Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2942: Hắc báo và Kim hổ

Đôi mắt của anh sáng lên, hái một quả dưa vàng đã chín xuống, ngửi trước một chút sau đó cắn một ngụm. Vị ngọt thanh từ nước dưa chảy vào trong miệng, trong chất dưa chín này chưa dược lực rất mạnh, mỗi một loại đều là thứ vô cùng tốt với cơ thể con người!

Nhưng ngay sau đó, anh lại nhìn đến chỗ trái dưa bị hái xuống kia, không ngờ chỗ đó lại mọc ra thêm một quả dưa nhỏ nữa. Anh giật mình phát hiện ý thức mình choáng váng, nhưng vào lúc này Cửu Liên Đài trong cơ thể của anh run mạnh một lúc, nhờ đó mà anh tỉnh táo lại. Cùng lúc đó, Vô Thượng Đạo Lực phóng ra, anh nghe được tiếng gầm chói tai vang lên, thoắt cái một sợi ý thức xâm nhập vào cơ thể của anh bị xóa sạch!

Anh nhíu mày, hỏi A Bạch: “Nó là gì?”

“Dưa vàng Dịch Thiên, cây dưa vàng dùng quả để sai khiến sinh linh”. A Bạch giải thích.

Ngô Bình suy nghĩ gì đó rồi hỏi: “Thì ra nó kết quả muốn thu hút sinh linh đến đây, sinh linh nào ăn xong dưa vàng sẽ trở thành nô lệ của nó. Thế những nô lệ trước đó ở đâu?”

Nhưng vào lúc này, anh nghe được tiếng động từ xung quanh truyền đến, vừa ngẩng đầu đã thấy bên ngoài hố sâu đã tụ mấy ngàn con hung thú, còn có hơn một trăm dị tộc. Chắc chắn bọn chúng đều là nô lệ của cây dưa vàng này!

Ngô Bình thả Đại Thiên Dược Điển ra, Dược Điển phát ra một ánh sáng lập tức lấy cây và cả quả dưa vàng đi. Mùi hương của cây dưa vàng biết mất, hung thú và dị tộc xung quanh lập tức tản ra.

“Tuy cây này quái dị, nhưng dưa của nó lại rất ngon, có thể dùng để luyện đan”.

Lúc này, A Bạch nói: “Hàng phục dưa vàng Dịch Thiên, cho mười vạn điểm khen thưởng”.

Ánh mắt của Ngô Bình sáng lên: “Chuyện này cũng nhận được điểm khen thưởng à, vậy chắc còn có con đường khác để nhận được điểm khen thưởng đúng không?”

A Bạch: “Có! Nếu ngươi có thể tìm đến nơi ở và thuần hóa Thú Vương, có thể đạt được năm mươi vạn điểm khen thưởng”.

Ngô Bình hỏi: “Thú Vương ở đâu?”

A Bạch: “Ngươi tự tìm đi”.

Ngô Bình gật gù hỏi: “Nơi này là cửa đầu tiên rồi đúng không?”

A Bạch: “Trong vòng ba ngày, chỉ cần điểm khen thưởng của ngươi vượt qua ba vạn là có thể vượt qua cửa”.

Ngô Bình giật mình, ba vạn điểm khen thưởng tương đương với việc chém giết một vạn hung thú nửa hổ, nhưng mức khó khăn của chuyện này rất cao!

Anh hỏi: “Trong những người tham dự hiện nay, điểm khen thưởng cao nhất là bao nhiêu rồi?”

“245 nghìn điểm”. A Bạch trả lời.

Ngô Bình nhíu mày, không ngờ điểm người này còn cao hơn cả điểm của mình. Xem ra, người này chính là thiên tài rất giỏi trong dị tộc!

Anh hít sâu một hơi, rồi lập tức lấy một quả dưa vàng ra rồi nghiền nát bằng chân. Hương thơm của dưa vàng lập tức tỏa ra khắp nơi, thu hút được mấy trăm hung thú trong rừng rậm đổ xô đến đây. Đám hung thú này không quan tâm gì đến Ngô Bình, bay thẳng muốn giết chết anh.

Ngô Bình cầm kiếm, kiếm quang bay múa, trong một lúc đã giết sạch đám hung thú này. Sau đó, còn có một số lượng lớn hung thú bị mùi hương thu hút đến, chúng cũng đến từng đợt rồi lại tiếp đợt khác. Mà lớp sau đến, là hung thú bị thu hút bởi mùi máu tanh nên số lượng đuổi đến đông hơn.

Hung thú chết trước mặt Ngô Bình ngày một nhiều, cuối cùng xác chúng lấp đầy hố sâu. Khi Ngô Bình chuẩn bị nghỉ ngơi, một con báo đen xuất hiện, con báo này cao hơn hai trượng, xung quanh còn bọc hơi thở vương giả.

Ngô Bình lập tức hỏi: “A Bạch, con báo đen này là Thú Vương à?”

A Bach nói: “Nó là Thông Thiên Báo - Thú Vương trong khu rừng này. Ngươi giết quá nhiều hung thú rồi, nên làm Thú Vương để ý”.

Con báo đen kia nhìn Ngô Bình với đôi mắt u ám, mang theo đầy sự cảnh cáo.

Ngô Bình vẫy tay với con báo đen đó: “Báo con ơi, lại đây chơi”.

Con báo đen là Thú Vương ở nơi này, chưa từng gặp sinh linh này vô lễ như Ngô Bình. Vậy nên, nó tức giận gầm lên với hành động của anh, vung móng vuốt vào và bốn đường sáng loát bay đến Ngô Bình muốn giết chết anh.

Ngô Bình vung kiếm lên, bốn đường cào kia lập tức bị cắt đứt, sau đó anh hừ lạnh nói: “Con báo nhỏ này nghịch ngợm quá”. Dứt lời, anh đột nhiên ngồi cưỡi lên lưng con báo đen kia.

Báo đen tức giận nhảy dựng lên, muốn ném Ngô Bình xuống. Nhưng Ngô Bình nắm chặt da lông của nó, đồng thời kẹp chặt hai chân lấy lưng của con báo.

Báo đen điên tiết vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, nhưng nó làm cách nào thì Ngô Bình vẫn đứng vững trên lưng nó. Sau một canh giờ giằng co, báo đen đột ngột yên lặng lại, nó vừa liếc mắt rồi chạy như điên về một hướng.

Ngô Bình cười hỏi: “Báo con muốn thần phục rồi à?”

Con báo đen không thèm quan tâm anh mà vẫn tiếp tục chạy đến cạnh rừng rậm, Ngô Bình vừa nhìn đã phát hiện một mảnh đá vụn nằm ở rừng rậm, diện tích bãi đá này rất rộng dường như không nhìn thấy điểm đích. Nơi xa xa kia, còn có một ngọn núi không tính là cao, trên núi mây mù bao vây dày đặc.

Con báo đen đứng đó gầm một tiếng vào ngọn núi ở đằng xa đó, trong núi kia cũng vang lên tiếng gầm giận dữ truyền lại.

Ngô Bình hiểu ra, thì ra con báo đen này muốn tìm đồng bọn để đánh với mình. Anh bật cười hỏi: “Báo con muốn gọi đồng bọn đánh ta đó hả?”

Con báo đen tức giận gầm lên, đột nhiên tăng tốc độ lên rồi chạy đến ngọn núi phương xa. Nó vừa đến trước núi đã thấy một con hổ vọt đến, con hổ này to hơn con báo đen, cả người toàn là màu vàng. Con hổ thấy con báo đen bước vào địa bàn của mình, vô cùng tức giận gầm lên nhào đến giết con báo đen kia.

Con báo đen cũng nhào lên, sau đó quay lưng để tỏ ý với con hổ vàng. Con hổ vàng mặc kệ người hay báo, nó há miệng cắn đến, kết quả Ngô Bình nghiêng đầu một bên rồi bóp lấy cổ con hổ vàng bằng một bàn tay. Con hổ vàng lập tức không thở nổi, vung móng vuốt cào mạnh về phía Ngô Bình nhưng đều bị anh hất bay bằng tay.

Sau vài phút giãy giụa, con hổ vàng rên rỉ, đôi mắt như muốn nói: Ta nghe lời, ngươi đừng bóp cổ ta nữa.

Ngô Bình tủm tỉm hỏi A Bạch: “Con hổ này cũng là Thú Vương phải không?”

“Không phải! Nó là Bá Thiên hổ, tuổi nó còn nhỏ nhưng sức chiến đấu không thua gì báo đen đâu”.

Ngô Bình nói ngay: “Hổ con này, ta bỏ ngươi ta nhé, mà ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời đấy”.

Con hổ vàng vội vàng gật đầu, nước mắt nhanh chóng ứa ra.

Ngô Bình lập tức buông tay, con hổ vàng vội vàng chạy cách anh hơn mấy trăm mễ, rồi quay đầu chạy lên núi.

Ngô Bình: “Này, hổ con sao chạy vậy?”

Sau đó, anh vỗ đầu con báo đen nói: “Báo con, đuổi theo hổ con mau đi”.

Con báo đen tức giận gầm lên, kiên quyết không cử động.

Ngô Bình nắm tai trái của nó nói: “Nếu ngươi không nghe lời ta, ta kéo đứt tai ngươi cho xem”.

Anh kéo hơi mạnh một chút, con báo đen đã ăn đau kêu “ngao ngao”, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chạy lên núi.

Khi họ đi lên núi, Ngô Bình nhìn thấy một sơn động khổng lồ trước mặt. Trong sơn động, con hổ vàng kia núp vào chỗ sâu nhất trong sơn động, đôi mắt nhìn chăm chú Ngô Bình và báo đen đứng ngoài cửa.

Ngô Bình vung nắm tay lên đánh mạnh vào đầu báo đen, nói lớn: “Có chịu phục không! Phục chưa!”

Báo đen ăn đau rên lên liên tục, nhưng Ngô Bình không dừng tay, đánh đến nó cả người đều là máu, không còn sức nằm trên mặt đất.

Lúc này Ngô Bình rút Bạch Hổ Tiên kiếm ra, lẩm bẩm: “Báo con không nghe lời, ta giết làm thịt. Ta đoán, thịt Thú Vương chắc ăn ngoan lắm”.

Tuy con báo đen bị đánh ngã nhưng không bị thương nặng, nó vừa nghe Ngô Bình nói muốn ăn nó lập tức dựng thẳng đứng lỗ tai lên. Cuối cùng, nó gầm lên tiếng không cam lòng rồi đặt đầu lên chân Ngô Bình, lật cơ thể mình lại để lộ cái bụng ra, tỏ vẻ thần phục Ngô Bình.

Ngô Bình mỉm cười nói: “Giỏi, mày là báo con nghe lời”. Sau đó, anh vỗ vỗ đầu của nó, lấy ít thịt khô cho nó ăn.

Lúc này, Ngô Bình lại hướng mắt nhìn con hổ vàng trong động hỏi: “Hổ con, ngươi đã quyết định được chưa? Ngươi muốn bị ta ăn thịt, hay ngoan ngoãn nghe lời của ta đây?”
Chương 2943: Đứng nhất trong lịch sử

Lúc này, con hổ vàng đã xem Ngô Bình như một con hung thú đáng sợ nhất. Nó nghĩ anh còn hung dữ hơn cả bản thân, nên mới từ từ đi ra rồi đặt đầu trên chân của Ngô Bình như con báo đen.

Ngô Bình bật cười ha hả, vươn tay vỗ lên đầu của con hổ rồi nói: “Hổ con hiểu chuyện hơn với báo con rồi đó”.

Sau đó, anh lại hỏi A Bạch: “Ta thu phục hai Thú Vương thế này, có tính không?”

A Bạch: “Ngươi thành công thu phục hai Thú Vương, đặt được 1 triệu điểm khen thưởng”.

Ngô Bình: “Ta là người đứng đầu rồi chứ?”

A Bạch: “Ngươi đã đứng đầu với số điểm khen thưởng là 1 triệu 325 nghìn, hơn 370 nghìn điểm khen thưởng so với người đứng thứ hai”.

Ngô Bình: “Cửa thứ hai cũng có điểm khen thưởng phải không?”

A Bạch: “Có. Nếu ngươi muốn vượt qua cửa thứ hai, cần phải đạt ít nhất 100 nghìn điểm khen thưởng”.

“Điểm khen thưởng cao nhất từ trước đến giờ ở cửa thứ nhất là bao nhiêu thế?”. Anh hỏi tiếp.

“3 triệu 970 nghìn điểm khen thưởng”. A Bạch nói: “Người đạt kỷ lục này là một vị sáng tạo ra Thần tộc”.

Ngô Bình nhíu mày, không ngờ người đó đạt gần đến 4 triệu điểm khen thưởng. Bản thân vẫn còn thua rất xa!

Anh suy nghĩ một lúc, lại hỏi Hổ Vương: “Hổ con này, chỗ này có con hung thú nào khá ghê gớm không?”

Hổ vàng gật đầu, chỉ móng vuốt về phía trước.

Ngô Bình: “Các ngươi dẫn ta đến đó, ta muốn gặp đám hung thú kia!”

Vì thế, Ngô Bình cưới lên lưng hổ vàng, vừa dẫn theo báo đen vừa vội vàng đi đến một vùng đầm lầy cách đó hơn ngàn dặm. Khi họ đi vào gần đầm lầy, báo đen với hổ vàng rõ ràng trở nên căng thẳng.

Ngô Bình hỏi: “Các ngươi không cần sợ, còn có cái gì đáng sợ hơn ta đâu chứ?”

Con hổ vàng và báo đen nghe Ngô Bình nói thế lập tức bình tĩnh lại, thầm nghĩ đúng như thế! Thứ nào ở đây đáng sợ bằng anh đâu!

Ngô Bình vừa bước vào đầm lầy, mặt đất đột nhiên run lên. Một con quái vật hình đầu người, mình cá lao ra, nó cầm một cây trường mâu đâm mạnh vào đầu của Ngô Bình.

Ngô Bình vươn tay ra bắt lấy cái đầu, sau đó chém một nhát kiếm vào con cá dẫn đầu rồi hỏi A Bạch: “Món này có được bao nhiêu điểm khen thưởng?”

“Con này là Cá đầu người, sức chiến đấu vô cùng đáng sợ, giết một con có thể đạt được năm mươi điểm khen thưởng”. A Bạch nói: “Cá đầu người ở nơi này rất đông, ngươi nên cẩn thận”.

Ngô Bình bật cười: “Hiếm khi ngươi cũng biết quan tâm ta”.

Dứt lời, anh đi nhanh về phía trước. Khi anh vừa mới đi hơn mấy chục mét, bùn và cỏ khắp nơi trong mặt nước ào ạt rồi xuất hiện vô số cá đầu người. Bọn chúng cầm đao, kiếm, thương, mâu trong tay, vừa thấy Ngô Bình chẳng nói nhiều đã lao đến tấn công.

Ngô Bình đến đây cũng chỉ có mục đích duy nhất là kiếm điểm khen thưởng, nên anh lập tức sử dụng đạo pháp Định Quan Phân Thần Trảm. Ngay sau đó, Bạch Hổ Tiên Kiếm mà anh đang cầm bắn ra ba ngàn tia sáng, ánh sáng này đã găm chặt vào ba ngàn con cá đầu người. Bước tiếp theo, anh lại xuất ra ba ngàn bóng người, tấn công vào đám cá này!

“Phập, phập, phập!”

Ba ngàn con cá đầu người đã bị kiếm quan găm chặt trước đó rồi, nên lập tức bị phân thân chém nhát chết tươi.

Ngô Bình vừa giết vừa đi vào sâu bên trong, báo đen với hổ vàng đi theo anh cũng ngạc nhiên mở to mắt mà thầm nghĩ, tên loài người quá đáng sợ, nhất định mình đừng chọc giận anh!

Vùng đầm lầy này có diện tích mấy trăm vạn kilomet vuông, bên trong có mấy triệu cá đầu người sống. Ngô Bình đi đến đâu thì cũng bắt gặp cá đầu người, bọn cá này vừa thấy Ngô Bình đã dứt khoát tấn công. Cứ như thế, anh vừa giết vừa đi, cuối cùng giết đến mức tay mỏi, thể lực cũng có chút rã rời chịu không nổi. Nhưng mà xung quanh vẫn có vô số cá đầu người tấn công đến, ùn ùn ùn như kiến, tính ra cũng hàng ngàn hàng vạn con!

Anh nói với báo đen và hổ vàng: “Các ngươi chắn giúp ta một lúc, để ta nghỉ ngơi”.

Sau đó, anh lấy mấy viên đan dược ăn, rồi hái hai quả dưa vàng ăn nốt.

Báo đen với hổ vàng không dám cãi lời, lập tức gầm lên chém giết với đám cá đầu người.

Ngô Bình hỏi: “A Bạch, ta đã giết bao nhiêu cá đầu người rồi?”

“Hơn 125 nghìn, ngươi đạt được 8 triệu 730 nghìn điểm khen thưởng!”. Giọng nói của A Bạch có chút thổn thức, chứng minh cô ta cũng đã bội phục Ngô Bình chút chút rồi.

Ngô Bình nhếch môi cười: “Tốt! Bây giờ, ta đã là người cao điểm nhất trong lịch sử rồi. A Bạch, điểm khen thưởng này còn có cách sử dụng khác không?”

A Bạch: “Sau khi rời khỏi cửa, ngươi có thể dùng nó đổi một ít đồ”.

Ngô Bình gật đầu: “Nếu có thể đổi đồ, thì nên kiếm thêm nhiều điểm khen thưởng một xíu”.

Lúc này, báo đen đã giết đến mức cả người đầy máu. Ngô Bình thét lên, lập tức trường kiếm bay vào trong cơ thể đám cá đầu người. Hình ảnh giống như trong thơ kể: “Kiếm khí tung hoành ba dặm, nhất kiếm quang hàn mười chín châu!”

Không biết trôi qua bao lâu, Ngô Bình lếch cả người mỏi mệt rời khỏi đầm lầy.

Anh hỏi A Bạch: “Lần thứ hai của ta, đã giết bao nhiêu cá đầu người?”

A Bạch: “173 nghìn con, đạt được 15 triệu 690 nghìn điểm khen thưởng”.

Ngô Bình nằm trên lưng của hổ vàng, lười biếng nói: “Ngươi đi tiếp về phía trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút”.

Lúc này, điểm khen thưởng của anh đã vượt qua 20 triệu điểm, thành tích đứng đầu trong lịch sử kia cũng đã vững chãi.

Hổ vàng đi thật cẩn thận về phía trước, nó sợ làm phiền đến giấc ngủ của Ngô Bình. Ngô Bình đã ngáp một hơi, anh thật sự quá mệt, chém cá đầu người đến mức sưng cả tay.

Không biết bao lâu, anh bị đánh thức bởi mùi hương của rượu. Anh ngồi bật dậy, đã thấy báo đen và hổ vàng cảnh giác nhìn chăm chú về phía trước.

Cách họ không xa là vài người đang ngồi, nhìn kỹ thì họ đều không phải là Nhân tộc, trong đó có một tên Thần tộc, hai tên Dị tộc và một tên Nhân tộc. Tên Thần tộc kia rất đẹp trai, kết hợp với một mái tóc bạc, mặc một chiếc áo bào màu trắng.

Tên Nhân tộc kia cũng để ý đến Ngô Bình, hắn ta cười nói: “Huynh đài có muốn cùng ngồi xuống, uống một ly không?”

Ngô Bình vừa mới ngủ một giấc, nên rất khát nên nói: “Đa tạ”.

Anh nhảy khỏi lưng hổ vàng, lập tức ngồi xuống một bên. Người này cao lớn và vạm vỡ, lông mày rất đậm giống như đeo hai cặp râu trên đôi mắt, tóc của hắn ta rất dài giống như một người rừng.

Người rừng này đưa cho Ngô Bình một cái bình hồ lô đựng rượu, cười nói: “Đây là rượu Bách Dược do vượn trắng trên núi nấu ra, mạnh lắm”.

Ngô Bình ngẩng lên uống một ngụm, bình phẩm: “Thơm thật”.

Bên tay trái của anh có một dị tộc đang ngồi, hốc mắt của người này lõm sâu, tai hình tròn, trên người mọc đầu lông màu xanh đậm.

Dị tộc lông xanh liếc Ngô Bình hỏi: “Ngươi là Nhân tộc đến từ bên kia à? Ngươi đến đây mau ghê”.

Ngô Bình: “Ta mới vượt qua đầm lầy, nên nhanh hơn bọn họ”.

Mấy người ngồi ở đây vừa nghe anh nói, lập tức giật mình nhướng mày: “Ngươi mới vừa ra khỏi địa bàn của cá đầu người đó hả? Nơi đó có Cá đầu người rất hung dữ, giết người không chớp mắt sao ngươi vượt qua được?”

Ngô Bình: “Thì chém giết rồi qua thôi”.

Mấy người ở đây nhìn nhau, một tên Dị tộc khác không tin nói: “Chưa có ai sống ra khỏi cái đầm lầy đó cả”.

Tên Dị tộc này có một gương mặt phẳng, mắt nhỏ như đậu xanh, nhưng miệng rất rộng, lộ hàm răng cửa, tay chân của hắn ta cũng thô to không kém cạnh, trông giống như một tảng đá lớn.

Ngô Bình biết Dị tộc răng cửa này không tin bản thân, anh chỉ thờ ơ nói: “Ta không quan tâm ngươi có tin hay không”.

Dị tộc răng cửa cười lạnh: “Nếu ngươi vượt qua đầm lầy đó thật, thì ngươi phải giết được ít nhất mấy chục nghìn con cá đầu người. Mà điểm khen thưởng của ngươi chắc ít nhất cũng mấy triệu rồi”.

Ngô Bình: “Ngươi nói thiếu rồi, vượt qua 10 triệu mới đúng”.

Đến lúc này, ngay cả tu sĩ Nhân tộc cũng nghĩ Ngô Bình đang khoác lác, nên nói: “Huynh đệ khoác lác quá rồi. Nếu ta là ngươi, giết 50 nghìn cũng bắt được 300 nghìn điểm khen thưởng. Mà nói trên chục triệu cũng nổ quá”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Các ngươi có thể hỏi người dẫn đường của mình mà”.

Mỗi một tu sĩ bước vào đường Chúa Tể đều có một người hướng dẫn, cho nên họ lập tức hỏi người hướng dẫn, người trước mắt họ đạt bao nhiêu điểm khen thưởng.

Cuối cùng, người hướng dẫn của đám trả lời đều giống nhau, người tối cao kia đã có điểm khen thưởng vượt qua hai mươi triệu!

Bốn người lập tức nhìn Ngô Bình như nhìn thấy quỷ, trong mắt họ hiện lên sự e dè nồng đậm.

Ngô Bình nhếch môi cười: “Một Nhân tộc, một Thần tộc, hai Dị tộc ngồi ở đây làm gì?”. Anh biết mấy người này không phải ngồi ở đây uống rượu, chắc chắn có mục đích riêng cả!
Chương 2944: Không kim

Nếu Ngô Bình vừa đến hỏi họ, anh chắc chắn họ sẽ không chịu nói thậm chí còn lơ bản thân. Nhưng lúc này, bốn người cảm thấy nên trả lời đúng sự thật sẽ có cái kết tốt hơn.

Tu sĩ giống người rừng của Nhân tộc kia cười nói: “Trước có một bảo bối, nó mở ra ở trên đường Chúa Tể, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai lấy được nó. Bốn người bọn ta không biết lượng sức mình, muốn hợp tác để thử vào đó lấy xem”.

Ngô Bình vừa nghe đã thấy hứng thú, hỏi ngay: “Món bảo bối kia là gì, con đường Chúa tể đã mở nhiều năm, thế mà vẫn giữ đến bây giờ sao?”

Tu sĩ người rừng nói: “Vị công tử này nên xưng hô thế nào đây? Tiểu đệ tên Ngưu Mân”.

Ngô Bình: “Lý Huyền Bình”.

Gương mặt của tên Thần tộc kia vừa nghe Lý Huyền Bình đã mỉm cười nói: “Ta nghe đồn có người đã nhẹ nhàng đánh bại Lăng Vân Đại Thần, người đó là các hạ phải không?”

Ngô Bình cười nói: “Thì ra ngươi biết ta. Lăng Vân sao rồi? Sau khi, hắn ta về nhà có khóc không?”

Tên Thần tộc kia lập tức đen mặt, gằn giọng nói: “Lý công tử chú ý lời nói của ngươi! Đại Thần không thể khinh nhục được đâu!”

Ngô Bình cười ha hả, nói: “Đánh thì ta cũng đánh rồi, ngươi còn nói ta nói cái gì không thể khinh nhục Đại Thần chứ?”

Gương mặt của tên Thần tộc kia phồng lên đỏ bừng, nghẹn nửa ngày cũng không thốt ra nổi một chữ.

Ngưu Mân vội vàng nói: “Thưa Lý công tử, thật ra bọn ta biết rất ít về món bảo vật kia. Bọn ta chỉ biết các thiên tài mạnh nhất của các tộc đều từng có ý đồ muốn có được nó, đáng tiếc vẫn đi công cốc. Hiện tại, bọn ta có chút biết đại khái về vị trí của món bảo bối đó”.

Ngô Bình: “Món bảo bối này sao nằm ở trên đường Chúa Tể vậy? Chẳng lẽ, mỗi một ải của đường Chúa Tể đều có cùng loại bảo bối sao?”

Tên Thần tộc đã nghẹn không chịu được, vội vàng cướp lời: “Thiếu hiểu biết! Đường Chúa Tể chính là do Thiên Đế xây dựng nên, mỗi một cửa đều cất giấu một món chí bảo của Thiên Đế”.

Ngô Bình im lặng như suy nghĩ chuyện gì đó: “Hay là cùng nhau đi tìm”.

Tên Thần tộc này liếc Ngô Bình, nhưng không nói gì.

Ngưu Mân cười nói: “Đúng dịp, dù sao đến xem chút chuyện mới lạ”.

Ngô Bình nhìn Ngưu Bân: “Sao lúc trước, ta chưa từng thấy ngươi?”

Tất cả Nhân tộc đều vượt qua cửa sơn cốc để bước vào đường Chúa Tể, nhưng Ngô Bình chưa từng gặp người này.

Ngưu Mân nhếch môi cười: “Tuy ta là Nhân tộc, nhưng từ nhỏ đã sống ở Ngưu Ma tộc, được một cặp vợ chồng Ngưu Ma tộc nuôi lớn. Cho nên lúc này, ta cũng đại diện cho Ngưu Ma Tộc tham gia vào đường Chúa Tể”.

Ngô Bình bất ngờ: “À, ngươi lớn lên ở Ngưu Ma tộc, thế Ngưu Ma tộc đối xử với ngươi rất tốt rồi nhỉ?”

Ngưu Mân cười ha hả nói: “Thật ra không phải Dị tộc nào cũng có thái độ thù địch với Nhân tộc, ví dụ như Ngưu Ma tộc có quan hệ rất tốt với Nhân tộc, trước kia còn thường xuyên giúp đỡ nhau nữa”.

Ngô Bình không rõ về chuyện này lắm, lập tức hỏi một chút tình hình lúc đó. Bấy giờ, anh mới biết thì ra Nhân tộc có rất nhiều đồng minh, Ngưu Ma tộc cũng là một trong số đó.

Ngưu Mân giới thiệu về mấy người còn lại một lúc, tên Thần tộc kia tên Hùng Kỷ, hai tên Dị tộc một tên gọi là Phục Đinh Mộc, tên còn lại là Thương Nhĩ Gian.

Mọi người uống hết rượu, Ngưu Mân đề nghị mọi người xuất phát, họ lập tức đi về hướng có dãy núi chập chùng, nối tiếp nhau. Khi họ bước vào vùng núi, Hùng Kỷ đột ngột nhắm mắt lại giống như cảm nhận cái gì đó.

Ngưu Mân thì thầm giải thích với Ngô Bình: “Hùng Kỷ có thiên phú về huyết mạch nên có thể cảm nhận về bảo bối, vậy nên bọn ta mới muốn đi với hắn ta”.

Ngô Bình liếc Ngưu Mân hỏi: “Các ngươi đến đây chỉ xem bảo bối thôi à? Không phải khi không lấy nổi bảo bối, thì thấy nó sẽ càng ngứa ngáy hơn à?”

Ngưu Mân cười nói: “Mấy người bọn ta không phải kẻ ăn chay, nên mọi người đều cảm thấy bản thân có chút cơ hội mới đi cùng. Tuy cơ hội này không có một phần ngàn, thậm chí một phần vạn cũng không tới nhưng vẫn muốn thử. Có lẽ, công tử cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ bí ẩn nữa đấy”.

Khi hai người nói chuyện, Hùng Kỷ đã mở mắt chỉ về phía trước: “Đi bên kia”.

Một hàng người lập tức tiếp tục đi về phía trước, họ đi tầm vài trăm dặm đã bước vào một ngọn núi trọc. Nơi này trông không có gì nổi bật, nhưng đá trên núi này rất nhẹ. Ngô Bình đá mấy tảng đá, không ngờ nó lăn rất xa.

Anh ngạc nhiên nói: “Mấy đống đá này kỳ lạ quá”.

Anh nhặt một cục đá lên, siết mạnh không ngờ nó đã bị bóp nát.

Hùng Kỷ nhìn thoáng qua nói: “Đó là Không kim, thứ cứng nhất thế gian này”.

Ánh mắt của Ngô Bình sáng lên hỏi: “Vật chất cứng nhất à?”

Dứt lời, anh lấy ra Bạch Hổ Tiên Kiếm chém xuống, đúng như dự đoán nó không bị chém vỡ.

Ngưu Mân: “Nơi này có rảnh kim, chắc chắn gần đây có bảo bối”.

Hùng Kỷ: “Ta cảm thấy ở gần đây, nhưng không có cách nào biết chính xác nó nằm ở đâu”.

Ngô Bình bật cười: “Để ta thử xem”.

Anh bay lên giữa không trung, sau đó mở ra Duy Độ Nhãn quan sát bên dưới. Hiện giờ tu vi của anh đã tăng lên rất nhiều, còn có được lực Cấm Thiên và Vô Thượng Đạo, tất cả đều giúp cho Duy Độ Nhãn của anh tăng mạnh hơn.

Anh vừa liếc đã thấy cách vị trí của mình hơn một ngàn mẽ có một cái bệ đá khổng lồ. Xung quanh thạch tahi chẳng có gì kỳ lạ, nhưng thần niệm không thể nào phát hiện ra nó.

Chẳng lẽ là bệ đá? Nó là bảo bối sao?

Anh dùng kiếm đâm vài cái trên núi, đáy lòng lập tức lạnh đi. Thì ra ngọn núi này là Không kim, anh dùng Bạch Hổ Tiên Kiếm chém cũng không thể nào đào ra bệ đá kia được.

Anh hỏi Hùng Kỷ: “Tiểu Hùng, Không kim này cứng như vậy làm sao mới có thể đào ra nó?”

Hùng Kỷ tức giận nhìn Ngô Bình nói: “Ta là Hùng Kỷ, không phải Tiểu Hùng!”

Ngô Bình: “Được rồi, Hùng Kỷ”.

Hùng Kỷ hừ một hơi, nói: “Không kim quá cứng, nhưng nó cũng có khắc tinh”.

Dứt lời, hắn ta lấy một con tê tê màu vàng trong túi trữ vật ra, con tê tê này dài hơn một mét. Nó vừa rơi xuống đất đã bắt đầu đào hang, đống Không kim cứng nhất kia thật sự bị nó đào ra cái hang sâu một nửa thước.

Ngô Bình bất ngờ mở to hai mắt hỏi: “Giỏi quá, nhỏ thế mà móng vuốt cũng cứng gớm há?”

Hùng Kỷ nói: “Nó là Toản Thiên Thú, nó có thể xuyên thủng cả bầu trời trong mấy ngày thôi, Không kim tính là gì đâu”.

Ngô Bình ôm Toản Thiên Thú đến một vị trí, cười nói: “Nhóc con, đào từ đây xuống đi”.

Toản Thiên Thú nhìn Ngô Bình, lập tức bắt đầu đào hang. Tốc độ đào của nó rất nhanh, nhưng muốn đào hơn một ngàn mễ cũng phải mất nửa ngày.

Hùng Kỷ thấy Ngô Bình chắc chắn như thế, bèn hỏi: “Ngươi biết bảo bối kia ở đâu à?”

Ngô Bình cười nói: “Định vị của ta còn chuẩn xác hơn ngươi đấy”.

Hùng Kỷ hừ một tiếng, rồi im lặng.

Trên núi này trừ đá vẫn là đá, Ngô Bình tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, cầm một cục Không kim nghiên cứu, rồi hỏi: “Không kim này cứng như thế, chắc chắn rất có giá nhỉ?”

Hùng Kỷ nhìn anh rồi nói: “Tuy Không kim cứng nhưng nó không thể nào luyện được, cho nên không thể chế tạo binh khí, vì vậy đống này không đáng giá. Nhưng nếu ngươi xây nhà có thể dùng nó xây tường”.

Ngô Bình không để ý đến hắn ta, anh nắm lấy một cục Không kim thử thấm lực Cấm Thiên vào, thử thay đổi kết cấu bên trong nó. Sau một lát, cục Không kim này nóng lên, rồi lập tức biến thành một cây chủy thủ trong tay Ngô Bình.

Ngô Bình lấy một binh khí ra, nhẹ nhàng chém chủy thủ vào nó. Binh khí này lập tức bị cắt thành hai đoạn.

Hùng Kỷ mở to mắt ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi làm sao được vậy?”

Ngô Bình nói: “Ta nói ngươi cũng không hiểu, kiến thức hạn hẹp”.

Bước tiếp theo, anh lại cầm lấy một cục đá. Sau khi cục đá nóng chảy trên tay, anh cầm nó bằng tay trai, trong nó lập tức bay ra mấy trăm mảnh nhỏ phù văn. Lúc sau, khi mảnh nhỏ phù văn biến mất, còn lại dung nham dần dần lạnh đi, khi nó lạnh rồi lập tức biến thành một cục đá bình thường, hơn nữa trọng lượng cũng đã tăng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK