Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2661: Thần Hoàng Tông

Ngô Bình bước ra từ trong trận pháp dịch chuyển của khắc trận văn màu đỏ, hai người phụ nữ bỗng quỳ xuống run giọng nói: “Chào Thượng Tiên”.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên hỏi: “Các cô là người của Thần Hoàng Tông?”

Hai người phụ nữ vội gật đầu: “Vâng, tôi đi báo cho đường chủ ngay…”

Ngô Bình xua tay nói: “Không cần đâu, dẫn tôi đến lối ra”.

“Vâng”, người phụ nữ vội nói, cung kính đi trước dẫn đường.

Hai người phụ nữ, một người mặc đồ tím, một người mặc đồ vàng, vẻ ngoài rất xinh đẹp, khoảng hai mươi tuổi.

Đi đến lối ra vào hang núi, Ngô Bình phát hiện nơi này là một căn biệt thự trên đỉnh núi, cậu lại nhìn xung quanh, cảm thấy hẳn là ở phía nam nên hỏi: “Đây là nơi nào?”

Người phụ nữ áo tím nói: “Thưa Thượng tiên, nơi này là một sảnh của Thần Hoàng Tông”.

Ngô Bình: “Ý tôi là vị trí, hướng của nơi này”.

Người phụ nữ áo vàng nói: “Trong khu vực tỉnh Lĩnh Tây”.

Ngô Bình gật đầu, đang định rời đi thì ngoài cửa có tiếng động lớn, hình như cửa bị đá ra, sau đó một người đàn ông tức giận lao vào, theo sau ông ta có bốn người nữa.

“Cậu Lư, cậu làm gì thế?”, người phụ nữ áo tím sầm mặt, quở trách đối phương.

Cậu Lư đó hừ một tiếng nói: “Đinh Lạc Thần trêu tôi như khỉ vậy hả? Tôi đợi cô ta ở Thính Tuyết Hiên ba tiếng đồng hồ rồi đấy, mà cô ta lại chẳng nói một lời nào”.

Người phụ nữ áo vàng nói: “Cậu Lư, hôm nay có khách đến, mời anh lập tức đi cho”.

Cậu Lư nhìn Ngô Bình, càng tức giận hơn hỏi: “Hắn là ai? Chẳng phải các cô nói là nơi này không cho phép đàn ông vào sao?”

Người phụ nữ áo vàng sợ hắn đắc tội với Ngô Bình, lập tức bước đến vung bàn tay lên, lực tay cực mạnh lao đến, cậu Lư và người bên cạnh hắn bị đánh cho liên tục lùi về sau.

“Hỗn láo!”, một người đàn ông trung niên phía sau cậu Lư bước ra, người này cao to lực lưỡng, giọng nói rất vang.

Hai tay ông ta to gấp đôi người thường, lúc này trở nên đỏ như máu, giơ tay lên đánh người phụ nữ áo vàng.

Người phụ nữ áo tím kêu lên: “Cẩn thận, đây là Chu Sa chưởng đấy”.

Thế nhưng đối phương ra tay quá nhanh, bàn tay đè xuống, tia sáng màu đỏ lóe lên, người phụ nữ áo vàng không thể tránh được.

Lúc người phụ nữ áo vàng định liều mạng với ông ta, một bóng người chắn trước mặt cô ta, ánh sáng đỏ đó đánh trúng người cậu nhưng lại không hề hấn gì.

Người trung niên ra tay sửng sốt, Chu Sa chưởng của ông ta rất mạnh, đến cả voi cũng không thể chịu được một cái đánh này, sao người này lại chẳng có việc gì thế?

Người chắn ở giữa chính là Ngô Bình, cậu bình thản nói: “Có gì thì nói, cần gì phải ra tay đánh người”.

Người trung niên tức giận nói: “Cậu cũng dám xen vào chuyện của ông đây à, nhận lấy một chưởng của tôi đi”.

Người này gầm lên, xoa hai tay vào nhau, trong lòng bàn tay đột nhiên bốc ra khói màu đỏ, là một công phu rất tà ác. Thế nhưng chưa kịp thi triển công phu đã bị Ngô Bình đá văng ra xa.

Cú đá không hề nhẹ, sau khi rơi xuống đất, người trung niên sùi bọt mép, cả người co giật.

“Đã quấy rầy đến Thượng tiên, tôi đáng chết”, hai cô gái khiếp sợ quỳ xuống đất.

Ngô Bình nói: “Không sao, đứng lên đi”.

Hai người đứng dậy, người phụ nữ áo vàng nói với cậu Lư đang ngơ ngác: “Đây là Thượng tiên đến từ Tiên Giới, nếu anh không muốn chết thì mau cút đi”.

Cậu Lư đó nhìn chằm chằm Ngô Bình, bỗng quỳ xuống cầu xin: “Chào Thượng tiên, anh có thể cứu mẹ tôi không?”

Ngô Bình ngạc nhiên, người này không quen mình sao lại cầu xin mình?

Cậu hỏi: “Anh biết tôi là ai không?”

Cậu Lư lắc đầu: “Tôi không biết Thượng tiên, nhưng tôi biết có thần tiên đứng sau lưng Thần Hoàng Tông, chắc chắn anh có cách chữa trị cho mẹ tôi, tôi cúi đầu quỳ lạy anh”.

Ngô Bình nói: “Đứng lên rồi nói”.

Cậu Lư này đứng lên, nói: “Tôi tên là Lư Thái, mặc dù chuyện xảy ra khá đột ngột nhưng vì cứu mẹ tôi nên tôi cũng không để tâm quá nhiều”.

Cậu hỏi người phụ nữ áo vàng: “Cô biết anh ta?”

Người phụ nữ áo vàng vội nói: “Thưa Thượng tiên, nhà họ Lư là một gia tộc danh giá ở Lĩnh Tây, tổ tiên họ có nhiều người làm quan chức cấp cao trong triều. Nhưng trong một trận thanh trừng vào mười năm trước, nhà họ Lư làm rơi thần đàn, bố Lư Thái từ bỏ chức vụ, bắt đầu kinh doanh, đầu tư vào vài công ty, sau đó trở thành người giàu nhất Đại Hạ”.

Ngô Bình hỏi Lư Thái: “Mục đích anh đến đây là gì?”

Lư Thái nói: “Thưa Thượng tiên, tôi biết Thần Hoàng Tông có quan hệ với Tiên Giới nên muốn nhờ cô Ngọc ở đây giúp tôi móc nối quan hệ, xin một tiên nhân cứu mẹ tôi”.

Ngô Bình: “Anh có lòng hiếu thuận”.

Ngừng một chốc, cậu hỏi: “Mẹ anh bị làm sao?”

Lư Thái: “Không biết là bệnh gì lạ mà da cả người thối rữa, hôi thối, nội tạng thường xuyên chảy máu. Nếu không nhờ có đội ngũ y tế hàng đầu thế giới đến chăm sóc, mẹ tôi cũng khó có thể kiên trì đến bây giờ. Nhưng dù vậy, mẹ tôi cũng rất đau đớn, bà từng nói rất nhiều lần là hy vọng có thể sớm kết thúc cuộc đời này. Thượng tiên, chỉ cần anh chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào”.

Ngô Bình hỏi: “Mẹ anh đang ở đâu?”

“Ở nhà tôi”, Lư Thái nói, ánh mắt đầy vẻ mong đợi.

Ngô Bình: “Được, tôi đi với anh một chuyến”.

Lư Thái mừng rỡ: “Cảm ơn Thượng tiên”.

Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, anh không cần gọi tôi là Thượng tiên”.

Lư Thái: “Vậy tôi gọi anh là anh Ngô, mời anh Ngô”.

Người phụ nữ áo vàng không ngờ Ngô Bình lại dễ dàng đồng ý như vậy, trước đây tất cả những người đến từ trên đó đều là người mắt cao hơn đầu, sẽ không thèm nhìn những người như họ lấy một cái, chứ đừng nói gì là người phàm như Lư Thái.

“Thượng tiên, có cần chúng tôi đi cùng không?”

Ngô Bình nghĩ đến mình không quen với người ở đây, bèn nói: “Vậy được, cô đi với tôi”.

Người phụ nữ áo vàng vui mừng nói: “Vâng”.

Ngô Bình và người phụ nữ áo vàng được mời lên xe, xe rất rộng rãi và thoải mái, Ngô Bình ngồi ở hàng giữa, người phụ nữ áo vàng ngồi ở một bên, Lư Thái ngồi phía trước.

Ngô Bình hỏi người phụ nữ áo vàng: “Cô tên gì thế?”

Người phụ nữ áo vàng được hỏi mà sợ, nói: “Tôi tên là Cốc Tâm Lăng”.

Ngô Bình: “Các cô chuyên canh giữ bên cạnh trận dịch chuyển sao?”

Cốc Tâm Lăng: “Cũng không phải, lúc trận dịch chuyển khởi động, chuông bên ngoài sẽ vang lên nên chúng tôi mới đến đó trước”.

Sau đó cô ta hỏi: “Thượng tiên Ngô, nhìn phong thái của anh thế này chắc hẳn là đệ tử chân truyền nhỉ?”

Ngô Bình bật cười, Cốc Tâm Lăng mạnh dạn đoán, cũng chỉ dám nói cậu là đệ tử chân truyền, cậu nói: “Tôi là trưởng lão Kiếm Các Thái Hoàng Giáo”.

Cốc Tâm Lăng ngạc nhiên che miệng: “Anh còn trẻ thế mà đã là trưởng lão à!”

Đi đường không có việc gì làm nên Ngô Bình bèn nói chuyện phiếm với cô ta, hỏi cô ta: “Cô biết Kiếm Các không?”

Cốc Tâm Lăng khẽ gật đầu: “Tôi biết một chút, đường chủ nói Kiếm Các là nơi quan trọng nhất của Thái Hoàng Giáo, anh là trưởng lão Kiếm Các, chắc chắn địa vị của anh ở Thái Hoàng Giáo vô cùng cao nhỉ”.

Ngô Bình cười nói: “Trưởng lão Kiếm Các không khác Thượng trưởng lão là mấy, không bàn đến địa vị cao thấp”.

Cốc Tâm Lăng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nếu bên trên phái một đệ tử chân truyền xuống đã lợi hại rồi, lần này lại phái Thượng trưởng lão, trời ạ! Nếu đường chủ biết được chuyện này, có ngất xỉu luôn tại chỗ không nhỉ?

Nói thêm vài câu, Ngô Bình hỏi Lư Thái: “Chắc hẳn đã tìm không ít người chữa bệnh cho mẹ anh rồi nhỉ, họ nói thế nào?”

Lư Thái thở dài: “Tôi đã tìm đến rất nhiều danh y, nhưng người nào cũng có cách nói của mình, không ai giống ai. Có người nói là tà độc xâm nhập vào cơ thể, có người nói là miễn dịch bị tấn công, còn có người nói là phóng xạ dẫn đến đột biến gen”.
Chương 2662: Tam Kiếp Trùng

Nghe thế Ngô Bình cũng cảm thấy bệnh tình của mẹ Lư Thái rất kỳ lạ bèn hỏi: “Trước khi mắc căn bệnh này, mẹ anh có gặp phải chuyện gì kỳ lạ hay trải qua chuyện gì kỳ lạ không?”

Lư Thái ngẫm nghĩ rồi nói: “Không có. Mẹ tôi không ra khỏi nhà, đều ở trong nhà thôi, không gặp chuyện gì kỳ lạ cả”.

Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy đến một căn nhà lớn có sân rộng, xe dừng trước một tòa nhà cao năm tầng, tất cả cửa sổ trong nhà đều đóng kín, kéo rèm che ánh sáng, nhìn có vẻ kỳ quái.

Mời Ngô Bình xuống xe, Lư Thái giải thích: “Anh Ngô, mắt mẹ tôi không thể nhìn vào ánh sáng nên bên trong khá tối, mong anh thông cảm”.

Ngô Bình: “Không sao, anh dẫn tôi đến gặp mẹ anh đi”.

“Ừ”.

Bước vào phòng khách, căn phòng rất tối, Lư Thái cầm một ngọn nến đã được đốt lên rồi mời Ngô Bình vào phòng ngủ ở phía tây tầng một, những người khác thì đợi bên ngoài.

Phòng ngủ lại càng tối tăm hơn, Ngô Bình vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc và cả mùi thối rữa. Cậu khẽ cau mày, biết bệnh tình của mẹ Lư Thái đã vô cùng nặng, nếu không có những dược liệu quý giá này, bà ta sẽ không thể sống cho đến bây giờ.

Có một chiếc giường lớn được trải drap đen, một người phụ nữ cả người quấn băng gạc tẩm thuốc đang nằm trên giường, trên mặt bà ta cũng được dán một thứ gì đó giống mặt nạ, không thể nhìn thấy toàn bộ dung mạo.

Lư Thái bước đến khẽ nói: “Mẹ, đây là tiên nhân con mời đến khám bệnh cho mẹ”.

Người phụ nữ xoay người lại, trong lúc đó bà ấy phát ra tiếng hừ nặng nề như thể động tác đơn giản này cũng khiến bà ta cảm thấy vô cùng đau đớn.

Ngô Bình: “Đừng động đậy, bà nằm yên là được”.

Cậu bước đến một bên khác chiếc giường quan sát, ánh mắt người phụ nữ như bị một lớp sáp che mờ, trống rỗng.

Ngô Bình gỡ mặt nạ trên mặt bà ta xuống, cẩn thận quan sát một chốc, sau đó lại bắt mạch cho bà ta rồi nói: “Chúng ta ra ngoài đi”.

Quay lại phòng khách, Ngô Bình giải thích nguyên nhân bị bệnh: “Mẹ anh bị trúng một loại tà độc, chất độc này có thể gây chảy máu trong, loét da, rụng răng, mù lòa. Nếu không nhờ nhà anh có điều kiện tốt, dùng thuốc tốt nhất để duy trì mạng sống của bà ấy thì bà ấy đã chết trong đau đớn từ lâu rồi”.

Lư Thái hỏi: “Anh Ngô, vậy có thể chữa được bệnh cho mẹ tôi không?”

Ngô Bình: “Được chứ, nhưng dược liệu tôi dung vô cùng quý giá, e là không phải dược liệu anh có thể chi trả”.

Để chữa trị loại tà độc này, cần phải dùng đến linh dược cấp năm và một số dược liệu khác. Cậu đều có hết những loại dược này, nhưng tương đối đắt tiền. Cho dù nhà họ Lư giàu có cũng không đủ khả năng chi trả. Dù sao nhà họ trong thế tục gì đó, tiền trong tay họ cũng không thể đổi được bao nhiêu tiền Tiên.

Lư Thái suy nghĩ một chốc, hắn cắn răng đi vào phòng sách. Một lúc sau hắn mới lấy một chiếc hộp được chạm khắc bằng tay ra, cẩn thận mở chiếc hộp ra, sau đó đặt trước mặt Ngô Bình: “Anh Ngô, đây là vật bảo vô giá mà ông nội tôi để lại, tổ sư từng nói trừ khi không thể sống nổi nữa, nếu không nhất định không được động đến nó. Hiện tại vì cứu mẹ tôi, tôi sẵn lòng tặng thứ này cho anh”.

Ngô Bình nhìn chiếc hộp, bên trong có một con côn trùng như ngọc trắng to bằng ngón tay cái, cực kỳ mập mạp, tựa hồ đang trong trạng thái ngủ đông.

Khoảnh khắc nhìn thấy con côn trùng đó, trong đầu Ngô Bình hiện lên một số thông tin. Côn trùng này tên là Tam Kiếp Trùng, có thể che chắn cho chủ nhân thoát khỏi ba lần kiếp nạn. Điều kỳ diệu nhất ở nó là bất kể là tai họa nào, cho dù là đại nạn lớn, nó cũng có thể che chắn được.

Ngô Bình nói: “Đây là côn trùng gì thế?”

Lư Thái: “Đây là thứ tổ sư để lại, nói là vô cùng quý giá, nhưng cũng không nói rốt cuộc nó quý giá thế nào”.

Ngô Bình: “Thế nên anh cũng không biết nó là cái gì?”

Lư Thái ngay thẳng nói: “Học thức của gia tổ thâm sâu, lời của ông ấy tuyệt đối không sai”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Mặc dù tôi không biết đây là thứ gì, nhưng thấy được lòng hiếu thảo của anh, tôi sẽ nhận lấy và chữa khỏi bệnh cho mẹ anh”.

Lư Thái mừng rỡ, sau đó quỳ xuống đất: “Cảm ơn anh Ngô”.

Cất hộp gỗ đi, Ngô Bình lấy một ít thuốc ra, nhanh chóng loại bỏ tà độc trên người mẹ Lư Thái, đồng thời để lại ba viên đan dược, để bà ta hai ngày uống một viên, đến lúc đó là có thể hồi phục như trước.

Nhìn thấy mẹ mình đang hồi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, sắp tới có thể nhìn thấy ánh sáng, hơn nữa cơ thể không còn đau đớn nữa, Lư Thái biết cách trị liệu của Ngô Bình đã có tác dụng, cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Ngô Bình dặn dò những gì cần chú ý, sau đó lại gọi Lư Thái vào phòng khách, nghiêm túc nói: “Vết thương do độc của mẹ anh có thể hồi phục khá nhanh, nhưng không thể xem thường tà độc này, không phải là thứ người bình thường có thể tiếp xúc. Mẹ anh bị trúng tà độc, rất có thể có người bỏ độc bà ấy, mà người đầu độc có lẽ còn sẽ tiếp tục ra tay”.

Lư Thái vừa ngạc nhiên vừa tức giận, hắn nói: “Anh Ngô, anh có thể chỉ người đầu độc là ai không?”

Ngô Bình: “Anh đừng hoảng sợ, người có thể sử dụng loại độc này chắc chắn rất mạnh. Bây giờ tôi đã chữa khỏi bệnh cho mẹ anh, chắc chắn người đó sẽ lộ diện. Anh có thể công khai với bên ngoài tôi là người của Thần Hoàng Tông, bảo hắn đến tìm tôi”.

Lư Thái cảm thấy biết ơn: “Cảm ơn anh Ngô, tôi sẽ không quên ơn đức này”.

Ngô Bình nói:” Có việc gì thì anh có thể liên hệ với Cốc Tâm Lăng”.

Ra khỏi nhà họ Lư, Ngô Bình đưa một số điện thoại cho Cốc Tâm Lăng, Cốc Tâm Lăng mừng rỡ nói: “Trưởng lão Ngô, anh có việc gì thì cứ dặn dò, cả Thần Hoàng Tông sẽ cố gắng hết sức làm cho anh”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng, sau đó cưỡi ánh sáng biến mất ở đằng xa.

Nhìn bóng lưng Ngô Bình, Cốc Tâm Lăng ngân người, trưởng lão Ngô còn trẻ như thế mà tu vi lại cao, cô ta ngưỡng mộ quá.

Ngay lúc này cô ta nhận được điện thoại của đường chủ, giọng nói của một người phụ nữ vang lên: “A Lăng, Thượng tiện đang ở đâu?”

Cốc Tâm Lăng thở dài, nói: “Đường chủ, trưởng lão Ngô đã đi rồi, nhưng anh ấy lấy số điện thoại của tôi, chắc là sau này sẽ tới tìm chúng ta”.

Người phụ nữ sửng sốt: “Cô nói sao, trưởng lão Ngô à?”

Cốc Tâm Lăng cười nói: “Đúng thế, Thượng tiên là trưởng lão Kiếm Các, địa vị tương đương với Thượng trưởng lão”.

Người phụ nữ sửng sốt vài giây, sau đó nói: “Cô về đây ngay, nghĩ một lý do cho tôi liên hệ với trưởng lão Ngô”.

Ngô Bình quay về từ Nhân Hoàng Giới, dĩ nhiên sẽ về chỗ Đông Vương một chuyến, dù sao cậu cũng là người được Đông Vương đưa vào Nhân Hoàng Giới.

Thấy Ngô Bình trở về nhanh như vậy, Đông Vương rất vui mừng, hỏi hắn đã thu hoạch được gì. Dĩ nhiên Ngô Bình không tiện nói quá chi tiết, chỉ nói rằng mình đã tìm được một ít dược liệu, chuyến đi này rất đáng giá.

Ngồi chơi ở phủ Đông Vương một lát, cậu quay lại Học viện quân sự Đại Hạ, bây giờ cậu là học sinh của Học viện quân sự, gian nghỉ phép đã qua lâu rồi nên cậu phải quay về.

Thật ra thân phận của bên Học viện quân sự đã không còn quan trọng với cậu nữa, nhưng nếu đã đến đây rồi thì cậu vẫn nên hoàn thành tất cả các khóa học từ đầu đến cuối.

Quay về học viện, Ngô Bình mới nhận ra đa số các học viên ở lớp cao cấp tiến hành cuộc thi thử thực chiến.

Học viện quân sự chủ yếu đào tạo các nhân tài chỉ huy quân sự xuất sắc nên kết quả của bài kiểm tra mô phỏng thực chiến rất quan trọng, liên quan đến điểm tốt nghiệp.

Tra Thanh Tuyền đang ở hiện trường, nhìn thấy Ngô Bình bước vào, anh ta khá ngạc nhiên hỏi: “Cậu về sớm thế”.
Chương 2663: Tốt nghiệp sớm

Ngô Bình nói: “Hết cách rồi, tôi phải về thi”.

Mặt Tra Thanh Tuyền lạnh tanh, anh ta nói: “Cuộc thi hôm nay phải đăng ký trước, cậu đi đăng ký trước đi”.

Ngô Bình: “Ồ, vậy tôi chỉ có thể dùng đến đặc quyền thôi”.

Tra Thanh Tuyền chau mày: “Cậu có đặc quyền gì?”

Ngô Bình: “Theo pháp luật Đại Hạ, quý tộc có quyền ưu tiên”.

Tra Thanh Tuyền nhìn cậu chằm chằm: “Cậu là quý tộc sao?”

Ngô Bình: “Tôi có một huân chương Thần Long, tự nhiên sẽ thành quý tộc”.

Tố Văn Tương cười, nói: “Ngô Bình, mau qua tham gia thi đi”.

Cậu đến địa điểm thi thì phát hiện Dương Quốc Hào và Từ Văn Hổ đang ở cách đó không xa, họ cũng tham gia thi.

Tố Văn Tương nói: “Ngô Bình, thi giả chiến rất khắc nghiệt, cậu phải chuẩn bị kỹ”.

Thời gian thi kéo dài đến một tiếng rưỡi, sau khi Ngô Bình vào chiến trường hư không thì lập tức bắt nhịp chiến đấu.

Nội dung thi là Ngô Bình phải dẫn dắt năm mươi ngàn quân, chiến đấu với một trăm ngàn đại quân của quân địch ở bên ngoài. Chiến thuật của Ngô Bình rất cao minh, cậu dẫn dụ mười ngàn quân địch ra và tiêu diệt trước, sau đó lại dùng cách tương tự, từ từ vắt kiệt sức của đối phương. Chưa đến năm mươi phút, cuộc chiến đã kết thúc, Ngô Bình tiêu diệt thành công hơn bốn mươi ngàn quân địch, số còn lại đã không còn sức chống trả.

So với cậu, thành tích tốt nhất của những học viên khác cũng phải dùng đến một tiếng ba mươi mấy phút mới tiêu diệt được quân địch, kém Ngô Bình đến ba mươi phút. Hơn nữa, quân của Ngô Bình chỉ thương vong hơn ba trăm người, còn đối phương thì thương vong đến hơn mười hai ngàn người, thắng thua rất rõ ràng.

Cuộc thi kết thúc, hệ thống lập tức báo thành tích, thành tích của Ngô Bình là cấp S++, ngoài cậu ra, thành tích tốt nhất cũng chỉ đến cấp A-, không thể nào so sánh được.

Tra Thanh Tuyền ra khỏi trường thi thì lạnh lùng nói: “Ngô Bình, cậu đi theo tôi”.

Ngô Bình đi theo Tra Thanh Tuyền đến văn phòng của anh ta, thái độ của Tra Thanh Tuyền xoay chuyển một trăm tám mươi độ, anh ta cười, nói: “Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt, tổng kết với thành tích trước đây của cậu, tôi quyết định để cậu tốt nghiệp sớm”.

Ngô Bình rất bất ngờ, cậu không nghĩ rằng Tra Thanh Tuyền lại giúp đỡ mình, nhưng tại sao anh ta lại làm như thế?

Cậu nói với vẻ điềm tĩnh: “Cảm ơn, có thể tốt nghiệp sớm thì ai cũng đỡ việc”.

Tra Thanh Tuyền: “Tôi cũng chỉ nể mặt Đông Vương thôi, dù sao thì cậu cũng là người được ông ấy giới thiệu vào”.

Anh ta gọi Tố Văn Tương đến, nói: “Cô Tố, chương trình đã hoàn thành, cô giúp Ngô Bình làm thủ tục tốt nghiệp đi”.

Mặc dù không biết mục đích của Tra Thanh Tuyền là gì nhưng có thể sớm rời khỏi nơi này cũng không phải chuyện xấu, Ngô Bình đồng ý ngay rồi đi theo Tố Văn Tương làm thủ tục tốt nghiệp.

Sau khi đi qua hai chỗ, cậu lấy được bằng tốt nghiệp, với thân phận là học sĩ ngũ tinh. Bất kể ở đâu, học sĩ ngũ tinh ít nhất cũng phải làm từ đô thống trở lên. Đương nhiên, trước khi chính thức trở thành đô thống, cậu cần phải rèn luyện một thời gian.

Ngô Bình lấy được bằng tốt nghiệp thì gọi Dương Quốc Hào và Từ Văn Hổ đến, định ra ngoài ăn bữa cơm chia tay. Tuy họ không quá thân thiết nhưng dù gì cũng là bạn học, vì vậy Ngô Bình đã mời họ đến Đại Đô Hội, để họ chơi thả ga.

Đại Đô Hội có rất nhiều chỗ ăn cơm, hơn nữa đều là do siêu đầu bếp đích thân làm. Mấy người họ đến một tửu lầu tên là Vấn Tiên Lầu, gọi loại rượu ngon nhất.

Món ăn được dọn lên, rượu được rót đầy, Ngô Bình uống hết mình với bạn học. Sau vài ly, cậu kể việc Tra Thanh Tuyền giúp mình tốt nghiệp sớm.

Dương Quốc Hào nghe xong thì rất ngạc nhiên, nói: “Đại ca, con người Tra Thanh Tuyền rất thanh cao, thường rất lạnh lùng với bọn này, tôi thấy anh ta vốn dĩ chẳng xem chúng tôi ra gì”.

Ngô Bình: “Ồ, anh ta xem thường học sinh của học viện quân sự Đại Hạ sao?”

Dương Quốc Hào thở dài: “Đúng vậy, theo lý mà nói, chúng ta đều là con cưng, dù không có bản lĩnh gì thì cũng có gốc gác, không biết tại sao tôi cứ cảm thấy cái ten Tra Thanh Tuyền này luôn xem thường chúng ta. Ánh mắt anh ta nhìn chúng ta giống như một con mãnh thú đang nhìn một con côn trùng”.

Ngô Bình: “Các anh có biết gốc gác của Tra Thanh Tuyền không?”

Dương Quốc Hào nói: “Tôi nghe nói tên Tra Thanh Tuyền này có thể là người của tiên giới”.

Ngô Bình: “Ồ, người đến từ tiên giới sao?”

Dương Quốc Hào: “Tôi cũng chỉ nghe một sư tỷ nói vậy thôi, sư tỷ đó cũng nghe trưởng bối của mình nói. Vì nhờ có trưởng bối của chị ấy, Tra Thanh Tuyền mới vào được học viện quân sự Đại Hạ và làm được chủ nhiệm lớp.

Ngô Bình liền hứng thú, hỏi: “Tại sao người của tiên giới lại chạy đến học viện quân sự?”

Dương Quốc Hào gắp một đũa thức ăn, cười, nói: “Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng thấy kỳ lạ, trong mắt người phàm như chúng tôi, người của tiên giới đều cao không với tới, chắc cũng chẳng coi học viện quân sự ra gì, vì vậy tôi mới đoán chắc anh ta đến đây là có mục đích”.

Ngô Bình cụng ly với Dương Quốc Hào, nói: “Thông tin của anh nhạy vậy, thế có tra được nguyên nhân chưa?”

Dương Quốc Hào cười, nói: “Người anh em tôi đây là ai chứ? Có một thời gian tôi chuyên quan sát Tra Thanh Tuyền, phát hiện mỗi ngày anh ta đều đến một chỗ ba bốn lần”.

Anh ta nhìn xung quanh rồi hỏi: “Các anh đoán xem, Tra Thanh Tuyền đi xem gì nào?”

Ngô Bình gắp một miếng thịt đặt vào chén của anh ta rồi nói: “Đừng úp mở nữa, mau nói xem”.

Dương Quốc Hào cười hehe, nói: “Nói ra sợ mọi người sợ, cái tên Tra Thanh Tuyền này già không đều, chạy đến lớp nữ, để ý một cô em dưới quê lên. Có điều cô em này thật sự rất xinh đẹp, các anh cũng biết tôi mà, có gái đẹp nào mà tôi chưa từng gặp không? Nhưng lần đầu tiên gặp cô gái đó, tôi cũng phải thất thần”.

Từ Văn Hổ lắc đầu nói: “Tên Tra Thanh Tuyền này quá đáng thật, già đầu rồi mà còn có ý đồ với một cô gái trẻ”.

Dương Quốc Hào: “Chớ sao nữa, tên đó trông đàng hoàng mà thật ra lại là một người chẳng ra gì”.

Ngô Bình lại không nghĩ như vậy, chắc chắn Tra Thanh Tuyền không phải loại người vì một cô gái mà chạy tới chạy lui ba bốn lần. Cậu hỏi: “Cô gái đó tên gì?”

Dương Quốc Hào chớp mắt, nói: “Đại ca, cô ấy xinh đẹp nhưng lại rất dễ gần, nhờ có ý bảo vệ cô ấy mà sau đó tôi và cô ấy đã là bạn, còn từng ăn cơm chung nữa”.

Ngô Bình: “Nghĩa là hai người quen biết nhau?”

Dương Quốc Hào: “Thật ra lúc đầu cô ấy cũng lo lắng tôi có ý đồ gì với cô ấy nhưng sau đó tôi giúp cô ấy giải quyết một số rắc rối trong nhà nên cô ấy đã tin tưởng tôi. Nói ra cũng lạ, mặc dù cô ấy xinh đẹp nhưng lúc ở bên cạnh cô ấy tôi lại không có chút ý nghĩ nào về chuyện đó làm khoảng thời gian đó tôi cứ nghĩ không biết mình có cong không. Sau này tôi ra ngoài tìm gái thử, kết quả đã đàn ông trở lại”.

Ngô Bình : “Giờ vẫn còn sớm, anh liên lạc với cô ấy, mời cô ấy ra ăn cơm đi”.

Dương Quốc Hào vỗ tay: “Ý kiến hay”.

Điện thoại nhanh chóng được nối máy, anh ta cười, nói: “Thạch Lan, tôi đang uống rượu với đại ca trong ký túc, cô biết đại ca của chúng tôi không? Chính là Ngô Bình, người lần trước giành được thành tích cao nhất trong trận thi giả chiến đó. Nếu cô có thời gian thì qua ăn cơm cùng … Được, đến nơi gọi cho tôi, tôi ra cổng đón cô”.

Mấy chỗ như Đại Đô Hội đều có chốt, Thạch Lan đến một mình e rằng không thể vào cổng được, lát nữa Dương Quốc Hào phải ra đón cô ta.

Khoảng hai mươi phút sau, Dương Quốc Hào nhận được điện thoại thì lái xe ra cổng đón cô ta. Một lát sau, Dương Quốc Hào dắt một cô gái mặc một chiếc đầm trắng bước vào.

Cô gái đó tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt rất thanh tú, vóc dáng thon thả. Cô ta vừa bước vào thì liền hướng mắt về phía Ngô Bình, sau đó sảng khoái tiến đến bắt tay với cậu: “Xin chào, tôi là Thạch Lan”.

Lúc Ngô Bình bắt tay với cô ta thì cảm giác có một luồng sức mạnh kỳ lạ đang muốn truyền vào người cậu, cậu bất giác hất văng bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn của đối phương ra, sau đó nhìn cô ta chằm chằm.
Chương 2664: Thiên Cực Chi Uy

Thạch Lan kinh ngạc nhìn Ngô Bình như thể cô ta bị dọa sợ vậy.

Dương Quốc Hào vội đứng dậy: “Đại ca, sao vậy?”

Ngô Bình nhìn chằm chằm Thạch Lan cười lạnh: “Rốt cuộc cô là ai?”

Vẻ mặt Thạch Lan mơ hồ, nói: “Tôi là Thạch Lan”.

Ngô Bình: “Ý tôi là kiếp trước của cô”.

Thạch Lan lắc đầu: “Tôi không rõ cậu đang nói gì”.

“Vẫn chưa thức tỉnh sao?”, Ngô Bình chớp mắt đã đến sau lưng Thạch Lan, một tay đặt trên đầu cô ta.

Ngay khi chạm vào Thạch Lan, cậu đã cảm nhận được thân thể Thạch Lan như một hố đen, điên cuồng nuốt chửng năng lượng trong thân thể cậu!

Cậu lại nhảy ra lần nữa, vẻ mặt khó tin nhìn Thạch Lan, năng lượng trong thân thể cô gái này quá đáng sợ, rốt cuộc cô ta có lai lịch thế nào?

Thạch Lan bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, cô ta chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh, đầu gục xuống.

Ngô Bình ngồi đối diện cô ta, nhìn cô ta chằm chằm hỏi: “Cảm thấy khó chịu sao? Bình thường thôi, năng lượng trong cơ thể cô không muốn bị khống chế, khi nó bỗng nhiên bùng nổ thì cô sẽ cảm thấy choáng váng”.

Sắc mặt Thạch Lan tái nhợt, hỏi: “Cậu làm gì tôi vậy?”

Ngô Bình thở dài: “Tôi không làm gì cả, ngược lại suýt nữa cô đã lấy đi toàn bộ công lực tôi rồi”.

Vẻ mặt Thạch Lan nghi ngờ: “Công lực gì?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói với Dương Quốc Hào: “Các anh ra ngoài trước đi, tôi có chuyện cần nói với cô ấy”.

Dương Quốc Hào gật đầu, gọi những người còn lại rời khỏi phòng.

Thạch Lan có chút sợ hãi: “Cậu muốn làm gì?”

Ngô Bình nhìn cô ta chằm chằm: “Tôi rất tò mò rốt cuộc cô là ai. Tôi có một loại bí chú, có thể thức tỉnh ký ức kiếp trước của cô, cô muốn biết không?”

Thạch Lan rất hiếu kỳ: “Con người thật sự có kiếp trước sao?”

Ngô Bình: “Cô không những có kiếp trước, mà kiếp trước của cô còn rất lợi hại”.

Thạch Lam khó tin, hỏi: “Sao cậu biết?”

Ngô Bình: “Tôi nghe Dương Quốc Hào nói, cô từ đến từ nông thôn, không có bối cảnh không có tài nguyên, cô nghĩ dựa vào đâu mà cô được nhập học tại học viện quân sự?”

Thạch Lan chớp mắt: “Tôi nhập học nhờ thành tích rất tốt”.

Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi. Tại sao cô xuất sắc như vậy, cô có từng nghĩ đến không?”

Thạch Lan là người thông minh, cô ta hỏi: “Là vì tôi có kiếp trước?”

Ngô Bình: “Không sai. Tuy cô vẫn chưa thức tỉnh được ký ức kiếp trước, nhưng thiên phú bẩm sinh như vậy không thể che giấu được. Tôi nhắc cô trước, hiện tại đã có người nhắm vào cô rồi, nếu cô không thức tỉnh sớm thì rất có khả năng sẽ bị người khác lợi dụng.

Ngay lúc này, Ngô Bình cảm thấy có một luồng thần niệm giáng xuống bao phủ cả cậu và Thạch Lan, cậu kinh ngạc, cậu lập tức đến bên cạnh Thạch Lan. Giây tiếp theo, mặt đất dưới chân hai người đã xuất hiện bóng đen, hai người lập tực chìm xuống đất, biến mất không dấu vết.

Chưa đến nửa phút đồng hồ, cửa đã bị đá ra, Tra Thanh Tuyền và Tố Văn Tương xông vào. Tra Thanh Tuyền lướt nhìn xung quanh, tức giận nói: “Quả nhiên cậu ta đã tính kế chúng ta rồi!”

Vẻ mặt Tố Văn Tương khó coi: “Tra trưởng lão, làm sao đây?”

Tra Thanh Tuyền hừ lạnh: “Tôi đã lén thả Truy Tông Phù trên người Thạch Lan, bọn họ chạy không thoát đâu, đuổi theo!”

Bên kia, Ngô Bình và Thạch Lan đã xuất hiện trên một ngọn núi ở Kinh Tây.

Thạch Lan thấy bản thân đột nhiên từ Đại Đô Hội chạy đến núi non hoang vắng thì giật mình.

Không cần đợi cô ta hỏi, Ngô Bình bỗng nhìn cô ta niệm chú, say đó bí chú vang lên, Thạch Lan cảm thấy đầu óc chợt mê man.

Nửa phút sau, cô ta đột nhiên ngồi xuống đất, đầu cúi gục xuống, không hề động đậy.

Niệm bí chú xong, Ngô Bình mau chóng đi đến phía xa, nhìn chằm chằm vào cô ta. Một lát sau, Thạch Lan chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt cô ta tỉnh táo, ánh mắt hoảng sợ đã hoàn toàn biến mất.

Ngay lúc ấy, có hai bóng người từ trên trời giáng xuống, chính là Tra Thanh Tuyền và Tố Văn Tương.

Tra Thanh Tuyền nhìn thấy Thạch Lan đang ở đây, ông ta thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh Thạch Lan, nhẹ nhàng nói: “Thạch Lan, cô không cần sợ, tôi sẽ bảo vệ cô”.

Ngô Bình tựa vào một tảng đá, cười lạnh nói: “Tôi nói mà, một tu sĩ Tiên Giới như ông chạy đến học viện quân sự làm gì, thì ra là nhắm đến Thạch Lan”.

Tra Thanh Tuyền lạnh lùng nhìn Ngô Bình chằm chằm, nói: “Cậu tự tìm đường chết!”

Ngay sau đó, hơi thở ông ta bùng nổ, tung ra một luồng hơi thở hùng mạnh mà chỉ có cao thủ có Thần Thông Cảnh mới có được.

Ngô Bình nheo mắt: “Thì ra là tu sĩ Thần Thông!”

“Ầm!”

Mặt đất sau lưng Ngô Bình nổ tung, từ bên trong có một tảng đá to bằng bàn tay lớn vươn ra, hung hăng đập xuống mặt đất phía Ngô Bình.

Cậu lập tức tránh né, lạnh nhạ nói: “Thủ đoạn như vậy không giết được tôi đâu, dùng bản lĩnh thật sự của ông đi”.

Lúc này, Thạch Lan đang ngồi dưới mặt đất bỗng nhiên vươn một tay chụp lấy cổ Tra Thanh Tuyền. Tra Thanh Tuyền kinh sợ, ông ta muốn giãy dụa nhưng cảm thấy cả người mất sức, đồng thời năng lượng trong người bỗng chốc đã bị hút đi.

Thạch Lan thả lỏng tay, Tra Thanh Tuyền yếu ớt ngã xuống đất. Ông ta lúc này, quầng mắt thâm đen, môi trắng nhợt, hai mắt mờ đục, ông ta ngẩng đầu khó khăn, thì thào nói: “Thì ra cô đã thức tỉnh rồi…”

Vừa dứt lời, ông ta đã cứng đờ ngã quỵ dưới đất, da dẻ rạn nứt, phong hóa, chẳng mấy chốc đã biến thành một thi thể khô khốc.

Ngô Bình thấy cảnh tượng như vậy thì giật mình, nhìn Thạch Lan chằm chằm, sợ cô ta cũng sẽ ra tay như vậy với mình.

Sắc mặt Tố Văn Tương tái nhợt, cô ta không ngừng lùi về sau. Lúc này Thạch Lan liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Qua đây”.

Tố Văn Tương thét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Nhưng khi cô ta muốn dùng độn thuật thì cảm thấy thân thể mình mất kiểm soát bay lên không trung, sau đó lập tức bay đến trước mặt Thạch Lan.

Tố Văn Tương thét lên: “Đừng giết tôi!”

Thạch Lan sớm đã không còn như cô gái nhỏ lúc trước nữa, cô ta lạnh lùng nói: “Cô và Tra Thanh Tuyền đã sớm biết thân phận của tôi, nên mới cố ý tiếp cận tôi đúng chứ?”

Lúc này Tố Văn Tương sợ hãi biến sắc, run rẩy nói: “Đúng vậy, cầu xin cô đừng giết tôi”.

Thạch Lan: “Cô và Tra Thanh Tuyền tiếp cận tôi có mục đích gì?”

Tố Văn Tương: “Chúng tôi tiếp cận cô theo lệnh của sư môn, sau đó nghĩ cách có được sự tin tưởng của cô rồi giành lấy chí bảo “Thiên Cực”“.

Thạch Lan cười lạnh: “Dám nhòm ngó đến Thiên Cực, sư môn các cô là môn phái nào?”

Tố Văn Tương đang định lên tiếng thì miệng lại tự động ngậm lại, cô ta cố gắng muốn mở miệng nhưng không thể làm được. Giây tiếp theo, ánh mắt cô ta đầy vẻ kinh sợ, sau đó ầm một tiếng, ngọn lửa màu tiếng bỗng thiêu đốt cả người cô ta, thân thể cô tan thành tro bụi trong ngọn lửa tím đó.

Thạch Lan nhíu mày: “Chú pháp thật ác độc!”

Lúc này, cô ta quay người nhìn Ngô Bình, nói: “Tôi phải cảm ơn cậu”.

Ngô Bình vẫn đứng ở rất xa, cảnh giác nhìn Thạch Lan, cô gái này quá nguy hiểm, cậu không thể không đề phòng.

Thạch Lan như hiểu được sự lo lắng của cậu, bèn nói: “Cậu không cần sợ. Lúc trước cậu không thể tiếp xúc với tôi là vì thần vật Thiên Cực đang ở trong cơ thể tôi, nó có thể hút lấy tất cả năng lượng, bây giờ tôi đã thức tỉnh, nên có thể khống chế được Thiên Cực”.

“Thiên Cực là gì?”, Ngô Bình hỏi.

Thạch Lan: “Là một trong những hung vật tiên thiên mạnh nhất thiên hạ. Kiếp trước tôi và các cao thủ tranh đoạt Thiên Cực, cuối cùng tuy tôi giành được nó, nhưng thân thể cũng bị tổn thương không thể cứu chữa, buộc phải chuyển thế. Thiên Cực thì bị tôi phong ấn sâu trong linh hồn”.

Ngô Bình: “Sao hai người này biết được cô chuyển thế đến đây?”

Thạch Lan: “Muốn tìm được cao thủ chuyển thế cũng không khó, bởi vì những người chuyển thế đầu có thiên phú xuất chúng, căn bản không giấu được. Hơn nữa, thế lực sau lưng hai người này có lẽ đã tìm tôi rất lâu rồi, ít ra cũng phải mười mấy năm rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết cô không đơn giản, vì vậy mới gọi cô thức tỉnh, trảnh để bị Tra Thanh Tuyền tính kế”.

Thạch Lan nói: “Tôi nợ cậu một ân huệ. Sau này nếu cậu gặp rắc rối gì, tôi sẽ giúp cậu giải quyết”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Kiếp trước cô tên gì vậy?”

Thạch Lan nói: “Tên kiếp trước tôi không thể nói, một khi nói ra thì sẽ bị tử địch của tôi cảm nhận được, sau này cậu cứ gọi tôi là Thạch Lan là được”.
Chương 2665: Mỗi người một nửa

Ngô Bình: “Đời trước cô tranh Thiên Cực, chắc chắn tu vi của cô rất cao nhỉ?”

Thạch Lan khẽ cười nói: “Dù sao cũng cao hơn cậu”.

Ngô Bình xoa mũi: “Không muốn nói thì thôi, về ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội rồi”.

Thạch Lan cười nói: “Ừ”.

Hai người trở lại quán ăn, mấy người Dương Quốc Hào đang đợi họ trong phòng. Thấy hai người bình an trở về, Dương Quốc Hào hỏi: “Đại ca, Tra Thanh Tuyền kia xông vào, bọn tôi không cản lại được”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng nói: “Đừng nói chuyện xảy ra hôm nay với ai cả, nếu không sẽ gặp rắc rối đấy”.

Từ Văn Hổ: “Đại ca yên tâm, bọn tôi sẽ không nói đâu”.

Dương Quốc Hào hỏi: “Đại ca, Thạch Lan, hai người đã đi đâu thế?”

Thạch Lan cười nói: “Đại ca của các cậu vừa tỏ tình với tôi, tôi đồng ý rồi”.

Dương Quốc Hào trợn to mắt: “Thật à?”

Ngô Bình nhìn Thạch Lan, không vạch trần cô ta, bình thản nói: “Ăn cơm xong, mọi người đi chơi đi, tôi và Thạch Lan có kế hoạch khác rồi”.

Dương Quốc Hào cong môi cười nói: “Đã rõ! Bọn tôi sẽ không làm phiền đại ca và chị dâu hẹn hò”.

Ăn uống no say, mấy người Dương Quốc Hào lại đến nơi khác chơi, Ngô Bình cũng mặc kệ, rời đi trước cùng với Thạch Lan.

Ra khỏi khách sạn, cậu nói: “Có thể thân phận của cô đã bị lộ, cô có kế hoạch gì không? Tiếp tục ở lại Học viện quân sự sao?”

Thạch Lan: “Học viện quân sự là bước nhảy vọt trong cuộc đời của tôi trước khi tôi thức tỉnh, tiếc là bây giờ nó không có giá trị gì với tôi cả”.

“Vậy thì đi thôi”, Ngô Bình nói: “Tôi biết cô có bản lĩnh, nhưng dù sao bị người ta ghi hận cũng không phải là chuyện tốt”.

Thạch Lan: “Đời này tôi sinh ra trong một gia đình khá tốt, bố mẹ tôi rất yêu thương tôi, tôi còn có một người anh trai đối xử với tôi rất tốt nên tôi sẽ không đi”.

Ngô Bình: “Cô muốn hoàn thành việc học ở Học viện quân sự Đại Hạ sao?”

Thạch Lan: “Đúng vậy, khi tôi được nhận vào Học viện Quân sự Đại Hạ, bố mẹ và anh trai tôi vô cùng tự hào, họ mua hàng trăm quả pháo, sau đó đốt trong làng và thị trấn. Tôi sẽ không để họ thất vọng”.

Ngô Bình cười nói: “Mặc dù tôi không biết cô là ai nhưng năm đó nhất định cô là một nhân vật quyền lực. Một người như cô sao có thể bị cảm xúc trần tục quấy nhiễu?”

Thạch Lan: “Tôi sinh ra ở thế tục, lớn lên ở thế tục, tôi chính là người thế tục, tôi bây giờ và tôi ở kiếp trước đã không phải là cùng một người”.

Ngô Bình: “Vậy được thôi, nếu cô cần giúp gì thì có thể tìm tôi”.

Thạch Lan nhìn cậu: “Sao cậu lại muốn giúp tôi?”

Ngô Bình: “Dĩ nhiên là tôi sẽ không giúp cô không công. Cô là người chuyển kiếp chắc chắn có không ít đồ tốt, cô tặng tôi vài món quý giá là được”.

Thạch Lan trợn mắt: “Cậu đúng là dám nghĩ thật đấy”.

Ngô Bình nhìn thời gian: “Tôi đi tìm một nơi luyện hai lò đan dược, sau đó lấy đi bán đấu giá, cô thì sao?”

Thạch Lan rất ngạc nhiên: “Cậu biết luyện đan?”

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Trình độ cũng tầm trung thôi”.

Thạch Lan hỏi: “Có thể luyện chế đan dược cấp mười không?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Hơi khó nhưng có thể thử”.

Thạch Lan cười nói: “Xem ra cậu cũng là người chuyển kiếp giống tôi”.

Ngô Bình sửng sốt: “Có thể là thế, thi thoảng cũng có vài thứ hiện lên trong đầu tôi, chính là những kiến thức làm tôi nhanh chóng trưởng thành này”.

Thạch Lan: “Sẽ có một ngày cậu sẽ thức tỉnh, bây giờ không thức tỉnh chỉ là thời cơ vẫn chưa chín muồi”.

Cô ta ngừng một lát: “Đi thôi, dù sao tôi cũng không có việc gì, chi bằng đi xem cậu luyện đan thế nào”.

Thế là Ngô Bình gọi một chiếc xe đến khách sạn sụp đổ lần trước. Sau đó cậu lấy đan dược ra luyện chế một lò Khai Ngộ Đan.

Lần trước cậu đã mua xong dược liệu của Khai Ngộ Đan, kéo dài đến bây giờ mới có thời gian luyện chế.

Khai Ngô Đan là đan dược cấp tám, lò thứ nhất luyện chế ra bốn viên đan dược trung thượng cấp tám, lò thứ hai đạt đến thượng thượng phẩm, lò thứ ba đạt đến cực phẩm.

Thấy đan dược Ngô Bình luyện chế ra ngày càng mạnh, Thạch Lan vô cùng bất ngờ nói: “Cậu khiêm tốn quá, trình độ luyện đan của cậu tuyệt đối đạt đến cấp Tử Đỉnh rồi”.

Ngô Bình nói: “Thành thạo một chút”.

Sau đó cậu lấy hai viên Khai Ngộ Đan trung thượng phẩm và bốn viên Luyện Hình Đan thần ma thượng phẩm ra, tìm Chu Nghi Mẫn của Danh Đan Các.

Hai bên có kinh nghiệm từng hợp tác một nên lần này Ngô Bình giao đan dược cho Chu Nghi Mẫn, nhờ ông ta bán đấu giá thay mình. Mà Chu Nghi Mẫn cũng rất vui vẻ, đưa ra ước tính sơ bộ rồi nộp một phần tiền đặt cọc.

Trong đó hai viên Khai Ngộ Đan trung thượng phẩm có giá bốn triệu tiền Tiên, bốn viên Luyện Hình Đan thần ma thượng phẩm ra là mười triệu tiền Tiên, tổng lại là mười bốn triệu tiền Tiên.

Thấy Ngô Bình kiếm được hơn mười triệu dễ dàng như vậy, Thạch Lan ngưỡng mộ nói: “Trên đời này không có gì tốt hơn việc kiếm tiền bằng thầy luyện đan”.

Ngô Bình cười nói: “Thế cũng phải có tài năng thiên phú mới được. Trở thành một thầy luyện đan giỏi không khó hơn việc trở thành cường giả Đạo Cảnh.

Thạch Lan: “Đúng thế, thế nên thầy luyện đan mới được mọi người kính trọng”.

Ngừng một chốc, cô ta lại nói: “Tối nay cậu cứ nghỉ ngơi trong khách sạn đã đặt đi, ngày mai cậu theo tôi đến một nơi”.

Ngô Bình: “Nơi nào?”

Thạch Lan: “Trước khi tôi đi tranh Thiên Cực thì phải chuẩn bị tốt tâm lý xấu nhất, đưa vài tài nguyên của tôi vào thế tục trước”.

Ngô Bình: “Bây giờ cậu muốn đi tìm tài nguyên?”

Thạch Lan: “Tài nguyên của ta nằm trong tay một số thế lực trong thế tục, nhưng ngay cả họ cũng không biết giá trị thực sự của những thứ đó”.

Ngô Bình nhìn cô ta nói: “Hình như tu vi của cô không cao được, e là lấy lại đồ của mình không dễ dàng chút nào”.

Thạch Lan: “Thế nên tôi mới tìm đến cậu, giúp cậu”.

Ngô Bình khoanh tay lại: “Cũng không phải là không giúp được, nhưng tôi vẫn nghĩ không thể giúp không công?”

Thạch Lan: “Với tình hình hiện tại của tôi, các tài nguyên đó nhiều quá. Nếu cậu chịu giúp tôi, tôi chia một nửa cho cậu, thế nào?”

Ngô Bình cười nói: “Chia cho tôi một nửa?”

Thạch Lan: “Cậu yên tâm, thứ tôi cất giữ đều có giá trị rất cao, sẽ khiến cậu hài lòng”.

Ngô Bình: “Vậy được, tôi đi với cô một chuyến”.

Cậu biết rất rõ Thạch Lan không thể sử dụng bừa năng lượng của Thiên Cực, nếu không sẽ rất dễ làm mình bị thương, hơn nữa còn dễ bị bại lộ thân phận.

Quay về khách sạn, hai người tạm ngồi xuống.

Khách sạn nằm ở một khu vực yên tĩnh trong đô thị, Ngô Bình tu luyện đến hơn nửa đêm mới nghỉ ngơi.

Một đêm yên tĩnh, sáng sớm hôm sau, Ngô Bình thi triển thuật độn đưa Thạch Lan rời khỏi đô thị, đến một nơi cất giữ tài nguyên trong đó.

Huyện Hồng Vân, quận Hoàng Long, Tống Quốc.

Huyện Hồng Vân là một đô thị lớn với dân số hơn mười triệu người, ảnh hưởng của nó lan tỏa đến một số huyện xung quanh. Quy mô một huyện của Tống Quốc tương đương với quy mô của một thành phố ở Đại Hạ, quận tương đương với tỉnh.

Năm đó Tống Quốc bị Đại Hạ đánh bại, tiến về phía Nam thôn tính nhiều nước nhỏ, lập ra Tống Quốc như hiện tại. Ngày nay Tống Quốc có diện tích đất liền chỉ bằng một phần ba diện tích năm đó, nếu trừ đi diện tích mới chiếm được thì lãnh thổ Tống Quốc sở hữu đã chỉ còn chưa bằng một phần mười diện tích ban đầu.

Nghe nói năm đó Tống Quốc sắp bị diệt vong, nhưng trong hoàng thất Tống Quốc lại xuất hiện một vị thiên kiêu, mạnh mẽ vực dậy trong Tiên Giới. Chính vì điều này mà mặc dù Đại Hạ có hàng nghìn, hàng vạn binh lính nhưng cũng không dám tiêu diệt Tống Quốc lần nữa.

Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, Đại Hạ đã không thể tiêu diệt được Tống Quốc nữa, vì ngày nay Tống Quốc không còn là Tống Quốc năm đó nữa, bây giờ Đại Hạ cũng không còn là Đại Hạ ngày xưa nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK