Ngô Bình đi đến điểm kết giới, một mà sáng cực mạnh chắn ngang tước mặt anh, anh giơ tay chạm vào thì cảm thấy có một luồng chấn động đáng sợ, có thể dễ dàng nghiền nát cường giả kỷ nguyên.
Ngô Bình cau mày rồi vội rút tay về, sau đó đắn đo một lát rồi thả núi thánh ra đập thẳng vào màn sáng đó. Không ngờ núi thánh có thể xuyên qua đó rồi rơi vào bên trong.
Nhờ đó mà Ngô Bình cũng tiến được vào bên trong màn sáng. Cảnh vật trước mắt anh thay đổi, sau khi đến đây, anh đã tới một thế giới kỳ lạ, không gian u ám hoang vắng. Có rất nhiều bao đất dựng thẳng đứng ở đây, chúng có hình giống quả trứng nửa trong suốt, bên trong chứa sinh vật hình người.
Ít nhất phải có tới cả triệu bao đất có hình dạng như vậy ở khu vực rộng lớn này, mỗi bao đất đều được một ống dẫn rất dài màu vàng nối liền, đầu còn lại thì cắm lên quả cầu màu vàng kim trên trời.
Có khoảng hơn một trăm quả cầu, quả nào cũng rất lớn và cắm đầy ống dẫn nối xuống các bao đất ở bên dưới.
Ngô Bình ngẩn ra, không biết đây là những thứ gì. Anh cất núi thánh đi rồi đáp xuống trước một bao đất. Qua phần vỏ của nó, anh nhìn thấy một đại thánh gầy như cái que đang ngồi xếp bằng ở bên trong.
Ngô Bình ngạc nhiên rồi quan sát tiếp thì thấy thánh lực trong cơ thể của đại thánh này đang bị rút ra từ ống dẫn, sau đó truyền lên quả cầu vàng ở trên trời.
“Dám coi các thánh là chất dinh dưỡng, đáng chết!”, anh nổi giận ngất trời rồi tung một quyền lên cao, một quả cầu ở gần anh nhất đã nổ tung, các ống dẫn đều vỡ nát.
Ngay sau đó, đã có một người đàn ông toàn thân phát ra thánh quang chui từ trong quả cầu ra. Hắn nhìn chằm chằm vào Ngô Bình với đôi mắt như phóng ra lửa.
Ngô Bình híp mắt lại nói: “Hoá ra hút sức mạnh của các thánh để bồi dưỡng cái thứ như ngươi”.
Vù!
Người đàn ông lao nhanh về phía Ngô Bình, sau đó tấn công vào ngực anh.
Bụp!
Ngô Bình tát cho hắn một phát, người đàn ông ngã lăn quay, lệch luôn một bên mặt, nhưng loáng cái đã hồi phục lại.
Tiếp đó, Ngô Bình rút con dao găm của vũ trụ chính ra rồi cứa cổ tên kia. Đầu hắn rơi xuống đất, người đàn ông đã tắt thở.
Uỳnh!
Một quyền ảnh bay từ xa tới rồi đấm trúng vào ngực Ngô Bình, xương ngực của anh gãy vụn, xường xườn cũng gãy gần hết, lục phủ ngũ tạng cũng vô cùng đau đớn.
Anh lùi lại vài bước rồi hộc ra một ngụm máu, sau đó nhìn lên phía trước.
Một người đàn ông tóc bạc bước tới, trên trán hắn ta mọc ba con mắt, toàn thân toả ra thánh quang mãnh liệt.
Trông thấy người đó, Ngô Bình cảm thấy hắn ta có khí tức rất giống núi thánh, anh cau mày hỏi: “Ngươi là Thánh tộc ư?”
Người đàn ông lạnh lùng đáp: “Ngươi dám làm hỏng đại nghiệp của Thánh tộc ta, đáng chết!”
Ngô Bình: “Ngươi dám coi các thánh ở đây là nguồn dinh dưỡng, ngươi mới là kẻ đáng chết!”
Người đàn ông hừ nói: “Ta là Thành tộc đầu tiên sinh ra trong vũ trụ, với ta mà nói thì ngươi chỉ như con kiến hôi thôi”.
“Thật không?”
Ngô Bình hít vào một hơi, các vết thương lập tức biến mất. Anh phóng uy lực Thiên Thánh ra rồi thờ ơ nói: “Ngươi nói ngược rồi, ngươi mới là con kiến hôi đấy”.
Người đàn ông ngạc nhiên nói: “Trúng một đòn của ta mà không chết, hơn nữa còn hồi phục lại như ban đầu, cũng có chút tài năng đấy”.
Ngô Bình cười mỉa: “Nếu ta không nhầm thì cơ thể của ngươi có thể kết nối với vũ trụ chính đúng không?”
Người đàn ông: “Đúng, Thánh tộc chúng ta vốn sẽ là người thống trị kỷ nguyên tương lai, nhưng Thần tộc đã thay đổi vận mệnh và đàn áp Thánh tộc. Song vô dụng thôi, Thánh tộc đã truyền bá theo cách khác rồi”.
Nói rồi, hắn ta giớ tay phải lên, một tia sáng loé lên trong lòng bàn tay hắn. Ngô Bình thấy tia sáng này rất quen, đó chính là ánh sáng của vũ trụ chính.
Anh nheo mắt lại nói: “Ánh sáng của vũ trụ chính, xem ra cơ thể ngươi có thể kết nối với vũ trụ ấy thật”.
Người đàn ông: “Thánh tộc tu luyện đến cuối thì sẽ mở được thông đạo đến vũ trụ chính”.
Ngô Bình: “Giờ ta đã hiểu thế chất của thánh rồi, với các ngươi thì thánh chính là một quá trình tiến hoá từ hư thành thực”.
Người đàn ông: “Ngươi hiểu rồi thì làm gì? Thánh tộc ta đã quay lại, không ai có thể cản được, ngươi cũng thế”.
“Chưa chắc đâu”, một tia sáng xuất hiên sau lưng Ngô Bình, đây cũng là ánh sáng của vũ trụ chính, nhưng còn sáng hơn ánh sáng của tên kia gấp nhiều lần.
Người đàn ông bàng hoàng nói: “Không thể nào!”
Hắn ta tiếp tục tấn công Ngô Bình, nhưng lần này như đấm vào sắt thép, chỉ có tay mình đau nhói, còn Ngô Bình thì không hề hấn gì.
Bụp!
Ngô Bình trở tay đánh vào cổ hắn ta, người đàn ông đã bị đánh bay, sau đó có một tia sáng lạnh lẽo vạch qua, con dao găm trong tay Ngô Bình đã chém đứt đôi người tên kia.
Nhưng khi cơ thể của hắn ta rơi xuống đất, hắn ta chưa chết mà hai phần cơ thể lại ráp vào nhau.
Ngô Bình cau mày nói: “Lực sinh mệnh của Thánh tộc mạnh thật. Xem ra ta chỉ có thể luyện hoá ngươi thôi’.
Anh lấy lò luyện bát quái ra rồi cho cơ thể của người đàn ông vào, sau đó vừa luyện hoá vừa bỏ thêm dược liệu quý vào để luyện chế Thánh tộc duy nhất này thành đan dược.
Ánh sáng của vũ trụ chính đã biến thành ngọn lửa rực cháy, không lâu sau, Thành tộc kia đã bị luyện hoá hoàn toàn, hắn ta đã mất mạng và biến thành thánh lực thuần tuý, cuối cùng ngưng tụ thành một viên đan dược to như nắm đấm.
Ngô Bình quan sát viên đan dược thì thấy nó có linh trí riêng của mình.
Anh ném viên đan dược lên cao làm nó xoay tít trên không rồi hình thành một lực hút lớn. Tất cả các quả cầu trên cao đều nổ tung, thánh lực được hấp thu vào bên trong tràn ra ngoài rồi bị viên đan dược hấp thu hết.
Hấp thu hết thánh lực xong, viên đan dược quay lại bàn tay của Ngô Bình rồi được anh cất đi.
Sinh mệnh của các thánh đã cạn, hơn nữa còn mất đi ý chí nên anh không thể đánh thức họ được nữa. Ngô Bình thở dài rồi hành lễ với các thánh, sau đó rời khỏi nơi này.
Khi anh đi, bàn tay phải nắm chặt thành quyền, sau đó cả không gian đã thu nhỏ thành một chấm, mọi thứ bên trong đều hoá thành hư vô, bao gồm cả cơ thể của các thánh.
Sau lần tiếp xúc này với Thánh tộc, Ngô Bình đã có chút thu hoạch nên anh quyết định bế quan một thời gian để cảm nhận cảnh giới tiếp theo.
Anh quay lại thiên cung rồi tìm một nơi yên tĩnh để tu hành.
Cảnh giới thứ hai của Thiên Thánh có tên là cảnh giới Vô Cực.
Cảnh giới Thái Sơ là giai đoạn quá độ của vũ trụ từ Vô Cực đến Hỗn Độn. Bây giờ, Ngô Bình muốn thúc đẩy vũ trụ vào giai đoạn sớm hơn là cảnh giới Vô Cực.
Trước đó, anh không thể làm được điều này, mà chỉ đạt đến Thái Sơ thôi. Nhưng sự xuất hiện của Thánh tộc đã khiến anh cảm nhận được đạo lý bên trong.
Ầm!
Khí tức Thái Sơ lúc ẩn lúc hiện rồi tiến vào một trạng thái kỳ diệu hơn là Vô Cực.
Lúc này, thời gian không còn ý nghĩa gì nữa, dù một giây hay một trăm băm thì cũng như nhau. Vì thế, trong cảm nhận của Ngô Bình, trạng thái vô cực đã bị phá vỡ, nó thu lại nhỏ xíu như một chấm nhỏ.
Tất cả năng lượng và vật chất đều thu nhỏ lại như nguyên tử, nhưng lại chứa sức mạnh rất lớn.
Chấm này không có duy độ, nó nhỏ đến mức vô hạn nhưng có sức mạnh vô biên.
Đây là điểm sơ khai nhất của vũ trụ, cũng là trạng thái bắt đầu của vũ trụ.
Lúc này, Ngô Bình cảm thấy hơi thiếu sức, sức mạnh của anh không đủ để hình thành nguyên điểm. Cho nên, anh đã uống viên đan dược luyện chế từ Thánh tộc vào.
Uỳnh!
Có nhiều sức mạnh rót vào nguyên điểm hơn, nguyên điểm lập tức có sự thay đổi, sau đó nổ tung.
Chương 2057: Đại kiếp đến
Vũ trụ từ một điểm bé xíu không có không gian bỗng phình to lên vô hạn. Các sức mạnh và vật chất này đã trải qua phản ứng kỳ diệu rồi chính thức hình thành năng lượng của vũ trụ chính, đấy chính là sự chuyển hoá của hư thực.
Sau đó, nó nhanh chóng trải qua Vô Cực, Thái Sơ rồi chuyển tiếp đến trạng thái Hỗn Độn. Cùng lúc đó, Ngô Bình đã đạt đến tầng thư ba của Thiên Thánh là cảnh giới Hỗn Độn.
Vũ trụ nhỏ của Ngô Bình không còn nhỏ nữa, giờ to đã vô cùng rộng lớn, đây chính là vũ trụ do Ngô Bình tạo thành.
Nhưng vũ trụ này vẫn ở trạng thái hỗn độn, tuy năng lượng rất mỏng, song đó chính là năng lượng của vũ trụ chính.
Không lâu nữa, vũ trụ này sẽ trở nên tối tăm và không còn năng lượng di động, cũng không có biến đổi thời không. Chính là vì nó là vũ trụ hạng hai, còn cách tu luyện của Ngô Bình quá mức siêu phàm nên chẳng mấy nữa, vũ trụ của anh sẽ tắt.
Vũ trụ tắt nhưng có một sức mạnh mịt mờ sẽ phóng ra và tiến vào cơ thể Ngô Bình. Đây chính là cảnh giới thứ tư của Thiên Thánh - cảnh giới Âm! Hiện giờ, vũ trụ của Ngô Bình đang ở trạng thái thôi miên hay còn gọi là vũ trụ âm.
Nếu một ngày, Ngô Bình có năng lực thắp sáng các vì sao trong vũ trụ thì anh có thể đánh thức nó và nhận được sức mạnh vô hạn mà nó mang lại.
Khi Ngô Bình bế quan xong và đi ra ngoài thì anh phát hiện mình đã bế quan một tháng rồi.
Anh vừa ra ngoài thì cảm thấy thế giới này thay đổi rất nhiều, sức mạnh trong người anh hơi bị áp chế. So với anh thì nhóm Đường Băng Vân còn thảm hơn, ít nhất họ đã bị khống chế một phần ba sức mạnh.
Người dân bình thường là khổ nhất, bỗng dưng họ lại bị bệnh, nhiều người mắc bệnh quái ác và chết rất nhanh. Đứa bé mới chào đời cũng cũng dễ bị chết yểu, chỉ có ba trong số mười trẻ có thể sống sót.
Hơn nữa, khắp nơi trong không khí đều bốc lên mùi hôi thối, cây cỏ héo úa, vạn vật kém phát triển, thi thể nằm đầy dãy, nhuồi nhặng bay khắp trời.
Ngô Bình đang ở trong thiên cung nên không có cảm nhận quá đặc biệt với bên ngoài. Nhưng sau khi rời khỏi đây rồi đến đại thế giới Thái Thanh hoặc đại lục Hồng Hoang thì đâu đâu cũng có xác chết và người bệnh. Nhiều người vốn có tu vi rất cao là cảnh giới Chân Tiên, Đạo Quân thì giờ chỉ còn mạnh hơn người bình thường một chút.
Linh dược sinh trưởng dưới đất đều biến thành độc dược. Ruộng lúa cũng chỉ còn một màu vàng vọt, ăn vào là mắc ói.
Cá dưới sông đều chết rồi nổi lềnh phềnh làm nước biến chất, khiến cá tôm cũng chết theo. Nhưng những con cá hung dữ thì vẫn sống, chúng ăn thịt người nên có hình thể rất lớn.
Nhưng Ngô Bình đã trải qua hết những chuyện này rồi, thậm chí còn tàn khốc hơn bây giờ. Đại kiếp thật ra chỉ là sự điều chỉnh quy luật của thiên đạo mà thôi.
Trong con đường tu tiên Nhân đạo mà Ngô Bình truyền thụ đã ghi chép về tình huống này, vì thế anh cũng có cách tu hành để chống lại nó. Từ người dân bình thường đến Đạo Tôn đều có cách ứng phó tương ứng.
Khi đại kiếp đến, tu sĩ ở khắp nơi phát hiện những người tu luyện con đường tu tiên Nhân đạo đều không bị ảnh hưởng nhiều. Vì thế, các đại lục, thế lực lớn đều bắt đầu tu luyện theo.
Con đường tu tiên Nhân đạo của Ngô Bình bắt đầu nổi như cồn, loáng cái đã có rất nhiều người đến Thiên Tiên Giới tu hành.
Nơi này chịu ảnh hưởng rất nhỏ của đại kiếp, thậm chí gần như không có nên đã trở thành thiên đường với các tu sĩ.
Tin tức lan đi, các tu sĩ đều lũ lượt tu hành con đường tu tiên Nhân đạo. Họ vốn là Đạo Quân, Đạo Tổ nên đương nhiên dù có tu hành lại thì tốc độ cũng nhanh hơn người bình thường, đây chính là lý do vì sao lượng tu sĩ ở Thiên Tiên Giới tăng lên chóng mặt.
Nhưng muốn nhanh chóng tăng thực lực ở đây thì phải có công đức. Bây giờ, vạn vật đều suy yếu, Ngô Bình đã giao một nhiệm vụ lệnh cho các Thiên Tiên xuống nhân gian để cứu độ chúng sinh.
Đại kiếp ở giai đoạn đầu rất đáng sợ, dân chúng đã chết quá nửa, số còn lại thì cũng đều bệnh tật. Nhưng chỉ hơn chục ngày sau, những ai may mắn sống sót cũng đã dần thích ứng với môi trường mới.
Ngô Bình cử một lượng lớn Thiên Tiên đi sắp xếp lại khu vực sống cho dân chúng lầm than, đồng thời phân phát gạo tiên mà anh từng tích trữ cho họ.
Ngô Bình bắt đầu tạo ra các con rối y tiên rồi tới khắp nơi chữa bệnh cứu người. Thực lực hiện giờ của anh đã mạnh hơn các cường giả kỷ nguyên bình thường rất nhiều, loáng cái anh đã tạo ra cả trăm triệu con rối chữa bệnh.
Để giữ an toàn cho người dân, anh đã sai người tập trung hết họ lại.
Dân chúng từ mọi nơi tập trung đến đại lục Hồng Hoang ngày càng nhiều. Một tháng sau, Ngô Bình dùng đơn vị tỉnh để hoạch định khu vực sống cho họ.
Bên dưới tỉnh là châu, quận, huyện, trấn. Chẳng biết thế nào, anh đã xây dựng lại lãnh thổ của đế quốc Thiên Võ.
So ra thì các người nắm quyền cao của đế quốc Thiên Đỉnh hoàn toàn phớt lờ sự sống chết của người dân, họ chỉ biết trục lợi cho riêng mình. Dân chúng ở nhiều nơi còn tuyên bố từ bỏ đế quốc Thiên Đỉnh rồi gia nhập Thiên Võ.
Nhưng điều phiền phức hơn là đúng lúc này, tà ma lại khởi động tấn công và đánh chiếm địa bàn của đế quốc Thiên Đỉnh. Do đại kiếp nên tướng sĩ của đế quốc gần như đã mất lực chiến đấu nên binh bại như núi đổ. Trong khi đó, đại quân của tà ma thì hình như không bị ảnh hưởng gì, cho nên chúng đã đánh chiếm khắp nơi. Bất kỳ nơi nào cũng có dân chúng hay tướng sĩ bị tà ma nhập, thậm chí đến quan binh của Thiên Đỉnh cũng có.
Phần lớn địa phận của đế quốc Thiên Đỉnh đã rơi vào tay giặc, diện tích của đế quốc bị thu nhỏ.
Đại quan tà ma rất ngông nghênh, sau khi chiếm được phần lớn đế quốc Thiên Đỉnh, chúng lập tức bắt đầu đánh chiếm ra các phía, mà điểm đến đầu tiên chính là Thiên Võ.
Khi đoàn quân con rối bị tà ma khống chế xuất hiện ở biên giới, Ngô Bình đã xuất hiện ở trên cao với dáng người cao lớn rồi cầm sào huyệt tà ma trong tay.
Sào huyệt tà ma phóng ra một lực hút mạnh, các tà ma ở đây không chịu được nên đều bay vào trong, chúng nhanh chóng bay ra khỏi cơ thể của người dân và binh sĩ, sau đó bị hút vào trong sào huyệt rồi được luyện hoá thành sức mạnh.
Loáng cái, tất cả tà ma đã bị tiêu diệt.
Ngô Bình sai người sắp xếp cho những người đã trở lại bình thường, sau đó tiếp tục đi tìm các tà ma khác. Cứ thế, anh đã mất hơn tháng để quét sach tà ma ở đế quốc Thiên Đỉnh và chiếm lấy những địa phần quốc thổ mà Thiên Đỉnh đã mất với tà ma.
Đế quốc Thiên Đỉnh nhận được tin xong, tuy thấy mất mát nhưng cũng không làm gì được. Do đại kiếp, họ cũng không làm gì khác được. Các tu sĩ có tu vi cao một chút đều đã trốn hết, chờ khi đại kiếp qua đi mới xuất hiện.
Sau đó, Ngô Bình dùng thân phận Chân Hoàng để thu phục các liên minh bộ lạc của hoàng triều Thiên Hành, họ đều gia nhập Thiên Võ.
Đế quốc Thiên Võ và hoàng triều Thiên Hành của Mộc Thiên Tuyết đã làm một.
Không những thế, các hoàng triều và quốc gia nhỏ ở xung quanh, thậm chí các thế lực tu hành cũng tuyên bố gia nhập Thiên Võ.
Trong đại kiếp, ai cũng chỉ nghĩ cho riêng mình, chỉ có Ngô Bình đứng ra thu dọn tàn cục. Đúng lúc này, con đường tu tiên Nhân đạo cũng phát triển mạnh mẽ, tu sĩ ở đại lục Hồng Hoang đều tu luyện. Người ở Thiên Tiên Giới ngày một đông, tu sĩ ở Kim Tiên Giới cũng tăng theo.
Càng nhiều Thiên Tiên ở Thiên Tiên Giới thì nơi này càng mạnh, vào năm thứ hai của đại kiếp, số lượng tu sĩ ở đây đã vượt qua con số một tỷ, Đại La Đạo Quân ở Kim Tiên Giới cũng đã trên một triệu.
Chương 2058: Thiên Võ trở lại
Để nhận được công đức, các Thiên Tiên đều lao vào công cuộc xây dựng đất nước, từ cày ruộng, xây đường, chơ tới quản lý và bảo vệ an toàn cho người dân.
Trong lúc đó, Ngô Bình chỉ muốn phân ra thật nhiều hoá thân. Làm hoàng đế đâu có dễ dàng gì, việc lớn việc bé đều tới tay anh cả.
Hơn một tháng sau, diện tích của đế quốc Thiên Võ đã chiếm hai phần ba đại lục Hồng Hoang, địa bàn mở rộng.
So ra thì đế quốc Thiên Đỉnh chỉ còn lại một góc của Đông Bắc, diện tích chưa bằng một phần mười của đế quốc Thiên Võ.
Lẽ ra quản lý một quốc gia rộng lớn với số dân đông đúc là một việc rất khó, nhưng công đức của Thiên Tiên Giới và Kim Tiên Giới đã khiến các Tiên Nhân hạ phàm làm quan và làm đủ việc cho Ngô Bình.
Dân số tăng lên thì số lượng Thiên Tiên cũng tăng lên trông thấy. Hiện giờ, dưới sự trị vì của đế quốc Thiên Võ, đã có cả nghìn tỷ người dân rồi.
Trong một thời gian ngắn, Thái Thanh Kiếm Tông đã có thêm rất nhiều đệ tử Hư Tiên, Chân Tiên, Đạo Quân cũng có hơn nghìn, Đại Đạo Quân thì có bốn trăm, Đạo Tổ là năm mươi.
Số người đông lên, Ngô Bình chính thức xây dựng môn phái, thành lập Thái Thánh Tiên Tông ở đại lục Hồng Hoang.
Thái Thanh Tiên Tông đã xây dựng rất nhiều nhà cửa, miễn ai đủ điều kiện thì đều được đăng ký gia nhập.
Các đệ tử dưới cấp Thiên Tiên thì được Thái Thanh Tiên Tông cho về nhà tu luyện, còn đệ tử cấp thấp nhất tu luyện tại môn phái là đệ tử ký danh hoặc tạp dịch. Lên nữa là đệ tử cấp một, cấp hai và cao nhất là cấp mười.
Một khi trở thành Thiên Tiên thì không theo phân cấp này nữa, mà sẽ theo một quy tắc khác.
Sau khi Thái Thanh Tiên Tông thành lập, Côn Luân Kiếm Cung cũng đã gia nhập. Ngoài kiếm viện ra thì còn có viện võ, viện đan đạo…
Con đường tu tiên Nhân đạo phát triển thần tốc và có tầm ảnh hưởng rất lớn, các nhân tài đến từ nhiều đại lục khác đều xin gia nhập Thái Thanh Tiên Tông.
Chờ khi đế quốc Thiên Võ ổn định lại thì Ngô Bình cũng chuyển các đan lâu như Đan Hoàng Các đến đế quốc Thiên Võ ở đại lục Hồng Hoang.
Cùng lúc đó, cuối cùng anh cũng đã nắm rõ cảnh giới Đạo Tổ và đạt đến cảnh giới cao nhất của cấp này.
Tiếp theo, Ngô Bình sẽ đột phá cảnh giới Đạo Tôn. Đạo Tôn và Đạo Quân là hai tầng cảnh giới khá giống nhau, hai cảnh giới không có khoảng cách lớn, chỉ như lớp 11 và lớp 12 của cấp ba thôi.
Nhưng Đạo Tổ với Đạo Tôn thì khác, chúng có sự chênh lệch rất lớn. Đạo Tôn là Đại Đạo chí tôn, vừa cần hiểu rõ về đại đạo, vừa phải tạo được ra con đường riêng cho mình, lưu lại dấu ấn trong vũ trụ. Nói cách khác thì Đạo Tôn là cường giả có thể ghi lại trật tự trong kỷ nguyên.
Khi ghi lại quy tắc trật tự của mình trong trời đất, đương nhiên thực lực của người viết phải mạnh. Hơn nữa, quy luật này còn phải không ngừng biến đổi theo thời gian và không bị ảnh hưởng từ người khác.
Một Đạo Tôn viết được càng nhiều quy tắc trật tự thì thực lực càng mạnh. Khi trật tự vượt qau con số năm thì có thể trở thành Đại Đạo Tôn. Nếu con số này vượt qua mười thì có thể ngưng tụ ra dấu ấn kỷ nguyên và thành một cường giả kỷ nguyên.
Ngoài số lượng trật tự ra, sức mạnh của trật tự cũng có sự khác biệt. Sinh linh nào đạt tới cấp cao nhất thì là Đại Đạo chí tôn. Chỉ có 49 Đại Đạo chí tôn trong vũ trụ, mà trước đó đã có 45 đạo rồi. Vì thế chỉ còn lại bốn đạo, hết là không còn nữa.
Khi Đại Đạo chí tôn đạt đến con số 49, hơn nữa có người có thể lĩnh ngộ được chúng thì người đó sẽ có cơ hội ngưng tụ ra rất nhiều đại đạo mạnh nhất. Đại đạo vô thượng chỉ có một, ai khống chế được thì đó chính là chủ của kỷ nguyên.
Chủ của kỷ nguyên dù chỉ có một dấu ấn thì cũng có thể áp chế được hết các cường giả kỷ nguyên khác và trở thành người mạnh nhất có thể chống lại cường giả cấp vũ trụ.
Lúc này, tâm trí của Ngô Bình đã kết nối với đất trời, anh cảm thấy có ba trong số 45 Đại Đạo chí tôn đang rời rạc. Điều này chứng tỏ đã chủ nhân của ba đạo này đã mất, ngoài ra còn có năm đạo tăng thêm sức mạnh, điều này có nghĩa là người tạo ra chúng còn sống, hơn nữa thực lực còn rất mạnh.
Độ khó khi viết Đại Đạo chí tôn 42 và 43 khác nhau, số 43 khó hơn số 42 rất nhiều.
Vì thế, người viết số sau muốn dễ dàng viết đại đạo thì có thể phá bỏ các đại đạo vô chủ, mà ba đạo này chính là những ứng cử viên sáng giá.
Song, Ngô Bình không vội làm ngay. Con đường tu tiên của anh chưa hoàn thiện hẳn, hơn nữa anh muốn ghi đạo võ thuật trước để hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Nghĩ tới võ đạo, Ngô Bình đã liên lạc ngay với A Kỳ: “A Kỳ, thành tựu hiện giờ của tôi đã đã là trình độ của cường giả kỷ nguyên rồi. Nếu giờ tôi thành Đạo Tôn đương nhiên sẽ mở Đại Đạo chí tôn. Cô nghĩ tôi có thể ghi võ đạo vào trong kỷ nguyên này được không?”
A Kỳ cười nói: “Được chứ, đó là công đức vô thượng”.
Ngô Bình: “Nhưng lý giải của tôi về võ đạo vẫn có hạn, ví dụ thứ bên trong điện đường võ đạo thứ tư và thứ năm, cần vào vũ trụ Võ Đạo mới có thể tu luyện”.
A Kỳ: “Lần trước anh hỏi tôi có thể vào vũ trụ Võ Đạo tu hành hay không, tôi bảo là được. Bây giờ, tôi có thể mở cửa cho anh vào đó tu luyện lúc nao cũng được”.
Ngô Bình: “Thời gian của hai vũ trụ có khác nhau không?”
A Kỳ: “Đương nhiên là khác, dù anh có sống ở kia bao lâu thì khi quay vềm thời ở đây mới chỉ trôi qua một lát thôi, cùng lắm là 15 phút”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy giờ tôi đi luôn”.
A Kỳ: “Nhưng anh không phải sinh linh của vũ trụ Võ Đạo, đến đó rồi sẽ dễ bị bài xích. Tôi sẽ sắp xếp cho anh một thân phận ở đó, thực lực của anh đủ mạnh rồi, tôi sẽ không giúp gì anh đâu. Đương nhiên tôi vẫn sẽ hướng dẫn cho anh”.
Ngô Bình: “Với thực lực hiện giờ, tôi đến đó đã phải là người mạnh nhất chưa?”
A Kỳ: “Chưa, vũ trụ Võ Đạo có 10 cường giả mạnh nhất, thậm chí họ còn có thể ra vào vũ trụ chính, còn anh làm được không?”
Ngô Bình ngẩn ra: “Ra vào vũ trụ chính ư?”
A Kỳ: “Đúng vậy, có hơn trăm nghìn cường giả kỷ nguyên ở vũ trụ Võ Đạo”.
Ngô Bình há hốc miệng: “Mạnh thế ư!”
“Tuy vũ trụ Võ Đạo cũng là vũ trụ hạng hai, nhưng nó có thể nhận được rất nhiều phóng xạ của vũ trụ chính nên mới dễ sinh ra nhân tài”.
Ngô Bình: “Các cường giả có thể ra vào vũ trụ chính mà cô kể có vai trò thế nào với vũ trụ chính?”
“Họ chỉ là tu sĩ cấp thấp ở đó thôi, vì hiện giờ mới chỉ có ý thức của họ đến vũ trụ chính được, còn cơ thể thì không. Nếu cả cơ thể đến đó thì cũng biến mất rồi hết lối về thôi”.
Chương 2059: Vũ trụ Võ Đạo, con riêng nhà họ Sở
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “A Kỳ, cô sẽ sắp xếp thân phận gì cho tôi?”
A Kỳ: “Thiếu gia của một gia tộc võ đạo đang xuống dốc, người này vừa chết, anh hãy dùng tạm thân phận đó rồi tu hành ở đây một thời gian”.
Ngô Bình: “Tu vi của tôi có bị ảnh hưởng gì không?”
“Ban đầu, tu vi của anh sẽ biết mất, vì thế anh sẽ phải tự tu hành. Nhưng anh đã lĩnh hội được ba điện đường võ đạo, không có mấy ai ở vũ trụ Võ Đạo có kiến thức sâu rộng hơn anh đâu”.
Ngô Bình thở dài nói: “Được rồi, cô mở đường đi”.
Anh vừa nói dứt câu thì có một khoảng sáng xuất hiện trên cao rồi chiếu xuống người Ngô Bình, ngay sau đó, anh đã biến mất.
Vì thời gian ở hai thế giới khác nhau nên anh không thông báo cho người nhà nữa mà đi luôn.
Không rõ bao lâu sau, ý thức của Ngô Bình đã dần trở nên mơ hồ. Khi anh mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một mái nhà tranh tồi tàn.
Anh ngồi dậy thì thấy toàn bộ sức mạnh đã biến mất, hơn nữa thể chất hiện giờ của anh còn rất yếu, khắp người đều là vết thương, thậm chí còn có độc tố trong cơ thể.
Anh nhíu mày rồi gọi: “A Kỳ?”
Giọng nói của A Kỳ vang lên: “Cơ thể của anh đang giống hệt cơ thể chủ, nguy cấp lắm rồi nên anh cần phải hồi phục nhanh chóng”.
Ngô Bình: “A Kỳ, cô không thể cho tôi vào thân thể nào khoẻ mạnh hơn à?”
A Kỳ: “Chịu thôi, cơ thể này của anh bị người ta đánh cho một trận rồi còn bị hạ độc nữa”.
Ngô Bình chẹp miệng, toàn thân anh đều đau nhức, anh nói: “Cho tôi chút ký ức của tên này đi”.
3
Ngay sau đó, đã có một ký ức bi thương của một chàng thiếu niên 17 tuổi xuất hiện trong đầu Ngô Bình. Chủ của cơ thể này tên là Sở Hàn, thuộc một gia tộc võ đạo đang sa sút, cụ thể hơn là con trai của vợ ba của gia chủ của nhà họ Sở. Từ nhỏ, cậu ấy đã bị dè bỉu nên tính cách hơi hướng nội, không thích giao tiếp với mọi người.
Nhưng khi 15 tuổi, Sở Hàn đột nhiên thức tỉnh một võ mạch cấp hoàng hiếm có. Từ đó, tu vi của cậu ấy tăng nhanh vọt, 17 tuổi đã thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ của gia tộc. Gia chủ Sở Trường Canh cũng rất tán thưởng và cho cậu ấy nhiều tài nguyên hơn.
Đại phu nhân và con trai mình là Sở Toàn thấy thế thì lo lắng nên muốn giết Sở Hàn, nhưng vì có Sở Trường Canh bảo vệ cậu ấy nên họ không dám và chưa tìm được cơ hội ra tay.
Cuối cùng họ đã nghĩ ra một cách là nhận nuôi một cô gái xinh đẹp rồi cho cô ta kết thân với Sở Hàn, khi hai người có tình cảm sâu đậm với nhau, cô gái đã lén hạ độc vào đồ ăn của Sở Hàn, khiến thể chất của cậu ấy ngày càng yếu đi.
Thành ra, hôm tỉ thí vào ngày hôm qua, Sở Hàn đã bị bác hai của mình là Sở Thiết đánh cho bị thương nặng, ngoài ra chất độc còn phát tác nên cậu ấy đã mất mạng.
Khi Sở Hàn vừa chết, đột nhiên thi thể đã biến mất một cách kỳ lạ, cùng lúc đó có một tia sáng ánh lên trong phòng ngủ của cậu ấy, Ngô Bình đã thay thể thân phận này.
Sau khi biết hết mọi chuyện, anh lắc đầu nói: “Sở Hàn này đáng thương quá, vừa làm cá chép hoá rồng không lâu đã bị người ta hại chết, vừa nhìn đã biết không có hào quang của nam chính”.
A Kỳ: “Thân phận này rất bình thường nên sẽ không khiến người khác quá chú ý”.
Ngô Bình: “Được rồi, nhưng giờ tôi chết đi sống lại thì cần có một lý do nào đó chứ”.
Nhưng anh lại chẹp miệng nói tiếp: “Thôi kệ đi, giải độc trước đã”.
Đột nhiên có một người phụ nữ mở cửa đi vào, gương mặt bà ấy đẫm lệ, vẫn còn trong tâm trạng đau đớn vì mất đi đứa con trai. Người phụ nữ tên là Lâm Tiên Nhuỵ, gần 40 tuổi và có dung nhan diễm lệ. Trước kia, bà ấy từng là một trong những cô gái xinh đẹp nhất thành, nếu không Sở Trường Canh đã chẳng để mắt tới.
Nhưng khi mở cửa ra, Lâm Tiên Nhuỵ đã phải sững người. Bà ấy nhìn Sở Hàn đang ngồi ở mép giường rồi trố mắt ra, sau khi xác định đây là người thật chứ không phải ảo giác, bà ấy bật khóc nói: “Hàn Nhi, con chưa chết ư!”
Bà ấy chạy tới rồi ôm chầm lấy con trai mình, tuy đã có ký ức của chủ cơ thể này, nhưng với Ngô Bình mà nói thì người phụ nữ này vẫn là người xa lạ, anh thấy hơi lúng túng rồi vội nói: “Đau quá!”
Lâm Tiên Nhuỵ vội buông tay rồi hỏi: “Hàn Nhi, con đau ở đâu, để mẹ xem nào”.
Ngô Bình hắng giọng nói: “Mẹ, ờ, mẹ đi mua ít thuốc cho con được không?”
Lâm Tiên Nhuỵ: “Được, con cần thuốc gì để mẹ đi mua luôn”.
Ngô Bình lén nói với A Kỳ: “Cho tôi xin thông tin về dược liệu của nơi này cái, không thì tôi không kê đơn được”.
Ngay sau đó, tất cả ký ức về dược liệu đã dội vào đầu anh. Ngô Bình nhanh chóng kê một đơn thuốc rồi viết lại, sau đó đưa cho Lâm Tiên Nhuỵ.
“Mẹ, trên người con có vết thương nên mẹ đi mua thuốc về đây cho con trị thương nhé”.
Lâm Tiên Nhuỵ ngạc nhiên hỏi: “Hàn Nhi, con biết y thuật à?”
Ngô Bình không muốn giải thích nhiều nên nói: “Mẹ đi mua thuốc đi đã, không thì con không giữ được mạng đâu”.
“Ừ, mẹ đi ngay”.
Bà ấy đang quay người bỏ đi thì Ngô Bình gọi với lại: “Mẹ đừng cho ai biết tin con vẫn còn sống vội, con cần trị thương đã”.
Lâm Tiên Nhuỵ gật mạnh đầu rồi đi mua thuốc.
Sau đó, anh hỏi A Kỳ: “Xác của Sở Hàn đâu?”
“Bị tiêu huỷ rồi, để lại dễ bị lộ lắm”, cô ấy giải thích.
Ngô Bình: “Thể chất này của tôi mạnh hơn võ mạch cấp hoàng của Sở Hàn”.
A Kỳ: “Không sao, anh chỉ cần tu hành thôi, miễn đừng thể hiện qáu thì sẽ không bị vũ trụ Võ Đạo phát hiện ra đâu”.
Ngô Bình: “Làm sao mới dung nhập vào vũ trụ này được?”
A Kỳ: “Đơn giản thôi, chờ anh rèn luyện và ngưng tụ được võ hồn xong thì quy luật thiên địa sẽ ghi lại về anh. Sau đó, anh sẽ chính thức là võ giả ở vũ trụ này”.
Ngô Bình: “Được rồi, cũng không khó lắm”.
Nhân lúc Lâm Tiên Nhuỵ chưa về, Ngô Bình đã lục tìm trong ký ức để hiểu rõ về tu hành ở đây. Tu hành ở đây chia thành Trúc Cơ, Tôi Thể, Võ Hồn và Võ Đạo.
Cảnh giới Tôi Thể khá dễ luyện, cảnh giới Võ Hồn thì khá thú vị, không khác cách tu luyện trước kia của anh là mấy.
Cường giả Võ Hồn ở thế giới này mạnh hơn người bình thường rất nhiều, người có thể ngưng tụ ra võ hồn trong thiên hạ chắc chỉ chiếm một phần 5000. Vì thế họ được gọi là võ sư, địa vị cực cao.
Cảnh giới Tôi Thể khá dễ, hầu hết mọi người đều có thể tiến vào cảnh giới này. Đương nhiên, không phải cả mười tầng cảnh giới thuộc Tôi Thể đều dễ, chỉ có tầng thứ nhất thôi, sau đó độ khó sẽ tăng lên dần.
Sau mười tầng cảnh giới Võ Hồn thì có thể tiến vào cảnh giới Võ Đạo, theo Ngô Bình thấy thì cảnh giới này khá giống Đạo Quân. Tu luyện xong ba tầng đầu thì thực lực ngang Đại Đạo Quân, tu luyện xong sáu tầng thì ngang với Đại Đạo Tôn.
Tu sĩ cảnh giới Võ Đạo được gọi là tông sư võ đạo, mỗi tầng đều có một tên gọi riêng.
Khoảng nửa tiếng sau thì Lâm Tiên Nhuỵ đã quay lại, bà ấy đã mua đủ thuốc mà Ngô Bình cần.
Anh chọn vài loại trong số đó rồi bảo Lâm Tiên Nhuỵ chuẩn bị ấm sắc, khi nước đủ nhiệt, anh bắt đầu cho thuốc vào.
Chờ nước sôi, anh lại cho thêm vài vị thuốc rồi chỉnh lửa to hết cỡ. Mười phút sau, anh rót thuốc ra rồi uống luôn.
Cùng lúc đó, anh lấy một ít thuốc rồi bảo Lâm Tiên Nhuỵ cho vào một cái thùng nước nóng cho mình ngâm người.
Thấy thế, Lâm Tiên Nhuỵ không khỏi lo lắng hỏi: “Hàn Nhi, hay để mẹ gọi thầy thuốc, mẹ quen vài người nổi tiếng lắm”.
Ngô Bình lắc đầu: “Mẹ, con biết y thuật nên không cần gọi ai cả”.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Lâm Tiên Nhuỵ đành nói: “Hàn Nhi, con cứ như thành một người khác rồi ấy”.
Chương 2060: Đánh Hà quản gia
Ngô Bình không khỏi thấy cảm thông với người phụ nữ này, bà ấy không hề biết thật ra con trai mình đã chết thật rồi. Nhưng trực giác của người mẹ đã mách bảo cho bà ấy biết con trai mình có gì đó khang khác.
Ngô Bình cười nói: “Mẹ, con ổn mà. Nhưng con đã đi một vòng trước cửa môn quan nên đã thông suốt nhiều vấn đề”.
Lâm Tiên Nhuỵ thở dài một hơi rồi vuốt ve mặt con trai mình: “Hàn Nhi, con đừng buồn chuyện tỉ thí nữa, chỉ là một cuộc so tài thôi mà, chẳng nói nên điều gì cả. Con có võ mạch cấp hoàng thì sau này chắc chắn sẽ có thành tựu hơn họ”.
Ngô Bình gật đầu: “Mẹ đi nghỉ đi, con ngâm mình thêm một lúc, chắc mai là khoẻ thôi”.
Tuy Lâm Tiên Nhuỵ đã rời đi, nhưng vẫn túc trực ở phòng bên canh, nếu Ngô Bình cần thì bà ấy sẽ vào giúp ngay.
Nhờ thuốc uống và ngâm mình nên Ngô Bình cảm thấy chất độc trong người mình đã được loại trừ.
Tối đến, anh đi ra ngoài rồi sắc thêm một ấm thuốc nữa, sau đó thay nước thuốc trong thùng để ngâm mình tiếp.
Đến ngày hôm sau, chất độc trong người anh đã biến mất hoàn toàn. Bấy giờ, anh mới thể tu luyện công pháp của vũ trụ Võ Đạo.
Tuy Sở Hàn này đã hoàn thàn cảnh giới Trúc Cơ và lên tầng thứ ba của cảnh giới Tôi Thể, nhưng Ngô Bình không biết rõ về quá trình tu hành nên anh cần tự tu luyện lại tầng bước để cảm nhận.
“A Kỳ, tôi muốn đột phá Trúc Cơ, cô giúp được không?”
A Kỳ: “Tôi đã bảo rồi, anh phải tự thân vận động thôi, tôi không giúp được”.
Ngô Bình thở dài nói: “Được rồi, tôi đành dùng những thứ học được trong điện đường võ đạo để tự đột phá vậy”.
Trong điện đường võ đạo có ghi chép về cách đột phá Trúc Cơ, trong đó cách tu luyện tầng thứ nhất của Trúc Cơ có tên là Thiên Canh 36 thức. Cách này rất đơn giản, nhưng có yêu cầu khá cao về thể chất.
Cách này giúp bồi dưỡng nguyên khi qua việc luyện tập 36 chiêu thức, giúp hồn thể mạnh mẽ hơn, mỗi chiêu đều cần dùng một phương thuốc.
Ngô Bình là thầy thuốc nên đã sửa đổi lại các phương thuốc này một chút để tăng hiệu quả cho chúng, đồng thời anh cũng sửa qua lại 36 chiêu thức để chúng đơn giản nhưng có hiệu quả cao hơn.
Mỗi chiêu thức ứng với môt giờ nên anh cần số thời gian tương ứng để luyện.
Sáng sớm, Lâm Tiên Nhuỵ đã đi mua thuốc. Sau đó, bà ấy cầm một mấy cái túi lớn toàn dược liệu quý về, vì giá quá cao nên bà ấy đành mượn tiền nhà mẹ đẻ, thậm chì còn bán ít nữ trang thì mưới mua đủ dược liệu Ngô Bình cần. Ngô Bình không hề biết những chuyện này, anh chỉ nói những loại thuốc mình cần là Lâm Tiên Nhuỵ đi mua ngay.
Ngô Bình cũng không vội, vì dù anh có ở đây bao lâu thì thời gian ở bên ngoài cũng chỉ trôi qua hơn chục phút thôi, vì thế anh quyết định sẽ cung cố tu vi thật vững vàng.
Dưới sự hướng dẫn của Ngô Bình, Lâm Tiên Nhuỵ đã sắc nhiều ấm thuốc, còn Ngô Bình đứng dưới ánh mặt trời để tu luyện Thiên Canh 36 thức. Mỗi khi hoàn thành một chiêu thức, cơ thể anh lại có thêm một sức mạnh.
Khi anh luyện đến sáng ngày hôm sau thì đã hoàn thành hết các chiêu thức, sau đó anh cảm thấy người mình tràn đầy sức lực.
Lâm Tiên Nhuỵ đã một ngày một đêm không chợp mắt, thấy thể trạng của Ngô Bình tốt lên, bà ấy vui mừng nói: “Hàn Nhi, mẹ thấy sắc mặt con khá lên rồi đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Mẹ đi nghỉ đi, việc còn lại cứ để con”.
Đúng lúc này, đột nhiên có người đạp cửa xông vào, sau đó cất cái giọng khàn như vịt đực lên: “Tam phu nhân, sao bà vẫn chưa chuyển ra ngoài?”
Nghe thấy giọng nói ấy, Lâm Tiên Nhuỵ vội lên tiếng: “Hàn Nhi, con đừng ra ngoài, để mẹ ra xử lý ông ta”.
Nói rồi, bà ấy vội vã đi ra ngoài sân. Người vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên có dáng người thấp bé, béo tròn, ông ta mặc một chiếc áo bào màu đen.
Đôi mắt híp tịt của ông ta liếc nhìn Lâm Tiên Nhuỵ rồi lạnh giọng nói: “Tam phu nhân, lão gia hạn cho bà phải chuyển đi trong vòng ba ngày cơ mà, giờ đã là ngày thứ tư rồi, bà mà không đi thì tôi cho người đuổi đấy”.
Lâm Tiên Nhuỵ: “Hà quản gia, năm xưa tôi đối xử với ông không đến nỗi nào, ông không thể để tôi ở thêm vài hôm được sao? Đồ trong nhà nhiều quá, tôi phải dọn xong thì mới đi được”.
Hà quản gia cười phá lên sau đó lại liếc nhìn khắp người Lâm Tiên Nhuỵ, sau đó ông ta quay người đóng cổng lại rồi thấp giọng nói: “Tam phu nhân, giờ lão gia đã quá thất vọng với bà rồi, tôi muốn giúp cũng không được”.
Nói rồi, ông ta tiến lên rồi cầm tay Lâm Tiên Nhuỵ: “Phu nhân, chúng ta vào nhà nói chuyện đi”.
Lâm Tiên Nhuỵ run lên rồi hất tay ông ta ra, nhưng ông ta nắm quá chặt nên bà ấy hoảng loạn nói: “Hà quản gia, ông đừng như vậy, lão gia biết thì sẽ không tha cho ông đâu”.
Hà quản gia cười lạnh nói: “Bà không chăm sóc tốt cho Sở Hàn khiến một thiên tài của gia tộc mất mạng, lão gia đã quyết định đuổi bà đi rồi, bà tưởng sau này ông ấy còn nghĩ đến bà ư? Tam phu nhân, tôi luôn thích bà, chỉ cần bà đi theo tôi thì tôi đảm bảo bà sẽ không phải lo về cuộc sống sau này. Hơn nữa, bà không cần về nhà mẹ đẻ, tôi sẽ xếp cho bà một căn nhà rồi nuôi bà, được không?’
“Khốn kiếp, bỏ bàn tay dơ bẩn của ông ra!”
Nghe thấy câu nói của Hà quản gia, đến một người ngoài như Ngô Bình cũng thấy bất bình. Mấy ngày qua, Lâm Tiên Nhuỵ chăm sóc anh rất chu đáo, vì thế anh không thể trơ mắt nhìn bà ấy bị bắt nạt được.
Hà quản gia cũng khá có quyền lực trong gia tộc, hơn nữa còn ở phe của đại phu nhân, vì thế luôn rất hống hách.
Khi ông ta nhìn thấy Sở Hàn đi ra thì không khỏi hoảng sợ: “Sở Hàn, cậu chưa chết ư!”
Ngô Bình: “Ông chưa chết thì sao tôi chết được!”
Hà quản gia gật đầu: “Giỏi lắm! Giờ cậu mau theo tôi đi gặp lão gia để nói cho rõ”.
Ngô Bình: “Ông bảo tôi đi thì tôi phải đi à?”
Hà quản gia cau mày: “Thiếu gia, nhà họ Sở đã cho người đi khắp nơi tìm cậu, lão gia rất bực đấy”.
Ngô Bình: “Đó là việc của tôi, còn ông, ai cho ông dám có ý đồ với mẹ tôi hả?”
Hà quản gia đảo mắt nói: “Cậu nói gì, tôi không biết”.
Ngô Bình tiến lên rồi túm cổ áo ông ta.
Hả quản gia cười khẩy, ông ta là cao thủ tầng thứ năm Tôi Thể nên không coi Ngô Bình ra gì. Vì thế, ông ta trở tay định đánh ngã Ngô Bình ra đất.
Song, võ thuật của anh hơn hẳn ông ta, anh lách người sang một bên rồi tung một cú đấm vào bụng của Hà quản gia.
Dù đã bị áp chế tu vi, nhưng thể chất của Ngô Bình vẫn hơn bình thường, huồng hồ anh còn vừa luyện xong tầng thứ nhất của Trúc Cơ nên cú đấm này của anh đủ làm hỏng hết lục phủ ngũ tạng của người khác.
“Hự”, Hà quản gia bị đánh gập người, gãy mất ba cái xương sườn.
Ngô Bình nhân đó đá bay ông ta, làm Hà quản gia đau đến mức gọi cha kêu mẹ.
“Cẩu nô tài! Ai cho ông dám bắt nạt mẹ ta? Ông mà không nói thì ta sẽ đánh chết luôn”, Ngô Bình bồi thêm một cú đá vào đầu Hà quản gia.
Hà quản gia không còn sức phản kháng nên đành nói: “Đừng đánh nữa, tôi nói, là đại phu nhân”.
Ngô Bình cười mỉa: “Quả nhiên là bà ta”.
Sau đó, anh hỏi tiếp: “Tay phải của ông đã động vào người mẹ tôi, phải chặt!”
Phăng!
Xương cổ tay của Hà quản gia nát vụn, ông ta đau đến mức suýt ngất xỉu.
Ngô Bình đá thêm vài phát nữa vào người ông ta rồi nói: “Biến ngay, đừng để tôi thấy mặt ông nữa”.