Thánh Hoàng Tử Thanh khẽ gật đầu: “Người trẻ tuổi, hẳn là nên so với nhau nhiều hơn, có so sánh thì mới có thể biết được chênh lệch, biết sĩ sao dũng. Huyền Bình, cậu đi luận bàn với Thần Sử đi”.
Ngô Bình lên tiếng, đứng dậy lập tức đi xuống đài. Ở giữa đài có một chỗ đất cực kỳ rộng rãi, chỉ dành để tỷ thí.
Thần tộc áo vàng kia đánh giá Ngô Bình, hỏi: “Cậu báo tên trước”.
Ngô Bình cười nói: “Lý Huyền Bình, đệ tử Thư Viện Kim Long, tu sĩ Hiền Vương Cảnh”.
Thần tộc áo vàng hơi hơi mỉm cười: “Hóa ra là Nhân Vương, rất tốt. Ta là Cửu Tương Thần tộc Lăng Vân Đại Thần”.
Thần tộc có cấp bậc rất nghiêm ngặt, sau khi thành thần, sẽ có Bán Thần, Hạ Thần, Đại Thần, Thượng Thần, Thần Vương, Cố Thần riêng biệt. Cảnh giới đại thần có thực lực tương đương với cảnh giới Đại Thánh của Nhân tộc. Đương nhiên, tu sĩ khác biệt, ở cùng cảnh giới lại có thực lực chênh lệch rất lớn, giống như Lý Thần Đồ, cảnh giới Đại Thánh nhưng lại có thể chém giết được Thượng Thần. Nhưng tổng thể mà nói thì, thực lực của Đại Thần trên cả Đại Thánh.
Ngô Bình nói: “Lăng Vân Đại Thần, mời!”
Lăng Vân Đại Thần không nhúc nhích, hắn ta nhìn về phía Thánh Hoàng Tử Thanh, cười nói: “Bệ hạ, ta thân là Đại Thần, bây giờ tỷ thí với một vị Nhân Vương, chuyện này có hơi không ổn nhỉ? Nếu ta thắng, là thắng chi không võ. Còn nếu ta thua, thì sẽ càng mất mặt hơn”.
Thánh Hoàng Tử Thanh: “Tuy Lý Huyền Bình là Nhân Vương, nhưng cậu ấy thật sự có thể đánh, ta lại cảm thấy, ngươi rất khó thắng được”.
Ánh mắt của Lăng Vân Đại Thần lạnh lùng, nhẹ nhàng bước ra một bước, cơ thể lập tức đến đối diện Ngô Bình, hắn ta nhàn nhạt nói: “Nếu bệ hạ đã nói như vậy, vậy thì để bản thần chơi với hắn”.
Nói xong, hắn ta bỗng nhiên chỉ về phía Ngô Bình, nói: “Định!”
Ngay lập tức, Ngô Bình cảm thấy khí huyết trong cơ thể cứng lại, có cảm giác như đang bị giam cầm. Thế nhưng, Mắt Cấm Thần của anh trợn lên, Cửu Trọng Cấm, Sức Mạnh Cấm Kỵ chấn động một chút, đã nhẹ nhàng trấn áp sức mạnh giam cầm này.
Ngô Bình duỗi tay gãi gãi cổ, cố ý lộ vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi đang làm cái gì đó?”
Sắc mặt của Lăng Vân Đại Thần vô cùng khó coi, thân là đại thần, hắn có được năng lực lời nói có thể thực hiện ngay lập tức. Lẽ ra, chỉ với một câu là hắn có thể định trụ được Nhân Vương, vì sao anh lại không phản ứng?
Đúng lúc này, Ngô Bình cũng giơ tay lên, chỉ vào Lăng Vân Đại Thần, nói: “Định!”
Ngay lập tức, cơ thể của Lăng Vân Đại Thần cứng đờ, trong nháy mắt không thể động đậy được. Thế nhưng, chỉ trong chưa đến một giây, hắn ta đã khôi phục như lúc ban đầu. Tuy rằng chỉ có không quá một giây, nhưng Lăng Vân Đại Thần lại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, sao lại thế này!
Ngô Bình hơi hơi mỉm cười, nói: “Xem đi, ta có thể làm được, ngươi không làm được”.
Thật ra, anh có thể có được năng lực nói là làm, là nhờ đến Vô Thượng Đại Đạo bên trong cơ thể. Vô Thượng Đại Đạo bao trùm bên trên vạn vật, có sức mạnh hiệu lệnh vạn pháp, cho nên Ngô Bình vừa thuận miệng nói, là có thể khiến cho vị đại thần này chịu ảnh hưởng.
Đôi mắt của Lăng Vân Đại Thần nheo lại, hắn ta chắp tay trước ngực, trong miệng đột nhiên phát ra một trường xuyến chú ngôn. Ngay lập tức, dưới chân của Ngô Bình xuất hiện một hoa văn, thần quang màu đỏ phát ra. Sau đó, mặt đất đột nhiên bốc cháy.
Trần Hoài Long nói: “Huyền Bình cẩn thận, đây là Thần Hỏa Già La!”
Ngô Bình cúi đầu nhìn thoáng qua ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực, hoàn toàn không cảm thụ được thống khổ, ngược lại lại vô cùng thoải mái. Phải biết là, anh đã trải qua Pháp Thân Cửu Chuyển, trải qua đại thần kiếp khủng bố, còn có tu vi Cửu biến, những chuyện đã trải qua khiến cho ngọn Thần Hỏa này căn bản không đụng đến hắn được.
Thấy Thần Hỏa đốt không ra khói, anh lấy ra một củ khoai lang nướng lên. Thần Hỏa quả nhiên là bất phàm, chỉ trong chốc lát sau, khoai lang đã chín, tỏa ra mùi khoai nướng thơm ngọt. Anh lập tức ném củ khoai lang cho Thánh Hoàng Tử Thanh, cười nói: “Chị, ăn thử xem, khoai lang nướng từ Thần Hỏa không có mấy cái đâu”.
Thánh Hoàng Tử Thanh biết Ngô Bình cố ý chọc giận đối phương, nàng cười trầm ngâm mà nhận lấy khoai lang, sau khi bẻ ra thật sự cắn một miếng, hương vị cũng không tồi.
Lăng Vân Đại Thần giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Một Nhân Vương nho nhỏ, thế mà lại nhục mạ ta, Thần Phạt!”
Trong tay hắn ta xuất hiện một loại binh khí có hình thù kì lạ, giống kiếm nhưng không phải kiếm, mũi nhọn có hai cái gai nhọn, chỉ về phía Ngô Bình, Ngay lập tức, trong thiên địa vang lên vô số âm thanh nỉ non, đây là một loại nguyền rủa, đó là một loại trừng phạt, cả người Ngô Bình lập tức cảm thấy không được tự nhiên, tựa như ở trên trời lẫn dưới đất, đang có hàng vạn, trăm triệu sinh linh đều đang nguyền rủa anh chết không được tử tế.
Nhưng vào lúc đó, Bia Công Đức trong cơ thể của anh bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, sức mạnh công đức dồi dào xuất hiện ở bên ngoài cơ thể của anh. Sức mạnh công đức và sức mạnh thần phạt lập tức phát ra âm thanh “xèo xèo” tiêu diệt lẫn nhau.
Ngô Bình tò mò mà nhìn cảnh này, nói: “Ta nói này, không có thủ đoạn nào khác à? Nếu như không có, thì để ta ra tay”.
Sắc mặt của Lăng Vân Đại Thần trở nên khó coi, uy lực của thần phạt vô cùng mạnh mẽ, hắn ta không nghĩ đến trên người của người này có được một lượng công đức nhân loại khổng lồ như thế, khiến cho thần phạt cường đại không có tác dụng với anh!
Trong tay của Ngô Bình xuất hiện Thiên Cực Kiếm, anh chém vào trong không trung, ở phía sau lập tức xuất hiện mười ba bóng kiếm. Tu luyện ba năm, anh đã đem một kiếm này và thiên ngoại nhất kiếm, thiên thượng tam kiếm, thiên hạ cửu kiếm cùng với kiếm đạo vương tọa trong vô thượng kiếm đạo dung hợp lại, từ đó sinh ra uy lực không thể tưởng tượng được.
“Tam Thế Luân Hồi Trảm!”
Anh nhẹ nhàng nói ra tên của chiêu này, một đường kiếm quang ba màu chém về phía Lăng Vân Đại Thần. Kiếm quang này, không bị thời gian và không gian hạn chế, biểu cảm trên mặt Lăng Vân Đại Thần thậm chí còn không kịp biến hóa, kiếm quang đã trả lên người hắn ta.
Tam Thế Luân Hồi Trảm, một kiếm trảm tam thế, một kiếm nhập luân hồi!
Trên mặt của Lăng Vân Đại Thần vừa mới xuất hiện biểu cảm sợ hãi, Thánh Hoàng Tử Thanh bỗng nhiên gõ nhẹ một cái, kiếm quang mà Ngô Bình chém ra lập tức ngừng ở trên trán của Lăng Vân Đại Thần, cách chỉ một centimet!
Ngô Bình liếc nhìn Tử Thanh một cái, vốn anh tính toán muốn một kiếm chém Lăng Vân Đại Thần, nhưng nếu Tử Thanh đã ngăn cản, anh lập tức thu lại kiếm quang, cười nói: “Đại thần, không sao chứ? Một kiếm này của ta không biết nương tay, xin lỗi”.
Sắc mặt của Lăng Vân Đại Thần muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu, hắn ta nhìn Ngô Bình thật sâu, sau đó ôm quyền nói: “Đa tạ”. Sau đó lại yên lặng ngồi trở về.
Hơn một ngàn vị thiên kiêu đang ngồi đều mở to hai mắt nhìn, thực lực của Ngô Bình mạnh mẽ, khiến cho nhận thức về Nhân Vương của bọn họ rối loạn, Nhân Vương có thể mạnh mẽ đến như vậy sao?
Ngô Bình ôm quyền với mọi người, lập tức xoay người trở về, ngồi vào chỗ ngồi ban đầu của mình.
Thánh Hoàng Tử Thanh vô cùng cao hứng, nói: “Tấu nhạc”.
Mọi người thoải mái chè chén, chỉ có một hàng người của Thần Tộc là không hề có hứng thú, trận chiến vừa rồi, đã khiến cho Thần Tộc mất mặt.
Ngô Bình đi xuống, kính rượu cho ba vị Chúa Tể và Dược Lão.
Dược Lão kéo Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Tiểu Bình, làm tốt lắm! Ta đã không vừa mắt tên nhãi con này từ lâu rồi”.
Trần Hoài Long ngồi ở bên cạnh, ông cười ha hả, nói: “Tiểu Bình, Con đường Chúa tể sắp mở ra rồi, đến lúc đó cậu cũng đi một chuyến đi”.
Ngô Bình: “Viện trưởng, khi nào thì Con đường Chúa tể bắt đầu?”
Trần Hoài Long: “Còn bốn ngày nữa, Lần này thiên kiêu các tộc đều sẽ đi sấm quan, tộc của chúng ta cũng có trên vạn thiên kiêu đến tham dự”.
Ngô Bình đã nghe đến Con đường Chúa tể từ lâu, anh hỏi: “Viện trưởng, nghe nói Con đường Chúa tể có mười hai ải, mười hai ải này do ai thành lập? Mục đích để làm gì?”
Trần Hoài Long cười nói: “Mười hai ải này là do Thiên Đến tạo nên từ thuở sơ khai của Thánh Cổ Đại Lục, mục đích để bồi dưỡng thiên kiêu của tộc. Khi đó, vạn tộc có chung một kẻ thù, gọi là “Hoang”. Hoang nuốt lấy vạn tộc làm thức ăn, vô cùng tàn bạo. Sau này, Thiên Đến thống lĩnh vạn tộc phong ấn Hoang. Sau này, khi Thiên Đến ngã xuống, Thần tộc xuất lực nhiều nhất nhân cơ hội quật khởi”.
“Thiên Đế!”. Ngô Bình ngơ ngác, ở thời không chiều thấp của hắn, cũng có Thiên Đế. Nói như vậy, Thiên Đế ở nơi đó có phải là Thiên Đế ở đây phóng ra không?
Chương 2940: Vừa mơ vừa thật
“Chắc hẳn Thiên Đế rất mạnh nhỉ? Nhưng sao, ông ta lại chết?”, Ngô Bình hỏi.
Trần Hoài Long: “Thật ra không thể nói là ông ta chết được. Bởi vì lúc đó, tu vi của Thiên Đế đã vượt qua Thánh Hoàng rồi, cho nên khi ông ta đánh sao vào cảnh giới cao hơn sẽ trở thành một phần trong vũ trụ đại đạo”.
Ngô Bình bất ngờ đến ngây ra hỏi: “Trở thành một phần của vũ trụ? Thế Đế ngày đó vẫn còn sống à?”
Trần Hoài Long cũng không thể trả lời được, chỉ đành nói: “Có thể còn sống, cũng có thể đã không còn nữa rồi. Nếu ý chí của Thiên Đế vẫn tồn tại trong đất trời này, thì vì sao ông ta chưa bao giờ xuất hiện? Nếu nói Thiên Đế không tồn tại, vậy vì sao Thiên Đế Pháp Chỉ của ông ta để lại vẫn có tác dụng như cũ chứ?”
Thiên Đế Pháp Chỉ? Ngô Bình hỏi lại: “Viện trưởng từng thấy Thiên Đế Pháp Chỉ rồi à?”
Trần Hoài Long gật đầu: “Thiên Đế Pháp Chỉ là thứ ngay cả Thánh Hoàng, hay Cổ Thần cũng phải vâng theo”.
Ngô Bình im lặng vài giây, lại nói: “Có nghĩa là, chỉ cần người nào hoàn thành mười hai ải ải đã có thể trở thành Chúa Tể rồi”.
Trần Hoài Long bật cười: “Nói đúng hơn là chín ải trước. Người nào chỉ cần qua được chín ải trước đã có thể trở thành Chúa Tể của tộc ta”.
Ngô Bình thấy lạ, hỏi lại: “Thế ba ải sau nữa thì sao?”
Trần Hoài Long: “Từ trước đến giờ vẫn chưa có người nào vượt qua được ải thứ mười cả, cho nên từ đó trở đi cũng không ai thử qua ải thứ mười luôn”.
Ngô Bình lập tức nảy sinh hứng thú hỏi: “Nếu qua được ải thứ mười, sẽ xuất hiện cái gì thế?”
Trần Hoài Long im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Ta nghe đồn ở ba ải cuối cùng có truyền thừa của Thiên Đế, nhưng có thật hay không thì ta không biết rõ lắm. Tiểu Bình này, con đừng có nghĩ nhiều về chuyện ải thứ mười làm gì, con chỉ cần qua được ải thứ chín đã trở thành một vị Chúa Tể rồi”.
“Thế phải mất bao lâu để hoàn thành chín ải?”, Ngô Bình hỏi lại.
Trần Hoài Long: “Tùy người, có người cần mấy tháng, cũng có người chỉ hơn mười ngày là xong”.
“Chắc năm đó, Viện trưởng cũng đi qua con đường Chúa Tể này rồi nhỉ?”
Trần Hoài Long bật cười: “Đúng vậy, năm đó lúc ra ra ải thứ chín đã bị thương rất nghiêm trọng, gần như sắp chết rồi. Mà hồi đó, ta mất ba năm để hoàn thành con đường Chúa Tể này, nên chính thức trở thành Thánh Vương luôn”.
Ngô Bình lại nhìn Lý Thần Đồ hỏi: “Đồ huynh cũng vậy phải không?”
Lý Thần Đồ bật cười ha hả nói: “Ta cũng đã qua chín ải trước từ lâu rồi, nhưng xém tí nữa đã chết ngay ở ải thứ chín. Lúc đó, có mười hai người thiên tài của Nhân tộc cùng ta vào bên trong. Nhưng cuối cùng có bảy người bị thương nặng, bốn người chết, chỉ có mình ta là vượt qua được”.
Khi Trần Hoài Long và Lý Thần Đồ nhắc đến lúc bản thân vượt qua đường Chúa Tể lúc đó, chỉ có thể dùng giọng cảm thán.
Lúc này, Ngô Bình đưa ra một thắc mắc: “Vậy muốn trở thành Chúa Tể phải đi vào con đường Chúa Tể một lần sao?”
Lý Thần Đồ: “Chuyện đó vẫn chưa chắc chắn, nhưng đường Chúa Tể lại chính là nơi rèn luyện cực tốt cho các thiên tài. Vậy nên, không ai từ chối bước vào con đường Chúa Tể này cả. Đương nhiên, trên con đường Chúa Tể này cũng đầy đủ loại nguy hiểm”.
Trần Hoài Long gật đầu, đồng tình: “Đúng thế! Trên đó, rất dễ gặp các cuộc xung đột khi các thiên tài các tộc cạnh tranh với nhau. Bởi thế, có sáu mươi phần trăm thiên tài chết hoặc bị thương trên con đường thống trị là do xung đột với các bộ tộc khác gây ra”.
Ngô Bình lại hỏi một ít về tình hình hiện tại của con đường Chúa Tể, trong vô thức anh đã uống rất nhiều rượu. Bây giờ, bên trong Nhân tộc cũng có rất nhiều thiên tài bưng ly rượu đi đến kính rượu với Ngô Bình.
Vài vị Chúa Tể và Thành Hoàng biết bản thân không có tư cách kính rượu, nhưng Ngô Bình lại có thể. Mà Ngô Bình không từ chối ai đến cả, cứ thế một ly rồi thêm một ly. Rượu ở Thánh Cổ Đại Lục rất khác biệt vừa từng vùng, nên nó thật sự có thể làm lòng người say mê.
Không biết uống bao nhiêu rồi, đầu óc của Ngô Bình hơi choáng váng nhưng vẫn lại uống hết ly này đến ly khác. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh không biết bản thân làm sao rời khỏi đại điện, chỉ biết có một giọng nói rất dịu dàng vang lên: “Cậu không thể uống nữa, người đầu đỡ cậu ấy đi nghỉ ngơi thôi”.
Ngay sau đó, anh được người ta đỡ đến ngồi trên một chiếc giường lớn trong khi ý thức còn mơ hồ. Chiếc giường này rất mềm mại như nằm trong đám mây, sau đó anh lại cảm giác ai đang cởi áo của mình. Tiếp đến, người đó lại nhẹ nhàng thổi một làn gió vào tai, rồi áp cả cơ thể mềm mại vào lồng ngực mình.
Ngô Bình nhắm mắt lại, bản năng của nam nhân thúc giúp anh ôm lấy người trong lòng. Sau đó, chuyện gì xảy ra, anh chẳng nhớ rõ lắm.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình từ từ mở mắt, phát hiện bản thân đã ngủ trên giường và không mặc quần áo. Anh xoa đầu lẩm bẩm: “Không ngờ mình uống nhiều rượu như vậy”.
Lúc này, vài cung nữ xinh đẹp và trẻ tuổi đi đến, cung kính nói: “Mời công tử tắm gội và thay quần áo”.
Ngô Bình hỏi: “Nơi này là đâu?”
Cung nữ: “Đây là tẩm cung của Thánh Hoàng”.
Ngô Bình âm thầm giật mình, sao mình lại ngủ tại nơi ở của chị Tử Thanh chứ?
Cung nữ hầu hạ anh rời giường, sau khi Ngô Bình xốc chăn lên đã thấy một vùng màu đỏ. Đáy lòng anh nhảy lột bộp một tiếng, vội vàng đắp chăn lại hỏi: “Thánh Hoàng đâu?”
Cung nữ nói: “Thánh Hoàng đã ra ngoài từ sớm rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Tối hôm qua, Thánh Hoàng cũng nghỉ ở đây à?”
“Đúng vậy, thưa công tử”. Cung nữ nói.
Sau đó, anh tắm một lúc rồi thay lại một bộ áo gấm màu xanh ngọc. Quần áo vô cùng vừa người giống như đã chuẩn bị trước cho anh từ trước.
Ngô Bình đến một đại sảnh nhỏ, cung nữ đã chuẩn bị bữa sáng tinh tế từ lâu. Anh ăn vài món chẳng có chút hương vị gì cả, vì trong đầu óc của anh đều nghĩ đến chuyện tối qua mình đã làm. Chẳng lẽ tối hôm qua, bản thân mình đã ngủ với chị Tử Thanh?
Sau khi ăn xong bữa sáng, anh có chút không muốn đi gặp Tử Thanh Thánh Hoàng, vì thế chuồn ra Hoàng Cung đến nơi ở của Đào Như Tuyết. Hiện tại, Đào Như Tuyết phụ trách chuyện làm ăn Đa Bảo Các của Kim Ngô Thành nên bận tối mắt tối mũi, vì thế cô ấy còn dẫn theo rất nhiều cấp dưới từ Thế Tục đến đây.
Đào Như Tuyết thấy tình trạng của Ngô Bình như người mất hồn, cô ấy chỉ cười hỏi: “Anh Bình bị làm sao thế?”
Ngô Bình: “Không có gì, anh muốn đến đây xem chút thôi. Chuyện làm ăn gần đây thế nào?”
Đào Như Tuyết: “Chuyện làm ăn vô cùng tốt, nhưng thường xuyên bị gián đoạn nguồn hàng”.
Ngô Bình lập tức đưa bùa chú và pháp khí mình đã lấy từ Thiên Gia cho Đào Như Tuyết hết, cười nói: “Mấy thứ này em đặt bán ở Kim Ngô Thành. Đợi sau khi xây xong Tử Kinh, em đi quản lý Đa Bảo Các bên kia”.
Đào Như Tuyết: “Lại là vài đan dược bổ à”.
Ngô Bình cũng lười luyện chế, mà dùng công đức đổi một đống đan dược giao cho cô ấy.
Mấy ngày nay, anh đều ở nhà với vợ. Thỉnh thoảng sẽ đến thư viện, hướng dẫn cho mấy người Lý Dật một chút.
Vô thức đã đến thời gian đường Chúa Tể mở ra, Dược Lão và Trần Hoài Long tự dẫn anh đến con đường giao nhau với đường Chúa Tể.
Nơi giao lộ này có một sơn cốc rất lớn, bên trong tụ tập đầy thiên tài của Nhân tộc. Đếm ra, ít nhất cũng có hơn một vạn người, đông như kiến!
Ngô Bình hỏi: “Sao lại không gặp các thiên tài tộc khác vậy?”
Dược Lão: “Thời gian các tộc vào đường Chúa Tể khác nhau, nên nơi đây chỉ có Nhân tộc”.
Trần Hoài Long: “Tiểu Bình đi đi! Ta mong lúc trở về, tộc của chúng ta lại có thêm một vị Chúa Tể!”
Ngô Bình gật đầu, ôm quyền cúi chào hai người rồi nhảy xuống sơn cốc.
Miệng vào đường Chúa Tể vẫn chưa mở ra, hơn một vạn người tụm lại thành nhóm ba nhóm năm để nói chuyện. Do lúc trước, Ngô Bình ngồi ở cạnh Thánh Hoàng, xưng hô huynh đệ với nhóm Chúa Tể nên tiếng tăm của anh cũng rất vang dội, nhờ đó mà có rất nhiều người tham gia Thiên Kiêu yến xung quanh nhận ra anh.
“Lý công tử!”. Có một người ôm quyền chào anh: “Lý công tử là thiên tài ngàn năm có một, chắc chắn có thể vượt qua ải thứ chín”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Các vị cho hỏi, chừng nào đường Chúa Tể mới mở vậy?”
Một người trả lời: “Thưa Lý công tử, có thể còn một canh giờ nữa sẽ mở. Bước tiếp theo, mọi người có thể lựa chọn bạn đồng hành của mình rồi lập tổ đội vào đó”.
Ngô Bình: “Hả, còn cần lập đội à?”
Người kia giải thích: “Trong đường Chúa Tể, sẽ có dị tộc hợp tác với nhau bao vây và tiêu diệt Nhân tộc. Nếu chúng ta không lập đội, thì sẽ dễ dàng bị đám dị tộc đó bao vây và săn bắt”.
Ngô Bình nhíu mày: “Lá gan của đám dị tộc này cũng lớn thật!”
Sau đó, Ngô Bình cũng gia nhập một đội quân, đội quân này có hai mươi mấy người. Trong đó chỉ có bảy người là Vương, ngoài ra hai vị Thánh Nhân, còn lại là tu sĩ Hiền Giả Cảnh trở lên.
Cuối cùng một tiếng vang lên trong sơn cốc, một cánh ải ánh sáng thật khổng lồ xuất hiện. Đám người lập tức chuyển động, một đội thiên tài của Nhân tộc đi vào ải ánh sáng, bước vào ải thứ nhất của đường Chúa Tể.