Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Trận Quỷ mẹ con và cơ hội làm ăn

Lư Tuấn Phi gật đầu, “Trước đây có một người khách xem nhà đã rơi xuống từ tầng mười tám và thiệt mạng ngay tại chỗ”.

Ngô Bình khẽ gật gù, tiếp tục đi về phía trước. Đi thêm một đoạn, anh lại nhìn thấy căn nhà dày đặc khí đen thứ hai, hỏi tiếp, “Còn chỗ này?”

Lư Tuấn Phi lộ rõ vẻ ngạc nhiên, “Ở đây có một người thợ điện bị điện giật chết. Ngô Bình này, sao cậu biết nơi này xảy ra sự cố vậy? Cậu xem tin tức rồi à?”

Ngô Bình không trả lời, chỉ rảo bước đi tiếp, lại vừa chỉ tay vào toà nhà thứ ba vừa hỏi chuyện, “Nơi này cũng có tai nạn?”

Vẻ mặt của Lư Tuấn Phi chuyển sang ngỡ ngàng. Anh ấy nhìn Ngô Bình chăm chăm, trả lời, “Một công nhân lắp đặt đã rơi xuống từ tầng cao nhất và tử vong tại chỗ”.

Ngô Bình nói, “Không ngoài dự đoán của mình”.

Anh đi vòng quanh toà nhà vài lần, cuối cùng mới lên tiếng, “Vào trong xem thử”.

Lư Tuấn Phi biến sắc, “Vào trong?”

Anh mỉm cười, “Đừng sợ, có mình mà”.

Ngô Bình đã bảo không sợ, tất nhiên Lư Tuấn Phi không thể e dè. Anh ấy cắn răng, đi đến trước mặt Ngô Bình.

Tuy toà nhà đã được cất nóc nhưng vẫn chưa sửa sang, bên trong đầy rác thải. Hai người đi đến một con đường, vì không có điện nên nên không gian xung quanh u ám và tối tăm.

Đi qua con đường ấy, họ bước vào một căn phòng. Cửa phòng còn chưa được lắp, lại càng không có trang trí gì, bên trong cũng bừa bộn vô cùng.

Ngô Bình vừa đi vừa nhìn xuống dưới đất. Năng lực nhìn thấu vạn vật của anh phát hiện một cái vò màu đen được chôn cách mặt đất mười mét, khí đen toả ra từ cái vò ấy.

Loại khí đen này còn được gọi là tà khí, có hại với con người, sau một thời gian dài tiếp xúc sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực, khiến con người mất hết thần trí, từ đó gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Ánh mắt anh tiếp tục xuyên qua cái vò kia, thấy thi thể của một trẻ sơ sinh được ngâm trong nước. Có lẽ đứa bé ấy được người ta lấy ra khi còn ở trong bụng mẹ, chỉ to bằng lòng bàn tay.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Ngô Bình bỗng có cảm giác buồn nôn, lập tức kéo Lư Tuấn Phi ra khỏi nơi này.

Sau đó họ lần lượt vào chín toà nhà khác, toà nào cũng có chôn một cái vò dưới đất, mỗi vò đều có một thi thể trẻ sơ sinh.

Thấy Ngô Bình cứ im lìm, Lư Tuấn Phi mới nôn nóng hỏi, “Ngô Bình à, rốt cuộc có chuyện gì vậy, cậu nói cho mình nghe được không?”

Vẻ mặt của Ngô Bình rất nghiêm túc, “Cậu sẽ biết sớm thôi, đi theo mình!”

Ở đằng xa, Ngô Bình nhìn thấy có khí đen bốc lên cuồn cuộn bên ngoài một căn biệt thự, tà khí còn mạnh hơn dưới này gấp mấy lần!

Họ đến trước cổng biệt thự. Ngô Bình hỏi, “Nơi này cũng từng có người chết nhỉ?”

Lư Tuấn Phi gật đầu, “Hai người chết. Cậu đoán như thần!”

Ánh mắt của Ngô Bình nhìn xuyên qua mặt đất, thấy ở cách mặt sân biệt thự chừng năm mét có chôn một cái vò cực lớn, bên trong là thi thể của một cô gái không có tứ chi, chỉ còn lại đầu và thân người, thê thảm vô cùng.

Anh thở dài, đoạn nói, “Quả nhiên là trận Quỷ mẹ con!”

Trong truyền thừa từ miếng ngọc bội của anh có truyền thừa về vu thuật, trong đó có ghi chép một loại tà pháp cực kỳ tàn độc - trận Quỷ mẹ con. Sát trận này cần một người phụ nữ mang thai mười lần liên tục, rồi lần lượt lấy ra, làm thành thi thể trẻ sơ sinh bằng phương pháp bí mật. Sau cùng, người phụ nữ ấy cũng bị giết chết, cắt bỏ tứ chi, ngâm trong cái vò.

Loại tà pháp này cần một khoảng thời gian rất dài, thủ đoạn lại tàn bạo. Nó sử dụng oán khí mạnh mẽ và thần giao cách cảm giữa mẹ và con, tạo thành tà khí đáng sợ, uy lực cực mạnh.

“Trận mẹ con gì cơ?”, Lư Tuấn Phi vội hỏi.

“Rời khỏi đây trước rồi nói”, Ngô Bình không nói nhiều, nhanh chóng kéo anh ấy xuống núi.

Lên xe rồi, Lư Tuấn Phi cảm thấy mình như quả bóng xì hơi, mất hết sức lực, bủn rủn ngã phịch xuống ghế. Sắc mặt trắng bệch, tinh thần đờ đẫn, anh ấy run rẩy hỏi, “Mình bị sao vậy?”

Ngô Bình ấn vài cái lên trán Lư Tuấn Phi, “Tà khí xâm nhập cơ thể, một lát nữa sẽ khoẻ lại thôi”.

Ngừng một lúc, anh lại nói, “Có kẻ bày trận Quỷ mẹ con ở đây. Muốn phá giải cũng không khó, đào thứ đó lên là được. Nhưng cậu phải chuẩn bị vài thứ”.

Nghe Ngô Bình nói anh có thể phá giải tà khí ở đây, Lư Tuấn Phi chấn động, “Ngô Bình, cậu có cách thật à?”

Ngô Bình gật đầu, “Phá được sát trận thì tiếp tục lắp đặt sửa chữa được rồi”.

Dứt lời, anh lấy điện thoại ra và viết một loạt vật liệu như bột sừng tê giác, nước tiểu chó mực, máu mồng gà của gà trống ba năm tuổi, thỏi mực, lông mi của trâu đực, vân vân, rồi gửi email cho Lư Tuấn Phi.

Lư Tuấn Phi có linh cảm Ngô Bình thật sự có cách phá giải. Anh ấy phấn khích đến mức toàn thân run lên, “Được, mình sẽ đi chuẩn bị ngay”.

“Không vội. Cậu đưa mình đến nhà ga đi, hôm nay mình phải về nhà. Trưa mai, cậu lại đến nhà ga đón mình”.

Lư Tuấn Phi gật đầu lia lịa, khởi động ô tô đưa Ngô Bình đến nhà ga.

Vào lúc Ngô Bình đến nhà ga, người của Đường Tử Di đang ở biệt thự Vân Đỉnh. Biệt thự Vân Đỉnh rộng mấy nghìn mẫu, địa hình núi bằng phẳng, xây nhà nối liền nhau, là nơi ở của nhà họ Đường.

Ở một tòa nhà nhỏ trong biệt thự, Đường Tử Di đang nhìn chằm chằm một người đàn ông trung niên. Người đàn ông này đã ngoài bốn mươi, trông rất phong độ, có thể nhìn ra thời còn trẻ là một người điển trai vô cùng.

Người đàn ông trung niên ấy là Đường Minh Huy, bố của Đường Tử Di. Bên cạnh ông ấy là một người phụ nữ ăn vận sang trọng và khí chất tuyệt vời, không thể đoán ra tuổi, dung mạo có ba phần giống với Đường Tử Di. Người này chính là mẹ Đường Tử Di - Diệp Ngọc Quỳnh.

Lúc này, Đường Minh Huy đang cúi đầu, không dám nhìn Đường Tử Di. Vừa rồi nhà họ Đường đã mở cuộc họp gia đình, thu hồi mọi chức vụ của Đường Minh Huy, chỉ giữ lại cho ông chức danh thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường thị.

Nếu không nhờ Đường Tử Di làm nũng trước mặt ông nội, e là Đường Minh Huy còn chẳng được chia lợi nhuận hằng năm.

“Bố à, bố muốn con phải nói bố thế nào nữa đây?”, Đường Tử Di chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Những người mà bố quen biết có quá nhiều kẻ lừa đảo, bố bớt qua lại với họ đi”.

Diệp Ngọc Quỳnh không muốn con gái tiếp tục phàn nàn về chồng mình, “Tử Di à, bố con cũng rất buồn, con đừng nói ông ấy nữa. Bây giờ nên mau chóng nghĩ cách mới phải”.

Đường Tử Di đảo mắt, “Còn cách gì nữa chứ? Bà nội Cả đã nói rồi, trừ phi con gả vào nhà họ Kim, bằng không sẽ không phục chức cho bố”.

Đúng lúc này, điện thoại của Đường Tử Di reo lên, là Ngô Bình gọi.

Cô ấy vội vàng đi qua một bên rồi bắt máy.

Bây giờ Ngô Bình đang ngồi trên tàu hoả. Anh nghiêm túc hỏi, “Cô Đường này, cô nghĩ khu biệt thự Thái Khang hiện giờ có giá trị bao nhiêu?”

Đường Tử Di ngẫm nghĩ, “Ước chừng hai mươi tỷ. Có điều ở đó nhiều tà ma lắm, không ai mua đâu. Sao anh lại nhắc đến nó?”

Anh đáp, “Nếu tôi có cách phá giải tà ma ở khu biệt thự Thái Khang, nhà họ Đường các cô có hứng thú đầu tư không?”

Ngô Bình hiểu rõ, thứ mà nhà họ Lư phải đối mặt không chỉ là sát trận kia, mà còn là sự thiếu hụt cực lớn về vốn đầu tư. Nhà họ Lư muốn trở mình thì cần có sự giúp đỡ của người như Đường Tử Di.

Đôi mắt Đường Tử Di sáng rỡ, “Anh bảo anh có cách phá giải tà ma?”

Ngô Bình đáp, “Phải! Khu biệt thự Thái Khang sắp bình yên vô sự rồi, lắp đặt trang trí một chút là bán được ngay. Nhưng nhà họ Lư đang thiếu tiền, lại thiếu sự hỗ trợ của các mối làm ăn, chỉ còn nhà họ Đường các cô có thể cung cấp thôi”.

Tròng mắt của Đường Tử Di đảo một cái. Cô ấy hỏi, “Anh có thể đại diện nhà họ Lư sao?”

“Không thể, nhưng cô có thể nói với tôi, tôi sẽ truyền đạt với họ”, Ngô Bình cười nói.

Đường Tử Di bảo, “Nếu khu biệt thự Thái Khang thật sự không gặp vấn đề nữa, nhà họ Đường chúng tôi có thể cung cấp cho họ mọi sự trợ giúp cần thiết, trong đó bao gồm hỗ trợ hai tỷ tiền mặt. Nhưng tôi có một điều kiện, nhà họ Đường muốn lấy ba mươi phần trăm quyền nắm cổ phần của khu biệt thự Thái Khang”.

Ngô Bình trả lời, “Tôi sẽ liên lạc với nhà họ Lư, lát nữa gọi lại cho cô nhé”.

Cúp máy rồi, Ngô Bình lại gọi cho Lư Tuấn Phi. Anh ấy đang trên đường về nhà. Vừa bắt máy và hay tin nhà họ Đường có thể hỗ trợ, anh ấy vui mừng khôn xiết.

“Ba mươi phần trăm quyền nắm cổ phần? Hoàn toàn có thể!”, anh ấy đáp ngay.

Tình hình hiện tại của nhà họ Lư vốn đã rất tệ, đừng nói là ba mươi phần trăm, dù là năm mươi phần trăm, anh ấy cũng sẽ nhận lời.

Ngô Bình nhắc nhở, “Tốt nhất cậu nên bàn bạc chuyện này với người nhà”.

Lư Tuấn Phi đáp, “Không cần bàn bạc đâu, Ngô Bình à, chắc chắn bố mẹ mình sẽ đồng ý”.

Anh nói, “Vậy được. Mình sẽ đưa số của Đường Tử Di cho cậu. Hai người tự thương lượng cụ thể với nhau nhé”.

“Cảm ơn người anh em!”, Lư Tuấn Phi nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc.

Ngô Bình bèn bảo, “Đừng cảm ơn mình khơi khơi thế chứ, ngày mai gặp hẵng nói nhé”.

Rồi anh chuyển lời cho Đường Tử Di, bảo cô ấy và Lư Tuấn Phi liên lạc với nhau để bàn sâu hơn về việc hợp tác sau này.

Sau khi nhận được hồi âm, Đường Tử Di không liên lạc ngay với Lư Tuấn Phi, mà nói với Đường Minh Huy, “Bố chuẩn bị hai tỷ cho con nhé”.

Đường Minh Huy suýt nhảy dựng lên, “Con gái cưng à, bố làm gì có hai tỷ”.

Đường Tử Di nói, “Bố vẫn là thành viên hội đồng quản trị, có quyền điều động vốn trong vòng ba tỷ”.

Đường Minh Huy chớp mắt. Không ai hiểu con gái bằng bố. Ông cảm nhận được Đường Tử Di lại “đánh hơi” được cơ hội mua bán nào đó, bèn hỏi, “Tử Di à, làm ăn gì đấy con?”

Đường Tử Di mỉm cười, “Nhà họ Lư mời được một chuyên gia. Tà ma ở khu biệt thự Thái Khang sắp được diệt trừ rồi. Con chuẩn bị đầu tư hai tỷ vào khu biệt thự Thái Khang. Cao lắm là một năm, hai tỷ này sẽ biến thành sáu tỷ, thậm chí nhiều hơn”.

Đường Minh Huy nghiến răng, “Được! Con đi xác nhận tình trạng đi, chuyện tiền vốn để bố nghĩ cách!”

Nửa giờ sau, Ngô Bình về đến nhà. Lúc này đã hơn năm giờ chiếu. Anh về nhà vì bệnh tình của Trương Lệ cần anh trị liệu mỗi ngày.
Chương 12: Quân tử báo thù

Khi anh về đến nhà thì Trương Lệ đang nấu cơm rồi. Bà toàn làm món Ngô Bình thích ăn, còn hấp cua nữa.

Một lát sau, Ngô Mi cũng tan học về nhà. Cô bé vừa về đến đã hớn hở hỏi anh, “Anh đoán xem em được bao nhiêu điểm trong kỳ thi thử môn Toán lần này?”

Ngô Bình chớp mắt, “Một trăm bốn mươi điểm?”

Môn Toán cấp ba rất khó, một trăm ba mươi điểm là số điểm rất cao rồi. Một trăm bốn mươi điểm đã là thành tích thuộc hàng “thánh học”.

Ngô Mi cười hì hì, “Một trăm bốn mươi đã là gì, lần này em thi được một trăm bốn mươi sáu điểm đó!”

Ngô Bình kinh ngạc, “Một trăm bốn mươi sáu điểm? Cao vậy sao!”

Ngô Mi gật đầu, “Đến em còn giật mình. Cả trường chỉ có mỗi em giải được câu cuối thôi đấy”.

Anh bật ngón cái, “Tiểu Mi nhà mình giỏi mà!”. Tất nhiên là anh rất vui khi biết thành tích của Ngô Mi, liến thoắng ngợi khen.

Khi trời xẩm tối, bỗng có tiếng gõ cửa. Ngô Bình ra mở cửa, thấy mấy người trung niên đang đứng trước nhà. Anh quen hết mấy người này, đấy là anh em của Mãn Đại Võ. Họ đến đây làm gì thế nhỉ?

Người dẫn đầu là anh cả của Mãn Đại Võ, tên là Mãn Đại Thương. Gương mặt ông ta đen sì, toàn thân đầy mùi thuốc lá, hết nhìn trái lại nhìn phải rồi cười hỏi, “Mẹ cậu đâu, Ngô Bình?”

Ngô Bình không tỏ rõ thái độ, nhưng cũng không để họ vào nhà, “Mẹ tôi đang bận. Có chuyện gì cứ nói với tôi”.

Mãn Đại Thương húng hắng, đoạn nói, “Hiện giờ Đại Võ và Tòng Hổ vẫn đang nằm viện, trị kiểu gì cũng không khỏi. Tôi nghe nói là cây hoè nhà cậu hiển linh. Cậu có thể cầu xin hoè tiên, bảo nó tha cho Đại Võ và Tòng Hổ được không?”

Ngô Bình thầm buồn cười, nhưng vẫn giả vờ suy nghĩ một lúc rồi mới đáp, “Bố con Mãn Đại Võ lúc thì đào cây, lúc lại dỡ tường. Ông nghĩ hoè tiên có thể không nổi giận sao?”

Mãn Đại Thương vội lên tiếng, “Phải phải, cậu yên tâm, về sau chuyện này chắc chắn sẽ không tái diễn nữa. Tôi sẽ bảo Đại Võ xử lý thủ tục bất động sản cho nhà cậu, hợp pháp và đúng quy định”.

Ngô Bình đáp, “Thế thì tôi sẽ thử, để xem hoè tiên có nể mặt tôi không. Chờ tin tức nhé, tôi sẽ thông báo với các ông”.

“Được được. Vất vả cho cậu rồi”, mấy người họ vô cùng khách sáo, liên tục tỏ ý cảm ơn.

Sau khi mấy anh em nhà họ Mãn ra về, Ngô Bình đóng cửa rồi vào nhà ăn cơm.

Sau bữa tối, anh tiếp tục trị liệu cho Trương Lệ, đến tận khi bà ngủ. Rồi anh lại dùng chân khí để đả thông kinh lạc cho Ngô Mi.

Chuyện khai thông kinh mạch bằng chân khí này, người khác dù biết làm cũng sẽ không dám làm/ Vì nếu không khéo sẽ gây ra hậu quả không hoá điên thì hoá dại.

Song, một khi kinh mạch của não được khai thông thì hiệu quả vô cùng rõ rệt, thời gian càng lâu, sức mạnh trí não của Ngô Mi sẽ càng phát triển tốt hơn.

Chờ đến lúc Ngô Mi cũng thiếp đi thì đã là mười giờ rưỡi tối. Anh bèn lái xe đạp đến bệnh viện huyện.

Bệnh viện huyện là bệnh viện tốt nhất của huyện Minh Dương, có hơn một nghìn giường bệnh, là bệnh viện thuộc top ba, với trang thiết bị y tế rất tiên tiến.

Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã đến dãy phòng bệnh, hỏi y tá xem Mãn Đại Võ và Mãn Tòng Hổ đang nằm ở đâu.

Đến trước phòng bệnh, anh đẩy cửa ra, nhìn thấy bố con Mãn Đại Võ và Mãn Tòng Hổ đang nằm trên hai chiếc giường bên trong. Sắc mặt xám xịt, cơ thể chốc chốc lại run lên, vẻ mặt vô cùng khổ sở.

Đặc biệt là Mãn Đại Võ, chỉ cần chạm nhẹ một cái, ông ta đã thấy toàn thân đau đớn, còn hét lên rất thảm thương.

Người chăm sóc họ là vợ của Mãn Đại Võ, một người phụ nữ đã ngoài năm mươi, đôi mắt đỏ hoe, xem ra đã vất vả thao thức nhiều đêm liền.

Thấy Ngô Bình xuất hiện, vợ Mãn Đại Võ vội đứng dậy, “Ngô Bình, sao cậu đến đây thế?”

Ngô Bình đáp, “Tôi đến thăm họ”.

Vợ Mãn Đại Võ bắt đầu lau nước mắt, “Cậu xem, hai bố con đáng chết này, sao cứ phải dỡ tường nhà cậu, đào bới cây nhà cậu cơ chứ. Giờ thì hay rồi, mạo phạm hoè tiên, phải chịu tội”.

Ngô Bình nói, “Chiều nay đám người Mãn Đại Thương có đến tìm tôi, nhờ tôi van xin hoè tiên, tôi đã làm theo lời họ”.

Vợ Mãn Đại Võ sững sờ, “Ngô Bình à, vậy hoè tiên nói thế nào?”

Ngô Bình vờ kinh ngạc, “Tối nay tôi chợp mắt một lát, hoè tiên đã báo mộng cho tôi. Nó nói Mãn Đại Võ đã làm nhiều chuyện xấu, vốn dĩ phải chịu phạt nặng. Nhưng nể tình tôi đã lên tiếng cầu xin, hoè tiên quyết định tha thứ”.

“Thật ư?”, vợ Mãn Đại Võ cả mừng, “Hoè tiên sẽ không trách phạt ông ấy nữa sao?”

Vẻ mặt Ngô Bình rất nghiêm túc, “Có điều hoè tiên nói rằng, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Sau khi tỉnh lại, họ phải quỳ trước cây hoè trong một ngày một đêm, mỗi phút dập đầu một lần”.

Vợ Mãn Đại Võ rối rít nói, “Được được, chỉ cần họ không sao, bảo họ quỳ hai ngày cũng được!”

Ngô Bình gật đầu, đoạn giả vờ đến trước giường thăm người bệnh, âm thầm rút kim châm ra. Kim châm vừa được rút ra, hai người họ đã yên tĩnh hơn rất nhiều.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, vợ Mãn Đại Võ còn tưởng là cây hoè hiển linh, vội vàng chắp tay khấn vái rồi niệm liên tục.

Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã rời đi. Trong tình huống bình thường, bố con Mãn Đại Võ hẳn sẽ hồi phục vào ngày mai. Có điều lửa giận của anh vẫn chưa tan, phải bắt họ quỳ một ngày một đêm trước cây hoè.

Ra khỏi phòng bệnh, Ngô Bình lại đến bàn trực của y tá để hỏi vị trí giường bệnh của Tống Thế Kim.

Nhà của Tống Thế Kim rất giàu có. Gã nằm ở phòng ICU, chi phí mỗi ngày chừng mười, hai mươi nghìn tệ. Ngô Bình đến gần phòng bệnh, nhìn xuyên qua cánh cửa lớn, quả nhiên trông thấy Tống Thế Kim đang nằm thoi thóp trong phòng.

Có một nhóm người đang túc trực trước cửa phòng bệnh. Một đôi vợ chồng trung tuổi đã đỏ hoe đôi mắt, bên cạnh là một bà lão với nét mặt nghiêm nghị, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh.

Sự xuất hiện của Ngô Bình đã thu hút sự chú ý của đám người ấy. Người đàn ông trung niên kia nhìn anh, sau đó đứng dậy hỏi, “Cậu là Ngô Bình?”

Đương nhiên ông ta biết Ngô Bình. Năm xưa cậu con trai Tống Thế Kim đã lái xe tông chết Ngô Chấn Đông - bố của Ngô Bình. Khi đó Ngô Bình điều tra chân tướng vụ việc, chính ông ta đã sai người đến đánh đập anh, cuối cùng dẫn đến chuyện Ngô Bình vô ý gây thương tích, phải ngồi tù hai năm.

Ngô Bình cũng nhận ra người đàn ông trung niên này. Ông ta là Tống Hồng Bân, bố của Tống Thế Kim, trưởng họ đời thứ hai của nhà họ Tống. Nhà họ Tống có thế lực rất lớn ở huyện Minh Dương, người nhà họ Tống mà tổ chức tiệc mừng thọ thì cả chủ tịch huyện cũng đích thân đến chúc mừng.

“Phải”, vẻ mặt của Ngô Bình rất điềm tĩnh.

Tống Hồng Bân tiến thêm vài bước, vài vệ sĩ cường tráng cũng theo sau ông ta.

Ông ta đưa mắt quan sát Ngô Bình một lượt, “Không ngờ cậu ra tù rồi! Tôi nhớ cậu bị tuyên án bảy năm mới phải”.

Ngô Bình hờ hững đáp, “Biểu hiện tốt, lập được công lao nên tôi được giảm án”.

“Cậu đến đây làm gì?”, Tống Hồng Bân cau mày, sao Ngô Bình lại biết chuyện con trai ông ta gặp chuyện?

Ngô Bình cười nói, “Tôi nghe nói Tống Thế Kim sắp chết nên đến đây tiễn gã đoạn đường cuối cùng”.

“Cậu…”, Tống Hồng Bân giận đến mức gương mặt đỏ phừng, “Cậu ăn nói vớ vẩn, Thế Kim vẫn rất ổn!”

“Thế à? Chẳng lẽ người nằm trong ICU không phải là Tống Thế Kim sao?”, Ngô Bình cười cười, “Thứ khốn kiếp, tông chết bố tôi mà còn nhởn nhơ ở ngoài được. Có điều quả báo đã đến, gã cũng có ngày hôm nay! Tôi phải tạ ơn ông trời!”

“Ranh con, đừng đứng đây ngông cuồng!”, Tống Hồng Bân giận tím tái người, ra hiệu cho vệ sĩ hành động.

Hai vệ sĩ bèn lao về phía Ngô Bình, định khống chế anh. Nhưng Ngô Bình lùi về sau rất nhanh để tránh xung đột với họ, chỉ lạnh lùng nói, “Tống Hồng Bân, ông chẳng là cái thá gì. Tôi nguyền rủa ông mãi mãi gặp ác mộng, sống không bằng chết!”

Dứt lời, anh xoay người đi mất. Tống Hồng Bân điên tiết đạp văng thùng rác gần đó, hét lên với vệ sĩ, “Đuổi theo cho tôi, tẩn cho nó một trận!”

Nhưng khi hai vệ sĩ xông ra ngoài thì Ngô Bình đã biến mất. Thật ra anh chưa đi xa, vẫn đang đứng trên mái nhà, tầm mắt xuyên qua mặt đất, nhìn chằm chằm vào Tống Hồng Bân.

“Nếu không phải ông dạy dỗ ra thằng con rác rưởi như Tống Thế Kim, bố tôi sẽ không phải chết! Tống Hồng Bân, chuẩn bị gánh chịu nỗi đau vô tận đi!”

Rồi anh ngồi xuống, bắt đầu thực hiện một loại chú thuật cổ xưa, chú yểm tà. Loại chú này sẽ khiến người ta bị ác mộng ám ảnh, không phân biệt được thực và mơ, dẫn đến tình trạng sống không bằng chết!

Một loạt âm tiết quái dị phát ra từ miệng anh. Người bình thường không thể nghe được âm tiết này, nhưng lại có sức xuyên thấu rất mạnh mẽ. Nó xuyên qua sàn nhà và tác động toàn bộ lên người Tống Hồng Bân.

Tống Hồng Bân đang cáu giận thì bỗng thấy cả người lạnh toát, vô thức rùng mình.
Chương 13: Tôi sẽ bịt mắt, cô cởi quần áo đi

Vài phút sau, Ngô Bình đứng dậy rời đi. Đây là lần đầu tiên anh thực hiện chú thuật này, không biết hiệu quả sẽ ra sao. Nếu hiệu quả không tốt, mấy hôm nữa anh sẽ làm lần nữa!

Anh về nhà nghỉ ngơi một lát, đến đúng một giờ sáng lại đến công viên Thanh Sơn để luyện Ngũ long thánh quyền.

Ngô Bình đang luyện Ngũ long thánh quyền đến hai con rồng nhỏ hai cánh tay. Bước đột phá sắp đến, nên thời gian này anh phải chăm chỉ tập luyện.

Đến vị trí tập quyền lần trước, anh bắt đầu vươn tay vươn chân khởi động. Đợi máu huyết khai thông, anh bắt đầu luyện tập Ngũ long thánh quyền.

Luyện được hơn một giờ, anh bỗng cảm thấy con rồng lớn ở xương sống nối liền vào cánh tay phải. Anh thầm mừng rỡ, lập tức luyện hăng say hơn.

Chẳng bao lâu sau, cánh tay của anh đã dần trở nên linh hoat hơn, từ cánh tay đến vai đã nối liền với con rồng lớn. Anh biết rồng nhỏ của cánh tay phải đã luyện thành rồi. Lúc này, anh lại thi triển quyền pháp, cảm giác hai cánh tay mình tựa giao long ra biển, lực sát thương cũng tăng gấp mấy lần trước đây!

Bất giác đã đến bốn giờ sáng. Anh còn muốn tập thêm một lúc thì bỗng nghe tiếng người lên núi, thế là dừng lại.

Một lát sau, một ông lão và một cô gái đã rảo bước lên núi, chính là hai người anh đã gặp sáng hôm qua.

Ngô Bình hơi nhíu mày, người ngoài xuất hiện thì anh không thể tập quyền tiếp nữa, bèn chuẩn bị rời đi trước.

Nào ngờ ông lão kia lại bước thẳng về phía anh, lịch sự chào, “Tôi là Chu Viễn Sơn, xin chào cậu! Hôm qua chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đã khinh thường cậu, mong cậu thứ lỗi”.

Ngô Bình nhìn ông lão ấy, biết đối phương hẳn đã nhìn ra tu hành của mình.

Truyền thừa của anh bắt nguồn từ một nền văn minh tiên tiến hơn trong thời tiền sử, không nhiều người tu hành hiện nay biết rõ về nó. Nhưng anh cảm thấy tu vi của ông lão này khá thấp, trong cơ thể không có chân khí, chỉ có một loại năng lượng mơ hồ, ấy là kình lực.

“Không sao, chúng ta không quen biết, khó có thể nói là khinh thường”, anh đáp.

Ông lão bèn kéo cô gái kia đến và nói, “Đây là cháu gái tôi, Thanh Nghiên. Hôm qua cậu nói rằng con bé có nguy cơ chết trẻ, tôi xin cậu hãy cứu mạng con bé!”

Ngô Bình nhìn nhìn cô gái nọ, đoạn bảo, “Chỉ cần xoa bóp và tập luyện theo phương pháp mới, sẽ có thể hồi phục trong khoảng một tháng”.

Ông lão cả mừng, “Xin cậu hãy nhân từ, ra tay cứu giúp con bé!”

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi, “Hai người sống ở gần đây chứ?”

Chu Viễn Sơn vội đáp, “Không xa, xe đỗ ngay dưới chân núi”.

Anh gật đầu, “Vậy đưa tôi đến nhà hai người đi, ở đây không tiện”.

Ông lão vội vàng đồng ý, làm người dẫn đường, rồi cả ba cùng nhau xuống núi.

Quả nhiên có một chiếc ô tô đỗ trong công viên. Đó là một chiếc xe sang trọng đáng giá hơn triệu bạc, có cả tài xế. Ông lão ngồi ở ghế phó lại, Ngô Bình và cô gái tên Chu Thanh Nghiên ngồi ghế sau.

“Tôi vẫn chưa hỏi quý tính đại danh của cậu”, Chu Viễn Sơn nói.

“Tôi là Ngô Bình”, Ngô Bình đáp, đoạn nhìn sang Chu Thanh Nghiên, thấy khí chất của đối phương khá lạnh lùng, là mẫu người đẹp khác hẳn Đường Tử Di.

Chu Thanh Nghiên đang căng thẳng lắm. Cô nàng biết cao thủ ở cảnh giới Khí rất khủng khiếp, chỉ cần một chiêu thôi cũng có thể lấy mạng cao thủ như ông nội! Ngồi cạnh người như vậy, có cảm giác như học sinh tiểu học ngồi cạnh thầy giáo nghiêm khắc vậy, thấp thỏm khôn nguôi.

“Anh Ngô à, nghe nói anh là cao thủ cảnh giới Khí, chỉ cần phóng lá hái hoa cũng có thể làm người khác bị thương, là thật sao ạ?”, Chu Thanh Nghiên phá vỡ sự im lặng, hỏi vấn đề mà mình tò mò đã lâu.

Ngô Bình nghĩ ngợi, “Làm được, nhưng khá khó. Mục đích chính của tu sĩ luyện cảnh giới Khí là đả thông kinh lạc toàn thân, không ai chuyên về luyện tập những thứ mà cô nói. Có thể dùng phi tiêu, sao phải dùng đến lá chứ?”

Chu Thanh Nghiên đỏ mặt, biết câu hỏi của mình thật không chuyên nghiệp.

Chu Viễn Sơn vội lên tiếng, “Cậu Ngô à, tôi đã luyện võ từ năm mười ba tuổi, khổ luyện cả đời nhưng hiện vẫn ở cảnh giới Lực, không thể đột phá đến cảnh giới Khí. Xin hỏi nguyên nhân nằm ở đâu?”

Trước đó Ngô Bình đã quan sát Chu Viễn Sơn, anh bảo, “Tu luyện cảnh giới Khí cần phải có thầy chỉ điểm. Nếu có người chỉ điểm, ông có thể đạt đến cảnh giới Khí bất cứ lúc nào”.

Chu Viễn Sơn mừng rỡ, “Xin hỏi cậu Ngô có thể chỉ điểm cho tôi không?”

Dứt lời, có lẽ ông lão cũng cảm thấy đường đột quá, bèn nói, “Tôi nhất định sẽ báo đáp cậu Ngô!”

Ngô Bình đáp nhẹ, “Nói sau đi”.

Anh không quen thân với Chu Viễn Sơn, người ta thường nói không được tuỳ tiện truyền đạo, tất nhiên anh sẽ không nhận lời ngay.

Xe chạy được hai mươi phút thì đỗ lại trước một biệt thự ngoại ô. Phong cảnh ở đây rất đẹp, bên ngoài trồng đầy cây cảnh, còn có nước chảy quanh biệt thự, nên lối ra vào duy nhất là cây cầu đá cổ.

Có thể nhìn ra Chu Viễn Sơn rất giàu, căn biệt thự này có giá ít nhất mấy chục triệu.

Xuống xe, Chu Viễn Sơn đích thân mở cửa cho Ngô Bình, mời anh đến phòng khách.

Lúc này vẫn chưa đến năm giờ sáng, trời còn tối, người làm vẫn chưa thức dậy. Thế nên Chu Thanh Nghiên đã đích thân pha trà cho Ngô Bình. Ngay cả ấm trà cũng là ấm tử sa thượng hạng.

Ngô Bình uống mấy tách trà xong, bỗng nói với Chu Viễn Sơn, “Ông lánh đi một lát đi”.

Chu Viễn Sơn không dám hỏi nhiều, lập tức rời khỏi phòng khách.

Vậy là phòng khách chỉ còn Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên. Cô ấy vô cùng căng thẳng.

Ngô Bình ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống, đoạn nói, “Tôi sẽ khai thông kinh mạch phổi cho cô. Cô cần cởi quần áo ra, không được mặc gì cả”.

Chu Thanh Nghiên vô thức che mặt, gương mặt thanh tú lộ vẻ hoảng sợ.

Ngô Bình khẽ cười, “Yên tâm, tôi sẽ che mắt mình bằng vải đen. Bảo cô cởi quần áo chỉ vì muốn tiện cho việc dùng châm thôi. Sự ngăn cách của vải quần áo sẽ khiến độ chính xác của châm giảm đáng kể”.

Nghe anh bảo sẽ bịt mắt, Chu Thanh Nghiên thở phào, “Vậy thì được”.

Cô ấy tìm một miếng vải đen, gấp lại thật dày và đích thân bịt mắt cho Ngô Bình.

Ngô Bình nói thầm, cô cứ bịt chặt vào, tôi có đôi mắt nhìn thấu, bịt hay không cũng chẳng khác biệt gì.

Bịt vải xong, Chu Thanh Nghiên mới bắt đầu cởi quần áo ra, đầu tiên sơ mi trắng, sau đó là áo ngực.

Ngô Bình đã mở năng lực nhìn thấu vạn vật từ lâu. Xuyên qua mảnh vải đen, anh thấy Chu Thanh Nghiên đã trút bỏ quần áo, vóc dáng rất đẹp, làn da trắng ngần. Anh nhìn mà thấy máu sục sôi.

Anh cố tỏ ra bình tĩnh lấy bộ châm ra, tay phải lấy một cây ngân châm, tay trái vươn về phía trước, vờ nói, “Tôi phải xác định vị trí trước, khó tránh khỏi việc mạo phạm, xin thứ lỗi”.

Chu Thanh Nghiên đỏ bừng mặt, vì hồi hộp nên hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng lên xuống. Cảnh tượng dữ dội ấy đập vào mắt khiến Ngô Bình có phản ứng.

“Thôi được”, Chu Thanh Nghiên run rẩy nói. Cô ấy cảm thấy nếu Ngô Bình đã không nhìn thấy, vậy sờ soạng vài cái cũng không sao.

Bàn tay của Ngô Bình vươn ra, đã ấn nhầm chỗ.

Cơ thể mảnh mai run lên, Chu Thanh Nghiên khẽ hừ giọng.

Ngô Bình không dám giở trò gì, bàn tay lập tức dịch ra chính giữa, sau đó dời xuống, ấn vào nơi gần đại tràng, lập tức đâm kim châm vào vị trí giữa dạ dày.

Anh lập tức lấy bộ kim châm thứ hai, lần lượt đâm theo đường đi của kinh thủ thái âm phế

Một lúc sau, anh chạm đến bờ vai gầy của Chu Thanh Nghiên, xương quai xanh vô cùng xinh đẹp. Anh không kìm được bèn sờ thêm vài lần, đầu ngón tay chạm lên làn da mịn màng, mềm mại âm ấm, cảm giác rất tuyệt.

Bàn tay anh lại dời xuống bắp tay trái. Da dẻ của Chu Thanh Nghiên rất trơn mịn, cơ bắp cánh tay đẹp và săn chắc, một tay cũng đủ ôm hết.

không thể sờ quá lâu, anh lại nghiêm túc lấy châm ra, lần lượt đâm vào huyệt Trung phủ, Vân môn, Thiên phủ, vân vân, cho đến huyệt Thiếu thương.

Sau khi anh châm cứu xong, Chu Thanh Nghiên đột nhiên ho sù sụ. Ho được hồi lâu, cô ấy mới ngạc nhiên hỏi anh, “Anh à, sao tôi lại ho thế?”
Chương 14: Cuộc họp phụ huynh

Ngô Bình đã rụt tay lại, vừa ngưỡng mộ cơ thể nuột nà của Chu Thanh Nghiên vừa nói: "Cô luyện nội công đã làm bị thương đến mạch Thủ Thái Âm ở phổi. Hiện giờ tôi đang giúp cô đả thông kinh mạch, đương nhiên sẽ xảy ra một số phản ứng phụ ban đầu. Không cần quá lo lắng, ho vài cái là không sao rồi".

Chu Thanh Nghiên nghe vậy mới yên tâm: "Cảm ơn anh, y thuật của anh đúng là thần kỳ. Trước đây tôi luôn cảm thấy phổi của mình có vấn đề, hô hấp khó khăn nhưng giờ dễ chịu hơn nhiều rồi".

Ngô Bình gật đầu, có vẻ anh đang khát nước nên đưa tay quờ quạng tìm chén trà. Chu Thanh Nghiên vội vã cầm chén trà đưa vào tay anh nói: "Mời anh dùng trà".

Lúc này, Chu Viễn Sơn đứng ở phía xa âm thầm quan sát thấy Ngô Bình bịt mắt châm cứu thì trong lòng không khỏi thán phục nhân phẩm của anh. Ông ấy đâu biết rằng Ngô Bình dù có bịt mắt thì cũng nhìn rõ mồn một cháu gái ông ấy. Nếu biết được thì không biết Chu Viễn Sơn có tức đến hộc máu không.

Uống trà xong, Ngô Bình bắt đầu hỏi phương pháp luyện công của Chu Thanh Nghiên. Nghe xong, anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Phương pháp luyện công trước đây của cô có vấn đề, luyện công cần phải có âm dương tương hỗ, nếu không sẽ hại đến thân thể".

Nói rồi, anh sửa lại phương pháp luyện công cho Chu Thanh Nghiên, bảo cô sau này làm theo.

Chu Thanh Nghiên cũng có thể coi là có chút kinh nghiệm tu luyện. Sau khi nghe Ngô Bình nói xong thì hai mắt sáng lên, thốt lên: "Anh thật lợi hại, cách này cũng có thể nghĩ ra! Mặc dù tôi chưa luyện thử nhưng có vẻ mạnh hơn cách tu luyện cũ của tôi rất nhiều".

Ngô Bình đặt chén trà xuống đáp: "Được rồi, giờ tôi sẽ châm cứu cánh tay phải của cô..."

Cứ như vậy, Ngô Bình lại sờ soạng Chu Thanh Nghiên thêm một lượt nữa. Chu Thanh Nghiên giờ không còn lo lắng, vô cùng phối hợp với Ngô Bình.

Sau khi châm cứu đả thông xong mạch Thủ Thái Âm ở phổi, Ngô Bình nói: "Được rồi, mặc quần áo vào đi".

Chu Thanh Nghiên vội vã mặc quần áo, đợi sau khi chỉnh đốn trang phục xong mới nói: "Tôi mặc quần áo xong rồi".

Ngô Bình bỏ băng bịt mắt ra, nói: "Cứ luyện công theo cách mà tôi bảo thì sẽ không còn vấn đề gì nữa".

Lúc này, Chu Viễn Sơn cũng bước vào, cười nói: "Cậu Ngô, cậu đã cứu Tiểu Nghiên một mạng, là ân nhân của nhà họ Chu chúng tôi, xin hãy nhận của tôi một lạy!"

Ngô Bình dìu Chu Viễn Sơn đứng dậy, nói: "Không cần khách sáo, tôi chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi".

Chu Viễn Sơn đáp: "Cậu Ngô, có thể cho tôi phương thức liên lạc của cậu được không? Nhà họ Chu chúng tôi ở Vân Kinh, sau này cậu đi Vân Kinh thì nhất định phải nói với tôi một tiếng, tôi chắc chắn sẽ đón tiếp nhiệt tình".

Thực ra Chu Viễn Sơn còn đang hy vọng Ngô Bình sẽ giúp ông ấy đột phá cảnh giới tu luyện hiện tại.

Ngô Bình hiểu ý của ông ấy, anh nghĩ một lát rồi sau cùng cũng để lại số điện thoại.

Chu Viễn Sơn lấy ra một tờ chi phiếu, trịnh trọng nói: "Cậu vất vả rồi, đây là một chút thành ý của tôi".

Ngô Bình liếc nhìn, là một tờ chi phiếu năm trăm nghìn tệ. Anh thoáng do dự, sau đó cũng nhận lấy tờ chi phiếu. Hiện giờ anh vẫn đang khá thiếu tiền, số tiền này không thể không nhận.

Ban đầu Chu Viễn Sơn vốn định cho xe đi tiễn anh, nhưng Ngô Bình đã từ chối. Anh xua xua tay, đi bộ qua cây cầu đá. Sau đó bóng anh thoáng lắc lư rồi biến mất.

Chu Viễn Sơn quay lại phòng khách, lập tức hỏi: "Tiểu Nghiên, giờ cháu cảm thấy thế nào?"

Chu Thanh Nghiên đáp: "Ông nội, y thuật của anh ấy quả thực rất lợi hại, cháu cảm thấy vô cùng thoải mái, đỡ hơn lúc trước rất nhiều. Hơn nữa, anh ấy còn dạy cháu phương pháp tu luyện vô cùng thần kỳ".

Chu Viễn Sơn thở phào nhẹ nhõm: "Ông cảm thấy cậu ấy là một bậc kỳ tài, chúng ta nhất định phải tìm cách kết giao! Thanh Nghiên, nếu rảnh rỗi cháu hãy thường xuyên liên lạc với cậu ấy. Hai đứa đều còn trẻ, sẽ có tiếng nói chung".

Chu Thanh Nghiên đỏ mặt đáp: "Ông nội, cháu có bạn trai rồi".

Chu Viễn Sơn khẽ thở dài: "Bệnh của chú cháu có chữa khỏi được hay không có lẽ phải nhờ cả vào cậu trai trẻ này".

Vừa nghe tới chú mình, vẻ mặt Chu Thanh Nghiên không khỏi buồn bã đáp: "Ông nội yên tâm, cho dù phải quỳ xuống cầu xin anh ấy thì cháu cũng sẽ nhờ bằng được anh ấy chữa bệnh cho chú".

Ngô Bình trở về nhà, lúc đó đã hơn sáu giờ. Anh tiện đường mua đồ ăn sáng, sau đó chừng bảy giờ anh gọi Trương Lệ và Ngô Mi dậy ăn sáng.

Đang ăn thì bên ngoài có động tĩnh. Ngô Bình nhìn ra ngoài thì thấy hai bố con Mãn Đại Võ và Mãn Tòng Hổ đang quỳ trước cây hòe. Hơn nữa, cứ một phút là họ lại dập đầu một lần, miệng lẩm nhẩm gì đó.

Cảnh tượng khó hiểu này đương nhiên đã thu hút không ít người tò mò tới vây quanh xem. Ai nấy thi nhau bàn tán rôm rả.

Hai bố con họ Mãn mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng, họ dập đầu về hướng nhà Ngô Bình. Người nào không biết còn tưởng bọn họ đang dập đầu đền tội với nhà họ Ngô.

"Nghe nói gì chưa? Vị tiên trên cây hòe của nhà họ Ngô thực sự linh lắm, trị cho hai bố con họ Mãn một trận nên thân, khiến họ ngoan ngoãn chạy tới thỉnh tội".

"Trưởng thôn bắt nạt người quá đáng, đến thần tiên cũng không vừa mắt".

"Sau này chúng ta phải thường xuyên thắp hương cho vị tiên này, xin thần phù hộ cho".

"Đúng đúng, ngày mai tới thắp hương luôn".

Ngô Bình liếc mắt nhìn, cười lạnh rồi tiếp tục ăn cơm. Nếu hai bố con họ Mãn này có thể ngoan ngoãn quỳ ở đó một ngày thì anh sẽ không truy cứu nữa. Nhưng nếu hai bố con này dám giở trò thì anh sẽ trị cho đến nơi đến chốn.

Ăn cơm xong, Ngô Bình lại lấy xe đưa Ngô Mi đi học.

Trường trung học phổ thông số một là ngôi trường cấp ba tốt nhất huyện Minh Dương, chất lượng học sinh giỏi luôn trên tám mươi phần trăm. Nghĩ lại năm xưa, kết quả học tập của Ngô Bình không tốt nên không được vào trường trung học phổ thông số một, cuối cùng chỉ đành theo học trường trung học phổ thông số hai.

Khi tới cổng trường, Ngô Mi nhảy xuống khỏi xe, nói: "Anh, sáng nay có buổi họp phụ huynh".

Ngô Bình hơi ngạc nhiên hỏi: "Họp phụ huynh? Vậy em bảo mẹ tới đi"

Ngô Mi bĩu môi: "Anh cũng đã đến tận đây rồi thì đi họp cho em luôn đi".

Ngô Bình nghĩ mình ở trong tù hai năm, đã không ở bên cạnh người thân. Giờ về rồi thì anh đi họp phụ huynh cho Ngô Mi một lần cũng là chuyện thường tình, cho nên anh gật đầu đồng ý.

Ngô Bình dong xe, hai anh em đi vào trong trường. Lúc này, có một chiếc BMW X6 đi lướt qua. Chiếc xe hạ tốc độ, cửa xe mở ra, một nữ sinh mặt tròn thò đầu ra hỏi Ngô Mi: "Ngô Mi, cậu đi xe đạp đi học sao?"

Ngô Mi nhìn nữ sinh kia đáp: "Đúng vậy Vương Tường, đây là anh trai tôi".

Nữ sinh kia đánh giá Ngô Bình một lượt, trong ánh mắt thoáng hiện sự khinh bỉ, nói: "Tôi đi trước đây".

Chiếc xe lại tăng tốc, Ngô Mi nói: "Anh, hồi trước cậu ta có thành tích đứng đầu cả lớp em. Có điều, lần sau thi thử em chắc chắn sẽ giành lấy vị trí đó".

Ngô Bình cười đáp: "Được, Tiểu Mi giỏi nhất".

"Em nghe nói trường em mỗi năm có ba suất tuyển thẳng vào đại học Hoa Thanh. Bác của cậu ta là huyện trưởng, bố cũng là thương nhân nhiều tiền, thầy giáo chắc chắn sẽ để một suất cho cậu ta", Ngô Mi có vẻ hơi thất vọng, cúi mặt xuống.

Ngô Bình cười đáp: "Đó là chuyện của bạn đó, không liên quan đến chúng ta, có phải không? Em học giỏi như vậy, chắc chắn có thể vào đại học Hoa Thanh bằng thực lực của mình".

Ngô Mi gật đầu thật mạnh: "Anh, em chắc chắn sẽ nỗ lực hết sức!"

Hai người đi tới phòng họp phụ huynh, lúc này đã có không ít học sinh và phụ huynh tới, bao gồm cả nữ sinh vừa nói chuyện với Ngô Mi ban nãy.

Ngô Bình ngồi hàng cuối cùng, anh nói với Ngô Mi: "Tiểu Mi, sau này có cuộc thi vật lý, toán học nào em đều đăng ký tham gia hết nhé. Chỉ cần em giành được giải nhất toàn tỉnh thì có thể tham gia dự tuyển vào trường đại học Hoa Thanh".

Ngô Mi sững lại hỏi: "Những cuộc thi đó đều rất khó, liệu em có làm được không?"

Ngồi bên cạnh là một phụ huynh đeo kính đen, chắc ngoài bốn mươi tuổi. Người đó nhìn sang Ngô Bình, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ chế nhạo nói: "Nghe tôi khuyên chân thành một câu, những cuộc thi đó không phải ai cũng tham gia được đâu. Nếu IQ không đủ thì có đăng ký cũng chỉ mất thời gian".

Sau đó người này lại đổi giọng kiêu ngạo nói: "Như con trai tôi thì lại khác, toán và lý của nó rất giỏi, không tham gia những kỳ thi đó thì đúng là lãng phí nhân tài. Cho nên, tôi đã đăng ký cho nó tham gia hai kỳ thi của tỉnh sắp diễn ra".

Ngô Bình tức đến quặn cả ruột, cái gì gọi là IQ không đủ? Anh lập tức phản bác: "Nói phải, thông minh như em gái tôi thì chắc chắn phải lấy được giải nhất toàn quốc. Không tham gia thì đúng là lãng phí nhân tài".

Đối phương không khỏi bật cười mỉa mai: "Giải nhất toàn quốc? Hài hước thật đấy!"

Ngô Bình đáp: "Sao lại gọi là đùa được, tôi đang rất nghiêm túc. Đúng rồi, kỳ thi toán lần trước, con trai chị được bao nhiêu điểm?"

Người phụ nữ trung niên kia nói với vẻ đầy kiêu ngạo: "Con trai tôi học toán cực giỏi, lần trước mặc dù đề toán rất khó nhưng nó vẫn được 124 điểm, đứng thứ ba toàn trường!"

"Được lắm, được lắm!", Ngô Bình gật đầu.

Người kia lại tiếp tục ra vẻ: "Cũng không còn cách nào. Toán học cần phải có năng khiếu".

Ngô Bình cười hỏi Ngô Mi: "Tiểu Mi, em thi được bao nhiêu điểm?"

Ngô Mi biết anh mình định dằn mặt kẻ huênh hoang kia nên vô cùng hợp tác: "Anh, em được 146 điểm. Có một câu làm hơi ẩu nên mới không được điểm tuyệt đối".

Ngô Bình giận dữ: "Làm ẩu? Sao em có thể cẩu thả như vậy! Bài toán đơn giản như vậy, sao lại không được điểm tuyệt đối. Nếu không thì sao em có thể đứng nhất toàn quốc được cơ chứ? Làm sao vào được đại học Hoa Thanh?"

Ngô Mi cúi đầu đáp: "Vâng, em sai rồi ạ".

Người phụ nữ trung niên kia biểu cảm vô cùng phong phú, cơ mặt cứng ngắc, 146 điểm sao?
Chương 15: Đầu óc ông có vấn đề

Ngô Bình lại hỏi Ngô Mi: "Tiểu Mi, trước mặt là thầy giáo dạy toán của em phải không?"

Ngô Mi chỉ về phía trước, nơi có một người đàn ông trung niên cắt đầu mái bằng, mặc bộ đồ kaki cổ điển, trông rất giống những người thời xưa.

Ngô Bình bước tới, chào hỏi thầy giáo: "Chào thầy, tôi là anh trai của Ngô Mi - Ngô Bình".

Thầy giáo vội vã gật đầu: "Cậu là anh trai của Ngô Mi sao? Chào cậu, thành tích học tập của Ngô Mi trước giờ đều rất tốt, đặc biệt là kỳ thi toán lần trước, cô bé đã đạt 146 điểm, đứng đầu toàn trường".

Ngô Bình: "Đúng vậy, Ngô My từ nhỏ đã có năng khiếu học toán. Thưa thầy, liệu có thể cho nó tham gia kỳ thi toán học giành cho học sinh trung học trên toàn quốc được không?"

Thầy giáo suy nghĩ một lát rồi gật đầu đáp: "Với thành tích của Ngô Mi hiện tại thì thực sự có thể tham gia. Có điều, đối với các học sinh tham dự kỳ thi này thì nhà trường phải đặc biệt cử một giáo viên dạy toán phụ đạo trước kỳ thi. Việc này có thể tốn rất nhiều tiền".

Ngô Bình mỉm cười đáp: "Tiền không thành vấn đề".

Thầy giáo dạy toán gật đầu đáp: "Vậy được rồi, việc này tôi sẽ cố gắng giúp đỡ".

Bên cạnh thầy giáo dạy toán chính là nữ sinh tên Vương Tường kia, còn cả phụ huynh của nữ sinh đó. Phụ huynh này là một người phụ nữ trung niên ăn mặc có vẻ rất sang trọng.

"Thưa thầy, em cũng muốn tham gia", Vương Tường có vẻ đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người nên lập tức nói.

Thầy giáo dạy toán nhìn Vương Tường đáp: "Vương Tường, thực ra thành tích môn toán của em cũng rất khá, nhưng điểm thi lần trước chỉ có 121, cho nên..."

"Thầy ơi, lần đó em chưa phát huy tối đa được năng lực, lần sau chắc chắn em sẽ đứng đầu toàn trường, thầy hãy tin em", Vương Tường vô cùng tự tin nói.

Thầy dạy toán chỉ đành gật đầu đáp: "Vậy được rồi, thầy sẽ nói với thầy hiệu trưởng".

Lúc này ở cửa phòng họp có tiếng động lớn, một đám phụ huynh cùng một nam sinh lao vào trong. Trong đó có một người tầm tuổi trung niên đưa mắt dáo dác nhìn khắp căn phòng rồi gầm lên: "Ai là Ngô Mi? Cút ra đây cho tao!"

Ngô Mi vốn cầm tinh con thỏ đế, bị doạ cho sợ đến nỗi mặt trắng bệch, nép sau lưng Ngô Bình.

Vương Tường mắt sáng lên, lập tức chỉ về phía Ngô Mi, nói: "Đó chính là Ngô Mi, các người tìm Ngô Mi làm gì?"

Người đàn ông trung niên kia lập tức lao tới chửi mắng: "Mẹ kiếp! Dám ve vãn con trai tao, khiến kết quả học tập của nó xuống dốc không phanh, thứ vô liêm sỉ! Ai là phụ huynh của mày? Gọi ra đây cho tao!"

Ngô Bình tức đến quặn ruột, anh liếc nhìn nam sinh vừa đen vừa béo vừa lùn đứng sau người đàn ông trung niên kia, lạnh lùng đáp: "Nói chuyện cẩn thận chút! Con trai ông xấu thế này, lại còn ngu dốt, vậy mà lọt được vào mắt xanh của em gái tôi sao?"

Anh nói dứt lời, những người đang đứng xung quanh cười rộ lên.

Người đàn ông trung niên kia nổi trận lôi đình gầm lên: "Nói láo! Con trai tôi mà xấu à? Cấp trên của cậu là ai?"

Ngô Bình: "Thế cấp trên của anh là ai?"

Người đàn ông trung niên cười lạnh: "Tôi không phải người cậu có thể động tới đâu".

Ngô Bình đáp: "Ái chà, khẩu khí lớn quá nhỉ!"

"Thì đã sao? Là do con bé Ngô Mi kia vô liêm sỉ, dám dụ dỗ con trai tôi. Trước kia thành tích của con trai tôi tốt biết bao, vậy mà hiện giờ lại đứng số một từ dưới lên!", lại một người đàn bà trung niên nhảy ra, lớn tiếng quát.

Hai người này thi nhau lăng mạ Ngô Mi, Ngô Bình không thể nhịn được nữa, lạnh lùng cảnh cáo: "Chú ý từ ngữ của các người!"

Người đàn ông trung niên cười lạnh, chỉ vào Ngô Mi đáp: "Chủ nhiệm đâu? Loại học sinh thế này phải lập tức đuổi học cho tôi!"

Ngô Bình tức điên, tay phải đã nắm thành nắm đấm, chuẩn bị cho tên thối tha này một bài học nhớ đời.

Đúng lúc đó, một cô gái chân dài xinh đẹp bước vào. Chẳng ai khác mà chính là Chu Thanh Nghiên mà Ngô Bình mới trị bệnh cho không lâu trước đó. Đằng sau lưng cô còn có một nữ sinh, hai người họ vừa đi vừa cười nói.

Chu Thanh Nghiên lập tức nhận ra Ngô Bình, mắt sáng lên gọi: "Anh Ngô!" sau đó nhanh chân chạy tới, vô cùng vui vẻ.

Ngô Bình cũng đã nhìn thấy Chu Thanh Nghiên, anh hỏi: "Cô Chu sao cũng ở đây vậy?"

Chu Thanh Nghiên cười đáp: "Em họ tôi chuyển tới đây học, hôm nay tôi đưa nó đến".

Người đàn ông trung niên kia ban đầu vẻ mặt vô cùng hống hách nhưng sau khi nhìn thấy Chu Thanh Nghiên thì đột nhiên sững lại, sau đó giật mình một cái rồi chuyển sang vẻ mặt vô cùng thảo mai xu nịnh: "Xin hỏi, cô là cô chủ Chu phải không?"

Chu Thanh Nghiên nhìn ông ta với vẻ khó hiểu, hỏi: "Ông là?"

"À, tôi là Uông Tinh Thành, lần trước ông cụ Chu đến đây giám sát, tôi phụ trách tiếp đón ông ấy. Chúng ta đã gặp nhau một lần".

Chu Thanh Nghiên không tài nào nhớ nổi người này là ai. Nhà họ Chu là danh gia vọng tộc trong tỉnh, bố cô lại là người đứng đầu thành phố này nên cô căn bản không để ý đến những nhân vật tôm tép như thế.

Cô "ồ" một tiếng rồi không thèm quan tâm đến người đàn ông đó nữa. Chu Thanh Nghiên quay sang nói với Ngô Bình: "Anh Ngô, không ngờ lại gặp được anh ở đây, tôi rất mừng".

Uông Tinh Thành kia thấy Chu Thanh Nghiên khách sáo với Ngô Bình như vậy thì tim đập bình bịch, không biết Ngô Bình này rốt cuộc là người như thế nào?

Ngô Bình đáp: "Tôi tới họp phụ huynh, nhưng gặp phải một kẻ không biết điều, tự xưng là người có máu mặt trong huyện".

Uông Tinh Thành chân mềm nhũn ra, còn mặt thì trắng bệch.

Chu Thanh Nghiên cau mày lại, giận dữ nhìn Uông Tinh Thành: "Bố tôi dạy dỗ các người như thế nào? Không được ỷ thế hiếp người, vậy mà ông coi như gió thoảng qua tai sao?"

Uông Tinh Thành sắp khóc đến nơi rồi, ông ta vội vã nói: "Cô chủ, đều là hiểu lầm, là hiểu lầm!"

"Vậy sao? Không phải ông nói em gái tôi dụ dỗ con trai ông sao?", Ngô Bình lạnh lùng hỏi.

Uông Tinh Thành lập tức đáp: "Không có chuyện đó! Là thằng con vô dụng của tôi, nó thấy Ngô Mi xinh đẹp nên muốn theo đuổi cô bé. Nhưng Ngô Mi chỉ chuyên tâm học hành, không thèm để ý đến nó. Thằng con vô dụng của tôi rất đau lòng nên kết quả học tập tuột dốc không phanh. Tất cả đều là do thằng con tôi tự làm tự chịu, không liên quan gì đến Ngô Mi".

Người đàn ông này lật mặt còn nhanh hơn lật sách, mới vài phút trước còn hùng hùng hổ hổ, vậy mà giờ lại đột nhiên xuống nước. Nhập vai trong một nốt nhạc khiến Ngô Bình không khỏi thán phục.

Có điều, anh còn cảm thấy giận dữ hơn cả ban nãy. Hóa ra tên khốn nạn này biết rõ mọi chuyện, vậy mà vẫn cố tình sỉ nhục Ngô Mi, đúng là không dạy cho một bài học thì không được!

Ngô Bình không nhìn ông ta nữa mà quay sang Chu Thanh Nghiên: "Tôi nghe nói nếu sức khỏe không tốt thì sau này sẽ không thể thăng tiến được?"

Chu Thanh Nghiên gật đầu đáp: "Đương nhiên, nếu sức khỏe không tốt thì làm gì có tinh thần mà làm việc cơ chứ?"

Ngô Bình gật đầu, anh nói với Uông Tinh Thành: "Tôi thấy sắc mặt ông không tốt, có vẻ là đầu óc có vấn đề. Ông mau về nhà rồi đi chữa bệnh đi".

Uông Tinh Thành nghe vậy thì lập tức phủ nhận, nói mình không có vấn đề gì cả. Nhưng vừa nói dứt lời thì ông ta đột nhiên sùi bọt mép, đổ uỳnh một cái về phía sau. Đằng sau là bậc cầu thang, gáy của ông ta đập vào cạnh cầu thang, máu tươi tuôn xối xả!

Những người phía sau vô cùng hoảng hốt, đám đông nháo nhào cả lên. Người thì lao vào đỡ Uông Tinh Thành dậy, người thì gọi xe cấp cứu.

Đây đương nhiên là do Ngô Bình âm thầm ra tay, anh đã phóng ra một cây kim châm vàng. Một kim đó đã làm vỡ một mạch máu không mấy quan trọng ở não, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ để lại di chứng miệng xiêu mắt vẹo.

Nhưng đối phương ngã đập đầu vào bậc cầu thang hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của anh. Cú ngã đó rất mạnh, hộp sọ xuất hiện vết nứt, gây chấn động đến não là điều không thể tránh khỏi.

Người nhà họ Uông sợ đến nỗi đứng như trời trồng, vội vã gọi xe cứu thương. Bọn họ đến nhanh nhưng đi cũng nhanh như một cơn gió, trong phòng họp lại im lặng như lúc trước.

Chu Thanh Nghiên vô cùng thán phục, nói: "Y thuật của anh đúng là thần kỳ!"

Ngô Bình đáp: "Đó không đáng là gì".

Một lát sau giáo viên chủ nhiệm cũng xuất hiện, cuộc họp diễn ra bình thường. Mục đích cuộc họp cũng rất đơn giản, đã là học kỳ hai lớp mười một, thầy chủ nhiệm hy vọng học sinh tiếp tục cố gắng để thi cuối kỳ thật tốt, tạo nền tảng cho năm lớp mười hai.

Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, đột nhiên thầy chủ nhiệm nói: "Mời phụ huynh của em Ngô Mi nói chuyện với tôi một lát".

Ngô Bình đi theo giáo viên chủ nhiệm tới một góc trong phòng họp.

Thầy chủ nhiệm cỡ chừng ngoài ba mươi, thầy hỏi Ngô Bình: "Cậu là anh trai của Ngô Mi sao?"

Ngô Bình gật đầu đáp: "Vâng thưa thầy Dương".

Thầy chủ nhiệm họ Dương nói tiếp: "Tôi muốn nói chuyện với cậu về vấn đề kỷ luật của cô bé. Tôi nhận được khiếu nại của vài phụ huynh nói rằng Ngô Mi quan hệ quá thân thiết với mấy bạn nam khiến phụ huynh của mấy cậu bé đó rất bất mãn, nói rằng vì đó mà kết quả học tập của con họ sa sút".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK