Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1496: Phản công, cướp báu vật

Trước đó Ngô Bình đã thấy viên thiên thạch cấp thần này rồi, anh cũng đã âm thầm hỏi Lâm Hâm về món đồ bên trong, giá trị vượt xa giá trị của nó.

Anh cười, nói: “Cứ cược tăng giá hay không thì thật nhạt nhẽo, thế này đi, lần này chúng ta cược bên trong có loại đồ gì. Tôi cho rằng món đồ bên trong viên thiên thạch này chắc sẽ là một pháp khí”.

Mọi người đều cười, cược nó là pháp khí thì khó hơn nhiều so với việc cược tăng giá hay không. Dù gì thì trong thiên thạch có thể phong ấn đủ các loại, mà xác suất nó là pháp khí thì e chưa đến một phần vạn.

Có người lập tức nói: “Tôi cược bên trong không phải pháp khí”.

Một bên cược pháp khí, một bên cược không phải pháp khí, rõ ràng cơ hội thắng của bên thứ hai lớn hơn nhiều, vì vậy những người khác cũng thi nhau cược món đồ bên trong không phải pháp khí.

Phương Huyền Sinh cười, nói: “Cậu Ngô, cậu chắc chắn vậy sao? Nên biết rằng mấy năm nay không có được mấy thiên thạch có pháp khí”.

Ngô Bình: “Cược thạch chủ yếu là nhờ may mắn, vận may của tôi luôn rất tốt, tôi muốn cược thử một ván”.

Phương Huyền Sinh gật đầu: “Được, mời các vị đặt tiền cược”.

Mấy ván trước mọi người đều nghĩ rằng Ngô Bình may mắn, nhưng ở ván này, mọi người đều cho rằng Ngô Bình không thể tiếp tục thắng, dù gì thì những chuyện có xác suất nhỏ không thể nào liên tục xảy ra được.

Tiền cược không ngừng tăng, cuối cùng đạt đến một trăm tám mươi tỷ. Còn bên Ngô Bình cược thì chỉ có mỗi mình anh, vì vậy anh tự mình bỏ ra một trăm tám mươi tỷ.

Lần này người phá thiên thạch là Phương Huyền Sinh, gã lấy ra một cái búa, gõ nhẹ một cái, lớp đá bên ngoài vỡ vụn rồi bị một làn gió thổi bay, để lộ ra món đồ bên trong, đó là một huy hiệu.

Tấm huy hiệu đó có sự chuyển động pháp lực rõ ràng, chắc là pháp khí do một hư tiên luyện ra. Giá trị của nó kém xa giá bán của thiên thạch, nhưng nó thật sự là một pháp khí.

Mọi người nhìn nhau, Ngô Bình lại thắng.

Mấy ông chủ đó thua liên tục ba trăm tỷ, một số người đã thiệt hại nghiêm trọng. Phương Huyền Sinh là người thua nhiều nhất, nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Có điều người không chịu thiệt thòi như gã bị thua Ngô Bình mất mấy chục tỷ nên trong lòng rất khó chịu.

Gã cười, nói: “Cược nhỏ tình cảm thôi, tôi thấy chơi đến đây thôi. Cậu Ngô, cậu là khách hàng lớn của tôi, lần này giúp tôi kiếm được rất nhiều, để cảm ơn cậu Ngô, tôi đã sai người chuẩn bị rượu thịt, mong cậu Ngô nể mặt”.

Ngô Bình cười, nói: “Được thôi”.

Có vài người vẫn còn muốn cược tiếp nhưng thế lực của Phương Huyền Sinh khá lớn, gã nói đến đây thôi thì những người kia cũng không dám nói thêm gì.

Mọi người lui ra, Phương Huyền Sinh mời Ngô Bình là Lam Hâm đến một gian phòng khách rồi sai người mang trà lên trước.

Sau khi vào trong phòng, Ngô Bình cảm thấy mặt đất rung nhẹ, anh nói: “Ông chủ Phương, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

Phương Huyền Sinh mỉm cười: “Không có gì, bên ngoài phòng khách này đã được tôi bố trí đại trận cách biệt, dù bên trong có xảy ra chuyện gì thì người bên ngoài cũng không hay biết”.

Ngô Bình: “Ồ? Sao ông chủ Phương lại phải làm vậy?”

Phương Huyền Sinh cười lạnh lùng: “Nhóc con, cậu đừng giả vờ nữa, lấy của tôi nhiều tiền như vậy, cậu tưởng tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao?”

Ngô Bình chau mày: “Ông chủ Phương, tôi mua thiên thạch của ông, ông cũng kiếm được đâu ít đâu đúng không?”

Anh mua hơn bốn trăm tỷ tiền thiên thạch thì ít nhất Phương Huyền Sinh cũng kiếm được mấy chục tỷ tiền Thần Long, không ngờ gã vẫn chưa hài lòng.

Phương Huyền Sinh lạnh lùng đáp: “Cậu cược hai viên thiên thạch được giá hai lần, tôi thấy không hợp lý, nói đi, sao cậu có thể làm được? Có phải những viên thiên thạch cậu chọn đều có thể cược lời không?”

Mặt Ngô Bình sầm xuống: “Ông chủ Phương, ông đang muốn cướp sao?”

Phương Huyền Sinh cười hehe: “Không sai, tôi muốn cướp đấy”.

Gã vừa dứt lời thì có hai người đàn ông từ bên cạnh bước ra, một người yêu khí ngất trời, người kia có huyết mạch thần tộc, hai người họ, một người là yêu tộc, một người là bán thần, thực lực đều rất kinh người.

Phương Huyền Sinh lạnh lùng nói: “Hai người này là cao thủ được tôi mời đến, thực lực của họ đủ để giết chết bán bộ Kim Tiên, cậu Ngô, tốt nhất cậu nên ngoan ngoan phối hợp, nếu không thì tôi chỉ có thể giết cậu thôi”.

Ngô Bình: “Ông không sợ tôi chết ở chỗ của ông thì Thái Thanh tiên giáo sẽ đến trả thù sao?”

Phương Huyền Sinh cười haha: “Chuyện này có gì khó, tôi cho người biến thành hai vị rồi rời khỏi đây trước sự chứng kiến của mọi người là xong thôi. Sau đó, dù có người phát hiện ra hai người đã chết thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu?”

Ngô Bình thở dài: “Vốn vẫn chưa tìm được lý do giết ông, vậy mà ông lại tự tìm đường chết”.

Lam Hâm lạnh lùng nói: “Phương Huyền Sinh, chú Phương, ông không nhận ra tôi nữa sao? Tôi là Lam Hâm”.

Phương Huyền Sinh giật mình, đứng bật dậy: “Cô là Lam Hâm, con gái của anh Lam”.

Lam Hâm: “Ông còn mặt mũi gọi cha tôi là anh sao? Ông đã hại nhà tôi tan nhà nát cửa, tôi đến là để tìm ông báo thù”.

Sau vài giây bất ngờ, Phương Huyền Sinh liền cười haha: “Cháu gái à, cháu nghĩ cô giết được tôi sao?”

Gã vừa dứt lời thì yêu tu bỗng biến thành một con mèo khổng lồ, nhào về phía Ngô Bình.

Thực lực của mèo yêu đã vượt trên cả tu sĩ chân tiên tam cảnh bình thường, không dễ đối phó chút nào. Ngô Bình đánh tay phải về trước, bỗng dưng có ngàn vạn luồng kiếm quang mỏng bay ra từ kẽ tay, lập tức kết hợp lại thành một kiếm trận, nhốt chặt con mèo yêu đó bên trong. Kiếm trận này là kiếm trận thiên tuyệt mà anh tạo ra trong động thiên.

Mèo yêu bỗng cảm thấy không ổn, nó gào lớn lên một tiếng, sau đó thì rụng lông rồi lập tức bị chém thành một đám sương máu.

Phương Huyền Sinh giật mình: “Cậu…”

“Ty Lăng Lăng”.

Trăm ngàn kiếm quang lại phóng về phía tên bán thần, thực lực của tên bán thần đó không thua kém gì mèo yêu, anh ta gào lên thần quang lóe lên khắp người.

Nhưng những kiếm quang này quá mạnh,nên đã nhẹ nhàng phá tan thần quang, chém tên bán thần thành nhiều khúc.

Tiếp ngay đó, kiếm quang vụt đến trước mặt Phương Huyền Sinh, giữ chặt lấy gã. Phương Huyền Sinh tái mặt, trán đẫm mồ hôi lạnh, gã nói: “Cậu Ngô, cháu gái, có gì từ từ nói”.

Ngô Bình bước qua, quan sát một lúc rồi đột nhiên chưởng toạc ngực gã, lấy ra một chiếc nhận từ một không gian bí mật. Trong chiếc nhẫn đó có chứa toàn bộ tài sản của gã.

Phương Huyền Sinh thét lên thảm thiết: “Trả bảo vật lại cho tôi”.

Lam Hâm tiến tới, chém đứt đầu gã, sau đó kiếm quang chém Phương Huyền Sinh thành đống thịt nhão.

Sau khi giết Phương Huyền Sinh, Ngô Bình nói: “Sư tỷ, chị biến thành Phương Huyền Sinh, chúng ta cùng rời khỏi đây”.

Anh dứt lời thì Lam Hâm dùng phép thần thông, cải trang thành Phương Huyền Sinh tiễn Ngô Bình rời khỏi. Sau đó quay về lại phòng mình, còn Lam Hâm thì âm thầm rời khỏi xưởng cược thạch.

Hai người họ nhanh chóng gặp lại nhau ở bên ngoài thành Thiên Thạch. Lam Hâm vui mừng nói: “Sư đệ, hôm nay thật hả hê, không chỉ kiếm được số tiền lớn mà còn giết được Phương Huyền Sinh”.

Ngô Bình: “Sư tỷ, chúng ta quay về thôi, không còn sớm nữa, tối nay còn có tiệc”.

Lam Hâm gật đầu, thế là hai tỷ đệ quay về thần sơn nơi Phiêu Miểu Thiên Tôn đang ở.

Hai người họ vừa về thì Phiêu Miểu Thiên Tôn liền hỏi: “Huyền Bình, Lam Hâm, hai con đã giết người sao?”

Lam Hâm không dám giấu giếm, kể hết lại những việc đã xảy ra. Phiêu Miểu Thiên Tôn thắc mắc: “Huyền Bình, con có thể phán đoán được giá trị của thiên thạch sao?”

Ngô Bình cười, nói: “Thưa sư tôn, đúng vậy”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười: “Thú vị”.

Ngô Bình lấy bình đan dược lấy ra được từ trong thiên thạch ra, sau khi mở nắp thì thấy bên trong có một kim đan trên có tám lỗ dưới có chín lỗ.

Phiêu Miểu Thiên Tôn nhìn thấy viên đan dược thì giật mình, nói với giọng run run: “Đấy là đan dược gì?”

Ngô Bình trịnh trọng đáp: “Thưa sư tôn, đây là Đại La kim đan, chắc là do người thiên ngoại luyện thành, uống nó thì thiên đạo của thiên tôn sẽ được lấp đầy”.
Chương 1497: Cuộc họp Dao Trì, đại tài tập hợp

Tâm thần Phiêu Miểu Thiên Tôn chấn động nói: “Huyền Bình, con muốn tặng đan này cho sư phụ?”

Ngô Bình cười nói: “Đệ tử còn cách cảnh giới Đại La mười tám ngàn dặm, nếu sư tôn không uống đan dược này thì chẳng phải lãng phí sao?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn nói: “Huyền Bình, con nên biết giá trị của đan này không thể đo được bằng tiền”.

Ngô Bình: “Dĩ nhiên đệ tử biết, chỉ mong sư tôn sớm ngày thoát khỏi giới”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn khẽ gật đầu: “Viên đan dược này chưa chắc có thể bổ khuyết vào Thiên Đạo của ta, nhưng vẫn rất quý giá”.

Lam Hâm: “Sư tôn nên nhận chút tâm ý của sư đệ”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Ừ. Huyền Bình, ta nhận đan dược này vậy”.

Ngô Bình khẽ cười nói: “Sư tôn, sư tỷ, con về phòng nghỉ ngơi trước, tiệc tối bắt đầu thì gọi con”.

Núi thần này rất lớn, anh tìm được một khoảng sân, sau đó lấy chiếc nhẫn của Phương Huyền Sinh ra, Phương Huyền Sinh đã điều hành một nhà máy sản xuất đá đánh bạc trong nhiều năm, tích lũy được rất nhiều tiền. Trong chiếc nhẫn này có hơn ba trăm tỷ đồng Thần Long và nhiều loại bảo vật được mở ra trong thiên thạch, tổng cộng có ba mươi bảy món bảo vật.

Giá trị của những món bảo vật này, loại rẻ nhất cũng có giá cả chục tỷ, nên nếu Ngô Bình bán đi thì ít nhất cũng có lời được ba năm trăm tỷ.

Anh cũng kiếm được hơn bảy trăm tỷ lợi nhuận trong chuyến đi đến thành Thiên Thạch. Bây giờ cộng thêm hơn ba trăm tỷ, thu nhập từ chuyến đi này của anh đạt đến một trăm mười tỷ. Đây là chưa tính ba mươi bảy món bảo vật và thiên thạch chưa được mở.

Bây giờ, trong tay anh hơn một ngàn bảy trăm tỷ, anh dứt khoát mua tất cả nguyên liệu để chế tạo chín kiếm trận còn lại, chi phí lần này lên tới hơn một trăm mười tỷ tệ.

Mà mua xong những nguyên liệu để tạo kiếm trận, anh vẫn còn sáu trăm tỷ đồng Thần Long. Anh phải để lại số tiền này để huấn luyện Hỏa Hoàng Nhi và Lý Nguyên Tượng.

Mua xong nguyên liệu, không lâu sau, Lam Hâm đến gọi anh tham dự tiệc tối, tiệc tối hôm nay rất hoành tráng, mẹ của vua Dao Trì cũng đến, hơn nữa còn sẽ có một số chương trình thú vị, tất cả các thế hệ đều có thể tham gia .

Ba thầy trò đến địa điểm dùng tiệc tối, nằm ở rìa Dao Trì, bên cạnh Dao Trì là vườn bàn đào, hương đào thoang thoảng bay tới, ngửi vào cảm thấy sảng khoái, nhớ mãi không quên.

Ở trung tâm Dao Trì có một đài sen khổng lồ, một người phụ nữ ngồi trên đó, bên trái và bên phải của đài sen có tám cung nữ, lần lượt cầm chiếc quạt lông phượng, một chiếc ô La Thiên, một cầm kiếm Như Ý và một cầm hộp tám Bát Bảo.

Dưới đài sen là một hòn đảo nhỏ, trên đó có mười hai nhóm thị vệ và gia nhân, mỗi nhóm mặc quần áo một màu, có người cầm đao, có người cầm kiếm, có người cầm chiêng, có người cầm sáo.

Ngoài mấy trăm nô bộc, xung quanh còn có bốn đôi phượng hoàng, tám con Thần Long, hai con Kỳ Lân, hai con voi thần xuất hiện xung quanh. Bên ngoài còn có bốn chiếc thuyền lớn đỗ trên mặt nước, trên đó đều có tám trăm yêu binh, tám trăm thần binh, tám trăm tiên binh, tám trăm vu tu.

Trên trời có tiên tử nhảy múa, thần nữ ca hát, hoa ngọc tung bay khắp trời, sen vàng mọc khắp nơi, Ngô Bình sững sờ trước cảnh tượng này.

Anh thầm nói: “Sư tôn, Vương Mẫu này đúng là phô trương”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Chuyện này rất bình thường vì bà ta là Vương Mẫu, hơn nữa ngồi ở vườn bàn đào”.

Ngô Bình: “Sư tôn, bàn đào này có gì đặc biệt?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Tu sĩ sợ nhất là tai họa. Chẳng hạn như Đạo Quân là con, nhìn thì có vẻ như có thể sống lâu nhưng thật ra con phải trải qua vô số tai nạn. Nhưng bàn đào này lại có thể làm suy yếu sức mạnh của tai ương”.

Ngô Bình bỗng nghĩ tới một chuyện hỏi: “Sư tôn, người tu luyện trong giới vòng gặp tai họa, vậy người bên ngoài thì sao? Bọn họ cũng có tai họa sao?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Bên ngoài cũng có tu sĩ nhưng cường độ tai họa của họ không bằng một phần mười tu sĩ trong giới vòng, thật ra đây chính là kết quả xấu mà Thiên Đạo có khiếm khuyết đem đến”.

Ngô Bình khẽ thở dài: “Thật không ngờ bàn đào có thể giảm thiểu tai họa, lợi hại thật đấy. Chỉ sợ trên đời không ai dám đắc tội với Vương Mẫu”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đúng thế, nhất là Đạo Quân, các Đạo Tổ, ai nấy cũng đều muốn ước có được một quả bàn đào”.

Ngô Bình: “Lát nữa, đệ tử nhất định phải thắng giành được một quả bàn đào để tặng cho sư tôn”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Được, sư tôn đợi bàn đào của con”.

Lam Hâm: “Sư đệ, nếu em có thể kiếm được hai quả thì cũng tặng chị một nhé”.

Ngô Bình cười nói: “Điều đó là đương nhiên”.

Chỗ ngồi của mọi người đã được sắp xếp xong, thầy trò Phiêu Miểu Thiên Tôn nằm ở bên bờ Dao Trì, ở hàng thứ hai. Hàng đầu tiên là gần Dao Trì nhất, hàng thứ hai là ở ngoại vi. Tất nhiên, phía sau còn ba hàng. Đương nhiên, càng có nhiều người thậm chí không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng ở xa xa, không thể vượt qua lan can gỗ.

Phiêu Miểu Thiên Tôn có thể ngồi ở hàng thứ hai chứng tỏ bà ấy cũng là một vị khách tương đối quan trọng trong pháp hội Dao Trì. Tất nhiên, địa vị cao nhất chính là mười chiếc ghế lơ lửng trên bầu trời Dao Trì, cách Vương Mẫu không xa. Những vị trí này cực kỳ cao quý, rõ ràng không phải thứ mà người bình thường có thể ngồi lên.

Ngô Bình rất tò mò, anh hỏi: “Sư tôn, mười vị trí đó dành cho ai vậy?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đó là để cho Đại thần, Yêu thần, Đại Thiên Tôn, cường giả hỗn mang, cường giả kỷ nguyên v.v”.

Ngô Bình trợn tròn mắt: “Thế mà cũng có Yêu thần xuống, còn có cường giả hỗn mang, kỷ nguyên?”

“Cường giả kỷ nguyên là những sự tồn tại ít nhất đã trải qua hai kỷ nguyên, tu vi của họ vượt xa Đạo Tổ, hơn nữa đa số đều không phải là con người. Cường giả hỗn độn là người đầu tiên mà vũ trụ này sinh ra, là các cường giả mạnh nhất thời đại hỗn mang”.

Ngô Bình: “Những người này đều là người đỉnh cấp nhất ở thế giới này sao?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Ít nhất theo sư tôn nghĩ là thế, họ là người không thể đánh thắng được”.

Ngô Bình: “Sư tôn có thể được mời đến đây đã rất lợi hại rồi. Con nghĩ những người ngồi ở hàng đầu tiên không phải là Yêu hoàng thì cũng là người cấp Đạo Tổ”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sư tôn vẫn còn thua kém nhiều lắm. Huyền Bình, mặc dù con là bất khả chiến bại dưới Thiên Tiên nhưng trong mắt những người này, con vẫn giống như một con kiến. Nếu họ muốn giết con, không ai có thể bảo vệ được con nên con phải học cách tự bảo vệ mình.

Ngô Bình lặng thinh vài giây rồi nói: “Đệ tử hiểu rồi”.

Sau đó anh hỏi: “Những người này đến tham gia pháp hội Dao Trì, lẽ nào họ cũng ở đây vì bàn đào sao?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đúng vậy, bàn đào có tác dụng với các tai họa của Yêu tộc và thần kiếp của Thần tộc, nếu những người này muốn có được bàn đào thì phải duy trì mối quan hệ thân thiện với Vương Mẫu”.

Ngô Bình tò mò mở Tiên mạng ra tìm kiếm bàn đào, kết quả không có ai bán cả.

Lam Hâm: “Sư đệ ngốc, em không mua được bàn đào ở bên ngoài đâu”.

Ngô Bình bĩu môi: “Sư tỷ, sớm muộn gì em cũng sẽ luyện chế ra một loại đan dược có tác dụng tương tự như bàn đào, thậm chí còn tốt hơn nó”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sở dĩ bàn đào này siêu phàm như thế là vì những mẫu thể của cây đào này là một cây đào đã sống mười mấy kỷ nguyên, lai lịch kinh người”.

Ngô Bình chớp mắt: “Vậy bây giờ cây đào đó ở đâu?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Biến mất rồi. Theo truyền thuyết, nó gặp tai nạn trong đại kiếp kỷ nguyên cuối cùng rồi biến thành mây khói”.

Ngô Bình: “Bàn đào siêu như thế, thế thì quả đào trên mẫu thể chẳng phải càng lợi hại hơn à?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đương nhiên rồi, thứ đã không còn tồn tại thì nói nhiều cũng vô ích”.

Lúc này, Ngô Bình nghe thấy một giọng nói lớn phát ra từ hàng ghế thứ ba: “Phiêu Miểu, nhường ghế của bà cho tôi được không?”

Giọng này rất quen, Ngô Bình quay đầu lại thì nhìn thấy Kiếm Đạo Quân.
Chương 1498: Cược đấu với Kiếm Đạo Quân

Vừa nhìn thấy là Kiếm Đạo Quân, Ngô Bình cười mỉa: “Kiếm Đạo Quân, bảo sư tôn tôi nhường chỗ cho ông, ông nghĩ mình là ai hả?”

Kiếm Đạo Quân lạnh lùng nói: “Người lớn đang nói chuyện, nào đến lượt cậu xen mồm vào?”, vừa dứt lời một tia kiếm ý lao đến.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cũng đánh ra kiếm ý, hai luồng kiếm ý va chạm trong hư không nhưng lại rất yên lặng, nhưng cơ thể Phiêu Miểu Thiên Tôn và Kiếm Đạo Quân đều khẽ run lên.

“Tạ Linh Sơn, nếu ông dám làm đệ tử của tôi bị thương, tôi sẽ giết ông”, Phiêu Miểu Thiên Tôn nói, giọng nói đầy sát khí.

Kiếm Đạo Quân này tên là Tạ Linh Sơn, quen với Phiêu Miểu Đạo Quân khi ông ta còn trẻ, sau đó cả hai đều đột phá Đại La và trở thành Đạo Quân đương thời.

Tạ Linh Sơn nói: "Cơ Tiên Ngữ, tính khí của bà vẫn giống như lúc trẻ nhỉ. Nhưng khi còn trẻ, bà không thể đánh bại tôi, bây giờ cũng không thể đánh bại tôi. Còn muốn giết tôi à, bà không có cơ hội đâu”.

Tên thật của Phiêu Miểu Thiên Tôn là Cơ Tiên Ngữ, nhưng đã rất nhiều năm không ai gọi tên bà ấy rồi.

Cơ Tiên Ngữ cười mỉa: “Tạ Linh Sơn, năm đó tôi có khả năng giết ông cũng không làm thế, chỉ vì không muốn dấy lên tranh chấp giữa hai bên thôi”.

“Ai đang làm ồn thế?”, đột nhiên có một vị Yêu tướng bay lên không trung, lướt mắt nhìn Kiếm Đạo Quân cùng Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Nếu hai người có tranh chấp gì thì có thể đến đài sinh tử phân cao thấp với nhau”.

Nơi này là Dao Trì, nơi ở của Vương Mẫu, sẽ không nể mặt ai cả.

Kiếm Đạo Quân cười nói: “Được! Cơ Tiên Ngữ, bà có dám đánh với tôi?”

Ngô Bình cười nhạo: “Chỉ dựa vào ông mà cũng xứng khiêu chiến với sư tôn tôi sao? Ông muốn đánh thì tôi đánh với ông”.

Anh vừa nói xong, ngay cả Thần tướng đó cũng sửng sốt, vì Ngô Bình thoạt nhìn chỉ là địa tiên, mà lại dám khiêu chiến Đại La Kim Tiên. Phải biết rằng, Đại La Kim Tiên là cảnh giới hơn cả Thiên Tiên, là trạng thái sinh mạng cao cấp.

Kiếm Đạo Quân Tạ Linh Sơn cũng sửng sốt, sau đó ông ta cười nói: “Một Đạo Quân như tôi cho dù giết cậu cũng rất mất mặt. Thế này nhé, nếu cậu đã có can đảm như vậy thì đánh với yêu nô mà tôi nuôi đi”.

Vừa dứt lời, một bóng dáng mờ ảo lao ra từ phía sau Tạ Linh Sơn, biến thành một con vượn khổng lồ cao ngàn mét. Con vượn khổng lồ này có mắt tím, móng vuốt màu bạc, cả người màu trắng bạc, ngẩng đầu lên trời gầm lên dữ dội.

Thấy ở đây có người xảy ra xung đột, mọi người đều đổ dồn ánh mắt hóng hớt về phía bên này. Vì có quá nhiều người tham gia pháp hội Dao Trì nên lần nào cũng sẽ xảy ra xung đột, tuy nhiên những cuộc xung đột này nhìn chung không quá lớn, thường là giải quyết mâu thuẫn bằng cách quyết đấu đài sinh tử.

Ngô Bình nhìn con vượn khổng lồ, đoán thực lực của nó rất mạnh, hơn hẳn Chân Tiên. Anh nói: “Được, tôi đánh với nó”.

Kiếm Đạo Quân: “Chàng trai, nếu cậu thua thì phải bảo sư tôn của cậu nhường ghế cho tôi”.

Ngô Bình: “Được chứ, nhưng nếu Yêu nô của ông thua, ông cũng phải trả giá”.

Kiếm Đạo Quân nhướng mày: “Ồ, cậu muốn tôi thế nào?”

Ngô Bình: “Nếu tôi đánh bại được Yêu nô, ông phải ra khỏi pháp hội Dao Trì, sư tôn của tôi không muốn nhìn thấy ông”.

Kiếm Đạo Quân híp mắt: “Này cậu, cậu rất tự tin, nhưng tự tin cũng vô dụng, cậu sẽ chết thảm khi đối mặt với thực lực tuyệt đối”.

Cơ Tiên Ngữ thầm nói: “Huyền Bình, con phải cẩn thận, Yêu nô của Kiếm Đạo Quân rất lợi hại, trước khi ông chưa thành đạo đều dựa vào Yêu nô giết người”.

Ngô Bình: “Sư tôn yên tâm, mặc dù con không thể đánh lại ông ta nhưng con vẫn có thể giết Yêu nô của ông ta. Hôm nay con sẽ giúp sư tôn thở phào nhẹ nhõm, làm cho Kiếm Đạo Quận này cút khỏi pháp hội Dao Trì”.

Cơ Tiên Ngữ nói: “Ừ”.

Nói xong, Ngô Bình bình thản bước lên một đài cao hình vuông ở phía xa, đài này cao vài trăm mét, bao phủ diện tích gần mười ngàn héc ta. Nền đài là màu đỏ đậm, chính là đài sinh tử. Nếu người đến Dao Trì muốn giải quyết mâu thuẫn thì thường sẽ đến đài sinh tử quyết đấu.

Tình huống bên này làm cho Vương Mẫu chú ý, bà ta liếc sang bên này, cười nói: “Đứa bé kia là con nhà ai vậy? Hình như mới là địa tiên Động Thiên, sao lại dám quyết đấu với Yêu nô”.

Một thị nữ ở bên cạnh Vương Mẫu nói: “Vương Mẫu, người này chính là đệ tử thân truyền của Phiêu Miểu Đạo Quân kiếm tông của tiên giáo Thái Thanh, tên là Lý Huyền Bình”.

Vương Mẫu gật đầu: “Đứa trẻ này khá đấy, đợi đánh xong, cô gọi cậu ta đến, bảo tôi muốn gặp”.

“Vâng”, thị nữ nói.

Trên võ đài, một người một vượn lần lượt ngã xuống, đối mặt với con vượn khổng lồ cao ngàn mét, Ngô Bình phóng thích bản thể của mình, biến thành một con vượn cao ngàn mét, tay cầm Hoang Thiên Chiến Kích, lạnh lùng nhìn con Yêu vượn.

Một Đạo Tổ trong đám đông cười nói: “Có người đánh sinh tử này, tôi làm cái, các vị có thể đặt cược”.

Lời vừa dứt, đã có người tiến vào đặt cược, này mười tỷ, kia tám tỷ. Rất nhanh người cược cho Yêu vượn thắng đã hơn một trăm tỷ đồng Thần Long, mà người đặt cược cho Ngô Bình thắng cũng là một ngàn đồng Thần Long, số tiền này chính là số tiền Phiêu Miểu Đạo Quân đặt cược.

Đạo Tổ cười nói: “Được rồi, có thể bắt đầu”.

“Ầm!”

Con vượn khổng lồ gầm lên, vung móng vuốt sắc nhọn về phía Ngô Bình, Ngô Bình giơ Hoang Thiên Chiến Kích trong tay lên thì thấy một tia sáng lóe lên, con vượn hét lên một tiếng, một nửa cánh tay của nó bị chặt đứt.

Cảnh tượng này khiến mọi người ngơ ngác, kích pháp cao siêu quá.

Sau đó lưỡi kích xoẹt qua một đường khiến ngực của con vượn xuất hiện một vết thương cực lớn, máu chảy đầm đìa.

Con vượn vô cùng tức giận, liều mạng lao tới, mũi kích vung lên đâm vào cổ họng, con vượng né sang một bên nhưng lại cảm thấy ngực đau nhói, trái tim như bị chiến kích đâm thủng.

Sức mạnh bản nguyên đáng sợ đi vào trong cơ thể, con vượn không còn sức lực, chậm rãi ngã xuống đất rồi quỳ trước mặt Ngô Bình.

Chiến kích của Ngô Bình vung lên, con vượn nổ thành một vũng máu, chết!

Sau khi giết con vượn, anh thu lại một trăm tỷ tiền đặt cược ở phía đối diện trước, đương nhiên trong một trăm tỷ này có hai mươi tỷ là của vị Đạo Tổ đó.

Nhìn thấy Yêu nô bị giết, sắc mặt Kiếm Đạo Quân rất khó coi, ông ta biết rõ Yêu nô của mình nhất, thực lực vượt xa một số Chân Tiên cường đại. Đứa con này lại có tu vi cảnh giới Động Thiên, lại có năng lực giết chết cường giả Chân Tiên, làm thế nào cậu ta làm được?

Ngô Bình nhìn Kiếm Đạo Quân: “Kiếm Đạo Quân, ông có thể đi được rồi, tất nhiên nếu ông không chịu đi, chúng tôi cũng không còn cách”.

Nói sao thì cũng là Đại La Đạo Quân, cũng cần thể diện, Kiếm Đạo Quân lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi đứng dậy rời đi, chỗ ngồi của ông ta rất nhanh đã bị người khác chiếm mất.

Ngô Bình quay về bên cạnh Phiêu Miểu Thiên Tôn, cười nói: “Sư tôn, kích pháp của con vẫn ổn chứ?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Ổn lắm, một kích đó của con khiến những người ngồi ở đây đều sửng sốt”.

Đúng lúc này, một thị nữ đi đến, cô ta cười nói: “Anh Lý, Vương Mẫu cho mời”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Vương Mẫu muốn gặp tôi?”

Thị nữ gật đầu: “Anh Lý đừng lo lắng, Vương Mẫu chỉ là cảm thấy anh có tư chất phi thường nên muốn gặp”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Huyền Bình, đi đi!”, bà ấy biết rõ tác phong làm việc của Vương Mẫu, lần này cho mời, chắc hẳn đệ tử bà ấy sẽ được lợi.

Ngô Bình không nghĩ ngợi nhiều, bèn theo thị nữ bay đến đài sen của Vương Mẫu. Bay càng lúc càng gần, anh có thể nhìn thấy rõ ràng bản thể của đài sen, rễ của đài sen đâm thẳng vào nơi sâu nhất của vũ trụ, hấp thụ đủ năng lượng thần kỳ nhất.

Trước đó ở khoảng cách rất xa, anh không cảm thấy Vương Mẫu cao lớn thế nào, nhưng bây giờ khi đến gần anh mới phát hiện Vương Mẫu là một người khổng lồ cao cả mười ngàn mét, dù với thân hình hiện tại của anh thì cũng rất nhỏ bé khi ở trước mặt Vương Mẫu.

“Lý Huyền Bình xin chào Vương Mẫu!”, Ngô Bình cung kính chào.

Vương Mẫu mỉm cười: “Chàng trai, không ngờ cậu là Thái Cổ Chân Nhân, tốt lắm”.
Chương 1499: Vương Mẫu tặng đào

Anh vừa nói xong thì mọi người xung quanh đều bất ngờ, không ngờ người này lại có thể chất của Thái Cổ chân nhân, hèn gì có thể dễ dàng giết chết Nhân Viên.

Ngô Bình: “Nhờ có cơ duyên tình cờ nên vãn bối mới có được thể chất như bây giờ”.

Vương Mẫu nói: “Hiếm có, con trai, tôi rất thích cậu, tặng cậu hai quả đào nhé”.

Bà ấy vừa dứt lời thì người hầu liền bưng đến một cái mâm, trên mâm có hai quả đào lớn, thơm ngan ngát, chỉ ngửi thôi cũng thấy toàn thân dễ chịu.

Ngô Bình nói: “Cảm ơn Vương Mẫu”.

Vương Mẫu cười, nói: “Sau này nếu cậu có việc thì thường xuyên ghé Dao Trì của tôi chơi. Đây là thẻ ra vào Dao Trì, cậu giữ lấy đi”.

Bà ấy nói xong thì lại có người hầu đem đến một tấm lệnh bài, Ngô Bình lại cảm ơn, sau đó chào tạm biệt.

Trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, anh cầm lệnh bài và đào trở về lại chỗ ngồi. Phiêu Miểu Thiên Tôn cười, hỏi: “Huyền Bình, Vương Mẫu đã nói gì với con thế?”

Ngô Bình: “Cũng không nói gì cả, chỉ khen con vài câu, nói con là Thái Cổ chân nhân, thế là tặng con hai quả đào và tấm lệnh bài này”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười, nói: “Tu sĩ có thể có được tấm lệnh bài này trong thế gian không quá một trăm người. Vương Mẫu tặng lệnh bài cho con chứng tỏ rất thích con”.

Ngô Bình tặng cho Phiêu Miểu Thiên Tôn một trái đào trước rồi cười, nói: “Sư tôn, trái này biếu người, trái còn lại để cho sư tỷ”.

Lam Hâm cười, nói: “Sư đệ, vậy thì chị không khách sáo với em nữa đâu”. Sắp tới cô ấy sẽ phải gặp kiếp diệt vong, rất rắc rối, đang cần đào tiên hỗ trợ.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Huyền Bình, quả đào này là báu vật vô giá, con giữ lại cho mình đi”.

Ngô Bình phất tay: “Sư tôn, con còn lâu lắm mới đến kiếp diệt vong, hơn nữa, biết đâu sau này còn có thể có cơ hội có được đào”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn không khách sáo nữa, nhận lấy quả đào.

Ngô Bình một bước lên mây khiến mọi người xung quanh ai cũng thay đổi cách nhìn về anh. Ở dãy ghế thứ nhất có một ông già mặc đồ hoa, ngồi bên cạnh là một cô gái tầm mười bảy tuổi, xinh đẹp, thanh khiết và ngọt ngào. Cô ấy mặc bộ đồ màu xanh lá, tóc buộc hình cánh bướm, rất đẹp.

Lúc này, cô gái chớp mắt, chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn về phía Ngô Bình.

Lam Hâm bỗng đá Ngô Bình một cái, nhỏ tiếng nói: “Đồ ngốc, mau qua nói chuyện với con gái người ta đi”.

Ngô Bình ngây ra, nói: “Sư tỷ, tại sao em phải nói chuyện với cô ấy, em đâu có quen cô ấy đâu”.

Lam Hâm trừng mắt: “Cô gái ấy tên Thanh Vũ, rất có gốc gác đấy. Người bên cạnh cô ấy là ông cố của cô ấy, người đời gọi là lão tổ Thiên Cơ, tu vi không thua kém gì sư tổ của chúng ta đâu”.

Ngô Bình tròn mắt nhìn Lam Hâm: “Sư tỷ, chắc không phải chị muốn em theo đuổi cô ấy đấy chứ?”

Lam Hâm: “Cô gái đẹp vậy mà em không động lòng sao?”

Ngô Bình cười mếu: “Em đã làm cha rồi, không thể tùy tiện động lòng được”.

Lam Hâm: “Sư đệ, cô gái đó không ngừng nhìn em, nhất định là có lý do, em nghe chị, không sai đâu, mau qua đó đi”.

Ngô Bình: “Em không đi”.

Lam Hâm đưa trái đào lại cho Ngô Bình, nói: “Em tặng quả đào này cho cô ấy, nhất định cô ấy sẽ rất vui”.

Lúc này Ngô Bình thật sự bất ngờ, không ngờ người thẳng tính như sư tỷ mình mà lại bảo mình đi nịnh bợ một cô gái khác, chuyện này thật quá kỳ lạ.

Anh không kiềm được, hỏi: “Sư tỷ, có phải chị biết được gì không?”

Đạo quân Phiêu Diêu cũng lên tiếng: “Huyền Bình, nghe lời sư tỷ con, đi đi”.

Ngô Bình chẳng hiểu gì, sư tôn và sư tỷ làm sao thế? Có điều anh cũng biết, nếu đến cả sư tôn cũng nói vậy thì nhất định chuyện này không có hại với anh.

Thế là anh cầm quả đào đi đến hàng ghế thứ nhất, đứng bên cạnh cô gái đó, chào trước rồi nói: “Tiền bối, cô nương, Lý Huyền Bình xin chào”.

Ông lão mặc đồ hoa râu tóc bạc phơ, lông mày cũng bạc, ông ấy cười hiền từ rồi nói: “Ồ, mời cậu Lý ngồi”.

Lúc nãy Ngô Bình được Vương Mẫu mời lên gặp, mọi người đều nghe ngóng thân phận của anh nên ông lão này cũng biết anh.

Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh, sau đó đặt quả đào xuống trước mặt ông lão, nói: “Tiền bối, vãn bối không có gì trong tay, nên đành tặng quả đào này cho tiền bối vậy”.

Ông lão cười hehe: “Cậu Lý, không có công không nhận quà, tôi không thể nhận quả đào của cậu”.

Lúc này, cô gái đó mới nói: “Ông cố, ông nhận lấy đi, quả đào này nên thuộc về ông”.

Cô gái vừa lên tiếng thì ông lão đã ngây ra, sau đó gật đầu: “Vũ nhi nói có lý”.

Ngô Bình càng cảm thấy kỳ lạ hơn, cô ấy nói có lý chỗ nào?

Cô gái nhìn anh, cười ngọt ngào, nói: “Anh Lý, tôi tên Thanh Vũ”.

Ngô Bình: “Chào Thanh Vũ cô nương”.

Thanh Vũ: “Lúc nãy vừa nhìn thấy anh là tôi đã biết duyên phận của chúng ta đã đến”.

Ngô Bình ngơ ngác: “Duyên phận?”

Thanh Vũ gật đầu: “Không sai, anh và tôi có duyên, sau này tôi sẽ sinh cho anh một đứa con, trở thành vợ của anh”.

Ngô Bình trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn cô gái đó.

Ông lão cười, nói: “Cậu Lý, Thanh Vũ chưa từng nói sai, xem ra hai con thật sự có duyên nợ”.

Ngô Bình bất ngờ, ông lão nào là cao thủ cấp đạo tổ, thiết nghĩ sẽ không nói vớ vẩn, lẽ nào sau này cô gái này thật sự sẽ trở thành vợ mình?

Anh đang ngơ ngác thì Thanh Vũ nói: “Anh Lý, lát nữa sẽ có một trò chơi nhỏ, nhất định anh sẽ giành được giải nhất”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Trò chơi nhỏ gì?”

Thanh Vũ: “Lát nữa anh sẽ biết thôi”.

Ngô Bình nhận ra được gì đó, anh nhìn Thanh Vũ, hỏi: “Cô có khả năng tiên tri sao?”

Ông lão cười, nói: “Còn thần kỳ hơn cả tiên tri, Vũ Nhi có thể nhìn thấy được tương lai”.

Ngô Bình giật mình: “Nhìn được tương lai?”

Ông lão: “Không sai, lúc nãy con bé liên tục quan sát cậu, cũng chính vì con bé có thể nhìn thấy được tương lai của cậu”.

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, vị Thanh Vũ cô nương này lợi hại quá vậy, một người có thể nhìn thấy được tương lai, đấy rõ ràng là năng lực nghịch thiên mà.

Thế là anh tò mò hỏi: “Thanh Vũ cô nương, cô có thể nhìn thấy được chuyện ở xa bao nhiêu?”

Thanh Vũ: “Khó nói lắm, đối với những người và việc khác nhau thì độ dài thời gian tôi nhìn thấy được cũng khác nhau. Chẳng hạn như lúc nãy nhìn thấy anh, tôi có thể nhìn thấy tương lai của chúng ta ngay lập tức, thậm chí còn nhìn thấy một phần tương lai của anh”.

Ngô Bình hứng thú: “Ồ, cô nương còn nhìn thấy được tương lai của tôi ư? Có thể nói cho tôi biết không?”

Thanh Vũ lắc đầu: “Không thể nói được, những chuyện này chỉ có thể một mình tôi biết, nếu anh biết thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai”.

Ông lão: “Không sai, chuyện này nhìn thấy thì được nhưng tuyệt đối không được nói ra”.

Thanh Vũ lấy ra một hồ lô bằng ngọc, giao cho Ngô Bình, nói: “Sau này chúng ta có thể dùng nó để giao tiếp”. Cô ấy nói xong thì dạy Ngô Bình cách sử dụng.

Ông lão mặc áo hoa: “Cậu Lý, mời cậu về. Sau này cậu và Thanh Vũ có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn”.

Ngô Bình cầm lấy bình hồ lô ngọc, về lại chỗ ngồi với cả bầu tâm sự.

Lâm Hâm vội hỏi: “Sư đệ, sao rồi? Hai người đã nói gì với nhau?”

Ngô Bình lắc đầu: “Em không nói được”.

Lâm Hâm ngây ra, sau đó gật đầu: “Cũng đúng, gia đình đó trước giờ luôn thần bí”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn không hỏi gì, nói: “Huyền Bình, lát nữa có tiết mục nhỏ, con có thể thử”.

Ngô Bình giật mình, lẽ nào là tiết mục mà Thanh Vũ nói sao?
Chương 1500: Cung Long Xà

Lời vừa dứt, một tu sĩ mặc trường bào màu bạc bay lên không trung, nói: "Các vị khách quý, để đón tiếp quý vị, Vương Mẫu đã cẩn thận chọn ra một trăm món quà. Những món quà này được được giấu ở những chỗ khác nhau. Các vị có thể làm mọi cách để tìm, ba vị tìm được nhiều quà nhất thì sẽ nhận được một món bảo bối!"

Dứt lời, tất cả mọi người đều thả thần niệm ra, tìm quà khắp nơi.

Ngô Bình cũng không ở không, anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, đứng trên không quét xuống đã phát hiện ra vài món đồ. Ví như anh tìm thấy món đầu tiên là một hòn đá chìm dưới hồ nước, trên hòn đá có khắc thần văn, đây là một hòn đá quý. Món thứ hai nằm trong một bồn hoa không có gì nổi bật ở vườn hoa, là một viên thần dược.

Ở đây quá đông người, một vài món đồ anh vừa phát hiện ra đã bị người khác lấy trước. Thế nên anh hoá thành một tia lửa điện, loé lên ở những vị trí khác nhau.

Trong vòng mười lăm phút, anh đã tìm được đến hai mươi lăm món, những đồ này chẳng phải quý giá gì, nhưng không dễ để tìm ra chúng nó.

Rất nhanh, người mặc áo bào bạc đã tuyên bố trò chơi kết thúc, tất cả mọi người giao những món mình tìm được cho người đó. Có người giao ba món, có người giao hai món, ngoài Ngô Bình ra, người tìm được nhiều nhất là mười một món.

Người mặc áo bào bạc ghi chép lại thành tích của mỗi người, đương nhiên Ngô Bình dẫn đầu, mình anh tìm được hai mươi lăm món đồ, người xếp thứ hai tìm được mười một món, người xếp thứ ba được bảy món.

Người mặc áo bào bạc trở về chỗ Vương Mẫu rồi cầm ba chiếc hộp ra lại, cười nói: "Các vị, kết quả của trò chơi đã có, người tìm được nhiều đồ nhất là cậu Lý Huyền Bình. Phần thưởng của cậu Lý là một bộ Thiên Giáp!"

Nói rồi ông ấy đưa cho Ngô Bình một chiếc hộp. Ngô Bình mở hộp ra thấy trong đó một bộ giáp được ngưng tụ từ vô số phù văn phức tạp và huyền ảo, tên là Thiên Giáp.

Nhìn thấy Thiên Giáp, đôi mắt của rất nhiều người ánh lên vẻ tham lam, rõ ràng Thiên Giáp này là vật cực kỳ quý hiếm, khiến một số nhân vật ở cấp Đạo Tổ cũng phải ghen tỵ.

Lấy được Thiên Giáp, Ngô Bình trở về đứng bên cạnh sư tôn và sư tỷ, anh vội hỏi: "Sư tôn, bộ Thiên Giáp này có lai lịch thế nào vậy ạ?"

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười nói: "Thiên Giáp được cường giả chí tôn của thiên ngoại tạo ra. Mặc nó vào, người khác rất khó có thể giết được con. Hơn nữa Thiên Giáp này còn có rất nhiều chức năng tuyệt vời khác nữa, ví như độn hành, ẩn thân, v.v. Sau này con có thể từ từ nghiên cứu chức năng của nó".

Ngô Bình rất vui: "Khá lắm. Có Thiên Giáp này rồi, sau này đánh nhau với người khác con không phải sợ nữa".

Lam Hâm cười nói: "Sư đệ, em được đấy, một người tìm được những hai mươi lăm món. Không hổ là cao thủ cược ngọc, thị lực tốt thật".

Ngô Bình: "Là do em may thôi".

Lúc này, người mặc áo bào bạc bay lên trên không nói: "Các vị khách quý, trước tiên chúng ta chúc mừng cho ba vị giành được bảo vật. Những vị chưa nhận được bảo vật cũng đừng thất vọng, vì tiếp sau đây vẫn còn tiết mục đặc sắc hơn".

Ông ấy vỗ tay, sau đó có hai người đàn ông vạm vỡ cao cả trăm mét khiêng một cây cung khổng lồ xuất hiện. Cây cung này dài chừng năm trăm mét, bề mặt thân cung có khắc hình mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, đầu rồng, đầu rắn.

Người mặc áo bào bạc cười nói: "Các vị, cây cung này có tên là Long Xà, được Chân Hoàng thượng cổ làm từ thiên xà và cự long hỗn mang, người kéo cung càng mạnh thì sẽ khiến cung Long Xà phát sáng càng nhiều phù văn. Từ xưa đến nay chỉ có vài người có thể kéo căng cây cung này đến cực hạn. Những ai trong các vị ngồi đây có tu vi dưới Đại La đều có thể lên thử xem. Người kéo cung nếu có thể khiến một đầu rồng sáng lên thì sẽ được nhận một phần thưởng. Sau đó, mỗi đầu rồng sáng lên đều sẽ được thưởng thêm".

Người mặc áo bào bạc giới thiệu cho mọi người biết cung Long Xà này có hai mươi tư đầu rồng, mười hai đầu rắn. Cùng với sự gia tăng sức mạnh của người kéo cung, cứ hai đầu rồng sáng lên thì sau đó sẽ có một đầu rắn sáng lên. Khi cả hai mươi tư đầu rồng và mười hai đầu rắn đều sáng thì có nghĩa là cung đã được kéo căng đến cực hạn.

Nghe xong, có người hỏi: "Không biết kéo căng cung này đến cực hạn thì sẽ có phần thưởng gì?"

Người mặc áo bào bạc cười đáp: "Vương Mẫu đã nói, nếu có người có thể kéo cung căng đến cực hạn thì cho thấy rằng có duyên với cung Long Xà này, tặng cây cung này cho người đó luôn".

Nghe nói được tặng cung Long Xà, mọi người đều xao động, mấy Thiên Tiên đi cùng sư tôn mình tới đây cũng bắt đầu háo hức, muốn lên trước thử. Người mặc áo bào bạc chưa nói hết lời thì một vị bán thần đã lên trước, anh ta có huyết mạch của Đại Lực Thần Vương, sức lực vô hạn, muốn đoạt được cây cung này!

Sau khi vị bán thần này bước ra thì hoá thân thành người khổng lồ cao tám trăm mét, trên cánh tay xuất hiện thần văn kỳ diệu, mặt đất dưới chân anh ta cũng hiện ra vô số thần lạc, số thần lạc này mơ hồ kết thành một đại trận thần đạo, khiến sức mạnh của anh ta lớn thêm!

Tu sĩ này vừa xuất hiện, không ít người đã thốt lên kinh ngạc.

"Huyết mạch của Đại Lực Thần Vương, e là cung Long Xà này thuộc về anh ta mất rồi!"

"Hừ! Anh chưa nghe rõ à? Chỉ có vài vị cường giả thượng cổ mới kéo căng cây cung này tới cực hạn được, nếu một bán thần như anh ta có thể làm được thì các cường giả thượng cổ cũng quá yếu rồi đấy".

"Nói đúng. Muốn kéo căng dây cung đến cực hạn chắc là anh ta làm không được. Nhưng thiết nghĩ với sức lực bất tận thế này, có lẽ anh ta có thể làm sáng mười đầu rồng đấy!"

Trong lúc mọi người đang bàn tán, vị bán thần này đã đi tới trước cung Long Xà. Tay trái anh ta cầm cánh cung, tay phải cầm dây cung, thở ra rồi quát lên: "Mở ra!"

Trong không khí có thêm một luồng sức kéo khiến lỗ tai của mọi người bị chấn động, không khí như cô đặc lại. Người ta thấy mặt trời, mặt trăng, ngôi sao trên cung đồng loạt sáng lên, sau đó một cái rồi hai cái đầu rồng sáng lên, sau đó nữa là một cái đầu rắn sáng lên.

Đến khi kéo sáng được bảy cái đầu rồng và ba cái đầu rắn thì vị bán thần này cũng đã hết sức, cánh tay anh ta mỏi nhừ, bèn buông dây cung ra.

Người mặc áo bào bạc rất vui mừng nói: "Khá lắm. Bảy đầu rồng, ba đầu rắn, tổng cộng mười đầu, là thành tích rất tốt rồi".

Trong đám đông có một thanh niên thấy không phục, anh ta bước ra trước, nhoáng một cái đã hoá thành người khổng lồ chín trăm mét, nhận lấy cây cung rồi dốc hết sức kéo.

Tách tách tách!

Đầu rồng và đầu rắn trên cung lần lượt sáng lên như pháo nổ, dường như không có thời gian dừng. Bỗng chốc, trên cung có tám đầu rồng và bốn đầu rắn, tổng cộng mười hai đầu!"

Vị bán thần kia thấy có tu sĩ nhân loại vượt qua mình thì không khỏi liếc mắt nhìn, thanh niên kia cũng quay đầu trợn anh ta một cái, không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Rõ ràng cả hai không ưa nhau.

Lại có thêm vài người nữa lên thử, nhưng cũng không có ai vượt qua được hai người phía trước, thành tích của người giỏi nhất trong số những người còn lại cũng chỉ đạt đến bốn đầu rồng và hai đầu rắn thôi.

Người mặc áo bào bạc tuy ngoài mặt nở nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt lại che giấu nỗi thất vọng, lẽ nào trên thế gian này thật sự không có thiên tài tuyệt thế như các cường giả thượng cổ hay sao?

Lam Hâm nói: "Sư đệ, em ra thử đi".

Ngô Bình cười nói: "Sư tỷ, để những người khác thử trước đi, nhỡ em kéo cung căng tới cực hạn thì người khác không còn cơ hội nữa rồi".

Lam Hâm liếc anh một cái: "Sư đệ, em tự tin lắm đấy".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK