Ngô Bình hỏi: “Cô bé vừa rồi là em gái tôi và bạn của nó. Anh nhốt mấy đứa nó ở đây để làm gì?”
Hỏi xong, anh thả hắn xuống đất, chờ hắn trả lời.
Nước mắt Lưu Dương đã chảy ròng ròng. Hắn nấc lên: “Đại ca à, chúng tôi thiếu mấy em gái ‘chơi cùng’, tôi chỉ muốn huấn luyện bọn họ chút thôi, sau đó…”
“Á…”
Lưu Dương kêu lên thảm thiết, bịt tai phải lại, ngồi thụp xuống đất. Tai hắn đã bị Ngô Bình xé rách, máu chảy ròng ròng.
Ngô Bình vứt tai hắn xuống đất, giẫm nát nó ra, lạnh lùng nói: “Đúng là cặn bã!”
‘Chơi cùng’ ở đây là để các cô gái chơi ma tuý với khách, tất nhiên sau đó còn phải lên giường với khách. Một khi đã sa chân vào thì cuộc đời của cô gái ấy coi như xong.
Một tay Lưu Dương bịt tai, một tay thì đập xuống sàn. Đau quá!
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy oán hận, đoạn gào thét: “Mày dám động đến tao, ông chủ của tao chắc chắn sẽ không tha cho mày!”
“Ồ, còn có ông chủ cơ à?”, Ngô Bình nhìn hắn chòng chọc: “Đó là ai?”
Lưu Dương giận dữ nói: “Tao sẽ không nói cho mày biết! Nhưng mày sẽ được gặp nhanh thôi, vì nhất định ông chủ sẽ tìm đến mày!”
Ngô Bình túm bên tai còn lại, nhẹ nhàng bảo, “Nói, ông chủ là ai?”, vừa nói vừa nhấc hắn lên.
Lưu Dương đã mất một lỗ tai rồi, vừa sợ vừa đau, vội gào lên thảm thiết: “Đừng xé rách tai tôi! Tôi nói mà…”
Ngô Bình thả hắn xuống đất: “Tốt, thành thật trả lời đi”.
Lưu Dương đáp: “Lúc nào cũng là ông chủ liên lạc trước nên tôi không biết đó là ai. Bình thường ông chủ đưa hàng cho tôi thì sẽ gọi điện, bảo tôi đến nơi nào đó để lấy hàng. Còn tôi đặt tiền mặt ở một nơi đặc biệt rồi bảo ông chủ đến đó lấy tiền”.
Ngô Bình hỏi: “Mỗi năm anh bán được bao nhiêu ma quý?”
Lưu Dương trả lời: “Ma tuý của cả huyện này do tôi cung cấp, mỗi năm bán được bốn mươi, năm mươi triệu, lợi nhuận chừng bốn, năm triệu”.
Ngô Bình gật gù: “Quả là một khoản lợi nhuận khổng lồ”.
Thế là anh bèn gọi điện cho Chu Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, em tan làm rồi chứ?”
Chu Nhược Tuyết nói: “Sếp, em còn đang làm việc”.
Ngô Bình bảo: “Công việc của Tổng đội Phòng chống ma tuý vất vả quá nhỉ? Có cần anh chuyển công tác giúp em không?”
Chu Nhược Tuyết đáp: “Chỉ cần bắt được bọn buôn ma tuý, chút vất vả này có đáng là bao ạ”.
Ngô Bình nói: “Là thế này, anh bắt được một tên buôn ma tuý, định cho em lập công. Có muốn không nào?”
Chu Nhược Tuyết mừng rỡ: “Thật sao ạ? Ở đâu thế?”
“Huyện Minh Dương, người bị anh bắt rồi, em mau đến đây đi”, Ngô Bình đáp.
“Vâng!”
Nghe được cuộc điện thoại của Ngô Bình, mặt Lưu Dương tái nhợt. Hắn biết tội của mình, một khi bị bắt thì chỉ có con đường chết, xử bắn mười lần cũng xứng đáng.
Hắn quỳ “cộp” xuống sàn, nài xin: “Đại ca à, tha cho tôi một lần đi, tôi còn có mẹ già con nhỏ, tôi…”
Ngô Bình tát vào mặt hắn, lạnh lùng nói: “Chờ bên phòng chống ma tuý đến đây rồi hẵng nói mấy câu này”.
Rồi ngay sau đó, anh thôi miên Lưu Dương, hỏi hắn: “Nói cho tôi biết mọi thông tin về ông chủ của anh”.
Ánh mắt của Lưu Dương đờ đẫn. Hắn đáp: “Nghe giọng ông chủ, có lẽ là người Thạch Thành”.
“Hai bên từng gặp nhau chưa?”
“Chưa, chúng tôi luôn liên lạc bằng điện thoại”, hắn nói.
“Vì sao hai người quen nhau? Đi theo ông chủ bao lâu rồi?”
“Chừng ba năm trước, lúc tôi vừa mở quán bar này, bỗng có hôm nhận được một cú điện thoại. Ông chủ bảo rằng có thể cung cấp hàng cho tôi, hỏi tôi có làm không. Tôi có hút ma tuý, vừa nghe bảo chuyện làm ăn này có lời nên đồng ý ngay. Làm được vài lần, tôi thấy ông chủ rất đáng tin cậy, nên quyết định hợp tác ổn định lâu dài đến tận hôm nay”.
“Ban nãy anh nói ông chủ anh sẽ tìm tôi? Ông chủ anh ghê gớm lắm à?”
“Phải. Từng có một cảnh sát chống ma tuý của huyện đến điều tra bọn tôi. Tôi đã báo cáo chuyện này cho ông chủ. Sang hôm sau, tay cảnh sát và người nhà anh ta gặp tai nạn giao thông, cả nhà bốn người đều bị tông bê bết. Rồi có lần, một tên côn đồ đến phá chỗ tôi. Tôi cũng gọi điện thoại báo cáo lại. Ngay trong đêm đó, tên côn đồ đã bốc hơi khỏi thế gian”.
Ngô Bình hỏi: “Nói vậy là anh chỉ có thể gọi điện thoại với ông chủ?”
“Không phải gọi trực tiếp mà là để lại lời nhắn. Nhưng bình thường tôi không được dùng số này, trừ phi gặp rắc rối thôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ anh gọi cho ông chủ đi, bảo là có người mua ma tuý nhưng không trả tiền, còn tẩn người của anh”.
Đoạn anh quét mắt xuống dưới sân khấu, phát hiện có kẻ đang lảng tránh ánh nhìn của mình. Anh cười khẩy, đi đến trước mặt người đó rồi lắc tay phải một cái, dùng thêm thần niệm để điều khiển đối phương ngay lập tức.
Ánh mắt trở nên đờ đẫn, người nọ đứng yên, không cục cựa nữa.
Ngô Bình hỏi: “Anh là người được ông chủ kia cử đến giám sát Lưu Dương?”
Người nọ gật đầu: “Phải”.
“Anh có cách liên lạc với ông chủ?”, anh hỏi tiếp.
“Phải”, người nọ đáp.
Ngô Bình nói: “Bây giờ anh gọi điện cho ông chủ kia, bảo là Lưu Dương gặp rắc rối, đối thủ đánh nhau rất giỏi, lấy hàng rồi không trả tiền”.
Người nọ gật đầu, lấy điện thoại ra rồi bấm một dãy số.
Sau bảy, tám tiếng chuông, bên kia đầu dây mới vang lên một giọng nói trầm thấp: “Chuyện gì?”
“Ông chủ, Lưu Dương gặp chuyện. Có khách quen lấy hàng rồi không đưa tiền, đánh rất giỏi. Lưu Dương thất thế, bị mất một lỗ tai”, người nọ báo cáo.
Bên kia im lặng rất lâu: “Tôi biết rồi. Cậu theo sát vào, báo cáo cho tôi khi có yêu cầu”.
Cúp máy xong, Ngô Bình nói với Lưu Dương: “Đem hai chai rượu ra đây”.
Lưu Dương đã bị điều khiển nên chỉ tuân theo lệnh của anh. Hắn máy móc lấy hai chai rượu và vài gói lạc ra.
Anh uống được vài ngụm thì Diệp Huyền tìm đến.
“Tiểu Mi về nhà chưa?”, anh hỏi.
Diệp Huyền ngồi xuống, nhìn quanh quất rồi cười bảo: “Tiền bối, mấy đứa Ngô Mi đã về nhà rồi. Phùng Thiên Lạc được đưa đến bệnh viện, đệ tử đã bảo Tạ Phi ở lại chăm sóc cậu ta”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi anh”.
Anh thuật lại chuyện vừa rồi. Diệp Huyền bảo: “Tổ chức buôn ma tuý thường rất nghiêm ngặt. Trước đây đệ tử từng tiếp xúc một chút. Mẹ kiếp, ngành này đúng là kiếm được khối tiền”.
Ngô Bình tò mò: “Ồ?”
Diệp Huyền nói: “Chỉ riêng ở Viêm Long, ‘tổng doanh thu’ buôn bán ma tuý đã hơn sáu trăm tỷ. Toàn thế giới còn nhiều hơn, ít nhất phải mười nghìn tỷ”.
Anh ta cầm ly lên, nói tiếp: “Nhờ sự tiến bộ của công nghệ, hiện nay đã nghiên cứu ra loại ma túy mới”.
“Ma tuý mới?”, Ngô Bình hỏi.
Diệp Huyền giải thích: “Ma tuý thường có hại cho sức khoẻ và gây nghiện. Nhưng giờ đã có người làm ra loại ma tuý vô hại với cơ thể và không gây nghiện. Tiền bối có thấy ghê gớm không? Có điều loại ma tuý này rất đắt, chỉ bán trong giới nhà giàu, người bình thường không hút nổi”.
Thế là Ngô Bình hỏi Lưu Dương: “Anh từng thấy loại ma tuý mới đó chưa?”
Lưu Dương lắc đầu: “Từng nghe ông chủ nhắc đến, thứ này chỉ có chủ hàng ở thành phố lớn mới lấy được”.
Lời vừa dứt, điện thoại của Lưu Dương reo lên. Ngô Bình bảo hắn bắt máy.
Điện thoại vọng ra giọng nam trầm thấp: “Lưu Dương, kẻ đó tên gì, thiếu cậu bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình viết hai chữ “Ngô Nam” và “năm trăm nghìn” lên sàn.
Lưu Dương đáp: “Ông chủ, ranh con đó tên là Ngô Nam, thiếu hơn năm trăm nghìn ạ”.
Người kia nói: “Cậu bất cẩn quá đấy. Sao lại bán cho hạng người này nhiều hàng như vậy?”
Lưu Dương trả lời: “Ông chủ, là khách quen, tôi cũng chỉ vì giữ mối làm ăn mà”.
Bên kia im lặng vài giây mới lên tiếng: “Tôi đã cử người đến đó rồi. Người này sẽ giải quyết giúp cậu”.
Lưu Dương đáp: “Vâng, ông chủ, tôi sẽ chờ tin”.
Gác máy rồi, Ngô Bình bảo: “Cử người đến đây? Cũng tốt thôi. Tôi có thể tìm hiểu nguồn gốc, tra xem đó là ai”.
Diệp Huyền bỗng cất lời: “Đệ tử khuyên tiền bối không nên can dự vào chuyện này”.
Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Lý do?”
Diệp Huyền đáp: “Tiền bối quen biết với đủ loại người. Bọn họ về cơ bản đều có chung một điều cấm kỵ, ấy là không giao thiệp với dân buôn ma tuý”.
Chương 507: Hoàng Thất Lang
“Không giao thiệp với bọn buôn ma tuý? Tại sao?”, Ngô Bình thấy hơi lạ.
Diệp Huyền giải thích: “Đệ tử có quen một người bạn lăn lộn trong giang hồ, tu vi không thấp. Anh ta từng nói lý do không qua lại với dân buôn ma tuý, ấy là vì bọn chúng ra tay rất độc ác, lạnh lùng tàn nhẫn, là một đám liều mạng. Loại người này hành sự bất chấp giới hạn, không đáng tin”.
“Còn nữa, đứng sau các tổ chức buôn bán ma tuý thường là những nhân vật rất khó dây vào, thậm chí còn có ‘đại ma đầu’ ẩn náu nhiều lắm. Với người như thế, ít chọc vào sẽ tốt hơn”.
Ngô Bình đáp: “Nói thì nói vậy, nhưng người tu hành mà buôn ma tuý, Võ Thần Ti không thể ngồi yên”.
Diệp Huyền cười hề hề: “Tiền bối, đệ tử cá là sau khi người của Tổng đội Phòng chống ma tuý đến đây, đường dây này sẽ đứt ngay”.
Ngô Bình cau mày: “Ý anh là Tổng đội Phòng chống ma tuý có gián điệp của chúng?”
Diệp Huyền nói: “Đệ tử không biết có gián điệp hay không, nhưng Tổng đội nhiều người như vậy, khó đảm bảo tin sẽ không bị rò rỉ”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc mới đáp: “Nếu vụ án này không xử lý được, tôi sẽ giải quyết riêng!”
Diệp Huyền cười nói: “Đúng vậy. Nếu họ không làm được gì thì tiền bối tự giải quyết sẽ tốt hơn”.
Cả hai uống rượu một lúc, điện thoại của Lưu Dương lại reo lên. Lần này là một giọng nói khàn khàn.
“Người có ở đây không?”, đối phương hỏi.
Lưu Dương đáp: “Có”.
“Mở cửa”, đối phương nói.
Lưu Dương vẫy tay, lập tức có thuộc hạ mở cửa. Một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác trắng bước vào. Trông anh ta chừng ba mươi tuổi, gương mặt dài và đen gầy, đôi mắt hẹp dài đang nheo lại.
Anh ta vừa bước vào đã nhìn thẳng về phía Ngô Bình.
Ngô Bình cũng nhìn người đàn ông mặc áo khoác trắng. Anh cảm thấy hơi bất ngờ, vì người này là cao thủ cảnh giới Thần!
Nên biết rằng có rất ít cao thủ cảnh giới Thần, trong một tỉnh cũng là nhân vật hàng đầu. Người thế này sao lại tham gia buôn ma tuý?
Lưu Dương chỉ vào Ngô Bình: “Là người này!”
Người mặc áo khoác trắng chậm rãi tiến lại, lạnh lùng nói: “Để hàng lại, tôi sẽ không giết anh”.
Giọng của anh ta rất u ám, không hề có cảm xúc gì.
Ngô Bình hỏi: “Ông chủ của anh là ai?”
Người đàn ông mặc áo khoác vung chưởng với lực rất mạnh, hướng thẳng vào đầu Ngô Bình.
Ngô Bình vẫn ngồi im, chỉ nhấc tay lên gõ nhẹ một cái. “Rắc”, người mặc áo khoác lập tức bị gãy cánh tay, lui lại nhanh như chớp.
Anh đứng dậy, quyền ý lạnh lẽo bao trùm đối phương. Người mặc áo khoác lập tức không cử động được, cả người run bần bật, mặt trắng bệch. Anh ta run rẩy hỏi: “Đại tông sư Tiên Thiên?”
Ngô Bình vừa nhìn anh ta vừa nói: “Đường đường là người thuộc cảnh giới Thần mà lại làm tay sai cho bọn bán ma tuý!”
Anh ta cúi đầu, không nói tiếng nào.
Ngô Bình cất lời: “Cho anh một cơ hội, nói cho tôi biết, ông chủ của anh là ai”.
Người mặc áo khoác lắc đầu: “Tôi không thể nói, nói ra sẽ liên luỵ người nhà tôi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Anh là cao thủ cảnh giới Thần, ai dám uy hiếp anh?”
Anh ta thở dài: “Đại tông sư không biết đấy thôi, cảnh giới Thần của tôi là nhờ uống thuốc của họ mới tu luyện thành công. Nhưng uống thuốc của họ rồi thì phải làm việc cho họ, nếu không, kết cục của tôi sẽ rất bi thảm”.
Ngô Bình vô cùng bất ngờ: “Anh nhờ thuốc mới đạt được cảnh giới Thần?”
Người mặc áo khoác đáp: “Phải, vốn dĩ tôi chỉ là một võ sĩ tiểu chu thiên, nào dám mong ước đạt đến cảnh giới Thần. Nhưng không ngờ thuốc của họ lại thần kỳ đến vậy. Tôi chỉ uống một thời gian thôi đã dễ dàng đột phá đến cảnh giới Thần”.
Ngô Bình đi đến trước mặt anh ta, quan sát tình trạng của đối phương. Người này đã có thần giác nhưng thần giác rất yếu, tu vi ở thời kỳ đầu của cảnh giới Thần.
“Là thuốc gì?”, anh hỏi.
Đứng trước mặt đại tông sư Ngô Bình, người mặc áo khoác có vẻ không dám giấu giếm bất cứ điều gì. Anh ta lấy một chiếc bình nhỏ trong người ra: “Thuốc còn một ít, tôi vẫn luôn giữ lại”.
Ngô Bình cầm bình, mở ra ngửi thử, chỉ giây lát sau đã biết được công dụng của thuốc. Anh cau mày: “Đây là một loại thuốc ép tiềm lực”.
Anh ta ngây ra: “Thuốc ép tiềm lực?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng là anh có thể tiến lên cảnh giới Thần sau khi uống loại thuốc này, nhưng phải trả giá rất đắt. Đúng là anh đạt đến cảnh giới Thần đấy, nhưng tuổi thọ của anh chỉ còn chưa đầy mười năm”.
Người mặc áo khoác kinh ngạc: “Chưa đầy mười năm ư?”
Ngô Bình nói: “Có phải cứ cách vài ngày là anh lại thấy chóng mặt buồn ngủ, phải ngủ rất lâu mới thấy đỡ hơn không?”
Anh ta gật lia lịa: “Đúng vậy, đại tông sư, khoảng ba ngày một lần”.
Ngô Bình nói tiếp: “Ấy là vì anh đã tổn thương nguyên khí, sinh lực được thấu chi trước”.
Người mặc áo khoác yếu ớt buông thõng hai tay như vừa đã cạn kiệt sức lực, hỏi Ngô Bình: “Đại tông sư à, tôi còn cứu chữa được không?”
Anh ta nghĩ, Ngô Bình đã nhìn ra chuyện này, biết đâu sẽ có cách giúp mình.
Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Cách thì dĩ nhiên là có”.
Người đàn ông quỳ “cộp” xuống sàn: “Đại tông sư, con của tôi chỉ mới năm tuổi thôi, tôi muốn sống thêm vài năm nữa, sống đến khi nó trưởng thành. Xin đại tông sư cứu tôi với!”
Ngô Bình vừa nhìn anh ta vừa nói: “Vậy phải xem anh thế nào. Nếu anh chịu bỏ tối theo sáng, giúp tôi tìm ra ông chủ của anh thì tôi có thể giúp đỡ anh”.
Anh ta không hề do dự: “Tôi bằng lòng!”
Ngô Bình gật đầu bảo: “Ngồi đi”.
Anh ta không dám ngồi, sau khi quỳ dậy vẫn đứng yên.
Ngô Bình hỏi: “Tên gì?”
“Thưa đại tông sư, tôi là Hoàng Thất Lang”.
Ngô Bình thắc mắc: “Anh là con thứ bảy trong nhà à?”
Hoàng Thất Lang hơi ngại ngùng: “Không phải, tôi xếp thứ bảy trong số các anh em họ, nên ông nội mới đặt tên là Thất Lang”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nói vậy là trên anh vẫn còn Lục Lang, Ngũ Lang?”
Hoàng Thất Lang nghĩ bụng, sao vị đại tông sư này nhiều chuyện thế nhỉ? Nhưng anh ta vẫn đáp: “Thế thì không ạ, trong số các anh em, chỉ có tôi tên Thất Lang”.
Ngô Bình bảo: “Hoàng Thất Lang, sau này anh sẽ làm việc cho tôi. Tôi có thể đảm bảo an toàn cho người nhà anh. Bây giờ anh hãy nói cho tôi biết ông chủ của anh là ai, thế lực đứng sau ông chủ anh là gì?”
Hoàng Thất Lang gật mạnh. Bây giờ anh ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe lời Ngô Bình.
“Đại tông sư, ông chủ tôi là một nhân vật lớn ở Thạch Thành, có lẽ anh cũng biết”, Hoàng Thất Lang trả lời.
Ngô Bình nói: “Ồ? Nói ra nghe xem”.
“Mạnh Hồi Phong”, Hoàng Thất Lang đáp.
Ngô Bình nhướng mày. Tất nhiên anh biết Mạnh Hồi Phong. Đây là đệ tử Võ Đang, cương khí Thái Thanh vô cùng lợi hại, đến Chu Phật Sinh còn phải nể mặt vài phần.
“Mạnh Hồi Phong hình như không phải ở cảnh giới Thần nhỉ?”, anh hỏi.
Hoàng Thất Lang lắc đầu: “Mạnh Hồi Phong vẫn luôn che giấu thực lực của mình. Thật ra Mạnh Hồi Phong đã là cao thủ Tiên Thiên từ lâu rồi, người ngoài không biết thôi”.
Ngô Bình nói: “Tiên Thiên ư? Người này che giấu kỹ đấy”.
Hoàng Thất Lang tiết lộ: “Không chỉ vậy, Mạnh Hồi Phong còn tu luyện tà công”.
Ngô Bình giật mình hỏi: “Tà công gì?”
Hoàng Thất Lang: “Tôi đã tận mắt chứng kiến Mạnh Hồi Phong vung chưởng lên không trung, gió âm u rít lên, có tiếng gào khóc thê lương. Có lần khác thì thấy Mạnh Hồi Phong luyện công trước một đống xương trắng”.
Ngô Bình trầm tư: “Vậy anh có biết thế lực đứng sau Mạnh Hồi Phong không?”
Hoàng Thất Lang lắc đầu: “Cái này thì không rõ. Mạnh Hồi Phong sẽ không để tôi tiếp xúc với người phía trên, có chuyện cần mới ra lệnh cho tôi”.
Nghe đến đây, Diệp Huyền cất tiếng: “Tiền bối, đối phương cũng là Tiên Thiên, chuyện này có cần xử lý nữa không?”
Ngô Bình đáp nhẹ: “Tất nhiên là có. Tôi phải đến Thạch Thành gặp Mạnh Hồi Phong!”
Chương 508: Mạnh Hồi Phong
Hoàng Thất Lang có vẻ lo lắng, Ngô Bình biết anh ta đang lo cho người nhà nên nói: “Hoàng Thất Lang, bảo người nhà anh chuyển lên huyện đi”.
Hoàng Thất Lang thở dài rồi nói: “Đại tông sư, Mạnh Hồi Phong luôn cho người theo dõi người thân của tôi”.
“Thế này đi”, Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi nay tôi sẽ đến Thạch Thành để cứu người nhà anh”.
Hoàng Thất Lang mừng rỡ: “Cảm ơn đại tông sư!”
Ngô Bình: “Anh hãy đi thông báo cho Mạnh Hồi Phong là mọi việc ở đây đã ổn thoả hết rồi”.
“Vâng”.
Hoàng Thất Lang đi sang một bên gọi điện, Ngô Bình lại nói với Lưu Dương: “Lát ông chủ của anh mà gọi tới thì anh hãy bảo chuyện ở đây được giải quyết rồi, tiền cũng đã về tay”.
“Vâng”.
Hoàng Thất Lang gọi điện xong thì quay lại nói: “Đại tông sư, Mạnh Hồi Phong bảo tôi về Thạch Thành ngay để gặp ông ta”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Thế anh về trước đi, tôi sẽ theo sau”.
Hoàng Thất Lang đi rồi, Ngô Bình và Diệp Huyền cũng rời khỏi quán bar. Hai người đi được một lúc, Diệp Huyền thấy không có ai nên nhỏ giọng nói: “Tiền bối, đệ tử thấy chuyện này có gì đó sai sai”.
Ngô Bình ngẩn ra hỏi: “Nói tôi nghe xem nào?”
Diệp Huyền: “Tiền bối không thấy Hoàng Thất Lang này quy hàng mình quá nhanh sao?”
Ngô Bình cau mày, đúng là mọi việc có hơi thuận lợi thật, anh nói: “Tự chúng ta xen vào chuyện này, không lẽ lại bị người ta tính kế chắc?”
Diệp Huyền: “Nhưng việc Ngô Mi bị bắt cóc ở quán bar đâu nằm trong tầm kiểm soát của tiền bối đâu, và mọi chuyện của sau này đều phát sinh từ vụ bắt cóc mà ra cả”.
Ngô Bình đứng lại ngẫm nghĩ, anh lấy năm đồng tiền phép ra reo quẻ, sau khi có kết quả, mặt anh hơi biến sắc.
Diệp Huyền không hiểu quẻ bói nên vội hỏi: “Tiền bối, sao rồi ạ?”
Ngô Bình cười lạnh: “Anh nói đúng, đây có khả năng là một cái bẫy”.
Diệp Huyền trợn tròn mắt: “Không phải chứ? Đệ tử đoán đúng rồi ư?”
Ngô Bình cất tiền phép đi rồi nói: “Quẻ bói cho hay, chuyến này tôi mà đến Thạch Thành thì sẽ bị đối thủ lợi dụng, sau đó rơi vào nguy hiểm”.
Diệp Huyền kinh ngạc: “Nghiêm trọng thế cơ ạ? Tiền bối, thế thì người đừng đi nữa”.
Ngô Bình: “Tôi phải đi chứ, vì đây là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra”.
Điều này có nghĩa là dù anh đã biết trước kết quả, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự việc diễn ra. Đương nhiên tuy không thể tránh, nhưng kết quả thì có thể thay đổi. Còn thay đổi bằng cách nào, hay có thay đổi được không thì phụ thuộc hoàn toàn vào anh.
Ngoài ra còn có một trường hợp nghiêm trọng hơn là chết. Chuyện này chẳng những chắc chắn xảy ra, mà còn không thể thay đổi được kết quả. So với chết thì nguy hiểm vẫn có thể chấp nhận được.
Sau khi biết thế nào là chuyện chắc chắn xảy ra, Diệp Huyền lập tức thấy Ngô Bình càng thần bí hơn, hình như không có thứ gì là anh không biết.
Hai người trở về nhà, Lạc Trường Sinh vẫn đang chờ họ.
Ngô Bình nói: “Ông Lạc, ông trông nhà giúp tôi, tôi phải đến Thạch Thành”.
Lạc Trường Sinh vội nói: “Chủ nhân yên tâm, cứ giao nhà cửa cho tôi”.
Ngô Mi đã đi ngủ, hai cô bạn học vẫn ở đây, vì có như vậy thì Ngô Mi mới có thể yên tâm được.
Ngô Bình đến phòng sách, sau đó lấy pháp ấn Tiểu Tây Thiên ra phủ lên tay, đầu gối, khửu tay và chân. Tiếp đó, anh mang theo Thiên Vương Trảm Quỷ Phù và kiếm Hắc Long.
Chuẩn bị xong xuôi, anh khởi hành đến Thạch Thành.
Đêm muộn, trên đường lớn vắng tanh, chiếc xe lao đi như bay, chưa tới một tiếng đã đến nơi.
Trong lúc Ngô Bình lái xe đến Thạch Thành, có một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên một chiếc giường nhỏ trong một ngôi nhà, Hoàng Thất Lang đang quỳ trước mặt ông ta.
Người đàn ông khoảng 40 tuổi, mặt dài, mắt bên to bên nhỏ, hơn nữa màu con ngươi còn khác nhau, một đen một xanh.
“Hoàng Thất Lang, thế nào rồi?”, người đàn ông hỏi, đó chính là Mạnh Hồi Phong, chủ của Hoàng Thất Lang.
Hoàng Thất Lang: “Thưa ông chủ, đúng là người đó rất giỏi, là một đại tông sư, thuộc hạ thức thời nên lập tức giả vờ quy hàng rồi ạ”.
Mạnh Hồi Phong: “Đúng là tên đó không đơn giản, nhưng chúng ta đã tính kế rồi, cậu ta chết là cái chắc”.
Hoàng Thất Lang: “Người đó dám tranh quyền bá chủ trong giới võ lâm ở tỉnh K thì đúng là tự tìm chết. Nhưng bối cảnh của Ngô Bình không đơn giản, nếu mình xử anh ta thì có gặp phiền phức gì không ạ?”
Mạnh Hồi Phong thờ ơ nói: “Những gì cậu thấy chỉ là mặt ngoài thôi, ngoài chúng ta ra, còn nhiều thế lực muốn xử Ngô Bình lắm”.
Hoàng Thất Lang: “Ra là vậy. Ông chủ, tối nay Ngô Bình sẽ đến, tiếp theo chúng ta phải làm gì ạ?”
Mạnh Hồi Phong: “Hãy dẫn cậu ta đến nhà cậu, chúng ta sẽ mai phục ở đó, đảm bảo cậu ta hết đường về”.
Hoàng Thất Lang: “Vâng, thuộc hạ hiểu rồi”.
Mạnh Hồi Phong xua tay, ra hiệu cho Hoàng Thất Lang đi ra ngoài.
Một lát sau, đã có một người đàn ông đi tới sau lưng Hoàng Thất Lang, người đó khoảng 20 tuổi, gương mặt tuấn tú với đôi mắt sáng ngời.
Mạnh Hồi Phong ngoái lại rồi hành lễ: “Cậu chủ”.
Người đó nhai kẹo cao su, mặc quần áo rất thời thượng, nhưng trông như một cậu học sinh: “Ông Mạnh, cơ hội nghìn năm có một đấy, cố mà khử tên đó”.
Mạnh Hồi Phong: “Cậu chủ, Ngô Bình không có mâu thuẫn gì với mình, tại sao cậu nhất nhất muốn xử lý cậu ta?”
Người đàn ông thờ ơ nói: “Ông Mạnh, tỉnh K là nơi tôi sẽ đặt chân đến, nhưng anh ta trỗi dậy nhanh quá. Nếu tôi không trừ khử anh ta thì chỉ vài năm nữa thôi, anh ta sẽ trở thành vua ở tỉnh K. Đến lúc ấy, tôi muốn làm sẽ rất khó”.
Mạnh Hồi Phong gật đầu: “Cậu chủ suy xét chu toàn, thuộc hạ khâm phục. Lần này cũng là một tay cậu chủ thiết kế bẫy Ngô Bình”.
Người thanh niên cười nói: “Bẫy biếc gì đâu, khi ông thật sự hiểu rõ về một người thì tính kế họ sẽ rất dễ dàng. Ngô Bình rất giỏi y thuật, khi anh ta nhìn thấy thuốc tôi đưa cho Hoàng Thất Lang, sẽ biết ngay đó là thuốc làm giảm lực sinh mệnh. Sau đó, chỉ cần Hoàng Thất Lang cầu cứu anh ta thì mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng tôi dự liệu thôi”.
Mạnh Hồi Phong: “Cậu chủ, cậu giỏi bày mưu lập kế như vậy, chắc chắn sau này sẽ thống nhất thiên hạ”.
Người thanh niên hừ lạnh nói: “Chuyện của bố tôi thì tạm thời tôi chưa giúp được, nhưng xử lý Ngô Bình cỏn con này thì đơn giản”.
Ngô Bình không biết nguy hiểm đang cận kề, anh đến ngôi nhà ở đường Lệ Thuỷ trước, sau đó mới gọi cho Hoàng Thất Lang.
Hoàng Thất Lang: “Đại tông sư, anh đến rồi ạ?”
Ngô Bình: “Ừm, Hoàng Thất Lang, anh đến phố Lệ Thuỷ đi, chúng ta thương lượng một chút”.
Hoàng Thất Lang đồng ý ngay, hai mươi phút sau đã có mặt.
Ngô Bình đang ngồi nghe nhạc và uống trà trong phòng khách, Hoàng Thất Lang đến thì anh hỏi: “Muốn uống gì không?”
Hoàng Thất Lang vội nói: “Đại tông sư, không cần đâu ạ”, sau đó anh ta đứng sang một bên.
Ngô Bình mở thể loại nhạc rất lạ, không có giai điệu, Hoàng Thất Lang nghe một lúc thì thấy toàn thân khó chịu.
Nhưng Ngô Bình không nói gì, chỉ ngồi nhâm nhi tách trà, để Hoàng Thất Lang đứng một mình. Hoàng Thất Lang không dám nhiều lời, chỉ cố chịu đứng thứ âm nhạc khó nghe ấy.
Song, sau khi nghe thêm nửa phút, ý thức của anh ta bắt đầu trở nên mơ hồ, một lát sau thì đã bị thôi miên.
Thì ra Ngô Bình đã xen thần chú thôi miên vào nhạc nên Hoàng Thất Lang mới vô thức trúng chiêu.
Hoàng Thất Lang đứng im tại chỗ rồi nhìn thẳng vào Ngô Bình.
Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi hỏi: “Ai gãi bẫy hãm hại tôi?”
Chương 509: Thế gia bất hủ
Hoàng Thất Lang đờ đẫn đáp: “Mạnh Hồi Phong và chủ của ông ta”.
Ngô Bình: “Chủ? Mạnh Hồi Phong lam việc cho ai ư?”
Hoàng Thất Lang: “Đúng, nhưng tôi chưa gặp người đó bao giờ. Song, tôi đi theo Mạnh Hồi Phong đã lâu nên cũng biết khá nhiều chuyện, có lẽ âm mưu lần này là do chủ của ông ta sắp đặt”.
“Chủ của ông ta là người thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
“Tôi không rõ, tôi chỉ là lính quèn nên không biết nhiều”, Hoàng Thất Lang thật thà đáp.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Mạnh Hồi Phong định đối phó tôi thế nào?”
“Tôi không biết, tôi chỉ phụ trách lừa anh tới đây, việc còn lại do những người khác làm”, Hoàng Thất Lang nói.
Ngô Bình cau mày: “Anh có biết tại sao họ muốn giết tôi không?”
“Tôi từng nghe Mạnh Hồi Phong nói anh muốn làm bá chủ võ lâm ở tỉnh K, điều này ảnh hưởng đến lợi ích của họ”.
“Mạnh Hồi Phong đang ở đâu?”
“Ở nhà ông ta”, Hoàng Thất Lang đáp
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Dẫn tôi đến đó”.
Hoàng Thất Lang dẫn đường, hai người nhanh chóng đi đến một nơi.
Hoàng Thất Lang gõ cửa, tiết tấu ba dài ba ngắn.
Cửa mở ra, một cậu thiếu niên đi ra dụi mắt rồi hỏi: “Anh Hoàng, sao anh lại đến à?”
Hoàng Thất Lang: “Ông Mạnh bảo tôi dẫn người đến gặp”.
Cậu thiếu niên không nghi ngờ gì mà dẫn họ vào trong luôn.
Lúc này, Mạnh Hồi Phong đang ngồi lau một thanh kiếm cổ trong phòng. Ông ta học võ từ Võ Đang, có sở trường dùng kiếm, còn đây là thanh kiếm mà sư phụ tặng cho ông ta.
Đột nhiên có người đi vào bẩm báo: “Ông chủ, anh Hoàng tới”.
Mạnh Hồi Phong ngẩn ra, lẽ nào Hoàng Thất Lang không dụ được Ngô Bình tới? Ông ta đáp lời rồi bỏ thanh kiếm xuống, sau đó đi ra ngoài phòng khách gặp Hoàng Thất Lang.
“Hoàng Thất Lang…”
Vừa ra tới phòng khách, Mạnh Hồi Phong đã đứng chôn chân tại chỗ, sau đó nhìn chăm chú vào Ngô Bình.
“Ngô Bình?”, ông ta hô lên, ánh mắt bừng sát ý.
Ngô Bình ngoảnh lại rồi bình tĩnh nói: “Mạnh Hồi Phong, tôi nghe danh của ông lâu rồi. Tôi cứ tưởng ông chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở cảnh giới Khí, không ngờ ông đã là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên”.
Mạnh Hồi Phong lạnh giọng nói: “Đại tông sư Ngô, nếu cậu đã đến thì chắc đã biết hết mọi chuyện rồi”.
“Biết một chút thôi. Tôi đến để hỏi ông, tôi với ông không thù không oán, sao ông lại muốn hại tôi?
Mạnh Hồi Phong cười lạnh: “Cậu sắp chết rồi, dù biết thì cũng để làm gì? Tôi khuyên cậu nên khoanh tay chịu trói, tôi đảm bảo người thân của cậu sẽ được an toàn”.
“Người thân của tôi?”, Ngô Bình nhìn chăm chăm vào ông ta với ánh mắt tối dần.
Mạnh Hồi Phong nói: “Theo tôi được biết thì cậu đang có khối tài sản cả trăm tỷ. Nếu cậu chết, người thân của cậu sẽ thừa kế chỗ tài sản đó. Họ chỉ là người bình thường, sao tiêu hết ngần ấy tiền được, chúng tôi sẽ lấy phần lớn đi”.
Dứt lời, ông ta cảm thấy có một luồng sát ý lạnh băng bủa vây mình, luồng sát khí ấy rất thật, nó làm ông ta ớn lạnh.
Song, Mạnh Hồi Phong không hề sợ hãi: “Ngô Bình, tôi biết cậu là đại tông sư, nhưng cũng vô dụng thôi, so với tôi thì cậu chưa là gì đâu”.
Uỳnh!
Ngô Bình bất ngờ xông lên, anh thi triển Quỷ Thần Bộ rồi áp sát Mạnh Hồi Phong.
Mạnh Hồi Phong kinh ngạc, sau đó hét lên rồi giơ tay tung một chưởng với tia sáng màu đen ra, trong đó có oán khí dày đặc và tiếng quỷ khóc.
Đối mặt với đòn tấn công ấy, Ngô Bình tung chưởng đánh trả. Lòng bàn tay của anh có ấn phật, toả ra kim quanh, ánh sáng đen kia bị chiếu rồi biến mất ngay, sau đó chưởng pháp của hai người va chạm vào nhau.
Bụp.
Mạnh Hồi Phong cảm thấy một luồng chân khí dũng mãnh dội vào cơ thể mình, cánh tay ông ta tê rần, người bắn ra mấy mét, một nửa thân thể đã tê dại.
Ông ta vừa hoảng vừa sợ: “Cậu phá được Thất Sát Chưởng của tôi ư? Không thể nào!”
Ngô Bình lại lao tới như hồn ma rồi bồi thêm một chưởng nữa.
Mạnh Hồi Phong kết trò, đành liều mạng chống trả.
Ầm!
Sau chưởng thứ hai của Ngô Bình, ông ta bị đánh bay xa mười mấy mét, sau đó ngã xuống với tôi tay run rẩy.
“Chết đi!”
Ngô Bình dồn toàn lực vào chưởng thứ ba, đó chính là Kinh Lôi Chưởng.
Một tiếng động lớn vang lên, Mạnh Hồi Phong đập mạnh người vào cái cột như con diều giấy, sau đó trượt xuống dưới rồi không ngừng học máu, mặt đã trắng bệch.
Ngô Bình đi tới gần ông ta rồi lạnh giọng nói: “Ông tưởng có thể giết tôi bằng chút tà thuật ấy ư?”
Mạnh Hồi Phong trợn tròn mắt: “Thứ trong lòng bàn tay cậu là gì? Tại sao có thể phá được Thất Sát Chưởng của tôi?”
Ngô Bình: “Trả lời câu hỏi của tôi trước đã, kẻ đứng sau lưng ông là ai? Tại sao muốn hại tôi?”
Mạnh Hồi Phong lau máu trên khoé miệng rồi cười lạnh nói: “Ngô Bình, dù cậu đánh bại được tôi thì vẫn phải chết thôi, không ai cứu được cậu đâu”.
Ngô Bình: “Thế ư? Nhưng bây giờ, tôi có thể khiến ông sống không bằng chết đấy”.
Dứt lời, anh tung một chưởng thật mạnh vào bả vai Mạnh Hồi Phong, rắc một tiếng, xương bả vai của ông ta đã vỡ nát rồi lún hẳn xuống.
Ông ta hét lên thảm thiết rồi há miệng hộc máu, thậm chí suýt nữa ngất xỉu.
Ngô Bình gạt chân ông ta ngã xuống đất rồi giẫm lên một bên đùi của ông ta: “Có nói không?”
Mạnh Hồi Phong oán hận lườm anh: “Dù tôi có nói thì cũng không thay đổi được gì đâu, vì cậu không thể biết cậu chủ của tôi mạnh…”
Rắc!
Ngô Bình dùng sức, một bên đùi của Mạnh Hồi Phong đã nát, ông ta lại gào lên, không dám cứng miệng nữa, mà nói: “Tôi nói”.
Ngô Bình: “Tốt nhất nên thành thật”.
Mạnh Hồi Phong cắn răng nói: “Lần này là cậu chủ tôi muốn đối phó với cậu. Cậu chủ sẽ trở lại giang hồ sớm thôi, hơn nữa còn chọn điểm đến là tỉnh K. Nhưng cậu đang nắm giữ giới võ lâm ở Vân Đỉnh, giờ lại có ý đồ với tỉnh K. Cậu làm vậy thì sao cậu chủ tôi tha thứ được, vì thế đương nhiên phải giết cậu thôi”.
Ngô Bình cau mày: “Cậu chủ của ông là ai?”
Mạnh Hồi Phong cười ha hả: “Tôi nói xong, chắc chắn cậu sẽ thấy hối hận vì đã hỏi…”
Rắc!
Mạnh Hồi Phong lại hét lên thảm thiết, vì bên đùi còn lại cũng đã gãy xương.
Ngô Bình: “Nói nhảm nhiều quá, trả lời đúng trọng tâm đi”.
Mạnh Hồi Phong vừa tức vừa sợ: “Được, tôi nói! Cậu chủ của tôi thuộc thế gia bất hủ có truyền thừa vô thượng”.
Thế gia bất hủ? Ngô Bình ngẩn ra: “Là sao?”
Dù Mạnh Hồi Phong đang rất đau đớn, nhưng khi nhắc đến cậu chủ, mắt ông ta sáng ngời: “Thế gia bất hủ là chỉ những gia tộc tồn tại từ thời Tiên Quốc, vẫn chưa tuyệt hậu!”
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười lạnh: “Từ thời Tiên Quốc đến giờ ư? Thế thì chỉ là rác rưởi thôi”.
Mạnh Hồi Phong nổi điên: “Cậu dám nói cậu chủ là rác rưởi ư? To gan…”
Phụt!
Ngô Bình đá thẳng vào miệng Mạnh Hồi Phong, làm răng ông ta rụng hết, Mạnh Hồi Phong la hét thất thanh rồi bịt miệng.
Ngô Bình: “Để tôi nói cho ông biết lý do. Môi trường trên trái đất đã thay đổi, các tiên nhân đã biến mất hết rồi, còn lại thì là các thế lực yếu ớt mà thôi. Dù các thế lực ấy được truyền thừa đến nay thì cũng không ăn thua đâu”.
Mạnh Hồi Phong định nói gì đó, nhưng mồm miệng đau quá nên đành chịu.
“To gan!”
Đúng lúc này, có một tiếng quát vang lên bên ngoài phòng khách. Một người thanh niên mặc đồ ở nhà bước vào, theo sau còn có hai người đàn ông trung niên. Người thanh niên có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, còn hai người đàn ông trung niên thì đã ở cảnh giới Nhân Tiên!
Chương 510: Cậu chủ Tự Quỷ
Nhìn thấy người thanh niên ấy, Mạnh Hồi Phong lập tức lên tinh thần rồi gọi: “Cậu chủ…”
Bụp!
Ngô Bình đạp vào đầu Mạnh Hồi Phong rồi lạnh lùng nhìn người thanh niên: “Anh là cậu chủ mà Mạnh Hồi Phong nhắc đến hả? Nghe nói anh định giết tôi?”
Người thanh niên cười lạnh: “Tôi đánh giá anh hơi thấp rồi, không ngờ anh lại phát hiện ra kế hoạch của tôi rồi đến tìm Mạnh Hồi Phong”.
Ngô Bình: “Xem ra đúng người rồi, tốt!”
Sau đó, anh hô lên: “Khối thần!”
Một bóng xám nhảy bổ ra, hai người đàn ông ở cảnh giới Nhân Tiên biến sắc mặt khi nhìn thấy nó, sau đó không dám cử động.
Người thanh niên không hề sợ hãi, sau đó vỗ vào eo: “Tự quỷ!”
Sáu luồng hắc khí xuất hiện, đó là sáu con ác quỷ với lệ khí ngất trời. Chúng vừa xuất hiện là nhiệt độ trong phòng giảm xuống hẳn.
Chỉ có hai trong sáu con ác quỷ lao về phía Khối thần, bốn con còn lại thì tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình cười lạnh rồi tung chưởng, ấn phật trong lòng bàn tay toả ánh kim quang.
Rít!
Một con ác quỷ hét lên rồi biến mất, sau đó Ngô Bình liên tục tung chưởng ra, ba con còn lại không dám tiến lại gần, mà tránh ra thật xa.
Thấy loáng cái, Tự quỷ mà mình thả ra đã bị tiêu diệt mất một con, người thanh niên tức giận nói: “Sao trong tay anh lại có ấn phật? Anh là truyền nhân của ai?”
Ngô Bình không trả lời mà nhảy lên cao rồi giơ chân đá bay hai con ác quỷ, bọn chúng rít lên rồi cũng biến mất.
Con ác quỷ còn lại sợ quá phải chạy đi, không dám lại gần Ngô Bình.
Người thanh niên nhăn mặt nói: “Anh tưởng cái ấn phật bé tẹo ấy có thể đối phó được với Tự Quỷ của tôi ư? Quỷ vương, giết nó đi”.
Ngay sau đó, một bóng quỷ y như thật đã xuất hiện, nó mặc chiến bào thời cổ đại, tay cầm đại đao rồi đi về phía Ngô Bình.
Ngô Bình lấy Thiên Vương Trảm Quỷ Phù ra rồi thi triển thần niệm, lá búa hoá thành một tia sáng rồi bay về phía quỷ vương.
Uỳnh!
Ánh sáng vừa tới gần là quỷ xương đó nổ tung, khí lưu thổi mạnh khiến mọi người ở đó khó mà mở mắt ra được.
Đúng lúc này, Ngô Bình đã đi tới gần người thanh niên, hai tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên hét lên rồi tấn công anh. Ngô Bình rút kiếm Hắc Long ra, một đường kiếm hạ xuống, một tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên hét lên đau đớn thì một cánh tay đã lìa khỏi cơ thể. Người còn lại thì kéo cậu chủ nhà mình chạy trốn ra ngoài.
Khối thần vẫn bị hai con ác quỷ quấn lấy, Ngô Bình mặc kệ nó rồi thi triển Quỷ Thần Bộ đuổi ra ngoài.
Tu sĩ Nhân Tiên kia vội vàng hất tay tung ra một tia sáng trắng bay đi với tốc độ rất nhanh.
Ngô Bình thấy ngực mình bị va đập, hoá ra là một kim châm, nhưng nhờ áp giáp nên anh không bị thương. Anh tóm lấy cái kim châm rồi ném trả về với chủ.
Cheng!
Tu sĩ Nhân Tiên lấy vật gì đó ra chắn rồi đánh bay kim châm đi, tiếp đó lách người rồi biến mất.
“Thằng kia, mày chết chắc rồi!”, giọng nói của người thanh niên vọng từ phía xa lại.
Ngô Bình cau mày, thực lực của cảnh giới Nhân Tiên thật đáng gờm, anh đuổi theo nhưng đã bị cắt đuôi mất, sau đó anh đã về nhà ở phố Lệ Thuỷ.
Về tới cửa thì anh thấy cô hàng xóm xinh đẹp đang đỗ xe, cô ấy là Hạ Lam.
Hạ Lam cũng nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy phanh xe rồi vẫy tay với anh: “Anh Ngô”.
Ngô Bình cười hỏi: “Sao cô về muộn thế?”
Lúc này đã hơn một giờ sáng, lẽ ra là lúc mà mọi người nghỉ ngơi.
Hạ Lam xuống xe rồi cười nói: “Công ty hơi bận nên tôi về muộn”.
“Con cô đâu?”, Ngô Bình hỏi.
“Ở nhà mẹ tôi”, cô ấy vuốt tóc rồi nói: “Vào nhà tôi ngồi chơi một lát không?”
Muộn thế này mà lại có một cô gái đẹp mời vào nhà chơi, Ngô Bình định đồng ý, nhưng đành thôi: “Muộn rồi, để hôm khác nhé”.
Hạ Lam ừm một tiếng rồi nói: “Thế cũng được, anh đi nghỉ sớm đi”.
Ngô Bình vào nhà thì phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Chu Nhược Tuyết.
Anh vội gọi lại: “Nhược Tuyết, đã bắt được người chưa?”
Chu Nhược Tuyết: “Sếp, cuối cùng anh cũng chịu nghe máy rồi. Em đã dẫn người đi bắt Lưu Dương rồi giao hắn cho tổng đội”.
Ngô Bình: “Tốt, đứng sau Lưu Dương còn một ông chủ nữa, nhưng chắc không tra ra được đâu”.
Chu Nhược Tuyết: “Bọn em đang thẩm vấn, Lưu Dương rất nghe lời, hỏi gì đáp nấy. Nhưng hình như hắn không biết chủ của mình là ai đâu”.
Ngô Bình nghĩ thầm đương nhiên hắn ta phải nghe lời rồi, vì anh đang thôi miên hắn mà.
“Ừm, em cứ làm việc đi, về rồi nói chuyện sau”.
Ngô Bình cúp máy, sau đó gọi cho Đường Băng Vân. Lúc này, cô ấy đang ở Cảng Thành.
“Cuối cùng thì ngài ti mệnh cũng gọi cho tôi à?”, Đường Băng Vân có vẻ oán trách.
Ngô Bình: “Băng Vân, anh có chuyện muốn hỏi em”.
“Chuyện gì thế?”, nghe giọng Ngô Bình có vẻ nghiêm túc, Đường Băng Vân cũng không trêu đùa nữa.
Ngô Bình: “Em có biết thế gia bất hủ không?”
Đường Băng Vân ngạc nhiên: “Thế gia bất hủ ư? Hình như em từng nghe ông nhắc tới rồi, họ là gia tộc truyền thừa từ thời tiền sử đến nay, nhưng em chưa từng gặp nên cũng không biết có thật hay không”.
Ngô Bình thở dài: “Hình như anh lại gây chuyện rồi”.
Sau đó, anh kể lại mọi chuyện cho Đường Băng Vân nghe. Cô ấy lo lắng nói: “Nếu người đó cũng là thuộc thế gia bất hủ thì kiểu gì cũng trả thù anh”.
Ngô Bình thở dài: “Thế nên anh mới lo, nghe vẻ họ sẽ không tha cho người nhà anh đâu”.
Đường Băng Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Em sẽ về ngay, sau đó dẫn anh đi gặp ông Hoa”.
Nghe thấy thấy, Ngô Bình nghĩ ngay tới con vẹt rồi nói: “Hoa Nhi biết à?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Ông Hoa rất thần bí, kiểu gì cũng biết”.
Ngô Bình: “Ừ, mình đi gặp ông Hoa đi”.
Đường Băng Vân nói sáng mai sẽ về sớm rồi hai người cùng đi.
Ngắt máy xong, Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi lái xe về nhà, khi anh về tới nơi đã là hơn ba giờ sáng.
Anh kể lại mọi chuyện cho Lạc Trường Sinh nghe, ông ta cũng chấn động: “Chủ nhân, giờ phải bảo vệ người nhà cậu đã”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi sẽ cân nhắc xem có nên chuyển mọi người tới Ghi-nê không, ở đó khá đẹp, tiện thể du lịch luôn”.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Được đó, hoặc đưa sang Đông Doanh, để Mộng Trần trông chừng”.
Ngô Bình hỏi: “Bên Đông Doanh an toàn không?”
Lạc Trường Sinh: “Ít ra tôi có thể đảm bảo được”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Thế sang Đông Doanh đi”.
Lạc Trường Sinh: “Nếu đến Đông Doanh thì tôi sẽ đi cùng, vừa hay đang có việc cần xử lý”.
Ngô Bình: “Được, quyết vậy đi. Sáng mai, mọi người hãy đi Đông Doanh, tìm chỗ nào có phong cảnh đẹp rồi nghỉ dưỡng một thời gian”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân yên tâm, tôi sẽ sắp xếp chu toàn”.
Ngô Bình: “Ừm, phiền ông rồi”.
Lạc Trường Sinh lập tức sắp xếp máy bay, để sáng hôm sau, họ sẽ ngồi máy bay tư nhân sang Đông Doanh.
Còn Ngô Bình thì tập trung tu luyện cách hít thở cho đến khi trời sáng.
Sau khi thức dậy, Ngô Mi và hai cô bạn đi xuống dưới.
Ngô Bình cười nói: “Tiểu Mi, em có muốn đi du lịch không?”
Ngô Mi ngẩn ra: “Sao đột ngột thế ạ? Đi đâu hả anh?”
Ngô Bình: “Đông Doanh, giờ trời lạnh rồi, sang đấy tắm suối nước nóng thì thích lắm”.
Ngô Mi sáng mắt lên: “Vâng, hôm nay đi luôn chứ ạ?”
Ngô Bình: “Ừ, 12 giờ bay, em mau đi thu dọn đồ đạc đi”.
Sau đó, anh nói với ông ngoại: “Ông bà ơi, mọi người cùng đi đi ạ, sang đó chơi mấy ngày”.