Nghe nói được đi du lịch, ông bà ngoài Ngô Bình rất vui, cả đời họ chưa được ra nước ngoài bao giờ nên đương nhiên lập tức hào hứng đi dọn đồ ngay.
Mười rưỡi sáng, Ngô Bình lái xe chở cả nhà ra sân bay, sau đó nhìn họ lên máy bay.
Sau khi về nhà, anh bảo Diệp Huyền và Tạ Phi cùng Lý Huyền Bá về Thiên Kinh, còn chỉ để một người ở lại đây trông nhà.
Ba người họ đi rồi thì Ngô Bình cũng dẫn Đông Hoàng lên máy bay đến Thục.
Hai tiếng sau, máy bay của anh đã đáp xuống sân bay Miên Thành, Đường Băng Vân đến đón. Cô ấy đã đến từ hai tiếng trước rồi, sau đó ngồi chờ Ngô Bình đến tận bây giờ.
Sau khi gặp nhau, Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, ông Hoa đang ở đâu?”
Đường Băng Vân: “Ông Hoa vẫn ở trấn Hoa Thần, có đi đâu đâu”.
Ngô Bình thở phào một hơi: “Thế thì tốt, chúng ta mau đi thôi”.
Anh ngồi lên xe của Đường Băng Vân rồi đi tới trấn Hoa Thần.
Không gian trong xe rất rộng, Đường Băng Vân nửa nằm nửa ngồi, trông rất mệt mỏi, Ngô Bình tò mò hỏi: “Băng Vân, em sao thế?”
Đường Băng Vân thở dài: “Ở Cảng Thành cả đống việc, em chạy sắp gãy cả chân rồi. Nhưng may là cục diện bên đó cơ bản đã ổn”.
Tình hình của Đường Môn vô cùng phức tạp nên đương nhiên Đường Băng Vân phải mệt rồi.
Ngô Bình không khỏi thấy đau lòng, anh giơ tay bóp vai cho Đường Băng Vân, sau đó truyền chân khí màu tím vào để giúp cô ấy dễ chịu hơn.
Đường Băng Vân không nhịn được mà thở phào thoải mái: “Ngày nào cũng có anh xoa bóp cho thì tốt biết mấy”.
“Được rồi, sau này khi nào em muốn thả lỏng gân cốt thì cứ tới tìm anh”, Ngô Bình cười nói, còn mắt thì dán vào cổ áo của Đường Băng Vân, nơi có da thịt trắng ngần.
Đường Băng Vân không phát hiện ra, hoặc có thể là cô ấy không bận tâm khi bị Ngô Bình nhìn. Lúc này, cô ấy nhàn nhãn nhắm mắt lại gối đầu lên chân Ngô Bình, thả lỏng toàn thân.
Ngô Bình dịu dàng nói: “Băng Vân, chuyện của Đường Môn, em cứ cố hết sức thôi. Nhưng môn phái tồn tại đã lâu, gánh nặng nhiều, trừ khi phải đổi mới hoàn toàn, không thì không ai cứu được đâu”.
Đường Băng Vân cười trừ: “Ông em cũng từng nói thế”.
Ngô Bình chuyển sang chuyện khác: “Mấy hôm nữa là đến tiệc gia đình rồi, anh là con rể tương lai thì có cần chuẩn bị gì không?”
Đường Băng Vân liếc anh: “Chuẩn bị tinh thần bị chĩa mũi nhọn vào”.
Ngô Bình nhướn mày: “Anh là một đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên đấy, sợ gì chứ?”
Nhắc đến tu vi, Đường Băng Vân hỏi anh: “Khi nào anh có thể đột phá lên Nhân Tiên?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Nếu anh muốn thì ngay bây giờ cũng được, nhưng nếu đột phá sau linh cảm thì ngắn là một tháng, dài thì một năm”.
Đường Băng Vân sáng mắt lên: “Một năm đâu có lâu, chờ anh đột phá lên Nhân Tiên rồi thì em sẽ dẫn anh đến một nơi”.
Ngô Bình tò mò: “Đi đâu? Tại sao phải đột phá lên Nhân Tiên mới được đi?”
Đường Băng Vân: “Đấy là nơi cơ mật thật sự của Đường Môn, là tiên phủ mà Gia Cát Khổng Minh từng đến. Ở đấy có cấm chế, chủ có tu sĩ có tu vi cảnh giới Nhân Tiên trở lên mới vào được, ngoài ra còn cần có Thiên Sát Lệnh”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Tiên phủ mà Gia Cát Lượng từng đến ư?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Thời Tam Quốc có nhiều tu sĩ đại năng, ví dụ như Gia Cát Lượng, Tả Từ, Khương Duy, họ đều là cao nhân tu hành. Truyền thừa của Gia Cát Lượng cũng từ tiên phủ ấy mà ra. Ông em bảo một nhân vật xuất sắc như Gia Cát cũng chỉ học được một chút kiến thức ở đấy thôi”.
Ngô Bình nổi hứng: “Gia Cát trong lịch sử đã đến cảnh giới Địa Tiên rồi ư?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Ừm, hơn nữa còn là tầng thứ tư rồi. Tiế là tu vi có cao đến mấy rồi cũng chết ở Ngũ Trượng Nguyên”.
Ngô Bình: “Trong sách sử bảo ông ấy chết vì bệnh mà?”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Là chết vì bị thương nặng, ông ấy đại chiến với một tu sĩ Địa Tiên khác, dù đã chém chết được đối thủ, nhưng mình cũng ra đi vì bị thương nặng”.
Ngô Bình cười nói: “Thế mà em lại bảo anh đến đấy, em có lòng tin ở anh vậy à?”
Đường Băng Vân cười nói: “Em có Thiên Sát Lệnh, đương nhiên phải dành lợi ích này cho anh rồi”.
Ngô Bình cười khì khì: “Đường Môn có lịch sử lâu đời, chắc từng có người vào tiên phủ rồi đúng không? Họ có thu hoạch gì không vậy?”
Đường Băng Vân đáp: “Cứ vài năm lại có người vào đó, nhưng họ chẳng có thu hoạch gì. Cấm chế ở đấy hay lắm, không ai phá giải được”.
Ngô Bình nói: “Chờ thời cơ thích hợp, anh sẽ đến tiên phủ một chuyến”.
Hai người trò chuyện một lúc thì xe tới trấn Hoa Thần.
Họ mở cửa ra thì thấy ông Hoa đang bay qua bay lại trong sân, ở đây có người chăm sóc đặc biệt cho ông ấy.
Nhìn thấy Đường Băng Vân, mấy người giúp việc đều khom lưng rồi lui xuống.
Ông Hoa đậu lên cành cây, sau đó nghiêng đầu nhìn Ngô Bình, nói: “Tiểu tử, đến có việc gì thế hả?”
Đông Hoàng chạy từ phía sau Ngô Bình ra, nhìn thấy Đông Hoàng, ông Hoa lập tức nịnh nọt nói: “Ngài cũng đến à? Có muốn nếm thử đồ ăn vặt của tôi không?”
Đông Hoàng không thèm để ý đến ông Hoa, nhưng ông ấy vẫn tỉnh bơ rồi nói với Ngô Bình: “Này, tôi đang hỏi cậu đấy, đến đây làm gì?”
Ngô Bình cười nói: “Ông Hoa, tôi muốn nghe ngóng một chút về thế gia bất hủ”.
Nghe thấy thế gia bất hủ, ông Hoa lập tức im lặng, sau đó vẫy cánh rồi thở dài nói: “Lẽ nào tiểu tử cậu đã chọc vào họ rồi?”
Ngô Bình: “Cứ cho là thế đi, tôi đã giao thủ với một người tự xưng là cậu chủ của thế gia bất hủ, tôi đã đánh cho hắn bỏ chạy”.
Ông Hoa khinh bỉ nói: “Gì mà thế gia bất hủ, họ chỉ hậu thế nô bộc của tiên nhân thôi. Khi các tiên nhân rời đi, họ bị vứt bỏ ở đây. Tiên nhân có để lại ít tài nguyên như phù chú, đan dược, công pháp. Những thứ đó rất quý với đám nô bộc, nhờ có chúng mà có nô bộc đã tồn tại qua nhiều năm cho tới tận bây giờ”.
Ngô Bình hiểu ra: “Tôi còn tưởng thế nào, ra chỉ là nô bộc cho tiên nhân”.
Ông Hoa: “Nhưng cũng đừng coi thường họ, họ giữ không ít bảo bối của thời Tiên Quốc, một lá bùa chú cũng có hể giết được tu sĩ cảnh giới Địa Tiên đấy. Thực lực của họ cũng khá mạnh ở Địa Tiên Giới, nếu cậu động vào họ thì đúng là khá nguy hiểm đấy”.
Ông Hoa ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tôi khuyên cậu nên tìm người giảng hoà”.
Ngô Bình lắc đầu: “Người đó hống hách lắm, giảng hoà không có tác dụng đâu”.
Ông Hoa: “Nếu không được thì phải tiêu diệt họ”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Tiêu diệt họ ư? Ông Hoa, tôi có phải thiên tiên đâu mà muốn diệt ai thì diệt?”
Ông Hoa cười lạnh: “Đương nhiên cậu không thể có khả năng đó, nhưng tôi thì có. Tôi sẽ giúp cậu vụ này, nhưng cậu cũng phải giúp tôi một việc, được không?”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ông giúp tôi ư?”
Ông Hoa hừ nói: “Sao? Nghi ngờ năng lực của tôi à?”
Ngô Bình vội nói: “Không, tôi chỉ thấy bất ngờ thôi”.
Ông Hoa: “Bất với chẳng ngờ, tôi có cách rồi”.
Ngô Bình liếc nhìn Đường Băng Vân, cô ấy gật đầu, anh hỏi: “Không biết ông Hoa cần tôi giúp viếc gì?”
Ông Hoa: “Cậu luyện một loại đan dược cho tôi, chắc giờ cậu chưa thể luyện được đâu, nhưng không sao, chờ khi nào cậu luyện được thì giúp tôi vẫn chưa muộn”.
Ngô Bình: “Ông cần tôi luyện đan dược gì?”
“Hoàn Hồn Đan”, ông Hoa đáp.
Ngô Bình ngẩn ra: “Hoàn Hồn Đan?”, sau đó anh nhìn ông Hoa với vẻ khó tin.
Ông Hoa nổi giận hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi đoán hồn phách của ông là con người đúng không?”
Ông Hoa hừ nói: “Thông minh đấy, cậu đoán đúng rồi. Tôi vốn có cơ thể người, nhưng bị kẻ xấu tính kế nên nguyên anh bị thương, cuối cùng đành sống nhờ trong thân xác của con vẹt. Nếu tôi muốn lấy lại thân xác của mình, chắc chắn phải cần đến Hoàn Hồn Đan”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ông Hoa, cơ thể của ông đang ở đâu? Ai đã hại ông thế?”
Chương 512: Lai lịch của ông Hoa
Ông Hoa vốn không định nói, nhưng giờ mình đang nhờ vả người ta nên sau khi cân nhắc, ông ấy đồng ý chia sẻ.
Thì ra, ông Hoa vốn là thủ lĩnh của một thế lực lớn nào đó, mới 40 tuổi đã luyện ra nguyên anh và trở thành cường giả Địa Tiên.
Tiền đồ đang rộng mở thì bỗng một lần ngưng luyện nguyên anh phải rèn luyện bằng sấm sét. Ông Hoa không ngờ nguyên anh của mình vừa bay lên tầng mây thì đã có kẻ dán bùa chú lên người ông ấy, khiến ông ấy không thể trở về thân xác được. Cùng lúc đó, có kẻ đã bày trận pháp, dụ thần lôi cực mạnh đến.
Nguyên anh của ông Hoa còn yếu nên không thể chịu được đòn tấn công của thần lôi, nên suýt nữa ông ấy đã hồn bay phách lạc. Do đó, ông ấy nhanh chóng thi triển công pháp rồi mang nguyên anh bị thương nặng rời khỏi Địa Tiên Giới.
Nguyên anh của ông Hoa đang bị thương nặng nên có thể tiêu tan bất cứ lúc nào, để bảo toàn tính mạng, ông ấy phải mượn tạm cơ thể của con vẹt này ngay. Từ đó trở đi, ông ấy cung rời khỏi thân xác này nữa.
Nghe đến đây, Ngô Bình thấy ông Hoa rất đáng thương: “Ông Hoa, thân thể của ông có còn không?”
Ông Hoa: “Đương nhiên là còn rồi. người đó vẫn dùng thân xác ấy để dụ tôi về rồi trừ khử mà. Ngày nào tôi chưa chết thì người đó chưa yên tâm được”.
Ngô Bình thầm nghĩ dù ông Hoa có Hoàn Hồn Đan thì e cũng không về lại thân xác cũ được. Nhưng chuyện này không liên quan đến anh nên anh không buồn nghĩ nhiều cho đau đầu: “Ông Hoa, chờ thời cơ tới, tôi sẽ luyện Hoàn Hồn Đan cho ông”.
Ông Hoa gật đầu: “Ừm, quyết vậy rồi nhé. Tôi sẽ xử lý đám nô bộc của tiên nhân cho cậu. Nhưng từ giờ trở đi, cậu phải mang tôi theo”.
Ngô Bình cười nói: “Không thành vấn đề”.
Ông Hoa bay lên vai Ngô Bình rồi nói: “Đi, tôi muốn rời khỏi nơi quái quỷ này lắm rồi”.
Sau khi lên xe, ông Hoa nịnh nọt dùng cái mỏ của mình để cào lông cho Đông Hoàng, song nó vẫn mặc kệ ông ấy.
Ngô Bình thấy hay nên hỏi: “Ông Hoa, Đông Hoàng không biết nói chuyện đâu, ông kể cho tôi nghe về lai lịch của nó được không?”
Ông Hoa run lên nói: “Không! Cậu cũng đừng hỏi”.
Ngô Bình nhún vai: “Được rồi, không hỏi thì thôi. Ông Hoa, ông đến từ Địa Tiên Giới thì chúng ta nói chuyện về nơi đó nhé”.
Ông Hoa hừ nói: “Địa Tiên Giới thì có cái quái gì mà nói? Chỉ là một nơi vô vị thôi”.
Thấy ông Hoa không chịu nói, Ngô Bình đành thôi: “Ông Hoa, đám người kia là nô bộc nên không thể coi là thế gia bất hủ được, nhưng Địa Tiên Giới chắc phải có thế gia bất hủ thật chứ?”
“Không hề nha”, ông Hoa tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Thế gia bất hủ chỉ có duy nhất một thôi”.
Ngô Bình: “Cũng không phải ư?”
Ông Hoa: “Người ở Địa Tiên Giới cũng là nô bộc thôi. Ở đó có hơn trăm người rồi, người mà cậu nói chắc là người nhà họ Huy. Họ tinh thông quỷ thuật, cũng có thứ hạng đấy. Muốn đối phó với họ thật ra rất dễ, dùng chiêu mượn dao giết người là xong”.
Sau đó, ông Hoa kể cho Ngô Bình nghe chi tiết về kế hoạch của mình.
Thì ra nhà họ Huy đó cũng có khá nhiều kẻ thù, ai cũng muốn tiêu diệt họ. ông Hoa vừa hay biết một nhược điểm của nhà họ huy, sau đó chỉ cần nói nhược điểm này cho kẻ thù của họ biết là nhà họ Huy đi đời thôi.
Ngô Bình hỏi về nhược điểm đó, nhưng ông Hoa không chịu tiết lộ.
Chiếc xe lăn bánh trên đường, Đường Băng Vân đưa Ngô Bình đến tổng bộ của Thiên Sát ở khe núi. Anh từng đến đây một lần, khi ấy Đường Vô Mệnh bị tà ma chiếm cơ thể nên đang phát điên và giết rất nhiều người của Thiên Sát, gây tổn hại nghiêm trọng.
Họ vào một ngôi nhà trúc trong khe núi, Đường Vô Mệnh đang tu luyện ở tầng trên. Dù bây giờ, ông ấy không còn là lệnh chủ của Thiên Sát nữa, nhưng vẫn trấn thủ ở đây, để hỗ trợ Đường Băng Vân củng cố chức vụ.
“Ngô Bình, chúng ta gặp lại rồi”, Đường Vô Mệnh đi xuống rồi cười nói.
Ngô Bình chào hỏi: “Lâu rồi không gặp ông Đường”.
Đường Vô Mệnh cười phá lên: “Lần trước tôi bị tà ma chiếm cơ thể, cảm ơn cậu đã cứu mạng”.
Ngô Bình: “Ông cứ quá lời, việc tôi nên làm thôi”.
“Mời cậu lên trên ngồi”, Đường Vô Mệnh mời Ngô Bình lên tầng rồi đích thân rót trà cho anh.
Ngô Bình nhìn quanh một lượt thì phát hiện ở đây mới được treo thêm khá nhiều tranh chữ: “Xem ra đúng là ông Đường rất thích Đan Thanh”.
Đường Vô Mệnh xua tay: “Tôi chỉ học đòi làm sang thôi”.
Đường Băng Vân cười nói: “Bác Bảy có nhiều tranh chữ đẹp lắm, bác ấy có vẻ lại thử mấy bức mà chuyên gia cũng không phát hiện ra luôn”.
Đường Vô Mệnh cười lớn: “Băng Vân, đừng khoác lác thêm cho bác nữa”.
Đường Băng Vân: “Bác, Ngô Bình sẽ ở lại đây vài hôm nhé”.
Đường Vô Mệnh sáng mắt lên: “Thật không? Thế thì tốt quá, bác đang có việc cần thỉnh giáo cậu ấy”.
Ngô Bình: “Ông Đường đừng khách sáo”.
Đường Vô Mệnh nghiêm túc nói: “Tôi có chuyện cần thỉnh giáo cậu thật mà”.
Nói rồi, ông ấy lấy một chiếc hộp ngọc dài rồi mở nắp, bên trong có một cái rễ cây dài chín đốt, toả ra hương thơm kỳ lạ.
Ông ấy để chiếc hộp lên bàn rồi nói: “Cậu Ngô, cậu có biết đây là gì không?”
Ngô Bình nhìn rồi ngửi, sau đó kinh ngạc nói: “Linh chi Cửu Tiết?”
Đường Vô Mệnh sáng mắt lên: “Là linh chi Cửu Tiết thật ư? Xem ra người đó không lừa tôi”.
Ngô Bình: “Ông Đường, sao ông có cây linh chi này?”
Đường Vô Mệnh cười nói: “Ba năm trước, tôi đã cứu một người hái thuốc suýt chết. Dù tôi đã cố gắng cứu chữa nhưng người đó vẫn không qua khỏi. Trước khi chết, người đó đã đưa thứ này cho tôi và bảo là linh chí Cửu Tiết, là bảo bối vô giá”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, loại linh chi này quý lắm”.
Đường Vô Mệnh vội hỏi: “Cậu Ngô, nó có tác dụng gì?”
Ngô Bình: “Nó là một trong các chủ dược của Đại Thánh Đan, ngoài ra còn hỗ trợ luyện chế thánh dượ trị thương”.
Đường Vô Mệnh hớn hở nói: “Thật không? Vậy nhờ cậu luyện Đại Thánh Đan cho tôi”, nói rồi, ông ấy đẩy cây linh chi cho Ngô Bình.
Ngô Bình ngồi im bất động rồi nói: “Ông Đường, tôi chưa thể luyện chế đan dược ấy được, vì cây linh chi mới là chủ dược thôi”.
Đường Vô Mệnh nói: “Không sao, cậu cứ nhận lấy đã. Sau này, tôi sẽ cố gom đủ dược liệu khác”.
Ngô Bình không từ chối được nên đành cất cây linh chi đi.
Trong lúc họ uống trà và trò chuyện, Đường Vô Mệnh bảo người dọn phòng cho Ngô Bình. Anh ở tại một căn nhà trúc gần đây, phong cảnh cũng rất đẹp.
Buổi chiều, Ngô Bình chuyển vào đó. Đường Băng Vân còn bận nhiều việc nên phải đi luôn, Ngô Bình, Đông Hoàng và ông Hoa ở tại đây.
Ngô Bình rảnh rỗi nên gọi cho Ngô Mi hỏi thăm qua loa rồi bắt đầu ngồi tu luyện.
Khoảng hai giờ sáng, ông Hoa chợt tỉnh giấc, trong đầu Ngô Bình vang lên giọng nói của ông ấy: “Tiểu tử, dậy đi”.
Ngô Bình mở mắt, định lên tiếng thì ông Hoa nói: “Im lặng, có tà ma tới gần”.
Ngô Bình kinh ngạc, tà ma ư?
Anh đang ngờ vực thì có một bóng đen tiến vào từ cửa sổ, sau đó bay tới mi tâm anh. Ngay sau đó, anh cảm thấy có một luồng lực tinh thần tiến vào, bắt đầu lục lọi trong đầu anh.
Ngô Bình rất bình tĩnh, chờ Đạo Chủng phản công. Quả nhiên, ngay sau đó Đạo Chủng đã rung lên rồi có một sức hút lớn xuất hiện, tinh thần đang lục lọi trong đầu anh đã bị Đạo Chủng tóm cổ.
Tinh thần ấy kêu lên thảm thiết: “Không…”
Song, Đạo Chủng đã xơi tái nó rồi xoá sạch ý thức. Tiếp theo, một lúc thần hồn tinh thuần toả ra và dung hợp với thần niệm của Ngô Bình.
Anh cảm thấy thần niệm của mình lại mạnh hơn rồi.
Một con quạ đen ngồi trên cái cây sâu tít trong khe núi, nó chợt kêu lên thảm thiết rồi chảy máu khắp các lỗ rồi rơi xuống chết tại chỗ.
Đường Vô Mệnh ở trong ngôi nhà gỗ khác chợt mở mắt, nhưng đôi mắt vô hồn, đờ đẫn.
Chương 513: Đường Vô Mệnh chết
Lúc này, Ngô Bình vừa dung hợp xong tinh thần ấy, thần niệm của anh đã mạnh hơn.
Anh mở mắt rồi hỏi: “Ông Hoa, ai đó?”
“Tà ma này có tu vi rất cao, lẽ ra cậu phải chết rồi đó, sao vẫn bình an thế này?”, ông Hoa tỏ vẻ kinh ngạc, ông ấy không trả lời câu hỏi của Ngô Bình, mà chỉ nhìn anh đăm đăm.
Ngô Bình tức điên lên: “Ông Hoa, ông biết chắc tôi sẽ chết mà không cứu tôi à?”
Ông Hoa chẳng hề áy náy chút nào: “Nếu tôi giúp cậu được thì đã chẳng bị nhốt trong cơ thể của con vẹt này lâu đến thế”.
Ngô Bình lừ mắt rồi lẩm bẩm: “Sao tà ma lại tìm đến đây?”
Ông Hoa: “Cậu không thấy Đường Vô Mệnh rất lạ à?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đúng là hơi lạ thật. Lần trước tôi đến, trong phòng ông ấy cũng treo nhiều tranh chữ, nhưng đường nét vẽ với phong cách cứng rắn. Còn lần này thì vẫn nhiều tranh, nhưng phong cách đã khác hẳn”.
Ông Hoa: “Ý cậu là tính cách của ông ấy đã hoàn toàn thay đổi?”
Ngô Bình: “Ông ấy từng bị tà ma cướp thân thể, ông cũng biết rồi còn gì, nếu bị như vậy thì dễ thay tâm đổi tính lắm, cho nên lúc ấy tôi mới không nghĩ nhiều”.
Ông Hoa thở dài: “Người bị tà ma chiếm cơ thể thì thể chất sẽ nghiêng sang âm nhu, sau này càng dễ dụ tà ma tới hơn”.
Ngô Bình hoảng hốt rồi vội lao ra ngoài, sau đó chạy tới nhà của Đường Vô Mệnh rồi đẩy cửa đi vào.
Đường Vô Mệnh đờ đẫn ngồi trên chiếc giường ở trong nhà, có hai dòng máu đen chảy từ mắt xuống.
Ngô Bình sầm mặt, quả nhiên ông ấy đã chết.
Đúng lúc này, có mấy người đi vào, một người đàn ông đầu trọc hô to: “Bác Bảy, có chuyện gì thế?”
Song, khi hắn nhìn rõ dáng vẻ của Đường Vô Mệnh thì lập tức biến sắc mặt rồi hỏi: “Bác Bảy, bác sao thế?”, nói rồi, hắn tiến lên thử sờ vào mũi của Đường Vô Mệnh.
Ngay sau đó, hắn đã hoảng hốt rồi tránh sang một bên rồi phẫn nộ nhìn Ngô Bình: “Là cậu đã hại chết bác Bảy”.
Ngô Bình cười lạnh: “Anh mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, ít nhất ông ấy đã chết bốn, năm tiếng rồi”.
Người đó ngẩn ra: “Cái gì? Anh bảo bác Bảy đã chết bốn, năm tiếng rồi ư?”
Một ông lão bước vào, ông ấy giơ tay ấn vào người Đường Vô Mệnh rồi quan sát gáy, sau đó cau mày nói: “Cơ thể đã bắt đầu cứng, còn có vết đốm, đúng là đã chết ít nhất bốn, năm tiếng rồi”.
Người đàn ông đầu trọc kinh ngạc: “Không thể nào! Hai tiếng trước, bác Bảy vẫn còn nói chuyện với tôi mà”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Đó không phải là Đường Vô Mệnh”.
Tên đầu trọc nhìn anh: “Không phải bác ấy ư?”
Ngô Bình: “Ông Bảy đã chết trước lúc đó rồi, ông ấy bị tà ma mượn xác, sau đó thao túng cơ thể”.
Tên đầu trọc biến sắc mặt: “Tà ma!”
Ngô Bình hỏi ông lão kia: “Ở đây ai có tiếng nói nhất?”
Ông lão chắp tay: “Ti mệnh Ngô, tôi là Tạ Công Quyền, tả tướng của Thiên Sát”.
Ngô Bình: “Tả tướng Tạ, tôi muốn khám nghiệm tử thi của Đường Vô Mệnh, được không?”
Ông lão gật đầu: “Được ạ, tôi sẽ thông báo cho lệnh chủ, mời cô ấy tới”.
Ngô Bình đi đến cạnh thi thể, sau đó châm kim vào vài bộ phận rồi nhẹ ấn vài cái: “Ông Đường đã chết được khoảng bốn tiếng năm mươi phút”.
Tên đầu trọc kinh ngạc: “Sao cậu đoán chính xác thời gian thế?”
Tạ Công Quyền nói: “Giờ là hai giờ ba mươi lăm phút sáng. Nếu ti mệnh đoán đúng thì chắc ông Bảy chết lúc chín giờ hai mươi lăm phút”.
Ngô Bình: “Sai lệch khoảng năm phút gì đấy”.
Tên đầu trọc khâm phục nói: “Ti mệnh Ngô, tại sao ông Bảy lại chết?”
Ngô Bình: “Chắc tà ma đã xâm nhập vào người ông ấy lâu rồi, sau đó liên tục cắn nuốt sinh lực. Cho đến tối qua, tà ma đã chiếm hết sức sống nên Đường Vô Mệnh mới chết”.
Thật ra, anh chưa nói hết ý. Kẻ tấn công anh ban nãy có lẽ là tà ma trong người Đường Vô Mệnh. Nó phân thân để tấn công anh, kết quả đã bị Đạo Chủng xử lý. Tà ma bị hụt sức nên mới cắn nuốt thần hồn của Đường Vô Mệnh để hồi sức.
Tên đầu trọc khiếp sợ, sau đó quan sát xung quanh, như sợ tà ma lại xuất hiện.
Ngô Bình: “Không cần phải nhìn, nó đi rồi”.
Tạ Công Quyền thở dài: “Lần trước, ông Bảy đã bị tà ma tấn công, lần này lại bị tiếp, ông trời thật bất công với ông ấy”.
Đúng lúc này, có người hấp tấp chạy vào nói: “Tả tưởng, có mấy người anh em của mình chảy máu khắp các lỗ rồi chết, người mau đi xem đi ạ!”
Tả tướng giật mình rồi nói với Ngô Bình: “Ti mệnh, phiền cậu đi cùng tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được!”
Bọn họ đi tới khe núi, có bốn đệ tử của Thiên Sát bỏ mạng ở đó, các lỗ của họ chảy máu đen, mặt thì méo mó.
Ngô Bình liếc nhìn là biết họ bị tà ma cướp sinh lực, anh thở dài nói: “Đúng là tác phong của tà ma, không ngờ trước khi đi, nó vẫn hại người tiếp”.
Tên đầu trọc giậm chân: “Ti mệnh, lẽ nào mình không có cách gì đối phó nó ư?”
Ngô Bình: “Nó không có thân thể, hành tung thì bí ẩn, muốn phòng còn khó, nói gì đến đối phó”.
Một lát sau, lại có đệ tử đến báo cũng phát hiện thi thể ở một khe núi khác. Nhóm Ngô Bình qua xem thì cũng là những thi thể bị tà ma hại.
Tạ Công Quyền bảo người xử lý thi thê, sau đó mời Ngô Bình vào nhà trúc: “Ti mệnh, cậu học rộng biết nhiều, đã từng cứu mạng ông Bảy. Cậu có thể dạy chúng tôi cách phòng tà ma không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, tôi sẽ cho các người mấy lá bùa giết tà ma”.
Tạ Công Quyền cảm kích: “Cảm ơn ti mệnh”.
Đường Băng Vân nhanh chóng tới đây, trông thấy thi thể của Đường Vô Mệnh, cô ấy quỳ xuống đất rồi ôm thi thể bật khóc.
Cô ấy được Đường Vô Mệnh nuôi lớn nên coi ông ấy như bố mình, giờ Đường Vô Mệnh bị tà ma giết hại, cô ấy khóc đau thương như một đứa trẻ.
Ngô Bình đỡ Đường Băng Vân dậy rồi ôm cô ấy vào lòng, an ủi: “Băng Vân, hãy cố nén bi thương”.
Đường Băng Vân là một người cứng rắn, cô ấy khóc một trận xong thì bình tĩnh lại nói: “Tả tưởng, ông hãy kể lại việc ở đây với trưởng lão của môn phái”.
Tạ Công Quyền nhận lệnh rồi đi ngay.
Đường Băng Vân lại nói với tên đầu trọc: “Hộ pháp Chu, anh hãy thông báo cho người nhà của bác Bảy”.
Hộ pháp Chu cũng đi làm việc luôn, chỉ còn Ngô Bình và Đường Băng Vân ở lại.
Đường Băng Vân ôm chặt lấy anh rồi lại bật khóc.
Ngô Bình xoa lưng cô ấy rồi an ủi: “Băng Vân, người chết không thể sống lại, giờ mình phải nghĩ cách đối phó với cục diện này đã. Hình như tà ma chỉ nhằm vào Thiên Sát, nó đã tới hai lần thì sẽ có lần thứ ba”.
Ngô Bình ngạc nhiên rồi ngẩng lên nhìn Ngô Bình: “Có cách đối phó với nó không anh?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh sẽ vẽ cho em mấy tờ bùa trấn quỷ, để các thành viên chủ chốt của Thiên Sát giữ bên người. Chỉ cần bảo vệ các thành viên cấp cao thôi, tà ma sẽ không đạt được mục đích”.
Đường Băng Vân thở phào: “Vậy là tốt rồi”.
Ngô Bình: “Băng Vân, em còn nhớ cây linh chi Đường Vô Mệnh cho anh không?”
Đường Băng Vân nói: “Có, sao thế?”
Ngô Bình: “Lúc đó, ông ấy đã bị tà ma cướp thân thể rồi”.
Đường Băng Vân kinh ngạc: “Ý anh là tà ma cố ý đưa cây linh chi cho anh ư? Tại sao nó lại làm thế?”
Ngô Bình: “Ban nãy, tà ma đã xâm nhập vào cơ thể anh để đọc ký ức, nhưng đã bị anh tiêu diệt. Anh nghi nó định thăm dò khả năng nhận biết các dược liệu của anh”.
Đường Băng Vân biến sắc mặt: “Ngoài ông nội ra, em cũng kể cho bác Bảy biết anh biết luyện đan, lẽ nào tà ma định khống chế anh?”
Chương 514: Tang lễ lớn
Ngô Bình gật đầu: “Giờ chỉ có suy nghĩ ấy là hợp lý nhất”.
Đường Băng Vân nghi hoặc hỏi: “Tà ma cũng cần đan dược ư?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, trên đời có đan dược thì cũng có quỷ đan. Tà ma đi theo hướng cực đoan nên tích tụ trong người nhiều tai hoạ ngầm, mà đan dược lại có thể hỗ trợ chúng”.
Đường Băng Vân thở dài: “Tất cả là tại em, em không nên nói chuyện anh biết luyện đan cho bác Bảy biết”.
Ngô Bình sợ Đường Băng Vân tự trách nên an ủi: “Không liên quan đến em, dù anh không nói thì Đường Vô Mệnh cũng không chạy thoát được số mệnh, sớm muộn cũng bị tà ma hại tiếp thôi”.
Đường Băng Vân căm hận nói: “Tu vi của bác Bảy cao như vậy, tại sao lại không thể phản kháng lại chúng?”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Đó là vì thực lực của tà ma hại bác Bảy còn mạnh hơn bác ấy”.
Đường Băng Vân nắm chặt tay thành quyền: “Lũ tà ma khốn kiếp! Tại sao cứ nhằm vào Đường Môn cơ chứ?”
Ngô Bình trầm mặc một lát, sau đó khởi động khả năng xuyên thấu để nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Băng Vân, anh đang nghi có lãnh đạo cấp cao của Đường Môn bị tà ma khống chế rồi”.
Đường Băng Vân ngạc nhiên: “Tà ma đã khống chế lãnh đạo cấp cao của Đường Môn ư?”
Ngô Bình gật đầu nói: “Chuyện về ta ma rất ít khi xảy ra trong nước, nhưng đến giờ đã xảy ra với Đường Môn hai lần rồi, như vậy là bất bình thường! Anh nghi tà ma đã điều khiển được vài lãnh đạo cấp cao của Đường Môn rồi, hơn nữa còn đang từng bước xâm chiếm môn phái”.
Đường Băng Vân nổi lên nghi hoặc: “Nhưng lần trước tại sao bác Bảy lại phát điên? Tà ma làm vậy không sợ bị lộ thân phận à?”
Ngô Bình: “Tà ma mà chiếm được cơ thể ai thì sẽ khống chế được người ấy, nhưng dẫu sao bác Bảy cũng có tu vi cao nên chắc chắn sẽ tranh đấu với nó. Cứ thế lâu dần sẽ chọc giận tà ma, bọn này mà điên lên thì sẽ mất khống chế rồi giết người. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh thôi”.
Đường Băng Vân như có điều suy nghĩ: “Nói vậy là nếu có lãnh đạo cấp cao của Đường Môn bị tà ma khống chế thì tính cách của người đó sẽ thay đổi đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Chắc chắn”.
Đường Băng Vân hít sâu một hơi: “Em hiểu rồi, em sẽ cho người điều tra”.
Ngô Bình vỗ vai cô ấy rồi dịu dàng nói: “Em đi chuẩn bị ít đồ đi, để mai anh vẽ bùa chú cho em”.
Đường Băng Vân gật đầu nói: “Ừm, em biết rồi”.
Ngô Bình sợ tà mà lại đến nên không dám rời Đường Băng Vân nửa bước, sau đó cùng cô ấy lo việc hậu sự cho Đường Vô Mệnh.
Một lát sau, lãnh đạo cấp cao của Đường Môn đã truyền tin đến, họ sẽ thành lập một tổ chuyên lo việc ma chay để lo việc tang sự cho bác Bảy. Thời gian phát tang là sau mười ngày nữa, hơn nữa sẽ tổ chức long trọng, tất cả Đường sĩ tám sao và thành viên của Đường Môn phải tham dự.
Nhận được tin này xong, Đường Băng Vân thấy rất ngạc nhiên.
“Tại sao bên trên lại làm đám ma cho bác Bảy to thế nhỉ?”, cô ấy thấy rất khó hiểu.
Ngô Bình cũng thấy lạ, anh đã hiểu phần nào về Đường Môn. Nếu coi họ là một công ty lớn thì sẽ là một công ty với một lượng cổ đông hùng hậu.
Các thành viên của Đường Môn được chia thành sĩ và soái. Sĩ là thành viên cấp thấp và trung, hay được gọi là Đường sĩ. Đường sĩ được phân thành mười cấp từ một đến mười sao.
Đường sĩ ở các cấp bậc khác nhau sẽ nhận được hoa hồng hàng năm khác nhau. Ví dụ như Đường Băng Vân từng nói Đường sĩ một sao mỗi năm được chia hoa hồng từ 500 nghìn đến 800 nghìn.
Đường sĩ hai sao có thể được chia đến một, hai triệu. Những người hay làm nhiệm vụ của Đường Môn thường là Đường sĩ năm sao, mỗi năm được chia 10 triệu.
Trên Đường sĩ là Đường soái. Cấp cao nhất của Đường soái là năm sao, hoa hồng được chia cao hơn Đường sĩ nhiều.
Ví dụ như Đường soái một sao được chia một tỷ. Ngày trước, Đường Băng Vân là Đường soái một sao, gần đây được tiếp quản Thiên Sát và bổ nhiệm lên thành ba sao, mỗi năm cô ấy được chia trên chục tỷ.
Đường Vô Mệnh trước kia cũng là Đường soái ba sao, sau đó tuy đã từ chức lệnh chủ của Thiên Sát thì vẫn là Đường soái hai sao.
Nhưng số lượng Đường soái có hạn, có người lên thì phải có người xuống. Cả Đường Môn chỉ có 60 Đường soái thôi, trong đó Đường soái một sao là nhiều nhất.
Lần này, Đường Môn bắ Đường sĩ tám sao trở lên tham dự tang lễ của Đường Vô Mệnh, như vậy có nghĩa là các thành viên cấp cao đều sẽ có mặt.
“Băng Vân, với thân phận của bác Bảy ở Đường Môn thì tổ chức tang lễ long trọng cũng là bình thường, nhưng bắt tất cả các thành viên cấp cao phải tham dự thì hình như hơi khoa trương nhỉ?”
Đường Băng Vân cũng thấy lạ: “Vâng, nếu đúng như vậy thì tất cả những người có tầm ảnh hường ở Đường Môn đều phải có mặt đấy”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Trước kia, đám tang của người có chức vụ ngang bác Bảy được tổ chức thế nào?”
Đường Băng Vân nhớ lại rồi nói: “Đường Môn nhiều thành viên lắm, em từng tham dự tang lễ ba lần. Người mất cũng có địa vị ngang với bác Bảy, nhưng tang lễ rất đơn giản, em nhớ ngoài 10 Đường soát ra thì những người khác đều không tới”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Thế là có vấn đề rồi, có người muốn tụ tập hết nhân vật chủ chốt của Đường Môn lại, người đó muốn gì đây?”
Đường Băng Vân rơi vào trầm tư: “Không biết tại sao cấp trên lại làm như vậy nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Xảy ra chuyện lớn thế này, ông nội có xuất quan không?”
Đường Băng Vân cười khổ: “Em có liên lạc được với ông đâu”.
Ngô Bình an ủi: “Chắc ông có tính toán của mình, em đừng lo”.
Đám tang của Đường Vô Mệnh sẽ được tổ chức vào mười ngày nữa, trong khi ngày kia là tới bữa tiệc thường niên của Đường Môn. Ngô Bình sợ tà ma sẽ lại xuất hiện nên không dám để Đường Băng Vân ra ngoài, mà bắt cô ấy tu luyện chung với mình.
Một ngày trước buổi tiệc, Ngô Bình ngồi xếp bằng trên đỉnh núi để tu luyện cách hít thở. Khi tu vi tăng cao, hiệu quả từ cách hít thở cũng rõ ràng hơn. Anh cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ chảy vào trong người mình, khiến cả thể xác và linh hồn đều sảng khoái.
Mấy ngày qua, ngày nào anh cũng tu luyện cách hít thở.
Bây giờ là ba giờ sáng, trăng lên cao, không gian tĩnh lặng.
Ngô Bình chợt cảm thấy có rất nhiều vòng xoáy cực lớn xuất hiện trên cao, chúng chầm chậm xoay tròn, nguồn năng lượng thần bí rơi từ trung tâm của chúng xuống.
Một tia năng lượng rơi xuống, hình như bị thu hút bởi cách hít thở nên tập trung về phía Ngô Bình. Chúng như các tia sáng quấn lấy anh, sau đó thâm nhập vào da thịt rồi tới kinh mạch và máu huyết cùng linh hồn.
Cảm nhận được vòng xoáy ấy, Ngô Bình mừng rỡ rồi mở mắt lẩm bẩm: “Cuối cùng thì mình cũng tiến vào cảnh giới Linh Cảm rồi”.
Tất cả những gì mà anh cảm nhận được chứng tỏ anh đã ở tầng cuối của Trúc Cơ - Linh Cảm.
Tầng cảnh giới này sẽ có tác động qua lại với năng lượng cao cấp của tự nhiên.
Trong phiến ngọc có giải thích về năng lượng này. Chúng đến từ thế giới cao hơn, là linh khí cao cấp trong thế giới ấy. Nếu con người hấp thu được nó rồi biến nó thành của mình thì đó chính là tiên lực.
Tầng cảnh giới này rất khó với tới, dù vào thời Tiên Quốc cũng hiếm người làm được điều này, có thể nói là mười nghìn mới có một!
Ngô Bình có khả năng nhìn xuyên thấu, thêm tu luyện bài hít thở cao cấp nên mới thành công tiến vào tầng cảnh giới này. Từ giờ, anh có thể lựa chọn hấp thu một nguồn năng lượng cao cấp nào đó rồi!
Điều này khiến anh sẽ có ưu thế lớn hơn tưởng tượng của mọi người khi tiến vào cảnh giới Nhân Tiên và Địa Tiên.
Chương 515: Thuần Dương Tiên Lực
Bước vào cảnh giới Linh Cảm, Ngô Bình tâm trạng vô cùng tốt. Sự lo lắng và áp lực mấy hôm nay đã tan biến hết. Thế nhưng anh vẫn không lười nhác mà tiếp tục tập hít thở, hấp thụ nguồn năng lượng cao cấp này.
Anh phát hiện có nhiều loại năng lượng, nhưng anh chỉ dung nạp được mười hai loại. Tu vi của anh còn thấp, khi tu vi càng cao lên thì sẽ càng hấp thụ được nhiều loại năng lượng cao cấp khác.
Trong Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết có ghi, các phương pháp hít thở được chia thành các cấp độ: hạ thừa, trung thừa, thượng thừa và cao cấp.
Phương pháp hít thở hạ thừa không thể nào cảm nhận được năng lượng cao cấp, chỉ hấp thu được linh khí của trời đất, hiệu quả duy nhất là cải thiện sức mạnh thể chất và nuôi dưỡng hồn thể.
Phương pháp hít thở trung thừa có thể cảm nhận được duy nhất hai loại năng lượng cao cấp khá yếu.
Phương pháp hít thở thượng thừa thì vô cùng hiếm có, người luyện có thể cảm nhận được hơn ba loại năng lượng cao cấp khá mạnh. Hơn nữa khi tu vi càng cao thì nhiều nhất sẽ cảm nhận được năm đến sáu loại năng lượng cao cấp.
Phương pháp hít thở cao cấp thì ngay từ đầu đã cảm nhận được hơn năm loại năng lượng cao cấp mạnh nhất. Tu vi càng cao thì càng cảm nhận được nhiều năng lượng, không có giới hạn nhất định!
Ví dụ như phương pháp hít thở của Ngô Bình hiện tại ngay từ đầu đã có thể cảm nhận được mười hai loại năng lượng cao cấp rất lợi hại. Trong tương lai, anh sẽ còn hấp thụ được nhiều loại năng lượng hơn nữa.
Những loại năng lượng này có tác dụng rất lớn với anh. Những việc xa xôi thì chưa nói nhưng trong cảnh giới tiếp theo của Địa Tiên là Luyện Khiếu thì cực kỳ cần những năng lượng này.
Trong thiên hạ hiện giờ, dù chỉ là phương pháp hít thở thượng thừa cũng là bí mật mà các môn phái giữ khư khư không truyền ra ngoài. Chỉ cần có được phương pháp hít thở trung thừa thôi là đã có thể thành lập một bang hội rồi.
Vậy thì có được phương pháp thượng thừa thì càng không phải nói nữa. Ngô Bình nghi ngờ Dịch Cân Kinh của chùa Đại Thiền thực ra chính là một phương pháp hít thở thượng thừa. Nếu không thì chùa Đại Thiền sẽ không thể có được sức ảnh hưởng lớn đến vậy.
Tu vi tiên đạo chia ra thành bốn cảnh giới là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Giờ tu vi của anh đã ở Trúc Cơ - cảnh giới nhỏ thứ ba trong cảnh giới Hoàng. Tiếp đến sẽ là cảnh giới Huyền.
Cảnh giới Hoàng được chia nhỏ hơn thành các cảnh giới lớn là Khí, Thần và Trúc Cơ (hay còn gọi là Tiên Thiên).
Cảnh giới Khí gồm năm giai đoạn tu luyện là Tiểu Chu Thiên, Đại Chu Tiên, Luật Động, phóng chân khí và luyện khí thành sức mạnh.
Cảnh giới Thần thì gồm ba giai đoạn là Thần Giác, Thần Ý, Thần Thức. Trong đó cao thủ cảnh giới Thần luyện được Thần Ý thì được gọi là tông sư.
Cảnh giới Trúc Cơ còn được gọi là Tiên Thiên, chia thành Bão Đan, Luyện Hình, Sinh Niệm, Đan Thành và Linh Cảm. Ngô Bình vừa đạt tới giai đoạn cuối cùng là Linh Cảm!
Giờ cảnh giới Hoàng Ngô Bình đã sắp hoàn thành, tiếp theo sẽ vào cảnh giới Huyền.
Cảnh giới Huyền cũng được chia thành ba cảnh giới lớn là Luyện Khiếu, Luyện Tâm, Thông Huyền. Trong cảnh giới này, người tu luyện được gọi là "nhân tiên"!
Cảnh giới Luyện Khiếu còn được gọi là cảnh giới Vương, giang hồ gọi là Võ Vương. Bước một của cảnh giới này là luyện thành Hạ Cửu Khiếu, bước hai là luyện thành Thượng Bát Khiếu. Người trong giang hồ gọi những người luyện được tới Thượng Bát Khiếu là "võ thần"!
Cảnh giới Luyện Tâm còn được gọi là cảnh giới Thánh, giang hồ gọi là Võ Thánh. Bước một là Luyện Thánh Tâm, bước hai là Thượng Cảm Thiên Tâm. Đạt được tới bước hai này thì sẽ được thiên hạ gọi là "thiên sư"! Cách gọi thiên sư của núi Long Hổ chính là từ đó mà ra.
Cuối cùng là cảnh giới Thông Huyền, hay còn gọi là cảnh giới Cực, tục gọi là Võ Quân. Bước đầu tiên là Pháp Bàn, bước hai là Ngựng Tụ Pháp Môn. Người tu luyện xong bước thứ hai được thiên hạ tôn là "thần quân"!
Cảnh giới quan trọng nhất trong cảnh giới Huyền là Thông Huyền, ở cảnh giới này sẽ tập trung vào tu luyện các loại pháp thuật và thần thông.
Nhưng trên thực tế, môi trường của Trái Đất hiện tại so với thời kỳ Tiên quốc khác xa nhau. Cho dù là những người có tư chất tốt nhất, đa phần cũng chỉ có thể tu luyện đến cảnh giới Vương. Có thể tu luyện bước Luyện Thánh Tâm thì cực kỳ cực kỳ ít.
Ngô Bình thường gặp được võ vương, võ thần nhưng chưa từng được gặp võ thánh, thiên sư, chứ đừng nói là võ quân, thần quân.
Trước mắt, Ngô Bình đã có thể trở thành cao thủ nhân tiên của cảnh giới Huyền!
Nhân tiên, nghĩa cũng như tên, chính là nửa tiên nửa người, có võ lực vô cùng lợi hại. Nếu có thể tu luyện đến cảnh giới Thông Huyền thì sẽ trở thành võ quân, thần quân. Khi đó có thể thi triển pháp thuật, xoay chyển càn khôn, hô mưa gọi gió, xuất quỷ hoàn hồn!
Cảnh giới Luyện Khiếu này lại chia thành hai bước nhỏ. Bước một là luyện Hạ Cửu Khiếu, sau đó luyện tới Thượng Bát Khiếu.
Hạ Cửu Khiếu nằm ở thân trên và tứ chi, còn được gọi là Linh Khiếu. Muốn đả thông Linh Khiếu thì cần nguồn năng lượng vô cùng mạnh.
Ngô Bình luyện một bộ phương pháp hít thở cao cấp nên hấp thụ được mười hai loại năng lượng cao cấp. Việc đó rất có lợi đối với việc đả thông Linh Khiếu.
Trong số các võ vương, số người đả thông được tới ba linh khiếu đã là rất hiếm, đả thông được tới năm cái thì càng hiếm có khó tìm!
Sau khi đả thông một số Linh Khiếu, tiếp theo đó là đả thông Thượng Bát Khiếu.
Toàn bộ Thượng Bát Khiếu đều nằm ở phần đầu, còn gọi là Thần Khiếu.
Sau khi khai mở Thần Khiếu xong thì thần hồn sẽ trở nên mạnh mẽ, trí tuệ được nâng cao.
Muốn khai mở được Bát Đại Thần Khiếu thì cũng cần năng lượng cao cấp trợ giúp. Hơn nữa chỉ có một số loại năng lượng cao cấp đặc biệt mới có khả năng đả thông Thần Khiếu. Cho nên khai mở Thần Khiếu so với khai mở Linh Khiếu còn khó hơn chục lần. Đó cũng chính là lý do trong giang hồ có nhiều võ vương mà lại ít võ thần như vậy.
Thần Khiếu rất khó đả thông, đa số võ vương có tư chất cũng phải khổ luyện có khi cả chục năm mới khai mở được một Thần Khiếu.
Đại sư huynh của Ngô Bình là Diệp Thiên Tông có thể gọi là kỳ tài võ học nhưng cũng chỉ có thể khai mở được bốn Linh Khiếu và một Thần Khiếu.
Lúc này, Ngô Bình căn cứ vào Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết và những gì ghi trong khối ngọc thì biết được tất cả những nguồn năng lượng anh hấp thu được đều phù hợp với việc khai mở Linh Khiếu.
Các tiên nhân thời tiền sử nghiên cứu rất kỹ vấn đề này. Một vị tiên nhân tên là Quảng Thành đã tổng kết ra kinh nghiệm của người đi trước, viết thành một bộ sách quý tên là “Bát Cửu Huyền Kinh”.
Trong cuốn sách này đã giới thiệu rất nhiều loại năng lượng cao cấp đề khai mở Linh Khiếu, ngoài ra còn đặt tên cho những loại năng lượng này.
Quảng Thành đã chia những loại năng lượng khai mở được Linh Khiếu thành ba loại: hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Thượng phẩm là loại tốt nhất và hạ phẩm là loại kém nhất. Trong đó, có tất cả mười hai loại năng lượng thượng phẩm.
Ngô Bình đem mười hai loại năng lượng thượng phẩm được ghi chép trong Bát Cửu Huyền Kinh ra so sánh với những loại năng lượng mà hiện tại mình có thể hấp thu thì phát hiện ra mình hấp thụ đượcbốn loại năng lượng thượng phẩm được ghi chép trong sách này.
Bốn loại năng lượng này là Thuần Dương Tiên Lực, Kim Cương Nhẫn Lực, Ất Mộc Linh Lực, U Minh Quỷ Lực.
Ngô Bình có ấn tượng sâu sắc về Thuần Dương Tiên Lực bởi anh từng dùng nó để giúp Triệu Vương Tôn đột phá lên cảnh giới hai của Địa Tiên.
Cho nên anh bắt đầu dùng thần niệm để kiểm soát loại năng lượng này, để nó hội tụ trong cơ thể anh.
Sau hai tiếng đồng hồ, Thuần Dương Tiên Lực sau cùng cũng được tích đủ. Ngô Bình liền thử khai mở một Linh Khiếu. Linh Khiếu này nằm ở phía trên huyệt Đàn Trung một chút.
Khi Thuần Dương Tiên Lực đi tới bên cạnh Linh Khiếu, chuẩn bị toàn lực khai mở nó thì Ngô Bình phát hiện bên ngoài Linh Khiếu này có một lớp màng khá dày. Muốn mở được Linh Khiếu này cực kỳ khó.
Thuần Dương Tiên Lực được thần niệm của anh ngưng tụ thành hình dạng một mũi khoan, sau đó đâm mạnh vào phía trước.
Lần đầu, lớp màng chỉ lõm vào một chút. Nó vô cùng dai nên vẫn chưa bị rách.
Ngô Bình không nản lòng. Anh tiếp tục ngưng tụ nhiều năng lượng hơn. Khi đó đã là tám giờ sáng, mặt trời đã mọc nên Thuần Dương Tiên Lực càng dồi dào.
Một tiếng sau, Thuần Dương Tiên Lực đã tăng lên một lần rưỡi, Ngô Bình bắt đầu thử khai mở Linh Khiếu lần thứ hai.
Từ trong cơ thể anh phát ra tiếng động kỳ lạ, lớp màng đó cuối cùng cũng bị chọc thủng. Thần Dương Tiên Lực tràn vào trong Linh Khiếu.
“Đoàng!”
Trong khoảnh khắc đó Ngô Bình cảm thấy có thứ gì đó nổ ra từ bên trong cơ thể mình. không sai đó là một tiếng nổ lớn đến nỗi lũ chim trong thung lũng giật mình bay đi.
Đường Băng Vân và những người khác cũng thi nhau nhìn về phía anh, họ tưởng đó là một trận động đất.
Một luồng năng lượng cực kỳ mạnh từ Linh Khiếu của anh được giải phóng ra ngoài, nhập vào chân khí. Nguồn năng lượng này bị Thần Dương Tiên Lực đồng hóa nên mang tính chất thuần dương. Quá trình Linh Khiếu bị đồng hóa được gọi là chân khí cực hóa giống như như những món đồ sắt bị nhiễm từ thì sẽ có lực từ vậy.
Cho nên từ giờ trở đi, chân khí trong người Ngô Bình có thể gọi là chân khí Thuần Dương.
Tiểu Thần vốn đang ngủ say nhưng cảm nhận được sự thay đổi của chân khí, nó lập tức tỉnh dậy tham lam hấp thụ nguồn chân khí Thuần Dương này. Nó cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cùng lúc đó đó năng lượng thuần dương của trời đất cũng bắt đầu xâm nhập vào cơ thể qua da của anh rồi nhập vào chân khí Thuần Dương.
Nguồn chân khí Thuần Dương mạnh mẽ đang không ngừng tôi luyện cơ thể anh, khiến thể chất của anh được cải thiện một cách rõ rệt.
Đường Băng Vân lúc này đã leo lên đỉnh núi. Cô ấy nhìn anh, sau đó vài giây đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Anh đột phá cảnh giới rồi sao?”