Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2271: Thầy luyện đan giả

Luyện chế xong đan dược thì trời cũng đã tối, anh đẩy cửa bước ra rồi đưa một viên Thái Hư Linh Đan trên thượng phẩm trong đó cho Lý Giản đứng đợi bên ngoài đã lâu.

Lý Giản nhận lấy đan dược, vội kiểm tra. Quan sát vài giây, ông ta bật cười: “Tuyệt quá! Tôi thấy phẩm chất của đan dược này còn tốt hơn của người kia”.

Ngô Bình cười khẩy: “Sao đan giả đó của hắn có thể là trên thượng phẩm được? Dù là đan dược nguyên bản thì cùng lắm cũng chỉ là thượng phẩm thôi”.

Lý Giản nói: “Nói thế nếu đưa đan dược này cho hắn thì tiện nghi cho hắn quá rồi?”

Ngô Bình: “Ông rơi vào bẫy của người ta, cảm thấy không vui cũng phải nhẫn nhịn. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, không vội”.

Lý Giản gật đầu: “Ừ, bây giờ tôi trả viên đan này lại cho hắn, mong thầy luyện đan có thể đến đó với tôi, tôi muốn cho hắn thấy thế nào mới là thầy luyện đan thật sự”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.

Lý Giản nhờ quản gia đi thông báo cho đối phương, một lúc sau ông ta và Ngô Bình đến phòng khách. Một thầy luyện đan đã ngồi đợi trong phòng khách, đằng sau hắn là mười mấy người giúp việc, vô cùng kiểu cách.

Lý Giản thân là chủ nhân nơi này bước vào mà hắn cũng không thèm đứng dậy, chỉ liếc nhìn đối phương một cái rồi nói: “Ông chủ Lý, nghe quản gia của ông nói ông tìm được đan dược thật rồi à?”

Lý Giản lạnh nhạt nói: “Thầy luyện đan Hồ, đã tìm được đan dược đã mất kia rồi”.

Thầy luyện đan Hồ này nhướng mày: “Vậy sao? Đan dược ở đâu thế?”

Tay phải Lý Giản lấy một cái bình ra nó: “Đây là viên đan dược đó”.

Thầy luyện đan Hồ đứng lên, vóc dáng hắn rất cao, cơ thể gầy gò, mày rậm mắt hẹp, để râu chữ bát dài, lúc này hắn vung tay lên, đan dược rơi vào trong tay hắn.

Chỉ nhìn vài cái, vẻ mặt hắn thay đổi, sau đó cười mỉa nói: “Không biết ông lấy đâu ra đan dược cấp thấp như vậy để gạt tôi, lá gan không nhỏ nhỉ”.

Nói rồi hắn cất đan dược này đi.

Lý Giản tức đến mức đau ruột, nói: “Thầy luyện đan Hồ, hành vi này của cậu là lừa gạt mọi người đấy”.

Thầy luyện đan Hồ cười nhạo: “Viên đan dược đó của tôi đã mất, ở đây không ai có thể luyện chế ra được, ông thế mà có thể làm được chuyện này, dĩ nhiên nó là giả”.

Ngô Bình nói: “Chỉ dựa vào tên vô dụng như anh mà còn dám nói luyện chế được đan dược trên bảng Linh Đan à?”

Thấy Ngô Bình lên tiếng, thầy luyện đan Hồ sầm mặt: “Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như thế”.

Ngô Bình nói: “Tôi là người luyện chế ra viên đan dược lúc nãy, trò của anh có thể lừa được người khác chứ không lừa được tôi”.

Thầy luyện đan Hồ ngạc nhiên, hắn nheo mắt: “Đan dược do cậu luyện chế?”

Ngô Bình bước đến trước, giơ tay ra đập lên người thầy luyện đan Hồ này, đan dược bị hắn giấu đi lập tức văng ra, quay lại vào trong tay Ngô Bình.

Thầy luyện đan Hồ cả kinh, giơ tay muốn đánh Ngô Bình nhưng toàn thân hơi tê dại không thể động đậy. Đám người phía sau hắn lập tức ra tay, nhưng mọi người chỉ thấy bóng người dịch chuyển, sau đó đám người lần lượt ngã xuống đất.

Ngô Bình nhìn chằm chằm thầy luyện đan Hồ này nói: “Nói đi, anh là ai?”

Thầy luyện đan Hồ bị khống chế nhưng vẫn rất mạnh miệng, nghiêm giọng nói: “Tôi là người của Ngạo Thế Đan Tông, tốt nhất cậu nên thả tôi ra”.

Nghe đến cái tên Ngạo Thế Đan Tông, sắc mặt của Lý Giản thay đổi, ông ta vội nói: “Tiên sinh, Ngạo Thế Đan Tông nắm quyền kinh doanh đan dược của cả Cửu Dương Cảnh, đồng thời cũng nắm trong tay ba mươi phần trăm giao dịch buôn bán dược liệu. Dù là ở trong vũ trụ chính, Ngạo Thế Đan Tông cũng là một thế lực vô cùng lớn mạnh”.

Ngô Bình: “Vậy à? Môn phái lớn như thế sao lại xuất hiện tên lừa bịp này?”

Anh giơ tay ra, thầy luyện đan Hồ lập tức cảm thấy đau đớn, cả người run lên, chẳng mấy chốc không còn kiên trì nổi nữa kêu gào: “Tôi nói! Tôi từng là một tạp vụ cấp thấp của Ngạo Thế Đan Tông, lén trộm một ít mẫu vụn trong lúc luyện chế để làm đan giả đi gạt người khác”.

Lý Giản trợn to mắt: “Gì cơ, cậu chỉ là tạp vụ cấp thấp ở đó?”

“Thầy luyện đan Hồ” cúi đầu: “Đúng thế, chỉ có những người có thiên phú về luyện đan mới có thể trở thành đệ tử chính thức, thiên phú của tôi rất bình thường nên chỉ có thể làm tạp vụ. Tạp vụ chẳng có địa vị gì nên sau bảy, tám năm, tôi quyết định rời đi, dùng những kiến thức học được ở đó và đánh cắp được ít mảnh vụn đan dược để lừa người khác”.

Ngô Bình: “Những người đi theo bên cạnh anh cũng là giả?”

Hắn gật đầu: “Đều là tôi bỏ tiền ra mời về diễn kịch”.

Ngô Bình lắc đầu: “Anh đúng là gan to bằng trời, trước đây anh đã lừa bao nhiêu người rồi?”

Thầy luyện đan Hồ: “Tôi đi lừa gạt được mấy năm rồi, đã thành công mười ba lần nhưng lúc đầu không dám lừa quá nhiều người, lần này là lần tôi lên kế hoạch lâu nhất, số tiền lừa gạt lớn nhất”.

Nói đến đây hắn tha thiết cầu xin: “Cậu là thầy luyện đan thật, mong cậu tha cho tôi”.

Ngô Bình: “Tha cho anh? Anh nghĩ có khả năng không?”

Thầy luyện đan Hồ vội nói: “Chỉ cần thầy luyện đan chịu tha cho tôi, tôi sẵn lòng giao thứ này ra”, nói rồi hai tay hắn lấy một thứ ra.

Ngô Bình nhìn sang, nhận ra đây là một lệnh bài màu tím hình tròn.

Anh hỏi: “Đây là cái gì?”

“Thầy luyện đan Hồ” nói: “Cầm thứ này trong tay thì có thể trở thành đệ tử sơ cấp của Ngạo Thế Đan Tông”.

Ngô Bình cười mỉa: “Một thầy luyện đan như tôi chẳng có hứng thú gì với Ngạo Thế Đan Tông”.

Vừa dứt lời, anh đã bị Lý Giản kéo qua một bên, mắt Lý Giản sáng lên nói: “Thầy luyện đan, tôi nhận ra thứ đó, đúng là tín vật của Ngạo Thế Đan Tông, có nó trong tay thì có thể trở thành đệ tử của Đan Tông. Phải biết là thứ này mỗi năm chỉ có ba cái, vô số thế lực lớn đều sứt đầu mẻ trán vì tranh giành nó”.

Ngô Bình: “Chỉ là một đệ tử sơ cấp thôi mà lại hấp dẫn thế sao?”

Lý Giản: “Đương nhiên, đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông có thể nhận được nhiều tài nguyên nhất, còn có thể nhận được truyền thừa đan dược tinh khiết nhất. Ai trên thế gian này mà không muốn trở thành một thầy luyện đan chứ?”

Ngô Bình động tâm, mục đích mình đến Cửu Dương Cảnh là để mua dược liệu, nếu vào được Ngạo Thế Đan Tông thì chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao?

Anh hỏi vị “thầy luyện đan Hồ” đó: “Đệ tử của Đan Tông mua đan dược có được ưu đãi gì không?”

Lý Giản nói: “Ưu đãi? Không cần, chỉ cần là thứ cần cho việc luyện đan của đệ tử Đan Tông thì có thể cung cấp dược liệu với số lượng không giới hạn, hơn nữa không cần trả một xu. Nhưng nhất định phải giao một nửa đan dược luyện chế ra cho bên trên, nửa còn lại tự mình giữ lại sử dụng riêng. Ngoài ra, cũng sẽ có phần thưởng cho những viên đan dược mà cậu nộp lên trên”.

“Phần thưởng gì cơ?”, Ngô Bình rất quan tâm đến chuyện này.

“Thầy luyện đan Hồ” nói: “Đưa tiền, hơn nữa còn có thể nâng cao cấp bậc. Cấp bậc cao rồi thì có thể mua được những thứ cao cấp hơn, chẳng hạn như lò luyện đan và phương thuốc”.

Ngô Bình nhìn hắn hỏi: “Nếu anh đã có món đồ này, tại sao bản thân không trở thành một đệ tử chính thức?”

“Thầy luyện đan Hồ” cười khổ nói: “Thứ này là do tôi tình cờ có được, tôi ở bên ngoài lừa bịp người khác, làm sao có thể quay về Ngạo THế Đan Tông được chứ? Hơn nữa thiên phú của tôi cũng tầm thường, cho dù có gia nhập vào cũng chỉ là sống qua ngày, cuối cùng cũng không thể trở thành thầy luyện đan, sớm muộn gì cũng bị loại ra thôi, thay vì như thế, tôi thà ở ngoài lừa tiền tự do phóng khoáng biết bao”.

Ngô Bình nói với Lý Giản: “Ông chủ Lý, tôi quyết định tha cho hắn, ông nghĩ sao?”

Lý Giản cười nói: “Nếu không nhờ có thầy luyện đan giúp thì bây giờ tôi cũng không biết làm thế nào nữa, cậu xử lý thế nào cũng được”.

Ngô Bình gật đầu, hỏi “thầy luyện đan Hồ” này: “Anh tên gì?”

Người này nói: “Tôi là Hồ Tông Linh”.

Ngô Bình: “Hồ Tông Linh, bên cạnh tôi đang thiếu một người giúp đỡ, anh có đồng ý đi theo tôi không?”

Hồ Tông Linh sửng sốt, lần này không bị giết hắn đã rất mãn nguyện rồi, không ngờ Ngô Bình lại cho hắn đi theo, hắn mừng rỡ khôn xiết, vội vàng quỳ xuống đất nói: “Cảm ơn thầy luyện đan đã xem trọng, tôi nhất định sẽ trung thành với cậu, đến chết mới thôi”.
Chương 2272: Ngạo Thế Đan Tông

Ngô Bình: “Anh không cần phải chết, tôi hái thêm một ít dược, qua một thời gian nữa muốn đến Ngạo Thế Đan Tông, anh khá hiểu biết về bên đó”.

Mắt Hồ Tông Linh sáng rực: “Nếu thầy luyện đan muốn đến Ngạo Thế Đan Tông, chắc chắn sẽ trở thành đệ tử đứng đầu”.

Ngô Bình: “Ừ, bây giờ anh và tôi nói một chút về tình hình của Ngạo Thế Đan Tông”.

Hồ Tông Linh này nói với anh rằng đệ tử chính thức của Ngạo Thế Đan Tông được chia theo số lượng và màu sắc của đỉnh lò. Trong đó, những người vừa gia nhập là đệ tử Nhất đỉnh, trong đó còn được chia thành bốn phẩm vị: trắng, vàng, xanh, tím. Với sự cải tiến của kỹ thuật đan dược, phẩm vị cũng sẽ thay đổi.

Trên nữa là đệ tử Nhị đỉnh, trở thành đệ tử Nhị đỉnh không chỉ có thể luyện chế được đan dược tương ứng mà còn đạt đến cấp bậc luyện chế, còn luyện chế được đan dược đủ số lượng.

Đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông không có giới hạn cao nhất, chỉ cần đáp ứng đủ tiêu chuẩn thì sẽ là đệ tử đỉnh thứ mấy đó. Hiện nay, đệ tử có cấp bậc cao nhất của Đan Tông là một đệ tử cấp Hoàng thất đỉnh, được coi là thiên tài hàng đầu của Ngạo Thế Đan Tông trong năm trăm năm trở lại đây.

Yêu cầu của đệ tử thất đỉnh vô cùng cao, huống gì hắn ta còn là đệ tử Hoàng đỉnh cấp hai.

Ngoài ra, Ngạo Thế Đan Tông có tầm ảnh hưởng rất lớn trong vũ trụ chính, là một trong năm Đan Tông lớn. Tông chủ là cao thủ Đạo Cảnh trong vũ trụ chính, có Đạo Cảnh trấn giữ trong các thế lực có quan hệ tốt với Đan Tông.

Nghe thế, Ngô Bình động tâm, sau này anh sẽ đi vào vũ trụ chính để tu luyện, nếu hiện tại có thể gia nhập vào Ngạo Thế Đan Tông thì rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai của anh.

Anh hỏi: “Đệ tử ở đây sau này muốn đến vũ trụ chính không?”

Hồ Tông Linh: “Cửu Dương Cảnh chỉ là một trong rất nhiều địa bàn của Đan Tông. Sau khi trở thành đệ tử chính thức và thăng cấp lên Tam đỉnh, cậu có thể đăng ký để đến vũ trụ chính”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì không khó”.

Lý Giản cười nói: “Tốt quá rồi! Thầy luyện đan Lý chắc chắn sẽ trở thành đệ tử chính thức của Ngạo Thế Đan Tông”.

Ngô Bình gật đầu, anh gọi cho Văn Nhân Tử Y đến nói: “Tử Y, tôi muốn đến một nơi, không biết tương lai thế nào. Thế nên tôi nghĩ tạm thời để cô ở lại đây, ông chủ Lý là bạn tốt của tôi, cũng có thể chăm sóc cô thay tôi”.

Văn Nhân Tử Y biết gia nhập Ngạo Thế Đan Tông là chuyện cực kỳ lợi hại, cô ấy vô cùng ủng hộ: “Ừ, ở đây rất tốt, tôi đợi đại ca về”.

Ngô Bình cũng không vội đi ngay, anh để Hồ Tông Linh ở lại tiếp tục tu luyện của đây.

Anh đã tìm đủ dược liệu Nhị Chuyển và Tam Chuyển, sau đó luyện chế đan dược, lần lượt sử dụng, hoàn toàn thành công Nhị Chuyển và Tam Chuyển trong Cửu Chuyển Bí Thai.

Sau Tam Chuyển, anh cảm nhận rõ Bí Thái mạnh hơn trước rất nhiều. So với Bí Thái thông thường, Bí Thai của anh chắc chắn có thể đè ép đối thủ.

Nhưng Tam Chuyển vẫn chưa đủ, thứ anh muốn là chuyển thứ chín. Tiếp theo là chuyển thứ tư, nhưng dược liệu chuyển thứ tư dùng đến cực kỳ quý hiếm, hiện giờ anh vẫn chưa thu thập được.

Ở nhà của Lý Giản bốn ngày, Ngô Bình chính thức tạm biệt anh ta và Văn Nhân Tử Y, đồng thời bảo rằng sau khi ổn định, anh sẽ đến đón Văn Nhân Tử Y.

Trưa hôm đó Ngô Bình lưu luyến tạm biệt hai người, cùng Hồ Tông Linh đi đến Ngạo Thế Đan Tông.

Trên đường đi, anh hỏi rất nhiều về tình hình của Ngạo Thế Đan Tông, hành trình cả vạn dặm sẽ đi mất một khoảng thời gian. Trong lúc đó Ngô Bình lấy bản đồ linh dược ra xem, phát hiện trên đường đi sẽ đi ngang qua một khu vực có linh dược trên cấp mười.

Đến gần khu vực này, anh nói với Hồ Tông Linh: “Nghe nói phía trước có linh dược trên cấp mười, chúng ta đến đó xem thử vận may thế nào”.

Hồ Tông Linh giật mình nói: “Công tử, cậu có chắc là muốn đi không? Cho dù là Ngạo Thế Đan Tông cũng rất khan hiếm linh dược cấp mười, chứ đừng nói đến linh dược trên mười cấp. Theo như tôi được biết, nơi này là địa bàn của Bàn Võ Môn, thế lực của Bàn Võ Môn cực kỳ lớn mạnh, là một trong những thế lực quan trọng nhất ở Cửu Dương Cảnh, ngộ nhỡ bị phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”.

Ngô Bình: “Vậy thì cẩn thận một chút, nếu anh sợ thì cứ ở đây đợi tôi”.

Hồ Tông Linh vội nói: “Công tử không sợ, dĩ nhiên tôi cũng không sợ”.

Phía trước là một dãy núi kéo dài hơn ba trăm dặm, nằm trong địa bàn của Bàn Võ Môn. Khi đến chân núi, Ngô Bình lập tức ẩn thân, sau đó mở Đại Thiên Dược Điển ra bắt đầu tìm linh dược.

Rất nhanh, sách thuốc đã hiện ra, chỗ cách anh hơn một trăm dặm có một điểm sáng màu tím, dường như bắt mắt hơn Không Duy Tiên Thụ mà anh tìm được trước đây. Lẽ nào linh dược này là linh dược cấp mười lăm mạnh hơn?

Hồ Tông Linh rất ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Đây là Đại Thiên Dược Điển sao? Công tử đúng là may mắn, thế mà lại có được bảo vật quan trọng như vậy”.

Ngô Bình: “Hồ Tông Linh, Ngạo Thế Đan Tông có linh dược cấp mười lăm không?”

Hồ Tông Linh nói: “Có, chắc chắn có, nhưng người ở cấp bậc như tôi không thể tiếp xúc được. Nhưng dù cho có thì cũng cực kỳ ít, có thể chỉ có hai ba cây thôi”.

Ngô Bình nói: “Ừ, vậy tôi càng không thể bỏ lỡ cây thuốc này được”.

Chẳng mấy chốc anh xuất hiện ở vị trí của điểm sáng màu tím, sau đó bắt đầu tìm kiếm. Thế nhưng anh vẫn còn chưa tìm được thì có một bàn tay vươn ra từ dưới đất rồi kéo anh vào sâu trong lòng đất.

Anh càng lúc càng lún sâu vào trong lòng đất, áp lực xung quanh ngày một lớn, dần dần anh cũng không thở nổi, lập tức lớn tiếng nói: “Tiền bối, ta không có ý xấu. A Trân, Không Duy Tiên Thụ, các vị vẫn không chịu nói chuyện à?”

Lúc này Không Duy Tiên Thụ nói: “Tiền bối, không ngờ lại định cư ở đây”.

Một giọng nói của phụ nữ vang lên, đối phương nói: “Hóa ra là ngươi, sao ngươi lại đi theo hắn đến đây?”

Không Duy Tiên Thụ: “Trên người hắn có Đại Thiên Dược Điển bản gốc, ta rất thích môi trường trong này nên đã thỏa thuận với hắn”.

Người phụ nữ: “Sao có thể tin được lời nói của con người chứ?”

Ngô Bình nói: “Tiền bối, tôi và Không Duy Tiên Thụ là đôi bên cùng có lợi, chuyện này không cần sự tin tưởng, chỉ cần có thể có lợi với đối phương là được”.

Người phụ nữ cười mỉa: “Cậu còn dám miệng lưỡi trơn tu ở trước mặt tôi à”.

Một bàn tay lớn được ngưng tụ từ đất đánh mạnh vào ngực Ngô Bình, anh hừ một tiếng rồi nôn ra búng máu.

Ngô Bình lau vết máu trên miệng nói: “Tiền bối, tôi chỉ đến gặp mặt tiền bối, nếu tiền bối không tin tưởng tôi, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, chúng ta tạm biệt ở đây, không cần gặp lại”.

“Muốn đi à? Người đến gần tôi trong phạm vi mười dặm thì không thể sống sót rời khỏi đây”, giọng người phụ nữ trở nên lạnh lùng.

Ngô Bình thở dài nói: “Đường đường là một linh dược cấp mười lăm như tiền bối mà còn sợ một con người có thực lực thấp như tôi sao? Chẳng lẽ tinh linh thảo mộc đều nhát gan vậy à?”

Người phụ nữ cười nhạo: “Linh dược cấp mười lăm? Đó là chuyện của hơn một ngàn năm trước rồi. Này cậu, cậu không cần kích tướng thế, không có tác dụng đâu”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Lẽ nào tiền bối là linh dược cấp mười sáu?”

Người phụ nữ: “Đến cấp bậc của tôi thì đã không phải là linh dược gì nữa rồi”.

Không Duy Tiên Thụ nói: “Tốt nhất ngươi nên kính trọng Tiên tử một chút”.

Tiên tử?

Ngô Bình bỗng nhiên thở dài nói: “Tiên tử chắc đã hóa thành người rồi. Trước khi xử tử tôi, có thể cho tôi nhìn qua dung mạo tuyệt thế của Tiên tử không? Như thế dù tôi có chết cũng không hối tiếc”.
Chương 2273: Tiên tử và thanh hồ

Cô gái im lặng mấy giây thì có một luồng ánh sáng rọi xuống, bên trong xuất hiện một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, lạnh lùng nhìn Ngô Bình.

Hai mắt Ngô Bình mở to, cảm khái: “Tiên tử thật đẹp, hơn hẳn mọi cô gái. Ta có thể thấy được một mặt thì có chết cũng đáng!”

Lúc này, anh đã nhận ra linh dược cấp mười sáu đã có được tình cảm của con người. Nói cách khác, cô gái xinh đẹp do linh dược hóa thành kia thật ra đã có được cảm xúc của con người. Chỉ cần đối phương có tình cảm thì dễ xử lý rồi!

Không ai lại ghét được người khen, đặc biệt là Ngô Bình còn nói thật, vẻ ngoài của cô ấy đúng là rất đẹp.

Cô gái là linh dược cấp mười sáu, thực lực mạnh mẽ, ở cả Linh Dược Giới của Cửu Dương Cảnh cũng có địa vị cực cao. Nhưng mà, những linh dược khác cùng lắm chỉ kính trọng chứ sẽ không khen và càng không ca ngợi cô ấy xinh đẹp.

Giờ phút này, trước lời khen của Ngô Bình, trong lòng cô gái xinh đẹp kia chợt dâng lên một niềm vui sướng lạ kỳ. Tuy sắc mặt của cô ấy vẫn lạnh lẽo như băng, nhưng giọng điệu đã không còn cứng rắn như trước.

“Loài người các ngươi đều thích nói dối”, cô ấy nói.

Ngô Bình giơ tay phải lên nói: “Ta mà nói dối hay trong lòng cảm thấy tiên tử không đẹp thì lập tức sẽ mất hết tu vi, sét đánh đến chết, trọn đời không thể siêu sinh!”

Lời thề ác độc như vậy khiến cho cô gái tin tưởng vào lời nói của Ngô Bình bèn hỏi: “Vậy thì, tại sao ngươi lại đến nơi này?”

Ngô Bình: “Là ta sai, biết nơi này có linh dược mạnh mẽ bèn nghĩ đến đây chào hỏi xem có muốn đến cuốn sách thuốc Đại Thiên ở không. Ai ngờ lại làm phiền đến tiên tử, đúng là muôn lần đáng chết. Tiên tử, hãy ra tay đi. Sau khi ta chết, cuốn sách thuốc này sẽ giao lại cho cô, mong rằng có thể giúp ích cho tiên tử”.

Cô gái im lặng khoảng mấy phút mới mở miệng hỏi: “Trên người của ngươi có rất nhiều dược liệu, thậm chí là khí tức của đan dược. Lẽ nào, ngươi là thầy Luyện Đan?”

Ngô Bình gật đầu: “Ta có biết chút về luyện đan”.

Cô gái: “Biết luyện đan, vậy thì cũng hiểu biết pha chế dược liệu”.

Ngô Bình cười bảo: “Nếu không hiểu thì không thể luyện đan”.

Cô gái gật đầu: “Ta có chuyện cần ngươi giúp. Nếu ngươi có thể giúp được thì ta sẽ không giết”.

Ánh mắt Ngô Bình sáng lên bảo: “Tiên tử xin mời nói!”

Cô gái: “Năm trăm năm trước, ta gặp được một kiếp nạn, một con cáo đã cứu ta, nhưng nó cũng bị thương nặng. Mấy năm nay, tuy ta vẫn giúp nó nhưng vết thương của nó ngày càng trở nặng. 500 năm nay, tu vi vẫn giậm chân tại chỗ. Ta luôn muốn pha chế một loại thuốc chữa khỏi vết thương cho nó, song lần nào cũng thất bại. Nếu ngươi hiểu mảng này thì có thể cung cấp dược liệu, phối chế trị thương cho nó không?”

Ngô Bình nghĩ bụng cái này chẳng phải dễ à, nhưng lại mặt lộ vẻ khó xử nói: “Tiên tử ơi, ta rất muốn giúp, nhưng lại chỉ biết chút y thuật, lỡ trị không hết chẳng phải sẽ hại nó sao?”

Cô gái khẽ thở dài nói: “Ngươi cứ cố hết sức đi, vết thương của nó đã ngày càng nặng, nếu không giải quyết e rằng sẽ ảnh hưởng đến nền móng tu luyện của nó”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, ta chắc chắn sẽ dốc hết sức cứu giúp”.

Anh nói xong, cơ thể lập tức tiến vào một không gian khác. Lúc này, Ngô Bình đang ở trong một vườn hoa. Tại đây, cô gái xinh đẹp kia đang ôm một con cáo xanh. Trông nó hết sức uể oải, ánh mắt đờ đẫn giống như một con mèo con dựa vào trong lòng chủ nhân.

Cô gái gật đầu với Ngô Bình nói: “Nơi này là thế giới Linh Đài của ta”.

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử, là con cáo này hả?”

Cô gái đáp: “Đúng vậy, nó chính là Thanh Nhi, ta coi nó là em gái của mình”.

Ngô Bình bước lên trước, giơ tay ôm lấy nó phát hiện trên lên có mấy miệng vết thương nhỏ, nhưng thịt và xương đều đang bị một sức mạnh khủng bố ăn mòn.

Ngô Bình hoảng sợ nói: “Trong miệng vết thương này có sức mạnh ăn mòn sức sống cực kỳ khủng bố, đây là kiếp lực!”

Cô gái khẽ thở dài đáp: “Đúng vậy, lúc đó ta đang độ kiếp. Vốn dĩ, đã không còn sức đỡ nổi đòn cuối cùng, là Thanh Nhi nhào tới đỡ thay ta một kiếp”.

Ngô Bình hỏi: “Tại sao nó lại muốn chắn thiên kiếp giúp cô?”

Cô gái đáp: “Trước đó, nó bị xà yêu đuổi giết, ta đã cứu nó. Không ngờ, nó vẫn nhớ, vào lúc quan trọng còn cứu ta một mạng”.

Ngô Bình: “Chắn thiên kiếp mà không chết thì xem ra thực lực lúc đó của nó cũng không yếu”.

Cô gái: “Lúc ấy, Thanh Nhi có tu vi của Yêu Hoàng cũng tương đương với tu sĩ Đạo Cảnh sơ kỳ của loài người”.

Ngô Bình: “Vậy thì đỉnh quá, để ta thử xem, thuốc ở đâu?”

Cô gái vung tay lên đã có mấy trăm gốc cây bay đến, nhìn thoáng qua thì chúng đều là cấp mười, cấp mười hai, thậm chí mười ba!

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Tiên tử, nếu ta chữa được cho cáo xanh thì có thể cho ta những dược liệu còn lại không?”

Cô gái: “Trong Linh Đài của ta còn có rất rất nhiều dược liệu, ngươi mà chữa được cho Thanh Nhi thì dù tặng hết cho ngươi cũng không sao”.

Ngô Bình vỗ tay một cái: “Được, cứ giao cho ta!”

Anh quan sát một lát bèn suy nghĩ nên trị như thế nào. Đầu tiên, anh chọn ra ba loại chính trong đống dược liệu, lại lấy ra một ít dược liệu của bản thân rồi bắt đầu luyện chế một loại đan dược tên là Độ Ách Linh Đan. Ngô Bình luyện liền hai lò, lò đầu là thượng phẩm, không có tác dụng gì. Lò thứ hai đạt tới cực phẩm và tổng cộng luyện được ba viên.

Anh đút cho thanh hồ viên thứ nhất rồi lấy tiên châm ra ghim đầy kim lên người nó.

Thoáng chốc, thanh hồ lập tức chìm vào giấc ngủ, nằm im trên mặt đất.

Ngô Bình lại chọn thêm năm loại dược chính, tiếp tục luyện chế loại đan dược thứ hai tên là Ngũ Hành Thần Nguyên Đan. Loại này có thể chữa trị thần nguyên. Thần Nguyên của con thanh hồ này đã cực kỳ yếu ớt, nếu không khôi phục trước thì sẽ chẳng có cách nào trị những bệnh khác.

Lần này, anh cũng luyện chế hai lò, lò thứ hai đạt được hai viên đan dược cực phẩm.

Sau khi luyện xong, Ngô Bình bèn đút cho thanh hồ ăn viên Độ Ách Linh Đan thứ hai và tiếp tục luyện lò thứ ba.

Sau khi nguyên thần ổn định thì cần phải khôi phục sức sống trong cơ thể. Vì sức sống của nó đã bị kiếp lục ăn mòn gần như không còn. Thế nên, giờ loại anh luyện có tên là Tam Nguyên Sinh Cơ Đan. Ba loại dược liệu quý giá đã dùng đều là linh dược cấp mười!

Những linh dược cấp mười ấy đã không còn ý thức, nhưng tính chất vẫn giữ nguyên. Lần này, luyện chế rất khó, lò thứ nhất chỉ miễn cưỡng đạt tới trung phẩm.

Sau khi luyện xong, anh lại đút cho thanh hồ ăn viên Độ Ách Linh Đan thứ ba. Sau đó, Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò Tam Nguyên Sinh Cơ Đan thứ hai. Lần này, đan dược đạt tới thượng phẩm.

Ngô Bình lại không hài lòng, tiếp tục luyện lò thứ ba mà lúc này lại đạt tới thượng phẩm.

Anh lẩm bẩm: “Tuy không phải cực phẩm, những cũng có thể cố mà dùng được”.

Bấy giờ, thanh hồ cũng tỉnh lại. Nó cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, miệng vết thương và kiếp lực trong người đang bị một sức mạnh khác chèn ép ở trong một góc.

Lần này, Ngô Bình bảo nó nuốt loại đan dược thứ hai là Ngũ Hành Thần Nguyên Đan!

Chỉ ăn một viên đan dược này mà con ngươi thanh hồ đã sáng lên, mơ hồ tỏa ra một khí tức của hoàng giả.

Ăn xong viên thứ hai, nó bỗng nhiên biến lớn. Ban đầu, nó chỉ như một con mèo nhỏ, nhưng giờ lại hóa thành một con cáo màu xanh cao mấy chục mét!

Ngô Bình gật đầu, bảo nó nuốt Ngũ Hành Thần Nguyên Đan và Tam Nguyên Sinh Cơ Đan cùng một lúc. Thoáng chốc, thanh hồ lại to lên, hóa thành một con cáo xanh cao trăm mét, quanh người cũng tỏa ra một luồng khí tức khủng bố.

Cô gái xinh đẹp mừng rỡ nói: “Xem ra, Thanh Nhi có thể khôi phục lại được rồi!”

Đợi khoảng nửa tiếng, Ngô Bình lại bảo thanh hồ ăn thêm một viên Tam Nguyên Sinh Cơ Đan. Sức mạnh của đan dược bùng nổ, cuối cùng thanh hồ cũng nhờ sức mạnh ấy loại bỏ kiếp lực! Một luồng ánh sáng màu đen bị nó nôn ra, bay ra mấy trăm mét hóa thành một con gì đó đang nhúc nhích.

Ngay sau đó, thanh hồ lập tức biến mất, ánh sáng lấp lánh hạ xuống hóa thành một cô gái áo xanh xinh đẹp, có vẻ ngoài không chút thua kém người đẹp linh dược.
Chương 2274: Chị em bịn rịn

“Thanh Nhi!”, cô gái mừng rỡ rồi ôm em mình vào lòng.

Thanh Hồ nũng nịu nói: “Chị, cảm ơn chị đã mời y tiên đến cứu em”.

Cô gái khẽ thở dài nói: “Thanh Nhi, tất cả cũng do chị mà ra, nếu không vì cứu chị thì em cũng không lỡ mất 500 năm thời gian”.

Thanh Nhi cười nói: “Chị, cứu được chị thì em có chết cũng đáng. Chị đừng quên, chính chị cũng đã cứu mạng em”.

Dứt lời, Thanh Nhi đi tới gần Ngô Bình rồi hành lễ: “Cảm ơn ơn cứu mạng của công tử”.

Ngô Bình: “Cô nương đừng khách sáo, được giúp cô cũng là vinh hạnh của tôi. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là công lao của tiên tử, nếu không nhờ có các linh dược này thì tôi cũng phải bó tay”.

Cô gái nói: “Anh đã chữa khỏi cho Thanh Nhi nên tôi không giết anh nữa, ngoài ra anh cũng có thể mang các linh dược này đi”.

“Cảm ơn tiên tử”, Ngô Bình vội vàng cất hết linh dược đang lơ lửng trên cao đi. Thật ra anh có thể luyện chế ra đan dược tốt hơn, nhưng vì tiếc, bởi anh biết số linh dược còn lại sẽ là của mình.

Ngô Bình lấy linh dược xong thì định tạm biệt chị em họ, nhưng cô gái kia lại nói: “Tôi có thể thả anh đi, nhưng anh vẫn phải giúp tôi một việc nữa”.

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử có gì căn dặn?”

Cô gái: “Anh hãy dẫn Thanh Nhi rời khỏi đây, tôi sắp lịch kiếp rồi, để Thanh Nhi ở cạnh sẽ liên luỵ đến em ấy”.

Thanh Nhi vội nói: “Chị, em không đi đâu”.

Cô gái: “Em không được quyết định, nghe lời chị. Chờ chị lịch kiếp xong thì sẽ đi tìm hai người”.

Sau đó, cô ấy nói với Ngô Bình: “Thanh Nhi vừa khôi phục tu vi, anh lại giỏi y thuật và luyện đan nên hãy điều chỉnh lại cơ thể cho em ấy. Nếu anh làm tốt thì khi nào gặp lại, tôi sẽ có thưởng”.

Ngô Bình chớp mắt: “Xin tiên tử cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ chăm sóc Thanh Nhi cô nương chu đáo”.

Dứt lời, Ngô Bình và Thanh Nhi chợt thấy trời đất chao đảo, họ đã rời khỏi thế giới Linh Đài rồi xuất hiện ở bên ngoài.

Thanh Nhi gọi: “Chị ơi!”

Song, không hề có một lời hồi đáp nào, rõ ràng tiên tử kia đã rời khỏi đây, không biết đang lịch kiếp ở đâu.

Thanh Nhi nước mắt lưng tròng, vô cùng lưu luyến.

Ngô Bình: “Thanh Nhi cô nương đừng buồn, sớm muộn gì hai chị em cô cũng được đoàn tụ thôi”.

Thanh Nhi gật đầu: “Cảm ơn công tử đã an ủi”.

Ngô Bình: “Thanh Nhi cô nương, tôi phải đến Ngạo Thế Đan Tông. Tôi thiết nghĩ, so với ở bên ngoài thì cô nên yên ổn tu luyện trong Đại Thiên Dược Điển thì hay hơn. Cách một khoảng thời gian, tôi sẽ điều chỉnh sức khoẻ cho cô một lần, để cô nhanh chóng khôi phục tu vi như cũ”.

Thanh Nhi: “Phiền công tử”.

Ngô Bình lấy Dược Điển ra, Thanh Nhi đã hoá thành một tia sáng rồi chui vào đó.

Sau đó, Ngô Bình cũng cho linh dược mình vừa lấy được vào trong Đại Thiên Dược Điển. Sau khi có rất nhiều linh dược trên cấp mười, Đại Thiên Dược Điển đã có sự thay đổi thần kỳ, bề mặt nó phát sáng rồi biến thành một đồng tử mặc áo vàng.

Đồng tử mỉm cười với Ngô Bình rồi nói: “Kim Đồng tham kiến công tử”.

Ngô Bình: “Cậu là linh khí của Đại Thiên Dược Điển à?”

“Vâng, do công tử đã thu thập được đủ dược liệu nên giờ đã trở thành người sử dụng sơ kỳ của Đại Thiên Dược Điển”.

Ngô Bình: “Ơ, thế trước tôi chưa phải người sử dụng à?”

“Chưa ạ, trước đó công tử chỉ là khách quý nên được dùng thôi. Còn bây giờ, Đại Thiên Dược Điển có thể tiến vào tinh thần của công tử và tự biến thành một không gian”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Thật ư? Tốt quá rồi!”

Kim Đồng: “Xin công tử hãy chuẩn bị!”

Cậu ta vừa nói dứt câu thì đã có một luồng sáng bay tới mi tâm của Ngô Bình, ngay sau đó đã có một không gian rất rộng xuất hiện trong đầu Ngô Bình, bên trong nó còn có rất nhiều không gian cấp hai, hầu hết trong các không gian này đều có linh dược mà anh đã thu thập.

Kim Đồng cũng xuất hiện trong ý thức của Ngô Bình: “Chúc mừng công tử đã chính thức có được Đại Thiên Dược Điển”.

Ngô Bình gật đầu: “Kim Đồng, có phải dược liệu tôi thu thập càng nhiều thì quyền sử dụng của tôi càng cao không?”

“Vâng ạ, giờ công tử là người sử dụng sơ cấp, sau này còn lên trung cấp, cao cấp, cuối cùng sẽ thành chủ nhân của cuốn sách này”.

Ngô Bình đã rất hài lòng rồi: “Được lắm!”

Hồ Tông Linh thấy thế thì thấy vô cùng ngưỡng mộ: “Chúc mừng công tử đã luyện hoá được Đại Thiên Dược Điển, sau này nhất định công tử sẽ trở thành người đứng đầu của Đan Dược Giới”.

Ngô Bình: “Bớt nịnh bợ đi, Hồ Tông Linh, chúng ta đi tiếp thôi”.

Đoạn đường tiếp theo, bọn họ đi rất nhanh, giữa chừng Ngô Bình lại vào hai nơi khác để tìm linh dược. Ba ngày sau, cuối cùng họ đã xuất hiện trước cổng của Ngạo Thế Đan Tông.

Cổng của Ngạo Thế Đan Tông trông oách hơn hẳn Thái Chân Môn, cánh công cao vạn trượng, các phù văn trên đó đều có thể dễ dàng giết chết Ngô Bình ngay.

Đó còn chưa kể hai hàng 24 pho tượng đứng trước cổng, chúng đều đã có linh tính, bên trong còn có sát trận, chỉ cần kích hoạt là có thể đấu với người xâm nhập ở Đạo cảnh luôn.

Lúc này, Ngô Bình cảm thấy mình thật nhỏ bé và yêu ớt, dù anh cũng là thiên tài, nhưng khi đứng trước một thứ mạnh mẽ của vũ trụ chính thì vẫn chưa là gì cả.

Hồ Tông Linh đi tới trước cổng, một đệ tử gác cổng hỏi: “Làm gì thế?”

Hồ Tông Linh: “Sư huynh, tôi từng là đệ tử tạp dịch ở đây, giờ thì là tuỳ tùng của một đệ tử”, nói rồi, ông ta lấy một tấm lệnh bài màu tím ra.

Thấy thế, đệ tử gác cổng tỏ vẻ khinh thường rồi nói: “Đấy vào đi, nhớ đi thông báo trước”.

“Vâng”.

Hồ Tông Linh dẫn Ngô Bình vào, họ đi được một đoạn thì Ngô Bình hỏi: “Hình như người đó có vẻ coi thường ông nhỉ?”

Hồ Tông Linh cười nói: “Tuy có tấm lệnh bài này thì sẽ là đệ tử sơ cấp, nhưng không phải là người được gia nhập môn phái nhờ tuyển chọn nên chẳng có sức cạnh tranh gì, rất nhiều người làm đệ tử sơ cấp cả đời nên khó tránh khỏi bị người khác coi thường”.

Trong lúc hai người nói chuyện, họ đã đi tới trước một cung điện rồi vào báo danh. Lúc này, Ngô Bình vẫn dùng cái tên Ngô Bình, xuất thân thì từ thành Xích Dương, tu vi là cảnh giới Bí Thai.

Tiếp đó, anh đã lấy được thân phận đệ tử sơ kỳ rồi được Hồ Tông Linh dẫn tới nơi ở của mình.

Nơi ở của đệ tử sơ kỳ có quy mô lớn như một trấn, vì bên trong có một ngọn núi đá nhỏ màu trắng nên có tên là trấn Bạch Sơn. Trấn này không chỉ có các đệ tử sơ kỳ, mà còn có cả tuỳ tùng và người thân của họ, thậm chí còn có bạn bè thân thiết đến nương nhờ, vì thế có rất đông người.

Hai người đã tìm thấy nhà của mình, đó là một căn nhà hai tầng, tám gian khá rộng rãi. Nhưng họ vừa đến gần thì đã thấy cửa đóng, bên trong có tiếng người nói chuyện.

Hồ Tông Linh nói với Ngô Bình: “Nhà của mình bị người ta chiếm rồi, chuyện này cũng thường xảy ra thôi, nhưng không sao, để tôi đi nói chuyện với họ”.

Ông ta tiến lên gõ cửa, sau đó có một người đàn ông để râu đi ra mở cửa, người đó nhìn Hồ Tông Linh rồi hỏi: “Tìm ai?”

Hồ Tông Linh lấy giấy chứng nhận đệ tử sơ cấp ra rồi nói: “Xin lỗi, đây là nơi ở mà môn phái phân cho công tử nhà tôi”.

Người đó nghe xong thì cười mỉa: “Em trai tôi đã chô tôi chỗ này, tôi đã sống ở đây 17 năm, giờ ông bảo là chỗ của công tử nhà ông thì tôi phải nhường à?”

Gã chỉ về phía đối diện rồi nói: “Bên đó có mấy căn trống đấy, sang mà ở, đừng có làm phiên tôi”.

Dứt lời, gã định đóng cửa, nhưng mới đóng được một cửa đã bị kẹt lại. Thì ra là Ngô Bình đã chèn vào cửa rồi nói: “Ai cho anh sống ở nhà của tôi hả?”

Người đàn ông nội giận: “Thằng oắt con này, em trai tao đã là đệ tử sơ cấp từ 20 năm trước rồi, cậu ấy là đệ tử nhị đỉnh rồi đấy”.

Ngô Bình: “Dù tên đó là đệ tử thập đỉnh thì đây vẫn là nhà của tôi, tôi cho anh nửa tiếng để dọn đi!”
Chương 2275: Cửu Đỉnh Các

Người đàn ông thấy Ngô Bình không chịu yếu thế nên cũng không dám xung đột với anh, tuy gã có một người anh em là đệ tử Nhị Đỉnh, nhưng thực lực lại chẳng ra sao cả.

Ngay sau đó, gã đã dẫn hết người nhà thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Song, vì có nhiều món đồ quá nặng nên vẫn tạm gửi lại.

Chờ nhà gã đi rồi, Ngô Bình đã ném hết số đồ đạc còn lại của nhà gã ra bãi đất trống trước cổng nhà, nếu gã cần thì cứ việc quay lại lấy.

Sau đó, anh bảo Hồ Tông Linh đi quét dọn, còn mình thì tự dọn phòng riêng cho mình.

Anh vừa dọn dẹp xong thì chợt có tiếng nói vang lên ở bên ngoài: “Tên mới đến kia cũng to gan đấy, dám đuổi anh tôi đi à!”

Ngô Bình vừa nghe đã biết là tên chiếm nhà mình đã gọi anh em của gã tới gây sự. Anh đẩy cửa bước ra, Hồ Tông Linh cũng đi theo.

Ngô Bình liếc nhìn thì thấy người lên tiếng là một thanh niên ngoài 30 tuổi, dáng người hắn không cao, mặc đồ màu xanh, vẻ mặt thì hằm hằm.

Ngô Bình: “Anh ta chiếm nhà của tôi, tôi chưa đánh cho là nể mặt lắm rồi đấy. Giờ anh đến đây làm gì? Thích đánh nhau à?”

Tên kia cười mỉa: “Đánh nhau? Cậu vừa mới đến đã đòi đánh nhau với đệ tử Nhị Đỉnh như tôi, lấy đâu ra dũng khí thế hả?”

Ngô Bình: “Loại vô dụng như anh thì tôi chẳng sợ nên không cần dũng khí gì hết. Bớt lời đi, thích đánh nhau thì đánh, tôi không rảnh phí lời với các người”.

Tên kia tức sôi máu, sau đó lách người tung một quyền ra, động tác của hắn rất nhanh, lực cũng khá mạnh.

Ngô Bình cười khẩy, anh chẳng những không lùi lại, mà còn tấn công lại hắn, sau đó tung một chưởng trúng ngực tên đó.

Hự!

Ngực tên đệ tử Nhị Đỉnh kia đau nhói, hắn ngã vật ra đất mãi không cử động được. Tên chiếm nhà của Ngô Bình thì sợ quá, vội vàng đỡ tên kia dậy rồi nói: “Thôi anh không cần ngôi nhà này nữa, chúng ta đi thôi”.

Tên đệ tử Nhị Đỉnh cũng không ngu, biết Ngô Bình có thực lực hơn mình nên lập tức biết điều ngay.

Hắn vật lộn dưới đất mãi mới hít thở bình thường lại được, sau đó lườm Ngô Bình nói: “Cậu cứ chờ đấy, chúng ta chưa xong đâu!”, sau đó hắn chật vật đứng dậy rồi lảo đảo rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, Ngô Bình ý thức được một điều là mình cần nâng cao thân phận, không thì các chuyện phiền phức như này còn đến nữa. Vì thế, anh hỏi Hồ Tông Linh: “Khi nào tôi mới đi kiểm tra được?”

Hồ Tông Linh: “Chuyện này đơn giản, chỉ cần đến Cửu Đỉnh Các và tham gia xét cấp bậc tương ứng là được. Lần thứ nhất chỉ xét duyệt một đỉnh, nhưng sau đó có thể lên hai đỉnh hoặc ba đỉnh. Sau đó mới có thể xét duyệt bốn hoặc năm đỉnh, rồi cứ thế lên tiếp”.

Ngô Bình: “Tôi nhớ ông từng bảo đệ tử Ngũ Đỉnh ở đây không nhiều đúng không?”

Hồ Tông Linh gật đầu: “Đúng thế, chỉ có hơn chục đệ tử Ngũ Đỉnh thôi, đệ tử Lục Đỉnh thì có hai người, Thất Đỉnh thì chỉ có một”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì tôi chỉ cần là đệ tử Tam Đỉnh thôi là có địa vị khá ổn rồi đúng không?”

Hồ Tông Linh: “Đương nhiên, đệ tử Tam Đỉnh thuộc tầm trung, số lượng còn chưa bằng một phần mười đệ tử Nhị Đỉnh. Đệ tử Tứ Đỉnh thì còn ít nữa, chỉ tầm một phần hai mươi của đệ tử Tam Đỉnh thôi, nhiều nhất vẫn là đệ tử Nhất Đỉnh, đến vài chục nghìn người lận”.

Ngô Bình: “Ừm, thế thì hôm nay kiểm tra đệ tử Nhất Đỉnh trước”.

Hồ Tông Linh: “Vâng, nếu công tử có thể đạt đến đệ tử thanh đỉnh hoặc Tử Đỉnh thì sẽ nhận được sự quan tâm và đãi ngộ đặc biệt của môn phái”.

Ngô Bình: “Thế à? Có bao nhiêu đệ tử thanh đỉnh và Tử Đỉnh trong môn phái?”

Hồ Tông Linh lắc đầu: “Ít lắm, trong số mấy chục nghìn đệ tử Nhất Đỉnh thì chỉ có khoảng 1000 đệ tử là Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh thì chưa tới 50 người, Tử Đỉnh thì còn ít nữa, chắc chỉ ba đến năm người thôi. Đệ tử Tử Đỉnh dù chỉ là Nhất Đỉnh thì cũng có đãi ngộ như đệ tử Ngũ Đỉnh”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Được phết nhỉ!”

Hồ Tông Linh nói tiếp: “Đây mới là đãi ngộ cho đệ tử Nhất Đỉnh thôi, nếu là đệ tử song Tử Đỉnh thì còn được đãi ngộ như đệ tử Lục Đỉnh cơ, nếu là đệ tử Tam Tử Đỉnh thì sẽ sánh ngang với đệ tử Thất Đỉnh”.

Ngô Bình cười nói: “Ngũ Tử Đỉnh thì sao?”

Hồ Tông Linh cười nói: “Thì sẽ nhận được đãi ngộ như đệ tử Thập Đỉnh! Nhưng từ xưa đến nay, chưa ai đạt đến cấp đó”.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Được đấy, xem ra mình đến đúng chỗ rồi”.

Anh dọn dẹp nhà cửa xong thì gọi Hồ Tông Linh dẫn mình đến Cửu Đỉnh Các. Đến nơi rồi, anh nhìn thấy có khá nhiều người đang tham gia kiểm tra ở đây. Người xét duyệt được cấp bậc thì vui vẻ hào hứng, kẻ không được thì tiu ngỉu như nhà có tang.

Có thể thấy quá nửa số đệ tử sơ cấp đến đây kiểm tra không được xét lên đệ tử Nhất Đỉnh. Các đệ tử này đều mặc đồ màu trắng và được gọi là đệ tử áo trắng, điều này có nghĩa là họ không có đỉnh nào. Bây giờ, Ngô Bình cũng đang mặc áo trắng.

Ngô Bình lấy làm lạ khi có rất đông người xếp hàng, hỏi ra mới biết các đệ tử áo trắng cứ ba tháng lại được xét duyệt một lần. Mỗi năm, họ sẽ được tham gia bốn lần xét duyệt, vì thế nơi này luôn đông đúc.

Ngô Bình chờ hơn một tiếng mới đến lượt vào đại điện xét duyệt. Có một trưởng lão đan tông đưa cho anh một bài thi, trên đó có ghi dược lý và các kiến thức luyện đan cơ bản. Tuy là kiến thức cơ bản, nhưng hầu hết các đệ tử áo trắng đều không nắm được, có người thi đến bảy, tám năm rồi mà vẫn tạch.

Ngô Bình cầm lấy xong thì lấy bút ra làm ngay, vài phút sau đã xong.

Trưởng lão kia thờ ơ lấy lại bài thi, sau đó đọc lướt nhanh rồi cho điểm tuyệt đối, cuối cùng ông ấy cũng tươi cười nói: “Tốt lắm, cậu là người đầu tiên được điểm tuyệt đối trong ngày hôm nay. Tiếp theo, cậu có thể sang vòng kiểm tra luyện đan”, dứt lời, ông ấy đưa cho Ngô Bình một phiến ngọc có khắc bản đồ.

Ngô Bình cầm lấy xong thì đi sang một đại điện khác, chỉ có khoảng một phần ba tổng số các đệ tử qua được vòng một nên ở đây cũng không đông lắm.

Có thể nhìn thấy rất nhiều lò luyện đan ở đây, cạnh các lò đều có giá để đồ chứa rất nhiều dược liệu và dụng cụ để luyện đan.

Các đệ tử áo trắng đang chăm chỉ luyện đan, nhưng Ngô Bình vừa nhìn đã thấy cách làm của họ đều có vấn đề, chắc chỉ ở trình thấp.

Anh nhìn xung quanh một lượt thì thấy không có lò luyện đan nào còn trống nên đành ngồi chờ. Song đúng lúc này, trưởng lão ban nãy đã đi tới rồi cười nói với anh: “Cậu thi được điểm tuyệt đối nên tôi sẽ phá lệ, ưu tiên cho cậu luyện đan trước”.

Ngô Bình chắp tay: “Cảm ơn trưởng lão”.

Trưởng lão kia xua tay, ngay sau đó đã có người dẫn Ngô Bình đến trước một lò luyện đan.

Trên giá để đồ cạnh đó có sách luyện đan ghi những hướng dẫn chi tiết về luyện đan. Đương nhiên chúng chẳng có ích gì với Ngô Bình cả.

Chỉ có vài quy tắc là hữu dụng, các đệ tử áo trắng muốn qua vòng thì cứ luyện chế thành công một trong các loại đan dược này là được. Muốn là đệ tử Hoàng Đỉnh thì cần luyện chế được ba loại đan dược, hơn nữa mỗi loại đều phải đạt cấp hạ phẩm. Muốn thành đệ tử Thanh Đỉnh thì cần luyện chế bốn loại đan dược, thành phẩm phải là cấp trung phẩm hoặc trên trung phẩm. Cuối cùng muốn trở thành đệ tử Tử Đỉnh thì cần luyện chế năm loại đan dược, chất lượng cả năm phải cấp thượng phẩm hoặc cao hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK