị gãy hết bảy cái xương, vẹo sống mũi, gãy bốn cái răng, mắt trái bị đánh không mở ra được.
Ngô Bình hỏi: “Anh phục chưa? Tôi mới dùng năm phần sức mạnh thôi đấy”.
Báo Thất Lang giận dữ nói: “Không phục, tiếp đi”.
Anh ta điên cuồng hú lên, một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng toát ra từ khắp cơ thể, khiến khí tức của anh ta lập tức tăng lên mấy lần.
Vương Mẫu thở dài: “Cuối cùng thì Thất Lang cũng đã dùng đến sức mạnh của Long Nguyên rồi”.
Ngô Bình nheo mắt: “Không ngờ anh còn có tuyệt chiêu, tốt lắm, tôi sẽ dùng hết sức mình đánh với anh một trận”.
“Ầm”.
Anh biến thành một người khổng lồ cao vạn trượng, thi triển võ học mạnh nhất, đấm một đấm về phía Báo Thất Lang.
Báo Thất Lang không sợ, nhào qua, người và báo giằng co với nhau. Khi hai bên gặp nhau, Ngô Bình cảm giác được một luồng sức mạnh kỳ dị đập vào cơ thể anh. Anh giật mình, đấy là gì?
Chính vào lúc anh nghĩ mình sắp bị đánh bại thì năng lượng cửu sắc trong cơ thể anh bỗng tuôn ra, chạy vào trong cơ thể của Báo Thất Lang, biến thành vô số tia sáng, quấn chặt lấy một viên ngọc đang phát sáng.
Báo Thất Lang ngơ ngác, lập tức hống lên giận dữ: “Cậu dám ăn cắp Long Nguyên của tôi”.
Anh ta muốn dốc sức phản kháng nhưng đáng tiếc đã quá muộn rồi, Long Nguyên bị kéo vào trong cơ thể Ngô Bình, nằm trong đan điền của anh.
Báo Thất Lang không còn Long Nguyên thì khí tức liền yếu đi, bị Ngô Bình đấm văng ra xa.
“Trả Long Nguyên lại cho tôi”. Anh ta giận dữ hét lên, liều mạng xông qua.
Lúc này, sức mạnh Long Nguyên bị những tia sáng cửu sắc lấy ra, sau đó truyền vào trong cơ thể Ngô Bình khiến khí tức của anh cũng lập tức tăng vọt.
Báo Thất Lang đơ người, dừng tấn công, nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt vô cùng căm phẫn.
Ngô Bình rất khó xử, anh vốn không muốn cướp thứ đó đi, nhưng năng lượng cửu sắc trong cơ thể không chịu sự khống chế của anh, cứ nhìn thấy là muốn nuốt chửng.
Ngô Bình chẳng buồn giải thích, hỏi: “Anh còn muốn đánh nữa không?”
Vẻ mặt Báo Thất Lang rất khó coi, anh ta biết e là hôm nay không thể giành lại được Long Nguyên nên chỉ nghiến chặt răng nói: “Tôi với cậu chưa xong đâu”.
Ngô Bình: “Báo tinh, anh nên biết, là do anh chọc tôi trước, nếu anh còn không chịu thôi thì tôi sẵn sàng tiếp bất cứ lúc nào. Có điều, tôi cảnh cáo anh, lần sau anh còn chọc đến tôi thì tôi sẽ đánh chết anh”.
Báo Thất Lang tức đến run người nhưng lại không nói được lời phản bác nào, vì bây giờ Ngô Bình thật sự có năng lực đánh chết anh ta.
Chị cả đột nhiên chạy đến bên cạnh Vương Mẫu, khóc lóc xin: “Cha, mẹ, hai người xem cậu ta đi! Không ngờ lại cướp đi Long Nguyên của Thất Lang, xin cha mẹ hãy làm chủ cho Thất Lang”.
Minh Đà Thánh Vương thản nhiên đáp: “Con gái, nếu bây giờ Thất Lang không giữ được Long Nguyên thì chứng tỏ nó và Long Nguyên không có duyên. Dù cho bây giờ cha có giúp nó giành Long Nguyên lại thì sau này nó vẫn sẽ cứ không giữ được. Con không nhìn thấy sao? Huyền Bình vừa lấy được Long Nguyên thì đã dùng được sức mạnh của nó. Điều này chứng tỏ cậu ấy thích hợp dùng Long Nguyên hơn Thất Lang”.
Chị cả khóc lóc nói: “Cha, Thất Lang đã phải liều mạng, bất chấp mạo hiểm thập tử nhất sinh mới có thể có được Long Nguyên, sao có thể dâng hai tay cho người khác thế chứ?”
Vương Mẫu thản nhiên đáp: “Thất Lang và Huyền Bình đều là con rể của mẹ, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, mẹ không thể thiên vị ai. Nếu Thất Lang có bản lĩnh thì có thể giành lại Long Nguyên, nhưng nếu không giành lại được thì chỉ có thể chấp nhận thôi”.
Kim Song Nhi nói: “Mẹ nói đúng ạ. Loại báu vật của trời đất này vốn giành cho người có duyên”.
Chị cả giận dữ nói: “Kim Song Nhi, em có còn là em gái của chị không?”
Kim Song Nhi: “Chị cả, nếu không phải lúc nãy anh rể cứ muốn nhằm vào Huyền Bình thì có chuyện đánh nhau lúc nãy không? Nếu không có trận đánh lúc nãy thì anh ấy có bị mất Long Nguyên không? Lẽ nào tất cả những chuyện này không phải là do chị cả và anh rể tự chuốc lấy sao?”
Lúc này Ngô Bình đã đáp xuống đất, chắp tay thưa với Vương Mẫu và Minh Đà Thánh Vương: “Lúc nãy Huyền Bình nhất thời không kiềm chế được, xin hai trưởng bối bỏ qua cho”.
Minh Đà Thánh Vương cười, nói: “Huyền Bình, con là Chân Hoàng, không cần phải nhịn nhục bất cứ cao thủ nào, nếu con không ra tay thì ngược lại cha sẽ xem thường con”.
Vương Mẫu cười, nói: “Huyền Bình, hiếm khi con mới đến Nữ Oa giới, hãy ở lại đây vài hôm với Song Nhi đi. Nữ Oa giới là nơi được Thái Cổ chân nhân tạo ra từ thời sơ khai, chỗ này là đất mẹ của tất cả nhân tộc, con là Chân Hoàng, biết đâu ở đây lại càng dễ đột phá hơn”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Ngô Bình vừa đánh nhau với Báo Thất Lang xong nên không tiện tiếp tục ở lại đó, Kim Song Nhi liền kéo anh đến một cung điện yên tĩnh, tạm thời ở lại đó.
“Huyền Bình, đây là nơi trước đây em sống”.
Hai người họ vừa mới đến trước điện thì có hai người hầu ra đón, họ nhìn thấy Kim Song Nhi thì vô cùng vui mừng: “Cô hai, cô quay về rồi à”.
Kim Song Nhi gật đầu: “Đây là Lý Huyền Bình, chồng sắp cưới của tôi”.
Người hầu vội cung kính chào: “Chào cậu chủ”.
Ngô Bình cười, nói: “Song Nhi, không gian nơi em ở khá đấy, lúc nhỏ em ở đây sao?”
Kim Song Nhi gật đầu: “Đúng vậy, trước mười hai tuổi em đều ở đây, sau mười hai tuổi em mới ở cùng với mẹ”.
Ngô Bình vào trong điện thì lại nhìn thấy thêm rất nhiều người hầu.
Họ vừa ngồi xuống thì cô hầu trước đó liền chạy lại, nói: “Cô hai, có Công tử Khương đến thăm ạ”.
Kim Song Nhi nghe nhắc đến Công tử Khương thì liền nói với vẻ mặt bất lực: “Cứ nói không có tôi ở đây”.
Cô hầu: “Nhưng công tử Khương nói anh ấy biết cô ở đây”.
Ngô Bình thấy Kim Song Nhi khó xử thì hỏi: “Song Nhi, vị công tử Khương đó là ai?”
Kim Song Nhi: “Con trai một của Bích Huyết chân vương, tên Khương Linh Tiên”.
Chương 1914: Kiếp đại thánh
Ngô Bình: “Anh ta đến tìm em làm gì?”
Kim Song Nhi đau đầu nói: “Chẳng phải trước đây em đã từng nói với anh em có rất nhiều người theo đuổi rồi sao? Tên Khương Linh Tiên này là một trong số đó. Nhất định là anh ta đã nghe nói về chuyện của anh nên mới cố tình đến gây rắc rối cho anh”.
Ngô Bình cười, nói: “Anh là Chân Hoàng mà lại sợ con trai của Chân Vương đến tìm anh gây rắc rối sao?”
Kim Song Nhi nói: “Thực lực của anh ta cũng thường thường thôi nhưng trên người anh ta lại có một pháp bảo thời kì Thái Cổ chân nhân tên là Tam Hoàng Chân Giáp. Anh ta mặc Tam Hoàng Chân Giáp lên người thì sẽ có được thực lực của Chân Hoàng”.
Ngô Bình hứng thú: “Tam Hoàng Chân Giáp đó có lai lịch thế nào?”
Kim Song Nhi: “Là món đồ được ba vị Chân Hoàng liên thủ tạo ra, nghe nói là để đối phó với một cao thủ siêu cấp của thần tộc”.
Ngô Bình: “Bảo bối tốt vậy mà lại rơi vào tay một Chân Vương”.
Kim Song Nhi: “Tam Hoàng giáp có uy lực rất mạnh nên dù là cha em cũng phải nể Bích Huyết Chân Vương mấy phần”.
Chính vào lúc đó, có người lớn tiếng bên ngoài điện: “Song Nhi, anh biết em có ở đây”.
Sau đó là tiếng hỗn loạn của những người hầu, tiếp đó nữa thì có một người đàn ông xông vào. Người đó trông rất đạo mạo nhưng dáng vẻ lại rất nóng vội. Lúc anh ta nhìn thấy Kim Song Nhi đang ở cùng với Ngô Bình thì vẻ mặt liền thay đổi, giận dữ nói: “Song Nhi, anh ta là ai?”
Kim Song Nhi kiên quyết nắm chặt lấy tay Ngô Bình, nói: “Khương Linh Tiên, đây là chồng sắp cưới của tôi, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa”.
Khương Linh Tiên giận dữ: “Anh có chỗ nào không bằng anh ta? Song Nhi, chúng ta lớn lên cùng nhau, tại sao em lại không chọn anh mà lại chọn một người bình thường như thế?”
Ngô Bình chau mày: “Anh bị mù sao? Nếu tôi là người thường thì cha anh là đồ bỏ”.
Khương Linh Tiên cười lạnh lùng: “Tôi đã nghe ngóng về anh, cũng chỉ là giỏi đánh nhau chút thôi, trong mắt tôi, anh chẳng là gì cả”.
Ngô Bình: “Vậy sao? Nói vậy thực lực của anh rất mạnh rồi?”
Khương Linh Tiên: “Đương nhiên, tôi có lòng tin đánh bại được anh”.
Khương Linh Tiên đó lớn lên trong sự che chở của cha mình, chưa từng chịu khổ, chưa từng chịu phạt, hơn nữa, những người xung quanh đều nhường anh ta, vì vậy anh ta luôn cảm thấy bản thân rất giỏi, ít nhất thì những người cùng tuổi đều không phải là đối thủ của mình.
Ngô Bình: “Nếu anh đã tự tin đến thế, vậy anh có dám đánh cược với tôi không?”
Khương Linh Tiên liền hỏi: “Cược gì?”
Ngô Bình cười, nói: “Chúng ta đánh với nhau một trận, nếu tôi thua thì tôi sẽ rời khỏi Nữ Oa giới ngay lập tức, không quay lại nữa, còn nếu anh thua thì anh phải tặng Tam Hoàng Chân giáp cho tôi, thế nào hả?”
Khương Linh Tiên vừa nghe anh nhắc đến Tam Hoàng Chân giáp thì dù cho đầu óc anh ta có đơn giản thế nào thì cũng phải cảnh giác: “Anh nhòm ngó đến Tam Hoàng Chân giáp nhà tôi sao?”
Ngô Bình: “Chẳng phải anh nói có thể nhẹ nhàng đánh bại tôi sao? Nếu anh đã tự tin đến thế thì sao chúng ta lại không cược một ván?”
Chuyện liên quan đến Tam Hoàng Chân giáp nên Khương Linh Tiên không dám đồng ý, anh ta đảo mắt, nói: “Được, có điều Tam Hoàng Chân giáp không có trên người tôi, để tôi về lấy”.
Anh ta nói xong thì quay đầu bỏ đi, giống như về để lấy Tam Hoàng Chân giáp thật.
Kim Song Nhi nói dỗi: “Huyền Bình, nếu anh thua thì anh sẽ rời khỏi Nữ Oa giới thật sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi, nói phải giữ lời, có điều chắc chắn anh sẽ dắt theo em cùng đi”.
Kim Song Nhi trừng mắt: “Anh xấu quá đi”.
Ngô Bình cười, nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không thua đâu, Tam Hoàng Chân giáp không phải thứ dành cho loại người như anh ta, muốn phát huy được thực lực của nói thì người mặc nó bắt buộc phải là Chân Hoàng mới được, vì vậy dù là Bích Huyết Chân Vương cũng không thể phát huy được uy lực của Chân giáp”.
Kim Song Nhi: “E rằng anh ta sẽ không đến nữa đâu, Bích Huyết Chân Vương sẽ không lấy Tam Hoàng Chân giáp ra đặt cược đâu”.
Ngô Bình: “Anh ta không đến thì càng tốt, sau này sẽ không đến làm phiền em nữa”.
Về phần Khương Linh Tiên, Ngô Bình không quan tâm lắm. Họ nói chuyện với nhau một lúc thì anh ngồi xếp bằng lại, cảm nhận Long Nguyên trong cơ thể.
Lúc này, năng lượng cửu sắc vẫn không ngừng hấp thụ năng lượng từ Long Nguyên, sau đó truyền vào trong cơ thể anh. Cùng lúc đó, anh truyền năng lượng của Long Nguyên vào trong sào huyệt tà ma.
Anh có thể cảm nhận được năng lượng của Long Nguyên có thể giúp cho các sinh linh tiến hóa mạnh hơn, nếu như sào huyệt tà ma có được loại năng lượng này thì nhất định có thể tạo ra được những chiến sĩ mạnh hơn.
Luồng sức mạnh đó tràn đầy trong cơ thể Ngô Bình, anh cảm thấy dường như mình đã chạm đến một quy tắc nào đó. Sau đó, anh đã bị một luồng sức mạnh đáng sợ giữ chặt, dù thực lực của anh rất mạnh nhưng gặp phải luồng sức mạnh này, anh vẫn không đáng là gì cả.
Anh giật mình, theo những gì Phong Văn Kính nói, anh biết kiếp đại thánh đã đến, anh sắp bị đưa đến vùng đất vĩnh hằng để rèn luyện.
Anh mở miệng định báo cho Kim Song Nhi nhưng không nói nên lời.
Tiếp ngay đó, bên cạnh anh xuất hiện một cánh cửa thời không khổng lồ, một lực hút xuất hiện, lập tức hút anh vào trong.
Anh cảm nhận được cơ thể mình đang xoay với tốc độ cao trong thời không thần bí, cùng lúc đó, anh còn cảm nhận được thời gian đang quay ngược, cơ thể anh dần thả lỏng, hai mươi lăm tuổi, hai mươi bốn tuổi, hai mươi ba tuổi...
Khi cơ thể anh cân bằng lại thì anh đã quay về dáng vẻ của thời thiếu niên khi mới mười sáu tuổi, người gầy gò, chỉ cao một mét bảy, quần áo trên người cũng không vừa nữa, trở nên rộng thùng thình.
Cùng lúc đó, khả năng cảm nhận, thị lực đều quay về như thời thiếu niên.
Anh đưa mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trong một thôn núi nhỏ, trong thôn có mấy chục hộ gia đình. Lúc này đang là tờ mờ sáng, người trong thôn đều đang ngủ, không gian rất yên tĩnh.
Anh quan sát một lúc thì thấy thôn núi nhỏ này được bao bọc bởi núi, phía xa có một ít ruộng.
“Đây là vùng đất vĩnh hằng sao?”. Anh lẩm bẩm.
Sau đó, anh nắm chặt nắm đấm, cảm thấy mười ngón tay tê dại, luồng sức mạnh đáng sợ đó đã biến mất hoàn toàn, bây giờ anh là một thiếu niên mười sáu tuổi bình thường.
Anh ngồi trên một cối xay trước cửa thôn, lòng rối bời.
Tiếp theo đây anh nên làm sao? Không có thực lực, trở thành một thiếu niên trói gà không chặt, làm sao sinh tồn trên thế giới này?
Anh nhớ lại lời của Phong Văn Kính, rất nhiều cao thủ đã ở lại chỗ này mãi mãi, sinh con đẻ cháu, người trong thôn này có khả năng là hậu thế của một vị cao thủ nào đó.
Anh ngồi hơn một tiếng đồng hồ thì trong thôn bắt đầu có tiếng người vang lên. Có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vác cuốc ra đồng. Lúc anh ta đi ngang qua cối xay thì đột nhiên ngây ra, nhìn Ngô Bình ngơ ngác.
Ngô Bình vội đứng dậy, nói: “Chào chú, chú có có nghe hiểu được lời tôi nói không?”
Người đàn ông nói: “Thiếu niên, cậu là người ở đâu?”
Ngô Bình thở phào, mặc dù người đàn ông đó nói chuyện kì quái nhưng anh có thể nghe hiểu, cũng có thể học được, anh liền đáp: “Chú, tôi lên núi chơi và bị lạc”.
Người đàn ông thấy anh mặc quần áo đắt tiền thì liền nói: “Chắc cậu là người trong thành, đúng không? Người giám hộ đâu rồi?”
Ngô Bình hiện vẫn chưa hiểu rõ về người ở đây nên liền gật đầu: “Đúng vậy ạ, tôi sống trong thành”.
Người đàn ông cười, đưa tay vào miệng lớn tiếng huýt gió, người trong làng nhanh chóng tỉnh giấc, mười mấy người đàn ông chạy đến.
Người đàn ông đó cười nói với mọi người: “Cậu nhóc này từ trong thành đến đây, ăn mặc sang trọng, thiết nghĩ trên người có không ít tiền, chúng ta giết chết cậu ta rồi chia tiền được không?”
Mọi người nghe xong thì đồng ý ngay, ai cũng nhìn anh chằm chằm với ánh mắt sáng rực như thể anh là một miếng thịt mỡ.
Chương 1915: Giả làm cậu ấm nhà giàu
Tuy Ngô Bình không có tu vi, nhưng vẫn còn đầu óc và kinh nghiệm. Anh bỗng nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu.
Tên nói muốn giết anh cau mày hỏi: “Nhóc con, mày cười cái gì?”
Ngô Bình: “Tôi cười sao mấy người lại có thể ngu như vậy cơ chứ”.
“Mày dám bảo tao ngu?”. Tên kia nổi giận, bước tới tát một cái lên mặt Ngô Bình khiến khóe miệng anh chảy máu.
Ngô Bình vẫn cười lạnh: “Nếu các người không ngu thì đã cử người gửi tin cho nhà tôi. Nhà tôi cực kỳ giàu, các người cứ ra giá thoải mái, người nhà tôi đều sẽ đồng ý”.
Đám người kia nghe thấy thế đều ngây ngẩn cả người, đúng vậy, sao không lợi dụng thằng nhóc này để tống tiền nhà cậu ta?
Lúc này, có người coi như có chút đầu óc nói: “Nhưng cứ vậy thì người nhà mày sẽ thông qua cơ quan nhà nước đến bắt chúng ta”.
Ngô Bình nói: “Tôi có thể viết một bức thư, bên trong nói tôi lạc đường, rất cần tiền. Các người cử một người đưa đến nhà tôi, nhà tôi đương nhiên sẽ cho mấy người một số tiền. Cứ thế, các người vừa lấy được tiền cũng sẽ không bị chính quyền truy nã, đẹp cả đôi đường”.
Cái tên “thông minh” kia gật đầu lia lịa: “Đề nghị được đấy. Nhóc con, mày phối hợp tụi tao như vậy có phải là vì muốn tụi tao tha cho mày một mạng không?”
Ngô Bình: “Tất nhiên rồi. Các người không giết tôi thì tôi có thể vẫn luôn viết thư cho người nhà lấy tiền. Đương nhiên, các người tốt nhất là khách sáo với tôi chút, có vậy tôi mới đòi nhiều tiền được”.
Một gã đàn ông to con hỏi: “Nhóc con, trong nhà của mày có bao nhiêu tiền?”
Thực ra, Ngô Bình cũng không biết tiền của nơi này là gì, song vẫn lộ ra vẻ khinh bỉ hỏi: “Số tiền lớn nhất mà mấy người gặp được trong đời này là bao nhiêu?”
Một tên khác đáp: “Nếu nói gặp được nhiều tiền nhất thì đương nhiên là tôi. Lúc tôi hai mươi lăm tuổi, có lần vào thành làm công đã gặp được cả mười tinh tệ!”
Người xung quanh đều trầm trồ kinh ngạc.
“Mười tinh tệ á! Một tinh tệ thôi đã đổi được tám trăm tiền vàng rồi đó”.
“Đúng vậy, một tiền vàng cũng đủ nhà chúng tôi ăn ba năm luôn rồi”.
Ngô Bình nghe đám người kia bàn tán, trong lòng cũng biết số tiền lớn nhất mà họ thấy đa số chính là tiền vàng. Hơn nữa, một tiền vàng đã đủ người một nhà ăn ba năm, sức mua còn không tệ.
Anh bèn nói: “Nhà tôi cũng không nhiều tinh tệ, đôi khi có tiền vàng. Tôi viết một bức thư, bảo trong nhà gửi năm trăm tiền vàng trước đã”.
Tất cả mọi người vừa nghe có thể có năm trăm tiền vàng lập tức phấn khích. Nếu chia cho mọi người thì cũng đủ mỗi gia đình sống được mười mấy năm!
Lúc này, tên “Thông minh” kia hỏi: “Lỡ trong nhà mày hỏi sao không quay về thì tụi tao phải trả lời kiểu gì?”
Ngô Bình: “Người nhà tôi rất ít quan tâm đến tôi, các người chỉ cần nói tôi thích ở đây săn thú, còn thích một cô gái trong thôn các người là được”.
Bọn họ đều gật đầu, cảm thấy cách đó của Ngô Bình hoàn mỹ không chút sơ suất.
Tên “Thông minh” cười nói: “Cậu trai trẻ, cậu phối hợp như vậy, chúng tôi sẽ không đối xử tệ với cậu, mời vào nhà ngồi”.
Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã được mời vào trong một căn nhà lớn, chủ nhân của nó là một ông lão hơn sáu mươi tuổi. Ông ta nổi tiếng nhất thôn, thường thì chuyện lớn đều do ông ta quyết định.
Ông lão ngồi trên ghế trúc, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cách này được đó, lấy giấy bút đến để cậu ta viết”.
Nói đến viết thư, Ngô Bình cũng không biết chữ viết ở thế giới này bèn nói: “Nên viết như thế nào thì tôi cần phải suy nghĩ một chút đã. Nơi này của mấy người có sách không? Lấy mấy quyển đến tôi xem thử. Cha tôi nói, tôi ở ngoài chơi kiểu gì cũng được, nhưng nhất định không được quên đọc sách”.
Bọn họ nghe thấy Ngô Bình nói vậy đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Anh thầm nhủ thôi xong, lẽ nào người ở thế giới này không thích đọc sách?
Quả nhiên, có người nói: “Cha cậu thật thú vị, đọc sách là không có tiền đồ nhất vậy mà ông ta lại bảo cậu đọc sách”.
Ngô Bình: “Tôi không biết chữ nên cha muốn ta đọc sách nhiều chút để biết chữ”.
Chúng nhân nói: “Vậy thì có gì, chúng tôi cũng không biết chữ. Trong cả thôn, chỉ có tộc trưởng biết mấy chữ”.
Ngô Bình nghĩ bụng: Hóa ra cũng không biết chữ, vậy dễ làm rồi.
Vì thế, anh nhìn về phía ông lão: “Nói vậy, vị này chắc chính là tộc trưởng rồi?”
Ông lão gật đầu: “Tôi là tộc trưởng của thôn”.
Ngô Bình cười hỏi: “Tộc trưởng, ông biết bao nhiêu chữ? Có nhiều bằng tôi không?”
Thực ra, biết được mấy con chữ là điều ông lão kiêu ngạo nhất, cũng là lý do ông ta vẫn luôn đảm nhận chức tộc trưởng trong thôn, nghe vậy bèn nói: “Cũng không nhiều, chắc hơn mười chữ, có thể viết một bức thư đơn giản”.
Ngô Bình giơ ngón tay cái lên: “Tộc trưởng đúng là thông minh, tôi chỉ biết hơn năm mươi chữ. Lát nữa viết thư, tôi phải học hỏi ông rồi”.
Tộc trưởng gật đầu: “Không thành vấn đề, cậu biết năm mươi chữ, tôi biết hơn trăm chữ, gộp lại cũng không ít. Chúng ta có thể bàn bạc với nhau để biết”.
Mọi người bàn bạc một hồi rồi nhốt Ngô Bình vào một căn phòng, bên trong có mấy quyển sách cũ rách, một quyển là địa chí, mấy quyển còn lại đều là mấy cuốn sách linh tinh. Có điều, trong đó lại có một tấm bản đồ khu vực lân cận, khiến Ngô Bình như nhặt được vàng.
Tất cả mọi người rời khỏi, anh mở bản đồ ra xem thì phát hiện tuy những con chữ đó có sự khác biệt với thế giới của mình nhưng vẫn có thể nhận ra, nhìn mấy lần cũng thích ứng với những con chữ khác thường ấy.
Trên bản đồ chỉ rõ cách nơi này trăm dặm có một ngôi trấn nhỏ, vượt qua một ngọn núi là đến. Cách trấn nhỏ ba trăm chín mươi dặm về phía đông có một ngôi thành nhỏ tên Chương Thành. Từ nơi này mà muốn đến Chương Thành thì phải đi hơn năm trăm dặm, nếu đi bộ thì những thôn dân kia cũng phải mất mười ngày nửa tháng.
Xem xong bản đồ, anh lại nghiên cứu địa chí và mấy quyển sách linh tinh kia. Chẳng mấy chốc, anh đã học được chữ viết của nơi này.
Đến trưa, Ngô Bình đẩy cửa ra, một người chuyên trông chừng anh ngồi xổm ở cửa hỏi: “Cậu nghĩ xong rồi à?”
Ngô Bình nói: “Tôi đã viết xong thư rồi”. Anh nói xong bèn đưa một bức thư chỉ có mấy chục chữ nhưng lại vẽ lung tung rất nhiều đưa cho người kia.
Người nọ vội vàng cầm đi đưa cho tộc trưởng xem, ông ta có thể nhận ra vài con chữ rồi dựa vào kinh nghiệm suy đoán Ngô Bình đúng là đang bảo người nhà gửi tiền cho mình bèn gật đầu bảo: “Giết con dê, hầm hai con gà đãi cậu trai kia”.
Tộc trưởng biết, sau này Ngô Bình sẽ là cây rụng tiền của họ nên chỉ có hầu hạ cậu ta sướng mới có thể không ngừng tống tiền người nhà cậu ta.
Ngô Bình vừa đến thế giới này, trong bung rỗng tuếch nên đã sớm đói. Khi đồ ăn được bưng lên, anh bèn cầm một cái đùi dê lên gặm. Nó chỉ dùng tương ướp, mùi vị lại khá ngon. Ăn xong đùi dê, anh lại ăn hết nguyên con gà và một đống thịt khô.
Tộc trưởng già cười khà khà nhìn anh ăn no, sau đó hỏi: “Nhóc con, bức thư kia, cậu muốn đưa đến đâu?”
Ngô Bình đã sớm xem xong bản đồ nên nói: “Đưa đến Chương Thành, các người biết chỗ đó không?”
Tộc trưởng già và mấy người còn lại liếc nhau, đều thấy được nét cười trong mắt đối phương.
Tộc trưởng nói: “Đương nhiên là chúng ta biết Chương Thành, là tòa thành cách nơi này gần nhất. Nhà cậu là gia đình giàu có trong Chương Thành đúng không?”
Trên cuốn địa chí có ghi bốn họ Hạ, Hoàng, Ngô, Liễu trong Chương Thành là những gia tộc có quyền thế nhất. Trong đó, họ Hoàng am hiểu buôn bán.
Anh nói: “Tôi họ Hoàng, các người đến Chương Thành tùy tiện tìm một người hỏi thăm nhà ông cả Hoàng là người ta sẽ đưa các người đến nhà tôi”.
Tộc trưởng cũng có chút hiểu biết về Chương Thành, hồi còn trẻ có đi qua vài lần nên lập tức gật đầu: “Nhóc con, xem ra cậu cũng không nói dối, nhà họ Hoàng đúng là có tiền nhất Chương Thành”.
Ngô Bình: “Các người chỉ cần cầm thư đi, nhà tôi tất nhiên sẽ cho các người năm trăm tiền vàng”.
Tộc trưởng: “Nhóc con, hy vọng cậu có thể cho chúng tôi thêm một món đồ vật để làm tin. Dù sao, người nhà cậu chỉ đọc thư thôi chưa chắc đã tin cậu đang ở chỗ chúng tôi”.
Ngô Bình gỡ một miếng ngọc bội trên eo xuống nói: “Được rồi, cầm cái này đi đi”.