Liễu Kim Long vội nói: “Vâng, nhất định Kim Long sẽ không để cậu thất vọng”.
Liễu Kim Long ăn cơm xong thì đứng bên ngoài chờ, còn Ngô Bình thì tự nhốt mình trong phòng, bắt đầu luyện chế Nhập Bí Đan. Cậu đã có dược liệu do Liễu Kim Long cung cấp, sau khi chuẩn bị đầy đủ thì bắt đầu bắt tay vào luyện chế mẻ thứ nhất. Trong đầu cậu có rất nhiều kinh nghiệm cũng như những thứ mà người khác không lĩnh hội được, mẻ thứ nhất đã luyện được bốn viên đan dược thượng phẩm cấp năm.
Ngô Bình biết Nhập Bí Đan này là vật báu vô giá với thế tục nên lập tức lấy một viên tặng cho Liễu Kim Long. Liễu Kim Long cầm viên đan dược, xúc động đến run lên cả người, lẩm bẩm: “Đây chính là Nhập Bí Đan sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Không sai, chính là Nhập Bí Đan. Uống nó vào thì nhất định anh sẽ có thể nhẹ nhàng bước vào Bí Cảnh”.
Liễu Kim Long: “Cậu, tôi nghe nói đan dược cũng có phẩm cấp, không biết đây là đan dược loại gì?”
Ngô Bình gật đầu: “Đây là đan dược thượng phẩm cấp năm”.
Liễu Kim Long vui như mở cờ trong bụng, đan dược thượng phẩm, theo như anh ta được biết, ở tiên giới, đan dược thượng phẩm cũng là thứ cầu cũng không được nên thường nhà nào có đan dược thượng phẩm cũng để dành dùng, nếu muốn mua đan dược thượng phẩm thì chỉ có thể đến hội đấu giá mua với giá cao.
“Kim Long thật không biết làm sao để báo đáp đại ơn đại đức của cậu”. Liễu Kim Long xúc động, nói.
Ngô Bình: “Anh là người của tôi, đương nhiên tôi sẽ không để anh thiệt thòi”.
Liễu Kim Long liền nói: “Thưa cậu, năm xưa lúc tôi ở Trung Châu có một mặt bằng kinh doanh, sau đó tôi đến thủ đô thì không sống ở đó nữa. Môi trường ở đó khá tốt, là nơi tôi đã lựa chọn kỹ lưỡng. Tôi thấy cậu vừa cần tu luyện vừa cần luyện đan, còn phải thường xuyên gặp bạn bè nên sống ở đây sẽ không tiện. Nếu cậu không chê, có thể chuyển đến biệt thự của tôi để ở”.
Ngô Bình hỏi: “Biệt thự của anh ở đâu?”
Liễu Kim Long nói: “Hoàng Long sơn trang”.
Ngô Bình nghe đến cái tên Hoàng Long sơn trang thì hai mắt liền sáng lên. Lúc cậu còn rất nhỏ, cậu đã nghe nói đến đại danh của Hoàng Long sơn trang, chỉ là không ngờ chủ nhân của Hoàng Long sơn trang lại là Liễu Kim Long.
“Để tôi ở vậy còn anh và người nhà của anh phải thế nào?”, cậu hỏi.
Liễu Kim Long cười, nói: “Gần sơn trang còn có mấy biệt thự nữa, tôi tìm đại một cái để ở là được rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy tôi không khách sáo với anh nữa”.
Liễu Kim Long: “Vậy tôi sẽ đi sắp xếp ngay”.
Ngô Bình vỗ nhẹ lên vai anh ta, nói: “Ừ, luôn tiện hãy đột phá đi. Có vấn đề gì thì hãy đến tìm tôi”.
“Vâng”.
Sau khi Liễu Kim Long đi thì Ngô Bình nói: “Bố, bố và mẹ ở đây đã không còn an toàn nữa, con muốn đổi chỗ ở”.
Ngô Đại Hưng cười, nói: “Được, bố mẹ nghe con hết”.
Dương Quế Chi: “Tiểu Bình, con định chuyển đi đâu?”
Ngô Bình nói: “Hoàng Long sơn trang, bố biết mà”.
Ngô Đại Hưng ngây ra, nói: “Hoàng Long sơn trang chẳng phải là nơi sống của nhân vật lớn nào đó sao? Chúng ta cũng ở được hả?”
Ngô Bình cười, nói: “Nhân vật lớn thần bí đó là Liễu Kim Long, anh ta đã quyết định để chúng ta tạm thời ở lại đó”.
Dương Quế Chi: “Tiểu Bình, vậy không tốt lắm đâu. Chỗ tốt như thế chúng ta sao có thể ở không không được”.
Ngô Bình không nói nhiều, chỉ nói: “Đương nhiên không phải ở không thôi, bố mẹ, hôm nay chúng ta thu dọn, sáng mai chuyển nhà”.
Hai mắt Ngô Đại Hưng sáng rỡ, gật đầu nói: “Ừm, ngày mai chuyển nhà”.
Ngô Bình vừa nói xong chuyện chuyển nhà thì chiều đó cô và dượng đã dắt nhân viên trong tiệm chạy đến, lái theo chiếc xe tải nhẹ để giúp họ chuyển nhà.
Cả nhà bận rộn hết một buổi chiều thì mọi thứ cũng được thu dọn gần hết, họ đã mất hai lượt di chuyển đến Hoàng Long sơn trang.
Đến chuyến xe cuối cùng, Dương Quế Chi đã bổ một quả dưa hấu to để đãi mọi người ăn. Ngô Bình thấy Ngô Ngọc Thu mồ hôi nhễ nhại thì cười, nói: “Cô à, nhà hàng đã ổn định chưa?”
Nhờ có sự giúp đỡ của Ngô Đại Hưng, Ngô Ngọc Thu đã mua lại nhà hàng bên cạnh với giá hơn sáu triệu. Sau khi mở rộng nhà hàng thì tuyển thêm hai đầu bếp, mở tiệm nướng ngoài trời ở trước cổng, doanh thu hàng ngày cũng tầm hai mươi ngàn, lợi nhuận cũng được sáu bảy ngàn.
Ngô Ngọc Thu cười, nói: “Ổn định lâu rồi, tuần trước đã tu sửa xong, đã kinh doanh được mấy ngày rồi”.
Ngô Đại Hưng cười, nói: “Làm ăn đắt khách lắm, xem ra nhà hàng còn phải mở rộng thêm nữa”.
Ngô Đại Hưng gật đầu, nói: “Cô cứ tích lũy kinh nghiệm trước, sau này con sẽ tìm cho cô một tiệm lớn hơn”.
Ngô Ngọc Thu liền phất tay: “Tiệm này đã đủ lớn rồi, cô dượng còn làm không hết việc mà. Tiểu Bình, cô biết giờ con có tương lai, nhưng cô không có tham vọng gì, thế này đã tốt lắm rồi”.
Trương Bảo Tùng thì thở dài: “Cửa hàng mới mở còn chưa biết có làm ăn được nữa không, nói gì đến cửa hàng lớn”.
Ngô Bình nghe xong thì liền hỏi: “Dượng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ngô Ngọc Thu không muốn thêm rắc rối cho Ngô Bình, liền vội nói: “Không có gì, chỉ là bận quá thôi, con người dượng con không thích quá náo nhiệt, nên không quen lắm”.
Ngô Bình lắc đầu: “Cô, có chuyện gì mà không thể nói với con được? Cô không nói thì con vẫn có thể nghe nóng được như thường”.
Ngô Ngọc Thu thấy Ngô Bình nghiêm túc thì thở dài, nói: “Sau khi mở cửa hàng mới, việc làm ăn bỗng nóng lên hừng hực. Mấy ngày đầu cũng không có gì nhưng mấy ngày gần đây bỗng có bọn lưu manh thường xuyên đến làm loạn, còn hay có bên phòng cháy chữa cháy và công thương đến gây rắc rối nữa. Lúc thì phạt tiền, lúc thì tạm dừng hoạt động để điều chỉnh, sáng nay vừa mới nhận được thông báo tạm dừng hoạt động đấy, cũng không biết muốn giày vò đến bao lâu nữa”.
Ngô Bình cười, nói: “Cô, cô đừng lo, chuyện nhỏ thôi mà, để đó con giúp cô giải quyết, thế này đi, chúng ta chuyển nhà trước, tối con sẽ đến quán”.
Ngô Ngọc Thu: “Tiểu Bình, kệ họ đi con, bất quá thì không làm nữa thôi”.
Ngô Bình: “Đang làm ăn tốt, tại sao lại không làm nữa? Không những phải làm mà còn phải làm lớn hơn, mạnh hơn”.
Cậu cười lạnh lùng: “Con cũng muốn xem thử tên nào không có mắt dám động đến cô của Ngô Bình này”.
Sau đó, cậu như nhớ ra điều gì, hỏi: “Cô, khu nhà cô ở cũng khá cũ kĩ rồi, sau này cô chuyển đến đây ở đi”.
Ngô Đại Hưng vừa nghe thì liền nói: “Đúng đấy Ngọc Thu, chỗ này cách nhà hàng cũng gần nữa, sau này hai đứa chuyển đến đây ở thì vừa hay luôn”.
Dượng Trương Bảo Tùng liền nói: “Anh cả, không được đâu. Anh và Tiểu Bình đã giúp bọn em trả mấy triệu rồi, bọn em không thể đến đây ở được”.
Ngô Bình: “Dượng, chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo”.
Tất cả mọi thứ đều được chuyển đến Hoàng Long sơn trang, bố mẹ cậu ở lại sắp xếp đồ đạt còn cậu thì theo xe của Ngô Ngọc Thu, về lại nhà hàng. Nhà hàng đã đóng cửa, trước cửa đậu đầy xe, rất lộn xộn, trong đó còn có mấy chiếc xe rác, mùi hôi bay khắp nơi.
Ngô Bình vừa thấy là nhận ra có người cố ý gây rắc rối cho cô mình. Lúc này, Trương Ngọc Tùng mới gọi người mở cửa tiệm, chuẩn bị cho việc buôn bán buổi tối.
Ngô Ngọc Thu hơi lo lắng, nói: “Tiểu Bình, hay là bỏ qua đi. Ngộ nhỡ họ lại đến gây rắc rối thì sẽ làm con bị thương mất.
Ngô Bình cười, nói: “Cô, họ không làm con bị thương được đâu, yên tâm đi”.
Ngô Bình bắt một cái ghế ngồi giữa cửa, sau đó lấy điện thoại ra gọi. Cậu gọi cho Nghiêm Lãnh Thạch trước sau đó gọi cho Hoàng Diên Lãng.
Trước cửa nhà hàng có một mảnh đất trống, rộng gần mười mét, dài hơn hai mươi mét, vốn dĩ buổi tối sẽ đặt rất nhiều bàn, tối đến gió sông thổi mát lạnh, rất sảng khoái, nhưng lúc này lại có hai chiếc xe chở toàn mấy thứ vớ vẩn, trong đó có một chiếc còn chặn ngay trước cửa.
Ngô Bình gọi điện thoại được vài phút thì có mười mấy chiếc xe kéo được lái đến, dẫn đầu là một anh mập, anh ta tiến qua nói chuyện với Ngô Bình một cách rất khách sáo.
Ngô Bình chỉ vào chiếc xe trước cửa nhà hàng và nói: “Kéo hết đến bãi xe phế liệu, tháo dỡ xe, linh kiện nào dùng được thì dùng, không dùng được thì bán sắt vụn”.
Chương 2567: Ông Mặc đến tìm
Người đến nhận được chỉ thị của thị trưởng thành phố, có chỗ dựa vững chắc, lập tức gật đầu: “Cậu yên tâm, nhất định sẽ tuân thủ theo lời dặn của cậu”.
Thế là mười mấy chiếc xe kéo bắt đầu di chuyển, kéo đi bốn chiếc xe sang, hai chiếc xe bán tải và một chiếc xe thương mại trước cửa đi trước, trong lúc đó có người vội vàng chạy đến lái hai chiếc xe chở rác đi.
Khi còn lại những chiếc xe cuối cùng, lại có vài chiếc xe khác chạy đến, mười mấy người lên xuống xe, vội vã đi đến, người dẫn đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, bụng phệ, bệnh mũi đỏ, đầu hói, gã hét lên: “Ai dám động đến xe của tôi!”
Thế nhưng người kéo xe dường như không nghe thấy, tiếp tục kéo xe ra ngoài, đầu trọc tức giận muốn tiến đến ngăn lại.
Lúc này Ngô Bình đứng lên nói: “Là ông cố ý chặn trước nhà hàng mà nhỉ?”
Đầu trọc nghiêng đầu nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Là ông đây đấy thì sao?”
Ngô Bình bình thản nói: “Không sao, tôi chỉ hỏi vui thôi”.
Đầu trọc hừ một tiếng rồi nói: “Nói cho các người biết, họ hàng thân thích của tôi làm việc ở cơ quan công thương, nếu chọc vào tôi thì nhà hàng của các người đừng mong có thể kinh doanh nữa”.
“Lớn lối đấy, họ hàng của ông tên gì, ông dám nói không?”, lúc này thị trưởng thành phố Hoàng Diên Lãng đến. Ông ta chỉ dẫn theo hai người đi thẳng đến trước mặt đầu trọc này.
Do đứng ngược sáng nên đầu trọc không nhận ra Hoàng Diên Lãng, gã hừ một tiếng nói: “Nói ra thì chỉ khiến ông sợ thôi, họ hàng của tôi là người phụ trách thứ hai của bên Công Thương, tên Hầu Trình”.
Hoàng Diên Lãng hỏi thư ký bên cạnh: “Có người tên Hầu Trình này không?”
Thư ký vội nói: “Thị trưởng, có người này nhưng không phải người phụ trách, chỉ là một đội trưởng kiểm tra công thương thôi”.
Hoàng Diên Lãng lạnh lùng nói: “Một đội trưởng mà cũng dám kiêu căng, lập tức lập án điều tra, xử lý nghiêm người này”.
“Vâng”, thư ký nói.
Đầu trọc dụi mắt, lúc này mới nhận ra người nọ chính là thị trưởng thành phố Hoàng Diên Lãng, gã sợ đến mức run lên, sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng nói: “Thị trưởng, tôi không biết ông đến, tôi…”
Hoàng Diên Lãng phớt lờ lời gã nói: “Người đâu, bắt cái tên phá hoại xã hội này lại, nhất định phải điều tra cho kỹ”.
Cũng không biết từ đâu mà có một đám người cầm súng thật đạn thật lao ra lập tức đè đám người này xuống đất, sau đó bắt hết lên xe cảnh sát.
Sau đó Hoàng Diên Lãng mỉm cười đi đến chỗ Ngô Bình, Ngô Bình giả vờ không quen ông ta, chỉ nói với Trương Bảo Tùng và Ngô Ngọc Thu: “Cô, chú, đây là thị trưởng thành phố chúng ta. Thị trưởng thành phố tình cờ đi ngang qua đây, biết chúng ta bị kẻ xấu bắt nạt nên ra mặt cho chúng ta”.
Hoàng Diên Lãng cười nói: “Đúng thế. Ông chủ Trương, tôi cũng vừa mới biết chuyện của các ông, tôi cảm thấy rất áy náy, thế mà lại để chuyện này xảy ra, đây là do tôi sơ suất”.
Ngô Bình nói: “Thị trưởng Hoàng, nếu ông đã đến thì hay là vào trong ngồi chút đi, nhà hàng của cô tôi có không ít món đặc sản, chắc ông sẽ thích đấy”.
Tất nhiên Hoàng Diên Lãng sẽ nể mặt Ngô Bình, cười nói: “Vậy thì tôi không khách sáo”.
Nghe nói thị trưởng thành phố đến, trừng trị kẻ ác, những người bên dưới lập tức cử người đưa tin đến, ai chụp hình thì chụp, ai viết bản thảo thì viết, lập tức chuyện này được đưa lên top tìm kiếm thịnh hành.
Cùng lúc đó một thế lực ngầm địa phương đã bị chính phủ bắt sạch bằng hết, bắt được năm mươi bảy người có liên quan, trừng phạt hai mươi lăm người giữ chức vụ trong chính phủ.
Một phòng VIP trang nhã, Ngô Ngọc Thu đem trà và vài hoa quả điểm tâm đến, Hoàng Diên Lãng nói chuyện với Ngô Bình.
“Cậu Ngô, con gái tôi đã hồi phục rất nhiều rồi, cũng may nhờ có chiêu thức thần kỳ của cậu”.
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ thôi, thị trưởng Hoàng đừng khách sáo”.
Ngừng một chốc, cậu nói: “Tôi đã tiếp quản Từ Thiện Đường Giang Nam rồi, sau này muốn Từ Thiện Đường mở rộng công việc thì không thể không có sự phối hợp với các ông”.
Hoàng Diên Lãng mừng thầm, ông ta biết rất rõ lai lịch của Từ Thiện Đường, Ngô Bình thế mà lại thu mua nó, có thể thấy khả năng của cậu mạnh thế nào.
Ông ta nói: “Cậu Ngô chỉ cần nói một tiếng, tôi nào dám không nghe theo”.
Chẳng mấy chốc, việc kinh doanh của nhà hàng trở nên phát đạt, trước cửa nhà hàng bày ra năm mươi cái bàn vuông nhỏ, bàn nào cũng có đầy người ngồi. Trên lầu, dưới lầu hơn ba trăm mét vuông trong nhà hàng cũng có đến mấy chục cái bàn.
Ngô Bình dành ra phòng VIP, kéo Hoàng Diên Lãng ngồi xuống chiếc bàn vuông nhỏ ở cửa, thấy nhiều người đến ăn thịt nướng như vậy, Hoàng Diên Lãng cười nói: “Việc kinh doanh ở đây rất tốt, tôi tính thử xem, trong ngoài có khoảng cả trăm bàn, mỗi bàn có bốn năm người, riêng thịt nướng thôi thì một ngày đã kiếm được hai ba mươi ngàn tệ rồi”.
Ngô Bình: “Hôm nay đông như vậy có lẽ liên quan đến chuyện xảy ra lúc chiều”.
Nói rồi cậu bảo người đem một ít xiên nướng và một thùng bia cho bàn này.
Uống hết một ly bia, Nghiêm Lãnh Thạch đã đến, Ngô Bình cũng gọi ông ta đến ngồi.
Nghiêm Lãnh Thạch nhấp một ngụm bia rồi nói: “Chủ nhân, đã điều tra rõ. Có ba nhà hàng thịt nướng gần đây, đồ ăn không chỉ đắt mà hương vị cũng bình thường. Sau khi bên này khai trương mở hàng, những người thích ăn thịt nướng đã đổi chỗ đến đây ăn. Ông chủ ở mấy nhà hàng này đều có các mối quan hệ mạnh, họ khá giận nên đã bắt tay nhau làm việc xấu. Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đều có liên quan đến họ”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông giải quyết đi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Ừ”.
Mấy người ngồi với nhau chốc lát thì Hoàng Diên Lãng đi trước. Sau khi Hoàng Diên Lãng đi không lâu, lại có một người đồ xám đi thẳng đến bên này.
Ngô Bình nhìn người này, cậu không quen bèn hỏi: “Ông muốn cùng uống vài ly à?”
Người đến cười nói: “Cậu Ngô, tôi họ Mặc, tên Mặc Hiên, từng ở nhà họ Cừu một thời gian”.
Ngô Bình: “Vậy à? Nói thế ông đến đây để tìm tôi à?”
Người đến là ông Mặc, ông ta tự rót cho mình một ly bia, bình tĩnh nói: “Rượu mà người bình thường uống thật nhạt nhẽo, thật không biết có cái gì ngon nữa”, dù nói vậy nhưng ông ta vẫn uống một hơi cạn sạch.
Sau đó ông ta nói tiếp: “Cậu Ngô, tôi đến là muốn nói với cậu chuyện Bạch Hổ Tiên Kiếm”.
Ngô Bình bình tĩnh hỏi: “Ông muốn nói chuyện gì?”
Mặc Hiên: “Tôi sẵn lòng bỏ ra một số tiền để mua lại Bạch Hổ Tiên Kiếm”.
Ngô Bình: “Ông có thể ra giá bao nhiêu?”
Mặc Hiên: “Một tỷ tiền Tiên”.
Ngô Bình lắc đầu: “Không bán”.
Cậu nghĩ bất kỳ bảo vật nào cũng đều có giá trị, nhưng một tỷ mà muốn mua Bạch Hổ Tiên Kiếm là điều không thể.
Mặc Hiên im lặng không nói, lẽ nào cậu ta đã biết giá trị của Bạch Hổ Tiên Kiếm, ông ta lập tức hỏi: “Cậu Ngô cứ ra giá đi”.
Ngô Bình suy ngẫm một lát rồi nói: “Không cần ra giá, vì ông không mua nổi”.
Mặc Hiên thở dài: “Xem ra cậu Ngô đã biết giá trị của Bạch Hổ Tiên Kiếm rồi nên mới không chịu bán”.
Ngô Bình: “Những gì tôi biết có hạn, ông cứ nói tôi nghe xem”.
Mặc Hiên lặng thinh, lại uống thêm một ngụm bia, nói: “Bạch Hổ Tiên Kiếm này được một đại tài tạo ra bằng chân khí Bạch Hổ. Không giấu gì cậu, uy lực của thanh kiếm này rất mạnh, chỉ có cường giả Đạo Cảnh mới có thể thi triển được uy lực thật sự của nó”.
Ngô Bình nói: “Xem ra ong7 không hiểu về Bạch Hổ Tiên Kiếm rồi”.
Mặc Hiên sửng sốt: “Ý cậu là sao?”
Ngô Bình: “Bạch Hổ Tiên Kiếm không có yêu cầu về cảnh giới của người sử dụng nó, một khi đã nhận chủ thì nó sẽ hợp nhất với người sử dụng, sau đó cùng tăng cấp”.
Mặc Hiên im lặng vài giây, sau đó nói: “Là thế à”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông là ai, sao lại biết Bạch Hổ Tiên Kiếm?”
Mạc Hiên khẽ thở dài, nói: “Tổ tiên của tôi là người hầu của vị đại tài đã tạo ra Bạch Hổ Tiên Kiếm, ông ấy biết sự lợi hại của Bạch Hổ Tiên Kiếm. Sau này, người trong tộc chúng tôi đều cố đi tìm tung tích của Bạch Hổ Tiên Kiếm, nhưng không có kết quả, mãi cho đến khi tôi đến nhà họ Cầu vào vài năm trước, mới phát hiện ra nó”.
Chương 2568: Phá giải dễ dàng
Ngô Bình: “Nếu ông đã phát hiện ra Bạch Hổ Tiên Kiếm thì tại sao không mang nó đi?”
Mặc Hiên khẽ thở dài, nói: “Sát khí của Bạch Hổ Tiên Kiếm quá nặng nề, tôi không thể mang theo bên người. Nếu cố gắng lại gần cũng sẽ bị kiếm khí mạnh mẽ của nó giết chết”.
Ngô Bình cười lạnh: “Gia tộc ông tìm kiếm Bạch Hổ Tiên Kiếm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không tìm được một vài cách lấy tiên kiếm về được sao?”
Mặc Hiên nói: “Tôi cũng không ngờ được, sát khí Bạch Hổ Tiên Kiếm lại mạnh như vậy”.
Ngô Bình: “Quả nhiên ông vẫn không hiểu rõ Bạch Hổ Tiên Kiếm”.
Mặc Hiên: “Đúng vậy, dù sao tổ tiên tôi cũng chỉ là người hầu của vị đại năng kia, hiểu biết cũng có hạn”.
Ngô Bình: “Tiên kiếm đã thuộc về tôi rồi, tôi sẽ không bán, ông không cần nhiều lời, mau chóng rời đi!”
Mặc Hiên khẽ thở dài, nói: “Ngô Bình, nếu tôi đã đuổi theo cậu được đến đây thì đương nhiên đã chuẩn bị vẹn toàn rồi”.
Ngô Bình: “Chẳng lẽ ông muốn ăn cướp một cách trắng trợn?”
Mặc Hiên cười ha ha: “Nói cướp thì khó nghe quá, chúng ta thương lượng tốt đôi bên, cậu đưa ra cái giá hợp lý, tôi có thể mua lại Bạch Hổ Tiên Kiếm”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, không bán”.
Mặc Hiên thở dài, nói: “Vậy thì quá đáng tiếc, chúng tôi cũng không muốn trở thành kẻ địch với thiên tài như cậu. Nhưng Bạch Hổ Tiên Kiếm rất quý giá, chúng tôi không thể bỏ qua nó”.
Nói xong, không gian xung quanh bàn mọi người đang ngồi bỗng tối sầm, chính giữa chỉ còn lại khu vực bán kính chừng mười mét còn có ánh sáng.
Xung quanh trở nên u tối, hơn nữa toàn bộ âm thanh đều biến mất.
Vẻ mặt Nghiêm Lãnh Thạch nặng nề, thấp giọng nói: “Chủ nhân, chúng ta tiến vào kết giới rồi”.
Mặc Hiên cười nói: “Không sai, đây là kết giới Tịch Ám! Ở bên trong kết giới, toàn bộ ánh sáng, âm thanh, cảm giác đều sẽ dần dần biến mất. Cho dù các người là cao thủ Thần Thông Cảnh cũng không thể phá vỡ kết giới này được!”
Nghiêm Lãnh Thạch trầm giọng: “Đối đầu với đệ tử tinh anh của đại tông, ông không sợ bị báo thù sao?”
Mặc Hiên cười nói: “Cho dù các người chết, người khác cũng sẽ không biết hung thủ là tôi, bởi vì các người sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này!”
Ngô Bình: “Thủ đoạn này đúng là rất lợi hại, nhìn qua thì không chê vào đâu được”.
Mặc Hiên thản nhiên nói: “Vì vậy cậu Ngô nhất định phải cân nhắc cho kỹ, hoặc là giao Bạch Hổ Tiên Kiếm, hoặc là cậu chết rồi tôi sẽ lấy tiên kiếm”.
Nghiêm Lãnh Thạch tức giận nói: “Ông đừng có ngông cuồng, ông nghĩ chỉ có kết giới này mà có thể nhốt đốt chủ nhân tôi sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”. Mặc Hiên rất tự tin với thủ đoạn của mình: “Năm năm trước, tôi từng dùng thủ đoạn này giết chết một vị cao thủ Thần Thông tầng bốn. Cậu Ngô, cậu nghĩ thực lực của cậu so với tu sĩ Thần Thông tầng bốn thì ai cao hơn?”
Ngô Bình nói: “Có lẽ tôi mạnh hơn một chút”.
Mặc Hiên ngây người, sau đó lại nghĩ Ngô Bình đang nói khoác, ông ta lắc đầu, nói: “Ngay cả Bí Anh, cậu cũng chẳng phải, lại còn tự nói có thể đánh bại được Thần Thông tầng bốn, ha ha…”
“Ông thấy buồn cười sao?”, Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm hỏi.
Mặc Hiên lắc đầu: “Không cần nhiều lời, cậu mau ra quyết định đi”.
Ngô Bình bỗng hỏi: “Kết giới này không ảnh hưởng đến ông sao?”
Mặc Hiên lạnh nhạt nói: “Đương nhiên. Nếu không, sao tôi có thể giết chết các người được?”
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt”. Sau đó, cậu vỗ tay một cái, dưới chân bỗng xuất hiện một cái bóng chui vào trong bóng của Mặc Hiên nhanh như chớp, chính là Khôi Ảnh!
Bỗng nhiên, xung quanh Mặc Hiên trở nên tăm tối, chỉ còn lại không gian trong bán kính mười mét là có ánh sáng, xung quanh tối tăm tĩnh mịch, ông ta không nghe thấy được gì cả.
Ông ta sợ hãi, chuyện gì đây?
Cùng lúc đó, Ngô Bình lại nhìn thấy tình hình xung quanh, ảnh hưởng của kết giới đối với cậu gần như đã biến mất.
Mặc Hiên hoảng sợ, ông ta nhìn Ngô Bình ở trước mặt chằm chằm, hỏi: “Cậu làm gì tôi rồi?”
Ngô Bình bình thản nói: “Cũng chẳng có gì cả, tôi chỉ là dùng huyễn thuật, khống chế thân thể và ý thức của ông, đồng thời hoán đổi ngũ giác lục thức của tôi và ông. Vì vậy nếu kết giới Tịch Ám không ảnh hưởng đến ông, thì nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến tôi”.
Mạc Hiên vừa sợ vừa tức, thấp giọng nói: “Thủ đoạn cậu Ngô thực lợi hại”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Sử dụng kết giới đi, tôi xem xem hiệu quả nó thế nào”.
Dứt lời, Mặc Hiên không kiểm soát được bản thân, tiếp tục sử dụng kết giới. Giây tiếp theo, màn đêm u tối vô biên bao trùm ông ta, ngũ giác lục thức của ông ta đều biến mất.
Mặc Hiên rơi vào tuyệt vọng, không biết qua bao lâu, Mặc Hiên biến mất. Lúc này ông ta đang ngồi bên cạnh Ngô Bình, trán đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, tu vi đã mất hết!
“Tu vi của tôi!” Ông ta sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi xuống, sau đó lại cay độc nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Ngô Bình bình thản nói: “Ông không cần trừng tôi, tôi vừa mới phế bỏ tu vi ông, bây giờ ông chỉ là một người phàm”.
“Cậu quá ác độc!”. Mặc Hiên rống lên, ông ta chỉ hận không thể một ngụm nuốt trọn thân xác Ngô Bình!
Ngô Bình lại uống một ly bia, nói: “Nói đi, ông chỉ có một cơ hội, nếu nói dối, tôi lập tức tiễn ông đi gặp Diêm Vương”.
Trong lòng căm hận muốn điên, nhưng Mặc Hiên không thể không đối mặt với hiện thực, ông ta hít sâu một hơi, nói: “Tôi đúng là Mặc Hiên. Nhưng tổ tiên tôi không phải người hầu của vị đại năng kia”.
Ngô Bình: “Sao ông biết được tung tích Bạch Hổ Tiên Kiếm?”
Mặc Hiên: “Mấy năm trước, tôi ở thế tục gặp được một người, anh ta nói cho tôi biết một gia tộc ở thế tục là nhà họ Cừu có một bảo bối như vậy”.
Ngô Bình: “Người đó là ai?”
“Người đó là chồng của một người phụ nữ nhà họ Cừu, sau đó người phụ nữ kia tìm kiếm tình mới, anh ta bị đuổi khỏi nhà họ Cừu. Anh ta cũng là vô tình mà biết được nhà họ Cừu có bảo bối như vậy. Vì thế, tôi nghĩ cách trở thành khách quý nhà họ Cừu, âm thầm tìm kiếm tung tích món bảo bối này”.
Ngô Bình: “Với thực lực của ông, tại sao không trực tiếp khống chế nhà họ Cừu, lấy bảo bối đi?”
Mặc Hiên: “Tôi vốn cũng có dự tính như vậy. Nhưng sau khi tôi tìm được Bạch Hổ Tiên Kiếm thì mới phát hiện ra mình căn bản không thể lại gần được kiếm này, cho nên vẫn không động đến nhà họ Cừu. Mà cậu Ngô lại thu phục được Bạch Hổ Tiên Kiếm, khiến tôi rất kinh ngạc. Nhưng như vậy cũng là chuyện tốt, bởi vì chỉ cần khống chế được công tử thì đồng nghĩa khống chế được Bạch Hổ Tiên Kiếm”.
Nói đến đây ông ta lại thở dài: “Nhưng tôi tính sai rồi, tôi không ngờ thực lực cậu lại kinh khủng đến vậy!”
“Tôi sẽ không giết ông”. Ngô Bình thản nhiên nói: “Sau khi tôi đi, tất cả ký ức của ông sẽ biến mất”.
Mặc Hiên muốn cầu xin, thì bỗng nhiên không nói nên lời.
Mấy phút sau, Ngô Bình và Nghiêm Lãnh Thạch đứng dậy rời đi. Bọn họ vừa đi, toàn bộ ký ức trong đầu Mặc Hiên đã biến mất, từ nay về sau dùng thân phận người phàm sống ở Trung Châu rất lâu, trong lúc đó còn làm công ở nhà hàng Ngô Ngọc Thu mấy năm, đến lúc ông ta chết già cũng không thể biết được bản thân là ai.
Buổi tối, Ngô Bình quay về sơn trang. Qua một ngày dọn dẹp, phòng ốc bọn họ ở cũng đã ổn thỏa. Tòa nhà ba tầng chiếm diện tích rộng lớn, tầng trên cùng đều thuộc về Ngô Bình, cậu có thể luyện công và gặp khách ở trên này. Trên sân thượng tòa nhà còn trồng rất nhiều hoa cỏ, có rất nhiều loại quý hiếm.
Ngô Bình lên trên tầng thượng, phát hiện dưới giàn hoa trên tầng thượng có một con chó đen lớn đang nằm đó nhìn Ngô Bình.
“Chó ở đâu ra vậy?”, Ngô Bình lẩm bẩm một câu.
“Cậu nhóc, kết bạn đi”. Chó mực bỗng nói tiếng người, mang giọng Trung Châu đúng chuẩn.
Chương 2569: Con chó biết nói chuyện
Ngô Bình sửng sốt: “Mày biết nói tiếng người?”
Con chó mực hừ một tiếng, nói: “Tôi không chỉ biết nói tiếng người mà còn biết nói tiếng ma, cậu có muốn nghe không?”
Ngô Bình híp mắt, đi vài bước đến trước mặt con chó mực, nhìn chằm chằm nó vài giây rồi nói: “To gan đấy, cô hồn dã quỷ từ đâu đến mà lại nhập vào thân xác con chó này để trêu tôi đấy”.
Bị Ngô Bình nhìn thấy, con chó mực nhếch môi: “Cậu có mắt nhìn đấy, nhưng tôi không có ác ý với cậu, tôi đến tìm cậu là muốn làm bạn với cậu”.
Ngô Bình cười mỉa: “Làm bạn với tôi, anh cũng xứng à?”
Con chó mực không giận, nói: “Đương nhiên là xứng rồi, vì tôi biết một bí mật”.
Ngô Bình: “Anh biết bí mật gì?”
“Tôi biết lối vào động phủ cổ ở đâu, còn biết làm sao để mở lối vào đó”, con chó mực nhìn vào mắt Ngô Bình, quan sát phản ứng của cậu.
Ngô Bình: “Thì sao?”
Con chó mực: “Tôi có thể tìm lối vào động phủ giúp cậu, giúp cậu mở động phủ xem như báo đáp, tôi hy vọng cậu vào động phủ cứu thân xác của tôi ra”.
Ngô Bình: “Thân xác của anh bị nhốt trong động phủ”.
Con chó mực thở dài nói: “Tôi vào động phủ để xem xét, kết quả giẫm trúng cơ quan bên trong, thân xác bị nhốt lại. Hết cách rồi, tôi chỉ có thể thoát ra khỏi Bí Anh, tạm ở trong người con chó này”.
Ngô Bình suy xét một lúc rồi hỏi: “Trong động phủ có gì, anh biết không?”
Con chó mực: “Tôi vẫn chưa vào trong thì thân xác đã bị giam giữ rồi, nên không biết tình hình bên trong”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Tôi suy xét đã”.
Con chó mực: “Mong cậu suy nghĩ nhanh một chút, thân xác của tôi không kiên trì được quá lâu”.
Ngô Bình: “Bây giờ anh trả lời tôi mấy câu”.
“Biết gì sẽ nói đấy”, con chó mực nói.
Ngô Bình: “Làm sao mà anh tìm được tôi?”
Con chó mực: “Cách đây không lâu, tôi lạc đến khu dân cư mà cậu sống rồi ngửi thấy mùi đan dược thoang thoảng. Sau đó cậu ra khỏi đó, tôi ngửi thấy mùi đan dược rất nồng trên người cậu, từ đó ta đoán chắc cậu là một thầy luyện đan giỏi”.
Ngô Bình: “Thế nên anh vẫn luôn theo dõi tôi?”
Con chó mực: “Tôi nghĩ cậu rất đặc biệt nên đi theo từ xa, cách đây không lâu cậu thi triển thủ pháp kinh thiên ở nhà hàng, dễ dàng phá giải kết giới Tịch Ám, tôi cực kỳ bái phục”.
Ngô Bình cười mỉa: “Bây giờ anh nhảy ra, không sợ tôi giết anh à?”
Con chó mực nói: “Tôi và cậu có chung lợi ích, cậu không có lý do gì giết tôi”.
Ngô Bình: “Anh có thể đi rồi, chiều mai lại đến tìm tôi”.
Con chó mực hơi vội nói: “Thân xác của tôi không kiên trì được quá lâu, có thể nhanh một chút không?”
Ngô Bình: “Không vội, bây giờ nói cho tôi biết vị trí lối vào và cách mở cửa”.
Con chó mực chớp mắt: “Tôi có thể nói cho cậu biết nhưng mong cậu có thể cứu thân xác tôi ra”.
Ngô Bình: “Thân xác anh có khả năng rơi vào nguy hiểm, tôi không thể đảm bảo nhất định có thể đưa nó ra”.
Con chó mực: “Tôi nghĩ chắc chắn cậu sẽ có cách”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không thể chắc chắn”.
Con chó mực im lặng một lúc rồi nói: “Được, nếu cậu cảm thấy nguy hiểm, có thể không cứu thân xác của tôi, nhưng sau này cậu nhất định phải đảm bảo sự an toàn của tôi”.
Ngô Bình nhíu mày: “Đảm bảo thế nào?”
Con chó mực: “Bí Anh của tôi vẫn chưa hoàn thiện, nhập vào trên người một con chó, thực lực đã giảm đi rất nhiều nên tôi mới nói mong cậu có thể đảm bảo cho tôi an toàn”.
Ngô Bình cười nhạo: “Ai lại đi đối phó với một con chó chứ?”
Con chó mực thở dài: “Tôi có không ít kẻ thù, chúng đều có cách tìm được tung tích của tôi”.
Ngô Bình: “Tôi cũng không thể bảo vệ anh cả đời”.
Con chó mực nói: “Một năm là được, trong vòng một năm tôi sẽ tìm được thân xác mới”.
Ngô Bình suy ngẫm rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.
Con chó mực mừng rỡ: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh, không lâu sau Dương Quế Chi bưng lên một đĩa hoa quả và một ít hạt dưa, quả khô đến, cậu lấy một nắm hạt dưa, vừa ăn vừa hỏi: “Anh tên gì?”
“Dư Quảng Hạ”, Con chó mực đáp.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi, tu vi gì?”
Dư Quảng Hạ: “Ba mươi chín tuổi, cảnh giới Ngũ Hành”.
Ngô Bình: “Thế mà là cao thủ cảnh giới Ngũ Hành à, xem ra tư chất của anh khá đấy”.
Dư Quảng Hạ: “Cậu quá khen rồi, tôi có là gì so với cậu đâu”.
Ngô Bình: “Đừng có mà nịnh nọt, anh đến từ đâu, ở tông môn nào?”
Dư Quảng Hạ: “Tôi đến từ một gia tộc tu chân ở Thần Nguyên Tiên Giới”.
Ngô Bình: “Gia tộc tu chân cấp bậc nào?”
Dư Quảng Hạ: “Cũng được xem là gia tộc hoàng kim bậc nhất ở Thần Nguyên Tiên Giới”.
Ngô Bình cảm thấy hứng thú hỏi: “Gia tộc hoàng kim bậc nhất? Đó là cấp bậc gì thế?”
Dư Quang Hạ: “Thông thường gia tộc hoàng kim bậc ba tương đương với tông môn hạng nhất Gia tộc hoàng kim bậc nhất tương đương với nhóm đứng đầu trong tông môn hạng nhất”.
Ngô Bình: “Cũng khá đấy chứ”.
Ngô Bình vẫn không quá yên tâm với việc Dư Quảng Hạ chiếm lấy cơ thể con chó mực, cậu tiếp tục dò hỏi tình hình thì mới hay anh ta vô tình biết được manh mối về một động phủ ở Thần Nguyên Tiên Giới, thế mà trải qua muôn vàn khó khăn để tìm đến thế tục. Động phủ này tên là “Bản Nguyên Tiên Phủ”, nguồn gốc của nó rất bí ẩn, chủ nhân của nó có thể là một vị đại tài thời kỳ cổ đại.
Ngô Bình: “Chỉ một mình anh đến tìm về động phủ à?”
Dư Quảng Hạ: “Cơ hội lớn như vậy, dĩ nhiên tôi không thể để người thứ hai biết được, cho dù là bố tôi thì tôi cũng không thể nói cho ông ấy”.
Nói đến đây, anh ta thở dài: “Chỉ là tôi không ngờ cơ quan trong Bản Nguyên Tiên Phủ lại lợi hại như thế”.
Ngô Bình cười nhạo: “Cũng không thèm nói với bố mình, xem ra quan hệ cha con của hai người không được tốt lắm nhỉ”.
Dư Quảng Hạ cười mỉa: “Ông ấy trao vị trí thế tử giao cho một người có tư chất không bằng tôi, tại sao tôi phải nói cho ông ấy?”
“Trở thành thế tử quan trọng lắm sao?”, Ngô Bình hỏi.
Dư Quang Hạ gật đầu: “Cực kỳ quan trọng. Thế tử là gia chủ tương lai, có thể giành được nhiều tài nguyên nhất, gia tộc sẽ bất chấp mọi thứ mà dạy dỗ. Nói trắng ra là cho dù là một tên vô dụng một khi trở thành thế tử, gia tộc cũng có thể dạy hắn thành cao thủ một đời”.
Ngô Bình: “Nếu tư chất của anh tốt hơn thì tại sao bố anh lại muốn đưa người khác làm thế tử?”
Dư Quảng Hạ cười nhạo: “Vì mẹ của tên thế tử ngu ngốc đó đến từ một gia tộc thiên niên lớn mạnh”.
“Gia tộc thiên niên?”, Ngô Bình hỏi: “Nó mạnh hơn cả gia tộc hoàng kim à?”
Dư Quảng Hạ: “Đúng thế. Nếu gia tộc hoàng kim bậc nhất có thể phát triển ổn định hơn một ngàn năm thì nó có thể trở thành gia tộc thiên niên. Những gia tộc hoàng kim bình thường không thể nào so được với thực lực của gia tộc thiên niên”.
“Vậy có phải còn có gia tộc vạn niên không?”, Ngô Bình hỏi.
Dư Quảng Hạ: “Gia tộc vạn niên cực kỳ ít, cả Thần Nguyên Tiên Giới chỉ có ba gia tộc, thực lực của họ có thể so sánh với các đại giáo vạn cổ”.
Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Không làm thế tử được thì không có được tài nguyên, không có tài nguyên thì không thể tăng tu vi. Mà không có tu vi mạnh, tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị tên thế tử ngu xuẩn kia hại chết nên dù biết rõ chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, tôi vẫn muốn thử một lần”.
Chương 2570: Đột nhập vào hang động
Ngô Bình xoa mũi, nhớ đến vị chủ nhiệm họ Từ ở trường đại học kia, tình hình của anh ta cũng giống với Dư Quảng Hạ, xem ra cho dù là con cháu gia tộc lớn thì cũng không dễ dàng gì.
Ngô Bình: “Tôi đồng cảm với cảnh ngộ của anh. Như vậy đi, lát nữa anh cứ dẫn tôi vào cửa. Nhưng tôi nói trước, những thứ trong động đều thuộc về tôi”.
Chó mực đảo mắt: “Không sao cả, tôi không cần gì cả”.
Ngô Bình: “Để giữ an toàn, tôi phải cho lên người anh chút gì đó”.
Dư Quảng Hạ lập tức căng thẳng: “Cậu muốn làm gì?”
Ngô Bình: “Một loại bí thuật, có thể giam giữ Bí Anh của anh trên thân chó mực một thời gian. Chỉ có như vậy thì tôi mới yên tâm đi với anh”.
Dư Quảng Hạ rất tức giận, nổi nóng nói: “Cậu không tin tôi?”
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi dựa vào đâu mà tin được anh? Anh muốn tôi giúp anh thì ngoan ngoãn để tôi thi triển bí thuật, nếu anh không muốn thì cũng không sao, tôi có thể đi tìm người khác giúp đỡ”. Nói xong, cậu bèn quay mặt đi.
Dư Quảng Hạ nhìn Ngô Bình chằm chằm, ngây người mấy giây rồi nối: “Được thôi, mọi chuyện nghe theo cậu”.
Ngô Bình vươn tay ấn vào đầu chó, miệng lẩm nhẩm vào từ. Chẳng mấy chốc, trong đầu chó mực đã xuất hiện một phù văn màu vàng, thần hồn Dư Quảng Hạ được phong ấn trong thân thể chó mực.
Ngô Bình vỗ nhẹ đầu chó: “Đi thôi”.
Một người một chó bay cách nhau một khoảng cách, đến một vùng hoang vu. Xung quanh dân cư ít ỏi, núi non hiểm trở, không giống một nơi có hang động.
Thế nhưng, chó mực lại nhắc nhở Ngô Bình đáp xuống một ngọn núi thấp trước mặt. Một người một chó đáp xuống đỉnh núi, chó mực đi đến trước một tảng đá lớn, nhấn móng vuốt lên trên đó ba cái. Bỗng chốc, mười hai tảng đá xung quanh bay lên không trung, trên mỗi tảng đá đều xuất hiện một phù văn màu đỏ.
Dư Quảng Hạ: “Cậu Ngô, sắp xếp những phù văn này lại, cửa động có thể sẽ mở ra”.
Ngô Bình nhìn ra, đây là một trận pháp mật mã, lập tức dựa theo những gì Dư Quảng Hạ cung cấp, sắp xếp lại vị trí mười hai tảng đá. Khi tảng đá cuối cùng được đẩy đến vị trí nào đó, mặt đất bỗng nhiên nứt ra một lỗ, để lộ một cầu thang đá kéo dài xuống dưới.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Thì ra hang động là ở bên trong núi”.
Dư Quảng Hạ: “Từ đây đi xuống, có thể đi thẳng đến hang động. Nhưng phải cẩn thận, thân xác tôi là bị nhốt ở bên trong”.
Chó lớn đi lên phía trước, Ngô Bình đi theo phía sau, một chó một người đi tiếp. Hai người vừa xuống thì cửa động đã đóng lại.
Xung quanh tối đen như mực, trong bóng tối xuất hiện một cầu thang tỏa ra luồng sáng xanh, hình xoắn ốc đi xuống. Đi theo cầu thang mấy trăm bậc, Ngô Bình đã đến một cái bục.
Cái bục vuông vức, bên trên có một nén nhang, đốm lửa nhang có màu xanh nhạt, một làn khói nhẹ nhàng bay lên.
Nhìn thấy nén nhang, chó mực trở nên căng thẳng vô cùng, lại nói: “Lúc đi qua, tuyệt đối không để khói nhang dính vào người, nếu không tôi và cậu đều gặp chuyện xui xẻo!”
Ngô Bình tập trung ánh nhìn, đột nhiên đi qua, một tay rút nén nhang ném qua một bên. Dư Quảng Hạ giật mình, nói: “Cậu làm gì vậy?”
Ngô Bình cười lạnh: “Anh nghĩ chủ nhân hang động thiết lập mấy thứ này là để cho anh đi qua bọn chúng sao?”
Dư Quảng Hạ ngây người, hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”
Ngô BÌnh: “Chủ nhân hang động thiết lập những cơ quan này, chính là đế người đến phả bỏ!”
Nói xong, trên thềm đá sau lưng xuất hiện một con rối bằng kim loại, tay cầm trường kiếm màu vàng, nặng nề giáng xuống!
Ngô Bình không lùi mà tiến lên, trực tiếp tiến vào trong lòng con rối, trước khi kiếm lớn hạ xuống đã đánh một chưởng vào ngực. Một chưởng này dùng đến chín phần lực, con rối lập tức bị xét nát nhiều mảnh, rơi vãi khắp nơi.
Đánh vỡ con rối xong, anh lại tiếp tục đi tiếp, để lại chó mực ngây ngốc tại chỗ. Một lúc sau, anh ta mới lầm bầm nói: “Lợi hại!”
Lại đi tiếp một đoạn, đến bục đài thứ hai. Trên bục đài này, có một tu sĩ thanh tiên bị đông lạnh thành khối băng, khối băng lơ lửng trên không, vẫn duy trì tư thế chạy ra ngoài.
Nhìn thấy khối băng, Dư Quảng Hạ thở dài một hơi, nói: “Lúc tôi phát hiện ra cơ quan thì đã muộn, bị khí lạnh giam cầm như vậy ở giữa không trung”.
Ngô Bình liếc nhìn, lập tức đi đến phía dưới khối băng, vươn tay ném nó vào trong không gian chứa đồ của mình. Sau đó mặt đất xuất hiện một làn khói, lạnh đến kinh người.
Người ở trong khí lạnh, nhưng quanh người Ngô Bình có ngọn lửa vàng bốc cháy, khí lạnh không thể xâm nhập, cậu không hề hấn gì lại đi tiếp.
Dư Quảng Hạ vội đi theo sau lưng cậu, lớn tiếng nói: “Cậu Ngô, có thể trả thân xác cho tôi không?”
Ngô Bình: “Thân thể anh bị phong ấn rồi, sau khi quay về tôi sẽ nghĩ cách giải trừ”.
Dư Quảng Hạ: “Cám ơn cậu!”
Lúc nói chuyện, trước mặt lại xuất hiện bục đài thứ tư, phía sau bục đài không có cầu thang. Trên bục đài này có một bộ xương đang ngồi. Bộ xương này xoay đầu lâu, sau đó chỉ vào bàn cờ trước mặt.
Trên bàn cờ, là thế cờ hiểm hóc, hai quân trắng đen chém giết đến thời điểm quan trọng nhất.
Ngô Bình liếc nhìn, cầm một quân trắng hạ xuống bàn cờ. Bộ xương khô cũng nhặt lấy một quân đen đánh với cậu.
Hai bên anh đánh tôi tới, sau hai mươi nước, Ngô Bình đã chiếm được ưu thế, ăn hết một khoảng quân đen của đối phương.
Sau khi thắng, bộ xương khô lại tan rã thành một đống xương trống, sau đó phía sau bục đài xuất hiện thêm một đoạn cầu thang màu vàng.
Ngô Bình quan sát mấy giây rồi nói với Dư Quảng Hạ: “Tốt nhất anh đợi ở đây đi”.
Dư Quảng Hạ gật đầu: “Cậu yên tâm”.
Ngô Bình bước lên cầu thang vàng đi vào trong, mỗi khi bước lên cầu thang, bậc thang đều tỏa ra ánh sáng vàng, cuối cùng cậu bị bao phủ bởi ánh sáng vàng, biến mất không thấy bóng.
Dư Quảng Hự ngồi trên bục đài, ngây ngốc nhìn Ngô Bình biến mất, lẩm bẩm nói: “Nhỡ đâu cậu ta chết ở bên trong thì thân xác mình phải làm sao?”
Cùng lúc đó, trên ngọn núi thấp xuất hiện một nhóm người, có nam có nữ, có già có trẻ, số lượng đến trăm người! Nhóm người này vừa đáp xuống thì tìm kiếm xung quanh, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra vị trí cửa vào hang động.
“Ở đây!”. Một tu sĩ mặc áo xám vui mừng nói. Vì thế nhóm người lao đến, có vài người xung đột, xô xát ngay tại chỗ.
Trong lúc hỗn loạn, có người giẫm vào một tảng đá mấy lần. Lập tức, mười hai tảng đá xung quanh bay lơ lửng trên không, trên mỗi tảng đá đều xuất hiện một phù văn.
“Quả nhiên có lối vào!”. Người áo bào xám vui mừng.
Thế nhưng, nhóm người không biết mật mã, mười hai tảng đá, mỗi tảng đá đều có trên trăm vị trí có thể đặt, tổng cộng có đến cả tỷ tỷ tổ hợp cách đặt. Nhóm người không ngừng thử, những cho dù có đặt thế nào thì cũng không thể mở được cửa vào.
Lúc này Ngô Bình vẫn chưa biết bên trên xảy ra chuyện gì, lúc này cậu đã xuất hiện trong một cung điện khổng lồ. Trong cung điện, một người đàn ông trông khá thư sinh đang ngồi trước bàn sách, ngẩn người nhìn chằm chằm vào một bức tranh lớn, Ngô Bình đi vào, anh ta hoàn toàn không nhận ra, gương mặt thi thoảng khẽ cười.
Ngô Bình nhìn thư sinh, cũng không nói gì, bởi vì cậu biết thư sinh này chỉ là lưu ảnh do người trước để lại. Có những người thực lực mạnh, nếu sinh sống ở nơi này quá lâu, hơi thở sẽ lưu lại ở đây, tạo thành ảnh ảo sống động. Tuy ảnh ảo là hư vô, nhưng vẫn có thể giữ được một phần suy nghĩ và ký ức.
Ngô Bình đi đến, nói: “Anh đang làm gì vậy?”
Thư sinh không ngẩng đầu, khẽ nói: “Bản đồ Thiên Cơ này quá khó, chín điểm thiên cơ bên trên này, qua cả trăm năm tôi cũng không thu hoạch được gì. Tôi không cam lòng!”
Ngô Bình nhìn bản đồ kia, bên trên là những đường cong, phù văn vô cùng phức tạp, sắp xếp không theo thứ tự. Vừa nhìn qua, mắt đã hoa rồi.
“Nó là bản đồ Thiên Cơ?”
“Không sai. Bản đồ Thiên Cơ ẩn giấu thiên cơ!”