15 tỷ? Nhiều người xung quanh thốt lên, họ không hiểu, làm thế nào mà một món đồ không sử dụng được lại có giá 15 tỷ như vậy?
Người đàn ông do dự một lúc rồi nói: "15,1 tỷ".
“20 tỷ", Ngô Bình tiếp tục tăng giá, anh nhất định phải lấy được con dấu vuông này.
Người đàn ông cuối cùng cũng chịu thua, 20 tỷ không phải là số tiền nhỏ, nó đã đến giới hạn mà anh ta có thể chấp nhận được.
Lý Mai đương nhiên không ra giá nữa, cuối cùng Ngô Bình đã mua được con dấu với mức giá trên trời là 20 tỷ.
Vật phẩm cuối cùng được bán đấu giá là một viên đan dược có tên là đan Phúc Thọ. Sau khi dùng nó thì có thể sống đến 200 tuổi và không bị bệnh tật quấn thân. Đây là thứ yêu thích nhất của giới nhà giàu nên cạnh tranh gay gắt, nhanh chóng bị lên giá đến 50 tỷ.
Khi mọi người đang tranh giành viên đan dược, Ngô Bình đã ra hiệu bảo Lý Mai rời đi.
Ngay sau khi bước ra, anh liền cõng Lý Mai lên và bước đi thật nhanh. Lý Mai cảm thấy gió rít bên tai, họ quay trở lại vị trí đỗ xe ngay lập tức. Sau đó, anh khởi động xe và đi về.
Xe chạy được hơn mười phút, Ngô Bình thở phào khi thấy không có ai đi theo mình.
Lý Mai đang quan sát Ngô Bình thì đột nhiên mím môi và mỉm cười.
Ngô Bình trợn mắt lên: "Cô cười cái gì?"
Lý Mai nói: "Trông cậu có vẻ rất lo lắng".
Ngô Cẩn Ngôn khịt mũi: "Cô thì biết cái gì? Chợ đen như thế này rất dễ bị cướp giết".
Lý Mai: "Vậy tại sao không ai cướp của chúng ta?"
Ngô Bình: "Dọc đường tôi luôn cố ý thể hiện thực lực. Những người muốn tấn công tôi thấy tôi không phải dạng vừa nên tất nhiên sẽ bỏ cuộc".
Lý Mai: "Được rồi, cậu Ngô à, bây giờ cậu có thể đến nhà máy với tôi không?"
Ngô Bình: "Được, chúng ta đến nhà máy!"
Nhà máy nằm trong khu công nghiệp, đi ô tô mất hơn một tiếng đồng hồ.
Xe chạy vào nhà máy, Lý Mai gọi nhân viên bảo vệ và cùng Ngô Bình đi dạo quanh nhà máy.
Bước vào nhà máy, Ngô Bình liền cảm nhận được tà khí, nơi tập trung nhiều tà khí nhất chính là một gian của nhà máy.
Ngô Bình yêu cầu Lý Mai đợi bên ngoài, còn anh đi thẳng vào. Gian xưởng rất rộng rãi, dài khoảng ba cây số, rộng ba trăm mét, bên trong có một dây chuyền lắp ráp.
Ngô Bình sử dụng đôi mắt nhìn thấu vạn vật, anh thấy rằng trong xưởng này có một sát trận đang hình thành. Sát trận cũng có ảnh hưởng lớn đến người bình thường, dễ gây ra ảo giác và tai nạn.
Anh thấy rất kỳ quái, làm sao có thể có hình thành sát trận ở đây?
Anh tiếp tục quan sát, và anh nhìn thấy một vật nhỏ dưới xưởng, cách mặt đất hai mươi mét, nó đang không ngừng phun ra sát khí.
Vật nhỏ này có kích thước bằng một quả nho. Ngô Bình nhìn vào trong, bên trong ẩn chứa một không gian rộng lớn, trong không gian có tà khí, cũng có linh lực và khí tức khác.
"Địa châu!"
Ngô Bình thầm cảm thán, anh chưa bao giờ nghĩ rằng ở đây sẽ có địa châu!
Địa châu là thứ được ngưng tụ bởi luồng khí của mặt đất. Địa châu được hình thành tự nhiên, khí tức sẽ rất hỗn tạp, nó có linh khí, cũng có tà khí, thậm chí có cả âm khí. Tà khí anh cảm nhận được vừa nãy là do địa châu đã hấp thụ một số sức mạnh tà ác và đang phóng nó ra.
Tuy nhiên, nếu địa châu đã được luyện hóa thì nó sẽ là một bảo vật vô giá! Bởi vì địa châu có thể liên kết chặt chẽ với mặt đất, luyện chế ra địa châu đồng nghĩa với việc có sức mạnh của đất!
Khi đó, chỉ cần cả hai chân đứng vững trên mặt đất thì sẽ có một luồng sức mạnh của mặt đất không ngừng truyền vào cơ thể.
Ngô Bình ngay lập tức gọi cho Lý Mai và nói: "Từ bây giờ, xưởng này phải ngừng sản xuất".
Lý Mai sững người: "Bắt buộc phải ngừng sao?"
Ngô Bình hỏi: "Tất cả tai nạn đều xảy ra ở đây sao?"
Lý Mai gật đầu: "Đúng".
Ngô Bình: "Vậy thì đúng rồi. Công việc ở đây trước tiên sẽ dừng lại, một năm sau sẽ tiếp tục".
Lý Mai cười khổ: "Đây là xưởng chính của chúng tôi. Nếu ngừng hoạt động, năng suất của chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều".
Ngô Bình: "Vậy thì dựng thêm một cái".
Lý Mai thở dài: "Công ty chỉ có từng đó ngân sách, tôi làm sao có thể có nhiều tiền như vậy".
Ngô Bình tò mò nói: "Nhà họ Lý có nhiều tài sản như vậy mà còn sợ thiếu tiền sao?"
Lý Mai nói: "Tiền nào việc nấy, không thể dùng kinh phí bừa bãi được".
Ngô Bình hỏi: "Cô cần bao nhiêu tiền để xây dựng một xưởng mới?"
Lý Mai: "Ít nhất 10 tỷ".
Ngô Bình hỏi tiếp: "Giá trị thị trường của công ty quản lý nhà máy này là bao nhiêu?"
Li Mei: "Hơn 111 tỷ".
Ngô Bình: "Vậy tôi sẽ đưa cô 11 tỷ và lấy 10% cổ phần, được không?"
Lý Mai ngay lập tức mỉm cười và nói: "Tất nhiên có thể. Cậu trở thành cổ đông của chúng tôi thì có thể giúp chúng tôi việc kinh doanh trong tương lai".
Ngô Bình làm điều này vì địa châu chưa hoàn toàn trưởng thành. Vì vậy, anh muốn để địa châu tiếp tục phát triển dưới lòng đất, sau đó đào nó ra khi nó trưởng thành.
“Lý Mai, cô cho người phong tỏa xưởng, nói rằng không được phép sử dụng nó và không được cho bất cứ ai vào", anh nói với giọng nghiêm túc.
Lý Mai gật đầu: "Tôi đã hiểu, tôi sẽ bảo mọi người nghiêm chỉnh chấp hành".
Khi hai người trở về biệt thự là đã hơn ba giờ sáng. Lý Mai rất mệt nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngô Bình không ngủ, anh đến phòng làm việc, lấy bản vẽ luyện khí của Ngũ Hành Phiên Thiên ấn ra, để phẳng trên mặt đất, sau đó đặt con dấu hình vuông lên bản vẽ.
Một tia sáng lóe lên, con dấu lớn biến mất, tiến vào không gian của bản vẽ. Chỉ cần có thể thu thập những nguyên liệu còn lại, anh có thể tạo ra một Ngũ Hành Phiên Thiên ấn thực sự!
Sau khi cất bản vẽ đi, anh lấy tấm da người ra đặt trên mặt đất, sau đó cúi đầu trước da người.
Anh tôn trọng đối phương nên vô cùng thành kính.
Lúc này, lá Đạo trong cơ thể anh khẽ run lên, phóng ra một luồng ánh tiên. Ánh tiên xuyên qua cơ thể anh và đáp xuống tấm da người.
Tấm da người đột nhiên chuyển động rồi đột ngột mở ra, đứng trước mặt Ngô Bình. Trong hốc mắt hõm sâu của tấm da có hai ngọn lửa vàng rực cháy.
Ngô Bình giật mình, lui về phía sau mấy bước, nói: "Tiền bối?"
Da người phát ra một loạt âm thanh kỳ lạ, đó là tiên văn. Ngô Bình lập tức nói: "Tiền bối".
Tấm da người cung kính nói: "Anh bạn trẻ, cậu có phải là tiên nhân đến từ tiên vực vĩnh hằng không?"
Ngô Bình giật mình: "Tiền bối biết tiên vực vĩnh hằng sao?"
Tấm da người vội vàng quỳ xuống: "Kính chào thượng tiên! Dám hỏi thượng tiên, người có cách nào giải thoát cho tôi không?"
Ngô Cẩn Ngôn hỏi: "Tiền bối muốn tôi giúp tiền bối như thế nào?"
"Thượng tiên, khi xưa tôi đã sử dụng một phương pháp bí mật để trấn áp ba mươi con quỷ vì gia tộc tôi. Đến tận hôm nay, những con quỷ này vẫn đang không chừng chống lại tôi, tôi không thể luyện hóa chúng được nữa. Trong vô số năm, tôi chiến đấu với chúng mỗi ngày, và ý thức của tôi đã ngày càng yếu đi. Tôi lo rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì tôi cũng bị chúng cắn nuốt".
Ngô Bình hỏi: "Tu vi của tiền bối khi trấn áp ba mươi con quỷ là cảnh giới nào?"
Tấm da người nói: "Khi đó tôi tu luyện phương pháp Vu đạo, có lẽ có tu vi địa tiên tầng thứ mười".
Trái tim của Ngô Bình lệch một nhịp, địa tiên tầng thứ mười!
Anh lại hỏi: "Vậy ba mươi con quỷ mà tiền bối trấn áp có tu vi gì?"
Tấm da người nói: "Tất cả đều là thiên tiên. Chúng quá mạnh, nếu không tôi đã không sử dụng bí thuật này để trấn áp chúng".
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tiền bối muốn tôi giúp luyện hóa ba mươi con quỷ này sao?"
Tấm da người nói: "Đúng, mong thượng tiên giúp cho!"
Ngô Bình nhìn tấm da, nói: "Làm sao tiền bối biết tôi đến từ tiên vực vĩnh hằng"."
Tấm da nói: "Khi xưa tôi trấn áp ba mươi con quỷ không thành công, chính một thượng tiên của tiên vực vĩnh hằng đã giúp đỡ tôi, nếu không tất cả sẽ vô ích. Khí tức của người rất giống thượng tiên đó, vì thé tôi mới biết người là tiên nhân của tiên vực vĩnh hằng".
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sẽ nghĩ cách, nhưng cũng không biết có giúp được gì không."
Tấm da người cúi xuống bái lạy: "Cảm ơn thượng tiên!"
Chương 657: Tấm da người thời tiền sử
Nhìn thấy tấm da người tôn trọng mình như vậy, Ngô Bình liền hỏi da người: "Tên của tiền bối là gì?"
"Thượng tiên có thể gọi tôi là 'Viêm Dương', tấm da nói.
Ngô Bình : "Tiền bối Viêm Dương, tiền bối nghỉ ngơi trước đi, tôi nghĩ cách sẽ đánh thức tiền bối".
Viêm Dương chắp tay vái lạy Ngô Bình, sau đó lập tức bay xuống bàn rồi tự động gấp lại.
Ngô Bình cất da người đi rồi lấy lọ bạc mua ở chợ đen ra. Anh nghiên cứu nó một lúc, xoay nó sang trái phải vài lần, cái lọ kêu "rắc" một tiếng và phát ra ánh sáng màu tím.
Sau khi xác định không phải độc, anh mới lại gần ngửi thử, mùi có chút kỳ lạ. Hai mắt anh sáng lên, anh lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là đan dược do các dược sư thượng cổ luyện chế?"
Trong thời tiền sử có một sự tồn tại có địa vị cao hơn cả các nhà luyện đan, được gọi là dược sư. Các nhà luyện đan chỉ luyện đan dược, thường giới hạn trong một lĩnh vực nhất định và có yêu cầu rất khắt khe về dược liệu.
Dược sư thì khác, trong mắt dược sư, vạn vật trên đời, năng lượng và thậm chí cả cảm xúc đều có thể dùng làm thuốc chữa bệnh. Dược sư cũng có thể luyện thuốc, nhưng thay vì sử dụng lò luyện đan thì dược sư sử dụng đỉnh nấu thuốc.
Các cấp bậc dược sư được đặt tên theo đỉnh, từ dược sư đỉnh thứ nhất đến dược sự đỉnh thứ mười. Dược sư có hiểu biết sâu rộng về vạn vật, vì vậy dược sư thường là những nhà luyện đan rất cao siêu.
Dược sư mạnh nhất được gọi là dược vương, trên thế giới này chỉ có thể có một dược vương. Dược vương là mục tiêu cuối cùng mà tất cả dược sư theo đuổi.
Dược điển mà Ngô Bình lấy được trước đó là cuốn sử thi vĩ đại do ba vị dược vương các thời dẫn dắt rất nhiều dược sư, mất hơn ngàn năm mới viết nên.
Ngô Bình hít một hơi, sau đó nhắm mắt cảm nhận. Sau đó, anh cảm thấy rằng chút dược lực này thực sự đã tác động trực tiếp lên từng tế bào trong cơ thể anh.
Trước đây, nhờ sự giúp đỡ của mã gen do tổ tiên cảnh giới thiên tiên của Phí Liêm truyền lại, cùng với gió thần của đại thần Côn Ngô và sự tu luyện của chính bản thân, việc luyện hình của anh đã đạt đến đại thành.
Lúc này, tác dụng của bột thuốc này càng mãnh liệt hơn, dường như có thể khiến thân thể của Ngô Bình tiếp tục tiến hóa một cách tài tình hơn!
Nghĩ như vậy, anh lại mở chai và hút một phần ba lượng bột trong chai.
Một lượng lớn dược lực xâm nhập vào cơ thể, mã gen tiếp tục mở ra quá trình tiến hóa của cơ thể Ngô Bình. Anh ngồi xếp bằng và cảm nhận sự thay đổi của cơ thể mình.
Chẳng mấy chốc trời đã rạng sáng, anh có thể cảm giác được toàn bộ mã gen cấp thiên tiên mà anh bẻ khóa đã được giải phóng ra, đồng thời thân thể của anh sở hữu ba loại năng lực đặc thù.
Ba năng lực này là khả năng sửa chữa tế bào, khả năng dự trữ năng lượng và khả năng bùng nổ năng lượng.
Sửa chữa tế bào có nghĩa là một khi Ngô Bình bị thương, anh có thể nhanh chóng sửa chữa nó trên tầng lớp tế bào. Ví dụ nếu chém một vết trên da anh, vết thương của anh sẽ lành lại trong vòng vài phút mà không để lại sẹo.
Dự trữ năng lượng có nghĩa là Ngô Bình có thể chuyển đổi năng lượng trong cơ thể mình thành "mỡ tiên", có thể được sử dụng để thay thế chất béo thông thường trong cơ thể con người. Những chất béo này tồn tại dưới da và không chỉ giải phóng năng lượng mạnh mẽ mà còn ngăn chặn các cuộc tấn công.
Đây mới chỉ là giai đoạn ban đầu, khi tu vi của Ngô Bình tăng lên thì anh thậm chí có thể chuyển hóa năng lượng thành lớp vảy và phân phối chúng ở những bộ phận dễ bị tổn thương hơn trên cơ thể, chẳng hạn như vùng da gần tim. Những chiếc vảy này được gọi là vảy tiên!
Bùng nổ năng lượng là đốt cháy mỡ tiên trong tích tắc, sau đó bộc phát một sức mạnh đáng sợ gấp vài lần, thậm chí gấp mười lần sức mạnh của chính nó. Đương nhiên, năng lượng bộc phát cũng có một lực sát thương đối với bản thân, nhưng khả năng hồi phục của anh rất mạnh, cho dù có bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau một thời gian dài tập luyện, Ngô Bình có thu hoạch rất lớn, anh cực kỳ vui mừng.
Cất lọ thuốc đi, anh cắt miếng thuốc hổ phách lớn ra. Bên trong miếng thuốc này là một thứ màu đen, thực chất là một lớp bùn đen, anh bóc lớp bùn đen ra để lộ ra một quả hồ lô vàng to bằng lòng bàn tay.
Quả hồ lô này rất nặng, ít nhất phải nặng 10-15 cân, nó có vẻ giống như kim loại. Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật ra và thấy một luồng sáng trong quả hồ lô khiến anh chói mắt tới nỗi phải nhắm mắt lại. Anh không thể nhìn rõ nó!
“Cái quái gì vậy?”, anh lẩm bẩm và cất cái hồ lô vàng đi, đợi tu vi của mình cao hơn rồi mới tiếp tục nghiên cứu.
Về phần thuốc hổ phách kia, trong đó có trứng sâu, còn có hơi thở của sinh mệnh. Đối với những thứ không biết như vậy, Ngô Bình không dám tùy tiện mở ra, đành phải tạm thời gác lại.
Cuối cùng là thanh phi đao. Thanh phi đao này rất phi thường, nếu như anh không nhầm, loại ánh kiếm mà người khác không nhìn thấy của thanh phi đao nhất định có thể gây sát thương cực mạnh cho nguyên thần!
"Trưởng lão Đường Hi nói rằng sẽ dạy mình kỹ năng dùng phi đao. Một ngày nào đó mình sẽ học hỏi từ trưởng lão để mình có thể sử dụng thanh phi đao này".
Lúc này, Lý Mai gõ cửa và bảo anh ra ngoài ăn sáng.
Anh rửa mặt và đi đến nhà ăn, ông nội và bà nội, Ngô Mi, Mỹ Ngọc và Lý Mai đều ở đó.
Khi Ngô Bình bước xuống, tất cả đều ngạc nhiên nhìn anh.
Ngô Bình sờ sờ mặt của mình: "Trên mặt tôi có hoa sao? Sao mọi người đều nhìn tôi?"
Ngô Mi cười nói: "Anh à, sao mới một đêm mà anh đã béo lên vậy?"
Ngô Bình choáng váng, béo lên sao? Anh vội vàng đến trước chiếc gương để quan sát. Đúng vậy, chân và tay của anh rõ ràng là to hơn trước, cơ thể của anh rõ ràng đã béo hơn. Ngoài ra chiều cao của anh cũng tăng lên.
Đây là sự thay đổi do quá trình tiến hóa và sự điều chỉnh lại cấu trúc trong cơ thể của anh.
Ngô Bình ho khan một tiếng, nói: "Bà nội, đừng mua đồ ăn ngon cho cháu nữa, bà nhìn cháu béo chưa này".
Tôn Ái Bình bật cười: "Tiểu Bình, cháu nên ăn nhiều hơn. Con trai ăn nhiều thì mới có sức khỏe tốt".
Ngô Bình cười: "Được rồi, cháu sẽ ăn thêm đi".
Trong bữa sáng, anh ăn nhiều hơn những người khác cộng lại khiến Lý Vân Đẩu và Tôn Ái Bình cười toe toét.
Lý Mai sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một người có thể ăn nhiều như vậy, một người có thể ăn bằng năm người.
Sau khi ăn cơm xong, người hầu bưng trà tới, Lý Vân Đẩu uống cạn ly trà, lướt mắt nhìn Ngô Bình và Lý Mai, nói: "Tiểu Bình, công trình bên bờ Giang Nam sắp khởi công, ông định để Lý Mai đến đó chịu phụ trách về công trình này".
Ngô Bình sửng sốt, anh nghĩ đó chỉ là một dự án mấy tỷ thôi, có đáng để một quản lý cấp cao như Lý Mai đến phụ trách không? Nhưng ngay sau đó, anh hiểu rằng ông nội lại giở trò, cố gắng gán ghép anh với Lý Mai.
Anh định từ chối, nhưng Lý Mai nói, "Được. Ông ơi, vậy cháu sẽ đi với Tiểu Bình".
Ngô Bình nhìn chằm chằm Lý Mai, tại sao cô ấy lại gọi mình là Tiểu Bình?
Lý Mai làm ngơ và nói tiếp: "Ông ơi, Tiểu Bình có vẻ có rất nhiều dự án tốt trong tay. Cháu sẽ nhân cơ hội nói chuyện với cậu ấy".
Ngô Mi vỗ tay: "Được đấy. Chị Mai, chị có thể ở nhà em khi đến huyện Minh Dương, thế thì chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày".
Lý Mai cười nói: "Được đấy Tiểu Mi, chị cũng muốn ở với em".
Ngô Bình thầm thở dài, như thế thì chuyện này anh không thể từ chối được nữa.
Lý Vân Đẩu cười lớn: "Thế thì càng tốt. Tiểu Bình, cháu phải chăm sóc Lý Mai cho tốt nhé".
Ngô Bình chỉ đành đồng ý.
Mười giờ hơn, đoàn người lên máy bay đến huyện Minh Dương. Đây là máy bay riêng của nhà họ Lý, vô cùng xa hoa.
Trong chuyến đi này, Mỹ Ngọc và Thần Chiếu đi theo Ngô Bình, Lý Mai mang theo ba trợ lý.
Trên máy bay, Lý Mai và Ngô Mi tiếp tục nói chuyện, còn Ngô Bình ngồi vào góc yên tĩnh và nhân cơ hội nghiên cứu dược điển.
Anh rất tò mò về loại thuốc trong lọ bạc nhỏ, liệu bằng khả năng của mình anh có thể chế tạo ra loại thuốc này không?
Chương 658: Lý Dư hoá rồng
Trong đầu Ngô Bình có rất nhiều kiến thức, nhưng anh chưa nghiên cữu kỹ bao giờ, nên hễ có thời gian là anh sẽ tăng tốc học ngay.
Một giờ chiều, máy may đã hạ cánh xuống sân bay huyện Minh Dương.
Sau khi về đến nhà Ngô Bình, Lý Mai và Mỹ Ngọc được cả gia đình anh chào đón nồng nhiệt, Ngô Bình đang bận nên chỉ nói vài câu rồi chạy lên tầng luôn.
Đồ đạc bên trong nhẫn trữ đồ đang chất như núi, anh phải lọc ra, sau đó cất những thứ ít dùng tới vào trong nhà kho.
Sau đó, anh đi mua ít dược liệu, sau đó dùng nốt cho chỗ da rồng còn lại để luyện Long Thoái Đan.
Với các sinh vật có vảy mà nói thì Long Thoái Đan là báu vật vô giá, dược liệu chính để luyện chế ra loại đan dược này là da rồng, cùng vài khoáng sản như Dị Biến Thạch.
Ngô Bình chẻ Dị Biến Thạch làm đôi rồi mài vụn ra để luyện đan, như vậy anh có thể luyện chế ra Long Thoái Đan phiên bản mạnh mẽ hơn, tác dụng tốt hơn Long Thoái Đan bình thường nhiều lần.
Sau khi trời tối, Ngô Bình đã luyện đan xong, thành quả là năm viên Long Thoái Đan nhất phẩm!
Anh cầm một viên đan dược lên rồi đi tới cạnh Đông Hồ, sau đó bước xuống lòng hồ để tới mô đất giữa hồ. Vừa lên trên, thảm cỏ cạnh đó đã bị ai đó vén lên, một ông lão râu tóc bạc phơ chui từ trong đống cỏ ra.
Ông lão nhổ nước miếng rồi mắng: “Ở đây lắm côn trùng thế không biết!”
Ngô Bình bình thản nói: “Ông già, ông ở lại đây chờ tôi đấy à?”
Ông lão lấy một cái cần câu ở thắt lưng ra rồi thả dây xuống nước.
Sau đó, lão bỏ đó rồi đứng dậy nói: “Mấy hôm trước, có một đồ tôn của tôi đến đây, kết quả bị ai đó đánh cho thừa sống thiếu chết, là cậu đúng không?”
Ngô Bình cười nói: “Ông chính là sư tổ gì đó của Linh Tiêu Phái à? Định đến đây trả thù hả?”
Ông lão mỉm cười: “Nó bị đánh là do nó yếu hơn cậu, bị thế cũng đáng đời, tôi không rảnh trả thù cho nó đâu”’.
Ngô Bình: “Vậy ông đến đây làm gì?”
“Câu cá”, ông lão cười nói: “Ở đây có nhiều cá to lắm, tôi đến câu vài con mang về nướng”.
Ngô Bình trầm mặc nói: “Tôi đã bao cả hồ này rồi, nếu ông muôn câu cá thì phải được tôi đồng ý”.
Ông lão ngẩn ra: “Cậu bao hết cả hồ này ư?”
“Không được à?”, Ngô Bình nói.
Ông lão gài đầu nói: “Hồ này rộng như vậy, nếu cậu bao hết chắc tốn cả đống tiền đấy nhỉ?”
Nghe thấy thế, Ngô Bình nghĩ mình cần phải bao hết nơi này thật, vì thế anh đã gọi ngay cho thị trưởng La Duy Khang của Vân Đỉnh.
Sau khi chào hỏi vài câu, Ngô Bình vào thẳng vấn đề: “Lý Thị của Vân Đông định phát triển sự án Giang Nam Thuỷ Ngạn ở đây, tôi kiến nghị họ thêm luôn Đông Hồ vào dự án”.
La Duy Khang được như ngày hôm nay là nhờ cả vào Ngô Bình nên lập tức cười nói: “Chuyện nhỏ, cậu cứ bảo họ lên đây làm thủ tục là xong”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, cảm ơn thị trưởng La, hôm nào rảnh tôi sẽ mời ông đi ăn”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình nhìn ông lão rồi nói: “Nghe thấy chưa? Giờ đây là hồ nhà tôi rồi”.
Ông lão cười lạnh nói: “Giàu đấy!”
Ngô Bình: “Ông thu cần câu rồi rời khỏi đây ngay”.
Ông lão: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Ngô Bình: “Giờ ông không đi thì lát không còn cơ hội đâu”.
“Cậu doạ tôi à?”, ông lão bật cười, khí tức toàn thân toả ra.
“Cảnh giới Địa Tiên tầng thứ nhất? Tu vi cao phết!”, Ngô Bình không hề ngạc nhiên chút nào.
Ngô Bình vừa nói dứt câu, đã có một bóng người đáp xuống, đó chính là Thần Chiếu.
Thần Chiếu đứng cách ông lão khoảng ba mét rồi nhìn lão chằm chằm.
Ban đầu, ông lão còn đối mắt với Thần Chiếu, nhưng một lát sau trán lão đã mướt mồ hôi. Ngay sau đó, lão đã chắp tay với Thần Chiếu: “Xin hỏi quý danh của tiên sinh?”
Thần Chiếu đáp: “Thần Chiếu, tôi đoán ông đột phá lên cảnh giới Địa Tiên chưa tới mười năm đúng không?’
Ông lão cúi đầu nói: “Đúng, tôi mới đột phá được chín năm”.
Thần Chiếu: “Cậu chủ nhà tôi bảo ông đi, sao ông còn chần chừ?”
Ông lão phối hợp ngay: “Vâng, tôi đi ngay đây”.
Thần Chiếu: “Nhanh lên!”
Ông lão không dám nhiều lời mà rời đi ngay, vừa đi được một đoạn thì lão cao giọng nói: “Tôi là Dương Minh Không của Linh Tiêu Phái, hôm khác sẽ tới chơi sau”.
Thần Chiếu nhíu mày định đuổi theo.
Nhưng Ngô Bình đã cản ông ấy lại rồi nói: “Thôi, không có ân oán gì thì tha cho lão ta”.
Thần Chiếu hỏi: “Cậu chủ đến đây làm gì?”
Ngô Bình huýt sáo, mặt hồ lập tức gợn sóng, một con cá chép to oành ngoi lên.
Nhìn thấy nó, Thần Chiếu nghiêm mặt rồi cảnh giác nói: “Cậu chủ cẩn thận, nó là yêu đấy”.
Ngô Bình: “Gì mà căng thẳng thế, nó là Lý Dư, thú cưng của tôi đấy”.
Thần Chiếu ngẩn ra, nuôi một con yêu quái làm thú cưng ư?
Ngô Bình ném một viên Long Thoái Đan cho Lý Dư rồi nói: “Uống đê rồi tu luyện cho cẩn thận, để ta xem ngươi có làm ta ngạc nhiên được không”.
Lý Dư mừng quýnh, sau đó nuốt đan dược ngay rồi chìm xuống nước.
Thần Chiếu hỏi: “Cậu chủ, tôi thấy nội đan của con yêu ngư này đã trưởng thành rồi, thực lực của nó khéo chẳng kém gì tôi đâu”.
Ngô Bình cười hỏi: “Ông Thần, ông đã nghe câu cá chép vượt long môn chưa?”
Ngô Bình nói tiếp: “Thật ra cá chép vượt long môn không phải tự nhiên mà có. Tất cả các loài có vảy đều có thể tiến hoá thành rồng, thậm chí còn dễ hoá rồng hơn các động vật khác. Nhưng quá trình cá chép hoá rồng rất phức tạp, bước thứ nhất nó phải thành thuồng luồng đã”.
Thần Chiếu: “Thuồng luồng ư?”
Ngô Bình: “Thuồng luồng vừa giống con trùng vừa giống rồng, cảnh giới này ngang với Nhân Tiên, vì Nhân Tiên cũng là nửa người nửa tiên”.
Thần Chiếu: “Sau khi thành thuồng luồng rồi thì có thể chính thức hoá rồng ư?”
Ngô Bình: “Đúng, sau vài lần tiến hoá thì thuồng luồng sẽ chính thức hoá rồng”.
Thần Chiếu sáng mắt lên nói: “Tôi chưa thấy thuồng luồng bao giờ, cậu chủ giỏi quá, có thể giúp cá chép biến thành thuồng luồng”.
Ngô Bình: “Còn chưa biết có thành công hay không đây”.
Ngô Bình đứng cạnh hồ đến tận tối, Lý Dư chưa có sự thay đổi gì nên anh chưa về.
Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, mà ngồi tu luyện trên bờ.
Tổ hợp bài luyện thể tiếp theo có bốn thức, nhưng anh chưa thi triển được. Lần này, anh sắp đột phá rồi, sau đó sẽ tu luyện tiếp.
Sau đó, Ngô Bình ngồi tập bài luyện thể trước đó, rất nhiều các sức mạnh của tự nhiên dội vào người anh, giúp anh tôi luyện thể xác và linh hồn.
Cứ thế liên tiếp ba ngày ba đêm, sáng sớm nay mặt nước bắt đầu gợn sóng, một cái bóng màu đỏ trầm ngoi lên, sau đó bay vút lên mặt nước.
Ngô Bình nhìn kỹ thì thấy là một con đại xà dài hơn chục mét, thân to như cái thùng nước, vảy trên người nó có màu đỏ trầm đang phát sáng.
Eng!
Con đại xà kêu lên, sau đó đáp xuống trước mặt Ngô Bình rồi cuộn tròn người lại dưới chân anh.
Ngô Bình quan sát nó thì thấy nó không phải đại xà, mà là thuồng luồng! Thân nó mọc hai cái móng vuốt, đầu cũng nhô sừng lên.
Ngô Bình vỗ đầu nó rồi cười nói: “Được đấy, không làm tao thất vọng, cuối cùng cũng hoá thuồng luồng rồi”.
Chương 659: Luyện chế Bổ Thần Đan
Thần Chiếu vô cùng chấn động, ông ấy đi tới cạnh con thuồng luồng, định chào hỏi nó.
Ai ngờ nó bỗng ngoái lại rồi nhìn ông ấy bằng đôi mắt lạnh băng, đến Chân Nhân cảnh giới Địa Tiên như Thần Chiếu cũng phải hết hồn, người cứng đờ, không còn nghĩ ngợi được gì nữa.
Ngô Bình đập vào đầu còn thuồng luồng rồi mắng: “Mày định ra oai với ai hả?”
Con thuồng luồng như có vẻ tủi thân lắm, nó cúi đầu xuống như muốn nói: Tôi có quen ông ta đâu.
Lúc này, Thần Chiếu ngạc nhiên nói: “Cậu chủ, nó có thiên bẩm thông thiên”.
Động vật sau khi tiến hoá, đôi lúc sẽ có một vài thần thông, nhất là loài có vảy hoá thuồng luồng thì khả năng có thần thông càng cao hơn.
Thật ra, con người cũng vậy, tu vi của Ngô Bình tiến vào cảnh giới Nhân Tiên đỉnh phong, anh trở thành Thần Quân thì cũng có thiên bẩm thần thông.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Lý Dư, phép thần thông của mày là gì?”
Con thuồng luồng nói tiếng người: “Chủ nhân, tôi có hai phép thần thông, là thuật định hồn và thuật xé rách”.
Ngô Bình: “Mày vừa thi triển thuật định hồn đấy hả? Thử thi triển cái thuật xé rách cho tao xem nào”.
Con thuồng luồng nhìn về phía mặt hồ, vừa hay có một con cá bơi ngang qua, sau đó chợt đưng yên, sau đó người tách ra làm đôi, như bị một sức mạnh khủng khiếp nào đó bổ đôi người.
Ngay sau đó, đã có nhiều các con cá nhỏ bơi tới xơi tái con cá kia.
Ngô Bình cười nói: “Lý Dư, tu vi của mày khéo còn cao hơn cả cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ năm rồi”.
Thần Chiếu nói: “Đúng, nếu tu vi của nó tăng thêm một bậc nữa, luyện ra được Giao Đan thì nó còn thành Chân Quân ấy chứ!”
Ngô Bình lấy Long Châu ra rồi ném vào miệng Lý Dư, sau đó xoa đầu nó: “Tu luyện chăm chỉ vào, tao đang mong ngày mày hoá rồng đấy”.
Thần Chiếu và Ngô Bình ra về, chờ họ đi rồi, con thuồng luồng nhìn theo bóng Ngô Bình rồi nói: “Chủ nhân có ơn rất lớn với tôi, tôi phải báo đáp người sao đây?”
Các loài có vảy có cảm xúc rất đơn giản, ai có ơn với chúng thì chúng trả ơn, có thù thì trả thù, nó đang rất cảm kích Ngô Bình nên chỉ muốn báo đáp anh.
Về tới nhà, Ngô Bình đi ngủ luôn một mạch tới trưa hôm sau.
Sau khi ngủ dậy, anh vào phòng luyện đan ngay, bắt đầu luyện đan dược khôi phục thần hồn cho Thần Chiếu.
Loại đan dược này có tên là Bổ Thần Đan, cần dùng các dược liệu quý để luyện chế. Khi luyện đan, Ngô Bình đã thêm vun tinh thạch linh hòn vào, để nâng cao hiệu quả cho đan dược.
Hơn một tiếng sau, anh mới rời khỏi phòng luyện đan với ba viên Bổ Thần Đan trong tay.
Thần Chiếu nhận lấy đan dược bằng hai tay rồi kích động nói: “Cảm ơn cậu chủ”.
Ngô Bình: “Nhà số 1 Đông Hồ khá yên tĩnh, ông sang đó mà tu luyện, chờ thần hồn khôi phục rồi thì tới tìm tôi”.
Thần Chiếu rời đi, sau đó được Cương Tử dẫn tới nhà bên kia.
Lúc này, xe của Lý Mai đã tiến vào sân, cô ấy lấy một đông tài liệu ra rồi hỏi Ngô Bình: “Cậu định cho Đông Hồ vào dự án à?”
Ngô Bình gật đầu: “Trên thành phố gọi cho cô rồi hả?”
Lý Mai: “Hôm qua, tôi tìm cậu để xác nhận lại mà chẳng thấy cậu đâu, gọi điện thoại cũng không được nên tôi đành ký hợp đồng trước”.
Ngô Bình: “Thêm Đông Hồ vào thì phiền phức lắm à?”
Lý Mai gật đầu: “Huyện Minh Dương có hơn một triệu dân, quy mô này không thể chịu được dự án lớn vậy đâu”.
Ngô Bình chỉ nhất thời nổi hứng nên nói: “Nếu không được thì thôi’.
Lý Mai bật cười: “Nhưng chúng ta có thể nghĩ cách, hôm qua tôi đã nói chuyện với La Duy Khang rồi. Tôi thấy con người ông ấy cũng được, vài dự án tôi đang giữ có thể thực hiện ở đây. Huyện mà có dự án thi công thì sẽ có nhân công, mà có nhân công thì họ sẽ mua nhà ở đây. Chúng ta có thể giảm giá cho họ, để nâng cao lượng tiêu thụ của mình”.
Ngô Bình nói: “Ngô Hữu Dung và dự án lớn hơn 50 tỷ, nhà máy thuốc của Lý Quảng Long, cùng các công ty mà tôi đầu tư cũng sẽ mở rộng kinh doanh, đến lúc đó cũng cần thêm nhân công”.
Lý Mai nói: “Vì thế dự án Giang Nam Thuỷ Ngạn của chúng ta chắc chắn kiếm được tiền”.
Ban đầu, Lý Vân Đẩu chỉ định xây một căn biệt thự lớn cho cháu mình thôi, tiện thể xây thêm mấy căn nhà, chứ không có ý định kinh doanh. Nhưng bây giờ, nếu dự án thi công theo lối này thì lợi nhuận sẽ rất khả quan.
Lý Mai lấy một bản thiết kế mới nhất ra cho Ngô Bình xem, anh thấy nhà trong dự án này trải dài năm cây số khắp hai bên bờ của Đông Hồ. Để tiện cho việc đi lại, họ còn phải xây dựng ba cây cầu lớn.
Lý Mai định xây dựng Đông Hồ thành khu tham quan.
Không chỉ thấy, chi nhánh bệnh viện của huyện Nhất cũng sẽ được xây dựng gần đây. Như vậy thì dự án này còn có thể thu hút người ở Vân Đỉnh đến mua nhà.
Cả dự án ước tính đầu tư hết 15 đến 20 tỷ, tổng diện tích xây dựng là ba triệu mét vuông, giá nhà đất hiện giờ ở huyện này là mười nghìn.
Ngô Bình xem qua kế hoạch rồi nói: “Cô thấy được thì cứ làm thôi”.
Lý Mai rât bận, bàn bạc với Ngô Bình xong là lại chạy ngay.
Hôm nay là tới ngày đi học nên Ngô Bình sẽ đưa Ngô Mi đến trường.
Đã vào học kỳ hai của lớp 11, cô bé cần hoàn thành nốt chương trình học. Khi lên lớp 12, chủ yếu là ổn tập, vì thế trường học yêu cầu phụ huynh tới dự buổi họp chung.
Khi Ngô Bình đến trường thì đã là ba rưỡi chiều, anh và các vị phụ huynh khác ngồi trong một phòng học lớn, còn các học sinh thì ngồi bên trên.
Ngô Bình vừa ngồi xuống thì cũng có người ngồi cạnh ngay, đó chính là Vương Hiến Sâm.
Vương Hiến Sâm cười nói: “Cậu Ngô, cậu cũng đến à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ông Vương, thành tích của con gái ông thế nào?”
Vương Tường và Ngô Mi học chung lớp.
Vương Hiến Sâm đáp: “Thành tích của Tường Tường cũng khá, đứng trong tốp ba, nhưng chắc chắn không so với Ngô Mi được”.
Ngô Bình: “Thế là giỏi rồi, ông về động viên cô nhóc cứ thế phát huy, kiểu gì cũng đỗ các trường tốp đầu”.
Vương Hiến Sâm lắc đầu: “Hi vọng không lớn, nhưng cũng không sao, đại học Hải Thành cũng tốt, lại gần nhà”.
Hai người trò chuyện một lúc thì giáo viên chủ nhiệm đến, sau vài câu chào hỏi thì bắt đầu buổi họp.
Các cuộc họp phụ huynh thường rất nhạt nhẽo, Ngô Bình nghe một lúc rồi lấy điện thoại ra rủ Vương Hiến Sâm chơi điện tử cùng.
Anh chưa chơi xong một ván thì có một cậu học sinh cao lớn đạp cửa lớp, cậu ta rất đẹp trai, chỉ khoảng 17 tuổi, để tóc dài, trên người có mùi thuốc lá.
Cậu ta vừa vào, tất cả các bạn học sinh nữ đều hoan hô, rõ ràng cậu ta chính là nam thần trong mắt các bạn nữ.
Cậu học sinh ngồi vào chỗ phía sau Ngô Mi, nhưng cô nhóc mặc kệ, như thể không thích cậu bạn này cho lắm.
Ngô Bình không còn hứng chơi điện tử nữa, mà nói nhỏ: “Ông Vương, cậu nhóc kia đẹp trai nhỉ, sớm muộn cũng gây hoạ”.
Ngô Bình không muốn Ngô Mi yêu đương khi đang học cấp ba, vì thế anh đã khoanh cậu học sinh kia vào phạm vi cần lưu ý.
Vương Hiến Sâm liếc nhìn rồi nói: “Cậu yên tâm, cậu nhóc ấy có lai lịch lớn lắm, chỉ học ở đây một tháng thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Ông biết cậu ấy à?”
Vương Hiến Sâm: “Có mấy nhân vật lớn mới tới huyện mình mà cậu không biết à?”
Ngô Bình: “Ai thế, có chuyện gì à?”
Vương Hiến Sâm lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết họ có lai lịch lớn lắm”.
Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Kể tôi nghe xem nào”.
Vương Hiến Sâm không chơi điện tử nữa mà nói: “Có một người họ Lâm, tên là Lâm Vĩnh Lượng, đại gia hải ngoại, có sản nghiệp ở các châu lục. Người thứ hai họ Thái, là đại gia ở Hải Thành”.
Nghe thấy hai họ này, Ngô Bình hơi ngờ vực, anh chợt nghĩ tới Thanh Môn!
Chương 660: Chuyện kỳ lạ
Thanh Môn có Lâm Tổ và một đại lão Thái Hưng.
Anh hỏi: “Hai người đó đến huyện mình làm gì?”
Vương Hiến Sâm lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng họ đều mua nhà ở ngoại ô rồi, còn là hàng xóm của nhau nữa. Nơi ở của họ được canh phòng nghiêm ngặt, muốn vào phải có giấy phép đấy”.
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì Ngô Bình nghe thấy giáo viên chủ nhiệm gọi tên mình.
“Anh của Ngô Mi, thành tích của Ngô Mi rất xuất sắc! Trong cuộc thi lần trước đã đứng đầu thành phố, điểm còn bỏ xa bạn đứng thứ hai. Mọi người hãy hoan hô Ngô Mi, và học tập theo bạn ấy nhé”.
Ngô Bình cảm thấy các phụ huynh khác đều đang nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ.
Một phụ huynh lên tiếng: “Anh trai Ngô Mi này, cậu cũng tốt nghiệp đại học chứ?”
Có Ngô Mi ở đây nên Ngô Bình không thể quá khiêm tốn được, anh lập tức tô điểm thêm cho thân phận của mình: “Tôi tốt nghiệp ngành bác sĩ và tiến sĩ dược học ở đại học Hoa Thanh”.
Các vị phụ huynh ở xung quanh lập tức tỏ vẻ coi trọng, sau đó đòi xin số điện thoại của Ngô Bình, mong sau này được anh chỉ bảo.
Vì thế Ngô Bình liếc Vương Hiến Sâm, ông ta lập tức lấy điện thoại của mình ra rồi nói: “Xin lỗi mọi người, cậu chủ nhà tôi bận lắm, các vị có việc gì thì cứ gọi cho tôi, chúng ta trao đổi số điện thoại nào”.
Mọi người đều ngạc nhiên hỏi: “Anh Ngô Mi là sếp của ông Vương ư?”
Vương Hiến Sâm cười đáp: “Đúng rồi, tôi làm ăn được như giờ là nhờ cả vào cậu chủ nhà tôi mà”.
Sau khi Vương Hiến Sâm thêm số điện thoại của cả đống người xong, Ngô Bình hỏi: “Dạo này ông làm ăn thế nào?”
Vương Hiến Sâm: “Mối làm ăn cậu giới thiệu cho tôi lần trước quá ngon, giờ tôi vừa làm vừa chơi”.
Ngô Bình: “Con người phải có trí tiến thủ, dự án Giang Nam Thuỷ Ngạn sắp tới, tôi sẽ cho ông tham gia”.
Vương Hiến Sâm sáng mắt lên: “Thật ư?”
Ngô Bình: “Nhưng phải đảm bảo chất lượng nguyên vật liệu cho tôi đấy”.
Vương Hiến Sâm cười nói: “Cậu yên tâm, dù không có lãi, tôi cũng không dám lơ là mảng chất lượng đâu”.
Vương Hiến Sâm vô cùng kích động, ông ta có nghe nói về dự án này rồi, nếu được làm nhà cung ứng nguyên vật liệu cho dự án thì ít nhất ông ta cũng lãi được cả tỷ.
Lúc này, cậu học sinh nam ngồi sau Ngô Mi chợt giơ tay vỗ vai cô bé.
Ngô Mi quay lại hỏi cậu ta: “Có việc gì?”
Cậu bạn mỉm cười nói: “Hình như cậu không ưa tôi nhỉ?”
Ngô Mi: “Cậu nghĩ nhiều rồi, chúng ta mới nói chuyện lần đầu, cậu dựa vào đâu mà nói thế?”
Cậu bạn thở dài nói: “Chắc tại tôi đẹp trai quá, nên cậu phải nâng cao cảnh giác, để không thích tôi chứ gì?”
Ngô Mi cười lạnh: “Cảm giác của cậu hay thật đấy, nhưng cậu nghĩ nhiều rồi”, dứt lời, cô bé quay đi luôn.
Cậu bạn lại định vỗ vai Ngô Mi tiếp, nhưng chợt có một bàn tay đặt lên vai mình, ngay sau đó mặt cậu ta tái nhợt, trán mướt mồ hôi.
Cậu ta cắn răng, cố gắng chịu được ba giây rồi nói: “Xin dừng tay”.
Ngô Bình cúi xuông nhìn vào mắt cậu ta: “Nhóc, bạn nữ này là em gái tôi nên cậu đừng có chòng ngẹo, không là tôi phế tu vi của cậu luôn đấy”.
Thì ra, cậu nhóc này đã có tu cảnh giới Khí đại chu thiên.
Cậu bạn gật đầu ngay: “Vâng ạ”.
Ngô Bình: “Tên gì?”
Cậu nhóc: “Lâm Thiếu Dũng”.
Ngô Bình: “Lâm Tổ của Thanh Môn là gì của cậu?”
Lâm Thiếu Dũng biến sắc mặt hỏi: “Anh biết ông nội tôi ư?”
Ngô Bình: “Trả lời câu hỏi”
Lâm Thiếu Dũng: “Vâng”.
Ngô Bình: “Lâm Vĩnh Lượng liên quan gì đến cậu?”
“Là bố tôi”, Lâm Thiếu Dũng đáp.
Ngô Bình: “Về bảo Lâm Vĩnh Lượng tối nay đến nhà tôi giải thích lý do đến huyện Minh Dương”.
Lâm Thiếu Dũng cả kinh, người này biết rõ thân phận của bố cậu ta mà vẫn dám làm thế, rốt cuộc anh là ai?
Ngô Bình thả lỏng tay rồi về chỗ ngồi, những người khác nhìn hàng động của anh chỉ thấy giống như đang nói chuyện với Lâm Thiếu Dũng nên không ai nghĩ gì nhiều.
Vương Hiến Sâm đã biết sức mạnh của Ngô Bình nên nhỏ giọng hỏi: “Cậu Ngô, cậu cảnh cáo nó đấy à?”
Ngô Bình: “Tôi bảo cậu ta chuyển lời tới Lâm Vĩnh Lượng, tối đến nhà tôi giải thích việc họ xuất hiện ở đây”.
Vương Hiến Sâm ngẩn ra: “Cậu bảo Lâm Vĩnh Lượng đến nhà ư? Người ta có nghe không?”
Ngô Bình: “Ông chỉ biêt người đó là đại gia thôi, chứ không biết cũng là người trong giang hồ. Huyện Minh Dương là địa bàn của tôi, đố ông ta dám cãi”.
Ngô Bình đã ở cảnh giới Nhân Tiên, thực lực mạnh hơn hẳn những người cùng cảnh giới. Nếu không được anh cho phép thì không một cao thủ nào được xuất hiện ở đây.
Nó cũng giống như quy tắc của loài sư tử trên thảo nguyên, mỗi con sư tử đực đều có lãnh thổ của mình, nếu có con dã thú nào xâm phạm thì sẽ bị cảnh cáo, hay thậm chí bị giết.
Vương Hiến Sâm dựng ngón tay cái: “Quá oách!”
Buổi họp phụ huynh kết thúc thì cũng hơn năm giờ chiều, Ngô Bình cưỡi xe đạp điện chở Ngô Mi về nhà.
Khi về tới cửa thì anh nghe thấy có người gọi mình.
“Ngô Bình!”
Ngô Bình ngoái lại thì thấy là Bạch Băng.
Cô ấy đang đứng vẫy tay với anh.
Ngô Bình lái xe tới đó rồi cười nói: “Chị Băng”.
Bạch Băng cười nói: “Về nhà à?”
Ngô Bình: “Vâng, năm nay chị không ăn tết ở đây à?”
Bạch Băng: “Dù chị mua được nhà rồi, nhưng vẫn chưa lắp đặt gì nên đành về quê vậy”.
Sau đó, cô ấy hỏi: “Tối em rảnh không? Chị mời em đi ăn”.
Tối nay, Ngô Bình rảnh nên anh gật đầu ngay: “Vâng”.
Bạch Băng: “Vậy bảy giờ ở quán cà phê Khinh Ngữ nhé”.
Tạm biệt Bạch Băng xong, Ngô Mi chẹp miệng nói: “Anh ơi, cô Bạch thích anh đấy”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Trẻ con đừng ăn nói linh tinh”.
“Thật mà, anh nhìn ánh mắt của cô ấy mà xem, chan chứa tình cảm luôn”, Ngô Mi quan sát phản ứng của Ngô Bình rồi nói: “Anh, hay anh với cô ấy thành một cặp rồi?”
Ngô Bình cốc vào đầu cô bé: “Còn nói linh tinh nữa là anh nhéo tai em đấy”.
Ngô Mi cười xoà: “Anh giỏi thế thì cô Bạch thích anh cũng là bình thường, nhưng anh định làm thế nao? Còn chị Thanh Nghiên, chị Tử Di, chị Nhược Tuyết, chị Băng Vân, thế cuối cùng anh thích ai?”
Ngô Mi kể một loạt các vấn đề mà Ngô Bình đang đau đầu nhất ra, anh lườm cô bé: “Chuyện của người lớn, em xen vào làm gì”.
Ngô Mi bĩu mỗi rồi không thèm nói nữa.
Ngô Bình đưa cô bé về nhà rồi lại tới Đông Hồ.
Lý Dư lập tức ngoi lên rồi nhả hai viên châu to như nắm đấm vào tay Ngô Bình.
Ngô Bình ngạc nhiên rồi quan sát thật kỹ, đây toàn là linh châu, tuy không quý như linh châu ngũ hành, nhưng cũng rất hiếm có.
Anh hỏi: “Lý Dư, ở đâu ra thế?”
Lý Dư: “Chủ nhân, hôm qua tôi ra biển, sau đó đã giết hai con trai tinh rồi lấy được đó”.
Sau khi hoá thuồng luồng, phạm vi săn mồi của Lý Dư đã rộng hơn, nó đã có thể ra biển chơi rồi săn các con động vật biển.
Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Chỗ nào đấy? Ngươi có phát hiện gì không?”