Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1396: Võ Tiên Tôn Hoàng Bân Hổ

Ngô Bình: “Đế phẩm thì sao?”

Chu Nguyên Thông ngẩn ra: “Đế phẩm? Muốn có thì phải tham gia đấu giá. Lần trước ta cắn răng mua một cái, giá cuối cùng lên tới 74 triệu đồng Thần Long!”

Ngô Bình: “Đại ca có sở hữu nhiều dược liệu không?”

Chu Nguyên Thông: “Khi trước anh có góp nhặt được đôi chút, tính theo lượng tiêu hao của chú thì hẳn là có thể luyện chế được bảy, tám chục lô”.

Ngô Bình: “Thế này nhé. Đại ca cứ đưa tất cả dược liệu cho em, luyện được đan dược thì chúng ta chia đôi”.

Chu Nguyên Thông lộ vẻ vui mừng: “Chú em, sao thế được. Đáng lẽ chú phải lấy phần hơn chứ!”

Ngô Bình: “Anh em với nhau cả, khách sáo làm gì”.

Chu Nguyên Thông cười ha hả: “Được! Vậy anh không khách sáo với chú em nữa. Chúng ta chia đôi nhé!”

Lúc này, Ngô Bình bỗng nói: “Nghe anh cả nói, kiếp trước đại ca là Đại La Đạo Quân?”

Chu Nguyên Thông cười nói: “Có khá ít người biết chuyện này. Ừm, trước đây ta là Long Hoa Đạo Quân, bị người thân nhất hãm hại, cuối cùng hủy hoại đạo cơ, suýt nữa tan thành mây khói. Về sau, dấu ấn sinh mệnh anh lưu lại ở Hạ Giới đầu thai chuyển kiếp nên anh mới nhờ thế mà tu luyện lại từ đầu”.

Ngô Bình: “Khó trách tu vi của đại ca lại tiến triển nhanh như vậy”.

Chu Nguyên Thông: “Thật ra như vậy cũng tốt. Kiếp này tu luyện lại anh đã bổ sung được những phần còn thiếu sót trong tu luyện của kiếp trước, nên không còn tiếc nuối”.

Ngô Bình: “Nếu đại ca cần em giúp gì thì cứ nói, ta sẽ cố gắng hết sức”.

Chu Nguyên Thông cười bảo: “Anh rất vui khi được kết nghĩa với chú em. Ba người chúng ta hiện giờ chính thức kết bái luôn nhé!”

Đinh Mặc cười đáp: “Được!”

Ba người bái trời đất, sau đó uống rượu đã được nhỏ máu, cùng đọc lời hẹn thề, chính thức trở thành anh em khác họ với nhau.

Sau khi kết bái xong xuôi, Chu Nguyên Thông cười bảo: “Em ba, chúng ta tới quân doanh thăm thú chút nhé?”

Ngô Bình: “Được”.

Chu Nguyên Thông là đại đô đốc Long Kinh Tiên quân, nhóm tiên binh tiên tướng do Đại Thiên Tôn điều xuống có khoảng một phần ba thuộc quyền quản lý của Chu Nguyên Thông, chủ yếu chịu trách nhiệm phòng ngự cho Long Kinh, nghe theo chỉ huy của hoàng đế Long quốc.

Quân doanh Long Kinh nằm ở một không gian đơn độc, chiếm diện tích rất lớn, là nơi đóng quân và huấn luyện.

Lúc vào hành cung đại đô đốc của quân doanh, Chu Nguyên Thông bèn sai người gọi mấy cấm quân trong doanh tới.

Chu Nguyên Thông nói: “Em ba, dưới trướng anh có tám doanh đội, mỗi doanh đội có một đại cấm quân, ngoài ra còn có một thủ lĩnh cấm quân. Dưới quyền mỗi cấm quân theo thứ tự còn có kim y cấm quân, hồng y cấm quân, bạch y cấm quân”.

Ngô Bình: “Mấy cấm quân đó cũng tới từ Tiên Giới sao?”

Chu Nguyên Thông đáp: “Đúng vậy. Thủ lĩnh cấm quân kia từng là một vị Võ Tiên Tôn cảnh giới Đoạt Thiên, hiện giờ là Hư Tiên giai đoạn thứ ba, thực lực khá là đáng gờm. Nếu đánh nhau thì những Chân Tiên bình thường đều không thắng được ông ta”.

Ngô Bình: “Đại ca, thủ lĩnh cấm quân của anh giỏi như vậy rồi, tìm ta tới chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện sao?”

Chu Nguyên Thông: “Thôi, anh nói thật với chú vậy. Người của tám doanh này đều đến từ Tiên Giới, cực kỳ kiêu ngạo, nên anh muốn quản lý cũng chẳng dễ dàng. Anh mời em ba tới đây là muốn nhờ chú giúp anh thu phục bọn họ, để bọn họ chịu nghe lời hơn. Trong tám doanh đội thì khó quản lý nhất chính là Long Uy Doanh. Phần lớn tướng sĩ của doanh đội này đều có huyết thống Long tộc, thể chất mạnh mẽ, ai ai cũng trâu bò. Chú em, anh quyết định mời chú tới làm đại cấm quân của Long Uy Doanh trước”.

Ngô Bình: “Đại doanh của đại ca có bao nhiêu người?”

Chu Nguyên Thông: “Hơn một nghìn tám trăm người. Nhân số tuy không nhiều, nhưng lại khó quản chế. Lát nữa, đại cấm quân và mấy cấm quân áo vàng của Long Uy Doanh tới, nhờ chú giúp anh khiến bọn họ tâm phục khẩu phục nhé”.

Ngô Bình: “Không thành vấn đề. Có điều em cũng khá bận nên thời gian tới quân doanh cũng hạn chế”.

Chu Nguyên Thông: “Không sao. Chỉ cần chú đủ mạnh thì cho dù chú không ở đây, nhóm người kia cũng sẽ ngoan ngoãn thôi”.

Ngô Bình mỉm cười: “Vậy thì tốt”.

Chỉ một lát sau có sáu người bước vào, người đi đầu mặc áo bào đen có khí thế mạnh mẽ, quanh người còn phát ra khí tức võ đạo. Ông ta cũng giống với thủ lĩnh cấm quân, đều là Võ Tiên Tôn cảnh giới Đoạt Thiên!

Người áo đen ôm quyền: “Không biết đại đô đốc cho gọi có chuyện gì?”

Chu Nguyên Thông cười đáp: “Hoàng cấm quân, tôi giới thiệu chút nhé. Đây là em ba Ngô Bình của tôi, Võ Vương truyền kỳ chín sao của học viện võ đạo. Em ba, đây là Hoàng thủ lĩnh Hoàng Bân Hổ, người quản lý Long Uy Doanh thay ta”.

Dứt lời, Chu Nguyên Thông nói tiếp: “Hoàng cấm quân, em ba của tôi tinh thông võ học, gần đây muốn tìm một người để đấu thử. Ta biết công phu của ông ta giỏi nhất trong tám cấm quân, nên mới mời ông tới đây”.

Hoàng Bân Hổ không ngốc, ông ta biết rõ nếu như mình thua trong trận đấu thoạt nhìn có vẻ đơn giản này thì chức vị cấm quân của doanh trại Long Uy này sẽ đổi người.

Đôi mắt ông ta phát ra thần quang, ông ta nhìn về phía Ngô Bình, nói: “Nghe đồn Võ Vương truyền kỳ đều rất đáng gờm, nhưng thoạt nhìn có vẻ chưa vượt long môn nhỉ?”

Ngô Bình: “Vừa mới trải qua lôi kiếp thôi. Mong được Hoàng cấm quân chỉ bảo đôi điều”.

Sắc mặt Hoàng Bân Hổ nghiêm túc hẳn, ông ta biết rõ sự đáng sợ của Võ Vương truyền kỳ chín sao, những người đó chính là sự tồn tại nghịch thiên, tuy tu vi của họ không cao nhưng ông ta muốn thắng cũng chẳng dễ dàng.

Vừa nghĩ tới đây, ông ta liền nói: “Ngô Võ Vương, hay là chúng ta đấu quyền cước thử nhé? Nếu ta để lưng chạm xuống đất trước thì coi như thua”.

Ngô Bình: “Được”.

Chu Nguyên Thông đứng dậy, nói: “Hai vị, chúng ta cùng tới sàn luyện đấu, đừng phá hỏng đại doanh của ta nhé, ha ha!”

Nhóm người di chuyển tới sàn luyện đấu, ngoài năm kim y cấm quân thì còn có cả một số binh sĩ cũng tới xem. Dù sao người dám khiêu chiến Hoàng cấm quân cũng khá ít ỏi, bởi ông ta có thực lực Võ Tiên Tôn đáng gờm mà!”

Hoàng Bân Hổ giơ tay ra trước, cất lời: “Ngô Võ Vương, mời!”

Ngô Bình mỉm cười, anh bước ra một bước, nền đất dưới chân Hoàng Bân Hổ bỗng nhiên không chịu được lực, cả người ông ta hơi hạ xuống một chút. Sau đó, ông ta bỗng bay lên trên.

Nhưng vào giây phút ông ta khẽ bay lên thì bùn trên nền đất bỗng ngưng tụ thành một bàn tay lớn, thoắt cái tóm được mắt cá chân của ông ta, sau đó kéo mạnh xuống đất”.

“Ầm!”

Sau một tiếng vang lớn, Hoàng Bân Hổ còn chưa chạm được vào góc áo của Ngô Bình thì đã bị ném mạnh xuống đất. Thua rồi!

Đám người liếc mắt nhìn nhau. Chuyện gì xảy ra vậy? Pháp thuật ư?

Hoàng Bân Hổ vô cùng khiếp sợ, bèn hô to: “Đây là võ đạo hóa kình sao?”

Ngô Bình: “Ta luân hồi đại kiếp, tu luyện tới Hóa Kình tầng thứ chín”.

Hoàng Bân Hổ kinh sợ, ông ta cúi thấp người trước Ngô Bình: “Hoàng Bân Hổ tâm phục khẩu phục!”

Đinh Mặc cảm thấy ngoài ý muốn: “Hoàng cấm quân, ông không đánh sao?”

Hoàng Bân Hổ lắc đầu: “Hóa Kình tầng thứ chín, quả thật tôi không thể nào tới gần Ngô Võ Vương. Không hổ là truyền kỳ chín sao, tại hạ không sánh nổi!”

Ông ta lại quay sang Chu Nguyên Thông, nói: “Đại đô đốc, tại hạ tài nghệ không bằng, chẳng còn mặt mũi giữ tiếp chức đại cấm quân nữa”.

Ngô Bình thấy Hoàng Bân Hổ này là một người khá thoải mái, bèn nói: “Đa ca, nhân tài hiếm có, huống hồ em lại không thể ở quân doanh mọi lúc. Em thấy hay là vẫn nên để Hoàng cấm quân giữ chức đại cấm quân đi, nếu có thời gian thì em sẽ tới giúp ông ấy một tay”.

Chu Nguyên Thông cười nói: “Em ba, làm vậy chẳng phải là đã thiệt thòi cho chú rồi sao?”

Ngô Bình: “Giúp đại ca làm việc, thiệt thòi gì chứ”.

Chu Nguyên Thông cười ha hả, nói với Hoàng Bân Hổ: “Hoàng cấm quân, Em ba của tôi là người coi trọng người tài, vậy thì ông cứ ở lại đi. Em ba, hay là thế này, từ giờ chú chính là phó thủ lĩnh cấm quân”.

Hoàng Bân Hổ vô cùng cảm kích, chắp tay với Ngô Bình và Chu Nguyên Thông: “Đa tạ Đại đô đốc! Đa tạ Ngô Võ Vương!”

Hoàng Bân Hổ: “Đại đô đốc, thủ lĩnh cấm quân không ở đây, phải chăng nên chờ ngài ấy về đã rồi mới bổ nhiệm?”

Chu Nguyên Thông: “Em ba của tôi là thủ lĩnh cấm quân của tám trăm nghìn cấm quân, giờ tôi để chú ấy giữ chức phó thủ lĩnh cấm quân cũng là thiệt thòi cho chú ấy rồi”.

Song đúng lúc này, trong quân doanh phía trước đột nhiên truyền ra một tiếng rồng gầm, tiếp đó, cả mặt đất rung chuyển không ngừng.

Hoàng Bân Hổ biến sắc, hô to: “Không ổn rồi! Mấy người kia lại náo loạn!”
Chương 1397: Dùng một tay cũng đánh bại được anh

Dứt lời, ông ta liền quay sang Chu Nguyên Thông: “Đại đô đốc, tôi chỉ e không áp chế được, vẫn cần nhờ đến phó thủ lĩnh cấm quân ra mặt”.

Chu Nguyên Thông gật đầu: “Nhờ chú vậy, em ba”.

Ngô Bình: “Đại ca khách sáo quá”.

Hoàng Bân Hổ và Ngô Bình đi vào Long Uy Doanh, thấy ngay trên sàn huấn luyện có hai binh sĩ cởi trần đang ẩu đả, mỗi đấm mỗi đá của bọn họ đều mang theo sức mạnh rất lớn, những nơi nắm đấm vụt qua như thể bị hai con thú lớn hoành hành, phòng ốc đổ nát, mặt đất lún xuống, cảnh tượng hỗn loạn.

Nhóm quản lý của Long Uy Doanh cười mỉm đứng đằng xa, họ đã quá quen với chuyện này.

Hoàng Bân Hổ cất lời: “Phó thủ lĩnh cấm quân, kỷ luật quân đội thuộc quyền quản lý của nhóm cấm quân chúng tôi. Hai người đang đánh lộn là mấy đứa nhóc có nồng độ long huyết tinh khiết cực cao, một người tên là Quách Thiếu Long, người còn lại là Dương Thế Long. Cả hai đều sắp đạt tới Long Biến tầng thứ hai, thực lực khá mạnh, ngay cả tôi cũng không chắc sẽ thắng được họ”.

Ngô Bình: “Theo kỷ luật trong quân, đánh lộn thế này nên xử trí thế nào?”

Hoàng Bân Hổ: “Mỗi người năm mươi gậy, nhưng quân côn cũng không thể làm bọn họ bị thương, dù bị đánh rất nhiều lần nhưng họ cũng chẳng thấy xi nhê gì. Thế nên hai người này vô cùng ngang ngược, chẳng coi kỷ luật quân đội ra gì hết”.

Ngô Bình: “Nhóm thủ lĩnh cấm quân trong doanh cũng mặc kệ à?”

Hoàng Bân Hổ: “Bọn họ không quản nổi, thế nên dứt khoát mặc kệ luôn”.

Lúc này, hai người đang ẩu đả kia tiến dần về phía Ngô Bình và Hoàng Bân Hổ, một trăm thước xung quanh họ hình thành nên một vùng vực có khí thế mạnh mẽ.

Càng ngày càng gần, đến lúc cách Ngô Bình chừng mấy chục mét thì…

“Ầm ầm!”

Sau tiếng vang lớn, Ngô Bình thi triển Kiếm Vực, cả hai người kia lập tức bị áp chế mạnh mẽ, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.

Ngô Bình chậm rãi đi tới, cất lời: “Ẩu đả trong quân doanh, mỗi người chịu năm mươi gậy”.

Hai người kia cảm nhận được khí tức đáng sợ của Ngô Bình, sắc mặt lập tức trắng bệch. Một người nói: “Anh là ai?”

Hoàng Bân Hổ lớn tiếng hô: “Đây là phó thủ lĩnh cấm quân mới tới, Ngô Bình đại nhân”.

Ngô Bình đưa tay ra: “Lấy quân côn ra đây!”

Một binh sĩ chạy chậm tới, lấy chiếc gậy sắt có một đầu tròn, một đầu dẹt đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình thử một chút, sau đó nói: “Nằm xuống!”

Dứt lời, một trong hai người kia liền bị đè nằm rạp xuống đất.

Ngô Bình vung quân côn lên, không hề báo trước mà đánh xuống.

“Bộp”.

Mặt đất khẽ rung lên, một luồng sức mạnh xuyên thấu qua da vào trong khiến người kia kêu thảm một tiếng: “Ối, đau chết mất!”

“Bộp!”

Gậy thứ hai, người bị đánh đã tróc cả da, lại tiếp tục đau đớn gào lên.

Sau khi bị đánh mười gậy, người này lập tức xin tha: “Ngô đại nhân, tôi sai rồi, chắc chắn tôi sẽ sửa đổi!”

Ngô Bình vẫn không ngừng tay, chỉ thản nhiên nói: “Quân kỷ nghiêm minh, năm mươi gậy là năm mươi gậy, không được thiếu bất cứ cái nào. Anh yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không đánh chết anh”.

Ngô Bình cứ đánh hết gậy này tới gậy khác, cho tới khi đánh đến gậy thứ ba mươi mấy thì mông của người này đã tróc thịt, còn anh ta thì đau đến mức ngất lịm đi.

Sau khi đánh xong năm mươi gậy, trên người anh ta gần như nát bấy, khiến đám người chứng kiến tê cả da đầu, kinh hãi hít sâu.

Đánh xong người thứ nhất thì người còn lại vội vàng cầu xin: “Ngô đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, tôi sẽ sửa ngay, cam đoan không dám tái phạm nữa!”

Ngô Bình: “Nếu chỉ đánh mỗi anh ta mà không đánh anh thì chẳng phải không công bằng sao? Nằm sấp xuống!”

“Bộp!”

Chỉ trong giây lát, người này cũng bắt đầu kêu la thảm thiết, tiếng la còn vang hơn cả người đầu tiên.

Sau khi đánh xong năm mươi quân côn thì người này cũng lịm đi.

Mấy trưởng quan của Long Uy Doanh liếc nhìn nhau, lòng thầm nghĩ không biết vị này là sát tinh từ đâu tới mà cách thức trừng phạt ngoan độc gớm.

Xử phạt xong, doanh trưởng của Long Uy Doanh vội vàng bước tới, cung kính chắp tay: “Tham kiến phó thủ lĩnh cấm quân!”

Ngô Bình “ừ” một tiếng đáp lời: “Không cần đa lễ”.

Anh duỗi chân ra đá, hai người đang ngất dưới đất mơ màng tỉnh lại. Thấy Ngô Bình đứng trước mặt mình, cả hai cùng hô to: “Đại nhân tha mạng!”

Ngô Bình cười nói: “Đừng sợ. Phạt xong rồi. Giờ tôi hỏi đây, về sau hai người còn đánh nhau nữa không?”

“Không đánh ạ! Không đánh nữa ạ!”. Cả hai vội đáp, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm”.

Anh lấy thuốc ra ném cho hai người, nói: “Đưa họ đi chữa thương”.

Hai người kia được nâng xuống dưới, người trong Long Uy Doanh chứng kiến cảnh này đều lộ ra ánh mắt phức tạp. Không ngờ lại có một người quản lý mới ngoan độc tới vậy, chỉ e cuộc sống sau này của họ sẽ không dễ dàng gì.

Ngô Bình: “Hoàng cấm quân, ông bảo cả doanh đội tập trung đi, hôm nay bắt đầu huấn luyện!”

“Vâng!”. Hoàng Bân Hổ lập tức tập hợp hơn một nghìn tám trăm người trong quân doanh tại sân huấn luyện.

Khi tất cả binh sĩ tới đông đủ, Ngô Bình đứng lơ lửng giữa không trung, cất lời: “Tôi là Ngô Bình, phó thủ lĩnh cấm quân của mọi người. Trước khi tới đây, tôi đã rất chờ mong vào những người ở đây. Nhưng tới rồi mới thấy hóa ra tất cả đều chỉ là đồ bỏ. Nghe bảo mọi người đều là binh sĩ Tiên Giới phái xuống? Tôi thật sự rất thất vọng”.

Trong lòng những người có mặt không mấy dễ chịu, thầm nghĩ: Người này nói mình là đồ bỏ đi ư?

Nhất thời có người không phục, một người thân hình cao hơn hai mét bước ra, cao giọng nói: “Phó thủ lĩnh cấm quân! Anh nói chúng tôi là đồ bỏ đi, vậy anh có dám đánh một trận với ‘đồ bỏ đi’ mà anh đã nói không?”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Nêu tên!”

Người đàn ông cao lớn đáp: “Tiên phong úy của Long Úy Doanh, Tề Thắng Phi!”

Ngô Bình: “Được, tiên phong úy Tề Thắng Phi, ra khỏi hàng!”

Tề Thắng Phi đi tới trước mặt Ngô Bình, ánh mắt anh ta tràn ngập vẻ không phục. Xét thực lực thì anh ta mạnh hơn hai người Dương Thế Long, thế nên tuy Ngô Bình mạnh nhưng anh ta cũng chẳng cảm thấy Ngô Bình quá ghê gớm.

Ngô Bình: “Xem ra anh có vẻ rất hài lòng về thực lực của mình nhỉ?”

Tề Thắng Phi bình tĩnh đáp: “Thực lực của tôi chỉ tàm tạm, ít nhất cũng không quá yếu so với phó thủ lĩnh cấm quân”.

Ngô Bình: “Anh quá đề cao bản thân rồi đấy. Tôi đứng im ở đây, chỉ cần dùng một tay cũng có thể đánh bại được anh, anh có tin không?”

Tề Thắng Phi lộ vẻ trào phúng: “Thật sao? Miệng lưỡi khoác lác của phó thủ lĩnh cấm quân còn cao hơn cảnh giới nhiều đấy”.

Ngô Bình: “Không tin à? Vậy chúng ta đánh cược nhé, nếu tôi thua thì anh có thể nêu ba điều kiện tùy thích”.

Ánh mắt Tề Thắng Phi sáng rực: “Thật chứ?”

Ngô Bình: “Tôi là phó thủ lĩnh cấm quân, nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không nuốt lời”.

Tề Thắng Phi: “Được! Vậy nếu tôi thua thì anh cũng có thể nêu ba yêu cầu tùy thích!”

Ngô Bình đứng im, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Anh có thể đánh trước rồi đấy”.

Tề Thắng Phi hít sâu, trên da lập tức xuất hiện vảy rồng mờ mờ, đây chính là hiển hóa của huyết mạch Long tộc. Anh ta gầm một tiếng tức giận, đánh một quyền về phía mặt Ngô Bình.

Ngô Bình đưa tay ra chụp lấy, bắt được cổ tay đối phương, sau đó thi triển “ý nghĩa”, thế là Tề Thắng Phi lập tức quay cuồng, đầu váng mắt hoa, sau đó còn bị Ngô Bình dùng một tay quăng rầm xuống đất.

Tất cả mọi người kinh hãi không thôi, người này thật sự chỉ dùng một tay! Hơn nữa còn thắng!

Hoàng Bân Hổ không hề kinh ngạc chút nào, bởi ông ta biết rõ sự đáng sợ của Hóa Kình tầng thứ chín!

Tề Thắng Phi ánh mắt đờ đẫn, một lúc sau mới hoàn hồn, nói: “Sao anh làm được vậy?”

Ngô Bình: “Đừng nói là anh có huyết mạch Long tộc, mà kể ra anh có là Chân Long thì tôi cũng có thể đấm chết bằng một chiêu, có tin không?”

Sắc mặt Tề Thắng Phi trắng bệch, anh ta ngoan ngoãn quỳ trên đất: “Tôi tin”.

Ngô Bình nhìn đối phương: “Theo ước định giữa chúng ta, anh phải đồng ý ba điều kiện của tôi”.

Tề Thắng Phi nói: “Vâng, tiểu nhân tuân thủ ước định”.

Ngô Bình: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, anh cứ lui xuống trước đi”.

Tề Thắng Phi ngoan ngoãn lùi về vị trí cũ. Ngô Bình quay sang nói với tất cả mọi người: “Bây giờ tôi sẽ dạy cho mọi người một bộ chiêu thức, nó cùng loại với cách hô hấp, nhưng cũng có điểm khác biệt. Bộ chiêu thức này rất có lợi với người có huyết mạch Long tộc, mọi người nhớ phải chăm chỉ học, luyện thật giỏi!”

Dứt lời, anh liền biến ra thân hình cao to, đứng giữa không trung làm ra động tác đầu tiên có vẻ không phức tạp lắm.
Chương 1398: Động tác thứ hai

Mọi người hết sức chăm chú, bởi vì bọn họ đều tò mò, không biết thứ phó thủ lĩnh cấm quân truyền thụ có thật sự tăng cường huyết mạch của bọn họ hay không.

Những động tác này là Ngô Bình dựa theo tình trạng thể chất của Tiểu Hoàng Long và kinh nghiệm của bản thân, sáng tạo ra một loại đoàn thể thuật phù hợp với huyết mạch Long tộc, thế gian chỉ một mình nó, không còn cái nào khác!

Động tác đầu tiên, nhìn thì đơn giản, nhưng sau lần thực hiện đầu tiên chỉ có chưa đến một phần ba số người xem hiểu, những người còn lại thì hỏi han người xung quanh, và sau khi xem năm lần mới chậm rãi hiểu ra.

Nhưng hiểu thì hiểu đấy, làm được lại là một chuyện khác.

Ngô Bình dạy xong động tác này, lập tức thu tay lại, nói: “Cho các anh một ngày, ngày mai tôi đến kiểm tra. Ai không làm được, ai làm không đúng, toàn bộ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc!”. Nói xong, anh rời khỏi doanh trại Long Uy.

Trở lại chỗ của Chu Nguyên Thông, hai người đều đang đợi anh. Mặc dù Chu Nguyên Thông không có mặt, nhưng hắn rất rõ ràng tình huống xảy ra bên kia, hắn giơ ngón cái lên: “Em ba giỏi lắm, có thủ lĩnh cấm quân như chú ở đây mới có thể tạo dựng uy doanh trong quân đội”.

Ngô Bình: “Tư chất của binh lính trong doanh trại Long Uy này đều rất tốt, thảo nào đại ca để em qua đây”.

Chu Nguyên Thông: “Đúng vậy, doanh trại Long Uy là doanh trại mạnh nhất trong tám doanh trại, nếu anh có thể khống chế doanh trại Long Uy, bảy doanh trại khác chỉ là chuyện vặt”.

Ngô Bình: “Đại ca, tiểu đệ có một chuyện không rõ”.

Chu Nguyên Thông: “Em ba cứ nói”.

Ngô Bình: “Vì sao hoàng đế Long Quốc để cho em làm thủ lĩnh cấm quân cấm quân?”

Chu Nguyên Thông nở nụ cười: “Em ba không rõ điều này, đó là bởi vì chú không hiểu tầm quan trọng của cấm quân. Trước đó anh nói rồi, khoảng chừng một phần ba tiên binh tiên tướng của Tiên Giới tới do anh quản lý. Mặt ngoài, anh nghe theo hoàng đế Long Quốc, nhưng thật ra anh nghe theo bên phía Tiên Đình, chức vụ của anh cũng là Tiên Giới phong. Hoàng đế Long Quốc gặp anh cũng phải xưng huynh gọi đệ, nhường anh ba phần”.

Ngô Bình giật mình: “Không ngờ quyền thế của đại ca lại to lớn như vậy!”

Chu Nguyên Thông: “Trong tay hoàng đế Long Quốc cũng có một phần ba tiên binh tiên tướng, hắn lấy đó làm cơ sở thành lập cấm quân. Cấm quân là át chủ bài lớn nhất trong tay hoàng đế, nhưng rõ ràng như vậy vẫn chưa đủ, cho nên hiện giờ hắn đang dốc sức mở rộng cấm quân, chiêu mộ cao thủ từ các nơi gia nhập. Cho nên, trước mắt cấm quân vô cùng cần nhân tài như em ba. Võ Vương truyền kỳ chín sao, thiên hạ chỉ một mình chú, hắn có thể không động lòng sao?”

“Đương nhiên, hoàng đế Long Quốc cất nhắc chú, hẳn còn hai nguyên nhân quan trọng khác nữa, một là mượn chú chèn ép và gây khó chịu cho học viện Võ Đạo, hai là tạo dựng một tấm gương cho người trong thiên hạ, đó chính là ở chỗ của hắn, thiên tài đều sẽ được tin dùng”.

Ngô Bình: “Một phần ba tiên binh còn lại ở nơi nào?”

Chu Nguyên Thông: “Một phần ba còn lại ở bên ngoài mở rộng đất đai bờ cõi, mở rộng địa bàn Long Quốc. Người khống chế phần binh lực này là một vị mãnh tướng của Tiên Đình. Tất cả địa bàn mới có đều thuộc khống chế của hắn, hoàng đế Long Quốc cũng không có cách gì. Cho nên bây giờ Long Quốc cũng gấp rút muốn mở rộng lãnh thổ”.

Đinh Mặc cười nói: “Đại ca, anh có thể được Tiên Đình tín nhiệm, đó cũng là cực kỳ bất phàm”.

Chu Nguyên Thông xua xua tay: “Anh cũng là nhờ vào mối quan hệ của bạn bè cũ, nếu không việc tốt này cũng không rơi xuống đầu anh”.

Ngô Bình: “Xem ra năm đó đại ca cũng giữ chức vị quan trọng trong Tiên Đình, mối quan hệ vẫn còn đó”.

Chu Nguyên Thông: “Ừm, nhưng bạn bè đáng tin cậy cũng không còn nhiều. Sau này em hai và em ba có việc gì cứ đến tìm anh”.

Trong lúc tán gẫu, Ngô Bình đột nhiên hỏi: “Đại ca biết chuyện của tiên điện Thiên Võ không?”

Nhắc đến tiên điện Thiên Võ, sắc mặt Chu Nguyên Thông hơi thay đổi: “Em ba, sao chú đột nhiên hỏi về nó vậy?”

Ngô Bình: “Trước kia khi ở Hạ Giới, em nhận được một số truyền thừa của tiên điện Thiên Võ, nhưng khi muốn đến tiên điện Thiên Võ, lại phát hiện nó đã không còn tồn tại, trong lòng rất tò mò”.

Chu Nguyên Thông này thật không đơn giản, ở Tiên Đình mà cũng có mối quan hệ, kiếp trước còn là một vị Đại La Kim Tiên, hắn hẳn là biết một số tin tức nội bộ.

Chu Nguyên Thông vuốt chòm râu, nói: “Em ba, nếu không phải là chú hỏi chuyện này, anh nhất định sẽ nói là không biết. Nhưng hai ta là anh em, nếu chú đã hỏi, tất nhiên anh phải nói cho chú biết rồi. Chỉ là những gì anh biết có hạn, nói ra cũng không chắc chuẩn xác”.

Ngô Bình cười nói: “Đại ca không cần trịnh trọng như vậy, em chỉ tò mò mà thôi”.

Chu Nguyên Thông gật đầu: “Khoảng thời gian trước anh gặp mặt mấy người bạn cũ, còn nhắc tới chuyện này. Lai lịch của tiên điện Thiên Võ này cực kỳ kinh người, truyền thừa của nó đến từ điện đường Võ Đạo, mà điện đường Võ Đạo không thuộc về vũ trụ của chúng ta. Cho nên sự xuất hiện của nó hứng chịu bài xích của toàn bộ vũ trụ. Từ trong sâu thẳm, một số đại năng cảm ứng được nhân quả trong đó, thế là không hẹn mà cùng muốn diệt trừ tiên điện Thiên Võ. Cuối cùng, bọn họ hợp sức với nhau, bày bố cục diện chết chắc, hoàn toàn xóa bỏ tiên điện Thiên Võ”.

Nói đến đây, hắn nói: “Em ba, chú đúng là mạng lớn, nếu tiến vào tiên điện Thiên Võ trong khoảng thời gian trước, e rằng bây giờ chú cũng đã tan thành mây khói cùng với tiên điện Thiên Võ rồi!”

Ngô Bình nhíu mày: “Thì ra là thế”.

Chu Nguyên Thông: “Trên đây chỉ là suy đoán của một số người, đúng hay không anh cũng không biết”.

Ngày hôm đó, Ngô Bình ở lại phủ đại đô đốc, lại luyện chế ra một ít Long Tượng Thần Đan. Dựa theo giao hẹn, trong số đan dược luyện ra, anh giữ một nửa, một nửa còn lại đưa cho Chu Nguyên Thông.

Ngày hôm sau anh lại đi tới giáo trường, kiểm tra động tác thứ nhất mà anh dạy kia.

Bởi vì sợ bị phạt, cộng thêm động tác này cũng không phải rất khó, cho nên ai ai cũng cố gắng luyện tập, có một số người buổi tối không nghỉ ngơi, luyện đi luyện lại.

Mỗi một lần luyện tập, những người này đều nhận thấy thân thể đạt được lợi ích, nhất thời cảm thấy động tác này cực kỳ bất phàm, thế là càng dốc sức luyện tập hơn.

Trên giáo trường, hơn nghìn người đồng loạt thực hiện cùng một động tác. Mà khi bọn họ thực hiện động tác này, giữa người và người mơ hồ có sự liên hệ, khí tức của bọn họ tụ lại một chỗ, hình thành một luồng sức mạnh kinh khủng.

Ngô Bình phát hiện mọi người đều làm không tệ, đương nhiên cũng có một vài trường hợp cá biệt làm không ổn, anh dứt khoát gọi ra, tiến hành trừng phạt ngay tại chỗ.

Tiếp theo, anh lại truyền thụ động tác thứ hai, động tác này lấy động tác thứ nhất làm cơ sở, độ khó tăng gấp đôi.

Các tướng sĩ không dám lơ là, mở to mắt nhìn, chỉ sợ bỏ lỡ một chi tiết.

Lần này, Ngô Bình thực hiện mười lần, mỗi một lần thực hiện anh đều giảng giải chi tiết. Sau mười lần, đã có một bộ phận nắm giữ được mấu chốt.

Ngô Bình để bọn họ tiếp tục luyện tập, mà anh thì chào hỏi Chu Nguyên Thông, sau đó dẫn Đinh Mặc đến học phủ truyền kỳ.

Học phủ truyền kỳ tuyển sinh bên ngoài, chỉ cần đạt được điều kiện nhất định là có thể tham gia kiểm tra đánh giá. Đồng thời, thành tích kiểm tra đánh giá nằm trong mười hạng đầu sẽ được thưởng lớn.

Anh vốn tự đi, nhưng Đinh Mặc rất tò mò, nhất định muốn đi theo. Thật ra Chu Nguyên Thông cũng muốn đi, chỉ là việc quân quấn thân, không cách nào rời đi.

Hai người độn hành một đoạn, đi đến vị trí của học phủ truyền kỳ. Nơi này vốn là vị trí của dãy núi Côn Luân, sau khi triển khai không gian gập, nơi này bỗng xuất hiện mấy triệu ngọn núi lớn, kéo dài trăm vạn dặm!

Hoàn cảnh nơi này vô cùng phức tạp, một số nơi tồn tại thời không loạn lưu, ngập tràn nguy hiểm. Phóng mắt nhìn ra, có ngọn núi xanh um tươi tốt, có ngọn núi tuyết phủ trắng xóa, có ngọn núi lại hoang vu vắng lặng, vô cùng kỳ lạ.

Ở giữa mấy ngọn núi có một lòng chảo diện tích trên cả triệu kilomet vuông. Bên trong lòng chảo là hoa cỏ tươi tốt, bốn mùa như xuân, xây dựng vô số kiến trúc, còn xuất hiện một thành thị cực kỳ phồn hoa.

Quần thể kiến trúc rộng lớn đó chính là vị trí của học phủ truyền kỳ. Hai người tới quảng trường báo danh của học phủ truyền kỳ, chỉ thấy người ta tấp nập, ít nhất cũng phải một trăm nghìn!
Chương 1399: Thần anh chí tôn

Điều này khiến Ngô Bình nhớ đến sự kiện báo danh rầm rộ của Thiên Đạo Môn: “Xem ra sức ảnh hưởng của Học phủ truyền kỳ vẫn hơn Thiên Đạo Môn”.

Đinh Mặc: “Đó là chuyện bình thường. Tiên Đình muốn xây dựng nó thành học phủ mạnh nhất thế giới. Anh nghe nói không chỉ ở hạ giới, ngay cả thiên tài ở thế giới bên ngoài cũng đến nhập học”.

Nhìn hàng người thật dài, Ngô Bình nhíu mày: “Cứ thế xếp hàng không biết phải đợi bao lâu”.

Lúc này Đinh Mặc chú ý tới một tấm bia đá cực lớn, trên đó ghi chi tiết việc đăng ký, anh ta nhìn lướt qua, cười nói: “Này, chú không cần xếp hàng giống bọn họ, trên đó có nói, nếu như thân phận là Chân Nhân truyền kỳ, Chân Quân truyền kỳ, Võ Tông truyền kỳ, có thể đi đường tắt, trực tiếp tham gia khảo hạch”.

Ngô Bình đọc kỹ lại, nhưng không phải trên đó đã viết rất rõ rồi sao, anh cười nói: “Vậy thì tốt, chúng ta đi đường tắt xem sao”.

Cách đó không xa có một cánh cổng, trước cổng có hai vị tu sĩ, khác hẳn với những cánh cổng đông người tấp nập khác, cánh cổng này rất vắng vẻ, chẳng có lấy một con chim.

Hai người nhìn Ngô Bình đi đến, lập tức lấy lại tinh thần, một người hỏi: “Người đến là tu sĩ truyền kỳ?”

Ngô Bình lấy huy hiệu Võ Vương truyền kỳ chín sao của mình ra nói: “Đúng thế, tôi đến tham gia khảo sát của Học phủ truyền kỳ”.

Nhìn thấy đánh dấu Võ Vương truyền kỳ chín sao, hai tu sĩ ngạc nhiên, một người nói: “Được, đi theo tôi”.

Đinh Mặc nói: “Em ba, anh ở ngoài đợi chú”.

Ngô Bình đi theo một người trong đó bước vào cánh cổng màu đỏ. Cánh cổng mở ra, là một con đường bằng đá rất dài, đi được một đoạn thì đến trước một cung điện.

Một vị tu sĩ trung niên bước ra từ trong cung điện, ông ta hỏi thăm tình huống của Ngô Bình, vui vẻ nói: “Võ Vương truyền kỳ chín sao, thật là hiếm có. Tôi là giáo viên của Học phủ truyền kỳ - Triệu Hàn Sơn, sau này tôi sẽ là người phụ trách hướng dẫn cậu hoàn thành bài kiểm tra đánh giá tiếp theo”.

Ngô Bình rất khách sáo: “Thầy Triệu vất vả rồi”.

Triệu Hàn Sơn: “Đừng khách sáo, đi theo tôi”.

Hai người bước vào cung điện, có không ít người ở trong đó. Ngô Bình bước vào, họ đồng loạt nhìn về phía anh với ánh mắt mong đợi.

Triệu Hàn Sơn cười nói: “Các giáo viên này sẽ tiến hành các mục khảo sát với cậu, cậu yên tâm đi, kết quả khảo sát của họ rất chính xác, nếu cậu thật sự là thiên tài, tuyệt đối sẽ không bị bỏ qua”.

Ngô Bình nhìn nhiều người như vậy nói: “Phải kiểm tra rất nhiều lần sao?”

Triệu Hàn Sơn: “Cũng không nhiều, mười lăm bước. Bước đầu tiên khá đơn giản, chủ yếu kiểm tra Nguyên Anh của cậu”.

Nói rồi ông ta dẫn Ngô Bình đến trước một tấm gương rất lớn. Tấm gương cao năm mét, rộng ba mét, xung quanh đều có hai tu vi áo vàng mỉm cười chào anh.

Dù sao cũng là Võ Vương truyền kỳ chín sao, tương lai rất có tiền đồ nên những người này đều cực kỳ khách sáo với anh, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng và thiện ý.

Một tu sĩ mặc áo vàng chỉ vào tấm gương nói: “Khảo sát Nguyên Anh có ba bước, bây giờ tiến hành bước thứ nhất. Cậu Ngô, hãy phóng Nguyên Anh ra rồi đưa nó vào tấm gương trước mặt cậu. Tấm gương này là một món pháp khí, nó có thể đo lường tiềm năng Nguyên Thần hiện tại của cậu, ở một bước này không có điểm cao nhất, tiềm năng của cậu càng lớn, điểm càng cao”.

Ngô Bình: “Bước này có bao nhiêu điểm?”

Triệu Hàn Sơn cười nói: “Họ sẽ tổng hợp điểm của ba bước khảo sát, sau đó lấy ra điểm cuối cùng của Nguyên Anh cậu. Mà điểm Nguyên Anh sẽ tính vào tổng điểm cuối cùng của cậu. Chúng ta xếp hạng tổng điểm của mọi người, mười người đứng đầu sẽ nhận được phần thưởng lớn”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi”.

Tu sĩ áo vàng: “Hãy phóng Nguyên Anh ra”.

Ngô Bình đứng thẳng bất động, trên đỉnh đầu phóng ra một vầng sáng có khí tức đáng sợ, mọi người vẫn chưa nhìn rõ thì nó đã lao vào trong tấm gương.

Mặt gương dao động như sóng nước, sau đó Thần anh đi vào.

Đi vào trong gương, Ngô Bình cảm nhận được xung quanh có rất nhiều khí tức tiếp xúc với anh, thông tin liên quan đến Thần anh của mình bị chúng nó nắm bắt rồi nhanh chóng tính toán.

Bề ngoài tấm gương lại khôi phục bình thường, trên mặt gương xuất hiện điểm sáng màu đỏ, từ nơi xa bay đến, sau đó tụ lại thành một quả cầu ánh sáng ở vị trí chính giữa.

Giáo viên phụ trách khảo sát đều đang nói chuyện phiếm đều vây lại xung quanh xem.

“Vừa rồi là một Thần anh!”, có người ngạc nhiên nói: “Không hổ là Võ Vương truyền kỳ chín sao, khí tức trong thoáng chốc đó đều khiến tôi phải chấn động, nếu Thần anh của cậu ta hoàn toàn được phóng ra, chắc chắn sẽ kinh thiên động địa”.

“Ừ, đúng là Thần anh cực mạnh, nhưng sau này thế nào vẫn phải xem tiềm năng Thần anh của cậu ta, dù sao thực lực chỉ đại diện cho hiện tại, tiềm năng mới đại diện cho tương lai”.

“Mọi người nhìn xem, bây giờ quả cầu ánh sáng đã là màu đỏ rồi. Tiềm năng màu trắng là bình thường, màu đỏ là tầm trung, thiên tài là màu bạc, thiên kiêu là màu vàng kim, thiên kiêu siêu cấp là màu tím, Vô Thượng Chí Tôn là màu vàng tím”.

Người đó vừa nói xong, màu của quả cầu sáng đã biến thành màu bạc.

“Đổi màu rồi! Màu bạc của thiên tài, cũng khá tốt”.

Nhưng vừa dứt lời, màu bạc lại biến thành màu vàng kim, thoáng chốc biến thành màu tím.

Mọi người đều bật cười thì thấy vô số điểm sáng màu tím tụ lại một chỗ, quả cầu sáng ngày càng sáng, sáng đến một mức nhất định thì biến thành màu vàng tím.

Mọi người hít khí lạnh nói: “Màu vàng tím, Vô Thượng Chí Tôn”.

Điểm sáng vẫn đang liên tục xuất hiện, quả cầu sáng màu vàng tím ngày càng lớn, cuối cùng như một mặt trời nhỏ khiến mọi người không mở mắt ra được.

Khoảng mười phút sau, quả cầu sáng biến mất, một thần quang bay ra từ trong gương, quay về trong người Ngô Bình.

Ngô Bình mở mắt ra: “Được bao nhiêu điểm?”

Triệu Hàn Sơn khẽ cười chỉ vào mặt gương, trên đó có một dãy số dài và nói: “Một trăm ba mươi bảy nghìn ba trăm điểm! Đây là số điểm cao nhất mà gương Vọng Thần đạt được kể từ khi thành lập”.

Ngô Bình: “Vậy à? Số điểm cao thứ hai là bao nhiêu?”

Một tu sĩ áo vàng nói: “Chín mươi tám nghìn điểm, thua xa cậu Ngô nhiều lắm”.

Sau đó ông ta nói: “Tiến hành kiểm tra bước thứ hai đi”.

Ngô Bình lại được dẫn đến một cái đĩa tròn cực lớn, vô số quả cầu sáng trôi nổi giữa không trung trên mặt đĩa tròn, có lớn có nhỏ, xung quanh quả cầu nhỏ là những quả cầu lớn.

Anh cảm nhận được thứ này giống như là vận chuyển Thiên Thể bèn hỏi: “Bước này kiểm tra thế nào?”

Tu sĩ áo vàng nói: “Cậu Ngô, đây là một hệ thống Thiên Thể, cậu cố gắng hết sức đưa Thần anh vào trong đó để thúc đẩy vận chuyển Thiên Thể”.

Ngô Bình: “Thần anh đi vào đó là được?”

Tu sĩ áo vàng gật đầu: “Sau khi đi vào đó, dĩ nhiên cũng biết được thao tác thế nào”.

Thế là Ngô Bình lại phóng Thần anh ra, một chùm thần quang tiến vào quả cầu sáng, ngay lập tức anh cảm thấy mình và những thiên thể này là một, muốn thúc giục toàn bộ hệ thống Thiên Thể vận hành theo bản năng.

Thế là anh dùng toàn bộ sức lực bắt đầu thúc giục Thiên Thể.

Mọi người ở bên ngoài mở to mắt nhìn, một tu sĩ áo vàng nói: “Bộ Thiên Thể này chủ yếu là khảo nghiệm sự tương hợp giữa Thần anh với trời đất và thần lực Thần anh, cho nên khảo sát này cũng quan trọng không kém bài kiểm tra tiềm năng”.

Mọi người đều gật đầu, vì độ tương thích với trời đất quyết định Thần anh có thể đạt cấp bậc cao bao nhiêu, mà sức mạnh của Thần anh thể hiện thực lực hiện tại, hai cái đều rất quan trọng.

Đột nhiên, một quả cầu sáng nhỏ bắt đầu xoay chuyển, nó quay quanh một quả cầu lớn rồi tiếp đó đẩy quả cầu lớn quay theo, cuối cùng nhiều quả cầu lớn cũng quay theo.

Khi toàn bộ hệ thống Thiên Thể đang vận hành, trong lòng Ngô Bình đang ở giữa đó bỗng khẽ động, lẩm bẩm: “Ý nghĩa Thiên Thể chính là như vậy”.
Chương 1400: Đạo thống Thiên Nguyên, ý nghĩa Thiên Thể

Ý nghĩa Chân Võ mà anh học được gồm có ý nghĩa Di Hình, ý nghĩa Li Đoạn, ý nghĩa Chấn Ấn và ý nghĩa Thiên Thể. Trong đó, ý nghĩa Thiên Thể chỉ là một cấu trúc cơ bản, chưa thật sự thành hình, uy lực có hạn.

Từ trước tới nay, Ngô Bình đều đang trong quá trình bổ sung ý nghĩa Thiên Thể, nhưng đều không thành công. Lúc này, Thần anh của anh đang hợp làm một với Thiên Thể, anh là Thiên Thể, Thiên Thể chính là anh. Trạng thái này giúp anh hiểu được một vài thứ một cách rất dễ dàng.

Kích hoạt nhân cách tối thượng cùng trạng thái ngộ đạo, anh sắp bắt đầu dốc sức lĩnh ngộ ý nghĩa Thiên Thể.

Quả cầu sáng chuyển động một lát thì bỗng dừng lại. Mọi người đều thất vọng.

"Không phải chứ, Ngô Bình tài năng như vậy mà nó chỉ chuyển động được một chút xíu vậy thôi à?"

"Cũng đúng thôi. La bàn Thiên Nguyên này là do Thiên Nguyên Đạo Tổ làm ra, nó dùng để ước lượng vũ trụ, thăm dò ý nghĩa, đương nhiên rất khó để làm nó chuyển động được rồi. Ngô Bình có thể làm nó chuyển động một chút này thôi, tôi cảm thấy đã rất giỏi rồi", cũng có người cảm thấy việc này không thể chứng minh thực lực của Ngô Bình kém.

"Thiên Nguyên Đạo Tổ được xưng là đệ nhất võ lực, không ai địch nổi. Thiên Nguyên Đại Đạo của ngài càng sâu thâm khó lường".

Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao, Ngô Bình đã lĩnh ngộ thấu đáo ý nghĩa Thiên Thể rồi, quả cầu sáng lại bắt đầu chuyển động. Lần này đã có hàng trăm quả cầu sáng chuyển động trong nháy mắt, sau đó là hàng nghìn, hàng vạn quả cầu sáng!

Sau khi lên đến ba mươi nghìn quả cầu sáng, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của mình không đủ, mà lúc này anh chỉ mới chuyển động được một phần ba tổng số lượng quả cầu sáng.

Đúng lúc này, lực Thiên Nguyên trong cơ thể anh khẽ chấn động. Trong thời không tinh thần của la bàn Thiên Nguyên xuất hiện một bóng người cực lớn.

Người này râu tóc bạc phơ, mặc một bộ đồ trắng, miệng hơi mỉm cười nhưng toát ra khí thế chí tôn vô thượng!

Người này cười nói: "Nhóc con, thế mà trong cơ thể của con lại có lực Thiên Nguyên của lão tổ ta đây, xem ra ta và con có duyên".

Ngô Bình chợt hiểu ra, người trước mặt đây là một tia ý thức của Thiên Nguyên Đạo Tổ, anh vội bái: "Bái kiến Đạo Tổ!"

Thiên Nguyên Đạo Tổ cười nói: "Thần anh của con tốt lắm, tuy không bằng ta lúc xưa nhưng cho thêm thời gian thì sẽ không thua kém ta đâu. Hầy! Đạo Chủng trong cơ thể con là của thằng nhóc Vĩnh Hằng đấy à?"

Ngô Bình đáp: "Thưa Đạo Tổ, Đạo Chủng này có từ Vĩnh Hằng Tiên Vực ạ".

Thiên Nguyên Đạo Tổ: "Tố chất của thằng nhóc Vĩnh Hằng rất bình thường, Đạo Chủng tạp nham, không ra gì cả".

Ngô Bình ngỡ ngàng, ông ấy gọi Vĩnh Hằng Đạo Tổ là thằng nhóc Vĩnh Hằng? Còn chê Đạo Chủng mà Vĩnh Hằng Đạo Tổ để lại nữa?

Nói rồi, ông ấy giơ tay chộp, Ngô Bình cảm thấy Đạo Thụ trong cơ thể mình bị nghiền nát trong tích tắc, sau đó một luồng lực Thiên Nguyên mênh mông đổ vào, cấu trúc lại Đạo Chủng và Đạo Thổ của anh.

Giây phút đó, Đạo Thổ và Đạo Chủng ngũ hành đã có sự nâng cao về chất lượng, một hạt giống được trồng vào Đạo Thổ, sắp nhú lên khỏi mặt đất.

Thiên Nguyên Đạo Tổ nói: "Được rồi, sau này con sẽ là truyền nhân của ta, không còn quan hệ gì với thằng nhóc Vĩnh Hằng kia nữa".

Ngô Bình: "Đạo Tổ, người vẫn còn ở vũ trụ này không ạ?"

Thiên Nguyên Đạo Tổ cười: "Ta ở một thế giới khác, nơi đây chỉ là ao hồ nhỏ, từ lâu đã không chứa nổi ta nữa rồi. Nhưng nơi đây có rất nhiều sức mạnh mà ta để lại, con có cơ hội thì có thể đi thu thập".

Nói xong, bóng người biến mất.

Lúc này, Ngô Bình cảm thấy trong cơ thể mình tràn đầy lực Thiên Nguyên, anh có thể kích hoạt nhiều quả cầu sáng chuyển động hơn nữa.

Mấy giây sau, trong la bàn Thiên Nguyên, tất cả một trăm lẻ tám nghìn quả cầu sáng đều chuyển động. Bấy giờ, anh nhân cơ hội viên mãn ý nghĩa Thiên Thể trong mình!

Người ở bên ngoài đã ngây ra như phỗng, tất cả Thiên Thể đều chuyển động, thế này thì đỉnh quá rồi đấy!

Đến lúc Thần anh của Ngô Bình trở ra đã là nửa canh giờ sau rồi.

Anh hỏi: "Lần này bao nhiêu điểm?"

Vẻ mặt của mọi người đều hơi quái lạ, như nhìn thấy một con quái vật vậy. Một hồi lâu sau, Triệu Hàn Sơn mới nói: "À thì... con số có lẽ không chuẩn lắm", nói rồi ông ta chỉ dãy số xuất hiện trên la bàn.

Ngô Bình đếm rồi kinh ngạc nói: "Chín mươi lăm triệu?"

Tu sĩ áo vàng phụ trách vận chuyển la bàn cũng gượng gạo nói: "Trước cậu, thành tích tốt nhất của la bàn trong lịch sử chỉ có một trăm mười lăm nghìn điểm, thành tích gần cả trăm triệu điểm của cậu chắc là không đúng rồi".

Triệu Hàn Sơn: "Hay là thế này, dùng thành tích một trăm mười lăm nghìn, đồng đứng nhất, được không?"

Ba vị tu sĩ cảm thấy có lý, quyết định dùng kiến nghị của Triệu Hàn Sơn, phần này cho Ngô Bình một trăm mười lăm nghìn điểm! Ngô Bình cũng không để ý, chỉ cần đứng nhất, kết quả sao cũng được.

Ghi điểm xong, Ngô Bình lại tới trước một quả cầu thuỷ tinh trong suốt cao tầm nửa mét.

Một người giải thích cho Ngô Bình: "Đây là phần thứ ba, kiểm tra năng lực tạo cảnh của Thần anh. Tạo cảnh có ảnh hưởng cực lớn đến việc sau này cậu khai mở Động Thiên, thậm chí là khai mở thế giới".

Ngô Bình nói: "Được, có thể bắt đầu rồi".

Anh đưa Thần anh vào trong quả cầu thuỷ tinh, theo yêu cầu của bọn họ, bắt đầu dùng ý niệm để xây dựng nên thế giới trong đó.

Ở giai đoạn Luyện Thần, anh đã đạt được cấp bật tạo nên một thế giới chỉ trong một ý niệm, bây giờ dùng Thần anh, năng lực này càng mạnh mẽ hơn.

Lúc Thần anh của anh vừa vào trong quả cầu thuỷ tinh, quả cầu thuỷ tinh đã phát sáng rực rỡ, trong đó mặt trời mặt trăng thay nhau toả sáng, tinh hà sáng tỏ rồi lại vụt tắt, văn minh ra đời và phát triển, vạn vật đổi mới, sự biến hoá nhanh chóng khiến người bên ngoài nhìn đến hoa mắt chóng mặt.

"Chuyện này... sao có thể? Năng lực tạo cảnh này quá khủng bố!"

"Dù Thần Tiên khai mở Thần quốc cũng chưa chắc đã đạt được cấp độ này!"

Mấy giây sau, quả cầu thuỷ tinh ảm đạm hẳn, Thần anh của Ngô Bình đã trở ra ngoài.

Trên quả cầu thuỷ tinh hiện con số rất dài, một trăm tám mươi lăm nghìn bốn trăm điểm!

"Thành tích vô cùng tốt, cao hơn người xếp thứ hai trong lịch sử đến hơn sáu mươi nghìn điểm!", ba vị tu sĩ áo vàng đều rất vui mừng.

Rất nhanh, thành tích tổng hợp ở phần kiểm tra thần hồn của Ngô Bình đã có, thông qua các phép tính phức tạp, thành tích đạt được là một nghìn bảy trăm ba mươi chín điểm.

Ngô Bình: "Thành tích tổng hợp cao nhất trong lịch sử là bao nhiêu?"

Triệu Hàn Sơn: "Trước cậu thì người có thành tích cao nhất cũng chỉ được chín trăm năm mươi hai điểm thôi, thua xa cậu!"

Ngô Bình gật đầu: "Vậy cũng khá".

Triệu Hàn Sơn vui vẻ nói: "Cậu Ngô, sau đây chúng ta kiểm tra huyết mạch".

Ngô Bình: "Được".

Kiểm tra huyết mạch cũng chia làm ba phần, lần lượt là kiểm tra máu, kiểm tra xương cốt và kiểm tra thiên căn.

Quá trình kiểm tra máu, Ngô Bình được yêu cầu nhỏ mười giọt máu vào chén ngọc, sau đó chén ngọc được đặt vào một trận pháp phức tạp và cổ xưa.

Trận pháp vận hành tầm mười lăm phút thì bên trên bề mặt đã xuất hiện một màn sáng, hình thành một số tiên văn.

Người phụ trách mừng rỡ đọc: "Thái cổ chân nhân đời thứ năm, hoàn thành được 75%!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK