Ngô Bình nhớ rằng Thiên Đình có Thập Đại Thiên Quân, bây giờ lại đồng ý cho Luyện Đan Viện một danh ngạch Thiên Quân, điều này có thể cho thấy Thiên Đình vô cùng coi trọng Luyện Đan Viện.
“Sư tôn, chức vụ trọng đại như thế chắc hẳn là có rất nhiều người cạnh tranh đúng không?”
Vô Thủy Thiên Tôn cười nói: “Đúng như vậy, nhưng bọn họ đều không bằng con, cho dù là về tu vi hay là về trình độ luyện đan, không có ai có thể vượt qua con cả”.
Ngô Bình: “Cái vị trí này là trực tiếp bổ nhiệm hay cần phải có thủ tục gì không?”
Vô Thủy Thiên Tôn: “Ta và hai vị Thiên Đế đã thương lượng rồi, chọn một ngày tổ chức Đan Đạo Đại Hội, sau đó từ trong số những người tham gia chọn ra một người có sức ảnh hưởng nhất làm người phụ trách Luyện Đan Viện”.
Ngô Bình biết, ở lĩnh vực luyện đan không một ai có thể vượt qua anh, cái vị trí này anh chắc chắn có được.
“Sư tôn yên tâm, con sẽ tham gia Đan Đạo Đại Hội”.
Vô Thủy Thiên Tôn: “Ba ngày sau sẽ cử hành Đan Đạo Đại Hội, luyện đan sư nổi danh của Thiên Giới đều sẽ tham gia, con cũng không nên bất cẩn”.
“Vâng”.
Sau khi nói xong mấy câu, Ngô Bình đưa theo vài vị thê tử đi kính rượu với các sư huynh và các vị trưởng bối. Khi kính rượu xong có một người vội vàng đi đến, sắc mặt hắn ta tái nhợt, nói: “Thiên Tôn, ở Huyền Minh Đạo Tràng có mấy tên tu sĩ xâm nhận vào “Bát Bảo Nguyên”, đã giết bốn tu sĩ rồi. Hơn nữa bọn họ còn xuất khẩu ngông cuồng, nói tu sĩ phế vật thì không có tư cách được ở Bát Bảo Nguyên”.
Bát Bảo Nguyên, là một chỗ động thiên phúc địa, là nơi sinh sống của rất nhiều tu sĩ, nhưng tu sĩ đó phần lớn là huyết mạch ở Nguyên Thủy. Tu sĩ Huyền Minh Đạo Tràng dám đến Bát Bảo Nguyên gây chuyện, việc này chứng tỏ bọn họ hoàn toàn không đem Vô Thủy Thiên Tôn để vào mắt, là đang tát vào mặt của tu sĩ mang huyết mạch Nguyên Thủy.
Nghe xong những lời này, trên mặt của Vô Thủy Thiên Tôn không nhìn ra hỉ nộ ái ố. Có vài vị đệ tử trên mặt đã lộ ra sự giận dữ, đều kêu lên muốn đi nhìn thử mặt của đám người kia.
Ngô Bình nhíu mày: “Sư tôn, nhóm người này có thể đánh giết nhiều đệ tử như thế chứng tỏ tu vi bọn họ cũng không yếu. Nếu như không phải bọn họ điên rồi thì hành động lần này nhất định là có mục đích”.
Giang Đạo Sinh: “Sư đệ, ý của đệ là những người này cố ý làm như thế”.
Ngô Bình gật đầu: “Bọn họ làm như vậy khả năng cao chính là đang dẫn chiến. Không chế vài tu sĩ đi giết hại vào người không phải là chuyện khó đối với tu sĩ Hỗn Độn. Hơn nữa đám người của Huyền Minh Thiên Tôn vừa mới chịu thua rời đi, hai bên thật sự dễ dàng xảy ra giao chiến”.
Nói xong, anh hỏi tên đệ tử vừa đến báo tin tức kia, hỏi: “Đối phương có báo thân phận của mình hay không?”
Người này gật đầu: “Có báo. Bọn họ vừa lên đến là tự xưng mình là đệ tử Huyền Minh”.
Ngô Bình: “Đó, chính là như thế”.
Vô Thủy Thiên Tôn hỏi: “Huyền Bình, con có kế sách gì hay không?”
Ngô Bình nói: “Đối phương dùng kế sách thô thiển như thế chứng tỏ đây chỉ là một bước thử nghiệm. Nếu như chúng ta việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không thì bọn họ nhất định sẽ có biện pháp tiếp theo, lúc nào cũng có thể dẫn đến một cuộc chiến khốc liệt. Nếu như một khi đã như thế thì bây giờ chúng ta cần phải có phản ứng quyết liệt”.
Có người hỏi: “Vậy thì phải làm sao bây giờ, tìm ra kẻ đứng sau chuyện này à?”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện này có liên quan đến Huyền Minh Đạo Tràng, đương nhiên là đến chỗ của tu sĩ Huyền Minh Đạo Tràng để điều tra rồi. Nếu như bọn họ không tra ra được thì chứng tỏ việc này do Huyền Minh Đạo Tràng làm, bọn họ nhất định phải cho một lời giải thích”.
Giang Đạo Sinh: “Chỉ là sư đệ à, nếu như thế thì chẳng phải là đang muốn khơi dậy xung đột với Huyền Minh Đạo Tràng hay sao?”
Ngô Bình nói: “Chuyện này không cần phải nhọc công sư tôn ra tay, để ta tự đi giải quyết là được”.
Vô Thủy Thiên Tôn cười nói: “Những người đó ngàn tính vạn tính nhưng lại tính sai thực lực của Huyền Bình con. Cũng được thôi, việc này giao cho con vậy, nhớ kỹ tuyệt đối không được bỏ lỡ Đan Đạo Đại Hội của ba ngày sau”.
“Sư tôn cứ yên tâm”.
Ngô Bình để cho các phu nhân tự về nhà còn bản thân của anh thì đi một mình đến trước Bát Bảo Nguyên.
Bát Bảo Nguyên là vùng phong thủy bảo địa, động thiên phúc địa, trên chỗ đó có một lượng lớn tám loại trân bảo, bởi vậy mới được gọi là Bát Bảo Nguyên.
Khi Ngô Bình đi đến hiện trường thì có bốn tu sĩ đang chém giết với một đám tu sĩ địa phương, bốn người này kết thành một sát trận, tuy bị mấy chục người vây công nhưng lại không rơi vào thế hạ phong. Tu vi của bốn người cũng không hề yếu, đều là tu sĩ Hỗn Độn Tam Trọng đến Ngũ Trọng!
Anh nheo đôi mắt lại, một lần mà có thể phái ra bốn cao thủ Hỗn Độn Cảnh chứng tỏ người đứng sau chắc chắn không hề đơn giản.
Anh cũng không nói nhảm nữa, bàn tay vung lên, thi triển Bác Đoạt Quyền Binh, trong nháy mắt, sức lực của bốn người đều bị rút ra, một thân tu vi đều đã mất hết. Sau đó, bốn người giống như con gà nhỏ, bị bắt được ở dưới sức mạnh của Ngô Bình, giống như chó chết mà nằm liệt trên mặt đất.
Ngô Bình hỏi: “Các người là tu sĩ Huyền Minh Đạo Tràng?”
Mấy người này tuy rằng đã mất đi tu vi nhưng lại vẫn kiên cường như trước, trong đó có một người hừ lạnh một tiếng: “Không sai!”
Ngô Bình không nói thêm những lời vô nghĩa, bàn tay rung lên lập tức mang bốn người này đi đến trước Huyền Minh Đạo Tràng.
Huyền Minh Đạo Tràng thực chất rất dễ tìm, nó nằm ở phía Tây Bắc của Đông Thiên Đình, diện tích rộng lớn, bên trong đó có một lượng lớn tu sĩ và bá tánh bình thường cùng sinh sống, mặc dù tổng thể không bằng được Đông Thiên Đình nhưng cũng có thể có khả năng đối đầu.
“Ầm ầm!”
Đi đến Huyền Minh Đạo Tràng, Ngô Bình phóng ra Vô Thượng Thiên Anh của bản thân, sau lưng Thiên Anh hiện lên hai vòng huyền quang, đây là quyền binh mà anh có được!
Thiên Anh này vừa xuất hiện thì ngay đến cả Huyền Minh Thiên Tôn cũng cảm thấy kinh ngạc, một “Thiên Thần” nhỏ hơn Thiên Anh gấp mấy lần xuất hiện. Thiên Thần chính là cách gọi của Thiên Anh sau khi tấn chức lên Tề Thiên Cảnh, hình thái sinh mệnh cao hơn Thiên Anh một cấp.
Thế nhưng khí thế của Thiên Thần của Huyền Minh Thiên Tôn nhìn qua còn kém hơn cả Thiên Anh của Ngô Bình, bị áp chế một cách mạnh mẽ. Hơn nữa, trong tay của Ngô Bình còn nắm giữ pháp khí kỷ nguyên, Thập Đồ, khí tức khủng bố đã khóa chặt lấy anh!
Sắc mặt của Huyền Minh Thiên Tôn vô cùng khó coi, hắn ta không nghĩ rằng vừa mới trở về không bao lâu thì cao thủ dưới trướng của Vô Thủy Thiên Tôn đã đuổi đến, hắn ta trầm giọng, hỏi; “Lý công tử, cậu đến đây làm gì?”
Nếu không phải sức mạnh của Ngô Bình cực lớn thì Huyền Minh Thiên Tôn đã sớm một tát mà mà tát chết anh. Thế nhưng bây giờ hắn ta không thể tát chết được mà ngược lại, lại sợ Ngô Bình sẽ đánh hắn ta.
Ngô Bình: “Huyền Minh Thiên Tôn, mấy người này tự xưng là môn đồ của ngài, đến Bát Bảo Nguyên của Nguyên Thủy để giết chóc. Ngài nhìn cho rõ xem có nhận ra được bọn họ hay không”.
Huyền Minh Thiên Tôn liếc nhìn san mấy tên tu sĩ nằm dưới chân của Ngô Bình, sắc mặt của hắn ta trở nên rất khó coi, nói: “Bọn họ thật sự là đồ tôn của ta, nhưng ta không sai sử bọn họ làm những chuyện này”.
Ngô Bình: “Mặc kệ là bọn họ có phải do người sai khiến hay không, bọn họ cũng đều là đồ tôn của ngài. Huyền Minh, ngài cần phải cho bọn ta một câu công đạo!”
Anh nói chuyện không hề có chút khách khí nào, thực lực đủ mạnh thì khách khí ngược lại lại dư thừa, mọi người đều thích thẳng thắn.
Huyền Minh Thiên Tôn im lặng mất mấy giây, nói: “Chuyện này nhất định là có người đứng giữa châm ngòi, ta chắc chắn sẽ tra ra được manh mối!”
Ngô Bình: “Đương nhiên là ngài phải tra. Nhưng mà, người của ngài đi đến Bát Bảo Nguyên giết người, chuyện này cũng không dễ dàng xử lý như thế”.
Huyền Minh Thiên Tôn: “Lý công tử muốn như thế nào?”
Ngô Bình đánh giá hắn ta, nói: “Sư tôn của ta nói với ta, ngài có một món bảo bối, là ngài dựa vào nó mà có thể nhanh chóng đột phá đến Tề Thiên Cảnh. Ngài đưa món bảo bối đó cho ta mượn mấy ngày, để ta thưởng thức nó một chút”.
Nói là mượn để chơi thì cũng không phải là quá khó, Huyền Minh Thiên Tôn lại không cảm thấy quá phận nên hắn ta suy xét vài giây, sau đó lại lấy ra một cái pháp chỉ, nói: “đây là Pháp Chỉ của Cổ Thiên Đế, vốn dĩ nó trống không. Ta đã điền nội dung vào trong pháp chỉ, nên từ đó bản thân đã tấn chức lên Tề Thiên Cảnh”.
Ngô Bình nhìn đến cái Pháp Chỉ này, quả thật nó có khí tức của Thiên Đế, xem ra ảnh hưởng của Thiên Đế không chỉ ở Thánh Cổ Đại Lục mà ảnh hưởng của Thiên Đế ở bên này cũng giống như thế.
Cái Pháp Chỉ này đối với Huyền Minh Thiên Tôn mà nói là đồ đã sử dụng nên không còn giá trị gì nữa. Nhưng Ngô Bình lại không cho là như thế, chỉ cần sau khi anh mở ra được bảo tàng của Thiên Đế, tìm được Đại Ấn Thiên Đế là có thể kích hoạt pháp chỉ một lần nữa, bỏ đi ý chỉ lúc trước, khiến cho Huyền Minh Thiên Tôn trở lại cảnh giới ban đầu!
Chương 3028: Một nửa lượng giao dịch
Anh cầm lấy Pháp Chỉ, nói: “Tuy rằng không có gì để dụng, nhưng cũng có giá trị của nó. Huyền Minh, hạn cho ngài điều tra rõ chuyện này trong vòng ba ngày, nếu không thì Huyết Mạch Nguyên Thủy sẽ khai chiến với Huyền Minh Đạo Tràng”.
Huyền Minh Thiên Tôn: “Ba ngày là đủ rồi, ta nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này”.
Nói xong những lời này, Ngô Bình để lại bốn người kia, sau đó mang theo Pháp Chỉ của Thiên Đế rồi rời đi.
Huyền Minh Thiên Tôn nổi giận với bốn tên tu sĩ, trầm giọng nói: “Các người thật to gan!”
Sau khi trở về nhà, anh bắt đầu xuống tay đi luyện chế Hỗn Độn Thần Đan. Đan Đạo Đại Hội sắp bắt đầu, anh muốn chuẩn bị vài loại đan dược khiến nhân thế kinh ngạc, Hỗn Độn Thần Đan chính là một trong số đó.
Hỗn Độn Thần Đan vốn dĩ là do Đan Tổ luyện chế ra, trước kia Ngô Bình không có cách nào để phỏng chế theo được. Bây giờ những loại dược liệu mà anh muốn đã có đủ, muốn có tu vi thì có tu vi, trình độ luyện chế lại còn trên cả đan tổ, luyện chế Hỗn Độn Thần Đan này cũng không có gì khó khăn lắm.
Trên thực tế thì Hỗn Độn Thần Đan có thể được coi là bản nâng cấp của Hỗn Độn Luyện Hình Đan mà anh đã luyện chế lúc trước, thậm chí dược liệu sử dụng cũng có đến tám phần giống nhau.
Ngoài ra, anh còn muốn luyện chế lại một lò Trùng Sinh Đan. Có hai loại đan dược này là đủ để áp đảo Đan Đạo Đại Hội, không một ai có thể so được.
Anh đã luyện chế được Trùng Sinh Đan từ lâu nhưng còn Hỗn Độn Thần Đan anh phải luyện mất ba lò mới có thể tăng phẩm chất lên đến hàng thượng thượng phẩm.
Thời gian còn lại anh toàn lực giúp cho trình độ tu vi của bốn thê tử tăng lên. Tu vi của bốn thê tử vốn dĩ đã không tồi, mất ngày này có sức mạnh cấm kỵ và dược lực của đan dược trợ giúp, lần lượt đột phá lên Hỗn Độn Tam Trọng, từng người từng người đều coi như là trở thành người đứng đầu tại khu vực của mình.
Thời gian ba ngày trôi qua trong một cái chớp mắt, Đan Đạo Đại Hội được cử hành theo đúng hạn. Ngô Bình đưa theo Nguyệt Thanh Ảnh và Giang Sơ Nhan đi đến hiện trường.
Nơi tổ chức Đan Đạo Đại Hội nằm ở phía trên Thiên Phố bên ngoài Đông Thiên Đình. Bây giờ đây Thiên Phố đã được dọn sạch, nhóm người tham sự đại hội luyện đan đã lần lượt bày lên đan dược mà mình đã luyện chế ra.
Ngô Bình không phải là người bình thường, anh có được một lâu đaài chuyên để bán thuốc, bên trong có hơn mười loại đan dược mà anh chuẩn bị. Hơn nữa đan dược của anh còn bán đấu giá đúng giờ, cứ nửa canh giờ thì bán đấu giá một loại.
Loại biện pháp này có thể thể hiện rõ nhất danh tiếng của các vị luyện đan sư, đan dược của ai bất phàm, đan dược có nhiều thì danh tiếng sẽ nhiều hơn.
Khi Ngô Bình vừa mới đến thì phái hiện ra trước mỗi đan lâu đều có đầy người, thậm chí có một số còn xếp hàng thật dài.
Anh cũng không gấp rút vội vàng, để hai thê tử bày biện đan dược ở tầng một, mỗi một loại đan dược đều có giới thiệu tỉ mỉ kỹ càng. Còn bản thân anh thì ngồi ở một bên uống trà đọc sách.
“Trùng Sinh Đan? Không thể nào chứ!” Một vị tu sĩ Hỗn Độn Ngũ Cảnh bước vào, tỏ ra nghi ngờ đối với Trùng Sinh Đan mà Ngô Bình đã luyện chế.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Vị đạo hữu này, cái đan dược này thật sự có thể khiến người trùng sinh không chết nhưng mà nó chỉ có thể dùng được trong một lần, thời gian nó phát huy tác dụng chỉ có ba ngày”.
Người này vẫn không chịu tin: “Nếu như có loại đan dược như thế cũng không phải là quá nghịch thiên à? Không phải là khoác lác đó chứ?”
Sau khi nghe hắn ta nói như thế, Ngô Bình đứng dậy, đi đến, lấy một viên Trùng Sinh Đan nhét vào trong miệng của hắn ta, người đó không kịp phản ứng lập tức nuốt nó xuống.
Sau đó hắn ta bị Ngô Bình kéo đến cửa, rồi lập tức một chưởng đánh chết người này ngay tại chỗ.
Cả Thiên Phố đều chấn động, có vô số tu sĩ chạy đến để hóng chuyện. Luyện Đan Sư đánh chết người để chứng minh dược hiệu của đan dược, chuyện như thế này từ trước đến nay chưa từng xảy ra!
Đầu của tu sĩ Hỗn Độn Ngũ Trọng kia đã bị đập bẹp, thần hồn tan vỡ. Nhưng đột nhiên cơ thể của hắn ta lại sáng lên, một luồng sức mạnh huyền diệu đã xuất hiện trong cơ thể và thần hồn của hắn ta, sau đó thân thể của hắn ta khôi phục lại bình thường bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Trước sau chỉ qua có mười phút, vị tu sĩ Hỗn Độn Ngũ Trọng này cũng đã mở bừng mắt sống dậy, nhảy dựng lên.
Hắn ta kinh ngạc mà nhìn tay của mình, sau đó lại sờ sờ đầu của bản thân, sau đó lại tức giận nói; “Ngươi giết ta!”
Ngô Bình cười như không cười, nói: “Quá trình tuy rằng khủng bố nhưng ngươi cũng nhận được chỗ tốt. Trùng Sinh Đan này mỗi lần tác dụng thì tư chất và tu vi của ngươi đều sẽ tăng lên một ít, ngươi không phát hiện ra à?”
Người này cẩn thận cảm thụ một chút, quả nhiên phát hiện ra cơ thể của mình đã mạnh lên một ít, tư chất và tu vi cũng đều tăng lên, hắn ta không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, hoàn toàn không giận chút nào. Hắn ta đã ở cấp Hỗn Độn Ngũ Trọng nhiều năm, vẫn chưa có biện pháp để đột phát, chuyện này xem như là thu hoạch ngoài dự định.
“Đan dược tốt, ta không nên nghi ngờ dược lực Trùng Sinh Đan của công tử, ta xin lỗi công tử!” Hắn ta vội vàng hành lễ với Ngô Bình.
Tên của Trùng Sinh Đan cứ như vậy mà lập tức trở nên nổi tiếng, mọi người đều lần lượt đến muốn mua, bắt đầu đấu giá để có thể mua được.
Sau đó lập tức có người chú ý đến Hỗn Độn Đan, người mua nó là Đạo Cảnh Thập Trọng, hắn ta luôn muốn được đột phá, nhưng đi vào Hỗn Độn cảnh lại quá khó khăn cho nên đã thử qua các loại phương pháp trong mấy trăm năm qua, nhưng đáng tiếc là đều thất bại.
SAu khi đọc phần mô tả của Hỗn Độn Thần Đan thì hắn ta cực kỳ kích động, lập tức mặc kệ nó là thật hay giả mà mua ngay lập tức, sau đó nuốt nó xuống trước mặt mọi người.
Sau khi ăn xong Hỗn Độn Thần Đan, người này vừa mới ra khỏi đan lâu thì khí tức lập tức nổ tung, vân kiếp trên bầu trời trở nên dày đặc, vậy mà hắn ta lại tấn chức, Hỗn Độn đại kiếp đánh xuống!
Thiên Phố lại chấn động một lần nữa, tin tức của Hỗn Độn Thần Đan lan truyền nhanh chóng, lại khơi dậy một đợt đổ xô đi mua tiếp.
Ở Đan Đạo Đại Hội, những người mua sắm đan dược đều không sử dụng đại đạo tệ cũng không sử dụng đạo tôn tệ mà là Ngọc Hoàng Tệ do Ngọc Hoàng Đại Đế chế tạo độc môn ra. Loại tệ này chỉ có mình ông ấy có thể luyện chế, có được dấu ấn độc quyền do ông ấy chế tạo.
Vì Đan Đạo Đại Hội, Ngọc Hoàng Đại Đế đã đặc biệt luyện chế ra ba trăm triệu Ngọc Hoàng tệ. Những tu sĩ ở đây đều phải sử dụng Ngọc Hoàng Tệ để mua sắm đan dược của các đan lâu. Cuối cùng, ai thu được nhiều Ngọc Hoàng Tệ nhất thì chứng minh trình độ đan đạo của người đó là cao nhất.
Trước khi tiến vào Thiên Phố thì một trăm triệu đại đạo tệ chỉ có thể đổi lấy được một Ngọc Hoàng Tê
Ngô Bình không chỉ có Hỗn Độn Thần Đan đang bán chạy mà ngay cả Hỗn Độn Luyện Hình đan và các loại đan dược khác cũng được tiêu thụ rất tốt, rất nhanh thôi đã bán hết cả số hàng anh trữ lại.
Trong đó có mười viên Hỗn Độn Thần Đan được đem đi đấu giá, được tới hai mươi tám triệu năm trăm Ngọc Hoàng tệ.
Trùng Sinh Đan cũng bán được mười hai viên, được giá chín triệu bốn trăm Ngọc Hoàng tệ!
Số đan dược còn lại cũng bán được không ít, có hơn bảy mươi chín triệu Ngọc Hoàng tệ, cuối cùng bán được một trăm mười bảy triệu Ngọc Hoàng tệ!
Phải biết là Ngọc Hoàng Đại Đế tổng cộng phát ra ba trăm triệu Ngọc Hoàng tệ, trong đó cũng chỉ có hai trăm mười lăm triệu Ngọc Hoàng Tệ được lưu thông trong ngày! Ngô Bình có một trăm mười bảy triệu thì đã chiếm nhiều hơn phân nửa toàn bộ số Ngọc Hoàng tệ được lưu hành!
Nói cách khác, trên toàn bộ Thiên Phố không có một vị Luyện Đan Sư nào có được doanh số bán hàng cao hơn anh cả.
Sau khi bán đan dược xong, Ngô Bình lập tức đóng cửa.
Ở buổi chiều, Đan Đạo Đại Hội đã kết thúc, Thiên Đình lập tức phái chuyên gia đến các đan lâu để kiểm kê số Ngọc Hoàng tệ. Trong đó người nhiều nhất đương nhiên là Ngô Bình, tổng cộng có hơn một trăm mười triệu Ngọc Hoàng tệ. Người thứ hai chênh lệch cũng không lớn lắm, chín mươi triệu Ngọc Hoàng tệ. Chín mươi triệu thật ra cũng đã khá nhiều rồi, dẫu sao tu sĩ tham gia Đan Đạo Đại Hội có hơn một ngàn người, bình quân xuống thì mỗi người cũng chỉ có hai trăm ngàn.
Cứ như thế, Ngô Bình trở thành đệ nhất luyện đan sư mà không hề có tranh cãi, sau đó anh đã được Ngọc Hoàng Đại Đế, Thái Hoàng Đại Đế mời đến Thiên Đình.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đến đây, nhìn thấy hai vị đại đế, anh chắp tay bái.
Ngọc Hoàng Đại Đế cười nói: “Huyền Bình, ta nghe nói ngươi đi đến chỗ của Huyền Minh”. Nhìn ra được, tin tức của Ngọc Hoàng Đại Đế thật sự rất nhanh nhạy.
Ngô Bình: “Đúng như vậy, Ngọc Đế, ta đi đến để cho Huyền Minh thời hạn điều tra, nếu không thì sẽ xử đẹp ông ta”.
Ngọc Hoàng Đại Đế cười “ha ha”: “Không ngờ được Huyền Minh sẽ bị ngươi giáo huấn, thật sự rất tốt. Ta và Thái Hoành đã thương nghị rồi, quyết định sẽ phong ngươi làm Thiên Đình Đại Thiên Quân”.
Đại Thiên Quân nhiều hơn Thiên Quân một chữ “Đại”! Điều này có thể chứng minh được Ngô Bình có được sự đối đãi khác biệt, anh còn có địa vị hơn Thiên Quân nhiều, không phải là Thiên Quân bình thường.
Thái Hoàng Đại Đế: “Huyền Bình, Thiên Quân của Thiên Đình có mười người, được xưng là Thập Đại Thiên Quân. Nhưng ngươi là Đại Thiên Quân, chức vị còn cao hơn cả bọn họ, nếu như ngươi có thể tấn chứ lên Tề Thiên Cảnh thì Thiên Đình sẽ có thêm một vị Huyền Bình Đại Đế!”