Sáng sớm hôm sau, Hanami Tsukihime giúp Ngô Bình rửa mặt chải đầu, Tinh Dã bưng bữa sáng đến. Lần trước Ngô Bình đến, Hanami Tsukihime đã tìm thợ may vá tốt nhất của Đông Doanh may vài bộ quần áo cho Ngô Bình, lúc này vừa đúng lúc anh đã thay đồ.
Quần áo mới rất vừa người, Hanami Tsukihime dùng huân hương xông nên có mùi thơm nhàn nhạt.
Lúc dùng bữa, Ngô Bình nói: “Cô gái mà Igamon đưa đến hôm qua không có kết quả, hôm nay nhất định vẫn sẽ hành động”.
Hanami Tsukihime ngẫm nghĩ rồi nói; “Nếu em là nhị hoàng tử, nhất định sẽ cử Shimizu đến”.
Ngô Bình hỏi: “Shimizu là ai?”
Hanami Tsukihime: “Đệ nhất mỹ nhân của Đông Doanh, vốn là mỹ nữ do Thần Đạo Giáo cực khổ bồi dưỡng được, chuẩn bị được dâng tặng Nhẫn Hoàng. Nghe nói năm đó vì để Shimizu xinh đẹp và có được thân hình đẹp nhất, đã dùng cả kỹ thuật gen”.
Ngô Bình: “Nhẫn Hoàng ở Nhẫn Giới sao?”
Anh nhớ, Nhẫn giới có Nhẫn Vương, Nhẫn Thánh, Nhẫn Quân, Nhẫn Tổ, Nhẫn Hoàng. Nhẫn Vương ngang với Võ Vương, Nhẫn Thánh ngang với Võ Thần Cảnh, Nhẫn Quân là ba cảnh giới đầu Địa Tiên, Nhẫn Tổ là tu vi của Chân Nhân Cảnh, Chân Quân Cảnh. Còn Nhẫn Hoàng thì là cao thủ cấp Tiên Quân.
Hanami Tsukihime: “Đúng vậy. Nhẫn Giới có mười mấy vị Nhẫn Hoàng, bọn họ đều nghe theo lệnh của cậu chủ Nhẫn Đạo”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, Nhẫn Giới sớm đã nhất thống rồi?”
Hanami Tsukihime: “Đúng vậy. Khác với Địa Tiên Giới, Nhẫn Giới là do Vua Nhẫn giới làm chủ”.
Ngô Bình: “Vua Nhẫn giới này tu vi thế nào?”
Hanami Tsukihime lắc đầu: “Em cũng không rõ, nhưng nghĩ chắc cũng ít nhất là bán bộ Thiên Tiên”.
Ngô BÌnh: “Tu sĩ của Nhẫn Đạo sau này phi thăng lên Thượng Giới thì đến đâu?”
Hanami Tsukihime: “Nghe nói có một Nhẫn Đạo Cảnh Thiên”.
Đang nói chuyện thì Lạc Trường Sinh vội vã đến, cười nói: “Cậu chủ!”
Ngô Bình gật đầu: “Lão Lạc, ông tu luyện đến đâu rồi?”
Lạc Trường Sinh cười nói: “Lần trước cậu chủ giúp tôi đả thông linh khiếu, hiện tại tôi đã là Võ Thánh rồi”.
Ngô Bình: “Hôm qua tôi giúp Hanami Tsukihime, hôm nay sẽ giúp ông tăng lên Võ Quân”.
Lạc Trường Sinh kinh ngạc: “Tôi có thể trở thành Võ Quân?”
Ngô Bình gật đầu: “Tư chất ông vốn đã tốt rồi, lại là chuyển sinh, trở thành Võ Quân cũng không phải chuyện khó. Đúng lúc, cũng có thể nhờ cơ hội lần này, để thần hồn và thân thể này hoàn toàn dung hợp với nhau”.
Lạc Trường Sinh vui mừng: “Cảm tạ cậu chủ thành toàn!”
Lạc Trường Sinh là người bảo vệ của anh, vì vậy đương nhiên Ngô Bình muốn nâng cao tu vi không ngừng. Sau đó, anh yêu cầu Lạc Trường Sinh mở thập đại linh khiếu, cửu đại thần khiếu.
Hơn nữa, anh hái một Đạo Quả từ trên cây xuống, đưa cho Lạc Trường Sinh, khiến việc tu hành của ông ấy ổn định hơn.
Đến tối, Lạc Trường Sinh dã thành công thăng cấp lên Võ Quân, bắt đầu bế quan tu luyện.
Gần vào thu, ánh trăng sáng tỏ, một cô gái xinh đẹp, xuất hiện trong sân viện, cô ta lẳng lặng đến, tựa như tiên tử dưới ánh trăng, quanh người đều có hào quang.
Ngô Bình đang ngắm trăng uống rượu, nhìn thấy cô gái đó, bèn hỏi: “Là ai đến?”
Cô gái mặc bộ quần áo vải mỏng màu trắng, vẻ ngoài tuyệt trần, dáng người uyển chuyển, cô ta nhẹ nhàng thi lễ với Ngô Bình: “Shimizu, bái kiến công tử”.
Ngô Bình nghe thấy giọng Viêm Long của cô ta nói rất chuyển, hỏi: “Cô chính là Shimizu?”
Cô gái nói: “Vâng, thiếp thân là Shimizu?”
Ngô Bình: “Xem ra nhị hoàng tử vẫn chưa từ bỏ, lại cử cô đến rồi”.
Cô gái hơi cúi đầu: “Vâng”.
Ngô Bình tỏ ý cô ta ngồi xuống, Hanami Tsukihime đưa cho cô ta một tấm đệm.
Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện vẻ ngoài của cô gái quả nhiên còn hơn cả Hanami Tsukihime, hơn nữa vóc dáng rất uyển chuyển, dù là gương mặt hay vóc dáng thì đều vô cùng hoàn mỹ, không hề có khuyết điểm.
Thế nhưng, anh phát hiện trong đầu Shimizu này lại có một bùa chú. Loại bùa này gọi là tâm chú, có thể kiểm soát suy nghĩ hay ý chí của một người.
Vì vậy anh vươn tay, trong chớp mắt động tác tay đã thay đổi mấy chục lần, sau đó tâm chú kia đột nhiên bay ra từ giữa trán cô ta, nổ tung trong không trung.
Phá vỡ tâm chủ, thân thể Shimizu bỗng run lên, cô ta kinh sợ nhìn Ngô Bình, sau đó cúi lạy thật sâu: “Shimizu cảm tạ công ta giải thoát!”
Thì ra, Shimizu này sau khi đến mười ba tuổi thì đã tự có suy nghĩ của mình, Nhị hoàng tử Nhị hoàng tử vì để kiểm soát cô ta nên đã dùng tâm phù này. Không ngờ Ngô Bình lại là cao thủ, dễ dàng gỡ tâm phù này xuống.
Ngô Bình cười nói: “Cùng uống hai ly đi”.
Shimizu gật đầu: “Cảm tạ công tử”.
Hanami Tsukihime trộm nhìn vẻ ngoài động lòng của Shimizu, bất giác cũng thích thú. Một cô gái xinh đẹp đến mức ngay cả con gái cũng thích, thật sự là đẹp tột cùng.
Hanami Tsukihime cười nói: “Shimizu, bây giờ cô đã không còn bị kiểm soát rồi, sau này có muốn đi theo bên cạnh anh Huyền Bình không?”
Shimizu rất thông minh, biết một khi rời khỏi nơi này thì sẽ bị khống chế, cô ta nói: “Shimizu nguyện ý đi theo công tử”.
Hanami Tsukihime nói: “Đi theo anh Huyền Bình, cô sẽ không hối hận”.
Khi Ngô Bình phá vỡ tâm phù, trong một cung điện cổ xưa, nhị hoàng tử bỗng phun ra ngụm máu, hắn ta điên cuồng rống gào: “Dám phá tâm phù của ta! Người đâu, lập tức giết người này!”
Uống mấy ly rượu, Ngô Bình lấy ra đồng tiền lớn, bói một quẻ, xem quẻ, anh nói: “Đêm nay có một trận huyết chiến”.
Hanami Tsukihime: “Xem ra là Nhị hoàng tử thẹn quá hóa giận, muốn diệt trừ anh Huyền Bình rồi”.
Ngô Bình: “Đến rất đúng lúc. Tsukihime, Nhị hoàng tử này nắm giữ Igamon sao?”
Hanami Tsukihime: “Igamon chỉ là một phần thế lực trong tay anh ta mà thôi, ngoài Igamon, còn nắm giữ cả giới võ sĩ”.
Cô ta nói cho Ngô Bình, võ sĩ ở Đông Doanh có lịch sử gần nghìn năm, sức chiến đấu hùng mạnh, trang bị đầy đủ, từng là vũ lực cá nhân của từng vị lãnh chủ. Theo sự phát triển của thời đại, võ sĩ cũng phát triển theo, bây giờ đã trở thành bảo vệ của các tập đoàn lớn và giới quý tộc Đông Doanh. Có những nhóm võ sĩ lớn mạnh, còn được nước Đông Doanh thuê. Ví dụ như mấy võ sĩ lúc trước Ngô Bình đã giết chết, chính là một nhóm võ sĩ đó.
Ngoài ra, thế lực ngầm của Đông Doanh đa phần đều được các nhóm võ sĩ nắm giữ. Ngay cả bên dưới tập đoàn Sanyo, cũng nuôi dưỡng một nhóm võ sĩ phục tùng.
Nhưng bên trong Đông Doanh, nhóm võ sĩ mạnh nhất chỉ có ba, bọn họ cũng có võ học truyền thừa thâm hậu, tài lực mạnh mẽ, cùng với sức ảnh hưởng ngoài xã hội cực lớn. Một trong số đó, chính là “Quỷ Võ Xã” do Nhị hoàng tử nắm giữ.
Quỷ Võ Xã, võ thuật của quỷ võ kết hợp với quỷ đạo, chiêu thức kỳ lạ, khiến người ta không kịp phòng bị.
Ngô Bình nghe vậy, cười lạnh nói: “Cái gì mà quỷ võ, ở trước mặt người có thực lực thật sự, vài loại thủ đoạn đó cũng chỉ là giấy mà thôi, một đòn là rách”.
Anh nói: “Tsukihime, Shimizu, hai người lui xuống đi, anh ở lại đón tiếp bọn họ!”
Hanami Tsukihime biết có ở lại cũng không giúp được gì nhiều, lập tức đưa người rời khỏi nơi này, chỉ có một mình Ngô Bình ở trong viện uống rượu.
Một giờ sau, xung quanh truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, cùng với tiếng cười nham hiểm.
Ngô Bình chỉ vào không trung, gió xuyên qua bức tường, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết, một võ quỷ mất mạng tại chỗ.
Giây tiếp theo, anh chuyển động, cả người biến mất trong đêm tối, một mình sát phạt.
Lần này, để có thể giết được Ngô Bình, Quỷ Võ Xã cử đi lực lượng mạnh nhất, bao gồm hai quỷ võ cấp bậc Chân Quân, cùng với vật báu của Quỷ Võ Xã, bốn con rối quỷ võ.
Con rối quỷ võ, thực lực có thể so với Tiên Quân, hơn nữa, không sợ đao kiếm, miễn nhiễm với pháp thuật, bọn chúng hợp lực tấn công, có thể giết đọc bán bộ Thiên Tiên!
Thế nhưng, bọn bọ đã đánh giá thấp Ngô Bình, con rối quỷ võ không bắt được vị trí của Ngô Bình. Ngô Bình che giấu tung tích, xuất quỷ nhập thần, không ngừng sát phạt, khiến nhóm quỷ võ cũng đau đầu không thôi.
Chương 1052: Qủy Võ Xã và Igamon
Nếu Ngô Bình gặp được võ sĩ hùng mạnh, thì sẽ lấy nguyên thần của bọn họ luyện thành Nhân Nguyên Đan, tuyệt đối sẽ không lãng phí.
Lúc này một quỷ võ đứng ở trên ngọn cây, anh ta căng thẳng nhìn xuống bên dưới, tìm kiếm vị trí của Ngô Bình, tay anh ta cầm ngọc phù, dùng nó để điều khiển con rối quỷ võ.
Đột nhiên, anh ta cảm thấy bên tai vang lên âm thanh: “Anh đang tìm tôi?”
Anh ta kinh sợ, quay người về phía âm thanh, thế nhưng vừa quay qua thì trống không, sau đó một bàn tay siết chặt cổ anh ta.
“Răng rắc!”
Cổ bị bóp nát, anh ta chết ngay tại chỗ, nguyên anh bay ra, bị Ngô Bình ném vào trong Lò luyện Minh Thần, luyện thành Nguyên Anh Đan và Sinh Mệnh Đan.
Anh cầm lấy ngọc phù kia, loay hoay đùa nghịch, điều khiển được hai con rối quỷ võ, tấn công hai con rối khác.
Một quỷ võ cấp Chân Quan khác nhìn thấy vậy, trong lòng biết không ổn, vội điều khiến con rối, muốn rút lui khỏi trận chiến.
Ngay lúc này, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, một quyền đánh vào đầu anh ta!
“Răng rắc!”
Đầu anh ta lập tức nứt ra, Ngô Bình đoạt lấy ngọc phù, thuận tiện thu lấy nguyên anh của anh ta.
Ngay sau đó, bốn con rối đều bị anh kiểm soát, quay đầu chém giết về phía những quỷ võ sĩ kia.
Ngô Bình vứt Lò luyện Minh Thần dưới đất, mỗi lần giết chết một quỷ võ sĩ, thì anh có thể luyện được Sinh Mệnh Đan, hoặc là Nhân Nguyên Đan.
Có một vài người muốn chạy trốn, anh lại chém giết xuyên không.
Cuối cùng, một trăm hai mươi bốn quỷ võ, không một ai sống sót, toàn bộ đều bị Ngô Bình giết chết!
Cách sân nhỏ không xa, một nhóm Nhẫn Tổ kinh ngạc nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng. Bọn họ là cao thủ của Igamon, nhìn thấy kết cục của Quỷ Võ Xã, bất giác kinh sợ.
“Môn chủ, người này quá đáng sợ, chúng ta đi cũng chỉ có chết!”. Một Nhẫn Tổ run giọng nói.
Môn chủ của Igamon, là một người trẻ tuổi, gương mặt anh ta u ám, nói: “Quỷ Võ Xã bị tiêu diệt, chúng ta chỉ có thể làm trái lệnh thôi”.
Vừa nói xong, đột nhiên một người xuất hiện trước mặt bọn họ, cười với anh ta.
Môn chủ Igamon này vẫn bình tình, lạnh nhạt nói: “Các hạ, chúng ta không có ý định thù địch”.
Ngô Bình liếc nhìn đám người, nói: “Anh là môn chủ của Igamon?”
Người đàn ông nói: “Đúng!”
Ngô Bình: “Kể từ bây giờ, Hanami Tsukihime là chủ nhân của các anh, anh có thể từ chối, nhưng kết quả của việc từ chối chính là cái chết!”
Vẻ mặt người đàn ông thay đổi liên tục, cuối cùng anh ta khẽ thở dài, nói: “Tôi chấp nhận”.
Ngô Bình: “Anh tên gì?”
Môn chủ Igamon nói: “Tiểu nhân Hattori Ryuzo”.
Ngô Bình quan sát anh ta: “Tốt lắm. Trong viện có không ít thi thể, các anh dọn dẹp đi”.
“Vâng”.
Nửa giờ sau, Hanami Tsukihime quay lại, thấy Ngô Bình đã thu phục Igamon, vô cùng kinh ngạc.
Hattori Ryuzo thấy Hanami Tsukihime, chính thức tôn cô ấy làm chủ.
Trong viện người chết quá nhiều, mùi máu tanh nồng nặc, Hanami Tsukihime đổi chỗ ở cho Ngô Bình. Chỗ mới nằm ở lưng chừng núi, dưới núi có đồng ruộng, trên núi có vườn hoa, cảnh sắc không tệ.
Hanami Tsukihime nói: “Anh Huyền Bình, thực lực Hattori Ryuzo rất mạnh, chỉ sợ anh ta chỉ giả vờ khuất phục”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Đợi anh ta thấy sự hùng mạnh của anh rồi thì sẽ kính nể anh như thần, không dám phản bội”.
Dừng lại một lát, anh nói tiếp: “Sáng ngày may, đi đến biển xem sao”.
Hanami Tsukihime: “Nghe nói đã có người vào lốc xoáy, trước mắt vẫn chưa ra”.
Ngô Bình: “Bên trong có gì, phải thăm dò mới biết được”.
Hanami Tsukihime có chút lo lắng: “Không biết Nhị hoàng tử có cử người đến giết nữa không”.
Ngô Bình: “Trừ phi anh ta có thể mời được bán bộ Thiên Tiên, nếu không chắc chắn sẽ không dám đến nữa”. Thực ra, anh đã bói một quẻ, trong thời gian ngắn đối phương sẽ không dám có hành động gì.
Tối đó, Ngô Bình luyện chế Đột Ngộ Đan. Trước kia, anh đã từng luyện chế đan này, lúc đó được đan nhị phẩm. Mà hiện tại anh đã khác, lần này luyện chế ra được đan dược vương phẩm!
Một lò luyện được ba viên đan dược, đều là vương phẩm. Anh lấy một viên, thông qua sách thiên kiêu bảo, chuyển qua cho Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt nhanh chóng đã phản hồi: Lý huynh, đan dược đã nhận, chất lượng rất tốt, có khi còn trên cả vương phẩm, cảm tạ!
Ngô Bình: “Không khách sáo”.
Ngay sau đó, Nam Cung Nguyệt đã chuyển bảy trăm tiền bảo còn lại, cũng là đặt trong một túi tiền.
Luyện chế đan dược xong, Ngô Bình ngồi xuống tu luyện phương pháp hít thở.
Sau khi kích hoạt huyết mạch Lý thị, Ngô Bình phát hiện phương pháp hít thở của bản thân lại kỳ diệu hơn nhiều, mỗi lần tu luyện, thì những xiềng xích kiềm chế huyết mạch sẽ thả lỏng hơn một chút.
Lần trước anh ở Tháp Vạn Duy, nhận được lời chúc phúc từ Cổ Thiên Tử, phá vỡ một phần xiềng xích huyết mạch. Nhưng cũng chỉ là một phần, vẫn còn nhiều huyết mạch bị xiềng xích kiềm chế, phải cần bản thân mở ra.
Trong lúc tu luyện, Ngô Bình hấp thụ một loại quả. Quả này được ngưng tụ từ linh lực mặt đất mà anh hấp thụ được trên đài sen, tổng cộng có bảy trái. Trước đó, anh đã tặng một miếng cho Lâm Thanh Dao, một miếng cho Lạc Trường Sinh, giờ còn lại năm miếng.
Lúc này, anh tự mình nuốt xuống một quả, lập tức có một luồng sức mạnh thâm hậu tuôn ra.
Dựa vào linh lực mặt đất này, anh thuận thế tu luyện công pháp Tiên Điện Thiên Võ. Công pháp Tiên Điện Thiên Võ không có hạn chế về tu vi, có thể đột phá không ngừng.
Mà đêm nay, cuối cùng anh đã đột phá Lưu Tinh Quyền và Man Vương Công đến cấp chín, cấp mười.
Lưu Tinh Quyền và Man Vương Công cấp mười, uy lực rất đáng sợ. Lưu Tinh Quyền của Ngô Bình được sử dụng thì trong chớp mắt đánh ra được ba trăm quyền, mỗi một quyền đều có sức công phá kinh người, dễ dàng giết chết Chân Quân. Đồng thời, mấy trăm quyền mà đánh cùng lúc vào một người, thì ngay cả Tiên Quân cũng xong đời.
Man Vương Công thì rất kinh khủng, sau khi tu luyện, quanh người sẽ tạo thành những luồng sức mạnh, sức mạnh này có thể bộc phát sức công phá gấp mấy lần so với sức lực tự thân, nó phối hợp với Lưu Tinh Quyền, thì quyền đánh ra càng đáng sợ hơn.
So với Thiên Cực Kiếm Kinh sắc bén, thì Ngô Bình thích Lưu Tinh Quyền không màng lý lẽ, kinh khủng này hơn.
Trời vừa sáng, anh đã khởi hành đi đến khu vực biển Đông Doanh.
Đến gần xoáy nước, anh thấy xung quanh có không ít thuyền lớn, có du thuyền, cũng có thuyền đánh cá, đều cách lốc xoáy chừng nghìn mét, không dám đến quá gần.
Anh lập tức bay đến gần lốc xoáy, nhìn lốc xoáy chằm chắm, sử dụng đôi mắt nhìn thấu vạn vật. Anh phát hiện dưới lốc xoáy thật ra có ba lối vào, một lối vào khá tối và sâu, bên trong đầy tử khí, một lối vào mà bên trong có một ngọn lửa vô tận, bất kỳ thứ gì đi vào cũng bị thiêu thành tro. Một lối cuối cùng thì bên trong là thảm thực vật đầy sức sống, rừng cây thăm thẳm, động cỏ mênh mông, núi lớn trùng điệp.
Lúc này, đúng lúc có người đi vào lối vào thứ nhất, tu vi người này không thấp, vừa đi vào đã bị bóng đêm nuốt chửng, giống như hòn đá rơi vào vũng lầy sâu, không một tiếng động.
Sau đó là người thứ hai đi vào ngọn lửa kia, người vừa vào, đã bị ngọn lửa thiêu thành tro.
Qua vài phút, người thứ ba đi vào lốc xoáy. Người này đi vào không gian tươi sáng kia, anh ta vừa đáp đất thì lập tức chạy điên cuồng về phía xa như thể phát hiện ra gì đó.
Ngô Bình tiếp tục quan sát, anh phát hiện ra một nguyên tắc, chính là tu sĩ đi vào lốc xoáy, thứ nhất đi vào không gian u tối, thứ hai tiến vào không gian có lửa, thứ ba mới tiến vào không gian rừng rậm đồng cỏ kia, tiếp đó, người thứ tư lại tiến vào không gian u tối, người thứ năm tiến vào không gian có lửa, cứ như vậy lặp lại tuần hoàn.
Anh quan sát hơn một giờ đồng hồ, bỗng một Nhẫn Tổ xuất hiện, anh ta nhìn Ngô Bình chằm chằm, lạnh lùng nói: “Các hạ là người Viêm Long?”
Ngô Bình nói: “Đúng”.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Đây là địa bàn của Đông Doanh, anh mau chóng rời đi!”
Chương 1053: Thế giới kỳ lạ dưới xoáy nước
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Lát nữa tôi sẽ đi, anh muốn xuống dưới sao?”
Người này nói: “Đương nhiên!”
Ngô Bình nhìn người phía trước vừa bước vào không gian u tối, lúc này nếu đi vào vòng xoáy chắc chắn sẽ vào không gian có ngọn lửa, thế là anh nói: “Tôi khuyên anh đừng vào đó, tôi nghĩ bên dưới rất nguy hiểm”.
Nhẫn Tổ bật cười “ha ha”: “Người Viêm Long các anh đều nhát gan thế à”.
Nói rồi anh ta rơi vào vòng xoáy, quả nhiên vừa đi vào vòng xoáy đã bị đưa vào không gian có ngọn lửa, ngọn lửa đó rất đáng sợ phút chốc đã thiêu rụi anh ta. Ngô Bình nhìn thấy hình như đối phương hét lên cái gì đó trước khi chết, chắc không phải là “Trời ơi, tôi nên nghe lời anh ta” đó chứ?
Thấy người đó bị thiêu chết, anh vội bước vào vòng xoáy, sau đó thân thể bất lực bị một nguồn sức mạnh bao vây lấy đưa vào không gian rừng cây và thảo nguyên đó.
Vừa đáp xuống đất, anh đã cảm nhận được khí tức tiên linh, cây cối ở đây rất cao lớn, mỗi một cái đều là mấy trăm mét, cao mấy hàng mét, người ở trên cây nhỏ bé hệt như kiến.
Anh nhìn xung quanh, bên trái có một rừng cây, bên phải là thảo nguyên vô tận. Rừng cây có một vầng sáng chiếu trên trời, cũng không biết là bảo bối gì.
“Thảo nào những người đó vừa đi vào đã đến bên đó, chắc chắn đã nhìn thấy hào quang bảo vật này giống mình”, anh lẩm bẩm.
Suy xét một chốc, anh cũng bay về phía hào quang bảo vật, thế nhưng anh vừa bay lên không trung thì suýt nữa thì rơi xuống.
“Ể? Trọng lực mạnh quá! Nếu không đến cảnh giới Chân Quân chỉ sợ là muốn bay cũng khó” đồng thời anh cũng nhận ra những người đi vào trước đó sở dĩ phải chạy mà không phải bay lên trời là vì vậy.
Anh chậm rãi bay đến gần hào quang bảo vật, chỉ thấy một cây nấm cực lớn mọc dưới một cái cây chọc trời. Cây nấm này to bằng một căn nhà, phát ra ánh sáng ba màu.
Anh ẩn mình trên cây quan sát, một người Đông Doanh vừa bước vào dưới nấm, hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải. Đúng lúc này một bóng đỏ xuất hiện bên cạnh, sau đó người này biến mất.
Ngô Bình giật mình, cẩn thận quan sát. Ở một nơi cách cây nấm hơn một trăm mét có một con cóc cực lớn, con cóc này toàn thân màu đen, làn da như được phủ thêm màu sơn hấp thụ ánh sáng, nó nhắm mắt lại thì trông như là một cái hố đen, không nhìn thấy gì cả.
Bóng đỏ vừa rồi chính là đầu lưỡi của nó, hành động nhanh như chớp, phút chốc đã nuốt tu sĩ Đông Doanh đó.
“Hóa ra là ôm cây đợi thỏ”, Ngô Bình thầm nói.
Thế là anh lấy một lá bùa ra, vẽ vài đường lên trên rồi thổi nhẹ một cái. Lá bùa này biến thành hình người dưới sự kích hoạt của pháp lực, người bùa đi đến cạnh cây nấm. Anh đã bôi thuốc độc mạnh lên lá bùa, nếu con cóc ăn phải lá bùa thì chắc chắn sẽ chết.
Người bùa vừa đến đó, bóng đỏ xoẹt qua, chốc lát đã bị con cóc nuốt chửng, nhưng ngay sau đó con cóc bỗng nhảy lên, ré một tiếng kỳ quái. Không quá mười giây, bốn chân nó khuỵu xuống rồi nằm rạp xuống đất, chết ngắc!
Ngô Bình lại quan sát thêm mất phút nữa, lúc này mới chậm rãi xuống khỏi cây, đi đến cạnh cây nấm. Anh rất tò mò tại sao cây nấm này lại phát ra hào quang bảo vật.
Anh lấy dao găm ra rồi cắt một miếng nấm bỏ vào miệng, vừa giòn vừa ngọt, có vị kỳ lạ.
“Cũng được, nếu nướng lên ăn chắc chắn là mĩ vị”.
Anh lập tức cắt cả cây nấm rồi cho vào không gian Hắc Thiên, sau đó anh tiện thể đào xuống phần rễ, đào được một mảnh đất thần có kích thước bằng quả dưa hấu.
Thật ra nấm này là nấm bình thường nhưng vì được đất thần nuôi dưỡng nên mới to đến thế, còn phát ra hào quang bảo vật. Cũng là đạo lý này, cây đại thụ cách đó không xa cũng được thần sĩ chăm sóc nên vô cùng cao lớn.
“Giao bảo vật ra đây”.
Đột nhiên có hai người Đông Doanh bước đến, ánh mắt hiện lên sát khí nhìn chằm chằm tay Ngô Bình như thể đang tìm xem anh giấu đồ ở đâu. Ngô Bình vỗ tay: “Bảo bối ở đây, có bản lĩnh thì đến lấy đi”.
Hai tu sĩ Đông Doanh một người cầm đao, một người cầm kiếm đánh về phía Ngô Bình.
Tu vi của hai người này không yếu, một Nhẫn Tổ, một Nhẫn Thánh, cũng xem là cao thủ ở Đông Doanh nhưng tiếc là thực lực này chẳng là gì so với Ngô Bình cả.
“Ầm!”
Anh đánh ra một đòn, vô số quyền kình đánh trúng hai người này, ngũ tạng hai tu sĩ Đông Doanh vỡ nát, chết tại chỗ.
Anh lấy nguyên thần của Nhẫn Tổ, ném vào bát vàng luyện thành Nhân Nguyên Đan.
Sau đó anh bay lên không trung, mắt nhìn về phía xa nói: “Nơi này tràn đầy khí tức nguyên thủy, không biết là nơi nào?”
Lúc này ngoài vòng xoáy, cuối cùng nhóm người Đông Doanh đó cũng đã hiểu quy luật, họ nhận ra cứ ba người thì chỉ có thể có một người sống sót. Thế là họ bắt mấy trăm dân thường Đông Doanh, trước khi vào vòng xoáy sẽ ném hai dân thường vào trước, sau đó lại cho một tu sĩ đi vào.
Dùng cách này, rất nhanh đã có một nhóm tu sĩ Đông Doanh tụ tập ở lối ra vào.
Trước đó đã nhặt được một cục đất thần cực lớn, Ngô Bình cảm thấy nơi này là kho tàng nên bèn tiếp tục tìm kiếm, xem gần đó có bảo dược hoặc thần dược không.
Anh phóng hết thần niệm của mình ra sức tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện cách đây hơn một trăm dặm có một hồ nước, hồ nước lớn bằng sân đá bóng, cây cỏ hoa lá mọc đầy phía rìa ngoài, có rất nhiều ong bướm bay nhảy giữa những bông hoa.
Trong hồ nước có một cái cây rất lớn, rễ của nó rất phát triển, trải khắp cả hồ nước nhưng cái cây này đã chết khô, chỉ còn trơ trọi lại một thân cây khô.
Cây cao hơn ba trăm mét, trước đó chắc hẳn nó rất tươi tốt nên trong phạm vi ba trăm mét không có thực vật nào quá cao. Lúc này dây leo hồ lô dày đặc quấn quanh thân cây khô trơ trọi của nó.
Đúng thế, đây là một cây hồ lô, dây leo hồ lô màu vàng đất, bề mặt có phù văn mờ ảo. Nó kết ra hai trái hồ lô, một treo trên đỉnh cây, màu vàng kim; còn một cách mặt nước không xa, là màu bạc.
Ngô Bình đi đến cạnh hồ nước, anh vốc một ít nước lên, phát hiện nước có mùi hương thoang thoảng, sau đó lại nhìn cây hồ lô, rễ của nó cắm sâu xuống hồ nước. Dưới lớp bùn đất dưới hồ nước có một hòn đá thần cực lớn, dài hơn ba mét, hình dạng như quả trứng, bề mặt ngoài dán đầy bùa bí ẩn.
“Hửm? Còn có loại đá thần này sao?”
Đất thần sau khi được khai khoáng thì chính là đá thần, nhưng đá thần này rất bất thường, mặt ngoài có ký hiệu tiên đạo, hơn nữa còn rất lớn. Trước đó Ngô Bình cũng từng tìm được đá thần nhưng lớn nhất cũng chỉ bằng nắm tay.
Ngô Bình nhìn chằm chằm hồ lô vàng, mở mắt nhìn thấu vạn vật ra, phát hiện bên trong hồ lô vàng có một người tí hon cũng màu vàng, hai mắt nó phát sáng nhìn chằm chằm anh.
Anh sửng sốt, trong hồ lô có thứ gì đó!
Lại nhìn sáng hồ lô màu bạc, bên trong có một người tí hon màu bạc cũng đang nhìn hắn, ánh mắt còn hiện lên sát khí.
Ngô Bình thầm cười mỉa, hai hồ lô này đã thành tinh, hơn nữa còn muốn hại chết anh.
Anh cũng lấy một hồ lô vàng trong ngực ra, mở nút, một mặt người chui ra, mặt người đó nhìn trái nhìn phải để tìm mục tiêu.
Ngô Bình chỉ hồ lô vàng kia nói: “Đi đi, chém rơi nó”.
Nói rồi anh lấy tiền bùa, mặt người này há miệng ăn năm mươi cái, sau đó phát ra sát quang.
Sát quang đến gần hồ lô vàng, hồ lô vàng lập tức cũng bắn ra ánh sáng màu vàng đối kháng sát quang này. Nhưng sát quang mạnh hơn tia sáng vàng, không lâu sau đã khiến ánh sáng đó phân tán, mặt người dễ dàng chém rơi hồ lô vàng đó.
Chương 1054: Trò chơi kết thúc, đám rác rưởi các người có thể chết rồi
Hồ lô tách ra khỏi dây leo, người tí hon màu vàng bên trong lập tức héo rũ, cuối cùng biến mất.
Ngô Bình vung tay lên, hồ lô màu vàng đó bay đến.
Mắt anh sáng rực: “Không tệ, là nguyên liệu tốt đến luyện chế pháp khí”.
Bây giờ anh có pháp lực, có thể luyện chế pháp khí của mình, pháp khí của người khác có mạnh đến mấy cũng không thuận tay bằng đồ mình luyện chế, vì pháp khí của mình có thể kết hợp với thần thông pháp thuật của bản thân.
Sau đó anh lại đưa cho năm mươi tiền bùa mặt người để chém rơi cả hồ lô bạc.
Thật ra hai hồ lô này là cách để dây leo hồ lô tự bảo vệ mình, không có hồ lô, nó cũng không thể đe dọa được Ngô Bình.
Sau đó anh lặn xuống nước, đào xuống dưới mười mấy mét dọc theo rễ của hồ lô rồi lấy đi đá thần cực lớn đó.
Không có đá thần, dây leo hồ lô nhanh chóng khô héo, bùa ở bề mặt cũng dần nhạt đi.
Lấy được một hòn đá thần lớn như thế, tâm trạng Ngô Bình cực kỳ tốt, ngân nga tiếp tục tìm bảo dược.
Anh bay trên không trung thì bỗng nghe thấy tiếng chim ưng, sau đó một bóng đen lao đến, anh ngẩng đầu lên nhìn, một con ưng rất lớn, cánh dài đến mấy mươi mét đang bay về phía anh.
Không kịp suy nghĩ gì, móng vuốt của con chim ưng đã hung hăng chộp đến, Ngô Bình hừ một tiếng rồi vươn tay túm lấy móng vuốt sắc nhọn của nó, dùng sức bẻ đi, sau đó nghe một tiếng “rắc”, móng vuốt cứng như sắt bị anh bẻ gãy.
Con chim ưng kêu lên, muốn hất Ngô Bình ra nhưng Ngô Bình nắm lấy móng vuốt nó, lật người lại cưỡi lên trên cổ nó, đánh một đòn xuống.
“Rắc!”
Đầu chim ưng bị đánh vỡ, nó choáng váng rơi xuống dưới, cuối cùng đập vào mấy cây đại thụ, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
Đất cát bay tứ tung, Ngô Bình đang lấy dao găm cắt thịt chim ưng, bây giờ anh hơi đói, mà thịt của con chim ưng này lại có chứa tinh khí, chắc là mùi vị không tệ.
Anh cắt thành từng miếng nhỏ, xiên thành xiên que rồi bỏ lên lửa nướng.
Không lâu sau, thịt đã chín, mùi hương tỏa ra khắp nơi, anh cắn một miếng, cả miệng dính đầy mỡ, thơm nhưng không ngấy, hơn nữa còn rất dai, tuyệt hơn là thịt có chứa tinh nguyên của chim ưng, ăn rất bổ.
“Khá ngon, mình phải để dành một ít mang về cho người nhà ăn”.
Ăn xong, anh cắt thịt xong rồi cấp đông, sau đó bỏ vào pháp khí chứa đồ.
Ăn uống no say xong, anh vừa định tiếp tục đi tìm linh dược thì nghe thấy phía sau có người đến gần. Mấy phút sau, một nhóm người xuất hiện trong tầm mắt, không ngoài dự đoán của anh, người đến đều là tu sĩ Đông Doanh.
Nhóm tu sĩ Đông Doanh này cũng đã nhìn thấy Ngô Bình, tên đi đầu nói: “Qua đây xem này”.
Ngô Bình bị đám người này bao vây, tên thủ lĩnh là một võ sĩ có khí tức khá mạnh, hắn lạnh lùng hỏi: “Anh không phải là tu sĩ Đông Doanh?”
Ngô Bình: “Tôi là tu sĩ Viêm Long”.
Đám người này đưa mắt nhìn nhau đều lộ ra vẻ mặt không có ý tốt.
Ngô Bình chớp mắt: “Các người chặn tôi làm gì?”
Võ sĩ đó nói: “Đây là bảo địa, tu vĩ Viêm Long không được phép vào”.
Một Nhẫn Tổ khác lạnh lùng nói: “Lúc đầu người Viêm Long các anh là người mà bọn tôi giết hại, anh cũng thế, bây giờ một là quỳ xuống xin tha, hai là bọn tôi giết anh”.
Ngô Bình nhìn chúng: “Ồ, ban đầu các người đang từng giết người ở Viêm Long?”, võ sĩ đó bật cười: “Đương nhiên, tất cả mọi người đều từng đến đó, phụ nữ Viêm Long các anh cũng rất tuyệt, ha ha ha…”
Ngô Bình híp mắt nói: “Đám rác rưởi các người, hôm nay gặp phải báo ứng rồi”.
Vừa dứt lời, anh bỗng lao đến thật nhanh, mấy tu sĩ Đông Doanh chặn đường bị anh tông vào khiến xương cốt đều gãy, chết tại chỗ.
Những người khác kinh ngạc, võ sĩ đó hét lên: “Đuổi theo”.
Ba mươi mấy người đuổi giết Ngô Bình, anh cố ý chạy không nhanh, sau đó đã bị người ta đuổi kịp. Nhưng lúc này anh bỗng xoay người lại, sau đó đấm một cú đánh chết đối phương, luyện thành Nhân Nguyên Đan hoặc Nguyên Anh Đan.
Cứ như thế vừa chạy rồi lại dừng, hai mươi người trong số ba mươi mấy người liên tục bị anh đánh chết, những người còn lại cảm thấy không ổn, sao người lại ngày càng ít thế, chạy đi đâu cả rồi?
Đến khi họ thấy không ổn thật thì võ sĩ thủ lĩnh kia nói: “Không cần đuổi theo nữa”.
Thế nhưng đã muộn rồi, một cú đấm đánh vào ngực hắn khiến tim hắn đập điên cuồng, chết tại chỗ.
Cách đó không xa, Ngô Bình lạnh lùng nhìn đám người này nói: “Trò chơi kết thúc, đám rác rưởi các người có thể chết rồi”.
Những người còn lại hét lên, lần lượt lao về phía Ngô Bình.
Anh bay lên không trung rồi đánh ra mấy mươi đòn tấn công, anh dùng Lưu Tinh Quyền và Mãn Vương Công, mỗi một cú đấm đều thành công giết được một tu sĩ Đông Doanh.
Cú đấm cứng như sắt hiện ra bóng dáng rõ ràng của nắm đấm, đánh thẳng vào người của đám người này.
Một lúc sau có vài người tu vi cao, Nguyên Thần hoặc Nguyên Anh bỏ chạy, Ngô Bình lập tức bắt chúng lại, sau đó luyện thành đan dược.
Anh không thực sự hận người Đông Doanh bình thường nhưng cũng không phải là thích, nhưng với những người từng tham gia xâm lược Viêm Long, giết hại người dân Đông Doanh vô tội, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Tiêu diệt xong đám người Đông Doanh này, Ngô Bình tiếp tục đi vào trong tìm linh dược.
Anh đi về một hướng khoảng hàng ngàn dặm, cuối cùng lại có phát hiện. Ở một nơi không xa phía trước có một rừng trúc màu tím, nhìn xa anh có cảm giác linh khí của rừng trúc này rất bức người, thậm chí còn hơn cả hồ lô trước đó.
“Có đất thần”, mắt anh sáng rực, nhanh chóng đến gần.
Đến gần rừng trúc màu tím, anh dừng lại, mở nhìn thấu vạn vật quan sát tình hình của rừng trúc.
Vừa nhìn vào trong, tóc gáy anh dựng đứng. Chỉ thấy rừng trúc tím này ẩn chứa năm sinh linh cực kỳ mạnh, anh có thể đoán chắc nếu mình tự ý bước vào sẽ bị năm sinh linh này dễ dàng giết chết.
Anh vội thu lại khí tức, đồng thời đứng cách xa rừng trúc tím.
Đến một nơi yên tĩnh rồi đáp xuống đất, tim đập khá nhanh, lẩm bẩm: “Mấy thứ này chắc chắn là cường giả cấp Thiên Tiên, Long Thanh Khâm chưa chắc đã là đối thủ của chúng”.
Ngô Bình không dám đến gần, chỉ đành đứng xa quan sát.
Năm sinh linh này nằm ở phía Đông rừng trúc là một con bọ ngựa cực lớn, bọ ngựa thuộc loài côn trùng, theo lý sẽ không quá lớn nhưng con bọ ngựa này dài đến hơn một trăm mét, trên càng là hai thanh đao lớn đầy phù văn, trông có vẻ là một cao thủ dùng dao.
Phía Tây rừng trúc có một con rết, con rết này dài hai trăm mét, toàn thân đen tuyền, xác ngoài cực kỳ cứng, hơn nữa miệng nó còn có túi độc nhưng là khói độc, ngộ nhỡ chọc giận nó, thiên tiên cũng tiêu đời.
Phía Nam rừng trúc có một con vượn trắng nằm dưới đất, thân dài một trăm mét. Mỗi lần nó hít thở, trong rừng trúc đều nổi lên trận cuồng phong, thân hình rắn chắc, sức mạnh vô tận, đôi mắt phát ra ánh sáng màu vàng.
Phía Bắc là một con lợn rừng.
Người xưa đi săn có câu một lợn, hai gấu, ba hổ, khi gặp phải lợn rừng thì thường sẽ nguy hiểm hơn là gặp phải gấu, hổ.
Cả người con lợn rừng này phủ một lớp lông màu xanh giống như kim thép, dài một trăm mét, trên vai nhô lên đỉnh xương, xung quanh đuôi có một vòng xương sắc nhọn, răng nanh của nó dài hơn mười mét, hơi thở của nó hung hãn hơn con vượn trắng đó.
Nhưng mạnh nhất vẫn là một con linh sinh ở giữa rừng trúc, đây là con hổ trắng tuổi không lớn, toàn thân có hoa văn tròn vàng sẫm mờ nhạt, nó dài mười mấy mét, trông dáng vẻ vẫn chưa thành niên.
Chương 1055: Hai mẹ con nhà hổ
Dù vậy, bốn sinh linh hung dữ khác trừ hổ con vẫn không dám lại gần mà chỉ quanh quẩn phía ngoài khu rừng trúc.
Con hổ nhỏ kia cứ nhìn chằm chằm vào một cây trúc khổng lồ dựng thẳng đứng lên trời, đường kính rộng hơn ba trăm mét, cao tầm mấy chục ngàn mét. Nó không những là cái cây cao nhất trong rừng trúc tím, còn là Tre Vua!
Bề mặt của cây trúc phủ đầy những phù văn ma thuật, lấp lóe ánh sáng.
Ngô Bình tìm một góc độ, phát hiện nơi hổ con nhìn chằm chằm là một nhánh trúc đang nở hoa vàng nhạt. Trúc chỉ nở hoa một lần một năm, khi đơm hoa kết trái thì được gọi là gạo trúc.
Truyền thuyết kể rằng gạo trúc là thức ăn của phượng hoàng nhưng thực tế thì nó còn được dùng làm thuốc.
Hổ con đang chờ gạo trúc sao?
Hổ con có vẻ đã đợi ở đây từ lâu, nó có chút sốt ruột, chạy vòng quanh cây trúc lớn, quay vài vòng thì phát ra một tiếng gầm nhẹ phát ra cơn gió làm rung chuyển cả rừng trúc. Bốn sinh linh xung quanh đều giật mình không dám động đậy hay thở mạnh.
Lại xoay vài vòng, hổ con bồn chồn không yên, dưới chân đột nhiên hiện lên một tia sáng máu vàng rồi thân thể không ngừng bay lên
Ngô Bình liếc nhìn cây trúc khổng lồ, sau đó nhìn con hổ trắng nhỏ, quyết định bí mật đi theo nó, anh muốn xem hổ con sẽ làm gì tiếp theo.
Sau khi hổ con bay xa hàng ngàn dặm, nó đáp xuống một ngọn núi phủ kín đất đá.
Ngô Bình không dám tới gần, cố gắng giữ khoảng cách trăm dặm với hổ con, đợi sau khi nó biến mất trong rừng đá mới chậm rãi tới gần.
Một động thiên khổng lồ, cao gần nghìn mét gần vách đá trong thung lũng giữa ngọn núi, dần dần hiện ra.
Lúc này, tiếng gầm thê lương của đàn hổ con từ trong hang vọng ra, hòa cùng tiếng hổ gầm yếu ớt rên rỉ của một con hổ khác.
Sau khi Ngô Bình mở ra con mắt nhìn thấu vạn vật, ngay lập tức thấy một con hổ khổng lồ với thân dài hàng trăm mét đang nằm trên mặt đất, bộ lông của nó đã phai màu nhiều, đôi mắt đục ngầu và cơ thể yếu ớt.
Anh vừa nhìn là biết con hổ lớn này đã trúng loại độc kỳ lạ nào đó, mà gạo trúc có thể giải độc.
Nhưng phải chờ một thời gian nữa thì hoa trúc mới chín, hổ con không đợi được nên về trước xem mẹ nó thế nào.
Hiển nhiên, con hổ lớn này không còn sống được lâu, nhiều nhất là hai ba ngày nữa sẽ chết.
Trong lòng Ngô Bình nặng trĩu, âm thầm thương tiếc cho sinh vật dù rất mạnh mẽ nhưng vẫn không thể nắm giữ được tính mạng của bản thân kia!
Hổ con rên rỉ một tiếng, sau đó đột nhiên lao ra khỏi hang, bay về phía rừng trúc tím, xem ra nó vẫn ôm hy vọng vào gạo trúc.
Khi hổ con biến mất, Ngô Bình tự nhủ: "Mình có thể loại bỏ chất độc trong người cho con hổ này, nhưng, đấy có phải là ý kiến hay không?"
Hổ là loài hung dữ, lỡ đâu cứu vật mà vật trả oán, lúc ấy biết kêu ai?
Đột nhiên, một con khỉ lông vàng cao khoảng nửa mét, phóng như bay đến chỗ Ngô Bình.
“Đại Vương của chúng tôi rất hoan nghênh!”. Con khỉ nói tiếng người bằng một ngôn ngữ cổ mà Ngô Bình không hiểu được, nhưng thần hồn của anh rất mạnh mẽ nên có thể nắm được ý tứ đại khái câu nói.
Anh chớp mắt, ra hiệu và hỏi: "Đại Vương của các ngươi?"
Bất ngờ là con khỉ này thực sự hiểu được lời anh nói, gật mạnh đầu và sau đó chỉ vào cửa động khổng lồ.
Ngô Bình sửng sốt: "Đại Vương của các ngươi là con hổ to lớn kia?"
Con khỉ lại gật đầu.
Anh vội vàng xua tay: "Không, ta sẽ không đi”.
Khỉ lo lắng vò đầu nói: "Đại Vương nói Đại Vương cảm giác được ở đây có Nhân Vương, có lẽ sẽ giúp được Đại Vương”.
Tim của Ngô Bình đập thình thịch: "Đại Vương của các ngươi biết ta là Nhân Vương?"
Con khỉ gật đầu.
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, ta nhận lời”. Anh đi theo con khỉ vào trong hang, hang rất lớn, rộng tầm trăm mét, cao hơn nghìn mét, đi vào trong vài dặm mới tới chỗ con hổ kia.
Con hổ lớn vốn đã rất yếu, vừa nhìn thấy Ngô Bình, nó đã mở bừng mắt, trong đầu Ngô Bình chợt vang lên giọng nói phụ nữ: "Ta rất yếu nên không thể đứng dậy hành lễ, xin hãy thứ lỗi cho ta”.
Ngô Bình trả lời: "Xin đừng quá khách khí, vừa rồi ta chỉ là tò mò nên mới đi theo con trai của ngươi tới đây, xin thứ lỗi cho sự lỗ mãng của ta”.
Đại Vương Hổ khẽ thở dài: "Đứa nhỏ này, biết là không có hy vọng mà vẫn không chịu từ bỏ”.
Ngô Bình: "Con khỉ đã truyền lời cho ta, ngươi tới tìm ta có chuyện gì sao?"
Hổ nói: "Nhân Vương, ta nghe nói nhân loại tinh thông y dược, nhưng không biết ngươi có thể chữa khỏi độc của ta hay không?"
Ngô Bình gật đầu: "Có thể chữa được”.
Đại Vương hổ mừng rỡ, khẽ nâng thân lên: "Cầu ngươi cứu ta một mạng, ta sẽ hậu tạ!"
Ngô Bình do dự, hồi lâu không đáp.
Hổ nói: "Nhân Vương xin hãy yên tâm, ta từ nhỏ đã được nhân loại nuôi lớn nên vẫn luôn tạo quan hệ tốt đẹp với con người”.
Tim của Ngô Bình lại đập mạnh liên hồi: "Ý của ngươi là, nơi này có người?"
Hổ nói: "Đương nhiên là có. Cách đây ba mươi nghìn dặm có một bộ tộc”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế đây là nơi đâu?”
Đại Vương Hổ nói tiếp: "Thật lâu trước đây, nơi này vốn là một phần của Hồng Hoang, sau đó bị một vị đại năng dời đến động phủ của mình”.
Ngô Bình: "Đây là một phần của Hồng Hoang sao?"
Đại Vương Hổ đáp: "Phải. Khi ấy, vị đại năng đó di dời toàn bộ sinh vật nguyên thủy, bao gồm cả tổ tiên của ta”.
Ngô Bình: "Động thiên này rộng tới mức nào vậy?"
Đại Vương Hổ đáp: "Nó rộng vô biên, nhiều nơi trong đây vẫn chưa được khám phá”.
Ngô Bình sửng sốt, ngay cả con hổ to lớn thế kia mà cũng không thăm dò hết thì cái động này phải rộng cỡ nào?
Đại Vương Hổ nói: "Nhân Vương, ngươi đến từ đâu?"
Ngô Bình: "Ta tới từ ngoài động thiên”.
Hổ gật đầu: "Đúng vậy. Vị đại năng kia đã tính toán trước là động thiên sẽ mở ra vào mấy năm sau, tính tới bây giờ thì đúng là thời điểm chín muồi rồi”.
Ngô Bình thấy con hổ có tính người, lại dễ nói chuyện nên hỏi nó: “Làm sao mà ngươi bị trúng độc nặng thế?”.
Hổ nói: “Hướng về phía đông hơn trăm nghìn dặm có một con bò cạp vua. Không hiểu sao mà nó lại dám bén mảng tới địa bàn của ta nên ta đã truy sát nó, lúc đó bất cẩn bị nó đâm trúng một cú lúc nó gần chết. Không ngờ độc tính lại mạnh như vậy, làm mọi cách cũng không thể áp chế được”.
Ngô Bình gật đầu: “Nó biết mình sẽ chết nên lúc sắp chết nó đã tiêm toàn bộ tinh hoa trong cơ thể vào chất độc, muốn kéo ngươi chết theo”.
Dừng một chút, anh nói: "Ngươi còn giữ xác con bò cạp không?"
Hổ nói: "Còn giữ”.
Nó ra lệnh cho khỉ dẫn đường, tìm thấy xác của con bọ cạp trong thung lũng. Ngô Bình rất mừng rỡ khi nhìn thấy con bọ cạp lớn này. Con bọ cạp này này to hơn nhiều so với những con mà anh đã thấy trước đây, cái đuôi dài tới hàng trăm mét!
Anh cẩn thận cắt mở đuôi bọ cạp, lấy túi độc ra. Vạn vật trong tự nhiên đều có tương sinh tương khắc nên chất giải độc chắc hẳn nằm trong cơ thể con bọ cạp và nơi nó sinh sống.
Sau khi cắt bỏ túi độc, Ngô Bình nói với con hổ: "Ta vẫn phải đến lãnh thổ của bọ cạp để xem có tìm được dược liệu nào thích hợp không”.
Đại Vương hổ gầm dài một tiếng, một lúc sau, hổ con quay lại, vừa nhìn thấy Ngô Bình, trong mắt nó lập tức lộ ra vẻ hung dữ, định vồ tới.
Đại Vương Hổ nói: "Đừng lỗ mãng, con của ta, mau đi chào hỏi Nhân Vương đi nào. Nhân Vương là thầy thuốc giỏi, có thể cứu tính mạng của ta”.
Hổ con sửng sốt, lập tức phủi móng vuốt xuống đất, cung kính hành lễ với Ngô Bình, sau đó rơm rớm nước mắt nhìn Ngô Bình, rên rỉ cầu xin "Grư grư”.