Tử Thanh Thánh Hoàng: “Cậu có cái gì cần không, cứ nói ra cho chị giúp”.
Ngô Bình: “Tôi là luyện đan sư, nên thường xuyên cần dược liệu. Không biết, sau khi Thánh quốc thành lập rồi có một nơi gọi là kho dược liệu không?”
Tử Thanh Thánh Hoàng cười nói: “Đương nhiên là có rồi. Thật ra, những món đồ của Thánh Hoàng trước đây đều để lại trong Kho Thánh Hoàng, nên có rất nhiều dược liệu. Từ nay về sau, cậu có thể vào Kho Thánh Hoàng tùy thích, muốn mượn cái gì cứ lấy không cần hỏi tôi”.
Ngô Bình vui vẻ sáng mắt hỏi: “Chị có Kho Thánh Hoàng à?”
Tử Thanh Thánh Hoàng: “Kho Thánh Hoàng được xây dựng từ công sức của hai vị Thánh Hoàng, nên trong trong có rất nhiều tài nguyên của Nhân tộc. Chỉ có người giữ pháp chỉ Thánh Hoàng mới có thể ra vào Kho Thánh Hoàng thôi”.
Lúc hai người đang nói chuyện, cô ấy lại đưa một thanh pháp chỉ cho Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu có pháp chỉ này rồi, thì vào ra Kho Thánh Hoàng tùy thích”.
Ngô Bình mừng rỡ nói: “Cảm ơn”.
Lúc này, Tử Thanh Thánh Hoàng nhìn thoáng qua các vị đại thần rồi nói: “Trước khi cậu đến đây, tôi với các vị thần tử đang bàn bạc một chuyện. Cậu cũng ở đây góp ý kiến xem”.
Ngô Bình: “Bàn bạc chuyện gì?”
Bên trong các đại thần có một Cổ Thánh với một chòm râu trắng đứng dậy nói: “Thưa công tử, vừa rồi bọn ta đang bàn bạc về việc cử sứ giả vào chiếm Tiên Giới”.
Ngô Bình giật mình nhìn Tử Thanh Thánh Hoàng hỏi: “Chị muốn?”
Tử Thanh Thánh Hoàng: “Thánh Môn chỉ là một bộ phần truyền tống đại trận của hai giới, nếu như tập hợp tất cả Thánh Môn lại thì có thể mở ra con đường đi qua Thánh Cổ Đại Lục và Thiên Giới giúp cho nhân viên giữa hai bên có thể thuận tiện trao đổi với nhau”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc, nói: “Hiện tại, Thiên Giới rất loạn đó. Sinh linh Hỗn Độn ở đó không hề yếu hơn Thần tộc, nếu đường này mở ra rồi thì khó thể đảm bảo việc Hỗn Độn Sinh Linh không ào ạt đổ về nơi này”.
Tử Thanh Thánh Hoàng bình thản nói: “Tôi đã lo chuyện này rồi, tuy Hỗn Độn Sinh Linh rất mạnh nhưng kẻ thù của bọn họ chưa chắc là Nhân tộc. Nếu dùng Hỗn Độn Sinh Linh ngăn Thần tộc, thì chuyện này không phải chuyện xấu với chúng ta”.
Ngô Bình gật đầu: “Lời chị nói rất chí lý, nhưng tôi nghĩ việc này nên bàn bạc kỹ hơn đã. Hay là, chúng ta đợi thêm một đoạn thời gian nữa đi”.
Tử Thanh Thánh Hoàng: “Hiện giờ chúng ta chỉ mới bàn bạc, cụ thể chấp hành khi nào vẫn còn phải xem xét về tình hình giữa hai bên đã mới quyết định”.
Ngô Bình không có hứng thú với việc bàn bạc trong triều, nên sau khi nói xong anh lập tức cáo từ trước.
Sau đó vài ngày, Ngô Bình không tu luyện cũng luyện đan. Các cửa hàng trên đường Thiên cũng lần lượt mở ra, làm ăn cũng rất tấp nập.
Ngoài việc tu luyện ra, anh đã suy nghĩ đến Nghiệp lực. Con hàng này dù trải qua bao nhiêu luân hồi, anh cũng không cách nào vứt nó đi được.
Việc chống lại Nghiệp lực, tinh lọc cho Nghiệp Thức là chuyện vô cùng khó khăn với Ngô Bình. Món này không liên quan đến tư chất, nghị lực, mà nguyên nhân chính tại Nghiệp lực trên cơ thể anh quá nặng. Trên cơ thể anh bây giờ, không chỉ có Nghiệp lực của Chủ Vũ Trụ, còn có các loại Nghiệp lực của Thế Giới duy độ thấp. Mà bản chất của Nghiệp lực Thế Giới duy độ thấp không khác biệt mấy với bản chất của Nghiệp Lực Chủ Vũ Trụ.
“Xem ra Nghiệp Lực là chướng ngại vật chủ yếu hạn chế tu sĩ duy độ thấp của mình. Mình phải nghĩ cách phá vỡ Nghiệp lực này mới được”.
Lúc này, anh nhớ đến một bảo vật mà bản thân đã lấy được trong Thế Giới duy độ thấp, Tịnh Thế Hồng Liên! Nếu như Nghiệp Lực không chia Duy Độ, thì chính Tịnh Thế Hồng Liên có thể tinh lọc được Nghiệp lực, vậy nó có hiệu quả với bản thân không?
Anh hít sâu một hơi, lập tức ngoài thiền và rơi vào trạng thái nhập định. Trong ý thức của anh có một không gian, lúc này bên trong đó đã được anh bỏ vào đó rất nhiều bảo bối mà lượm được từ Đê Duy, đa phần chúng là món không cần hoặc không thể đưa vào Chủ Vũ Trụ. Vậy nên, anh đành ngưng tụ ý thức của mình một không gian, rồi ném chúng vào đây.
Lúc này, Tịnh Thế Hồng Liên cũng ở trong đống đó. Vì thế anh lấy một phần sức mạnh Vô Thượng Đại Đạo đến gần Hồng Liên. Hồng Liên lập tức phóng ra ánh sáng chói lóa, bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ xung quanh nó.
Ngô Bình mừng rỡ sáng mắt, anh biết Vô Thượng Đại Đạo tác dụng với nó! Nhưng số lượng Vô Thượng Đại Đạo trên cơ thể của anh không nhiều, nên anh quyết định hấp thụ thêm chút nữa.
Vì vậy anh lại mở ra một cửa Hỗn Độn lần nữa, rồi ngồi ở ngưỡng cửa mà hấp thụ. Anh bắt đầu hấp thụ luồn Vô Thượng Đại Đạo Hỗn Hợp thứ hai!
Nhờ có kinh nghiệm lần đầu rồi, thêm vào đó là tu vi của Ngô Bình đã tăng lên. Nên lúc này, anh không có cảm nhận như lúc trước mà thoắt cái anh đã hấp thụ xong nguồn Vô Thượng Đại Đạo thứ hai và dung nhập vào tế bào của mình.
Tiếp theo đó, anh lại hấp thụ nguồn thứ ba. Trong cùng một ngày, Ngô Bình hấp thụ tổng cộng mười hai nguồn Vô Thượng Đại Đạo dung hợp với nhau!
Sau đó, anh dung nhập lực lượng Vô Thượng Đại Đạo vào Tịnh Thế Hồng Liên, nhờ đó ngọn lửa cháy quanh nó càng rực rỡ và mạnh mẽ hơn. Lúc này, anh đặt Tịnh Thế Hồng Liên trước mặt mình.
Tịnh Thế Hồng Liên lập tức phóng to ra, hóa thành một người đang ngồi xếp bằng trên đài sen màu đỏ. Ngô Bình chớp vào cái, âm thầm tự hỏi cái này dùng sao đây?
Nhưng vào lúc này, Thánh mạch của Cửu Liên Đài rung lên rồi có một sức hút sinh ra. Đài sen màu đỏ kia hóa thành một ánh sáng màu đỏ rồi bị hút vào trong Thánh mạch, rõ ràng nó cứ thế bị Cửu Liên Đài cắn nuốt!
Ngô Bình bất ngờ trợn tròn mắt, anh định tức giận chửi thì mặt ngoài của Cửu Liên Đài đột ngột tỏa ra ngọn lửa màu đỏ rồi biến thành một dòng nước xoáy. Nghiệp lực trên cơ thể anh bị nó tụ lại rồi hút vào thiêu đốt trong dòng nước xoáy đó.
Sau khi Nghiệp lực bị thiêu sạch, Cửu Liên Đài là phun ra một thứ gì đó màu đen tụ thành một mũi kiếm đen ở giữa không trung.
Ngọn lửa bốc lên càng dữ dội hút càng nhiều Nghiệp lực hơn, thoáng chốc chưa đầy nửa ngày tất cả tinh lực trong cơ thể của Ngô Bình đã được tinh lọc sạch sẽ. Nghiệp lực bị thiêu đốt hình thành một thứ gì đó màu đen, rồi từ từ ngưng tụ thành một thanh kiếm màu đen.
Ngô Bình tiếp nhận cây kiếm mà Nghiệp lực ngưng tụ thành, cảm giác nắm nó trong tay không nặng lắm. Nhưng bên trong thanh kiếm, lại có một nguồn lực lượng quái dị đang rung động.
Anh không nghĩ nhiều mà cất thanh kiếm do Nghiệp lực hội tụ đi, mới quay về cửa thứ năm.
Anh lại ngồi trước tường lần nữa và bắt đầu tinh lọc Nghiệp Thức. Lúc này, hầu như tất cả Nghiệp lực của anh đã biến mất sạch sẽ, nên việc hoàn thành tinh lọc của anh rất thuận lợi.
Sau đó là Thánh Thức, Thánh Thức bị giấu mất, nên Ngô Bình phải mở Thánh Thức một lần nữa. Anh dựa theo cách xử lý trên bức tường, đưa tinh thần nhập vào trạng thái vô nhiễm vô cầu, tỉnh táo và yên tĩnh.
Thoáng chốc anh đã thấy trong không trung đó có một ít ánh sáng mờ nhạt. Anh muốn nhìn ánh sáng trong trẻo đó, nhưng giữa ánh sáng đó lại có một tấm màng màu đen che tầm mắt của anh.
Anh nghĩ nếu có thể mở tấm màng màu đen này ra thì được rồi, suy nghĩ anh vừa nổi lên thì cây kiếm Nghiệp lực màu đen xuất hiện trong tay của anh. Cây kiếm này là thứ vô hình, có thể xuất hiện ở trong ý thức của anh.
Anh mỉm cười vung thanh kiếm, vẽ ra một đường cắt đứng tấm màng đen kia như phá vỡ cửa sổ. Anh đã nhìn thấy ánh sáng rực rỡ đằng sau nó.
Sau đó, trong đầu của anh vang lên một tiếng “ầm”, Thánh Thức thứ tám thật sự mở ra! Trong thức hải của anh, một ánh sáng chói lóa như ánh mặt trời chiếu xuống, nó chính là ánh sáng do Thánh Thức phát ra.
Thánh Thức này rất thuần chất, lại vô cùng mạnh mẽ và nó còn giúp cho trí tuệ của Ngô Bình tăng lên rất mạnh, tâm tính cũng thay đổi rất nhiều. Thậm chí, cơ thể của anh cũng bị rọi đến và đang xảy ra quá trình thay đổi theo mặt hữu ích.
“Thoải mái ghê”. Ngô Bình thì thầm tự khen.
Ngô Bình đắm chìm trong ánh sáng thánh hầu như ngủ quên.
Qua mấy canh giờ, anh mới mở mắt nói: “Mình phải tìm hiểu về Thiên Thức nữa”.
Thiên Thức có thể nhận biết và nhìn thấu bản chất vũ trụ, từ xưa đến nay vẫn chưa có người nào thành công. Ngô Bình cũng không có cảm giác mình sẽ thành công, có lẽ có được Thánh Thức đã là thu hoạch cực lớn với anh rồi.
Trên tường chỉ có đôi ba dòng nói về Thiên Thức, còn lại chính anh tự ngẫm. Chỉ là anh nghĩ rất lâu cũng chẳng có thu hoạch gì.
Hôm sau, anh mở con mắt duy độ ra quan sát. con mắt duy độ của anh được tác động bởi Thánh Thức nên năng lực cũng tăng lên, nhưng anh vẫn không tìm thấy có chỗ nào tên Thiên Thức.
Anh tử vô số lần cũng không có nản chí. Lần cuối cùng, anh dùng Vô Thượng Đạo Lực rót vào trong mắt trái của con mắt duy độ, lập tức anh cảm giác mắt trái nhảy lên cơn đau đớn kịch liệt. Sau đó, anh nhìn thấy trước mi tâm của mình cách đó ba tấc, có một chút ánh sáng màu bạc rất yếu ớt. Nếu không nhờ con mắt duy độ, thì anh không sử dụng một ít Vô Thượng Đại Đạo nên hoàn toàn sẽ không nhìn ra nó.
Chương 2960: Thiên Thức Đạo Anh.
“Nó là cái gì? Nó ở ngoài cơ thể của mình, chắc không phải là Thiên Thức đâu nhỉ?”, Ngô Bình thử sử dụng Thánh Thức của mình đến gần ánh sáng đó.
Khi Thánh Thức của anh tụ lại ở đó, lại phát hiện vị trí này có vô số tầng chắn ngăn cản anh. Anh nhướng mày, hóa Thánh Thức thành một người tí hon màu vàng, cầm trường kiếm Nghiệp lực chém mạnh vào nó.
“Răng rắc!”
Giống như tiếng của thứ gì đó vỡ vụn, từng lớp màng chắn vỡ ra, một ánh sáng bạc bắng vào giữa mi tâm của Ngô Bình.
“Răng rắc!”
Anh bị sét đánh trúng, thoắt cái cả người tê rần. Anh cảm giác tinh thần đã rời khỏi cơ thể, chỉ thoát chốc đi vào trong vũ trụ thấy được vô số đường ánh sao, vô số thời không và vô số Thiên Thể.
Nhưng dù sao năng lực của anh cũng có hạn, sau đó anh cảm nhận được một đợt suy yếu, ý thức lập tức quay về bản thể.
Anh mở mắt ra mới phát hiện trong thức hải của mình có thêm một ánh sáng thuần khiết màu trắng, nhưng trông vô cùng khác là và thần kỳ. Anh biết, ánh sáng trăng này chính là Thiên Thức. Anh thành công rồi!
Giọng nói của A Bạch vang lên: “Chúc mừng công tử đã trở thành tu sĩ đầu tiên tìm hiểu về Thiên Thức!”
Ngô Bình hỏi: “A Bạch có phần thưởng gì không?”
A Bạch: “Đứng thứ nhất trong lịch sử cửa ải thứ năm, nhận được 293 triệu điểm khen thưởng, nhận được pháp bảo mà Thiên Đế sử dụng hồi còn thanh niên, Trói Thần Tác”.
Cô ta vừa dứt lời, một dây thừng hai màu vàng bạc xuất hiện trong tay Ngô Bình.
Ngô Bình cất nó đi, nói: “Đến cửa thứ sáu”.
A Bạch: “Cửa thứ sáu, yêu cầu người chơi phải chiến đấu với Tạp Huyết Hoang, Tạp Huyết Hoang này có tên riêng là Huyết Lão. Huyết Lão dựa theo độ tinh khiết của Hoang huyết mạch chia làm hai bậc Huyết Lão, cấp độ mạnh nhất là Huyết Lão cấp chín. Ở đó, công tử bắt buộc phải liên tục đánh chết Huyết Lão, đánh chết Huyết Lão có cấp càng cao sẽ nhận được điểm khen thưởng càng cao. Nếu điểm khen thưởng vượt qua một trăm triệu, công tử có thể nhận được lời khen ngợi của Thiên Đế, vượt qua mười tỷ thì đạt được giải thưởng lớn của Thiên Đế. Đương nhiên, nếu công tử đạt vị trí cao nhất trong lịch sử thì có thể nhận được một pháp bảo của Thiên Đế, nó là Thất Chú Diệt Hồn Đăng”.
Ngô Bình nói: “Được!”
Sau một phút, anh đã bị truyền tống đến một cánh cửa lớn, sau lưng anh là có mấy chục nghìn tướng sĩ. Mỗi người chia ra đứng trên tường thành, tay cầm binh khí đang nhìn chăm chú vào đằng trước.
Ngô Bình nhìn theo ánh mắt của họ phát hiện dưới đầu thành, có rất nhiều quái vậy, chúng đều ngồi yên lặng ở đó giống như có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Đám quái vật này đều có đôi mắt màu máu, đầu dài như sói, trên lưng còn có hai đôi cánh màu máu, trên đầu có một cái sừng nhọn, chân trước như tay người nhưng có móng tay sắc như đao, chân sau to thô cứng. Đám quái vật này cao hai ba thước, có một nguồn khí tức quái dị mà mạnh mẽ bắn từ trên cơ thể chúng ra ngoài.
Chúng là Tạp Huyết Hoang, Huyết Lão à?
Lúc này phía sau anh có một tướng quân nói: “Đại soái, lần này Huyết Lão tập kết 300 nghìn lính, mà bên chúng ta chỉ có bảy mươi nghìn người để canh giữ, địch đông hơn chúng ta”.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Không sao hết, có bản soái ở đây dù ba triệu cũng chả là cái thá gì. Tất cả nghe hiệu lệnh của ta, chuẩn bị giết địch bất cứ lúc nào!”
Anh ngồi trên tường thành, cụp mắt nhắm lại thử đánh sâu vào Thánh Cảnh!
Nhờ có Thánh Thức và Thiên Thức, nên thế chất của cơ thể anh đã tăng lên rất mạnh nên việc thăng cấp lên Thánh Nhân Cảnh Giới chỉ là một phần rất thoải mái với anh . Cộng vào đó đại chiến sắp đến, anh cũng cần tăng sức mạnh lên.
Một lát sau có một nguồn lực lượng huyền diệu vận chuyển xung quanh cơ thể của anh. Chúng là một lực lượng anh chưa bao giờ có được, Thánh lực!
Sao là Thánh? Những gì nghe được đều là thật, những gì nói được đều phải hành động. Anh cảm giác cấp bậc tính mạng của mình lại tăng lên.
“Ầm ầm!”
Cùng lúc đó, bảy hạt giống lớn trong Đạo Thai của anh cũng bắt đầu rung lên và vội vàng sinh sôi. Thoắt cái, Thánh Thức và Thiên Thức của Ngô Bình đều đồng loạt sáng lên, Vô Thượng Đại Đạo chảy vào Đạo Thai muốn dung hợp với chúng rồi ngưng tụ thành miếng Đạo thứ tám. Đạo thứ tám vừa sinh ra, bảy Đại Đạo kia lập tức bị nó hấp thụ. Tám miếng Đạo chỉ còn lại một Đạo, nó nhanh chóng hấp thụ lực lượng của đất trời rồi trở về vị trí cũ và kết hợp với Dương Thần của Ngô Bình.
Một tiếng nổ rung cả rời, Đạo Thai vỡ ra rồi có một pho tượng Đạo Anh cao vạn trượng lao ra, tạo ra hình dạng vô cùng phong phú. Đạo Anh này mặc Đế bào, hình dáng giống hệt với Ngô Bình.
Đạo anh vừa xuất hiện, Đại Đạo Kiếm và Thánh Kiếp cũng đồng thời xuất hiện. Bởi vì thực lực của anh quá mạnh mẽ nên hai đại kiếp này đến cũng hung dữ và nguy hiểm vô cùng.
Ngô Bình bay lên trời, Đạo Anh cũng cùng lúc theo hành động của anh, cả hai phóng đến 300 nghìn Huyết Lão dưới thành!
Tướng sĩ trên thành đều sợ đến ngây người, Nguyên Soái muốn làm gì thế?
Trên bầu trời có vô số tia chớp lập lòe, hủy diệt pháp cầu, diệt nát đất trời bốc lên lửa, chôn vùi và nguyền rủa từng tính mạng, chúng liên tục rền vang đánh xuống. Do phạm vi quá lớn, Ngô Bình bay đến đâu thì lại có Huyết Lão bị ăn sét lạc, bị đánh đến mức máu thịt nát bét, trông vô cùng thảm, không thảm cũng chỉ có thảm hơn.
Thoáng chốc, mọi người chỉ thấy Ngô Bình bị ngọn lửa sét nguy hiểm kia bao phủ, còn anh lại thoắt ẩn thoắt hiện. Ba trăm nghìn Huyết Lão đã bị giết sạch chưa đầy mười phút.
Nửa tiếng sau, hai đại kiếm mới yên tĩnh lại. Ngô Bình trở về đầu thành như chẳng có chuyện gì, lúc này xung quanh cơ thể của anh có một luồng khí đang duy chuyển, thánh huy mờ mịt. Những thứ này không chỉ nhờ có Đạo Anh, hơn thế nữa còn là do anh đã thành công bước vào Thánh Nhân Cảnh!
“A Bạch, ta được bao nhiêu điểm khen thưởng rồi?”
A Bạch: “Ngươi đánh chết ba tên Huyết Lão cấp chín, năm trăm bốn mươi tên cấp tám, hơn ba nghìn hai trăm tên cấp bảy, còn lại là hơn 312 nghìn Huyết Lão cấp nhỏ nên tổng cộng đạt được hơn 5 tỷ 8 trăm 64 triệu điểm khen thưởng”.
“Điểm khen thưởng vượt qua một trăm triệu, nhận được lời khen ngợi của Thiên Đế, một tấm Diệt Tam Thế phù! Tấm bùa này có thế bắt và giết địch kiếp trước, kiếp này và kiếp sau! Tấm bùa này có tác dụng cao nhất là đè ép Bán Bộ Thánh Hoàng!”
Ngô Bình vui mừng sáng mắt: “Đồ ngon!” Dứt lời, anh nhận tấm bùa có một nguồn sát khí lượn lờ xung quanh.
A Bạch lại nói: “Điểm ban thưởng vượt mười tỷ, nhận được giải thưởng lớn của Thiên Đế, pháp bảo Trảm Bệ Thần. Thứ này chuyên chém cường giả Thần tộc, nhưng tu vi của công tử vẫn chưa cao nên sau một lần sử dụng, chỉ qua ba tháng mới có thể sử dụng được lần thứ hai.
Ngô Bình bật cười: “Bảo bối hiếm!”
A Bạch: “Ngươi đứng vị thứ nhất trong lịch sử của cửa thứ sáu, thưởng một cơ hội vào ‘Bảo khố Thiên Đế’. Công tử có thể chọn một món đồ tùy thích trong Bảo khố Thiên Đế. Trừ thứ đó ra, công tử có thể dùng điểm khen thưởng của bản thân đổi bảo vật trong bảo khố của Thiên Đế”.
Ngô Bình: “Ta sẽ đi ngay bây giờ sao?”
A Bạch: “Ngươi siết chặt tấm bù này, thì có thể đi lúc nào cũng được”. Dứt lời, một lá bùa hình rồng ngọc xuất hiện trong tay Ngô Bình.
Ngô Bình gật gù nói: “Qua sáu cửa, còn có sáu cửa nữa, bây giờ đến cửa thứ bảy đi”.
A Bạch: “Cửa thứ bảy đến cửa thứ chín, là Giả Quan. Chỉ có những tu sĩ đột phá cửa thứ sáu mới gắng gượng vào cửa thứ bảy được, bởi vì tư chất của họ không đủ cần phải kiểm tra lần nữa nên mới có hơn ba cửa như thế. Nhưng thực lực của công tử đã vượt qua tất cả tu sĩ ở chín cửa kia rồi, nên tiếp theo đây ngươi có thể đi thẳng đến cửa thứ mười”.
Ngô Bình: “Cuối cùng sau ba cửa đó là cái gì?”
A Bạch: “Công tử đi đến đó sẽ biết thôi”.
“Ta có thể tạm dừng lại một chút không?” Anh hỏi.
A Bạch: “Đương nhiên là được, trong cửa thứ mười chỉ có một mình công tử nên công tử có thể bước vào lúc nào cũng được. Dù có chờ thêm một trăm năm, một ngàn năm cũng không thành vấn đề”.
Ngô Bình bật cười nói: “Ta không cần dùng đến một trăm năm đâu. Được rồi A Bạch, tạm biệt ngươi”.
Ngô Bình rời khỏi đường Chúa Tể mới biết đã có Nhân tộc bước vào cửa thứ chín, hơn nữa còn có đến hai người! Hai người này lập tức được vô số người ngưỡng mộ và cung kính, thậm chí Tử Thanh Thánh Hoàng còn triệu họ đến.
Còn Ngô Bình, mọi người chỉ nghĩ anh vừa hoàn thành xong cửa thứ sáu thôi. Nhưng những người này lại không biết thành tích của anh, anh đều đứng vị trí đầu trong lịch sử của sáu cửa!
Chương 2961: Thiên tài cửa chín
Sau khi Ngô Bình trở về, đã bận tối mắt tối mũi ở phố Trung Thiên, vừa luyện đan, vừa mua bán thuốc.
Ngày hôm sau lại có vài tu sĩ đến cửa cầu kiến, Ngô Bình vừa gặp đã biết những người này đều là tu sĩ của Nhân tộc bước vào con đường Chúa Tể, họ đều là thanh niên anh tuấn và tài giỏi. Vả lại, họ đều là người được Ngô Bình giúp đỡ trên con đường đó. Lúc trước, cũng nhờ Ngô Bình họ mới sống được mà đi ra, nếu không đã chết từ lâu rồi.
Thành tích của mấy người này đều rất cao, họ đã kiên trì đến cửa thứ tư, còn có một người đã đến cửa thứ năm. Đương nhiên, những gì họ trải qua không thể nào so sánh được với Ngô Bình.
“Lý huynh có thể hoàn thành được cửa sáu, ta thật sự rất hâm mộ huynh!”. Mấy người này dồn dập và ngưỡng mộ nói.
Ngô Bình cười nói: “Ta làm sao so sánh được với người đã bước vào cửa thứ chín, ta vẫn còn thua xa lắm”.
Trong đó có một người cảm thấy hơi đáng tiếc cho Ngô Bình: “Lúc đó, bọn ta thấy tư chất và thực lực của Lý huynh đây nghĩ rằng, chắc chắn sẽ cao và xuất sắc hơn hai người kia. Nhưng thật sự mọi chuyện lại không như dự đoán của bọn ta”.
Ngô Bình: “Không sao cả. Mấy huynh đệ đây đến tìm ta có phải, có chuyện gì không?”
Một người trong đó lên tiếng trả lời, Ngô Bình nhớ người này tên là Chung Kỳ Lân: “Lý huynh không biết, các tu sĩ vào đường Chúa Tể để chuẩn bị mở một bữa tiệc ở tại Tử Kinh Thành này đấy. Bọn ta sợ Lý huynh không nhận được tin tức, nên cố tình đến đây thông báo”.
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, ta sẽ đến. Chắc bữa tiệc này, có rất nhiều người nhỉ?”
Chung Kỳ Lân: “Thật ra cũng không nhiều lắm đâu, chỉ có hơn mười người thôi. Bữa tiệc này chính do hai người tên Hồ công tử và Tiêu công tử vào được cửa thứ chín kia mở ra, bọn ta cũng đến đó tham gia náo nhiệt”.
Ngô Bình: “Chừng nào mở tiệc thế?”
“Tối nay, ở Thiên Tiêu Lâu đó”.
Thiên Tiêu lâu chính là tài sản của Ngô Bình, có một họ thương gia thuê nơi này để mở ra một quán rượu. Từ ngày nơi đó khai trương đến giờ chuyện làm ăn cũng rất tốt, ai muốn mở một tiệc rượu ở đó cũng cần phải đặt trước mấy ngày mới có được.
Ngô Bình cười nói: “Được rồi, tối nay ta chắc chắn sẽ đến”.
Sau khi, anh tuyển mấy người đi, Đào Như Tuyết lại hỏi: “Bữa tiệc như thế, có gì cần phải tham gia hả anh Bình?”
Ngô Bình cười nói: “Làm người không cần quá xa lánh và lạnh lùng với mọi thứ. Dù sao, bữa tiệc đó còn miễn phí ăn uống nên không đi không được”.
Đào Như Tuyết liếc chồng mình một cái, rồi nói: “Anh đã là Thánh Nhân rồi, mà vẫn như vậy”.
Ngô Bình vỗ lên mông căng tròn của cô một phát, nói: “Như Tuyết lại sinh cho ta một thằng nhóc con đi, một gia nghiệp lớn như thế, lại thiếu con cháu chống khó lắm”.
Đào Như Tuyết duyên dáng kêu một tiếng lớn, đã bị anh kéo vào trong phòng ngủ.
Trong lúc Đào Như Tuyết xin tha, Ngô Bình đã hoàn thành xong việc gieo giống của mình. Sau đó, anh lại tự hỏi làm sao để luyện chế Hiền Vương Đan.
Sau khi anh trở thành Thánh Nhân, trình độ luyện đan của anh cũng đã tăng rất nhanh. Thoáng chốc, anh đã có ý tưởng nên bắt đầu chuẩn bị đầy đủ dược liệu, rồi bắt tay vào việc luyện chế.
Trước khi trời tối, Ngô Bình đã luyện ra một lò Hiền Vương Đan tuyệt phẩm. Muốn luyện chế đan này, cần sử dụng Cấm Thiên lực, khí tức Thánh Hoàng đồng thời trong quá trình luyện chế. Nhưng bây giờ anh đã có Thiên Thức, nên nắm vững được quá trình luyện đang ngày càng tinh vi hơn.
Bầu trời mới tối lại, anh đã đến Thiên Tiêu Lâu. Anh vừa xuất hiện, đã phát hiện có rất nhiều người ngồi bên trong rồi, mọi người còn đang ồn ào nói chuyện rất vui vẻ với nhau.
Ngô Bình luyện đan, nên đến hơi muộn nên đành chọn một vị trí cuối cùng ngồi xuống.
“Chào Lý huynh, bọn ta đã chờ huynh nửa ngày rồi”.
Trong đám người có hai chỗ ngồi dễ nhìn thấy, ở giữa là hai nam tu đang ngồi trên đó. Họ cũng chính là tu sĩ đã bước vào cửa thứ chín, một bên là Hồ Trùng Dương, còn bên kia là Tiêu Ngọc Kiếm.
Hai người đều là người đẹp trai và lịch sự, người vừa mở miệng kia chính là Hồ Trùng Dương.
Ngô Bình cũng có ấn tượng một chút về Hồ Trùng Dương, hắn là người dẫn đầu mọi người trên con đường Chúa Tể. Lúc đó, anh đã cảm thấy người này không đơn giản, muốn thông minh thì có đầu óc, muốn sức mạnh thì có thực lực đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Nhưng anh không ngờ, người này lại có thể bước được đến cửa thứ chín.
Hồ Trùng Dương có tu vi Thánh Nhân Cảnh, hắn ta ngồi trên ghế vẫy tay với Ngô Bình: “Lý huynh đến bên này ngồi đi”.
Ngô Bình cười đi đến, mọi người xung quanh lập tức ôm quyền chào hỏi với anh. Nhưng mà người có thể ngồi ở bên cạnh hai người Hồ Trùng Dương cũng là tu sĩ đã vào cửa thứ bảy, cửa thứ tám rồi. Tuy bọn họ từng được Ngô Bình giúp đỡ, nhưng lại không muốn nhường vị trí của bản thân lại cho anh.
Phía sau, có một người hỏi: “Lý huynh là người vừa qua cửa thứ sáu phải không?”
Thì ra bảng thống kê đã ghi lại tu sĩ nào đi ra từ cửa thứ mấy rồi, vậy nên họ cũng có thể nhận được một ít tin tức từ người dẫn đường.
Ngô Bình cũng không xấu hổ mà cười nói: “Đúng thế, ta chỉ mới đến cửa thứ sáu thôi”.
Chung Kỳ Lân nhìn mọi người thái độ với Ngô Bình như thế, lập tức khó chịu đè giọng nói: “Lý huynh có thể đến được cửa thứ sáu đã quá ghê gớm rồi. Vả lại, thành tích của Lý huynh ở cửa thứ sáu đều là dẫn đầu”.
“Thứ tự tác dụng gì chứ? Đơn giản là nhận được một ít phần thưởng mà thôi, người giống như Hồ huynh và Tiêu huynh mới được gọi là thiên tài Nhân tộc, tương lai có thể trở thành Chúa Tể chứ!”
Ngô Bình cười nói: “Đúng rồi, ta không có cơ hội bước vào cửa thứ bảy chứ đừng nói là cửa thứ chín”.
Anh dứt lời lập tức đến ngồi xuống bên cạnh Chung Kỳ Lân, Hồ Trùng Dương thấy thể lắc đầu, nói với mọi người: “Các ngươi không biết nhường một chỗ ngồi cho Lý huynh à? Dù sao, Lý huynh cũng đã rất nhiều lần giúp chúng ta trên con đường Chúa Tể”.
Chu Kỳ Lân đen mặt, kéo Ngô Bình muốn đi, trông hắn ta không muốn để anh ở lại với những người này.
Ngô Bình đè tay của hắn ta lại, cười nói: “Không sao hết”.
Lúc này, tu sĩ vừa hỏi Ngô Bình vừa rồi lại hỏi: “Cửa thứ sáu của Lý huynh trải qua thế nào vậy?”
Ngô Bình: “À, cửa này khá dễ, ta chỉ giết một ít Tạp Huyết Hoang kiếm được một ít điểm khen thưởng thôi”.
Có mấy tu sĩ vô cùng biết ơn Ngô Bình, có người tên là Ngô Dụng vừa cười vừa nói với chất giọng vô cùng khâm phục Ngô Bình: “Lý huynh nhận được rất nhiều điểm khen thưởng, nên chắc chắn mấy món này đều có thể đổi ra bảo bối đấy”.
Ngô Bình: “Ừm, nhưng ta còn chưa kịp đổi”.
Anh vừa dứt lời, đám người kia bao gồm cả hai tên họ Hồ và Tiêu cũng bật cười, Hồ Trùng Dương lại nói: “Lý huynh cũng có thể nói đùa thế sao, chẳng lẽ ngươi không biết trước khi ra con đường Chúa Tể phải đổi điểm à? Những điểm đó không đổi, chẳng lẽ huynh muốn quay lại đó nữa?”
Hắn ta vừa nói xong, tất cả mọi người cùng bật cười ha hả, trong tiếng cười còn đầy sự mỉa mai.
Ngô Dụng nhíu mày nói: “Chuyện này có gì mà buồn cười!”
Mọi người lập tức im lặng, một người trong đó nói: “Ngô huynh gặp chuyện buồn cười, chúng ta không thể cười sao?”
Ngô Dụng hừ lạnh nói: “Nhưng chưa chắc đây là chuyện gì buồn cười, tại các ngươi vô tri thôi. Ta đã đọc quá một bộ sách thời xưa, người đứng đầu trong bảng xếp hạng lịch sử có đặc quyền này đấy”.
Người kia cười lạnh hỏi: “Đứng đầu trong lịch sử sao? Nằm mơ đi!”
Ngô Dụng cười khinh: “Đúng là đồ đần!”
Người kia giận dữ đứng bật dậy, muốn đánh nhau với Ngô Dụng.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Được rồi, chỉ chút việc đừng có ồn ào. Mà cái vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng lịch sử kia cũng chẳng có gì ghê gớm”.
Anh dứt lời, đã lấy ra một thanh trống Thiên Đế pháp chỉ, cười nói: “Nó là phần thưởng ta nhận được khi đạt được vị trí đứng đầu trong bảng lịch sử, Thiên Đế pháp pháp chỉ. Những gì viết trên nó, chỉ cần suy nghĩ trong lòng nó sẽ trở thành sự thật”.
Tất cả mọi người sợ hãi ngây ra, không ngờ là thật!
Ngô Bình lại lấy bộ Thiên Giáp ra nói: “Nó cũng là phần thưởng nhận được từ vị trí đứng đầu bảng lịch sử. Sáu cửa trước, ta đều đứng vị trí thứ nhất trong lịch sử nên có đặc quyền cao nhất là có thể tự do ra vào đường Chúa Tể. Nói trắng ra là, sau một vạn năm ta vẫn có thể đến đường Chúa Tể đổi đồ, bây giờ các ngươi đã biết chưa?”
Mọi người đều dung gương mặt không thể tin nhìn về phía Ngô Bình, sao thế được! Hắn có thể đứng vị trí thứ nhất trong lịch sử, sao không bước vào cửa thứ bảy?
Chương 2962: Thích khách Thiên gia
Tên Tiêu công tử kia cũng giật mình vì chuyện này, hắn ta hỏi: “Thế vì sao Lý huynh lại không muốn vào cửa thứ bảy đã ra rồi?”
Ngô Bình cười nói: “Ta muốn nghỉ ngơi một chút, có thời gian sẽ vào lại”.
Tiêu công tử: “Có phải cửa thứ năm, Lý huynh đã mở Thánh Thức rồi không?”
Ngô Bình không cần thiết phải giấu mà nói: “Ừm, đã mở Thánh Thức rồi”.
Tiêu công tử: “Thế Lý huynh chém giết được bao nhiêu Huyết Lão ở cửa thứ sáu vậy?”
Ngô Bình: “Ba trăm mấy chục nghìn con, được rất nhiều điểm khen thưởng. Khi nào rảnh, ta sẽ đổi hết”.
Không gian lập tức yên tĩnh, hai kẻ thiên tài vừa ra từ cửa thứ chín lập tức đứng ngồi không yên, cảm thấy như trên ghế có thứ gì đó.
Đột nhiên Hồ Trùng Dương thở dài nào: “Ta đúng là ếch ngồi đáy giếng, không thể nào so sánh với Lý huynh được”.
Họ đều biết Ngô Bình là người nghịch thiên, nếu hắn tiếp tục đi trên con đường Chúa Tể, vậy chắc chắn không chỉ đơn giản là cửa thứ chín. Tất nhiên, anh sẽ bước vào cửa thứ mười, thứ mười một!
Ngô Bình cười nói: “Thưa các vị, tiệc đã mở ra đầy đủ rồi, chúng ta bắt đầu khai tiệc đi chứ hả? Món của quán rượu này rất ngon đấy”.
Tiệc rượu bắt đầu, mấy chục người ngồi chung một chiếc bàn lớn. Lần này, Ngô Bình được sắp xếp ở vị trí chính giữa, hai người họ Hồ và Tiêu đều ngồi hai bên phải trái của anh.
Hồ Trùng Dương cảm thán: “Ta không người Lý huynh cũng đã là Thánh Nhân, ta còn nhớ lúc mới bước vào đường Chúa Tể, huynh không đến đó”.
Ngô Bình: “Ta đột phá ở cửa thứ sáu, do phải đánh nhau nên phải tang tu vi của mình lên một chút”.
Tiêu công tử: “Huynh đã có Thánh Thức nên dễ dàng tiến vào Thánh Cảnh như trở bàn tay, chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ”.
Ngô Bình nhìn hai người Chung Kỳ và Ngô Dụng ngồi cách đó không xa, cảm giác hai người này khá trọng tình nghĩa. Từ ban đầu, họ đã rất kính trọng anh, nên anh rất thích hai người này.
Anh nói với Chung Kỳ Lân: “Chung huynh đã ở Hiền Vương Cảnh bao lâu rồi?”
Chung Kỳ Lân cười nói: “Thưa Lý huynh, ta đã giậm chân tại chỗ ở cảnh giới này hơn ba năm rồi. Ta vẫn luôn chuẩn bị nhận Thánh Kiếp, nhưng còn thiếu rất nhiều thứ”.
Ngô Bình ném cho hắn ta một viên Thánh Kiếp Đan, cười nói: “Đan dược này có thể giúp huynh tránh Thánh Kiếp, huynh cầm đi mà dùng”.
Chung Kỳ Lân nhận viên đan dược lập tức sợ hãi, lắp bắp: “Thánh Kiếp Đan! Ta nghe nói về tác dụng của đan này rồi, còn nghe đồn thư viện đang luyện nhưng mà số lượng ít lắm”.
Ngô Bình: “Nó do ta luyện ra, bây giờ huynh có thể uống rồi tìm chỗ nào đó đột phá đi, chúng ta đợi huynh quay về”.
Chung Kỳ Lân vui mừng, ôm quyền nói với anh: “Được! Mong mọi người chờ ta một lát!”
Sau khi, Chung Kỳ Lân rời khỏi quán, mọi người đều trợn tròn mắt nghĩ thần, anh có thể luyện dược sao?
Lúc này Ngô Bình hỏi Ngô Dụng: “Ngô huynh nắm chắc bao nhiêu phần trăm về việc thăng cấp lên Hiền Vương Cảnh?”
Ngô Dụng cười khổ: “Ta sợ không vượt qua hai mươi phần trăm, nên vẫn không dám thử. Ta đang nghĩ sẽ chuẩn bị thêm một khoảng thời gian nữa”.
Ngô Bình vứt cho hắn ta một viên Hiền Vương đan, nói: “Hai mươi phần trăm đã rất giỏi rồi. Huynh uống viên thuốc này sẽ nhanh chóng đột phá thôi, ta bảo đảm tỉ lệ thăng chức sẽ đạt một trăm phần trăm”.
Ngô Dụng vừa nhận được viên thuốc đã biết nó không phải thứ bình thường, hắn ta vui mừng nói cảm ơn rồi lập tức tìm nơi đột phá.
Không gian lại yên tĩnh một mảnh, Hồ Trùng Dương ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Lý huynh cũng luyện chế ra Hiền Vương Đan đó sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Đan dược này do Thánh Hoàng bảo ta luyện chế, vừa hay ta còn cầm theo một viên nên đưa cho Ngô Dụng”.
Mọi người nhìn nhau, Ngô Bình tặc lưỡi nói: “Mọi người dùng bữa đi, món của quán này rất ngon đấy, tay nghề của đầu bếp cũng rất chuyên nghiệp…”
Mọi người cùng nhau ăn, nhưng giờ những món ngon cho vào miệng họ đã nhạt như nước ốc.
Hơn nửa giờ, Ngô Dụng về trước. Khí tức trên cơ thể của hắn ta đã đạt đến cấp Vương, hắn ta đã thành công thăng chức!
Vài phút sau đó, Chung Kỳ Lân cũng về. Trên cơ thể hắn ta có Thánh Huy di chuyển, hắn ta cũng thành công thăng chức trở thành Thánh Nhân rồi!
Hai người đều cúi đầu, cảm ơn Ngô Bình: “Đa tạ Lý huynh!”
Ngô Bình cười nói: “Hai người có thể đột phá là tốt rồi, ta kính hai vị một ly”.
Tiệc rượu đêm đó kết thúc, Ngô Bình càng vang danh hơn. Đồng thời, tin tức Ngô Bình đạt vị trí đứng đầu trong bảng lịch sử trong sáu cửa tại đường Chúa Tể cũng truyền ra khắp thiên hạ.
Sau khi anh luyện chế ra một ít đan dược nữa, các cửa hàng ở Trung Thiên phố đều khai trương. Ngô Bình lập tức quay về nhà mới ở Nguyên Thủy Sơn.
Trong nhà chỉ có tỳ nữ và người hầu, mấy người vợ Lý Thuần Như đã quay về nhà mẹ đẻ của họ. Dù sao, họ còn có việc của riêng mình cần hoàn thành.
Anh nhớ đến lời nhắc của Nguyên Thủy Đạo Tôn về Thần Châu, và những truyền thừa của mấy Hoàng giả tại Thiên Nguyên. Anh bắt đầu chuẩn bị bỏ ra mấy ngày để đi dạo quanh chỗ này, xem thử có phát hiện ra truyền thừa của Hoàng giả không.
Anh sử dụng một đường Độn Quang, bay đến Thần Châu. Hành Kinh toàn là khung cảnh hoang dã, mặt đất đột nhiên xuất hiện một ánh sáng của bảo vật. Ngô Bình vừa nghĩ trong long, cơ thể đã dừng lại giữa không trung, bắt đầu quan sát bên dưới.
Anh mới vừa dừng lại, đột nhiên giữa không trung rơi xuống một tấm lưới lớn, một ánh sáng màu xanh cũng âm thầm bay vút lên. Ánh sáng màu xanh đó trói Ngô Bình đứng yên tại chỗ, tấm lưỡi lớn cũng phủ lên cơ thể anh. Sau khi đó, một tia sát khí đánh úp lại.
Ngô Bình đen mặt, Bạch Hổ Tiên Kiếm xuất hiện trong tay. Ánh sáng kiếm vừa lóe, đã cắt tấm lưỡi rắn chắc kia thành nửa, đồng thời sử dụng Cửu Dương Hóa Cấm đánh bay ánh sáng màu xanh kia ra xa mấy thước.
Lúc này, hai đường sát khí kia bay đến. Cơ thể chưa đến, Ngô Bình đã cảm nhận được sức mạnh của hai người này, họ đều là Đạo Cảnh Bát Trọng hoặc Cửu Trọng, còn là cao thủ ám sát chuyên nghiệp.
Nhưng mà nếu nói đến chuyện này, Ngô Bình đã hấp thụ được toàn bộ thủ đoạn của Thích Khách Vương Tọa, cho nên cơ thể anh cũng lập tức mờ ảo đi. Ngay sau đó, cơ thể anh lập tức phục chế ra sáu Ngô Bình khác và cùng nhau vung kiếm.
Mỗi một Ngô Bình đều đánh úp đến, khiến cho hai thích khách kia phải lui lại.
“Phập!”
Một người trong đó sợ hãi đến trắng bệch mặt, vội vàng muốn sử dụng bùa hộ mệnh Lục, nhưng đầu đã bị chém xuống, ngay cả Đạo Thần của tên đó cũng bị chém khúc, cả thể xác và linh hồn đều bị diệt!
Một tên thích khách khác, cũng bị trúng một kiếm trên ngực. Sức mạnh cũng yếu đi, thêm vào đó hắn ta còn bị trúng kịch độc, đó chính là thủ đoạn trong Trảm Đạo Thập Tam Kiếm. Tên đó phun ra một ngụm máu màu xanh, rồi lập tức rớt xuống đất, bị Ngô Bình dẫm lên mặt đất.
Anh nhìn chăm chú vào người này, rồi đè giọng hỏi: “Ai cử ngươi đến giết ta?”
Thích khách không ngờ thực lực của Ngô Bình lại mạnh đến thế, hắn ta biết bản thân không nói thì đối phương cũng có cách cướp hồn của mình, nên lập tức tiu nghỉu nói: “Ta nói, ngươi có thể cho ta chết dễ chịu được không?”
“Có thể”. Ngô Bình trả lời.
Thích khách cắn răng rồi nói: “Tổng quản của Thiên gia thuê bọn ta giết ngươi”.
“Các ngươi thuộc tổ chức thích khách nào?”
“Bọn ta là thích khách của Vĩnh Dạ, lấy tiền làm việc”.
Ngô Bình không hỏi nhiều, chém một nhát kết thúc cuộc đời của thích khách kia. Sau đó, anh nheo đôi mắt lại tức giận nghĩ, đám Thiên Gia kia không dám công khai chống đối với mình, lại âm thầm thuê thích khách đến giết mình! Nếu mình không làm gì với bọn chút, Thiên gia sẽ càng khinh thường mà ra tay nặng hơn đây.
Sau khi anh suy nghĩ một lát mới đi vào Thần Châu, nơi này là nhà thưởng ở của Nguyệt Thanh Ảnh.
Đúng lúc, Nguyệt Thanh Ảnh đang ở nơi này. Cô mới vừa thành cô dâu, nên chưa có quen thân phận hiện tại của mình. Khi cô ra ngoài, mọi người đều gọi cô là Lý phu nhân, mà không còn là Nguyệt tiểu thư nữa. Vả lại, thân phận đồ tức của Nguyên Thủy Đạo Tôn rất hữu dụng, cô có đi đến đâu đi chăng nữa thì đều được mọi người kính trọng. Huống hồ gì, phu quân của cô vẫn là thiên tài tuyệt thế đứng đầu bảng Đại Tiên.
Ngô Bình đột ngột xuất hiện làm Nguyệt Thanh Ảnh rất vui mừng, gọi: “Phu quân về rồi, ta bảo hạ nhân chuẩn bị ít rượu và thức ăn”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Thanh Ảnh này, người Thiên Gia vừa ra tay với ta. Các cô là thê tử của ta, ta lo Thiên Gia sẽ gây khó dễ với các cô, cho nên ta muốn mấy ngày tới sẽ giúp cô tăng tu vi, với cho các cô một ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng”.
Nguyệt Thanh Ảnh sợ hãi đến mức lắp bắp: “Thiên Gia vừa ra tay với chàng sao?”
Ngô Bình: “Ta không sao”.
Trước đây, Nguyệt Thanh Ảnh được Ngô Bình giúp đỡ mở ra Đạo Mạch, thế chất bất phàm. Lúc này, anh quyết định sử dụng Thiên Cổ Đan, đan này là phần thưởng anh nhận được từ đường Chúa Tể, nó có thể giúp cho tư chất Nguyệt Thanh Ảnh tăng đến mức cao nhất.