Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông chủ: “Nếu đủ kiên nhẫn, bán được giá 130 triệu cũng không phải là vấn đề, thậm chí còn có thể bán được 150 triệu nữa nhưng phải đợi hơn nửa năm hoặc lâu hơn”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy cứ định giá 120 triệu đi!”

Ông chủ vui mừng: “Sau này nếu quý khách còn tơ nhện Thiên Nhận thì nhất định phải đến chỗ tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ cho một cái giá hợp lý!”

Ngô Bình: “Chắc rồi!”

Hai bên xác nhận tiền hàng xong, Ngô Bình mới cầm 120 triệu thánh thù, còn ông chủ nhận lấy tơ nhện Thiên Nhận trăm trượng.

Trong tay có tiền, Ngô Bình tức khắc tiến vào cửa hàng đan dược cách đó không xa. Cửa hàng này chỉ bán đan dược nhưng phẩm chất cũng rất bình thường theo tiêu chuẩn của tiên giới, bậc 1 và 2 khá nhiều, bậc 4 và 5 lại rất hiếm.

Cậu phát hiện, giá của đan trung phẩm bậc 4 và 5 cũng phải có giá từ mấy triệu tới chục triệu hoàng thù, phẩm chất đan cứ tăng một cấp là giá sẽ gấp lên ba, bốn lần. Ví dụ như giá một viên đan thượng phẩm bậc 5 thì ít nhất cũng phải là 10 triệu hoàng thù.

Xem liên tục vài cửa hàng, Ngô Bình đã hiểu biết đại khái thị trường đan dược của Thánh Cổ, cậu quyết định tạm thời luyện chế trước bốn loại để bán. Vì vậy, kế tiếp cậu không ngừng ra vào các tiệm thuốc lớn lẫn nhỏ, cố gắng mua thật nhiều dược liệu.

Lợi nhuận của đan cấp thấp không nhiều, cậu quyết định bắt đầu từ đan cấp 8. Bốn loại đan dược có hai loại là đan cấp 8, một loại là đan cấp 9 và một loại đan cấp 10, mà cậu quyết định đan cấp 9 sẽ luyện là Khai Mạch Đan.

Khai Mạch Đan có thể giúp tu sĩ Thánh Cổ thức tỉnh nhiều đạo mạch hơn trong quá trình Thánh Xúc. Theo lý luận của tu sĩ nơi này, trong trạng thái tốt nhất thì một người có thể thức tỉnh sáu đạo mạch. Trên thực tế thì tu sĩ bình thường chỉ thức tỉnh được hai đến ba, người tư chất kém thì chỉ có một, thậm chí còn rất nhiều người không thể thức tỉnh đạo mạch.

Tác dụng của Khai Mạch Đan là giúp những người này mở ra nhiều đạo mạch nhất có thể, cũng có thể gia tăng phẩm cấp của đạo mạch. Ví dụ một người chỉ có thể mở ra bạch mạch, ăn đan dược rồi thì có thể mở một bạch mạch và một hoàng mạch.

Khai Mạch Đan là một loại đan dược khá quý, phải đặt trước và tranh giành mới mua được tại Thánh Cổ Đại Lục. Khai Mạch Đan trên thị trường chỉ có chất lượng hạ phẩm, muốn mua trung phẩm là việc vô cùng khó. Còn về đan trung- thượng phẩm thì càng bất khả thi. Trung – thượng phẩm và những đan dược có chất lượng tốt đều để dành cho các thành viên chủ chốt thuộc các thế lực đứng đầu sử dụng.

Cho dù là Khai Mạch Đan hạ phẩm thì cũng không dễ mua, người mua không chỉ cần tiền mà còn cần quan hệ. Nếu không có quan hệ thì chỉ có thể xếp hàng vĩnh viễn rồi vĩnh viễn không mua được thôi.

Ngô Bình mua rất nhiều dược liệu luyện chế Khai Mạch Đan, sau đó cậu đưa tiền cho Phương Lập bảo ông ta đi mua một cửa hàng mặt tiền.

Mộng Hoa Thành tấc đất tấc vàng, một cửa hàng mặt tiền có giá thấp nhất cũng phải hơn trăm triệu linh thù, Phương Lập dựa theo kinh nghiệm mà chọn trúng một cửa hàng có giá 580 triệu linh thù, tương đương 290 nghìn thánh thù. Con số nhỏ đó đối với người có tài sản hơn trăm triệu thánh thù cũng chỉ là cọng lông bò, không đáng nhắc tới.

Cửa hàng này ban đầu cũng bán đan dược nên bên trong có đầy đủ vật dụng, chỉ cần thuê vài người phục vụ, là có thể khai trương bất cứ lúc nào.

Đồng thời Ngô Bình cũng đã mua xong tất cả dược liệu, lúc này cậu quay về cửa hàng để luyện đan.

Loại đầu tiên cậu luyện chế là Khai Mạch Đan. Đan dược này là hàng cung không đủ cầu tại đây, dễ bán nhất, giá cũng cao nên cậu quyết định luyện nhiều.

Lô đan dược đầu tiên là dùng để luyện tập nên chỉ luyện ra năm viên, chất lượng đạt tới thượng phẩm.

Mẻ thứ hai thì tăng lên một cấp là thượng- thượng phẩm một mẻ sáu viên.

Lò thứ ba cũng luyện ra sáu viên, chất lượng cực phẩm.

Cậu luyện liên tục ba lô đan dược xong thì bên ngoài đã hoàng hôn. Phương Lập nói: “Chủ nhân, hôm nay còn đi gặp Nhân Vương không?”

Ngô Bình: “Mấy hôm nay bận rộn nên tạm thời không đi!”

Cậu đang định nghỉ một chút nên cũng tán gẫu với Phương Lập.

“Lão Phương, tôi nhớ ông từng nói chúa tể tương đương với tu sĩ hỗn độn. Vậy Nhân Vương kia có phải cũng tương tự Đạo Cảnh hậu kỳ không?”

Phương Lập: “So sánh như thế thì không đúng lắm. Thực lực Nhân Vương thì mạnh hơn tu sĩ Đạo Cảnh hậu kỳ nhưng yếu hơn tu sĩ hỗn độn một chút. Tôi cảm thấy thật chất thực lực Nhân Vương tương đương với bán bộ hỗn độn”.

Ngô Bình gật đầu: “Dù là bán bộ hỗn độn thì cũng đã rất lợi hại!”

Phương Lập nhắc tới con đường chúa tể: “Chủ nhân, tuy Nhân Vương rất mạnh nhưng cũng chẳng là gì. Con đường chúa tể sắp mở, chủ nhân nên thử một lần!”

Ngô Bình nhìn Phương Lập: “Còn bao lâu nữa?”

Phương Lập: “Tôi vừa tìm hiểu một chút, còn hơn một năm nữa là con đường chúa tể sẽ mở ra!”

“Còn hơn một năm à, vậy còn sớm chán, tạm thời kiếm tiền trước đã!”. Đã sử dụng Thánh Môn, nếu hắn không kiếm chút tài nguyên thì đúng là có lỗi với bản thân.

Phương Lập gật đầu: “Chủ nhân, tôi cảm thấy nên xây dựng thế lực ở tiên giới và Thánh Cổ để khi cần thì không phải tự mình đi làm!”

“Phải, ông nói đúng. Lão Phương, hay vầy đi, sau này mọi việc làm ăn ở Thánh Cổ đều giao hết cho ông quản lý!”

Phương Lập cười nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ không khiến chủ nhân thất vọng!”

Ngô Bình suy nghĩ một chút: “Còn về bên tiên giới thì sau này tính tiếp!”

Khi trời đã tối, bùa ngọc do Mộng Huyền Cơ đưa sáng lên, truyền ra giọng nói của ông ta: “Cậu đang ở đâu vậy? Nhân Vương đã quay về, muốn tổ chức tiệc chào mừng cậu!”

Ngô Bình nói ngay: “Nhờ ông nhắn Nhân Vương giúp tôi là ngày mai tôi sẽ tới gặp!”

Mộng Huyền Cơ gửi lời mời cũng chỉ là vì lễ tiết, nghe Ngô Bình bảo mai tới thì tiện thể nói: “Được, tôi phái người sang, sắp xếp chỗ ở cho cậu nhé!”

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, chúng tôi đã có chỗ ở, không làm phiền mọi người!”

Nói vài câu rồi Ngô Bình cất bùa ngọc, cậu hỏi Thanh Ngưu: “Anh Ngưu, nếu anh có việc gấp thì cứ đi trước!”

Thanh Ngưu đáp: “Cậu tới Thánh Cổ Đại Lục, tôi không thể không làm chủ nhà tiếp khách rồi. Tôi sẽ ở cùng cậu thêm một thời gian rồi mời cậu cùng tôi về quê hương”.

“Ừ, vậy cũng được!”

Ba người uống chút rượu rồi Ngô Bình tiếp tục luyện đan.

Cậu luyện chế hai loại đan cấp 8, theo thứ tự là Kim Long Đan tăng cường thể chất và Linh Tiêu Đan bổ trợ thần hồn.

Hai loại đan dược này dùng chung thì hiệu quả tương tự Thiên Kiêu Đan cậu từng luyện chế. Chỉ là thể chất tu sĩ tiên giới và Thánh Cổ khác nhau, vậy nên hai loại đan này dùng chung là tốt nhất.

Sáng hôm sau, Ngô Bình cất ba viên Khai Mạch Đan vào trong lọ rồi nghiêm chỉnh đi tới gặp Nhân Vương Mộng Phi Hùng. Thanh Ngưu và Phương Lập ở lại trông cửa hàng, chuẩn bị khai trương.

Ngô Bình đã nói trước với Mộng Huyền Cơ nên cậu vừa tới, Mộng San đã đứng chờ.

“Cậu Ngô, Nhân Vương đang chờ cậu!”, Mộng San cười nói, có thể nhìn ra là tâm trạng rất vui vẻ.

Ngô Bình: “Giờ tôi nên gọi là chị San nhỉ. Chị San, tôi không có thứ gì tốt nên có mang vài viên đan dược coi như quà gặp mặt!”

Nghe cậu gọi mình chị San, Mộng San đã thay đổi vẻ ngoài mỉm cười: “Đan dược cậu đưa chắc chắn phi phàm, đi thôi, chúng ta đi gặp Nhân Vương!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK