Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1941: Vũ trụ chiến trường, đột phá cảnh giới ý nghĩa

Những năng lượng này không ngừng tôi luyện chân hồn của anh. Anh mơ hồ cảm nhận được chân hồn bắt đầu trải qua những sự biến hóa kỳ diệu, không ngừng được cường hóa.

Cuối cùng, sự thay đổi của chân hồn thực sự đã đạt đến một ngưỡng quan trọng, Ngô Bình ngay lập tức biết rằng mình đã có thể đột phá cảnh giới nhỏ tiếp theo là Hồn Biến.

Ngô Bình lúc này đã phát hiện ra rằng sức mạnh của quy luật Thiên Đạo dường như là sức mạnh xúc tác cho sự biến đổi linh hồn. Vì vậy, anh lập tức lấy ra một đống tinh thạch quy tắc rồi bắt đầu hấp thu và luyện hóa.

Năng lượng của mỗi mảnh tinh thạch đều bị anh hấp thu, các loại lực quy tắc tiến vào trong cơ thể anh và bị chân hồn nuốt lấy. Chẳng mấy chốc, quá trình hồn biến đầu tiên bắt đầu diễn ra.

Quá trình hồn biến này có phần giống với quá trình Long biến khi trước của Ngô Bình nhưng cao cấp hơn một chút. Không đến nửa canh giờ, quá trình hồn biến đầu tiên đã kết thúc. Chân hồn của Ngô Bình lúc này đã mạnh hơn gấp mười lần!

Lần hồn biến thứ hai kéo dài ba giờ, nhưng quá trình vẫn diễn ra suôn sẻ. Sau đó là lần hồn biến thứ ba, thứ tư, cứ như vậy cho đến lần hồn biến thứ chín.

An Điệp Y và Y Na bên cạnh anh đều sửng sốt. Một người có thể trải qua quá trình hồn biến chín lần liên tục sao?

Y Na: "Điệp Y, chín lần hồn biến hình như chính là cực hạn hồn biến trong truyền thuyết phải không? Trong lịch sử chưa từng có người nào làm được đúng không?"

An Điệp Y: "Tôi khẳng định là chưa từng có người làm được. Đừng nói chín lần, năm lần hồn biến cũng chẳng mấy người làm được!"

Y Na: "Sư huynh thật lợi hại! Nếu chúng ta muốn kết hôn, phải tìm được một người đàn ông như vậy!"

An Điệp Y cười khổ: "Chúng ta xứng sao?"

"Bùm!"

Không ngờ, sau chín lần hồn biến, Ngô Bình vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục lần hồn biến thứ mười.

Mười lần hồn biến mất khoảng mười lăm ngày. Khi lần hồn biến cuối cùng kết thúc, chân hồn của Ngô Bình đột nhiên toả ra ánh sáng rực rỡ. Sau đó nó lại tập hợp lại trong Tử Phủ, ngưng tụ thành một linh hồn vĩ đại, đây chính là Chí Thần – cảnh giới nhỏ thứ năm của cảnh giới lớn Vĩnh Thần!

Sau khi đột phá tới cảnh giới Chí Thần, Ngô Bình lập tức đưa hai cô gái vào cánh cổng thứ tư và đến một chiều không gian khác.

Đây là một đại lục rộng lớn, xung quanh đầy nham thạch, núi lở, và nền đất nứt toác. Nhìn lên bầu trời, vô số ngôi sao khổng lồ đã bị phá vỡ, bụi mù mịt khắp bầu trời đầy sao. Trên mặt đất, có vô số thi thể của các cao thủ. Có người đang bốc cháy, có người đã biến thành tượng băng. Có thi thể dài mấy vạn dặm, có thi thể chỉ bằng kích thước của người bình thường, nhưng không có thi thể nào là của kẻ yếu. Nhìn cảnh tượng trên mặt đất vô cùng đáng sợ.

"Đây là. . . vũ trụ chiến trường!" An Điệp Y cả người run lên, tựa hồ nghĩ tới cái gì, buột miệng nói ra.

Ngô Bình nhìn cô hỏi: "Điệp Y, cô nói nơi này là vũ trụ chiến trường?"

An Điệp Y gật đầu: "Vũ trụ chiến trường là nơi mà một số người mạnh nhất trong vũ trụ chiến đấu với nhau. Năng lượng của họ quá mạnh, nếu họ chiến đấu trong vũ trụ của mình thì có thể dễ dàng phá huỷ nơi đó. Cho nên, khi họ muốn giải quyết xung đột thì sẽ đến vũ trụ chiến trường, một khu vực được xây dựng bởi ý chí của nhiều vũ trụ".

Ngô Bình: "Những thi thể này đều là những người mạnh nhất trong vũ trụ?"

An Điệp Y: "Đương nhiên không phải. Bởi vì thường xuyên có cao thủ trong vũ trụ mất mạng ở đây nên ở đây sẽ có nhiều bảo vật rơi rớt lại. Theo thời gian, nơi này đã trở thành điểm lui tới yêu thích của các cao thủ kỷ nguyên. Thậm chí, nhiều chủng tộc đã định cư ở đây. Sau vô số năm biến hóa, cuối cùng nó đã trở thành như bây giờ".

Ngô Bình hít sâu một hơi: "Đã là nơi mà cao thủ kỷ nguyên sinh sống, lại còn thường xuyên có những kẻ mạnh nhất vũ trụ lui tới! Nơi này quá nguy hiểm!"

An Điệp Y: "Không ngờ rằng tầng thứ tư lại là vũ trụ chiến trường. Nhưng làm sao mới vượt qua được tầng này?"

Đúng lúc này, một cái đầu trọc khổng lồ từ trên mặt đất nảy lên, lơ lửng ở trước mặt Ngô Bình. Đầu người này to như một căn phòng, mắt nó như cửa sổ.

Đầu người nói: "Cậu đã đạt tới cấp bốn, rất hiếm thấy."

Ngô Bình quan sát cái đầu người kia và hỏi: "Ông là ai?"

Đầu người: "Tôi là cao thủ kỷ nguyên bị kẻ khác chém đầu, thân thể bị hủy hoại, vĩnh viễn bị giam cầm ở chỗ này. Hiện tại, tôi là người dẫn đường của tầng này”.

Ngô Bình: "Ba tầng trước tại sao không có người dẫn đường?"

Đầu người: "Tiến vào ba tầng thứ nhất không được tính là một bậc đại năng, chỉ có tiến vào tầng thứ tư mới được coi trọng”.

Ngô Bình: "Được, ông dẫn đường đi, muốn vượt cấp cần phải làm gì?"

Đầu người: "Cấp độ này, cậu phải hoàn thành ba nhiệm vụ. Nhiệm vụ thứ nhất, phía trước 18.000 dặm có một ngọn núi ma thuật màu đen, trong núi có một con quái vật.

Con quái vật này đang canh giữ một bảo vật, nếu có thể giết được con quái vật Ma tộc này, đoạt bảo vật thì coi như nhiệm vụ đã hoàn thành”.

Ngô Bình trợn mắt: "Sức mạnh của Ma tộc ở mức nào?"

Đầu người: "Theo như vũ trụ của cậu thì nó hẳn là ngang với một cao thủ cấp Thiên Đế”.

Ngô Bình cau mày, cao thủ cấp Thiên Đế thì e là anh đánh không lại.

Đầu người: "Yên tâm đi, trước tiên cậu có thể ở lại đây để tăng cường thực lực, dù sao nhiệm vụ không có yêu cầu thời gian".

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Được.Vừa hay tôi đang muốn nghiền ngẫm Linh Thuật và công pháp tu luyện lúc trước, sau đó đột phá đến cảnh giới thứ ba”.

Sau cảnh giới Chí Thần là cảnh giới Bất Diệt.

Việc có được thần hồn bất diệt, Ngô Bình đã làm được ở thế giới trước. Anh đã tu luyện Bất Tử Kinh và đạt tới cảnh giới cực hạn. Mặc dù ở những thế giới khác nhau sẽ phải đối mặt với những quy tắc của Thiên Đạo khác nhau, nhưng cốt lõi vẫn có nhiều điểm giống nhau.

Vì vậy, lúc này, dựa vào kinh nghiệm của mình, anh dễ dàng đột phá từ cảnh giới Chí Tôn lên tới cảnh giới Bất Diệt và sở hữu thần hồn bất tử!

Thực ra, trước khi trải qua hồn biến là anh đã có thể đột phá đến đại cảnh giới thứ ba, nhưng anh không đột phá ngay mà lần lượt hoàn thành Hồn Biến, Chí Thần rồi mới tới Bất Diệt. Bây giờ, trên cơ sở của cảnh giới Bất Diệt để tu luyện đại cảnh giới thứ ba.

Đại cảnh giới thứ ba gọi là cảnh giới Cực Áo.

Đại cảnh giới Cực Áo lại chia thành bốn cảnh giới nhỏ. Một là ý nghĩa Thân, hai là ý nghĩa Thần, ba là ý nghĩa Huyền và thứ tư là ý nghĩa Thiên! Bốn cảnh giới này cực kỳ khó khăn, ví như môn chủ của Ngũ Đế Môn cũng chỉ lĩnh ngộ sơ bộ được cảnh giới ý nghĩa Thần, cảnh giới ý nghĩa Thân cũng chỉ tu luyện qua loa. Nếu thông thạo được bốn cảnh giới này thì có thể chuyển đổi Linh Thuật thành Áo Thuật. Sức mạnh của Áo Thuật mạnh hơn Linh Thuật hàng nghìn hàng vạn lần.

Áo Thuật cũng có Áo Thuật sơ cấp, trung cấp, cao cấp và chí tôn. Môn chủ Ngũ Đế Môn cũng chỉ tinh thông một loại Áo Thuật sơ cấp mà thôi.

Ý nghĩa Thân có nghĩa là bí ẩn của cơ thể. Ngô Bình từ lâu đã tiến hành nghiên cứu chuyên sâu về cơ thể của chính mình và anh biết rất nhiều điều bí ẩn mà người khác không biết. Bây giờ, anh đang một lần nữa khám phá lại cơ thể của mình.

Loại thăm dò này khá phức tạp, khó khăn và mất nhiều thời gian. Ngô Bình tìm một nơi nghỉ chân và bắt đầu lĩnh ngộ. Cứ như vậy một mạch mười ngày liền.

Đột nhiên một ngày nọ, cơ thể của Ngô Bình biến thành một tia sáng, di chuyển một triệu dặm trong nháy mắt. Thế nhưng, bóng anh vẫn ở nguyên một chỗ, không hề biến mất.

Anh khẽ mỉm cười, nói: "Quả nhiên vô cùng huyền diệu!"

Khoảnh khắc tiếp theo, anh trở lại vị trí ban đầu.

Đầu người từ đó đến giờ vẫn nhắm mắt ngủ gật, nhưng sau khi Ngô Bình đi tới đi lui, nó lập tức mở to hai mắt nói: "Tốt lắm, cậu đã lĩnh ngộ được ý nghĩa Thân!”

Ngô Bình: “Mới lĩnh ngộ được một phần thôi, nhưng lĩnh ngộ được phần còn lại chỉ là vấn đề thời gian”.
Chương 1942: Chủ nhân kiếm Thiên Đế

Sau khi hiểu được ý nghĩa Thân, Ngô Bình không dừng lại mà tiếp tục lĩnh ngộ ý nghĩa Thần, ý nghĩa Huyền và ý nghĩa Thiên. Trong ba loại ý nghĩa này, cái sau lại khó hơn cái trước. Ý nghĩa Thần chỉ khó hơn ý nghĩa Thân một chút, nhưng ý nghĩa Huyền thì khó hơn nhiều, anh phải mất hai tháng để lĩnh hội nó. Còn ý nghĩa Thiên cuối cùng, anh đã mất một năm rưỡi để lĩnh ngộ.

Cho đến nay, Ngô Bình đã tu luyện thành công tất cả bốn loại ý nghĩa sâu xa trong cảnh giới Cực Áo, sức mạnh của anh đã tăng lên rất nhiều. Tất cả Linh Thuật mà anh đã tu luyện trước đây đều đã được chuyển hóa thành Áo Thuật mạnh mẽ hơn!

Đầu người vẫn luôn chú ý tới anh, lúc này bỗng lên tiếng: "Cậu đã rất mạnh, tôi cảm thấy cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất”.

Nhiệm vụ đầu tiên là đi đến ngọn núi Hắc Ma, tiêu diệt quái vật và chiếm lấy kho báu do quái vật canh giữ.

Ngô Bình gật đầu: "Được, tôi cũng đang muốn thử nghiệm Áo Thuật mới của tôi. Người dẫn đường, ông có thể nói cho tôi biết bảo bối kia là cái gì không?"

Đầu người nói: "Đó là một thanh kiếm, kiếm Thiên Đế”.

Ngô Bình: "Là kiếm của cao thủ cảnh giới Thiên Đế sao?"

Đầu người: "Thiên Đế là Thiên Đế, cảnh giới Thiên Đế là cảnh giới Thiên Đế. Chỉ có kẻ tu luyện được tới cực hạn của cảnh giới Thiên Đế, sau đó vượt qua rất nhiều cuộc khảo nghiệm mới có thể trở thành Thiên Đế. Thiên Đế nắm quyền cai quản vũ trụ, không bị sự thay đổi của thời đại ảnh hưởng”.

Ngô Bình sửng sốt: "Mạnh như vậy sao?"

Đầu người: "Kỳ thực, chính xác mà nói, Thiên Đế như vậy có thể coi là cao thủ của đại cảnh giới thứ năm”.

Ngô Bình gật đầu: "Hiểu rồi. Vậy cảnh giới Thiên Đế thực chất còn có thể hiểu là con đường Thiên Đế?"

Đầu người: "Cậu nói như vậy cũng đúng”.

“Nếu như trở thành Thiên Đế, sẽ không còn bị các quy tắc của trời và đất áp chế phải không?", anh cười hỏi.

Đầu người: "Đó là đương nhiên, nếu là Thiên Đế, cậu có thể khống chế hết thảy vạn vật trong vũ trụ. Quy tắc vũ trụ chẳng những sẽ không tổn hại cậu, ngược lại còn có thể bảo vệ cậu, bởi vì cậu chính là người tạo ra quy tắc".

Ngô Bình trầm ngâm, chẳng lẽ cái gọi là quy tắc vũ trụ trấn áp kẻ mạnh, kỳ thực là hướng người ta tới việc tu luyện Thiên Đế sao?

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Ngô Bình đi đến núi Hắc Ma.

Ngô Bình chỉ còn cách ngọn núi Hắc Ma một bước chân. Anh đứng ở giữa không trung, dưới chân là một dãy núi kéo dài ngàn dặm, một đỉnh núi màu đen trên cao đang phóng thích ra ma lực quỷ dị.

Ngô Bình vừa xuất hiện, một ánh sáng ma từ trong núi lao tới, ngưng tụ thành một con quái vật cao lớn giữa không trung. Con quái vật này mặt xanh mắt đỏ, thân trên là người, có mười hai cánh tay, mỗi bên sáu cánh tay. Phần thân dưới của nó lại giống như một con ngựa, có bốn móng.

Trong tay ác ma này đang cầm mười hai món pháp bảo, mỗi món đều có uy lực vô cùng lớn.

Ác ma nhìn chằm chằm Ngô Bình, cười to nói: "Lại là một tên đến đâm đầu vào chỗ chết!"

Ngô Bình bình thản đáp: "Ngươi rất tự tin”.

Ác ma cười lạnh một tiếng: "Ngươi ở Nhân tộc cũng coi như là cao thủ. Nhưng đáng tiếc, ở trước mặt ta vẫn là quá yếu, ngươi có biết có bao nhiêu cao thủ Nhân tộc chết trong tay ta rồi không?"

Ngô Bình: “Sau này, ngươi sẽ không có cơ hội làm việc đó nữa”, dứt lời, anh vung tay phải lên cao.

Đây là Áo Thuật Truy Hồn Thủ sinh ra từ loại Linh Thuật cấp bảy tương ứng. Chỉ thấy trong không trung có một bàn tay to đang vồ tới. Ác ma cảm nhận được khí tức kinh thiên động địa thì mặt biến sắc. Nó hét lớn một tiếng. : "Là Áo Thuật !"

Nó chắp tám cái tay vào nhau để tạo thành ấn, ma khí xung quanh nó chấn động, tạo thành một bức màn ánh sáng đen khổng lồ.

Khi bàn tay to chạm vào màn sáng, màn sáng lập tức nổ tung, sau đó đè ác ma xuống đất. Ác ma gào thét điên cuồng, nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự trấn áp của Ngô Bình.

"Phụp!"

Lòng bàn tay phải của anh phát ra ánh sáng của Áo Thuật, và chỉ với một cú đánh, ác ma biến thành một đống tro bay, bay khắp bầu trời. Đây là một loại Áo Thuật Tiên Thiên mạnh mẽ khác, được chuyển hóa từ mười hai loại Linh Thuật Tiên Thiên, nó được gọi là Phi Khôi Chỉ. Chỉ với một đạo chỉ, tất cả sinh linh có thể biến thành tro bụi.

Sau khi giết xong ác ma, cái đầu lơ lửng bên cạnh anh, cười nói: "Không ngờ thực lực của cậu đã có thể giết một cao thủ cảnh giới Thiên Đế, rất tốt. Giờ cậu có thể đi lấy kiếm Thiên Đế. Thực lực của con ác ma này trước đây không được coi là mạnh, chính vì nó đã hấp thụ sức mạnh của kiếm Thiên Đế

nên mới phát triển đến trình độ hiện tại”.

Ngô Bình lập tức đáp xuống đỉnh núi và tìm thấy một cái hang. Sau khi vào trong, anh phát hiện ra rằng ác ma đã cất giữ rất nhiều thứ ở đây, tất cả đều được lấy từ các nạn nhân. Số đồ đó đủ lấp đầy hơn chục hang động. Trong hang sâu nhất, anh tìm thấy một hộp kiếm tỏa ra một luồng kiếm ý đáng sợ.

Anh cầm hộp kiếm lên, ấn nhẹ, một đạo kiếm quang bay ra, hóa thành một thanh trường kiếm. Thanh kiếm này trông bình thường và không có gì đặc biệt, nhưng năng lượng kiếm mà nó phát ra lại cực kỳ đáng sợ, khiến anh cũng phải đề phòng.

“Đây là kiếm Thiên Đế sao?", anh chậm rãi nắm chuôi kiếm, cảm giác được một lực đạo đáng sợ tràn vào trong cơ thể. Sức mạnh này, nếu anh không lĩnh ngộ được ý nghĩa Thiên thì sẽ bị nó phá hủy ngay lập tức.

Người dẫn đường nói: "Ác ma không dám động vào kiếm Thiên Đế, nhưng cậu có thể nắm lấy nó. Điều đó chứng tỏ cậu đã đủ năng lực để khống chế kiếm Thiên Đế”.

Ngô Bình đáp: "Bởi vì tôi đã nắm vững ý nghĩa Thiên, đó là ý nghĩa của trời và đất”.

Anh nói dứt lời, trường kiếm trong tay rung lên một cái, trăm triệu kiếm quang phóng lên trời, trên không trung ngưng tụ thành kiếm trận, sau đó hóa thành mưa kiếm rơi xuống. Trận mưa kiếm này bao phủ ngàn dặm, mưa kiếm chạm đến nơi nào, núi sông sụp đổ, thời không chia cắt, uy lực cực kỳ khủng bố!

Thu hồi kiếm Thiên Đế, Ngô Bình hỏi: "Nhiệm vụ thứ hai là gì?"

Người dẫn đường cười nói: "Nhiệm vụ thứ hai chính là trở thành chủ nhân của kiếm Thiên Đế, cậu đã làm được rồi”.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: "Ra vậy. Còn nhiệm vụ thứ ba thì sao?"

Đầu người: "Nhiệm vụ thứ ba chính là giết chết một con Vu yêu, giải cứu bốn người của Nhân tộc bị nó khống chế".

Ngô Bình: "Vu yêu?"

Đầu người: "Đó là một con yêu quái tu luyện Vu Thuật. Con yêu quái này đã tu luyện loại Vu Thuật tà ác nhất, cộng với yêu lực của nó, nó đã trở thành một mầm hoạ lớn. Nếu giết nó, cậu có thể cứu được bốn cô gái xinh đẹp đang bị nó khống chế. Đồng thời, có được khối tài sản mà Vu yêu tích lũy được trong rất nhiều năm nay”.

Ngô Bình: "Nguồn gốc của bốn cô gái kia là gì? Tại sao Vu yêu lại kiểm soát họ?"

Đầu người: "Tứ đại mỹ nhân là những cô gái xinh đẹp nhất từ xưa đến nay. Họ bị yêu ma khống chế ở các thời kỳ khác nhau. Trên người họ đều có một năng lượng đặc biệt và mạnh mẽ mà Vu yêu rất cần. Không có bốn loại sức mạnh này, Vu yêu sẽ không mạnh như vậy”.

“Bốn loại dị năng?" Ngô Bình như thể đang suy nghĩ điều gì, sau đó anh nói: "Giờ tôi sẽ đến chỗ Vu yêu!"

Người dẫn đường: "Cậu chắc chắn muốn đi ngay bây giờ sao? Vu yêu kia thực lực mạnh hơn yêu ma này rất nhiều”.

Ngô Bình: "Không sao, sớm muộn gì cũng phải ra tay, không cần trì hoãn thêm”.

Vừa nói, anh vừa thu thập tất cả kho báu của ác ma rồi lên đường đi giết Vu yêu.

Sau vài hơi thở, anh đứng trước một cung điện to lớn và sang trọng. Cung điện này tọa lạc trên đỉnh núi, diện tích vô cùng rộng lớn, cao lớn uy nghiêm.

Khi anh đứng trên mặt đất lát ngọc trước cung điện, cổng cung điện chậm rãi mở ra, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần bước ra. Cô gái mặc một bộ váy xanh vừa vặn với người, lộ ra dáng người hoàn mỹ không gì sánh được.

Ngô Bình đã nhìn thấy vô số người đẹp, nhưng khi nhìn thấy cô ấy, anh vẫn cảm thấy kinh ngạc và không thể rời mắt khỏi cô ấy một lúc.

Đầu người lơ lửng ở bên cạnh, hỏi: "Đẹp không? Đó là một trong tứ đại mỹ nhân bị khống chế. Vốn cô ấy cũng có sức mạnh rất lớn nhưng hiện tại, cô ấy là con rối của Vu yêu”.

Người đẹp nhìn Ngô Bình, hỏi: “Sao ngươi lại tự đến đây đâm đầu vào chỗ chết?”, giọng nói của cô ấy rất hay, khiến người ta có cảm giác như một làn gió xuân dễ chịu thoảng qua.

Ngô Bình bình thản đáp: "Vu yêu, một người đẹp như vậy, làm sao có thể để cô ấy ra tay đánh đánh giết giết cơ chứ? Ta nghĩ ngươi nên tự mình ra tay. Ta sẽ kết liễu ngươi càng sớm càng tốt, như vậy ai cũng dễ chịu".

Mỹ nhân vẻ mặt hờ hững, nói: "Ranh con ngu dốt, chịu chết đi”, nói xong, cô chỉ tay phải lên trời, trên bầu trời xuất hiện một đạo sấm sét cực mạnh, đánh về phía Ngô Bình.
Chương 1943: Trảm Vu yêu cứu tứ đại mỹ nhân

Nhìn vào tia sét này, Ngô Bình tỏ vẻ khinh thường. Trong số các Áo thuật mà anh đã tu luyện, có một loại Lôi thuật gọi là Vạn Lôi Tề Phát. Mỗi tia sét trong đó đều mạnh hơn những đạo sấm sét trên bầu trời này.

Anh lắc đầu, sau đó há miệng nuốt vào. Những tia sét mạnh như vậy mà bị hút vào trong bụng anh.

“Mùi vị không tệ”, anh nuốt xuống rồi tự nhủ với bản thân.

Người đẹp nói: "Cũng có chút bản lĩnh đấy, tiếp chiêu tiếp theo đây!"

“Không cần phiền phức như vậy đâu”, Ngô Bình nói xong lập tức đi tới bên cạnh mỹ nhân, đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu của cô ấy.

Ngô Bình đã sử dụng ý nghĩa Thiên để ngay lập tức tước bỏ sức mạnh kiểm soát của Vu yêu đối với cô gái này và ngưng tụ nó thành một quả cầu ánh sáng đen.

“Rầm!"

Một tia sấm sét giáng xuống, quả cầu màu đen tiêu tán, mỹ nhân trong nháy mắt khôi phục lại sự tỉnh táo.

Đôi mắt đẹp của cô ấy nhìn xung quanh, rất nhanh cô đã hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức cúi đầu trước Ngô Bình và nói: "Cảm ơn đã cứu tôi!”

Ngô Bình đã cảm nhận được có một sức mạnh huyền diệu trong người cô gái này, đó là lý do tại sao Vu yêu muốn kiểm soát cô ấy.

Ngay khi cô gái định hỏi thêm thì một con quái vật lao ra khỏi cung điện. Con quái vật này có làn da trắng như tuyết và đôi mắt đen tím, thân hình giống người nhưng đuôi rắn.

“Thì ra là yêu xà”, Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Vu yêu, ngươi muốn tự sát hay là để ta tự tay giết ngươi?"

Vu yêu : "Loài người ngu dốt, các ngươi không biết Vu yêu này mạnh đến mức nào! Giờ thì chống mắt lên mà xem sức mạnh của ta!"

“Bùm!"

Giữa trời và đất, ác ý vô tận tuôn ra. Quy luật trời đất và trật tự vũ trụ bắt đầu tạo áp lực lên Ngô Bình, khiến anh đau đớn từng giây từng phút.

Cơ thể của anh bắt đầu biến dạng, xương kêu răng rắc và linh hồn cũng bị giày vò. Trong hoàn cảnh như vậy, anh cảm thấy rằng mình không thể cầm cự quá năm phút!

Vu yêu cười khoái trá, nói: "Ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi có thể chống lại sức mạnh của trời và đất sao?"

Ngô Bình: "Ngươi còn có thể phóng đại ác ý của trời và đất đối với ta lên vô hạn. Giỏi lắm".

Vu yêu nói: "Đây là Thiên Khiển thuật, một trong những loại Vu thuật mạnh nhất! Ngươi là Nhân tộc đời đầu, Thiên ý rất đối địch với ngươi. Thiên Khiển thuật của ta có thể phóng đại nó lên gấp vạn lần!”

Ngô Bình khẽ thở dài, chậm rãi nắm lấy kiếm Thiên Đế. Sức mạnh của kiếm Thiên Đế tràn vào trong cơ thể anh, ác ý của trời và đất đáng sợ này biến mất ngay lập tức. Ngược lại, quy luật của trời đất trở nên gần gũi hơn, nhanh chóng sửa chữa những tổn thương vừa gây ra cho Ngô Bình.

Cảnh tượng này khiến Vu yêu đứng nhìn đến ngây người. Nó nhìn chằm chằm kiếm Thiên Đế, giận dữ nói: "Ngươi kiểm soát được kiếm Thiên Đế ư!"

Ngô Bình không nói gì mà vung thanh kiếm trong tay lên, một đạo kiếm quang sáng ngời bay ra. Vu yêu muốn né tránh, nhưng nó không thể cử động cơ thể, bất lực nhìn kiếm quang đang tiến đến.

Sau đó, đầu Vu yêu bay lên, văng ra nơi khác.

Sau khi giết chết Vu yêu chỉ bằng một thanh kiếm, ba người đẹp nữa bước ra khỏi cung điện, mắt họ đờ đẫn và họ vẫn chưa tỉnh táo lại. Nhưng Vu yêu đã chết, vì vậy họ cũng sẽ không tấn công Ngô Bình.

Theo phương pháp trước đó, Ngô Bình đã giúp ba người đẹp lần lượt tỉnh lại.

Sau khi ba cô gái tỉnh lại, họ đều cảm ơn anh. Dung mạo của ba cô gái vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng cực chuẩn.

Sau đó, họ giúp Ngô Bình thu dọn chiến trường và thu thập tất cả các kho báu của Vu yêu. Phần lớn những thứ này đều là bảo vật của các cao thủ từng bị Vu yêu giết.

Trong khi thu dọn đồ đạc, bốn cô gái cũng bàn bạc về tương lai. Khi món đồ cuối cùng được giao cho Ngô Bình, bốn cô gái đồng thanh nói: "Bốn người chúng tôi nguyện đi theo công tử!"

Ngô Bình cười hỏi: "Bốn người các cô thực lực đều rất mạnh, tu vi đã đến cảnh giới Thiên Đế, vì sao phải đi theo tôi?"

Một cô gái đáp: "Chúng tôi đã bị Vu yêu kiểm soát trong nhiều năm, vốn đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng rồi. Chính anh đã cứu chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của anh. Chỉ có một người đàn ông mạnh mẽ của Nhân tộc như anh mới xứng đáng để chúng tôi trao thân gửi phận”.

Ngô Bình gật đầu: "Được, vậy từ giờ trở đi, các cô hãy đi theo tôi”.

Lúc này, anh hỏi người dẫn đường: "Người dẫn đường, tôi đã hoàn thành ba nhiệm vụ, giờ có thể đi tới tầng thứ năm sao?"

Đầu người: "Cậu có thể đi. Nhưng tôi nhắc nhở cậu, tầng thứ năm cực kỳ khó khăn và nguy hiểm, mặc dù tư chất của cậu rất mạnh, nhưng chưa chắc có thể thuận lợi vượt qua”.

Ngô Bình: "Tôi đã đi xa đến mức này, không có lý do gì để lùi bước, tôi đương nhiên phải tới đó”.

Đầu người: "Tốt!"

Vừa dứt lời, cánh cửa thứ năm xuất hiện, Ngô Bình mang theo sáu cô gái, không chút do dự đi vào bên trong.

Sau khi đi qua cánh cổng, bảy người rơi vào một đại dương bao la. Nước trong đại dương bao la này nặng đến nỗi chân họ có thể dẫm lên mà không chìm.

Đầu người cũng đi theo vào, nó nói: "Kỳ thi thứ năm này, chỉ cần hoàn thành một việc là có thể thông qua”.

“Đó là việc gì?" Ngô Bình hỏi.

Đại dương này là Tinh Hải, cũng là nơi sinh ra các vì sao. Ở đây, đột phá đến cảnh giới Thiên Đế là dễ dàng nhất. Chỉ cần cậu có thể đột phá đến cảnh giới Thiên Đế ở nơi này là có thể thông qua khảo nghiệm. Đến lúc đó, cậu sẽ được thưởng”.

Ngô Bình: "Phải tu luyện tới cảnh giới Thiên Đế sao? Thật sự không dễ dàng”.

Đầu người: "Không thành vấn đề, cậu có rất nhiều thời gian, có thể thong thả tu luyện, có một ngày nhất định sẽ đột phá được thôi”.

Ngô Bình hỏi: "Không phải ông nói nơi này cực kỳ nguy hiểm sao?"

Đầu người: "Đúng vậy, rất nguy hiểm. Bởi vì trong thời gian tu luyện của cậu, những sinh vật đáng sợ trong Tinh Hải sẽ tấn công cậu”.

Ngô Bình: "Sinh vật ở Tinh Hải rất mạnh sao?"

“Rất mạnh”, đầu người nói: “Chọn bừa một con cá, đều có thể mạnh ngang cao thủ cảnh giới Vĩnh Thần. Những sinh vật lớn hơn một chút, có thể mạnh ngang cao thủ cảnh giới Thiên Đế, cậu cảm thấy như vậy chưa đủ nguy hiểm sao?"

Ngô Bình nhíu mày: "Mạnh như vậy sao?"

Ngay khi anh đang nói chuyện, một con tôm nhảy lên khỏi mặt nước. Con tôm này dài bằng nửa người đàn ông và nó lao vào An Điệp Y.

An Điệp Y kêu lên một tiếng, muốn né tránh nhưng lại cảm thấy không thể động đậy.

Ngô Bình tiến lên một bước và hạ gục con tôm bằng một cú đấm. Cú đấm này mạnh đến nỗi con tôm chết ngay.

Ngay khi con tôm chết, Ngô Bình nhặt nó lên, trải một tấm chăn trên mặt biển và hỏi: "Mọi người có muốn ăn tôm không?"

Các cô gái nhìn nhau, mỉm cười và gật đầu.

Đầu người lơ lửng bên cạnh, nói: "Sinh vật trong Tinh Hải này đều ẩn chứa năng lượng cực mạnh, năng lượng này ăn vào rất tốt cho cơ thể”.

Ngô Bình sơ chế tôm, cắt thành lát mỏng và cho vào nồi để nấu lẩu. Anh pha sẵn gia vị, những miếng tôm to bằng lòng bàn tay cho vào nước đợi sôi là có thể ăn được, ngon tuyệt cú mèo.

Đầu người nhìn cái nồi một lúc rồi thấy đói và cũng xin một cái bát để ăn. Nhưng nó không có tay nên Y Na đã đút cho nó.

Một con tôm còn chưa ăn xong, một con cua to bằng cái nồi khác đã lao tới, vốn dĩ nó coi đám người Ngô Bình là con mồi, không ngờ lại trở thành món ngon đối với họ.

Con cua được bẻ đôi, lấy càng đem nướng chín rồi tẩm ướp gia vị. Trứng cua được lấy ra và làm thành bánh bao trứng cua với thịt tôm, đây là kỹ năng nấu ăn đặc biệt của Ngô Bình.

Sau đó, rắn nước, rùa nước và cá lớn lần lượt cũng tới nạp mạng. Ngô Bình và những người khác ném xương xuống biển trong khi thưởng thức các món ăn tươi ngon, thu hút nhiều loài cá và tôm đến.

Chẳng mấy chốc, sáu cô gái đã no nê nhưng Ngô Bình vẫn ăn. Những thứ này ẩn chứa năng lượng cường đại, người khác chỉ có thể hấp thu một phần nhỏ, nhưng anh có thể hấp thu toàn bộ, cho nên ăn càng nhiều càng tốt.

Ngô Bình đã ăn không biết bao nhiêu tôm cá mới cảm thấy hơi no.

Lúc này, mặt biển đột nhiên cuộn sóng, một con quái vật biển cực lớn xuất hiện. Nó có hàng vạn con mắt như vì sao nhìn chằm chằm vào Ngô Bình khiến anh cảm thấy khó chịu, nhất thời không thể động đậy. Đối với mấy cô gái thì tình hình còn tệ hơn, có vài người đã ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đầu người khẽ thở dài một tiếng, nói: "Đây là một trong các loài hải quái mạnh nhất biển Tinh Hải, gọi là thú ăn hồn!”
Chương 1944: Con đường Thiên Đế

Ngô Bình rất bình tĩnh hỏi: "Thú ăn hồn có đáng sợ không?"

Đầu người: "Cậu không cảm giác được sao? Nó bẩm sinh có thể cắn nuốt năng lượng linh hồn của người khác, thứ cậu tu luyện là sức mạnh linh hồn, chính là món khoái khẩu của nó!"

Anh nhìn con thú ăn hồn, nó trông giống như một con giun đất phóng to, ngoại trừ một đầu có một cái miệng hình hoa sen cực lớn, được bao phủ bởi hàng trăm lớp răng. Ở giữa cái miệng khổng lồ có một con ngươi màu xanh lá cây, đó là nơi phát ra uy áp đáng sợ.

Ngô Bình: "Thật sự rất thú vị, nhưng nó vẫn quá yếu".

Vừa nói, anh vừa vung tay phải lên không trung, một ánh kiếm cực lớn xuất hiện rồi chém về phía thú ăn hồn. Đây là một kiếm thuật thâm sâu mà anh đã tu luyện, khi ánh kiếm rơi xuống liền chém đôi thú ăn hồn.

Ánh kiếm xẹt qua, thú ăn hồn lẽ ra đã bị chém thành hai nửa thì cơ thể chợt liền lại. Nó gầm lên một tiếng, há to miệng, con ngươi phát ra ánh sáng xanh, lập tức bắn về phía Ngô Bình.

Ngô Bình rơi vào trong ánh sáng xanh, sức mạnh linh hồn trong cơ thể anh không ngừng tuôn ra, sau đó bị hút vào cơ thể của thú ăn hồn dọc theo ánh sáng xanh.

Thấy cảnh này, Đầu người thở dài: "Cậu quá bất cẩn!"

Ngô Bình nói: "Nó không ra tay thì tôi làm sao giết được?"

Lời vừa dứt, toàn bộ sức mạnh linh hồn trong cơ thể anh liền phóng ra ngoài, bao lấy linh hồn mạnh mẽ của anh rồi lao vào ánh sáng xanh, lao tiếp về phía thú ăn hồn.

Thần hồn mạnh mẽ của anh lao vào miệng con thú ăn hồn theo ánh sáng xanh. Ngay tại lối vào, thần hồn của Ngô Bình đã chộp lấy con ngươi màu xanh lá cây và dùng hết sức gỡ nó xuống!

Những con thú ăn hồn thực sự có thể nuốt chửng linh hồn, nhưng việc nuốt chửng cần có quá trình và thời gian. Ngô Bình đã lợi dụng sơ hở này để lấy đi con ngươi của thú ăn hồn.

Một tiếng gầm rung chuyển bầu trời vang lên, thú ăn hồn hét lên. Sau khi mất đi con ngươi, sức mạnh của nó giảm đi chín mươi chín phần trăm, Ngô Bình lần thứ hai phát ra ánh kiếm, chém nó thành hai mảnh.

Cùng lúc đó, thần hồn cũng đem con ngươi bay trở lại cơ thể của anh. Con ngươi này được đưa đến biển linh hồn của anh, được tạm thời trấn áp.

Sau khi giết chết con thú ăn hồn, anh hỏi Đầu người: "Có rất nhiều sức mạnh linh hồn trong con ngươi, tôi muốn hấp thụ và luyện hóa tất cả chúng".

Đầu người cười nói: "Không ngờ cậu có thể giết thú ăn hồn nhanh như vậy, con ngươi của thú ăn hồn được gọi là Phệ Hồn Nhãn, là trung tâm sức mạnh của nó. Nếu như cậu có được con ngươi, cậu sẽ có sức mạnh của thú ăn hồn".

Ngô Bình: "Con ngươi này rất mạnh, có thể cần một chút thời gian để luyện hóa nó".

Vừa nói, anh vừa vận dụng bí pháp luyện hóa Phệ Hồn Nhãn. Luyện hóa Phệ Hồn Nhãn cũng không dễ dàng, anh phải mất bảy ngày mới thành công.

Khoảnh khắc Phệ Hồn Nhãn được luyện hóa, xung quanh anh hình thành một lực hút đáng sợ, sinh vật trong đại dương lần lượt nhảy dựng lên, sức mạnh linh hồn của chúng không ngừng bay về phía Ngô Bình rất nhanh, hòa vào Phệ Hồn Nhãn.

Ngô Bình sợ sẽ liên lụy đến sáu cô gái, vì vậy anh bay ra xa hơn. Anh đi đến đâu, sinh vật trong biển lập tức cứng đờ, linh hồn bay ra ngoài, lọt vào trong đôi mắt Phệ Hồn Nhãn.

Sau khi hấp thu linh hồn của vô số sinh vật trong biển sao, Phệ Hồn Nhãn cuối cùng cũng dừng lại. Lúc này, nó bắt đầu giải phóng một lượng lớn sức mạnh linh hồn đã được nó thanh lọc để cung cấp cho Ngô Bình.

Phệ Hồn Nhãn có yêu cầu rất cao đối với sức mạnh linh hồn, sau khi luyện hóa thì 100% sức mạnh linh hồn chỉ còn lại khoảng 10%. Tuy nhiên, chất lượng của sức mạnh linh hồn đã được tinh lọc cao hơn nhiều, đây là liều thuốc bổ tuyệt vời cho Ngô Bình.

Đúng lúc này, vùng biển cách đó không xa đột nhiên phát ra hàng tỷ tia sáng rực rỡ, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng suốt chín ngày, sau đó một hạt châu to bằng nắm tay chậm rãi bay lên trời.

Đầu người: "Đây là một ngôi sao mới được sinh ra".

“Những vì sao?”. Ngô Bình thoáng cái đã bay tới bầu trời phía trên các vì sao.

Đầu người bàng hoàng: “Chúng mới sinh ra đã có sức mạnh khủng khiếp, đừng lại gần!"

Tuy nhiên Ngô Bình không nghe, bởi vì anh cảm thấy rằng sức mạnh của linh hồn cũng có trong các vì sao, nhưng loại sức mạnh linh hồn này cực kỳ cao cấp, ngoài sức tưởng tượng của anh.

"Phệ Hồn Nhãn, hút cho ta!"

Anh quát khẽ, Phệ Hồn Nhãn ngay lập tức được kích hoạt, một ánh sáng xanh lục bắn ra từ mắt phải của anh lao tới ngôi sao đó. Trong ngôi sao có một tia năng lượng linh hồn màu bạc giống như ngọn lửa, đó là sức mạnh tinh hồn! Nó từ từ bay về phía anh.

Khoảnh khắc tia sức mạnh linh hồn màu bạc này tiến vào trong cơ thể Ngô Bình, cơ thể của anh liền bị đốt cháy, vô cùng đau đớn. Nhưng đây chính là thứ mà anh muốn, dựa vào sự trợ giúp của sức mạnh linh hồn vô cùng tinh khiết và mạnh mẽ trong ngôi sao để đột phá cảnh giới lớn thứ tư, cảnh giới Thiên Đế!

"Bùm!"

Trên chín tầng trời, hàng trăm triệu tia sét đầy màu sắc bắn về phía anh. Những tia sét này rất đáng sợ, chúng sẽ gây ra tổn hại lớn cho Ngô Bình. Nhưng vào lúc này, anh đang bị tra tấn bởi sức mạnh linh hồn trong ngôi sao, anh ngay lập tức kích hoạt một pháp thuật để dẫn dắt hai sức mạnh này chiến đấu với nhau.

Khoảnh khắc đó, toa chớp va chạm với sức mạnh tinh hồn, hòa làm một rồi xông thẳng vào não Ngô Bình.

Thời gian như ngừng trôi, Ngô Bình cảm giác được giữa trời đất có vô số năng lượng hội tụ, năng lượng này đang thăm dò thân thể của anh. Cứ như vạn năm đã trôi qua, lại giống như chỉ một giây trôi qua, năng lượng giữa trời đất đều biến mất, sấm chớp cũng vậy. Cơ thể anh lơ lửng giữa không trung, toàn thân anh tỏa sáng rực rỡ, sau đó một luồng khí tức nối tiếp trời đất được tung ra.

Anh mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Cảnh giới Thiên Đế quả nhiên lợi hại".

Lúc này anh đã dùng sức mạnh tinh hồn thành công đột phá cảnh giới lớn thứ tư, cảnh giới Thiên Đế!

Cảnh giới Thiên Đế có bốn cảnh giới nhỏ, hiện giờ anh đang ở cảnh giới nhỏ thứ nhất, cảnh giới Tinh Thần. Trung tâm của cảnh giới Tinh Thần là sức mạnh tinh hồn. Luyện hóa tinh hồn và dung hợp với sức mạnh trời đất, sau đó dùng lửa tôi luyện thần hồn, từ đó nâng cấp lên thành tinh thần!

Lúc này tinh thần của Ngô Bình đã bay ra khỏi cơ thể, sáng như một vì sao. Nó bay lên trên cao, giữa ấn đường có một dấu ấn màu xanh, đó chính là Phệ Hồn Nhãn! Dấu ấn màu xanh phát sáng, trong biển sao, vô số ngôi sao bay lên từ trong nước, trong đó sức mạnh tinh hồn không ngừng bị tinh thần hấp thu.

Sau khi hấp thu sức mạnh tinh hồn của ba nghìn ngôi sao thì tinh thần của Ngô Bình mới thỏa mãn, quay về cơ thể anh.

Khi anh mở mắt ra, sáu cô gái và Đầu người đều đang ở bên cạnh.

Đầu người nói: "Chúc mừng, cậu đã hoàn thành ải thứ năm, có thể đi rồi".

Ngô Bình hỏi Đầu người: "Không phải mỗi ải đều có giải thưởng sao?"

Đầu người: "Những ngôi sao đó đều là phần thưởng, còn thứ gì quý giá hơn chúng sao?"

Ngô Bình bật cười: "Nói cũng phải, xin cáo từ!"

Nói rồi anh dẫn sáu cô gái rời khỏi thế giới này. Ngay sau đó họ quay về chỗ vào đại hội người mới.

Họ đã ở bên trong rất lâu, nhưng bên ngoài mới chỉ mấy tiếng trôi qua. Khi họ ra ngoài cổng thì người bên trong vẫn chưa ra.

Bên ngoài có rất nhiều đệ tử và trưởng lão của Ngũ Đế Môn và cả những người nhà của người mới đang đợi tin tức. Thấy Ngô Bình ra mấy người nhà đều nở nụ cười.

Có người nói: "Thấy chưa, người đi ra sớm thế này đều là kẻ bị loại đầu tiên".

"Ôi, người này không phải được xưng là giỏi nhất trong số người mới sao? Hình như tên là Lý Huyền Bình, sao cậu ta nhận thua nhanh thế?"

Lúc đám người đang bàn tán xôn xao, đại trưởng lão xuất hiện. Trưởng lão quan sát Ngô Bình, nói: "Lý Huyền Bình, cậu..."

Ngô Bình không muốn khiến mọi người quá kinh hãi, lạnh nhạt nói; "Đại trưởng lão, tôi qua được ải thứ hai".

Anh vừa dứt lời, mọi người đều chấn động!
Chương 1945: Vượt năm ải

"Cái gì? Đột phá ải thứ hai? Không thể nào?", có người kêu lên.

Một phụ huynh của người mới hỏi: "Cậu nói cậu đã qua ải thứ hai, có chứng cứ sao?"

Ngô Bình lạnh nhạt hỏi: "Ông muốn chứng minh sao?"

Đại trưởng lão vội vàng cười nói: "Lý Huyền Bình, cậu không có bằng chứng cũng không sao, cậu có tư chất xuất sắc, tôi tin tưởng cậu. Đương nhiên, nếu cậu có bằng chứng là tốt nhất. Ví dụ như phần thưởng cậu nhận được ở ải thứ hai".

Ngô Bình: "Cấp thứ hai là Thánh Tượng Quan, để tôi lấy ra một vài thứ".

Vừa nói anh vừa vung tay, mười bức tượng xuất hiện. Mặc dù những bức tượng này không phải là bức tượng cốt lõi, nhưng chúng đều ẩn chứa một luồng khí thần bí nào đó.

Nhìn thấy bức tượng, hai mắt đại trưởng lão sáng lên, vô cùng vui mừng nói: "Ải thứ hai! Tuyệt quá! Ta tuyên bố Lý Huyền Bắc là người đứng đầu đại hội người mới!"

"Đợi đã".

Lúc này một nhóm người đi ra khỏi cửa, bọn họ là những người mới tham gia đại hội người mới lần này. Một người trong đó vung tay lên, ném ra mấy pho tượng, sau đó lớn tiếng nói: "Tôi cũng đi vào Thánh Tượng Quan!"

Nhìn thấy người này, có người quen biết kinh ngạc kêu lên: "Hắn là thiên tài chỉ đứng sau Lý Huyền Bình trong số người mới, không ngờ hắn có thể tiến vào Thánh Tượng Quan!"

Đại trưởng lão càng vui vẻ, cười hỏi: "Rất tốt! Cậu vượt qua ải thứ hai sao?"

Người này thản nhiên nói: "Đại trưởng lão, tất nhiên là tôi thất bại. Nhưng người này cũng không thể nào thông qua".

Mọi người đều nhìn Ngô Bội, muốn nghe anh nói kiểu gì. Đại trưởng lão cũng nói: "Lý Huyền Bình, phần thưởng của cậu ở ải thứ hai là gì?"

Ngô Bình khẽ mỉm cười, mười hai phù văn Tiên Thiên xuất hiện sau lưng anh, mỗi cái đều ẩn chứa một luồng khí kinh thiên động địa. Anh nói: "Đại trưởng lão, phần thưởng là mười hai tấm phù văn Thiên Đạo, tôi đã luyện chế chúng".

Nhìn thấy mười hai phù văn này, người mới kia sắc mặt tái nhợt, hắn ngã quỵ trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, cậu không thể qua được!". Hắn đã trải qua ải thứ hai, biết nó khó đến mức nào, làm sao kẻ kia có thể vượt qua!

Đại trưởng lão cười lớn: "Huyền Bình, theo tôi đi gặp môn chủ để hận thưởng!"

Phần thưởng cho vị trí đầu tiên là một tỷ đồng tử tinh, một thần binh thiên phẩm và một linh thuật thiên phẩm, khá hậu hĩnh.

Ngô Bình bảo sáu cô gái trở lại khu nhà của mình trước, sau đó một mình đến gặp môn chủ để nhận phần thưởng. Môn chủ rất vui mừng và phong anh làm đệ tử đệ nhất của Ngũ Đế Môn.

Danh hiệu đệ tử đệ nhất xưa nay chưa từng xuất hiện, địa vị của nó vượt xa tất cả đệ tử.

Tuy nhiên, Ngô Bình không nói chuyện gì đã xảy ra sau khi vượt qua ải thứ hai, anh cũng không đề cập đến việc anh đã bước vào cảnh giới Thiên Đế. Tiếp theo anh chỉ muốn yên ổn tu luyện, mau chóng kết thúc kiếp Đại Thánh, trở về thế giới nguyên bản.

Anh trở lại khu nhà của mình, vô số đệ tử và trưởng lão đến gặp anh nhưng Ngô Bình đều từ chối họ, anh muốn tu luyện nên không có thời gian để gặp những người này.

Bốn người đẹp được giải cứu cũng đã ổn định chỗ ở, hiện là thị nữ của Ngô Bình. Những cái tên trước đó đã bị loại bỏ và họ được đặt tên là Xuân Tinh, Hạ Lộ, Thu Sương, Đông Tuyết.

Việc lựa chọn bốn cái tên này có liên quan đến thể chất của bốn cô gái, Ngô Bình phát hiện ra rằng cơ thể họ chứa đựng sức mạnh của bốn mùa tương ứng, đây cũng là lý do tại sao Vu yêu muốn kiểm soát họ, mục đích là để đánh cắp sức mạnh của họ và nâng cao tu vi và sức mạnh của mình.

Y Na: "Sư huynh, giờ anh đã ở cảnh giới Thiên Đế, không cần ở lại Ngũ Đế Môn cỏn con này nữa".

Ngô Bình nói: "Nơi nào cũng thế, ít nhất nơi này có môi trường tu luyện rất tốt, kế tiếp tôi sẽ nhanh chóng đột phá mấy cảnh giới tiếp theo, sau đó tấn thăng đến cảnh giới lớn thứ năm".

Xuân Tinh nói: "Công tử, cảnh giới lớn thứ năm tên là Vô Thiên".

Ngô Bình: "Vô Thiên sao? Vô pháp vô thiên, cái này rất thích hợp!"

Đông Tuyết: "Công tử nhất định có thể đi hết con đường Thiên Đế, trở thành Thiên Đế, bước vào cảnh giới Vô Thiên!"

Ngô Bình: "Nếu tôi trở thành Thiên Đế, tôi có thể mang một số người rời khỏi đây. Các cô có sẵn sàng đi theo tôi không?"

Sáu cô gái nhìn nhau và nói: "Chúng tôi sẵn sàng!"

Ngô Bình cười nói: "Không biết sau khi trở lại thế giới của chúng ta, sức mạnh mà tôi tu luyện ở đây sẽ còn lại bao nhiêu".

Thu Sương nói: "Nghe nói sau khi rời đi thì thành tựu tu luyện nơi đây sẽ chuyển hóa thành tiềm năng, ẩn sâu trong linh hồn, sẽ nâng cao tư chất rất nhiều".

Ngô Bình: "Nói cách khác, trình độ tu luyện này không mang đi được, nhưng năng khiếu và tiềm năng đã được cải thiện".

An Điệp Y nói: "Sư huynh, điều này cũng rất tốt, dù sao thế giới chúng ta ở khác với nơi này, sau khi trở về, tu vi sư huynh nhất định sẽ tăng vọt, đạt tới cảnh giới cao hơn!"

Y Na: "Thật ra với thực lực của sư huynh bây giờ thì cũng đã có thể rời khỏi nơi này".

Ngô Bình: "Nếu chúng ta đã ở đây, tại sao không tiến xa hơn? Tôi đã quyết định sẽ đột phá cảnh giới Thiên Đế. Cho dù mất đi tu vi thì cũng sẽ không mất đi tâm cảnh của Thiên Đế".

Y Na cười nói: "Đúng vậy".

Sau đó, Ngô Bình bắt tay vào đột phá cảnh giới nhỏ thứ hai của cảnh giới Thiên Đế, cảnh giới Thiên Đồ.

Cảnh giới Thiên Đồ đúng như tên gọi, đó là nhân danh trời đất để tàn sát đối thủ! Đây thực sự là một thủ đoạn mượn sức mạnh của trời.

Nhưng mà lúc này Ngô Bình lại một lần nữa cảm nhận được ác ý của trời đất, dù sao anh vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Đế, mới đi trên con đường Thiên Đế mà vẫn chưa phải là Thiên Đế. Nếu không phải là Thiên Đế thì thế giới này sẽ mãi mãi đối đầu với anh, lúc nào cũng muốn tiêu diệt anh!

Nhưng Ngô Bình cũng đã có kế sách ứng phó. Anh cầm kiếm Thiên Đế, dùng nó để chống lại ác ý của trời đất, đồng thời cũng không ảnh hưởng đến việc tu luyện của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK