Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2441: Xoay chuyển tình thế, nghìn người dõi theo

Mắt huấn luyện viên sáng rực lên: "Ném mấy cái ba điểm tôi xem thử".

Ngô Bình đi đến ngoài vạch ba điểm, dưới sự cản trở của trung vệ, cậu khẽ nhảy một cái, bóng bay ra thành một đường cong xinh đẹp. Sau đó, "xoạt" một tiếng rớt vào lưới.

Tiếp theo, chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Ngô Bình đã ném bốn quả ba điểm từ vạch, còn thực hiện hai cú móc bóng. Sau khi luyện hình, độ linh hoạt của cơ thể cậu tăng cực cao, ném là vào.

Huấn luyện viên nói: "Mau, thay đồ đi!"

Hai đội viên cười kéo Ngô Bình ra sau bảo cậu thay một bộ đồng phục màu đỏ mang số 9.

Vừa thay đồ xong, trận đấu lập tức tiếp tục. Huấn luyện viên mạnh dạn thay người, để Ngô Bình đảm nhiệm vị trí hậu vệ.

Tiếng còi vừa vang lên, Ngô Bình đã cướp lấy bóng của một hậu vệ bên đối phương. Sau đó, cậu dùng một tốc độ kinh người lao về phía khung rổ. Tốc độ của Ngô Bình quá nhanh nên khi cậu vọt tới dưới rổ, đối phương vẫn còn cách Ngô Bình tận hai, ba mét.

Ngô Bình nhảy lên, đập bóng thẳng vào rổ, tạo một cú úp rổ chấn động hội trường!

"Á đù! Ngầu ghê!", hội trường tràn ngập tiếng hoan hô, tinh thần đội Trung Châu cũng được cổ vũ tăng vọt.

Thể chất của Ngô Bình quá tốt, liên tục ghi điểm và cướp bóng, chỉ cần cậu ra tay thì đối phương đừng hòng bắt được bóng.

Trận đấu diễn ra mười lăm phút, điểm số đã là 35:36, Trung Châu dẫn trước một điểm.

Lúc này, Số 1 Minh Châu bắt đầu nhằm vào Ngô Bình. Trung vệ của đối phương dựa vào ưu thế về chiều cao, mạnh mẽ chèn ép. Nhưng khiến người ta kinh ngạc là đối phương cao tận hai mét vậy mà lại bị Ngô Bình hất ra, sau đó cậu lại ném bóng vào rổ ghi điểm!

Hội trường sôi động ầm ĩ, tiếng hoan hô không ngừng vang lên sóng sau đè sóng trước. Ngay cả hiệu trưởng cũng đứng dậy vỗ tay khen ngợi.

Giang Nhu trong đội cổ động viên hai mắt dại ra, cả nửa ngày mới hoàn hồn lại. Bởi vì giờ, cuối cùng cô ta cũng phát hiện không ngờ thể chất của Ngô Bình lại mạnh như vậy. Cậu ta chắc chắn là một tu sĩ!

Hàn Băng Nghiên không ngừng hò hét, giọng khàn cả đi. Lúc này, Từ Kiêu cũng ngồi bên cạnh kích động nói: "Á đù. Anh Bình kỳ ghê, chơi bóng rổ giỏi vậy mà tôi lại không biết!"

Hàn Băng Nghiên cười nói: "Điều cậu không biết còn nhiều, anh ấy còn biết chữa bệnh cơ".

Từ Kiêu ngây người: "Gì? Cậu ấy còn biết chữa bệnh nữa á? Trời đất ơi, cậu ấy giấu kỹ ghê!"

Chẳng mấy chốc, nửa hiệp đầu đã xong. Trung Châu được 59 điểm, Minh Châu 43 điểm, Trung Châu dẫn trước! Mà Ngô Bình, một mình ghi được 37 điểm!

Trong thời gian nghỉ ngơi, huấn luyện viên cười tủm tỉm đi đến bắt đầu hướng dẫn Ngô Bình một vài sách lược. Sau khi trải qua nửa trận cọ xát, Ngô Bình cũng hiểu được sơ về khả năng và đặc điểm của đồng đội nên càng chơi càng thuận tay.

Sau khi nghỉ ngơi, nửa trận sau lại bắt đầu diễn ra. Minh Châu thay một người, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được kết quả. Ngô Bình liên tục ngắt bóng, Trung Châu hoàn toàn áp đảo Minh Châu.

Mười phút của nửa trận sau, Trung Châu đã tiến thêm một bước kéo ra điểm số, 75:41!

Khi kết thúc trận thứ hai, điểm số đã đạt tới 106:58!

Hội trường tiếng vỗ tay và tiếng hò hét như vũ bão, một đám nữ sinh ùa vào sân thi đấu đưa hoa đến tận tay các cầu thủ. Ngô Bình lại trở thành tiêu điểm được vô số người chú ý, bị một đám người nâng lên rồi vứt lên cao.

"Bình Thần!"

Không biết ai hô một tiếng, tất cả mọi người đều hô theo.

"Bình Thần, Bình Thần!"

Ngô Bình qua một trận đấu được phong thần, trận này hiển nhiên còn vinh quang hơn cả lúc cậu trở thành người có điểm đứng đầu thành phố!

Hàn Băng Nghiên thấy Ngô Bình tràn ngập vinh quang thì lại bắt đầu lo lắng.

Từ Kiêu kinh ngạc hỏi: "Băng Nghiên, cậu than thở gì thế?"

Hàn Băng Nghiên nói: "Sau này, sẽ có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh Bình. Tiêu rồi, tôi đây đúng là tự mình tìm rắc rối đến cho mình mà".

Từ Kiêu nhếch miệng cười: "Bản thân tôi lại cảm thấy chẳng sao hết. Sau này, là bạn của Bình Thần, có phải những nữ sinh khác cũng sẽ để mắt đến tôi, bằng lòng quen tôi không ta?"

Cuộc vui kết thúc, Ngô Bình vất vả lắm mới chen ra khỏi đám đông, kéo Hàn Băng Nghiên ra ngoài.

Sau khi ra khỏi trường học, Hàn Băng Nghiên bỗng dưng ôm lấy cổ Ngô Bình, hôn mạnh một cái lên má anh: "Bình Thần của em, anh đẹp trai quá đi!"

Ngô Bình xoa má nói: "Anh đã nói là không đi, giờ thì rắc rối rồi. Đám nữ sinh kia y như muốn nuốt chửng anh luôn vậy".

Hàn Băng Nghiên hừ một tiếng: "Muốn ăn cũng là em ăn, bọn họ đừng có mà mơ".

Lúc này, Từ Kiêu cũng chạy ra cười bảo: "Anh Bình, trưa nay ăn gì, tớ mời".

Ngô Bình nói: "Trưa tớ có chút chuyện nên sẽ không ăn", cậu còn định đến nhà cô một chuyến, đưa tiền trong tay cho cô, giúp cô mua lại cửa hàng bên cạnh.

Hàn Băng Nghiên cầm lấy tay anh bảo: "Em đi với anh".

Ngô Bình bất đắc dĩ nói: "Anh đến nhà cô anh".

Hàn Băng Nghiên chớp chớp mắt nói: "Đến nhà cô à, vậy em đi với anh, tiện thể ra mắt cô luôn".

Ngô Bình bó tay với cô, hai người bèn bảo tài xế lái xe đến cửa hàng của Ngô Ngọc Thu.

Lúc này là giờ ăn cơm, Ngô Ngọc Thu đang bận rộn. Ngô Bình lập tức rửa tay định đi ra sau bếp giúp đỡ, Hàn Băng Nghiên cũng muốn giúp nhưng lại bị Ngô Ngọc Thu kéo vào trong phòng ăn vặt xem tivi, không để cô phải làm. Ngô Ngọc Thu biết Hàn Băng Nghiên là bạn gái Ngô Bình thì hết sức vui vẻ. Nếu không phải trong tiệm quá bận thì đã đến nói chuyện với cô rồi.

Một tiếng sau, khách khứa mới vơi đi rất nhiều. Ngô Ngọc Thu bảo đầu bếp nấu vài món đưa vào phòng cho Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên ăn.

Lúc ăn cơm, Ngô Bình lấy thẻ ra cười bảo: "Cô, trong đây có một triệu tệ, là bố bảo con đưa tới".

Ngô Ngọc Thu hoảng sợ: "Một triệu tệ!"

Ngô Bình gật đầu: "Cái tên Mã Thiếu Uy lừa tiền nhà con lúc trước ấy, tòa án xử lại lần nữa nói là đối phương sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Mã Thiếu Uy đã trả hết lại số tiền nhà con bồi thường trước đó. Vậy nên, tiền này cô cứ dùng, chỗ bố con có hai triệu nữa".

Ngô Ngọc Thu cảm thấy kỳ lạ, nhưng bà ấy lại tin tưởng Ngô Bình nên cũng không nghĩ nhiều mà nói: "Món tiền lớn như vậy, sao bố con không tự đến?"

Ngô Bình đáp: "À, ông ấy mua một căn nhà mới nên đang dọn dẹp, không có thời gian".

Ngô Ngọc Thu gật đầu: "Ừ, vậy tối cô đến tìm bố con", dù sao cũng không phải con số nhỏ, bà ấy phải nói rõ ràng với người lớn mới được.

Cơm nước xong, Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên bèn rời đi. Xe đi ngang qua một tiệm thuốc bắc thì cậu bảo tài xế dừng xe nói: "Băng Nghiên, anh đi mua chút thuốc, tối đi chữa bệnh cho chú".

Hàn Băng Nghiên gật đầu: "Được!"

Đến hiệu thuốc bắc, Ngô Bình phát hiện dược liệu trong đây có rất nhiều chủng loại, chính mình muốn mua đều có. Cậu lập tức mua bảy đơn thuốc, cũng đánh dấu từ một tới bảy.

Dược liệu cậu mua có mấy loại khá đắt, một phần cả mấy nghìn tệ, bảy phần hết hơn ba mươi tám nghìn tệ.

Cậu mua thuốc xong lại đến cửa tiệm bán dụng cụ y tế mua một bộ kim châm cứu. Ngô Bình có yêu cầu rất cao với kim châm nên mua một bộ kim châm và kim khâu hết hơn mười tám nghìn tệ.

Thấy Ngô Bình bỏ hơn năm mươi nghìn tệ, Hàn Băng Nghiên nói: "Anh Bình, em sẽ chuyển tiền cho anh, không để anh phải tốn tiền đâu".

Ngô Bình cười nói: "Bệnh của chú anh bao chữa mà, tiền em khỏi cần trả. Chờ đến lúc lên xe bông, bảo chú đưa nhiều của hồi môn chút là được".

Hàn Băng Nghiên vừa thẹn vừa mừng, sẵng giọng nói: "Ai muốn gả chứ, đáng ghét!"

Buổi chiều, Ngô Bình vừa vào phòng học đã nghe thấy mấy tiếng "Bùm bùm". Hai bạn học bắn pháo, cả lớp đứng lên đồng loạt vỗ tay. Toàn bộ giáo viên và chủ nhiệm, huấn luyện viên, hiệu trưởng đều bước từ ngoài vào.

Chủ nhiệm lớp cười nói: "Ngô Bình, hôm nay em chính là người có công lớn nhất của trường chúng ta. Hiệu trưởng đại biểu toàn thể giáo viên học sinh trong trường tặng cho em một món quà!"

Hiệu trưởng là một ông chú mập mạp đeo mắt kính đen. Ông ta cười ha ha cầm một phong bì bước đến nói: "Ngô Bình, em mở ra xem đi".
Chương 2442: Tôi Thể Viên Mãn

Ngô Bình mở bì thư ra thì thấy bên trong là một thư mời làm việc, trên đó viết đội tuyển bóng rổ trường số 1 Trung Châu chính thức mời Ngô Bình giữ vị trí hậu vệ ghi bàn của họ.

Ngô Bình nhìn thấy lá thư thì hơi bất ngờ, mặc dù cậu thể hiện rất tốt trong trận thi đấu nhưng đội tuyển của trường nổi tiếng là khó vào, đấy gần như là nơi quy tụ tất cả những tuyển thủ bóng rổ ưu tú nhất trong số các học sinh trung học của Trung Châu. Hơn nữa, có thể nói để nâng cao thực lực của đội tuyển bóng rổ, trường số 1 Trung Châu không tiếc tiền của, năm nào cũng đầu tư cho đội tuyển của trường cả nghìn vạn. Đấy là chưa kể đến các khoảng đóng góp của các bạn học từ các hình thức quảng cáo. Hơn nữa, trường còn có một quỹ hoạt động bóng rổ, với tổng vốn lên đến hơn một trăm triệu, năm nghìn vạn, toàn bộ lợi nhuận hàng năm của nó đều được dùng cho đội bóng.

Vì có quá nhiều tiền nên phúc lợi của các thành viên trong đội tuyển rất tốt, mỗi tháng được nhận bồi dưỡng năm nghìn, quần áo, giày dép được bao hết. Nếu như thi đấu thắng thì còn có thể nhận tiền thưởng, tiền thưởng không phải mấy nghìn thì cũng là mấy chục nghìn.

Có thể nói nam sinh nào cũng tha thiết muốn được vào đội tuyển, nhưng việc đó quá khó, dù gì thì có rất nhiều người muốn vào nhưng mỗi năm chỉ tuyển thêm hai ba người mới để bù vào vị trí trống của những người ra khỏi đội.

Hiệu trưởng cười nói: “Em Ngô Bình, chào mừng em gia nhập đội tuyển bóng rổ trường số 1 Trung Châu, hi vọng em có thể dẫn dắt đội, tiếp tục lập nên thành tích”.

Tiếng vỗ tay xung quanh vang lên, Ngô Bình gật đầu: “Xin hiệu trưởng và các thầy cô yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng”.

Sau khi nghi thức kết thúc, Ngô Bình lần đầu tiên đến phòng huấn luyện rộng gần hai mẫu của đội tuyển bóng rổ, lúc này các thành viên của đội tuyển đang đợi cậu, trong đó có cả Tiêu Kiếm, hậu vệ ghi bàn bị thương ở chân.

Tiêu Kiếm cao một mét chín hai, vạm vỡ và điển trai, cậu ta nhìn thấy Ngô Bình thì liền ôm cậu rồi cảm kích nói: “Ngô Bình, thật cảm ơn cậu, nếu trận đấu hôm nay mà thua thì tôi sẽ là tội nhân”.

Đúng vậy, áp lực của cậu ta rất lớn! Khi đội mình bị tụt phía sau, lòng cậu ta như dao cứa, lặng lẽ rơi nước mắt giữa đám đông, cũng may, lúc đó Ngô Bình đã xuất hiện, dẫn dắt toàn đội giành được thắng lợi.

“Ngô Bình, bây giờ tôi chính thức giới thiệu, tôi là đội trưởng, Trương Minh”.

“Tôi là hậu vệ dẫn bóng, Thân Tòng Quân”.

“Tiền phong phụ, Hầu Quảng Diệu”.

“Tiền phong chính, La Nguyên Lượng”.

Ngô Bình và họ từng kề vai chiến đấu nên đã quen lắm rồi, họ lần lượt chào hỏi cậu.

Ngoài ra, còn có mấy thành viên mới được bổ sung, thực lực đều rất khá.

Đội trưởng Trương Minh cười, nói: “Thật ra trận thi đấu hữu nghị hôm nay rất quan trọng, vì Minh Châu và chúng ta phải lần lượt đến địa bàn của nhau để đấu một trận, nếu chúng ta thua ngay trên sân nhà thì đừng mong đến việc đại diện cho tỉnh đi tham gia thi đấu toàn quốc”.

Ngô Bình cũng biết sơ về tình hình của đội tuyển, nhưng không biết nhiều, cậu hỏi: “Đội trưởng, khó vào đội tuyển của tỉnh lắm sao?”

Đội trưởng gật đầu: “Không dễ đâu. Đội bóng rổ của chúng ta đã thành lập mười bảy năm rồi mà chỉ có sáu lần đại diện tỉnh đi thi đấu toàn quốc, trong đó thành tích tốt nhất là giải tư”.

Ngô Bình: “Đứng thứ tư toàn quốc cũng giỏi lắm rồi”.

Đội trưởng: “Đấy là thành tích của các đàn anh, năm ngoái chúng ta còn không vào được đội tỉnh nữa, nói gì đến xếp hạng toàn quốc”.

Ngô Bình cười, nói: “Nếu vào được đội tỉnh thì chắc tiền thưởng không ít đâu nhỉ?”

Đội trưởng: “Đương nhiên rồi, chỉ cần trở thành đội tỉnh thì trường sẽ thưởng ba trăm vạn, thành phố thưởng mười vạn, tỉnh thưởng năm mươi vạn. Qũy Trung Châu được các học sinh của trường thành lập cũng thưởng một số tiền, tóm lại là rất nhiều, rất vinh quang”.

Tiền phong chính La Nguyên Lượng là một người vừa mập vừa rắn chắc, cậu ta cười, nói: “Nếu có thể vào vòng thi đấu toàn quốc thì giải thưởng sẽ còn lớn hơn. Giải nhất toàn quốc thì quỹ bóng rổ sẽ thưởng năm triệu, nhà tổ chức thưởng mười lăm triệu, nhưng đấy chỉ là con số nhỏ, tiền ủng hộ từ các nhà quảng cáo mới nhiều, ít nhất cũng hai trăm triệu”.

Ngô Bình rất bất ngờ, cậu không ngờ một cuộc thi bóng rổ trung học mà lại được thưởng nhiều thế.

Đội trưởng nói: “Mấy năm nay bóng rổ trong nước bị thương nghiệp hóa với tốc độ cao, có không ít hoạt động tìm kiếm tài năng diễn ra, những học sinh có thể lọt vào trận thi đấu toàn quốc như chúng ta thì đều đều có tư cách được tuyển và sẽ là những ngôi sao tương lai”.

Ngô Bình: “Xem ra đãi ngộ của đội bóng rổ chúng ta tốt hơn nhiều đội bóng đá”.

Trường số 1 Trung Châu cũng có đội bóng đá, chỉ là trình độ cũng tàng tàng nên không có tiếng tăm, không ai quan tâm đến cuộc thi của bọn họ.

Đội trưởng nói với vẻ khinh miệt: “Đám chơi bóng đá đó đều là đồ vô dụng, đừng nhắc đến làm gì”.

Ngô Bình ở đội tuyển huấn luyện một tiếng rồi quay về học.

Buổi sáng sau khi tan học, cậu và Hàn Băng Nghiên cùng về, cậu mang theo thuốc và kim châm cứu, chuẩn bị chữa trị cho Hàn Chí Thành.

Buổi chiều khi đến nhà họ Hàn, Ngô Bình đích thân sắc thuốc, sau đó châm cứu cho ông ấy. Mọi thứ đều rất thuận lợi và trôi chảy, cứ như cậu đã nắm được những kỹ năng này từ lâu rồi vậy.

Sau khi chữa trị, Ngô Bình rời khỏi đó, trước khi đi cậu dặn dò Hàn Chí Thành phải nghỉ ngơi đàng hoàng, sáng mai lại uống thuốc.

Ngô Bình về đến nhà thì đã là chín giờ tối, cô chú đều có mặt, mấy người họ đang uống rượu, mặt Ngô Đại Hưng ửng hồng, có vẻ rất vui.

Ngô Ngọc Thu kéo Ngô Bình lại bên cạnh, cười, nói: “Tiểu Bình, con nói thử sao cậu Mã Thiếu Uy đó lại chịu nhường bước thế?”

Ngô Bình cười hehe: “Con đánh anh ta một trận là anh ta trở nên ngoan ngoãn ngay”.

Ngô Đại Hưng: “Ngọc Thu, hôm đó Tiểu Bình oai phong lắm, ném hai tên cao to bay qua cửa sổ, rất mạnh mẽ”.

Chú tò mò hỏi: “Tiểu Bình, chẳng lẽ con có tu luyện?”

Mặc dù ngoài đời không có nhiều tu sĩ nhưng những người bình thường cũng biết được một ít về chuyện tu hành.

Ngô Bình không giấu giếm, gật đầu: “Đúng là con đã tu luyện”. Cậu nói xong thì cầm ly rượu thủy tinh lên, bóp nhẹ, thế là ly rượu nát vụn.

Chú cảm thán: “Tiểu Bình có tương lai xán lạn rồi. Sau này nhất định sẽ có thành tựu lớn”.

Ngô Bình uống rượu cùng người lớn trong nhà một lúc rồi về luyện công. Hôm qua cậu hoàn thành được Nhật Nguyệt Song Luyện, hôm nay cậu phải thực hiện tôi thể tầng cuối, Thiên Địa Tinh Luyện.

Khi Thiên Địa Tinh Luyện bắt đầu, cơ thể cậu bỗng có sức mạnh thần kỳ trỗi dậy, khiến cơ thể cậu lại được nâng cấp, cùng lúc đó, cũng có rất nhiều loại sức mạnh tuôn chảy giữa trời đất.

Khi cậu tu luyện thì không biết gì đến thời gian, đến khi hoàn thành Thiên Địa Tinh Luyện thì đã hơn sáu giờ sáng rồi.

Cậu đứng lên thì nhận ra mình lại cao thêm một chút nữa, cao lên tầm một mét tám. Bây giờ cậu mang thêm giày bóng rổ nữa thì cũng tầm một mét chín.

Vì tham gia vào đội tuyển của trường nên Ngô Bình phải phân bổ thời gian huấn luyện và học tập, vì vậy cậu chỉ học hai tiết, thời gian còn lại đều dành để luyện bóng.

Buổi trưa tan học, Ngô Bình và Từ Kiêu, Hàn Băng Nghiên ăn cơm ở nhà hàng của trường, cậu nhận được điện thoại của Thiết Đường, nói là đã chuyển tiền đến.

Ngô Bình bảo ông ta đợi ở cổng trường, sau đó ra gặp ông ta.

Thiết Đường khom người, vẻ mặt hơi căng thẳng, ông ta nhìn thấy Ngô Bình thì vội cúi đầu: “Cậu Ngô”.

Ngô Bình hỏi: “Đem tiền đến rồi sao?”

Thiết Đường vội nói: “Đã đem đến rồi, một triệu trong tấm thẻ này, mật khẩu là sáu chữ số cuối của số thẻ”.

Ngô Bình cất thẻ ngân hàng vào, nói: “Gần đây có một quán trà, chúng ta đến ngồi một lát đi”.

Mục đích chính cậu bảo Thiết Đường qua không phải là vì một triệu này mà là muốn moi một số tin tức về tình hình giới tu hành hiện tại từ miệng của Thiết Đường, từ đó có cái nhìn khách quan về tu hành và thực lực hiện tại của mình.

Lúc đến tiệm trà, Ngô Bình hỏi: “Thiết Đường, tu vi của ông là gì?”

Thiết Đường vội nói: “Tôi luyện thành Luyện Khí”.

Ngô Bình: “Nói vậy ông là Luyện Khí tầng một sao?”
Chương 2443: Giới tu hành Trung Châu

Thiết Đường gật đầu: “Đúng vậy”.

“Cảnh giới Tôi Thể trước đây của ông tu luyện thế nào?”

Thiết Đường nối: “Tôi thể của tại hạ, miễn cưỡng cũng đến luyện tủy, nhưng chỉ mới nhập môn mà thôi”.

Ngô Bình: “Ông không tu luyện đến Thiên Địa Tinh Luyện sao?”

Thiết Đường ngây người, sau đó cười khổ: “Tôi thể tầng mười - Thiên Địa Tinh Luyện, đó là cảnh giới trong truyền thuyết, sao tôi đạt đến đó được? Thật ra đa số mọi người cũng chỉ có thể đạt đến luyện tủy, sau đó luyện khiếu là một nấc thang khổng lồ, hơn chín mươi phần trăm người đều không bước qua được. Mà trong khi luyện khiếu, có người chỉ luyện hai ba khiếu, còn có người luyện năm sáu khiếu, khác biết rất lớn. Còn về Tiểu Luyện Hình, trong một trăm tu sĩ luyện khí thì cũng chưa chắc có được một người làm được”.

Ngô Bình: “Tôi Thể không tu luyện tốt sẽ không ảnh hưởng đến Luyện Khí phía sau sao?”

Thiết Đường: “Đương nhiên có ảnh hưởng, nhưng cũng không còn cách nào. Dù sao luyện khí có thể hấp thụ được linh khí đất trời, hiệu quả tu hành tốt hơn. Mà Tôi Thể thì quá khó, cần có các loại bảo vật thiên tài, còn phải có phương pháp Luyện Khí đặc biệt, nhân vật nhỏ bé như tôi sao có thể làm được? Cho nên sau khi tôi luyện tủy xong, thì lập tức bắt tay vào luyện khí, nhưng may mắn tôi cũng không tệ, vậy mà tôi cũng đột phá rồi”.

Ngô Bình: “Các cao thủ Luyện Khí ở Trung Châu, ông đều biết hết sao?”

Thiết Đường: “Chỉ cần thường ra ngoài hoạt động thì cơ bản tôi đều từng gặp, dù sao mọi người cũng trong một giới, thi thoảng cũng sẽ chạm mặt”.

Ngô Bình hỏi ông ta cao thủ Luyện Khí có thực lực mạnh nhất ở Trung Châu là ai, Thiết Đường ngẫm nghĩ rồi nói: “Luyện Khí mạnh nhất Trung Châu, chắc là Ngu Thế Hào, người này đã đạt đến luyện khí tầng tám – cảnh giới Huyền Môn. Nhưng Trung Châu còn có ba cao thủ Bí Cảnh, thực lực của bọn họ càng lợi hại khó đoán, Ngu Thế Hào cũng cũng không thể so với bọn họ”.

Ngô Bình: “Ồ, còn có ba cao thủ Bí Cảnh”.

Thiết Đường: “Ba người này lần lượt trấn thủ một phương, đều là một vùng rộng lớn. Nhưng cao thủ Bí Cảnh bình thường không quan tâm đến chuyện bên ngoài, phần lớn tinh lực bọn họ đều tập trung tu luyện”.

Nói chuyện với Thiết Đường chừng mười phút, Ngô Bình cũng hiểu được đại khái tình hình giới tu hành Trung Châu hiện tại.

Thấy thời gian cũng đã muộn, cậu để Thiết Đường rời đi, như trước quay về trường huấn luyện.

Đội trưởng nói, ngày mốt đi Minh Châu đấu với trường trung học số 1 Minh Châu, hai ngày nay phải tập luyện thêm. Còn nói nếu trận này thắng thì có thể lấy được quyền bước vào thi đấu bóng rổ trung học toàn tỉnh.

Trước đó, trường số 1 Minh Châu đã tiến hành thi đấu các trận sân chủ sân khách với các trường cấp ba khác, kết quả không lý tưởng mấy. Vì vậy, trận đấu với trường số 1 Minh Châu rất quan trọng, liên quan trực tiếp đến chuyện trường số 1 Trung Châu có thể tham gia thi đấu tỉnh được hay không.

Trải qua huấn luyện trong thời gian này, huấn luyện viên đã thiết kế một bộ kế hoạch cho Ngô Bình, không cho Ngô Bình vị trí cố định, mà để mặc cậu phát huy trên sân. Cậu có thể đổi thành trung phong, tiền phong, hậu vệ bất cứ lúc nào mà tất cả mọi người đều sẽ phối hợp.

Sở dĩ làm như vậy là vì Ngô Bình có năng lực quá mạnh, dù là ba điểm, ngay dưới rổ bóng, cắt bóng, đối kháng, năng lực Ngô Bình đều rất mạnh. Đội trưởng là trung phong đấu một một với cậu cũng đấu đến hậm hực, hoàn toàn không phải đối thủ của cậu.

Thậm chí, cho dù ba, bốn người đồng thời ngăn cản cậu thì cũng rất khó phòng vệ tốt, cậu dùng hết mọi động tác dẫn bóng cơ bản, giống như ma thuật vậy, không thể phòng bị được.

Huấn luyện kết thúc là ba giờ rưỡi chiều. Cậu vừa huấn luyện xong, có thể nghỉ ngơi một thời gian, cũng có thể không cần lên tiết chiều, vì thế cầu bèn rời khỏi trường, gọi xe đi đến một cửa hàng xe ô tô gần đó.

Chiếc taxi của bổ cũng đã đi được bảy năm rồi, quãng đường gần cả triệu cây số, mẹ cũng có bằng lái, chỉ là vẫn chưa từng có xe riêng của mình. Cho nên cậu quyết định mua cho bố mẹ một chiếc xe.

Xe hơi bây giờ, xe chạy bằng điện đã thành trào lưu, sạc đầy một lần có thể chạy hơn hai nghìn cây số, tính năng gia tốc cũng mạnh.

Cậu chọn một chiếc xe hơi chạy bằng điền, xe dài bốn mét chín, dẫn động bốn bánh, tăng lên một trăm cây số trên giờ chỉ trong ba giây, trang trí rất phong phú, sạc nhanh năm phút đã có thể sạc tám mươi phần trăm năng lượng. Trong quá trình chạy, chạy hơn hai nghìn năm trăm cây số thì một tháng sạc một lần cũng đủ.

Đây là chiếc xe điện thương hiệu xa xỉ, hình dán bên ngoài rất đẹp, hệ số an toàn cũng rất cao, giá bán khá cao, lên đến hơn sáu triệu chín trăm nghìn, cộng lại hết thì cũng gần bảy triệu.

Bởi vì có sẵn xe nên quá trình cũng nhanh chóng, hơn năm giờ chiều, Ngô Bình đã lái xe quay về nhà, nhà mới đã dọn dẹp gần xong, hơn nữa còn có hai chỗ để xe, một chỗ trong đó chính là đậu xe mới.

Cậu tìm nhân viên đăng ký thông tin xe rồi cầm chìa khóa quay về nhà.

Mở cửa ra, cậu phát hiện mẹ đang dọn dẹp trong phòng, tuy là tu sửa mới, nhưng bà ấy cũng không quá an tâm, phải dọn dẹp sạch sẽ.

“Mẹ, mẹ cầm chìa khóa này đi”. Ngô Bình đưa chìa khóa xe cho Dương Quế Chi.

Dương Quế Chi vội cầm lấy, bà ấy nhìn rồi ngạc nhiên nói: “Chìa khóa xe sao? Xe của ai?”

Ngô Bình: “Của mẹ đấy”.

Dương Quế Giai ngạc nhiên: “Xe của mẹ?”

Ngô Bình: “Vâng, dừng ở bãi đỗ xe, mẹ mau đi xem thử coi sao!”

Dương Quế Chi vội vàng thay giày, đi thang máy xuống bãi đỗ xe nhìn xem, kết quả nhìn thấy một chiếc xe rất đẹp đậu ở đó, biển số xe cũng không tệ - V6688.

Ngô Bình đi xuống theo, cười nói: “Mẹ, sau này chiếc xe này sẽ do mẹ lái đấy”.

“Bao nhiêu tiền vậy?”, bà ấy hỏi.

“Bảy triệu”.

Dương Quế Chi lại không vui vẻ mấy, trừng mắt hỏi Ngô Bình: “Tiểu Bình, con lấy tiền đâu ra?”

Ngô Bình: “Con thi đấu bóng rổ tốt, nên trường thưởng cho khoản tiền”.

Lúc này Ngô Đại Hưng cũng lái xe về, dừng ở chỗ đỗ xe bên cạnh, nhìn thấy chỗ đỗ xe nhà mình có thêm một chiếc xe đẹp đẽ, ông ấy nóng máu hỏi: “Xe nhà ai đậu ở vị trí nhà chúng ta vậy?”

Dương Quế Chi không vui nói: “Xe của tôi”.

Ngô Đại Hưng ngây người: “Của bà?”

Dương Quế Chi thở dài: “Con trai ông mua đấy”.

Phản ứng của Ngô Đại Hưng thay đổi, ông ấy lập tức nhướng mày cười nói: “Vậy sao? Chiếc xe này rất tốt, bố để ý nó lâu rồi, mau đưa chìa khóa cho bố, bố lái xe đi thử xe”.

Dương Quế Chi: “Xe là con trai tặng tôi, ông thử gì mà thử?”, Nói rồi, tự bà ấy mở cửa xe, ngồi lên ghế lái.

Ngô Đại Hưng cười ha ha, mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.

Ngô Bình lắc đầu, nói: “Con lên trước đây”.

Cậu vẫn chưa từng ở phòng mới, đến phòng của mình, bên trong khá lớn, có một ban công. Chủ nhà trước tu sửa cũng không tệ, dọn dẹp qua loa một chút là có thể vào ở.

Đồ của cậu cũng đã được bố mẹ dọn đến, sắp xếp vị trí cũng không khác với nhà cũ lúc trước.

Cậu dọn dẹp một lát, thấy thời gian cũng đã đến, gọi xe tiếp tục đến chữa trị cho Hàn Chí Thành.

Hàn Chí Thành từ hôm qua đến hiện tại vẫn luôn nghỉ ngơi ở nhà, lúc Ngô Bình đến nhà họ Hàn, một người đàn ông chừng hai mươi tuổi đang ở nhà họ Hàn. Anh ta không quá cao, mặc đồ vest, tóc tai gọn gàng, đeo gọng kính vàng kim, đang nói chuyện với Hàn Chí Thành.
Chương 2444: Kiếm đồ tốt trong chợ đêm

Hàn Băng Nghiên ở trên lầu, nhanh chân chạy xuống, mỉm cười, nói: “Anh Bình, anh đến rồi à”.

Ngô Bình gật đầu: “Chú thấy thế nào rồi?”

Hàn Chí Thành nói: “Khỏe lắm, những vấn đề sức khỏe trước đây đều được giảm nhẹ rất nhiều, Tiểu Ngô, y thuật của cháu giỏi thật đấy”.

Thanh niên đó cũng đứng dậy gật đầu với Ngô Bình rồi nói với Hàn Chí Thành: “Thưa chú, cháu vẫn đề nghị chú nên đến bệnh viện chính thống điều trị. Y học bây giờ phát triển lắm, có một cách điều trị ít gây tổn thương, tập trung sóng năng lượng vào cùng một điểm rồi nhẹ nhàng đốt cháy tế bào ung thư, gần như không gây đau đớn”.

Hàn Chí Thành nói: “Bệnh viện đã nói khối u quá già, cần quan sát một thời gian trước. Hơn nữa, cũng là Tiểu Ngô phát hiện ra bệnh này nên tôi để cậu ấy điều trị thử”.

Hàn Băng Nghiên nói với vẻ không được vui: “Anh Bình của tôi nói có thể trị được thì nhất định có thể trị được”.

Hàn Chí Thành liền cười hehe: “Tiểu Ngô, chú giới thiệu với cháu, đây là cậu hai nhà họ Hoàng, cậu hai nhà thị trưởng Trung Châu”.

Cậu hai Hoàng mỉm cười, bình thản nói: “Hoàng Lập Kiệt”.

Ngô Bình gật đầu: “Cậu Hoàng, hân hạnh”.

Ngô Bình không thích nói chuyện nhiều với người không thân thiết, cậu nói với Hàn Chí Thành: “Chú Hàn, chúng ta bắt đầu thôi”.

Hàn Chí Thành vội nói: “Cậu Hoàng, tôi phải điều trị rồi, để hôm khác chúng ta lại trò chuyện tiếp nhé”.

Hoàng Lập Kiệt đứng dậy, nói: “Vậy cháu xin phép về trước, hôm khác lại đến tìm Băng Nghiên”.

Hàn Băng Nghiên tiễn Hoàng Lập Kiệt ra về xong thì giận dỗi nói: “Bố, sao anh ta lại đến nhà chúng ta thế?”

Hàn Chí Thành bất lực nói: “Bố cũng hết cách, dù sao thì cậu ta cũng là cậu hai nhà thị trưởng, không thể đắc tội được. Bố biết cậu Hoàng Lập Kiệt này có ý với con”.

Hàn Băng Nghiên hứ một tiếng: “Cái tên Hoàng Lập Kiệt này nổi tiếng ăn sa đọa, sao con có thể để ý đến anh ta”.

Hàn Chí Thành gật đầu: “Đúng vậy, có điều hôm qua bố của cậu ta, thị trưởng Hoàng đã gọi điện cho bố, e rằng chuyện này không đơn giản như vậy, nhất định nhà họ Hoàng có mục đích gì đó”.

Hàn Băng Nghiên thắc mắc hỏi: “Có ý đồ? Nhà chúng ta có gì chứ? Mặc dù bố có làm ăn nhưng chút gia sản đó không đến mức bị nhà họ Hoàng nhòm ngó. Còn về quan hệ của bố thì cũng đâu bằng thị trưởng Hoàng đâu”.

Hàn Chí Thành: “Bố cũng thấy chuyện này rất lạ, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu”.

Ông ta nói đến đây thì lắc đầu: “Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì”.

Ngô Bình tiếp tục điều trị cho Hàn Chí Thành, hơn một tiếng đồng hồ sau vẫn để ông ta nằm trên giường nghỉ ngơi.

Lúc này, tên Hoàng Lập Kiệt đó đã quay về căn biệt thự lớn, quy mô và mức độ sang trọng của nó so với nhà họ Hàn chỉ có hơn chứ không kém.

Hoàng Lập Kiệt đứng trước mặt một người đàn ông trung niên, khí tức của ông ta rất mạnh, ông ta là một cao thủ Luyện Khí tầng sáu, Hoàng Nhân Tôn, thị trưởng thành phố Trung Châu.

Hoàng Lập Kiệt: “Bố, con đã đến nhà họ Hàn và phát hiện Hàn Băng Nghiên đã có bạn trai, cậu ta cũng đang học cấp ba, tên Ngô Bình. Sự tồn tại của cậu ta có khả năng sẽ phá hỏng kế hoạch của chúng ta”.

Hoàng Nhân Tôn bình thản nói: “Chỉ là một tên tép riu, nếu cậu ta ngáng đường thì giải quyết cậu ta luôn!”

Hoàng Lập Kiệt gật đầu: “Vâng, con sẽ dặn thuộc hạ xử lý”.

Hoàng Nhân Tôn: “Bố nhất định phải lấy được viên đan dược đấy của nhà họ Hàn. Bố nhận được thông tin đáng tin cậy, uống viên đan dược đó thì sẽ đột phá Lên Bí Cảnh”.

Hoàng Lập Kiệt nói: “Bố yên tâm, nhất định con sẽ lấy được viên đan dược đó, nếu như mềm mỏng không được thì sẽ dùng biện pháp cứng rắn”.

Hoàng Nhân Tôn “ừ” một tiếng rồi nói: “Nếu như dùng biện pháp cứng rắn thì đừng để lại dấu vết”.

“Vâng!”.

Mặt khác, sau khi Ngô Bình điều trị cho Hàn Chí Thành xong thì ông ấy đã ngủ thiếp đi. Vì vẫn còn sớm nên Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, chúng ta đi dạo chợ đêm đi”.

Buổi tối Ngô Bình cũng không có việc gì nên cậu gật đầu: “Ừ đi thôi!”

Gần đây có một chợ đêm bán thức ăn và rất nhiều thứ thú vị, dài gần ba dặm, nổi tiếng gần xa, nhiều người tìm đến để trải nghiệm cuộc sống về đêm của thành phố ở đây.

Vì chợ đêm ở gần đó nên Ngô Bình đã đạp xe đạp chở theo Hàn Băng Nghiên đến chợ đêm. Chợ đêm chia thành mấy khu, khu thì bán thức ăn, khu thì bán quần áo, phụ kiện, khu thì bán đủ loại hàng hỗn tạp.

Chỗ này có một quán thịt xiên khá ngon, Ngô Bình mua mười xiên, hai người họ vừa ăn vừa đi dạo. Họ đi được mấy trăm mét thì đến một cửa hàng bán tranh cổ.

Nói là bán tranh chữ cổ nhưng thật ra đều là hàng giả, dù sao thì đồ thật cũng sẽ không bán ở chỗ thế này.

Hai người cười cười nói nói, Ngô Bình lướt nhìn các hàng quán ven đường một cách vô thức. Lúc này, cậu nhìn thấy có một hàng có đặt một con chuột lớn, cao hơn ba mươi centimet, đôi mắt của con chuột màu đỏ, thân được quét sơn đen, có chỗ bị tróc, để lộ ra màu xám đen.

Ngô Bình nhìn thấy con chuột đó thì dừng lại, mắt cậu bỗng nhòe đi, dường như cậu nhìn thấy bên trong con chuột không phải thép mà là vàng.

Cậu giật mình, bước đến trước mặt ông chủ, nói: “Con chuột to quá, cứ như chuột thật”.

Râu của con chuột rất dài, trông rất thật.

Ông chủ sạp hàng cũng trưng bày những món đồ khác nữa nên không để ý đến bức tượng chuột đó lắm, ông ta nói: “Ừ, đấy là tác phẩm của thợ thủ công ngày xưa, là đồ cổ đấy. Sao hả? Mua về chơi không?”

Ngô Bình: “Nhưng mà lớn quá, khó cầm”.

Ông chủ liền nói: “Không sao, tôi có xe đẩy, sẽ giao tận nhà cho cậu”.

Ngô Bình giả vờ do dự, hỏi: “Vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ?”

Ông chủ thấy Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên đều là học sinh nên bấm bụng nói: “Tôi bán rẻ món này vậy, ba nghìn được không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Đấy là thép, thép đâu có đáng bao nhiêu tiền”.

Ông chủ nói: “Cậu nhỏ, không thể nói thế được, nghệ thuật không phải là vô giá à? Bức tranh là dùng mực tô lên, mực đáng bao nhiêu tiền chứ? Nhưng một bức tranh nổi tiếng thì lại có giá mấy trăm triệu đúng không?”

Ngô Bình: “Bớt chút đi, năm trăm thôi”.

Ông chủ tròn mắt: “Tôi nói này cậu em, cậu thật biết trả giá đấy, năm trăm thì tôi lỗ chết mất. Thế này đi, hai nghìn tám”.

Sau một hồi trả giá, cuối cùng Ngô Bình đã tốn một nghìn hai để mua con chuột lớn đó.

Cậu cũng không cần đến xe đẩy, chỉ một tay đã có thể xách con chuột nặng hơn năm chục ký đó lên rồi dắt theo Hàn Băng Nghiên rời khỏi chợ đêm.

Lúc đến bãi xe đạp, Hàn Băng Nghiên mới cười nói: “Nhiều thứ thú vị vậy mà anh không mua, lại mua con chuột to này”.

Ngô Bình cười hehe, nói: “Lát nữa em sẽ biết, đi thôi, về nhà em”.

Thế là cậu một tay lái xe, một tay ôm con chuột về nhà họ Hàn. Sau khi về đến nhà, Ngô Bình lấy cái đục ra, đục nhẹ mấy cái lên chân của con chuột lớn, lớp sơn và thép bị đục ra trước, sau đó thì đến lớp bột màu vàng của vàng.

Hàn Băng Nghiên bất ngờ hỏi: “Sao lại đổi màu rồi?”

Ngô Bình chồm gần lại xem, cười nói: “Bên trong là vàng”.

Hàn Băng Nghiên bụm miệng: “Vàng hả?”

Ngô Bình gật đầu, nói: “Thứ này ít nhất cũng sáu mươi ký, tính theo giá vàng hiện tại thì cũng phải hơn hai mươi triệu”.

Hàn Băng Nghiên ngây ra: “Hơn hai mươi triệu”.

Mẹ Hàn cũng ngạc nhiên bước qua, hỏi thử đồ này ở đâu mà ra, khi biết được là Ngô Bình mua được từ chợ đêm thì hết lời khen.

“Tiểu Ngô, cháu thật tinh mắt, thế này bán lại là kiếm được hơn hai mươi triệu rồi”.

Ngô Bình cười, nói: “Dì, dì nhìn mắt của con chuột lần nữa đi”.

Cậu dùng mũi dao cạo nhẹ lên mắt của con chuột cho tróc đi lớp vỏ màu đỏ, để lộ ra phần trong suốt bên trong. Mấy người họ nhìn kỹ thì mới biết đấy là một viên hồng ngọc.

Mẹ Hàn rất am hiểu đá quý nên thốt lên kinh ngạc: “Là Ruby Huyết Bồ Câu, hơn nữa cũng phải tầm sáu bảy cara, ít nhất cũng phải mấy triệu”.

Ngô Bình cạo luôn con mắt còn lại, quả nhiên cũng là một viên đá quý.
Chương 2445: Chuột vàng, mắt đá quý

Hàn Băng Nghiên còn vui hơn cả Ngô Thành, nói: “Anh Bình, anh phát tài rồi”.

Ngô Bình dùng đao cạy đá quý ra, cắt gọt phần bên trên, dưới ánh đèn viên đá quý tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.

“Oa, đẹp thật!”, Hàn Băng Nghiên kinh ngạc thốt lên.

Ngô Bình cười nói: “Băng Nghiên, đá quý này tặng cho em, đem về dùng nó làm mặt dây chuyền”.

Hàn Băng Nghiên vui vẻ nhảy lên: “Anh Bình, thực sự muốn tặng em sao?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là thật rồi!”

“Tốt quá!”. Hàn Băng Nghiên vui vẻ không thôi, cô sinh ra trong gia đình giàu có, thứ đồ mấy chục triệu cũng không phải gì lạ, nhưng đây là đồ do Ngô Bình tặng, đương nhiên cô rất vui.

Mẹ Hàn cười nói: “Tiểu Bình, thứ này quý giá quá rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Chỉ là một thứ đồ chơi thôi, Băng Nghiên vui là được”.

Mẹ Hàn gật đầu, hỏi: “Tiểu Bình, cháu chuẩn bị xử lý nó thế nào?”

Ngô Bình: “Trực tiếp bán vàng đi”.

Mẹ Hàn nói: “Nhà chúng ta kinh doanh cửa hàng vàng bạc trang sức, nghề tay trái chính là thu mua vàng. Vàng này của cháu, dì mua theo giá thị trường, cháu thấy được không?”

Ngô Bình đang lo phải bán lô vàng này cho ai, nghe mẹ Hàn nói vậy thì vội lên tiếng: “Vậy thì tốt quá”.

Hàn Băng Nghiên: “Mẹ, mẹ không thể lợi dụng anh Bình con đâu đấy, giá cả phải cao một chút”.

Mẹ Hàn bất đắc dĩ nói: “Con gái chỉ biết hướng ra bên ngoài thôi”.

Ngô Bình ngồi một lúc rồi để lại chuột vàng, chỉ mang theo một khối đá quý còn lại.

Rời khỏi nhà họ Hàn, cậu đi một đoạn, định bụng gọi xe về nhà.

Đi đến ngã tư đường, một chiếc xe bánh mì màu đen bỗng chạy đến. Cửa xe mở ra, hai người đàn ông cao lớn giữ chặt Ngô Bình, dùng túi vải đen trùm lên đầu cậu, kéo cậu lên xe.

Ngô Bình cả người căng cứng, muốn chống cự, nhưng sau đó cậu lại không dùng sức nữa, để mặc đám người kéo cậu lên xe.

Cậu bị hai người nhấn giữ vào ghế sau xe, tay bị trói, bên tai vang lên âm thanh của một người.

“Nhóc con, tốt nhất mày cứ ngoan ngoãn đi, nếu không tao cho mày biết mặt”.

Ngô Bình rất bình tĩnh, hỏi: “Các anh là ai?”

“Rầm!”

Có người dùng nắm đấm đập mạnh trên đầu cậu, lạnh lùng nói: “Không được hỏi!”

Ngô Bình không nói nữa.

Chiếc xe đi chừng mười mấy phút thì dừng lại, sau đó cậu bị người ta kéo xuống xe, đưa đến một nơi.

Lúc này, có người đá vào sau chân cậu khiến cậu quỳ xuống, nhưng chân Ngô Bình lại không hề di chuyển. Đồng thời cậu nhẹ nhàng vùng vẫy, dây thừng trói trên tay đã đứt ra, sau đó lấy túi trùm đầu ra.

Lúc này, cậu đang ở trong một nhà kho, đầy người đứng xung quanh. Nhìn thấy cậu tháo được dây trói, những người này có chút kinh ngạc. Một người đàn ông mập mạp trong đó chửi mắng: “Các anh làm thế nào vậy, trói người mà cũng không biết, đúng là đồ bỏ đi!”

Ngô Bình quan sát đám người này, bình tĩnh hỏi: “Các anh bắt tôi làm gì?”

Người đàn ông mập mập hừ mạnh nói: “Nhóc con, biết tại sao đưa mày đến không?”

“Tại sao?”, Ngô Bình hỏi, vẻ mặt không sợ hãi.

Người đàn ông mập trông có vẻ không vui, nói: “Sau này mày cách xa Hàn Băng Nghiên ra, nếu mày còn dám lại gần cô ấy, cái mạng rách này không còn đâu!”

Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ dựa vào đám vô dụng các anh sao?”

Người đàn ông mập tức giận, vung tay: “Đánh tàn phế nó đi!”

Mọi người xung quanh cầm gậy sắt và đao xông lên đánh Ngô Bình, muốn đánh chết Ngô Bình.

Ngô Bình khẽ tránh một bước, một tay cướp lấy gậy sắt vào tay, trở tay tấn công, đánh bay đao chém đến, sau đó vung mạnh gậy sắt, đánh bay hai người này.

Hai đòn tấn công rất nặng, hai tên đàn em bị đập nát cả vai, đồng loạt ngất xỉu.

Tên mập kinh ngạc, nhìn Ngô Bình đánh giá, lập tức lên tiếng: “Anh Ba, lên đi!”

Một người đàn ông cao lớn để râu bước ra, hơn ba mươi tuổi, cao chừng một mét chín, khí thế hung tàn. Anh ta sờ tóc, nói: “Các người đúng là đám vô tích sự”.

Nói rồi, anh ta đột nhiên chạy ra, lao về phía Ngô Bình, khi cách Ngô Bình chừng bảy tám mét, đột nhiên nhảy lên, một chân đá vào tim của Ngô Bình.

Chiêu thức này của anh ta đối với người bình thường quả thực rất kinh sợ, hơn nữa còn rất khó tránh né.

Nhưng Ngô Bình nào phải người thường, động tác của đối phương trong mắt cậu thì đầy rẫy sơ hở, cậu khẽ lùi lại, sau đó đá một cước.

“Bịch!”

Người đàn ông trong không trung đã bị Ngô Bình đá bay giống như con heo bị trùm bao tải, bị bay ra xa, rơi vào đống phế liệu, sau đó hoàn toàn không còn tiếng động gì, cũng không biết còn sống hay đã chết.

Tất cả mọi người đều sững sờ, anh Ba là người mạnh nhất trong đám bọn họ đấy, mà ngay cả anh ta cũng không phải đối thủ, vậy người khác cũng đừng nhắc đến nữa!

“Không được nhúc nhích!”

Thế nhưng, tên béo kia lấy ra một khẩu súng, hướng nòng súng về phía Ngô Bình.

Ngô Bình liếc nhìn khẩu súng, thản nhiên nói: “Vô dụng thôi, nó nằm trong tay anh thì cũng chẳng bằng cây đốt lửa nữa”.

Nói xong, cậu bỗng nhiên biến mất, mọi người đều đang kinh ngạc thì Ngô Bình đã xuất hiện sau lưng tên mập, sau đó một tay nắm lấy sau gáy anh ta.

Bị Ngô Bình nắm lấy, tên mập không còn sức lực, cả người đau đớn, súng cũng bị rơi dưới đất, sắc mặt anh ta tái nhợt, run rẩy nói: “Anh bạn à, có gì cứ từ từ nói!”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Là ai sai khiến các anh?”

Tên mập đảo mắt, nói: “Tôi chỉ nhận tiền làm việc, không biết là ai…”

“Răng rắc…”

Ngô Bình lập tức bóp nát vai trái anh ta, người này đau đớn thét lên, lập tức nói: “Tôi nói, là cậu Hoàng!”

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Cậu Hoàng nào?”. Thật ra cậu đã nghĩ đến Hoàng Lập Kiệp lập đầu tiên gặp vào hôm nay.

“Là Hoàng Lập Kiệt, cha anh ta là thị trưởng thành phố”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Hoàng Lập Kiệt bảo anh làm gì?”

Tên mập nói: “Anh ta bảo tôi nhắc nhở anh, đừng lại gần Hàn Băng Nghiên. Nếu anh không nghe thì đánh chết, vứt xác xuống sông”.

Vẻ mặt Ngô Bình vô cảm, nói: “Tại sao Hoàng Lập Kiệt phải làm vậy?”

“Tôi thật sự không biết, tôi chỉ là làm theo lệnh thôi”.

Ngô Bình ném tên mập xuống đất, lạnh giọng nói: “Anh quay về nói với Hoàng Lập Kiệt, ngày mai vào giờ này, tôi sẽ ở đây đợi anh ta. Nếu anh ta không đến, tôi sẽ đi tìm anh ta”.

Cậu biết chuyện này vẫn chưa kết thúc, cậu buộc phải chấm dứt với Hoàng Lập Kiệt, nếu không vĩnh viễn cũng không yên ổn!

Nói xong, cậu đá một chân vào chân tên mập, sau đó nghênh ngang rời đi.

Ngô Bình vừa đi, tên mập lập tức gọi điện cho Hoàng Lập Kiệt, thảm thiết kêu lên: “Cậu Hoàng, hỏng chuyện rồi! Tên kia là cao thủ, anh Ba cũng không đỡ được một chiêu của cậu ta!”

Hoàng Lập Kiệt ở bên kia kinh ngạc, vốn nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng không ngờ thực lực Ngô Bình lại mạnh như vậy!

Anh ta lập tức nói chuyện này cho Hoàng Nhân Tôn, Hoàng Nhân Tôn lập tức nhíu mày nói: “Xem ra cái người tên Ngô Bình này không hề đơn giả, tạm thời đừng động đến cậu ta, cử người tra rõ lai lịch!”

Hoàng Lập Kiệt gật đầu: “Được, con lập tức cử người điều tra!”

Ngô Bình quay về nhà mới, nói chuyện với bố mẹ rồi quay về phòng tu luyện.

Tiếp theo cậu muốn tu luyện là luyện khí thất trọng nhập sát. Không lâu sau, trong hư không, luồng năng lượng tà ác hùng mạnh xuất hiện, cậu dễ dàng luyện nhập linh khí.

Tu luyện một đêm, sáng sớm hôm sau, trong thân thể cậu đã có ba luồng sức mạnh kinh người vận chuyển, những sức mạnh này dung hợp vào trong sức mạnh của cậu.

Hơn nữa, sau khi nhập sát, trong đầu cậu xuất hiện vào loại công pháp, lần lượt là Hắc Sát Chưởng, Huyền Sát Chỉ, Thiên Sát Kiếm Pháp. Sát lực vừa thành, ba loại công pháp tu luyện này rất rắc rối, gần như là chỉ trong chốc lát, giống như đã luyện thành từ trước cả nghìn lần vậy.

Ban ngày vẫn giống vậy, một nửa thời gian cậu luyện bóng, một nửa thời gian để lên lớp học. Mà hôm nay cậu nhận được khoản trợ cấp đầu tiên từ ngày cậu trở thành thành viên trong đội bóng trường. Đương nhiên, còn có một triệu tiền thưởng khi cậu giành được vị trí thủ khoa trong cuộc khảo sát toàn thành.

Đồng thời, Hoàng Lập Kiệt cũng đang dùng quan hệ để điều tra Ngô Bình, nhưng kết quả điều tra cũng không có gì khiến người ta kinh ngạc, bố mẹ Ngô Bình đều là người bình thường, thành tích trước đó của Ngô Bình tuy không tệ, nhưng cũng không phải là xuất sắc.

Cũng chỉ trong thời gian gần đây, Ngô Bình đột nhiên trở thành người đứng đầu thành phố, còn gia nhập đội bóng trường.

Sau khi xem lại thông tin của Ngô Bình, Hoàng Lập Kiệt cũng không thấy cậu có gì lợi hại cả, sau khi thương lượng với Hoàng Nhân Tôn thì bọn họ vẫn quyết định giải quyết Ngô Bình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK