Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Dùng dao mổ trâu giết gà!

Đổ Thạch Thành thu hút rất nhiều dân chơi ngọc đến, hầu hết họ đều không quản ngại xa xôi chỉ để thử cảm giác kích thích từ thú vui này.

Chiếc xe phóng nhanh trên đường cao tốc, nhưng Ngô Bình luôn giữ vận tốc ở khoảng 130 km/h.

Hơn hai tiếng sau, chiếc xe đã dừng trước cánh cửa lớn của Đổ Thạch Thành. Cửa ở đây được xây dựng rất hoành tráng, hai bên còn có hai con sư tử làm bằng ngọc rất cao, thoạt nhìn trông rất oai phong.

Hiện giờ đang có rất nhiều những chiếc xe sang đỗ ở bên ngoài, so ra thì chiếc S5 của Ngô Bình không là gì cả.

Anh gọi cho Đường Tử Di, biết Ngô Bình đang ở bên ngoài, cô ấy cười nói: “Anh, anh chờ một chút, em sẽ xuống đón anh ngay”.

Vài phút sau, Đường Tử Di ngồi trên một chiếc xe điện đi ra rồi vẫy tay với Ngô Bình.

Anh ngồi xuống cạnh cô ấy rồi hỏi: “Cô đến sớm thế à?”

Đường Tử Di cười đáp: “Em cũng mới đến thôi, chúng ta đi gặp bố em nhé”.

Chiếc xe điện đi qua một khoảng xanh rồi tiến tới trước một toà nhà ba tầng. Tầng một là tiệc buffet và nơi nghỉ ngơi, hiện giờ đang có vài người ngồi ở đó, Đường Tử Di lập tức dẫn Ngô Bình đi về phía ấy.

Một người đàn ông trung niên khôi ngô trong số đó đứng dậy trước rồi nhanh chân ra đón Ngô Bình, cách anh khoảng bảy, tám bước thì ông ấy đã giơ tay ra: “Tiểu Ngô phải không, cuối cùng thì tôi cũng được gặp cậu rồi”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên khi thấy người đàn ông này nhiệt tình với mình như vậy, anh thầm nghĩ họ nào có thân quen gì đâu?

Đường Tử Di liếc bố mình rồi nói: “Anh, đây là bố em, Đường Minh Huy!”

Ngô Bình nói: “Chào ông Đường!”

Đường Minh Huy cười khà khà: “Ái chà, cậu đúng là một nhân tài, so ra thì không kém tôi ngày xưa là bao đâu”.

Ngô Bình mỉm cười: “Ông Đường quá khen rồi!”

“Mau ngồi xuống đi, để tôi giới thiệu mấy người bạn với cậu”, Đường Minh Huy kéo Ngô Bình tới khu nghỉ ngơi, ở đó có mấy cái ghế sofa xếp thành một vòng tròn.

Ông ấy chỉ vào một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi mặc áo sơ mi trắng rồi nói: “Đây là ông Liễu Tam Tuyệt, cao thủ trong giới chơi ngọc”.

Ngô Bình gật đầu thay lời chào.

Đường Minh Huy lại chỉ vào một người trung niên điềm tĩnh khác rồi nói: “Đây là chú Thất - La Thất Sát!”

Nghe thấy vậy, La Thất Sát đứng dậy rồi giơ tay phải ra ngỏ ý muốn bắt tay với Ngô Bình.

Ngô Bình cũng giơ tay ra, hai bàn tay nắm vào nhau, anh lập tức cảm thấy có một luồng sức mạnh như dòng điện mạnh mẽ ập tới.

“Hả? Hình như trong người ông cũng có chân khí, nhưng hơi hỗn tạp!”, Ngô Bình biết được tu vi của La Thất Sát ngay, dù ông ấy là cao thủ cảnh giới Khí, nhưng công lực không thuần khiết.

Trong Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết thì luyện khí chia thành năm giai đoạn là tiểu chu thuên, đại chu thiên, luật động, phóng chân khí và luyện khí thành sức mạnh. Bây giờ, Ngô Bình đang ở giai đoạn luật động, thi thoảng có thể phóng được chân khí ra ngoài.

Anh không biết luyện khí của tu sĩ hiện tại có mấy giai đoạn, nhưng chắc La Thất Sát chỉ ở cấp trung kỳ của đại chu thiên thôi. Đại chu thiên có nghĩa là chân khí sẽ vận chuyển theo một tuyến đường nhất định trong kinh mạch của người luyện.

Vì thế, Ngô Bình thử điều động chân khí, chân khí của anh lập tức như thuỷ triều dâng hết lớp này đến lớp khác, La Thất Sát chỉ cầm cự được vài phút là tái mặt rồi hô lên: “Bái phục!”

Ngô Bình biết ông ấy đã cúi đầu nhận thua nên lập tức dừng tay rồi nói: “Khách sáo rồi!”

Thấy Đường Minh Huy liếc mình, La Thất Sát nói luôn: “Khỏi cần hỏi, thực lực của cậu bạn trẻ này mạnh hơn tôi”.

Đường Minh Huy mừng rỡ rồi cười lớn: “Quá tốt rồi, đúng là tuổi trẻ tài cao! Tiểu Ngô, cậu có bạn gái chưa?”

Đường Tử Di cuống lên rồi cắt lời: “Nói vào chuyện chính đi bố”.

“Ừ thì chuyện chính”, Đường Minh Huy kéo Ngô Bình ngồi xuống cạnh mình rồi nói: “Tiểu Ngô, cậu cũng biết đấy. Tôi đã bị người ta bày mưu tính kế lừa ở Biên Nam. Chính vì thế nên tôi đã bị gia tộc phạt rất nặng và tước hết mọi quyền lực. Vì vậy, tôi cần phải quay lại đó một chuyến để đòi lại số tiền đã mất”.

“Hôm nay chỉ là khởi động thôi, cậu cứ việc thể hiện bản lĩnh của mình. Ông Liễu đây sẽ là trợ thủ của cậu, hôm nay chúng tôi sẽ nghe theo cậu hết. Chỉ cần chiến tích của cậu tốt thì chúng ta có thể tấn công đến Biên Nam bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình không vội, anh nâng cốc trà lên uống rồi hỏi: “Ông Đường, ông thấy chiến tích phải ra sao thì chúng ta mới có thể đến Biên Nam được?”

Đường Minh Huy trông có vẻ ngớ ngẩn, nhưng thật ra là một người thông minh, ông ấy suy nghĩ một lát rồi nói: “Bắt buộc phải đạt 130 phần trăm”.
Chương 32: Ai may mắn hơn?

Hiểu đơn giản là họ mua một tảng đá với giá một trăm, nhưng sau khi tách thì phải bán ra với giá một trăm ba, chỉ có vậy thì nơi này mới có giá trị thương nghiệp.

Ngô Bình gật đầu: “Các vị cứ ngồi đây, để tôi đi xem sao”.

Rõ ràng Ngô Bình không muốn ông Liễu đó đi cùng mình, biết ý nên Đường Tử Di vội đi cùng anh rồi cười nói: “Anh, em đi với anh nhé!”

Rời khỏi khu nghỉ ngơi, Ngô Bình hỏi: “Chắc ở đây nhiều ngọc thô lắm đúng không?”

Đường Tử Di nói cho Ngô Bình biết Đổ Thạch Thành được chia làm năm khu gồm khu D, C, B, C và S. Trong đó, khu D là đá rẻ nhất với giá chỉ mấy trăm hoặc mấy chục, vì thế khu này đông khách nhất và diện tích cũng rộng nhất, đá giá rẻ cực nhiều.

Đá ở khu C thì hơn một chút, có thể bán với giá hơn một nghìn, sau khi đến tay các nhân công thì sẽ trở thành các món trang sức khác nhau.

Đến khu B thì giá bắt đầu nhích lên hẳn, một khối đá có giá từ vài nghìn đến cả chục nghìn, nếu gặp may thì có thể chọn được miếng cực phẩm ở đây. Vì thế hầu như chỉ có dân buôn mới thường xuyên đến khu này, đương nhiên cũng không thiếu những ông chủ trong ngành đồ ngọc.

Khu A thì cao cấp hẳn, rẻ thì cũng vài chục nghìn, còn đắt thì cả trăm nghìn cho tới tiền triệu. Đá ở khu này không nhiều, nhưng dễ dàng tạo ra tinh phẩm, cho nên những người mua hàng cũng thích đến đây.

Cuối cùng là khu S, đá ở đây có giá trên trời, bét nhất cũng phải tiền triệu, chục triệu hay thậm chí cả trăm triệu! Khu S còn có mấy nơi để trưng bày “Ngọc vương”, những viên ngọc này đều có tên, nào là Tam Hoàng Ngũ Đế, Bắc Đẩu Thất Tinh… Hàng bán ra ở đây rất ít, mỗi tháng chỉ có mấy chục đơn, nhưng đều là đơn giá trị cao.

Nghe thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Xem ra chúng ta phải bắt đầu từ khu B thôi”.

Đường Tử Di gật đầu: “Đúng vậy, khu C và khu D đều là hàng phổ thông, dành cho dân không chuyên nên chúng ta sẽ bắt đầu từ khu B”.

Hai người đi đến khu B, đá ở đây đều được bày trên kệ với giá công khai từ một đến hai nghìn, ngoài ra cũng có từ bảy nghìn đến cả chục nghìn.

Trước khi đến đây, Ngô Bình đã xem qua mấy cuốn sách về ngọc rồi. Trí nhớ của anh rất tốt nên đã thuộc hết nội dung, từ hốc tinh thể mã não, thạch anh, hổ phách… có thể nói bây giờ, anh cũng được coi là dân chuyên rồi.

Ngô Bình xem liên tiếp mấy tảng đá mà vẫn không cược được tảng nào! Đây cũng chính là lý do nơi này không xẻ đá ra, mục đích là muốn người mua chấp nhận mạo hiểm, như vậy họ mới không bị lỗ.

Ngô Bình vừa đi vừa ngắm, sau khi nhìn xuyên thấu cả trăm tảng đá, cuối cùng đã có một tảng thu hút sự chú ý của anh.

Tảng đá này không lớn, giá chỉ ba nghìn bảy, bên trong có một miếng phỉ thuý màu xanh biếc nặng cỡ ba trăm gam, giá trên thị trường phải cỡ năm mươi nghìn.

Sau khi xác định giá trị xong, Ngô Bình lập tức lấy điện thoại ra để quét mã sản phẩm và trả tiền luôn.

Một nhân nhiên lập tức đi tới giúp anh gói hàng vào một chiếc hộp khoá lại rồi đưa chìa khoá cho anh.

Khi Ngô Bình đang định dùng năng lực nhìn xuyên thấu để xem tiếp thì mắt trái anh mờ đi, đầu óc cũng choáng váng.

“Hỏng rồi! Dùng sức quá rồi đây mà! Xem ra phải nghỉ một lát đã!”, Ngô Bình ngạc nhiên rồi vội tạm dừng, vì anh cảm thấy người mình đang rất yếu.

Anh đã phát hiện ra điểm yếu của năng lực này từ lâu, đó là không thể sử dụng trong một thời gian dài được, nếu không sẽ hoa mắt chóng mặt và suy kiệt.

Anh nhìn đồng hồ rồi nói với Đường Tử Di: “Chúng ta nghỉ một lát đi”.

Thấy suốt từ nãy đến giờ, Ngô Bình chỉ chọn được một miếng, Đường Tử Di nói: “Anh, anh cứ mạnh dạn lên mà chọn”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi có chín trăm nghìn theo và định tiêu hết sạch, nhưng để không phải bù tiền túi ra thì tôi phải cẩn thận chứ”.

Đường Tử Di cười nói: “Không sao, lỗ em chịu”.

Ngô Bình: “Không lỗ được!”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một đôi nam nữ đi từ xa tới, đó là Tôn Tinh và Triệu Kỳ Lượng.

Bọn họ cũng nhìn thấy Ngô Bình, khi ấy cả hai đều ngây ra, sau đó Tôn Tinh đã nở một nụ cười chế nhạo: “Gì thế này, anh cũng đến đây cược ngọc à?”

Ngô Bình không thèm chấp, mà nói với Đường Tử Di: “Chúng ta đi tiếp thôi”.

“Gì mà vội thế!”, Tôn Tinh đắc ý nói: “Kỳ Lượng đang hên lắm, chúng tôi vừa thắng một tảng đá, lã hẳn mười ba nghìn, hay anh nhờ anh ấy chọn giúp một tảng đi?”

Ngô Bình đã muốn bỏ qua cho hai người này rồi, nhưng họ cứ lấn tới, vậy thì đừng trách anh là ác.

“Thế à? Tôi lại thấy vận mình đỏ hơn đấy”, anh hờ hững nói.
Chương 33: Lãi hơn năm mươi lần

“Vậy ư? Sao người ta bảo kẻ ra tù vào tội rồi là đen lắm mà! Sao anh vẫn dám đến cược thế?”, Tôn Tinh cất giọng khiêu khích, lần trước Đường Tử Di đã khiến cô ta mất mặt, đến giờ cô ta vẫn ghim thù đây.

Đường Tử Di cố ý khoác tay Ngô Bình rồi nói: “Chồng, có phải cô bạn gái cũ này của anh vẫn còn thích anh không? Nhưng trông cô ta xấu hoắc, anh đừng ngó ngàng tới nhé!”

Giọng của Đường Tử Di mềm như nước, Ngô Bình nghe xong mà rùng cả mình, nhưng cũng đáng đời Tôn Tinh.

“Cô… loại rác rưởi như anh ta thì còn lâu tôi mới thèm nhé!”

Đường Tử Di hờ hững nói: “Cô bảo chồng tôi là rác ư? Mắt cô đui rồi à? Rõ ràng chồng tôi là chuyên gia cược ngọc, kiểu gì tảng đá mà anh ấy chọn cũng có giá cao”.

“Có giá cao? Bốc phét vừa thôi!”, Tôn Tinh bật cười chế nhạo: “Chém gió thì ai chẳng làm được”.

Đường Tử Di nói với Ngô Bình: “Chồng, anh mau chọn một tảng cho họ sáng mắt ra đi!”

“Được!”, Ngô Bình cũng hùa theo, lập tức khởi động khả năng nhìn xuyên thấu.

Trùng hợp thế nào anh vừa nhìn mấy khối đá thì đã chọn được ngay một khối có giá mười nghìn và nặng khoảng hai mươi cân, giữa khối đá này có một miếng ngọc màu xanh và nặng chừng một cân.

Mỗi một gam loại này đều có giá bán ngoài thị trường là chín trăm, vậy thì miếng này của anh phải lên đến chín trăm nghìn.

Ngô Bình thầm gào thét, đây rồi!

Anh chỉ vào khối đó rồi bảo nhân viên cất vào hòm, đồng thời thanh toán luôn.

Thấy Ngô Bình chọn được nhanh như vậy, Triệu Kỳ Lượng không nhịn được lắc đầu: “Ngô Bình, cậu không hiểu thì đừng chọn bừa, kiểu này là cậu lỗ chắc rồi”.

Nói rồi, anh ta cũng bắt đầu lựa chọn, cuối cùng đã chi hai mươi nghìn để mua một khối đá màu đen xì và nặng mười mấy cân, thoạt nhìn khối đá này rất chắc chắn, Triệu Kỳ Lượng rất hài lòng.

Anh ta cười nói: “Đây là ONYX, dù không bằng hốc tính thể, nhưng cơ hội tạo ra thạch anh rất cao, chính nó!”

Ngô Bình lập tức sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trong tảng đá này chỉ có một đường màu xanh, còn lại thì toàn là vôi.

Anh thản nhiên gọi thợ tách đá tới: “Tách khối này ra cho tôi!”

Tôn Tinh lập tức ốm lấy khối đá ấy rồi nói: “Chúng tôi lấy trước rồi”.

Ngô Bình nào có định tranh giành đâu.

Thợ tách đá tiến tới, bắt đầu dùng dụng cụ mài trên mặt đá, tạo ra một âm thanh rất nhức nhối.

Vài phút sau, một mảng màu xanh đã xuất hiện, người đó vội lấy ra cho Triệu Kỳ Lượng xem, mọi người ở xung quanh cũng xúm lại.

Ngay sau đó, đã có người hô lên: “Thôi xong, toàn là vôi!”

“Èo, thế này chỉ đáng một nghìn thôi, vậy là lỗ toi mất 20 nghìn rồi”.

Triệu Kỳ Lượng cau mày nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, anh ta lại yêu cầu thợ tách ngọc mài thêm một mặt nữa, nhưng mọi người vẫn tiếp tục thở dài, vì cũng toàn là vôi thôi.

Triệu Kỳ Lượng nhăn mặt, mới đó mà lỗ mất hơn 20 nghìn rồi, một người keo kiệt như anh ta sao chịu nổi đây?

Tôn Tinh lườm anh ta rồi nói với Ngô Bình: “Anh đứng đắc ý vội, khéo tảng đá của anh cũng toàn là vôi đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Kết quả thế nào thì tách ra mới biết được, phiền anh tách giúp tôi”.

Anh dùng bút vạch một đường lên tảng đá, sau đó bảo thợ tách ngọc tách ở vị trí ấy, chứ không đục lỗ.

Thợ tách ngọc cũng không hỏi nhiều mà làm theo yêu cầu ngay. Sau một tràng tiếng mài nhức tai vang lên, tảng đá đã bị tách mất một phần ba, chính giữa tảng đá có một màu xanh biêng biếc.

“Ra ngọc rồi!”, có người ngạc nhiên hô lên.

Một chuyên gia khác lập tức lấy đèn pin ra soi rồi nói: “Có hi vọng đấy! Bên dưới toàn một màu xanh thôi, kiểu gì cũng có giá cao ngất”.

Tôn Tinh tái mặt rồi nhìn chằm chằm vào chút sắc xanh ấy: “Khéo chỉ có một ít đấy thôi, không đáng tiền đâu”.

Ngô Bình lại vạch thêm hai đường nữa rồi bảo thợ tách ngọc thực hiện, sau một lúc khói bụi mù mịt, thợ tách ngọc chợt bật cười, sau đó ôm một nửa tảng đá còn lại lên rồi đưa cho Ngô Bình: “Chúc mừng anh, phát tài rồi!”

Mọi người đều nhìn thấy giữa tảng đá là một màu xanh đậm, sắc xanh lạnh, chắc chắn là loại ngọc phỉ thuý cao cấp.

Đường Tử Di tươi cười nói: “Chồng em siêu quá! Khối này ít cũng phải cả cân, kiểu gì cũng bán được một triệu, vậy là chúng ta lãi hơn năm mươi lần”.

Tôn Tinh và Triệu Kỳ Lượng ngẩn người, năm mươi lân! Ngô Bình may mắn thật!

Một người trung niên đi tới, người này có hàm răng ố vàng, mái tóc dài chạm lưng, dáng người thì nhỏ con, ông ta cười nói: “Này cậu, cậu có bán khối này không? Nếu có thì tôi trả một triệu”.

Đường Tử Di cười nói: “Ngại quá, chúng tôi không bán đâu”.

Nhà họ Đường kinh doanh trang sức, chỉ cần gia công thêm một chút thì giá trị của khối ngọc này sẽ tăng ít nhất thêm hai lần nữa.

Ngô Bình cũng nói: “Tạm thời tôi chưa định bán”.

Người đó thất vọng rồi lắc đầu bỏ đi.

Tôn Tinh nhăn nhó mặt mày rồi kéo Triệu Kỳ Lượng bỏ đi. Đường Tử Di cố ý nói to: “Ai vừa bảo chồng mình số đen ý nhỉ? Mình đã bảo bị đui rồi mà không tin”.

Tôn Tinh tức nổ phổi, lập tức kéo Triệu Kỳ Lượng đi thẳng, song tiếng cười của Đường Tử Di vẫn vọng tới
Chương 34: Vụ cá cược liên quan đến việc chung thân đại sự

Ngô Bình mỉm cười nói: “Cô không cho tôi bán, thế cô định mua à?”

“Ừm, em sẽ trả anh một triệu rưỡi, được không?”, Đường Tử Di cười nói: “Hơn nữa, em còn mua hết những tảng đá mà anh chọn hôm nay nữa”.

Ngô Bình bó tay nói: “Được, bán cho cô hết”.

Lúc này, anh mới để ý Tôn Tinh đã đi rồi, nhưng Đường Tử Di vẫn khoác tay anh, hơn nữa hai người còn đứng rất gần nhau.

Hương thơm của Đường Tử Di lởn vởn quanh mũi Ngô Bình, làm anh muốn ôm cô ấy, nhưng lúc này chợt có một giọng nói tức giận vang lên: “Đường Tử Di, anh ta là ai hả?”

Ngô Bình nhìn qua thì thấy là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc một bộ vest cao cấp, dáng người không cao, tóc vuốt bóng lộn, anh ta đang nhìn chằm chằm vào anh và Đường Tử Di.

Lúc người này xuất hiện, Đường Tử Di càng ôm chặt cánh tay của Ngô Bình hơn, người cô ấy gần như dính sát vào người anh, khiến phần ngực cọ vào tay Ngô Bình, một xúc cảm mềm mại hoàn hảo.

Cô ấy ngẩng lên nói: “Đương nhiên anh ấy là bạn trai của tôi”.

“Em…”, người đàn ông giận tím mặt.

“Em cái gì?”, Đường Tử Di lườm anh ta: “Ông nội tôi không ép tôi được đâu, anh đừng hòng lấy được tôi”.

Người đàn ông cất tiếng cười lạnh: “Đường Tử Di, em đang chọc tức anh đấy à? Em có tin chỉ cần anh nói một câu là thằng kia bay màu luôn không?”

“Thật không?”, Ngô Bình cau mày: “Anh biết ảo thuật à? Nào, biến thử tôi xem!”

Đường Tử Di cười phụt ra nói: “Chồng, anh ta đang doạ anh đấy, anh không nghe ra à?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Người uy hiếp anh thường không có kết cục tốt đâu”.

Đường Tử Di: “Người ta có thân phận oách lắm đấy, cháu trai lớn của nhà họ Kim - một trong bốn gia tộc lớn nhất Vân Kinh, anh ta tên là Kim Vĩnh Lợi”.

Ngô Bình: “Chưa nghe thấy bao giờ”.

Kim Vĩnh Lợi lừ mắt với Ngô Bình: “Thằng kia, vì mày không biết tao nên mới dám ngông cuồng thế đấy. Nhưng không sao, mày sẽ biết tay tao nhanh thôi, bởi so với tao thì mày chỉ đáng làm con côn trùng”.

Đường Tử Di cười lạnh: “Kim Vĩnh Lợi, còn với tôi thì anh chẳng bằng cái đầu móng tay”.

Kim Vĩnh Lợi tức đến mức im bặt, từ thời đại học, anh ta đã theo đuổi Đường Tử Di rồi, nhưng vẫn không thành công. Nhờ có nhà họ Đường gây áp lực nên bọn họ sắp đính hôn với nhau, nhưng sát giờ thì Đường Tử Di lại chuồn mất.

Mấy ngày qua, anh ta luôn đi tìm cô ấy, nhưng nào ngờ lại bắt gặp cô ấy khoác tay một người đàn ông khác, thế thì chịu sao nổi.

“Tử Di”, Kim Vĩnh Lợi nhăn mặt: “Thằng này mà so được với anh sao? Từ gia thế, bối cảnh cho đến tiền đồ, nó đều thua anh hết. Tử Di, về bên anh đi, anh sẽ tha lỗi cho em”.

“Chúng ta không có khả năng đâu”, Đường Tử Di hờ hững nói: “Kim Vĩnh Lợi, anh từ bỏ cuộc”.

Kim Vĩnh Lợi liếc nhìn Ngô Bình, thấy anh đang cược ngọc thì bật cười nói: “Em đến đây cược ngọc với nó à?”

“Ừ”, Đường Tử Di nói: “Chúng tôi vừa lãi được một triệu đấy”.

“Một triệu? Với thân phận của chúng ta mà nói thì ngần ấy có sá gì?”, sau đó, anh ta quay sang nói với Ngô Bình: “Này, mày có dám đến khu S với tao không? Tao sẽ cho mày biết thế nào mới là giàu thật sự”.

“Dám chứ!”, Đường Tử Di nói: “Kim Vĩnh Lợi, hay chúng ta làm một vụ cá cược đi!”

Kim Vĩnh Lợi sững người: “Cá cược?”

“Ừm, anh và bạn trai tôi sẽ chọn đá, nếu tảng đá của anh ấy có giá trị cao hơn thì từ giờ anh không được làm phiền tôi nữa”, Đường Tử Di nói tiếp: “Nếu ngược lại thì tôi sẽ đính hôn với anh”.

“Thật không?”, Kim Vĩnh Lợi sáng mắt lên.

“Đương nhiên là thật rồi”, Đường Tử Di nói: “Dám chơi không?”

“Được, chơi luôn”, Kim Vĩnh Lợi như đã tính trước được mọi việc nên không coi Ngô Bình ra gì.

“Lát gặp ở khu S nhé”, anh ta quay người bỏ đi, chắc là tìm cứu viện.

Ngô Bình nhíu mày: “Tử Di, cô cược chuyện hạnh phúc cả đời mình như thế mà không sợ tôi thua à?”

“Em tin anh”, Đường Tử Di cười nói: “Anh sẽ không để em nhảy vào hố lửa đúng không?”

Ngô Bình: “Tôi sẽ cố hết sức, nhưng khu S đắt lắm, tôi không mua nổi đâu”.

“Không sao, chúng ta cùng mua. Lỗ thì em chịu, lãi thì chia đôi”, Đường Tử Di cười nói.

Ngô Bình gật đầu: “Được!”

Anh rời khỏi khu B rồi đi đến khu S kiểm tra.

Khi anh tới khu S thì phát hiện đá ở đây khá ít, chỉ có mười mấy khối, đã thế còn được trưng riêng một chỗ và bảo vệ kỹ càng. Nhưng khi đi vào sâu bên trong thì anh lại thấy có một khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt hơn khác, chắc rất ít người được vào đó.

Sau khi tới khu này, anh liếc nhìn bảng giá thì toàn là ba triệu rưỡi, bốn triệu chín, mười một triệu…

“Đắt quá!”, Ngô Bình thầm cảm thán, một mình anh không thể tự mua được.

Người ở đây cũng thưa thớt, họ vừa vào đã thấy Kim Vĩnh Lợi dẫn theo một người đàn ông trung tuổi tới. Nhìn thấy ông ta, Đường Tử Di biến sắc mặt rồi nhỏ giọng nói: “Là Thạch tiên Trần Chỉ”.
Chương 35: Mua đá vụn

“Thạch Tiên này giỏi lắm à?”, Ngô Bình hỏi.

“Ừm!”, Đường Tử Di dè dặt đáp: “Từ khi mười lăm tuổi, ông ta đã hoạt động trong ngành cược ngọc rồi, thắng nhiều thua ít. Khi hai mươi tuổi, ông ta đã tích được khối tài sản cả tỷ. Ba mươi tuổi đã được gọi là Thạch Tiên rồi, nghe đâu không một viên phỉ thuý cực phẩm nào thoát khỏi tay ông ta được”.

Ngô Bình cau mày: “Nếu ông ta giỏi thế thì phải giàu to rồi chứ?”

Đường Tử Di: “Không hề nha, bây giờ ông ta còn đang nợ đìa ra kìa. Cũng chỉ tại ham mê bài bạc”.

Ngô Bình hiểu ra ngay: “Ra là con nghiện cờ bạc”.

“Vì thế anh phải cẩn thận nhé!”, cô ấy nói.

“Là cô cần cẩn thận ấy, nhỡ tôi thua thì cô phải lấy tay họ Kim kia đấy”, Ngô Bình nói.

Lúc này, Kim Vĩnh Lợi đang đắc ý đi tới rồi nói với Đường Tử Di: “Tử Di, có Trần Chỉ ở đây rồi thì em bảo thằng kia nhận thua rồi ngoan ngoãn gả cho anh đi!”

Đường Tử Di cười lạnh: “Kim Vĩnh Lợi, còn chưa bắt đầu cược mà, anh đừng huênh hoang”.

Kim Vĩnh Lợi bật cười ha ha: “Cứ nghĩ tới chuyện em sắp làm vợ anh là anh sướng điên lên được!”

Sau đó anh ta lạnh mặt lườm Ngô Bình: “Thằng kia, giờ mày hối hận thì vẫn kịp đấy”.

Ngô Bình: “Anh nói vừa thôi, bảo sao Tử Di không thích anh”.

Kim Vĩnh Lợi nổi quạo: “Mày cứ chờ đấy!”

Nói rồi, anh ta kéo Trần Chỉ đi chọn đá. Ngô Bình mặc kệ họ rồi thong dong bước đi. Lúc đi tới sân nhỏ đó, anh hỏi: “Ở đây cũng có đá à”

“Ừm, hơn nữa còn là loại thạch vương cả trăm triệu đấy. Nhưng chỉ khi đến lễ hội cược ngọc thì nơi này mới mở. Đến lúc đó, các người chơi cược ngọc từ mọi nơi trên thế giới đều đến, nếu anh thích thì chờ đến khi đó, bọn mình sẽ tới xem”.

Kim Vĩnh Lợi như nghĩ sẽ thắng chắc nên không màng đến giá cả, để mặc cho Trần Chỉ chọn.

Đường Tử Di không nhịn được nói: “Kim Vĩnh Lợi, nếu đã thi thì phải có luật, hai bên không được mua đá vượt quá năm triệu”.

Kim Vĩnh Lợi thờ ơ nói: “Được thôi, kiểu gì em cũng thuộc về anh!”

“Mơ đi!”, Đường Tử Di châm chọc.

Ngay sau đó, Trần Chỉ đã nói: “Cậu Kim, là nó”.

Đó là một khối đá hốc tinh thể to đùng nặng hơn một trăm cân, mặt ngoài xanh biếc, giá của nó là bốn triệu chín.

Kim Vĩnh Lợi gật đầu rồi bảo thợ tách đá vào việc ngay, thi thoảng anh ta lại liếc sang Ngô Bình với vẻ mày thua chắc rồi.

Ngô Bình mặc kệ, tiếp tục quan sát đá nhưng chưa ưng tảng nào. Các tảng đá này đều rất đắt, nhưng lượng phỉ thuý bên trong đều có hạn.

Người buôn phỉ thuý bây giờ rất ranh ma, họ thường nhờ các chuyên gia đến khu S chọn hộ, còn giá cả ra sao thì họ tự tính. Vì thế muốn tìm được một tảng đá có lượng phỉ thuý nhiều cũng rất khó.

Một lúc sau, Ngô Bình lại thấy chóng mặt nên phải day huyệt thái dương.

Đường Tử Di: “Không sao đâu, anh cứ bình tĩnh”, Ngô Bình biết cô ấy đang giả vờ trấn tĩnh, nhưng thật ra cũng rất căng thẳng.

Ngô Bình nói: “Muốn làm giàu bằng việc cược ngọc nghe vẻ khó đây, giá trị cược của mấy tảng đá này không cao”.

“Đương nhiên rồi”, Đường Tử Di nói: “Mua cả chục tảng mà một, hai tảng có giá trị đã là hên lắm rồi”.

Vừa nói chuyện, hai người vừa đi tới góc phía đông bắc, Ngô Bình thấy có mấy chục tảng đã bị xẻ góc ở đây, rất hỗn loạn.

Anh không nhịn được nhìn xuyên thấu qua đó thì thấy trong một tảng đá to oành có một miếng phỉ thuý to bằng nắm đấm, xung quanh thì toàn là vôi, hơn nữa chẳng có chút manh mối nào ở măt ngoài cả. Vì thế đến các chuyên gia cũng sẽ nhận đinh là không có phỉ thuý ở bên trong.

Ngô Bình thầm thấy chấn động rồi tiến lại gần xem thì thấy có một khối phỉ thuý tinh thể băng Đế Vương Lục ở bên trong, ít cũng phải nặng hơn năm cân.

Tinh thể băng Đế Vương Lục rất hiếm, hiện giờ cực ít khi xuất hiện, mỗi khi khai thác được ít nào thì người ta cũng tranh nhau mua hết ngay. Loại này có giá trên trời, làm mặt trang sức cũng có mấy chục cho tới mấy trăm nghìn rồi! Nếu làm vòng tay thì chắc chắn phải có giá cả chục triệu. Từ đó có thể thấy khối phỉ thuý này phải trên chục triệu.

Ngô Bình hít sâu một hơi rồi gọi nhân viên bán hàng.

Cô nhân viên này rất trẻ, cô ấy nhanh chóng chạy đến ngay: “Thưa anh, anh cần gì ạ?”

Ngô Bình chỉ vào đống đá thừa rồi hỏi: “Đống này có bán không?”

Cô nhân viên nhìn anh rồi gật đầu: “Thưa anh, đây đều là đá thừa mà các khách khác bỏ lại nên rẻ lắm ạ”.

Ngô Bình chỉ vào tảng đá thừa cho Đế Vương Lục rồi hỏi: “Khối này bao nhiêu tiền?”

“Dạ, một trăm ạ”.

Ngô Bình nhăn mặt, đây rõ ràng là đá cắt thừa ra, đến tên gọi cũng không có, còn chẳng bằng đá ở các khu rẻ tiền, mà cô nhân viên này vẫn hét giá cả trăm.

Nếu không biết bên trong có đồ tốt thì anh đã bỏ đi ngay rồi.

Song, anh đành chấp nhận giá ấy thôi: “Được, tôi mua”.

“Cậu kia mua tảng đá thừa ấy làm gì nhỉ?”

“Ai biết, toàn đá thừa người ta bỏ đi mà, cậu ta định tìm Đế Vương Lục ở đấy chắc?”

Mọi người ở xung quanh thấy thế thì đều lắc đầu.

Ngô Bình thì mừng thầm, anh trả tiền xong thì bảo cô nhân viên cho tảng đá ấy lên xe để chuẩn bị mang đi xẻ.

Đường Tử Di không nhịn được nói: “Em mang năm mươi triệu nên anh cứ chọn các tảng đắt đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK